Chấn động như kiểu bầu trời sụp đổ, nhật nguyệt chuyển dời.
Bất cứ ai có mặt ở đây đều có cảm giác ngạt thở như bị ai xiết cổ đến chết.
Họ nghe thấy gì thế này?
Họ nhìn thấy gì vậy?
Quan Hoàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, cung kính khom người, sắc mặt tái nhợt?
Tất cả mọi người đều cảm thấy thiên nữ đột nhiên xuất hiện khỏi thần hồn của Tô Minh là một kẻ vô tri, đang nói hống hách và không biết sống chết là gì…
Nhưng Quan Hoàng lại bị hù dọa thành ra như này?
Không!
Không phải là hù dọa!
Chắc chắn Quan Hoàng cũng không phải kẻ ngốc. Một lão quái vật siêu cấp, một bá chủ tuyệt thế sao lại là kẻ ngốc được?
Quan Hoàng thật sự cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc đến từ thiên nữ Tạo Hóa? Vì vậy ông ta mới có thái độ như này.
“Lẽ nào… Chúng ta không cảm nhận được sức mạnh của cô gái kia là vì… Vì chúng ta quá yếu, thậm chí còn không có tư cách cảm nhận ư? Và chỉ có thực lực như Quan Hoàng mới cảm nhận được?”
Trong đầu nhiều người lập tức xuất hiện suy nghĩ như này.
Quan Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như hóa đá, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ hoảng loạn như gặp ma.
Cô ta chưa từng nghĩ có một ngày có ai có thể đánh bại được phụ hoàng của mình, càng không thể ngờ có người lại không cần ra tay mà vẫn có thể trấn áp được phụ hoàng.
Kể cả tận mắt nhìn thấy nhưng cô ta vẫn rất hoang mang, vô cùng kinh hãi.
“Không… Không phải đang nằm mơ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm.
“Hừm!”, đồng thời lúc này, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chưa hề ra tay nhưng…
Phụp!
Quan Hoàng liên tiếp lùi về sau ba bước.
“Một bước hỗn độn, một bước thương khung”.
Ba bước liên tiếp, tạo ra một khoảng không hỗn độn.
Sau khi lùi ba bước, miệng Quan Hoàng toàn máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.
Ông ta đã bị thương!
Hơn nữa còn bị thương khá nặng.
Trong lòng Quan Hoàng vô cùng sợ hãi.
Ông ta luôn biết mình không phải là vô địch, thậm chí ông ta còn nghi ngờ bên ngoài thế giới Đại Thiên còn có thế giới võ đạo mạnh hơn.
Ông ta luôn hoài nghi thế gian này còn có một số người có thực lực vượt qua cả khái niệm không gian, thời gian, bỏ qua tất cả những bó buộc của ý chí đại đạo và quy luật…
Nhưng những hoài nghi này hàng chục triệu năm nay ông ta chưa từng nhìn thấy và cũng chưa chứng minh được.
Chỉ đến lúc này Quan Hoàng mới dám chắc chắn, nó thật sự có.
Thực lực của thiên nữ Tạo Hóa trước mặt hoàn toàn thuộc về hệ thống và văn minh võ đạo khác.
Thực lực của cô ta có thể được coi là vô địch tuyệt đối chăng?
Ánh mắt Quan Hoàng nóng rực, mặc dù thương nặng nhưng ông ta vẫn vô cùng phấn khích. Bởi vì ông ta nhìn thấy con đường tương lai, biết được phương hướng võ đạo, biết được sự vô tận của võ đạo.
“Ông không gọi thuộc hạ và các tiền bối đến giúp ông sao?”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói.
Sở dĩ cô ta không trực tiếp ra tay và giết chết Quan Hoàng, lý do rất đơn giản, đó là nể mặt Quan Khuynh Thành.
Cô ta khá thích Quan Khuynh Thành. Vì vậy, tất nhiên sẽ không giết chết Quan Hoàng, nếu không thì cả đời này Tô Minh và Quan Khuynh Thành sẽ hữu duyên vô phận mất.
Ngoài ra, mặc dù Quan Hoàng khiến người khác ghét bỏ, vô cùng kiêu ngạo và hống hách nhưng chưa đến nỗi bị chết. Cộng với thái độ lúc này cũng khá tốt nên thiên nữ Tạo Hóa chỉ định trừng phạt thôi.
“Đứng trước mặt tiền bối, kể cả tập trung tất cả tu giả võ đạo của thế giới Đại Thiên thì có thể làm gì được ạ?”, Quan Hoàng cung kính nói, sau đó ông ta đột nhiên quỳ xuống.
Phụp!
Ông ta thật sự quỳ xuống!
Đường đường là Quan Hoàng mà lại quỳ xuống như vậy sao?
Đúng là khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Cầu xin tiền bối thu nhận tôi làm đồ đệ”.
Người kinh hãi nhất phải kể đến con gái ông ta là Quan Khuynh Thành.
Cô ta hiểu quá rõ phụ hoàng của mình là người kiêu ngạo đến mức nào?
Không dưới một lần cô ta từng nghe phụ hoàng cô ta kiêu ngạo mà nói rằng: “Trên đời này chỉ quỳ trước bố mẹ chứ không quỳ trước trời đất”.
Trong trí nhớ của cô ta, đừng nói là quỳ xuống mà kể cả cúi đầu trước người khác thì phụ hoàng cũng chưa bao giờ có.
Kể cả đối mặt với chủ nhân của La Thiên đẳng cấp nhất và có danh tiếng lớn nhất ở thế giới Đại Thiên thì phụ hoàng của cô ta cũng chưa từng khiếp sợ, cùng lắm là coi như những người bạn bình thường.
Nhưng hiện giờ phụ hoàng lại quỳ xuống xin bái sư?
Đây còn là phụ hoàng của mình không?
Tam quan của Quan Khuynh Thành như sụp đổ.
Cô ta cảm thấy khó thở, cứ đờ đẫn nhìn phụ hoàng đang quỳ trên đất.
Những người khác có mặt ở đây cũng vậy.
Không khí lúc này thật sự quá nặng nề.
Hàng triệu ánh mắt nhìn về phía thiên nữ Tạo Hóa, họ kính sợ đến mức không còn từ gì có thể diễn tả nổi.
“Ông quá yếu, hơn nữa cũng không có tiềm lực”, thiên nữ Tạo Hóa lắc đầu, nói.
Nếu đồ đệ của cô ta yếu như Quan Hoàng thì thể diện của cô ta làm gì còn nữa?
Nói thật thì các nền văn minh đan xen, hỗn độn sinh tử, kỷ nguyên vô tận. Ngay từ đầu đến giờ cô ta chưa từng có ý nghĩ muốn thu nhận đồ đệ.
Chỉ ngoại trừ Tô Minh, còn không ai xứng đáng cả.
Tô Minh khiến cô ta không thể nhìn thấu và cũng chỉ duy nhất huyết mạch của Tô Minh khiến cô ta không nhìn thấu. Nhưng cô ta càng muốn trở thành bạn với Tô Minh, trở thành tri kỷ, trở thành người thân, thậm chí sau này còn trở thành người phụ nữ của anh, giúp anh thống lĩnh hậu cung cũng được, nhưng chỉ là không muốn nhận Tô Minh làm đồ đệ thôi.
“Tiền bối, tôi hiểu rồi”, Quan Hoàng cũng không miễn cưỡng. Ông ta hiểu, vị tiền bối ở trước mặt mình nói một là một chứ không có cơ hội thứ hai.
Ông ta đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn Quan Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành! Tạm thời con không phải về Quan La Thiên nữa, cứ đi theo cậu chủ Tô đi, bưng nước pha trà cũng được mà học hỏi võ đạo cũng được, miễn là đừng bướng bỉnh quá”.
Chương 517: Tiên Âm Cốc, sụp đổ!
Quan Hoàng nói xong, chợt đưa một chiếc nhẫn cho Tô Minh: "Cậu Tô, đây là quà gặp mặt, hoặc có thể nói là phí quan tâm chăm sóc Khuynh Thành vào những ngày tháng kế tiếp. Mong cậu hãy nhận lấy nó".
Cái gì mà quà gặp mặt với phí quan tâm chứ? Toàn là bậy bạ hết.
Tóm lại chỉ là quà xin lỗi thôi.
Hoặc có thể nói là đồ để lấy lòng Tô Minh.
Đừng thấy giờ Tô Minh chẳng là gì trong mắt ông ta.
Có thần hồn của cô gái kia thì sớm hay muộn gì, Tô Minh cũng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên thôi. Ông ta cảm thấy, điều ấy sẽ chẳng xa lắm đâu.
Quan Hoàng vẫn luôn lấy làm tự hào về mắt nhìn người của mình.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, da mặt ông ta cũng rất dày.
Trước đó, dường như việc ông ta khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, muốn con gái mình cắt đứt mọi quan hệ với anh là nhân cách thứ hai của ông ta làm chứ không phải Quan Hoàng.
Chẳng thấy xấu hổ dù là xíu xiu.
"Vậy thì cảm ơn", Tô Minh cũng không khách sáo.
Có tiền mà không lấy thì chính là thằng ngốc!
"Phụ hoàng, hôn ước của con...", lúc này, Quan Khuynh Thành chợt mở miệng. Hôn ước là điều vẫn luôn quẩn quanh, tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng cô!
Giờ lợi dụng lúc này, đương nhiên cô sẽ mở miệng nhắc tới.
"Hôn ước? Khuynh Thành, con có hôn ước sao? Sao trẫm không biết?", Quan Hoàng cười nói.
Ông ta dứt khoát bác bỏ.
Con gái mình đúng là có một cái hôn ước, mà đối tượng còn có lai lịch khá kinh khủng.
Ở thế giới Đại Thiên cũng là nhân vật số một số hai.
Nhưng thì sao?
So với thần hồn cô gái kia thì gộp những lão quái vật kia và mấy ông trùm ở cả thế giới Đại Thiên lại cũng chẳng đáng là gì.
Quan Hoàng quyết định để con gái mình đi theo Tô Minh.
Dựa vào mối quan hệ đó, sau này, có khi thần hồn cô gái kia sẽ trở thành ô dù của Quan La Thiên.
Cho dù cô ta lười giúp Quan La Thiên thì có cô ta, Tô Minh cũng sẽ vùng lên trong thời gian ngắn thôi. Con gái mình đi theo Tô Minh chắc chắn sẽ không thiệt.
"Phụ hoàng, người đúng là khiến con bất ngờ đó", Quan Khuynh Thành cạn lời. Trong lòng cô, phụ hoàng là người cực kỳ bá đạo và quả quyết, nói một không nói hai, một tay che trời. Ai ngờ, cũng có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Có điều, Quan Khuynh Thành cũng rất vui.
Ừ, còn có chút kiêu ngạo.
Đó là người đàn ông mình nhìn trúng đấy!
Không ai bì nổi!
Đừng nói là do thần hồn cô gái kia mang lại.
Thế tôi hỏi nhé, sao cô ta không chọn người khác, mà lại chọn sống nhờ trong thức hải người đàn ông của cô?
Còn chẳng phải là vì người đàn ông của cô quá xuất sắc và mạnh mẽ à?
"Cậu Tô, tôi đi trước nhé. Có lẽ chẳng bao lâu sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thế giới Đại Thiên thôi", sau đó, Quan Hoàng rời đi.
Dứt khoát quay đầu rời khỏi.
Mà thiên nữ Tạo Hóa cũng quay về trong thần hồn của Tô Minh.
"Ông ta thông minh đấy chứ", thiên nữ Tạo Hóa nhận xét.
Tô Minh không để ý điều đó lắm, anh khá là bất lực và tò mò hỏi: "Thiên nữ tiền bối, thực lực của cô mạnh cỡ nào?"
Nói thật, ban nãy anh đã thấp thoáng cảm nhận được khí thế trên người Quan Hoàng. Nó bao la như bầu trời, không ai có thể địch nổi. Chắc ông ta chỉ cần thổi một hơi thôi thì mấy trăm ngàn Tô Minh cũng không đủ để ông ta giết.
Sự mạnh mẽ của Quan Hoàng hoàn toàn vượt xa suy đoán của anh!
Nhưng trong tình huống đó, ở trước mặt thiên nữ Tạo Hóa, Quan Hoàng lại... tỏ ra như vậy.
Có vẻ anh đã quá xem nhẹ thiên nữ tiền bối rồi!
"Mạnh cỡ nào á? Bổn thiên nữ cũng bó tay. Bởi vì, trong ký ức của tôi thì tôi chưa bao giờ dùng hết sức cả, nên chẳng biết nữa".
Tô Minh sa mạc lời.
Sau đó, Tô Minh bình tĩnh lại, liếc nhìn đám lãnh đạo Tiên Âm Cốc.
Lại thấy Mạt Thính Vũ đã tự sát!
Khi Lâm Yển chết, bà ta đã tuyệt vọng tự sát.
Còn những người khác trong ban lãnh đạo Tiên Âm Cốc, kẻ tự sát, kẻ bỏ trốn.
Tiên Âm Cốc, sụp đổ.
"Bội thu rồi!", Tô Minh cười hì hì, sướng gì đâu. Đầu tiên là nhẫn không gian của Lâm Yển, rồi đến của Quan Hoàng, sau đó là của Mạt Thính Vũ, đều vào túi anh.
Còn có toàn bộ tài nguyên võ đạo của Tiên Âm Cốc, cũng vào túi anh.
"Tôi có linh cảm là mình sắp bế quan nữa rồi, hơn nữa, thực lực cũng sẽ tăng vọt", ánh mắt Tô Minh sáng ngời, lẩm bẩm.
Vả lại, đúng là cái cách điên cuồng như giết mấy lão quái vật có thực lực kinh khủng này mới có nhiều thu hoạch.
Phải đánh nhau mới bội thu, thực lực mới tăng vọt, rồi mới gây chuyện tiếp được, sau đó lại có thể gặt hái thành quả to lớn...
Cứ tuần hoàn như thế.
Tô Minh bỗng cảm thấy cực kỳ vui vẻ!
Tâm trạng anh lập tức rộng mở.
Đầu óc cũng trở nên minh mẫn.
Tại Linh Võ Thành.
Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng đã từ Thiên Đường Ngục trở về học viện Linh Võ từ lâu.
Học viện Linh Võ chợt dậy sóng.
Bởi vì sự mạnh mẽ của Tiêu Nguyệt!
Lúc Tiêu Nguyệt đến học viện Linh Võ đã là bán bộ Chân Hoàng, mà gần đầy, Tiêu Nguyệt còn điên cuồng đột phá. Giờ, cô đã là Chân Hoàng hậu kỳ.
Mà ngoài Tiêu Nguyệt ra, cả học viện Linh Võ đều có cảnh giới như nào? Ừ thì chủ yếu là Thông Thiên và một số Chân Vương, còn Chân Hoàng thì hầu như không có. Tính cả Lâm Chân Võ và ban lãnh đạo của học viện cũng vậy.
Có lẽ do Tiêu Nguyệt mang đến chấn động quá lớn.
Nên trong khoảng thời gian này, toàn bộ đệ tử của học viện Linh Võ đều cực kỳ cố gắng tu luyện, hiển nhiên cũng tiến bộ rất nhanh.
Ví dụ như Hứa Như Ý, Lâm Thanh Loan, Quý Thanh Hòa, công chúa nhỏ Cổ Kim và cả Tống Kình Thương!
Có điều, mấy ngày gần đây, Tiêu Nguyệt lại bế quan đột phá Chân Hoàng hậu kỳ, sau đó rời khỏi học viện Linh Võ.
Cô đã biết chuyện của Ninh Triều Thiên - sư phụ Tô Minh từ chỗ Ngư Dung Băng.
Nếu là sư phụ của Tô Minh thì cũng là sư phụ cô. Vả lại, anh Minh cũng rất kính trọng ông ấy.
Giờ ông ấy mất tích, không biết sống chết, đương nhiên cô phải đi tìm hiểu rồi. Nếu có thể an toàn tìm được Ninh Triều Thiên thì cũng coi như đã giúp được anh Minh.
Hôm nay, cũng như bình thường.
Toàn bộ Linh Võ Thành vẫn yên ả như thường, từ trên xuống dưới đều chìm trong bầu không khí tích cực, hăm hở tiến về phía trước.
9 giờ sáng, khi Mặt Trời đã mọc lên một hồi lâu.
Đột nhiên.
Chương 518: Tôi đây còn thiếu vài người hầu
"Ầm..."
Một luồng khí thế mạnh mẽ khuếch tán ra từ trong tòa nhà của Tống Kình Thương.
Rồi lan ra toàn bộ học viện.
Phút chốc, hầu như toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều cảm nhận được: Tống Kình Thương lại đột phá!
Cảnh giới Chân Hoàng!
Cuối cùng Tống Kình Thương cũng đã đạt tới Chân Hoàng!
Không hổ là Tống Kình Thương, dù bị Tô Minh đè đầu cưỡi cổ rất thảm, đè bẹp đến độ mất ánh sáng. Nhưng, suy cho cùng hắn ta cũng là con cưng của ông trời. Trong thời gian Tô Minh đến Thiên Đường Ngục, đặc biệt là khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về, hắn ta đã bị thực lực của Tiêu Nguyệt kích thích, nên tốc độ tu luyện càng trở nên đáng sợ hơn.
Hơn nữa, nửa tháng trước, hắn ta đã quay về vương triều Nghịch Vân một lần và dường như đã chiếm được cơ hội hiếm thấy nào đó. Sau khi trở lại học viện, tốc độ tu luyện đã tăng vọt, đây là lần đột phá thứ ba khoảng mười mấy ngày gần đây. Nhìn mà kinh.
"Tô Minh, chỉ thua lúc này đây thì sao? Bổn hoàng tử sẽ dần vượt qua anh!", trong nhà, Tống Kình Thương siết chặt nắm tay thì thào, đôi mắt sáng ngời, cả người tràn ngập sự tự tin và bá đạo.
"Tô Minh, bổn hoàng tử khá mong đợi ngày anh trở về học viện Linh Võ đấy. Một ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, huống chi là cả mấy tháng. Bổn hoàng tử đã không còn là người anh có thể tùy tiện đè đầu cưỡi cổ nữa!"
Tống Kình Thương hít sâu một hơi, đứng lên đi ra khỏi nhà.
"Tống sư huynh".
"Chúc mừng Tống sư huynh".
"Tống sư huynh quả là yêu nghiệt đứng đầu học viện Linh Võ ta".
...
Bên ngoài, đã có rất nhiều đệ tử tới, kính cẩn chúc mừng.
Người mà!
Suy cho cùng cũng là giống loài thích nịnh nọt.
Cho dù là những yêu nghiệt đứng đầu ở các tầng võ đạo thì cũng thế thôi.
Khi Tống Kình Thường vừa đến học viện, bởi vì có Tô Minh ở đây và bị anh đè đầu cưỡi cổ, nên chẳng ai thèm ngó ngàng tới Tống Kình Thương.
Nhưng dần dà, sau khi Tô Minh đi Thiên Đường Ngục, rồi như là mất tích, không thấy trở về.
Mà Tống Kình Thương lại đột phá, đột phá, rồi đột phá.
Thể hiện ra tư chất xuất sắc của một yêu nghiệt đứng đầu.
Đương nhiên sẽ có một vài đệ tử bắt đầu xum xoe Tống Kình Thương.
Đó cũng là điều bình thường thôi.
"Ừ", Tống Kình Thương đáp, rồi liếc nhìn đám người trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chán ghét và bực bội.
Những đệ tử đến chúc mừng mình chẳng có ai là người quen cả.
Đám yêu nghiệt đứng đầu nổi tiếng trong học viện như Hứa Như Ý, Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, công chúa nhỏ Cổ Kim, chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới mình.
Dù gần đây, hắn ta đã đột phá 3 lần liên tục, sáng lập nên kỳ tích không tài nào tưởng tượng nổi!
"Đám kỹ nữ khốn kiếp, chưa biết chừng Tô Minh đã chết mất xác đâu rồi, các người còn kiêu ngạo cái gì?", Tống Kình Thương nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Đặc biệt là Ngư Dung Băng, lúc vừa tham gia vào học viện, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, hắn ta đã rung động. Nhưng đến nay, Tống Kình Thương vẫn chưa nói chuyện với Ngư Dung Băng được lần nào.
Trong thế giới của Ngư Dung Băng như chỉ có cô ta và Tô Minh mà thôi.
Không có kẻ thứ 3 nào hết.
Trong lúc Tống Kình Thương đang cực kỳ bực bội và căm giận thì bỗng...
Một luồng khí thế khiến tim hắn ta đập thình thịch chợt truyền đến từ không trung.
Hắn ta ngẩng phắt đầu lên theo bản năng.
Giờ phút này, không những Tống Kình Thương mà mọi người trong học viện Linh Võ từ đệ tử đến ban lãnh đạo đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vừa nhìn thì một cảnh tượng khiến họ nhớ như in suốt cả cuộc đời chợt xuất hiện!
Đó là một tàu con thoi tác chiến.
Tàu con thoi cũng không hiếm, nhưng kích cỡ lớn như vậy thì lại thấy lần đầu, thậm chí, sau này có khi cũng không thể nào thấy được.
Nó... Nó chắc phải dài cả ngàn mét và rộng hàng trăm mét.
Cả con tàu có hình thanh kiếm.
Nhưng, thanh kiếm này quá lớn, dường như có thể bổ thẳng bầu trời thành hai nửa.
Con tàu kia đang hạ xuống học viện Linh Võ.
Tất cả mọi người trong học viện ngơ ngác nhìn.
Dù là viện trưởng Lâm Chân Võ cũng run rẩy, nhìn chằm chằm vào nó.
Trước vô số ánh mắt kinh ngạc, chấn động của mọi người, con tàu kia chậm rãi hạ xuống sân Linh Võ.
Ầm!
Lúc nó hạ xuống, cả Linh Võ Thành như phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu lung lay, rớt khỏi vị trí cũ.
Hơn nữa, vì nó quá lớn, toàn bộ sân Linh Võ cũng không đủ chứa, nên phần đuôi của nó đã đè sụp một mảng phòng ốc của học viện.
Có điều, nó lại cố ý né tượng đá của Linh Võ kiếm tiên ra, nên vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Trong tàu có hơn mười người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái bước ra, cả đám đều mặc cùng kiểu quần áo, nhưng lại rất sang trọng. Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng vải dệt đã là Tử Kim tơ tằm cao cấp nhất.
Mà vũ khí cũng là Thần Khí.
Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đều khoảng 1000 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại đạt tới cảnh giới Chân Thánh trong truyền thuyết. Vả lại, cũng không chỉ là Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, mà toàn là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong kỳ.
Lâm Chân Võ cũng sợ ngây người.
Lại càng đừng nói đến những người khác.
Thoáng chốc, toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều giống như người chết, quên cả hít thở.
Sau đó, bỗng dưng, trong tàu vang lên một giọng nói vui vẻ, dịu dàng, có chút trầm lại hơi kiêu ngạo của một cô gái: "Tôi đến từ thế giới Đại Thiên, thực hiện nhiệm vụ quan trọng đi ngang qua đây, ai ngờ lại gặp mảnh đất lành nơi Linh Võ kiếm tiên trưởng thành. Tôi đã từng mang ơn của ông ấy nên hạ xuống thăm thú chốn cũ của kiếm tiên".
Cô gái tùy tiện nói.
Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chuyện xấu là được rồi.
Đúng lúc này, cô gái kia lại nói: "Tiện thể, tôi còn thiếu vài người hầu, đây là một cái học viện đúng không? Trong học viện mấy người ai xuất sắc nhất thì tôi sẽ cho người đó cơ hội đi đến thế giới Đại Thiên với tôi".
Đây xem như là cô ta ban thưởng cho họ.
Cũng coi như là một cách đền đáp kiếm tiên.
Chương 519: Tên ti tiện
“Ừ?”. Vốn dĩ, Tống Kình Thương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động và kinh sợ thì ánh mắt chợt sáng lên, có chút dao động.
Đúng, đi theo cô gái đến thế giới Đại Thiên chắc chắn là may mắn to lớn.
Nhưng cũng phụ thuộc vào người được chọn.
Nếu như là mấy người Ngư Dung Băng, công chúa nhỏ Cổ Kim, Hứa Như Ý thấp hèn đó thì sao?
Bọn họ sẽ bị đưa đi, đưa đến thế giới Đại Thiên, ha ha… Từ nay, họ sẽ cách Tô Minh ở thế giới Tiểu Thiên rất xa.
Đây cũng xem như là báo thù Tô Minh đi?
Ánh mắt Tống Kình Thương chợt sáng, càng lúc càng đắc ý.
Cũng ngay lúc này.
Ngư Dung Băng không hề do dự mà đã xé rách bùa hộ mệnh…
Để truyền tin đi cho Tô Minh.
Trực giác mách bảo cô ta là mình với công chúa nhỏ Cổ Kim, Hứa Như Ý đều bị chọn trúng.
Không phải cô ta tự kiêu nhưng khi nhắc đến các cô gái xuất sắc nhất trong cả học viện, bất kể là về ngoại hình, thực lực võ đạo hay thiên phú thì không ai vượt trội hơn nhóm bọn họ.
Khả năng bị chọn là rất lớn.
Mà cô ta cũng ổn, Hứa Như Ý cũng giống vậy, với cả công chúa nhỏ Cổ Kim cũng thế, vấn đề là họ hoàn toàn không muốn trở thành người hầu của kẻ khác, càng không muốn đến thế giới Đại Thiên lạ lẫm, toàn những thứ bỡ ngỡ vào lúc này.
Họ lại càng không muốn ly biệt, không thể gặp Tô Minh trong thời gian dài.
Thực lực hiện tại của Ngư Dung Băng cũng không tệ, đã đạt đến cấp độ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng.
Còn Hứa Như Ý và Lâm Thanh Loan, công chúa nhỏ Cổ Kim thì đều là cảnh giới Chân Vương hậu kỳ và đỉnh phong kỳ.
Lúc này, khi Ngư Dung Băng xé rách bùa hộ mệnh, liên hệ với Tô Minh thì Tống Kình Thương cũng đồng thời hạ quyết tâm. Hắn ta đứng ra, trước tiên là cung kính cúi đầu chín mươi độ với tàu con thoi tác chiến to lớn khổng lồ, sau đó lớn tiếng nói: “Kẻ hèn Tống Kình Thương, xin ra mắt thần tiên!”
Vừa lên tiếng, Tống Kình Thương đã lập tức trở thành tiêu điểm, có người không ngờ, có người ngạc nhiên, có người lo lắng, có người căm phẫn…
Ví như nhóm người Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, họ gần như đã dự đoán được nguyên nhân Tống Kình Thương đột nhiên đứng ra lúc này là gì. Quả nhiên, chó cắn người thì không sủa, chó sủa thì không cắn người! Từ khi Tống Kình Thương mới bắt đầu gia nhập học viện thì đã bị sự nổi bật của Tô Minh làm lu mờ, từ đó về sau không còn động tĩnh gì, ngoại trừ khoảng thời gian gần đây hắn ta cứ đột phá liên tục, điên cuồng đột phá thì những dịp khác đều khiêm tốn đến mức khiến người khác cũng bực bội. Nhưng mấy cô gái Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan đã lường được từ lâu, Tống Kình Thương này là một tai hoạ, tên này vẫn luôn ghen ghét với Tô Minh, mà loại ghen ghét này có vẻ không hề giảm bớt dù cho Tô Minh đã rời học viện Linh Võ, mà ngược lại còn tăng thêm.
Trên thực tế, mấy cô gái Ngư Dung Băng vẫn luôn cảm thấy Tống Kình Thương sẽ đứng ra làm khó dễ vào một thời điểm mà hắn ta thấy thích hợp, sau đó lợi dụng gây chuyện, nhất là khi gần đây Tiêu Nguyệt cũng đã rời khỏi học viện…
Quả nhiên họ đoán đúng rồi!
Hiện tại, thời cơ này quả thực vô cùng tốt.
“Ồ? Thần tiên? Ha ha, thú vị đấy, xưng hô này đúng là có chút khác biệt!”. Trong tàu con thoi tác chiến khổng lồ, âm thanh nhẹ nhàng lại có chút cười đùa, tự nhiên và cao quý vang lên, bật cười: “Sao lại là thần tiên?”
“Người tới từ thế giới Đại Thiên, ngồi trên tàu con thoi giống như thuyền tiên trong cõi mộng để đến với Linh Võ, dù không thấy người nhưng nghe thấy tiếng thôi cũng đã khiến trong lòng chấn động rồi, không là thần tiên thì là ai?”, Tống Kình Thương nói năng thoả đáng, nịnh nọt không hề ấp úng.
“Ha ha ha, đúng là thú vị…”, trong tàu con thoi tác chiến, tiếng cười của cô gái cũng lớn hơn chút.
Mà những người đi theo cô gái ấy, người hầu cả nam lẫn nữ đều đang đứng ở trên boong tàu chiến, mắt liếc Tống Kình Thương, bộ dạng nhìn từ trên cao xuống, có chút bỡn cợt và kinh ngạc, dám nịnh bợ cô chủ sao? Cũng đủ gan dạ đấy, mặc dù lời nịnh hót cũng còn cứng nhắc nhưng dám đứng ra bợ đỡ như vậy thì cũng đã hơn nhiều người rồi.
“Cậu Tống đứng ra thế này hẳn là không chỉ vì muốn nói vài câu không liên quan đến việc quan trọng đâu nhỉ?”. Ngay sau đó, trong giọng cô gái đột nhiên không còn ý cười, cảm xúc đến nhanh cũng đi nhanh, thay đổi thất thường khiến người ta cũng đoán không ra.
Cả người Tống Kình Thương khẽ run, bất giác sợ hãi, hắn ta vội vàng cúi đầu: “Bẩm thần tiên, kẻ hèn cả gan giúp tiên nhân tiến cử mấy nữ học viên xuất sắc nhất của học viện Linh Võ!”
Lời này vừa thốt ra.
Lòng dạ lang sói đã thấy rõ ràng.
Ánh mắt của mấy quản lý cấp cao lẫn toàn bộ học sinh của học viện Linh Võ lập tức đều nhìn sang Tống Kình Thương.
Lâm Chân Võ cũng nheo hai mắt, ánh mắt sâu thẳm vô cùng lạnh lẽo và đầy sát ý.
Đương nhiên, khả năng khống chế của Lâm Chân Võ rất tốt, ông ta không để lộ ra cảm xúc.
“Ồ? Gồm những người nào?”, trong tàu con thoi tác chiến, cô gái tò mò hỏi.
“Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, Cổ Kim, Lâm Thanh Loan!”, Tống Kình Thương tuyệt đối là kẻ tàn nhẫn, bốn cô gái mà hắn ta không bỏ sót một người, ngay cả Lâm Thanh Loan là con gái của viện trưởng học viện Linh Võ cũng bị nói ra.
Nói xong, Tống Kình Thương lập tức quỳ xuống: “Thần tiên cao quý, bốn cô gái này bất kể là ngoại hình hay thiên phú võ đạo, cũng đều là giai nhân bậc nhất trong lịch sử của học viện Linh Võ ta, vô cùng ưu tú, nếu thần tiên muốn ban tặng cơ duyên cho những nữ sinh học viện Linh Võ thì bọn họ là ứng cử viên sáng giá nhất!”
Không khí xung quanh lạnh băng lại càng yên tĩnh, càng kỳ dị hơn.
Lúc này nhóm người Ngư Dung Băng tụ lại với nhau, đứng bên trong đám học sinh của học viện Linh Võ, vị trí ở phía sau, cũng rất dễ ẩn nấp… Lúc này, đôi mắt của bọn họ trong sáng, đủ thấy tâm tình vẫn tốt nhưng sát ý cũng đang trào dâng.
Chương 520: Kinh ngạc
Đáng chết! Tống Kình Thương này, đáng chết!
“Vậy sao? Cô đây lại rất hiếu kỳ đấy!”. Thoáng chốc, tàu con thoi tác chiến chợt mở ra, một bóng dáng chậm rãi bước đến.
Là một cô gái trẻ tuổi!
Thiếu nữ mặc váy dài xanh tím, vóc dáng cao gầy, giữa hàng mày có sự quyến rũ trời sinh, làn da trắng mịn, gương mặt trái xoan thản nhiên tươi cười, tóc búi cao, dùng trâm ngọc cố định, khí chất phong tình vạn chủng, giống như một đoá hồng gai chói mắt. Gương mặt ung dung cùng với khí chất mạnh mẽ khiến người ta vừa nhìn là khắc sâu ấn tượng khó quên, nhất là nốt ruồi bên dưới lông mày, không những không phá huỷ vẻ đẹp của khuôn mặt mà ngược lại, còn khiến người ta có cảm giác như giọt lệ như mưa lành lạnh nhẹ nhàng.
Nhìn chung, vẻ đẹp của cô gái này có rất nhiều cấp bậc, khiến người ta không nhịn được lại muốn thưởng thức nhiều hơn.
Chỉ nhìn về vẻ ngoài mà nói, thực tế thì cô gái này kém hơn Ngư Dung Băng một chút, nhiều nhất cũng tương đương với Lâm Thanh Loan, Cổ Kim và Hứa Như Ý, nhưng cộng thêm khí chất thì lại tạo cảm giác hút mắt hơn cả Ngư Dung Băng.
Quan trọng hơn là, cô gái này, lại…Lại là cảnh giới bán bộ Bất Tử!
Hơn nữa cô gái này còn chưa đến một nghìn tuổi.
Còn quá trẻ mà cô ta đã đạt cảnh giới đáng sợ như vậy.
Từ trên xuống dưới học viện Linh Võ, có rất nhiều người cũng đã mạnh dạn phỏng đoán và đánh giá. Nhưng lúc này, khi họ thật sự cảm nhận được cảnh giới bán bộ Bất Tử của cô gái thì cũng bị dọa sợ đến mức máu trong người chảy ngược.
Đây chính là yêu nghiệt trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên sao? Quả thật mạnh đến kinh người, đúng là khiến người ta thật tuyệt vọng!
Cảnh giới bán bộ Bất Tử, ở thế giới Tiểu Thiên cũng là vô địch rồi ấy chứ?
Lâm Chân Võ hô hấp cẩn thận dè dặt, đáy lòng đã vô cùng căng thẳng…
“Sao lại như vậy?”, sắc mặt Ngư Dung Băng trắng nhợt, thì thào tự nói.
Vừa nãy, cô ta chỉ có dự cảm mình và mấy người Cổ Kim sẽ xui xẻo bị chọn trúng, cho nên đã truyền tin trước cho Tô Minh rồi, sau đó hành động bước ra thọc lén một đao của Tống Kình Thương càng khiến Ngư Dung Băng cảm thấy may mắn vì mình đã liên lạc với Tô Minh.
Nhưng lúc này, sau khi cảm nhận được cảnh giới và thực lực của cô gái thế giới Đại Thiên này, Ngư Dung Băng tức khắc hối hận rồi, hối hận lo lắng đến mức không thở nổi.
Thực lực đối phương như vậy, cho…Cho… Cho dù là Tô Minh vội vã quay về thì có tác dụng gì? Ngược lại, một khi Tô Minh quay về, đánh nhau với cô gái này thì người nguy hiểm chính là Tô Minh!
“Với tính cách của Tô Minh, cho dù biết rõ chắc chắn sẽ chết thì vẫn sẽ…”, Ngư Dung Băng không dám nghĩ, cơ thể mềm mại đã bắt đầu run rẩy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, bởi vì trước đó cô ta đã xé bùa hộ mệnh để liên lạc với Tô Minh rồi, anh ấy chắc chắn đã nhận được tin tức… Làm sao đây? Phải làm sao đây?
“Cô đây tên là Liên Ngọc Chi!”. Ngay sau đó, cô gái lên tiếng, một cái tên khá hay: “Cô đây đến từ Quan La Thiên - thế giới Đại Thiên, miễn cưỡng cũng được xem là một quận chúa trong hoàng thất Quan La Thiên!”
Quả thực là miễn cưỡng, bởi vì huyết mạch hoàng thất Quan La Thiên chính gốc đều mang họ Quan, một họ vô cùng hiếm có.
Bà nội của Liên Ngọc Chi chính là họ Quan.
Vì vậy miễn cưỡng cũng xem như hoàng thất, miễn cưỡng cũng xem như quận chúa.
Mà gia tộc bên nhà nội của Liên Ngọc Chi cũng là đại tộc ở Quan La Thiên, từ nhỏ Liên Ngọc Chi đã tu võ ở học viện võ đạo mạnh nhất, lớn nhất của Quan La Thiên - học viện võ đạo hoàng gia Quan Hoàng Thiên.
Nhiều năm về trước, trong một cơ hội ngẫu nhiên, Liên Ngọc Chi đã gặp được Linh Võ kiếm tiên, còn được đối phương chỉ điểm.
“Ai là Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý?”, Liên Ngọc Chi cười hỏi, đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn đám người học việc Linh Võ phía trước kia.
Yên tĩnh!
Trước tiên chính là yên tĩnh.
Yên tĩnh như vậy khiến sắc mặt những người theo hầu, tôi tớ bên cạnh Liên Ngọc Chi lập tức trở nên lạnh lẽo, cái đám thấp hèn này điếc cả rồi sao? Còn phải để cô chủ hỏi lần thứ hai nữa sao?
Hoặc là nói, trong đám thấp hèn này không có nữ sinh nào là Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cả? Vậy là Tống Kình Thương to gan dám trêu đùa cô chủ nhà họ? Lập tức, ánh mắt bọn họ trực tiếp nhìn sang Tống Kình Thương.
Tống Kình Thương chỉ cảm thấy mình như bị núi lớn đè ép không thở nổi, sắt mặt trắng bệch, nhưng đáy lòng thì vô cùng phấn khích và chờ mong.
Có gan thì bốn người Ngư Dung Băng đừng bước ra, cứ tiếp tục như vậy đi!
Lại qua một lúc!
Vài giây dài như cả năm.
Trong không gian tĩnh lặng, bốn cô gái Ngư Dung Băng, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng thuận.
Đứng ra!
Bởi vì không thể tránh được.
Với sức mạnh tuyệt đối, bọn họ nếu không tình nguyện thì cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, đi ra khỏi đám người, xuất hiện trước mặt Liên Ngọc Chi cùng đám người Quan La Thiên.
“A...”, nhìn thấy bốn cô gái Ngư Dung Băng, ngay cả Liên Ngọc Chi cũng có chút kinh ngạc, mấy người hầu đi theo Liên Ngọc Chi lại càng trợn tròn mắt.
Vốn dĩ dù Tống Kình Thương tâng bốc nhiều như vậy nhưng trong mắt Liên Ngọc Chi và đám tuỳ tùng thì thế giới Tiểu Thiên chính là thế giới Tiểu Thiên, họ căn bản không ôm hy vọng gì lớn.
Nói đến cùng, Liên Ngọc Chi chỉ cảm thấy chọn lựa vài cô gái làm người hầu, đi theo cô ta về thế giới Đại Thiên là mình đã rất chiếu cố cho học viện Linh Võ, đã báo đáp cho học viện Linh Võ rồi. Cô ta cũng không thật sự hy vọng có thể chọn ra được người ưu tú gì, có đủ tư cách để làm người hầu của cô ta là được.
Nhưng trước mặt… Cho dù Liên Ngọc Chi là con gái cùng phải tán thưởng một câu: Bốn cô gái thật xinh đẹp!
Chỉ nói đến nhan sắc, những cô gái trước mặt này hoàn toàn có thể xem là coi là trăm vạn dặm mới tìm được một.