Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Tại sao tôi phải chứng minh cho anh xem?

"Tô Minh! Tên của cậu ta là Tô Minh!", Vũ Bất Lưu cuối cùng cũng nói ra.

"Tô Minh?", Vũ Bất Bại chết sững, theo bản năng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh trên đài Thần Võ.

Không chỉ Vũ Bất Bại mà tất cả người của Võ tông đều bất giác nhìn về phía Tô Minh.

Tiếp theo đều không tự chủ mà lắc đầu. Không ai nghĩ là Tô Minh được, điều này căn bản là không thể.

Mặc dù, Vũ Bất Lưu đã nói rồi, người giết chết Tiêu Nhập Cốt là một thanh niên 20 tuổi, còn có tên là Tô Minh, rất ăn khớp, nhưng cơ bản không thể nào, không ai tin được.

Chỉ cho là trùng tên mà thôi.

Nhưng vì tất cả đám người Vũ Bất Bại đều bất giác nhìn về phía Tô Minh trên đài Thần Võ, Vũ Bất Lưu lúc này mới chú ý đến trên đài Thần Võ có người, một người là Vũ Chân Uổng, người còn lại chính là...

Cái gì???

Tô Minh?

Vũ Bất Lưu trợn trừng mắt, sợ đến ngây người nói: "Đại đại đại trưởng lão, chính chính là cậu ta, cậu ta chính là Tô Minh! Chính cậu ta đã giết chết Tiêu Nhập Cốt!"

Vũ Bất Lưu đã xem qua hình ảnh trên đá Huyền Ảnh, đương nhiên nhận ra Tô Minh.

"Thật sao?", Vũ Bất Bại đã bắt đầu run rẩy.

"Đương nhiên là thật!", Vũ Bất Lưu gật đầu, hơn nữa còn vung tay ném đá Huyền Ảnh lên không trung.

Một hình ảnh rõ nét giống như một màn hình chiếu phim khổng lồ giữa không trung, tất cả cảnh tượng Tô Minh giết chết Tiêu Nhập Cốt ra sao nhanh chóng hiện ra.

Cho đến khi đá Huyền Ảnh hoàn toàn chiếu hết, cả Võ tông im lặng như tờ!

Bao gồm cả Đại trưởng lão Vũ Bất Bại cũng biến thành kẻ ngốc!

"Sớm đã nói rồi, người đàn ông của tôi không muốn nhận lời khiêu chiến của anh ta là vì anh ta quá yếu, anh ta còn không tin. Bạn trai tôi đã giết chết cả Tiêu Nhập Cốt có cảnh giới Bất Tử cấp hai, anh ta chỉ là cảnh giới Chân Thánh thì chỉ có khoanh tay chờ chết thôi", Quan Khuynh Thành liếc mắt khinh miệt nhìn Vũ Chân Uổng đã biến thành tên ngốc trên đài Thần Võ.

Tính cách của Quan Khuynh Thành chính là như vậy, có bất cứ cảm xúc gì đều cứ thế biểu đạt ra bên ngoài, không giấu diếm.

Cho dù là châm biếm và khinh miệt cũng quanh minh chính đại thể hiện.

"Không! Không! Không! Tôi không tin! Việc này là không thể!", sau hơn mười lần hít thở, Vũ Chân Uổng trên đài đấu võ điên cuồng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về sau, tâm trạng cực kỳ chấn động, nhìn trông có vẻ cõi lòng có vấn đề rồi.

"Vũ Chân Uổng, xuống đi, cậu không phải là đối thủ của cậu Tô đâu", Vũ Bất Bại hít sâu một hơi rồi nói. Lúc này, cái gọi là khiêu chiến, cái gọi là luận bàn đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Tâm trạng Vũ Bất Bại phức tạp, chấn động đến cực độ.

Cộng thêm bản thân ông ta đã rất coi trọng Tô Minh, thậm chí còn cảm thấy tương lai của Tô Minh sẽ vượt xa tưởng tượng, nhưng cũng không ngờ được Tô Minh bây giờ đã giết chết được Tiêu Nhập Cốt, đây...

Đây quả thực yêu nghiệt đến mất trí rồi, đến mức độ khiến người ta tuyệt vọng.

Vũ Bất Bại cũng không biết nên dùng lời lẽ nào để hình dung nữa.

"Đều là giả, đều là lừa gạt, anh có thể giết chết Tiêu Nhập Cốt ư? Chứng minh cho tôi xem! Tôi không tin!", Vũ Chân Uổng mặt mày tái mét, trắng bệch bắt đầu trở nên hung hăng, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tràn ngập phẫn nộ lẫn sát ý.

Tâm tình của hắn ta đã sụp đổ rồi.

Bình thường vì quá đỗi thuận buồn xuôi gió nên đã hình thành lên sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt kiểu 'tôi chính là đệ nhất thiên tài ở thế giới Tiểu Thiên, những người trẻ tuổi bên ngoài ngay đến xách giày cho tôi cũng không xứng'.

Bây giờ, cảm giác tự phụ và kiêu ngạo đó bị phá nát thê thảm, tâm tình sụp đổ cũng là lẽ thường.

"Anh là cái thá gì mà tôi phải chứng minh cho anh xem?", Tô Minh hoàn toàn không có hứng thú, vốn chỉ là nể mặt Vũ Bất Bại nên cũng định luận bàn với Vũ Chân Uổng một chút, cùng lắm thì chỉ dùng chút thực lực dạy dỗ cho Vũ Chân Uổng là được rồi, không ngờ...

Tô Minh quay người bỏ đi hướng về phía dưới đài Thần Võ.

"Muốn đi đâu? Chết cho tôi!", thấy Tô Minh không những dùng lời lẽ để sỉ nhục mình mà thậm chí còn quay người bỏ đi, coi thường hắn ta, khiến hắn ta hoàn toàn nổi điên, lí trí hoàn toàn biến mất, sự đố kỵ nồng đậm đến cực điểm khiến đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, giơ tay lên chém một đao màu tím đen về phía Tô Minh từ đằng sau.

Ra tay hai trăm phần trăm công lực.

Do mất đi lý trí nên Chiến Thể bị kích phát, sức chiến đấu trên thực tế của Vũ Chân Uổng lúc này thậm chí đã đạt đến mức độ cảnh giới Chân Thánh đỉnh phong.

Không chỉ như thế, một trảm này còn gia trì thêm Quỷ Ảnh Thần Thông, đây là một môn thần thông từ thời viễn cổ hắn có được khi ở trong tháp Cửu Tầng truyền thừa ý chí võ đạo, có tác dụng phụ trợ, có thể giúp công kích võ đạo trở nên nhanh hơn, mạnh hơn, quỷ dị hơn, sắc bén hơn.

Hí!

Trong phút chốc, một đạo trảm phong mang theo sức mạnh thiên địa to lớn ngưng tụ tự nhiên trong không gian, cực kỳ phóng đại, quét ngang cả không gian trong thành trì cổ, tựa như một lưỡi dao màu tím đen từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng đến trước mặt Tô Minh.

Cả quá trình đánh lén quá nhanh, không đến một nửa hơi thở.

Vũ Bất Bại coi như phản ứng nhanh, nhưng muốn ngăn cản Vũ Chân Uổng cũng không kịp.

Thế nhưng, sắc mặt của Tô Minh lại vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn kỹ thì còn có vẻ khinh miệt nữa.

Những người khác đều không ngờ được, không phản ứng kịp, nhưng trên thực tế đều đã nằm trong dự đoán và sự kiểm soát của Tô Minh.

Trước đó Tô Minh cảm thấy tâm tình của Vũ Chân Uổng quá kém, xử lý không được chắc sẽ đánh lén! Cho nên, dù là lúc quay người rời khỏi đài Đấu Võ anh cũng có phòng bị.

Người tu luyện võ đạo đỉnh cấp chân chính từ trước tới này đều không bao giờ sơ ý!

Quả nhiên đã đoán đúng.

"Tự mình tìm đến cái chết thì đừng trách người khác", Tô Minh âm thầm tự nói, đột nhiên quay đầu lại giơ tay đánh ra một chưởng!

Quy Vu Trần Ai.

Đánh ra một quyền xong Tô Minh quay đầu đi không thèm để ý đến đao phong đang chém đến của Vũ Chân Uổng đó nữa, cũng không nhìn về phía Vũ Chân Uổng.

Tô Minh bình tĩnh hạ xuống đất.
Chương 477: Vũ Chân Uổng chết!

Khi anh rơi xuống đất thì ầm!

Một đao do Vũ Chân Uổng bổ ra tức thì ngừng lại, rồi hoàn toàn biến mất.

Bản thân Vũ Chân Uổng cũng nổ tung, ngay cả thần hồn cũng không thể thoát khỏi.

Hạ gục trong nháy mắt.

Chêch lệch đến khó tin.

Cũng đúng thôi, một quyền kia của Tô Minh chưa nói tới quy vu trần ai là quyền pháp vượt trên cả thiên cấp. Vả lại, ý cảnh tiêu vong cũng mạnh mẽ một cách đáng sợ. Hơn hết, trong một quyền kia còn có cả 1,2 tỷ sức mạnh, có thể lập tức hạ gục những ai dưới cảnh giới Bất Tử.

"Đại trưởng lão này, ngại quá, tôi lỡ tay rồi", Tô Minh mở miệng nói.

Gì mà lỡ tay, anh chỉ là muốn giết Vũ Chân Uổng mà thôi.

Anh muốn giết tôi thì tôi cũng muốn giết anh thôi.

Dù Tô Minh biết Vũ Chân Uổng là người nổi trội nhất trong thế hệ trẻ ở Võ Tông, nhưng vẫn giết.

"Không sao, do cậu ta tự đâm đầu vào chỗ chết thôi", Vũ Bất Bại nghiêm túc nói.

Dù gì ông ta cũng biết phân biệt được đúng sai.

Tuy Tô Minh ra tay rất ác, nhưng không đuối lý.

Là do Vũ Chân Uổng tự làm tự chịu.

"Đại trưởng lão, cậu ta...", Vũ Bất Bại nói Vũ Chân Uổng chết là đáng, nhưng những người khác trong Võ Tông lại có ý kiến. Bởi vì gã quả thật là người nổi trội trong thế hệ trẻ!

Thậm chí có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.

Tuy Vũ Lập Thanh cũng không kém hơn Vũ Chân Uổng là bao, nhưng con át chủ bài lại ít hơn gã.

Vũ Chân Uổng quả thật xứng với tên tuổi đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Võ Tông.

Nhưng cứ vậy đã chết?

Vậy thì Võ Tông tổn thất lớn quá.

"Câm miệng, Vũ Chân Uổng tự làm tự chịu thì cũng chẳng trách nhóc Tô. Huống chi, nhóc Tô còn là người có ơn với Võ Tông!", Vũ Bất Bại quát, trong mắt lóe lên vẻ tức giận nhìn chòng chọc vào đám người đang tỏ vẻ khó chịu kia.

Tức thì không có ai dám có ý kiến với Tô Minh.

"Nhóc Tô, Tiêu Nhập Cốt chết thật rồi à?", Vũ Bất Bại hỏi. Tuy trong đá Ảnh đã hiện lên rất rõ, nhưng ông ta vẫn muốn chính miệng hỏi thử.

Mặc dù, lệnh bài sinh mạng của Tiêu Nhập Cốt cũng đã vỡ.

Vũ Bất Bại sợ Tiêu Nhập Cốt dùng mánh lới gì đó che giấu việc mình không có chết.

Ông ta vừa mở miệng, rất nhiều người trong Võ Tông cũng tò mò và lo lắng.

Đúng thế!

Sao Tiêu Nhập Cốt lại chết dễ dàng như vậy được?

"Mời tiền bối xem", Tô Minh chợt nghĩ, một cái chén đã xuất hiện trong tay anh.

Vũ Bất Bại nhìn cái chén kia.

Nó chính là chén Hoàng Tuyền.

Vũ Bất Bại vừa thấy nó, sắc mặt lập tức thay đổi, con ngươi già nua chợt trợn to: "Cái chén này đã nuốt 'Đại Ma Thiên Tháp' của Tiêu Nhập Cốt?"

"Tiền bối tinh mắt thật", Tô Minh cười nói, rồi cất chén Hoàng Tuyền đi.

"Ha ha ha ha ha", Vũ Bất Bại cười to, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Nhập Cốt quả thật đã chết, ngay cả vũ khí bản mạng cũng bị nuốt thì ngoài chết ra thì không còn khả năng nào nữa.

Vũ Bất Bại cười to một lát, sau đó vân vê ria mép của mình nói: "Nhóc Tô, cậu đã có ơn rất lớn với Võ Tông chúng tôi đấy. Chúng tôi thật sự không biết đền đáp cậu thế nào cả! Hay là vậy đi, chỉ cần cậu mở miệng thì tất cả mọi thứ ở Võ Tông sẽ mặc cậu chọn. Hơn nữa, Võ Tông còn nợ cậu ba điều, cậu mà cần gì thì mở miệng một cái, chúng tôi sẽ giúp cậu không điều kiện!"

Đây là dốc cả vốn gốc.

"Tiền bối, nếu Võ Tông đã kiểm chứng việc tôi giết Tiêu Nhập Cốt, vậy thì, tôi chỉ có một yêu cầu quá đáng", Tô Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Tôi muốn vào làng Mai Cốt một lần!"

Nụ cười của Vũ Bất Bại lập tức cứng đờ.

Những người khác trong Võ Tông cũng thế.

"Tiền bối, tôi cảm thấy trong làng Mai Cốt có thứ mình cần. Vả lại, tôi tin rằng mình có thể còn sống và đi ra", Tô Minh nói.

"Nhóc Tô à! Cậu biết không? Võ Tông cũng từng có vô số yêu nghiệt xuất sắc và đều nói như cậu. Thế nhưng, cuối cùng bọn họ lại chết hết ở trong đó", Vũ Bất Bại thở dài, hơi rối rắm, rồi lắc đầu: "Cậu vừa là người có ơn với Võ Tông, vừa là yêu nghiệt hiếm thấy trong hàng tỷ năm qua, già thật sự không đành lòng nhìn cậu chết!"

Đại trưởng lão thành khẩn giải thích.

Còn có chút thổn thức.

"Mong tiền bối đồng ý", Tô Minh cắn răng, trầm giọng nói.

Anh nói một cách hết sức nghiêm túc và kiên định.

"Cậu...", Vũ Bất Bại bất lực, nhìn chằm chằm Tô Minh khoảng 1 phút, rồi gật đầu: "Tôi đồng ý".

"Đại trưởng lão?", đám Vũ Bất Hoặc, Vũ Bất Lưu lập tức sốt ruột, muốn khuyên gì đó, lại bị Vũ Bất Bại cản: "Tôi đã quyết định rồi".

"Cảm ơn tiền bối", Tô Minh thở phào một hơi, nhưng lại càng mong đợi hơn.

"Nhóc con, còn có nửa tháng là tới tiệc trà Ẩn Vân ở thế giới Tiểu Thiên đó", nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc nhìn Tô Minh, không nhịn được nói: "Tiệc trà Ẩn Vân rất quan trọng, chỉ có những thế lực lánh đời đứng đầu mới có thể tham gia. Mỗi thế lực sẽ cử ra một nam một nữ và phải là người trẻ tuổi. Vốn dĩ, một nam một nữ của Võ Tông chúng tôi chính là Vũ Chân Uổng và Vân Thanh Thanh. Bởi vì họ là hai người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ. Nhưng giờ, Vũ Chân Uổng lại bị cậu đánh chết. Ban nãy, tôi đã muốn mời cậu tạm thời đảm nhiệm bạn nam của Thanh Thanh, đại diện cho Võ Tông chúng tôi tham gia tiệc trà Ẩn Vân, kết quả cậu lại định đi chịu chết?"

Cứ phải đi chịu chết ư?

Vũ Chân Uổng đã chết.

Nếu Tô Minh cũng chôn vùi trong làng Mai Cốt, lẽ nào lại để Vân Thanh Thanh và Vũ Lập Thanh đi tham gia tiệc trà Ẩn Vân? Thế sao được? Cũng chẳng phải Vũ Lập Thanh yếu, mà anh ta là một tay mê võ thứ thiệt, là một tên ngốc, bảo anh ta đến tiệc trà với Vân Thanh Thanh thì thật sự không thích hợp.

"Tiền bối, tôi chắc chắn sẽ ra khỏi làng Mai Cốt trong vòng nửa tháng. Đến lúc đó, vẫn có thể tham gia tiệc trà Ẩn Vân với Thanh Thanh", Tô Minh cười nói. Anh cũng sẵn lòng đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà Ẩn Vân, vừa hay có thể xem thử những yêu nghiệt trong cách thế lực lánh đời đứng đầu có thực lực và trình độ như thế nào luôn.

"Quan trọng là cậu không thể nào đi ra khỏi làng Mai Cốt!", Vũ Bất Hoặc bực mình nói.

Làng Mai Cốt còn đáng sợ hơn cả Âm Phủ.

Tỷ lệ tử vong trên 99,99% đó!

Tỷ lệ cỡ đó thì sao mà đi ra được?

Vũ Bất Hoặc còn định khuyên bảo thì Tô Minh đã nói: "Tiền bối đừng khuyên nữa, tôi đã quyết định rồi".

"Theo tôi", trái lại, Vũ Bất Bại lại khá quyết đoán, dứt khoát bảo Tô Minh đi theo mình tới làng Mai Cốt.

...

Tại biển Vô Mệnh mênh mông không bờ bến.
Chương 478: Lên kế hoạch

Trên một hòn đảo hẻo lánh.

Hòn đảo này cực kỳ đẹp, trên đảo có đủ loại hoa tường vi Cửu Linh. Nó là một loại bảo vật hiếm có, hoa có chín cánh, mỗi cánh hoa là một màu sắc khác nhau. Đóa nào đóa nấy lung linh, kỳ ảo hơn cả cầu vồng.

Hòn đảo phủ kín hoa tường vi Cửu Linh này quả thật trông như Tiên giới rực rỡ sắc màu.

Mà ngoài là bảo vật ra thì hoa tường vi Cửu Linh còn có một tác dụng là tinh lọc linh khí. Bởi thế mà linh khí trên hòn đảo nhỏ này tinh khiết đến nỗi không có một chút tạp chất nào. Mỗi lần hít thở đều như đang uống linh dịch, khiến người ta say mê.

Phía Đông đảo là nơi ở của Huyền Diệu Tông - một thế lực lánh đời.

Huyền Diệu Tông đã có từ thời viễn cổ, nghe nói, ông tổ thành lập nên nó là một Chuẩn Đế, cũng coi như cao thủ có một không hai, được xưng là Huyền Diệu lão tổ.

Ông ta để lại vô số tài nguyên võ đạo, vì thế nên Huyền Diệu Tông cực kỳ phát triển.

Trong các thế lực lánh đời thì Huyền Diệu Tông cũng được coi như đứng đầu, không thua kém gì Võ Tông.

Sâu trong Huyền Diệu Tông có một hồ nước, bên cạnh có cái chòi nghỉ chân.

Lúc này, trong chòi có 7, 8 người trẻ tuổi đang ngồi xung quanh bàn đá.

7, 8 người này mà đi ra ngoài thì ai ai cũng là yêu nghiệt xuất sắc có cảnh giới cao hơn Chân Thánh và đều chưa đến 100 tuổi. Thậm chí, thanh niên khôi ngô tuấn tú, mặt mày tươi cười mặc áo tím có vẻ là người dẫn đầu kia lại là Chân Thánh đỉnh phong kỳ!

Thanh niên mặc áo tím treo nụ cười ấm áp trên gương mặt kia tên Vương Thần Ngạn và là cậu chủ của Huyền Diệu Tông.

Nơi này chính là địa bàn của hắn ta.

"Anh Ngạn, chúng tôi nhớ những gì anh nói mà. Chẳng phải là ủng hộ anh trong tiệc trà Ẩn Vân vào nửa tháng sau sao? Anh yên tâm đi".

"Đúng thế, hơn nữa, đề nghị của anh Ngạn cũng đúng nữa, đều có lợi cho các gia tộc lánh đời chúng ta. Ma nữ Tô Ly kia quả thật đáng chết!"

Hóa ra, những người mà Vương Thần Ngạn mời đến đều là thanh niên tài giỏi sẽ đến tham gia tiệc trà Ẩn Vân vào nửa tháng sau.

Hắn ta mời họ đến là để bàn bạc trước.

Khiến bọn họ ủng hộ mình đoàn kết các thiên tài yêu nghiệt trong tiệc trà đối phó với ma nữ Tô Ly.

Thấy mọi người tỏ thái độ, Vương Thần Ngạn cười càng tươi, càng sáng chói hơn.

Nhưng mà sau đó, có người chần chờ hỏi: "Anh Ngạn, nếu Tiên Âm Cốc cứ khăng khăng bảo vệ cô ta thì sao?"

Tiên Âm Cốc cũng không yếu.

Ma nữ Tô Ly kia chính là cô chủ của nơi đó.

Nếu Tiên Âm Cốc quyết tâm bảo vệ Tô Ly thì những yêu nghiệt như họ có đoàn kết với nhau, lỡ xui cái cũng không thể giết chết cô ta.

"Yên tâm đi. Tiên Âm Cốc sẽ bảo vệ Tô Ly. Thế nhưng, chỉ là ở mặt ngoài thôi, chứ không dốc hết sức đâu. Bởi vì, cô ta quá không biết điều", Vương Thần Ngạn cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.

Gì mà ma nữ Tô Ly chứ?

Đơn giản chỉ là cô ta may mắn tìm được một di tích thời viễn cổ, nghe nói là của một Chuẩn Đế khác.

Đây là một cơ hội động trời.

Nghe đồn, một mình Tô Ly đã quét sạch di tích Chuẩn Đế kia. Giờ, trong nhẫn không gian của cô ta có vô số tài nguyên võ đạo, nào là vũ khí viễn cổ, thần thông siêu phàm, bí pháp, vũ kỹ...

Ai mà không đỏ mắt?

Đương nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào rồi.

Những thế lực lánh đời khác đều im lặng gán cho Tô Ly cái tên ma nữ, rồi vin vào đó ra tay diệt cô ta. Sau khi giết chết Tô Ly, chẳng phải sẽ có được tất cả bảo vật trong di tích Chuẩn Đế sao?

Còn vấn đề tại sao Vương Thần Ngạn lại chắc rằng Tiên Âm Cốc sẽ không bảo vệ cô ta thì đơn giản thôi. Hắn ta đã nghe được một tin là toàn bộ Tiên Âm Cốc bảo Tô Ly giao hết bảo vật trong di tích kia ra, sau đó, họ sẽ thưởng một ít cho cô và bảo vệ Tô Ly an toàn.

Tiên Âm Cốc quá thâm, lại còn tham.

Đương nhiên Tô Ly không đồng ý rồi.

Vương Thần Ngạn tin rằng, một khi mình thuyết phục được hết những yêu nghiệt tham gia tiệc trà Ẩn Vân lần này. Đến lúc đó, hắn ta có thể chiếm được món hời lớn, còn kẻ khác chỉ húp được ít canh suông thôi.

Vả lại, sau khi hắn ta có được bảo vật trong di tích Chuẩn Đế, thì những thế lực khác cũng mang trên mình cái tiếng tham gia tranh đoạt. Vậy, hắn ta và Huyền Diệu Tông sẽ an toàn hơn rồi.

"Tô Ly, đừng trách anh đây nhé! Cô cũng biết ai mang bảo vật trong người đều sẽ thành cái đích cho mọi người nhắm đến mà. Có trách thì trách Tiên Âm Cốc quá tham và thâm, không muốn bảo vệ cô. Đương nhiên, dù Tiên Âm Cốc muốn bảo vệ cô đi chăng nữa, có anh đây thì cô cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Trời đất bao la, nhưng anh đây muốn giết cô, vậy sẽ chẳng ai bảo vệ nổi cô đâu", Vương Thần Ngạn tham lam nghĩ bụng.
Chương 479: Vào làng Mai Cốt

Võ Tông.

Làng Mai Cốt.

Tô Minh đã tiến vào.

Vừa bước vào, cảm giác đầu tiên, như có ma quỷ đang gào thét bên tai, ngoài ra là tình trạng thiếu dưỡng khí trầm trọng, lúc nào cũng có thể ngạt thở.

Không khí dường như được bơm thêm một lượng lớn thuốc mê, khiến con người ta mê man muốn chìm vào giấc ngủ.

"Chẳng trách vô số yêu nghiệt của Võ Tông hàng trăm triệu năm nay tiến vào làng Mai Cốt lại không có ai sống sót ra ngoài được", Tô Minh cảm thán, tự lẩm bẩm một mình, anh không hề biết Tiêu Nhập Cốt đã từng đi vào, sau đó lại trở ra ngoài.

"Nếu không phải thần hồn của mình cường hãn, cộng thêm lời nhắc nhở thường xuyên của tiền bối thiên nữ thì khi vừa vào đây, có lẽ đã bị mê mẩn tâm trí cùng tinh thần rồi hay sao?", Tô Minh sợ hãi trong lòng, không hổ là làng Mai Cốt, quả thực là kinh hồn táng đảm.

Ngoài ra, một làng mạc thoạt nhìn giống như một di tích hoang cổ này khắp nơi đều rải rác từng bộ thi cốt, một số xương cốt đã bị phong hóa thành tro tàn, hiển nhiên là đã nằm đó từ rất lâu rất lâu rồi.

"Tiếp theo, tôi bảo anh đi thì anh đi, kêu anh dừng thì liền dừng lại, tuyệt đối không được đi lại tùy tiện, mỗi một phiến đá xanh trong thôn này đều rất đặc biệt, có những phiến là bia đá cổ đại, có phiến lại là cơ quan có thể khiến anh chết ngay lập tức", thiên nữ Tạo Hoá mở lời, giọng nói có phần ngưng trọng.

Tô Minh nghe vậy liền ngơ ngác.

Trong thoáng chốc cả người túa đầy mồ hôi lạnh.

"Đáng sợ như vậy???",

"Không anh tưởng nó như thế nào? Vũ Bất Bại ngăn không muốn cho anh vào cũng là vì muốn tốt cho anh, nếu không có bổn thiên nữ bên cạnh, với thực lực hiện tại của anh mà muốn tiến vào làng Mai Cốt này thì sống cũng không quá một giờ đâu", thiên nữ Tạo Hoá khẽ hừ một tiếng: "Đương nhiên, nguy cơ càng lớn, cơ hội lại càng nhiều, nhãi con, lần này anh kiếm được món hời lớn rồi, trong làng Mai Cốt này, không chỉ có bia đá cổ đại, mà còn có bản hoàn chỉnh của Đại Ma Tâm Kinh, thậm chí còn có những vật báu như thi cốt của những sinh vật khổng lồ thời tiền sử.

Tô Minh nghe vậy liền vực dậy tinh thần.

Anh đứng tại chỗ cũ, cũng không di chuyển loạn nữa.

Cho đến khi thiên nữ Tạo Hóa mở lời: “Trước tiến thẳng lên phía trước 13 bước, sau đó rẽ trái đi thẳng 7 bước, lại lùi 5 bước, rồi rẽ phải đi thẳng 21 bước”.

Có chút phức tạp, thậm chí có chút không hiểu ra sao cả, nhưng Tô Minh không có bất kỳ nghi ngờ nào, anh tin tưởng tuyệt đối vào thiên nữ Tạo hóa, vững vàng bước từng bước theo từng lời hướng dẫn của cô.

Rất nhanh.

Tô Minh đã làm xong.

“Bây giờ hãy hạ phiến đá xanh trước mặt xuống”, thiên nữ Tạo hóa lại nói: “Đây là một phiến bia đá cổ đại ẩn chứa đạo vận không gian”.

“Thật sao?”, ánh mắt Tô Minh ngưng lại, vui mừng, toàn thân có chút phát run, đạo vận không gian???

Thứ gọi là đạo vận chính là một loại thể hiện của quy luật.

Tuy nhiên, quy luật mang đậm dấu ấn cá nhân.

Mà đạo vận không phải như vậy.

Theo thông thường, nếu một tu đạo võ giả đạt được một vài lĩnh ngộ quy luật của người đi trước, có thể dùng để tham khảo, nhưng lại không thể trực tiếp hấp thụ, bởi những lĩnh ngộ quy luật này suy cho cùng cũng thuộc về người khác, bạn mặc sức tiếp thu sẽ dẫn đến hỗn loạn và nhiễu loạn, nếu nghiêm trọng, nó thậm chí sẽ phá hủy những lĩnh ngộ về quy luật vốn có của bản thân bạn, do đó cái của bản thân mới là thứ tốt, rốt cuộc của người khác vẫn là của họ.

Nhưng đạo vận không giống vậy!

Đạo vận là một loại hiện thân tinh khiết và thuần túy của một loại quy luật nào đó, nó không thuộc về ai, có thể hấp thụ trực tiếp, không cần lo lắng về bất cứ tác dụng phụ nào khác, đạo vận không có sắc thái cá nhân.

Nói một cách khác, Tô Minh chỉ cần hấp thụ mảnh bia đá đạo vận không gian này, liền có thể trực tiếp gia tăng lĩnh ngộ đối với quy luật không gian, quả là một lối tắt.

Chính vì lẽ đó mà những vật thể hàm chứa đạo vận đều là vật quý giá bậc nhất trong hàng những bảo vật trong truyền thuyết.

Tại thế giới Tiểu Thiên, loại vật thể bao hàm đạo vận này gần như đã biến mất.

Nhưng ở trước mặt anh lúc này, trong phiến bia đá cổ đại này lại ẩn chứa nồng đậm đạo vận, còn là đạo vận không gian vô cùng mạnh mẽ.

Lời to rồi.

“Trước đừng vội vui mừng, đây chỉ là một phiến trong số đó, vẫn còn kìa”, thiên nữ Tạo hóa hừ một tiếng, ngược lại trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo.

“Không phải đấy chứ?”, bất ngờ lớn khiến Tô Minh hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ hận không thể cười to ba tiếng, hận không thể ôm lấy thiên nữ Tạo hóa mà hôn vài cái.

“Tiếp tục tiến về phía trước 99 bước, sau đó rẽ trái đi vào ngôi nhà trước mắt, trong góc tường hướng chính nam có một phiến đá xanh, lấy xuống, nó cũng là một mảnh bia đá cổ đại, đồng dạng ẩn chứa đạo vận không gian, phiến đó còn lớn hơn so với phiến đá mà anh đang giữ trong tay bây giờ”.



Bên ngoài làng Mai Cốt.

Hầu như tất cả những người của Võ Tông đều đang yên lặng chờ đợi bên ngoài.

Họ lặng lẽ nhìn về phía làng Mai Cốt, họ không thể nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trong đó, chỉ có thể chờ xem liệu phép màu sẽ hay không xảy ra, xem Tô Minh có thể sống sót bước ra ngoài hay không.

“Ông Vũ, ông nói thật đi, Tô Minh có bao nhiêu cơ hội sống sót trở ra ngoài?”, Quan Khuynh Thành dò hỏi, trong giọng nói còn có chút lo lắng, mặc dù cô vô cùng có lòng tin với Tô Minh, thậm chí còn có một loại trực giác anh có thể sống mà đi ra ngoài.

“Về cơ bản là 0%”, Vũ Bất Bại nói không chút do dự, Quan Khuynh Thành nghe vậy liền rơi vào trầm mặc.

“Có lẽ, nói không chừng sẽ có kỳ tích, nhưng có thể sống sót trở ra hay không, rất nhanh thôi sẽ biết kết quả, có một lời khuyên răn được truyền từ đời này sang đời khác từ tổ tiên: nếu muốn sống thì phải thoát khỏi làng Mai Cốt trong vòng mười ngày".

Mười ngày mà thôi.

Đối với những tu giả võ đạo đỉnh cấp có tuổi thọ hàng chục triệu năm này, cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Đợi rồi sẽ biết.

Ngay cả Tiêu Nhập Cổ, người còn sống bước ra khỏi làng Mai Cốt năm đó quả thực cũng chỉ trong vòng mười ngày đã đi ra ngoài.

“Bố liên lạc với cháu rồi”, Quan Khuynh Thành im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Ông ấy muốn tuyển chọn chồng cho cháu”.

“Bé Quan, cháu nghĩ thế nào?”, Vũ Bất Bại không bất ngờ, thật ra ngay từ đầu ông ta đã không có cái nhìn lạc quan về quan hệ giữa Quan Khuynh Thành và Tô Minh, không phải là vì Tô Minh không ưu tú, mà là do xuất thân của Quan Khuynh Thành, phải nói thế nào đây? Đã không phải là vấn đề mà Tô Minh có xuất sắc hay không có thể giải quyết được nữa rồi.

Trừ khi Tô Minh có thể trở thành một trong những tài năng trẻ hàng đầu của thế giới Đại Thiên trong một khoảng thời gian ngắn, là loại đứng đầu hay đứng thứ hai gì đó, nếu không cũng không có lấy một tia khả năng.
Chương 480: Vũ Minh Tồn

Trở thành thanh niên tài tuấn của thế giới Đại Thiên, hơn nữa còn là đứng thứ nhất thứ hai?

Có thể sao?

Võ đạo của thế giới Đại Thiên vốn cao hơn thế giới Tiểu Thiên không chỉ mười lần.

Huống hồ, sự rộng lớn của thế giới Đại Thiên cũng gấp thế giới Tiểu Thiên hàng trăm hàng nghìn lần.

Cho dù Tô Minh có yêu nghiệt thì cũng chỉ là người thuộc thế giới Tiểu Thiên, đặt trong thế giới Đại Thiên còn có thể đứng số một số hai sao?

Dù bạn là một yêu nghiệt, lại xuất sắc bậc nào nhưng liệu có thể so sánh với những thế hệ sau thuộc các thế lực từ thời cổ đại với dòng máu đế vương, thần cách đang chảy trong người cùng tự mình bồi dưỡng ra kia của thế giới Đại Thiên không? Có thể sánh với những người đã được kích hoạt vô số các loại thể chất tối cao ngay vừa khi chào đời không? Có thể sánh kịp với những kẻ tàn nhẫn dựa vào thủ đoạn cao siêu tuần hoàn tích góp qua 99 kiếp thậm chí là 199 kiếp để vừa lọt lòng đã là cảnh giới Bất Tử kia không?

Chỉ riêng Quan Khuynh Thành, bản thân cô căn bản không có hứng thú với võ đạo, dường như cũng chưa từng tu luyện qua.

Nhưng chỉ dựa vào huyết mạch, cô của ngày hôm nay mới qua tuổi 20, nếu không phải bị bố mình cưỡng chế phong ấn, thực lực của cô ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Bất Tử cấp năm cấp sáu rồi đi?

Bởi vậy, dù Tô Minh có ưu tú đến đâu thì trong mắt Vũ Bất Bại, anh cùng Quan Khuynh Thành cũng không có một chút tương lai nào.

Cho dù biết được anh là người đã giết chết Tiêu Nhập Cốt, ông ta vẫn giữ nguyên nhận định này.

"Tô Minh là người đàn ông cháu nhìn trúng", Quan Khuynh Thành ngưng trọng nói.

Vũ Bất Bại nhíu mày: "Bé Quan, cháu đã từng suy nghĩ qua chưa, phần tình cảm này của cháu đối với Tô Minh mà nói, có lẽ là không gánh nổi không, suy cho cùng, một khi bị bố cháu biết được, ông ấy chỉ tùy ý phái vài người đến thôi liền có thể khiến tên nhóc họ Tô đó muôn đời muôn kiếp không trở lại được".

Sắc mặt Quan Khuynh Thành càng thêm chút tái nhợt.

Đây cũng chính là điều mà cô đang lo lắng.

"Cháu tạm thời sẽ không rời khỏi thế giới Tiểu Thiên, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó, cháu không muốn rời xa anh Tô", Quan Khuynh Thành cắn đôi môi đỏ mọng đáp.

"Kéo dài cũng không phải là cách, hơn nữa, hiện tại nói những thứ này cũng đều là dư thừa, rốt cục khả năng tên nhóc họ Tô đó có thể sống sót thoát ra khỏi làng Mai Cốt là rất nhỏ", Vũ Bất Bại thở dài.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Rất nhanh.

Hơn mười ngày trôi qua.

Cách tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn mấy ngày nữa.

Tô Minh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Ài", Vũ Bất Bại ngày này thở dài một hơi, hoàn toàn thất vọng.

Đã hơn 10 ngày.

Lời truyền dạy của tổ tiên không thể nào sai.

Tô Minh đã không thể trở ra nữa.

Không còn hy vọng rồi.

Điều kỳ diệu trong lòng vẫn luôn kỳ vọng không hề xuất hiện.

"Nhị trưởng lão, bắt tay vào sắp xếp người đồng hành nam cho Thanh Thanh thôi", Vũ Bất Bại nhìn hướng Vũ Bất Hoặc nói.

Vốn dĩ là chuẩn bị để Tô Minh đi cùng Vân Thanh Thanh.

"Lập Thanh?", Vũ Bất Hoặc thoáng do dự rồi nở nụ cười khổ hỏi.

Cũng chỉ còn Vũ Lập Thanh.

Về phần những thành niên còn lại của Võ Tông, cách biệt quá xa, đến tiệc trà cũng chỉ tự rước lấy xấu mặt mà thôi.

"Không được".

"Tôi không đi".

Vũ Bất Bại cùng Vũ Lập Thanh đồng thời lên tiếng.

"Vậy phải làm thế nào?", Vũ Bất Hoặc phiền muộn.

"Tới Võ Ngục dẫn Vũ Minh Tồn tới đây", Vũ Bất Bại đáp.

Cái gì???

Lời này của Vũ Bất Bại vừa vang lên.

Trong nháy mắt hiện trường rơi vào im lặng.

Rất nhiều người vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi lại sốt ruột.

Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc kiên quyết lắc đầu: "Không thể được. Sao có thể như thế được? Làm sao có thể thả Vũ Minh Tồn ra sau khi hắn đã phạm phải tội ác tày trời như vậy? Hơn nữa, một khi thả hắn ra, hắn trốn thoát thì phải làm thế nào?"

"Buổi tiệc trà Ẩn Vân lần này rất quan trọng", Vũ Bất Bại thở dài: "Bị dồn đến bước đường này rồi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, mặc dù Vũ Minh Tồn phạm phải tội ác tày trời, rất nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn quả thật rất mạnh".

Đây là sự thật.

Nếu Vũ Minh Tồn không bị đánh đuổi đưa vào Võ Ngục, ngay cả Vũ Lập Thanh cũng chẳng là gì trước mặt hắn ta.

Ý chí võ đạo của Vũ Minh Tồn mang sắc tím, hơn nữa còn là chân long!!!

Không thua kém gì so với chu tước tím của Võ Thanh Thanh.

Vũ Minh Tồn sở hữu một đôi kiếm đao song tuyệt hiếm có, đao và kiếm đều đã tu luyện ý cảnh tới cấp nửa bước thăng hoa, có thể được xưng tụng là yêu nghiệt vô song trong những yêu nghiệt tuyệt thế.

Đứng sau Tiêu Nhập Cốt, trước Vân Thanh Thanh, Vũ Minh Tồn chính là đại diện cho yêu nghiệt mạnh nhất của Võ Tông.

Đáng tiếc là tính cách của của người này quá xấu xa.

Vì tài nguyên võ đạo mà lén lút đem một số kỹ thuật bí mật, thần thông cùng công pháp của Võ Tông bán cho những thế lực lánh đời khác, chỉ để lấy một lượng lớn linh thạch và bảo vật.

Thiên phú tuyệt thế nhưng phẩm chất đúng là một lời khó nói hết.

Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Theo một nghĩa nào đó còn là một kẻ đáng ghê tởm hơn cả Tiêu Nhập Cốt.

"Được", Vũ Bất Bại đã hạ quyết tâm, Vũ Bất Hoặc xoay liền người đi về phía Võ Ngục.

Nửa giờ sau.

Vũ Bất Hoặc trở lại.

Cùng ông ta trở về còn có một người thanh niên mặc trang phục màu trắng với khuôn mặt khá tuấn tú, toàn thân toát ra khí phách bất phàm.

Chỉ nhìn bên ngoài, dáng vẻ này trông thế nào cũng là một người đoan chính.

Người này chính là Vũ Minh Tồn, một yêu nghiệt siêu cấp với bề ngoài vô cùng mê hoặc người khác.

Phía sau lưng hắn mang theo một thanh kiếm cùng một thanh đao.

Điều khiến người khác phải kinh ngạc là, Vũ Minh Tồn vậy mà đã đạt tới cảnh giới bán bộ Chân Thánh.

Thật không thể tưởng tượng nổi!!!

Phải biết rằng sau khi bị tống vào Võ Ngục, Vũ Minh Tồn hoàn toàn bị chặt đứt tất cả các tài nguyên võ đạo, không những vậy linh khí tại đây cũng rất thưa thớt.

Đối với người bình thường khi bước vào Võ Ngục, cảnh giới võ đạo không bị thụt giảm đã là không tồi, càng không nói đến việc tiến bộ.

Nhưng Vũ Minh Tồn

Mới đó đã bao nhiêu năm?

23 năm, vậy mà từ chập chững Chân Hoàng trung kỳ năm đó đã tu luyện thành công tới bán bộ Chân Thánh?

Ngay cả Vũ Bất Bại cũng lộ chút xúc động.

Loại tài năng này khá là khoa trương rồi.

"Hộ tống Thanh Thanh tới tiệc trà Ẩn Vân, duy trì tôn nghiêm của Võ Tông, bảo vệ sự an toàn của Thanh Thanh, đây là nhiệm vụ của cậu, hoàn thành cho tốt, sau khi trở về lão phu có thể giảm nhẹ hình phạt cho cậu, tranh thủ giúp cậu rời khỏi Võ Ngục trong vòng nghìn năm", Vũ Bất Bại đi thẳng vào vấn đề.

Cách đó không xa, Vân Thanh Thanh siết chặt nắm đấm với vẻ mặt khó coi.

Cô ta rất không muốn có bạn đồng hành nam là Vũ Minh Tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK