Miếng bánh ngọt to béo này không có lý do gì để bỏ qua.
Đặc biệt với thực lực hiện tại của anh ta, đã mạnh mẽ vượt mọi lẽ thường,
Như bắt ba ba trong hũ vậy, không phải sao?
“Cảm ơn”, Mộng Li Khinh Đàn buông lỏng trái tim đang thắt chặt.
“Tôi là vì bản thân mình, cô đi theo tôi, nhiều nhất là tôi ăn thịt, cô cũng được một phần canh, có gì phải cảm ơn đâu”, Tô Minh cười đáp.
“Như vậy cũng đã hài lòng rồi, còn vui vẻ hơn so với người khác đạt được”, Mộng Li Khinh Đàn nói xong liền cảm thấy trong lời nói của mình có chút ám muội, khuôn mặt dưới khăn che lập tức có chút nóng bừng.
Kế tiếp.
Tô Minh cùng mấy người Tô Ly, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn, Bạch Kiếm căn dặn một vài việc.
Bởi thời gian gấp gáp.
Anh và Mộng Li Khinh Đàn chuẩn bị rời đi trong hôm nay.
Hai giờ sau.
Tàu con thoi bay lên không trung.
Con tàu chậm rãi tiến vào hư không.
Tốc độ đạt tới cực hạn, một đường hướng tới nền văn minh chết Hoang Diệm.
“Mất khoảng một ngày có thể tới được nền văn minh chết Hoang Diệm rồi, hy vọng có thể đuổi kịp”, Mộng Li Khinh Đàn tự lẩm bẩm, ánh mắt cô không kìm được nhìn về phía Tô Minh lại một lần nữa đang đắm mình trong tu luyện, cô không thể không có chút kính phục, với đẳng cấp thiên phú võ đạo như Tô Minh còn nỗ lực như vậy, đúng là không cho người khác con đường sống!
Thời gian, dần trôi…
Chẳng bao lâu.
Hai mươi giờ trôi qua.
Tàu con thoi đã tiến đến gần nền văn chết Hoang Diệm.
Bầu trời trên phía trên nền văn chết Hoang Diệm.
Vào thời điểm này đã có hàng trăm tàu con thoi đang tề tụ.
Tổng cộng có hơn 3.000 người đang có mặt, và hơn 2/3 trong số đó là giới trẻ, 1/3 còn lại trung niên ngay cùng các trưởng bối, cơ bản đều là người bảo vệ của những thanh niên này, ví dụ như Huyền Tinh Bình.
Ngày càng có nhiều người, đương nhiên mỗi người đều ôm một vài tâm tư riêng.
Một số người không ngừng tán gẫu, muốn làm quen một vài bạn bè, suy cho cùng thì tất cả những người có mặt có ai không phải là yêu nghiệt, khác biệt chỉ nằm tại trình độ của họ ở cấp bậc nào mà thôi, họ đều rất có giá trị, quen biết nhiều hơn cũng là một loại thu hoạch.
Đặc biệt là Diệp Lâm, Hình Tề… tất nhiên là người nổi bật nhất và được bắt chuyện nhiều nhất trong số đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Không biết đã mất bao lâu.
Bỗng nhiên.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Nhanh nhìn xem, bên dưới nền văn minh chết Hoang Diệm lại có thay đổi”.
Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt đều nhìn về hướng nền văn minh chết Hoang Diệm.
Vừa liếc tới, sắc mặt của họ liền biến đổi.
“Hỏa độc, còn có hỏa sát…, đích thực đã tiêu tán tương đối rồi, nhưng làm sao lại đột nhiên xuất hiện tầng bảo vệ đứt gãy địa tầng hư không cơ chứ?”
Vô cùng rung động.
Bởi cái gọi là đứt gãy địa tầng hư không giống như một vách núi khổng lồ đột nhiên hiện ra trên mặt đất bằng phẳng, có thể tưởng tượng được loại chấn động đến nghẹt thở kia.
Đứt gãy địa tầng hư không bao bọc toàn bộ nền văn minh chết Hoang Diệm, tương đương với một khối phòng ngự nghịch thiên.
“Đáng chết, sao lại như vậy?”
"Muốn vượt qua lớp đứt gãy địa tầng hư không này, trước không nói đến việc phải có lĩnh ngộ cao thâm đối với quy luật không gian, nếu không khi vượt qua không gian đứt đoạn sẽ dễ dàng bị lạc vào khe hở đứt đoạn. Bên cạnh đó luồng trọng lực hỗn loạn được bao hàm trong đứt gãy địa tầng hư không đó cũng đủ khiến người khác phải đau đầu”.
...
Cái gì gọi là trọng lực hỗn loạn?
Nói chung, trọng lực hướng xuống dưới theo một hướng đặc trưng.
Nhưng trong không gian tầng lửng của đứt gãy địa tầng hư không, có thể tồn tại nhiều phương hướng trọng lực khác nhau cùng tác động, dưới tác động này nếu thực lực của tu giả võ đạo không mạnh mẽ, cường thể cơ thể không đủ dẻo dai, thì khi tiếp xúc phải sẽ rất dễ dàng bị tổn thương, thậm chí võ đạo bị rối loạn theo, nghiêm trọng hơn một chút còn có thể bị xé nát trong tầng đứt gãy địa tầng hư không.
“Sợ rằng nền văn minh chết Hoang Diệm này còn thần bí và có giá trị hơn so với trong tưởng tượng của tất cả chúng ta. Một nền văn minh có thể sử dụng đứt gãy địa tầng hư không để tạo nên một lớp phòng ngự bao trùm, e rằng ít nhất cũng đã đạt tới nền văn minh cấp ba”, Diệp Lâm lẩm bẩm một mình.
Lời này vừa thốt ra, rất nhiều người đang có mặt đều đình trệ cả hô hấp.
Khát vọng không thể diễn tả thành lời.
Nền văn minh cấp ba sao?
Cho dù là một nền văn minh chết, chỉ cần là cấp ba, vậy giá trị… cũng không thể đo lường được!
“Đến đây đúng là quyết định đúng đắn”, khóe miệng Hình Tề vẽ lên nét cười rất nhanh rồi vụt tắt.
Cùng lúc đó.
Nhiều người có mặt đều đang nôn nóng!
“Sao lại trở thành như vậy? Tôi căn bản không có khả năng vượt qua sự tồn tại như đứt gãy địa tầng hư không này”.
“Sợ rằng ít nhất là cảnh giới Tiên Tôn, nhưng cũng phải là Tiên Tôn cấp cao mới đủ sức nguyên vẹn vượt qua đoạn đứt gãy địa tầng hư không này”.
...
Đây là phán đoán của mọi người.
Nhưng trên thực tế không ít những yêu nghiệt đang có mặt đều chưa đạt tới cảnh giới Tiên Tôn tầng bảy, tầng tám hoặc thậm chí là thứ mười.
Phần lớn đều mới chỉ là Tiên Tôn tầng một tầng hai mà thôi.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách, ví dụ như Đồng Tinh, mặc dù bản thân cô ta chắc chắn không có thực lực để một mình xuyên qua đứt gãy địa tầng hư không, nhưng cô ta có một người bảo vệ với cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng ở bên cạnh, có thể đưa cô ta cùng đi.
“Sao mình lại không dẫn người bảo vệ đến đây cơ chứ?”, có vài người đã hối hận vỗ ngực giậm chân.
“Cô Bảy, cô nắm chắc có thể đưa con qua đó không?”, Huyền Sơ Tình hỏi.
“Hẳn là có thể”, Huyền Tinh Bình gật đầu.
Lúc này.
Một vài yêu nghiệt vì lo lắng, hối hận, còn có không cam tâm mà dần dần thất thố, đặc biệt là một số tu giả võ đạo với thuộc tính vốn dĩ là hỏa, họ đều ôm kỳ vọng rất lớn đối với nền văn minh chết Hoang Diệm này.
Rõ ràng là có tòa núi vàng trước mặt, nhưng bản thân lại không thể đặt chân tới đó, có thể tưởng tượng được…
Về phần hiện tại sử dụng chú đưa tin để triệu hồi cường giả, lão tiền bối từ gia tộc tới? Đã không kịp nữa rồi. Khởi hành từ một nền văn minh khác tới đây nhanh nhất cũng phải mất một hai ngày, khoảng thời gian đó cũng đã đủ để những yêu nghiệt đỉnh cấp vô song như Diệp Lâm, Hình Tề cướp đoạt sạch sẽ những món đồ tốt.
“Không phải chỉ là đứt gãy địa tầng hư không hay sao! Ông đây không tin!”, ngay sau đó, bỗng nhiên có một người thanh niên với dáng người cường tráng gầm lên một tiếng.
Thân hình hắn ta chớp động, liền lao thẳng xuống nền văn minh chết Hoang Diệm phía dưới.
Chương 982: Khiếp sợ
Người thanh niên vạm vỡ sở hữu cơ bắp tráng kiện, trong tay nắm một thanh trọng đao là bán bộ tổ khí, sức mạnh đang sôi trào trong người kia cực kỳ khủng bố, dường như hắn ta có biệt tài nào đó trên phương diện sức mạnh, hơn 4 triệu năm tuổi đã đạt tới Tiên Tôn tầng ba.
Hắn ta rời khỏi bục khe hở không gian, bước một bước ra ngoài, đạp chân lên không gian, chớp mắt đã tới trước vùng đứt gãy địa tầng hư không bao quanh nền văn minh chết Hoang Diệm.
Chỉ nghe thấy người thanh niên cường tráng đó quát to một tiếng, khí tức toàn thân cùng tiên nguyên xoay vần tới cực điểm, ánh sáng lóng lánh dao động tỏa ra cực mạnh, thân hình tựa như một tia sáng la-ze, vận dụng thân pháp tới cực điểm, nhảy vào lớp đứt gãy địa tầng hư không.
Đồng thời, hắn cũng vung thanh trọng đao trong tai, đao ý giai đoạn tám hậu kỳ sáng rực, một đao pháp hoàn hảo đỉnh cấp được thi triển, chém về phía trước đầy bá đạo và uy lực.
Ý tưởng của hắn ta rất đơn giản, dùng chiêu thức chém ra của đao để mở đường.
Rồi vận dũng thân pháp di chuyển.
Cưỡng ép xông qua lớp đứt gãy địa tầng hư không với tốc độ nhanh nhất.
Sau đó…
Có vẻ tự tin tràn đầy.
Trong chớp mắt.
Trong thoáng chốc cả người của tên thanh niên vạm vỡ kia đã lao vào lớp đứt gãy địa tầng hư không, rõ ràng, thân hình vốn dĩ mau chóng đến không nhìn rõ bóng dáng kia liền giống như chậm lại vạn lần.
Cơ hồ bất động.
Hơn nữa, toàn thân hắn ta cũng bắt đầu run lên cầm cập như điện giật, khuôn mặt tràn ngập kinh hãi.
Hắn ta liều mạng dồn toàn lực vận chuyển tấm chắn tiên nguyên, mưu toan phản kháng lại!
Nhưng tấm chắn vừa dựng lên.
Liền vỡ tan.
Bị trọng lực hỗn loạn xé nát.
Hơn nữa, càng rõ ràng là thanh niên cường tráng đó không định vị được phương hướng nữa, hoàn toàn lạc lối, hắn ta muốn giãy giụa chạy trốn, cũng không phải cố chấp đâm thẳng về phía trước, mà là đâm loạn sang trái phải, mặt bên, như một con ruồi không đầu.
Đây chính là lạc đường điển hình.
Hắn ta càng trở nên nóng vội, sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, trong lúc vùng vẫy cũng gian nan vung từng đao khắp người, cố gắng cắt đứt luồng trọng lực đang không ngừng ập tới kia.
Lúc đầu, miễn cưỡng phát huy chút hiệu quả.
Nhưng sau hơn mười nhịp thở.
Trọng đao trong tay hắn ta cũng không còn sức nhấc lên nổi nữa.
Vắt cạn sức lực.
Dưới ánh mắt chăm chú kinh hãi của tất cả mọi người, người thanh niên đó rõ ràng muốn cầu cứu, hắn ta đang đau đớn la hét gì đó nhưng trong phạm vi đứt gãy địa tầng hư không, âm thanh không thể truyền được ra ngoài.
Họ đều thấy rõ bóng dáng của người thanh niên đó dần dần hóa cứng, bắt đầu xuất hiện vết nứt, cuối cùng chỉ thấy ‘rắc’ một tiếng liền tan vỡ thành một làn sương máu.
Thảm thương không nỡ nhìn.
Hơn nữa, sau hơn chục nhịp thở, ánh sáng của thanh trọng đao đã đạt tới bán bộ tổ khí kia cũng ảm đạm đi, không ngừng run rẩy, dường như cũng đang dần dần bị trọng lực hỗn loạn xé nát.
Trên bầu trời.
Trên bục khe hở không gian, hàng nghìn người chìm trong im lặng!
Đặc biệt là những người có thực lực không mạnh kia.
Đặc biệt là những người vừa nhen nhóm ý tưởng giống như người thanh niên vừa rồi.
Lúc này như bị dội một gáo nước lạnh.
Kinh hoàng.
“Có chút thú vị, bản công tử cũng muốn thử xem", Diệp Lâm bỗng cười một tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, sau đó cả người liền biến mất.
Một giây tiếp theo, bằng mắt thường có thể thấy được Diệp Lâm vậy mà xuất hiện ngay trong lớp đứt gãy địa tầng hư không.
Hắn ung dung di chuyển.
Từng bước đi về phía đối diện của đứt gãy địa tầng hư không.
Mắt thấy sắp đi qua lớp đứt gãy địa tầng hư không, hắn liền dừng lại, bóng dáng lóe lên rồi trở lại trên bục khe hở không gian.
Lập tức.
Diệp Lâm trở thành tâm điểm!
“Đứt gãy địa tầng hư không này quả thực có chút thú vị “, Diệp Lâm cười nói: “Nếu mọi người nguyện ý tin tưởng Diệp mỗ, cảnh giới dưới Tiên Tôn tầng năm thì đừng tìm cách nữa, Tiên Tôn tầng năm trở lên nếu có sở trường là quy luật không gian có thể thử một chút, đương nhiên hệ số rủi ro khá cao, Tiên Tôn tầng tám trở lên chắc hẳn có thể dễ dàng vượt qua”.
Nói đến đây, Diệp Lâm bất ngờ nhìn về phía Huyền Sơ Tình: “Nhưng Diệp Mỗ rất chắc chắn, Tiên Tôn tầng tám chỉ có thể tự mình đi qua, muốn đưa người theo thì Tiên Tôn tầng tám vẫn chưa đủ sức! Ít nhất cũng phải là bán bộ Tiên Hoàng mới có thể làm được!”
Khi Diệp Lâm nói, ánh mắt của hắn vẫn di động trên người Huyền Sơ Tình cùng Huyền Tinh Bình.
Ý tưởng rất đơn giản.
Cầu xin ông đây đi!
Cầu xin ông đây, ông đây liền giúp cô…
“Cô Bảy…”, Huyền Sơ Tình cau mày, thấp giọng dò hỏi.
“Hắn ta không nói dối”, Huyền Tinh Bình trầm giọng đáp: “Đứt gãy địa tầng hư không của nền văn minh chết Hoang Diệm này còn mạnh hơn cô nghĩ”.
Cũng coi như thừa nhận, bà ta không thể đưa Huyền Sơ Tình qua đó.
“Cô Sơ Tình, tôi đưa cô qua, thế nào?”, Diệp Lâm đưa tay, làm ra cử chỉ mời chào.
Diệp Lâm vô cùng hưng phấn.
Cô không phải là rất kiêu ngạo sao?
Hiện tại còn không phải vẫn rơi vào thế tùy người nắn bóp?
Tất cả những người có mặt đều nhìn Huyền Sơ Tình với ánh mắt pha chút phức tạp, nói chính xác là ghen tị.
Đứt gãy địa tầng hư không này có lẽ đã có thể ngăn bước 90% những người trẻ tuổi ở đây.
Nhưng Huyền Sơ Tình lại có thể dựa vào dung nhan tuyệt trần của mình khiến Diệp Lâm giang tay giúp đỡ giống như chơi trò gian lận vậy.
Thực sự đố kỵ không thôi.
“Không làm phiền tới cậu Diệp, tôi không tới nền văn minh chết Hoang Diệm này nữa”, tuy nhiên điều khiến người khác không ngờ tới là, Huyền Sơ Tình chẳng hề căn nhắc liền từ chối dứt khoát.
Khá có khí phách.
Sắc mặt của Diệp Lâm lại một lần nữa trở nên khó coi.
Cho thể diện mà không nhận!
Cùng lúc đó, Hình Tề cũng nhìn hướng Hữu Cầm Bảo Bảo nói: “Bảo Bảo, vị hôn thê của tôi, chúng ta cùng nhau tới đó thôi, tôi đưa em đi”.
“Không cần”, Hữu Cầm Bảo Bảo lạnh lùng phun ra hai chữ này, ánh mắt rét lạnh thấu xương.
“Nếu tôi nhớ không lầm, bác trai từng nói, mặc dù em không phải là tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, nhưng trên phương diện hỏa đạo này vẫn rất có thành tựu, hỏa đạo cũng được tính như một trong những lá bài tẩy của em, em khẳng định muốn từ bỏ nền văn minh chết Hoang Diệm này sao?”, Hình Tề nghiền ngẫm hỏi lại.
Vẻ mặt của Hữu Cầm Bảo Bảo nặng nề thêm mất ba phần…
Quả thực.
Cô ta thực sự rất khát vọng đối với những chí bảo thuộc tính hỏa.
Nền văn minh chết Hoang Diệm này đích xác có sức hút không nhỏ đối với cô ta, trước kia không xem trọng nhưng hiện tại nền văn minh chết Hoang Diệm đã được xác định là một nền văn minh cấp ba, mặc dù đã chết nhưng cô ta cũng đã động lòng!
Nhưng nếu…
Chương 983: Điều khiến người ta bất ngờ đó là...
Bảo cô ta khuất phục Hình Tề ư, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Cùng lúc đó.
Bên kia, Diệp Lâm thoáng vẻ trào phúng và đùa cợt nói: "Ha ha, đáng tiếc thật, cậu chủ Tô, Tô Minh mà cô Sơ Tình thầm thương trộm nhớ trong lòng đó sao không cùng tới với cô? Nếu như cùng đi với cô thì có lẽ anh ta có thể đưa cô vượt qua đứt gãy địa tầng hư không rồi!"
Vừa dứt lời, rất nhiều người có mặt ở đó đều không kiềm chế được muốn cười. Đều có thể nghe ra được sự châm chọc của Diệp Lâm.
Hữu Cầm Bảo Bảo và Hình Tề một bên rõ ràng hơi sững lại, nhìn về phía Diệp Lâm và Huyền Sơ Tình. Do Hữu Cầm Bảo Bảo và Hình Tề đều nghe được cái tên 'Tô Minh' mà Diệp Lâm vừa nhắc tới.
Trùng hợp ư?
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Không kiềm chế được, Hình Tề cũng nghiền ngẫm nhìn Hữu Cầm Bảo Bảo, cười nói: "Người anh em này nói đúng đấy, Hữu Cầm Bảo Bảo, tiểu sư đệ Tô Minh đó của em nếu như cũng tới cùng với em thì nói không chừng cậu ta có thể đưa em vượt qua đứt gãy địa tầng hư không cũng nên, ha ha, quả là đáng tiếc".
Mỉa mai một cách lộ liễu!
"Anh...", Hữu Cầm Bảo Bảo vừa định đáp trả gì đó.
Đúng lúc này.
"Xuy!"
Bóng dáng một chiếc tàu chiến con thoi chầm chậm hạ xuống.
Đám người đều không cầm được nhìn về phía tàu con thoi chiến đấu.
Trong tàu con thoi chiến đấu, Tô Minh đang tu luyện căn bản không cần Mộng Li Khinh Đàn gọi đã tự mình mở hai mắt ra, anh đứng lên nhìn về phía Mộng Li Khinh Đàn hỏi: "Đến rồi à?"
"Đến rồi!", Mộng Li Khinh Đàn gật đầu.
Cửa tàu chậm rãi mở ra.
Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn đi ra khỏi tàu chiến con thoi.
"Loại cấp bậc này cũng dám tới thăm dò nền văn minh chết Hoang Diệm sao?", cùng với việc Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn đi ra khỏi tàu chiến con thoi, mấy ngàn yêu nghiệt khác có mặt ở đó sâu trong lòng đều không nhịn nổi mà phải phun ra một câu.
Hết chỗ nói rồi, vừa nãy khi chiếc tàu chiến con thoi này đáp xuống, do coi như cũng tới muộn, mọi người còn có chút ngạc nhiên và mong chờ xem rốt cuộc là vị yêu nghiệt đỉnh cấp nào thong dong tới muộn như vậy? Nào ngờ...
Một người có cảnh giới Tiên Vương tầng chín, một người còn chưa cả tới được cảnh giới Tiên Vương.
Hai kẻ rác rưởi!
Mặc dù người thanh niên cảnh giới Tiên Vương tầng chín đó lại... lại... chưa tới 30 tuổi, tuổi nhỏ đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm, chỉ có thể nói thiên phú võ đạo e là trong hàng tỉ người cũng khó tìm được một người, nhưng khi cạnh tranh thật sự thì vẫn phải nhìn vào thực lực.
Nếu tuổi vẫn còn nhỏ như vậy thì nên ở trong nhà, nỗ lực tu luyện chứ đừng ra ngoài tham gia vào thế giới võ đạo tàn khốc như muốn tự chui đầu vào cái chết như vậy!
Lại còn phách lối, đầu óc có vấn đề nên mới muốn tham gia khám phá nền văn minh chết Hoang Diệm, lấy đâu ra tự tin thế không biết?
"Là cậu ta...", Huyền Tinh Bình có chút lo lắng, thực tế là Tô Minh đã để lại cho bà ta ấn tượng quá đỗi sâu sắc, vốn cho rằng sẽ không gặp lại nữa, ai ngờ...
Nhất thời, Huyền Tinh Bình có chút run rẩy.
"Sơ Tình, sư tỷ, sao hai người cũng ở đây?", ngay sau đó, Tô Minh đi xuống tàu chiến con thoi, vừa hay nhìn thấy Huyền Sơ Tình và Hữu Cầm Bảo Bảo, anh khá ngạc nhiên, cũng rất vui mừng, không ngờ nhanh như vậy đã được trùng phùng rồi.
"Tô Minh, tôi...", Huyền Sơ Tình sâu trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác an toàn mơ hồ, có hơi kích động, như đang nằm mơ vậy, tiếp theo không hiểu sao lại có vẻ tủi thân muốn khóc, cô ta đi nhanh về phía Tô Minh: "Tôi... Tô Minh, sự việc giải quyết xong xuôi hết chưa?"
Cô ta biết lần trước Tô Minh đột nhiên rời khỏi bí cảnh Mai Tiên là do em gái của anh đã xảy ra chuyện.
"Giải quyết xong rồi", Tô Minh mỉm cười, không kiềm chế được đưa tay lên xoa đầu Huyền Sơ Tình, hỏi: "Sao thế? Có người ức hiếp cô à?"
"Không... không có", Huyền Sơ Tình lắc đầu, được Tô Minh xoa đầu nên thành ra hơi xấu hổ, còn có chút ngọt ngào, không kiềm chế được khẽ nhích bước lại gần bên cạnh Tô Minh hơn.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?", Tô Minh thấy không hỏi được Huyền Sơ Tình cái gì nên ngước mắt lên nhìn về phía Huyền Tinh Bình, thản nhiên hỏi.
"Chào cậu Tô", Huyền Tinh Bình rất căng thẳng, như sắp tắc thở đến nơi, vội vàng khom lưng chào hỏi: "Việc là... việc là..."
Huyền Tinh Bình do dự chốc lát nhưng vẫn cắn răng chỉ về phía Đồng Tinh, nói: "Cô ta sỉ nhục Sơ Tình".
Sau đó, lại chỉ về phía Diệp Lâm: "Cậu Diệp đây muốn theo đuổi Sơ Tình, đã bị Sơ Tình từ chối nên châm chọc khiêu khích vài câu".
Cùng lúc đó.
"Tiểu sư đệ, cậu đi ngay! Cậu đi ngay đi!", Hữu Cầm Bảo Bảo cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau sự kinh ngạc mãnh liệt và không thể tin nổi, mặt chợt biến sắc, vội vàng gào lên.
Không giống như Huyền Sơ Tình, Hữu Cầm Bảo Bảo đã rất lâu rồi không gặp Tô Minh...
Ấn tượng về Tô Minh e là vẫn còn dừng lại ở trận chiến của Tô Minh và Nhiếp Thanh Cầm tại học viện Hỗn Độn ở nền văn minh Xương. Lúc đó suy cho cùng, tất cả thực lực mà anh thể hiện ra nhiều nhất cũng chỉ là gần với cảnh giới Tiên Nhân mà thôi.
Ấn tượng của cô ta về thực lực của Tô Minh chính là cảnh giới Tiên Nhân, cho nên, dù Tô Minh bây giờ đã ở cảnh giới Tiên Vương rồi thì trong tiềm thức của cô ta vẫn không thể tin được thực lực của Tô Minh có thể đuổi kịp những Tiên Tôn bảy tám tầng thậm chí Tiên Hoàng có mặt tại đây. Nhất là Hình Tề còn đang nhìn Tô Minh như hổ rình mồi.
"Ha ha ha... cậu chính là Tô Minh? Ha ha, trông cũng được, thiên phú võ đạo cũng khá lợi hại, cũng khó trách hai cô em gái này lại lưu luyến không quên, si tình mê muội cậu như vậy", lúc này, Đồng Tinh cười ha hả nói, sợ không đủ náo nhiệt nên bèn đổ thêm dầu vào lửa.
Mấy ngàn người khác có mặt ở đó lúc này ai nấy cũng đều vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm Tô Minh, kỳ dị không nói nên lời.
Tô Minh?
Người này chính là Tô Minh?
Thật sự có người này ư?
Nhìn dáng vẻ của hai tuyệt sắc mỹ nhân Hữu Cầm Bảo Bảo và Huyền Sơ Tình thì có thể thấy hai người không hề nói dối, quả thực đều tương tư Tô Minh?
Thế này vui rồi đây.
"Tô Minh? Tôi là Hình Tề, vị hôn phu của Hữu Cầm Bảo Bảo", Hình Tề cũng lên tiếng, nhìn sâu về phía Tô Minh, nụ cười trên mặt có sự chân thành không nói rõ ra được, chỉ là sâu trong nụ cười đó là sát ý nồng đậm.
Thế nhưng.
Điều khiến người ta bất ngờ là...
Chương 984: Suy nghĩ uy hiếp Tô Minh
Tô Minh căn bản không nhìn Hình Tề, mà nhìn chằm chằm vào Đồng Tinh, nói: "Tới cúi đầu xin lỗi Sơ Tình rồi tự chặt đứt một cánh tay đi".
Trong giọng nói thản nhiên ẩn chứa hàm ý không cho phép từ chối.
Không hề có ý đùa cợt.
Vừa dứt lời, bầu không khí liền có chút kỳ dị, rất nhiều người lại nhìn về phía Tô Minh, ai cũng rất kinh ngạc...
Rất bá đạo đó!
Không nhiều lời, con người cũng khá kiên quyết!
Chỉ là đầu óc có vấn đề ư?
Bộ dạng bảo vệ người phụ nữ của mình rất ra dáng đàn ông, nhưng anh phải có thực lực đã chứ?
Anh cũng không nhìn xem người vệ sĩ bên cạnh Đồng Tinh kia đó là cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng à.
Anh muốn ra vẻ để lấy le với phụ nữ những lại tìm sai đối tượng rồi!
"Tôi đi cúi đầu xin lỗi cô ta? Còn tự mình chặt đứt một cánh tay?", Đồng Tinh hứng thú, giơ tay lên chỉ vào chính mình, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ khoa trương: "Cậu bạn nhỏ, cậu nhận thầu trở thành huyệt cười một nghìn năm của chị đây rồi, ha ha ha..."
Cô ta cười rồi cười, đột nhiên, nụ cười của Đồng Tinh tắt ngúm, vừa khiêu khích vừa tàn nhẫn hừ một tiếng: "Cậu bạn nhỏ, trước mặt cậu, chị đây vẫn muốn sỉ nhục cô ta đó, vốn dĩ chính là một con tiện nhân mà! Rất quái đản khác người! Mắt lại còn mù! Nói cô ta là tiện nhân thì có vấn đề gì sao?"
Vừa dứt lời.
Đột nhiên.
Tô Minh biến mất...
Đúng.
Chính là biến mất.
Kiểu biến mất không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chớp mắt đã đứng trước mặt Đồng Tinh, mặt đối mặt.
"Đáng chết, cô chủ, lùi lại!", vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng bên cạnh Đồng Tinh một tay đẩy Đồng Tinh ra, sắc mặt ngưng trọng quát lên, đồng thời đứng chắn ngay trước mặt, đối diện với Tô Minh.
Người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng này mặc dù không thể cảm ứng được thực lực của Tô Minh một cách cụ thể, nhưng thân pháp này của Tô Minh... đáng sợ.
Thân pháp cấp bậc này, cấp bậc lĩnh ngộ quy luật không gian này đổi lại là cô ta cũng còn lâu mới làm được.
"Giết chết hắn ta!", Đồng Tinh cùng lúc bị đẩy ra, sắc mặt hung dữ gào lên, giọng nói cực kỳ tàn nhẫn.
Nhanh như tia chớp, người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng nghe được lệnh của Đồng Tinh dựa vào suy nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế liền trực tiếp ra tay.
"Xuy..."
Cũng khá tàn nhẫn nóng nảy, xoay cổ tay, một đạo quang ảnh xanh thẳm chợt lóe lên, đó là một thanh đoản kiếm, còn có chất độc đỉnh cấp thuần túy, thanh đoản kiếm được che kín bởi Tụ Tiên trận pháp, hơn nữa còn có cấp bậc bán bộ tổ khí.
Tại sao lại dùng đoản kiếm? Bởi vì, trong chiến đấu giáp lá cà, cận chiến, đoản kiếm ngắn sẽ phù hợp hơn, hơn nữa còn có thể đánh bất ngờ.
Người vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng này có tốc độ ra tay đủ nhanh, độ tinh chuẩn cũng rất ghê gớm, nhắm trúng vào tim của Tô Minh...
Đồng thời, quy luật sát ý, quy luật ẩn náu gì đó đi kèm trên thân đoản kiếm cũng đều đạt tới trình độ Bát Đoạn trung kỳ thậm chí hậu kỳ.
Tiên nguyên nồng đậm đến mức như hóa lỏng càng tưới đẫm đoản kiếm, khiến mức độ sắc bén và lực phá hủy của đoản kiếm được tăng lên rất rất nhiều. Giữa các làn sóng dao động của đoản kiếm, không gian bị đè ép đến mức xuất hiện gợn sóng lăn tăn như mảnh nhỏ.
Thế nhưng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh phải hoặc là né tránh, hoặc là đến cơ hội né tránh cũng không có mà trực tiếp chết trong tay của người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó, thì Tô Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng này lấy một cái. Coi như đối phương không tồn tại vậy.
Thế là.
Trong phút chốc.
"Keng!"
Thanh đoản kiếm đó nhẹ nhàng, chắc chắn cắm vào ngực trái nơi vị trí trái tim của Tô Minh, nhưng, nhưng, nhưng... đoản kiếm đã cắm vào tim Tô Minh rồi nhưng cảnh tượng xuyên qua ngực cắm vào tim trong tưởng tượng lại hoàn toàn không xảy ra, cảnh tượng máu tươi phun ra cũng không hề xuất hiện.
Ngược lại, khoảnh khắc khi thanh đoản kiếm cắm vào lại phát ra âm thanh như kim loại va vào nhau, rất chói tai, hơn nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy, thanh đoản kiếm đó, thanh đoản kiếm cấp độ bán bộ tổ khí đó lại hoàn toàn tới cực hạn chịu đựng, đứt gãy từ giữa.
Điều khiếp sợ hơn là, vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó gần như đã chịu phải lực tấn công phản ngược khổng lồ, toàn thân run lên, như chịu một quyền có trọng lượng vô hình đánh mạnh vào, cơ thể lõm vào thành hình cánh cung.
Cánh tay cầm chặt lấy thanh đoản kiếm của cô ta điên cuồng rách toác, xương trắng lộ ra, xé rách da thịt, máu tươi phun trào, vô cùng thê thảm.
"A...", tiếng kêu vạn phần thê thảm đáng sợ của cô ta khiến da đầu người nghe tê rần.
Cường độ thân thể hiện tại của Tô Minh sao có thể để một kẻ hạng kiến bọ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng tổn hại đến được? Trên thực tế, trước ngực của Tô Minh đến rách chút da cũng không có.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Tô Minh giơ tay lên.
Lặng yên không tiếng động cứ như vậy loáng một cái.
Một ngọn lửa giống như u linh đuổi theo người vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng của Đồng Tinh vừa bị đánh bay đi đó, vừa đuổi tới, vừa tiếp xúc với cô ta, ngọn lửa liền điên cuồng lớn lên, bao phủ cuốn chiếu, chỉ trong một hơi thở đã khiến người vệ sĩ cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng đó hóa thành hư vô, bao gồm cả thân thể lẫn thần hồn.
Cả quá trình Tô Minh tiễn vong đối phương ước chừng không đến một phần mười hơi thở.
Quá nhanh rồi.
Vừa đối mặt, người vệ sĩ bán bộ Tiên Hoàng đó đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
Về phần Đồng Tinh, hiện tại đã chết sững.
Dọa cho thê thảm! Sợ tới mức thiếu chút nữa là thần hồn cũng sụp đổ...
Trong sự khiếp sợ đến cùng cực này, trong đầu Đồng Tinh liền hiện lên một suy nghĩ - phải sống.
Dưới dục vọng muốn sống thúc giục, không biết là thông minh, hay là đầu óc có vấn đề mà đột nhiên cô ta quay đầu nhìn về phía Huyền Sơ Tình đang đứng cách xa đó, sử dụng thân pháp đến cực hạn, không màng tất cả xông về phía Huyền Sơ Tình...
Nghĩ cũng thật đơn giản, cô ta muốn bắt giữ Huyền Sơ Tình để uy hiếp Tô Minh. Cho dù không uy hiếp được Tô Minh thì giết chết con tiện nhân Huyền Sơ Tình này cũng được. Cho dù đến lúc này, trong đầu cô ta chỉ còn lại toàn là sự đố kỵ, tức giận và cả sát ý đối với Huyền Sơ Tình.
Suy nghĩ bắt giữ Huyền Sơ Tình để tự cứu lấy mình, không sai.
Chương 985: Giết Đồng Tinh
Tiếc là đã đánh giá cao thực lực của mình.
Cơ thể cô ta nhoáng lên.
"Đã cho cô cơ hội rồi mà còn không biết quý trọng", Tô Minh y như một con quỷ, chợt chắn trước mặt cô ta.
Quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong được Tô Minh phát huy đến cùng cực, với tốc độ ấy thì sao Đồng Tinh có thể sánh nổi?
"Để tôi tiễn cô một đoạn đường vậy", Đồng Tinh ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, còn Tô Minh lại lạnh nhạt nói, rồi giơ tay lên, khẽ vỗ lên vai cô ta.
Cái vỗ ấy rất nhẹ, chỉ đơn giản là khẽ vỗ một cái, thế nhưng, cảnh trượng trước mắt lại vô cùng kinh khủng... Từ bả vai Đồng Tinh lan dần ra cả cơ thể cô ta, giống hàng loại quân bài domino điên cuồng sụp xuống, rồi hóa thành cát bụi, kể cả là thần hồn.
Cho cũng cho cơ hội rồi, chỉ cần Đồng Tinh dập đầu xin lỗi với Huyền Sơ Tình và tự chặt một tay là được. Tiếc là, cô ta lại chọn cách tấn công Huyền Sơ Tình, giãy giụa trong vô ích, vậy kết quả chỉ có chết.
Sau khi giải quyết Đồng Tinh và người bảo vệ của cô ta, Tô Minh bèn đi về bên cạnh Huyền Sơ Tình.
Giờ phút này, mọi âm thanh đều biến mất... Mấy ngàn người có mặt ở đây đều kinh ngạc, hoảng sợ không thốt nên lời... Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, im lặng một lúc lâu.
Nếu hỏi trong thế hệ trẻ có ai giết chết được bán bộ Tiên Hoàng không? Đáp án là có và có thể tìm được tám hay mười người trong số những người đang có mặt ở đây.
Nhưng Tô Minh mới bao nhiêu tuổi?
Anh còn chưa tới 30 tuổi.
Lại có cảnh giới thế nào?
Chỉ mới là Tiên Vương tầng chín thôi.
Thế mà đã có thể giết chết bán bộ Tiên Hoàng giống như nghiền chết một con kiến! Chuyện này... thật sự hết sức đáng sợ!
Sau khi trở về bên cạnh Huyền Sơ Tình, Tô Minh lại nhìn sang Diệp Lâm: "Theo đuổi Sơ Tình, lại bị từ chối? Rồi thẹn quá hóa giận? Châm chọc khiêu khích?"
Anh vừa nói ra câu đó, bầu không khí nơi đây lại biến đổi.
Vô số người chợt hoàn hồn lại từ trong rung động, rồi nhìn chằm vào Tô Minh, căng thẳng, kích động không thôi.
Vụ gì đây?
Tô Minh định gây hấn với Diệp Lâm hả?
Tuy Tô Minh có thể giết chết bán bộ Tiên Hoàng một cách dễ dàng, điều đó khiến người ta chấn động như nhìn thấy quỷ. Nhưng, đây cũng không đại biểu rằng anh có tư cách gây hấn với một yêu nghiệt Tiên Hoàng tầng hai chân chính. Đơn giản vì sự chênh lệch giữa hai cảnh giới ấy là rất lớn, vượt cả một cảnh giới lớn.
Hơn nữa, một yêu nghiệt cấp độ như Diệp Lâm thì thực lực còn mạnh hơn cả cảnh giới.
Chính Diệp Lâm cũng hơi kinh ngạc, không kiềm được bật cười.
"Sao? Anh Tô giết Đồng Tinh và người bảo vệ của cô ta còn chưa đủ, định giết thêm Diệp Lâm tôi để ra oai à?", Diệp Lâm hừ lạnh, khinh bỉ nói.
Nghĩ rằng giết được bán bộ Tiên Hoàng là hay lắm hả? Đúng là không biết sống chết.
"Xin lỗi Sơ Tình đi, rồi chuyện này coi như xong", Tô Minh nói.
Anh cũng không phải loại người không nói lý lẽ. Dù sao, theo lời Huyền Tinh Bình thì Diệp Lâm chẳng làm gì sai cả, theo đuổi Sơ Tình là chuyện bình thường, vì Sơ Tình thật sự rất xinh đẹp. Còn chuyện bị từ chối, sau đó châm chọc mấy câu, cũng không coi như quá quắt.
Đồng Tinh là sỉ nhục, khiêu khích, mở miệng là "con đĩ". Nhưng Diệp Lâm lại không phải thế.
Vì lý do đó nên Tô Minh chỉ bảo Diệp Lâm xin lỗi Huyền Sơ Tình, rồi thôi.
Thế nhưng... câu nói ấy khi vào tai Diệp Lâm và những người khác thì lại mang nghĩa khác!
"Ha ha ha ha ha...", Diệp Lâm cười ha ha nhìn Tô Minh, không khỏi lắc đầu: "Không có thực lực thì đừng có mà làm ra vẻ. Khi đối mặt với Đồng Tinh, anh muốn cô ta dập đầu xin lỗi, rồi tự chặt một tay. Nhưng với tôi, chỉ cần nói xin lỗi là được? Chậc chậc... Anh sợ chọc giận tôi chứ gì? Nếu sợ thì đừng làm màu! Anh Tô, anh vẫn còn quá trẻ, anh nghĩ rằng tôi sẽ phối hợp với anh chắc?"
Diệp Lâm chế giễu, khinh bỉ không chút nể nang.
Có giỏi, anh cũng bảo tôi dập đầu xin lỗi, tự chặt một tay coi? Thứ hãm!
Mấy ngàn người có mặt ở đây cũng nhìn Tô Minh với ánh mắt khinh bỉ.
Thú vị ghê, chàng trai, anh Diệp không phối hợp với anh, để xem anh diễn tiếp thế nào? Có xấu hổ, mất mặt không? Chậc chậc... thú vị thật đó.
Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Tô Minh, định xem Tô Minh xấu hổ, sợ hãi, luống cuống thế nào. Song, điều khiến người ta không ngờ là chàng trai chưa đến 30 tuổi kia lại có tâm lý khá vững vàng, rất bình tĩnh.
Một lát sau, Tô Minh mở miệng nhàn nhạt nói: "Một khi đã thế, vậy anh dập đầu xin lỗi, tự chặt một tay đi, sao?"
"Anh chắc không?", Diệp Lâm cố ý trợn to mắt, lộ ra vẻ khoa trương, nhe răng cười: "Nếu tôi từ chối thì sao?"
Diệp Lâm cố tình làm trò.
"Nếu anh từ chối, tôi đành tiễn anh một đoạn đường vậy", mặt mày Tô Minh vẫn lạnh nhạt, nói với giọng không hề cảm xúc.
"Ha ha ha ha...", Diệp Lâm cười phá lên, cười ứa nước mắt: "Được, nào, mong anh tiễn tôi một đoạn".
Vốn, Diệp Lâm là một người rất kiêu ngạo. Hơn nữa, còn vừa gặp đã thích Huyền Sơ Tình, mà Tô Minh thì lại bị hắn ta coi như tình địch. Thế nên, sao hắn ta có thể chịu nổi?
Sau đó, Tô Minh còn chưa kịp ra tay, Diệp Lâm chợt im bặt, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi quát: "Thiên Lộng Kiếm!"
Giọng nói vừa vang lên.
"Keng..."
Chỉ thấy một luồng sáng chói mắt chợt xuất hiện như ma thuật, trong tay Diệp Lâm bỗng xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm ấy dài 3m, mặt ngoài màu máu, mặt trong màu đen. Nửa đoạn trước cực kỳ mỏng, y như trang giấy, lóe lên vẻ sắc lạnh, đường vân điêu khắc trên thân kiếm khiến người ta chỉ mới liếc nhìn một cái đã thấy đầu óc như sụp đổ. Nửa đoạn sau thì lại rất dày, hơn nữa, mép kiếm còn có hình răng cưa, trên mỗi một cái răng cưa đều được bôi chất độc khiến lòng người rét lạnh.