Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Tiếp tục

Có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thanh loan đao đánh lén của cô ta chém ra từng đợt, vậy mà… Vậy mà… Vậy mà lại trực tiếp bị một chỉ kiếm kiếm mang của Tô Minh chặt đứt.

Thực sự kinh người.

Giống như đang nằm mơ.

“Đến mà không ở lại thì cũng thất lễ quá!”. Cùng lúc đó, Tô Minh quay đầu lại nhe răng cười, giơ tay lên ngón trỏ di động, chớp mắt ra ngàn kiếm.

Kiếm quang Thiên Vẫn cửu đoạn đỉnh phong.

Phối hợp với 160 long lực.

Hơn nữa còn thêm quy luật không gian cửu đoạn sơ kỳ.

Anh không hề kiêng dè.

Ngàn kiếm xuất kích.

Đồng loạt khóa chặt cả trời đất, lại vây nhốt Huyền Diễm Thiên Lan.

Chỉ trong nháy mắt, sự sắc bén bao phủ phạm vi mấy ngàn cây số, đảo lộn trời trăng, mặt đất sụp xuống, dịch chuyển hư không như ngày tận thế đến gần, thị giác chấn động vô thượng. Giờ phút này mấy ngàn yêu nghiệt ở đây, ánh mắt ai cũng đều ngây dại, đầu óc như sóng thần rung chấn, tâm thần như sắp rách toác ra, khiếp sợ đến nỗi ngu người.

Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì?

Thực lực của Tô Minh... đã mạnh đến như vậy ư?

Đặc biệt là Hình Tề gần như không đứng vững, khiếp sợ, kinh hãi, sợ run lẩy bẩy như sắp sụp đổ.

“Kiếm ý cửu đoạn đỉnh phong? Hay là kiếm ý đặc thù?”. Cũng ngay khoảnh khắc ấy, tuy rằng Huyền Diễm Thiên Lan cũng vô cùng kinh ngạc bàng hoàng nhưng cô ta không hề thất thố, cũng không sợ hãi, tự lẩm bẩm nói: “Hồng Mông Thiên Ách!”

Chỉ chớp mắt...

Từ trong cơ thể cô ta lập tức tràn ngập phong mang sắc bén, vô vàn luồng gió nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau thành hình, tạo nên một lớp ngăn cách phòng ngự giống như một chiến giáp bằng gió mạnh.

Đây là một trong thiên phú thần thông của Hồng Mông Thể.

Thứ này lấy thiên ách làm nền tảng, lại lấy vô số quy luật đáng sợ như quy luật Hủy Diệt, quy luật Tử Vong,… làm chất dẫn, luyện chế thành một loại thần thông phòng ngự quỷ dị đặc biệt.

Khi Hồng Mông Thiên Ách khởi động, đồng thời mấy ngàn kiếm mang sắc bén của Thiên Vẫn kiếm đã tới gần.

Rõ ràng dùng mắt thường cũng có thể thấy được Hồng Mông Thiên Ách kia đột nhiên bắt đầu tự xoay tròn.

Trong lúc tự xoay tròn còn có thêm ngọn lửa màu đỏ, có hàn mang lạnh lẽo,… không ngừng tự xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh giống như hình thành không gian giảo sát tự quay tròn.

“Kịch kịch kịch kịch...”. Sau mấy giây, khoảng chừng hơn ngàn kiếm mang của Thiên Vẫn kiếm đều vỡ vụn.

Không thể không nói, Hồng Mông Thiên Ách thực sự rất khủng bố.

Có lẽ là cực kỳ cực kỳ cực kỳ khủng bố.

Ngay cả chính Tô Minh cũng hơi khiếp sợ.

Kiếm ý Thiên Vẫn cửu đoạn đỉnh phong nghịch thiên đến thế nào, Tô Minh biết quá rõ ràng.

Chỉ có thể nói, Hồng Mông Thể không hổ danh đứng đầu hàng mười thể chất cấm kỵ.

Có điều tuy chặn được ngàn kiếm mang tấn công nhưng bản thân Hồng Mông Thiên Ách cũng đã đứng bên rìa của sự tan vỡ.

Ngoài ra Tô Minh có thể lờ mờ thấy trong Hồng Mông Thiên Ách, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Huyền Diễm Thiên Lan hơi tái đi, rõ ràng cô ta đã tiêu hao rất nhiều thể lực.

Hiển nhiên điều khiển Hồng Mông Thiên Ách cũng không hề nhẹ nhàng.

“Chịu chết đi!”, ánh mắt Tô Minh bừng lên, sát ý điên cuồng giống như sói dữ nhắm trúng miếng mồi, nhấc tay lên túm một cái: “Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”

Trảo ấn dao động.

Không phải là trảo ấn bình thường mà là trảo ấn do thuật Sinh Mạng Lưu Phóng ngưng tụ thành thực.

Trảo ấn đi tới giống như đang dịch chuyển cực kỳ nhanh không chút tiếng động...

Tô Minh lại bước ra một bước, quy luật không gian lưu chuyển, theo sau là trảo ấn được hiện thực hóa của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng.

Trong chớp mắt!

Trảo ấn dừng ở trên Hồng Mông Thiên Ách!

“Hức...”, Hồng Mông Thiên Ách hơi run rẩy giống như đang giãy giụa còn hơi than khóc.

Bỗng chốc Hồng Mông Thiên Ách đạt đến cực hạn.

Hoàn toàn tan ra.

Vỡ vụn.

Cũng chính là chớp mắt này.

Cùng lúc Hồng Mông Thiên Ách vỡ vụn...

“Hồng Mông Thiên Ấn!”. Bất thình lình, Huyền Diễm Thiên Lan ở trong Hồng Mông Thiên Ách bỗng cất tiếng lạnh lẽo sát tuyệt, lập tức nổi lên. Có thể thấy rõ ràng từ trong bàn tay ngọc của cô ta bay ra một chưởng ấn màu đỏ tím.

Chưởng ấn nhanh...

Cực nhanh.

Nhanh đến mức lạnh lẽo thấu xương.

Vừa đúng lúc, Tô Minh đã ở trước mắt...

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Tô Minh toàn là tán thưởng. Người phụ nữ này không chỉ thực lực mạnh mẽ còn rất có lòng chiến đấu và thiên phú chiến đấu. Rõ ràng vừa rồi sắc mặt cô ta trắng bệch giống như tiêu hao rất lớn, đều là cố ý.

Thậm chí Tô Minh nghi ngờ, Hồng Mông Thiên Ách tan vỡ cũng không phải chỉ vì chống đỡ tới cực hạn, mà còn do tác dụng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, mà cũng rất có khả năng là do bản thân cô ta điều khiển.

Mà làm những điều này đều là để anh không chú ý hơn nữa còn để che giấu, sau đó ra tay ở khoảng cách gần.

Hiệu quả rất cao.

Cả người Tô Minh lạnh lẽo, cái chết kéo đến rất chân thật.

Nhưng mà.

Tô Minh là ai chứ? Tuy không quá già đời nhưng anh cũng đã trải qua không ít lần sinh tử.

Càng là thời khắc sinh tử như vậy càng phải bình tĩnh.

“Bia Huyền Diệu!”. Chỉ trong nháy mắt Tô Minh còn không cần thời gian phản ứng, gần như ngay khi Huyền Diễm Thiên Lan ra tay với cự ly gần, anh liên quát lớn.

Bia Huyền Diệu đã chờ sẵn sàng từ lâu.

Đúng.

Tô Minh cũng rất cẩn thận.

Vừa rồi ở bên cạnh, quá trình thuật Sinh Mạng Lưu Phóng phá vỡ Hồng Mông Thiên Ách anh không dám lơ đễnh một chút nào. Trước khi đối thủ chưa chết, anh không thể nào sơ ý được.

Bia Huyền Diệu luôn sẵn sàng bất kỳ lúc nào.

Bởi vì bia Huyền Diệu là vật báu bản mệnh của anh, nên việc trao đổi có độ trễ gần như bằng không.

Có thể trực tiếp lập tức đồng bộ.

Chính là vũ khí sắc bén để cứu mạng và phòng ngự.
Chương 992: Thật sự muốn điên rồi

Huống hồ, việc gặp lại hồn Xương Kiếm ở thành Huỷ Diệt, mở phong ấn ký ức kiếp trước, đạt được chú ngôn niệm pháp đã khiến bia Huyền Diệu trở thành binh khí Vĩnh Hằng của văn minh Trạch. Dưới tình huống này, sức mạnh bia Huyền Diệu tăng mạnh, lại có đủ không gian phát triển, mấy ngày gần đây, dưới sự hỗ trợ điên cuồng của kho tàng huyết mạch, bia Huyền Diệu giống như miếng bọt biển khô cằn được hấp thụ vô số tiên khí, chí bảo cấp bậc tổ khí, cảnh giới tăng cao, lúc này cũng đã đạt đến cấp bậc tổ khí rồi, còn là tổ khí hậu kỳ!

“Ầm…”

Hồng Mông Thiên Ấn rơi xuống bia Huyền Diệu.

“Ầm!”

Bia Huyền Diệu rung mạnh dữ dội.

Một ấn chưởng rõ rệt lập tức xuất hiện.

Hào quang cũng ẩn mờ đi ba phần.

Thậm chí có vài vết nứt xuất hiện.

Phải biết rằng bia Huyền Diệu chính là tổ khí hậu kỳ!

Vậy mà cũng bị tổn hại rồi.

Từ đó có thể tưởng tượng được Hồng Mông Thiên Ấn mạnh đến cỡ nào!

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, chưởng ấn trên bia Huyền Diệu và cả vết nứt, đều khôi phục như cũ. Là chí bảo bản mệnh của Tô Minh, nó cũng sở hữu thuộc tính tự chữa lành vô địch, điên cuồng như vậy.

Cùng lúc đó.

Trong phút chốc Huyền Diễm Thiên Lan đã trôi dạt lui về sau, kéo ra khoảng cách với Tô Minh đến khi cách anh mấy trăm mét.

Huyền Diễm Thiên Lan chân bước trên không nhìn Tô Minh chằm chằm, đôi mắt cũng không còn lạnh lùng, cay nghiệt như nhìn đám kiến nhỏ nữa.

Mà là ánh mắt căng thẳng, nhìn Tô Minh chằm chằm đầy sâu xa, chăm chú mà lấp lóe tia sáng kỳ dị.

“Tôi đánh giá thấp anh rồi!”, Huyền Diễm Thiên Lan mở lời nói: “Đứa em trai thứ mười chín của tôi chết trong tay anh cũng không sai”.

Tô Minh khẽ cười.

Không nói gì…

Lúc này, hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt khác ở trên sân đều cảm thấy nghẹt thở.

Quá chấn động.

Vừa nãy, khi Tô Minh và Huyền Diễm Thiên Lan giao đấu, quá đáng sợ, bất kỳ một chiêu thức nào đánh ra cũng đều có thể đánh được bọn họ ba ngàn trận.

Quả thực mạnh không giống người nữa.

Quả thực mạnh đến mức phá vỡ võ đạo quan.

Huyền Diễm Thiên Lan mạnh như vậy còn có thể chấp nhận được, họ còn có tâm lý chuẩn bị, nhưng Tô Minh…

Còn chưa đến ba mươi nữa!

Hắn còn chẳng phải là cảnh giới Tiên Tôn!

Thật sự muốn điên rồi…

“Tiểu sư đệ… Thật sự là người sao?”, Hữu Cầm Bảo Bảo lầm bầm tự nói, ngơ ngác sững sờ, chỉ muốn kích động mắng chửi, thật sự quá… Quá… Quá điên rồ.

Lại nhìn sang Huyền Tinh Bình, bà ta không ngừng rơi mồ hôi.

Thật đáng sợ!

Ngẫm nghĩ những lời bà ta đã từng chế nhạo Tô Minh… Đến giờ vẫn còn chưa chết, bà ta thật sự quá may mắn rồi.

Lúc này.

Huyền Diễm Thiên Lan lại lên tiếng: “Thật sự anh rất yêu nghiệt, cùng độ tuổi đó, tôi cũng không thể một chiêu đánh địch như anh, thiên phú của anh vượt xa cả tôi”.

Tô Minh cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Huyền Diễm Thiên Lan.

Mặc cho cô ta nói thế nào.

“Vì vậy, tôi có chút tiếc tài, từ nay về sau anh đi theo tôi, bỏ qua thù giết em trai, thế nào?”, Huyền Diễm Thiên Lan nghiêm túc nói.

“Còn tưởng cô yêu thương em trai mình lắm, mới vậy đã không báo thù nữa rồi?”, Tô Minh châm chộc một câu.

“Anh đồng ý không?”, Huyền Diễm Thiên Lan sâu xa nhìn Tô Minh chằm chằm: “Trong trận giao chiến vừa nãy, quả thực anh có thực lực chiến đấu với tôi, nhưng tôi cũng chưa hề sử dụng toàn bộ sức lực, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thực lực Huyền Diễm Thiên Lan tôi đây mạnh đến thế nào? Bản thân tôi còn chưa biết rõ mà!”

Không cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Huyền Diễm Thiên Lan lại nói lớn tiếng hơn: “Nếu anh lựa chọn tiếp tục đánh, thì tôi cam đoan, anh sẽ biết được cái gì là tuyệt vọng thật sự!”

Trong lúc nói, rõ ràng hơi thở Huyền Diễm Thiên Lan đã thay đổi rồi.

Trở nên mạnh mẽ lạ thường.

Nếu như nói lúc trước đã rất mạnh thì lúc này, sự mạnh mẽ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, đã khủng bố đến mức vừa liếc nhìn là bị tổn thương đến thần hồn và căn cơ võ đạo rồi. Thậm chí, ngay cả Nhật Nguyệt Tinh Thần, quy luật Vạn Đạo, Vô Thượng Tiên Nguyên cũng đều tránh né.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, dường như hai mắt Huyền Diễm Thiên Lan đã bắt đầu xuất hiện những dấu vết màu tím, lại tăng thêm vài phần quyến rũ chết chóc và lạnh lùng khó nói rõ.

Hiển nhiên, cô ta không nói dối, thực lực của cô ta còn mạnh hơn nữa.

Thoáng chốc, mấy ngàn thiên tài trong sân đều bắt đầu lại tháo lui, họ chấn động, họ kinh ngạc đến mức muốn phát điên, trời ạ! Huyền Diễm Thiên Lan còn có thực lực mạnh hơn mà chưa dùng đến?

Chuyện… Chuyện này…

Ừng ực, rất nhiều người đều nuốt nước bọt, bị doạ sợ rồi.

Mà ba cô gái Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Huyền Sơ Tình vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấp thỏm sắc mặt dần trở nên tái nhợt, tim đập nhanh hơn, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lúc này.

Tô Minh chợt cười.

Không nhịn được mà lắc đầu.

“Anh cười gì?”, Huyền Diễm Thiên Lan lạnh nhạt hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc gì.

“Tôi cười cô có hơi ngu… ngốc, cô không dùng thực lực thật sự sao? Chậc chậc… Làm như vừa nãy tôi cũng dùng thực lực thật sự vậy! Vừa nãy ông đây cũng chỉ là chơi đùa cho thoải mái với cô mà thôi! Cô còn nghĩ thế nào? Nào nào nào nào, chúng ta tiếp tục! Chỉ kết thúc mong cô giết chết được tôi, hoặc là tôi giết chết cô!”, Tô Minh nhếch miệng cười, không e sợ, giọng nói phấn khởi truyền khắp đất trời.

Cảm xúc Huyền Diễm Thiên Lan lạnh lùng đến cực điểm lại bị dao động lần nữa, nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt sâu xa tự như đang muốn nhìn thấu Tô Minh.

Tô Minh cũng chưa dốc hết toàn lực?

Có thể sao?

Lý trí nói cho Huyền Diễm Thiên Lan, chuyện này không thể!

Đương nhiên, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thái độ Tô Minh không e dè, vô cùng kiêu căng, đã xác định không chết không dừng.

Ngay cả việc tiếc tài, chiêu mộ Tô Minh cũng không cần nữa.

Bằng không, một khi buông tha cho Tô Minh, e là tâm cảnh võ đạo của Huyền Diễm Thiên Lan cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Tô Minh, chỉ có thể chết!

Đã ra quyết định, ánh mắt Huyền Diễm Thiên Lan khẽ loé lên, nâng tay, lập tức xé rách không gian phía trước, phong hoa tuyệt đại, bước ra một bước, đi về phía Tô Minh.

Cùng lúc đó, ngay khi bước ra một bước cũng giơ tay đánh ra một chiêu.
Chương 993: Trấn áp

Chỉ tay về phía Tô Minh: “Hồng Mông Hoả!”

“Vù…”

Ngọn lửa lập tức xuất hiện.

Ngọn lửa cũng không được xem là quá lớn, ngược lại có hơi “khiêm tốn”, có chút lập lờ, giống như một trụ sáng, phóng về phía Tô Minh.

Nhưng ánh lửa đó vừa mới xuất hiện trong chốc lát mà vòm trời cao xanh đã trở nên tan chảy, sức mạnh thương thiên vô hạn bắt đầu sụp đổ, mây, linh hồn, quy luật trên trời đều bắt đầu tan chảy.

Hư không vô tận trên trời cũng bắt đầu bùng cháy, càng lúc càng lan rộng, tựa như muốn đốt cháy toàn bộ hư không.

Ở phía xa, hàng ngàn thiên tài kia, cho dù lúc này đã dùng Tiên Nguyên mạnh nhất bao phủ, cho dù đã dùng chí bảo phòng ngự tốt nhất, dù đã cẩn thận tỉ mẩn hơn nữa nhưng bây giờ họ lại đã bị thương nặng vì những ngọn lửa xuất hiện từ đầu ngón tay Huyền Diễm Thiên Lan kia bao phủ và dính lấy, thậm chí là sắp chết!

Cảnh tượng thê thảm.

Điên cuồng kêu la thảm thiết và rút lui, dồn dập khắp nơi.

“Ngọn… Ngọn… Ngọn lửa kia, tên là Hồng Mông Hoả? Ngọn lửa đó hình… Hình như đã vượt qua tiên hoả, đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hoả trong truyền thuyết rồi”. Huyền Tinh Bình thì thầm tự nói, lúc này bà ta cũng đã bị thương nặng, căn cơ võ đạo và cả tâm thần võ đạo đều bị thiêu đốt dao động dữ dội, thậm chí ngay cả huyết mạch và Tiên Nguyên cũng bị ngọn lửa xâm nhập vào đã sắp sụp đổ, khoé miệng Huyền Tinh Bình rướm máu, lẩm bẩm, kinh sợ, kính nể hay bất kỳ lời nào cũng không thể hình dung nổi.

Ngọn lửa có cấp bậc, cấp bậc sau tiên hoả chính là Bất Diệt Hoả.

Trong nền văn minh cấp thứ hai, Bất Diệt Hoả vẫn luôn là một truyền thuyết.

Cường giả võ đạo thật sự nắm giữ ngọn lửa cấp bậc Bất Diệt Hoả, ít nhất Huyền Tinh Bình cũng chưa từng nhìn thấy, không đúng, trong thực tại, ngay cả nghe nói cũng chưa từng.

Chỉ có trong một vài sách cổ cổ xưa như thần thoại ghi lại, thì có loáng thoáng nhắc đến sự kinh khủng của Bất Diệt Hoả, đại khái có thể miểu sát toàn bộ cường giả võ đạo có cảnh giới dưới cảnh giới Tiên Đế, kể cả Bán bộ Tiên Đế.

Cho dù là Tiên Đế chân chính, khi đối mặt với Bất Diệt Hoả, dù không thể miểu sát thì cũng có thể tạo thành sự uy hiếp khổng lồ.

Dù sao, Bất Diệt Hoả cũng rất rất rất kinh khủng.

Người mang theo Bất Diệt Hoả, ở nền văn minh cấp thứ hai, e là thật sự có thể đi ngang qua theo đúng nghĩa.

Cho tới nay, cũng chưa từng nghe nói Huyền Diễm Thiên Lan lại… Lại mang theo Bất Diệt Hoả trên người, rõ ràng là Huyền Diễm Thiên Lan cố ý che giấu!

Che giấu quá kỹ.

Nghĩ mà sởn cả da gà.

Trong chớp mắt.

Bất Diệt Hoả đã đến trước mặt Tô Minh.

Tô Minh vẫn rất an tĩnh.

Nhưng, nhìn kỹ thì sâu trong ánh mắt Tô Minh cũng rất nghiêm trọng, nghiêm trọng dị thường.

Quả thực Bất Diệt Hoả mạnh đến kinh người, so với Thái U Hoả của anh không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Vì vậy, Tô Minh hoàn toàn không trông cậy vào Thái U Hoả.

Thoạt nhìn, anh đứng ở nơi đó bình tĩnh tự tại, nhưng trên thực tế, trong cơ thể, tất thảy bản lĩnh và chiêu thức đều đang điên cuồng xoay chuyển, nhất là kho tàng huyết mạch và kiếm tâm.

Chỉ trong chớp nhoáng.

“Chém!”, Tô Minh quát lớn một tiếng, Ma La Kiếm đã đánh ra.

Ma La Kiếm vang lên tiếng.

Kiếm đạo thông thiên.

Với kiếm ý cửu đoạn đỉnh phong sử dụng kiếm ý dao động đến cực hạn được Tô Minh ngưng tụ đến cực điểm, một lượng lớn thoáng chốc đã đi vào Ma La Kiếm.

Ma La Kiếm nâng lên.

“Vù…”

Kiếm quang dao động.

Sắc bén nhanh nhẹn.

Kiếm chém xuống.

Cùng lúc đó, ngay khi Tô Minh chém ra một kiếm đó, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong cũng xoay chuyển đến cực điểm. Thân hình anh giật lùi mạnh về sau, không chỉ lùi mạnh, mà phía trước còn có không gian lưu đày bao vây do thuật Sinh Mạng Lưu Phóng ngưng tụ, dùng để phòng ngự.

Đối mặt với Bất Diệt Hoả, Tô Minh có đánh, có thủ, có tiến, có lùi.

Rất lưu loát.

Hơn nữa, điều khiến Huyền Diễm Thiên Lan với cả mấy ngàn thiên tài bị thương gần chết kia đều không dám tin chính là tuyến đường Tô Minh lùi lại là đường cong, gấp khúc. Tuyến đường rút lui chồng chất hơn mười loại thần thông không gian, giống như một cửa vận chuyển, khiến điểm mục tiêu của Tô Minh chính là ở phía trên Huyền Diễm Thiên Lan.

Trong chớp nhoáng…

“Xoẹt!”

Tô Minh dốc hết toàn lực chém mạnh, tập hợp kiếm pháp Thiên Vẫn, kiếm ý Thiên Vẫn, kiếm tâm, một kiếm mạnh nhất của Ma La Kiếm đỡ lấy Bất Diệt Hoả.

Bất Diệt Hoả dồn dập tiến lên dễ dàng dứt khoát, thoáng chốc chợt dừng lại.

Bất Diệt Hoả như một vầng thái dương nóng rực, dừng lại trong không trung, đối diện với kiếm quang của Tô Minh, giằng co.

Thoạt nhìn, kiếm quang tĩnh lặng, thoạt nhìn, Bất Diệt Hoả cũng an tĩnh.

Nhưng thực tế thì cả hai đều đang âm thầm đối đầu.

Kiếm quang run lên.

Run rẩy dữ dội, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nứt vỡ.

Bất Diệt Hoả cũng run rẩy, hào quang lập tức loé lên, phóng về hướng tăm tối.

Chung quy lại, vẫn là Bất Diệt Hoả chiếm được một vài ưu thế, nhưng cũng không rõ rệt, ít nhất thì lúc này, Bất Diệt Hoả cũng bị một kiếm của Tô Minh chặn lại rồi!

“Không thể nào!”. Âm thanh của Huyền Diễm Thiên Lan có chút khàn, gương mặt xinh đẹp hung tợn run rẩy, cuối cùng cũng có chút hoảng sợ…

Bất Diệt Hoả cũng lấy ra rồi?

Còn không được?

Trong lúc cảm xúc dao động mạnh, Huyền Diễm Thiên Lan cảm nhận được đòn tấn công bất ngờ của Tô Minh.

Vội vàng gác lại suy nghĩ.

Mà lúc này…

“Tiên Tắc Trường Hà, trấn áp!”, Tô Minh sát khí bừng bừng, mạnh mẽ vô song, âm thanh ngút trời tựa như chiến thần, xuất hiện kỳ dị trước mặt Huyền Diễm Thiên Lan, tay trái nâng lên vẽ một đường.

Lập tức, hư không, thực không và cả thời gian giống như đều dừng lại.

Có thể thấy rõ, một luồng Tiên Tắc Thiên Hà đột nhiên xuất hiện, dài rộng hằng hà, che lấp cả trời…

Dao động mãnh liệt.

Phóng về phía Huyền Diễm Thiên Lan trấn áp.

Huyền Diễm Thiên Lan ngừng thở chốc lát, nhịp tim thoáng chốc như ngừng lại, một lần nữa lại kinh ngạc, hoảng sợ, Tô Minh vẫn còn có át chủ bài?
Chương 994: Huyền Diễm Thiên Lan sụp đổ

Huyền Diễm Thiên Lan không thể nhìn thấu thanh Ma La Kiếm kia cũng đã khiến cô ta có chút mất bình tĩnh. Ai ngờ... Tô Minh còn có Tiên Tắc Trường Hà?

Tiên tắc có thể luyện thành Trường Hà? Đúng là có thể, nhưng dù là yêu nghiệt thiên tài đến mấy cũng cần mấy chục triệu năm, thậm chí là hàng trăm triệu năm mới luyện được Tiên Tắc Trường Hà chứ? Dù người đó có là Huyền Diễm Thiên Lan cô ta.

Nhưng trước mắt, Tô Minh lại chưa đến 30 tuổi đã luyện ra được Tiên Tắc Trường Hà. Vả lại, chẳng những là Tiên Tắc Trường Hà, mà bên trong còn ẩn chứa, ngưng tụ các loại tiên tắc có sức mạnh cực kỳ khủng bố, khủng bố đến nỗi Huyền Diễm Thiên Lan cảm giác như mơ thấy ác mộng!

Đương nhiên, cô ta có hoảng sợ, không tài nào tin nổi thì lúc này, Tiên Tắc Trường Hà cũng đã xông đến. Huyền Diễm Thiên Lan chỉ đành dằn mọi cảm xúc xuống để chống lại nó, không thì chắc chắn sẽ có kết quả cực kỳ thê thảm.

Làm cách nào để chống lại?

Thậm chí Huyền Diễm Thiên Lan còn chẳng kịp suy nghĩ, đôi môi đỏ hé mở, giọng nói thanh thúy, vội vàng gằn từng chữ: "Hồng Mông Hỏa!"

Thoáng chốc, lại có một ngọn lửa đỏ đậm lấp lánh ánh bạc như một cây cột ánh sáng bắn ra.

Hồng Mông Hỏa kia chính là ngọn lửa truyền thừa của Hồng Mông Thể, vừa phát động chính là ngọn lửa cấp bậc Bất Diệt Hỏa.

Đương nhiên, vì phát động nó, Huyền Diễm Thiên Lan cũng đã trả một cái giá rất lớn. Cô ta đến từ Huyền Diễm Tiên quốc, Huyền Diễm nghĩa là ngọn lửa. Tầng võ đạo nơi Huyền Diễm Tiên quốc là tầng có thuộc tính Hỏa cao nhất. Để kích hoạt Hồng Mông Hỏa của cô ta, mấy năm nay, cô ta vẫn luôn hấp thu và cắn nuốt Huyền Diễm của Huyền Diễm Tiên quốc.

Thế nên, giờ Huyền Diễm Tiên quốc đã mất đi 70% thuộc tính Hỏa, cái giá phải trả là rất lớn. Song, dù là Huyền Diễm Thiên Lan hay hoàng thất Huyền Diễm Tiên quốc đều ủng hộ và cảm thấy rất đáng giá. Vì một khi kích hoạt Hồng Mông Hỏa thì vừa bắt đầu chính là cấp Bất Diệt Hỏa, cực kỳ mạnh! Mạnh đến không gì sánh được! Rất đáng giá!

Có điều, vì thực lực có hạn nên trước mắt Huyền Diễm Thiên Lan dùng Hồng Mông Hỏa một lần, sẽ tổn thất một lần. Ban nãy, cô ta đã dùng một lần, giờ, là lần thứ hai.

Tiêu hao quá lớn, nên luồng Hồng Mông Hỏa này vừa bắn ra, sắc mặt của cô ta cũng trở nên trắng bệch, thở hổn hển.

Một Huyền Diễm Thiên Lan trong truyền thuyết lại cũng hơi không chịu nổi.

"Vèo!"

Hồng Mông Hỏa cấp Bất Diệt Hỏa vừa xuất hiện đã thể hiện ra sức mạnh cùng cực, bắn thẳng về phía Tiên Tắc Trường Hà sắp đánh lên người cô ta.

Nhưng mà... Hồng Mông Hỏa và Tiên Tắc Trường Hà còn chưa đụng phải nhau, Ma La Kiếm trong tay phải của Tô Minh đã bị anh giơ lên chém ra. Kiếm mang mênh mông tựa như dịch chuyển tức thì ngăn trước mặt Hồng Mông Hỏa, dễ dàng cản nó lại.

Vì thế, luồng Hồng Mông Hỏa thứ hai này vẫn bị chặn, hơn nữa, vẫn là bị một kiếm của Ma La Kiếm cản lại!

Đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan run rẩy, vừa hoảng sợ, vừa tức giận, nhưng đa số lại là không tài nào tin nổi.

Cô ta nghĩ rằng thanh kiếm đỉnh cấp mà Tô Minh cầm trong tay kia chém ra kiếm mang chỉ có thể thi triển ra một lần trong thời gian ngắn. Dù sao, thường thì đòn sát thủ chân chính đều phải tiêu hao rất nhiều! Như Hồng Mông Hỏa của cô ta vậy!

Giờ nhìn lại, Tô Minh... Tô Minh y như chẳng tiêu hao chút nào?

"Tôi không tin!", Huyền Diễm Thiên Lan cắn răng, suýt nghiến bể răng, tức tối giơ tay lên, lại vung về phía Tiên Tắc Trường Hà: "Hồng Mông Hỏa!"

Lẽ nào, Tô Minh còn có thể chém ra kiếm thứ ba sao?

"Vèo...", điều khiến cô ta sụp đổ là Tô Minh thật sự chém ra kiếm thứ ba một cách nhẹ nhàng và hết sức tùy tiện.

Kiếm thứ ba chặn luồng Hồng Mông Hỏa thứ ba của cô ta.

Dáng người nóng bỏng, thướt tha của Huyền Diễm Thiên Lan bắt đầu run bần bật.

Không thể nào!

Tại sao lại như thế?

Cô ta không tin, đôi mắt xinh đẹp xuất hiện tơ máu, đầu óc kêu ong ong.

Lại quay sang Tô Minh, trong đôi mắt bình tĩnh kia của Tô Minh hiện lên vẻ hài hước kèm theo sát khí.

Huyền Diễm Thiên Lan cũng không có thời gian để mà sụp đổ, vì Tiên Tắc Trường Hà đã xông tới trước mặt cô ta. Mà cô ta do cố sử dụng Hồng Mông Hỏa ba lần, nên giờ không còn là vấn đề tiêu hao lớn, mà đã bị thương.

Đúng vậy, khí tức, tim gan phèo phổi hay cơ thể của cô ta đều bị cắn trả. Nếu không phải Huyền Diễm Thiên Lan mím môi, cắn răng chịu đựng thì có lẽ đã phun ra một ngụm máu tươi rồi.

"Trâm cấm kỵ, cản nó lại cho tôi!", sau đó, Huyền Diễm Thiên Lan bỗng lạnh lùng quát, giơ cánh tay như ngọc kia lên, gỡ xuống một cây trâm cài trên mái tóc đen óng ả của mình.

Cây trâm ấy cực kỳ đẹp, cả vật thể thuần một màu đỏ, trạm trổ tinh xảo, sinh động như thật, non sông nước biếc như đang rít gào, cuộn trào, chứa đựng vạn vật, ý cảnh một đời, có rồng, có phượng, nhảy múa, thôn thiên nuốt địa cứ như sắp bay ra khỏi cây trâm. Còn có từng luồng sấm rung chớp giật nóng bỏng cả linh hồn, khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà như đã hiểu được vô số tiên tắc, pháp vận hay thậm chí giác ngộ đạo.

Hiển nhiên, cây trâm gài tóc kia cũng không đơn giản, gánh nổi hai chữ cấm kỵ.

Nó chính là tổ khí đỉnh cấp, cao hơn bia Huyền Diệu của Tô Minh cả một cấp nhỏ. Chí Bảo cỡ đó xuất hiện trong nền văn minh cấp 2 thì cũng rất hiếm thấy, y như đang nằm mơ.

Ngay cả Huyền Diễm Thiên Lan cũng không ngờ có ngày mình sẽ bị ép đến mức phải dùng tới Trâm cấm kỵ. Hơn nữa, kẻ địch chỉ là một thanh niên chưa tới 30 tuổi.

"Đi!", Huyền Diễm Thiên Lan chợt nghĩ, đã sử dụng cây Trâm cấm kỵ kia.

Khoảnh khắc khi bay ra khỏi tay Huyền Diễm Thiên Lan thì nó bắt đầu phóng to lên, ánh sáng đỏ tía bao phủ đất trời, nối thẳng địa mạch với trời cao.
Chương 995: Không!

Hiệu quả mang lại từ thị giác cực kỳ chấn động, dù có trải qua ba đời năm thế cũng không tài nào quên nổi.

Cây trâm cài tóc kia lớn đến che trời lấp đất, như vắt ngang thái cổ, nhìn không tới cuối.

Mũi trâm hướng về phía Tiên Tắc Trường Hà đang xông tới chỗ Huyền Diễm Thiên Lan, định đâm xuyên, bổ đôi nó.

Huyền Diễm Thiên Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, định lợi dụng cơ hội này trị thương, khôi phục lại.

Thế nhưng!

"Ù, ù, ù, ù...", nhoáng cái, đã thấy Ma La Kiếm trong tay phải của Tô Minh giơ lên, vung lên từng luồng kiếm mang với tốc độ chóng mặt, liên miên không dứt, hết đợt này đến đợt khác như sóng thần.

Từng luồng kiếm mang khủng bố kia bổ hết lên cây trâm gài tóc. Một luồng kiếm mang không thể chém đứt nó, nhưng lại để lại những vết chém sâu hoắm, hơn nữa, sau khi trải qua từng nhát kiếm liên miên không dứt kia, cây trâm gài tóc cũng tối đi. Trong nháy mắt ấy, đã có hơn trăm luồng kiếm mang bổ xuống!

Vì thế.

"Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt..."

Bể.

Cây trâm gài tóc có cấp bậc tổ khí đỉnh cấp, một Chí Bảo không gì sánh nổi trong nền văn minh cấp 2 đã... đã... đã bị kiếm mang chém bể thành từng mảnh nhỏ như những cánh hoa. Nó phát ra một tiếng rên rỉ, rồi biến mất giữa đất trời.

Giờ phút này, nói thật, mấy ngàn thiên tài yêu nghiệt ở đằng xa đều cảm thấy không thở nổi, vô số đôi mắt trợn to như muốn lọt tròng vì sợ ngây người, bị dọa... đầu óc trống rỗng.

Huyền Diễm Thiên Lan thì cũng có khác là bao? Cũng ngây ngẩn!

"Tôi nói rồi, bảo cô tự mình cảm nhận Tiên Tắc Trường Hà một chút. Tôi đã nói vậy thì cô phải thử, định dùng cách khác để ngăn cản nó hả? Cô đã hỏi qua thanh kiếm trong tay tôi chưa?", trong bầu không khí tĩnh lặng như chết ấy, Tô Minh nhàn nhạt nói.

Một sự bá đạo, giễu cợt, bắt chẹt người khác không cách nào diễn tả nổi được thể hiện trong mỗi câu nói của anh.

Cùng lúc đó.

"A...", Tiên Tắc Trường Hà đã ập tới, đánh thẳng lên người Huyền Diễm Thiên Lan, cũng bao phủ cô ta. Huyền Diễm Thiên Lan như một chiếc lá bồng bềnh trong cơn sóng dữ, cơ thể lập tức trôi dạt ra sau, rồi dập dờn, không cách nào đứng vững nổi, giống như bị bão táp quét qua, chìm sâu trong Tiên Tắc Trường Hà.

Rõ ràng có thể thấy được, Huyền Diễm Thiên Lan đã dùng hết sức mạnh để chống lại Tiên Tắc Trường Hà, vứt ra không biết bao nhiêu là bảo vật và những thần thông, võ kỹ đáng sợ đến khó tin. Tính sơ sơ, chắc trong khoảnh khắc ấy, cô ta đã đánh ra vài thần thông, bốn bí pháp cùng hơn mười võ kỹ.

Hơn nữa, điều khiến người ta giật mình hoảng sợ là những thần thông, bí pháp hay võ kỹ ấy đều được Huyền Diễm Thiên Lan tu luyện đến viên mãn, thậm chí là Nhập Thần, quả thật là cực kỳ đáng sợ.

Phải biết rằng, đến nay, Huyền Diễm Thiên Lan chỉ mới có mấy triệu tuổi thôi, chẳng những thuộc thế hệ trẻ, còn trẻ một cách quá đáng.

Tuổi tác cỡ đó mà có thể tu luyện một loại bí pháp, thần thông, võ kỹ tới viên mãn hay Nhập Thần thì đã cực kỳ hiếm thấy, nhưng còn Huyền Diễm Thiên Lan thì sao?

Thật sự y như là kho tàng võ đạo vậy!

Dù là thế, cô ta vẫn bị Tiên Tắc Trường Hà đánh bị thương nặng! Vẫn hộc máu, không ngừng lùi lại, cả người đầy máu!

Có thể thấy Tiên Tắc Trường Hà của Tô Minh mạnh tới mức nào!

"Thú vị", Tô Minh lẳng lặng nhìn, khá là kinh ngạc và ca ngợi.

Tiên Tắc Trường Hà của mình khủng bố tới cỡ nào? Tô Minh dám nói một câu có thể quét ngang dưới Tiên Đế, dù cho có là bán bộ Tiên Đế.

Nhưng Huyền Diễm Thiên Lan lại chịu đựng được mấy giây, dù trông khá thê thảm, có điều vẫn chưa lấy được mạng cô ta. Phải công nhận rằng, cô ta đã không làm thất vọng tên tuổi của mình.

Có thể nói, Huyền Diễm Thiên Lan là một yêu nghiệt mạnh nhất mà Tô Minh đã từng gặp từ trước tới nay.

"Chỉ là...", sau đó, khóe miệng Tô Minh chợt cong lên một nụ cười gằn.

Anh cũng không có thói quen thương tiếc người tài, càng không vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta mà không nỡ ra tay. Trái lại, càng muốn giết cô ta hơn.

Đã không chết không ngừng, mà thực lực và tư chất của đối phương lại khiến cho người ta sợ hãi cỡ đó thì đương nhiên là giết chết mới yên tâm được. Anh giơ tay lên, nhấn một cái về phía Tiên Tắc Trường Hà.

Nhoáng cái, một luồng sóng sinh mệnh như một cây cột đổ xuống, bắn tung tóe, trông mà hãi!

Khí tức sinh mệnh trong dòng nước sinh mệnh kia đặc đến nỗi như có thể sinh ra vô số nền văn minh. Trong chu vi ngàn mét, vạn vật vốn khô kiệt, sắp chết, lúc này, chỉ cần hít một hơi thôi đã cảm thấy như được chữa lành vết thương.

Thật là đáng sợ...

Dòng nước sinh mệnh kia chính là sinh mệnh lực do cây Thế Giới thả ra, bị Tô Minh gom góp lại trong cơ thể đã lâu.

Sinh mệnh lực là đồ tốt, là hy vọng, là ánh sáng. Nhưng đối với Huyền Diễm Thiên Lan thì lại là một lá bùa đòi mạng!

Huyền Diễm Thiên Lân vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thử... Sau đó, cơ thể mềm mại của cô ta run lên, suýt nổ tung, rùng mình, không tài nào thở nổi, đôi mắt xinh đẹp giần giật, hít sâu một hơi!

Dòng nước sinh mệnh kia ập đến, khiến cô ta cảm giác như thần chết đang bước tới.

Quả nhiên, sau đó, cây cột sinh mệnh lực kia đã phóng xuống Tiên Tắc Trường Hà.

"Ầm!"

Vốn, Tiên Tắc Trường Hà đã cuồn cuộn, mạnh mẽ, điên cuồng đến cùng cực, chợt như đổ dầu vào lửa, lập tức phấn khích, sôi lên sùng sục.

Tiên Tắc Trường Hà càng thêm lóa mắt.

Vốn đã che trời lấp đất, lúc này, nó như hóa thành bầu trời, mặt đất.

Dù là chiều dài, chiều rộng của Tiên Tắc Trường Hà hay các loại pháp tắc đang cuộn trào bên trong nó đều vì có dòng nước sinh mệnh gia nhập mà trở nên điên cuồng.

"Không!", Huyền Diễm Thiên Lan dùng hết sức thi triển quy luật không gian, định bỏ chạy, lúc này, trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là phải sống.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta thua.

Mà lần này, lại gần với cái chết, sinh mệnh đi đến cuối nhất.

Đây cũng là lần đầu Huyền Diễm Thiên Lan biết thế nào lại sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK