“Những bức phù điêu này lại vẽ về… ‘Thiên Vẫn Kiếm’?”, Tô Minh lẩm bẩm. Bởi vì cảm xúc thay đổi quá mãnh liệt nên trong giọng nói của anh có chút run rẩy.
Trên bức phù điêu chính là các bức vẽ về một người một kiếm.
Ban đầu Tô Minh cũng cảm thấy những bức vẽ trên phù điêu có chút quen thuộc. Cuối cùng, khi đi được một đoạn đường rồi xâu chuỗi nhiều bức lại với nhau thì cuối cùng anh cũng xác định được nội dung của nó. Đúng là ‘Thiên Vẫn Kiếm’ rồi, không còn sai vào đâu được.
“Lại còn là ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu đầu tiên của Thiên Vẫn Kiếm”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, không biết là kinh ngạc hay là vui mừng bất ngờ.
Anh đã tu luyện thành công chiêu ‘tuyệt mệnh phong vân’ rồi.
“Lạ thật! Sao ‘tuyệt mệnh phong vân’ trên bức phù điêu này lại khác nhiều so với cái mình tu luyện thế nhỉ? ‘Tuyệt mệnh phong vân’ mà mình luyện là một loại kiếm pháp, chân khí thông qua vận chuyển của kinh mạch mà tập trung lại một điểm, kết hợp với kiếm quyết và hình thành nên kiếm pháp. Còn ‘tuyệt mệnh phong vân’ ở đây dường như là… Không phải kiếm pháp mà là ý cảnh”, toàn thân Tô Minh run rẩy, lẩm bẩm.
Đúng vậy! Là một loại ý cảnh.
Trong đầu anh đột nhiên nhớ ra câu nói của em gái Tô Ly: “‘Thiên Vẫn Kiếm’ không hề đơn giản, còn phức tạp hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.
“Xem ra chiêu đầu tiên mình tu luyện thành công Thiên Vẫn Kiếm căn bản không phải là chiêu thật sự. Mình chỉ có được kiếm phổ, nói cách khác là có được ‘hình’ thôi, chứ chưa có được ‘ý’”, Tô Minh thầm nghĩ, lúc này hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh hiểu rằng, dường như trong lúc ngẫu nhiên mình đã tìm được cơ duyên thuộc về bản thân mình.
Anh có một dự cảm mãnh liệt, nếu như hiểu được những bức phù điêu này thì anh sẽ vén được bức màn bí mật thật sự của ‘Thiên Vẫn Kiếm’.
“Chẳng trách mà Hoàng Cực cung lại tốn bao nhiêu công sức để có được ‘Thiên Vẫn Kiếm’. Thảo nào nó ở trong tay mình mà cảm giác uy lực cũng bình thường chứ không đến nỗi mạnh kinh thiên động địa, hóa ra nguyên nhân là ở đây”.
Cuối cùng Tô Minh cũng hiểu ra.
Trên thực tế, sau khi tu luyện thành công chiêu đầu tiên của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thì anh cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Chiêu đầu tiên của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đúng là vô cùng mạnh nhưng chưa mạnh đến nỗi khủng khiếp, căn bản không đáng được một thế lực siêu cấp ấp ủ mấy chục năm hoặc thậm chí thời gian lâu hơn để có được nó.
Không phải Hoàng Cực cung cường điệu hóa nó lên mà vì bản thân Tô Minh căn bản chưa hiểu hết về ‘Thiên Vẫn Kiếm’. Toàn thân Tô Minh như rơi vào trạng thái lĩnh ngộ sâu sắc.
Tô Minh vốn có thiên phú về võ đạo, cộng với việc từng tu luyện ‘Thiên Vẫn Kiếm’ nên lúc này anh cứ nhìn chằm chằm vào những bức phù điêu. Anh có cảm giác linh hồn và xác thịt như tách rời nhau, huyền bí và ảo diệu vô cùng.
Dường như không phải anh đang nhìn những bức phù điêu mà là có một kiếm tu đang múa kiếm tu luyện trước mặt anh.
Tô Minh nhìn không rõ ngoại hình và mọi thứ trên người kiếm tu này, giống như chỉ là một bóng hình màu đen nhưng anh có thể nhìn rõ từng đường múa kiếm của người này.
Ban đầu nhìn, dường như đối phương không hiểu về kiếm lắm, dường như không biết múa kiếm kiểu gì.
Sau đó nhìn lại thì mới thấy nó tự nhiên như dòng nước đang chảy, mây trắng đang trôi…
Nhìn kỹ hơn thì mới thấy chấn động. Bởi mỗi động tác kiếm ảnh của bóng đen đó đều hàm chứa một tư thế, một ý vị khó có thể hiểu được.
Tô Minh nhìn càng kỹ hơn, cuối cùng quên cả thời gian, quên đi tất cả, quên cả việc mình đang ở dưới lòng đất. Trong đầu anh, trước mặt anh hiện giờ chỉ có kiếm.
Thậm chí, anh đột nhiên giơ Xích Ảnh kiếm trong tay lên rồi múa kiếm như một kẻ khùng say rượu, cứ không ngừng chém, đâm kiếm ở nơi này.
Còn ở bên trên….
Tây Lâm Sát trận càng lúc càng tàn…
“Sắp rồi! Sắp biến mất rồi”, dưới những ánh nhìn kích động, mong đợi và căng thẳng, 64 chùm sáng của Tây Lâm Sát trận dần mờ ảo giống như ánh mặt trời chiều tà của ngày hè, lúc này chỉ còn lại dư âm cuối cùng.
Đám người Ngụy Chấn Phong vội vàng đến gần Tây Lâm Sát trận và định chui vào trong.
“Tây… Tây Lâm Sát trận sắp mở ra chưa?”, Diệp Mộ Cẩn luôn trong trạng thái mê man, dường như sắp rời khỏi nhân thế, nhưng lúc này cũng có động tĩnh. Mặc dù giọng nói vô cùng nhỏ và yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe thấy.
“Mộ Cẩn! Đừng nói gì cả, chúng ta cứ quan sát xem, Tô Minh nhất định vẫn còn sống”, Tiêu Nhược Dư nhỏ giọng nói, dường như đang an ủi Diệp Mộ Cẩn và cũng là an ủi mình.
Mấy phút sau…
Tây Lâm Sát trận cũng hoàn toàn biến mất.
Sau đó…
“Ha ha… Tô Minh! Thằng khốn, mày đáng lẽ phải chết một ngàn lần từ lâu rồi mới đúng. Cuối cùng mày cũng chết rồi, ha ha…”, Công Tôn Thần kích động đến phát điên, hai tay nắm chặt xe lăn và không ngừng lay chuyển nó. Vì quá kích động nên cơ mặt hắn cũng nổi lên cuồn cuộn.
“Hay, hay lắm…”, Cơ Thương Hải liên tục nói mấy chữ, đám người này ôm chầm lấy nhau. Nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất rồi.
Cuối cùng… Tô Minh cũng chết rồi!
“Không…!”, Trần Chỉ Tình như chết ngất, cũng may có Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh đỡ.
Lam Tuyết thì như người mất hồn, những giọt nước mắt cứ lăn dài một cách vô thức.
“Haiz!”, ông cụ Diệp thở dài, nói: “Tài năng quá nên trời đất ghen”.
“Mộ Cẩn!”, đúng lúc này Tiêu Nhược Dư hét lên một tiếng.
Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tô Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên. Cô ta đã cược thua rồi.
Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó…
Không còn động tĩnh gì nữa.
Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.
Diệp Mộ Cẩn đã chết thật rồi!
“Mộ Cẩn!”, ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vô thức. Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.
Chương 232: Diệp Mộ Cẩn chết rồi!
Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, ngay khi Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn ngừng thở, không một ai chú ý tới, trên trán của Diệp Mộ Cẩn chợt loé lên hình một ngọn lửa màu cam mờ nhạt.
Cho dù Diệp Mộ Cẩn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.
Tiêu Nhược Dư không hề cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cẩn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào để phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?
Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.
Lúc này.
Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không...
Cũng giống như mọi khi.
Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.
Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:
“Là ảo giác sao?”
“Các anh cũng nghe thấy sao?”
“Hình như là giọng nữ giới”.
“Kỳ lạ thật, hình như là...là...là nói ‘ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kích hoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi...”
“Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác”.
...
“Đi, mau quay lại nhà họ Diệp!”, Chu Khánh Di hô lớn, tuy mắt vẫn còn ngấn nước, thế nhưng lúc này vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cùng với tiếng hô vừa rồi của Chu Khánh Di, tất cả người nhà họ Diệp mau chóng dẫn theo ông cụ Diệp rời đi.
“Cô chủ, đây...”, Dì Cầm xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhược Dư, định nói gì đó, nhưng đã bị Tiêu Nhược Dư cắt ngang: “Tôi phải đưa Mộ Cẩn tới nhà họ Diệp, đi cùng cô ấy chặng cuối, yên tâm, tôi sẽ không cùng sống chết với nhà nhà họ Diệp đâu”.
Kết cục của nhà họ Diệp đã được định sẵn.
Cho dù có thêm Tiêu Nhược Dư cũng sẽ chẳng thể tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào.
Cô ta rất lý trí, tuy rất tốt với Diệp Mộ Cẩn, nhưng cũng không cần phải tới mức cùng sống chết với nhà họ Diệp, nói cho cùng, giữa cô ta và nhà họ Diệp cũng chẳng có quan hệ gì.
Huống hồ.
Cô ta còn có thù phải báo.
Cô ta không thể chết.
“Cô chủ hiểu được vậy thì tốt, vốn dĩ, cậu Tô, haizzz...”, Dì Cầm rất đỗi buồn bực, cả bà ta và cô chủ cùng đặt cược vào Tô Minh, nhưng nào ngờ Tô Minh...
Thật không can tâm mà!
“Trông hội trưởng có chút đau lòng, ha ha...không biết hội trưởng và Tô Minh đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Tôi có điều tra, vào ngày Minh Nhi chết, Minh Nhi có tới đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành, ừm, vừa hay, hôm đó Tô Minh cũng xuất hiện tại đấu giá Tứ Đỉnh”, đúng lúc này, một bóng người quỷ dị từ trong không trung bước ra, người này không ai khác chính là Phong Bất Hủ.
Tây Lâm Sát trận nổ ra, Tô Minh biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào, nói một cách chuẩn xác thì Tô Minh cũng đã chết mất xác trong trận đánh đó, cho nên ông ta đương nhiên có thể lộ mặt, vì đâu còn phải lo lắng gì?
“Đại cung phụng...”, sắc mặt Tiêu Nhược Dư chợt tái nhợt đi, sợ hãi nhìn về phía Phong Bất Hủ: “Ông chính là người đứng sau khởi động trận nhãn 64 của Tây Lâm Sát trận, bằng không, nhà họ Công Tôn cùng ba gia tộc giới thế tục khác, nào có thể gom đủ linh thạch?”
Đã sáng tỏ.
Mọi chuyện đã sáng tỏ.
“Ha ha...hội trưởng rất thông minh, nhưng đáng tiếc, cũng chính vì sự thông minh này mà tự hại mình đấy”, Phong Bất Hủ khẽ nói, sát ý hằn lên trong đôi mắt già nua nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nhược Dư: “Hội trưởng, tôi nghĩ, cái chết của cháu tôi, đứa cháu không biết tranh giành với ai, người vẫn luôn si mê cô, chắc chắc cũng có liên quan tới cô”.
“Phong Bất Hủ, ông đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Dì Cầm hét lên: “Không liên quan gì tới cô chủ cả!”
“Tôi tin lời bà chắc?”, Phong Bất Hủ bật cười ha hả, bùng nộ sát ý: “Hội trưởng, tôi là người thù dai, nhất là thù của đứa cháu đích tôn này, mong hội trưởng bình yên”.
Nói rồi, Phong Bất Hủ liền rời đi.
Nếu có thể được, bây giờ ông ta muốn bắt và hành hạ người phụ nữ này tới chết, thế nhưng, ông ta không làm được.
Vì Dì Cầm - người gần tới trình độ cao nhất của cảnh giới Tôn giả quá mạnh, cho dù có thể giết chết được dì Cầm đi nữa, thì cũng phải trả giá đắt.
Chưa kể Tiêu Nhược Dư còn là con gái độc nhất của hội trưởng tiền nhiệm, nên không biết còn chiêu bài nào chưa được dùng tới hay không...
Cho nên, Phong Bất Hủ không vội vàng ra tay, mà lựa chọn rời đi.
Thứ ông ta có là thời gian, ông ta có thể từng bước từng bước đưa Tiêu Nhược Dư tới chỗ chết.
Cùng lúc đó.
“Bố, bây giờ thả người nhà họ Diệp đi? Tại sao không giết quách chúng đi ngay tại nơi đã diễn ra Tây Lâm Sát trận này, để chúng chết chung cùng Tô Minh chứ?”, nhìn người nhà họ Diệp vội vàng rút chạy, Cơ Khâm khẽ hỏi, nóng vội không giấu được ý định đồ sát của mình.
“Ha ha, cháu này, cháu vẫn còn non lắm”, Cơ Thương Hải không nói gì, thế nhưng Công Tôn Hạ lại vui vẻ cười khà khà nói: “Lúc này, tất cả người nhà họ Diệp đang ôm khí thể một lòng đánh trả vì cái chết của Tô Minh. Nếu ra tay lúc này, làm không tốt rất dễ gây ra tổn hại nhất định cho cả ba nhà chúng ta, vì nhà bọn chúng còn có người biết võ và cả đội cận vệ! Cứ để bọn chúng đi, hai ba tiếng nữa ra tay, khi đó nhuệ khí của người nhà họ Diệp không còn mà thay vào đó là sự sợ hãi, như vậy chúng ta sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn!”
Cơ Khâm nghe vậy khâm phục mà gật đầu.
Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của người đi trước bao giờ cũng dày dặn hơn cả.
“Khâm Nhi, yên tâm, chúng ta không ra tay, nhưng cũng sẽ không đi theo nhà họ Diệp, cho nên người nhà họ Diệp không thể chạy thoát được”, Cơ Thương Hải tỏ rõ sát khí khẽ nói.
“Đáng tiếc Diệp Mộ Cẩn chết rồi!”, Công Tôn Thần không can tâm nói: “Tại sao lại chết cơ chứ?”
Hắn rất mong Diệp Mộ Cẩn còn sống, để bắt cô ta về chơi đến chết mới thôi.
“Diệp Mộ Cẩn chết rồi, thì còn có Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn”, Cơ Khâm cười đểu nói.
“Đúng thế...”, Công Tôn Thần gật đầu, ánh mắt toát rõ ánh nhìn tà mị.
Tất cả người nhà họ Diệp quay về trang viên nhọ họ Diệp.
Chương 233: Diệp Mộ Cẩn chết
Ông cụ Diệp đã tỉnh.
"Mộ Cẩn của ông!", ông cụ Diệp chống gậy, nước mắt rơi như mưa.
Tiêu Nhược Dư đặt xác chết của Diệp Mộ Cẩn lên ghế sô pha trong phòng khách.
"Cô chủ ơi...", Chu Khánh Di cũng khóc, cô ta vừa khóc, rất nhiều người cũng khóc theo.
Giáo tôn đã chết.
Cô chủ đã chết.
Ngày này đối với các học viên của nhà họ Diệp mà nói thật sự là một ngày hết sức đau buồn trong cuộc đời.
"Giờ, viện võ đạo của nhà họ Diệp giải tán hết cho tôi!", ông cụ Diệp bỗng nhiên gõ mạnh gậy ba-toong trong tay xuống đất, ngẩng đầu, quát.
Thoáng chốc, hơn 200 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp có mặt trong ngoài phòng khách đều run bắn cả người.
"Đây là mệnh lệnh của ông cụ tôi", ông cụ Diệp quát: "Nhà họ Diệp sắp diệt vong, các người còn trẻ, không cần phải chôn cùng!"
Các học viên, cao thủ, vệ sĩ của nhà họ Cơ, họ Ngụy, họ Công Tôn, thậm chí có cả một số cao thủ từ Huyền Linh Sơn mà mấy nhà này trả một cái giá đắt để mời về đã men theo sân Tây Lâm đến trang viên nhà họ Diệp. Giờ phút này, tất cả đều đang bao vây lấy trang viên.
Nhà họ Diệp đã không còn đường lui nữa.
Họ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
"Người nhà họ Diệp nghe đây, chỉ cần đầu hàng đi ra đây ngay bây giờ thì còn có thể giữ được mạng sống", lúc này, bên ngoài trang viên, giọng nói trầm thấp đầy đanh thép và ngang tàng của Ngụy Chấn Phong chợt vang lên.
Ngụy Chấn Phong tin rằng ông ta nói xong câu này thì đám người chỉ còn ít ỏi không bao nhiêu của nhà họ Diệp sẽ lại chạy bớt một số lớn.
Nếu vậy, nhà họ Diệp sẽ càng dễ tiêu diệt hơn.
Có thể khiến nhà họ Công Tôn, họ Ngụy, họ Cơ tổn thất ở mức thấp nhất với tiền đề nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt mới là điều bọn họ mong muốn.
"Ông cụ Diệp, chúng tôi sẽ cùng sống cùng chết với nhà họ Diệp!", Chu Khánh Di hét.
"Cùng sống cùng chết!", Chu Khánh Di vừa hét, hơn 200 học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp cũng đồng thanh hét. Mặt mày ai nấy đều tràn đầy nước mắt, thậm chí có người còn đỏ mắt, cả người hừng hừng lửa giận muốn liều mạng một trận, không chút sợ hãi.
Khí thế ấy quay cuồng một chỗ với nhau, ngay cả ông cụ Diệp cũng giật mình kinh ngạc.
Ông ta đã đánh giá thấp sự kính trọng của các học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp với Mộ Cẩn và Tiểu Minh!
Quả thật là đã quá xem nhẹ rồi.
Ông cụ Diệp còn định nói gì, Chu Khánh Di đã gằn từng chữ nói: "Ông cụ Diệp, chúng tôi là tự nguyện, dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung!"
Ngay cả một cô gái bình thường luôn yên tĩnh như Chu Khánh Di mà lúc này cũng vô cùng hung hăng và giận dữ.
"Đúng vậy, cho dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung", các học viên đều siết chặt nắm tay đến nỗi kêu lên răng rắc.
"Tốt! Tốt! Tốt!", gương mặt ông cụ Diệp cũng đỏ lên: "Từ ngày thành lập đến nay, nhà họ Diệp tôi đã trải qua được 174 năm. Tới thế hệ của tôi đây lại đối mặt với sự diệt vong. Nhưng, tôi cũng kiêu ngạo, bởi vì hơn mười viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thời tôi là xuất sắc nhất. Cho dù nhà họ Diệp có bị tiêu diệt thì tôi cũng tự hào, ha ha ha ha..."
Cùng lúc đó.
"Diệp Thành Bang, còn không chịu mở cổng ra à? Sao? Định chờ ba nhà chúng tôi tự mình phá cổng hử?", bên ngoài trang viên, Ngụy Chấn Phong hét, giọng nói vang vọng cả trang viên.
"Diệp Tam, đi, mở cổng trang viên ra", ông cụ Diệp trầm giọng nói, rồi giơ gậy ba-toong trong tay lên, nói: "Cũng đã mấy chục năm ông cụ tôi đây chưa ra tay rồi".
"Vâng!", Diệp Tam xoay người đi về phía cổng trang viên. Ông ta là một trong những Thiên Tự Vệ, Thiên Tự Vệ gồm 6 người, lần lượt là Diệp Tam, Diệp Ngũ, Diệp Thất, Diệp Cửu, Diệp Thập Nhất, Diệp Thập Tam.
Mà 6 người Địa Tự Vệ lần lượt là Diệp Nhị, Diệp Tứ, Diệp Lục, Diệp Bát, Diệp Thập, Diệp Thập Nhị.
Hồi xưa, ông cụ Diệp được gọi là Diệp Nhất.
"Chỉ Tình, Lam Tuyết, thật sự có Thiên Đường ư? Có phải Tô Minh đã lên Thiên Đường rồi không?", bên cạnh sô pha trong phòng khách, Tống Cẩm Phồn cầm lấy bàn tay của Diệp Mộ Cẩn, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Cô ta cho rằng mình không có tình cảm gì nhiều với Tô Minh, nhưng khi biết được anh ấy đã chết thì trái tim cô ta lại đau đớn khôn nguôi.
Cả hai chỉ mới tiếp xúc, thời gian quen nhau cũng không lâu.
Nhưng lại đem lòng yêu anh sâu đậm.
Trần Chỉ Tình đã tỉnh lại, vẫn im lặng không nói câu nào, trên mặt đôi khi lại nở nụ cười, chẳng qua, nụ cười ấy lại tràn đầy đau thương và nước mắt.
Còn Lam Tuyết, từ đầu đến cuối vẫn chỉ im lặng rơi lệ.
Lam Tuyết và Trần Chỉ Tình chưa kịp nói nói gì thì Tiêu Nhược Dư bên cạnh đã vội nghiêm mặt nói: "Cẩm Phồn, Chỉ Tình, Lam Tuyết, mọi người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuy trong Tây Lâm Sát trận không có Tô Minh, nhưng... Nhưng lỡ Tô Minh còn sống thì sao? Dù gì vẫn chưa tìm thấy xác mà, không thể nói rằng anh ấy đã chết".
Chưa thấy xác, chỉ có thể coi là mất tích.
Không thể xác định là đã chết.
"Thật không?", Tống Cẩm Phồn lập tức nắm lấy cánh tay Tiêu Nhược Dư, hết sức kích động hỏi: "Anh Tô Minh chưa chết thật ư?"
Tiêu Nhược Dư lại không đáp.
Sao Tô Minh có thể còn sống được?
Trận pháp đều đã mở, Tô Minh không có ở trong đó thì chắc chắn đã chết, chẳng qua, xác anh đã bị trận pháp xé thành thịt vụn mà thôi.
Cô ta nói vậy chỉ là muốn khuyên ba người Tống Cẩm Phồn đừng nghĩ quẩn.
Tiêu Nhược Dư không định cùng sống cùng chết với nhà họ Diệp, nhưng vẫn quyết định bảo vệ ba người Tống Cẩm Phồn.
Chắc chắn sẽ không khiến các cô có bất cứ vết thương nào.
Cô ta có cái tự tin ấy.
Suy cho cùng, Tiêu Nhược Dư cũng đến từ Huyền Linh Sơn, còn là hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh - một thế lực đứng đầu ở Huyền Linh Sơn, không dám nói sẽ bảo vệ toàn bộ nhà họ Diệp, nhưng chỉ ba người Tống Cẩm Phồn thì cô ta tin tưởng mình có thể làm được.
Nếu không được nữa thì vẫn còn có dì Cầm.
"Cô chủ đúng là quá tốt bụng", dì Cầm thờ dài. Tô Minh đã chết, mọi giao dịch cũng kết thúc, cả hai đã không còn là đối tác, sao phải nhúng tay vào mớ hỗn độn này? Đương nhiên, bà ta cũng chỉ than thở chứ không ngăn cản. Nếu cô chủ không tốt bụng thì đã không phải là cô ấy rồi.
"Huống chi, ngay cả khi Tô Minh đã chết thì các cô cũng phải sống chứ! Ít nhất còn báo thù cho Tô Minh nữa! Tô Minh bị nhà họ Ngụy, họ Công Tôn, họ Cơ và đám già cả được hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn cung phụng tính kế, mới rơi vào Tây Lâm Sát trận! Bọn họ chính là đầu sỏ hại chết Tô Minh!", Tiêu Nhược Dư tiếp tục động viên đám Tống Cẩm Phồn.
Đúng lúc này.
"Đùng đùng đùng...", trang viên nhà họ Diệp bắt đầu chấn động, bởi vì Diệp Tam đã mở cổng, vô số cao thủ của ba nhà ùn ùn kéo vào.
Chương 234: Giết!
Nhìn ra xa, ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn cộng lại cũng có hơn 1000 người ùn ùn kéo vào.
1000 người này hầu như đều là tu giả võ đạo.
Ngoài những cao thủ trẻ tuổi trong viện võ đạo của ba nhà và cao thủ giống Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp do họ đào tạo ra.
Thì càng đáng sợ hơn là những người bên cạnh Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ đều đến từ Huyền Linh Sơn. Hầu như ai cũng có có cảnh giới Tông Sư trở lên, thậm chí còn có hai người có cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ.
Quả thực là phát rồ!
Vì tiêu diệt nhà họ Diệp và phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba nhà kia gần như móc ra vốn gốc, trả một cái giá đắt mới mời được hai người đàn ông trung niên có cảnh giới Tông Sư sơ kỳ. Một người tên là Lăng Chân, người còn lại tên Bạch Kiếm, đều là tán tu có tiếng ở Huyền Linh Sơn.
Có hai người này ở đây, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, đây cũng chưa phải là sức chiến đấu đáng sợ nhất mà ba nhà họ có thể lấy ra.
Bởi vì, bọn họ còn có Huyền Linh Sơn chống lưng. Nếu ô dù của nhà họ Cơ là dòng chính của họ thì họ Công Tôn lại có Cửu Hư Tông ở Huyền Linh Sơn, nhà họ Ngụy cũng có.
Chỉ là, ô dù của ba nhà sẽ không dễ dàng gì mà ra mặt, bởi vì tất cả mọi người đều ngầm đồng ý một quy tắc.
Những thế lực ở Huyền Linh Sơn đều kiêng kỵ gióng trống khua chiêng ra mặt tự mình ra tay. Huống chi, Phiêu Diểu Tông - ô dù của nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt, trong trường hợp ấy, bọn họ mà ra mặt, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Mấy thế lực đó nhiều ít cũng có chút sĩ diện.
Trước đó vì đối phó Tô Minh mà thái thượng trưởng lão và tông chủ của Phiêu Diểu Tông đều ra mặt cũng đã thuộc loai cực kỳ hiếm thấy.
"Diệp Thành Bang, còn có lời trăng trối gì không?", Công Tôn Hạ hét lên. Vốn hai nhà là đồng minh của nhau, nhưng vì Tô Minh, mà nhà họ Diệp lại không chút do dự đứng về phía anh, nên có thể thấy cơn giận và nỗi căm hận của nhà Công Tôn rồi đấy. Trước đó, chỉ là họ vẫn luôn che giấu và nhẫn nhịn mà thôi.
Ông cụ Diệp không nói gì, chỉ là trong ánh mắt già nua hơi lập lòe.
"Giết!", Diệp Võ đột nhiên hét lên phá hủy bầu không khí căng thẳng. Dù sao cuối cùng cũng muốn đánh, đều phải chết thì còn sợ gì? Còn chờ gì nữa?
Hắn ta hét to, như một con thú nổi điên xông lên trước.
Vung đôi nắm tay lên, như hai cây búa kéo theo tiếng gió rít, không chút do dự sử dụng "Lôi Viêm Bộc".
Gần như chỉ thoáng chốc đã xông vào trong đám tu giả võ đạo của ba nhà Công Tôn.
"Bốp bốp bốp..."
Diệp Võ không màng tất cả vận chuyển chân khí, chẳng thèm phòng ngự mà chỉ chăm chăm tấn công.
Nhanh chóng gặt hái tính mạng.
Gặp người nào giết người đấy, gặp một đôi giết cả đôi.
Theo Diệp Võ xông lên, các học viên khác của viện võ đạo nhà họ Diệp cũng sục sôi máu nóng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt giận dữ, chỉ còn lại sát khí và ý chí chiến đấu, điên cuồng lao lên phía trước.
Vì nhà họ Diệp.
Vì cô chủ.
Vì giáo tôn!
"A a a a...", thoáng chốc, mặt cỏ trong trang viên trước phòng khách chợt nổ ra chiến đấu, mùi máu tươi lập tức trở nên nồng nặc.
Những học viên của nhà họ Diệp đều không màng sống chết, cả đám giống như từng cỗ máy giết người.
Nào chém, nào bổ, nào là đấm hết sức điên cuồng.
Thậm chí, có rất nhiều học viên sau khi bị thương nặng bèn đốt cháy máu huyết, sức sống, chân khí để chiến đấu tiếp.
Có bộ phận thì bắt đầu tự bạo.
"Nhà họ Diệp có tài đức gì mà có thể có được một đám học viên như thế?", Ngụy Chấn Phong thấy vậy lẩm bẩm, cực kỳ ghen ghét.
"Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.
Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chỗ không người.
Cho dù xung quanh có vài người tấn công, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.
Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.
Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.
Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.
Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.
Ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giới nhỏ, càng chưa nói đến mấy năm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn. Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ.
"Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.
Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.
Chỉ trong nháy mắt.
"Phụt..."
Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ập tới.
Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu. Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai.
"Á!", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"
Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?
Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều. Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén. Diệp Võ tức giận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu.
"Khà khà khà... Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?"
"Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.
Cơ Khâm vẫn đứng im tại chỗ, tỏ ra hết sức khinh thường.
Cũng chẳng buồn ra tay, bởi vì một Diệp Võ đã bị thương nặng thì còn có bao nhiêu sức chiến đấu cơ chứ?
Xung quanh Diệp Võ có vô số tu giả võ đạo của nhà họ Cơ, họ Ngụy, họ Công Tôn, hắn ta muốn xông tới trước mặt mình quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Quả nhiên, Diệp Võ vừa nhúc nhích thì khoảng 10 tu giả võ đạo của ba nhà đã bao vây lấy hắn ta, gã nào gã nấy đều mặt mày hung dữ tràn ngập sát khí.
Chương 235: Cục diện không thể thay đổi
Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm. Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết, trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt.
“Cút đi cho tao! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc”, Diệp Võ khàn giọng hô lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.
Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.
Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vô cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.
Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng. Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.
Sau đó…
“Xoẹt, xoẹt…”, sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.
Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thể nhìn thấy xương gân rõ ràng, vô cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.
Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi.
“Bụp…”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.
Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.
Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước. Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được. Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.
Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra.
“Dừng lại!”, đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.
Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trên đỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại.
“Phù, phù, phù…”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình.
“Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu. Ha ha…”, Cơ Khâm ngạo nghễ nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ.
“Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp. Nếu giáo tôn không chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thể quỳ xuống xưng là cháu thôi. Ha ha…”, Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp.
“Mẹ kiếp!”, Cơ Khâm phẫn nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.
Bụp!
Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.
Diệp Võ cố hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được.
“Nói đi! Hãy nói ‘Tô Minh là thằng khốn, là thằng vô dụng, là thằng khốn đáng chết vạn lần’. Nói đi thì tao sẽ cho mày chết một cách sung sướng”, Cơ Khâm nhìn chằm chằm vào Diệp Võ hét ra từng câu từng chữ, cảm xúc có chút phức tạp.
Tô Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?
Mẹ kiếp!
Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha… Chẳng phải cũng phải chết sao?
“Mày chết đi!”, Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắng chửi.
“Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.
Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.
Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng. Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng.
“A… Con mẹ nó!”, Diệp Võ đau đớn hét rống lên.
Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn. Hắn ta phải từng bước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.
Ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thể làm nổi.
Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tông sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực.
“Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.
Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cô ta thì thanh kiếm trong tay có thể chém được rất nhiều người. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cô ta cũng có hạn.
Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đông gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.
Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tông sư đến từ Huyền Linh Sơn.
Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tông sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp. Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đám người đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi. Sau đó hơn chục cường giả này tách ra rồi tấn công các học viên của nhà họ Diệp.
Lúc này Chu Khánh Di bị hai cường giả ở cảnh giới tông sư trung kỳ chặn lại. Bản thân cô ta cũng ‘ốc không mang nổi mình ốc’, thực lực cách biệt quá lớn. Hai tay và cả trên vai đều có vết kiếm sâu.
Trên mặt Chu Khánh Di toàn nước mắt, trong ánh mắt đều là màu máu, thân thủ di chuyển đến cực điểm. Rõ ràng là biết không cứu được người nhưng vẫn phải liều mạng và dốc hết sức lao lại phía Diệp Võ.
Trần Chỉ Tình ở trong phòng lớn cũng không thể kìm được.
Trước mặt toàn là máu tươi.
Từng tính mạng của học viên nhà họ Diệp gục xuống. Những người này đều rất trẻ, chỉ tầm 20 tuổi là cùng.
Vậy mà lúc này đều bị đao kiếm chém giết, quá đau lòng.
Quá tàn nhẫn!
Máu tươi tuôn trào nhuốm đỏ bãi cỏ trong trang viên trước mặt, màu xanh đã biến thành màu đỏ.
Cô ta cũng là tu giả võ đạo thì làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được.
Trần Chỉ Tình cũng định xông ra nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: “Đừng xốc nổi! Cô xông ra cũng không thay đổi được gì đâu. Với thực lực của cô thì chỉ nộp mạng thôi”.
Đừng nói là thực lực của Trần Chỉ Tình mà ngay cả Tiêu Nhược Dư, cộng với dì Cầm thì cũng không thể thay đổi được cục diện.