Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836: Chia xa

Mãi đến khi Hình Nghĩa điên cuồng hét lên:

"Thằng rác rưởi khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! A a a a... Rốt cuộc thì Thiên nữ đã nhìn trúng điểm gì ở mày?"

"A a a... Cô ta thế mà lại bóp nát lông vũ cấm kỵ. Cô ta sẽ bị thủ vệ cấm đoán bắt về, nhốt vào tháp cấm đoán, ngày ngày gánh chịu nỗi đau thấu linh hồn bị ngọn lửa cấm đoán đốt cháy!"

"Hơn một tỷ năm trước, cô ta vất vả lắm mới trốn ra khỏi tháp cấm đoán, giờ vì một con kiến nhỏ bé có thể bị nghiền chết bằng một ngón tay như mày mà lại đâm đầu vô lưới, quay về tháp cấm đoán, a a a... Tại sao!"

"Đồ rác rưởi, mày dựa vào cái gì mà lại được cô ta thích chứ!"

...

Hình Nghĩa như phát điên.

"Ý ông là gì?", sắc mặt Tô Minh lập tức trắng bệch, siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Có ý gì hả? Kẻ thù của cô ta sắp hạ xuống nền văn minh Xương yếu như con kiến này, nên cô ta sợ sẽ hại mày nên mới đi".

"Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô ta sợ mình dù đã rời khỏi đây, kẻ thù của cô ta vẫn có thể điều tra được sự quan trọng của mày với mình, rồi hại mày".

"Thế nên, cô ta định giết chết kẻ thù của mình! Nhưng giết bằng cách nào? Đơn giản thôi, cô ta chỉ cần trở về tháp cấm đoán thì với thân phận của mình, tuy từng vi phạm lệnh cấm của nền văn minh cấp 9 mà bị nhốt trong tháp cấm đoán cả triệu năm, ngày ngày gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt, vẫn có thể điều khiển sức mạnh gia tộc giết chết kẻ thù của mình một cách dễ dàng! Vậy thì, mày sẽ an toàn!"

"Mày có biết điều đó có nghĩa là gì không? Mày có biết ngày ngày phải gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt là như thế nào không! Đồ rác rưởi khốn kiếp! Hồi đó, vì trốn khỏi tháp cấm đoán, gia tộc của Thiên nữ đã trả một cái giá cực kỳ đắt mới làm được đó!"

"Mà dựa theo quy định của tháp cấm đoán thì hễ là người trốn khỏi tháp, chỉ cần trốn thoát được sự đuổi bắt của thủ vệ cấm đoán trong 1,8 tỷ năm thì có thể khỏi cần bị nhốt lại nữa!"

"Tính thời gian thì từ lúc Thiên nữ trốn đi đến giờ đã có 1,6 tỷ năm, mắt thấy sắp thoát khỏi việc bị nhốt lại! Vậy mà vì mày... Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!"

Hình Nghĩa gào xong, hai mắt Tô Minh đã đỏ lừ, chìm trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

"Nhóc Tô, mau tỉnh lại", lúc này, Ninh Triều Thiên, Tống Xạ Sơn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Vân Sơn, Cát Tề đều đến. Ninh Triều Thiên đè vai Tô Minh xuống, quát.

"Ông... ông già!", Tô Minh cắn răng, chút lý trí còn sót lại đang chống lại sự điên cuồng trong lòng.

"Nhóc Tô, mau tỉnh lại, nếu cậu nhập ma thì chẳng phải sẽ khiến thần hồn cô gái kia thất vọng sao!", Ninh Triều Thiên gằn từng chữ hét.

Cơ thể Tô Minh run lên, hai mắt đỏ như máu dần bình thường trở lại.

"Thiên nữ, anh sẽ giành giật từng phút từng giây để tu luyện, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng lên thực lực, rồi đi tìm và cứu em thì điều gì anh cũng bằng lòng làm! Hãy chờ anh!", Tô Minh thầm thề.

Sau đó, sự điên cuồng trên người anh lập tức biến mất, cả người như hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng, trên người anh lại khiến người ta cảm giác được một sự tàn ác.

Tô Minh chợt nghĩ, nhẫn không gian của Nhiếp Thanh Cầm đã rơi vào tay anh.

Anh kiểm tra bên trong, rồi tìm được hồn thảo và thuốc giải sâu độc trên người Phong Vũ Vân, may thật!

"Con không sao", Tô Minh nhìn Ninh Triều Thiên cười nói.

"Cậu đó", tuy Tô Minh đang cười, trông cũng chẳng khác khi xưa, nhưng Ninh Triều Thiên có thể cảm giác được có sự khác nhau, đệ tử của mình phải gánh vác rất rất nhiều.

"Tiểu sư đệ, tôi là Hữu Cầm Bảo Bảo, là tam sư tỷ của cậu", Hữu Cầm Bảo Bảo mở miệng. Cô ta tò mò nhìn chằm chằm Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phấn khích và tò mò.

"Tôi là đại sư huynh của cậu, Cát Tề".

"Tôi là nhị sư huynh, Vân Sơn".

Cát Tề và Vân Sơn cũng mở miệng.

"Xin chào tam sư tỷ, nhị sư huynh, đại sư huynh", Tô Minh chắp tay chào.

"Nhóc Tô, kế tiếp, cậu định...", Ninh Triều Thiên hỏi, thực tế, ông ấy định dẫn Tô Minh rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2. Tuy nơi đó chỉ được xem như nền văn minh tầm thấp, nhưng với thực lực của Tô Minh như bây giờ, cũng có thể thử.

"Đi học viện Hỗn Độn", Tô Minh nghiêm túc nói.

Đến học viện Hỗn Độn tìm chìa khóa mở ra phong ấn ký ức ở kiếp trước của mình mới là điều đầu tiên anh phải làm.

Tống Xạ Sơn có hơi bất ngờ, với thực lực hiện giờ của Tô Minh thì cũng không cần phải đến học viện Hỗn Độn. Song, nếu Tô Minh đi thì cũng tốt. Ông ta có chút vui vẻ.

"Cũng tốt", Ninh Triều Thiên gật đầu: "Nhóc Tô, nếu vậy thì tạm tách ra trước, ông già tôi muốn dẫn bọn họ đến 'nền văn minh Hi'".

Nền văn minh Hi là một văn minh cấp 2, cũng là nơi quan trọng để Ninh Triều Thiên khôi phục thực lực.

"Nền văn minh Hi? Con nhớ rồi", Tô Minh gật đầu, nếu mai sau rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2 thì anh chắc chắn sẽ đến đó đầu tiên.

"Tiểu sư đệ, cho cậu mấy thứ này...", Hữu Cầm Bảo Bảo bỗng nhiên đưa cho Tô Minh một cái nhẫn không gian: "Bên trong đều là tiên thạch, thứ tốt đó, trong nền văn minh cấp 1 không có đâu. Cậu dùng tạm đi, trên người tam sư tỷ không còn gì nữa, sau này cậu đến văn minh Hi thì tôi sẽ cho cậu nhiều hơn, đến đó, tam sư tỷ bảo vệ cậu!"

Có thể thấy được Hữu Cầm Bảo Bảo rất ngây thơ và tốt bụng.

Tô Minh cười với Hữu Cầm Bảo Bảo, cũng không từ chối.

Mà Vân Sơn và Cát Tề cũng đưa cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian, chỉ là, cả hai lại không nói gì, mọi thứ đều được truyền đạt trong im lặng. Đây xem như là quà gặp mặt của họ với tiểu sư đệ Tô Minh. Tô Minh cũng không từ chối.

Nói thật, Tô Minh rất thích hai sư huynh và một sư tỷ này, vì vừa gặp anh đã cảm nhận được khí chất của cả ba.
Chương 837: Giới thiệu sương sương về học viện Hỗn Độn

Khí chất là thứ không thể che giấu được, bao gồm cả những ngườicó tâm địa xấu xa. Với thần hồn của mình, Tô Minh có thể cảm nhận được những cảm xúc như oán hận hay đố kỵ của đối phương. Nhưng anh không thấy được những điều này ở ba người trước mặt mình.

Hữu Cầm Bảo Bảo là khí chất thuần khiết và sự tò mò. Vân Sơn là vẻ lạnh lùng, đầy kiếm ý; còn Cát Tề là một người trung thực.

Mắt chọn đồ đệ của sư tôn quá tuyệt vời!

“Người anh em! Thằng nhóc này đến học viện Hỗn Độn, mong anh để ý đến nó chút”, Ninh Triều Thiên nhìn Tống Xạ Sơn ở bên cạnh, nói, giọng nói theo kiểu khẩn cầu.

“Tất nhiên rồi! Anh cứ yên tâm!”, Tống Xạ Sơn vội đáp. Ông ta có thể cảm nhận được Ninh Triều Thiên không đơn giản, huống hồ Ninh Triều Thiên còn là sư tôn của Tô Minh.

“Tô Minh! Sau này gặp lại!”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai Tô Minh, sau đó rời đi.

“Tiểu sư đệ! Sớm gặp lại nha! Cậu lợi hại như vậy, đến lúc đó tam sư tỷ sẽ giới thiệu cho cậu một cô nàng thật xinh đẹp”, Hữu Cầm Bảo Bảo nháy mắt nói với Tô Minh, sau đó rời đi cùng với đám Vân Sơn và Cát Tề.

Tô Minh không nói gì, vốn dĩ li biệt là cảm xúc khá ưu buồn.

Một giây sau…

“Anh à! Em muốn đến nhà họ Nguyên!”, Tô Ly đi lên trước, nắm lấy vạt áo Tô Minh, nhỏ giọng nói.

Ban nãy, Tô Minh suýt nữa rơi vào trạng thái nhập ma khiến cô sợ phát khóc.

Cô rất muốn mình mạnh hơn, ít nhất thì lần sau khi anh trai giao đấu với người ta thì cô không phải đứng nhìn mà có thể đứng ra giúp anh trai.

Và bí cảnh của nhà họ Nguyên là cơ duyên của cô.

Lần đầu đến nhà họ Nguyên, cô đã cảm nhận được, trong bí cảnh này có gì đó đang gọi mình.

Sau đó, nếu không phải là anh trai đến nhà họ Nguyên sớm như vậy thì cô đã có thể lén vào bí cảnh bằng cách của mình.

“Chuyện này…”, Tô Minh có chút do dự, bởi vì anh thấy lo lắng.

Bất luận em gái đã hơn 20 tuổi nhưng trong mắt anh, cô mãi mãi là cô em gái bé bỏng.

Vẫn là đứa trẻ đi học bị các bạn nữ bắt nạt và khóc lóc sụt sùi với mình.

“Anh à! Em không thể cứ ở bên cạnh anh mãi như này được! Em muốn mình trở nên mạnh hơn”, Tô Ly thận trọng nói. Tất nhiên, nếu như Tô Minh không đồng ý thì cô vẫn nghe lời anh.

“Cẩn thận nha!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, xoa đầu Tô Ly và nói.

Sau đó, anh lấy thuốc giải độc ra, đưa cho Phong Vũ Vân, nói: “Cho cô!”

“Cảm ơn anh!”, Phong Vũ Vân cầm lấy thuốc giải, nói: “Sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tô Ly…”.

Hiện giờ cô ta đã không còn nhà để về nữa rồi.

Không có mẫu hậu, cũng không có phụ hoàng. Ngay cả Thái Nhất thần quốc cũng không còn nữa.

“Ly Nhi! Em cầm lấy cái này”, Tô Minh lại lấy ra đá Hỗn Độn Trấn Binh đưa cho Tô Ly.

Đá Hỗn Độn Trấn Binh vô cùng mạnh nhưng hiện giờ Tô Minh chưa cần đến.

Dù sao thì bất cứ bảo bối nào ở cấp bậc hỗn độn đều không là gì ở trước mặt anh.

Huống hồ, anh vẫn còn đỉnh Thần Ma, bia Huyền Diệu, kiếm Xương nữa, lẽ nào bảo bối cấp bậc Hỗn Độn có thể giết được anh sao? Cứ giữ khư khư đá Hỗn Độn Trấn Binh thì cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho em gái.

Có đá Hỗn Độn Trấn Binh, ít nhất em gái mình cũng được an toàn hơn.

Tô Minh còn lấy ra hơn mười linh mạch cực phẩm đưa cho Phong Vũ Vân và Tô Ly.

Sau đó anh còn truyền vào hai người một đường dấu ấn khí tức. Như vậy thì hai người họ ở đâu anh cũng biết được.

Theo như quy luật không gian hiện tại của Tô Minh thì chỉ cần hai cô gái này vẫn ở trong nền văn minh Xương, nếu chẳng may gặp nguy hiểm gì thì Tô Minh đều có thể nhanh chóng xuất hiện.

“Anh à! Bọn em đi đây!”, Tô Ly và Phong Vũ Vân nói, sau đó rời đi.

“Tiền bối! Chúng ta cũng nên đến học viện Hỗn Độn thôi!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói. Tất nhiên, thời gian gần đây anh vẫn phải về thế giới Đại Thiên một chuyến để giao hồn thảo cho Hỗn Độn Long Quy.

Đây cũng là chuyện vô cùng cấp bách.

Tô Minh cùng Tống Xạ Sơn đi vào trong hư không đi về phía tâm Hỗn Độn.

Trên đường đi, Tô Minh trầm ngâm không nói.

Tống Xạ Sơn biết, Tô Minh vẫn thấy hụt hẫng về chuyện thiên nữ Tạo Hóa rời đi.

Vì vậy Tống Xạ Sơn bắt đầu giới thiệu cho Tô Minh về học viện Hỗn Độn, muốn Tô Minh nghĩ đến những chuyện khác.

“Học viện Hỗn Độn chia làm viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện và viện hỗn độn”.

“Còn có tiêu chuẩn chọn đệ tử nữa”.

“Đệ tử tạp dịch của học viện Hỗn Độn yêu cầu phải trong khoảng 1triệu tuổi và có sức chiến đấu ở cảnh giới Khư Chủ, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Ngũ Đoạn thượng phẩm”.

“Ngoại viện của học viện Hỗn Độn yêu cầu trong khoảng 1triệu tuổi, có sức chiến đấu ở cảnh giới Bán Đế, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Lục Đoạn hạ phẩm”.

“Nội viện của học viện Hỗn Độn yêu cầu trong khoảng 1triệu tuổi, có sức chiến đấu ở cảnh giới Đại Đế hạ vị, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Lục Đoạn trung phẩm”.

“Chân viện của học viện Hỗn Độn nhất định phải là đệ tử nội viện thăng cấp lên, chứ không chọn trực tiếp. Vì vậy, những đệ tử vừa vào học viện, cùng lắm chỉ có thể là đệ tử nội viện thôi. Nhưng cậu lại ngoại lệ, có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân viện”.

“Ngoài ra, học viện Hỗn Độn chọn đệ tử, cơ bản đều chọn trong người trẻ tuổi có thế lực trong tâm Hỗn Độn. Cũng chỉ có những người đó mới có tư cách tham gia sát hạch. Còn những thiên tài ở các thế lực lớn ở khu vực Hỗn Độn bên ngoài tâm Hỗn Độn, nếu như đạt được tiêu chuẩn thì sẽ có những lãnh đạo cấp cao ở học viện Hỗn Độn như tôi đến hướng dẫn”.

“Trong tâm Hỗn Độn cũng có thế lực ư?”, Tô Minh hỏi mà có chút kinh ngạc. Anh cứ tưởng rằng trong tâm Hỗn Độn chỉ có học viện Hỗn Độn.

“Có chứ! Nhưng những thế lực này đều được học viện Hỗn Độn đào tạo, thuộc kiểu phụ thuộc vào học viện Hỗn Độn. Vì vậy cũng có thể quy về học viện Hỗn Độn. Chính vì vậy mà người ngoài nhìn vào sẽ thấy trong tâm Hỗn Độn chỉ có học viện Hỗn Độn mà thôi”.

Thì ra là vậy!

Tô Minh đã hiểu được ngọn ngành!
Chương 838: Giới thiệu

Rất nhanh sau đó…

Dưới sự dẫn dắt của Tống Xạ Sơn, Tô Minh cảm nhận được rất rõ ràng, là mình đã bước vào một thế giới xa lạ, một không gian khác.

Chất lượng linh khí trời đất và những thứ khác cũng đã thay đổi.

Đặc biệt là khí lưu của Hỗn Độnx ẩn chứa bên trong linh khí đã đột ngột trở nên đậm đặc hơn rất nhiều.

“Đã vào đến tâm Hỗn Độn rồi!”, Tống Xạ Sơn giải thích.

“Không gian bên trong tâm Hỗn Độn lớn thật!”, Tô Minh hơi bất ngờ.

“Đương nhiên rồi, không gian trong tâm Hỗn Độn lớn gần bằng một nửa Hỗn Độn, lớn hơn rất nhiều lần thế giới Đại Thiên mà cậu từng sống trước đây!”

Sau khi vào trong tâm Hỗn Độn, thứ thu hút sự chú ý nhất là một ngọn núi.

Ngọn núi nằm ở vị trí trung tâm của thế giới ở không gian trong tâm Hỗn Độn.

Chắc cũng phải cao đến mấy trăm ngàn mét.

Cao đến sợ.

Cứ như đã chọc thủng bầu trời.

“Ngọn núi đó chính là nơi tọa lạc của học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn nằm trên đỉnh núi!”, Tống Xạ Sơn nói, giọng nói thoáng vẻ tự hào: “Núi đấy là núi đá cứng của Hỗn Độn, có thể cung cấp linh khí và khí lưu Hỗn Độn tinh túy nhất cho học viện Hỗn Độn. Bầu trời trên đầu ngọn núi là vạn Đạo Tinh Thần của nền văn minh Xương, mỗi giây mỗi phút đều rải đầy sao, giúp cho tất cả những người ở học viện Hỗn Độn trên đỉnh núi tu luyện”.

Tô Minh gật đầu.

Không thể không nói rằng điều kiện tu luyện của học viện Hỗn Độn cực kỳ tốt.

“Ngoài ra, trong hư không và không gian thực xung quanh đỉnh núi đều có màn hình khí Hỗn Độn kết nối trực tiếp, có thể tường thuật trực tiếp những chuyện lớn trong học viện Hỗn Độn!”

“Chẳng hạn như cuộc thi đấu xếp hạng võ đạo chân viện, nội viện tổ chức mỗi năm một lần, chúng sẽ được tường thuật trực tiếp, cả lúc thi sát hạch, tuyển chọn học viên mới nữa!”

“Một khi tường thuật trực tiếp thì không chỉ có học viện Hỗn Độn mà đến cả những thế lực khác trong trung tâm Hỗn Độn cũng có thể nhìn thấy hết!”

Tống Xạ Sơn mỉm cười và nói: “Nhắc đến chuyện này, vừa hay mấy ngày nay đang có thi sát hạch tuyển chọn học viên mới. Cậu nhìn đi, đấy là thi sát hạch học viên mới đấy!”

Đúng là có tường thuật trực tiếp thật.

Tô Minh mỉm cười.

Anh không hề thấy hứng thú, đến ngẩng đầu lên nhìn anh cũng chẳng màng.

Ngay tức khắc, Tống Xạ Sơn tăng tốc, hướng về đỉnh núi, Tô Minh cũng vậy.

Chỉ sau vài giây.

Hai người họ đã đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có rất nhiều nhà ở, được xây dựng bằng tinh thạch Hỗn Độn, được phác thảo bằng trận pháp cổ đại, căn nào cũng đều không đơn giản.

Còn có rất nhiều sân võ đạo.

Và có rất nhiều lối vào bí cảnh, cửa dịch chuyển,..

Toàn bộ học viện được xây dựng theo hình thức mở.

Chỉ có thể nhìn thấy ở vách núi bên mép đỉnh núi có một cột mốc, trên đó có bốn chữ “Học Viện Hỗn Độn”, ngoài ra, cổng ở đâu cũng không tìm được.

“Viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện, chân viện đều không có gì ngăn cản, có thể tự do ra vào, nhưng quần áo đệ tử các viện thì không giống nhau. Nhìn sơ là biết đệ tử của viện nào ngay. Thường thì đệ tử chân viện sẽ không hạ thấp thân phận, ức hiếp đệ tử của nội viện, ngoại viện và viện tạp dịch. Đệ tử nội viện cũng sẽ không ức hiếp đệ tử ngoại viện và cũng không dám khiêu khích đệ tử chân viện. Mặc dù có thể tự do ra vào nhưng ai cũng đều có nguyên tắc của mình!”, Tống Xạ Sơn giới thiệu.

“Trong học viện thì Tống tiền bối là…”, Tô Minh hỏi.

“Ngoài viện trưởng ra thì trong tầng lớp quản lý cấp cao của học viện còn có mấy lão quái vật gần như đã sắp qua đời, sau đó nữa là phó viện trưởng. Có ba vị phó viện trưởng, ta là một trong số đó. Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cậu và tiền bối thiên nữ Tạo Hóa”, Tống Xạ Sơn nghiêm túc nói.

Địa vị rất cao.

Chuyện mà Tô Minh không biết là dù cho Tống Xạ Sơn là một trong số ba phó viện trưởng nhưng ông ta vẫn là người mạnh nhất trong số đó.

Trên thực tế, trước đây ông ta không phải là phó viện trưởng.

Sở dĩ ông ta đột ngột trở thành phó viện trưởng là vì trước đây, lúc ông ta đến thế giới Đại Thiên để dẫn dắt Tư Đồ Phụng thì đã gặp được Tô Minh, sau đó thì có được tin tức của thiên nữ Tạo Hóa.

Thế là đã lập được công.

Công lao rất lớn.

Công lao trong học viện Hỗn Độn chia làm chín cấp, công lao cấp chín là lớn nhất. Từ trước đến nay, đã hơn mấy mươi tỷ năm rồi, Tống Xạ Sơn là người đầu tiên lập được công lao cấp chín.

Cũng chính vì như vậy nên mới có được phần thưởng cực kỳ lớn, có được truyền thừa cả đời và một phần giác ngộ của một lão quái vật siêu cấp mới vừa qua đời không bao lâu.

Thực lực không chỉ gia tăng gấp một trăm lần không thôi đâu.

Sau đó, ông ta tự khắc cũng được tôn lên làm phó viện trưởng, còn là người có thực lực mạnh nhất trong số ba phó viện trưởng nữa.

“Đi nào, tôi dắt cậu đến nội vụ các lấy một bộ đồ của đệ tử chân viện!”, Tống Xạ Sơn nói. Đường đường là phó viện trưởng mà không ngờ lại muốn đưa một học viên mới đến nội vụ các lấy quần áo của học viên mới, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì…

Kinh thiên động địa!

Nhưng chính vào lúc đó.

“Sư phụ, cuối cùng thì người cũng đã về!”. Một bóng người hớt hải chạy đến, tốc độ rất nhanh, là một cô gái. Cô ta trông rất tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu, đặc biệt là làn da, trắng trẻo, chẳng khác gì da em bé, đôi mắt to lanh lẹ đầy vẻ gấp gáp và vui mừng, có lẽ vì quá nôn nóng mà trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím, tay cầm kiếm hồ điệp, khí tức không mạnh lắm nhưng cảnh giới lại khá cao, vẫn chưa đến ba vạn tuổi mà đã là Đại Đế trung vị cấp bốn thì đã mạnh lắm rồi.

Trong nền văn minh Xương thì chắc chắn là một thiên tài hiếm có.

Ngoài ra, Tô Minh còn có thể nhận ra dường như cô gái này có thể chất đặc biệt, vừa mới được đánh thức, vì vậy cảnh giới không được ổn định.

“Sao thế? Hớt ha hớt hải…”, Tống Xạ Sơn hỏi, sau đó thì giới thiệu với Tô Minh: “Đây là đệ tử của ta, tên Quân Tốc Tốc!”. Sau đó ông ta giới thiệu với Quân Tốc Tốc: “Đây là Tô Minh!”

Quân Tốc Tốc liếc nhìn Tô Minh từ trên xuống dưới với vẻ tò mò.

Người có thể khiến kẻ cao ngạo lạnh lùng như sư phụ đích thân giới thiệu thì nhất định không đơn giản.

Giờ nhìn đúng thật là không đơn giản.

“Vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã là Đại Đế hạ vị chín chuyển rồi sao?”, Quân Tốc Tốc ngây ra, thậm chí còn hơi há mồm.

Khoa trương quá rồi đấy!
Chương 839: Lựa chọn

“Rốt cuộc có chuyện gì, mau nói đi!”, Tống Xạ Sơn chau mày, Quân Tốc Tốc cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là quá nôn nóng, hớt ha hớt hải, tính cách nóng vội như thế thì rất khó có thành tựu trong võ đạo.

“Sư phụ, không phải hai hôm nay đang diễn ra thi sát hạch tuyển chọn học viên mới sao?”. Lúc này Quân Tốc Tốc mới nói: “Hôm nay xuất hiện một yêu nghiệt, đã kinh động cả học viện rồi, rất nhiều trưởng lão của học viện, thậm chí cả phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã ra mặt, muốn thu nhận tên yêu nghiệt đó làm đệ tử. Đệ tử sốt ruột chết đi được, tìm người ở khắp nơi nhưng không tìm thấy. Sư phụ, bây giờ chúng ta đến sân thi đấu đi, nói không chừng vẫn còn có cơ hội giành tên yêu nghiệt đó!”

“Hả? Yêu nghiệt ư?”, Tống Xạ Sơn hơi tò mò: “Nói kỹ hơn đi nào!”

“Sư phụ, chúng ta vừa đến sân thi đấu vừa nói đi ạ, nếu không thì không kịp mất. Người không nhìn thấy phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu đấy thôi, còn có các vị trưởng lão nữa, ai cũng thèm thuồng như muốn đánh nhau vì tên quái vật đó đấy!”, Quân Tốc Tốc nói phóng đại lên.

“Chuyện này…”, Tống Xạ Sơn muốn từ chối, vì dù gì thì ông ta cũng còn phải dắt Tô Minh đến nội vụ các, đấy mới là chuyện quan trọng.

Không ngờ, Tô Minh lại mỉm cười và nói: “Đến sân thi đấu xem thử đã, chuyện của tôi không cần phải gấp!”

“Cũng được!”, Tống Xạ Sơn gật đầu. Nói thật lòng, nhìn dáng vẻ đó của Quân Tốc Tốc thì ông ta cũng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc tên đó mạnh đến mức nào mà nói quá đến vậy?

Trên đường đến sân thi đấu thì Quân Tốc Tốc đã lớn tiếng và nói với vẻ kích động:

“Sư phụ, yêu nghiệt đó tên là Lăng Dương, năm nay chỉ mới sáu ngàn tuổi nhưng đã là Đại Đế trung vị ba chuyển rồi”.

“Chuyện đó vẫn chưa đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lúc tham gia sát hạch học viên mới, hắn ta đã đánh mười con rối trong cuộc thi như đánh bao cát, có đến mấy tên bù nhìn bị đánh đến tan nát!”

“Phải biết rằng năm xưa, dù là con đây, lúc tham gia thi sát hạch học viên mới cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì trong vòng một trăm nhịp thở để không bị đánh bại trong tay mười con rối của cuộc thi, chỉ vậy thôi là đã gây sốc lắm rồi!”

“Nhưng Lăng Dương hoàn toàn không phải là kiên trì, mà là đánh ngược lại đám con rối trong cuộc thi, người nói xem có đáng sợ hay không?”

“Còn nữa, lúc Lăng Dương lên núi võ đạo, không ngờ đã có thể thành công cộng hưởng với núi võ đạo, lúc đó, đỉnh núi võ đạo đã có kiếm kỳ lạ xuất hiện!”

“Lăng Dương ngồi xếp bằng dưới kiếm, sau sáu tiếng thì kiếm ý của hắn ta đã đột phát tăng đến thất đoạn, đúng vậy, chính là thất đoạn”.

“Sư phụ, một người sáu ngàn tuổi mà có kiếm ý thất đoạn trên người, người nói xem hắn ta có còn là con người nữa không?”

“Chuyện đáng sợ nhất là sức mạnh của hắn ta. Khi kiểm tra sức mạnh của hắn ta, hắn ta đã đánh cong thước đo sức mạnh. Người có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của các học sinh và cán bộ cấp cao ở hiện trường lúc đó không?”

“Đánh cong thước đo sức mạnh, vậy thì ít nhất phải có sức mạnh thuần túy đến một ngàn tỷ cân rồi. Nếu không phải là quái vật thì là gì?”

“Một ngàn tỷ cân, dù là đệ tử Chân viện thì cũng không có được mấy người đạt đến được một ngàn tỷ cân đâu nhỉ?”

Tống Xạ Sơn im lặng lắng nghe.

Đúng là rất đáng sợ!

Có điều, không biết vì sao, bản thân ông ta không thấy hứng thú và cũng không có ý định gì cả.

Chỉ có thể nói là do có Tô Minh ở đây…

Thì tất cả thiên tài đều không là gì cả.

Nếu như có thể thì nhận Tô Minh làm đệ tử mới là điều mà ông ta mong muốn, chỉ là…

Ông ta nghĩ mình vốn không xứng nhận Tô Minh làm đệ tử.

E rằng thực lực của Tô Minh hiện giờ còn có thể đánh Tống Xạ Sơn không kịp trở tay nữa chứ chẳng chơi.

“Sư phụ, sao không thấy người kích động gì thế? Trời ơi, sư phụ, người cũng bình tĩnh quá rồi đấy!”, Quân Tốc Tốc liên tục mô tả, cô ta đã kích động đến mặt mày hơi ửng đỏ lên rồi, nhưng nhìn sang sư phụ của mình thì lại không thấy phản ứng gì, thế là không biết nói gì nữa. Sư phụ, người hơi bình tĩnh quá rồi đấy!

“Được rồi, đừng huyên thuyên nữa, ồn ào quá, đến sân thi đấu rồi hẵng nói đi!”, Tống Xạ Sơn phất tay.

Quân Tốc Tốc chỉ đành im lặng.

Rất nhanh sau đó, ba người họ đã đến sân thi.

Sân thi rất lớn nhưng lúc này đã đầy ắp người.

Người đông như biển.

Có điều, không khí rất tĩnh lặng.

Sở dĩ tĩnh lặng là vì gần như tất cả mọi người ở đó, bất kể là đệ tử của nội viện hay ngoại viện hay viện tạp dịch, thậm chí là chân viện, còn có một số thanh niên cùng đến tham gia thi, và cả tầng lớp quản lý của học viện nữa, họ đều trố mắt nhìn vào một thanh niên.

Nhìn chằm chằm…

Nhìn một cách căng thẳng.

Còn trước mặt thanh niên kia thì là hai người trung niên.

Một người mặc áo khoác dài màu đỏ, một người mặc áo vải bố đơn giản.

Người trung niên cao mặc áo đỏ tên là Vương Thừa Quy, Đại Đế thượng vị chín chuyển, là lão quái vật nổi danh lâu rồi. Ông ta đã dừng lại ở cảnh giới Đại Đế thượng vị chín chuyển này hơn một trăm triệu năm, nhưng vẫn mãi chưa chạm đến được ngưỡng Tiên.

Người trung niên áo vải bố trơn có vẻ nghiêm nghị, chắp hai tay phía sau, hai mắt hõm vào trong, ánh mắt xa xăm. Ông ta là Lưu Mộc Sàn, cũng là Đại Đế thượng vị chín lần chuyển, cũng dừng ở Đại Đế thượng vị chín lần chuyển rất nhiều năm rồi, không thua kém gì Vương Thừa Quy.

Hai người họ đều là phó viện trưởng, cộng thêm Tống Xạ Sơn nữa thì ba người phó viện trưởng của học viện đã có mặt đủ.

Lúc này.

Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đang đứng trước mặt Lăng Dương, chờ đợi tên này lựa chọn.

Lăng Dương chậm rãi, điềm tĩnh, dù trong tình hình đó, hắn ta vẫn không quá kích động. Hoặc cũng có thể nói, hắn ta có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, chỉ với tâm thái đó thôi thì cũng đủ khiến người ta phải nể rồi.

Sau lưng Lăng Dương cũng có một vài thanh niên, họ cũng đều đã thi đậu, từ nay về sau, chính là học viên của học viện Hỗn Độn.

Trong đó, không chỉ có thiên tài siêu cấp thi đậu thẳng thành đệ tử ngoại viện mà còn có các cô gái xinh đẹp với thể chất đặc biệt, ai cũng là người xuất sắc trong vạn người.

Nhưng, bây giờ, họ đều là nhân vật phụ, đều chỉ có thể đứng sau lưng Lăng Dương, nhìn Lăng Dương chằm chằm, người ngưỡng mộ, kẻ đố kỵ, người bất lực, kẻ nóng mắt.

Đều là học viên mới nhưng Lăng Dương đã khiến những người khác đều phải lu mờ hết.

Không thể nào so bì được!

Chính vào lúc này.

“Lăng Dương, cậu đợi đã, sư phụ tôi cũng đã đến rồi, ông ấy cũng là phó viện trưởng đấy!”, Quân Tốc Tốc vội hét lên.

Lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tống Xạ Sơn hơi khó xử.

Thế là ông ta chỉ đành đi về phía Lăng Dương.

Tô Minh đi theo bên cạnh Tống Xạ Sơn.

“Đáng chết, sao vào lúc quan trọng thì lão ta lại quay về thế?”. Sắc mặt Vương Thừa Quy liền thay đổi, thầm mắng Tống Xạ Sơn, ông ta đã thấy lo lắng.

Sắc mặt Lưu Mộc Sàn thì càng khó coi hơn.

Lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện.

Hơn nữa, trong số ba phó viện trưởng thì thực lực Tống Xạ Sơn mạnh hơn một chút.

Không chừng…

Lăng Dương quay đầu, nhìn về phía Tống Xạ Sơn, lúc này, dường như hắn ta đã có quyết định lựa chọn Tống Xạ Sơn rồi. Hắn ta có thể cảm nhận được Tống Xạ Sơn mạnh hơn cả Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy.

Nhưng…

Trong lòng nghĩ ra chọn ai rồi thì cũng chỉ để đó thôi.

Tạm thời vẫn chưa thể nói ra.

Ít ra phải kiếm được chút lợi lộc gì trước đã, không phải sao?

Bây giờ hai phó viện trưởng còn lại đều muốn nhận hắn ta làm đồ đệ, nhất định Tống Xạ Sơn cũng muốn. Tống Xạ Sơn muốn có được hắn ta thì thế nào cũng phải hứa cho hắn ta vài thứ, phải hi sinh vài thứ gì đó mới được.
Chương 840: Tâm kế của Lăng Dương

Trên thực tế, từ đầu đến cuối, người mà từ đáy lòng Lăng Dương muốn chọn để bái sư chính là Tống Xạ Sơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần là người của tâm Hỗn Độn thì gần đây đều đã nghe nói về Tống Xạ Sơn, phó viện trưởng của học viện Hỗn Độn trẻ tuổi nhất trong lịch sử, ước chửng mới chỉ khoảng hơn 1 tỷ tuổi một chút.

Đúng, tuổi tác này nghe có vẻ cổ xưa một cách khoa trương, còn lớn tuổi hơn cả nền văn minh Xương, nhưng so với những phó viện trưởng khác thì sao? Ví dụ như Vương Thừa Quy hay Lưu Mộc Sàn, có ai là không hơn 2 tỷ tuổi chứ?

So sánh ra thì Tống Xạ Sơn là người trẻ tuổi nhất rồi.

Ngoài ra, có tin tức đáng tin nói rằng Tống Xạ Sơn được viện trưởng đương nhiệm của học viện Hỗn Độn coi trọng, khả năng trở thành viện trưởng kế tiếp là rất lớn.

Hơn nữa, viện trưởng đương nhiệm của học viện Hỗn Độn mấy chục triệu năm gần đây đã bắt đầu trao quyền, bản thân thì xuất quỷ nhập thần, đại khái cũng không còn bao lâu nữa sẽ rút lui khỏi vị trí viện trưởng.

Cho nên, có thể trở thành đệ tử của Tống Xạ Sơn là lựa chọn tốt nhất.

Huống hồ, Vương Thừa Quy cũng được, Lưu Mộc Sàn cũng xong, đều đã có vài đồ đệ tốt rồi, hơn nữa, đồ đệ của họ đều rất ưu tú, đều cùng là những đệ tử nổi bật trên chân viện chân bảng.

Cho dù anh ta có trở thành đệ tử của Vương Thừa Quy hay là Lưu Mộc Sàn thì cũng không thể độc chiếm sự coi trọng và tài nguyên võ đạo của sư tôn được.

Tống Xạ Sơn thì ngược lại, hiện tại chỉ có một đệ tử duy nhất là Quân Tốc Tốc, thân phận của Quân Tốc Tốc lại rất đặc biệt, tương lai căn bản không cần kế thừa vị trí của Tống Xạ Sơn.

Một khi anh ta trở thành đệ tử của Tống Xạ Sơn thì gần như có thể xác định tất cả những gì Tống Xạ Sơn có tương lai đều sẽ thuộc về anh ta.

Không chỉ như vậy, Quân Tốc Tốc cũng là một trong Tứ đại nữ thần nổi tiếng của học viện Hỗn Độn, còn là người có bối cảnh thần bí nhất trong Tứ đại nữ thần.

Nếu như có thể trở thành quan hệ sư tỷ sư đệ với Quân Tốc Tốc thì ở gần quan cũng được ban lộc, càng có cơ hội tiếp xúc với Quân Tốc Tốc hơn lại càng có khả năng theo đuổi được Quân Tốc Tốc, vậy thì kiếm được hời lớn rồi.

Chính vì trong lòng sớm đã có quyết định nên đến bây giờ, rõ ràng đều đang đối diện với sự sốt ruột chờ đợi lựa chọn của anh ta của cả Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn, thì anh ta vẫn chần chừ chưa đưa ra lựa chọn.

Chính là đang đợi Quân Tốc Tốc liệu có thể tìm Tống Xạ Sơn tới hay không, không ngờ...

Thật sự tìm tới rồi!

Rất tốt!

Lăng Dương không kiềm chế được siết chặt nắm tay, trong lòng rất kích động.

Đương nhiên, cho dù trong lòng Lăng Dương sớm đã đưa ra quyết định, cho dù rất kích động, thì hiện tại bên ngoài mặt tuyệt đối không được biểu hiện ra, phải tỏ ra vẻ làm giá mới được.

"Không phải phó viện trưởng Tống có việc nên ra ngoài rồi sao? Nhanh như vậy đã về rồi à?", Lưu Mộc Sàn lên tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý không thèm che giấu vẻ thù địch.

Mặc dù học viện Hỗn Độn là một tổng thể, nhưng chiến tranh nội bộ thì cũng không thiếu.

Huống hồ, lực lượng mới xuất hiện của Tống Xạ Sơn gần như đã cắt đứt khả năng trở thành viện trưởng kế tiếp của ông ta, sao có thể không căm tức được chứ?

Tống Xạ Sơn chỉ mỉm cười với Lưu Mộc Sàn, không nói gì cả, ngược lại, lại nhìn sâu về phía Lăng Dương, cảm nhận tỉ mỉ Lăng Dương một chút.

Quả thực rất không tệ.

Nếu như không có quan điểm siêu cao do Tô Minh mang lại gột rửa thì lúc này có lẽ cũng sẽ nhìn Lăng Dương kích động như hai người Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy ấy nhỉ?

Tống Xạ Sơn bất giác lên tiếng: "Lăng Dương đúng không? Cậu rất được đấy".

Khen một câu.

Mặc dù, do Tô Minh mà ông ta không đặc biệt đặc biệt chấn động khoa trương và khát vọng muốn thu nhận Lăng Dương làm đệ tử, nhưng nếu như có thể thu nhận Lăng Dương làm đệ tử cũng là chuyện tốt, không có lợi cũng không có hại, không phải sao? Cho nên ông ta vẫn tán thưởng một câu.

"Cảm ơn lời khen của phó viện trưởng Tống", Lăng Dương đáp lời cảm ơn, đúng mực không siêm nịnh, có điều trong lòng lại trào lên vẻ bất mãn, anh ta không nhìn ra được cảm xúc thiết tha hay khát vọng của Tống Xạ Sơn với mình, lời khen này chẳng qua chỉ là cho có lệ mà thôi.

Không khớp với mong muốn của Lăng Dương.

"Hừ, e là cố ý, cố ý tỏ ra không thiết tha, khiến mình hình thành nên tâm lý yếu kém, như vậy thì sau này tùy tiện cho mình chút lợi lộc là mình sẽ cảm thấy mang ơn, rồi thoải mái thu nhận mình vào môn hạ", Lăng Dương không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, cho nên lập tức có phân tích của mình, hơn nữa còn rất bình tĩnh.

Trên thực tế, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn, bao gồm cả rất nhiều trưởng lão, học viên nội ngoại môn, chân viện có mặt ở đó cũng đều nghĩ như vậy.

Thậm chí đến Quân Tốc Tốc cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Quân Tốc Tốc lại sốt ruột!

Đây là đã đưa ra lời mời với Lăng Dương rồi.

Ánh mắt của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lập tức sắc bén, lại càng không vui hơn.

Nhưng Tống Xạ Sơn nói xong câu này, sau khi nói ra lời mời thì không còn gì nữa. Không có gì khác nữa.

So với rất nhiều điều kiện, ưu đãi, lời hứa khi mời Lăng Dương làm đệ tử môn hạ của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lúc trước thì đúng là không thể so sánh được!

Chuyện gì vậy?

Ánh mắt sắc bén của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều đã tan biến hết rồi, ngược lại còn có chút nghi ngờ.

Bản thân Lăng Dương thì trầm mặc hơn. Sự phẫn nộ trong lòng trực tiếp biến thành oán giận lớn hơn, cho nên không trả lời Tống Xạ Sơn ngay.

"Tôi không tin ông thật sự có thể từ bỏ tôi!", Lăng Dương cũng phát hận, hít sâu một hơi rồi nói: "Cảm ơn sự cất nhắc của phó viện trưởng Tống, do phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã đưa ra lời mời với tôi, tôi cũng có chút hoang mang, lựa chọn bất kỳ một vị nào trong ba vị tiền bối đều là phúc phần tu tám kiếp mới có của tôi, nhưng tôi chỉ có một người, bây giờ cũng không biết phải lựa chọn thế nào, có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"

Ừ, bức vua thoái vị rồi.

Chính là muốn nói với Tống Xạ Sơn, đừng tưởng Lăng Dương tôi nhất định phải chọn ông, ông còn không ra giá nữa, còn không đưa ra những ưu đãi người thật việc thật thì Lăng Dương tôi sẽ cắn răng lựa chọn Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy, chuyện này cũng không phải không thể.

Chút mánh khóe, bao gồm cả chút tâm tư nhỏ đó của Lăng Dương, Tống Xạ Sơn không thể nhìn ra sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK