Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126 Anh em






**********












Tôi quay lưng về phía thang máy rồi uống trà, khi nghe thấy âm báo của thang máy phát ra thì tôi nghĩ là Liễn Vinh đã đến nên tôi liền đứng dậy và quay người lại.






Ai ngờ khi tôi vừa quay lại thì lại nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn mặc đồ vest đen đi ra khỏi thang máy.



Nhân viên lễ tân cũng giật mình và hỏi họ muốn làm gì. Bốn người đàn ông này không nói lời nào mà chạy về phía tôi.






Tôi đứng yên, bốn người này vây quanh tôi. “Anh Lý, chuyện này là sao?” Nhân viên lễ tân hỏi tên cầm đầu. “Sếp Liễu nói bây giờ không cho ai đến gây rắc rối, ai đến gây chuyện đều phải tổng cổ ra ngoài. Thưa anh, mời anh vui lòng đi ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ mời anh ra ngoài. “Liễu Vinh bảo anh đến à? Liễu Vinh có biết tôi là ai không?” Tôi hỏi. “Anh à, chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mời anh đi cho nếu không bất kể anh là ai thì chúng tôi cũng sẽ ra tay.”



Tôi bình tĩnh và mỉm cười: “Mấy người đã không trả lời thì tôi sẽ tự đi hỏi Liễu Vinh."






Tên họ Lý biến sắc, hằm hè lẩm bẩm một câu rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt rồi bốn tên đó lao về phía tôi như những con hổ đói. “Anh Lý đừng làm bừa, đừng ra tay! Đây là bạn của Giám đốc Trương



Sắc mặt của tên họ Lý kia không thay đổi và tôi lập tức hiểu ra mọi thứ. Những người này biết tôi là ai, nếu không sắc mặt họ sẽ có chút thay đổi.






Tôi cười khẩy và nói: “Đây là mấy người tự chuốc lấy đấy.”



Tên họ Lý kia dẫn đầu kéo tay tôi và định kéo tôi ra. Cơ thể tôi không hề nhúc nhích, khi hắn kéo cánh tay tôi thì tôi vặn người một cái, tay hắn trượt xuống và không thể nắm được.






Tên họ Lý chợt sững sờ một lúc, lập tức quay người túm lấy tôi lần nữa. Tôi cũng làm như vậy và hắn ta không bắt được tôi.



Hắn ta bực bội và hét lên: “Tiểu Tạ, cùng lên đi!” Một tên đàn ông béo phía sau tôi vội vã xông lên.






Tôi vẫn không di chuyển và ngả người ra sau. Hai tên kia cùng lao về phía tôi và va vào nhau. “Ôi trời!”



Đầu của tên họ Lý và tên Tiểu Tạ kia không hề nhỏ, cú va chạm này làm hai tên kia phải ôm lấy đầu một hồi lâu mới định thần lại được chứ đừng nói là lập tức đứng dậy.






Tôi ra hiệu ngoắc tay với hai tên còn lại: “Cùng xông lên đi.” “Anh, anh, anh từng luyện võ à?”



Tôi cười và nói: “Từng đi lính. “Vậy sao không nói?" Bên kia sắp khóc rồi. “Anh có hỏi đâu.” “Anh từng đi lính thì không thể bắt nạt người bình thường như chúng tôi. Anh, anh phải nhường chúng tôi.”






Tôi buồn cười gần chết, hai tên này đầu óc không có vấn đề gì đấy chứ? Tôi nói: “Được thôi, tôi nhường hai anh cả hai tay. “Không được, còn phải nhường hai chân nữa, anh đứng đó không được nhúc nhích"



Vãi thật, kho báu sống này ở đâu ra thế? Tôi gần như bị tên ngốc này làm cho cười phá lên, cố nín cười rồi nói: “Được, tôi sẽ không nhúc nhích.” “Anh Khưu, chúng ta khiêng tên này ra ngoài đi.”






Hai người họ thấy rằng tôi ngoan ngoãn để hai tay sau lưng không nhúc nhích thì liền cảm thấy nhẹ nhõm và can đảm bước về phía tôi. “Anh không được nhúc nhích đâu, tuyệt đối không được nhúc nhích.”



Tôi sắp khóc ra nước mắt rồi, nhìn về phía quầy lễ tân ở đằng xa và nói: “Cô làm chứng cho tôi nhé, tôi tuyệt đối không cử động tay chân đâu.” Nhân viên lễ tân căng thẳng đến nỗi không biết phải làm gì, khi nghe tôi nói chuyện với cô ấy thì chỉ ngốc nghếch gật đầu nhưng biểu cảm sắp khóc đến nơi rồi.






Tên bảo vệ họ Khưu kia có vẻ lớn gan hơn một chút, dè dặt tiếp cận tôi rồi cảnh báo tôi không được nhúc nhích thêm lần nữa. Tôi nói yên tâm đi, tôi thực sự không nhúc nhích đầu. Anh ta đến và kéo tay tôi thì tôi liền hét lớn vào tai anh ta một tiếng, bảo vệ Khưu vốn đã sợ sệt liền ngã nhoài xuống đất, ra sức vùng vẫy và hét lên xin tha mạng.



Tôi cười đến mức đau cả bụng: “Tôi nhường anh cả hai tay hai chân, là anh không biết dùng thôi.”








Tôi nói với người còn lại: “Thế nào, còn muốn ra tay không?”



Đầu của người đó lắc nguầy nguậy đến nỗi mỡ trên mặt anh ta sắp rớt xuống hết rồi






Tôi nói với nhân viên lễ tân từ xa: “Cô và bốn người này lát nữa cùng làm chứng nhé, không phải là mấy người không ngăn cản tôi mà là không thể ngăn cản được. Mấy người nhận tiền lương của Tập đoàn Tuấn Nhiên nên tôi cũng không làm khó mấy người. Làm tốt công việc của mình đi.”



Bốn nhân viên bảo vệ nghe tôi nói như thế thì tất cả bọn họ đều bắt đầu giả vờ bị thương rất nghiêm trọng, còn cô gái ở quầy lễ tân thì gật đầu và khẽ giọng nói cảm ơn tôi.






Tôi lại hỏi: “Văn phòng của Giám đốc Cam ở tầng mấy?”



Nhân viên lễ tân ngớ ra: “Không phải anh tìm Liễu Vinh à?” “Hừ, tên chó má Liễu Vinh này chắc chắn bây giờ đang ở văn phòng của Giám đốc Cam.”






Nhân viên lễ tân nói: “Giám đốc Cam ở tầng mười tám, anh cầm cái này đi, không quẹt thẻ thì anh không lên lầu được đâu.”



Cô ấy thảo thẻ nhân viên trên cổ xuống và đưa nó cho tôi nhưng tôi không nhận: “Không được, cầm thẻ nhân viên của cô thì sau này chắc chắn Liễu Vinh sẽ trả thù cô.”






Cô ấy nhét nó vào tay tôi và mỉm cười nói: “Yên tâm đi, đây không phải là thứ anh cướp được từ tôi à? Tôi là nạn nhân mà."



Tôi thấy thời gian không kịp nữa, anh Cam phải tranh thủ từng giây một nên tôi cũng không khách sáo với cô ấy. Tôi đóng cửa thang máy, quẹt thẻ và bấm số tầng.






Có tên của cô ấy trên thẻ nhân viên, tên là Lâm Nguyệt Nhi, chức vụ là nhân viên lễ tân, cũng rất xinh đẹp và cũng rất ăn ảnh. Không hổ danh là Tập đoàn Tuấn Nhiên, tố chất của nhân viên quầy lễ tân cũng cao hơn nhiều so với Thanh Thanh của công ty Lục Thông.



Tôi cuộn thẻ nhân viên lại và bỏ vào túi áo, không thể để Liễu Vinh thấy được, để hán khỏi gây rắc rối cho Lâm Nguyệt Nhi.






Bây giờ vốn là giờ tan làm, có rất ít người trong công ty nên rất yên tĩnh, nhưng thang máy vừa đến tầng mười tám thì tôi lập tức nghe thấy tiếng ồn ào. “Anh Liều à, anh ép buộc một mình tôi cũng vô ích thôi. Tôi tuy là Giám đốc Tài chính nhưng thực ra cũng chỉ là người làm thuê. Tôi chỉ giúp công ty quản lý tài khoản chứ tôi đầu có tư cách làm gì đầu? Cho dù anh muốn kiểm tra tài khoản thì cũng cần hội đồng quản trị của công ty họp rồi quyết định. Tôi không muốn làm khó anh, tôi cũng không đảm vì anh là Giám đốc, là sếp của tôi. Chỉ cần các sếp khác đồng ý thì tôi sẽ chuyển tài khoản ngay lập tức. Sếp Liễu à, anh đừng làm khó ông già này nữa.”



Tôi đi về phía phát ra âm thanh, thở cũng không dám thở mạnh.






Đi từ thang máy ra là một hàng lang dài, một bên của hành lang là khu vực văn phòng và bên còn lại là các cửa sổ lớn trong suốt từ sàn đến trần và có thể nhìn thấy biển đêm qua cửa sổ này.



Chẳng mấy chốc giọng nói của một người đàn ông khác đã cắt ngang lời của Giám đốc Cam. “Anh Cam à, anh đừng có vòng vo với tôi. Anh giao tài khoản ra thì tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu. Anh và tôi cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi, có khi nào tôi để anh em thiệt thòi không? Hôm nay ở đây cũng không có người ngoài, chúng ta cứ ra giá đi. Anh hợp tác với tôi thì tôi sẽ cho anh 2% cổ phần danh nghĩa. Anh cũng biết doanh thu của Tuấn Nhiên trong một năm đấy, 2% là bao nhiêu anh cũng biết rất rõ mà, đây là số tiền mà mười đời anh cũng không kiếm được.”






Tôi thầm kinh ngạc, tên Liễu Vinh này thực sự không hề che đậy chút nào mà nói rất thẳng thắn.



Mặc dù tôi chưa tiếp nhận Tập đoàn






Tuấn Nhiên, nhưng Tuấn Nhiên kinh doanh tốt như thế nào thì cả thành phố Thông đều có thể nhìn thấy. Với 2% cổ phần danh nghĩa thì sau này ông Cam có thể nằm trên tiền mà sống rồi! Điều kiện này ai mà không động lòng cơ chứ.



Ai ngờ ông Cam nói: “Sếp Liễu, tôi biết anh muốn tốt cho anh em, điều kiện này cũng khiến tôi rất rung động. Nhưng không phải tôi đã nói rồi sao, sao tôi có thể có quyền hạn lớn vậy chứ. Nếu tôi giao tài khoản tập đoàn cho anh thì khi tên họ Hàn kia về hắn sẽ ăn thịt tôi mất. Anh cũng biết đấy, Hàn Khôn không dễ động vào đầu, thậm chí anh cũng phải nhường anh ta mấy phần chứ đừng nói là tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK