• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Hối hận cũng không kịp

“Câm mồm!”, người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Triệu Dương.

“Bố! Con tin anh Minh! Bố không biết anh ấy lợi hại đến mức nào đâu. Anh ấy sẽ không chết, nhất định là không”, Triệu Dương trầm giọng nói, giọng điệu tràn đầy niềm tin: “Huồng hồ, chúng ta cũng phải giữ nghĩa khí chứ”.

Không chỉ có Triệu Dương mà cả đám người Văn Bối Bối, Chu Hoành, Trương Dẫn và Ngô Yên đều nhỏ giọng nói với bố mình. Họ đều kiên định đứng về phía Tô Minh.

Mặc dù họ và Tô Minh chỉ ăn cơm mỗi tối hôm đó nhưng đã hoàn toàn thừa nhận Tô Minh là đàn anh của mình.

Họ tin Tô Minh, tin tưởng tuyệt đối.

“Còn ai muốn rút lui không?”, Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng hỏi: “Nếu có thì đứng ra!”

20% gia tộc đồng minh và lệ thuộc càng do dự hơn. Họ định nói gì nhưng lại thôi, bởi vì căng thẳng quá nên mặt họ toát hết mồ hôi.

Có trời mới biết hiện giờ họ đang chịu áp lực như nào?

Đúng lúc này…

“Ting, ting, ting…”, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ông cụ Diệp đẩy xe lăn lại nghe điện thoại.

Ông cụ Diệp không nói gì mà chỉ nghe điện thoại, sau khi nghe xong thì cúp điện thoại.

Trên khuôn mặt già nua toát lên nụ cười. Ông ta ngẩng đầu nhìn cháu gái rồi nói: “Mộ Cẩn! Đi ra cửa!”

Diệp Mộ Cẩn có chút giật mình.

Ông nói vậy là có ý gì?

“Cậu ấy… Về rồi!”, ông cụ Diệp thốt ra mấy chữ, lúc này cả phòng đều vô cùng yên lặng.

Cậu ấy?

Cậu ấy… Là chỉ ai?

Tô Minh!

Ngoài Tô Minh thì còn ai vào đây nữa?

Lúc này, Diệp Đức Thắng, đám con cháu chi trưởng ban nãy chèn ép ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn, còn cả hơn chục gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc nhà họ Diệp đều ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Diệp, sắc mặt vô cùng khó tả…

Tô Minh quay về rồi? Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Tô Minh sống sót thoát ra khỏi tháp Bát Môn Quang. Hơn nữa, chắc là giết chết thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và diệt cả Phiêu Diểu Tông rồi.

Tô Minh vô địch rồi!

Không phải là vô địch thì có thể là gì?

Trong tình huống này, nhà họ Diệp sẽ vì có Tô Minh mà sẽ trở thành gia tộc số một trong giới thế tục Hoa Hạ.

Nhà họ Cơ, nhà Công Tôn làm sao so được với nhà họ Diệp?

Nhà họ Diệp nhất định sẽ phất dậy mạnh mẽ.

Còn bọn họ ban nãy rút lui khỏi nhà họ Diệp, hủy bỏ giao ước và mối quan hệ lệ thuộc với nhà họ Diệp, vậy thì tất cả vinh quang của nhà họ Diệp từ hôm nay sẽ không liên quan đến họ nữa.

Thậm chí, nếu Tô Minh hoặc đám người Diệp Mộ Cẩn nhỏ nhen thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể di chết đám người họ rồi.

Bỗng nhiên đám người Diệp Đức Thắng thấy ngạt thở.

Vô vàn cảm xúc như hối hận, kinh hãi, không dám tin, đau khổ, đố kỵ đang giằng xé họ khiến họ không kìm chế được mà run lẩy bẩy.

“Có lẽ người mà ông cụ Diệp nhắc đến không phải là Tô Minh?”, Diệp Đức Thắng run rẩy nói, đang giằng xé nội tâm thì…

Đúng lúc này…

“Chào ông! Mộ Cẩn!”, một giọng nói từ bên ngoài vang lên.

Đó là Tô Minh!

Tô Minh cách một hai năm lại đến nhà họ Diệp, thời gian vừa rồi mặc dù ở Đế Thành nhưng anh luôn ở viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Cậu chủ Tô…”, Diệp Đức Thắng quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tô Minh thì ông ta không kìm nổi mình, toàn thân như mềm nhũn, hối hận đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường.

Đám con cháu nhà họ Diệp, đám tộc trưởng và người thừa kế của các gia tộc đồng minh đều quỳ sụp xuống đất, sợ đến nỗi mất hồn.

“Sao thế này?”, Tô Minh quét nhìn đám người Diệp Đức Thắng, hỏi.

Diệp Mộ Cẩn lao về phía trước Tô Minh rồi ôm chặt lấy anh.

“Lần sau anh đừng mạo hiểm như vậy nữa. Nếu anh chết thì em phải làm sao?”, Diệp Mộ Cẩn vùi đầu trên vai Tô Minh rồi cắn chặt vai anh, vừa cắn, nước mắt vừa tuôn rơi.

Từ khi nhận được tin Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang, cảm xúc của cô ta vẫn vô cùng phức tạp, dường như sắp sụp đổ nhưng cô ta vẫn cố kìm chế.

Lúc này thì không thể kìm chế được nữa, cô ta kích động mà bật khóc thành tiếng.

“Anh xin lỗi!”, Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn.

Một lát sau Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên lau nước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lại toát lên nụ cười lạnh lùng. Sau đó cô ta chỉ vào đám Diệp Đức Thắng, nói: “Họ đều tưởng anh chết rồi nên định rút khỏi nhà họ Diệp, muốn xóa bỏ tất cả quan hệ với nhà họ Diệp”.

“Bụp, bụp, bụp…”, nghe thấy Diệp Mộ Cẩn nói như vậy thì đám Diệp Đức Thắng sợ đến nỗi điên cuồng dập đầu.

“Ố?”, Tô Minh chỉ nói một câu mà không có chút cảm xúc nào.

Anh chưa bao giờ cầu xin tất cả mọi người phải tin và ủng hộ mình trong lúc khó khăn và nguy hiểm nhất.

Ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn có thể làm được; Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ có thể làm được đã là tốt lắm rồi.

Huống hồ đám người Văn Bối Bối và Diêu Chân có thể làm được, đã là vui lắm rồi. Còn đám người Diệp Đức Thắng có kết cục như nào thì anh không quan tâm. Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Diệp, anh không muốn nhúng tay vào, Diệp Mộ Cẩn xử lý là được.

“Cút đi! Hãy nhớ, bắt đầu từ hôm nay, các người không có liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa. Nếu trong các người có ai dám lấy danh nghĩa của nhà họ Diệp và Tô Minh làm chuyện gì ở bên ngoài thì Diệp Mộ Cẩn tôi bảo đảm, kết cục của các người sẽ vô cùng thê thảm đấy”, Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào Diệp Đức Thắng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Cô ta sẽ không ra tay với đám Diệp Đức Thắng nhưng sau này, nếu thế lực nào muốn lấy lòng nhà họ Diệp mà ra tay với đám Diệp Đức Thắng thì cô ta sẽ không ngăn cản, bởi vì cô ta là người hay để bụng.

“Gia chủ…!”, Diệp Đức Thắng sắp khóc đến nơi. Đừng thấy Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh không làm gì họ nhưng Tô Minh còn sống, đám người họ rời khỏi nhà họ Diệp và không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp thì kết cục sau này cũng chẳng tốt hơn là bao.

Đám người Diệp Đức Thắng thật sự thấy sợ rồi!
Chương 207: Tô Minh tập trung tu luyện

Ông cụ Diệp không lên tiếng. Bởi ông ta đã giao hết mọi việc của nhà họ Diệp cho cháu gái Diệp Mộ Cẩn của mình. Những chuyện mà Diệp Mộ Cẩn quyết định thì ông ta sẽ không can thiệp. Huống hồ, những quyết định của cháu gái đều hợp với ý nghĩ của ông ta.

“Sao? Còn cần tôi ra lệnh cho Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp ra tay đuổi các người đi sao?”, giọng nói của Diệp Mộ Cẩn lớn hơn, trong giọng nói chứa đầy sát khí.

Lúc này đám Diệp Đức Thắng không dám dập đầu cầu xin mà vội rời đi ngay.

“Thiên Tự Vệ!”, sau khi đám người Diệp Đức Thắng rời đi thì Diệp Mộ Cẩn quát lớn: “Các người đi theo dõi đám Diệp Đức Thắng, nếu họ ngoan ngoãn nghe lời thì không cần quản nữa. Nhưng nếu như họ đầu quân cho nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy hoặc bán đứng nhà họ Diệp thì không cần khách khí, cứ giải quyết luôn”.

“Rõ!”, đám người Thiên Tự Vệ đáp một tiếng rồi biến mất.

“Cảm ơn mọi người”, Tô Minh khoát tay nói với đám con cháu chi trưởng của nhà họ Diệp và cả những gia tộc đồng minh còn lại ở trong phòng.

“Không có gì ạ… Đây là điều chúng tôi nên làm mà”.

“Cậu chủ Tô bình an trở về là chúng tôi yên tâm rồi”.

“Cậu chủ Tô khách khí quá”.



Đám người này đều vô cùng phấn khích và kích động.

Hôm nay họ đã liều mạng để ủng hộ ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn, sau này nhất định sẽ nhận được nhiều lợi ích lớn. Họ dám đánh cược và đã cược thắng.

Không nói đâu xa, chỉ ngay việc có Tô Minh làm hậu thuẫn thì từ nay về sau, với tư cách là người nhà họ Diệp thì họ sẽ không cần sợ bất cứ ai trong giới thế tục Hoa Hạ nữa.

Đám người Văn Bối Bối, Trương Dẫn, Diêu Chân cũng lên trước nói chuyện với Tô Minh, ai nấy đều vô cùng kích động.

Phải tầm nửa tiếng sau mọi người mới rời đi.

“Ông ơi! Cháu chữa bệnh cho ông nha!”, Tô Minh nhìn về phía ông cụ Diệp, nói. Đúng là mấy ngày nay sức khỏe của ông cụ Diệp không được ổn lắm.

“Ừm!”, ông cụ Diệp tươi cười vui vẻ. Tô Minh gọi ‘ông ơi’ khiến ông cụ Diệp rất hài lòng, chí ít cũng cho thấy Tô Minh là người có trách nhiệm. Mặc dù ông ta biết Tô Minh cũng khá đa tình nhưng có trách nhiệm là được.

Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh đỏ ửng mặt, trong ánh mắt đẹp đều là vẻ ngọt ngào, ấm áp.

Tô Minh đẩy xe lăn của ông cụ Diệp về phía phòng, sau đó hai người cứ ở trong đó.

Hai tiếng sau Tô Minh đi ra thì Diệp Mộ Cẩn đã đứng ở bên ngoài cửa.

“Ông của em thế nào rồi?”, Diệp Mộ Cẩn hỏi.

“Anh dùng kim vàng đả thông mạch máu cho ông, giờ ông ngủ rồi”.

“Vậy sức khỏe của ông…”.

“Em yên tâm! Có anh ở đây, ông có thể sống được mấy chục năm nữa”.

Nhiều hơn nữa thì Tô Minh không dám nói. Bởi vì sức khỏe của ông cụ Diệp từ lâu đã không ổn, võ đạo cũng kém dần.

“Thật sao?”, Diệp Mộ Cẩn vui mừng, nói.

Trên thực tế, mấy năm trước có rất nhiều chuyên gia y thuật nổi tiếng ở Đế Thành đều nói cùng lắm ông nội Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể sống được hai ba năm nữa. Nhưng hiện giờ Tô Minh nói có thể sống thêm mấy chục năm nữa thì làm sao cô ta không vui cho được?

Một lát sau, Tô Minh đột nhiên lên trước một bước rồi ôm chặt Diệp Mộ Cẩn.

“Tô Minh! Anh…”, Diệp Mộ Cẩn đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

“Phòng của em ở đâu? Chỉ đường cho anh!”, mắt Tô Minh sáng lên, anh sẽ không bao giờ kìm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, tất cả đều để thuận theo tự nhiên. Anh và người con gái đẹp này đã đến lúc ‘gạo nấu thành cơm rồi’.

Diệp Mộ Cẩn cảm nhận được tim mình đập nhanh vô cùng, sắc mặt cô đỏ ửng như quả dưa hấu. Giọng nói lí nha lí nhí rồi chỉ đường cho Tô Minh. Sau đó Tô Minh bế cô vào phòng ngủ.

Tiếp đó là…





Chừng hai tiếng sau…

“Chồng ơi! Anh sẽ mãi tốt với em chứ?”, Diệp Mộ Cẩn dựa vào vai Tô Minh, khẽ hỏi. Cô ta đang nghĩ đến được mất. Bởi vì cô ta đã mất đi ‘lần đầu tiên’ của mình nên cảm xúc bồn chồn cũng là điều bình thường.

“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để nói cho em biết!”, Tô Minh khẽ nói.

Sau đó Diệp Mộ Cẩn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Còn Tô Minh đi nhẹ xuống đầu giường rồi ngồi khoanh chân… Để tu luyện.

Sự xuất hiện của em gái khiến anh khao khát được nâng cao thực lực. Anh tự cảm thấy hiện giờ mình vẫn còn kém xa.

Cuộc đại chiến với Hạ Thủ Nham khiến anh có được thu hoạch lớn, còn trận đấu với Cao Thanh Kiếm thì còn lớn hơn.

“Thật tiếc cho Cao Thanh Kiếm!”, Tô Minh lẩm bẩm. Mặc dù thực lực của người này không phải quá mạnh nhưng quả thật là một thiên tài kiếm đạo.

“Sức mạnh của mình rất khủng khiếp nhưng chưa biết khống chế sức lực của mình”.

“Kiếm ý của mình rất mạnh nhưng mạnh về số lượng chứ không phải chất lượng”.

“Ý thức chiến đấu của mình tốt nhưng lại phải có không gian lớn để nâng cao lên”.



Đây là những điều mà anh học được từ Cao Thanh Kiếm.

“Phải bắt đầu từ sức mạnh!”, toàn thân Tô Minh như chìm vào trong suy diễn và lĩnh ngộ, trong đầu anh không ngừng hiện ra cảnh giao đấu giữa anh và Cao Thanh Kiếm.

Anh liên tiếp nghiền ngẫm hơn ngàn lần, sau đó đột nhiên mở mắt ra rồi đứng dậy. Và rồi anh mở cửa đi xuống tầng.

Lúc này ông cụ Diệp đã tỉnh và đang ngồi ở dưới uống trà.

Tô Minh có chút ngượng ngùng. Vì dù sao thì ban nãy anh cũng đã lấy đi ‘sự trong trắng’ của cháu gái nhà người ta.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà hỏi: “Ông ơi! Trong khuôn viên nhà họ Diệp có nơi nào yên tĩnh một chút không ạ”.

“Sau khuôn viên này có một rừng trúc!”, ông cụ Diệp nói.

“Vậy cháu đến đó một lát!”, Tô Minh vội rời đi, anh đã không thể đợi được nữa.

Anh đến rừng trúc phía sau rồi tìm một nơi yên tĩnh.

Đó là một khu rừng toàn trúc.

Tô Minh nhặt lên một lá trúc ném ở trước mặt, sau đó tung quyền ra.

“Phù…”, một quyền đập trên lá trúc.

Lá trúc rách tan nhưng chỉ rách làm đôi.

Thấy vậy, Tô Minh liền chau mày.

“Quả nhiên mình khống chế sức mạnh rất kém, sức mạnh phân tán quá”.

Lá trúc quá nhẹ, quá bay, kể cả sức mạnh của mình có lớn đến mấy, nếu như không tập trung ở một điểm thì cũng không thể chém lá trúc thành mấy trăm đến mấy ngàn mảnh được.

“Khi nào một quyền của mình đánh xuống mà có thể khiến chiếc lá này nát thành bột mì, lúc đó mình mới coi như khống chế được sức mạnh. Nếu như một quyền đánh xuống mà nửa chiếc lá nát thành bột mì, còn một nửa lành lặn, thì lúc đó coi như khống chế sức mạnh theo hướng hoàn hảo”.

Nếu muốn tăng cường khống chế của sức mạnh và tập trung thì không còn cách nào khác ngoài việc luyện tập”.

Tiếp đó, Tô Minh như rơi vào trạng thái nhập ma.

Từng chiếc lá trúc bị từng quyền của Tô Minh đập cho bay lả tả trên không trung.

Tất nhiên, không phải là anh đập bừa mà mỗi lần đều cảm nhận kỹ sức mạnh trong cơ thể đến cánh tay, tiếp đó là đường kinh mạch của cú đấm và tốc độ cũng như tiết tấu tập trung.

Mỗi lần điều chỉnh lại là một lần thử.

Tô Minh tập luyện như quên cả thời gian.

Anh luyện mấy tiếng đồng hồ đến tận khi trời tối.
Chương 208: Hai người rắc 'cẩu lương' đủ chưa

“Bụp…”, lại là một quyền nữa.

Lá trúc trước mặt bị rách làm hơn 20 mảnh.

Hiệu quả cũng khá ổn. Nhưng vẫn còn cách quá xa với những gì Tô Minh muốn.

“Ăn cơm thôi!”, bên ngoài rừng trúc vọng vào giọng nói.

Lúc này Tô Minh mới dừng lại.

“Anh tu luyện nhập tâm quá đấy!”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Tô Minh một cái, nói.

“Mộ Cẩn! Em… Em không nghỉ ngơi tiếp sao?”

“Cút đi! Người ta dù gì cũng là tu giả võ đạo chứ đâu yếu đuối như anh tưởng”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn đỏ ửng lên.

Sau đó hai người quay về phòng lớn của nhà họ Diệp.

Một bàn lớn toàn là thức ăn ngon, vậy mà chỉ có ông cụ Diệp, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

Hình như bố của Diệp Mộ Cẩn bận việc kinh doanh của gia đình nên đến nơi khác, nửa năm nay không ở nhà họ Diệp.

Còn mẹ của Diệp Mộ Cẩn thì… Bất luận là Diệp Mộ Cẩn hay ông cụ Diệp thì đều chưa bao giờ nhắc đến.

Sau khi ăn cơm xong…

“Thôi ông đi ngủ đây”, ông cụ Diệp cũng khá tâm lý và vui tính, ông ta biết rằng mình nên để lại không gian cho Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

“Chồng à! Em muốn xem ti vi!”, Diệp Mộ Cẩn áp sát vào người Tô Minh rồi nói với giọng nũng nịu.

Diệp Mộ Cẩn vốn là một trong hai viên minh châu của Đế Thành với nhan sắc hơn người, hơn nữa ban nãy từ ‘con gái biến thành đàn bà’ nên nhìn cô ta cũng có nét quyến rũ phong trần. Vì vậy, khi cô ta nũng nịu áp sát người vào Tô Minh thì làm sao anh chịu nổi.

Cũng may là anh đủ sự tập trung.

Anh ôm chặt Diệp Mộ Cẩn rồi ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Thỉnh thoảng cô ta lại nhón quả nho đút vào miệng Tô Minh, rồi thỉnh thoảng lại thơm anh một cái.

Hai người cứ sến sẩm như vậy, cũng may là trong phòng không có người, chứ nếu không thì mọi người ăn no ‘cẩu lương’ rồi.

Chừng một tiếng sau…

“Chồng à! Em buồn ngủ rồi!”, Diệp Mộ Cẩn nũng nịu nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ mong đợi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nói: “Anh ru em đi! Em muốn nghe ‘Thiên Lam Lam’”.

“‘Thiên Lam Lam’ là cái gì?”

“Một bài hát. Nó hát như thế này này: Trời xanh xanh, mây trắng trắng, đeo cặp sách trên vai, chăm đánh răng, chăm tắm rửa, em là cô bé ngoan…”.

Hự!

Đây là bài hát dỗ trẻ con ngủ mà?

“Em mấy tuổi rồi?”, Tô Minh thấy đầu óc choáng váng.

“Hừm! Vậy là anh không yêu em rồi! Bảo anh hát cho nghe cũng không được. Anh đúng là đồ trai tồi. Vừa lấy đi tấm thân trong trắng của người ta mà giờ đã lật mặt vô tình…”, Diệp Mộ Cẩn tủi thân nói, dường như sắp khóc đến nơi.

Tô Minh chỉ biết cười khổ, rõ ràng biết cô bé ngốc này cố ý nũng nịu nhưng anh vẫn phải đầu hàng, nói: “Được rồi! Anh hát là được chứ gì?”

“Hì hì! Thế thì còn được”, Diệp Mộ Cẩn ‘trở mặt’ cũng nhanh, nói với giọng vô cùng đắc ý.

Hai tiếng sau đó hai người lại dính với nhau như sam mà không sợ người ngoài đến.

Khó khăn lắm mới ru Diệp Mộ Cẩn ngủ, sau đó Tô Minh lại quay lại rừng trúc và tiếp tục luyện tập.

Và rồi cứ từng quyền một…

Ngày hôm sau….

Khi trời sáng, Tô Minh quay về phòng lớn ở biệt thự thì người giúp việc đã bưng bữa sáng lên.

Lúc này Diệp Mộ Cẩn vẫn chưa dậy, còn ông cụ Diệp thì dậy rồi.

“Tô Minh! Cuộc giao lưu viện võ đạo giữa tám gia tộc, cháu phải cẩn thận chút nha!”, ông cụ Lý đột nhiên nói.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp.

“Ông vốn tưởng sau khi cháu tiêu diệt Phiêu Diểu Tông rồi sống sót quay về thì nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy sẽ biết sợ và đến tận nơi tìm cháu xin lỗi, thậm chí còn hủy bỏ cuộc giao đấu viện võ đạo. Nhưng ông đã nhầm rồi”.

Ông cụ Diệp nghiêm túc, nói: “Công Tôn Hạ và Cơ Thương Hải cũng không phải kẻ ngốc. Không ngờ trong tình thế như này mà vẫn muốn tiếp tục giao lưu viện võ đạo. Thật kỳ lạ! Trong chuyện này nhất định có gì đó mà chúng ta không biết”.

Tô Minh gật đầu, nói: “Ông cứ yên tâm! Đợi lát nữa ăn cơm xong cháu sẽ về viện võ đạo nhà họ Diệp. Nếu cuộc giao lưu vẫn diễn ra theo định kỳ thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ đứng thứ nhất”, ông cụ Diệp cũng là người kiệm lời. Vì vậy, khi nghe Tô Minh nói như vậy thì ông cũng chỉ lặng lẽ ăn sáng mà không nói thêm gì.

Tô Minh ăn sáng xong thì đứng lên, nói: “Ông ơi! Đợi Mộ Cẩn tỉnh dậy thì ông nói với cô ấy một tiếng giúp cháu là cháu về viện võ đạo nha. À phải rồi, cháu muốn mang đi một ít lá trúc ở trong rừng trúc sau khuôn viên nhà mình”.

Nói xong, Tô Minh rời đi.

Rất nhanh Tô Minh đã quay về viện võ đạo nhà họ Diệp.

Trước tiên là anh đến giáo tôn các an ủi Lam Tuyết, sau đó mới đến võ trường.

Trên võ trường lúc này…

“Tiếp tục trận chiến sinh tử! Không còn mấy ngày nữa là đến trận giao lưu rồi”, Tô Minh quát.

Những học viên kia như được ‘tiêm máu gà’, sức lực tràn trề, còn ham chiến hơn trận chiến thật sự.

Ý chí chiến đấu cũng mạnh ngút trời, khí thế cũng vô cùng khủng khiếp.

Tô Minh khẽ gật đầu, dường như thể hiện sự hài lòng của mình.

“Giáo tôn! Anh thấy thế nào? Họ có hết mình không?”, Chu Khánh Di đi đến bên cạnh Tô Minh nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút đắc ý.

Tô Minh gật đầu.

“Mọi người đều biết tin một mình giáo tôn diệt cả Phiêu Diểu Tông rồi, ai nấy đều kích động đến phát điên. Họ phấn khích đến nỗi cả tối không ngủ, chỉ mong một ngày có 48 tiếng, chỉ muốn lúc nào cũng tập luyện và tu luyện với ý chí kiên cường”, Chu Khánh Di nói, đôi mắt nhìn về phía Tô Minh với vẻ kính phục.

Người đàn ông như Tô Minh mạnh mẽ và ưu tú như ánh thái dương trên trời.

Chu Khánh Di đã nhiều lần nhắc nhở bản thân, giáo tôn là người của cô chủ. Nhưng Chu Khánh Di vẫn khó kìm chế được cảm xúc của mình.

“Tu luyện thôi!”, Tô Minh đột nhiên nói, bởi ánh mắt lúc này của Chu Khánh Di thật sự… Khó diễn tả.

Chu Khánh Di khẽ đỏ mặt, xoay người đi về một bên, còn Tô Minh thì đổ lá trúc trong túi da lớn trong tay mình ra.

Sau đó…

Tô Minh cũng một công đôi việc.

Vừa trông chừng đám học viên để tránh xảy ra chết chóc trong khi luyện tập, anh vừa tiếp tục tung quyền luyện tập khống chế sức mạnh của mình.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Rồi một tuần sau…

Gần như hơn 300 học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp đều trở thành tu giả võ đạo. Hơn nữa, phần lớn đều đạt đến cảnh giới tụ khí trung kỳ đến hậu kỳ.

Còn Chu Khánh Di, Diệp Phù và Diệp Võ đều bước vào cảnh giới tông sư.

Có thể nói là tiến bộ thần tốc!

Hơn nữa, tiến bộ lớn nhất của họ không phải ở cảnh giới mà ở khí thế chiến đấu. Đó là khí thế điên cuồng, hung hãn và liều mạng.

Với khí thế này thì sức chiến đấu thực tế của họ còn cao hơn cả cảnh giới.

Tô Minh bỏ công sức bảy ngày bảy đêm tập luyện nên lúc này sắp bước vào trạng thái nhập ma.

Bảy ngày này, tổng cộng anh đã tung ra 1 triệu quyền.
Chương 209: Chuẩn bị tác chiến

Cứ tập luyện điên cuồng như vậy, bây giờ anh đã làm được đến mức đấm một quyền có thể đánh một chiếc lá trúc nát thành khoảng 300 mảnh.

Đối với việc khống chế sức mạnh, so với một tuần trước đó đã tiến bộ hơn rất là nhiều.

Điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn là, loại khống chế sức mạnh này còn có thể dùng được trong kiếm đạo khi ra đòn tấn công.

Anh không biết bây giờ mình có thể đánh được với Hạ Thủ Nham nữa không? Nhưng khi máu tươi sôi sục thì anh hoàn toàn có thể giết chết cậu chủ Hạ trong chớp mắt.

Trên sân luyện võ.

Tô Minh hít sâu một hơi, đột nhiên quát: “Dừng hết lại!”

Bỗng nhiên, toàn bộ học viên có mặt trên sân luyện võ đều dừng hết động tác lại.

“Ngày kia, chính là cuộc thi giao lưu”, Tô Minh cất lời: “Yêu cầu của tôi với mọi người không cao, chỉ cần đứng nhất là được. Dù gì, tôi cũng là Giáo tôn của mọi người, tôi, Tô Minh, không ngại nói rằng, bây giờ, tôi chính là người đứng đầu trong giới Võ đạo của giới Thế tục. Giáo tôn đứng đầu, học viên như mọi người lấy vị trí thứ nhất, không quá đáng chứ?”

“Không quá đáng!!!”, tiếng hét trả lời đồng thanh vang vọng đến tận mây xanh, khí thế này khiến cho Diệp Mộ Cẩn cũng ngạc nhiên hết sức, bây giờ đám học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp này đã khác một trời một vực so với nửa tháng trước.

Nếu như nói, hơn nửa tháng trước, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp này chỉ rời rạc như một nắm cát khô.

Thì giờ khắc này, bọn họ chính là một con dao vô cùng sắc nhọn.

Sự biến hoá về chất.

“Là Giáo tôn của mọi người, trong khoảng thời gian này, chỉ dạy mọi người tử chiến, tử chiến, tiếp tục tử chiến. Tử chiến đương nhiên quan trọng, nhưng ông đây đã làm Giáo tôn của mọi người rồi, cũng không thể chẳng dạy dỗ chiêu thức gì. Cho nên, hôm nay, tôi sẽ đánh một bài quyền pháp, tên là “Lôi Viêm Bộc”, một bộ quyền pháp Bán bộ Huyền cấp, tôi sẽ đánh mười lần trước mặt mọi người, có thể ngộ ra được bao nhiêu thì xem bản lĩnh của mọi người. Còn về Pháp quyết của Võ kỹ thì chút nữa tôi sẽ viết lại cho Diệp Võ, mọi người đều có thể lấy”.

“Lôi Viêm Bộc” này có uy lực không tệ, từ ba năm trước khi anh mới bước chân vào Huyền Linh Sơn, ông già đã dạy cho mình một bộ Võ kỹ, phù hợp với khả năng tu võ lúc đó của anh.

Anh đã luyện được nó đến mức giới hạn, nhưng mà bây giờ không sử dụng đến nhiều nữa, bởi vì nó không đủ để đối phó với kẻ địch mạnh hơn.

Nhưng bộ Võ kỹ này vô cùng phù hợp với đám học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp.

Tô Minh nói xong.

Hơi thở của tất cả học viên trong viện võ đạo như muốn cháy lên.

Cực kỳ kích động.

Tô Minh cứ như thể một vị Chân thần, một vị Chiến thần, mạnh đến khó mà hình dung được!!!

Từ sâu trong lòng bọn họ đã khát vọng được Tô Minh dạy cho một chút chiêu thức nào đó, nhưng những ngày gần đây không có ai dám nhắc đến, cũng ngại nhắc đến.

Lúc này, Tô Minh lại chủ động nói ra khiến bọn họ kích động muốn điên.

Một giây sau.

Trong những ánh mắt nhìn chăm chú.

Tô Minh đột ngột xuất quyền.

Phía trước cơ thể như có tiếng sấm rền vang, ầm ì như thể tiếng sấm của ngày hè.

“Ầm…”.

Mà không gian phía trước mặt anh bỗng rung lên rồi nứt toác ra thành hình một nắm đấm.

Quyền ấn hùng hồn, bùng nổ.

Trông thì như đơn giản, nhưng sức tấn công thể hiện ra thì quả thực kinh người.

“Bộ “Lôi Viêm Bộc” này đặc biệt phù hợp để kết hợp thi triển với Khí thế!”, Tô Minh lại nói.

Trong lúc nói, anh lại tiếp tục đánh quyền.

Mỗi một quyền đánh ra vang vọng trên sân luyện võ.

Quyền nào cũng rung động cả bầu không.

Sau mười quyền, không gian phía trước người Tô Minh mãi vẫn chưa thể bình thường lại.

Bầu không khí nóng rừng rực.

Giống như một quả mìn vừa được kích nổ.

Mà lúc này trên sân luyện võ, có rất nhiều học viên đều đứng ngây ra tại chỗ, như thể đã chìm vào giác ngộ!!!

Tô Minh gật đầu hài lòng.

Trên thực tế, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp cũng khá là có thiên phú, dù gì cũng là những nhân tài trăm chọn một của nhà họ Diệp.

“Đội trưởng Chu, cô đi theo tôi”, Tô Minh không làm phiền đến các học viên khác trên sân luyện võ mà quay sang nhìn Chu Khánh Di.

Chu Khánh Di hầu như chẳng có chút thiên phú gì trên phương diện Quyền pháp, cho nên, lúc này, cô ta chẳng có thu hoạch gì chứ đừng nói đến giác ngộ, Tô Minh gọi cũng vì không muốn làm lỡ việc của cô ta.

“Giáo tôn”, Chu Khánh Di đi qua.

“Ngày kia chính là cuộc thi giao lưu giữa viện võ đạo của tám đại gia tộc, mặc dù chúng ta đã rất mạnh nhưng để phòng trừ thì tôi quyết định sẽ dạy cho mọi người một bộ Võ trận nữa. Võ trận chính là phiên bản đơn giản hơn của Trận pháp, rất dễ, tôi sẽ đưa hết những chi tiết về Võ trận cho cô trước, ngày mai cô hướng dẫn nhóm học viên luyện tập bộ Võ trận này”.

Tiếp đó, anh bắt đầu từ từ dạy từng chút một về nội dung chi tiết của “Bát Tiệt Võ trận” cho Chu Khánh Di”.

Chu Khánh Di cũng rất thông minh, không đến hai giờ sau đã nắm được điểm cốt yếu.

Thế là đủ.



Ngày tiếp theo.

Trên sân luyện võ của nhà họ Diệp, tất cả võ viên đều đang luyện tập “Bát Tiệt Võ trận”.

Tinh tuý của bộ Võ trận này nằm ở sức phối hợp, nằm ở việc tin tưởng vào đồng đội của mình, cũng nằm ở khí thế. Đám học viên của nhà họ Diệp đều có được hết các phẩm chất này, cho nên, khi luyện tập bộ Võ trận này thì học rất nhanh, hiệu quả mang đến cũng rất cao.

Chỉ một ngày thôi mà đã ra hình ra dạng.

Điều đáng được nhắc đến nhất là, đã có người tiến vào Nhập môn “Lôi Viêm Bộc” rồi, người đầu tiên Nhập môn đương nhiên là Diệp Võ, sau đó là đến một người thanh niên tên Hứa Trạch, tổng cộng có khoảng mười học viên khá là có thiên phú trên phương diện Quyền pháp.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Trời vừa sáng.

Ánh mặt trời vừa ló dạng.

Trên sân luyện võ của viện võ đạo nhà họ Diệp, tất cả các học viên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thành hàng thẳng tắp.

Bên cạnh sân luyện võ còn có rất nhiều xe ô tô đỗ sẵn ở đó để chờ bọn họ.

Không bao lâu sau.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau đi đến.

“Đi, đi đến Tây Lâm, cho tất cả mọi người nhìn thấy thành quả đạt được bằng máu, nước mắt, sống không bằng chết và sau khi chịu đựng vô số đau đớn trong thời gian vừa qua.

“Vâng!!!”, trên sân luyện võ, hơn 300 học viên của nhà họ Diệp hét lên đầy hào hùng, gân xanh nổi lên giần giật trên trán, gương mặt đỏ lựng, cảm xúc sục sôi đến khó mà hình dung được.
Chương 210: Nhà họ Nguỵ âm thầm giở thủ đoạn

Nửa tiếng sau.

Tây Lâm.

Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn còn có tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp đều đã đến nơi.

Tây Lâm là một khu rừng rậm rạp nằm dưới chân một ngọn núi ở khu vực ngoại ô của Đế Thành, thời cổ đại chính là khu rừng săn bắn riêng của hoàng gia.

Tây Lâm có một khu đất trống rất rộng, phải rộng gấp bốn năm lần sân bóng đá, đã được vây lại và đặt tên là sân Tây Lâm.

Lúc này.

Trên sân Tây Lâm đã đông nghịt toàn người.

Cuộc thi đấu giao lưu giữa tám đại gia tộc của Đế Thành mỗi năm đều thu hút một lượng lớn người đến xem, đương nhiên, thân phận của những người đến xem này đều không hề đơn giản, bọn họ hầu như là người trong tộc của các gia tộc lớn nhỏ ở Đế Thành, thậm chí còn đến từ các gia tộc trên cả đất nước Hoa Hạ.

Nguyên nhân lớn nhất khiến đám người này đến đây là vì muốn tìm hiểu sự thay đổi vị trí trong bảng xếp hạng của tám đại gia tộc tại Đế Thành mỗi năm, sau đó căn cứ theo vị trí mới mà xác định kế hoạch phát triển của các gia tộc này trong năm tiếp theo.

Năm nay số người đến đây xem thi đấu đặc biệt nhiều hơn, vì dù gì năm nay cũng quá khác so với mọi năm, năm nay đã có sự xuất hiện của Tô Minh, một người được xưng tụng như Chiến thần, hơn nữa, tám đại gia tộc hiện giờ chỉ còn lại có bảy.

Có lẽ, cuộc thi đấu giao lưu năm nay sẽ có một bước tiến nhảy vọt, khác hẳn so với mọi năm.

Khi nhóm người Tô Minh đến nơi thì có hàng trăm hàng ngàn ánh mắt tập trung về phía bọn họ.

Mọi năm, những ánh mắt này, tiêu điểm của mọi người, nhận được sự quan tâm nhiều nhất của mọi người luôn thuộc về nhà họ Cơ.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tỏ ra rất kín đáo, đi ở phía sau, bởi vì hôm nay là ngày của đám học viên thể hiện.

Nhưng đáng tiếc, cho dù Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn có kín đáo hơn nữa cũng vô dụng, rất nhanh, bọn họ đã trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm của mọi người.

“Cậu Tô…”.

“Cô Diệp!”

“Chào cậu Tô!”



Tộc trưởng của sáu đại gia tộc gồm Công Tôn Hạ, Nguỵ Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Hoàng Nhuận Dương, Phùng Chí Đằng, Dư Thủ Lâm dẫn theo người thừa kế của gia tộc mình đi đến, người nào người nấy thái độ rất cung kính.

Nhất là ba người Công Tôn Hạ, Nguỵ Chấn Phong và Cơ Thương Hải, thái độ này rất khác thường, cung kính một cách bất thường.

Hôm nay, ông cụ của nhà họ Diệp lại không đến tham dự, bởi vì tình hình sức khoẻ không cho phép, tất cả mọi người đều biết người chủ trì hiện tại của nhà họ Diệp chính là Diệp Mộ Cẩn, cô có mặt ở đây là đủ rồi.

Còn về gia chủ của nhà họ Diệp là Diệp Thông Bình ngoài việc lần trước thay mặt đến cuộc họp giữa tám đại gia tộc ra thì thời gian còn lại chủ yếu ở bên ngoài trấn thủ công việc kinh doanh của nhà họ Diệp, dường như không hề có liên quan gì đến Đế Thành, trong cuộc thi giao lưu hôm nay cũng không có mặt.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

Sau đó, Tô Minh nhìn về các học viên trong viện võ đạo của sáu đại gia tộc.

Sáu đại gia tộc này, mỗi một nhà đều chiếm một vị trí trên sân Tây Lâm.

Đều mặc võ phục khác màu nhau.

Trong đó, nổi trội nhất phải kể đến học viên của viện võ đạo nhà họ Cơ, võ phục màu đỏ như lửa, hơn 300 người, tất cả đều là Võ tu, đứng ở đầu có hẳn năm người đạt cảnh giới Tông sư, thực lực rất mạnh.

Nhà họ Cơ xem ra có thực lực mạnh nhất, điều này cũng không có gì ngoài ý muốn, trước giờ nhà họ Cơ vẫn luôn là gia tộc hạng nhất tuyệt đối trong tám đại gia tộc ở Đế Thành.

Cho dù là năm nay, Tô Minh có đứng về phía nhà họ Diệp cũng chỉ có mỗi mình Tô Minh mạnh, nhưng đám học viên của viện võ đạo so với Giáo tôn, ai mạnh ai yếu nhìn là biết rõ, cho nên tất cả

mọi người vẫn cho rằng nhà họ Cơ sẽ tiếp tục giữ được vị trí đứng đầu.

Mà ngoài nhà họ Cơ ra, năm viện võ đạo còn lại, Tô Minh liếc mắt nhìn qua cũng hơi bất ngờ, nhà họ Nguỵ vậy mà mạnh nhất!

Thông thường mà nói, nhà họ Nguỵ không thể so được với nhà họ Dư và nhà Công Tôn, nhưng thực tế lúc này lại là, hơn 300 học viên của nhà họ Nguỵ thì có đến tám phần đều là tu giả Võ đạo, cảnh giới Tông sư có bốn người.

“Giáo tôn của nhà họ Nguỵ rất giỏi à?”, Diệp Mộ Cẩn cũng nhìn ra được, không khỏi nhíu mày, học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp mạnh lên như thể được thay da đổi thịt đó là nhờ có Tô Minh, vậy nguyên nhân khiến viện võ đạo nhà họ Nguỵ mạnh lên như vậy là gì?!

Không đúng logic.

Trừ khi nhà họ Nguỵ có Giáo tôn rất giỏi ra.

“Lần trước trong cuộc họp với tám đại gia tộc, Nguỵ Chấn Phong rất tự tin, chẳng lẽ là bởi vì Giáo tôn của nhà họ Nguỵ?”, Diệp Mộ Cẩn lầm bầm một mình, bất giác, đôi mắt đẹp quét một vòng xung quanh, muốn tìm được Giáo tôn của nhà họ Nguỵ nhưng lại không tìm được。

“Ha ha…”, Tô Minh chỉ mỉm cười, anh ngược lại đã đoán ra được vì sao, nhưng lại không nói, cũng tỏ vẻ không sao cả, dưới sự vượt trội về thực lực thì những âm mưu quỷ kế kia chẳng đáng là gì.

“Viện võ đạo của nhà họ Nguỵ mạnh như thế từ lúc nào vậy? Nhà họ Nguỵ lần này định dùng thủ đoạn vặt vãnh à, ha ha… lá gan cũng to lắm”, Dư Thủ Lâm thì thầm một câu.

Vốn dĩ, nhà họ Dư và nhà họ Nguỵ có mối quan hệ liên minh, hai nhà khá thân thiết với nhau, nhưng bây giờ thì đã xa cách nhiều rồi.

Nhất là sau khi Tô Minh càng ngày càng trở nên khủng khiếp, nhà họ Dư đã cắt đứt luôn đường đi lại với nhà họ Nguỵ.

“Những thủ đoạn tiểu nhân vặt vãnh này, thực cho là cậu Tô không nhìn ra được sao? Chẳng qua là, cậu Tô có tự tin tuyệt đối mà thôi?”, Dư Thủ Lâm từ xa nhìn Tô Minh, vẻ rất kính nể.

Trong lòng ông ta quả thực nghĩ không ra vì sao hôm nay Nguỵ Chấn Phong lại vẫn còn dám giở những thủ đoạn này hòng thắng được nhà họ Diệp trong cuộc thi đấu giao lưu này để làm gì?

Không nói đến việc nhà họ Nguỵ không thể thắng.

Cho dù có thắng thì đã sao?!!!

Có địch lại nổi với cậu Tô không? Một câu nói của cậu Tô đã đủ để nhà họ Nguỵ phải chết.

Phiêu Diểu Tông trên Huyền Linh Sơn còn bị cậu Tô diệt sạch, có cậu Tô đứng sau nhà họ Diệp thì trong giới thế tục này, nhà họ Diệp đã là vô địch rồi.

Nhà họ Nguỵ bây giờ không phải nên cầu xin tha mạng sao? Chẳng lẽ không phải nên trả bằng mọi giá để đi xây dựng mối quan hệ với nhà họ Diệp sao?

“Dù sao thì, nhà họ Dư ta cứ quân tử phòng thân là được”, Dư Thủ Lâm nghĩ không ra nên không nghĩ tiếp nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK