Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Hành hạ Công Tôn Thần tới chết

Ông Trung bị bóp cổ.

"Cảm... Cảm tạ...", trước khi chết ông Trung cảm thấy nhẹ nhõm và cảm kích, ông ta biết bởi vì ông ta vừa mới nói cho Tô Minh thông tin mà anh muốn biết, cho nên mới giành được một cái chết êm ái.

Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

"Ngoan, đừng vội, tôi đảm bảo là ông sẽ được ra đi một cách thông thường, nếm trải nỗi đau khổ nhất trên đời, rồi mới xuống địa ngục", Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Trung, nhẹ giọng nói.

"Thịnh, Khương, giết... giết... giết tôi đi!!!", Công Tôn Trung đột nhiên rống lên.

Rối rít quát ầm lên.

Điều ông ta mong muốn nhất bây giờ là được chết.

Ông ta sẽ không ngây thơ nghĩ rằng mình có thể sống.

Nhưng được chết và chết không giống nhau.

"Cậu chủ, tôi... Chúng tôi hoàn toàn không thể động đậy", Công Tôn Khương và Công Tôn Thịnh khổ sở nói, lúc này, bọn chúng bị khí tức của Tô Minh khóa chặt, giống như bị trấn áp ở dưới núi Thần mà không sao thoát ra được.

Không thể cử động được.

Vào lúc này, Công Tôn Trung cũng bị trấn áp rồi.

Cử động một chút cũng không được.

Thậm chí không thể mở miệng nói được.

Ông ta chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng tột cùng và cầu xin, nhìn về phía Tô Minh, nỗi sợ hãi trong lòng giống như biển động rít gào.

Tô Minh đột ngột quay đầu.

Phịch!!!

Quỳ xuống...

Quỳ trên nền đất.

"Các anh em, tôi xin lỗi", Tô Minh quỳ trên mặt đất, nói với giọng khản đục: "Ông ơi, con xin lỗi!"

Một phần lớn nguyên nhân khiến nhà họ Diệp bị diệt vong là bởi vì anh.

Sau đó.

Tô Minh dùng hai tay đào hố trên bãi cỏ.

Dưới ánh nhìn của mọi người, dưới cơn mưa tầm tã.

Trên bãi cỏ hiện ra từng cái hố.

Văn Bối Bối, Triệu Dương và những người khác cũng dùng tay đào hố trên mặt đất.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy, nhà họ Công Tôn.

Đều nhận được tin - Tô Minh đã trở về từ cõi chết!!!

"Mau, mau, mau đi thông báo cho nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn, nói rằng nhà họ Cơ ở Đế Thành sắp bị tiêu diệt đến nơi rồi, xin cầu cứu, bằng bất cứ giá nào cũng được", Cơ Thương Hải hét vào mặt con trai Cơ Khâm với vẻ hoảng loạn tới cực điểm.

Công Tôn Hạ cũng run cầm cập, bắt đầu liên hệ với Cửu Hư Tông.

Ngụy Chấn Phong cũng xụi lơ, ngồi phịch xuống đất ôm điện thoại, bắt đầu liên hệ với nhà họ Điền ở Huyền Linh Sơn.

Đùng đoàng...

Tiếng sấm càng lớn hơn.

Mưa càng ngày càng nặng hạt.

Bầu trời tối đen kịt như mực.

"Công Tôn Thần, chúng ta bắt đầu thôi", Tô Minh rốt cuộc cũng đứng lên, anh đã chôn cất tất cả các thi thể, anh đứng lên, nhìn về phía Công Tôn Thần ở phía xa, bình tĩnh nói.

"Không... Không... Không muốn", Công Tôn Thần chỉ biết tuyệt vọng cầu xin.

Đáng tiếc, mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi đi tới trước người hắn.

"Đây là kim châm", trong tay Tô Minh có mấy cây kim châm: "Thông thường, tao sẽ dùng kim châm để cứu người, bởi dẫu sao tao cũng luôn cảm thấy mình chính là một bác sĩ, nhưng nếu cần, kim châm còn có tác dụng khác, ví dụ như nó có thể kích thích dây thần kinh đau đớn của một người chỉ bằng một cái hạ kim bình thường".

Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.

Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần.

"Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,... của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?", Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.

Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.

Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.

Sau đó.

Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.

Cái vỗ này!!!

Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.

Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.

Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn...

Xương gãy đâm sâu vào thịt.

Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài... nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.

Một cách ung dung.

Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.

Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.

Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.

Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống, chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước.

"Làm ơn... Làm ơn... Làm ơn...", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Hắn chỉ muốn chết đi.

Đáng tiếc, Tô Minh bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của hắn, trầm mặc lạnh lùng khiến người khác run sợ.

Sự trầm mặc này thật là đáng sợ.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Tô Minh đã hành hạ Công Tôn Thần nửa giờ, cuối cùng bóp cổ hắn.

Sau khi bóp cổ Công Tôn Thần, Tô Minh nhìn chòng chọc vào đám người Công Tôn Khương, anh giải quyết tất cả bọn chúng một cách dễ dàng.

"Nhà họ Công Tôn, nhà họ Ngụy, nhà họ Cơ sao? Haha...", Tô Minh cười lớn.

Cái chết sẽ đến với nhà họ Cơ đầu tiên.
Chương 247: Tô Minh đến

Giờ phút này.

Tại nhà họ Cơ.

"Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Cơ Uyên nhìn về phía Cơ Thương Hải đang run bần bật, có hơi lo lắng và tò mò hỏi.

Cơ Uyên là con gái của Cơ Thương Hải và cũng là em gái Cơ Khâm.

Giống với Cơ Khâm, Cơ Uyên lớn lên trong dòng chính nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn. Nhưng, khác xa với Cơ Khâm, tư chất võ đạo của Cơ Uyên tốt hơn anh trai mình rất nhiều.

Năm nay Cơ Uyên 23 tuổi, tuy vẫn kém hơn anh trai một cảnh giới nhỏ, nhưng sức chiến đấu lại rất đáng sợ. Trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục Cơ Khâm, hoàn toàn so được với bán bộ Tôn giả, thậm chí có thể liều mạng với Tôn giả chân chính.

Hơn nữa, dáng dấp của Cơ Uyên rất xinh đẹp, EQ lại cao, dù ở dòng chính nhà họ Cơ tại Huyền Linh Sơn thì cũng thuận buồm xuôi gió.

Quan trọng hơn là, vào nửa năm trước, cô ta đã đính hôn với Cơ Nhất Phàm - cháu đích tôn của Đại trưởng lão Cơ Văn Phong thuộc dòng chính nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn. Có thể nói là một bước lên trời.

Mấy tiếng trước, cô ta chợt nhận được tin cầu cứu của bố và anh trai, bèn lập tức dẫn theo cao thủ dòng chính nhà họ Cơ chạy tới.

Vì cảm nhận được cảm xúc suy sụp của bố và anh trai, nên Cơ Uyên đoán chắc đã gặp phải chuyện lớn. Vì vậy, chuyến này cô ta gần như đã dẫn toàn bộ cao thủ mà mình có thể dẫn đến chạy tới.

Tính ra thì có hai trưởng lão, bốn gã chấp sự của nhà họ Cơ. Hơn nữa, Cơ Nhất Phàm cũng tới.

Hai trưởng lão lần lượt là Lục trưởng lão - Cơ Đằng và Thất trưởng lão - Cơ Khôn. Họ đều có cảnh giới Tôn giả trung kỳ và là người dưới trướng của Đại trưởng lão.

Bốn gã chấp sự đều là bán bộ Tôn giả.

Còn Cơ Nhất Phàm thì khá phi phàm, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của dòng chính nhà họ Cơ. Năm nay Cơ Nhất Phàm 29 tuổi, cũng không nhỏ, lại có cảnh giới Tôn giả sơ kì, còn có khả năng chiến đấu vượt cấp. Anh ta từng có cơ hội hấp thu một giọt máu của Huyền Quy. Vì thế, tư chất của anh ta về mặt sức mạnh và lực phòng ngự là cực kỳ khủng bố.

"Không... Không đủ, không đủ! Tô Minh còn... Còn sống!", sắc mặt Cơ Thương Hải trắng bệch nhìn số người do con gái mình dẫn tới, điên cuồng lắc đầu nói.

Tô Minh là người có thể diệt Phiêu Diểu Tông, ngay cả Thái thượng trưởng lão và tông chủ của môn phái đó cũng không phải đối thủ của anh.

Trước mắt, vài người do con gái dẫn tới, tuy cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Tô Minh.

"Bố vợ có hơi lo lắng quá rồi", Cơ Uyên chưa kịp mở miệng, Cơ Nhất Phàm đã cười ha ha nói: "Quả nhiên là Tô Minh. Gần đây tên này khá là nổi tiếng, dù ở Huyền Linh Sơn cũng có nghe nói. Cậu ta dựa vào sức một người mà tiêu diệt được Phiêu Diểu Tông?"

Cơ Nhất Phàm không tin.

Nổ cái gì vậy?

Chưa nói tới cậu ta chỉ là một thằng nhóc giới thế tục, dù là thế hệ trẻ ở Huyền Linh Sơn cũng khó mà dựa vào sức một người bứng cả gốc Phiêu Diểu Tông.

Nói chi là bây giờ, dù là một trăm năm gần đây cũng khó có ai có thể làm được.

"Có lẽ Tô Minh kia có chút thực lực và tư chất, thế nhưng, dựa vào sức một người mà đòi diệt Phiêu Diểu Tông là điều không thể. Chỉ lừa được mọi người chứ ở bên Huyền Linh Sơn, sau khi Phiêu Diểu Tông bị tiêu diệt, đã có rất nhiều thế lực đến điều tra, hình như đã tìm được một vài dấu vết của gia tộc hộ thần. Thôi bỏ đi, có nói, bố vợ cũng không biết", Cơ Nhất Phàm nói với vẻ tự tin.

Anh ta gần như đã xác định được, tên Tô Minh kia chỉ là may mắn mà thôi.

Hôm đó, chắc là có người trong gia tộc hộ thần bởi lý do nào đó mà muốn tiêu diệt Phiêu Diểu Tông, Tô Minh kia xem như ăn hên thôi.

"Em rể, Tô Minh kia rất mạnh đó!", Cơ Khâm mở miệng nói. Hắn ta hít sâu một hơi, nhìn Cơ Nhất Phàm bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói: "Hay là em rể này, em lại liên lạc với bên dòng chính, cử thêm một số người tới được không?"

Tuy Cơ Nhất Phàm lớn tuổi hơn Cơ Khâm, nhưng Cơ Uyên là em gái hắn ta, nên Cơ Nhất Phàm chỉ có thể là em rể của hắn ta.

"Giải quyết một con chó con mèo mà thôi, lẽ nào còn phải điều động toàn bộ cao thủ của dòng chính nhà họ Cơ tới? Lẽ nào còn muốn tông chủ hay ông nội tôi ra mặt à?", Cơ Nhất Phàm suýt nữa thì bị chọc tức đến nỗi bật cười.

Mấy con kiến ở giới thế tục này.

Chỉ biết chuyện bé xé ra to.

Cơ Nhất Phàm khó chịu liếc nhìn Cơ Uyên bên cạnh, ánh mắt kia như đang nói: bố với anh trai em đúng là bị hâm, sau này bớt qua lại đi.

Cơ Uyên hơi xấu hổ, nhìn anh ta với ánh mắt van nài.

Cơ Khâm còn định nói gì nữa thì Cơ Uyên chợt quát: "Anh, anh câm miệng lại đi. Anh cứ nhìn mà xem, có anh Nhất Phàm ở đây, nhà họ Cơ sẽ không sao đâu".

Đúng lúc này.

"Bịch bịch bịch...", một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, là người hầu nhà họ Cơ: "Ông... Ông... Ông chủ ơi, Tô Minh đến... Đến rồi".

Không chỉ có Tô Minh mà còn có rất nhiều người của các gia tộc lớn ở Đế Thành cũng đến. Họ đều nơm nớp lo sợ và hết sức chờ mong đi theo phía sau Tô Minh.

"Đến nhanh thật, mà cũng tốt, giải quyết xong sớm rồi về Huyền Linh Sơn sớm", Cơ Nhất Phàm nhàn nhạt nói. Anh ta có chút bực bội, đám người ngu ngốc ở thế tục đều toàn là dân nhà quê, đúng là mắc ói, chẳng muốn ở lại đây chút nào.

Dưới sự dẫn dắt của Cơ Nhất Phàm, hai trưởng lão, bốn gã chấp sự của nhà họ Cơ và Cơ Uyên đều xoay người đi ra ngoài.

Cơ Thương Hải và Cơ Khâm ngơ ngác nhìn nhau, chỉ đành đi theo sau. Tuy lúc này, hai người họ đang hết sức tuyệt vọng và lo lắng, nhưng chỉ có thể cắn răng theo sau, chứ không còn làm sao được nữa?

Giờ có muốn trốn cũng không trốn được.

Cánh cổng trang viên nhà họ Cơ bị đẩy ra.

Trong làn mưa tầm tã.

Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Vừa nhìn thoáng qua đã thấy được Cơ Thương Hải và Cơ Khâm.

"Nhất Phàm...", hai trưởng lão Cơ Đằng và Cơ Khôn của dòng chính đều nhìn Cơ Nhất Phàm, muốn ra tay luôn, nhưng lại bị anh ta cản lại: "Để tôi".

Anh ta muốn tự mình ra tay với Tô Minh.

Một tên được người ta khen lấy khen để.

Anh ta không tin vào lời đồn đó.

Và muốn tự mình đập tan lời đồn vớ vẩn này.

"Còn trẻ mà đã là Tôn giả sơ kỳ, đúng là có chút lợi hại đó. Chỉ có điều, cùng là Tôn giả nhưng sức chiến đấu thì chưa chắc như nhau, có một số người có thể chiến đấu vượt cấp đó", Cơ Nhất Phàm nghĩ bụng. Anh ta cực kỳ tự tin về sức mạnh của mình.
Chương 248: Chờ đợi cái chết

“Tôi đã cho các người một cơ hội sống, tại sao lại không biết trân trọng?”, trong mắt Tô Minh lúc này chỉ còn lại Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, anh nhìn chằm chằm hai bố con Cơ Thương Hải, hờ hững nói.

Cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm dường như không thể đứng vững nữa, không biết vì sao khi bị Tô Minh nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng hai người họ có một nỗi kinh hoàng khó tả.

Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.

“Tô Minh? Cậu có phần ngạo mạn rồi đó!”, Cơ Nhất Phàm mở lời, gắt gao nhìn Tô Minh, rút ra thanh kiếm giắt nơi thắt lưng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có. Khuôn mặt Cơ Nhất Phàm có chút vặn vẹo khó coi bởi Tô Minh vậy mà coi thường hắn ta.

Tô Minh vẫn như cũ phớt lờ Cơ Nhất Phàm, anh sải bước tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải cùng Cơ Khâm.

“Cậu thành công chọc giận bản công tử rồi đó”, giọng nói của Cơ Nhất Phàm càng thêm lạnh lùng, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhịp chân trở nên dồn dập, giống như một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn về phía Tô Minh, trong không khí rít lên từng hồi tiếng lưỡi dao sắc bén quét ngang.

Cổ tay hắn uyển chuyển biến hóa, không ngừng dao động xoay chuyển, kiếm pháp linh hoạt, chân khí gầm thét, thi triển ra ‘Yên Ba kiếm pháp’.

Đây là một trong những kiếm pháp mạnh nhất của dòng chính nhà họ Khâm.

Rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng hắn xem thường Tô Minh nhưng hành động thực tế lại rất thận trọng, không hề coi thường anh, rốt cuộc hai người họ cũng ở cảnh giới giống nhau.

Trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay Cơ Nhất Phàm tỏa ra ánh sáng rực rỡ!!!

Mũi kiếm tụ hội tích trữ sức mạnh, lạnh giá đến cực điểm.

Tốc độ ra kiếm đột nhiên tăng nhanh.

Bóng dáng của Cơ Nhất Phàm mờ mờ ảo ảo mang theo chút tàn ảnh.

“Nhất Phàm ngày càng ưu tú rồi”, Cơ Đằng đều nhìn ở trong mắt, cảm thán nói, ‘Yên Ba kiếm pháp’ của Cơ Nhất Phàm rõ ràng đã đạt đến bước tiểu thành, thật không dễ dàng chút nào.

“Anh Nhất Phàm thực sự là thiên tài hiếm có trong mấy chục năm nay”, Cơ Uyên khẽ ngẩng đầu lên, mặt hơi ửng đỏ, khá tự hào và phấn khích.

Lại nhìn sang Tô Minh lúc này.

Dường như không hề hay biết Cơ Nhất Phàm đang lao đến.

Anh vẫn tiếp tục tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải.

Rõ ràng, luồng sát khí ác liệt và dữ dội của Cơ Nhất Phàm.

Rõ ràng, đường kiếm của hắn nhanh và xảo trá như vậy...

Rõ ràng, Cơ Nhất Phàm sắp lao tới bên cạnh anh.

Tô Minh rốt cuộc muốn làm gì?!

Những người vây xem xung quanh cũng có chút sững sờ, đều không đoán ra được Tô Minh đang làm cái gì?

Mấy người Văn Bối Bối, Ngô Yên, Trương Dẫn càng không kìm được mà lo lắng, sau một nhịp thở.

Cơ Nhất Phàm cuối cùng cũng đã tiếp cận được Tô Minh.

Gần như đứng ở bên trái anh.

Ánh kiếm do ‘Yên Ba kiếm pháp’ kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!

Chắc chắn...

Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệt là Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.

Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.

Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.

Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.

Là chết không phải nghi ngờ!

Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con họ.

“Đây chính là yêu nghiệt siêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?”, Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?

Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.

Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại...

Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!

“Không thể nào!”, hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoáng đỏ bừng thoáng tái nhợt.

Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.

Chỉ là rách da.

Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.

Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.

Quả nhiên, sau nửa hơi thở, vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất.

“Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.

Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.

Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.

Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.

Mọi người đều có thể thấy rõ.

Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.

Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.

Tiếp đó.

Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.

Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần… trường kiếm của Cơ Nhất Phàm liền… liền… trở thành một đống sắt vụn.

Bị Tô Minh vê nặn thành hình cầu!

Đó là bảo kiếm đấy!

Tuy rằng không phải là linh khí, nhưng khoảng cách đạt thành linh khí cũng không còn xa.

Chất liệu khá cứng chắc.

Làm sao có thể dùng bàn tay xương thịt nặn thành hình quả bóng??

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Tô Minh thản nhiên vứt thanh kiếm nay đã trở thành đống phế liệu hình cầu trong tay xuống, nhấc tay liền quăng cho Cơ Nhất Phàm một cái bạt tai.

Lúc này, máu của Cơ Nhất Phàm như đông cứng lại

Hắn tuyệt vọng phát hiện, bản thân vậy… vậy mà không tránh được cái tát này của Tô Minh!!!

Hắn thậm chí còn cảm nhận được mùi chết chóc nồng đậm và thấu xương tột cùng.

Hắn gần như chắc chắn rằng mình sẽ chết dưới cái tát này.

Toàn thân Cơ Nhất Phàm run lên bần bật, đầu óc trở nên trống rỗng.

Chờ đợi cái chết.
Chương 249: Mong cậu nể mặt

Nhưng.

Cũng đúng lúc này.

“Hô…”

Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.

Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.

Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.

Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.

Cửu tử nhất sinh.

Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu.

“Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn”, ông lão kia nói ra lời thấm thía, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.

Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!

Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.

Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.

Ông ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.

Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.

Cũng là người mạnh nhất tại nhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ.

“Đại trưởng lão”, Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.

Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.

May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!

“Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!”, đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.

Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùng mình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây...

Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?

Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.

Phải biết rằng, trước đó vẫn là...

Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn.

“Vừa đột phá”, Cơ Văn Phong đáp.

“Được cứu rồi. Thực sự được cứu rồi”, Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.

Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rồi?

“Tên khốn kiếp, tuyệt vọng chưa? Ông nội tôi là cảnh giới đoạt mệnh! Ha ha ha ha… Muốn giết tôi, đến đây giết đi! Ông đứng đây, giết ông đi! Ông đây bảo đảm không nhíu mày, ông đây thực sự cầu xin cậu đến giết đó!”, Cơ Nhất Phàm đột nhiên chỉ vào Tô Minh mà phá lên cười, chế giễu, đắc ý đến cực điểm, trắng trợn khiêu khích anh.

“Im miệng!”, tuy nhiên điều khiến người ta không ngờ tới là Cơ Văn Phong lại lạnh lùng quở trách cháu trai mình một câu.

Không những vậy, ông ta còn chắp tay chào Tô Minh: “Tiểu huynh đệ, thằng cháu trai này của tôi cũng đã chịu bài học mà nó đáng phải nhận, hôm nay không đánh không quen biết, không bằng, hôm nay dừng ở đây thôi, lão hủ muốn đem theo đứa cháu trai này rời đi, cậu xem, có thể nể mặt lão hủ được không?”

Lời này của ông ta vừa nói ra.

Toàn trường rơi vào im lặng.

Đại trưởng lão cảnh giới đoạt mệnh thuộc dòng chính của nhà họ Cơ, lại… lại khách khí với Tô Minh như vậy?!

Phải biết rằng, vừa rồi Tô Minh xém chút đã giết chết cháu trai của ông ta.

Hơn nữa, nghe ý tứ của Cơ Văn Phong thì ông ta chỉ dẫn theo Cơ Nhất Phàm, cũng không quan tâm tới việc Tô Minh tìm mấy người Cơ Thương Hải, Cơ Khâm báo thù.

Cơ Thương Hải và Cơ Khâm trong thoáng chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hai chân mềm nhũn, sắc mặt Cơ Uyên cũng tái xanh.

“Ông nội, giết hắn, hắn…”, Cơ Nhất Phàm còn muốn nói gì đó, trong lòng sốt ruột.

Nhưng lại một lần nữa bị Cơ Văn Phong quát: “Ông nói, im miệng”.

“Phần thể diện này tôi không cho nổi”, nhưng càng khiến mọi người phải ngạc nhiên là, Tô Minh từ chối rồi!!!

Không sai.

Tâm trạng không một chút dao động, bình tĩnh từ chối.

Cảnh giới đoạt mệnh? Rất mạnh sao? Bản thân anh hiện giờ, một tay bóp chết tám người mười người, có lẽ cũng không khó đi?

Một lão già vừa tiến vào đoạt mệnh mà thôi, còn kém xa so với người bảo vệ của cậu hai nhà họ Hạ trước cửa Phiêu Diểu Tông ngày đó.

Anh của ngày hôm nay đã có đủ tự tin và thực lực tuyệt đối để có thể trong chớp mắt giết chết người bảo vệ đó của cậu hai nhà họ Hạ, nói khó nghe một chút thì trong mắt Tô Minh, Cơ Văn Phong trước mắt này chẳng có gì khác biệt so với Công Tôn Thần.

Cơ Văn Phong trầm mặc.

Vẻ mặt càng trở nên trịnh trọng.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Tự đáy lòng cũng đang nổi sóng to gió lớn.

Ông ta quả thực có chút phán đoán không nổi thực lực của Tô Minh, luôn cảm thấy anh rất nguy hiểm, do đó mới có ý tưởng trực tiếp dẫn theo cháu trai mình rời đi, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy?!

Không chỉ Cơ Văn Phong im lặng mà cả nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, Cơ Uyên cùng Cơ Thương Hải cũng rơi vào trầm lặng, nhưng sự trầm mặc của họ xuất phát từ sự chấn động tới cực điểm rồi thất thần.

Chấn động trước sức mạnh cực độ của Tô Minh.

Kinh hoàng trước sự điên cuồng của anh.

Sau một lúc.

Cơ Văn Phong hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, khẽ chắp tay với không trung: “Liên huynh!”

“Ừm!”, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím xuất hiện một cách quỷ dị từ giữa không trung, dáng vẻ có chút tang thương, ông ta thở dài một hơi, gượng cười khổ.

Ông ta tên là Liên Tư.

Là tông chủ của Thái Nhất Tông, một trong bốn thế lực đứng đầu của Huyền Linh Sơn.

Địa vị tương đối cao.

Sở dĩ ông ta có mặt tại đây là vì Cơ Văn Phòng vừa từ bán bộ đoạt mệnh tiến vào cảnh giới đoạt mệnh chân chính, là một trong tứ siêu của Huyền Linh Sơn, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Phải biết rằng, cho dù là Thái Nhất Tông thì trên thực tế cũng chỉ có một mình Liên Tư ông là cảnh giới đoạt mệnh mà thôi.

Ngay tại khoảnh khắc Cơ Văn Phong đột phá, ông ta liền tìm tới, muốn mời ông ta tới Thái Nhất Tông luận đạo luận võ.

Đây là đang muốn lôi kéo.

Có một cảnh giới đoạt mệnh trấn thủ, cho dù sau này nhà họ Cơ tại Huyền Linh Sơn không thể trở thành tứ siêu nhất đẳng, nhưng rõ ràng cũng cao hơn nửa bậc so với các thế lực hàng đầu bình thường khác, xứng đáng để lôi kéo.

Vừa rồi, ông ta và Cơ Văn Phong ẩn trốn trên bầu trời, bàn bạc một số chuyện.

Kết quả là tính mạng của Cơ Nhất Phàm gặp phải nguy hiểm, Cơ Văn Phong mới ra tay, không ngờ, Cơ Văn Phong lúc này lại kéo mình vào vũng nước đục này...

Ông ta cũng chỉ có thể đứng ra.

Nếu không sẽ không còn khả năng lôi kéo Cơ Văn Phong nữa.

“Tiểu huynh đệ, lão phu là Liên Tư, tông chủ của Thái Nhất Tông, không biết có thể nể mặt tôi lần này được không?”, Liên Tư nhìn hướng Tô Minh nói, giọng điệu cũng khá khách sáo.

Trời ơi!

Quá nhiều người đang có mặt phải tê dại da đầu…. lại tới một người nữa?
Chương 250: Hủy diệt nhà họ Cơ

Lại có thể hấp dẫn hai lão quái vật siêu cấp cảnh giới đoạt mệnh tới?!!! Đúng là một cảnh tượng khó gặp! Cho dù là tất cả các thế lực của Linh Huyền Sơn cộng lại cũng chỉ có một sự tồn tại ở cảnh giới đoạt mệnh?

Trước mắt lại có hai vị.

“Không thể”, nhưng điều đáng kinh ngạc là Tô Minh căn bản không hề cân nhắc hay dao động, mà một lần nữa lắc đầu, anh liếc Cơ Văn Phong và Liên Tư một cái: “Người, tôi giết chắc rồi!”

Lời này vừa vang lên.

Đột nhiên, thân hình của Tô Minh chuyển động, như thể dịch chuyển tức thời, trực tiếp đứng trước người Cơ Nhất Phàm, giơ tay vung nắm đấm tới.

Một quyền này đã khóa chặt Cơ Nhất Phàm.

Mà đồng thời khi cú đấm được tung ra, Cơ Nhất Phàm không thể hé miệng, cả người hắn như bị giam cầm, không thể cử động, tế bào toàn thân dường như đã trở thành tế bào chết.

Cơ Văn Phong thì mãnh liệt trừng to mắt, hoảng sợ tột độ.

Liên Tư cũng tương tự.

Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.

Bởi.

Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!

Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ - một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?

Chớp mắt.

“Bùm…”

Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.

Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.

Chết!!!

Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ… cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.

Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.

Cho tới khi...

“Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn… còn… không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa”, giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.

Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: “Liên… Liên huynh, chúng ta đi!”

Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thở và tiếng tim đập cũng không còn nữa.

Quá kinh động lòng người!!!

Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?

Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.

Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.

Trong chốc lát.

“Đại trưởng lão, cứu mạng…”, mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.

Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?

Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.

Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũng không thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?

Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.

Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thể hiểu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?

Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bỗng nhiên dừng lại, nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!”

Cơ Văn Phong thề độc

Hơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.

Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm. Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.

Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.

Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?

Không thể đánh cược mà!

Có thể chạy thoát sao?

Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.

Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi.

“Đúng là biết điều”, Tô Minh phun ra bốn chữ.

Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.

Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.

Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.

Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cả gia tộc của ngươi, máu chảy thành sông.

Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.

Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.

Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.

Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi… đây là nhặt được một mạng!

“Bố, chúng ta… chúng ta tự sát thôi!”, Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,

Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!

Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!

Nhưng cũng chỉ một giây này.

Bất chợt.

Hai người họ không thể cử động được nữa.

Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.

Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên...

Tô Minh di chuyển.

Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.

Tô Minh, quá hung tàn.

Một người cũng không bỏ qua.

Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.

Một mảnh máu tươi.

Khiến người khác phải ớn lạnh.

Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.

“Giết ... Giết ... Giết tôi đi!”, Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.

Tô Minh đứng yên bất động.

Châm vàng vừa ra.

Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.

Sau đó tròn một giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK