Ông ta phải nhìn thấy cậu hai tự sát trước sau đó mình mới tự sát theo, nếu không, ngộ nhỡ sau khi mình tự sát mà cậu chủ Hạ lại làm ra những việc ngu xuẩn nào đó, chọc cho Tô Ly nổi giận thì cả nhà họ Hạ đều sẽ bị tiêu diệt hết, ông ta và cậu hai sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Hạ, xuống đến địa ngục cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông.
“Ông Nham, đừng…”, trên mặt của cậu chủ Hạ như bị đóng một lớp nến trắng, trắng đến khó mà hình dung được bằng lời, hắn đã nhìn ra Hạ Thủ Nham không hề nói đùa, ông ta muốn làm thật, trong nỗi sợ hãi tột cùng, hắn xoay người định bỏ chạy.
Đáng tiếc, Hạ Thủ Nham dường như đã sớm đoán được.
Đột nhiên vung tay túm chặt lấy cổ của cậu chủ Hạ.
“Không!!!”, cậu chủ Hạ khổ sở cầu xin, gào hét thảm thiết.
Nhưng lại nghe thấy một tiếng.
“Rắc…”.
Cần cổ đã bị Hạ Thủ Nham bẻ gãy.
“Tô Ly Thiếu cung chủ, mong cô giữ lời, đừng gây phiền phức cho nhà họ Hạ của tôi, việc ngày hôm nay, là do lão hủ và cậu chủ tự ý hành động, lão hủ và cậu chủ sẽ tự sát ngay tại đây để tạ tội với cô”, Hạ Thủ Nham cắn răng chịu đựng hét lên, lời vừa dứt, đột nhiên vung tay lên đánh một chưởng vào Thiên Linh Cái của mình.
Hạ Thủ Nham, đã chết.
Trên núi Phiêu Diểu lại càng yên tĩnh.
Sự tĩnh lặng đã lên đến đỉnh điểm.
Mặt Tô Minh khẽ co giật.
Một giây sau.
“Anh, xin lỗi”, Tô Ly dè dặt khoác tay Tô Minh, khẽ cắn chặt môi, trên gương mặt tinh tế, thuần khiết và trong sáng mang đầy vẻ thận trọng và nịnh nọt: “Anh đừng giận”.
Vốn dĩ Tô Minh còn đang khá cảnh giác, nhưng ngay lập tức đã mất sạch.
Con bé, là em gái của mình.
Tô Minh nhấc tay nhéo lên gương mặt của Tô Ly: “Nhóc con, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh nghe”.
Tô Ly do dự một hồi rồi vẫn quyết định từ từ nói hết.
Tô Minh nhẫn nại lắng nghe, không hề cắt ngang.
Phải đến hơn mười phút sau, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly nói: “Nhóc con, cái chết của bố mẹ thực sự không liên quan đến em sao? Anh có thể tin em không?”
Em gái lại chính là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung, là do Hoàng Cực cung phái con bé đến nhà họ Tô để tìm “Thiên Vẫn Kiếm”? Tin tức này khiến đầu óc Tô Minh như muốn nổ tung!!!
Sắc mặt anh nghiêm trọng.
“Anh, em thề, cái chết của bố mẹ thực sự không liên quan đến em”, đôi mắt đẹp của Tô Ly lập tức đỏ hoe, đầy khổ sở: “Lúc bắt đầu, em là muốn tìm được “Thiên Vẫn Kiếm”, nhưng sau đó, trên thực tế em đã tìm được rồi nhưng em lại không lấy đi, nó ở ngay trong chiếc hộp trong phòng ngủ của em, em biết, em đều biết!”
“Hoàng Cực cung mới chính là đầu xỏ đứng phía sau mọi việc sao?”, Tô Minh đã tin tưởng lời nói của Tô Ly, anh rất rõ Tô Ly có nói dối hay không, chỉ là cảm xúc của anh hơi phức tạp, em gái lại chính là Thiếu cung chủ của kẻ đầu xỏ đứng phía sau mọi chuyện.
Ai mà nghĩ được, Tô Ly lau nước mắt, gật mạnh đầu: “Anh, Ly Nhi không lừa anh, nếu như em muốn thì bây giờ em có thể huỷ luôn cả Hoàng Cực cung, thực lực của em rất mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tất cả mọi người trong Hoàng Cực cung, bọn họ đã dùng hết sức mình để đánh giá thực lực của em rồi, nhưng, vẫn còn kém xa so với thực tế”.
Tô minh khẽ ngẩn ra, thực lực của em gái đã mạnh đến mức như thế rồi?!!!
“Nhưng em chưa tiêu diệt Hoàng Cực cung”, Tô Ly nói một cách nghiêm túc: “Thứ nhất, em biết, anh, anh muốn được tự tay báo thù. Thứ hai, sau khi em tiến hành điều tra sâu hơn, phát hiện ra, cho dù là Hoàng Cực cung, dường như… dường như cũng không phải là đầu xỏ đứng sau, “Thiên Vẫn Kiếm” cực kỳ không đơn giản, nói không khách khí thì Hoàng Cực cung hầu như không có tư cách để tu luyện “Thiên Vẫn Kiếm”.
Tô Minh ngẩn ra.
Rất bàng hoàng!
Hoàng Cực cung vẫn không phải là kẻ đầu xỏ đứng sau thực sự.
“Anh, anh tu luyện thành công “Thiên Vẫn Kiếm” rồi đúng không?”
Tô Minh gật đầu.
“Anh, cái mà anh tu luyện chỉ là tầng thứ nhất, chỉ là bề nổi của “Thiên Vẫn Kiếm”, còn “Thiên Vẫn Kiếm” thực thụ lợi hại hơn gấp cả trăm lần, cả nghìn lần so với tưởng tượng của anh. Anh, anh có thể nghiên cứu kỹ hơn về “Thiên Vẫn Kiếm, kiếm pháp này nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ thoát khỏi được tầng trái đất”.
Tô Ly nói một cách nghiêm túc, dường như không hề có ý đùa cợt nào: “Còn nữa, Hoàng Cực cung vẫn luôn biết “Thiên Vẫn Kiếm” nằm trong tay của bố mẹ, nhưng từ đầu chí cuối đều không dám đến gặp thẳng bố mẹ để lấy, theo lý mà nói, một đệ tử ngoại môn của Hoàng Cực cung đã có thể giết hết cả nhà họ Tô chúng ta đến mấy lần, vậy thì Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì?”
Tô Minh cũng yên lặng, đúng vậy, Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì chứ?
“Dựa theo những gì em điều tra được trong mấy năm nay, cũng tìm ra được một số manh mối”, Tô Ly hít sâu một hơi, khẽ do dự rồi nói: “Em đang nghi ngờ, nhà họ Tô chúng ta không đơn giản, thậm chí… thậm chí…”.
“Thậm chí cái gì?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly.
“Thậm chí, bố mẹ cũng chưa chết”, Tô Ly đè thấp giọng xuống: “Anh, tạm thời không nói đến việc năm đó bố bị nhà họ Từ làm cho tức ói máu mà chết, nhưng buổi tối hôm mà mẹ tự sát đã rất không bình thường, hẳn là mẹ đã nói rất nhiều chuyện với anh đúng không? Mẹ cũng đã nói với em rất nhiều. Mẹ dường như vẫn luôn… vẫn luôn biết em là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung!”
“Cái gì?”, Tô Minh trợn to mắt.
“Các đầu mối này đã nói rõ rằng, bố mẹ không phải là người bình thường”, Tô Ly hít sâu một hơi, giọng nói ủ ê: “Em đã xem hết tất cả các cuốn sách cổ của Hoàng Cực cung, xem đến cả chục lần mới tìm được một câu: ‘Tìm hiểu Hư không, gặp nạn, chết lâm sàng, gặp chủ nhân’. Tức là nói, một vị Cung chủ trước đây của Hoàng Cực cung, sau khi bước vào Hư không, muốn tìm hiểu về Hư không, kết quả thực lực không đủ mạnh, gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng, lúc này có người đã cứu ông ấy, sau đó ông ấy nhận đối phương làm chủ nhân. Bây giờ em đang nghi ngờ người chủ nhân này họ Tô”.
“Nhóc con, ý của em là, chủ nhân của Hoàng Cực cung là nhà họ Tô, nhà họ Tô thực sự, nhà họ Tô này có thế lực ở một tầng Võ học cao hơn với tầng trái đất, bố mẹ chính là người đến từ nhà họ Tô này, cho nên mới có được bộ Kiếm kỹ “Thiên Vẫn Kiếm” vượt xa khỏi tầng trái đất như thế này, Hoàng Cực cung đã khát vọng “Thiên Vẫn Kiếm” trong tay bố mẹ từ lâu, nhưng lại kiêng dè nhà họ Tô thực sự đứng phía sau bố mẹ”, Tô Minh cũng đã hiểu ra.
“Đại khái là như vậy, nếu như suy đoán của em là đúng, vậy thì bố mẹ rất có khả năng chưa chết”, Tô Ly gật đầu.
Tô Minh kích động hẳn lên.
Lập tức ôm chặt lấy Tô Ly: “Nhóc con, bố mẹ chắc chắn chưa chết!!! Chắc chắn!”.
Năm đó, vì nguyên nhân do mình mà bố mẹ phải chết tức tưởi.
Việc này vẫn luôn đè nén trong lòng Tô Minh.
Chương 201: Phát hiện bất ngờ về nhà họ Tô
Ông ta phải nhìn thấy cậu hai tự sát trước sau đó mình mới tự sát theo, nếu không, ngộ nhỡ sau khi mình tự sát mà cậu chủ Hạ lại làm ra những việc ngu xuẩn nào đó, chọc cho Tô Ly nổi giận thì cả nhà họ Hạ đều sẽ bị tiêu diệt hết, ông ta và cậu hai sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Hạ, xuống đến địa ngục cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông.
“Ông Nham, đừng…”, trên mặt của cậu chủ Hạ như bị đóng một lớp nến trắng, trắng đến khó mà hình dung được bằng lời, hắn đã nhìn ra Hạ Thủ Nham không hề nói đùa, ông ta muốn làm thật, trong nỗi sợ hãi tột cùng, hắn xoay người định bỏ chạy.
Đáng tiếc, Hạ Thủ Nham dường như đã sớm đoán được.
Đột nhiên vung tay túm chặt lấy cổ của cậu chủ Hạ.
“Không!!!”, cậu chủ Hạ khổ sở cầu xin, gào hét thảm thiết.
Nhưng lại nghe thấy một tiếng.
“Rắc…”.
Cần cổ đã bị Hạ Thủ Nham bẻ gãy.
“Tô Ly Thiếu cung chủ, mong cô giữ lời, đừng gây phiền phức cho nhà họ Hạ của tôi, việc ngày hôm nay, là do lão hủ và cậu chủ tự ý hành động, lão hủ và cậu chủ sẽ tự sát ngay tại đây để tạ tội với cô”, Hạ Thủ Nham cắn răng chịu đựng hét lên, lời vừa dứt, đột nhiên vung tay lên đánh một chưởng vào Thiên Linh Cái của mình.
Hạ Thủ Nham, đã chết.
Trên núi Phiêu Diểu lại càng yên tĩnh.
Sự tĩnh lặng đã lên đến đỉnh điểm.
Mặt Tô Minh khẽ co giật.
Một giây sau.
“Anh, xin lỗi”, Tô Ly dè dặt khoác tay Tô Minh, khẽ cắn chặt môi, trên gương mặt tinh tế, thuần khiết và trong sáng mang đầy vẻ thận trọng và nịnh nọt: “Anh đừng giận”.
Vốn dĩ Tô Minh còn đang khá cảnh giác, nhưng ngay lập tức đã mất sạch.
Con bé, là em gái của mình.
Tô Minh nhấc tay nhéo lên gương mặt của Tô Ly: “Nhóc con, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh nghe”.
Tô Ly do dự một hồi rồi vẫn quyết định từ từ nói hết.
Tô Minh nhẫn nại lắng nghe, không hề cắt ngang.
Phải đến hơn mười phút sau, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly nói: “Nhóc con, cái chết của bố mẹ thực sự không liên quan đến em sao? Anh có thể tin em không?”
Em gái lại chính là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung, là do Hoàng Cực cung phái con bé đến nhà họ Tô để tìm “Thiên Vẫn Kiếm”? Tin tức này khiến đầu óc Tô Minh như muốn nổ tung!!!
Sắc mặt anh nghiêm trọng.
“Anh, em thề, cái chết của bố mẹ thực sự không liên quan đến em”, đôi mắt đẹp của Tô Ly lập tức đỏ hoe, đầy khổ sở: “Lúc bắt đầu, em là muốn tìm được “Thiên Vẫn Kiếm”, nhưng sau đó, trên thực tế em đã tìm được rồi nhưng em lại không lấy đi, nó ở ngay trong chiếc hộp trong phòng ngủ của em, em biết, em đều biết!”
“Hoàng Cực cung mới chính là đầu xỏ đứng phía sau mọi việc sao?”, Tô Minh đã tin tưởng lời nói của Tô Ly, anh rất rõ Tô Ly có nói dối hay không, chỉ là cảm xúc của anh hơi phức tạp, em gái lại chính là Thiếu cung chủ của kẻ đầu xỏ đứng phía sau mọi chuyện.
Ai mà nghĩ được, Tô Ly lau nước mắt, gật mạnh đầu: “Anh, Ly Nhi không lừa anh, nếu như em muốn thì bây giờ em có thể huỷ luôn cả Hoàng Cực cung, thực lực của em rất mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tất cả mọi người trong Hoàng Cực cung, bọn họ đã dùng hết sức mình để đánh giá thực lực của em rồi, nhưng, vẫn còn kém xa so với thực tế”.
Tô minh khẽ ngẩn ra, thực lực của em gái đã mạnh đến mức như thế rồi?!!!
“Nhưng em chưa tiêu diệt Hoàng Cực cung”, Tô Ly nói một cách nghiêm túc: “Thứ nhất, em biết, anh, anh muốn được tự tay báo thù. Thứ hai, sau khi em tiến hành điều tra sâu hơn, phát hiện ra, cho dù là Hoàng Cực cung, dường như… dường như cũng không phải là đầu xỏ đứng sau, “Thiên Vẫn Kiếm” cực kỳ không đơn giản, nói không khách khí thì Hoàng Cực cung hầu như không có tư cách để tu luyện “Thiên Vẫn Kiếm”.
Tô Minh ngẩn ra.
Rất bàng hoàng!
Hoàng Cực cung vẫn không phải là kẻ đầu xỏ đứng sau thực sự.
“Anh, anh tu luyện thành công “Thiên Vẫn Kiếm” rồi đúng không?”
Tô Minh gật đầu.
“Anh, cái mà anh tu luyện chỉ là tầng thứ nhất, chỉ là bề nổi của “Thiên Vẫn Kiếm”, còn “Thiên Vẫn Kiếm” thực thụ lợi hại hơn gấp cả trăm lần, cả nghìn lần so với tưởng tượng của anh. Anh, anh có thể nghiên cứu kỹ hơn về “Thiên Vẫn Kiếm, kiếm pháp này nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ thoát khỏi được tầng trái đất”.
Tô Ly nói một cách nghiêm túc, dường như không hề có ý đùa cợt nào: “Còn nữa, Hoàng Cực cung vẫn luôn biết “Thiên Vẫn Kiếm” nằm trong tay của bố mẹ, nhưng từ đầu chí cuối đều không dám đến gặp thẳng bố mẹ để lấy, theo lý mà nói, một đệ tử ngoại môn của Hoàng Cực cung đã có thể giết hết cả nhà họ Tô chúng ta đến mấy lần, vậy thì Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì?”
Tô Minh cũng yên lặng, đúng vậy, Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì chứ?
“Dựa theo những gì em điều tra được trong mấy năm nay, cũng tìm ra được một số manh mối”, Tô Ly hít sâu một hơi, khẽ do dự rồi nói: “Em đang nghi ngờ, nhà họ Tô chúng ta không đơn giản, thậm chí… thậm chí…”.
“Thậm chí cái gì?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly.
“Thậm chí, bố mẹ cũng chưa chết”, Tô Ly đè thấp giọng xuống: “Anh, tạm thời không nói đến việc năm đó bố bị nhà họ Từ làm cho tức ói máu mà chết, nhưng buổi tối hôm mà mẹ tự sát đã rất không bình thường, hẳn là mẹ đã nói rất nhiều chuyện với anh đúng không? Mẹ cũng đã nói với em rất nhiều. Mẹ dường như vẫn luôn… vẫn luôn biết em là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung!”
“Cái gì?”, Tô Minh trợn to mắt.
“Các đầu mối này đã nói rõ rằng, bố mẹ không phải là người bình thường”, Tô Ly hít sâu một hơi, giọng nói ủ ê: “Em đã xem hết tất cả các cuốn sách cổ của Hoàng Cực cung, xem đến cả chục lần mới tìm được một câu: ‘Tìm hiểu Hư không, gặp nạn, chết lâm sàng, gặp chủ nhân’. Tức là nói, một vị Cung chủ trước đây của Hoàng Cực cung, sau khi bước vào Hư không, muốn tìm hiểu về Hư không, kết quả thực lực không đủ mạnh, gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng, lúc này có người đã cứu ông ấy, sau đó ông ấy nhận đối phương làm chủ nhân. Bây giờ em đang nghi ngờ người chủ nhân này họ Tô”.
“Nhóc con, ý của em là, chủ nhân của Hoàng Cực cung là nhà họ Tô, nhà họ Tô thực sự, nhà họ Tô này có thế lực ở một tầng Võ học cao hơn với tầng trái đất, bố mẹ chính là người đến từ nhà họ Tô này, cho nên mới có được bộ Kiếm kỹ “Thiên Vẫn Kiếm” vượt xa khỏi tầng trái đất như thế này, Hoàng Cực cung đã khát vọng “Thiên Vẫn Kiếm” trong tay bố mẹ từ lâu, nhưng lại kiêng dè nhà họ Tô thực sự đứng phía sau bố mẹ”, Tô Minh cũng đã hiểu ra.
“Đại khái là như vậy, nếu như suy đoán của em là đúng, vậy thì bố mẹ rất có khả năng chưa chết”, Tô Ly gật đầu.
Tô Minh kích động hẳn lên.
Lập tức ôm chặt lấy Tô Ly: “Nhóc con, bố mẹ chắc chắn chưa chết!!! Chắc chắn!”.
Năm đó, vì nguyên nhân do mình mà bố mẹ phải chết tức tưởi.
Việc này vẫn luôn đè nén trong lòng Tô Minh.
Đang tải...
Chương 202: Bắt tay vào điều tra
Cho dù bây giờ thực lực của anh rất mạnh, gặp được ông già, cũng đã báo được thù, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm mối day dứt và tiếc nuối với bố mẹ và anh vẫn không thể vượt qua được ám ảnh tâm lý này.
“Anh, anh nhẹ tay thôi, em sắp không thở được nữa rồi”, trên mặt Tô Ly có thêm vẻ dịu dàng và ấm áp, đồng thời sắc mặt khẽ ửng hồng, dù gì, cô và Tô Minh không hề có chút quan hệ máu mủ nào… sự thân thiết lúc nhỏ, là khi bọn họ vẫn còn bé, bây giờ hai người đều đã trưởng thành rồi, ôm chặt nhau như thế này, có chút…
“Anh, khoảng thời gian sắp tới đây anh phải cẩn thận, em cần đi ra ngoài một chuyến”, sau khi Tô Minh buông tay ra, Tô Ly khẽ nói, trong đôi mắt đẹp nhuốm đầy vẻ lo lắng, Hoàng Cực cung đã bắt đầu điều tra anh trai rồi, lúc này mình lại không ở bên cạnh anh trai, anh ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể không đi chuyến này, lần này là cô sẽ ra khỏi tầng trái đất, chuyến này rốt cuộc cũng là vì anh trai, đương nhiên, cô dự định không nói ra, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng, sẽ không cho mình đi.
Trên thực tế, mấy ngày này, Tô Ly vẫn đang suy nghĩ mãi có cần phải huỷ luôn Hoàng Cực cung không? Như thế, trong khoảng thời gian mình không có ở đây thì anh trai sẽ được an toàn.
Nhưng suy đi tính lại vẫn thấy không ổn.
Phía sau Hoàng Cực cung dường như đã có chủ nhân mới, mà chính người này đã cho Hoàng Cực cung dũng khí để đi lấy “Thiên Vẫn Kiếm”, một khi Hoàng Cực cung bị huỷ, người chủ mới kia sẽ buộc phải đứng ra, như thế anh trai lại càng nguy hiểm hơn.
“Còn nữa, anh, cái này cho anh”, tiếp đó, Tô Ly đột nhiên móc ra một chiếc túi da thú, không to, chỉ bằng một bàn tay: “Đây là túi không gian, bên trong có 1000 viên Linh thạch”.
“Anh không cần, em cứ giữ lấy”, Tô Minh xoa đầu em gái.
“Anh, em có nhiều lắm, em là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung đấy”.
“Vậy được”, Tô Minh cũng không khách sáo với em gái nữa, nhận lấy chiếc túi không gian.
“Anh, nếu như trong thời gian ngắn mà em không về được thì anh cố gắng đi vào trong Thủ Hộ Sơn, bên trong đó Linh khí dày đặc hơn nhiều, càng thích hợp để tu luyện, còn về việc tiêu diệt Hoàng Cực cung, anh, anh phải đặc biệt cẩn thận, đừng manh động, nếu đã không ra tay thì thôi, một khi hành động thì phải cho Hoàng Cực cung tan thành tro bụi. Còn nữa nếu như thực lực của anh đạt được đến tầng Vô địch của Thủ Hộ Sơn, trước khi phi thăng hãy đi một chuyến đến Thiên Tâm Thành”, Tô Ly nói xong, đột nhiên ôm chặt Tô Minh: “Anh, chú ý giữ gìn sức khoẻ, bất luận ra sao, nhất định phải sống sót”.
Tiếp đó, Tô Ly rời đi.
Vào giây phút Tô Ly rời đi, Tô Minh nhìn thấy rất rõ ràng gương mặt cô đã đẫm lệ, là những giọt nước mắt không đành. “Mình phải mạnh hơn!!!”, Tô Minh lặng thinh đứng yên tại chỗ, một lúc sau, trong lòng liền bật ra ý nghĩ này.
Nếu như hôm nay không phải em gái xuất hiện kịp thời thì mình đã chết rồi.
Thế giới rất rộng lớn, mình lại thật nhỏ bé.
Nếu không đủ mạnh thì chỉ có chờ chết thôi.
Nhất là bây giờ lại biết được tin tức bố mẹ có thể vẫn chưa chết, anh lại càng khát vọng mình mạnh hơn nữa, chỉ khi có đủ sức mạnh mới có thể rời khỏi được tầng trái đất, mới có thể đi tìm nhà họ Tô thực sự, mới có thể gặp lại được bố mẹ.
…
Đế Thành.
Nhà hàng Tứ Quý.
Đám người Nguỵ Chấn Phong, Công Tôn Hạ, Cơ Thuơng Hải vẫn đang ngồi uống rượu.
Công Tôn Thần vẫn còn đang đắp thuốc cũng ngồi uống chung.
Cứ thỉnh thoảng, Cơ Khâm lại nhận được tin tức từ Linh câu.
Đã có đến mấy đợt tin tức đến từ Linh câu, tin tức truyền đến đều nói rằng Tô Minh vẫn đang bị giam trong tháp Bát Môn Quang, nhất là hai lần Linh câu đưa thư gần nhất có nhắc đến việc bên trong tháp Bát Môn Quang đã bị lấp đầy bởi Linh hoả, có đến 99.999% khả năng là Tô Minh đã hoá thành tro bụi, khiến cho tâm tình của mọi người trở nên phơi phới.
Nhưng, Linh câu dù gì cũng bay từ bên Huyền Linh Sơn đến, phải cần chút thời gian, cho nên, tin tức của Linh câu đại khái chậm hơn khoảng hai giờ đồng hồ so với sự việc xảy ra bên Phiêu Diểu Tông.
Chính vì như vậy, thông tin mà đám người Nguỵ Chấn Phong nhận được vẫn là việc Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang có đầy Linh hoả đang thiêu đốt.
Cả đám nốc từng chén rượu lớn.
“Gia chủ Cơ, cậu chủ nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức cẩn thận thôi”, Ngụỵ Chấn Phong đã ngà say, rót cho Cơ Thương Hải một chén rượu, nói: “Tên Tô Minh đó chết chắc rồi, cậu Cơ vẫn chưa yên tâm, còn tiếp tục đợi tin tức của Linh câu”.
“Không thể nói như vậy, cậu Cơ cẩn thận chút vẫn hơn, thằng nhóc đó khá là quái dị, yêu nghiệt”, Công Tôn Hạ cất lời.
“Con cảm thấy, tin tức sắp tới hẳn sẽ là Phiêu Diểu Tông mở tháp Bát Môn Quang ra nhìn thấy Tô Minh đã thành đống tro tàn rồi”, Công Tôn Thần nói: “Chỉ đáng tiếc không thể tận tay dày vò thằng nhóc đó!!! Thằng nhóc đáng chết vạn lần, lại có loại năng lực nghịch thiên như thế chứ? Điên cuồng ngang ngược, hợm hĩnh cực kỳ, đến ông trời cũng phải dạy dỗ cậu!”
Công Tôn Thần oán hận vô cùng, cho dù lúc này đã biết Tô Minh chết rồi thì cũng chưa đủ hể hả giận.
“Khâm Nhi, bình thường mà nói, tên tiểu tạp chủng đó chắc hẳn đã chết, lâu như thế rồi mà, nó còn chưa thể ra khỏi tháp Bát Môn Quang thì khỏi cần ra nữa rồi”, Cơ Thương Hải vuốt chòm râu của mình: “Một tên tai hoạ, chết hay lắm, chết giỏi lắm!”
Cơ Khâm cũng thở phào, nhìn chiếc điện thoại của mình: “Gián điệp truyền tin về từ bên phía nhà họ Diệp, con đĩ Diệp Mộ Cẩn đã đau khổ đến mức khóc ngất đi rồi, mà ông cụ nhà họ Diệp, he he he… hình như đã dặn dò người nhà họ Diệp đi mua đồ dùng chuẩn bị cho tang lễ, đám học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp cũng tạm thời bị điều phái đến bảo vệ cho Trang viên của nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp vẫn luôn theo dõi tin tức truyền về từ bên phía Phiêu Diểu Tông, hẳn là đã biết tin Tô Minh chết rồi”.
“Cậu Cơ, chúng ta uống một ly”, Công Tôn Thần vừa bê chén rượu vừa lăn bánh xe đi đến bên cạnh Cơ Khâm: “Vì cái chết của tên tiểu tạp chủng, cạn ly! Ha ha ha ha…”.
Cơ Khâm đón lấy chén rượu, đang định uống cạn.
Đúng vào lúc này.
Linh câu lại đến.
“Mau mau mau, xem tin tức, mẹ nó, tôi có một dự cảm mạnh mẽ, lần này chắc chắn là tin tức thằng nhóc đó đã chết không có chỗ chôn thây!”, Nguỵ Chấn Phong đứng bật dậy, mặt đỏ lựng nói lớn.
Công Tôn hạ, Cơ Thương Hải cũng đều đứng cả dậy, Công Tôn Hạ lại rót đầy chén rượu cho Cơ Thương Hải và Nguỵ Chấn Phong rồi cười he he, có chút đắc ý đến tàn nhẫn: “Đợi chút, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng”.
Cơ Khâm hít sâu một hơi, cầm thư gắn bên chân Linh câu, từ từ mở ra…
Đang tải...
Chương 204: Tây Lâm Sát trận
“Tây Lâm Sát trận!”, Phong Bất Hủ thốt ra bốn chữ.
Ngay lập tức, đám người Cơ Khâm, Cơ Thương Hải và Ngụy Chấn Phong đều không ngừng run rẩy.
Tây Lâm Sát trận đúng là kế hoạch trước đó của bốn gia tộc nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy, nhà Công Tôn và nhà họ Lam.
Nhưng sao ông lão bịt mặt này lại biết được?
Thông tin bị lộ ra kiểu gì?
Nhất thời, đám Cơ Khâm đều cảm thấy khó thở.
“Muốn người khác không biết thì trừ khi mình đừng làm. Các vị lấy linh thạch ở Huyền Linh Sơn để thiết lập Tây Lâm Sát trận, vậy là sơ hở rồi. Vì vậy, chỉ cần điều tra kỹ một chút, cố tìm theo manh mối thì có thể biết được thôi. Huống hồ, Tây Lâm Sát trận vốn là chí bảo của Huyền Linh Sơn. Chỉ có điều, mấy trăm năm trước bị một cường giả siêu năng lực chuyển đến giới thế tục mà thôi”, Phong Bất Hủ thản nhiên nói.
Ông ta biết được bí mật này là khi ông ta đi tìm hiểu kỹ nguyên nhân cháu trai mình chết, ông ta còn biết được cả chuyện đám người này định bày Tây Lâm Sát trận để đối phó với Tô Minh.
Phong Bất Hủ tiếp tục nói: “Tây Lâm Sát trận rất mạnh! Còn mạnh hơn tưởng tượng của các người nhiều”.
Trong lúc nói, Phong Bất Hủ như dùng phép thuật mà đột nhiên lấy ra 30 viên linh thạch.
Sau đó ông ta đặt chúng lên bàn. 30 viên linh thạch là một con số khủng khiếp. Nếu ở Huyền Linh Sơn thì chỉ có một số ít thế lực có thể miễn cưỡng có được nó.
Ông ta có thể lấy ra được, vẫn phải nhờ cậy vào đấu giá Tứ Đỉnh. Mà đấu giá Tứ Đỉnh không có gì khác ngoài tiền.
“Muốn dùng đến Tây Lâm Sát trận đúng là cần phải có linh thạch. Hơn nữa, linh thạch càng nhiều thì uy lực sát trận càng lớn”, cuối cùng giọng nói của Phong Bất Hủ cũng biến đổi, chứa đầy vẻ tàn nhẫn: “Có 30 viên linh thạch này thì Tây Lâm Sát trận có thể trở nên mạnh vô cùng, mạnh ngoài sức tưởng tượng và có thể giết chết đượcc Tô Minh”.
Lúc này, bất luận là Cơ Khâm, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đều thấy hơi thở nóng ran.
Họ vốn sợ Tô Minh đến tận xương tủy, sợ đến nỗi chỉ muốn ngay bây giờ quỳ xuống trước mặt Tô Minh xin tha mạng. Nhưng giờ đây tâm tư họ lại đột nhiên thay đổi.
Nỗi oán hận, cay độc, đố kỵ và lửa giận với Tô Minh lại một lần nữa trào dâng.
“Một khi Tô Minh chết trong Tây Lâm Sát trận thì tôi đồng ý sẽ lần lượt đưa cho các vị cuốn công pháp luyện khí, bản hoàn chỉnh luôn. Ít nhất là thuộc bán bộ huyền cấp”, Phong Bất Hủ tiếp tục nói, đúng theo kiểu thêm dầu vào lửa.
Hiện giờ nhìn lại thì mới thấy đám người Cơ Khâm hơi thở càng gấp gáp hơn.
Nhiệt huyết!
Nhiệt huyết sục sôi!
“Các vị! Tôi sẽ cho các vị mấy phút để suy nghĩ xem có đồng ý hay không?”
Không khí lại một lần nữa trở nên ngưng trọng.
Mấy phút sau, Ngụy Chấn Phong cẩn thận nói: “Ngộ nhỡ Tây Lâm Sát trận không giết chết được Tô Minh, vậy thì mấy gia tộc chúng tôi coi như diệt vong luôn…”.
“Đúng vậy! Nhưng kể cả các người không dùng đến Tây Lâm Sát trận đối phó với Tô Minh thì hắn có tha cho các người không? Nhà họ Diệp có tha cho các người không?”, Phong Bất Hủ cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Kiểu nào cũng chết, vậy tại sao không liều một phen?”
Đúng vậy!
Kiểu nào cũng chết, tại sao không liều một phen? Ngộ nhỡ liều mà thắng thì thực lực của mấy gia tộc họ sẽ tăng gấp bội và tồn tại mãi mãi.
“Làm thôi!”, Công Tôn Thần khàn khàn nói, rồi nhìn về phía Công Tôn Hạ: “Bố ơi! Chúng ta làm thôi!”
Công Tôn Hạ không nói gì, cứ trầm ngâm mãi.
Cơ Thương Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Này ông! 30 viên linh thạch đúng là con số lớn nhưng có nhiều linh thạch vậy thì Tây Lâm Sát trận thật sự có thể nâng cao uy lực không?”, ông ta hỏi với sự hoài nghi.
“Tất nhiên rồi! Đây là điều cốt lõi của Tây Lâm Sát trận mà”, Phong Bất Hủ giơ tay lên, một cuốn sách nhỏ bằng da hươu với tuổi đời khá lâu rơi trên bàn: “Trong cuốn sách này giới thiệu rất chi tiết làm thế nào để dùng 30 viên linh thạch vào trong Tây Lâm Sát trận”.
Giờ đây, ngay cả người thận trọng như Công Tôn Hạ và Cơ Thương Hải cũng thấy dao động. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toát lên vẻ ác độc và liều mạng. Sau đó…
“Chúng tôi cũng làm!”, Cơ Thương Hải trầm giọng nói, quyết đánh đến cùng, ‘không thành công thì cũng thành nhân’.
Phong Bất Hủ hài lòng gật đầu.
Mặc dù bỏ ra 30 viên linh thạch cũng xót nhưng cũng đáng.
Có thể báo thù cho cháu trai thì bỏ ra bất cứ giá nào cũng đáng.
Hơn nữa, kể cả không thật sự giết chết được Tô Minh thì cũng không sao. Tô Minh cũng không thể đổ thừa tại mình được, dù sao thì mình cũng bịt mặt, đám người ở giới thế tục căn bản không biết mình là ai.
Còn Tô Minh có rất nhiều kẻ thù, nào là nhà họ Hồng, Chân Diễn Tông, thậm chí là đám người trong các gia tộc hộ thần ở Thủ Hộ Sơn cũng đều là kẻ thù của Tô Minh. Vì vậy, muốn đoán ra Phong Bất Hủ là điều không dễ.
“Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ các người, đừng để tôi thất vọng đấy”.
….
Trong khuôn viên của nhà họ Diệp…
Ông cụ Diệp ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn phía trước.
Trong phòng lớn phía trước toàn là người.
Có con cháu chi trưởng của nhà họ Diệp, có mấy chục gia chủ và người thừa kế của gia tộc liên minh với nhà họ Diệp.
Còn Diệp Mộ Cẩn đứng phía sau ông cụ Diệp.
Không khí lúc này vô cùng kỳ dị, vô cùng lạnh lùng.
Tin tức ở Phiêu Diểu Tông cũng đã truyền về đây.
Nhưng tin mà nhà họ Diệp nhận được chậm hơn đám Cơ Khâm nhận được qua bạn bè và qua bồ câu đưa thư.
Ít nhất thì lúc này nhà họ Diệp vẫn chưa nhận được tin Tô Minh toàn thắng mà họ chỉ biết Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang và không biết sống chết ra sao.
“Một khi tin Tô Minh chết được truyền đến đây thì chúng ta thật sự định tổ chức lễ tang cho Tô Minh sao?”, Diệp Thịnh Đức nói.
Đó là một người đàn ông trung niên béo ú, là con cháu chi trưởng nhà họ Diệp và cũng là chú họ của Diệp Mộ Cẩn. Việc kinh doanh của nhà họ Diệp phần lớn nằm trong tay ông ta. Ông ta là người có địa vị rất cao trong nhà họ Diệp.
Còn ông cụ Diệp lúc này vẫn chưa lên tiếng.
Chương 205: Rút khỏi quan hệ đồng minh
Diệp Đức Thắng cắn răng, nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cô chủ! Chúng tôi đều biết tình cảm giữa cô và cậu chủ Tô và cũng rất kính phục cậu ấy. Cậu chủ Tô cũng là người vô cùng ưu tú, trăm năm hiếm có, là niềm kiêu hãnh của giới thế tục chúng ta. Nhưng sự thật là hiện giờ cậu ấy đã chết rồi”.
“Câm mồm!”, Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng nhìn Diệp Đức Thắng, nói: “Tô Minh vẫn chưa chết, anh ấy sẽ không chết”.
“Cô chủ! Cô đừng tự lừa mình nữa. Mặc dù võ đạo của tôi kém cỏi nhưng cũng may mắn được đến Phiêu Diểu Tông một lần. Tháp Bát Môn Quang là tháp trấn giữ tông môn của Phiêu Diểu Tông, mạnh vô cùng. Đáng lẽ ra cậu chủ Tô không nên đến Phiêu Diểu Tông truy sát vị thái thượng trưởng lão đó. Cậu ấy sơ suất quá, haiz”.
“Huống hồ còn có linh hỏa nữa. Cô chủ thừa hiểu độ khủng khiếp của linh hỏa mà, người trần mắt thịt chạm phải linh hỏa thì sẽ chết, huống hồ linh hỏa bao trùm cả tháp Bát Môn Quang, vậy thì làm sao cậu chủ Tô sống sót được? Nếu như thật sự có thể sống được thì cậu ấy đã ra được tháp Bát Môn Quang từ lâu rồi”.
“Cô chủ! Mong cô bình tĩnh lại đi! Cô đừng ôm hy vọng ảo tưởng nữa. Cậu chủ Tô đã chết rồi, hiện giờ nhà họ Diệp đang gặp nguy hiểm, đang đứng trước cửa tử rồi. Lúc này, nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đều đang bàn bạc xem nuốt trọn nhà họ Diệp kiểu gì đấy? Cô chủ! Cô là người nhà họ Diệp, không thể nhìn tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chết chứ?”
…
Diệp Đức Thắng lớn tiếng nói khiến sắc mặt Diệp Mộ Cẩn càng tái nhợt đi, hai tay nắm chặt mà không nói gì.
“Cô chủ! Sự ủng hộ của nhà họ Diệp chúng ta đối với cậu chủ Tô có thể nói là hết sức rồi, chúng ta cũng xứng đáng với cậu ấy rồi. Cô chủ! Cô nói xem, mấy ngày nay bất luận cô đưa ra quyết định gì, kể cả là vì cậu chủ Tô mà chèn ép cả nhà họ Diệp nhưng chúng tôi cũng không nói một chữ. Chỉ có điều bây giờ cậu chủ Tô đã chết, chết thật rồi. Cô tỉnh lại đi!”
Giọng nói của Diệp Đức Thắng càng lớn hơn, thậm chí còn khom người xuống, nói tiếp: “Lễ tang của cậu chủ Tô không thể làm được. Một khi tổ chức thì đồng nghĩa với việc chúng ta nói cho tất cả mọi người, Tô Minh chính là người nhà họ Diệp, cũng là khiêu chiến với nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy thậm chí là thế lực Huyền Linh Sơn ở sau lưng họ. Như vậy thì nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt”.
“Cô chủ! Cô tỉnh lại đi!”, những con cháu chi trưởng khác của nhà họ Diệp cũng khom người, nói với vẻ mặt cầu xin.
“Phụt…”, đột nhiên Diệp Mộ Cẩn hộc máu mồm, sắc mặt càng tái nhợt đi. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn đám con cháu chi trưởng ở trước mặt, nói: “Diệp Mộ Cẩn này là người phụ nữ của Tô Minh, sống là người của Tô Minh, chết cũng là ma của Tô Minh. Nếu như anh ấy chết thật thì tôi nhất định phải tổ chức lễ tang. Tôi sẽ đeo khăn và thờ phụng đàng hoàng. Còn nếu các người sợ thì có thể rời khỏi nhà họ Diệp. Niệm tình các người hết lòng cống hiến cho nhà họ Diệp nên tôi sẽ không truy cứu và không trách tội”.
Đám con cháu như Diệp Đức Thắng đều không ngừng lắc đầu.
Thất vọng!
Thất vọng vô cùng!
Họ từng trông chờ và mong đợi rất nhiều ở Diệp Mộ Cẩn nhưng bây giờ toàn là thất vọng.
Tình nghĩa sâu nặng, thật đáng khâm phục!
Nhưng không muốn tin vào sự thật, cứ sống mãi trong thế giới của mình thì đó là cố chấp.
“Gia chủ! Cô chủ! Mong mọi người được bình an”, Diệp Đức Thắng khom người lùi sang một bên, một số người khác cũng đi theo sau ông ta. Có khoảng 1/3 con cháu chi trưởng nhà họ Diệp chọn đứng về phe Diệp Đức Thắng.
Diệp Đức Thắng không đi luôn mà vẫn còn chờ. Bởi vì có rất nhiều gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc nhà họ Diệp cũng đang ở đây và họ vẫn chưa lên tiếng.
Ông ta chắc chắn là trong đám đồng minh và lệ thuộc này, có một phần lớn là sẽ đi theo ông ta.
Quả nhiên…
Sau khi Diệp Đức Thắng lùi sang một bên thì tộc trưởng và người kế thừa của gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc đều chớp chớp mắt.
“Cô chủ! Mộc… Nhà họ Mộc sẽ rút lui khỏi quan hệ đồng minh với nhà họ Diệp”, gia chủ nhà họ Mộc là người đầu tiên đứng ra. Ông ta cũng rất ngượng ngùng khi lên tiếng.
Thời gian vừa qua, vì thần uy của Tô Minh nên địa vị nhà họ Diệp ngày càng cao, vì vậy mà địa vị của những gia tộc đồng minh cũng được thơm lây và phát triển rất tốt.
Bọn họ vô cùng cảm kích Tô Minh.
Nhưng dù có cảm kích đến mấy thì cũng vẫn phải sống mà!
Tô Minh chết rồi, nhà họ Diệp chắc chắn cũng bị diệt. Nếu như họ vẫn ngốc nghếch không thức thời thì nhất định bị liên lụy.
Hiện giờ ông cụ Diệp và cô chủ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, vẫn không tin là Tô Minh đã chết.
Sao có thể thế được?
Mặc dù những gia tộc như họ không có Huyền Linh Sơn chống lưng nhưng vẫn có cách nhận được tin tức.
Họ đều biết được nhiều tin cụ thể về việc Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang ở trước tông môn Phiêu Diểu Tông.
Càng biết nhiều thì họ càng chắc chắn Tô Minh đã chết. Phải nói là chết từ lâu rồi!
Hiện giờ chắc tin tháp Bát Môn Quang được mở ra chỉ đến sau tin Tô Minh chết một bước thôi. Biết đâu Phiêu Diểu Tông đã mở tháp Bát Môn Quang ra rồi, chỉ là thông tin vẫn chưa kịp truyền đến giới thế tục mà thôi.
“Gia chủ! Cô chủ! Xin lỗi! Nhà họ Đồ chúng tôi cũng xin rút”.
“Nhà họ Dịch cũng rút!”
“Nhà họ Bành cũng rút!”
…
Gần như 80% người thừa kế trong các gia tộc đều đứng ra. Phần lớn họ đều đứng phía sau Diệp Đức Thắng.
Mặc dù Diệp Đức Thắng với vẻ mặt thống khổ nhưng trong lòng vẫn kích động.
Số ít con cháu chi trưởng nhà họ Diệp cộng thêm phần lớn gia tộc đồng minh đều theo mình, biết đâu mình sẽ gây dựng nên nhà họ Diệp khác.
Còn lại 20% gia tộc đồng minh và gia tộc lệ thuộc mặc dù chưa lên tiếng nhưng cũng đang do dự, dường như họ cũng sắp không trụ được nữa.
“Bố à! Tuyệt đối không được rút khỏi đồng minh, nếu không thì con không nhận bố nữa đâu”, Triệu Dương thấp giọng nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh. Lúc này dường như bố anh ta cũng đang do dự.