Cho nên, vốn dĩ hứng thú không lớn vào giờ phút này lại càng không có hứng thú hơn rồi.
Tuổi mới còn trẻ, thiên phú quả thực cũng được, nhưng tâm kế thì quá phức tạp.
Không kiềm chế được, Tống Xạ Sơn nhìn về phía Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn nói: "Viện phó Vương và cả viện phó Lưu, tôi còn phải đưa Tô Minh tới Nội Vụ Các, đưa cậu ấy đi lấy võ phục đệ tử chân viện, không tham gia vào việc thu nhận đồ đệ của hai anh nữa".
Nói rồi, Tống Xạ Sơn quay sang nhìn Tô Minh bên cạnh, giới thiệu nói: "Đây là Tô Minh, hôm nay cậu ấy gia nhập vào học viện Hỗn Độn, trực tiếp vào chân viện, không vấn đề gì chứ? Tôi giới thiệu với hai anh trước".
Do viện trưởng đã không còn quản chuyện của học viện nữa. Bây giờ, chuyện của học viện đều do ba vị phó viện trưởng phụ trách.
Tống Xạ Sơn có thể quyết định, nhưng vừa đưa Tô Minh từ bên ngoài vào, một bước trở thành đệ tử chân viện, trường hợp duy nhất trong lịch sử của học viện Hỗn Độn, đương nhiên phải nói một tiếng với Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn.
Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy bất giác nhìn về phía Tô Minh.
Nhìn thật sâu.
Hai người đều biết đến cái tên Tô Minh này, bởi vì Tô Minh có quan hệ mật thiết với Thiên Nữ Tạo Hóa!
Hai vị phó viện trưởng lại càng biết rõ hơn bốn chữ Thiên Nữ Tạo Hóa có nghĩa là gì. Cho nên, nào dám ngăn cản việc Tô Minh trở thành đệ tử chân viện của học viện Hỗn Độn?
Càng chưa nói đến, Tô Minh chưa đến 30 tuổi mà đã là Đại Đế hạ vị chín chuyển! Quả thực là yêu nghiệt tuyệt đại không thể tưởng tượng nổi! Nghe nói còn có thể chiến đấu vượt cấp, cũng quả thực có tư cách để phá lệ rồi!
Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy gật đầu nói: "Phó viện trưởng Tống cứ thoải mái sắp xếp".
Tâm trạng của hai người không tệ, Tống Xạ Sơn không biết do đầu óc để đâu rồi hay là thế nào mà xem ra quả thực không còn hứng thú với Lăng Dương nữa.
Lẽ nào, là vì nể mặt hai người họ sao? Lập tức địch ý với Tống Xạ Sơn đã giảm đi không ít.
Mặc dù Quân Tốc Tốc không hiểu, trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không thể nhiều lời nữa, không thể quá phận được, cô ta cũng không phải là người không biết suy nghĩ.
Đương nhiên, trong lòng rất tiếc nuối là thật, cô ta đã dự tính rồi, sau chuyện này nhất định sẽ đi hỏi sư tôn rốt cuộc là tại sao? Sư tôn có lẽ sẽ có lý do của mình chứ nhỉ? Cô ta quá tò mò rồi.
"Ồ? Chuyện gì vậy?", sắc mặt Tống Xạ Sơn không có quá nhiều cảm xúc, thật sự đã đứng lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Dương mỉm cười.
Còn trên sân sát hạch lúc này lại một mảng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Dương, ngừng thở, căng thẳng.
"Phó viện trưởng Tống, vừa nãy ông nói ông muốn đưa vị huynh đệ Tô Minh này tới Nội Vụ Các lấy võ phục của đệ tử chân viện sao? Tôi to gam dám hỏi, trước đó tôi đã được nghe nói, từ trước đến nay trong lịch sử của học viện Hỗn Độn chưa từng có ai vừa mới vào học viện đã được trở thành đệ tử chân viện. Không biết vị huynh đệ Tô Minh này có chỗ nào đã đả động được phó viện trưởng Tống, khiến phó viện trưởng Tống phải phá vỡ quy tắc của học viện Hỗn Độn vậy?", Lăng Dương hít sâu một hơi, chắp tay lại, cung kính hỏi. Dáng vẻ cung kính nhưng thực chất là chất vấn, chính là chất vấn, không cần phải nghi ngờ.
Trên thực tế, không chỉ là Lăng Dương, những người có mặt ở đó, trừ một bộ phận nhỏ như Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy ra thì gần như tất cả mọi người đều vô cùng vô cùng tò mò. Học viện Hỗn Độn vốn dĩ là một nơi hội tụ những yêu nghiệt tuyệt đại, làm gì có ai không phải là trong hàng tỷ người mới có một người chứ? Nhưng cũng chưa từng có ai được nhảy cách lên chân viện cả!
Ánh mắt của Quân Tốc Tốc nhìn về phía Lăng Dương cũng không còn thiện cảm nữa, thậm chí còn là phẫn nộ.
Không biết tốt xấu.
Đúng, trước đó cô ta cũng tán thưởng thiên phú võ đạo khủng bố của Lăng Dương, nhưng không có nghĩa là Lăng Dương lại có thể láo xược như vậy.
Cô ta vô cùng vô cùng tôn kính sư tôn Tống Xạ Sơn.
Sự chất vấn hiện tại của Lăng Dương khiến cô ta dâng lên sự thù địch cực lớn.
"Bởi vì cậu ấy đủ tư cách!", Tống Xạ Sơn thản nhiên nói.
Nói thẳng.
Không có bất cứ khiêm tốn hay nội liễm nào.
Đừng nói là một đệ tử chân viện, nếu như Tô Minh bằng lòng, có thể coi trọng thì đến vị trí viện trưởng, viện trưởng đương nhiệm e là cũng hai tay dâng lên cho anh ấy chứ.
Lăng Dương đỉnh đầu gần như bốc hỏa!
Đủ tư cách? Thế nào là đủ tư cách chứ?
Nếu như Tô Minh đủ tư cách, vậy Lăng Dương càng đủ tư cách hơn. Lăng Dương cảm thấy đầu óc của Tống Xạ Sơn có vấn đề, càng không có mắt nhìn người.
Hai chữ phẫn nộ gần như được viết lên mặt Lăng Dương rồi.
Hít sâu một hơi, Lăng Dương miễn cưỡng kiềm chế lửa giận, ngẩng đầu lên, nói: "Phó viện trưởng Tống, tôi muốn khiêu chiến Tô Minh đây một trận, có thể không?"
Mặc dù đang hỏi Tống Xạ Sơn, nhưng trên thực tế, ánh mắt của Lăng Dương đã nhắm vào Tô Minh.
Là chiến ý, là ánh mắt khiêu khích.
Không hề có chút che giấu nào.
Anh ta muốn làm mất mặt Tống Xạ Sơn.
Chỉ cần đánh bại Tô Minh, không những làm mất mặt Tống Xạ Sơn mà bản thân anh ta cũng có thể trực tiếp gia nhập vào chân viện, đúng không?
Cơ hội chính là phải tranh thủ, sợ cái gì chứ?
Tống Xạ Sơn hết chỗ nói, ông ta nhìn Lăng Dương như nhìn một tên ngốc.
Lăng Diêu cũng khá, nhưng nếu như để so sánh với Tô Minh thì khác nào lấy một giọt nước ra so với cả đại dương mênh mông?
Tống Xạ Sơn không từ chối, cũng không đồng ý, bởi vì ông ta tôn trọng Tô Minh, đây là Tô Minh bị khiêu khích thì để Tô Minh tự mình đưa ra quyết định.
"Đừng nhận lời, nhận lời là sẽ chịu thiệt đấy, anh ta hơn 6000 tuổi, anh mới chỉ chưa đến 30 tuổi, tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, có bản lĩnh thì anh ta đợi đến lúc anh 6000 tuổi hãy tới khiêu chiến anh!", Quân Tốc Tốc đứng bên cạnh Tô Minh, lên tiếng nói.
Bây giờ cô ta không chút lay động đứng về phía Tô Minh.
Dựa vào sự thờ ơ dửng dưng từ đầu đến cuối của Tô Minh, về mặt phong độ đã hoàn toàn lấn át Lăng Dương rồi được không? Cho dù thiên phú có kém Lăng Dương một chút thì cũng không đáng bao nhiêu cả! Huống hồ lại còn được sư tôn coi trọng như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Chương 842: Không xứng xách dép nữa là
“Chuyện nhỏ, chỉ cần Tống tiền bối đồng ý là được!”
Tô Minh rất nghiêm túc, nhưng cái giọng điệu ấy của anh lại khiến cho cả sân sát hạch yên tĩnh như tờ! Im thin thít, đờ ra!
Cũng chỉ có mỗi Tống Xạ Sơn là vẫn bình tĩnh, còn gật đầu: "Có thể".
Sau đó.
"Ha ha ha ha ha", Lăng Dương không chút kiêng nể bật cười ha ha: "Lăng Dương tôi vượt khó đi lên, một người một kiếm bước từng bước trải qua vô số giây phút sống còn, cũng coi như biết việc đời, nhưng chưa từng bị khinh như vậy! Cậu, giỏi! Đến đây, xin một trận chiến không màng sống chết! Cậu dám không?"
Lăng Dương điên cuồng cười ha ha, giơ kiếm trong tay lên.
Kiếm động, mây gió như vờn quanh.
Kiếm động, kiếm ý thất đoạn sơ kỳ hết sức sắc bén, dập dờn tràn ra bảo phủ cả đất trời.
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Tô Minh.
"Keng!"
Sức mạnh kinh khủng hơn 1000 tỷ kg bắt đầu cuồn cuộn chảy vào trong thân kiếm của Lăng Dương.
Thoáng chốc, kiếm mang của thanh Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, kêu lên ong ong, vô số quy tắc kiếm đạo trong hư không vọt thẳng về phía thanh kiếm trong tay anh ta, rồi lượn lờ trên thân kiếm.
Càng đáng sợ hơn là có lẽ bị kích thích nên lúc này, cảnh giới của Lăng Dương lại có dấu hiệu thả lỏng, rồi đột phá!
"Ầm!"
Nhảy thẳng lên Đại Đế trung vị sáu chuyển!
Khí thế cuồn cuộn, tinh khiết và vững chãi kia nói cho mọi người có mặt ở đây biết, cảnh giới của anh ta cũng không phải ăn hên mới đột phá, mà là có cơ sở, đột phá chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Giờ đây, hơn mười người mới vừa vượt qua sát hạch đứng sau Lăng Dương suýt không đứng vững, phải lùi lại phía sau, mặt mày lộ ra vẻ hoảng sợ, kính nể nhìn Lăng Dương. Cùng là người mới, nhưng chênh lệch giữa họ và Lăng Dương y như trời với đất vậy!
E rằng tham gia sát hạch cùng Lăng Dương là một nỗi đau với họ.
"Tốt! Tốt! Tốt!", Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều kích động đỏ cả mặt.
Tuy Tô Minh rất thân với Thiên nữ Tạo Hóa, nhưng người chiếm lợi lại là Tống Xạ Sơn, thậm chí còn vì thế mà ảnh hưởng đến địa vị của hai người họ.
Trong lòng họ, sao lại không tức giận chứ? Giờ, nếu có một người mới đánh thắng được Tô Minh, vả mặt Tống Xạ Sơn thì quá tốt rồi.
"Anh ra tay đi", cùng lúc đó, Tô Minh cũng cười nói.
Thậm chí anh còn không xông về phía Lăng Dương, vẫn chỉ đứng ở bên cạnh Quân Tốc Tốc và Tống Xạ Sơn, trông chẳng có vẻ gì là giống như muốn đánh nhau với Lăng Dương, toát ra vẻ tùy tiện, rũ mắt nhìn xuống anh ta.
Tô Minh càng tỏ ra như vậy, Lăng Dương lại càng tức giận.
Cơn giận nung nấu ý chí chiến đấu.
"Kiếm động ba ngàn, dẫn dắt sấm sét Tử Tiêu! Kiếm Lôi!", Lăng Dương nào còn giấu nghề? Trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết Tô Minh! Anh ta hét lên.
Phút chốc, ba ngàn bóng kiếm phóng thẳng xuống từ trên trời, cùng với đó là Tử Tiêu Thần Lôi.
"Vèo!", Lăng Dương chém ra một luồng kiếm lôi với tốc độ cực kỳ cực kỳ nhanh! Ngay cả bóng kiếm cũng khó mà thấy được, rồi đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Trong khoảnh khắc ấy, hầu như tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy Tô Minh chắc chắn sẽ chết, không có chút cơ hội nào để sống sót.
Lăng Dương cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý đầy tàn nhẫn.
Nhưng Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lại hơi kinh ngạc, vì sao Tống Xạ Sơn lại không ra tay? Giờ, Tô Minh đã rơi vào giây phút sống còn, thế mà ông ta vẫn chưa chịu cứu người? Đừng nói Tống Xạ Sơn không làm được vì ông ta có thể cứu Tô Minh một cách rất dễ dàng. Lạ Thật!
Trong giây phút ấy, Tô Minh cũng giơ tay lên.
Sau đó, anh làm một hành động khiến tất cả mọi người trong sân sát hạch đều điên cuồng. Không ngờ anh lại giơ tay lên tùy tiện chộp về phía kiếm lôi.
Á đù!
Con ngươi mọi người trợn to như muốn lọt khỏi tròng.
Nhưng sau đó, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ thấy, Tô Minh lại bắt được luồng kiếm lôi kia, hơn nữa, khi vừa chụp được, nó có vẻ muốn giãy giụa, nhưng Tô Minh chỉ khẽ bóp đã nát! Luồng kiếm lôi kia cứ thế vỡ vụn!
Vả lại, từ đầu đến cuối, tay của Tô Minh vẫn lành lặn không chút xây xát.
Đương nhiên không bị gì rồi, giờ với cường độ cơ thể anh thì sao một tên Lăng Dương bé nhỏ kia có thể dùng kiếm làm anh bị thương chứ?
Tô Minh đoán, nếu Đại Đế thượng vị bảy chuyển không dùng tới Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm như thần binh, vả lại còn là loại có sức tấn công như đao hay kiếm... có lẽ sẽ khó mà phá hủy được lực phòng ngự của cơ thể anh?
"Cậu...", trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ, Lăng Dương trợn to mắt, rùng mình, định nói gì đó.
Nhưng chỉ thấy.
"Vèo!", sau khi Tô Minh bóp nát luồng kiếm lôi kia, bèn thuận tay nhấn một cái.
Thoáng chốc, Lăng Dương đã thấy có một luồng kiếm ý phóng thẳng tới chỗ mình!
Sau đó, anh ta lập tức không thể nhúc nhích dù chỉ là một xíu, hoàn toàn bị luồng kiếm ý kia khóa lại.
Trong đầu Lăng Dương chỉ còn lại một suy nghĩ đó là thất đoạn đỉnh phong?
Đúng vậy, anh ta cảm giác được kiếm ý trong luồng kiếm phong của Tô Minh chính là thất đoạn đỉnh phong. Hơn nữa, còn là kiếm ý đỉnh cấp hiếm thấy.
Nếu so sánh thì kiếm ý thất đoạn sơ kỳ mà anh ta lấy làm tự hào còn không xứng để xách dép cho nó nữa là!
Cả hai không phải ở cùng một cấp bậc.
Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy cũng rùng mình, vì dù là hai người họ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ một luồng kiếm phong nhìn như tùy tiện kia của Tô Minh.
Kiếm ý đặc biệt thất đoạn đỉnh phong? Cả hai cũng sợ đến ngây người.
Chương 843: Liên minh Vô Song mời
Tên trước mặt còn là người hả? Quả thật như thần tiên luôn rồi! Chẳng trách sư tôn ghét bỏ Lăng Dương kia. Có Tô Minh thì Lăng Dương tính thứ gì?
Cô ta đã mặc sức tưởng tượng sau này có Tô Minh chống lưng cho thì mình muốn làm gì thì làm trong học viện. Hừ hừ, sau này, học viện Hỗn Độn chính là sân nhà của bà đây. Đặc biệt là ba con nhỏ cùng được gọi là bốn nữ thần như mình, dám kiêu ngạo thì tôi sẽ bảo anh Tô giết các cô. Ừ, cô ta đã đổi giọng gọi anh luôn.
"Được rồi, Tô Minh, chúng ta đến Nội Vụ Các thôi", Tống Xạ Sơn không biết nên nói gì, chỉ có thể liếc nhìn Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn với ánh mắt đầy tội nghiệp. Vốn dĩ, trong hai người sẽ có một người có thể nhận Lăng Dương làm đệ tử, cũng coi như có thu hoạch, ai ngờ... Chỉ trách họ quá xui thôi.
Mãi đến khi Tống Xạ Sơn, Tô Minh và Quân Tốc Tốc rời khỏi sân sát hạch một lúc lâu, mọi người có mặt ở đây vẫn đang đắm chìm trong kinh ngạc, chưa thể hoàn hồn lại.
Sau khi Tô Minh nhận được võ phục của chân viện, rồi đi đến một tòa nhà mới dưới sự hướng dẫn của Tống Xạ Sơn. Ừ, mình anh được một tòa nhà, điều kiện ấy xem như rất tốt. Ngay cả Quân Tốc Tốc cũng hâm mộ không thôi. Cô ta vẫn còn ở chung với một người khác đó.
Trên đường đi, Quân Tốc Tốc như một chú chim nhỏ ríu rít lẽo đẽo theo sau, song, do cô ta có vẻ ngoài khá xinh đẹp, giọng nói cũng hay nên Tô Minh mới không thấy phiền. Huống chi, Quân Tốc Tốc vẫn luôn nói về chuyện trong học viện, trái lại còn có thể giúp anh hiểu biết thêm về học viện Hỗn Độn.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Tô Minh bèn bế quan trong phòng!
Anh cứ nghĩ đến Thiên nữ là lại muốn bẻ đôi từng phút từng giây ra để dùng. Anh muốn mạnh lên!
Thực lực của anh vẫn còn kém rất rất rất nhiều để đi đến nền văn minh cấp 9, nên không thể lãng phí bất cứ phút giây nào.
Đầu tiên, Tô Minh tiếp tục hấp thu thần cách Vu Thần. Lúc đó khi ở trên tàu chiến của Thái Nhất thần quốc, thực tế anh vẫn chưa hấp thu xong, nhưng đã thu hoạch được rất nhiều. Pháp Tắc Trường Hà của anh đã đạt tới 7000 loại, còn có được "Tam Thức Khai Thiên" trong Thiên Vẫn kiếm pháp và Thiên Vẫn kiếm ý.
Vậy thì, trong thần cách Vu Thần sẽ còn lại gì đây? Chắng mấy chốc, anh đã có được câu trả lời, dó là Vu Nguyên tinh khiết.
"Đồ tốt", Tô Minh sáng mắt.
Vu Nguyên tinh khiết nhất có thể tăng cường và rèn luyện cơ thể. Phải biết rằng, trong 1 tỷ năm qua, chủng tộc được công nhận có cơ thể mạnh nhất ở nền văn minh Xương chính là tộc Vu Thần. Mà lý do họ mạnh còn không phải là vì Vu Nguyên sao?
Số thần cách Vu Thần còn lại vẫn chưa được anh hấp thu đều là Vu Nguyên, mà số lượng còn rất khả quan.
"Bắt đầu hấp thu!"
Tô Minh không chút do dự điên cuồng hấp thu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Một ngày sau, cuối cùng Tô Minh cũng hấp thu xong.
Lúc này, không gian quanh người Tô Minh đều vặn vẹo chỉ vì cơ thể anh quá mạnh, mạnh đến nỗi không gian của nền văn minh Xương không chịu nổi.
"Chắc cường độ cơ thể mình phải tăng lên gấp 3 lần ấy nhỉ", Tô Minh cũng hơi kinh ngạc, thu hoạch này quá lớn.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng nói của một cô gái vang lên, cô ta muốn gặp anh nói chuyện.
Cô ta là Hồ Linh Dư, học viên của học viện Hỗn Độn.
Thực tế, chỉ xét về vẻ ngoài thì cô ta có hơi kém hơn Quân Tốc Tốc, nhưng tổng thể thì với dáng người lồi lõm kia lại ghi điểm, ở trong học viện lại có nhiều đệ tử nam theo đuổi cô ta hơn.
Ngoài ra, ở thế giới võ đạo, thực lực cũng là một mặt có thể ghi điểm. Thực lực của Hồ Linh Dư cũng rất mạnh, là Đại Đế thượng vị ba chuyển, cũng được coi như nằm trong top đầu ở chân viện và xếp hạng thứ 26.
"Hừ", đúng lúc này, Quân Tốc Tốc bỗng đến. Cô ta vừa đến đã thấy Hồ Linh Dư, nên không khỏi hừ lạnh. Cô ta và Hồ Linh Dư chính là đối thủ một mất một còn!
"Em gái Tốc Tốc", Hồ Linh Dư thấy Quân Tốc Tốc lại thân thiện chào hỏi, thực tế, sao cô ta không ghét Quân Tốc Tốc cơ chứ?
Trong mắt cô ta, Quân Tốc Tốc chỉ là một đứa trẻ con bị dạy hư, không có sư tôn Tống Xạ Sơn thì cô ta chẳng là cái đinh gì cả.
Hồ Linh Dư thật sự rất ghen tỵ với Quân Tốc Tốc, mình có điểm nào mà không mạnh hơn Quân Tốc Tốc cơ chứ? Nhưng, sư tôn của cô ta chỉ là một trưởng lão.
Còn Quân Tốc Tốc may mắn hơn, sư tôn của cô ta bỗng dưng nhảy lên chức phó viện trưởng, dựa vào cái gì? Không công bằng.
Đương nhiên, cô ta chỉ thầm suy nghĩ trong lòng thôi, chứ trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.
"Cô tới làm gì?", Quân Tốc Tốc hỏi.
"Tìm Tô Minh có chuyện tốt", Hồ Linh Dư cười đáp.
"Chuyện tốt? Không phải là nhìn trúng anh Tô chứ?", Quân Tốc Tốc cảnh giác, tuy cô ta chẳng là gì với Tô Minh, không quản được việc Tô Minh có thích Hồ Linh Dư không. Nhưng, cô ta lại không muốn thấy anh Tô và Hồ Linh Dư thích nhau một chút nào!
"Ha ha, em gái Tốc Tốc, chị không có giành đàn ông với em, chị chỉ tới mời Tô Minh tham gia vào liên minh Vô Song thôi. Là thành viên chính thức chứ không phải thành viên ký danh nhé", Hồ Linh Dư cười ha ha nói.
Cô ta ném ra một tin tức như trái bom, vừa dứt lời, thoáng chốc, sự nhốn nháo trước tòa nhà lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người trợn to mắt, nhìn về phía Hồ Linh Dư tỏ vẻ hết sức kinh ngạc!
Tụi này không nghe nhầm đó chứ?
Đệ tử trong học viện Hỗn Độn có đoàn thể của riêng mình, nhưng từ khi học viện được thành lập đến nay, chỉ có liên minh Vô Song là vẫn sừng sững và truyền thừa tiếp.
Nó cực kỳ bí ẩn, mà điều kiện tuyển chọn cũng hết sức nghiêm ngặt.
Liên minh Vô Song chỉ tuyển yêu nghiệt có một không hai hoặc những ai có ô dù khổng lồ có ích cho nó.
Theo công tác thống kê, cứ 3 triệu năm thì nó mới chọn một người trong học viện, nhưng vẫn chưa chắc là thành viên chính thức.
Ví dụ như Hồ Linh Dư, vốn với tư chất và thực lực của cô ta thì có chết cũng chẳng có cơ hội tham gia vào liên minh Vô Song. Song, vì ô dù của cô ta chính là thế lực bí ẩn rất mạnh ở vực ngoại, nên mới miễn cưỡng được vào liên minh. Mặc dù chỉ là thành viên ký danh, cũng đủ để Hồ Linh Dư kiêu ngạo ba kiếp.
Nó cũng khiến Hồ Linh Dư có danh dự và được thừa nhận trong số các đệ tử, thậm chí còn mơ hồ được coi như là người đứng đầu trong bốn nữ thần chỉ vì cô ta là thành viên ký danh của liên minh Vô Song.
Tô Minh quả thật là yêu nghiệt hiếm có, e rằng tìm khắp trong dòng lịch sử của học viện Hỗn Độn cũng không ai sánh bằng anh.
Thường thì Tô Minh đúng là có tư cách tham gia liên minh Vô Song, nhưng cũng không nhanh như vậy! Anh chỉ mới vào học viện một ngày!
Bình thường, những đệ tử mà liên minh Vô Song mời đều sinh sống trong học viện mấy chục hay mấy trăm ngàn năm!
Suy cho cùng, yêu nghiệt cũng phải có thời gian trưởng thành và lớn mạnh. Tô Minh có yêu nghiệt cũng chỉ đang trong giai đoạn trưởng thành mà thôi!
Chương 844: Sức mạnh của Vô Song Minh
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Tôi xin nhận ý tốt của cô Hồ và Vô Song Minh, nhưng tạm thời tôi không muốn tham gia vào bất cứ thế lực nào. Vì vậy, mong các vị lượng thứ”.
Mặc dù Tô Minh đang bế quan tu luyện nhưng thần hồn vẫn để ý đến xung quanh. Đây cũng vì an toàn của bản thân. Dù sao thì hiện giờ thiên nữ Tạo Hóa không còn ở bên cạnh nên anh phải chú ý hơn.
Vì vậy anh biết hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả cuộc đối thoại hay bất cứ chuyện gì xảy ra ở phía trước.
Còn về lời mời của Vô Song Minh thì anh không suy nghĩ mà từ chối luôn.
Bởi vì, khi gia nhập vào một thế lực nào đó cũng chỉ có hai lý do. Thứ nhất là muốn tìm thế lực đó bảo vệ mình, Tô Minh lại không cần điều này. Thứ hai là vì tài nguyên võ đạo, Tô Minh cũng không thiếu. Kể cả đi tìm văn minh hoang cổ thì nếu Tô Minh muốn, anh sẽ tự đi tìm chứ không cần đến người khác.
Vì vậy anh đã từ chối thẳng thừng.
Lúc Tô Minh từ chối thì bên ngoài yên tĩnh lạ thường.
Ai nấy đều như hóa đá, há hốc miệng kinh hãi.
Bất cứ học viên nào của học viện Hỗn Độn cũng khao khát được đến Vô Song Minh và còn được làm thành viên chính thức. Vậy mà Tô Minh lại từ chối?
Tô Minh điên rồi sao?
Gia nhập Vô Song Minh, chẳng phải là một bước lên trời sao?
Gia nhập Vô Song Minh, gần như có thể bước vào nền văn minh cấp hai rồi.
Đúng là không tìm được bất cứ lý do gì từ chối.
Ngay cả Quân Tốc Tốc cũng chau mày, định nói về sự khủng khiếp và những lợi ích khi gia nhập vào Vô Song Minh. Mặc dù ghét Hồ Linh Dư nhưng cũng không muốn Tô Minh bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng vẫn chưa đợi cô ta lên tiếng thì…
“Tốc Tốc! Không cần khuyên tôi đâu! Tôi biết cả rồi nhưng vẫn mong lượng thứ”, Tô Minh trực tiếp ngắt lời Quân Tốc Tốc.
Còn sắc mặt của Hồ Linh Dư trở nên khó coi.
Cô ta công nhận sức mạnh của Vô Song Minh và cũng cảm thấy tự hào về Vô Song Minh.
Vậy mà Tô Minh lại từ chối thẳng thừng.
Giờ đây trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ… Đúng là không biết điều!
Ngay cả Cửu minh chủ cũng đích thân mời rồi mà anh còn ra vẻ? Điên rồi sao? Đúng là không bình thường?
Có chết cô ta cũng không thể ngờ Tô Minh lại từ chối. Đúng là chuyện không ngờ tới thì lại xảy ra.
Nhưng cũng đúng lúc này…
“Cậu chủ Tô có thể nói ra lý do từ chối không?”, đột nhiên một giọng nói vang lên, dường như truyền đến từ không gian, dường như truyền đến từ hư không hoặc là từ sâu thẳm linh hồn nào đó. Dù sao thì giọng nói cũng vô cùng quái dị.
Đây là tiếng nói của Mộng Li Khinh Đàn, Cửu minh chủ của Vô Song Minh.
Một sự tồn tại thần thánh của học viện Hỗn Độn.
"Không đồng ý chính là không đồng ý, không cần nói thêm gì nữa. Còn nữa, các người có thể im miệng cho tôi tu luyện không?"
Chuyện này…
Tất cả các học viên của học viện Hỗn Độn ở bên ngoài chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, nóng ran, họ sợ đến nỗi khó thở.
Họ đã nghe thấy gì thế này?
Tô Minh không những không nhận lời mời của Mộng Li Khinh Đàn mà còn bắt Mộng Li Khinh Đàn im mồm, không được quấy rầy anh tu luyện?
Ghê thật!
Người này to gan quá đi!
Từ trước đến nay luôn có tin đồn, vào được Vô Song Minh thì không cần tôn trọng những lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn nữa. Đây là đặc ân.
Nếu như hỏi những học viên có mặt ở đây, sau này muốn trở thành trưởng lão của học viện Hỗn Độn hay là gia nhập vào Vô Song Minh? Chắc chắn 100% họ sẽ nói là muốn gia nhập vào Vô Song Minh.
Trong lòng rất nhiều học viên, cái tên Mộng Li Khinh Đàn còn có sức nặng hơn cả Tống Xạ Sơn, Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy.
Hơn nữa, phải thừa nhận một điều. Nếu nói về tiềm lực sau này thì Mộng Li Khinh Đàn còn tăng thêm về cấp bậc hơn đám Tống Xạ Sơn rất nhiều.
Nếu tạm thời vứt bỏ thân phận khủng khiếp là Cửu minh chủ của Vô Song Minh, kể cả là đứng thứ nhất của chân viện nhưng đã chiếm vị trí này mấy trăm ngàn năm thì danh tiếng này cũng vô cùng dọa người.
Nếu so sánh, Tống Xạ Sơn là người mạnh nhất trong ba vị phó viện trưởng, khi năm đó vẫn là một học viên và thành tích tốt nhất cũng chỉ là đứng thứ ba trên bảng xếp hạng. Vậy thì so sánh với người luôn chiếm vị trí thứ nhất như Mộng Li Khinh Đàn, đúng là một trời một vực.
“Cậu nhóc! Hơi bồng bột rồi đấy”, Tống Xạ Sơn khoanh chân ngồi tu luyện trong linh trận Hỗn Độn lúc này cũng mở mắt ra, nói với vẻ tiếc nuối và bất lực.
Trên thực tế, nếu để ông ta nói thì ông ta vẫn hi vọng Tô Minh gia nhập vào Vô Song Minh.
Kể cả bản thân Tống Xạ Sơn cũng phải thừa nhận, gia nhập Vô Song Minh có nhiều lợi ích cho phát triển sau này của Tô Minh.
Dù sao thì khi rời khỏi nền văn minh Xương để đến nền văn minh cấp hai thì học viện Hỗn Độn cũng không thể giúp ích được gì nhưng Vô Song Minh lại làm được.
Tiếc rằng lúc này ông ta nhắc nhở Tô Minh thì cũng đã muộn. Tô Minh đã từ chối rồi, hơn nữa thái độ cũng rất kiên quyết. Theo như tính cách của Mộng Li Khinh Đàn thì chắc không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Nhưng không sao cả. Dựa vào thiên phú võ đạo của Tô Minh và cả mối liên hệ cực lớn với thiên nữ Tạo Hóa thì ông ta tin rằng, kể cả Tô Minh không vào Vô Song Minh thì sau này vẫn không thua kém Mộng Li Khinh Đàn.
Nghĩ đến Mộng Li Khinh Đàn, Tống Xạ Sơn lại thấy có chút tiếc nuối. Trên thực tế, kể cả viện trưởng hay ông ta đều hy vọng Mộng Li Khinh Đàn có thể gia nhập vào đội ngũ lãnh đạo của học viện Hỗn Độn. Nếu như Mộng Li Khinh Đàn muốn thì kể cả vị trí viện trưởng nhiệm kỳ sau, Tống Xạ Sơn cũng sẵn sàng nhượng lại để Mộng Li Khinh Đàn làm.
Bởi vì Mộng Li Khinh Đàn thật sự có thể dẫn dắt học viện đi lên tầng cao mới. Tiếc rằng Mộng Li Khinh Đàn không ở học viện Hỗn Độn nữa.
“Cho anh 100000 năm. Sau đó tôi sẽ mời anh quyết chiến. Tôi thật sự muốn biết khí chất ngông cuồng của anh đến từ đâu?”, một giây sau, Mộng Li Khinh Đàn đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói rất dễ nghe nhưng có chút lạnh lùng.
Cô ta thật sự tức giận!
Chương 845: Tô Minh khiêu chiến Mộng Li Khinh Đàn
Thông thường mà nói, cô ta sẽ không bao giờ nổi nóng với học viên của học viện Hỗn Độn. Bởi vì cô ta hơn họ quá xa, kể cả là những học viên xếp hạng thứ hai, thứ ba trên bảng xếp hạng cũng không thể so sánh được với cô ta.
Cô ta có thể trấn áp tất cả những người trong top 10, đẳng cấp không giống nhau thì tất nhiên cô ta sẽ không tùy ý nổi nóng với học viên của học viện Hỗn Độn.
Nhưng Tô Minh lại chọc giận cô ta.
Với tính cách của cô ta thì lúc này thật sự tức giận bởi sự ngông cuồng và bá đạo của Tô Minh.
Cô ta muốn nhìn xem, dựa vào đâu mà Tô Minh từ chối lời mời?
Còn tại sao cô ta lại hẹn 100000 năm sau. Bởi vì hiện giờ Tô Minh quá trẻ, còn chưa đến 30 tuổi…
Trong thời gian ngắn muốn giao đấu với Tô Minh thì đúng là ức hiếp người quá đáng. Dù sao thì Mộng Li Khinh Đàn đã hơn 700000 tuổi, mặc dù vậy vẫn được coi là trẻ.
Hơn nữa, đến nền văn minh cấp hai, 10 triệu vẫn coi là lứa tuổi thanh niên, vậy thì 700000 tuổi có thể coi là rất trẻ.
Nhưng so với Tô Minh thì thời gian tu luyện không biết dài gấp bao nhiêu lần. Vì vậy cô ta cũng không muốn ức hiếp người khác.
Tất nhiên, đây là thể hiện của sự tự tin tuyệt đối.
Kể cả, Tô Minh thể hiện được thực lực của mình trong trường thi là vô cùng đáng sợ, bao gồm cả kiếm ý đỉnh phong Thất Đoạn, bao gồm cả việc tùy ý chém ra một kiếm là đã có thể chém đứt núi Võ Đạo. Nhưng trong mắt cô ta vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi.
“Anh Tô Minh! Đừng đồng ý!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Quân Tốc Tốc đã vội nói, rồi lại lớn tiếng nói: “Chị Mộng Li! Mong chị đừng chấp với Tô Minh nữa. Tô Minh mới vừa vào học viện được một hai ngày, vẫn chưa biết gì cả”.
Quân Tốc Tốc không muốn nhìn Tô Minh đi vào chỗ chết.
Cô ta cũng là người yêu quý nhân tài, chứ chưa nói đến việc Tô Minh và sư tôn của cô ta có quen biết nhau.
Chỉ cần là người của học viện Hỗn Độn, có ai không biết lần trước Mộng Li Khinh Đàn xuất hiện ở học viện Hỗn Độn là 120000 năm trước.
Lúc đó, Mộng Li Khinh Đàn một chiêu mà đánh bại được viện trưởng Vương Thừa Quy lúc đó ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển.
Mặc dù lúc đó Quân Tốc Tốc còn chưa ra đời nên không thể tận mắt nhìn thấy.
Nhưng có rất nhiều người trong học viện nhìn thấy.
Hơn nữa, trong Võ Các của học viện còn lưu giữ bức tranh võ đạo mà năm đó Mộng Li Khinh Đàn dùng một chiêu đánh bại Vương Thừa Quy. Tất nhiên, lúc đó Mộng Li Khinh Đàn che mặt nên không thể nhìn rõ dung nhan của cô ta.
Điều đó không quan trọng, quan trọng là 120000 trước mà thực lực của cô ta khéo đã chạm đến cấp bậc Tiên Nhân rồi chăng?
Còn bây giờ thì sao?
120000 năm qua đi…
Mộng Li Khinh Đàn đã mạnh đến mức nào rồi?
Tô Minh có yêu nghiệt đến mức nào, kể cả có thể một hơi giết chết một trăm Lăng Dương, kể cả dùng một ngón tay nghiền nát trăm ngọn núi Võ Đạo thì cũng không thể là đối thủ của Mộng Li Khinh Đàn.
Kể cả là 100000 năm sau…
100000 năm này, Tô Minh đã là yêu nghiệt tuyệt thế, là yêu nghiệt vạn cổ có một, có thể tiến bộ, có thể trưởng thành nhưng chắc chắn Mộng Li Khinh Đàn cũng thế. Tô Minh trưởng thành, lẽ nào cô ta lại chững lại sao?
Mộng Li Khinh Đàn chưa nói gì thì lúc này giọng nói của Tống Xạ Sơn đột nhiên vang lên: “Mộng Li Khinh Đàn! Đợi khi nào trận chiến diễn ra ở nền văn minh cấp hai, đến lúc đó cô với cậu ta nhất định sẽ có cơ hội giao đấu. Còn bây giờ thì thôi đi”, Tống Xạ Sơn đã lên tiếng.
Mộng Li Khinh Đàn định lên tiếng đồng ý rồi. Bởi vì dù sao thì cô ta vẫn là học viên của học viện Hỗn Độn.
Dù sao thì cũng phải nể mặt những tiền bối ở đây.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh lại nói: “Tống tiền bối! Và cả Quân Tốc Tốc nữa! Tôi xin nhận lòng tốt của hai người. Nhưng tôi vẫn rất tò mò rốt cuộc Cửu minh chủ có thực lực như nào? Mộng Li Khinh Đàn đúng không? Tôi chấp nhận khiêu chiến của cô. Nhưng tôi có một điều kiện”.
Lời nói vừa dứt thì ngay cả Tống Xạ Sơn đang ngồi khoanh chân tu luyện trong linh trận Hỗn Độn cũng suýt ngất đi.
Chuyện này…
Ông ta biết là sẽ như vậy mà!
Tô Minh đúng là tu giả võ đạo bá đạo nhất mà ông ta từng gặp. Tuổi còn trẻ mà làm cái gì cũng bá đạo?
Đúng là bất lực!
Quân Tốc Tốc như muốn bật khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đúng là không biết nghĩ tới lòng tốt của người khác”.
Còn những học viên ở các viện của học viện Hỗn Độn đều sợ đến nỗi ngất đi.
Hồ Linh Dư thì cười lạnh một tiếng, hận nỗi không thể cười ngoác mồm ra. Đúng là hiếm thấy, đúng là hống hách quá chừng!
“Điều kiện gì?”, giọng nói của Mộng Li Khinh Đàn lạnh lùng. Cô ta vốn là người như thế, kể cả lúc dễ tính cũng vậy. Nhưng hôm nay thật sự bị Tô Minh chọc tức, lúc này lửa giận đã ngút trời.
Chắc là không ai có thể cản nổi.
Cô ta muốn đấu với Tô Minh một trận.
Cô ta muốn nói cho Tô Minh biết, núi cao còn có núi cao hơn!
Không dạy cho Tô Minh một bài học thì cô ta cảm thấy không yên.
Vì vậy, cô ta quyết định, kể cả Tô Minh đưa ra điều kiện gì hà khắc thì cô ta vẫn đồng ý. Kể cả phải phong ấn cảnh giới của mình hoặc Tô Minh ra bao nhiêu chiêu…
“Điều kiện là, cô muốn khiêu chiến tôi, ba tháng là được, chứ ai mà đợi được 100000 năm? Tôi không có nhiều thời gian như thế đâu. 100000 năm sau, tôi sợ là tôi nhìn một cái là cô sẽ hóa thành hư vô mất”, Tô Minh nói rất thật lòng.
Trong lòng Tô Minh thầm tính toán, trong vòng 100000 năm anh sẽ bước vào nền văn minh cấp chín để tìm thiên nữ Tạo Hóa.
Trong 100000 năm, nếu như không rời khỏi học viện Hỗn Độn thì anh thà chết còn hơn.
Cái tên Mộng Li Khinh Đàn rất hay, nhưng đầu óc lại không nhanh nhạy lắm.