Cùng với kiếm tu xuất hiện đột ngột, đám thiên tài yêu nghiệt trên không trung ai nấy đều trợn trừng mắt, khiếp sợ và chấn động. Họ không biết nên làm thế nào, tất cả đều lo lắng và hoang mang. Mặc dù những kiếm tu này không nhằm vào họ nhưng ngộ nhỡ bất cẩn mà chọc giận vào những kiếm tu này thì sao?
Họ cảm thấy nguy hiểm nên không kìm nổi mà lùi về sau một chút, thậm chí còn thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung.
“Những kiếm tu này… Đến đây làm gì?”, Huyền Sơ Tình cẩn thận nhỏ giọng nói.
Một giây sau…
“Sư huynh! Người này đến phía trước kiếm trận rồi, thật không thể tưởng tượng nổi”, cô gái lạnh lùng tay cầm kiếm nhìn kỹ bên dưới rồi nói. Đúng là kỳ lạ. Cô ta gọi người đàn ông trung niên là sư huynh. Mà người đàn ông đó ở cảnh giới Tiên Đế tầng sau, hơn trăm triệu tuổi mà hai người lại ngang hàng và chỉ là sư huynh của cô ta.
“Đúng là không thể tin nổi”, người đàn ông trung niên dẫn đầu gật đầu, chau mày nói: “Kiếm trận đó được Huyền Li kiếm quốc phát hiện từ mấy tỷ năm trước rồi. Ngục tù kiếm trận vô chủ vốn thuộc về Huyền Li Kiếm Tông chúng ta”.
“Không tồi đâu!”
“Tên nhóc tự tìm cái chết!”
“Dám động vào bảo bối của Huyền Li Kiếm Tông của chúng ta! Chết tiệt!”
…
Hàng trăm kiếm tu ở phía sau đều nói phụ họa vào, trong giọng nói đầy sát ý và vẻ lạnh lùng. Từ trên cao họ nhìn xuống nền văn minh chết Hoang Diệm và nhìn xuống Tô Minh như nhìn người chết.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu gật đầu rồi nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống Tô Minh, tận sâu ánh mắt là vẻ tham lam.
Ông ta tên là Trịnh Càn, là một hộ pháp của Huyền Li kiếm quốc.
Huyền Li kiếm quốc cũng khá gần với nền văn minh chết Hoang Diệm, là nền văn minh cấp ba. Mặc dù chỉ là nền văn minh cấp ba ở tầng thấp nhất nhưng cũng không phải là thứ mà nền văn minh cấp một và cấp hai có thể tưởng tượng được.
Vì vậy, lúc này Trịnh Càn dẫn sư đệ và sư muội của mình đến đây, không thèm nhìn đến hàng ngàn người thanh niên ở bên dưới.
Bởi vì, voi sẽ không bao giờ thèm liếc nhìn kiến một cái.
Tất nhiên, nếu như những con kiến này không cẩn thận chọc giận họ thì Trịnh Càn có thể tùy ý vung một kiếm chém đứt đám đó cũng không sao cả. Dù sao thì mệnh của những con kiến cũng không lớn.
Một tỷ năm trước, một lão tổ tông của Huyền Li kiếm quốc trong lúc vô tình đã nhận được chỉ dẫn của một luồng kiếm ý và phát hiện ra nền văn minh chết Hoang Diệm. Hơn nữa còn có thể ngầm cảm nhận được kiếm đạo lúc có lúc không trong nền văn minh chết Hoang Diệm đó.
Vì hiếu kỳ nên vị lão tổ tông của Huyền Li kiếm quốc đã điều khiển bảo bối trấn quốc của Huyền Li kiếm quốc thăm dò, kết quả là phát hiện ra ngục tù kiếm trận ở tận dưới cùng của biển nham thạch.
Nhất thời ông ta vô cùng kinh ngạc. Ông ta dường như có thể chắc chắn rằng ngục tù kiếm trận đó là chí bảo.
Vì vậy tất nhiên ông ta rất muốn có được. Nhưng ông ta lại không thể làm được.
Thật sự là vô cùng uất ức.
Rõ ràng là một núi vàng ở trước mặt mà không có cách nào khai thác, có ai mà không bứt rứt.
Sau đó, rất nhiều cường giả của Huyền Li kiếm quốc bao gồm cả quốc chủ của kiếm quốc và một vài lão quái vật ẩn nấp trong Huyền Li kiếm quốc đều xuống đó.
Nhưng cảm nhận được nỗi uy hiếp của biển nham thạch trong nền văn minh chết Hoang Diệm nên đành phải lắc đầu bỏ qua.
Vì không chắc chắn nên cũng không dám thử. Họ không muốn đánh rắn động cỏ.
Điều mà Huyền Li kiếm quốc nghĩ là, chỉ đợi sau này có một ngày có cách xuống đó lấy bảo vật.
Mặc dù mấy tỷ năm nay Huyền Li kiếm quốc vì nham thạch Hoang Diệm nên không thể thật sự đến gần ngục tù kiếm trận ở dưới cùng nhưng họ vẫn luôn nhòm ngó nền văn minh chết Hoang Diệm đó.
Thứ mà Huyền Li kiếm quốc để ý đến thì chính là thuộc về họ rồi, chẳng phải thế sao?
Kể cả tạm thời không lấy được thì cũng không thể để người khác lấy mất.
Hiện giờ lại có người dám nhòm ngó đến, hơn nữa còn phá được biển nham thạch rồi đứng phía trước ngục tù kiếm trận, đúng là khiến người khác kinh hãi và kích động.
Trịnh Càn thật sự không biết người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi này rốt cuộc đã làm kiểu gì? Có lẽ trên người phải có bảo bối gì thì mới có thể làm được như thế, có lẽ dùng mật pháp nào đó chăng. Nhưng bất luận thế nào thì hiện giờ biển nham thạch kia cũng đã được phá rồi.
Đúng là khiến người ta phấn khích quá!
Hơn nữa rất trùng hợp là nhiệm vụ mấy triệu năm gần đây của ông ta là giám sát nền văn minh chết Hoang Diệm, đúng là vận may quá lớn.
Vì vậy, ông ta liền dẫn theo sư đệ và sư muội của mình đến đây.
Khì khì…
Biển nham thạch được phá, có thể xuống đó rồi, đồng thời ông ta còn truyền tin này về Huyền Li kiếm quốc. Trịnh Càn cũng cảm thấy mình nhất định phải nghĩ cách có được lợi ích từ ngục tù kiếm trận đó.
Miếng thịt mỡ béo bở như này rơi xuống trước mặt nếu không ăn được một miếng thì cũng phải chấm mút được một chút chứ?
Còn người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân ở bên cạnh ngục tù kiếm trận chính là kẻ ăn trộm bảo vật của Huyền Li kiếm quốc sao? Đúng là đáng chết!
“Sư huynh! Có cần giết kẻ này trước không?”, người trẻ tuổi với thân hình thẳng đứng, khí chất lạnh lùng ở cảnh giới Tiên Đế tầng hai, đứng bên cạnh Trịnh Càn hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
Hắn tên là Dư Hưu, là yêu nghiệt đứng trong top 10 xếp hạng lứa tuổi thanh niên của Huyền Li kiếm quốc, địa vị còn cao hơn Trịnh Càn một chút. Dù sao thì Trịnh Càn cũng thuộc thế hệ trung niên rồi, mặc dù thực lực mạnh hơn.
Tất nhiên, bề ngoài Dư Hưu vẫn tỏ ra rất kính trọng sư huynh Trịnh Càn của mình.
“Tại sao phải giết? Ha ha… Thằng nhóc này rất đặc biệt đấy. Nếu không thì làm sao hắn có thể dễ dàng phá được biển nham thạch của nền văn minh chết Hoang Diệm? Nếu trên người hắn đã có bí mật, lẽ nào bí mật đó không thể thuộc về Huyền Li kiếm quốc của chúng ta hay sao?”, Trịnh Càn cười nói, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn: “Chúng ta cứ xuống đó trước, nhân lúc những người khác của Kiếm quốc vẫn chưa đến thì chúng ta xuống rồi lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận trước, có được chút lợi ích rồi tính tiếp…”.
Chương 1007: Lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận
Ngập ngừng một lát Trịnh Càn nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới, nói: “Còn về thằng nhóc này, trước tiên đừng bận tâm đến nó. Đợi những người khác của Huyền Li kiếm quốc đến thì sẽ để họ xử lý nó là được. Chúng ta mà ra tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà thằng nhóc này tự hủy diệt thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta hay sao? Lúc đó quốc chủ sẽ trách tội, không hay lắm”.
Dù sao thì Trịnh Càn cũng là lão cáo già nên suy nghĩ cũng rất chu đáo.
“Sư huynh nói phải!”, Dư Hưu gật đầu mạnh rồi có chút không đợi thêm được nữa.
“Hì hì! Chúng ta xuống đó đi!”, Trịnh Càn cũng đâu thể đợi được nữa.
Một giây sau, hàng trăm kiếm tu đều ra tay cùng lúc, như từng hàn quang xoẹt ngang qua không khí và không gian nhanh chóng đến gần nền văn minh chết Hoang Diệm rồi xuyên qua tầng đứt đoạn hư không được hàng triệu trận pháp bao quanh.
Sau đó họ đi vào nền văn minh chết Hoang Diệm.
“Không xong rồi…”, đám Huyền Sơ Tình ở trên không trung sốt sắng nói, thậm chí họ còn có ý định ra tay.
“Đừng kích động! Mọi người không phải là đối thủ của họ đâu, đừng khiến Tô Minh rối thêm”, Huyền Tinh Bình ngưng giọng nói.
Lúc này ba người mới bình tĩnh lại nhưng sắc mặt đã tái nhợt, có chút hận bản thân mình quá yếu.
Cùng lúc này…
“Ha ha… Thằng khốn! Xem ra mày không may mắn rồi! Vất vả phá vỡ biển nham thạch, cuối cùng lại làm quà cho người khác”, lão tổ Hoang Diệm lạnh lùng chế giễu, điệu cười bỡn cợt.
Tô Minh không thèm mở mắt ra. Anh biết là có người đang đến, hơn nữa còn có hơn trăm người.
“Hái quả sao?”, Tô Minh thầm nghĩ. Đúng vậy! Anh từng bước đi lên trên, đi đến nơi sâu nhất củ biển nham thạch, đi xuyên qua, để lại một đường đi… Người khác có thể thuận theo đường đó mà đến, sau đó có thể dễ dàng đi đến trước mặt ngục tù kiếm trận.
Chỉ có điều…
Quả của Tô Minh có dễ hái thế không?
Một giây sau…
Hàng trăm kiếm tu do Trịnh Càn dẫn đầu đều xuất hiện ở gần Tô Minh.
Ai nấy cũng sáng mắt lên nhìn về phía Tô Minh, thỉnh thoảng lại nhìn sang ngục tù kiếm trận và nhìn sang cả lão tổ Hoang Diệm ở trong ngục tù kiếm trận.
Dường như lão tổ Hoang Diệm đã chấp nhận số phận. Ông ta không nói hai lời mà dựa nửa người vào góc của ngục tù kiếm trận, nhắm mắt tu dưỡng. Nhưng trên thực tế, tận sâu đáy lòng ông ta vô cùng phấn khích. Bởi vì đông người đều đến vì ngục tù kiếm trận. Vậy thì khả năng ngục tù kiếm trận được phá là vô cùng lớn.
“Ngộ nhỡ mình thật sự được thoát ra thì cũng phải chết! Haiz…”, lão tổ Hoang Diệm thầm gào hét trong lòng.
“Làm thế nào mà anh làm được?”, cô gái áo trắng ở cảnh giới bán bộ Tiên Đế tay cầm kiếm hỏi, đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía Tô Minh.
Cô ta cũng rất muốn biết.
Dù sao thì biển nham thạch cũng vô cùng đáng sợ. Kể cả là bán bộ Tiên Đế nhưng bảo cô ta phá ra một đường trong biển nham thạch thì cô ta cũng không thể làm được. Vậy mà người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại làm được, đúng là thần kỳ.
Tô Minh không thèm để ý, vẫn ngồi khoanh chân ở đó.
Thấy Tô Minh không đáp lại, sắc mặt cô gái áo trắng trở nên khó coi, thậm chí có chút sát ý. Lời nói không hợp mà dấy lên sát ý, đúng là khủng khiếp.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cuối cùng chỉ còn lại điệu cười lạnh.
Trong lòng cô ta đã phán tội chết cho Tô Minh.
“Đừng kích động, đừng lãng phí thời gian. Ngồi xuống đi, quan sát ngục tù kiếm trận, nghĩ cách lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận đi!”, Trịnh Càn cảm nhận được sát ý của cô gái áo trắng nên vội nói, sợ cô gái đó lại kích động, ra tay bồng bột.
Cô gái đó tên là Tiền Nhiêu, là con gái chi trưởng của quý tộc ở Huyền Li kiếm quốc, thân phận địa vị cao quý, bản thân cô ta cũng rất lợi hại.
Cô ta từng vào tu luyện ở học viện kiếm đạo quốc đô của Huyền Li kiếm quốc, là một người duy nhất trong một trăm kiếm tu đường đường chính chính được vào học viện.
Mặc dù Tiền Nhiêu chỉ tu luyện một năm ở đây, vì không qua được sát hạch nên bị loại nhưng cũng đủ khiến người ta kính sợ.
Trịnh Càn cũng có vài phần muốn lấy lòng cô ta, ngay cả Dư Hưu gần đây cũng có ý định theo đuổi và lấy lòng Tiền Nhiêu.
Tiền Nhiêu thân phận cao quý, thiên phú mạnh, lại được nhiều người cung phụng, tính cách kiêu ngạo, có chút ngổ chiến.
“Muội biết rồi!”, Tiền Nhiêu gật đầu, thu lại sát ý của mình.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Càn, một trăm kiếm tu đều ngồi trên đất với vẻ phấn khích và mong đợi.
Thông qua ngục tù kiếm trận, ai cũng mong lĩnh ngộ được gì đó và có được lợi ích.
“Nực cười!”, Tô Minh biết nhưng không ngăn cản. Bởi vì anh có thể chắc chắn, những kiếm tu này mặc dù thực lực mạnh, thiên phú cũng được nhưng muốn lĩnh ngộ được gì đó từ ngục tù kiếm trận thì đúng là nằm mơ.
Nói một cách không khách khí thì kể cả khả năng lĩnh ngộ của Tô Minh, cộng với kiếm tâm, nhưng nếu không có sự trợ giúp của kho tàng huyết mạch thì cũng không thể từ ngục tù kiếm trận có được chút xíu lợi ích nào.
Thật sự là như vậy!
Ngục tù kiếm trận này quá mạnh!
Kiếm nguyên cũng không phải trò đùa.
Nhìn thấy đám Trịnh Càn tạm thời không làm phiền đến mình nên Tô Minh cũng tạm thời thu lại sát ý.
Lý do rất đơn giản, hiện giờ mà anh ra tay thì kể cả giải quyết được đám người này thì anh cũng phải trả cái giá không nhỏ.
Trịnh Càn ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu, hơn nữa còn vô cùng mạnh. Mặc dù Tô Minh tự tin nhưng không tự đại.
Trịnh Càn ở tầng sáu, còn mạnh hơn Huyền Diễm Thiên Lan mấy lần.
Chương 1008: Khám phá kiếm khắc trên kiếm trụ
Thay vì tiêu hao sức lực và phải trả giá, thậm chí phải trả giá bằng việc gặp nguy hiểm, thay vì chém giết mấy kiếm tu ngông cuồng xông vào đây thì chi bằng ngồi chờ.
Chờ khi mình có được lợi ích gì từ ngục tù kiếm trận, chờ khi kiếm đạo tăng lên, thực lực tăng lên thì ra tay giết chết mấy người này, chẳng phải thích hơn sao.
Tất nhiên, Tô Minh cũng không buông lỏng cảnh giác, tâm ý khẽ động, sử dụng bia Huyền Diệu và đỉnh Thần Ma bao trùm lấy mình, tạo nên lớp phòng ngự tuyệt đối, bao gồm cả bao trùm phòng ngự của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, đủ tạo nên trăm tầng.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần thế là có thể yên tâm đi lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận rồi.
“Trong mỗi kiếm trụ tạo nên ngục tù kiếm trận đều là trống rỗng, nhưng lại có rất nhiều kiếm nguyên. Bên ngoài kiếm trụ đều bao trùm kiếm khắc. Như vậy, muốn hấp thụ được kiếm nguyên trong kiếm trụ thì bước đầu tiên là phá vỡ kiếm khắc”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.
Kiếm khắc chính là ý chí kiếm đạo của kiếm tu.
Muốn phá vỡ kiếm khắc, kể cả nó trải qua tỷ năm phong hóa thì cũng vô cùng khó. Dù sao thì kiếm khắc trên kiếm trụ đều đến từ một vị kiếm tu vô cùng mạnh và không biết đến từ nền văn minh nào.
Những kiếm khắc này phức tạp đến nỗi Tô Minh vừa nhìn một cái mà đã thấy chấn động.
Nó phức tạp đến mức nào?
Nếu như để Tô Minh hiện giờ thể hiện ra ý chí kiếm đạo và để lại kiếm khắc thì mức độ phức tạp là tầm 100. Vậy thì mức độ phức tạp của kiếm khắc trên mỗi kiếm trụ ít nhất là 10000. Căn bản là không cùng cấp bậc.
Lúc đầu nhìn, bởi vì chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ nhìn một cái nên Tô Minh đã bị nuốt trọn trở lại. Đủ thấy nó mạnh đến mức nào.
Cũng may…
“Mình có thần hồn mạnh vô cùng, cũng đã có chuẩn bị trước, nếu cố gắng thì có thể nhìn được hoàn chỉnh kiếm khắc trên từng kiếm trụ. Chỉ cần nhìn kỹ, có kho tàng huyết mạch ở đây thì có thể phân tích được những vị trí còn thiếu trong kiếm khắc bao trùm trên kiếm trụ. Như vậy thì có thể phá vỡ rồi”, Tô Minh đã có kế hoạch cụ thể.
“Đầu tiên kiếm trụ nằm ngang!”, Tô Minh lại nhìn khắp một lượt kích cỡ của mỗi kiếm trụ trên ngục tù kiếm trận, cuối cùng xác định được mục tiêu thứ nhất.
Trên ngục tù kiếm trận trước mặt tổng cộng được tạo thành từ 99 kiếm trụ.
Bốn kiếm trụ thẳng đứng ở bốn cực cao nhất và mạnh nhất.
Sau đó những kiếm trụ khác hướng về phía đông là mạnh nhất, tây nam bắc thì cũng kha khá.
Sau đó là quay nằm ngang. Những kiếm trụ như này đều rất nhỏ, rất mỏng, từ dưới lên trên thì còn nhỏ hơn…
Kiếm trụ mà Tô Minh chọn đầu tiên chính là cây ở bên trên cùng, là cây yếu nhất trong 99 kiếm trụ.
Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, kiếm tâm điên cuồng xoay vòng.
Đôi mắt nhìn xa xăm, lập tức hàn quang lóe lên như thanh kiếm sáng quắc.
Hai con mắt như khóa chặt kiếm trụ yếu nhất.
Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng lúc này mà có người nhìn thẳng vào con ngươi của anh thì sẽ phát hiện, lúc này trong mắt anh đều lấp lánh kiếm kỹ phức tạp.
Cảm giác như có kiếm tu đang múa kiếm ở trong đôi mắt anh.
Đôi mắt anh như máy in, ghi nhớ lại kiếm khắc yếu nhất trên kiếm trụ, không bỏ qua một cái nào, ghi nhớ một cách chuẩn xác.
Sau vài hơi thở…
Đôi mắt Tô Minh xuất hiện tia máu, thậm chí như đang rỉ máu. Đúng là đến cực điểm rồi.
Cũng may, anh đã có thể nhìn hết toàn bộ. Trên kiếm trụ yếu nhất bao trùm kiếm khắc và anh đã ghi nhớ toàn bộ.
Tô Minh nhắm chặt mắt lại, ngay lúc này trong đầu anh dường như có một kiếm tu vô danh đang cầm kiếm chém loạn. Còn kho tàng huyết mạch như kết nối với kiếm tâm, dường như một chiếc máy tính điên cuồng vận chuyển.
Sau mấy hơi thở cũng coi như xong.
“Nhiều sơ hở như vậy sao?”, Tô Minh kinh ngạc. Sau khi kho tàng huyết mạch và kiếm tâm liên thủ thì kiếm khắc trên kiếm trụ như bị tách ra, không còn bí mật gì nữa.
Tô Minh giống như giáo viên khi nhìn thấy bài thi có được đáp án chính xác.
Kiếm khắc trên kiếm trụ yếu nhất chính là bài thi, hơn nữa còn là bài thi cách điểm tối đa còn rất xa.
Hiện giờ anh muốn phá vỡ kiếm khắc bao trùm bên trên kiếm trụ này không khó nữa. Chỉ cần dùng kiếm nhãn xuyên thủng là được.
Như vậy tất nhiên là sẽ thành công.
Như vậy chính là lĩnh ngộ rồi.
Đồng thời lúc này, ở gần Tô Minh là đám kiếm tu cũng đang ngồi khoanh chân trên đất.
Đột nhiên…
“Phụt…”.
“A! Kiếm đạo của tôi!”
“Phụt, phụt!”
Giọng nói vô cùng thảm thiết đột nhiên vang lên, kèm theo đó là những giọt máu phun ra.
Còn có mấy kiếm tu có thực lực hơi yếu một chút thì kiếm ý hỗn loạn, kiếm đạo sụp đổ, trọng thương rồi đan điền cũng vỡ vụn, kinh mạch thì bị đứt.
Kết cục vô cùng thê thảm.
Dư Hưu, Tiền Nhiêu cũng không tốt hơn là bao. Sắc mặt hai người tái nhợt, khóe miệng toàn là máu, toàn thân run rẩy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và chấn động…
Trịnh Càn cũng mở hai mắt ra, sắc mặt sầm lại, cũng bị hù dọa.
“Sư huynh! Chuyện này… Rốt cuộc ngục tù kiếm trận là chiêu trò của kiếm tu nào vậy? Quá đáng sợ!”, Tiền Nhiêu run rẩy nói.
Tiền Nhiêu vốn tưởng rằng Huyền Li kiếm quốc có kiếm đạo đỉnh cao nhất rồi.
Chương 1009: Kiếm khắc
Đã là thiên đường của kiếm tu rồi, không gì ngoài Huyền Li kiếm quốc của giới võ đạo trên chư thiên vạn giới.
Tiền Nhiêu bản thân cô ta lại càng có kiếm ý bán bộ Cửu Đoạn, vô cùng vô cùng yêu nghiệt.
Những vừa nãy...
Cô ta ngông cuồng muốn khai thông lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận trước mặt. Chỉ mới liếc mắt nhìn một cái, chỉ mới khai thông một chút.
Nếu không phải cô ta thu hồi nhanh, nếu không phải trên người cô ta có vài chí bảo thì e đã trọng thương gần chết rồi!
Cảm giác đó giống như vừa rồi cô ta chỉ là một con kiến nhưng lại dám vuốt đuôi hổ vậy.
Cô ta phảng phất nhìn thấy kiếm đạo chi thần thời hoang cổ, phảng phất đã bị con mắt kiếm đạo liếc nhìn trúng.
Quá... quá đáng sợ.
"99 cột kiếm trụ trên ngục tù kiếm trận này, bên trên cột nào cũng được bao trùm kiếm khắc trong truyền thuyết... không ai có thể phá vỡ kiếm khắc được! Không có ai", Trịnh Càn thanh âm khàn khàn nói, giọng nói đã lớn hơn rất nhiều, là sự không cam, là kinh hãi, là chấn động sâu đậm.
Kiếm khắc???
Trịnh Càn vừa dứt lời, Tiền Nhiêu, Dư Hưu và hàng trăm kiếm tu khác đều lập tức nghẹt thở, trợn trừng mắt lên.
"Sư huynh, thật sự là kiếm khắc trong truyền thuyết sao?", Trịnh Càn nuốt nước miếng, trong Cổ Tịch các của Huyền Li kiếm quốc có ghi chép, chỉ khi tu kiếm đến cấp độ kiếm tổ mới có tư cách để lại kiếm khắc của bản thân.
Kiếm tổ trên cảnh giới võ đạo tương đương với cảnh giới Vẫn Tiên bên trên cảnh giới Tiên Đế.
Vẫn Tiên Vẫn Tiên, có thể thấy tất cả tiên bao gồm Tiên Đế cũng được tính là tiên! Đều có thể rơi xuống!
Tương truyền, lão tổ khai tông của Huyền Li kiếm quốc chính là một vị kiếm tổ.
Hơn nữa, hiện tại trong phòng thờ tổ của Huyền Li kiếm quốc vẫn còn lưu một thanh kiếm do lão tổ tông đời đầu của Huyền Li kiếm quốc để lại, trên thanh kiếm đó được bao trùm bởi kiếm khắc trong truyền thuyết. Được coi là vật chí bảo của Huyền Li kiếm quốc.
Hàng tỉ năm qua, những người tu kiếm ưu tú nhất trong từng thế hệ trẻ của Huyền Li kiếm quốc mới có tư cách đến quan sát thanh kiếm do lão tổ tông đời đầu để lại đó, cũng đều sẽ thử khai thông, khám phá thanh kiếm đó, nghe nói nếu như may mắn khai thông và khám phá thành công thì có thể được lập làm quốc chủ kế nhiệm của Huyền Li kiếm quốc, hơn nữa, còn có tư cách có được truyền thừa kiếm đạo của lão tổ tông đời đầu để lại.
Đáng tiếc, hàng tỉ năm qua, hết đời thiên tài yêu nghiệt này đến đời thiên tài yêu nghiệt khác của Huyền Li kiếm quốc vẫn chưa có ai có thể làm được.
Cho nên, sự khủng bố của kiếm khắc không cần nghĩ cũng biết chấn động thế nào!
Mà hiện tại... cả 99 kiếm trụ này... đều được bao phủ kiếm khắc?
Quá khủng khiếp!
Đây đã không phải là chủ đề đáng sợ hay không đáng sợ nữa mà là chủ đề điên cuồng rồi.
"Nhiễu Nhi, vận may của chúng ta... cũng không tệ đó, may mà kịp thời rút ra, tôi... tôi chỉ nhìn liếc qua một chút đã... đã phải rút lui rồi, bằng không...", Dư Hưu cũng run rẩy nói, đâu còn vẻ lạnh lùng, an tĩnh, tự tin tự kiêu bình thường của hắn ta nữa, cảm thấy vạn phần may mắn.
Tiền Nhiêu gật đầu thật mạnh, cô ta cũng vậy.
Cùng lúc đó.
Tiền Nhiêu bất giác nhìn về phía Tô Minh, không kiềm chế được nói: "Cho nên, người này từ đầu đến cuối xếp bằng ngồi ở đây, nhìn thì trông có vẻ như thật sự muốn đi lĩnh ngộ, khai thông ngục... ngục tù kiếm trận trước mắt đây, nhưng trên thực tế căn bản chỉ đang giả bộ giả tịch, không chừng còn đã ngủ say rồi ấy chứ??"
Đáng chết!
Tên lừa đảo này!
Tiền Nhiêu cảm thấy, kẻ lừa đảo đáng chết Tô Minh này nếu không phải giả vờ quá giống thì hơn trăm kiếm tu đám người cô ta cũng sẽ không có tự tin tới khai thông, lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận trước mắt đây như vậy, suýt chút nữa là phải trả giá bằng mạng sống rồi.
Đúng là toàn bộ trách nhiệm phải đổ hết lên đầu Tô Minh.
Sau khi Tiền Nhiêu lên tiếng, hàng trăm kiếm tu có mặt ở đó đều nhìn về phía Tô Minh, có người thậm chí còn chửi bới: "Tiểu tạp chủng! Mẹ kiếp, đừng giả vờ giả vịt nữa! Con mẹ nó! Cậu làm bộ làm tịch suýt chút nữa đã khiến ông đây mất mạng rồi!"
Thậm chí, có người sát tâm đại thịnh, đã cầm chặt kiếm trong tay, hận nỗi không thể lập tức chém chết Tô Minh.
Có điều, đều bị ánh mắt của Trịnh Càn ngăn lại.
Trịnh Càn cũng nhìn về phía Tô Minh, bất giác muốn nói gì đó...
Thế nhưng.
Cũng đúng một giây này.
Đột nhiên.
"Ngâm!"
Kiếm minh!
Kiếm âm vang vọng lục đạo tam giới, đột ngột vang lên.
Nguồn gốc của kiếm âm là từ kiếm trụ nằm ngang phía trên cùng của ngục tù kiếm trận đó và Tô Minh.
Tô Minh và kiếm trụ đó cùng lúc ngâm vang kiếm âm.
Đồng thời hàng tỉ kiếm quang.
Đồng thời đạo vận bao phủ trên kiếm.
Đồng thời, hằng quang kiếm kéo tới.
Hơn nữa, ngay sau đó, kiếm khắc bên trên kiếm trụ nhu động, phong hóa, hóa thành lưu quang, hóa thành một sợi khói kiếm đạo lượn lờ trầm bổng, nháy mắt chui vào trong người Tô Minh.
Kiếm khắc chui vào trong kiếm tâm của Tô Minh.
Kiếm khắc bao trùm bên ngoài kiếm trụ bị khai phá rồi, kiếm nguyên bên trong kiếm trụ cũng không ngoại lệ, nháy mắt kiếm nguyên mênh mông, chước hồn chói lọi, nồng đậm chảy xuôi, giống như chất lỏng hoàng kim, nhanh chóng lưu động rồi chui vào trong người Tô Minh.
Bất kể là kiếm khắc hay là kiếm nguyên đều lập tức dũng mãnh tiến vào trong kiếm tâm của Tô Minh.
Kiếm tâm sung sướng hưng phấn ríu rít, tựa như ruộng đất khô cằn được mưa rào tưới thẫm, kiếm tâm không chút kiêng dè bắt đầu vận chuyển, liên thông với kho tàng huyết mạch, dễ dàng gạt bỏ sạch sẽ những tạp chất và ý chí của các kiếm tu khác ẩn chứa trong kiếm nguyên và kiếm khắc, chỉ còn lại kiếm nguyên và lĩnh ngộ kiếm đạo thuần túy.
Chương 1010: Không thể tiếp cận
Cảm giác của Tô Minh vô cùng sảng khoái!
Luyện hóa những hiểu biết do kiếm khắc mang lại là một dạng lĩnh ngộ về mặt kiếm đạo như nghi thức xối nước hồ Đề Hồ lên đầu, cảm giác đó giống như được sáng tỏ thông suốt...
Còn thứ kiếm nguyên mang tới lại là đồ vật thực chất hóa hơn - dung hợp với kiếm ý của Tô Minh, hơn nữa còn nâng cao phẩm chất của kiếm tâm.
Đúng vậy, kiếm tâm cũng có phẩm chất, hơn nữa phẩm chất kiếm tâm của Tô Minh vốn đã cao đến mức đáng sợ, nhưng vẫn có không gian tịnh tiến thêm nữa.
Tô Minh có thể rõ ràng cảm nhận được kiếm ý của bản thân đang lột xác.
Kiếm tâm của anh cũng đang lột xác.
Khái niệm và hiểu biết về kiếm của bản thân anh lại càng sâu sắc hơn.
Mà đây mới chỉ là do kiếm khắc và kiếm nguyên bên trong một kiếm trụ yếu nhất mang lại mà thôi.
Vẫn còn 98 cột kiếm trụ mạnh hơn, thô ráp hơn nữa.
Tô Minh biết rõ, bản thân kiếm được món hời lớn rồi, món hời ngập trời.
Anh không thể tưởng tượng được kiếm tu để lại ngục tù kiếm trận này năm đó rốt cuộc là ai? Nhưng, người này nhất định là một siêu thần về võ đạo, là một người vô địch. Tô Minh đột nhiên cảm thấy bản thân như chỉ vừa mới bắt đầu trên con đường kiếm đạo.
"Sư... sư... sư huynh, anh ta...", hàng trăm kiếm tu khác xung quanh Tô Minh lúc này đều hoàn toàn hóa đá, Tiền Nhiêu đố kỵ đến phát điên, đôi mắt xinh đẹp như muốn rách ra, nói cũng không nên lời.
Những kiếm tu cỡ như Tiền Nhiêu đều đã tự mình cảm nhận, thử lĩnh ngộ và khai thông kiếm trụ! Cho nên mới biết được rõ ràng rằng muốn lĩnh ngộ khai thông thành công kiếm trụ, hơn nữa còn xuyên thủng phá vỡ kiếm khắc, hấp thu kiếm nguyên bên trong kiếm trụ là... là một việc đáng sợ cỡ nào?!
Tiền Nhiêu thậm chí dám nói, cho dù là yêu nghiệt đỉnh cấp nhất nhất, đứng thứ nhất thứ nhì của Huyền Li kiếm quốc có tới cũng tuyệt đối không làm được!
Mà một tên ranh con vô danh tiểu tốt thậm chí chưa đến 30 tuổi, không biết đến từ nền văn minh cấp hai hay cấp một lại có thể làm được!
Sao có thể chấp nhận nổi đây? Có chết cũng không thể chấp nhận được!
Tiền Nhiêu cũng được mà Dư Hưu cũng xong, còn cả hàng trăm kiếm tu có mặt tại đây, có ai mà không kiêu ngạo? Nhất là khi đối mặt với hạng con sâu cái kén đến từ nền văn minh cấp một cấp hai thì lại càng kiêu ngạo đến mức nhìn cũng lười không thèm nhìn.
Chính vì kiêu ngạo nên lúc này tâm tình mới càng muốn bùng nổ...
"Có... có lẽ là trùng hợp", Trịnh Càn lên tiếng, mèo mù với phải cá rán, cũng có thể có khả năng này!
Thế nhưng Trịnh Càn còn chưa nói xong...
Chợt thấy, Tô Minh xoay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cột kiếm trụ yếu nhất trong 98 cột kiếm trụ còn lại trên ngục tù kiếm trận.
Chỉ một ánh mắt liếc nhìn, rõ ràng trong đôi mắt của Tô Minh như có kiếm linh xa thẳm đang khóa chặt, có vết kiếm đang dao động, có kiếm văn đang khơi thông...
Cực kỳ thần bí.
Sau đó.
"Ngâm!"
Tô Minh và cột kiếm trụ đó cùng lúc phát ra âm thanh.
Tựa như âm thanh kiếm thoát xác, hồi sinh, thoát khỏi vòng vây.
Là âm thanh hưng phấn đến cực điểm, vui sướng nhiệt tình.
Sau đó.
Kiếm khắc chảy xuôi trên cột kiếm trụ đó nháy mắt dập dờn chui vào trong người Tô Minh, kiếm nguyên trong kiếm trụ cũng đồng thời bị Tô Minh thôn phệ.
Cứ vả vào mặt như vậy!
"A...", Trịnh Càn không nhịn được mà kinh hô thành tiếng, vừa là căm tức, vừa là chấn động, vừa là đố kỵ, vừa là rốt ruột...
"Đáng chết! Rốt cuộc làm sao mà hắn ta lại làm được?!", giọng nói của Trịnh Càn khàn đục, chỉ cần là kiếm tu e là đều cực kỳ khát vọng chiếm được dù chỉ một chút một ít kiếm khắc hoặc kiếm nguyên, thật đó, một chút thôi cũng được.... vậy mà Tô Minh bây giờ lại như nhổ cỏ tận gốc tham lam thôn phệ trên diện rộng.
Cảm giác này dường như khiến Trịnh Càn và hàng trăm kiếm tu đói đến cực điểm, đói đến mức như biến thành loài ác lang, còn trước mắt là một núi thịt chất đống, đống thịt với tay ra là có thể chạm vào, tràn ngập hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng lại không thể ăn được, chỉ có thể đứng nhìn.
Còn Tô Minh, một con chó hoang mà bầy lang sói bọn họ coi thường lại đang một mình tùy ý, không kiêng nể ai thưởng thức núi thịt này.
Đố kỵ khiến tròng mắt đám người Trịnh Càn đỏ ngầu cả lên.
Chỉ có kiếm tu mới biết kiếm khắc và kiếm nguyên có nghĩa là gì?
Theo bản năng, mặc kệ là Trịnh Càn cũng được hay là đám người Dư Hưu cũng được, toàn bộ đều cầm kiếm, như phát điên muốn tiếp cận Tô Minh, muốn ngăn cản Tô Minh tiếp tục thôn phệ kiếm khắc và kiếm nguyên.
Hơn nữa, sâu trong lòng họ cũng muốn bắt lấy Tô Minh, bây giờ bắt lấy Tô Minh, ép Tô Minh giao ra bí mật, giao ra tất cả bí mật anh có, nhất là bí mật liên quan đến việc làm sao anh có thể dễ dàng khai thông, cộng hưởng, thôn phệ kiếm khắc trên kiếm trụ và kiếm nguyên trong kiếm trụ.
Dù là bản thân Trịnh Càn cũng mất đi lí trí, căn bản không muốn đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới rồi mới ra tay.
Muốn ra tay ngay lập tức.
Thật sự không đợi được nữa rồi.
Thế nhưng.
Sau phút chốc.
Hàng trăm kiếm tu đám Trịnh Càn đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi, khóe miệng của từng người đều có máu tươi, kiếm trong tay như muốn đứt gãy, kiếm cơ suýt chút nữa là bị chấn nát!!
Bọn họ vậy mà... vậy mà không thể tới gần Tô Minh.
Đại khái cách Tô Minh khoảng 30 mét là an toàn, tiến thêm vào trong 30 mét là có vết tích sát thương vô hình do kiếm trầm bổng từ trên từng cột kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận bay ra, toàn bộ trấn áp trên người đám Trịnh Càn, suýt chút nữa đã miểu sát đám người Trịnh Càn rồi.
Quá... quá đáng sợ.
Đám người Trịnh Càn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu như cưỡng ép tiếp cận Tô Minh thêm nữa thì uy lực khiếp sợ của ngục tù kiếm trận kia e là càng dữ dằn hơn, hoàn toàn có thể trực tiếp chôn vùi bọn họ.
"Đừng... đừng tiếp cận hắn ta trong vòng 30 mét nữa!", giọng nói khàn khàn của Trịnh Càn quát lên: "Bao vây thành vòng tròn ngoài bán kính 30 mét, bao vây chặt lấy hắn, bao vây tuyệt đối, cho dù một con ruồi cũng không thể bay qua!"
Trịnh Càn nghiến răng nghiến lợi, tâm tình dao động quá kịch liệt, rõ ràng là kiếm tu, căn cơ võ đạo có lẽ tương đối ổn định và kiên định, nhưng lúc này Trịnh Càn cũng có cảm giác như đã tẩu hỏa nhập ma.
Trong ngục tù kiếm trận.
"Đây....", lão tổ Hoang Diệm vừa hưng phấn, vừa chấn động, cả người run rẩy, không khống chế được mà run rẩy, đôi mắt già nua không ngừng nhìn về phía Tô Minh và ngục tù kiếm trận.