• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Bùa hộ mệnh thần kỳ

Trên mặt hắn ta toát lên sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo và cao quý vốn có.

“Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập kính chào cậu chủ Hạ”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cung kính quỳ xuống, sắc mặt đỏ ửng, kích động vô cùng.

Ban nãy, lúc mà họ chậm rãi miêu tả cho Tô Minh nghe về ‘thượng giới’, ‘gia tộc hộ thần’, ‘thời kỳ chiêu mộ’ thì cũng lén xé nát bùa hộ mệnh.

Nói ra cũng là may mắn.

Là người cầm lái của 10 thế lực Huyền Linh Sơn trong thời kỳ chiêu mộ thì đều có một bùa hộ mệnh để liên lạc với người phụ trách của gia tộc hộ thần canh gác ở cửa động hư không.

Dù sao thì trong thời kỳ chiêu mộ, việc canh gác cửa động hư không bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một số chuyện phức tạp và không ngờ tới. Và lúc đó các thế lực như nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông đều không có đủ thực lực để giải quyết.

Một khi xảy ra chuyện thì phía gia tộc hộ thần nhất định phải nhận được tin tức đầu tiên, vì vậy họ mới có bùa hộ mệnh.

Đám Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập là người đầu tiên xe nát lá bùa đó, họ đành phải liều một phen thôi.

Nhưng đâu ngờ hiệu quả lại tốt thế, không ngờ người của gia tộc hộ thần lại đến nhanh như vậy.

Hai người có cảm giác thoát chết, phấn khích đến nỗi muốn hét lớn.

“Đứng lên đi! Đúng là vô dụng”, người thanh niên chỉ quét nhìn Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập một cái rồi nói với giọng khinh bỉ.

Đến cái thằng ranh con ít tuổi còn không làm gì được mà còn phải đi cầu cứu? Suýt nữa khiến hắn tức chết. Từ lâu đã nghe nói Huyền Linh Sơn sản sinh ra toàn lũ vô dụng, nhưng hôm nay mới thấy đúng là thật rồi.

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập run rẩy lúng túng đứng dậy.

Sau khi do dự một lát thì Nam Cung Cù cắn răng, nói: “Cậu chủ Hạ! Thằng ranh này hống hách lắm. Trước đó chúng tôi đã nói ra cái tên ‘gia tộc hộ thần’ và cả việc chúng tôi đang chiêu mộ nhưng nó vẫn muốn giết hai chúng tôi”.

“Đúng vậy! Cậu chủ Hạ! Thằng đó không biết sợ ai đâu”, Hồng Đông Lập cũng nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh với đầy vẻ oán hận, sau đó lại chắp tay nói với cậu chủ Hạ: “Mong cậu chủ làm chủ giúp hai chúng tôi”.

Hai người đành phải liều mạng!

Lúc này cậu chủ Hạ cũng có mặt ở đây, nếu như có cơ hội giết chết Tô Minh thì nhất định phải làm đến cùng.

Nếu không thì kể cả hôm nay cậu chủ Hạ cứu được hai người họ thì lần sau phải làm sao?

Vì lần sau không có bùa hộ mệnh nữa rồi.

Lúc này Tô Minh nhìn người thanh niên một cái mà có chút tò mò. Dù sao thì đối phương cũng đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới Thủ Hộ Sơn. Tô Minh chỉ thầm nghĩ: “Quả thật rất mạnh”.

Đối phương ở cảnh giới đoạt mệnh, trên cả cảnh giới tôn giả, năm nay chắc tầm 30 tuổi.

Ở độ tuổi này mà ở cảnh giới đoạt mệnh? Nếu như Tô Minh không tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tin.

“20 tuổi mà ở cảnh giới thiên vị trung kỳ đúng là không tồi. Nếu ở nhà họ Hạ thì cũng miễn cưỡng được làm vị trí người giúp việc đấy”, cậu chủ Hạ liếc nhìn Tô Minh một cái, cười khỉnh nói: “Hay là làm hộ vệ cho tôi, cậu chủ đây sẽ đào tạo cậu, cậu có cơ hội nhảy vọt lên cảnh giới đoạt mệnh đấy”.

Lời nói vừa dứt thì Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập suýt nữa mềm nhũn người ra.

Cậu chủ Hạ định chiêu mộ Tô Minh ư? Vậy thì chỉ cần Tô Minh gật đầu đồng ý thì một bước lên tiên rồi!

Đây không phải là điều quan trọng, cái chính là khi Tô Minh trở thành người bên cạnh cậu chủ Hạ thì muốn giết hai người họ là điều quá dễ dàng.

Hai người vô cùng tuyệt vọng.

Tình thế thay đổi quá nhanh.

Hai người lại cảm thấy toàn thân toát mồ hôi, sợ hãi vô cùng.

“Cảm ơn ý tốt của cậu chủ Hạ, nhưng tôi tự do quen rồi”, Tô Minh lên tiếng nói.

Tô Minh lại từ chối rồi?

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập ngây người ra.

What??

Huyền Linh Sơn có biết bao yêu nghiệt siêu cấp và cường giả siêu cấp, đến nằm mơ họ cũng mong được đến thượng giới Thủ Hộ Sơn, kể cả làm người giúp việc, kể cả là địa vị thấp thì họ cũng bằng lòng.

Kết quả là Tô Minh không do dự mà từ chối luôn? Đùa gì vậy? Không phải là bị điên đấy chứ?

Cậu chủ Hạ cũng giật mình, hoàn toàn không thể ngờ hôm nay tâm trạng hắn tốt nên muốn ban cho Tô Minh cơ hội một bước lên tiên, vậy mà Tô Minh lại không biết điều?

“Sướng mà không biết đường sướng?”, cậu chủ Hạ nheo mắt nói: “Ha ha… Xem ra cậu chê Hạ Hưng tôi?”

Tô Minh chau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Chưa nói đến việc chê hay không, chỉ đơn giản là anh không muốn làm thuộc hạ của người khác. Ngoài ra, cậu chủ Hạ này với thái độ kiêu ngạo nên khiến người khác thấy ghét.

“Nếu cậu đã chê tôi, vậy thì so tài đi”, cậu chủ Hạ nói.

Hắn ở cảnh giới đoạt mệnh lại muốn so tài với người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ?

Tô Minh vẫn trầm ngâm, sau đó gật đầu nói: “Được”.

Trong ánh mắt của cậu chủ Hạ toát lên vẻ tàn nhẫn, thầm nghĩ ‘Dám đồng ý với lời thách đấu của mình ư? Tốt lắm”. Tất cả những người quen biết hắn đều biết, hắn đang vô cùng tức giận!

“Nhưng có thể đợi một lát không?”, lúc này Tô Minh lại nói: “Tôi phải giải quyết xong một việc đã”.

Nói xong, không đợi cậu chủ Hạ đồng ý hay không, đột nhiên Tô Minh biến mất.

Biến mất một cách kỳ quái!

Sau đó anh xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập.

Một kiếm! Vô cùng lạnh lùng và sắc bén vạn lần.

Kiếm xuất ra đột ngột không báo trước.

Sau đó…

“Phụt, phụt…”.

Hai vệt máu đỏ bắn lên cao hơn 1m, máu tươi bao trùm hết cả.

Đầu của Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập bay lên, cái chết quá đột ngột.

Thứ nhất, thực lực của hai người này còn kém xa Tô Minh, hơn nữa Tô Minh lại đánh lén nên họ không ngăn được.

Thứ hai, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập có nằm mơ cũng không thể ngờ, có mặt cậu chủ Hạ ở đây mà Tô Minh dám ra tay với mình ở trước mặt cậu chủ Hạ, khiến họ không có tâm lý phòng bị.

Chính vì vậy mà hai người bị giết rất nhẹ nhàng.

“Được rồi! Tôi xong việc rồi, giờ chúng ta có thể so tài rồi”, Tô Minh nhìn về phía cậu chủ Hạ, dường như mình vừa làm một việc vô cùng nhỏ nhặt, sắc mặt bình thản, giọng nói thản nhiên.
Chương 197: Tô Minh gặp phải đối thủ đáng gờm

“Cậu… Được đấy”, cậu chủ Hạ lặng lẽ nhìn Tô Minh. Sau mấy hơi thở, hắn đột nhiên bật cười nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, đó là đôi mắt với sát ý thấu xương.

Hắn đến để cứu người nhưng kết quả là đối phương lại giết người mà hắn cần cứu ở ngay trước mặt hắn.

Cậu chủ Hạ cảm thấy mình thật mất thể diện.

Hắn cũng quá sơ suất, không hề nghĩ tới việc Tô Minh dám ra tay khi có mặt mình ở đây.

“Đừng nhiều lời nữa, đấu thì đấu đi”.

Tô Minh đã ra tay. Anh biết rằng, lúc mình chọn cách giết Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập thì anh và cậu chủ Hạ đã thành kẻ thù của nhau.

Vậy thì còn nói nhiều làm gì?

Cứ ra tay thôi, coi như nắm bắt cơ hội trước.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh giơ tay ra và dốc toàn lực vào thanh kiếm.

Chiêu đầu tiên vẫn là hơn 350 nghìn kg sức mạnh và 80% kiếm ý nhập vi trung kỳ cộng với Thiên Vẫn Kiếm. Tất nhiên cũng phải cộng thêm cả quy luật không gian.

Đồng thời, Tô Minh còn tận dụng tốc độ vô cùng nhanh của mình rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ, từ đó tăng thêm sức mạnh quán tính của thanh kiếm.

“Cậu tưởng rằng tốc độ là tất cả sao?”

Trong lòng cậu chủ Hạ có chút chấn động. Tốc độ của Tô Minh đúng là ngoài sức tưởng tượng, đúng là dọa người. Ngay cả cậu chủ Hạ đạt đến cảnh giới đoạt mệnh mà cũng không có tốc độ như Tô Minh.

Nhưng dù sao thì hắn cũng ở cảnh giới đoạt mệnh. Kể cả tốc độ không nhanh bằng Tô Minh thì cũng không kém nhiều lắm. Ít nhất lúc này hắn có thể bắt được bóng hình của Tô Minh.

Đây là một trong những điểm mạnh của cảnh giới đoạt mệnh, lấy chân khí làm mắt.

Dù sao thì thị lực của người bình cũng có hạn nhưng nếu như tập trung chân khí ở hai mắt rồi thôi thúc chân khí để nắm bắt thế giới bên ngoài thì thị lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Trong chớp mắt, cậu chủ Hạ cũng giơ tay lên.

Hắn kẹp ngón trỏ với ngón giữa lại vô cùng chuẩn xác, hơn nữa thời gian nắm bắt cũng đặc biệt tốt.

“Cheng!”, kiếm quang của Tô Minh cũng trực tiếp bị định hình, anh cảm thấy kiếm của mình không thể cử động được.

Tô Minh theo bản năng định lùi về sau nhưng không kịp.

Ngón trỏ với ngón giữa của cậu chủ Hạ khẽ rung lên.

“Xoẹt…”.

Xích Ảnh kiếm trở thành vật trung gian, một lực mạnh từ Xích Ảnh kiếm truyền vào cơ thể Tô Minh.

“Phụp…”, sắc mặt Tô Minh tái nhợt rồi phụt máu, xương chân tay và nội tạng đều bị thương nặng.

Cảm giác đau đớn truyền qua kinh mạch và xương cốt rồi lan ra khắp cơ thể. Tô Minh theo bản năng lùi về sau…

“Bụp, bụp, bụp…”, mỗi lần lùi về sau thì dưới chân anh đều xuất hiện một hố sâu. Kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn lùi về hơn chục mét mới dừng lại.

Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng. Sức mạnh ở cảnh giới đoạt mệnh đúng là ngoài dự tính của anh.

Rõ ràng đối phương chưa dùng hết sức lực nhưng vẫn dễ dàng đánh mình bị thương, đúng là sức mạnh vô biên.

“Vẫn sống được? Thể lực tốt đấy”, cậu chủ Hạ cười khỉnh nói, trong lời nói có ý vị tán thưởng.

Đừng coi thường lực tấn công bằng hai ngón tay của hắn. Nếu đổi lại là người ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh thì sớm bỏ mạng rồi, thậm chí còn không được chết toàn thây nữa.

Vậy mà Tô Minh chỉ bị thương một chút, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu chủ Hạ.

“Nhất chỉ định Càn Khôn!”, sau đó trên người cậu chủ Hạ đột nhiên toát ra khí tức mạnh hơn, dường như đòn tấn công đột ngột như vũ bão. Trong khí tức mạnh mẽ đó mang theo sự hủy diệt. Trong lúc khí tức dao động, không gian xung quanh cũng không ngừng run rẩy, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

Hắn giơ tay chỉ về phía Tô Minh.

Ngón tay chỉ tưởng chừng đơn giản nhưng trên thực tế lại vô cùng phức tạp. Khi đó sát ý khiến người ta kinh hãi, chỉ ấn mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng nhức mắt.

Nhức mắt đến nỗi mà các đệ tử và những người ở địa vị cao của Phiêu Diểu Tông khi ở trên núi Phiêu Diểu đều thấy nhức mắt như bị lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào mắt làm cho mắt tối sầm lại.

Thậm chí chỉ ấn còn có màu tím và màu tím đen, trên chỉ ấn còn có những tia chớp huyền ảo, cuồn cuộn dày đặc khiến người ta thấy ớn lạnh.

Chỉ ấn quét về phía Tô Minh rồi như cuốn trôi mọi thứ.

Tất cả những chỗ mà nó quét qua, đầu tiên là không gian bị phá tan, sau đó nó càng lúc càng tiến sát Tô Minh, khí tức tụ hợp lại đến cực điểm.

Tô Minh trực tiếp triển khai thân pháp và quy luật không gian để né tránh.

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc là trong lúc thân người anh xoay chuyển như một bóng ma thì đã bị chỉ ấn đó khóa chặt khiến cho anh không thể nhúc nhích.

“Tốc độ có nhanh đến cỡ nào thì cậu cũng chỉ ở cảnh giới thiên vị thôi. Cảnh giới đoạt mệnh là thứ cậu có thể đấu lại sao?”, cậu chủ Hạ cười bỡn cợt, lại là vẻ cao ngạo và cao quý, cộng với vẻ tàn nhẫn khát máu.

Lúc mà những tu giả võ đạo ở cảnh giới đoạt mệnh ra tay tấn công thì họ luôn khóa chặt khí tức của đối phương chứ không phải thân hình.

Trừ khi Tô Minh có thể giấu được triệt để khí tức của mình, nếu không thì anh muốn tránh cũng không được.

Tất nhiên, đây cũng là bởi vì cảnh giới của anh chưa đủ. Nếu Tô Minh cũng ở cảnh giới đoạt mệnh như cậu chủ Hạ thì anh cũng dễ dàng điều khiển được khí tức của mình.

Lúc đó cộng thêm tốc độ và quy luật không gian của mình thì có thể dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của cậu chủ Hạ.

Tiếc rằng Tô Minh chỉ đang ở cảnh giới thiên vị.

Nếu đã không tránh được thì chỉ còn cách đối đầu thôi.

“Thiên Vẫn Kiếm!”

Tô Minh vẫn chỉ có thể tung ra đòn tấn công là hơn 350 nghìn kg sức mạnh cộng với 80% kiếm ý nhập vi và cả Thiên Vẫn Kiếm nữa. Không còn cách nào khác, anh vẫn còn chiêu thức và cách tấn công khác nhưng đều không mạnh như cái bên trên.

Vì vậy, chỉ có thể làm thế thôi…

Nếu lần này may mắn sống sót thì Tô Minh quyết định, phải phát triển thêm một chiêu thức tấn công khác.

Nếu không thì khi gặp kẻ địch thực lực mạnh vô cùng như cậu chủ Hạ thì chút chiêu thức cũ kia của mình cũng không thể đủ được.

“Cheng…”, kiếm của Tô Minh chém ra, kiếm quang xuất hiện.

Nhưng vừa mới chạm vào thì kiếm quang của Tô Minh đã vỡ tan…

Không phải là đối thủ.

Điều đáng sợ hơn là kể cả kiếm quang của Tô Minh vỡ vụn nhưng chỉ ấn của cậu chủ Hạ vẫn không hề hấn gì, vẫn với sắc màu tím đen không ngừng gào rú, vẫn chói mắt và mang ý vị hủy diệt.
Chương 198: Tô Minh sống lại

“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng xuất kiếm rồi tung ra hết kiếm này đến kiếm khác.

Mặc dù chất lượng không đủ, số lượng cũng có hạn nhưng Tô Minh vẫn tung ra liên tiếp 5 kiếm, còn chỉ ấn thì xuất hiện ở trước người anh.

Tô Minh định tiếp tục xuất kiếm nhưng đã không còn cơ hội.

Chỉ ấn ở trước mặt anh, sức mạnh đó mang theo sự chèn ép và áp lực kinh người khiến Tô Minh thấy khó thở. Đúng là mạnh thật!

Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận mình như đứng ở miệng núi lửa đang phun trào.

Mạnh không thể địch nổi!

“A…”, cảm xúc sợ hãi vừa lóe lên thì liền bị Tô Minh dập tắt.

Ông mày là kiếm tu cơ mà, kiếm tu bất bại đấy!

Ba năm trước, lúc bị chôn sống thì đáng lẽ mình phải chết rồi. Nhưng ba năm nay mình vẫn sống thì đã là mệnh lớn lắm rồi, vậy thì còn cái gì đáng sợ hơn cái chết nữa?

“Hự…”, lúc cảm xúc và tín niệm vừa dâng lên, cánh tay của Tô Minh theo bản năng muốn ngăn lại chỉ ấn đó.

“Bùm!”, toàn thân Tô Minh bị đánh đến nỗi cong người, máu me be bét rồi bay ra ngoài.

Dường như toàn thân Tô Minh chỗ nào cũng bị thương.

Dường như chỉ còn chút da thịt là lành lặn, còn xương cốt toàn thân đều bị đánh nát…

Lúc này trông anh không còn giống con người nữa, mà chẳng khác nào xác chết toàn máu.

Tô Minh đã bay ra ngoài hơn 300m rồi mới rơi xuống đất.

Lúc rơi xuống đất, Tô Minh cũng không dám chắc là mình còn sống hay không? Bởi vì trong lúc mơ màng dường như anh nghe thấy có người ở đằng xa đang gọi mình. Rồi dường như mình bị nhét vào không gian tối om, trước mặt đều là màu đen ngòm.

Tô Minh còn cảm thấy mắt mình không thể mở nổi, rất nặng rất nặng, còn đầu thì nặng trịch.

Thậm chí trong lúc mơ màng anh còn mất đi cảm giác đau đớn.

Đến khi…

Một cảm giác mát lạnh đột nhiên xông lên người giống như một chậu nước lạnh hất lên người đang say rượu khiến họ tỉnh luôn.

“Mình… Mình suýt chết”, toàn thân Tô Minh lạnh buốt, anh thấy sợ hãi vô cùng.

Đó là kho tàng huyết mạch phát huy tác dụng.

Nếu không, lúc mình nhắm mắt vào thì đúng là chết thật rồi.

“Phù phù…”, Tô Minh thở hổn hển. Vì máu chảy ào ào nên lúc này anh cảm thấy mình không dễ thở lắm, cảm giác mạch máu bị tắc nghẽn, còn kho tàng huyết mạch điên cuồng di chuyển.

Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được rõ ràng kho tàng huyết mạch đang phát ra sức sống và sự hồi phục mãnh liệt, dường như đang khôi phục cho cơ thể mình.

Chỗ xương gãy, chỗ thịt nát dường như gặp được thuốc chữa trị thần kỳ.

“Ố? Vẫn chưa chết?”, cậu chủ Hạ ở đằng xa không khỏi chau mày, bởi hắn cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật khó tin.

Chiêu ‘nhất chỉ định Càn Khôn’ của hắn là võ kỹ của bán bộ địa cấp.

Vô cùng mạnh!

Mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Hắn đang muốn dựa vào chiêu này để tạo dựng vững chắc tên tuổi của cậu chủ thứ hai của nhà họ Hạ.

Phải biết rằng, bố hắn có hơn chục người con cả trai lẫn gái nhưng không phải ai cũng được gọi là cô chủ và cậu chủ.

Đặc biệt danh xưng cậu chủ thứ hai thì còn được xếp hạng gần đầu, tất cả đều dựa vào chiêu này.

Năm đó, để tu luyện được chiêu này mà hắn rơi vào trạng thái ‘thập tử nhất sinh’. Mất tầm ba năm, gần như tiêu hao hết tài nguyên võ đạo mà mẹ hắn tích lũy chục năm.

Cậu chủ Hạ tin rằng chiêu thức này có thể trực tiếp giết được 99% tu giả võ đạo ở cùng cảnh giới với mình.

Nhưng thật không ngờ là chiêu này không giết nổi thằng ranh ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.

Đúng là gặp ma rồi!

“Trên người thằng này có bí mật. Tốc độ, thể lực và sức sống của nó đều không tầm thường”, cậu chủ Hạ lẩm bẩm rồi đưa ra phán đoán, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.

Nhưng đúng lúc này, vẻ tham lam trên mặt hắn lập tức biến thành ảo giác rồi thành chấn động, cuối cùng là sự khó tin.

Bởi vì hắn nhìn thấy Tô Minh đột nhiên đứng dậy, hơn nữa trong tay vẫn cầm thanh kiếm dài rồi đâm về phía mình, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu. Tốc độ của Tô Minh vốn đã nhanh ngoài sức tưởng tượng nhưng lúc này lại tăng lên 30%. Kể cả cậu chủ Hạ ở cảnh giới đoạt mệnh thì lúc này cũng khó nắm bắt.

Trong đầu cậu chủ Hạ thấy có chút hỗn loạn.

Rõ ràng Tô Minh sắp chết rồi mà, sao có thể đột nhiên sống lại?

Kể cả có sống lại thì ban nãy bị mình đánh cho tan tành, xương cốt toàn thân cũng bị đánh nát, làm sao lập tức lành lặn được, hơn nữa sức chiến đấu còn mạnh hơn?

Mẹ kiếp! Mình đang nằm mơ chăng?

Nhưng có chấn động hơn nữa thì cũng không còn thời gian.

Bởi vì cậu chủ Hạ đã cảm nhận được mùi nguy hiểm. Mặc dù hắn vẫn chưa chắc chắn được nguy hiểm đến từ đâu? Nhưng để chắc chắn thì hắn vẫn tung quyền ra.

Trên chưởng ấn màu tím đen có hình thù của đôi rồng đang bay, đó là chưởng ấn vô cùng tàn bạo.

Khí tức mạnh, dày, chưởng ấn như cột ma thuật vươn lên trời.

Hơn nữa, lúc chưởng ấn tung ra thì bắt đầu cuồn cuộn như sóng trào, những luồng không khí màu tím đen như phá tan không gian đổ ập về phía Tô Minh. Trong chớp mắt mà chưởng ấn màu tím đen đã bao trùm cả bầu trời.

Nhưng…

Sau khi chưởng ấn tung ra, chưa đợi cậu chủ Hạ thở phào nhẹ nhõm thì…

“Bùm…”, chưởng ấn vỡ tan.

Có thể thấy rõ, chưởng ấn đã bị đánh tan tành thành hai nửa, hóa thành những mảnh vụn màu tím đen trên không trung.

Cậu chủ Hạ đờ đẫn người, con ngươi mở to.

Hơn nữa, trong lúc chưởng ấn bị đánh nát, một đường kiếm quang từ trên chém xuống. Đường kiếm quang thoạt nhìn bình thường nhưng vẫn khiến cậu chủ Hạ thấy lạnh buốt sống lưng, cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Sao có thể như vậy?

Rõ ràng thanh kiếm trước đó của Tô Minh cũng giống như kiếm lúc này, nhưng sao uy lực lại khác biệt lớn thế?

Cậu chủ Hạ đâu có biết, bởi vì hắn đánh Tô Minh trọng thương suýt chết nên kho tàng huyết mạch của Tô Minh mới trỗi dậy và thực lực của Tô Minh mới bùng phát.

Chưa nói về tốc độ hay khả năng phản xạ, chỉ nói riêng về sức mạnh thuần túy thì đã tăng từ hơn 350 nghìn kg lên 850 nghìn kg rồi.

Đúng là một lực phá vỡ vạn vật!
Chương 199: Cao thủ xuất hiện

Sức mạnh tăng gấp 3 lần, sức tấn công của kiếm quang cũng nhiều gấp 6 lần.

Đứng trước sự sống và cái chết, sắc mặt cậu chủ Hạ trở nên tái nhợt, tâm trí dao động.

“Kẹt!”, hai chiếc gang tay bằng giáp mềm màu vàng kim bao trùm lấy hai tay của hắn.

Tiếp đó…

“Bộp…”, cậu chủ Hạ giơ hai tay lên, hai tay đập về phía trước.

Kiếm quang của Tô Minh dừng lại đột ngột, anh đã bị hai tay của cậu chủ Hạ kẹp chặt.

“Mày…”, trong lúc dừng lại tạm thời thì dưới thân cậu chủ Hạ bị sức mạnh khủng khiếp áp chế thành hố đen trống rỗng. Hai chân của hắn kêu lên răng rắc như sắp uốn cong.

Nhưng mặt Tô Minh vẫn không biến sắc, bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh căn bản không cho cậu chủ Hạ cơ hội được lên tiếng, anh đang cầm Xích Ảnh kiếm trong tay lúc này đột nhiên xoay cánh tay.

Vì vậy mà kiếm quang với lưỡi kiếm đang chém xuống dưới cũng xoay vòng.

Lưỡi kiếm tấn công về hai phía trái phải.

“Phụp, phụp…”.

Âm thanh chói tai như đinh xuyên qua cửa kính, lưỡi kiếm như xé tan găng tay giáp mềm màu vàng kim.

“A…”, cậu chủ Hạ đau đớn kêu lên thảm thiết, sau khi găng tay giáp mềm màu vàng bị xé thì lưỡi kiếm sắc nhọn với sức mạnh khủng khiếp cũng chém gãy hai tay hắn.

Máu tươi kèm theo xương tay trắng dã lòi ra khiến người khác nhìn thấy mà kinh người.

Cậu chủ Hạ đau đớn đến nỗi mặt co rúm lại, toàn thân run rẩy như co giật.

Trong lúc đau đớn cực độ, hắn vẫn còn có chút lý trí, vẫn muốn được sống nên hắn đã cất bước chạy trốn về phía xa xa.

Vừa chạy hắn vừa hét lên một cách cay độc: “Mày… Mày mà giết tao thì nhà họ Hạ sẽ không tha cho mày”.

Nhưng Tô Minh căn bản không đáp lời.

Anh chỉ nhấc tay lên rồi lại xuất kiếm.

Kiếm đó vô cùng nhanh, giống như lưỡi liềm đoạt mạng rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ.

Cậu chủ Hạ thấy da đầu tê liệt, hắn cảm thấy cái chết đang đến cận kề rồi.

Hắn thấy tuyệt vọng!

Vô cùng tuyệt vọng!

Lúc này hắn nhìn thấy thanh kiếm đó của Tô Minh sắp chém xuống đầu mình nhưng đột nhiên…

Có một ông lão kỳ lạ xuất hiện.

Ông lão chỉ khẽ nắm chặt vai cậu chủ Hạ rồi kéo sang bên cạnh. Đồng thời bàn tay còn lại vừa thô ráp vừa xương xẩu của ông ta bắn ra một cái thì một luồng khí màu xám bắn ra rơi lên kiếm quang của Tô Minh.

Lúc này kiếm quang lập tức biến mất.

“Chàng trai! Tha được cho ai thì tha đi! Chỉ là trận so tài thôi mà, đâu cần phải lấy mạng người ta?”, ông lão mặc bộ đồ màu xám, trông dáng người khá gầy gò, trên lưng đeo một con dao tre. Đôi mắt ông lão trũng sâu xuống, khóe mắt vàng hoe.

“Ông Nham! Giết thằng khốn này đi! Tôi muốn nó sống không bằng chết, thịt nát xương tan…”, cậu chủ Hạ rống lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ oán hận như mất đi lý trí. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, vẻ oán hận như sắp thành hiện thực.

Ông lão này tên là Hạ Thủ Nham, là một trong những Cung phụng áo bào tím của nhà họ Hạ, cũng là hộ vệ sát sườn của cậu chủ Hạ.

Cung phụng của nhà họ Hạ có bốn kiểu: áo bào trắng, áo bào vàng, áo bào tím và áo bào đen. Màu càng đậm thì thực lực càng mạnh, cấp bậc càng cao.

“Nếu đã là trận so tài thì trước đó tôi bị đánh trọng thương suýt chết thế tại sao ông không đứng ra ngăn cản hắn? Vậy mà bây giờ lại đứng ra ngăn cản rồi nói là ai tha được thì tha? Ha ha… Thể diện của các người ở đâu?”, Tô Minh nhìn Hạ Thủ Nham, cười lạnh một tiếng, nói.

Hạ Thủ Nham có chút bất ngờ, cảm thấy sốc bởi dũng khí của Tô Minh.

“Chàng trai! Trên thế gian này, cường giả có thực lực mới có thể đề ra quy tắc, không có cách nói công bằng hay không. Cậu chủ thứ hai là người nhà họ Hạ chúng tôi, tôi chỉ giúp người nhà mình và bênh người nhà mình thôi. Cậu định làm gì?”, Hạ Thủ Nham thản nhiên nói: “Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng, con kiến thì phải biết lượng sức mình chứ”.

Tô Minh nheo mắt lại chưa lên tiếng.

“Chàng trai! Nếu như cậu thông minh thì không nên nói gì cả, không nên hỏi gì nữa. Như vậy thì có lẽ tôi sẽ tha cho cậu một mạng”, Hạ Thủ Nham toát lên sát ý rồi nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.

Tô Minh vẫn trầm ngâm.

“Lão già, ông đây thèm vào! Chết đi! Thiên Vẫn Kiếm”, sắc mặt Tô Minh trở nên dữ tợn, mắng lớn rồi trực tiếp ra tay.

Đúng vậy! Không có gì để nói nữa cả!

Anh xuất kiếm với toàn bộ sức lực.

850 nghìn kg sức mạnh thuần túy và 80% kiếm ý nhập vi trung kỳ cộng thêm Thiên Vẫn Kiếm chiêu thứ nhất.

Còn quy luật không gian cũng được Tô Minh sử dụng triệt để, tổ hợp tốc độ và kiếm thế với nhau.

Kiếm chém ra chứa đầy tín niệm và quyết tâm chém giết!

“Quy luật không gian?”, trong lòng Hạ Thủ Nham chấn động, sát ý lớn hơn. Bởi vì trẻ tuổi mà lĩnh ngộ được quy luật không gian thì quá đáng sợ. Nếu như yêu nghiệt này mà không chết thì về lâu dài nhà họ Hạ cũng gặp phải phiền phức lớn.

“Trấn áp!”, Hạ Thủ Nham giơ tay lên, nói.

Một đường chưởng ấn bao trùm khắp đất trời.

Chưởng ấn đó dường như ngọn núi thần đổ sập xuống.

Chưởng ấn màu tím xếp chồng lên nhau.

Trên chưởng ấn có hình yêu thú đang bay lượn gầm rú, có trận pháp uy quyền, có sông núi, có biển cả.

Chưởng ấn trấn áp về phía Tô Minh.

Nhưng chưởng ấn vẫn chưa đến trước mặt Tô Minh thì kiếm của Tô Minh đã biến thành hư vô.

Không chỉ vậy, Tô Minh định tiếp tục xuất kiếm nhưng lại không làm được, sức trấn áp quá mạnh như khóa chặt anh.

“A…”, Tô Minh gào lên điên cuồng như bị đánh một đòn chí mạng. Anh dùng hết sức giơ kiếm lên và lại định xuất kiếm.

Trong chớp mắt, da thịt trên cánh tay của Tô Minh đều bị xé nát, kinh mạch sưng tấy.

Bởi vì quá dùng lực nên toàn thân anh như rỉ máu, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu máu, mắt cũng đang chảy máu. Nhưng kể cả là vậy thì anh vẫn không thể nhấc Xích Ảnh kiếm lên.

Trong lúc cánh tay cố giơ lên rồi cũng bị đánh gãy.

Cách biệt quá lớn!

Hạ Thủ Nham là lão quái vật ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ.

Đến cảnh giới đoạt mệnh rồi thì chỉ cần ở cảnh giới nhỏ về thực lực vẫn có thể tăng lên gấp bội.

Hạ Thủ Nham quá mạnh!

Kể cả kho tàng huyết mạch của Tô Minh phát huy tác dụng rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ, vẫn còn kém xa.

“Lẽ nào… Mình sẽ chết ở đây sao?”, Tô Minh cảm nhận được mùi chết chóc. Nhưng anh vẫn không sợ mà vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Chương 200: Tự sát hay tôi diệt cả nhà họ Hạ

Nhưng lúc này đầu gối của anh cũng đã gãy. Bởi vì sức trấn áp chưởng ấn của Hạ Thủ Nham quá lớn.

Nhưng kể cả đầu gối có gãy thì Tô Minh vẫn không quỳ. Kể cả có chết thì cũng phải chết đứng.

“Rắc rắc rắc…”, thậm chí Tô Minh còn nghe thấy tất cả xương cốt trong cơ thể mình đều đang gãy vụn.

Anh muốn thiêu đốt huyết mạch và chân khí của mình, muốn liều mạng, muốn tự hủy diệt nhưng tất cả đều không làm được.

Thậm chí, đến cả ‘quân át chủ bài’ trong nhẫn không gian cũng không dùng được, bao gồm cả bùa hộ mệnh để liên hệ với ông lão cũng không có thời gian lấy ra thì đã bị rách rồi.

Khi thực lực cách biệt lớn đến mức độ nhất định thì không làm nổi cái gì.

Tuyệt vọng!

Lúc này chỉ còn lại sự tuyệt vọng!

Một giây sau, chưởng ấn màu tím đã ở trên đỉnh đầu Tô Minh.

“Chàng trai! Hiện giờ tỉnh ngộ chưa? Con kiến thì phải biết lượng sức mình chứ! Nhà họ Hạ không phải là điều cậu tưởng tượng nổi đâu”, Hạ Thủ Nham nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.

Tô Minh sắp bị chưởng ấn màu tím biến thành tro tàn.

Mắt thấy chưởng ấn màu tím sắp chôn vùi Tô Minh.

Nhưng đúng lúc này…

Một giọng nói trong trẻo, thánh thót và vang vọng: “Đúng thế! Kiến thì phải biết lượng sức mình”.

Giọng nói đến đột ngột, và rồi một bóng hình xuất hiện ở bên cạnh Tô Minh.

Bóng dáng đó là của một cô gái rất trẻ.

Cô gái giơ tay chỉ lên bên trên. Đột nhiên một đường kiếm khí bật ra từ ngón tay ngọc ngà của cô ta.

Kiếm khí đó dễ dàng xé tan chưởng ấn màu tím đang xếp chồng lên nhau. Kiếm khí toát ra rất nhẹ nhàng.

“Ly Nhi!”, Tô Minh giật mình gọi.

Đó là Tô Ly, em gái anh.

“Nhà họ Hạ mạnh lắm sao?”, trên khuôn mặt tuyệt sắc của Tô Ly toát lên vẻ lạnh lùng nhưng lúc này lại nhìn Hạ Thủ Nham với vẻ bình tĩnh.

Còn sắc mặt Hạ Thủ Nham đã trở nên tái nhợt.

Trên khuôn mặt già nua chỉ còn lại vẻ tái nhợt.

Ông ta biết Tô Ly.

Đừng thấy Tô Ly chỉ ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ nhưng thực lực của Tô Ly thì… Khủng khiếp đến nỗi không thể hình dung nổi.

Kể cả Hạ Thủ Nham ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ nhưng căn bản không phải là đối thủ của Tô Ly.

Không chỉ thế, thân phận của Tô Ly mới càng đáng sợ hơn… Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung.

Trên Thủ Hộ Sơn có chưa đến 10 gia tộc hộ thần. Mà gia tộc hộ thần đều rất mạnh nhưng trong cái mạnh cũng có nhiều loại.

Và Hoàng Cực cung chính là cái mạnh nhất.

“Tự sát hoặc là tôi diệt cả nhà họ Hạ”, trong lúc Hạ Thủ Nham và cậu chủ Hạ đang trầm ngâm thì Tô Ly lên tiếng.

Giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên nhưng không hề đùa giỡn, ngược lại vô cùng nghiêm túc.

“Thiếu cung chủ Tô Ly! Nhất định phải tuyệt tình như thế sao?”, Hạ Thủ Nham run rẩy nói.

Tô Ly là một truyền thuyết ở Thủ Hộ Sơn.

Mười mấy năm trước, khi Tô Ly chỉ là một cô bé mấy tuổi nhưng đã được Hoàng Cực cung sắc phong làm thiếu cung chủ, đây là lần đầu tiên ngoại lệ trong lịch sử của Hoàng Cực cung. Lý do là vì thiên phú võ đạo của Tô Ly quá kinh khủng.

Ở Thủ Hộ Sơn có một công cụ kiểm tra thiên bẩm võ đạo của tu giả võ đạo và cấp bậc của Tô Ly thuộc hàng thần phẩm.

Các cấp bậc thiên phú võ đạo của tu giả võ đạo bao gồm: nhân, huyền, cấp, địa, thiên, vương, thần, thánh, đế.

Mặc dù có cấp bậc thánh và đế nhưng trên thực tế, ở trên trái đất này, bao gồm cả Thủ Hộ Sơn thì qua hàng ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện thiên phú võ đạo hàng vương phẩm chứ đừng nói đến thần phẩm.

Thiên phú thần phẩm đáng sợ đến mức nào? Năm đó, lúc Tô Ly mới 5 tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư, tốc độ tu luyện võ đạo thần tốc đến mức kinh người.

Mười mấy năm sau, Tô Ly đột nhiên biến mất khiến cho nhiều người ở Thủ Hộ Sơn đều quên mất cô.

Nhưng thật không ngờ, ba năm trước Tô Ly lại xuất hiện ở Thủ Hộ Sơn. Lúc xuất hiện thì cô đã đạt đến cảnh giới siêu đoạt mệnh trong truyền thuyết.

Mấy năm sau đó, cảnh giới võ đạo của Tô Ly đột nhiên quay về con số 0. Nghe đồn cô đã chọn cách tự phế tu vi và tu luyện lại từ đầu.

Kể cả tu luyện lại từ đầu, cũng không mất bao lâu thì cảnh giới của cô lại đạt đến cảnh giới tôn giả hậu kỳ, vô cùng khủng khiếp.

Càng kinh khủng hơn là thực lực của cô sau đó còn vượt qua cảnh giới rất nhiều.

Có thể nói là một phát vượt mấy chục cảnh giới nhỏ.

Tô Ly quá mạnh, mạnh đến nỗi không có tên cô trong danh sách xếp hạng võ đạo của lớp thanh niên ở Thủ Hộ Sơn.

Bởi vì cô đã vượt qua cấp bậc của đám người đó. Kể cả là những người già cũng không có mấy ai là đối thủ của cô.

Tô Ly nói ‘Hoặc là tự sát hoặc là cô sẽ diệt nhà họ Hạ’, điều này khiến Hạ Thủ Nham hoàn toàn tuyệt vọng.

Ông ta biết, Tô Ly chưa bao giờ nói đùa.

Nhà họ Hạ vốn là nhà yếu thế trong các gia tộc hộ thần.

Tô Ly thật sự có thực lực một mình một kiếm tiêu diệt nhà họ Hạ.

“Ông toàn hay nói mấy lời linh tinh”, Tô Ly chau mày rồi nói tiếp: “Nếu ông không thể đưa ra quyết định thì tôi sẽ giúp ông”.

“Thiếu cung chủ Tô Ly! Tôi… Tôi… Sẽ tự sát”, cuối cùng Hạ Thủ Nham cũng đưa ra lựa chọn của mình.

Bởi vì ông ta biết, hôm nay ông ta chắc chắn phải chết.

Tô Minh đứng ở bên cạnh mà trong lòng chấn động đến nỗi không còn từ gì để diễn tả. Chỉ một câu nói của Tô Ly mà dọa một lão quái vật ở cảnh giới đoạt mệnh phải chọn cách tự sát. Cô em gái này của mình… Đúng là phi thường ngoài mức tưởng tượng.

“Ông Nham…”, cậu chủ Hạ như suy sụp tinh thần. Ông Nham tự sát thì mình phải làm sao?

Dù sao thì ý của Tô Ly là muốn mình và ông Nham phải cùng tự sát.

“Ông Nham! Ông… Ông không phải là đối thủ của cô ta sao? Liều mạng với cô ta đi!”, cậu chủ Hạ thật sự không muốn chết nên nghiến răng nghiến lợi, nói.

Tất nhiên hắn từng nghe nói về sự khủng khiếp và danh tiếng bất bại của Tô Ly. Nhưng hắn không hiểu rõ về Tô Ly như ông Nham, vì vậy hắn vẫn luôn hoài nghi. Dù sao thì Tô Ly còn quá trẻ, làm sao có thể mạnh như lời đồn được? Tại sao không thử đánh một phen? Ngộ nhỡ Tô Ly giả bộ mình có thực lực thì sao?

Ngoài ra, một mình Tô Ly thật sự có thể tiêu diệt nhà họ Hạ sao? Nếu nói Hoàng Cực cung diệt cả nhà họ Hạ thì hắn tin và chắc là tiêu diệt nhẹ nhàng nhưng một mình Tô Ly diệt được thì hắn không tin.

“Câm mồm!”, Hạ Thủ Nham trừng mắt nhìn cậu chủ Hạ, ánh mắt già nua đầy vẻ lạnh lùng, bởi ngọn nguồn của sự việc đều tại hắn.

“Ông Nham…”, cậu chủ Hạ vẫn còn muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này Hạ Thủ Nham liền nói: “Cậu chủ! Tự sát đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK