Thoáng chốc, cánh tay phải và cẳng chân Tô Minh đã nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, vội lùi ra sau.
Khí thế trên người anh chợt suy yếu, cả người rách mướp như hóa thành mảnh nhỏ, rồi bay ngược ra sau!
Nhưng đó cũng không quan trọng, điều khó tin và đáng sợ hơn là... Trong quá trình bay ngược ra sau, cánh tay trông cực kỳ thê thảm giống như một đống thịt nát kia lại nắm chặt lấy gậy Tiên Hạc.
Anh... thế mà lại chụp được gậy Tiên Hạc, hơn nữa còn cướp được nó.
Song, đây chỉ là bắt đầu.
Trong khi tất cả mọi người sởn gai ốc thì chỉ trong nửa giây bay ngược ra sau, cơ thể trông vô cùng thê thảm của Tô Minh bắt đầu khôi phục.
Đầu tiên là các khớp đã vỡ vụn nối liền với nhau, máu thịt lúc nhúc, kinh mạch cũng được nối lại.
...
Trông cực kỳ khủng bố!
Quả thật đã vượt qua sự hiểu biết về cường độ cơ thể của mọi người.
"May mà mình đã đúng", trong cơn đau cùng cực, Tô Minh nhe răng cười, sướng rơn.
Ban nãy, anh đã đánh cược.
Sao anh lại không biết chuyện dùng bia Huyền Diệu tấn công, rời khỏi bên cạnh, đồng nghĩa sẽ cho Quái Nhân Tiên Hạc cơ hội giết chết mình chứ?
Nhưng đó là điều anh muốn.
Anh cược Quái Nhân sẽ chọn cách đến gần mình. Mà thế thì anh mới có cơ hội.
Đúng thế, Quái Nhân Tiên Hạc quá mạnh, mạnh đến nỗi đáng sợ, không phải anh của bây giờ có thể vượt qua.
Nếu để Quái Nhân Tiên Hạc phát huy như thường, đặc biệt là chiến đấu ở cự ly xa, mỗi một chiêu đều có chân khí, võ kỹ và quy luật không gian. Tô Minh dám dùng cơ thể và tay mình tiếp thử thì chắc chắn sẽ hóa thành cát bụi.
Nhưng vì Quái Nhân Tiên Hạc vừa phải né bia Huyền Diệu, vừa phải lợi dụng khi nó rời khỏi bên cạnh Tô Minh để giết anh.
Nên đã sử dụng thân pháp và không gian né khỏi bia Huyền Diệu, rồi áp sát Tô Minh là cách tốt nhất. Có vậy mới đỡ mất thời gian và nắm chắc được việc Tô Minh không kịp gọi bia Huyền Diệu về để phòng ngự.
Quả nhiên, Quái Nhân Tiên Hạc đã làm như thế.
Mà khi đến gần Tô Minh, ông ta vẫn vì muốn nhanh chóng giết chết anh, nên đã chọn cách nhanh nhất là dùng gậy đập xuống.
Đương nhiên khi đó ông ta không sử dụng chân khí và võ kỹ lên gậy vì nó cần có thời gian.
Huống chi, Quái Nhân Tiên Hạc cũng tin rằng dù không có chân khí hay võ kỹ thì riêng sức mạnh và sự đáng sợ của gậy Tiên Hạc đã đủ để giết chết Tô Minh mười ngàn lần rồi!
Cũng không phải là ông ta tự kiêu hay gì.
Tô Minh ước tính chắc riêng sức mạnh của Quái Nhân Tiên Hạc đã đạt tới khoảng 1 tỷ kg.
Nó là một con số cực kỳ khủng bố.
Nếu là một tu giả võ đạo Văn Đạo tầng tám hay tầng chín nào chắc đã bị đánh thành thịt nát rồi.
Nhưng ông ta lại gặp phải Tô Minh.
Một người có sức mạnh cơ thể thôi đã đạt tới gần 500 triệu kg.
Vả lại, anh còn có thần huyết và kho tàng huyết mạch nên đã đạt được một cường độ cơ thể cực kỳ kinh khủng.
Không những thế, anh còn có thêm khả năng lành vết thương ít ỏi bất tử bất diệt.
Những thứ ấy cộng lại, có thể nói cả nền văn minh Xương chắc chỉ có mình Tô Minh.
Xác suất đó thấp đến nỗi gần như bằng không, nhưng lại bị Quái Nhân Tiên Hạc gặp được.
Vì thế, mới có kết quả như bây giờ.
Xung quanh hồ Tiên Lạc như chìm trong một mảnh chết chóc, yên tĩnh đáng sợ như một nấm mồ...
Vô số người sởn tóc gáy.
Rốt cuộc họ đã nhìn... nhìn thấy gì? Đầu óc và tâm trạng của nhiều người bắt đầu sụp đổ.
"Nện!", vết thương của Tô Minh vừa mới khép lại kha khá, anh đã ngẩng phắt đầu lên quát.
Ầm...
Bia Huyền Diệu nghiêng vòng lại, nện thẳng về phía Quái Nhân Tiên Hạc còn đang ngây người với tốc độ cực hạn.
"Chàng trai, tôi công nhận cậu là một thiên tài biến thái nhất từ cổ chí kim, mạnh hơn bất cứ một người nào ở nền văn minh Xương trong một tỷ năm qua. Nhưng, cậu muốn giết ngược lại tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!", sắc mặt Quái Nhân Tiên Hạc cực kỳ khó coi, nói.
Ông ta chẳng những không thể giết chết Tô Minh mà còn bị mất gậy Tiên Hạc.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ông ta mới mất mặt như vậy.
Phút chốc, bia Huyền Diệu đã nện tới.
Quái Nhân Tiên Hạc cũng không sốt ruột, đột nhiên quát: "Kiếp số Tiên Lạc! Kiếp số Trường Hà, hiện!"
Thoáng chốc, mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu và quanh người Quái Nhân Tiên Hạc như bị xé rách thành khe không gian.
Sau đó, khí tức màu tím kỳ lạ như sương mù, như đóa hoa võ đạo, như vầng mặt trời chói chang bỗng dưng xuất hiện, rồi ngưng tụ thành một con rồng màu tím, chắn trước mặt và đầu Quái Nhân Tiên Hạc, bao phủ cả người ông ta, cấu nên một tầng phòng ngự.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở hồ Tiên Lạc đều cảm thấy được một loại khí tức không nói nên lời từ trong học viện Tiên Lạc lao thẳng tới chỗ Quái Nhân Tiên Hạc. Chúng như vô sô dòng suối nhỏ, chảy về biển rộng.
Chương 612: Quái Nhân Tiên Hạc chết!
"Số mệnh chi long? Viên Châm, anh thật quá đáng! Thế này vẫn còn là đấu tay đôi? Là khiêu chiến sao? Đây quả thật là không cần mặt mũi nữa!", Triệu Phong Niên giận dữ hét. Ông ta tức giận đến mức cười rộ lên. Số mệnh chi long cũng dùng.
Được! Hay lắm!
Cái gọi là số mệnh, bốn học viện lớn đều có. Dù sao thì từ xưa đến nay, nó vẫn chưa từng đứt đoạn quá trình truyền thừa. Bồi dưỡng được vô số cao thủ và thiên tài, thậm chí là cả Đại Đế. Cho nên số mệnh đã sinh ra trong sự hưng thịnh đó.
Ông ta lấy ra một chút số mệnh đó đều có phần của mỗi ban lãnh đạo và đệ tử trong khắp học viện.
Giờ phút này, Quái Nhân Tiên Hạc đã dùng tới tất cả số mệnh của học viện Tiên Lạc. Nói cách khác, Quái Nhân Tiên Hạc đã dùng bí pháp số mệnh để mượn dùng số mệnh của tất cả các lãnh đạo và đệ tử trong học viện Tiên Lạc.
Có thể hiểu là Quái Nhân Tiên Hạc mượn một ít sức mạnh của mọi người trong học viện, rồi gom lại với nhau để đối phó Tô Minh.
Trong mắt Triệu Phong Niên, cách làm này đúng là quá vô liêm sỉ, hoàn toàn không phải là một chọi một.
Nhưng Viên Châm lại không thèm để ý đến Triệu Phong Niên. Ông ta cũng không sợ Triệu Phong Niên dám ra tay.
Sao nào? Vì một Tô Minh mà dám đối đầu đến cùng với học viện Tiên Lạc sao?
Nơi này chính là sân nhà của học viện Tiên Lạc. Đám người học viện Thiên Uyên kia chẳng là gì ở đây cả. Cho nên nếu Triệu Phong Niên là một người có đầu óc thì sẽ không ra tay, chỉ có thể tức giận mắng chửi mà thôi.
Với ông ta, chỉ cần Tô Minh chết thì cái gì cũng dễ nói!!!
Cùng lúc đó.
Ầm!
Bia Huyền Diệu lập tức nện lên trên số mệnh chi long quanh người Quái Nhân Tiên Hạc, gây nên âm thanh chấn động.
Va chạm lần này khiến khắp học viện Tiên Lạc rít lên, chấn động một cái.
Cũng chỉ cú va chạm ấy đã khiến tầng võ đạo nơi học viện Tiên Lạc run rẩy.
Từ trên đỉnh núi phía sau học viện Tiên Lạc lại tràn ra một luồng khí thế ngăn cản nó.
Mà số mệnh chi long màu tím kia chỉ hơi run lên, thế mà lại ngăn cản được đòn tấn công của bia Huyền Diệu. Đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của số mệnh chi long.
Dù sao cũng là số mệnh mà học viện Tiên Lạc ngưng tụ một tỷ năm! Đương nhiên rất khủng bố, không còn gì miêu tả được. Cho thấy thực lực của học viện.
"Tô Minh, nhận lấy cái chết đi!", Quái Nhân Tiên Hạc hít sâu một hơi, ánh mắt già nua hiện lên vẻ kiêng kị và sự sỉ nhục tràn ngập sát khí.
Ông ta khẽ ra lệnh, số mệnh chi long kia đột nhiên uốn éo, sau đó bao vây bia Huyền Diệu, dây dưa một chỗ với nó. Bia Huyền Diệu vô cùng mạnh mẽ, nên cũng chẳng hề hấn gì nhưng lại cũng bị cuốn lấy.
"Tô Minh, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm của cậu trong chốc lát cũng không giãy ra được đâu, đủ để tôi giết cậu mười lần tám lần rồi, còn di ngôn gì muốn nói không?", Quái Nhân Tiên Hạc nhàn nhạt nói. Cơ thể ông ta dao động, lúc ẩn lúc hiện, quy luật không gian phản phác quy chân, chỉ cảm thấy bốn phía đều thực hư lẫn lộn, khắp nơi đều là khí tức và bóng dáng ông ta.
"Cuối cùng phải kết thúc rồi sao?", Tần Lưu Ly thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp càng trở nên phức tạp, càng ngày càng muốn thấy Tô Minh sáng tạo ra kỳ tích. Đáng tiếc, đây là điều không thể.
Con bài chưa lật, chiêu số, bảo vật của một người không thể dùng mãi chẳng hết được.
Ngay cả Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm cũng dùng tới, lẽ nào Tô Minh còn giấu con bài chưa lật hay chiêu số gì mạnh hơn cả Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm sao?
Không thể. Tuyệt đối không thể. Mà người có cùng ý tưởng với Tần Lưu Ly đâu chỉ ít. Ở đây gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ ấy. Vô số ánh mắt tiếc nuối lại phức tạp nhìn chằm chằm Tô Minh. Dường như dùng ánh mắt chăm chú này nhìn anh mới là cách tôn trọng nhất khi một yêu nghiệt mạnh nhất nền văn minh Xương qua đời.
Ngay cả ánh mắt của Viên Châm cùng các trưởng lão phía sau ông ta cũng lập lòe dao động, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên nở nụ cười. Ừ, một nụ cười có hơi lực lại có chút giễu cợt.
"Lão già kia, hình như ông vui vẻ hơi sớm thì phải? Ông nghĩ tôi chỉ có mỗi cái bảo bối là bia Huyền Diệu kia thôi sao. Nếu tôi nói mình còn có bảo bối càng mạnh hơn, có thể giết ông trong tích tắc thì ông tin không?", Tô Minh hỏi với vẻ cười cợt.
Anh vừa nói xong, Quái Nhân Tiên Hạc đã xuất hiện ngay trước mắt mình. Đột nhiên chiếc vòng tay kim loại trên cổ tay Tô Minh hóa thành một thanh kiếm!
Tô Minh cầm lấy thanh kiếm. Nó chính là Ma La Kiếm!
"...", ngay khi Ma La Kiếm xuất hiện, Quái Nhân Tiên Hạc đang chuẩn bị thi triển võ kỹ giết chết Tô Minh thì lập tức không thở nổi. Mùi vị tử vong tỏa ra trên thanh kiếm kia quá nồng, nồng đến nỗi không cách nào hình dung được. Ông ta khẳng định, nó chắc chắn có thể dễ dàng giết mình trong tích tắc. Ông ta sợ hãi, cõi lòng sụp đổ, sao còn dám nghĩ đến việc tiếp tục giết Tô Minh nữa? Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là thi triển quy luật không gian, trốn! Trốn càng xa càng tốt! Nhưng mà còn kịp sao?
Vèo!
Ma La Kiếm vung lên.
Nó vừa vung, tâm trạng Quái Nhân Tiên Hạc đã sụp đổ, cực kỳ hoảng sợ dị. Bởi vì ông ta cảm thấy mình đã bị nhằm vào, ngay cả quy luật không gian cũng vô dụng, đều có thể bị đâm xuyên qua và khóa lại.
"Cậu..." Quái Nhân Tiên Hạc hoảng sợ định hô lên cái gì đó. Thế nhưng tiếng ông ta còn chưa nói xong, cả người đã bị xé rách thành từng mảnh, bao gồm cả thần hồn.
Sau cái chết của Quái Nhân Tiên Hạc, số mệnh chi long của Tiên Lạc cũng biến mất.
Chương 613: Ngày khác tôi sẽ lại đến
Mặc dù số mệnh chi long còn chưa kịp bị Ma La Kiếm xé nát, nhưng vì Quái Nhân Tiên Hạc đã chết nên cũng bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng. Có thể nói rằng số mệnh của học viện Tiên Lạc đều bởi vậy mà giảm xuống một bậc.
"Đã dùng Ma La Kiếm thì một ngày chỉ có thể dùng một lần, một lần cũng có thể sử dụng khoảng năm phút. Bây giờ giết lão khốn nạn này chỉ cần dùng một hai phút gì đó, còn dư tận bốn phút nữa, nếu không dùng cho hết thì thật lãng phí", Tô Minh nghĩ thầm rồi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí, nhìn tám trưởng lão của học viện Tiên Lạc.
"Thanh... thanh... thanh kiếm kia có cấp gì vậy?", mãi đến tận lúc này, mấy lão quái vật siêu cấp như Triệu Phong Niên và Viên Châm vẫn hết sức chấn động, chưa kịp phản ứng lại.
Ngay cả bọn họ cũng đều cảm nhận được mùi nguy hiểm trên thanh Ma La Kiếm. Đương nhiên, thực lực của Tô Minh còn chưa đủ cho nên Tô Minh muốn dùng nó để giết bọn họ như giết Quái Nhân Tiên Hạc thì tạm thời sẽ không làm được, thế nhưng vẫn làm cho trái tim người ta lạnh giá.
Cấp bậc của Ma La Kiếm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Triệu Phong Niên và Viên Châm. Hai người đều đã trải qua quá trình viễn cổ cùng thượng cổ, sống cả trăm triệu năm, bảo bối gì mà chưa thấy qua chứ? Nhưng lại có thể xác định rằng không có một bảo bối nào có thể so được với thanh kiếm trong tay Tô Minh.
"Khốn kiếp!", cùng lúc đó, tám trưởng lão học viện Tiên Lạc đứng phía sau Viên Châm đang bị Tô Minh nhìn chòng chọc chỉ cảm thấy hoảng sợ vì thần hồn bị nghiền nát giày vò, gần như đồng loạt hoảng hốt hô lên, thậm chí còn muốn trốn.
"Vèo... vèo vèo... vèo vèo vèo...", Tô Minh lại di chuyển, giơ tay lên, Ma La Kiếm chém xuống. Chỉ cảm thấy bầu trời như bị xé rách, Hỗn Độn chấn động, nối thẳng sinh tử tới suối vàng, xem nhẹ không gian và thời gian, chặn đứng, khóa lại rồi chém xuống.
Thoáng chốc.
Phụt phụt phụt...
Liên tục ba trưởng lão đã hóa thành vong hồn dưới kiếm, nháy mắt bị giết chết.
Một kiếm đã giết chết ba trưởng lão, Tô Minh đạp khoảng không bước đến, lại chém ra một kiếm định giết thêm vài trưởng lão khác.
Đúng lúc này.
"Thằng oát, láo toét!", mặt mày Viên Châm dữ tợn, cuối cùng cũng phản ứng lại từ khiếp sợ bởi sức mạnh cực mạnh khủng bố của Ma La Kiếm. Ông ta hét lên, chưởng một cái.
Ầm...
Trong phút chốc, cả trời đất như nằm gọn trong tay Viên Châm.
Ông ta vừa ra tay, ngay cả quy luật đại đạo cũng như được tái hiện lại.
Như được các vị thần nhập vào, trông rất khủng bố.
Mạnh đến nỗi làm cho người ta như xuất hiện ảo giác.
Một chưởng chặn ngay trước Ma La Kiếm!
"Keng..."
Ma La Kiếm và chưởng của Viên Châm va vào nhau. Âm thanh thanh thúy như xé rách hư không cả trăm ngàn mét.
Kiếm mang của Ma La Kiếm trực tiếp vỡ vụn. Còn Tô Minh thì bay ngược ra ngoài.
Song, Ma La Kiếm lại chẳng có chút thương tổn gì cả, thần ma ở trên thân kiếm vẫn tỏa hào quang long lánh. Thậm chí Ma La Kiếm còn nổi giận, kiêu ngạo giương cao, điên cuồng run rẩy trong tay Tô Minh, hấp thu khí tức trong đất trời, khuấy động mây xanh, dường như muốn hủy diệt tất cả.
"Phụt phụt phụt..."
Tô Minh bay ngược ra sau, phun ra từng ngụm máu tươi.
Cơ thể không ngừng nứt toác, tái tạo, rồi lại xé rách. Ngay cả những vụn xương cũng lẫn lộn vào trong máu tươi phun ra ngoài. Sắc mặt Tô Minh trắng bệch. Cứ mỗi bay ngược ra một mét, vết thương của anh lại nghiêm trọng hơn ba phần.
"Mạnh thật!", Tô Minh thầm nghĩ. Viên Châm này vừa ra tay quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng thứ anh cầm trong tay là Ma La Kiếm, sức chiến đấu chắc phải giết được mười hay tám tên như Quái Nhân Tiên Hạc có cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín, còn khủng bố hơn Văn Đạo tầng chín mấy chục lần.
Nhưng như thế cũng không bằng một chưởng tiện tay của Viên Châm. Chênh lệch quá lớn.
Bay ra khoảng mấy cây số, Tô Minh khó khăn lắm mới dừng lại được. Mặc dù vết thương của anh đã gần như khôi phục, nhưng trên thực tế, hôm nay anh đã không còn sức tiếp tục sử dụng Ma La Kiếm.
Ma La Kiếm quá quá quá mạnh, muốn sử dụng nó thì dù là trình độ như Tô Minh cũng phải tiêu hao rất lớn.
Năm phút đồng hồ mỗi ngày đã là cực hạn rồi.
Mà trong quá trình bị một chưởng của Viên Châm đánh bị thương nặng bay ngược ra sau, bốn phút còn lại để sử dụng Ma La Kiếm trong hôm nay cũng hết luôn rồi...
Chỉ khi anh ở trạng thái đỉnh cao mới có thể sử dụng năm phút đồng hồ. Mà Viên Châm quá mạnh, đánh ra một chưởng kia, Tô Minh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì ít nhất cũng phải ba năm phút, cũng bỏ lỡ bốn phút thời gian sử dụng còn lại của Ma La Kiếm hôm nay.
Tiếc ghê!
Đương nhiên cũng không đáng tiếc lắm. Dù sao thì anh cũng đã tự mình cảm nhận được thực lực của Viên Châm.
Tô Minh hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chút của hàng tỉ người, anh cất Ma La Kiếm đi. Ma La Kiếm hóa thành một cái vòng đeo trên cổ tay Tô Minh.
"Lão già kia, thực lực mạnh đấy, khiêu chiến hôm nay dừng ở đây. Ngày sau Tô Minh tôi sẽ lại đến", Tô Minh nghiêm túc nói.
Ở đây có lão quái vật siêu cấp như Viên Châm, có lẽ học viện Tiên Lạc còn có mấy người không kém hơn ông ta, thậm chí còn mạnh hơn. Hôm nay muốn diệt học viện Tiên Lạc là điều không thể. Trừ khi để Thiên Nữ tiền bối ra tay.
Nhưng, Tô Minh cũng không muốn tùy tiện để Thiên Nữ ra tay. Như vậy còn gì gọi là báo thù nữa? Nếu đồng ý để Thiên Nữ tiền bối báo thù giúp mình thì ngay từ đầu anh đã không cần khiêu chiến rồi, dứt khoát để Thiên Nữ tiền bối ra tay thoải mái diệt học viện Tiên Lạc luôn.
"Hôm nay dừng ở đây, tôi sẽ đề cao thực lực lên. Qua một thời gian nữa sẽ lại đến học viện Tiên Lạc quậy một trận long trời lở đất, chẳng phải là xác đáng?"
Hơn nữa, học viện Tiên Lạc còn có thể trở thành đá kê chân cho mình từng bước mạnh lên.
"Nếu bổn tọa không nhìn nhầm thì thanh kiếm cậu vừa dùng kia một ngày chỉ có thể dùng vài phút thôi. Nếu giờ phút này cậu đã thu nó lại thì đơn giản là cậu không dùng nó được nữa. Mà không có thanh kiếm kia thì bổn tọa chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là cũng đủ để bóp chết cậu rồi", Viên Châm lạnh lùng nói. Ông ta híp mắt lại, trong mắt ánh ra sát khí và sự tham lam.
Nếu nói bia Huyền Diệu đã khiến ông ta rất rung động và khát vọng thì Ma La Kiếm xuất hiện đã khiến ông ta sắp tham lam đến điên rồi.
Ông ta gần như xác định, nếu Ma La Kiếm rơi vào tay mình thì sức chiến đấu của mình có lẽ có thể giết Triệu Phong Niên và viện trưởng ba học viện lớn khác trong tích tắc. Đến lúc đó, học viện Tiên Lạc sẽ trở thành học viện đứng đầu, thậm chí là có thể sánh với cả ba thế lực siêu nhiên.
Viên Châm gần như đã hạ quyết tâm muốn có được Ma La Kiếm.
Chương 614: Đợi đã!
Dù sao thì vừa rồi ông tay cũng đã ra tay rồi. Tên tuổi của học viện Tiên Lạc cũng mất thì còn gì cần kiêng kỵ nữa chứ? Giết Tô Minh và đoạt thanh kiếm kia mới là điều quan trọng nhất.
"Không tồi nha lão già, ông có mắt nhìn đấy", Tô Minh cũng không phủ nhận.
Thiếu Ma La Kiếm, anh chắc rằng là Viên Châm tùy ý ra tay thôi cũng đủ để giết mình trong tích tắc. Nhưng vậy thì sao chứ?
"Lão già kia, tôi nói hôm nay dừng ở đây, ông hẳn là cảm thấy may mắn đi, sao? Thật đúng là muốn giữ tôi lại hả? Thật ra thì không lừa ông, tôi cũng có người lớn trong nhà, ông muốn giữ tôi lại tiếp tục chơi đùa thì tôi đoán là kết cục của cả ông và học viện Tiên Lạc đều sẽ rất thảm đấy, ông tin không?", Tô Minh nhàn nhạt nói.
Anh nói vẻ rất nghiêm túc, không hề có ý nói giỡn tý nào.
Viên Châm híp mắt, không nói gì.
Tô Minh dùng loại thái độ tôi có ô dù này nói chuyện đúng thật là khiến ông ta hơi băn khoăn! Chẳng lẽ đằng sau Tô Minh thật sự có người lớn rất rất mạnh nữa sao?
Nhưng mà...
Viên Châm hít sâu một hơi, ông ta rõ ràng cảm nhận được trong phạm vi năm trăm mét tính cả trên không trung đều không có người quá mạnh nào đang ẩn nấp. Ông ta cảm thấy Tô Minh muốn mình sợ ném chuột thì vỡ đồ nên mới nói dối.
Huống chi Viên Châm cũng có tự tin rằng cả thế giới Đại Thiên này không có bao nhiêu người có thực lực mạnh hơn ông ta.
Căn nguyên đại đạo của thế giới Đại Thiên bị thiếu hụt, theo quy tắc thì Đại Đế hay Bán Đế đều không thể xuất hiện được. Mà chỉ cần không có Đại Đế và Bán Đế thì còn ai có thể đe dọa được ông ta?
Có quyết định, Viên Châm liền vuốt râu, nói: "Tô Minh, hôm nay bổn tọa sẽ giết cậu, cậu có tiền bối hay người lớn gì thì bảo người đó đi ra đây là được! Bổn tọa có gì phải sợ?"
Sát khí của Viên Châm rít gào. Vừa nói xong thì cả tầng võ đạo nơi vị trí của học viện Tiên Lạc cũng run rẩy.
Viên Châm bày ra cả người khí thế, mạnh đến nỗi không bờ bến, không thể tưởng tượng được.
Con mắt đại đạo phía trên bầu trời không ngừng âm ỉ dao động. Vô số loại quy luật đại đạo đang không ngừng rít gào, ngưng tụ. Cả hồ Tiên Lạc giống như sẽ ngay lập tức bị Viên Châm nhằm vào, bao phủ, khóa chặt lại.
Ngoài Triệu Phong Niên và một số rất ít người ra thì giờ phút này gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được tính mạng của mình đang treo dưới một câu nói của Viên Châm.
"Thực lực của Viên Châm thế mà đã đến bước này rồi sao?", sắc mặt Triệu Phong Niên hơi khó coi. Ông ta vẫn cảm thấy thực lực của mình và Viên Châm hẳn là sàn sàn như nhau không phân thắng thua. Thế nhưng giờ phút này, ông ta lại xác định, Viên Châm mạnh hơn mình một chút, đừng thấy đây chỉ là một chút, tới trình độ như bọn họ rồi thì muốn tiến thêm một bước đều rất khó, cực kỳ khó.
Trên thực tế, Triệu Phong Niên cũng muốn cứu Tô Minh. Tô Minh yêu nghiệt như vậy, nếu giúp anh một chút thì có khi anh còn có thể trở thành đệ tử của học viện Thiên Uyên, hời lớn đấy.
Đáng tiếc, nơi này là sân nhà của học viện Tiên Lạc. Triệu Phong Niên có thể cảm nhận được rõ ràng rằng các Thái thượng trưởng lão đang ẩn sau núi của học viện Tiên Lạc mặc dù không đứng ra nhưng đều thời khắc chú ý đến bên này.
Ông ta không có động tĩnh gì thì không sao, nếu có gì thì đám Thái thượng trưởng lão kia chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản. Triệu Phong Niên sẽ không thể cứu được Tô Minh, trái lại còn hoàn toàn trở mặt với học viện Tiên Lạc, mất nhiều hơn được.
Cao thủ đạt tới trình độ như Triệu Phong Niên rồi, lại còn là viện trưởng học viện Thiên Uyên, ông ta làm chuyện gì, quyết định cái gì cũng phải tự hỏi hồi lâu, cân nhắc lợi hại, không thể cứ thế quyết định bằng một suy nghĩ được.
"Tô Minh, người lớn và tiền bối của cậu đâu? Nếu thật sự không xuất hiện thì bổn tọa sẽ tiễn cậu xuống suối vàng đó", Viên Châm bước từng bước một về phía Tô Minh, trông như đang bước đi bình thường, nhưng mỗi bước đều khiến người ta có cảm giác ẩn chứa đại đạo. Nếu nó được ghi lại và giao cho mấy người trong nhóm yêu nghiệt thiên tài đi tìm hiểu thì đều sẽ có thể tìm ra được một ít đồ vật này nọ.
Viên Châm càng nói càng xác định, người mà Tô Minh gọi là tiền bối và người lớn đều là xạo, là gạt người, ha ha...
Không ngờ cậu ta cũng có chút thông minh đấy, lừa gạt đến nỗi ông ta suýt nữa thì tin rồi. Đáng tiếc, cuối cùng thì sự thật luôn không thể làm giả, giả dối cũng không thành thật được.
Chỉ trong giây lát, Viên Châm đã sắp tới trước người Tô Minh. Đúng lúc này, ai cũng không ngờ chính là...
"Viên viện trưởng, xin chờ một chút", Tần Lưu Ly thế nhưng... thế nhưng lại mở miệng.
Cô ta bất ngờ mở miệng khiến cho mọi người, kể cả Tô Minh cùng Viên Châm đều kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy cô Tần?”, Viên Châm quay đầu nhìn về phía Tần Lưu Ly, hơi tò mò hỏi.
"Viên viện trưởng, người này giết vị hôn phu của Tần Lưu Ly tôi, tôi cùng anh ta có mối thù không đội trời chung, tôi muốn dẫn anh ta về liên minh Hoang Thần, tra tấn anh ta hàng triệu năm mới giải được mối hận trong lòng", trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Lưu Ly hiện lên vẻ căm hận như thật.
"À? Phải không?", đáng tiếc, Viên Châm không để mình bị cuốn theo. Ông ta đã đoán được Tần Lưu Ly đang nói dối.
Tần Lưu Ly và đệ tử của mình đã thành bạn bè nửa tháng, Tần Lưu Ly cùng lắm là không hề chán ghét hôn ước với Tiểu Huyền mà thôi. Nếu nói là vì cái chết của Tiểu Huyền mà rất đau khổ, rồi hận Tô Minh vô cùng thì thật vớ vẩn. Lúc trước khi Tiểu Huyền bị Tô Minh giết, ông ta có để ý đến vẻ mặt của Tần Lưu Ly. Khi đó vẻ mặt của Tần Lưu Ly là kinh ngạc và rung động, rung động vì Tô Minh rất khủng bố và mạnh mẽ, sáng tạo nên kỳ tích, chẳng hề có gì liên quan đến đau buồn gì hết.
Hơn nữa, hôn ước chỉ là đám hỏi. Huống chi hôn ước còn chưa thực hiện thì Tiểu Huyền đã chết rồi. Có tình cảm, oán hận, rồi muốn báo thù gì gì đó đều là mây bay...
Đây là muốn cứu Tô Minh thì có?
Viên Châm đoán đúng rồi. Tần Lưu Ly chỉ là muốn cứu Tô Minh. Bởi vì cô ta cảm thấy Tô Minh yêu nghiệt xuất sắc như thế mà chết thì thật đáng tiếc. Đây là một loại tâm lý luyến tiếc người tài của cô ta thôi.
Chương 615: Sức mạnh của Hỗn Độn Long Quy
Huống hồ, một khi cứu được Tô Minh đưa về liên minh Hoang Thần để Tô Minh nợ một mối ân tình, có lẽ mười ngàn, thậm chí là một trăm ngàn năm sau khi Tô Minh trưởng thành sẽ có lợi ích vô cùng lớn với liên minh Hoang Thần và cả bố mình nữa.
“Đợi triệu năm thì lâu quá, hiện giờ bổn tọa muốn báo thù cho Huyền Nhi”, Viên Châm nhìn Tần Lưu Ly rồi nói, trong lòng đều là lửa giận. Chu Huyền vừa chết, xương cốt chưa nguội mà Tần Lưu Ly đã muốn cứu kẻ thù giết chết Chu Huyền, đúng là chết tiệt. Tất nhiên, do thân phận của Tần Lưu Ly đặc biệt nên Viên Châm vẫn phải kìm chế, mặc dù vô cùng phẫn nộ.
Sắc mặt Tần Lưu Ly có chút khó coi.
Không làm gì được Viên Châm thì đành phải trơ mắt nhìn Tô Minh chết.
Còn nếu gắng gượng cứu Tô Minh thì cô ta không làm nổi.
“Chết đi!”, một giây sau, Viên Châm quay đầu lại nhìn Tô Minh, cuối cùng sát ý cũng dấy lên cực điểm.
Ông ta muốn ra tay nhưng đúng lúc này, trong tay Tô Minh đột nhiên có thêm một miếng ngọc.
Trong lòng Tô Minh khẽ động.
Ngay lập tức, miếng ngọc tản ra một luồng ánh sáng hỗn độn.
Sau đó….
Rầm!
Khí tức như gào rú xé tan bầu trời.
Đột nhiên xuất hiện một vật gì đó rất lớn.
Vật thể lớn chọc trời, lớn vô tận không nhìn thấy điểm cuối.
Hỗn Độn Long Quy!
Tô Minh không để thiên nữ Tạo Hóa ra tay vì Thiên nữ tiền bối quá mạnh. Một khi cô ta ra tay thì khéo lại diệt cả học viện Tiên Lạc mất. Như vậy thì không hay lắm. Anh vẫn phải giữ lại học viện Tiên Lạc để lần sau anh đích thân đến đây báo thù.
Viên ‘Ma đao thạch’ này chắc là không dễ dàng vứt đi như vậy.
Tô Minh dùng miếng ngọc làm ba lần phân thân. Anh dùng lần đầu, bởi vì Thiên nữ tiền bối bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Ba lần Hỗn Độn Long Quy xuất hiện khiến Tô Minh cũng không ngại dùng.
Cùng với sự xuất hiện của Hỗn Độn Long Quy…
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Nhật nguyệt trăng sao giáng xuống.
Tất cả quy về thế giới Hỗn Độn.
Khí tức mạnh mẽ không ngừng gào rú.
Ý chí thế giới Đại Thiên bắt đầu sục sôi, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.
Nhưng nó vẫn không dám làm gì. Bởi vì ý chí thế giới Đại Thiên cũng biết bên cạnh Tô Minh có sự tồn tại của thiên nữ Tạo Hóa.
Tất cả mọi người khắp hồ Tiên Lạc đều vô cùng kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Nỗi chấn động cả đời dường như dùng hết trong ngày hôm nay.
Kể cả là Tần Lưu Ly có lai lịch vô cùng lớn, là con gái của minh chủ của liên minh Hoang Thần mà cũng chưa từng nhìn thấy tộc Hoang Thần cỡ lớn như Hỗn Độn Long Quy.
To một cách quá mức.
To đến nỗi dùng thân hình là có thể trấn áp cả một tầng võ đạo.
“Hỗn Độn…”, sắc mặt Viên Châm biến sắc. Người khác chấn động bởi thể tích của Hỗn Độn Long Quy còn ông ta chấn động là khí tức hỗn độn trên người Hỗn Độn Long Quy.
Hỗn Độn và Chính Đạo có mối quan hệ nhất định.
Về cơ bản thì đến một cảnh giới võ đạo nhất định, muốn chứng đạo Đại Đế thì lúc này cần phải tích lũy khí tức hỗn độn, sau đó lĩnh ngộ quy luật Đại Đạo.
Cả hai cái này đều có liên quan đến ‘chứng đạo’.
Vì vậy, khí tức hỗn độn càng thuần túy thì chứng tỏ nó cách Đại Đế càng gần.
Viên Châm cảm nhận được khí tức hỗn độn từ trên người của Hỗn Độn Long Quy, khí tức này nhiều đến nỗi nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Dường như Viên Châm có thể chắc chắn rằng, nếu Đại Đạo xuất hiện, Đại Đạo khôi phục nguyên dạng, có điều kiện chứng đạo Đại Đế thì Hỗn Độn Long Quy ở trước mặt sẽ là chứng đạo đầu tiên.
“Đường đường là nhân vật tung hoành thời thượng cổ và viễn cổ lại đi bắt nạt một cậu nhóc mới 20 tuổi”, Hỗn Độn Long Quy nói.
Giọng nói vừa cất lên thì Hỗn Độn Long Quy giơ móng vuốt lên cào về phía Viên Châm.
“Các vị thái thượng trưởng lão giúp tôi”, Viên Châm hét lớn, ánh mắt kinh hãi. Lúc này ông ta thi triển tất cả chiêu bài và cả thủ đoạn ẩn giấu đã lâu. Ông ta điên cuồng dùng cả thuật đại đạo, mượn lực trời đất…
Lúc này phía trước Viên Châm đột nhiên có thêm mấy lão quái vật già chua chát.
Đó chính là những thái thượng trưởng lão đẳng cấp ẩn cư ở phía sau học viện Tiên Lạc. Mấy người này không phải là mấy thái thượng trưởng lão yếu ớt mà họ có thực lực ngang tầm với Viên Châm.
Lúc này cũng phải có sáu bảy người dốc hết sức và dùng hết thủ đoạn rồi ra tay cùng lúc.
Rầm!
Một tiếng nổ như phá vỡ đất trời!
Trên bầu trời của học viện Tiên Lạc xuất hiện rất nhiều hố đen khủng khiếp, như bùng phát ra khí tức kinh người.
Đám Viên Châm không ngừng run rẩy.
Phụt máu!
Họ đều bị thương nhưng không nặng lắm.
Chỉ có điều, cái giá phải trả là quá lớn.
Bởi vì, đến cảnh giới võ đạo như đám Viên Châm gần như là không thể bị thương. Nhưng một khi bị thương, kể cả vết thương không nặng, nếu muốn hồi phục thì cũng cần lượng lớn tài nguyên võ đạo và thời gian rất lâu.
Chứ đừng nói đến những thái thượng trưởng lão có tuổi đời quá cao, tuổi thọ sắp chạm mốc cực đỉnh, nếu bị thương có tí xíu thì chắc còn tệ hơn.
“Hừm!”, sau khi móng vuốt bị chặn lại thì đây mới chỉ là bắt đầu. Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên há miệng ra, một luồng khí sát phạt hỗn độn bắn ra.
“Chết tiệt”, sắc mặt Viên Châm tái nhợt như cây nến trắng, kinh hãi hét lớn: “Dùng bảo bối mạnh nhất đi, đừng nương tay”.