• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Hoa kiếm sinh tử

"Cửu Kiếm Kinh Tiên!", Phó Tử Lập không nhiều lời vô nghĩa, oán hận và sát ý đối với Tô Minh trong lòng ông ta đã sớm bốc cháy ngùn ngụt, không thèm nghĩ ngợi nhiều về hàm ý trong ánh mắt của anh khi nhìn vào mình, ông ta nâng tay lên, vung ra một kiếm.

Tuy Phó Tử Lập đã có xu hướng nhập ma, nhưng thực lực của ông ta không hề suy giảm, mà ngược lại còn mạnh hơn trước.

Ban đầu, nó đã là một kiếm phản phác quy chân, thế nhưng giờ đây tăng thêm ba phần ma tính.

Trong khoảng không gian tăm tối vô tận, một đường kiếm lóe sát tựa như pháo hoa lúc nửa đêm thắp sáng cả bầu trời tối đen.

Vầng hào quang thiêu đốt cả linh hồn.

Kiếm quang dao động, hư không trong phạm vi 10km đều bị ngưng đọng, vạn vật bỗng nhiên bất động, chỉ còn lại lưỡi kiếm vô cùng tinh khiết kia, nó xé nát tất cả, thoắt cái đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.

Lúc này, Tô Minh dựng hết tóc gáy.

Hương vị của sống chết dữ dội, nó quá nồng nặng, nồng đến mức khiến Tô Minh có cảm giác như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm Vương.

Giác quan thứ sáu đang mách bảo anh rằng mình sẽ chết.

Tô Minh nóng lòng muốn cho Thần Khôi ra tay ngay.

Nhưng anh đã cố kìm nén nó lại.

Sợ cái gì?

Cứ làm là được.

"Không chết đâu, không chết đâu, không chết đâu!", Tô Minh tự nhủ trong lòng hết lần này tới lần khác, như đang tẩy não chính mình.

Cả người anh chìm đắm giữa sự sống và cái chết, cứ coi đó như tắm rửa bằng hương vị của sống chết.

Bỗng nhiên.

"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh rống lên, ngẩng cao đầu, lực lượng vượt qua ba triệu năm trăm ngàn kí, vượt qua quy luật không gian, vượt qua kiếm ý, khống chế lực lượng,...tất cả mọi thứ đều được thi triển.

Không chỉ có vậy.

Tô Minh dùng đến Long Ngục Kiếm.

Điều quan trọng hơn là kiếm pháp mà Tô Minh sử dụng chính là chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà không phải Tuyệt Mệnh Phong Vân.

Tuyệt Mệnh Phong Vân hiển nhiên không phải là đối thủ của Phó Tử Lập.

Bởi lẽ, uy lực của Tuyệt Mệnh Phong Vân còn thua xa chiêu thứ hai của Đại Hoang Vu Quyền, Quy Vu Trần Ai.

"Với mùi vị sống chết rõ ràng như thế, dùng nó để thi triển "Sinh Tử Chớp Ảnh" là tốt nhất", Tô Minh liếm môi nói.

Anh không có nhiều lần thôi diễn và lĩnh ngộ, nên không hiểu cảm giác thôi thúc thi triển chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà cảm giác thôi thúc ấy đến từ tình cảnh hiểm nguy của bản thân ngay lúc này.

Nếu bản thân đã có ý nghĩ và khát khao này.

Thì Tô Minh sẽ không việc gì phải kiềm chế chính mình.

Trên thực tế, suy nghĩ và khát khao ấy chính là một loại ngộ đạo lâm thời.

Nếu lần này từ bỏ nó thì không biết phải chờ đến bao giờ mới có lại cơ hội tốt như vậy nữa.

"Sinh tử, sinh tử, sinh tử, ha ha ha, thì ra nó là như vậy, là sợ hãi trước cái chết, là hy vọng với sự sống, khi sợ hãi đến cùng cực sẽ chuyển thành tiềm năng vượt qua chính mình, mà hy vọng sống sót chính là ngòi nổ châm lên ngọn lửa này", trong khi điện quang hỏa thạch, Tô Minh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình như hóa thành hai nguồn năng lượng trái ngược nhau.

Một bên là bóng tối của tử vong.

Một bên là ánh sáng của sức sống.

Hai bên lần lượt thay phiên nhau rồi dung hợp lại.

Ấy vậy, nó lại dung hợp thành một nguồn năng lượng dường như còn cao cấp hơn chân khí nhiều, dạng năng lượng này hình như là sinh khí và tử khí, cũng có thể gọi là âm dương nhị khí.

Chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh là kiếm quyết vô cùng phức tạp, nhưng nó lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh một cách khó hiểu.

Độ thuần thục của cổ tay cực kỳ vô lý, vừa phức tạp lại vừa kỳ dị, một lần rồi lại một lần tích trữ, đè nén âm dương nhị khí.

Chỉ thấy một đường kiếm Cửu Kiếm Kinh Tiên kia như một mũi tên đoạt mệnh, lao thẳng tới chỗ mình, Tô Minh dồn sức vung Long Ngục Kiếm trong tay!

"Xoẹt".

Kiếm quang hiện ra.

Nói là kiếm quang nhưng thực ra nó giống như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ.

Một đóa hoa kiếm được hình thành nhờ vào lực lượng kết hợp âm dương nhị khí với kiếm ý.

Hoa kiếm không lớn.

Khi nó xuất hiện cũng không có cảm giác bành trường, khuếch đại mạnh mẽ gì cả.

Thế nhưng, khi hoa kiếm vừa mới tiến tới, hư không vô tận như đang run rẩy kịch liệt, cảm giác này giống như ném một tảng đá xuống đại dương mênh mông vô tận, sóng cuộn trào dâng liên tục và dữ dội.

Sau đó, một làn sóng hư không được hình thành, một làn sóng hư không điên cuồng, không nể nang gì cả.

"Hử?", con ngươi đỏ ngầu của Phó Tử Lập chợt run lên, ông ta đang hoảng loạn.

Cùng lúc đó.

Hoa kiếm sinh tử kia đánh vào kiếm quang Cửu Kiếm Kinh Tiên.

Ngay lập tức.

Hai bên va chạm vào nhau, tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả vùng không giang trong phạm vị hơn 10km.

Hoa kiếm sinh tử miễn cưỡng đỡ được Cửu Kiếm Kinh Tiên.

Nhưng Tô Minh vì tiếp xúc quá gần nên bị năng lượng va chạm kinh khủng kia ảnh hưởng.

Phù.

Tô Minh bị đánh bật ra ngoài.

Trong khi bị đánh bay, cơ thể anh vậy mà bắt đầu tan rã và rách nát.

Nhưng may mắn thay, sức chịu đựng của cơ thể Tô Minh rất đáng sợ, khả năng chữa trị thương thế do thần huyết và kho tàng huyết mạch mang lại quả thật vượt xa tưởng tượng của con người.

Thế nên, anh không bị xé tan nát trở thành cát bụi.

Về cơ bản mà nói, phần cơ thể bị tan nát bao nhiêu thì sẽ phục hồi bấy nhiêu.

Cuối cùng, sau khi Tô Minh bay ngược ra bảy tám kilomet mới miễn cưỡng dừng lại.

Sắc mặt anh trắng bệch.
Chương 422: Tìm được đường sống trong chỗ chết

Lại lần nữa bị thương nặng!

Lại lần nữa may mắn sống sót!

"Vù vù vù", Tô Minh thở phì phò, không hề cảm thấy sợ mà ngược lại kích động, sức mạnh của "Sinh tử chớp ảnh" vượt quá tưởng tượng của anh.

Mà đúng lúc này.

"Quy vu trần ai! Quy vu trần ai!! Quy vu trần ai!!!", Tô Minh bỗng nhiên liên tiếp vung vẩy quyền thứ 31 trên đỉnh đầu. Trong nháy mắt, 31 quyền đó một quyền mạnh hơn một quyền, từng quyền liên tục bao quanh rồi chồng lên nhau, vô cùng kinh khủng.

Có thể xem là như thế.

"Ầm".

Trên đỉnh đầu Tô Minh cũng đột nhiên xuất hiện một cái chén màu đen khổng lồ.

Cái chén kia lớn hơn cả bầu trời, kéo dài quá hư không.

Không nhìn thấy ranh giới.

Thậm chí còn khoa trương hơn cả núi Thần.

Không chỉ như thế, trong cái chén khổng lồ màu đen kia còn rơi xuống từng vệt sáng ăn mòn màu đen.

Như là mưa to trút xuống.

Dường như không hề kiêng dè mà ăn mòn, nghiền nát hết thảy.

Ngay cả dòng chảy hư không hỗn loạn cũng bắt đầu chạy trốn, sợ hãi rời xa.

Mảnh không gian ở khu vực xung quanh Tô Minh gần như bị ăn mòn thành hư vô.

Phản ứng của Tô Minh cũng đủ nhanh, hơn nữa không hề do dự dùng chiêu thức Quy vu trần ai không cần thời gian tích lũy mà mình thuận tay nhất.

Nếu không thì, khả năng anh đã bị ăn mòn thành hư vô.

Nhưng.

Dù có quyền thứ 31 Quy vu trần ai ngăn cản.

Cả người Tô Minh cũng như một cái đinh bị cây búa đập trúng, không thể khống chế thân hình của mình, điên cuồng rơi xuống phía dưới như thuấn di.

Trong quá trình rơi xuống, máu tươi toàn thân nhốn nháo, thân thể như bị nổ tung, xé rách, rạn nứt. Nếu không phải chuông Thiên Địa Huyền Hoàng mạnh mẽ tăng thêm, bao phủ thân hình vỡ vụn thì có khả năng thân thể anh đã phát nổ.

Đó là bởi vì sức mạnh trấn áp của chiếc chén khổng lồ kia.

Cái chén kia quá mạnh!!!

Ngoại trừ năng lượng ăn mòn đang bay lượn trút xuống còn có sức mạnh trấn áp cực kỳ mạnh mẽ.

Quyền thứ 31 Quy vu trần ai chỉ có thể gắng gượng ngăn cản năng lượng ăn mòn.

Đối mặt với sức mạnh trấn áp thì có phần lực bất tòng tâm, cho nên Tô Minh mới có kết quả như vậy.

Nếu đổi thành một người khác không có thân thể và năng lực khôi phục vô cùng mạnh mẽ như Tô Minh thì sớm đã chết mười lần.

Tô Minh có phần nghĩ lại mà sợ.

Suýt chút nữa thì chết rồi.

Nhưng.

Càng nhiều là hưng phấn.

Trong nháy mắt vừa rồi, cảm nhận của anh đối với sinh tử lại tăng lên một cấp độ.

Sinh tử chớp ảnh lý giải sâu hơn một tầng.

Chiêu thức này sẽ còn mạnh hơn.

Mặt khác, có lẽ là bởi vì cảm giác nguy hiểm tính mạng ép xuống quá nồng đậm, tác dụng của kho tàng huyết mạch như điên lên.

Tô Minh có thể khẳng định, ngay chớp mắt vừa nãy, đột nhiên anh có thể vận dụng kho tàng huyết mạch nhiều hơn một mức độ.

Dưới tình huống anh vận dụng kho tàng huyết mạch, tốc độ, tính mẫn cảm, cường độ thân thể các loại đại khái tăng lên 5 phần.

Mà lực lượng thuần túy hẳn là đạt đến khoảng 45 triệu cân.

Từ 35 triệu lên 45 triệu.

Ha ha ha.

Kiếm lợi lớn.

Trên mặt Tô Minh tìm được đường sống trong chỗ chết toàn là vẻ hưng phấn.

"Làm sao có thể?", nơi xa, con ngươi màu đỏ của Phó Tử Lập dữ tợn lập lòe. Ông ta lẩm bẩm, càng nhiều là không thể tin, trên gương mặt tái nhợt vặn vẹo đầy sự giận dữ và sợ hãi.

Trước đó, khi kiếm mang "Cửu Kiếm Kinh Tiên" của ông ta không đạt được kết quả mong muốn, ông ta lập tức sử dụng "chén Hoàng Tuyền".

Cái chén này ông ta lấy được từ trong di tích của Hoàng Tuyền đại đế.

Theo truyền thuyết, cái chén này do thượng cổ Hoàng Tuyền đại đế tự mình luyện chế.

Phẩm cấp của nó đạt đến thượng phẩm Thần cấp.

Nó đã vượt ra khỏi phạm trù chí bảo một phương của thế giới Tiểu Thiên.

Phó Tử Lập lấy được chí bảo này nhờ cơ duyên trùng hợp, nhưng ông ta chưa từng dùng nó bao giờ.

Một mặt là không dám dùng, sợ dùng sẽ bại lộ khí tức, bị cường giả và thế lực của thế giới Đại Thiên để mắt tới.

Mặt khác là vì sử dụng chén Hoàng Tuyền này tiêu hao rất lớn, cho dù là Phó Tử Lập sử dụng một lần cũng sẽ bị suy yếu vài ngày, cho nên không dồn ép vào đường cùng thì ông ta sẽ không dùng.

Nếu đã dùng thì ông ta xác định mười ngàn phần trăm Tô Minh chắc chắn phải chết!

Nhưng lại tuyệt đối không ngờ.

Đáng chết!

Tại sao lại như vậy?

Ông ta không tiếp thu nổi.

"Mẹ! Bổn tọa cũng không tin!", đúng lúc này, Phó Tử Lập đột nhiên gầm nhẹ: "Tuổi thọ, thiêu đốt đi!"

Đạt đến cấp bậc cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, tuổi thọ đã lên đến mấy trăm ngàn năm.

Nếu thiêu đốt tuổi thọ thì có thể mạnh mẽ tăng thực lực lên, hơn nữa tiêu hao do cưỡng ép sử dụng chén Hoàng Tuyền vừa nãy cũng sẽ trực tiếp triệt tiêu, khiến bản thân khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Đương nhiên, hậu quả cũng vô cùng to lớn.

Một khi đã thiêu đốt tuổi thọ, nó sẽ tiêu hao dựa theo cấp số trăm nghìn năm.

Bằng không thì sẽ không có hiệu quả.

Cho dù Phó Tử Lập có được mấy trăm ngàn năm tuổi thọ, nhưng cứ thiêu đốt theo cấp bậc này thì có thể đốt cháy được bao lâu? Cũng chỉ mười mấy lượt hô hấp thôi.

Phó Tử Lập điên rồi!

Liều mạng!

"Thập Kiếm Vĩnh Hằng!!!", trong tình huống thiêu đốt tuổi thọ, Phó Tử Lập trực tiếp đột phá, đạt đến cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ, khí tức cả người ngang tàng như một vị Ma Vương.

Dưới trạng thái nhập ma điên cuồng, Phó Tử Lập giơ kiếm trong tay lên.

Tuyệt Thiên xẹt qua.

Một chiêu mạnh hơn "Cửu Kiếm Kinh Tiên".

Thập Kiếm Vĩnh Hằng này chính là một kiếm kỹ cấm kỵ.

Cũng lấy được trong di tích Hoàng Tuyền đại đế.

Một kiếm kỹ mà đại đế từng dùng thì có thể tưởng tượng được nó mạnh đến mức nào.

Mà kiếm kỹ này cũng bởi vì quá mạnh nên lượng tiêu hao cũng nhiều đến hù chết người, trước kia Phó Tử Lập không có tư cách vận dụng.

Mà thời khắc này, ông ta đã đột phá cảnh giới, cuối cùng có thể gắng gượng dùng.
Chương 423: Mùi vị đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết

Một kiếm bổ xuống, Tô Minh chỉ cảm thấy trên bầu trời có hàng tỷ ánh kiếm đang hướng thẳng về phía mình.

Ngay phía trên là một cơn lốc kiếm đạo, là một biển kiếm ý, là kiếm phong không ngừng trút xuống, là sự phẫn nộ của kiếm đế.

Quá mạnh mẽ.

Nguy hiểm tính mạng, lại đến!

Vết thương của Tô Minh vừa mới khôi phục không lâu, anh không nhịn được mà dựng thẳng tóc gáy.

“Kiếm kỹ này cũng không tệ lắm”, ngay cả thiên nữ Tạo Hoá cũng phải mở miệng khen ngợi.

Tô Minh cắn chặt răng, nhưng anh vẫn không ra lệnh cho Thần Khôi hành động.

Vẫn phải chiến đấu. Dù sao thì bản thân cũng vừa có một bước tiến bộ lớn, thực lực của mình cũng đã tăng lên không ít.

Cũng không phải là không còn chút cơ hội nào.

“Mùi vị đứng giữa ranh giới sống chết này thật sự là khiến cho người ta say mê!”, Tô Minh cũng phát điên rồi, trong tay nắm chặt Long Ngục Kiếm, sức mạnh bốn mươi lăm triệu cân như không muốn sống nữa xâm nhập vào thân kiếm.

Tiếp theo.

Một ánh sáng lạnh phát ra từ trong mắt anh.

Tô Minh chợt ngẩng đầu lên.

“Sinh Tử Chớp Ảnh!”

Cổ họng rung động.

Long Ngục Kiếm được nâng lên.

Nhưng tất cả vẫn chưa chấm dứt.

Ngay sau đó, chỉ trong vài nhịp thở, Tô Minh đã vung ra gần trăm nhát kiếm.

Quả thực là điên cuồng.

Mỗi một kiếm đều là Sinh Tử Chớp Ảnh.

Hơn nữa, còn khiến cho người ta khiếp sợ hơn chính là, mỗi một kiếm kỹ Sinh Tử Chớp Ảnh đều mạnh hơn so với những nhát trước đó.

Bởi vì lúc này Tô Minh đang bị vây trong ranh giới sống chết, âm dương nhị khí đều cảm nhận được một cách sâu sắc.

Chớp mắt.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt”

Thanh âm chói tai vang vọng trong màng nhĩ, quẩn quanh trong thần trí.

Ánh kiếm bay bao phủ cả bầu trời như pháo hoa.

Mạnh mẽ nở rộ.

Hàng nghìn ánh kiếm mang theo hơi thở tử vong không chút kiêng dè bóp méo hư không.

Trong phạm vi một trăm mét xung quanh, đều bị thứ này bóp méo.

“Vút vút! Vút vút vút!”

Tô Minh lại bay ngược ra ngoài lần nữa.

Quả thật là anh vẫn còn kém một bậc.

Tuy rằng anh đã làm cực kỳ cực kỳ tốt, nhưng một trăm nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” kia chỉ hoá giải được bảy phần sức mạnh của “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”.

Vẫn còn lại ba phần nữa.

Mà ba phần kia gần như là không có đối thủ, tất cả đều hướng thẳng về phía Tô Minh.

Tô Minh cứ thế trở thành một bia ngắm vững chãi.

Trong quá trình bị bay ngược trở lại, Tô Minh cũng vô cùng thê thảm, máu thịt bay tứ tung, xương ống chân vỡ vụn.

Liên tục ba cấp bậc địa, huyền, hoàng đều không thể ngăn cản được.

Cũng may.

Tô Minh đúng lúc ra lệnh ra Thần Khôi.

Thần Khôi đi bên cạnh anh, giúp chia sẻ phần nào.

Dưới tình huống này Tô Minh mới không chết.

“Sảng khoái!”

Không chết, rồi lại được trải qua cảm giác đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, quả thực là thích vô cùng.

Tô Minh cảm thấy cảnh giới của mình hết lần này đến lần khác được củng cố.

Kho tàng huyết mạnh táo bạo kia dường như cũng có đóng góp, chính bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt đã có thể sử dụng một ít kho tàng huyết mạch. Âm dương nhị khí cũng càng thêm tinh khiết, thuần tuý.

Ngay sau đó.

Tô Minh dừng lại.

Thoạt nhìn không ra hình người.

Toàn thân giống như là vừa bước ra khỏi máy trộn bê tông.

Nhưng, cho dù như thế, khi đôi mắt của Phó Tử Lập đang nhìn chằm chằm anh sắp nổ tung vì kinh hãi, Tô Minh bắt đầu cử động.

Sau vài hơi thở.

Hoàn hảo không chút tổn hại.

Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt.

“Ông không giết chết được tôi”, Tô Minh đứng cách Phó Tử Lập một khoảng không xa, mỉm cười nói.

Không hiểu sao nụ cười kia của Tô Minh lại khiến cho Phó Tử Lập cảm giác hoảng sợ đến mức hít thở không thông.

Thậm chí, khiến cho ông ta tỉnh táo lại từ trong trạng thái nhập ma điên cuồng.

Phó Tử Lập xoay người bỏ chạy!

Bởi vì ông ta đã xác định được, bản thân không thể giết được Tô Minh.

Hơn nữa, lúc này ông ta đã hiểu rõ, tất cả đều nằm trong dự tính và sự khống chế của Tô Minh, thật đáng sợ, thực lực của Tô Minh giống như mỗi một giây đều tăng vọt, ngay cả thiêu đốt tuổi thọ, vận dụng chén Hoàng Tuyền, vận dụng Thập Kiếm Vĩnh Hằng, đều không thể giết chết được Tô Minh, vậy thì bây giờ còn có thể làm gì?

Chỉ có bản thân sống sót thì ngày sau mới có cơ hội để báo thù.

Không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, nếu không bản thân sẽ bị giết chết.

Trên thực tế, giờ phút này, ở tận sâu trong nội tâm Phó Tử Lập, sự sợ hãi cực hạn đã muốn nói với ông ta rằng, hãy quên mối thù này đi.

Vốn dĩ ông ta cho rằng, sự thù hận của bản thân mình đối với Tô Minh đã vượt qua cả ranh giới sống chết, ông ta không sợ chết.

Nhưng trong một giây cảm nhận được bản thân phải chết, ông ta vẫn tỉnh táo, vẫn muốn sống sót.

Đây chính là sức hấp dẫn của khát vọng được sống!

Về phần thiêu đốt tuổi thọ, đại khái là ông ta đã dùng hai trăm nghìn năm.

Vẫn còn lại một trăm nghìn năm nữa.

Một trăm nghìn năm tuy rằng ngắn, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là phải chết ngay hôm nay!

“Còn muốn chạy? Đã được sự đồng ý của tôi chưa?”, nhưng đúng lúc này, Tô Minh mở miệng.

Đổng thời, Phó Tử Lập đột nhiên phát hiện ra, con đường phía trước của mình đã bị chặn lại!

Bị một con rối chặn lại.

Nhất thời, cả người ông ta đều lạnh lẽo.

Thậm chí, ông ta còn không cảm nhận được hơi thở dao động, cũng không nhìn thấy con rối này dùng thân pháp gì để xuất hiện trước mặt mình một cách quỷ dị như vậy.

Toàn thân Phó Tử Lập trở nên lạnh ngắt.

“Xem ra khối đá mài dao này đã hỏng rồi”, Tô Minh sờ sờ cái mũi của mình, có chút đáng tiếc.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ lúc này của Phó Tử Lập, anh đã biết ông ta không còn dũng khí để chiến đấu nữa rồi, cho dù bây giờ đối mặt với ông ta không phải là Thần Khôi mà là chính mình thì cũng như thế.

Phó Tử Lập đã không thể mang đến cho anh cảm giác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy thì cũng không còn tác dụng gì nữa.

Khối đá mài dao này, có thể vứt đi rồi.

“Giết đi”, Tô Minh thản nhiên nói.

Mệnh lệnh được truyền đạt.

Nghe lệnh, Thần Khôi khởi động.

Thấy động tác này, Phó Tử Lập đã bị dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, bởi vì ông ta không thể nào nhìn rõ bóng dáng của Thần Khôi, cho dù ông ta có nhìn chằm chằm Thần Khôi hay cố gắng tập trung hơi thở lên người nó.
Chương 424: Kiếm hoàn tinh khiết, niềm hy vọng tăng bậc kiếm ý

"Người một nhà rồi cũng sẽ đoàn tụ với nhau, con ông đang chờ ông bên suối vàng kìa, ông cần gì phải giãy dụa nữa chứ?", Tô Minh thì thầm nói.

Tô Minh còn chưa nói xong.

Phụt.

Cổ Phó Tử Lập đã bị xuyên thủng.

Thần hồn ông ta cũng bị vỡ vụn.

Thần Khôi trở về.

Nó mang theo nhẫn không gian của Phó Tử Lập và một cái chén, cái chén kia chính là chén Hoàng Tuyền.

Tâm trạng Tô Minh rất tốt, anh mỉm cười tủm tỉm, từ từ bước ra.

Rồi đi tới Thiên Đường Ngục.

Tiếp theo còn có không ít ma đao thạch đang chờ mình nữa đấy.

"Hách Liên Giảo", sâu trong ánh mắt Tô Minh hiện lên một tia tàn nhẫn.

...

Thiên Đường Ngục.

"Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà", Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?

Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?

Hay là không thể nhanh chóng giết chết Tô Minh?

Bất kể là lý do gì đi nữa thì Phó Tử Lập cũng làm người ta thất vọng rồi.

Đương nhiên, Hách Liên Giảo không ngại chờ tiếp.

Dù sao, cuối cùng, Phó Tử Lập vẫn sẽ trở lại Thiên Đường Ngục thôi, suy cho cùng, ông ta còn phải về để "nhặt xác" con trai mình nữa chứ, sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy thôi.

Cùng suy nghĩ với Hách Liên Giảo, còn có sáu bảy thế lực ở hư không lân cận Thiên Đường Ngục.

Thậm chí, bởi đến giờ Phó Tử Lập còn chưa trở về, mà phần lớn người đều suy nghĩ liệu thực lực của Phó Tử Lập có mạnh mẽ như mình tưởng tượng không, nếu thật vậy, khi Phó Tử Lập trở lại, thì mình có thể cướp đoạt bảo bối ông ta lấy được trên người Tô Minh không?

Trên đường từ hư không vô tận trở về Thiên Đường Ngục, Tô Minh cũng không rảnh rỗi.

Đầu tiên, anh nghiên cứu chén Hoàng Tuyền.

"Thiên nữ tiền bối, cái chén này có cấp bậc gì vậy?", Tô Minh kỳ vọng hỏi.

"Thượng phẩm thần cấp", thiên nữ Tạo Hóa đáp, hơi thiếu hứng thú nói tiếp: "Cũng được, nhưng còn thua xa thanh Ma La Kiếm kia của anh, thua xa vạn dặm".

"Thượng phẩm thần cấp sao?", khóe miệng Tô Minh co giật, sau đó, anh nở nụ cười tươi rói.

Thiên nữ Tạo Hóa chướng tai gai mắt cái chén này, nhưng Tô Minh vừa ý nó lắm!

Đây là thượng phẩm thần cấp đó, trời, đây chính là bảo bối đó!

Quan trọng là tuy rằng cấp bậc của chén này không thể sánh bằng Ma La Kiếm, nhưng chính vì vậy, bản thân mới có thể dựa vào sức chịu đựng của cơ thể mình và sự khủng bố của kho tàng huyết mạch để có cơ hội làm chủ hoàn toàn chén Hoàng Tuyền.

Trước kia, khi Phó Tử Lập sử dụng chén này, anh đã được chứng kiến sức mạnh của cái chén này kinh khủng đến nhường nào, huống hồ, anh chắc rằng ông ta còn chưa phát huy hết uy lực của cái chén này.

"Đúng là một món đồ tốt", Tô Minh cất chén Hoàng Tuyền, anh hạ quyết tâm phải nhanh chóng tế luyện chén Hoàng Tuyền.

Sau khi cất chén Hoàng Tuyền, Tô Minh mở nhẫn không gian của Phó Tử Lập ra.

"Ba mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm".

Đây cũng là một số tiền thiên văn.

Thế nhưng, nó cũng không khiến Tô Minh vui vẻ, mà ngược lại, những bảo bối khác trong nhẫn không gian lại làm anh vô cùng mừng rỡ.

"Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng", Tô Minh thật sự rất vui mừng, thậm chí, cả người anh run rẩy vì vui sướng.

Tô Minh đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của hai bộ kiếm kĩ này từ chỗ Phó Tử Lập.

Nhất là Thập Kiếm Vĩnh Hằng, đến cả thiên nữ Tạo Hóa còn khen ngợi nó một câu.

"Kiếp pháp trước kia tôi có thể sử dụng là Thiên Vẫn Kiếm, đúng là Thiên Vẫn Kiếm rất mạnh, nhưng tiếc rằng, khả năng thành thạo của tôi đối với Thiên Vẫn Kiếm quá tệ, tuy rằng tôi đã lĩnh ngộ ý cảnh Gió và ý cảnh Mây, nhưng bản thân chỉ vừa mới nhập môn, nên ý cảnh chưa đủ, uy lực trong chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân vẫn chưa đạt. Hiện tại, có thêm Cửu Kiếm Kinh Tiên và Thập Kiếm Vĩnh Hằng, nhờ đó đã bổ sung thêm kiếm kỹ cho tôi".

Mặc khác, chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, cũng có thu hoạch rất lớn, trong cơ thể anh, hai khí sinh tử hay nói cách khác là âm dương nhị khí vẫn khá là khả quan.

Thậm chí, Tô Minh còn có cảm giác mức độ lĩnh ngộ và thông hiểu của mình đối với Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhiều hơn Tuyệt Mệnh Phong Vân".

Sau này, trừ khi độ lĩnh ngộ ý cảnh Phong và ý cảnh Mây có bước nhảy vọt, nếu không thì Tô Minh quyết định sẽ không sử dụng chiêu Tuyệt Mệnh Phong Vân này nữa.

"Kiếm hoàn ư?"

Bỗng nhiên, Tô Minh lại moi móc thêm được một món đồ tốt trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập.

Đó là một quả cầu trong suốt, tỏa ra vầng sáng huyền bí, tĩnh lặng, trông như một viên ngọc rồng tròn trịa.

Tô Minh có thể cảm nhận rõ được trong viên ngọc này ẩn chứa dòng kiếm khí thuần khiết làm anh kinh sợ và ớn lạnh.

"Đây quả thật là kiếm hoàn. Anh may mắn thật đó", thiên nữ Tạo Hóa nói.

Cô ta nói tiếp: "Viên kiếm hoàn này, tuy chỉ là kiếm hoàn cấp thấp, nhưng điểm hiếm thấy ở đây là nó là kiếm hoàn tinh khiết, không có ẩn chứa khí tức và ý chí của người khác, vì vậy, anh có thể trực tiếp căn nuốt nó. Hơn nữa, cho dù chỉ là kiếm hoàn cấp thấp thì nó cũng là bảo bối tốt nhất đối với kiếm tu cấp thấp như anh hiện tại".

"Thiên nữ tiền bối, cô đừng đả kích tôi nữa có được không?", Tô Minh hết chỗ nói, sao là kiếm tu cấp thấp chứ?

"Không thì sao? Kiếm tu cấp cao chỉ cần một cái liếc mắt, là đã có thể bộc phát kiếm ý từ trong ánh mắt, có thể xuyên thủng hư không vô tận, hủy diệt một thế giới Tiểu Thiên cách đó một tỷ dặm", thiên nữ Tạo Hóa bình thản nói.

Khóe miệng Tô Minh co rút.

Minh vẫn nên im lặng thì hơn.

"Sau khi cắn nuốt viên kiếm hoàn này, liệu kiếm ý của tôi có thể tăng tiến thêm một tầng không?", Tô Minh liếm môi, bản thân mình khá là may mắn, ắt hẳn Phó Tử Lập chỉ mới có được kiếm hoàn, ông ta còn chưa bắt đầu cắn nuốt nó thì đã đi đời nhà ma, nhờ đó mà mình lời to.

Loại bảo bối như kiếm hoàn này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhất là kiếm hoàn tinh khiết thì càng như vậy.

Bản thân chỉ cần cắn nuốt nó, kiếm ý sẽ tăng vọt.

Hiện tại, kiếm ý của Tô Minh đã đạt đến Nhập Linh đỉnh phong kỳ.

"Sau khi nuốt viên kiếm hoàn này, kiếm ý có thể tiến sâu vào trình độ thăng hoa trong truyền thuyết không nhỉ?", Tô Minh vô cùng mong đợi.

Ý cảnh đạt đến cấp độ thăng hoa chắc chắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào đó.

Ít nhất, từ trước đến nay, anh chưa từng gặp vị thiên tài nào có thể tu luyện ý cảnh đến trình độ thăng hoa trong thế giới Tiểu Thiên bao giờ.

Anh cất kiếm hoàn vào.

Tô Minh cảm nhận ước chừng mười lăm phút nữa là đến Thiên Đường Ngục.

"Nhưng cũng đủ thời gian đột phá chút cảnh giới", Tô Minh không muốn lãng phí một chút thời gian nào, cho dù chỉ là mười lăm phút.

Đối với anh hiện tại, cảnh giới bản thân đã vô cùng vững chắc.

Nêu không phải do bản thân mạnh mẽ ép cấp thì đã đột phá từ lâu rồi.

Mà bây giờ, lại có một số lượng lớn linh thạch để cho anh cắn nuốt.
Chương 425: Đột phá

Đã đến lúc nên đột phá rồi.

Tô Minh không hề do dự, thúc đẩy hơn mười nghìn khối linh thạch thượng phẩm, điên cuồng hấp thu cắn nuốt.

Khí tức trên người anh bắt đầu dao động quỷ dị.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bước đi vượt qua hư không về phía Thiên Đường Ngục của anh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Khoảng mười lăm phút sau.

“Uỳnh!”

Tô Minh mở choàng mắt.

Trong đêm tối hư không vô tận, bên trong đôi mắt của anh có hai luồng sáng như rồng như điện nổ bắn ra, cắt đứt một đoạn hư không tuế nguyệt, vô cùng kinh khủng.

“Cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”, Tô Minh mỉm cười.

Rất thỏa mãn.

Anh hoặc là không đột phá.

Nếu đã đột phá, vậy thì không đơn giản là một hai cảnh giới nhỏ đâu.

Anh từ cảnh giới Động Hư trực tiếp vượt qua cảnh giới Thông Thiên, một bước lên trời đi vào cảnh giới Chân Vương sơ kỳ.

Cách đột phá này đúng là phát rồ.

Đương nhiên, tài nguyên võ đạo bị tiêu hao cũng vô cùng điên rồi, ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm lấy từ trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập không còn lại chút nào.

Đừng nên xem thường ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, đó là linh thạch thượng phẩm đấy!

Nếu ở thế giới Tiểu Thiên, mười người giàu nhất còn không lấy ra được ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm đâu.

Cũng chỉ có bá chủ cấp bậc như Phó Tử Lập thôi.

“Thứ như tài nguyên võ đạo này, có thể giết chết một vài cường giả cấp bá chủ rất nhanh”, Tô Minh lẩm bẩm.

“Tô Minh, kho tàng huyết mạch của anh đúng là biến thái, ngay cả thiên nữ cũng không nhìn thấu”, thiên nữ Tạo Hóa kinh ngạc nói.

Chỉ trong mười lăm phút đã nuốt hết ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm.

Quá khoa trương.

Nếu như ai nấy đều có tốc độ và không hề kiêng dè căn nuốt linh thạch để luyện hóa như Tô Minh, vậy đám người Phó Tử Lập, Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo có được vô số tài nguyên võ đạo đã sớm không chỉ ở cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, mà mỗi ngày như đột phá rồi lại đột phá bình thường như uống nước ăn cơm rồi.

Nói cho cùng, đám người như Phó Tử Lập căn bản không có năng lực điên cuồng cắn nuốt linh thạch kia.

Bình thường cảnh giới Chân Hoàng tốn cả ngày để hấp thu, cũng chỉ có thể hấp thu ba mươi năm mươi khối linh thạch thượng phẩm thôi.

Thật sự cho rằng năng lượng ẩn chứa trong linh thạch thượng phẩm là nói đùa ư?

Nhưng Tô Minh thì sao?

Mẹ nó.

Là Tỳ Hưu sao?

Thiên nữ Tạo Hóa thật sự bó tay rồi, cho dù là cô ta vào lúc đỉnh cao nhất, đến mức vô địch cả một kỷ nguyên, có thể dùng một chiêu làm một nền văn minh vỡ vụn, nhưng ở phương diện tốc độ hấp thu năng lượng cũng không khoa trương như Tô Minh.

Mà tất cả những điều này đều đến kho tàng huyết mạch kia.

Mà thiên nữ Tạo Hóa vẫn chưa nhìn thấu được kho tàng huyết mạch đó.

“Bây giờ sức mạnh thể xác thuần túy đã đạt đến 35 triệu cân dưới sự vận chuyển của kho tàng huyết mạch và thần huyết rồi”, Tô Minh rất thỏa mãn.

Thực lực tăng vọt!

Chỉ mới là sức mạnh thuần túy thôi mà đã vượt qua cả một cấp độ rồi.

Phương diện khác càng không cần phải nói.

“35 triệu cân, nếu lại phối hợp với một vài kiếm ý, quy luật không gian, lực lượng ngưng tụ gì đó, một quyền sẽ có thể đánh chết một vị cao thủ cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ sao?”, Tô Minh cười rất vui vẻ.

Nếu như vào lúc này, anh lại chiến một trận với Phó Tử Lập.

Căn bản không cần Thần Khôi ra tay nhỉ?

“Sắp đi vào Thiên Đường Ngục rồi”, Tô Minh hít sâu, tàn nhẫn cười một tiếng.

Thậm chí anh còn cảm nhận được có sáu bảy cường giả đỉnh cấp tầng Võ cao của thế giới Tiểu Thiên đang chờ đợi ở trong hư không gần Thiên Đường Ngục.

“Trong tay Hách Liên Giảo còn có một tấm bia”, đáy lòng Tô Minh càng thêm cháy bỏng.

Chén Hoàng Tuyền đã để anh yêu thích không buông tay rồi.

Nếu như lại có thể lấy thêm bia Hách Liên, vậy thì càng tốt hơn.

Khối bia Hách Liên kia vẫn tương đối mạnh mẽ, về phương diện phòng ngự gió, Tô Minh cũng rất thèm khát.

Một giây sau, đột nhiên Tô Minh thúc đẩy bóng chuông của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Thúc đẩy mạnh mẽ.

Chỉ chốc lát, nó giống như một cây dù khổng lồ bao vây lấy Thiên Đường Ngục.

Không chỉ riêng Thiên Đường Ngục, cả những thực không, hư không xung quanh đó đều bị bao lấy. Kể cả sáu bảy kẻ thăm dò thế lực của tầng Võ cao và Hách Liên Giảo cũng bị bao vây bên trong.

Ở cảnh giới điên cuồng đột phá đến cảnh giới Chân Vương, dưới uy lực của bóng chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng mạnh mẽ cường hóa lên rất nhiều. Bất kể là mức độ vững chắc hay phạm vi bao phủ đều mở rộng không ít, nên mới có thể làm được như vậy. Đương nhiên, cũng không thiếu được tác dụng của quy tắc không gian.

Cùng với hành động của Tô Minh.

Hách Liên Giảo ngừng thở mấy giây: “Có chuyện gì vậy? Là ai làm?”

Bà ta cảm nhận được toàn bộ Thiên Đường Ngục và hư không xung quanh đều bị bao phủ, phong toả!

Nhưng mà, Hách Liên Giảo cũng không gấp, vì bà ta có quá nhiều con át chủ bài.

“Chẳng lẽ Phó Tử Lập quay về?”, Hách Liên Giảo lẩm bẩm. Không đúng! Phó Tử Lập có thực lực vậy sao? Không có đâu!

Mà trong sáu bảy thế lực trốn đến hư không gần Thiên Đường Ngục, có vài cường giả đột nhiên cau mày lại.

Chủ tầng Thất Yếm, Từ Thất Yếm, một lão quái vật hơn bảy mươi ngàn tuổi, mặt ông ta biến sắc, ông ta hạ thấp giọng, nói: “Có chuyện gì vậy? Tại sao vừa rồi khí tức hư không lại dao động?”

Từ Thất Yếm là cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.

“Từ Thất Yếm, ông vẫn đa nghi, cẩn thận như vậy”, trên một chiếc tàu con thoi chiến đấu cách mấy cường giả tầng Thất Yếm không xa, một bà lão giễu cợt cười nói: “Nghi ngờ lung tung. Nếu ông sợ như vậy thì mau cút về tầng Thất Yếm đi, còn ở đây làm gì nữa?”

Bà lão này chính là tông chủ Thái Hạc tông của tầng Thái Hạc, Kỷ Thái Hạc, cảnh giới gần bằng Từ Thất Yếm, thực lực cũng không kém bao nhiêu.

Mà tầng Thái Hạc và tầng Thất Yếm lại vì tranh đoạt một linh mạch hư không mà mâu thuẫn với nhau.

Luôn đối đầu nhau.

“Kỷ Thái Hạc, bà im miệng đi! Nếu bà không sợ thì đi ra khỏi hư không, giao đấu trực diện với Hách Liên Giảo đi!”, Từ Thất Yếm hừ một tiếng, cũng không che giấu sự giễu cợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK