Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816: Đố kỵ với Tô Minh

Trong hư không, ở bên ngoài mấy triệu km sau tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc cũng có một chiếc tàu con thoi tác chiến, dường như nó đi theo sau tàu của Thái Nhất thần quốc.

Con tàu này không lớn, khá nhỏ nhưng hình dáng rất đặc biệt, chất liệu thuộc kiểu mềm có thể lưu động, hơn nữa còn có thể dung hòa hoàn toàn vào hư không.

Trên boong tàu có một ông lão đang đứng đó, nhìn về hư không vô tận.

Ánh mắt ông lão già nua, sắc mặt cũng vậy.

Nếu như Tô Minh ở đây thì nhất định sẽ kinh hãi hô lên: “Ông già!”

Chính là Ninh Triều Thiên!

Bên cạnh Ninh Triều Thiên có ba người trẻ tuổi.

Người thứ nhất có một tai, thân hình cao to, hơi thô, nhưng từng hơi thở của người này khiến quy luật hư không và quy luật hắc ám ở hư không xung quanh đều run rẩy mà không dám đến gần. Người trẻ tuổi này chỉ hơn 8000 tuổi nhưng đã ở cấp bậc Đại Đế thượng vị năm chuyển. Nếu đặt ở học viện Hỗn Độn thì cũng thuộc vào hàng đẳng cấp rồi.

Người thứ hai mặc bộ đồ màu đen, tay cầm xích sắt cũng màu đen. Một đầu xích sắt nắm trong tay, đầu còn lại quấn ở trên nắm đấm. Người trẻ tuổi này cũng 8000 tuổi, da thịt toàn thân như bị bệnh, dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên trên da, màu đen kéo dài, màu tím gợn sóng. Khí tức của người con trai này rất lạnh lùng, ánh mắt như hố sâu, lạnh lùng như cỗ máy. Người con trai này đang ở cấp bậc Đại Đế thượng vị sáu chuyển.

Người thứ ba là một cô gái. Thoạt nhìn giống như cô gái thuần khiết, trong sáng, đáng yêu vườn trường. Cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, đường nét trên khuôn mặt hài hòa, đôi mắt lanh lợi như có thể chiếu sáng con đường hư không ở phía trước. Cô ta có đôi má lúm đồng tiền và răng khểnh đáng yêu. Cô gái chỉ mới 6000 tuổi nhưng đã ở cấp bậc Đại Đế thượng vị sáu chuyển đỉnh phong, thiếu chút nữa là đạt đến cấp bậc Đại Đế bảy chuyển.

“Sư tôn! Người thiên vị quá! Dựa vào đâu mà Tô Minh tu luyện ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’ mà chúng con chỉ luyện ‘Thập Phương Thiên Địa Kinh’?”, đúng lúc này, cô gái đáng yêu kia nói với giọng điệu nũng nịu, có chút bất mãn và oán trách. Tất nhiên, cảm xúc này nhằm vào Tô Minh chứ không phải nhằm vào Ninh Triều Thiên. Mặc dù họ chỉ là đệ tử trên danh nghĩa nhưng vẫn vô cùng kính trọng Ninh Triều Thiên.

Phải biết rằng, Ninh Triều Thiên là người đầu tiên vào được tầng thứ 10 của Võ Đạo Ngục trong lịch sử của gia tộc.

Kể cả hiện giờ Ninh Triều Thiên chỉ là thân luân hồi và mới khôi phục trí nhớ.

Nhưng vẫn là Ninh Triều Thiên năm nào.

Là cường giả võ đạo vô cùng mạnh dùng nắm đấm trấn áp vô tận, càn quét hư không, đặt chân đến Võ Đạo Ngục.

Và cũng chính là sư tôn của bọn họ.

Tất nhiên, bọn họ sẽ có chút oán trách. Bởi vì ba người họ đều ưu tú đến mức khiến người khác nghe thấy tên là sợ hãi?

Nhưng họ chỉ là đệ tử danh nghĩa của sư tôn.

Họ có nằm mơ cũng muốn trở thành đệ tử thật sự của Ninh Triều Thiên, cũng chỉ nằm mơ thôi chứ không có cơ hội.

Thật không ngờ sư tôn đã có một đệ tử, chỉ có một đệ tử cuối cùng duy nhất tên là Tô Minh.

Mặc dù họ đều biết về những sự tích của Tô Minh, quả thật cũng khó tin về sự yêu nghiệt của Tô Minh.

Nhưng họ cũng rất yêu nghiệt, tự cho rằng mình không thua kém Tô Minh…

Kể cả là Tô Minh giỏi nhất là chiến đấu vượt cảnh giới, họ cũng có thể. Kể cả Tô Minh có những chiêu bài, họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn.

Dù sao thì cấp bậc võ đạo trong nền văn minh Xương cũng chỉ có thế, cũng chỉ là nền văn minh cấp một mà thôi.

Mặc dù ba người họ cũng chỉ đến từ nền văn minh cấp hai nhưng về bản chất võ đạo thì nền văn minh cấp hai còn cao hơn nền văn minh cấp một mười lần, căn bản là không cùng đẳng cấp.

Thật sự không thể so sánh được, vì vậy thật sự không hiểu sư tôn nghĩ gì?

Trước đó, họ nhận được tin là sư tôn có đệ tử cuối cùng, hơn nữa người này còn ở trong nền văn minh cấp một thì họ đều rất sốc, dường như mấy ngày đều chưa hoàn hồn….

“Tô Minh không nên đường đột đến Thái Nhất thần quốc như thế”, Ninh Triều Thiên nói, giọng nói yên tĩnh nhưng có chút lo lắng: “Nhiếp Thanh Cầm không hề đơn giản!”

“Sư tôn! Có cần con đi ngăn cản sư đệ không?”, người con trai có thân hình cao to, lên tiếng nói.

“Không cần đâu! Nhiếp Thanh Cầm không đơn giản nhưng Tô Minh cũng không đơn giản, ngộ nhỡ tạo nên kỳ tích thì sao?”, Ninh Triều Thiên lắc đầu, trong đôi mắt già nua là sự mong đợi và tự hào.

Sau đó, ba người trẻ tuổi đặc biệt là cô gái đều với vẻ cạn lời.

Chịu rồi!

Rốt cuộc sư tôn coi trọng và tin Tô Minh đến mức nào? Tin tưởng mù quáng như thế sao?

Họ có chút hiểu biết về Nhiếp Thanh Cầm. Chính vì hiểu nên họ có thể chắc chắn, Tô Minh đến Thái Nhất thần quốc đấu với Nhiếp Thanh Cầm, đấu bằng niềm tin à?

Cách nhau một trời một vực đó, căn bản là không có cơ hội chiến thắng?

Sư tôn không ngăn cản Tô Minh… Đúng là điên rồi. Sư tôn cũng nuông chiều đệ tử cuối cùng này quá chăng?

Ba người cảm thấy đố kỵ cực độ, đặc biệt là cô gái, bĩu môi tỏ vẻ bất bình.

“Hự! Sư tôn! Đợi đến khi đồ đệ yêu quý của người bị đánh chết ở Thái Nhất thần quốc thì người đừng bảo chúng con đến cứu nhé!”, cô gái hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn.

Cô gái đó tên là Hữu Cầm Bảo Bảo, một họ rất đặc biệt, họ ‘Hữu Cầm’, cái tên cũng đặc biệt ‘Bảo Bảo’.
Chương 817: Hấp thu

Trên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.

Tô Minh đang tu luyện.

Phong Vũ Vân đang uống trà, chỉ là không thể nào che giấu được vẻ lo lắng thỉnh thoảng lại hiện lên trên khuôn mặt.

Tô Ly ngồi bên cạnh Phong Vũ Vân.

“Tô Ly, anh trai cô trước giờ vẫn vậy sao? Điên cuồng tu luyện, nỗ lực ghê gớm vậy à?”, Phong Vũ Vân liếc nhìn Tô Minh đang trong đắm chìm trong việc tu luyện ở cách đó không xa và hỏi.

Từ khi cô ta tiếp xúc với Tô Minh đến nay, chỉ cần có chút thời gian là Tô Minh lại tu luyện, thật quá nỗ lực.

Hiếm thấy có ai như vậy, hơn mấy tỷ năm nay, không tìm thấy được thiên tài võ đạo thứ hai trong nền văn minh Xương, vậy mà còn nỗ lực đến như thế, thật khiến người ta phải kinh ngạc.

“Từ nhỏ đến lớn, anh tôi luôn là người ưu tú nhất và luôn tiến về trước, chưa bao giờ dừng lại!”, Tô Ly nói với kẻ khá kiêu ngạo: “Dù cho trong chuyến đi lần này đến Thái Nhất thần quốc, đến cả Vũ Vân cô đây cũng cảm thấy là chuyến đi thập tử nhất sinh nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng anh mình, anh tôi là vô địch!”

Lúc này...”

Tô Minh đang hấp thụ thần cách của Vu Thần.

Tô Minh càng hấp thụ thì lại càng không dám tin.

Thần cách Vu Thần này thật sự rất khó hấp thụ, luyện hóa và nuốt trôi.

“Hèn gì thần cách Vu Thần đã có từ hơn mấy tỷ năm rồi, qua tay các cao thủ của tộc Vu Thần và tộc trưởng tộc Minh mà vẫn không ai có thể thật sự luyện hóa được nó”, Tô Minh thầm cảm thán trong lòng.

Lúc này, đến cả anh - người có kho tàng huyết mạch, dù dốc toàn lực thúc đẩy kho tàng huyết mạch thì cũng chỉ có thể luyện hóa từng chút một với tốc độ không thể nói là nhanh. Chuyện này thật sự khiến Tô Minh thấy bất ngờ, dù sao thì anh cũng biết rất rõ sức nuốt của bảo tàng huyết mạch mạnh đến cỡ nào.

May mà tuy tốc độ không nhanh, anh vẫn có thể nuốt được. Theo anh tính toán thì phải mất tầm bốn đến năm ngày mới có thể nuốt hết hoàn toàn. Vừa hay có thể miễn cưỡng hoàn thành trước khi đến Thái Nhất thần quốc.

Vậy là đủ rồi!

“Đấy là quy luật gì? Nhiều quy luật thật đấy!”. Rất nhanh sau đó, Tô Minh đã có được rất niềm vui lớn bất ngờ, anh đã từ từ luyện hóa được tầng thứ nhất bên ngoài của thần cách Vu Thần, sau đó thì cảm thấy có hàng ngàn loại quy luật đang hội tụ.

Chuyện này…

Rõ ràng là…

Niềm vui bất ngờ cực kỳ lớn.

Tiếp đó, Tô Minh đã cảm thấy thắc mắc: “Những quy luật này thật đặc biệt!”

“Đương nhiên đặc biệt rồi, những quy luật này không phải đến từ nền văn minh Xương mà là quy luật của nền văn minh khác!”. Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng giải thích, không hề cảm thấy kinh ngạc, dường như cô ta rất hiểu thần cách Vu Thần.

“Quy luật của nền văn minh khác à? Thì ra là vậy!”, Tô Minh gật đầu, cũng không nghĩ gì nhiều, món quà lớn được dâng đến tận cửa thế này thì đương nhiên anh phải nhận lấy rồi. Anh dùng ý niệm, khởi động quy luật Trường Hà và bắt đầu điên cuồng dung hợp.

Sau khi hấp thụ no nê...

Cảm giác đó thật sự rất sảng khoái.

Anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng quy luật Trường Hà tăng mạnh với tốc độ nhanh khiến người ta phải thấy mê đắm.

“Sau khi dung hợp quy luật của vùng ngoài, sau khi khi gặp phải kẻ địch, quy luật Trường Hà của anh sẽ càng không có kẽ hở, vì đối với những người tu võ đạo trong nền văn minh Xương mà nói thì quy luật vùng ngoài rất lạ lẫm, càng không dễ gì chống trả”.

“Hehe, hình như quy luật Trường Hà của tôi đã tăng lên gần gấp ba lần. Bây giờ tổng số lượng quy luật bị quy luật Trường Hà dung hợp đã đạt đến hơn bảy ngàn loại”, Tô Minh vui và sung sướng đến mức muốn nổ tung.

Chỉ với quy luật Trường Hà đã có thể giết chết tu giả võ đạo Đại Đế thượng vị rồi.

Chắc không phải sắp trở thành người vô địch thủ trong nền văn minh Xương đấy chứ?

Dù sao thì hiện tại anh vẫn chưa nghe có cao thủ cấp cao hơn cấp Đại Đế trong nền văn minh Xương.

“Nhóc Tô, đừng kiêu ngạo, tự mãn, nền văn minh Xương không đơn giản như anh nhìn thấy ngoài mặt đâu, nếu không thì năm đó thiên nữ tôi cũng đã không suýt chút chết trong nền văn minh Xương đâu!”, thiên nữ Tạo Hóa chậm rãi nói.

“Hả?”, Tô Minh kinh ngạc.

Thậm chí không nói nên lời.

“Gì cơ?”. Tô Minh trợn tròn mắt.

Ghê!

Ghê thật!

Nếu như không phải thiên nữ nói với vẻ nghiêm túc thì anh thật sự nghĩ rằng thiên nữ đang nói đùa nữa.

Anh đã từng luyện Thiên Vẫn Kiếm.

Cũng chính là chuyện đó.

“Nhóc Tô, có phải anh cảm thấy Thiên Vẫn Kiếm không mạnh không?”, thiên nữ Tạo Hóa hỏi ngược lại.

“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu.

Đấy là sự thật mà.

“Đó là bởi vì trước đây lúc anh luyện Thiên Vẫn Kiếm, anh căn bản không phát huy được một phần vạn uy lực của Thiên Vẫn Kiếm. Lúc đó anh không có điều kiện khách quan để tu luyện Thiên Vẫn Kiếm. Điều kiện khách quan để tu luyện Thiên Vẫn Kiếm khá khắt khe, trong đó có một điều kiện đó là kiếm ý Thiên Vẫn”.

Tô Minh im lặng.

“Nhóc Tô, anh có biết lai lịch thật sự của bộ kiếm pháp Thiên Vẫn này không?”, thiên nữ Tạo Hóa lại hỏi.

Thiên nữ Tạo Hóa tự hỏi tự trả lời: “Thiên Vẫn Kiếm là kiếm thức trong Tam Thức Khai Thiên”.

Tam Thức Khai Thiên?

“Từ thời Hỗn Độn đến khi nền văn minh Xương được sinh ra, đương nhiên là phải trải qua quá trình khai thiên lập địa, cái gọi là khai thiên lập địa tức là chém toạc Hỗn Độn rộng lớn, tách ra trời và đất, lấy đi linh khí và truyền sinh khí vào”.

Mặt Tô Minh giật nhẹ.

Theo như những gì thiên nữ miêu tả thì việc khai thiên lập địa thật sự quá khó.

Cả nền văn minh Xương lớn chừng nào? E là tính ngang tính dọc cũng phải đến mấy chục triệu dặm.

Xé rách một lỗ rộng cả chục triệu dặm giữa Hỗn Độn chỉ bằng một chiêu...

Chuyện này thật không thể nào tin nổi!

Nói thật lòng, dù là Tô Minh của hiện tại, nếu hắn có thể xé rách được một ngàn dặm Hỗn Độn vô tận chỉ bằng một chiêu thì đã giỏi lắm rồi.

Một ngàn dặm và chục triệu dặm, hơn kém nhau cả vạn lần chứ chẳng chơi.

Nghĩ thôi cũng biết Tam Thức Khai Thiên đáng sợ đến mức nào.

Tiếp đó, Tô Minh nghĩ ra gì đó nên nói: “Nếu như Tam Thức Khai Thiên làm nên trời đất, tạo nên một nền văn minh mới, cũng tức là sinh ra nền văn minh Xương, vậy thì năm đó người đã khai thiên lập địa là ai? Chắc chắn Tam Thức Khai Thiên phải cần có người thi triển chứ?”

“Vốn dĩ thiên nữ tôi cũng không rõ về người đó, nhưng thiên nữ tôi có suy đoán của riêng mình”. Giọng của thiên nữ Tạo Hóa có chút kỳ lạ khó diễn tả: “Còn về suy đoán của thiên nữ tôi thì anh tạm thời không cần biết, đối với anh mà nói, bây giờ anh biết sẽ không tốt cho anh, đợi đến lúc thích hợp, thiên nữ tôi sẽ nói cho anh biết!”

“Thôi được!”, Tô Minh vuốt mũi, nói: “Trong Tam Thức Khai Thiên có một thức là Thiên Vẫn Kiếm, vậy hai thức còn lại là gì?”
Chương 818: Có lòng tin

Tô Minh chỉ đơn thuần tò mò thôi.

“Hai thức còn lại, một thức là Lực Thức, tên là Ti Thiên Chỉ, thức kia là Quy luật Thức, tên là Thương Sinh Pháp”.

“Ế?”, Tô Minh không nói nên lời: “Thiên nữ, nói ra thì tôi cũng mạnh về sức lắm, nếu như có cơ hội có được Ti Thiên Chỉ thì không chừng tôi có thể tu luyện cũng nên. Còn quy luật nữa, bây giờ tôi có quy luật Trường Hà, nắm giữ hơn bảy ngàn loại quy luật, nếu như có được Thương Sinh Pháp thì cũng có thể luyện á. Tam Thức Khai Thiên này cứ như được chuẩn bị cho tôi thế!”

Tô Minh nói đùa: “Ha ha ha, tiền bối thiên nữ, cô nói xem có khi nào người thần bí khai thiên lập địa, sáng tạo ra nền văn minh Xương năm đó là tôi không?”

“Được rồi, anh nên luyện Thiên Vẫn Kiếm rồi đấy, một khi luyện thành công Thiên Vẫn Kiếm thì nó sẽ là một trong những thứ làm tăng sự tự tin của anh trong chuyến đi đến Thái Nhất thần quốc lần này”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm nghị nói

Tô Minh cũng kiềm chế lại cảm xúc.

Sau đó...

Hấp thụ...

Tiếp theo đó.

Một thanh kiếm xuất hiện trên tay Tô Minh.

Tù Ma.

Tô Minh khẽ truyền một ít kiếm ý vào trong kiếm Tù Ma trên tay.

Ngay lập tức, Tù Ma kêu lên.

Là tiếng kêu bi thương khiến người ta phải khiếp sợ và khuất phục.

Tô Minh vội vã thu kiếm ý của mình lại.

Tù Ma không chịu nổi.

“Có vẻ như kiếm ý Thiên Vẫn mạnh hơi quá!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, liếc nhìn Tù Ma thì thấy lúc này Tù Ma đã có vẻ hơi yếu ớt, như muốn rơi vào lại trong thế giới vật báu của hỗn độn.

“Vậy kiếm Ma La thì sao?”, Tô Minh dùng ý niệm, kiếm Ma La liền hiện hình, xuất hiện trong tay anh.

Kiếm vừa xuất hiện trên tay.

Tô Minh không hề do dự mà truyền kiếm ý Thiên Vẫn vào kiếm Ma La ngay.

Lập tức.

“Ù”, kiếm Ma La rung lên thấy rõ.

Tiếng rung đó không phải là run sợ, khuất phục hay bi thương mà là phấn khích.

Được công nhận.

Tô Minh vui mừng.

“Ha ha ha!”, Tô Minh thậm chí còn cười to haha.

Từ trước đến giờ, kiếm Ma La đều vì quá mạnh, mạnh không đối thủ nên không coi kiếm ý, kiếm pháp của anh ra gì, vì vậy mỗi lần dùng kiếm Ma La thì chỉ cần múa kiếm Ma La không thôi là đủ rồi.

Nhưng trong thâm tâm của Tô Minh, sao có thể không khao khát dùng kiếm Ma La để thi triển kỹ thuật võ học của bản thân được chứ? Cộng thêm kiếm ý của mình nữa. Tất cả những thứ đó chẳng phải sẽ làm kiếm Ma La mạnh hơn nữa sao?

Mãi đến hôm nay, anh đã làm được rồi.

Lần đầu tiên kiếm Ma La kiêu ngạo đến tột đỉnh đã đồng ý để kiếm ý của Tô Minh truyền vào trong kiếm.

Kiếm Ma La có thể phối hợp với kiếm Thiên Vẫn.

Đương nhiên, kiếm Ma La cũng có thể thi triển Thiên Vẫn Kiếm Pháp.

Tô Minh thật sự không dám tưởng tượng với kiếm Ma La,

Và kiếm ý Thiên Vẫn,

Thì Thiên Vẫn Kiếm Pháp sẽ đáng sợ đến mức nào. Chắc sẽ không có đối thủ mất.

“Nếu đã nắm giữ kiếm ý Thiên Vẫn thì cũng nên thi triển Thiên Vẫn Kiếm Pháp rồi!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, anh không thể đợi được nữa, dù cho thần cách Vu Thần vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, vẫn còn một phần nữa nhưng bây giờ anh đã quyết định không nuốt và hấp thụ phần còn lại nữa, cứ chừa lại đó đã, bây giờ phải tu luyện Thiên Vẫn Kiếm Pháp trước.

Anh lại một lần nữa bước vào trạng thái tu luyện.

Dường như thế giới kiếm đang xuất hiện trong đầu anh.

Trong thế giới đó, anh cầm kiếm dài trong tay, cộng thêm kiếm ý Thiên Vẫn, thi triển từng chiêu từng thức.

Rất nhanh sau đó.

Tô Vũ kinh ngạc: “Trong Thiên Vẫn Kiếm Pháp có chiêu kiếm ẩn bên trong sao? Chỉ có kiếm ý Thiên Vẫn mới có thể làm chiêu kiếm tiềm ẩn đó đó sống dậy. Vì vậy, trước khi tôi nắm được kiếm ý Thiên Vẫn, Thiên Vẫn Kiếm Pháp mà tôi luyện chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, vốn không có phiên bản không hoàn chỉnh nào cả, hèn gì!”

Tô Minh vô cùng kích động.

Tô Minh mở mắt ra, nhưng lần này, không phải mở ra một lúc rồi lại nhắm lại, tiếp tục tu luyện nữa mà đứng dậy.

“Anh, anh luyện xong rồi sao?”, Tô Ly phấn khởi chạy qua.

“Ừ!”, Tô Minh vò nhẹ lên cái đầu nhỏ của Tô Ly.

Tô Ly nhìn sang Phong Vũ Vân và nói: “Đến đâu rồi?”

“Đã vào đến tầng Thái Nhất rồi, sắp đến Hoàng Thành của Thái Nhất thần quốc rồi!”, Phong Vũ Vân nghiêm nghị nói, có thể nhìn ra được cô ta đang càng lúc càng căng thẳng hơn, càng tiến gần đến Hoàng hành thì lại càng căng thẳng, cô ta rất sợ đối mặt với Nhiếp Thanh Cầm.

“Đi, lên nóc tàu xem thử nào!”, Tô Minh mỉm cười và nói.

Dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Phong Vũ Vân và Tô Ly đi theo phía sau.

Lúc lên đến nóc tàu.

Tô Minh nhìn xuống phía dưới, dường như có thể nhìn thấu được cảnh vật của tầng Thái Nhất qua hư không, chỉ tính thành trì không thôi cũng đã có bả trăm tòa.

Thành trì nào cũng phồn hoa hưng thịnh, có rất nhiều tu giả võ đạo.

Ngoài ra, linh khí của tầng Thái Nhất cực kỳ đậm đặc, còn đậm hơn nhiều so với tầng của nhà họ Nguyên.

Ngoài ra, tầng Thái Nhất còn có rất nhiều núi và núi còn rất cao, với rất nhiều cảnh đẹp tự nhiên khiến người ta phải ngất ngây.

Có thể mô tả tầng Thái Nhất bằng một câu “Võ đạo hưng thịnh”

“Tô Minh, nếu như bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp đấy. Một khi vào trong phạm vi Hoàng Thành thì có muốn hối hận cũng không còn cơ hội nữa đâu!”, Phong Vũ Vân hít một hơi thật sâu và nói.

Tô Minh vẫn chưa lên tiếng.

Thì đột nhiên, một bóng người xuất hiện một cách kỳ lạ.

Xuất hiện trên nóc thuyền.

Bên cạnh Tô Minh.

“Cô ta nói đúng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Tô Minh, đến học viện Hỗn Độn trước đi!”, người đó mặc áo màu trắng, là một người trung niên.

Đấy là Tống Xạ Sơn.

Là sứ thần học viện Hỗn Độn.

Năm đó, khi thiên nữ Tạo Hóa và viện trưởng học viện Hỗn Độn đánh cờ với nhau, ông ta còn là một đồng tử đứng bên cạnh rót trà, bây giờ đã là nhân vật cấp cao của học viện Hỗn Độn rồi.

“Chào tiền bối!”, Tô Minh khẽ chắp tay hành lễ.

Phong Vũ Vân và Tô Lý cũng chắp tay hành lễ: “Chào tiền bối!”

“Đừng, đừng!”, Tống Xạ Sơn cười đau khổ, nói: “Tô Minh, lần này tôi đích thân đến đây là muốn đón cậu đến học viện Hỗn Độn”.

“Nhiếp Thanh Cầm mạnh đến vậy sao?”, Tô Minh mỉm cười, hỏi: “Tiền bối, nếu như bây giờ không phải vì tôi chạy đến Thái Nhất thần quốc đánh nhau một mất một còn với Nhiếp Thanh Cầm thì chắc tiền bối sẽ không xuất hiện, yêu cầu tôi lập tức đến học viện Hỗn Độn đâu nhỉ? Tiền bối sợ bây giờ tôi gặp Nhiếp Thanh Cầm sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Không phải nguy hiểm mà là chắc chắn sẽ chết!”. Vẻ mặt Tống Xạ Sơn lập tức trở nên nặng trĩu, ông ta nói: “Tô Minh, tạm thời chuyện của Thái Nhất thần quốc không phải chuyện cậu có thể can dự vào được. Trong bốn nước, ba tông, hai phái, một tộc, Thái Nhất thần quốc là đặc biệt nhất, dù cho là học viện Hỗn Độn thì khi gặp phải Thái Nhất thần quốc cũng phải vô cùng trịnh trọng”.

Tống Xạ Sơn không nói cụ thể rốt cuộc Thái Nhất thần quốc và Nhiếp Thanh Cầm đáng sợ chỗ nào.

“Tiền bối, tôi có lòng tin!”, Tô Minh nói: “Tôi sẽ kiên trì!”

“Tô Minh, cậu…”, Tống Xạ Sơn thấy hơi bất lực, ông ta đã suy nghĩ đến việc có nên bắt ép Tô Minh, dắt đi hay không.

Lúc này.

Trong hư không cách đó hơn một ngàn dặm.
Chương 819: Bốn lão Viên Nha

“Nhiếp hoàng hậu, tôi đến rồi đây, phải chăng nên giải độc cho Vũ Vân?”, Tô Minh mỉm cười và nói.

Chất độc trong người Phong Vũ Vân đã sắp được mười ngày rồi.

Nếu như còn không giải thì e rằng tính mạng của Phong Vũ Vân sẽ thật sự không thể giữ được.

“Giao thanh kiếm Ma La đó của cậu ra đây thì tôi sẽ giao thuốc giải độc cho cậu, thế nào hả?”, Nhiếp Thanh Cầm giơ tay lên, trong tay cầm một mình nhỏ màu trắng đục.

“Không có thế nào cả!”, Tô Minh không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.

Lừa thằng ngốc sao?

Nhiếp Thanh Cầm bà cứ nói thẳng là muốn Tô Minh tôi giơ tay đầu hàng, mặc cho bà muốn chém muốn giết gì cũng được thì bà mới giao thuốc giải ra cho rồi.

Tô Minh không cần suy nghĩ cũng biết , nếu như anh thật sự làm theo lời của Nhiếp Thanh Cầm thì bà ta cũng không thể nào giao thuốc giải ra, mà ngược lại, bản thân còn bị rơi vào tay của Nhiếp Thanh Cầm, mặc bà ta quyết định sống chết.

Vì vậy, Tô Minh nói Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải ra cũng chỉ là nói cho có vậy thôi, không hi vọng Nhiếp Thanh Cầm thật sự sẽ giao ra thuốc giải. Nếu muốn Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải và cả hồn thảo thì phải giết chết bà ta.

Giết chết người phụ nữ này thì chuyện gì cũng trở nên dễ dàng.

“Mới đó mà đã muốn đánh giết rồi sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười thâm thúy hơn rồi nói: “Cậu thanh niên, nôn nóng quá rồi đấy!”

Tô Minh vừa mới có ý nghĩ muốn giết bà ta thì Nhiếp Thanh Cầm đã cảm nhận được ngay.

Bà ta giơ tay lên và nói: “Bốn lão Viên Nha, nào, nếu như cậu Tô đã không thể đợi được nữa thì các ông hãy cùng chơi đùa với cậu ta đi!”

Ánh mắt Nhiếp Thanh Cầm thoáng nét cười.

Giống như một người xem kịch ngồi ở trên cao vời vợi, kiểm soát được cả thế gian.

Tô Minh đến thì mọi chuyện đã được định sẵn rồi.

Đối với Nhiếp Thanh Cầm mà nói thì khác biệt chỉ nằm ở việc lúc nào Tô Minh sẽ chết? Chết như thế nào? Chỉ vậy mà thôi.

“Vâng!”, ngay lập tức, bốn bóng người liền chui ra từ trong lát cắt hư không giống như những người giấy, vô cùng kỳ lạ. Cả bốn người đều rất già nhưng khí tức trên người lại không hề yếu ớt mà ngược lại còn khiến người khác có cảm giác rất mạnh mẽ, điên cuồng, cứ như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Bốn người họ vừa xuất hiện thì liền vây chặt lấy Tô Minh giống như những linh hồn.

Không có tiếng động cũng không có động tĩnh gì.

Kỳ lạ đến bất thường!

Nhìn kỹ thì thấy dường như chân của bốn ông lão này đều không chạm đất.

“Bốn lão Viên Nha?”, ở cách đó không xa, mặt của Phong Vũ Vân đã biến sắc, cơ thể mỏng manh run lên bần bật, kinh ngạc đến ngây ra.

Sao Bốn lão Viên Nha lại nghe theo lệnh của Nhiếp Thanh Cầm?

Chỉ cần là người của Hỗn Độn thì ai cũng biết đến Bốn lão Viên Nha. Bốn lão Viên Nha là bốn lão tổ của hoàng thất của Viên Hoang thần quốc, một trong bốn nước của bốn nước, ba tông, hai phái, một tộc.

Địa vị rất cao.

Họ cũng là những nhân vật có tiếng trên bảng Lão Quái, có thể xếp vào top ba mươi của bảng Lão Quái.

Bốn lão Viên Nha nên ngồi trấn giữ ở hoàng thành của Viên Hoang thần quốc mới đúng chứ?

E rằng địa vị của bốn lão Viên Nha còn tôn quý hơn cả Nhiếp Thanh Cầm nữa chứ nhỉ?

Dù là phụ hoàng của bà ta, chủ nhân của Thái Nhất thần quốc thì khi gặp phải bốn người này cũng phải chào một tiếng tiền bối đấy chứ?

Sao họ lại nghe theo lời của Nhiếp Thành Cầm?

“Bốn người họ đều là Đại Đế thượng vị sao? Và còn là Đại Đế thượng vị bốn lần chuyển nữa hả?”. Tiếp đó, Phong Vũ Vân lại càng kinh ngạc hơn, vì theo như cô ta được biết, các cao thủ trong top ba mươi trên bảng lão quái cũng chỉ đến cấp Đại Đế trung vị thôi, hoàn toàn không thể đạt đến Đại Đế thượng vị được.

“Vì vậy, hoàng hậu tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho các người màn phát sóng trực tiếp. Như vậy thì mấy ngàn tỷ, mấy chục ngàn tỷ tu giả võ đạo của các thế lực khác, các tầng khác của Hỗn Độn đều có thể tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ anh dũng của cậu Tô”, Nhiếp Thanh Cầm chớp mắt và nói tiếp.

Thái Nhất thần quốc ẩn mình bao năm thì Nhiếp Thanh Cầm bà ta cũng ẩn mình bấy nhiêu năm.

Đã đến lúc thể hiện sự đáng sợ thật sự của mình rồi.

Cục diện lớn ngày hôm nay không chỉ là chuẩn bị cho Tô Minh. Một Tô Minh nhỏ bé vẫn chưa đáng để chuẩn bị trận thế như vậy.

Đấy là chuẩn bị cho cả giới Hỗn Độn.

Khiến cả Hỗn Độn phải khiếp sợ.

Hỗn Độn đã quá loạn, quá rối ren, không đoàn kết một chút nào cả, sau khi giết chết được Tô Minh thì có thể dựa vào uy thế lần này để thâu tóm, sáp nhập những thế lực khác.

“Vậy cũng tốt!”, Tô Minh không quá để bụng.

“Cậu Tô, tôi là Viên Đại!”. Tiếp đó, trước sự chứng kiến của hàng ngàn vạn người, trong không khí kỳ lạ và im lặng đến lạnh người, một trong bốn người của bốn lão Viên Nha đang vây quanh Tô Minh đã chắp tay chào, trên tay còn xuất hiện thêm một loại binh khí, đó là một cây kéo.

Cây kéo màu vàng đen đầy vẻ thần thánh, ánh sáng kiếm sắc bén và đáng sợ.

Là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa còn không phải là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường.

Đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là trên cây kéo này lại có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng.

Dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng chỉ có thể đến từ binh khí Vĩnh Hằng.

Giống như sự chúc phúc mà binh khí Vĩnh Hằng đích thân dành tặng vậy.

Đối với một binh khí thuộc cấp Chí Bảo Hỗn Độn thì như thế chẳng khác gì được tăng giá trị, nâng cao đẳng cấp.

Nói đơn giản thì Chí Bảo Hỗn Độn mà có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng thì đại khái có thể phát huy được một chút uy lực thật sự của binh khí Vĩnh Hằng.

“Cậu Tô, tôi là Viên Nhị!”

“Cậu Tô, tôi là Viên Tam!”

“Cậu Tô, tôi là Viên Tứ!”

Tiếp đó, mấy ông lão còn lại cũng chắp tay chào, nở nụ cười vừa phải, đầy nguy hiểm, trong tay ba người họ cũng đều xuất hiện binh khí.

Viên Nhị cầm kiếm, Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, và cũng có dấu tích xoáy Vĩnh Hằng.

Viên Tam thì cầm đao, cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích vòng xoáy Vĩnh Hằng.

Viên Tứ cầm một con dao găm, cũng giống như vậy, là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích của xoáy Vĩnh Hằng.

Lúc này, bốn binh khí đều được lấy ra, vây chặt lấy Tô Minh.

Đừng nói đến Tô Minh, cả đạo trường rộng lớn đều như muốn vỡ tan, muốn đổ sập vì không chịu nổi áp lực.

Hàng tỷ người xem ở đó ai cũng mặt mày tái mét, vô cùng kinh sợ.

“Nhiếp Thanh Cầm, bà quá đáng rồi đấy!”, Tống Xạ Sơn đứng giữa hư không đã lên tiếng, ông ta nổi giận, sắc mặt cực kì tệ.

Bốn lão Viên Nha ra tay là đã quá đáng lắm rồi.

Vậy mà còn điên cuồng đến mức mỗi người cầm thêm một binh khí, tất cả là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm nữa. Vậy thì cũng thôi đi, còn dùng đến dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng cứ như copy ra nữa chứ. Có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng thì đá Minh Trấn Hỗn Độn của Tô Minh sẽ không thể nào chống đỡ được binh khí cấp Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm rồi.

Rõ ràng trước đó Nhiếp Thanh Cầm đã nghiên cứu rất kỹ về Tô Minh, cố ý dùng nó để đối phó anh.

“Quá đáng sao? Chẳng phải là vì cậu Tô quá tài giỏi, tự xưng là thiên tài giỏi nhất của nền văn minh Xương nên hoàng hậu tôi mới sợ không chào hỏi đủ lễ nghĩa thôi sao?”, Nhiếp Thanh Cầm lại vuốt nhẹ lông chồn chín đuôi.
Chương 820: Người Bất Tử

Đúng lúc này.

"Giết!", bỗng, bốn lão Viên Nha như có cảm ứng đồng thanh quát, chẳng còn gì là phong độ của thế hệ trước hay bậc tiền bối. Khi họ vừa quát lên, sát khí rợp trời tràn ngập màu máu lập tức bùng nổ. Càng mất trí hơn là đây không phải thử hay gì, vừa ra tay đã sử dụng bốn Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm với dấu ấn "vòng xoáy Vĩnh Hằng".

Dưới sự thúc đẩy của chân khí, bốn vũ khí ấy lập tức tỏa ra ánh sáng bao phủ cả hàng tỷ mét, Đế Đạo ngập trời.

Kéo động, đất trời nứt vỡ.

Kiếm động, hàng tỷ kiếm mang xẹt qua như vô vàn ngôi sao băng.

Đao động, ngân hà như đứt gãy.

Đoản kiếm động, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, ẩn núp, tập trung khóa chặt.

Bốn lão Viên Nha vừa ra tay quả thật là cực kỳ khủng bố, dù gì họ cũng là bốn Đại Đế thượng vị bốn chuyển!

Thật đáng sợ!

Hàng tỷ người có mặt ở đây đều chấn động, đầu óc như bị nghiền nát. Đại Đế thượng vị vừa ra tay đúng là có thể thay đổi quy tắc trong đất trời, xỏ xuyên vô vàn hư không, ngưng tụ sát khí khắp muôn nơi, dừng mọi dao động, thật đáng sợ!

Khi Đại Đế thượng vị ra tay thật thì còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Chỉ với việc lúc này, bọn họ đều không thể thở nổi, máu như ngừng chảy, mạng sống như treo trên mành chỉ và nằm trong tay của bốn lão Viên Nha. Hơn nữa, họ chỉ nhìn thấy được những cái bóng mờ khi bốn lão ra tay, cũng không xứng để thấy.

Giờ đây, Phong Vũ Vân và Tô Ly đều hết sức căng thẳng, trái tim như nhảy lên tận cổ. Cả hai nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hồi hộp đến nỗi có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Trong hư không, Tống Xạ Sơn cũng có chút dao động, định ra tay. Song, lý trí mách bảo ông ta, tạm thời không thể, phải nhịn.

Còn ba người Hữu Cầm Bảo Bảo, Cát Tề, Vân Sơn trên tàu chiến con thoi đã sớm hô hấp dồn dập, chân khí tràn ra, lo lắng muốn chết.

Ninh Triều Thiên cũng lo lắng sốt ruột, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh dù cách cả hàng tỷ hư không.

Cùng lúc đó.

"Bốn tiền bối tu luyện võ đạo chắc cộng lại cũng hơn 1 tỷ năm rồi ấy nhỉ? Vậy mà chỉ có chút thực lực đó thôi à?", dưới bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, nói với giọng khá là khinh bỉ.

Anh còn chưa nói xong, bỗng dưng biến mất tại chỗ!

Đó là sự đáng sợ của quy luật không gian thất đoạn, tư duy và ánh mắt còn chưa kịp phản ứng lại đã nháy mắt biến mất.

"Không gian Hỗn Độn".

"Không gian ngưng tụ".

"Không gian trói buộc".

"Không gian đầm lầy".

Tô Minh lạnh lùng nói.

Nhiếp Thanh Cầm không phải kiêng kỵ Tô Minh đã giết chết bốn lão Viên Nha một cách dễ dàng. Mà là e dè bia Huyền Diệu của anh có thể dễ dàng đè bẹp và chấn vỡ bốn vũ khí có dấu ấn "vòng xoáy Vĩnh Hằng" trong tay bốn lão. Điều này đã vượt ngoài dự đoán của bà ta.

Điều đó cho thấy, bia Huyền Diệu của Tô Minh hoàn toàn không sợ khí tức dấu ấn "vòng xoáy Vĩnh Hằng". Càng đáng sợ hơn là e rằng khi đối mặt với binh khí Vĩnh Hằng chân chính, nó cũng có thể chống lại đôi chút. Đây là điều mà Nhiếp Thanh Cầm không thể chấp nhận nổi.

"Nhiếp Thanh Cầm, nếu chỉ có chút trò vặt ấy thì cũng đừng lấy ra để mất mặt", sau đó, Tô Minh ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Cầm, lạnh nhạt nói: "Có thể lấy ra cái gì thú vị hơn không?"

Vô cùng kiêu ngạo, tự tin, không coi ai ra gì.

"Ha ha ha", Nhiếp Thanh Cầm bật cười, cười run hết cả người, nhưng mấy giây sau lại im bặt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, quát: "Tùy Y Nhân, ra đây!"

Một bóng người mặc áo trắng, mặt mày trắng bệch không chút sức sống, đôi con ngươi trắng xóa, cầm một thanh kiếm như cái bóng chợt xuất hiện sau lưng Nhiếp Thanh Cầm, rồi bước về phía Tô Minh.

"Đại Đế thượng vị bảy chuyển?", Tô Minh lập tức đoán được cảnh giới của Tùy Y Nhân, so với lần đánh lén mình trước đó thì cậu ta đã mạnh hơn rất rất nhiều, nhưng kỳ lạ là tại sao trên người cậu ta lại không có khí tức của sự sống?

"Nhóc Tô, cẩn thận đó, Tùy Y Nhân đã bị luyện chế thành 'Người Bất Tử'", Thiên nữ Tạo Hóa kinh ngạc và nghiêm túc nói.

"Người Bất Tử? Nó có nghĩa là gì?", Tô Minh không hiểu lắm.

Ngay lúc này.

"Khốn kiếp! Nhiếp Thanh Cầm, bà điên rồi! Bà thế mà lại luyện chế người này thành Người Bất Tử? Cậu ta là kiếm thể Vĩnh Hằng đó! Bà...", trong hư không, Tống Xạ Sơn nổi giận mất hết bình tĩnh quát. Thế nên một nửa hư không đều chấn dộng, sát khí của ông ta bao phủ cả vòm trời, giống như trời phạt. Điều càng khiến người ta hoảng sợ là toàn bộ Thái Nhất thần quốc cũng hơi rung lên, dường như bị cơn giận của Tống Xạ Sơn chấn cho sắp vỡ vụn.

Tống Xạ Sơn rất rất mạnh.

"Tống Xạ Sơn, bổn hậu có phải kẻ điên hay không cũng chẳng liên quan gì đến ông", nhưng dù thế, Nhiếp Thanh Cầm vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói, không có vẻ gì là sợ Tống Xạ Sơn cả.

Tống Xạ Sơn im lặng.

Trên tàu chiến con thoi trong hư không, Ninh Triều Thiên cũng nhíu mày.

"Sư tôn, Người Bất Tử là gì?", Hữu Cầm Bảo Bảo hỏi.

"Người Bất Tử là một cấm kỵ ở nền văn minh Xương, Nhiếp Thanh Cầm gan thật, dám ngang nhiên luyện chế Người Bất Tử, đây là đang khiêu khích cả học viện Hỗn Độn lẫn ý chí văn minh của nền văn minh Xương", Ninh Triều Thiên nói với giọng hết sức nghiêm trọng: "Cách luyện chế Người Bất Tử cực kỳ tàn nhẫn, rút thần hồn, bỏ đá ngoan Bất Tử vào, rồi đúc bảy ngày trong sát khí, ma khí, huyết khí ở vực ngoại sẽ thành công. Mà Người Bất Tử có một đặc điểm chính là cơ thể rất mạnh, mạnh đến khó tin và được gọi là 'Bất Tử'. Vả lại, Người Bất Tử cũng không biết đau, không có sự sống, khi chiến đấu sẽ không chết không ngừng, cực kỳ điên cuồng. Bình thường thì một Người Bất Tử có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn gấp ba đến năm lần cảnh giới thực tế của người họ".

"Hả?", Hữu Cầm Bảo Bảo, Vân Sơn, Cát Tề sợ ngây người. Điều này chẳng phải là nói tuy Tùy Y Nhân có cảnh giới Đại Đế thượng vị bảy chuyển, nhưng thực lực thực tế còn khủng bố hơn cả Đại Đế thượng vị chín chuyển?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK