• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Đều là lỗi của em

“Sơ suất thì phải dạy cho bài học, mà còn là bài học sinh tử”, Tô Minh vừa điên cuồng chắn những đòn tấn công như vũ bão vừa tự kiểm điểm mình.

Mình đã quá sơ suất, đã quá tự đại! Sau khi tiêu diệt được Phiêu Diểu Tông, mình đã ‘phiêu’ quá mà quên mất vẫn còn đám nhà Công Tôn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ nữa.

Cứ tưởng rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của mình rồi.

Nếu như mình bình tĩnh và giữ cái đầu lạnh thì đã không sơ suất đến vậy.

Lúc này ở trên sân Tây Lâm một phen huyên náo.

Có quá nhiều người dường như sắp ngất đi.

Hôm nay có quá nhiều màn đảo ngược tình thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, có chết họ cũng không thể ngờ tới.

“Tây Lâm Sát trận trong truyền thuyết?”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt đẹp đều là sự hối hận và áy náy.

Trước đây cô ta từng nghe nói đến Tây Lâm Sát trận.

Nhưng cô ta chỉ nghĩ đó là truyền thuyết mà thôi.

Dù sao thì cách nói về Tây Lâm Sát trận quá huyền ảo, nghe nói là một vị tiên nhân mấy trăm năm trước để lại. Rồi lại còn một vị đại tướng quân hơn trăm năm trước dựa vào Tây Lâm Sát trận mà giết được một trăm ngàn kẻ địch…

Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không tin vào truyền thuyết này, vì vậy họ đã bỏ sót.

“Lần giao lưu này đặt ở sân Tây Lâm, đáng lẽ ra mình nên suy xét kỹ và điều tra kỹ”, Diệp Mộ Cẩn nắm chặt nắm đấm, xương cốt trên tay tái nhợt, toàn thân lạnh buốt.

Cô ta cảm thấy, hiện giờ Tô Minh rơi vào tử trận là đều tại mình.

Một giây sau, cô ta xông ra ngoài rồi lao vào Tây Lâm Sát trận.

Nhìn từ thế giới bên ngoài thì Tây Lâm Sát trận chính là những chùm sáng màu đỏ vụt lên trời, tổng cộng có 64 chùm sáng. Và những chùm sáng này đều phát ra màn ánh sáng vô cùng quỷ dị.

64 chùm sáng không ngừng xoay tròn, không ngừng biến đổi, dường như 64 khối rubic lớn đang xoay vòng, vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa, không gian được tạo thành từ 64 chùm sáng có những điểm sáng kỳ dị màu trắng không ngừng trượt xuống, dường như hàng triệu vì sao băng đang di chuyển, đó là đang tấn công chăng?

Nhưng Tô Minh không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy. Tây Lâm Sát trận cũng không phải kiểu trong suốt nên từ bên ngoài đều không nhìn thấy tình hình bên trong.

Nhưng sát ý và khí tức hủy diệt phát ra từ Tây Lâm Sát trận đúng là khiến người ta khiếp sợ.

Quá mạnh!

Khí tức không ngừng di chuyển, dường như không phải là thứ mà con người có thể tưởng tượng được, giống như cỗ máy đang chuyển động trên trời, rất nặng và lớn.

Diệp Mộ Cẩn cầm kiếm dài trong tay rồi lao vào Tây Lâm Sát trận. Cô dùng hết sức chém giết, kiếm pháp tận dụng đến cực điểm.

Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng là mỗi kiếm của cô ta đều như chém vào không khí mà không hiệu quả chút nào.

64 chùm sáng màu đỏ máu căn bản là vật hư vô.

“Tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nghe lệnh, tấn công!”, Diệp Mộ Cẩn quát lớn, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Chiếc lồng sắt đã hoàn toàn biến mất, có số ít học viên của nhà họ Diệp bị Tây Lâm Sát trận bao trùm. Những người bị nhốt trong đó bị giết chết đầu tiên.

Hơn 200 người còn lại của nhà họ Diệp đều với sắc mặt trầm trọng và kiên định.

Ai nấy đều liều mạng tấn công, điên cuồng lao vào Tây Lâm Sát trận phía trước.

Đáng tiếc…

Tấn công hơn chục phút mà mọi người dường như tiêu hao hết chân khí trong cơ thể mình nhưng Tây Lâm Sát trận không hề biến đổi.

Thậm chí, 64 chùm sáng màu đỏ máu còn lóe sáng hơn.

“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn bất lực, nước mắt tuôn trào: “Đều tại em!”

“Tây Lâm Sát trận được kích hoạt rồi? Lại còn kích hoạt triệt để như vậy nữa?”, Phùng Chí Đằng ở đằng xa lẩm bẩm rồi thở dài một cái, trong ánh mắt đều là nỗi tiếc nuối, chấn động.

Tiếc là vì một yêu nghiệt như Tô Minh lại phải chết ở đây.

Còn chấn động về năng lượng của nhà họ Ngụy, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ. Phùng Chí Đằng cũng hiểu về Tây Lâm Sát trận, chính vì hiểu về nó nên mới thấy chấn động.

Tây Lâm Sát trận vốn là thứ rất cổ xưa, muốn kích hoạt được nó thì phải tiêu hao năng lượng khủng khiếp, và cần phải dùng đến linh thạch.

Không chỉ vậy, nếu chỉ có vài viên linh thạch thì cùng lắm Tây Lâm Sát trận cũng chỉ kích hoạt được 16 trận thôi? Nhưng ở trước mặt là 64 trận, 64 chùm sáng, có thể thấy Tây Lâm Sát trận đã được kích hoạt triệt để.

Đây phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch đây? Kể cả gộp tất cả tài sản của các thế lực ở Huyền Linh Sơn thì không nhất định làm được? Nhưng nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy lại làm được, đúng là khó tin.

Rốt cuộc ba nhà này ẩn giấu bao nhiêu? Rốt cuộc là có được sự ủng hộ của ai? Đúng là kinh khủng!

“Anh Phùng! Cậu chủ Tô… Có thể sống sót thoát ra ngoài không?”, Hoàng Nhuận Dương ở bên cạnh Phùng Chí Đằng hỏi.

Hoàng Nhuận Dương từng nghe nói tổ tiên của nhà họ Phùng có tham gia vào Tây Lâm Sát trận, trong sách cổ của nhà họ Phùng cũng có ghi chép khá chi tiết về Tây Lâm Sát trận.

“Không thể nào!”, Phùng Chí Đằng lắc đầu, nói: “Ở trước mặt là trạng thái đỉnh phong và hoàn chỉnh của Tây Lâm Sát trận. Trong trạng thái này, kể cả cậu chủ Tô ở cảnh giới đoạt mệnh như trong truyền thuyết, thậm chí là trên cảnh giới đoạt mệnh thì cũng sẽ chết, tuyệt đối không thể ra ngoài được”.

“Kinh khủng như vậy sao?”, Dư Thủ Lâm nhìn Phùng Chí Đằng, nói.

“Còn kinh khủng hơn các người tưởng tượng nhiều. Tây Lâm Sát trận không chỉ là sát trận số một trong giới thế tục Hoa Hạ mà cả Huyền Linh Sơn cũng không có trận pháp nào khủng khiếp như cái này”.

Phùng Chí Đằng lại nói: “Trong sách cổ nhà tôi có ghi lại rằng, 300 năm trước, Tây Lâm Sát trận từng tiêu diệt bốn lão quái vật siêu cấp. Bốn lão đó là cường giả cấp cao nhất ở Huyền Linh Sơn”.

Dư Thủ Lâm và Hoàng Nhuận Dương đều không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp.

Lúc này, Diệp Mộ Cẩn vẫn cố lao vào chém giết trong Tây Lâm Sát trận, đôi mắt đỏ ửng, thậm chí muốn liều mạng xông vào đó nhưng bị Chu Khánh Di ngăn lại.
Chương 217: Dưới lòng đất của Tây Lâm Sát trận

“Cô chủ! Chị không được suy sụp! Chắc chắn giáo tôn sẽ không chết đâu. Giáo tôn trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm rồi, mà vẫn sống đó thôi. Lần này nhất định cũng không ngoại lệ. Cô chủ đừng tuyệt vọng, chị phải sống thật tốt. Nếu như chị suy sụp thì nhà họ Diệp cũng không còn, viện võ đạo nhà họ Diệp cũng sụp đổ, thậm chí cô Lam đang sống trong giáo tôn các của viện võ đạo cũng khó sống. Cô ấy là người phụ nữ của giáo tôn, vì vậy cô chủ nhất định phải sống để bảo vệ cô ấy chứ”, trong đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di đẫm lệ, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, chỉ khi cô chủ sống thì mới có cơ hội nghĩ cách phá Tây Lâm Sát trận để cứu giáo tôn ra”.

Diệp Mộ Cẩn toàn thân run rẩy.

Cô ta đột nhiên nghĩ đến Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn. Tô Minh có mấy người phụ nữ, cô ta đều biết hết.

“Hiện giờ Tô Minh bị bao vây trong Tây Lâm Sát trận. Nếu như mình chết thì Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng khó sống. Đúng vậy…”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm. Cô ta hiểu rất rõ nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy oán hận Tô Minh đến mức nào.

Bọn họ sẽ hận đến nỗi không bỏ qua cho cả những người phụ nữ của Tô Minh chăng?

Chu Khánh Di nói rất đúng.

“Khánh Di, Diệp Võ, Diệp Phù! Hiện giờ các người hãy dẫn tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp chia làm ba đội. Diệp Võ, Diệp Phù, hai người lần lượt đến thành phố Dương Giang và thành phố Nguyên Hải đón Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn đến khuôn viên nhà họ Diệp ở Đế Thành. Khánh Di! Cô dẫn một đội đến viện võ đạo nhà họ Diệp đón Lam Tuyết đến khuôn viên nhà họ Diệp”, mặt Diệp Mộ Cẩn cắt không còn giọt máu nhưng lại bình tĩnh lạ thường. Cô ta cắn chặt môi, sau đó ra lệnh: “Nếu như Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết gặp chút tổn thương nào thì các người cũng đừng quay về đây nữa. Tự sát đi!”

Diệp Mộ Cẩn đưa ra tử lệnh.

“Rõ!”, Chu Khánh Di, Diệp Phù và Diệp Võ gật đầu mạnh rồi dẫn học viên của nhà họ Diệp nhanh chóng rời đi.

“Tô Minh! Em nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra”, Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tây Lâm Sát trận ở trước mặt, lẩm bẩm. Sau đó trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ hận thù thấu xương: “Nếu như anh có gì bất trắc thì Diệp Mộ Cẩn này xin thề, sẽ khiến nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy tuyệt tự, sẽ sống không bằng chết”.

Diệp Mộ Cẩn xoay người rời đi, lúc này cô ta lập tức quay trở về nhà, nhờ ông nội nói cho những chuyện liên quan đến Tây Lâm Sát trận. Chỉ khi hiểu được Tây Lâm Sát trận thì mới có thể phá được nó.

Còn lúc này trên đỉnh núi cao ở phía xa xăm…

“Tiền bối! Hiện giờ thằng ranh đó bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, chắc chắn nó sẽ chết chứ?”, đám Ngụy Chấn Phong nhìn về phía Phong Bất Hủ, hỏi với vẻ vừa mong đợi vừa lo lắng.

Dù sao thì trươc đó không lâu Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang nhưng cuối cùng vẫn sống sót ra được bên ngoài.

Có tiền lệ trước đó rồi nên đám người này không dám vui mừng quá sớm.

“Nhất định rồi! Chỉ mấy ngày nữa thôi năng lượng của Tây Lâm Sát trận bị tiêu hao hoàn toàn và nó sẽ tự tan. Đến lúc đó các người cứ nhìn xem trong sát trận đó còn thằng nhóc đó hay không là biết ngay. Tôi bảo đảm, nó sẽ bị cháy trong tro”, Phong Bất Hủ cười lạnh một tiếng, nói: “Toàn lực kích hoạt Tây Lâm Sát trận có uy lực như nào thì các người không biết được đâu”.

“Nếu đã như vậy thì ba người chúng tôi phải chuẩn bị đi báo thù tất cả những người liên quan đến Tô Minh”, trên mặt Công Tôn Hạ toát lên vẻ oán hận đầy kích động.

“Được!”, Phong Bất Hủ gật đầu, nói.

Tô Minh chết thì làm sao bỏ qua cho những người có liên quan đến Tô Minh được? Nhất định phải khiến kết cục của chúng thê thảm hơn.

Không thể tự tay dày vò Tô Minh đến chết đúng là điều đáng tiếc.

Vậy thì những oán hận đó sẽ tính lên người của những kẻ liên quan đến Tô Minh thôi!

Trong Tây Lâm Sát trận lúc này…

Tô Minh đã rất yếu, toàn thân đều bị thương, có mấy ngàn, đến mấy chục ngàn luồng ánh sáng màu máu chiếu vào anh.

Nhìn anh lúc này không khác gì người máu.

Cũng bởi vì thể lực của anh tốt, cộng với năng lực hồi phục tự thân mạnh và còn có kho tàng huyết mạch không ngừng cung cấp chân khí và sức mạnh cho anh nên anh mới có thể miễn cưỡng gắng gượng được.

Nếu cứ tiếp tục như này thì anh sẽ kiệt sức mất.

Hiện giờ anh còn không nhấc nổi tay, vung tay múa Xích Ảnh kiếm cũng không nổi.

Điều kinh khủng nhất chính là sức kéo và sức hút vô cùng mạnh truyền đến từ khe sâu dưới lòng đất.

Tô Minh đã kháng cự đến mức cực độ.

“Mẹ kiếp! Cứ muốn kéo ông đây xuống dưới vậy! Vậy thì ông mày xuống xem sao! Lẽ nào là 18 tầng địa ngục?”, đột nhiên Tô Minh nghiến răng nghiến lợi thầm mắng.

Cũng là bị ép nên anh mới quyết định đi xuống dưới.

Không xuống dưới thì cũng không trụ được bao lâu. Còn nếu xuống thì cùng lắm mấy phút nữa mình cũng sẽ bị kiệt sức mà chết, vậy thì chi bằng cứ xuống đó. Biết đâu có cơ hội xoay chuyển tình thế? Mặc dù những nguy hiểm rình rập bên dưới khiến anh cũng sợ nổi hết gai ốc.

Tô Minh không kháng cự nữa. Đột nhiên anh thấy mình trượt từ trên xuống dưới nhanh như viên đạn.

Một đường thẳng xuyên qua không khí rồi hướng thẳng xuống đất.

“Lực kéo ở dưới đất cũng phải gấp trăm lần đến mấy trăm lần trọng lực chăng?”, Tô Minh thầm nghĩ, lúc này toàn thân sởn hết gai ốc.

Trong quá trình trượt xuống, anh điên cuồng xoay chuyển kho tàng huyết mạch trong cơ thể, khôi phục vết thương và chân khí của mình.

Đồng thời, tri giác, khứu giác, thính giác và thị giác đều đạt đến đỉnh phong kỳ, Xích Ảnh kiếm trong tay cũng nắm chặt hơn, tràn đầy chân khí như chuẩn bị sẵn sàng.

Quá trình trượt xuống càng lúc càng nhanh.

Lực ma sát như con dao được mài sắc cứ xượt qua gò má khiến anh đau nhói.

Tô Minh thấy chấn động, bởi vì dưới đất còn sâu hơn tưởng tượng của anh.

Theo như tốc độ trượt xuống thì cứ một giây lại trượt xuống được hơn trăm mét chăng?

Nhưng chừng sáu bảy hơi thở qua đi mà vẫn chưa đến dưới cùng.

“Rốt cuộc bên dưới sát trận này là cái gì?”, Tô Minh thấy lòng mình nặng trĩu.

Đồng thời lúc này, ở bên trên vẫn có ánh sáng, dần dần ánh sáng đó bị thu hẹp và đóng lại.
Chương 218: Tìm cách phá giải

Nói cách khác, bề mặt trên Đông Lâm sát trận kia đang nhanh chóng khôi phục lại, thực sự là kỳ quái đến cực điểm, mặt đất cũng có thể tự mình chữa trị sao?

Sau một vài nhịp thở nữa.

Đột nhiên.

“Bùm!!!”

Tô Minh nặng nề rơi xuống đất.

Cơn đau kịch liệt ập tới như kim châm xát muối.

Cú va chạm mạnh khiến tất cả kinh mạch xương cốt trong cơ thể anh lúc này đều như vỡ nát.

Gần như nát tan thành một đống thịt vụn.

May mắn thay, ở thời khắc sinh tử, tác dụng kinh người của kho tàng huyết mạch khuếch trương sức sống và lực hồi phục trong anh.

Kho tàng huyết mạch dường như vô tận, căn bản không có giới hạn, chỉ cần Tô Minh chịu phải uy hiếp tới tính mạng, nó liền phát huy công dụng.

Ngoài ra, trong quá trình rơi xuống, anh vẫn luôn dùng chân khí bao bọc trái tim mình lại, bởi vậy, tác động lên trái tim không lớn, còn hoàn toàn nguyên vẹn.

Do đó vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh nằm liệt trên nền đất, bắt đầu hồi phục vết thương.

Xung quanh tối đen như mực.

Việc sở hữu kho tàng huyết mạch giúp thị lực của anh được nâng cao, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đêm tối.

Nhưng hiện tại anh đang rơi vào trạng thái vô cùng suy nhược, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quan sát xung quanh, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên việc chữa lành thương thế.

Thời gian trôi qua.



Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn được Diệp Võ, Diệp Phù an toàn đưa tới trang viên nhà họ Diệp.

Tốc độ của mấy người Diệp Võ, Diệp Phù quá nhanh.

Cộng thêm phía nhà họ Trần và nhà họ Tống cũng rất hợp tác.

Ba tiếng sau.

Trang viên nhà họ Diệp.

Bên ngoài sảnh lớn trong trang viên nhà họ Diệp được trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo vệ không một kẽ hở bởi hơn hai trăm học viên thuộc võ đạo nhà họ Diệp, lớp ngoài được canh giữ bởi hơn trăm vệ sĩ.

Ở lối vào của sảnh lớn có Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ canh gác.

Trong sảnh chỉ có hai người nhà họ Diệp là ông cụ và Diệp Mộ Cẩn.

Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết cũng có mặt.

“Tôi biết trong lòng mọi người có nghi vấn, bây giờ tôi sẽ giải đáp tất cả”, Diệp Mộ Cẩn nhìn ba người phụ nữ trước mắt một cái thật sâu: “Tô Minh đã rơi vào Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ!!!”

Lời này vừa vang lên.

Trần Chỉ Tình xém chút ngất lịm, nhưng may mắn có Tống Cẩm Phồn dìu đỡ, Tống Cẩm Phồn lúc này cũng nghẹn ngào rơi lệ.

Lam Tuyết thì run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Trên thực tế, trên đường được các học viên đưa tới trang viên nhà họ Diệp, họ đã đoán được phần nào, nhưng sau khi được xác minh lại, họ hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực này.

“Chỉ là không rõ sống chết, chứ không nhất định là đã chết”, Diệp Mộ Cẩn trầm giọng nói tiếp: “Các cô, không, là chúng ta, đều là người phụ nữ của Tô Minh, trong tình huống anh ấy không biết sống chết, chúng ta phải đoàn kết một lòng, phải bảo đảm an toàn của bản thân. Tô Minh có rất nhiều kẻ thù, đều là những kẻ có thực lực cực kỳ mạnh, ngộ lỡ, tôi nói là ngộ lỡ, ngộ lỡ Tô Minh thực sự gặp phải bất trắc thì những kẻ thù này của anh ấy chắc chắn sẽ bằng mọi cách bắt chúng ta lại, tra tấn chúng ta để báo thù rửa hận, chúng ta…”

Chưa đợi Diệp Mộ Cẩm dứt lời.

“Tự sát!!!”, Trần Chỉ Tình cắn chặt cánh môi đỏ mọng, phun ra hai chữ này, vẻ mặt kiên định.

Cô ấy cũng được, Diệp Mộ Cẩn cũng được, Tống Cẩm Phồn cũng vậy, Lam Tuyết cũng thế, không tự coi nhẹ mình, đều có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu họ rơi vào tay kẻ thù của Tô Minh, kết cục cũng có thể tưởng tượng được… sống không bằng chết, trở thành đồ chơi, ha ha ha...

Trần Chỉ Tình thà chết cũng không muốn rơi vào tình cảnh đó.

Một đời này của Trần Chỉ Tình cô, có một người là Tô Minh đã đủ oanh liệt và ngọt ngào, thực sự đáng giá.

Lam Tuyết cũng nghiêm trang gật đầu.

Tống Cẩm Phồn thoáng do dự, nhưng chỉ là trong giây lát, sau đó cũng gật đầu đồng ý.

Sự lưỡng lự của cô ấy có thể hiểu được.

Bởi so với ba người Diệp Mộ Cẩn, Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đều đã là người phụ nữ của Tô Minh, cô ấy còn là một cô gái trẻ, cảm tình với Tô Minh chưa đạt tới mức sâu sắc nhất, có thể do dự rồi dứt khoát gật đầu đã khiến người khác phải ngạc nhiên rồi.

“Còn chưa tới bước đường đó”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng: “Ít nhất, chúng ta hiện tại có lẽ vẫn vô sự, bởi Tô Minh còn chưa chết!”

Diệp Mộ Cẩn nheo mắt, đôi mắt đẹp khẽ chớp động, cô nhìn về phía ông cụ Diệp đang đứng ở một bên nói: “Ông nội, 64 hình thái nhãn trận của Tây Lâm sát trận phải ba ngày nữa mới tự nhiên biến mất, ông nội, ông chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn”, ông cụ Diệp gật đầu.

“Ví dụ trước đó có một lần Tô Minh bị vây khốn trong tháp ánh sáng tám cửa của Phiêu Diểu Tông, cuối cùng vẫn sống sót trở ra, còn phản kích giết chết tất cả, nhóm người Công Tôn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cho dù sốt ruột, theo tính cách thận trọng của họ, cũng phải đợi tới khi Tây Lâm sát trận mở ra, xác định Tô Minh đã chết mới thực sự ra tay với trang viên nhà họ Diệp”, Diệp Mộ Cẩn bình tĩnh phân tích: “Nếu chúng ta không làm gì cả, vậy thì đợi ba ngày sau Tây Lâm sát trận mở ra, nếu Tô Minh còn sống, tất cả đều vui mừng, hoặc nếu Tô Minh chết, chúng ta…”

Bầu không khí trong sảnh lớn như ngưng đọng lại.

Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ngà: “Nhưng chúng ta không thể thực sự ngồi đợi tới ba ngày sau mà không làm gì cả, ông nội, Tô Minh còn ở trong Tây Lâm sát trận một giây, thì xác suất tử vong cũng cao hơn một phần, chúng ta phải nghĩ biện pháp mở Tây Lâm sát trận, mở càng sớm, Tô Minh càng có khả năng sống sót”.

Cô hoàn toàn không đợi được ba ngày sau.

Cô chỉ muốn sớm chút mở được Tây Lâm sát trận, trong khoảng thời gian ngắn nhất cứu được Tô Minh ra ngoài.

“Với thực lực của chúng ta còn xa mới đủ”, ông cụ Diệp thở dài: “Muốn mở được 64 nhãn trận của Tây Lâm sát trận chỉ có hai cách, thứ nhất, tìm được đại sư pháp trận, đại sư pháp trận có thể tìm ra tất cả mắt trận, từ đó phá trận, cách thứ hai là tìm được tu giả võ đạo vô cùng mạnh, dùng cường lực phá mở”.

Mấy người Diệp Mộ Cẩn, Trần Chỉ Tình đều đổ dồn ánh mắt lên người ông cụ Diệp, chờ đợi câu nói tiếp theo của ông.

“Trước nói về đại sư pháp trận, theo như ông nội biết, Huyền Linh Sơn không có, người theo đuổi lĩnh vực trận pháp này vốn đã rất hiếm gặp, đặc biệt là trong xã hội hiện đại ngày nay, 99% đã thất lạc hoặc chết rồi, trên thực tế, trận pháp sư nổi danh trên Huyền Linh Sơn cũng chỉ được tính là người học nghề, không thể xưng là đại sư được, chứ chưa nói đến việc mở ra Tây Lâm sát trận”, ông cụ Diệp chậm rãi nói.
Chương 219: Huyền Thanh Tông

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn không còn chút máu.

Lam Tuyết không hay biết đã cắn nát bờ môi.

Tuyệt vọng.

“Vậy… vậy cưỡng chế phá trận thì sao?”, giọng nói Trần Chỉ Tình mang theo run rẩy.

“Cưỡng chế phá trận, theo tin tức mà ông nội biết được từ một cường giả đã từng mắc kẹt trong Tây Lâm sát trận thì ít nhất cần phải có tu giả võ đạo cảnh giới tôn giả đỉnh phong thậm chí là bán bộ đoạt mệnh hợp lực lại, hơn nữa, còn phải kèm theo linh khí công kích đỉnh cấp chân chính mới có khả năng cưỡng chế mở trận”, ông cụ Diệp tiếp tục.

Thời niên thiếu ông cũng đã từng khát vọng võ đạo.

Cũng đã tiếp xúc với rất nhiều cường giả võ đạo, nhưng tiếc rằng thiên phú võ đạo của bản thân không cao, cũng không thu được điều gì từ con đường võ đạo này.

May mắn thay, trong số những cường giả võ đạo được gặp khi còn trẻ kia, có một người từng bị vây giữ trong Tây Lâm sát trận, sau này vì may mắn mà thoát được ra ngoài.

Đó là lý do tại sao ông biết những điều này.

“Ba vị tôn giả đỉnh phong? Linh khí công kích đỉnh cấp chân chính?”, Diệp Mộ Cẩn có chút tuyệt vọng, thậm chí là đắng chát.

Cô cũng biết vài điều về Huyền Linh Sơn bên kia.

Huống hồ Phiêu Diểu Tông cũng đã là thế lực hàng đầu của Huyền Linh Sơn, nhưng nhìn tới ngó lui cũng chỉ có hai người tông chủ và thái thượng trưởng Lữo là tôn giả hậu kỳ mà thôi.

Thế lực có thể chớp mắt lấy ra ba vị tôn giả đỉnh phong cũng chỉ có tứ siêu đứng đầu Huyền Linh Sơn.

Thái Nhất Tông.

Huyền Thanh Tông.

Quỷ Ngục Tông.

Phụng Minh Cốc.

…………

Bốn thế lực top đầu này là những tông môn duy nhất trên Huyền Linh Sơn có thể duy trì truyền thừa trong suốt hơn 1000 năm qua mà không hề gián đoạn.

Nhưng muốn bốn thế lực đứng đầu này ra tay?

Làm sao có thể?

Diệp Mộ Cẩn thực sự tuyệt vọng rồi!!!

Ông cụ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự.

“Ông ơi, ông có cách gì sao?”, Tống Cẩm Phồn là người đầu tiên phát hiện ra tâm trạng dao động của ông cụ Diệp, cô không kìm được mà gặng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kỳ vọng.

“Ông nội, ông có cách?”, Diệp Mộ Cẩn cũng trở nên kích động, giống như trong cơn thập tử nhất sinh nắm được cọng cỏ cứu mạng.

“60 năm trước, ông nội đã từng cứu được một người, người này tên là Lữ Chân Tuân. Năm đó ông nội còn chưa đầy 30 tuổi, mà Lữ Chân Tuân đã hơn 70. Nếu người này vẫn còn sống thì có lẽ cũng đã hơn 130 tuổi rồi, rốt cuộc là còn sống hay đã chết, ông nội cũng không nắm chắc. Nhưng thân phận của người này lại chính là đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông”, ông cụ Diệp ném ra một tin tức quan trọng.

Diệp Mộ Cẩn choáng váng.

Đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông- một trong những thế lực đứng đầu Huyền Linh Sơn lại nợ ơn cứu mạng của ông nội?

“Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lớn đối phương cũng không thừa nhận, nhưng hôm nay…”, ông cụ Diệp cười khổ nói.

Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.

Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.

Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.

Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dù không thừa nhận thì đã thế nào?

Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?

Đã bước đến bước đường tồn vong rồi.

Không chỉ Tô Minh mà còn bao gồm cả nhà họ Diệp.

“Mặc dù ông nội không liên lạc được với Lữ Chân Tuân nhưng, Mộ Cẩn, nếu cháu dám thì có thể tới Huyền Thanh Tông trên Huyền Linh Sơn, tự mình tìm Lữ Chân Tuân, có lẽ…”, ông cụ Diệp nói, không liên lạc được, lúc khẩn cấp chỉ có thể tìm tới tận cửa.

“Cháu dám, đương nhiên dám, cháu sẽ đi!”, Diệp Mộ Cẩn không chút do dự gật đầu.

“Sau khi tới được Huyền Thanh Tông, cháu hãy lấy ra tín vật này”, ông cụ Diệp giao cho cháu gái một lệnh bài, cổ xưa, xem ra là một lệnh bài đã lâu năm: “Nếu có thể thành công gặp được Lữ Chân Tuân, cầu xin ông ta ra tay, không, không đủ, hãy cầu xin ông ta dẫn theo vài vị cường giả đỉnh cấp chân chính của Huyền Thanh Tông đi cùng. Huyền Thanh Tông có lẽ cũng có linh khí thuộc tính công kích chân chính đi?”

“Ông nội, cháu biết rồi”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy lệnh bài, xoay người liền muốn rời đi, thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại Tô Minh còn đang ở trong Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ, một giây cũng không thể chậm trễ nữa.

Nhưng, mới vừa đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại: “Ông nội, Huyền Thanh Tông ở đâu ạ? Còn có, cả đi cả về mất bao lâu ạ?”

“Cái này…”, ông cụ Diệp lắc đầu cười khổ: “Ông nội cũng không biết”.

Đúng lúc này.

Một vệ sĩ lớn tiếng báo cáo từ bên ngoài đại sảnh: “Ông cụ, cô cả, có một người phụ nữ tự xưng là Tiêu Nhược Dư đến thăm”.

Trong tiềm thức Diệp Mộ Cẩn muốn nói một tiếng không gặp.

Đã là lúc nào rồi? Sao còn có thời gian?

Nhưng lời đến bên miệng cô mới nhớ lại, Tiêu Nhược Dư này không phải là vị chủ nhân thần bí phía sau đấu giá Tứ Đỉnh kia sao? Đối phương có lẽ biết được Huyền Thanh Tông ở đâu?

“Mời cô ta vào”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói.

Rất nhanh.

Tiêu Nhược Dư tiến vào.

Gương mặt cô ta cũng tràn ngập nét ngưng trọng, thậm chí cũng chẳng hề chào hỏi mà nói thẳng vào vấn đề: "Diệp Mộ Cẩn, các cô có cách nào nhanh chóng mở ra Tây Lâm sát trận không?”

Ánh mắt mấy người Diệp Mộ Cẩn nhìn Tiêu Nhược Dư có tò mò, có cảnh giác, còn mang theo chút khó hiểu.

“Cô Tiêu và Tô Minh có quan hệ gì?”

“Có quan hệ gì hay không không quan trọng, cô Diệp chỉ cần biết, tôi và Tô Minh cùng ngồi trên một con thuyền là được”, Tiêu Nhược Dư rất nghiêm túc trả lời.

“Cùng một chiếc thuyền?”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn lóe lên tia sáng, cái nhìn xoáy sâu vào Tiêu Nhược Dư: “Tôi có thể tin cô sao?”

Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn nhìn nhau không nói tiếng nào.

Cuối cùng, Diệp Mộ Cẩn mở lời: “Cô Tiêu, có lẽ cô và Huyền Linh Sơn bên kia có quan hệ trăm tơ ngàn mối đi? Bây giờ hãy dẫn tôi tới Huyền Thanh Tông của Huyền Linh Sơn”.

Cô chỉ có thể liều một phen thôi.

“Huyền Thanh Tông?”, Tiêu Nhược Dư sửng sốt, thậm chí vui mừng khôn xiết: “Cô quen biết người của Huyền Thanh Tông?”

Nếu thực sự như vậy.

Tô Minh có lẽ được cứu rồi.

Sau đó, cô ta lại gấp gáp nói: “Đi!!! Đi ngay bây giờ! Tôi có thể đưa cô tới Huyền Thanh Tông một cách nhanh nhất!”

Diệp Mộ Cẩn vội vàng rời khỏi nhà họ Diệp cùng Tiêu Nhược Dư.

Tây Lâm sát trận vẫn đang chuyển động màu máu.
Chương 220: Huyết đồng

Nhưng không ai biết rằng, Tô Minh sớm đã không còn ở Tây Lâm sát trận, hơn nữa ngay cả mặt đất nơi được Tây Lâm sát trận bao phủ cũng đều sạch bóng, không hề có bóng dáng của Tô Minh.

Giờ phút này, anh đang ở ở dưới lòng đất sâu hàng ngàn mét.

Trên cánh đồng màu máu kỳ lạ đó.

“Đáng chết!”, trên thực tế vết thương của Tô Minh đã hồi phục rồi, anh hung ác chửi bới một tiếng.

Anh đã đi vòng bốn phía, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Xung quanh chỉ là một khoảnh đất hình vuông rộng khoảng 50 mét vuông.

Nhưng ở bốn vị trí phía trước, phía sau, bên trái và bên phải của bản thân lại là bốn cánh cửa đá xem chừng vô cùng nặng nề và cổ kính.

Có vẻ như đẩy mở cánh cửa đá, có thể đi vào bốn hướng.

Đương nhiên, lúc này tinh lực của anh đều không đặt tại bốn cánh cửa đá đó.

Anh chỉ muốn đứng dậy.

Nhưng làm thế nào cũng không đứng lên nổi.

Tô Minh tự nhận sức mạnh của mình cũng rất lớn, nhất là vào lúc này, cho dù điên cuồng mà dốc toàn lực, ngay cả kho tàng huyết mạch cũng đã điều động.

Nhưng vẫn không đứng dậy được.

Không nhúc nhích chút nào.

Bởi nền đất màu máu dưới người anh giống như một từ trường khủng bố mạnh tới mức không cách nào hình dung, ẩn chứa lực hấp dẫn hoặc trọng lực không thể tưởng tượng nổi.

“…”, anh tiếp tục dùng sức một hồi, đến nỗi lỗ chân lông toàn thân đều đã rỉ ra máu, cũng bởi vì dùng sức quá mức mà bắt đầu nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, anh cũng phát hiện ra một việc khiến người khác phải khiếp sợ- bãi đất màu máu mà bản thân đang ở thực sự được ghép lại bằng từng chiếc từng chiếc quan tài, tổng cộng có 49 chiếc.

Từng mặt của những chiếc quan tài này đều đỏ màu máu.

Nếu nhìn kỹ, có vẻ như trên bề mặt mỗi chiếc quan tài đều có những dòng chữ khó hiểu và vô cùng mờ nhạt mơ hồ.

Ngoài ra chính là xương cốt, mọi ngóc ngách của nơi đây đều chất đống từng chồng xương trắng.

Quá nhiều quá nhiều xương trắng.

Thật đáng sợ.

Chỉ là những xương cốt này có thể đã để quá lâu nên đều đã có chút cảm giác bị phong hóa.

“Những mảnh xương này đều là của người đã chết ở đây”, vẻ mặt Tô Minh có chút khó coi.

Về phần những người này đã chết như thế nào, anh không cần nghĩ cũng biết, là bị lực hấp dẫn đáng sợ kinh người này hút chặt, không thể động đậy, sau đó chết đói hoặc bị giam cầm cho đến chết.

“Mình càng dùng lực tránh thoát, dường như lực hút và sức kéo mà chiếc quan tài này tác động ngược lại càng lớn hơn”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, đây là kết luận mà anh đúc kết được sau khi tiêu phí hai tiếng đồng hồ vận dụng sức lực toàn thân để trốn thoát.

"Nơi này thật kỳ quái”.

Đột nhiên.

Tia sáng trong mắt Tô Minh tăng vọt!!!

Trước đó, anh vẫn luôn dốc toàn lực muốn tránh thoát và vùng dậy, chưa từng bình tĩnh lại, bởi vậy đã bỏ sót một số điều nhỏ nhặt.

Lúc này, an tĩnh lại, dường như… dường như...

Kho tàng huyết mạch đang xuôi chảy dường như đang nhấp nhô những gợn sóng hưng phấn.

Đúng.

Sự phấn khích này giống như một đứa trẻ đã đói đến cồn cào bỗng nhiên nhìn thấy bình sữa.

Chỉ là một gợn nhỏ.

Rất yếu ớt mỏng manh như đang phảng phất trong tiềm thức.

Tô Minh cẩn thận cảm nhận.

Một lúc lâu sau.

“Đúng là chuyển động của kho tàng huyết mạch, không phải ảo giác”, Tô Minh có chút miệng đắng lưỡi khô, vui mừng, kích động, khó hiểu, mong đợi, lẫn lộn quá nhiều cảm xúc: “Ông trời không tuyệt đường mình!!! Có kho tàng huyết mạch, mọi thứ đều có thể! Có lẽ khi tìm được lý do tại sao kho tàng huyết mạch có chút kích động, mình liền có thể cử động!”, nghiên cứu của Tô Minh đối với kho tàng huyết chưa nhiều, cho đến hôm nay mới có thể hiểu được một góc nhỏ trong một góc của tảng băng.

Lúc này muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân kho tàng huyết mạch kích động, rõ ràng là một điều rất khó.

“Nhỏ máu, kho tàng huyết mạch ẩn giấu trong máu tươi của mình, nhỏ một giọt máu xuống cỗ quan tài phía dười này có lẽ liền biết được tất cả”, Tô Minh nghĩ tới nghĩ lui mới tìm được một cách đáng tin cậy.

Anh nhấc tay, cắn vào ngón tay mình.

Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng tụ lại rồi nhỏ xuống.

Sau đó anh liền gắt gao nhìn chằm chằm vào giọt máu tươi rơi trên quan tài kia, không dám thả lỏng giây phút nào.

Lúc đầu không có phát hiện gì, nhưng nhìn chăm chú một hồi, anh không khỏi dụi dụi mắt, có chút kinh ngạc ...

"Giọt máu của mình vừa rồi như lóe lên một tia sáng”.

“Giống như, giọt máu này nhiều hơn một phần phong vận”.

“Ài!”, tiếp đó anh lại phát hiện ra một sự thực nổi bật kỳ dị, so với những nơi khác, khu vực xung quanh nơi giọt máu rơi xuống đều trở nên ảm đạm hơn.

Thật đáng sợ.

Bởi những quan tài này không được làm từ gỗ mà là chất liệu kim loại.

Nó thuộc về một loại mà Tô Minh không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng đó là một vật liệu kim loại cứng rắn vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tạm thời gọi là huyết đồng.

“Máu tươi của mình, không, là kho tàng huyết mạch có thể hấp thụ năng lượng”, nhịp tim của Tô Minh bắt đầu điên cuồng gia tăng!!!

Kho tàng huyết mạch khủng bố như vậy sao?

Lại có thuộc tính cắn nuốt năng lượng?

Tại sao trước đây bản thân lại không phát hiện ra sự việc này?

“Xem ra, kho tàng huyết mạch có thể thôn tính năng lượng của ngoại vật, nhưng năng lượng ngoại vật này phải là năng lượng cấp cao, trước đó mình chưa từng gặp phải năng lượng cấp cao bao giờ”, Tô Minh đoán được bảy tám phần.

“Những cỗ quan tài huyết đồng này có lẽ đều là của quý, là báu vật không thể tưởng tượng nổi. Chúng chứa đựng năng lượng cấp cao đáng sợ ngoài tầm hiểu biết hiện tại của mình, bởi vậy, kho tàng huyết mạch mới có dấu hiệu kích động, sự phấn khích này đại diện cho khát vọng, nó khao khát muốn nuốt chửng những năng lượng cấp cao này”.

Không hề do dự.

Tô Minh lại đột nhiên cắn ngón tay, tạo thành một vết thương lớn, hơn nữa, anh cố ý điều chuyển chân khí xé rách vết thương, giữ cho vết thương nứt ra, không thể lập tức hồi phục lại.

Sau đó, anh đặt ngón tay của mình lên chiếc quan tài huyết đồng bên dưới.

Vừa đặt lên.

Trong phút chốc, anh cảm nhận được toàn bộ máu từ vết rách trên ngón tay và máu trong cơ đang liên kết với nhau, hình thành nên một kênh cắn nuốt năng lượng.

Một luồng năng lượng cuồn cuộn lớn mạnh đến mức anh không thể diễn tả bằng bất kỳ từ ngữ nào từ những chiếc quan tài huyết đồng bắt đầu bị chính kho hàng huyết mạch cắn xé.

Năng lượng dồi dào này cực kỳ tinh khiết, gần như thuần khiết, quả nhiên là sự tồn tại càng cao cấp hơn.

Với loại năng lượng khác biệt này cho dù chỉ là một giọt cũng có thể giúp bản thân đột phá, ba giọt có thể khiến bản thân tăng vọt tới tự phát nổ.

Nhưng kho tàng huyết mạch lại giống như một hố đen, nuốt chửng không ngừng.

Tô Minh cảm giác mình như đã nuốt cả Thái Bình Dương vào bụng, nhưng lại không cảm thấy khó chịu hay trướng căng.

Khi kho tàng huyết mạch của anh điên cuồng thôn tính thì bằng mắt thường cũng có thể thấy ánh sáng của những chiếc quan tài huyết đồng dưới đất đang dần mờ đi từng chút từng chút.

Mỗi một dòng phù văn cổ xưa và loang lổ nhiều màu trên những chiếc quan tài đều trở thành khe rãnh và kênh dẫn năng lượng đầu vào cho kho tàng huyết mạch.

Màu đỏ tươi trên quan tài huyết đồng càng ngày càng nhạt.

Không chỉ như vậy, lực hấp dẫn đáng sợ phát ra từ chiếc quan tài cũng đang dần yếu đi.

Cho đến 15 phút sau.

Nguồn sức mạnh khủng bố đã biến mất hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK