• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166: Bí mật sau tấm rèm

“Thiếu cung chủ!”, ông già mắt chột kinh ngạc nhìn một bóng hình xuất hiện đột ngột. Đó là một cô gái rất trẻ, trẻ hơn cả tuổi thật, chắc chỉ tầm 18, 19 tuổi. Cô ấy mặc bộ đồ màu xanh, không trang điểm nhưng vô cùng xinh đẹp. Ông già mắt chột nhìn cô gái trẻ rồi khom người nói: “Sao thiếu cung chủ lại đến đây ạ?”

“Ông điều tra được rồi sao?”, cô gái chỉ về phía dưới, hỏi.

“Đúng vậy ạ! Đúng là khí tức của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đang ở trên người Tô Minh”, ông già mắt chột gật đầu nói, trên khuôn mặt già nua toát lên nụ cười đắc ý và kích động. Ông ta đang nghĩ xem mình sẽ được cung chủ khen như nào.

“Ông không nên điều tra ra”, cô gái lên tiếng nói.

“Thế là ý gì ạ?”, ông già mắt chột ngây người ra, hỏi lại.

Nhưng lúc này cô gái trẻ đột nhiên ra tay.

Cô ấy ra tay rất đơn giản, chỉ cần một chiếc kim. Chiếc kim khá dài, tầm 10cm, có màu xanh rất nhỏ, nhỏ như sợi tơ.

Tốc độ kim đâm rất nhanh, nhanh đến nỗi ông già mắt chột không kịp phản ứng lại.

Hơn nữa, cô ấy ra tay đột ngột, cự ly gần nên ông ta không có cơ hội né tránh.

Kim xanh đâm vào ngực rồi lúc đâm vào tim thì chiếc kim đó đột nhiên tách ra như chiếc ô rồi phá nát tim của ông già mắt chột.

“Thiếu… Thiếu cung chủ, cô…”, ông già mắt chột gắt gao nhìn cô gái, hiện rõ vẻ chấn động khó tả.

Cơ hội sống sót như biến mất, ông ta chỉ cảm thấy khó hiểu hai điều.

Điều thứ nhất là tại sao thiếu cung chủ đột nhiên ra tay với mình.

Điều thứ hai là thực lực của thiếu cung chủ. Kể cả ở cự ly gần như này, kể cả cô ấy đột nhiên ra tay nhưng ông già mắt chột vẫn là người ở cảnh giới tôn giả, còn ở đỉnh phong kỳ. Vậy mà thiếu cung chỉ dùng một chiêu đã giết được mình, như vậy thì thực lực còn trên cả mình. Nhưng cô ấy… Mới chỉ có 18, 19 tuổi…

“Đáng lẽ ông đừng bao giờ điều tra ra người đó mới phải”, cô gái nhẹ nhàng nói tiếp: “Bởi vì đó là anh tôi”.

“Thiếu… Thiếu cung chủ… Cô… Cung chủ sẽ không tha cho cô…”, ông già mắt chột chật vật nói, lúc này máu tươi đã trào ra khỏi miệng. Sau đó ông ta chết một cách tức tưởi.

Cô gái đó chính là Tô Ly, em gái của Tô Minh, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống.

Sau khi ông già chết, Tô Ly chỉ khẽ giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh đi vào cơ thể ông ta, ông ta liền biến thành hư vô.

Chết không còn dấu tích…

“Anh à! Không bao lâu nữa Hoàng Cực cung sẽ biết ‘Thiên Vẫn Kiếm’ ở trên người anh”, Tô Ly lẩm bẩm, trên khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần lo lắng nhưng sau đó cô ấy lại kiên định một điều: “Nhưng… Không ai có thể làm hại anh”.

Tô Ly chính là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung.

Từ lâu Hoàng Cực cung đã biết trong tay nhà họ Tô có ‘Thiên Vẫn Kiếm’. Theo như thực lực của Hoàng Cực cung thì từ lâu đã có thể hủy diệt được nhà họ Tô và lấy được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ rồi.

Nhưng nhà họ Tô có đơn giản không? Nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang chỉ là một nhánh vô cùng nhỏ và suy tàn của nhà họ Tô thật sự mà thôi.

Vì vậy, Hoàng Cực cung có mạnh đến đâu thì cũng còn kém xa nhà họ Tô thật sự kia.

Cũng chính vì lý do đó mà Hoàng Cực cung không dám ngang nhiên đến cướp ‘Thiên Vẫn Kiếm’. Kể cả Hoàng Cực cung là một trong những gia tộc bảo vệ thế giới này, kể cả Hoàng Cực cung mạnh đến nỗi có thể giết hết tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn.

Nhưng cuối cùng Hoàng Cực cung vẫn quyết định cử thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung đến nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang ngầm tìm ‘Thiên Vẫn Kiếm’.

Để không bị lộ thân phận nên năm đó Tô Ly mới chỉ 6, 7 tuổi đã bị Hoàng Cực cung phong ấn thực lực và giống như người bình thường.

Lúc đó vừa tình cờ và cũng là sự sắp xếp của Hoàng Cực cung nên Tô Ly xuất hiện ở núi Phượng Hoàng và gặp bố của Tô Minh ở đó. Vì lòng trắc ẩn nên bố của Tô Minh đã đưa Tô Ly về nhà, từ đó coi cô bé như thành viên trong gia đình.

Họ nuôi dưỡng cô bé từ 6 tuổi đến 18 tuổi, tròn 12 năm.

Ban đầu, Tô Ly rất nghiêm túc kiếm tìm ‘Thiên Vẫn Kiếm’ nhưng không có thu hoạch gì.

Sau đó chính tình yêu thương của bố mẹ Tô Minh đã dung hòa cô khiến cô ấy cảm thấy mình có bố có mẹ và không còn là cô nhi nữa.

Còn Tô Minh thì vô cùng yêu thương cô, coi cô như em ruột của mình.

Dần dần Tô Ly đã thật sự coi mình là thành viên của gia đình này, cô tận hưởng cảm giác được yêu thương, cảm nhận được tình thân.

Thậm chí sau này cô lấy được ‘Thiên Vẫn Kiếm’, đó là khi mẹ đưa cho cô chiếc hộp đồ chơi rồi nói cô hãy giữ gìn cẩn thận thì cô đã biết bên trong đó chắc chắn là ‘Thiên Vẫn Kiếm’.

Thậm chí, Tô Ly còn cảm thấy, bố mẹ từ lâu đã biết thân phận thật của mình nhưng vẫn không vạch trần mà vẫn yêu thương hết mực.

Vì vậy cô ấy không báo cáo lại với Hoàng Cực cung về chuyện mình đã điều tra được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ và cũng không mang ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đi.

Đến tận ba năm trước…

Nhà họ Tô vì chuyện của Tô Minh và Lam Tuyết mà gặp phải đả kích diệt môn và bố mẹ cũng mất nên tối hôm đó Tô Ly đã chỉ vào mặt Tô Minh mà nói: “Tôi hận anh”. Lúc đó cô cứ tưởng vì chuyện của anh và Lam Tuyết nên mọi chuyện mới thành ra như này.

Nhưng sau đó cô mới biết là không phải vậy.

Chính là Hoàng Cực cung ngầm chỉ đạo tất cả, là họ đã ở phía sau sắp xếp nhà họ Từ…

Vì vậy cô đã quyết định…

Báo thù!

Tất nhiên hiện giờ cô không có thực lực đó nên cô phải nhẫn nhịn đến lúc mình có thể trấn áp được Hoàng Cực cung.

Thân phận của cô chính là con gái của bố mẹ và là em gái của Tô Minh chứ không phải là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung. Từ lúc gặp bố ở núi Phượng Hoàng vào 12 năm trước, được bố đưa về nhà họ Tô thì cô không còn là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung nữa mà là người nhà họ Tô rồi.

Cô để lại chiếc ghim tóc ở trước mộ bố mẹ là muốn nhắc nhở Tô Minh là mình vẫn chưa chết. Bởi vì cô muốn làm giảm bớt phần nào nỗi áy náy trong lòng anh trai.

Thời gian này cô vẫn luôn xuất hiện để bảo vệ Tô Minh. Việc mà Tô Minh lấy được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ và còn tu luyện nhanh như vậy là điều cô không ngờ tới.

Tô Ly vẫn luôn tự trách mình, trách mình sao không thể bảo vệ được bố mẹ.
Chương 167: Lôi kéo Tô Minh

Cô quay về Hoàng Cực cung, phá bỏ phong ấn, lấy lại được thực lực ban đầu. Lúc này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là báo thù, thứ hai là bảo vệ Tô Minh.

Cô chỉ còn một người thân duy nhất và cũng chỉ có một người anh duy nhất là Tô Minh thôi.

Vào một buổi sáng sớm…

Tô Minh thu lại Xích Ảnh kiếm của mình. Anh nấu bữa sáng rồi để lại cho Lam Tuyết một phần, sau đó đến võ trường.

Vừa đến nơi thì phát hiện, tất cả học viên đều đã đến.

Khi nhìn thấy Tô Minh thì mọi người đều nhìn anh với ánh mắt kính phục và kính sợ, cộng thêm với vẻ sùng bái không thể diễn tả nổi.

Cũng khó trách! Tối qua Tô Minh một mình một kiếm giết được một người ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ, hai người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, hai người ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ và hơn chục người ở cảnh giới tông sư. Kỳ tích này đã được đám người Chu Khánh Di truyền đi khắp nơi.

Giáo tôn của họ chính là một vị thần.

Trước khi quen biết Tô Minh thì thiên tài trong mắt họ chính là cô chủ Diệp Mộ Cẩn, tuổi trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, có ai sánh được? Nhưng sau khi quen biết Tô Minh thì tất cả mọi người trên thế giới đều là vô dụng cả?

“Nhìn cái gì nữa, tiếp tục trận chiến sinh tử đi!”, Tô Minh quát lớn.

Trên võ trường lập tức dấy lên ý chí chiến đấu sục sôi, học viên nào cũng như phát điên xông vào trận chiến sinh tử.

Có Tô Minh ở đây thì họ không sợ chết.

Tô Minh lặng lẽ nhìn họ, thỉnh thoảng lại gật đầu thể hiện sự hài lòng.

Nếu so với một tuần trước thì những học viên này như đã thay da đổi thịt. Sự thay đổi này không phải nói về cảnh giới võ đạo mà là tín niệm võ đạo.

Tu giả võ đạo vốn được coi là người đoạt linh khí thiên địa, vốn là nghịch thiên. Nếu như không có tín niệm không sợ chết thì sẽ không gặt hái được thành tựu gì.

Hơn 300 học viên của nhà họ Diệp hiện giờ đều có tín niệm võ đạo. Mặc dù tín niệm này chưa đến mức mãnh liệt nhưng nó giống như một mồi lửa, có thể dần bùng cháy.

Có tín niệm này rồi thì sau này kể cả mình không còn là giáo tôn của họ thì họ vẫn có thể tiến về trước và gặt hái được thành công.

Tầm 9h sáng thì Diệp Mộ Cẩn đến.

“Cho anh này! Ban nãy ở cửa gặp nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy sai người mang đến”, Diệp Mộ Cẩn cười nói rồi đưa cho Tô Minh hàn thiết nặng và ba viên tinh thạch hung thú.

“Đám người này cũng biết điều đấy”, Tô Minh cười nói.

“Không phải biết điều mà là nhẫn nhục. Tô Minh! Em lo là họ sẽ ngầm đối phó với anh, thậm chí là bàn bạc âm mưu quỷ kế gì đó…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ lo lắng.

“Tùy cơ ứng biến thôi, sợ gì chứ?”, Tô Minh nói tràn đầy tự tin.

“Ừm! Em tin anh”, Diệp Mộ Cẩn cũng cười, vẻ lo lắng cũng biến mất.

“Nhà họ Lam bị diệt chưa?”

“Rồi ạ!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu nói: “Tài sản của nhà họ Lam…”.

“Anh không cần đâu! Nhà họ Diệp tự xử lý đi! Có được khối tài sản của nhà họ Lam thì nhà họ Diệp chắc là có thể lên được một tầng cao nữa”.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu mà không khách khí. Bởi vì cô ta cảm thấy, mình và Tô Minh đã như người một nhà.

Sau đó cô ta lại nói: “Phía Phiêu Diểu Tông có người muốn gặp anh”.

“Phiêu Diểu Tông?”, ánh mắt Tô Minh lóe sáng.

“Là thế lực Huyền Linh Sơn đứng sau nhà họ Diệp, cũng chính là sân sau của nhà họ Diệp”.

“Gặp anh làm gì?”

“Chắc định lôi kéo anh chăng?”, Diệp Mộ Cẩn nói có chút chế giễu: “Thật ra hôm qua ông nội có bảo với Phiêu Diểu Tông là phái người đến giúp anh nhưng họ đã từ chối. Họ cảm thấy anh không có giá trị bằng Thẩm Băng Tuyền nên nghĩ rằng anh chết là cái chắc, cảm thấy giúp anh mà đắc tội với Thẩm Băng Tuyền là không đáng”.

Diệp Mộ Cẩn càng nói càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Ông nội em nghĩ sao?”

“Ông nội bảo anh đừng gặp”, Diệp Mộ Cẩn nói lớn: “Đám người Phiêu Diểu Tông tầm nhìn hạn hẹp ý mà… Ha ha… Tối qua thì không thèm care anh, hôm nay cho họ bám gót đi”.

Diệp Mộ Cẩn không thể nuốt được cục tức này. Tô Minh là người đàn ông của cô ta, nếu tối qua Phiêu Diểu Tông đến giúp Tô Minh thì cô ta sẽ cảm kích suốt đời.

Nhưng Phiêu Diểu Tông lại không làm thế.

Cô ta cũng là người hay để bụng, vì vậy cô ta thấy bực tức vì chuyện đó.

Đáng lẽ là cô ta không muốn nói với Tô Minh về việc Phiêu Diểu Tông muốn gặp anh. Nhưng nếu không nói thì chắc Phiêu Diểu Tông sẽ tự đến tìm Tô Minh. Vậy thì chi bằng mình cứ nói cho Tô Minh, chí ít cũng nhắc nhở anh là tránh đi, cũng coi như có sự chuẩn bị.

“Vậy thì gặp đi”, Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.

Bởi vì ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn cũng rất tốt với mình. Làm người cũng không thể chỉ nghĩ đến mình được.

Hôm nay anh không gặp Phiêu Diểu Tông thì Phiêu Diểu Tông sẽ trút lửa giận lên nhà họ Diệp. Một khi họ phẫn nộ thì nhà họ Diệp sẽ có kết cục rất thảm.

Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi, nói: “Tô Minh! Anh tránh đi không được sao? Anh cứ rời khỏi Đế Thành để tránh một thời gian, em không muốn anh vì em mà chịu khổ nữa. Đừng thế nữa!”

“Anh tránh được nhưng nhà họ Diệp thì sao?”, Tô Minh cười, hỏi lại.

Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi nói tiếp: “Tất nhiên nhà họ Diệp không tránh được, thật sự không còn cách nào khác thì nhà họ Diệp sẽ tách khỏi Phiêu Diểu Tông…”.

“Không dễ thế đâu”, Tô Minh đùa giỡn nói.

Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, bởi vì Tô Minh nói đúng. Nếu như nhà họ Diệp muốn tách ra thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của Phiêu Diểu Tông.

“Hơn nữa, nhà họ Diệp không chỉ có mỗi em và ông nội mà còn có cả gia tộc, không dưới một ngàn người? Những người này đều vô tội”, Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn, nói: “Anh chỉ đi gặp người của Phiêu Diểu Tông, họ chắc chỉ muốn lôi kéo anh thôi, dù sao thì hôm qua anh cũng thể hiện ra thực lực và thiên phú của mình rồi”.

“Vậy… Vậy…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó ấp úng nói: “Nếu họ lôi kéo anh thì anh quyết định thế nào? Lẽ nào anh thật sự đồng ý gia nhập Phiêu Diểu Tông?”

Diệp Mộ Cẩn không hề muốn Tô Minh vào Phiêu Diểu Tông một chút nào, không hề muốn.

Phiêu Diểu Tông không xứng!

“Tất nhiên anh sẽ không đồng ý”, Tô Minh lắc đầu nói: “Anh sẽ không vào bất cứ môn phái nào nhưng mặc dù thế thì mọi người vẫn có thể nói chuyện, thậm chí có thể kết bạn, đúng không nào? Tốt nhất là vẫn còn chút nhân nghĩa, không đến nỗi lật mặt”.

Mặc dù Tô Minh cảm thấy như này cũng khó nhưng ngộ nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sao?
Chương 168: Nâng cấp Xích Ảnh kiếm

Vì Diệp Mộ Cẩn, vì ông cụ Diệp và cả nhà họ Diệp, Tô Minh muốn thử một phen.

“Được rồi! Vậy anh đi cùng em đi. Buổi trưa thiếu tông chủ của Phiêu Diểu Tông sẽ đến Đế Thành”, Diệp Mộ Cẩn nói.

“Buổi trưa sao? Bây giờ mới 9 giờ, còn mấy tiếng nữa, anh còn có chút chuyện”, Tô Minh ngẫm nghĩ, nói: “Hiện giờ em ở võ trường chăm sóc học viên giúp anh. Bảo họ tạm dừng trận chiến sinh tử mà đổi thành phối hợp đồng đội”, nói xong Tô Minh đi thẳng về phía giáo tôn các.

Anh phải tiếp tục nâng cấp của Xích Ảnh kiếm.

Xích Ảnh kiếm mạnh lên một phần thì sức chiến đấu của anh cũng tăng thêm một phần.

Điều đơn giản nhất là, kiếm ý mà hiện giờ Tô Minh lĩnh hội được đã bước vào cấp nhập vi trung kỳ đến hậu kỳ rồi. Đây là một cấp bậc vô cùng khủng khiếp, thậm chí cả Huyền Linh Sơn cũng không tìm được người thứ hai.

Kiếm ý hiện tại của Tô Minh có thể nhập vi, có thể khống chế, hòa nhập vào trong kiếm, tạo thành kiếm quang. Có thể nói là vô cùng mạnh.

Nhưng điều đáng tiếc là hiện giờ anh vận dụng kiếm ý chưa tốt lắm. Bởi vì Xích Ảnh kiếm không chịu được kiếm ý hoàn chỉnh của mình, kể cả là Xích Ảnh kiếm đã hấp thụ nước Vận Nham.

Mặc dù Xích Ảnh kiếm là linh khí nhưng vẫn thuộc tầng thấp. Kể cả đã hấp thụ nước Vận Nham, nâng được một bậc lớn nhưng hiện giờ cùng lắm cũng chỉ chịu được 30% kiếm ý của mình.

Tất nhiên như này cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đây chỉ chịu được 10% kiếm ý.

Nhưng Tô Minh vẫn không thấy thỏa mãn.

Hàn thiết nặng có thể tiếp tục nâng cao cấp bậc của Xích Ảnh kiếm.

Sau khi luyện với nước Vận Nham, cộng với hàn thiết nặng thì có thể giúp Xích Ảnh kiếm tăng lên cấp bậc linh khí trung phẩm.

Vì vậy Tô Minh không thể chờ được nữa. Anh liền đi thẳng về phòng thuốc ở giáo tôn các.

Lúc đi vào phòng thuốc, Tô Minh lấy hàn thiết nặng và Xích Ảnh kiếm ra, lại từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái đỉnh rồi đặt hàn thiết nặng vào bên trong.

Sau đó anh lại lấy ra một lệnh bài màu đỏ, trên lệnh bài có chữ ‘Hỏa’.

Lệnh bài này có tên là Hỏa Linh Bài, là bảo bối mà ông già cho anh.

Theo như ông già nói, trên thế gian này có rất nhiều hỏa diễm (hay còn gọi là ngọn lửa), ngoài loại bình thường nhất thì còn có những loại huyền hỏa đặc biệt như lôi hỏa, địa mạch hỏa.

Huyền hỏa rất mạnh, nhiệt độ vô cùng khủng khiếp và vô cùng hiếm gặp.

Trong Hỏa Linh Bài được ông già phong ấn những đốm huyền hỏa nhỏ. Chớ coi thường đốm huyền hỏa này, thực chất khả năng thiêu đốt của nó vô cùng mạnh. Bảo vật luyện binh khí như hàn thiết nặng khó có thể dung hòa được ngọn lửa thông thường nhưng huyền hỏa thì được.

Tô Minh cũng cho cả Huyền Hỏa Bài vào trong đỉnh, sau đó niệm thần chú để giải trừ phong ấn của Hỏa Linh Bài.

Ngay lập tức Hỏa Linh Bài ở trong đỉnh hóa thành hư vô. Một ngọn lửa màu đỏ cam giống như con ma bắt đầu gào thét.

Đỉnh nhanh chóng bị thiêu đốt biến thành màu đỏ, nhiệt độ cả phòng thuốc đều bắt đầu tăng lên.

Rất nhanh, một số đồ trong phòng bắt đầu bị tan chảy.

Tô Minh cảm thấy có gì đó không ổn, trên đầu đều là mồ hôi, miệng lưỡi khô rát.

Anh không rời đi mà vận chuyển chân khí để ngăn lại.

Mắt thường có thể thấy, hàn thiết nặng trong đỉnh bắt đầu tan chảy từng chút một.

Hàn thiết nặng vốn có màu tím xanh, lấp lánh ánh sáng thần bí. Còn sau khi nó tan chảy thì biến thành chất lỏng giống như nham thạch màu xanh.

Chừng nửa tiếng sau, hàn thiết nặng bị tan chảy hoàn toàn.

Tô Minh đổ hết chất lỏng đó vào trên thân kiếm của Xích Ảnh kiếm.

Lần này, thân kiếm của Xích Ảnh kiếm không hấp thụ hoàn toàn nước Vận Nham, chất lỏng của hàn thiết nặng rơi trên Xích Ảnh kiếm rồi đông đặc nhanh chóng trên thân kiếm.

Rất nhanh, toàn bộ thân kiếm của Xích Ảnh kiếm đều được bao phủ hoàn toàn. Lúc này kiếm không còn là kiếm nữa mà giống như chiếc gậy kim loại kỳ lạ.

Nhưng Tô Minh không hề lo lắng mà lại vui mừng. Bởi vì anh đã cảm nhận được khí tức linh khí trung phẩm.

Sau khi chất lỏng của hàn thiết nặng nguội và đông đặc hoàn toàn thì Tô Minh cầm Xích Ảnh kiếm lên rồi gật đầu, trọng lượng đã tăng lên gấp bội.

Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi.

“Cũng may là có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt”.

“Đập cho ta!”

Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm.

“Cheng!”

“Cheng!”

“Cheng!”



Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.

Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyển. Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.

Tô Minh tiếp tục đập.

Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.

Tầm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.

Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt.

“Linh khí trung phẩm đỉnh phong”, Tô Minh bật cười rồi đẩy kiếm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.

Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.

Không gian trước mặt dường như đi vào hư không.

“80% rồi! Có thể chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha…”, Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: “Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! Cảm ơn các người! Món quà này lớn quá…”.

Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ như Thẩm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?

Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ…

“Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?”, Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời. Cô ta ở võ trường đã sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Chương 169: Hẹn gặp

Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục, cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chấn động.

Cũng may khi Giáo tôn Các được xây dựng đã thiết kế cấu trúc đặc thù, đặc biệt là phòng thuốc, vô cùng kiên cố.

"Nếu như Giáo Tôn Các sụp đổ, Tô Minh ở trong phòng thuốc có thể bị thương hay không? Thật sự không cần gọi anh ấy ra ngoài sao?", Lam Tuyết lo lắng, cô đã hỏi mấy lần rồi.

"Không cần nghĩ nhiều. Thực lực của anh ấy, cho dù Giáo Tôn Các có sập, cũng không thể làm cho anh ấy bị thương. Anh ấy ở trong phòng thuốc chắc là đang nghiên cứu cái gì đó, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy. Ô, hình như ngừng lại rồi".

Diệp Mộ Cẩn vừa mới dứt lời liền thấy Tô Minh đi ra.

"Tô Minh, anh làm em sợ muốn chết", Lam Tuyết chạy tới, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Anh làm cái trò gì thế hả?", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Tô Minh.

"Bí mật", Tô Minh cười nói, nhân tiện véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết để trấn an cô.

"Mau đi thôi, sắp 11 giờ hơn rồi", Diệp Mộ Cẩn nói xong cũng rời đi.

"Ngoan, ở nhà chờ anh, buổi tối anh sẽ về ăn cơm", Tô Minh nói với Lam Tuyết, nói xong liền đuổi theo Diệp Mộ Cẩn.

Rất nhanh.

Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi Maybach 680 đi tới Thính Phong Hiên.

Thính Phong Hiên là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Đế Thành.

Buổi trưa hôm nay, địa điểm Phiêu Diểu Tông hẹn Tô Minh chính là ở Thính Phong Hiên.

Hai người đã đến Thính Phong Hiên.

Hai người không có vào phòng bởi vì Thính Phong Hiên không có phòng riêng, chỉ có đại sảnh, nhưng đại sảnh được thiết kế vô cùng sang trọng tinh tế, khoảng cách giữa mỗi chiếc bàn cũng khá xa, trong đại sảnh còn được bố trí sương mù mờ ảo, lộ đài, núi giả, nước chảy...

Mỗi một bàn đều có bức trướng cổ bao quanh.

Ánh đèn có chút âm u.

Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.

Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.

Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.

Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Diểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".

Thời gian trôi qua.

Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ.

"Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu.

"Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.

Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh.

"Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cẩn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.

Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này...

"Cô Diệp, cậu Tô...", một giọng nói truyền đến.

Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh cùng ngẩng đầu dõi mắt về phía nguồn âm thanh vừa phát ra.

Đã thấy một nhóm năm người đi tới.

Một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc rất giản dị, để râu, tóc ngắn, chân đi giày, phía sau có một thanh trảm đao, trảm đao là loại dày rộng, ước chừng hơn trăm cân.

Bên cạnh người thanh niên là một cô gái trạc tuổi Diệp Mộ Cẩn, cô ta mặc một chiếc váy tơ tằm màu tím, vóc dáng mảnh mai cùng khuôn mặt xinh đẹp, trên đầu cài một chiếc trâm, trang điểm nhẹ nhàng, trên người có một loại khí chất cao quý kiêu ngạo, trong tay cầm một thanh bảo kiếm là linh khí.

Phía sau đôi trai gái còn có ba người trung niên dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn cũng rất thân thiện.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ run lên.

Bởi vì năm người tới đã vượt quá dự liệu của cô ta.

Đầu tiên người thanh niên kia chính là đệ tử cuối cùng của tông chủ Phiêu Diểu Tông, cũng là thiếu chủ của môn phái, tên là Phương Ngọc, địa vị tương đối cao.

Người con gái kia mặc dù cô không biết rõ nhưng thân phận chắc chắn không đơn giản.

Còn ba ông già kia, Diệp Mộ Cẩn đều biết, ba người đó chính là trưởng lão của Phiêu Diểu Tông.

Ánh mắt Tô Minh lóe lên một cái, có chút kinh ngạc.

Thực lực của Phiêu Diểu Tông thực sự rất mạnh!

Người thanh niên là một Thiên Vị đỉnh phong!!!

Đúng, chính là cảnh giới đỉnh phong.

So với Lưu Vũ Đằng và Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông còn mạnh hơn nhiều.

Hơn nữa, người thanh niên này tu luyện đao ý, mặc dù hắn đã thu lại hết sức nhưng vẫn có thể nhận ra.

Ngoài ra ba người đàn ông trung niên đều là Thiên Vị hậu kỳ.

Ngay cả cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo cũng là Thiên Vị trung kỳ.

Diệp Mộ Cẩn cùng Tô Minh đều đứng lên: "Xin mời".

"Hừ, chúng tôi còn chưa tới, đã gọi món hết rồi?", cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo liếc qua chiếc bàn, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.

"Giới thiệu một chút, đây là sư muội của tôi Phó Nguyên, tính khí có chút ngang bướng, thật ngại quá", Phương Ngọc xin lỗi, thái độ của hắn vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Sư huynh, tính khí em như thế nào?", Phó Nguyên trừng mắt nhìn Phương Ngọc.

"Sư muội là con gái duy nhất của sư phụ tôi, cho nên...", Phương Ngọc ngồi xuống, cười khổ nói, sư phụ của hắn, đó là tông chủ môn phái Phiêu Diểu Tông, như vậy thì Phó Nguyên chính là con gái của tông chủ Phiêu Diểu Tông sao?

Ba vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông cũng ngồi xuống.

"Cậu Tô, cậu cũng nên biết quan hệ giữa Phiêu Diểu Tông chúng tôi và nhà họ Diệp", sau khi ngồi xuống, Phương Ngọc nhìn về phía Tô Minh rồi rót cho Tô Minh một chén rượu.

Tô Minh gật đầu: "Phiêu Diểu Tông bao nhiêu năm qua chiếu cố nhà họ Diệp, tôi vô cùng cảm tạ".

"Tối hôm qua, cậu Tô gặp nạn, Phiêu Diểu Tông chúng tôi vốn định tới để giúp đỡ, nhưng vì một số việc nên đã phải trì hoãn", Phương Ngọc lại nói, có chút áy náy.

Nói dối không chớp mắt.

Nhưng Tô Minh không thèm để ý.

Nhưng sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức bất thường, liền muốn phản bác, Tô Minh lại vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, trấn an cô ta không cần nói tiếp, mọi chuyện cứ giao cho anh xử lý.

"Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của Phiêu Diểu Tông rồi", Tô Minh mở miệng nói.

"Cậu Tô, không biết cậu có thể tiết lộ cho chúng tôi, cậu đến từ môn phái nào không? Giới thế tục Hoa Hạ tầm thường khẳng định không thể bồi dưỡng ra một thiên tài như cậu".

"Tôi không đến từ môn phái nào cả", Tô Minh bình thản gắp thức ăn.
Chương 170: Dụ dỗ gia nhập Phiêu Diểu Tông

Ánh mắt Phương Ngọc lóe lên: "Đã vậy, sao cậu Tô không gia nhập Phiêu Diểu Tông của chúng tôi!!! Với thiên phú và thực lực của cậu Tô, tôi có thể cam đoan với cậu Tô, sau khi gia nhập Phiêu Diểu Tông, cậu sẽ lập tức trở thành đệ tử chân truyền, thậm chí tôi còn có thể khiến sư phụ thu nhận cậu làm đệ tử!"

Điều kiện này khá hấp dẫn, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng có chút kinh ngạc, ý của Phương Ngọc chính là cho phép Tô Minh trở thành sư đệ của hắn?

"Anh Phương, cô Phó, và các vị tiền bối nếm thử đồ ăn đi, đồ ăn ở nhà hàng này không tệ”, Tô Minh không trả lời ngay lời mời gọi của Phương Ngọc, anh chu đáo gắp đồ ăn cho bọn họ, tiện thể gắp một chút thức ăn cho Diệp Mộ Cẩn.

"Sư huynh hỏi anh có nguyện ý gia nhập Phiêu Diểu Tông của chúng tôi hay không, trả lời cho rõ ràng đi", Phó Nguyên hừ một tiếng: "Vờ vịt cái gì?"

Phương Ngọc nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng thời cũng đang chờ đợi câu trả lời của Tô Minh.

"Con người tôi thích gây chuyện phiền toái, nếu gia nhập Phiêu Diểu Tông, nói không chừng có thể sẽ gây rắc rối cho Phiêu Diểu Tông", Tô Minh đặt chén rượu trong tay xuống.

"Cũng tự biết lượng sức mình", Phó Nguyên không chút khách khí oán giận một câu, trên thực tế, ngày hôm nay cô ta qua đây cũng đã ôm một bụng tức giận rồi.

Bởi vì trước khi tới đây, bố đã dành cho Tô Minh đánh giá khá cao, cô ta phản bác một câu.

Lại bị bố trách mắng chính mình nói như rồng leo làm như mèo mửa.

"Sư muội...", Phương Ngọc tỏ ý nhắc nhở Phó Nguyên không nên ăn nói lung tung, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tô Minh: "Cậu Tô, Phiêu Diểu Tông chúng tôi không sợ phiền toái".

"Không sợ phiền toái, chuyện tối hôm qua là vì cái gì?", Diệp Mộ Cẩn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, oán hận nói.

Thái độ của Phiêu Diểu Tông tối hôm qua chính là sợ phiền phức, sợ đối đầu với Thẩm Băng Tuyền.

Bây giờ lại mở mồm ra nói mình không sợ phiền phức sao?

Thật là nực cười.

"Cô nói cái gì? Một kẻ ti tiện đến từ một gia tộc nhỏ lại dám ăn nói với chủ thượng như thế sao?", Phó Nguyên biến sắc, đôi đũa trong tay trực tiếp đập xuống bàn, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, ánh mắt sắc bén lớn tiếng quát mắng.

"Đủ rồi", Phương Ngọc nhìn về phía Phó Nguyên quát lớn, cau mày một cái: "Sư muội, em bớt tranh cãi một tí".

Tô Minh bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong ánh mắt lạnh lẽo, dám nói Mộ Cẩn là kẻ ti tiện sao? Haha...

Diệp Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu, cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút sợ hãi cùng lửa giận, nhưng lại hung hăng đè nén.

Bởi vì bây giờ cô ta bộc phát ra sẽ mang đến cho Tô Minh rất nhiều phiền toái, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa kể Phiêu Diểu Tông mạnh mẽ ngang ngược, chính là Phương Ngọc cùng mấy vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông ở trước mặt so với đám người Thẩm Băng Tuyền tối qua còn mạnh hơn rất nhiều.

Cô ta nắm chặt tay của mình đến mức móng tay gần như đã đâm vào lòng bàn tay.

Phó Nguyên hiển nhiên nghe lời Phương Ngọc, sau khi bị Phương Ngọc quát thì không lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn với dáng vẻ chế giễu.

Ánh mắt kia chính là đang nói: Con nhóc kia, tôi mắng cô là đồ ti tiện mà cô không dám cãi lại sao?

"Cô Diệp, tôi thay mặt sư muội xin lỗi cô", Phương Ngọc thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.

Tuy là xin lỗi, nhưng cũng chỉ là lời nói suông, trong giọng nói không hề có chút gì gọi là thành ý.

Trong lòng hắn cũng chẳng khác gì sư muội Phó Nguyên, nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông, Diệp Mộ Cẩn cũng không phải là cháu gái dòng chính, dám tranh luận trước mặt Phó Nguyên, thật đúng là không biết sống chết.

Nếu không phải vì muốn lôi kéo Tô Minh, hắn tuyệt đối sẽ để cho Diệp Mộ Cẩn biết thế nào là chủ thế nào là tớ?

Sau khi nói lời xin lỗi, mặc kệ Diệp Mộ Cẩn có chấp nhận hay không, bởi vì hắn thay mặt mở miệng xin lỗi đã là cho Diệp Mộ Cẩn thể diện lắm rồi.

"Cậu Tô, gia nhập Phiêu Diểu Tông, cậu có thể có đủ tài nguyên võ đạo, võ công sẽ tiến bộ nhanh hơn, không ai dám tìm cậu gây phiền toái như chuyện đã xảy ra tối qua, Phiêu Diểu Tông của tôi cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa", Phương Ngọc tiếp tục nói, lại rót cho Tô Minh một chén rượu, giọng điệu trở nên chân thành hơn.

"Con người tôi tùy hứng quen rồi, cũng không muốn gia nhập vào thế lực nào đó, xin cảm ơn ý tốt của anh Phương cùng Phiêu Diểu Tông", Tô Minh vẫn không biến sắc, mỉm cười nói.

Điều này khiến cho sắc mặt của Phương Ngọc thay đổi, dáng vẻ nho nhã ân cần như gió xuân của hắn liền biến mất.

Nhất thời trở nên trầm mặc.

Ánh mắt khẽ lóe lên, chuyển chén rượu trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Cho anh mặt mũi mà anh không biết điều", Phó Nguyên lại mở miệng hừ lạnh một cái: "Tô Minh! Phiêu Diểu Tông chúng tôi mời anh gia nhập chính là vinh dự của anh, anh cho rằng mình là cái thá gì mà dám mở mồm ra cự tuyệt?"

Tô Minh căn bản không thèm liếc nhìn Phó Nguyên, cũng không có phản ứng, như thể cô ta không tồn tại.

"Anh...", Phó Nguyên liền muốn chửi ầm lên, lời cô ta nói anh lại dám không để ý? Thật là đáng chết.

"Cậu Tô, cậu suy nghĩ cho kỹ?", Phương Ngọc lại giơ tay lên ngăn cản Phó Nguyên đang ầm ĩ, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh: "Phiêu Diểu Tông chúng tôi hiếm khi mời ai gia nhập. Nếu như mời, từ trước đến nay không ai từ chối, nếu cậu Tô nhất quyết từ chối, tôi sẽ rất tức giận, sư phụ cũng sẽ rất tức giận, mọi người ở trong Phiêu Diểu Tông cũng sẽ rất tức giận".

Tô Minh nhíu mày một cái, sau đó từ từ giãn ra.

Đối với sự bá đạo của Phiêu Diểu Tông anh có chút bất ngờ.

Nhưng sau đó, Tô Minh vẫn lắc đầu từ chối!

Từ chối gia nhập vào Phiêu Diểu Tông.

"Nếu cậu Tô đã quyết định, vậy thì có duyên gặp lại", Phương Ngọc đứng dậy, khóe miệng thoáng qua một tia lạnh lùng, sát ý, thiên tài mà Phiêu Diểu Tông không có được vậy chỉ có thể bị tiêu diệt, nếu không phải là hôm nay thì sẽ là ngày mai, ngày mốt...

Nếu không, thiên tài như Tô Minh gia nhập vào thế lực khác, sẽ tạo áp lực lớn đối với Phiêu Diểu Tông.

Sau đó Phương Ngọc đứng dậy, Phó Nguyên cùng ba vị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cũng đều đứng dậy.

Diệp Mộ Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Phó Nguyên là người cao hứng nhất, kiêu ngạo ngẩng đầu, đáy lòng cực kỳ thoải mái, lúc đầu cô ta đã không hy vọng Tô Minh sẽ gia nhập vào Phiêu Diểu Tông!!!

Một tên nhóc ở giới thế tục thôi mà.

Có cái gì mà thiên phú? Huyền Linh Sơn bên kia, thiên tài nhiều hơn rất nhiều.

Haha...

Đám người Phương Ngọc, Phó Nguyên muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này.

"Khoan đã", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, anh đặt chén rượu xuống.

Ánh mắt Phương Ngọc hơi đổi, có chút mừng rỡ.

Hắn cho rằng, Tô Minh thay đổi chủ ý.

Hắn liền quay đầu nhìn về phía Tô Minh.

"Hiện tại liền muốn rời đi, cô Phó hình như quên mất một chuyện", Tô Minh lên tiếng, không hề thay đổi chủ ý giống như trong tưởng tưởng của Phương Ngọc.

Ánh mắt Tô Minh rơi vào trên người Phó Nguyên.

Phó Nguyên quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"

Giọng nói lạnh như băng.

"Lúc trước cô Phó mắng người phụ nữ của tôi là đồ ti tiện", Tô Minh nhìn về phía Phó Nguyên, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy, cô Phó nên nói lời xin lỗi, nếu không, một khi tôi đã tức giận, hậu quả sẽ rất khó lường đấy".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK