Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244 Mất kiểm soát






**********



Tiếng hô hoán điếc cả tại khiến lòng tin của tôi tăng lên gấp bội, tôi bảo Liễu Như Thị sắp xếp một đám người xuống buồng tua bin dưới đây, đợi tôi ra lệnh, cùng lúc đó tôi dẫn theo mấy người chạy về phía buồng lái trên tầng tám.






Trên boong tầng bốn, tôi gặp Thốc Tử đang đứng chờ, Thốc Tử thấy tôi cũng rất ngạc nhiên, hỏi tại sao tôi lại ở nơi này. “Không kịp giải thích, Thốc Tử, anh lên trên xem xét, báo cho mọi người mặc áo phao cứu sinh, sẵn sàng lên thuyền cứu nạn, bỏ tàu lai



Thốc Tử không hỏi nhiều, xoay người rời di.






Lúc này trên khoang thuyền ngoại trừ giỏ to mưa lớn cũng chỉ có nhóm người chúng tôi đang ngược gió đi lên, chúng tôi không thể không bám lấy dây thừng, nếu không gió sẽ thổi bay chúng tôi xuống biển.



Chúng tôi vất vả lắm mới lên tới buông lát, bước vào trung tâm điều khiển, cầm lấy đèn pin trên tường và chiếu xuống mặt đất. Chúng tôi lập tức trợn tròn mat.






Thuyền trưởng và đại phó năm trên mặt đất, mặt mở to, máu chảy ra từ huyệt thái dương, lênh láng đầy đất, mùi tanh của nước biển hòa với mùi máu. Mấy thuyền viên khác cũng vậy, đều đã ngừng thở nằm trên mặt đất. "Nhất định là Hạ Trị Thiên, hạn thật sự muốn giết chúng ta." Nguyệt Mãn Cung nói.



Tôi cố gắng với vật, sở lên mạch mấy người nằm trên mặt đất, họ quả thật đều đã chết






Hạ Trí Thiên đã giết bao nhiêu người chu? "Trương Siêu!" Bồng nhiên, Thốc Tử từ cửa sau vọt vào, kinh hoàng thở hổn hến: "Tất cả thuyền cứu nạn đều bị phá hủy rồi, không dùng được nữa." “Cái gì?” "Người lại trong buồng tua bin cũng chet het roi!"



Đầu tôi cảnh một tiếng, tên cầm thủ Hạ






Trị Thiên này!



Nguyệt Mãn Cung hỏi: "Có tìm được Hạ Trị Thiên không? "Không thấy, chúng tôi đã tìm được mấy người bảo vệ, nhưng thuyền cứu nạn bị thiếu một chiếc, chắc là nhảy thuyền cứu nạn chạy trốn rồi






Tôi can răng nói: "Xem ra Hạ Trị Thiên muốn cho chúng ta chết hết. Hán đã giết hết tất cả thuyền viên, hắn sắp xếp hôm nay ra khơi là muốn thuyền này phải gặp nạn. Thốc Tử, anh dần vài người đi xuống, đốt cháy nồi hơi lại là được. Hỏi thăm xem biết đầu may ra còn sót lại thuyền viên nào.



Thốc Tử thật sự không sợ chết, sau khi anh ta nghe tôi nói như thể biểu cảm cũng chẳng khác ban này là bao. Anh ta xoay ngược mũ lưỡi trai và lại lao vào trong cơn mưa gió. "Rốt cuộc Hạ Trị Thiên muốn làm gì?" Nguyệt Mãn Cung hỏi, "Trên thuyền đông người như vậy, đều phải chết hết sao?" “Tôi làm sao mà biết được hạn muốn làm gì, tôi mà bạt được sẽ đánh hàn vãi cả ram luôn!”






Tôi thử một chút, mô tơ điện dự phòng trên thuyền còn có thể dùng được, chưa bị phá hủy, có thể cung cấp điện bật đèn, cũng có thể dùng vô tuyến điện phát tín hiệu cầu cứu



Có lẽ Hạ Trị Thiên không nằm rõ kết cấu con tàu nên mới không phá hỏng nguồn điện dự trữ, nhưng nguồn điện này không thể khôi phục lại động cơ máy.






Con sống chết tiệt cứ hết con này nổi tiếp cơn khác, càng ngày càng cao.



Trước thoát khỏi cơn gió lốc này đã, chuyện khác nói sau! Chờ người bên dưới đốt nồi hơi lên đã






Sóng ngày càng mạnh, lúc cơn sóng dữ vỗ vào thuyền của của chúng tôi, tôi cảm thấy thân thuyền nhanh chóng lao lên, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ cũng lập tức nâng lên, trở nên vô cùng trống trải. Trong chớp mắt, tôi cảm thấy cả thế giới đều ngừng lại, tất cả âm thanh đều biến mất, vô cùng yên tĩnh.



Những người trong giang hồ không ai bị kịp này cũng ngạc nhiên đến sững sở, võ công tuyệt thế của bọn họ ở trước mặt thiên nhiên hùng vĩ đáng sợ cũng chỉ là khoa chân múa tay.






Tiền Tiểu Thiến không chịu được khóc òa lên, hai chân Liễu Như Thị cũng nhìn ra, chỉ có Nguyệt Mãn Cung còn có vẻ bình thường, nhưng sắc mặt cũng đã tái xanh. "Mẹ con không muốn chết." không biết ai kêu lên trước, tình hình trong buồng lái chớp mất đã không kiểm soát nổi tiếng thét chói tai và tiếng khóc rồng xen lẫn nhau, tiếng kêu cứu mạng liên tục vang lên. “Ai cứu chúng tôi với “Thuyền cứu viện khi nào mới tới chứ?"





Chúng tôi bị những con sóng như núi cao vùi dập, sau đó đánh đạt đi, con thuyền không chịu nổi sức nặng rên rỉ, rồi ngay lập tức lại bị đẩy lên còn cao hơn cả ban nãy... Hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, con thuyền không biết còn có thể chống chọi được bao lâu,






Động cơ vẫn không có chút tiếng động nào, có lẽ hôm nay chúng tôi thật sự phải chết ở đây rồi.



Chúng tôi ngồi dựa vào khoang thuyền, lúc này trong lòng tôi chỉ có mình Sở Tiêu Tiêu. Nếu tôi cứ như vậy mà chết, cô ấy sẽ rất đau khổ






Tôi cười khổ một tiếng: "Nguyệt Mãn Cung, dù sao chúng ta đều phải chết, người sắp chết nói lời thật lòng. Tôi đã nghe cuộc trò chuyện của cậu và Khương Minh. Cậu cứ cho là mình tích đức đi, hãy nói cho tôi biết tại sao bố mẹ tôi lại chết



Nguyệt Măn Cung không trả lời tôi, trái lại nhìn chăm chăm vào tôi, nhìn tới nỗi tôi sởn cả tóc gáy. "Anh thật sự đã đi qua sòng bạc, Núi Vô Tưởng có phải anh cầm không?”






Cậu ta nói xong liên như phát điện nhào về phía tôi, tìm chặt lấy cổ tôi. "Có phải anh đang cầm Núi Vô Tưởng không?



Sức lực của tên điển này thật đáng sợ, cổ tôi đã sắp bị cậu ta bẻ gãy. "Con mẹ nó cậu điên rồi, giờ là lúc nào rồi hả? Cậu có bằng chứng gì mà nói là tôi chứ?" “Chỉ có anh mới có thể giấu Núi Vô Tưởng đi, người trong giang hồ chúng tôi chỉ muốn biết di thư trên bức tranh đó rốt cuộc là gì, sẽ không giấu nó đi






Di thư, di thư cái chó má gì chứ? "Cậu nói con mẹ nó cải tăm gì vậy, buông tay ra cho ông, nếu không chúng ta đều sẽ chết"



Tôi bị cậu ta bóp sắp tới hai mặt tối sầm lại, không thể thở nổi.






Đúng lúc này cả con thuyền âm một tiếng là tiếng động cơ vang lên!



Mặt tôi đỏ gay, vận hết sức lực từ lúc bình sinh tới giờ đấm vào mặt Nguyệt Mãn Cung Cút ngay, có tiếng động cơ rồi, đấy là tiếng của mô tơ, thuyền có thể hoạt động rồi!”






Mặt Nguyệt Mãn Cung sưng phù lên, câu ta còn muốn nhào tới liều mạng với tôi nhưng đã mau chồng bị những người khác đè xuống. “Anh bạn nhỏ, cậu đi lại thuyền đi,



Nguyệt Mãn Cung giao cho chúng tôi






Đám người kia lúc này như sói đói, bạn họ chỉ muốn được sống tiếp, hết đấm lại đá Nguyệt Mãn Cung Nguyệt Mãn Cung có điên cuồng cỡ nào cũng chỉ có thể bảo vệ bộ phận quan trọng.



Khuôn mặt Liễu Như Thị hung dữ, bà ta túm lấy áo Nguyệt Mãn Cung: Tên họ Nguyệt kia, bây giờ chúng tôi chỉ muốn sống tiếp. Tôi mặc kệ ông Cắt chọn ai làm minh chủ, bây giờ ai có thể cứu sống tôi, tôi sẽ coi người đó là minh chủ, Nếu cậu dám đụng vào một đầu ngón tay của Trương Siêu, con mẹ nó tôi sẽ cho cậu xuống biển làm mồi cho cá






Tôi đứng dậy, con số trên đồng hồ đo đang nảy lên, bộ đàm cũng vang lên tiếng của Thốc Tử “Trương Siêu, Trương Siêu, nồi hơi đốt được rồi, tua bin cũng đang quay Có nghe thấy không?"



Giọng nói của Thốc Tử gần như bị tiếng sóng trước mặt át đi, tôi dốc hết sức lực quay bánh lái “Giữ chặt bánh lái! Vận hết tốc lực đón sóng!!! Vịn chắc vào, chúng ta sẽ thoát khỏi đỉnh sóng"






Tôi hét lên một tiếng, cầm bánh lái quay hai vòng, con thuyền chuyển hướng mười độ, giống như lưỡi dao sắc bén lao về phía cơn sóng gió cuồn cuộn.



Con sóng vô lên boong thuyền, sủi thành bọt biển trang như tuyết, thuyền chúng tôi phát cái này lên, bình yên và sự xuyên qua con sóng kia lao ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK