• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Xoay ngược

Cũng chính vì đã có chuẩn bị nên ngay khi Tô Minh ra tay thì Dương Điều đã thi triển thân pháp, định nhẹ nhàng lùi ra sau tránh né, đối với hắn mà nói là rất dễ dàng.

Thế nhưng…

Cũng ngay khi đó, hắn khó hiểu lại đột ngột kinh sợ, không dám tin được thân pháp của hắn lại thất bại!

Tuyến đường không gian hắn lùi ra sau, dường như… Dường như đã bị chặn lại, dường như đã rất lộn xộn!

Thậm chí hắn còn có cảm giác phương hướng và không gian mà mình bước ra không cùng tọa độ với phương hướng, không gian bản thân mình đang ở.

Chuyện này đương nhiên là do quy luật không gian của Tô Minh!

Nếu đã ra tay thì Tô Minh sẽ cho Dương Điều có cơ hội tránh né sao? Nói đùa à!

Vẻ mặt trêu đùa, châm biếm, quyến rũ kia của Dương Điều lập tức biến mất.

Mà nét mặt chuyển sang kinh sợ, trắng bệch, sợ sệt, lo lắng…

Mà theo bản năng, Dương Điều lại ra tay. Dùng hết sức mình vận dụng chân khí trong cơ thể, sức lực thân xác và tốc độ nhanh nhất đánh ra một chiêu thần thông quyền pháp mà mình đã từng tu luyện, trong chớp mắt đã xuất chiêu, vô cùng hung tàn, cũng không hề nương tay, đòn tấn công đánh về phía trước.

Điều này chứng tỏ khả năng phản ứng nhanh khi nguy hiểm của Dương Điều, cũng làm nổi bật tốc độ tấn công và khả năng kiểm soát tuyệt đối thần thông của hắn, quyền pháp thuần thục như khắc sâu vào xương cốt của mình.

Chỉ một thần thông quyền pháp bình tĩnh trong chớp nhoáng ngăn chặn như vậy đã khiến mọi người đã nhìn với ánh mắt khác, không hổ là thiên tài trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên.

Thế nhưng…

Ngay khi Dương Điều đánh ra một chiêu thần thông quyền pháp này, còn chưa kịp đợi quyền kia đối chọi với quyền của Tô Minh thì cả người hắn lập tức đã lay động, mí mắt co giật, đồng tử co rút cực điểm, sự sợ hãi không cách nào hình dung được ùa đến!

Bởi vì, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng từ nắm đấm của mình, từ trong thần thông quyền pháp của mình.

Đồng thời hắn cũng cảm nhận được tử vong thuần tuý và vô biên từ quyền kia của Tô Minh.

Dương Điều lập tức xác định, quyền kia của Tô Minh so với thần thông quyền pháp của mình không chỉ mạnh hơn gấp mười lần!

Chuyện này sao có thể chứ?

Hắn đường đường là một thiên tài trẻ tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất của thế giới Đại Thiên, dùng hết sức thi triển thần thông quyền pháp, cũng không hề nương tay mà vẫn không bằng một quyền tùy ý của một tên nhãi cảnh giới Chân Thánh trung kỳ thuộc thế giới Tiểu Thiên sao?

Lúc này đầu óc Dương Điều như đã đông cứng thành tảng đá rồi.

Không được rồi!

Ngay tiếp đó.

Trong lúc bầu không khí tĩnh lặng vô tận, thần thông quyền pháp Dương Điều đã bị quyền kia của Tô Minh dễ dàng tiêu diệt thành hư vô.

Sau đó.

“Ầm!”

Dương Điều ương ngạnh đã trúng một quyền kia của Tô Minh, cả cơ thể lập tức chấn động thành màn sương máu.

Thần hồn cũng tan nát.

Ngay lúc cận kề cái chết, Dương Điều cũng không dám tin uy lực một quyền này của Tô Minh, lại… Lại… Lại mạnh đến thế!

Có thể không mạnh được sao? Trên thực tế, một quyền này của Tô Minh đã giảm bớt, sức lực ngưng tụ gì đó, quy luật Tử Vong! Vân vân các thứ, cũng không hề tăng thêm, mà chỉ thuần tuý là một quyền! Chẳng qua sức lực thuần tuý bên trong quyền này đã đạt đến 250 triệu kg rồi.

250 triệu kg có thể nghiền chết Dương Điều tám lần, mười lần một cách dễ dàng.

Chết rồi? Dương Điều cứ vậy mà chết rồi? Ngay sau khi Dương Điều hoá thành hư vô, toàn bộ sân Linh Võ, không khí vô cùng kỳ lạ…

Cứ cảm thấy như bị hoa mắt, ngay lập tức, hàng loạt cánh tay đều đưa lên dụi mắt.

Cảm thấy như đang nằm mơ.

Thiên tài trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên, cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất khó tin được, đã… đã… chết rồi?

“…”, Liên Ngọc Chi mở to cái miệng nhỏ anh đào của mình, sững sờ đứng ở đó, ngay cả đan dược trị thương vừa mới đưa vào trong miệng cũng quên nuốt xuống.

Mấy cô gái Ngư Dung Băng thì lúc khóc lúc cười, giống như đã thành kẻ ngốc.

Còn Tống Kình Thương thì sao? Cả người hắn ta xụi lơ dưới đất, chỉ biết lắc đầu lắc đầu rồi lại lắc đầu! Sao có thể chứ? Chuyện này không thể nào xảy ra được! Tống Kình Thương giống như bị doạ đến mức thần kinh không còn bình thường rồi!

“Đáng chết!”. Trái lại là Hồng Kỳ, tốc độ phản ứng xem như khá nhanh, thấp giọng mắng một câu, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn quay người muốn chạy đi. Cho dù hắn là tên ngốc cũng hiểu được rằng Tô Minh căn bản là giả heo ăn thịt hổ, thực lực của của anh quả thực mạnh đến mức không thể tin được, bởi vì anh có thể dễ dàng giết Dương Điều chỉ với một quyền trong tích tắc như thế, ít nhất chính Hồng Kỳ cũng không thể làm nổi, càng đừng nói đến lúc Dương Điều bị giết chết, Hồng Kỳ cũng mơ hồ cảm nhận được lực chấn động từ cú quyền hai 250 triệu kg kia của Tô Minh, nếu lúc này không chạy thì hắn chắc chắn là mất não rồi.

Hồng Kỳ dùng đến thân pháp mạnh nhất từ xưa đến nay của mình.

Thậm chí, còn vận toàn bộ chân khí đến chân mình.

Lại tăng thêm một chút ý cảnh mà mình lĩnh ngộ được.

Dùng hết sức mình chuẩn bị tăng tốc!

Chỉ để chạy trốn, để sống sót!

Thế nhưng…

Thân hình hắn vừa động còn chưa kịp thở được một hơi!

“Chạy cái gì?”, Tô Minh lại giống như ma quỷ, đứng ở trước mặt đối thủ đầy quỷ mị, chặn lại đường trốn thoát của Hồng Kỳ.

Thật kinh khủng!

Rõ ràng mới vừa nãy, chẳng phải Tô Minh còn cách hắn cả trăm mét sao?

Sau đó… Không cần thời gian sao? Thuấn di sao? Sao có thể nhanh như vậy?

Thân thể Hồng Kỳ đã lạnh như băng rồi, cứ như đã rơi vào hầm băng chết chóc.

Hồng Kỳ sững sờ ở đó giống như đã hoàn toàn mất hồn, biến thành kẻ ngốc.

Nhưng trong nháy mắt…

“Đại Thiên Dương Phân Cốt Thủ!”, đột nhiên Hồng Kỳ rống lên, khí tức thay đổi cực hạn, hắn nâng tay lên, hào quang cả vạn trượng, sắc tím ngập trời, bắt lấy về phía Tô Minh.

Vừa nãy, quả thật Hồng Kỳ đã mất hồn, nhưng, cứ thất thần rồi mất hồn, cuối cùng cũng không thể thất thần mãi được, thoáng chốc hắn đã phản ứng lại. Hồng Kỳ rất thông minh, sau khi phản ứng lại thì vẫn tiếp tục giả vờ mình thất thần, rồi hắn lại đột nhiên ra tay, ý đồ khiến Tô Minh trở tay không kịp, giành được một con đường sống.

Thế nhưng.

Hồng Kỳ nghĩ nhiều rồi.

Thần hồn Tô Minh là cấp bậc gì chứ?

Cảm xúc Hồng Kỳ dao động, cho dù là cảm xúc dao động nhất thời, dù chỉ là dao động một tí ti thôi thì Tô Minh đều có thể phán đoán ra được nhờ năng lực cảm ứng đáng sợ của thần hồn mình.

Cái gọi là đánh lén bất ngờ đó của Hồng Kỳ, thật sự… chẳng là cái gì cả.

Càng không phải nói đến tốc độ chiêu đánh lén đó của Hồng Kỳ lại quá ư là chậm trong mắt Tô Minh.
Chương 532: Đế quốc Hoang Thú

“Hà tất phải nóng nảy như thế?”, Tô Minh cười nói. Đối mặt với ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là chiêu thức võ đạo đoạt mệnh vô cùng mạnh nhưng anh chỉ khẽ giơ tay trái lên là có thể chặn được rồi.

‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ lập tức bị tiêu diệt.

Giống như quả bom, mặc dù kéo kíp nổ rồi nhưng vì dây ướt nên quả bom không nổ.

Cảm giác quái dị này khiến cho thần hồn của Hồng Kỳ bị sợ chết khiếp.

Người khác không biết nhưng hắn biết rõ, chiêu thức ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là vô cùng mạnh.

Đặc biệt là hắn đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn.

Sao có thể bị chắn lại một cách dễ dàng như vậy? Lại không hề có tiếng động? Kể cả bị chắn lại nhưng ít ra cũng phải có âm thanh khủng khiếp và khí lực sục sôi chứ.

Nhưng sao cảnh tượng trước mặt lại…

Đầu óc Hồng Kỳ vô cùng hỗn loạn.

“Yên lặng yên lặng! Không phải là anh nghĩ đến người bạn ban nãy của mình đấy chứ? Để tôi tiễn anh xuống đó”, trong không khí yên tĩnh, Tô Minh bật cười nói. Tay phải giơ lên như nhìn thấy bạn cũ của mình. Tay phải đập lên vai Hồng Kỳ như đang cổ vũ và an ủi hắn.

Nhưng khoảnh khắc đó…

Lúc Tô Minh đập nhẹ lên vai Hồng Kỳ mà hắn cảm thấy vai mình bắt đầu yếu đi, bắt đầu mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi.

Lúc sắp chết, Hồng Kỳ định nói gì đó nhưng không có cơ hội. Dưới vô số ánh mắt, hắn suy sụp rồi hóa thành hư vô, đến thần hồn cũng không còn.

Mọi người ở sân Linh Võ bắt đầu rơi vào trạng thái yên tĩnh trong thời gian dài.

Đến khi…

“Phụp!”, Liên Ngọc Chi quỳ sụp xuống, nói: “Phò mã… Phò mã xin tha mạng! Trước đó Ngọc Chi có mắt như mù, Ngọc Chi…”.

Liên Ngọc Chi sợ chết khiếp, toàn thân co rúm lại, mềm nhũn.

Cô ta nhớ lại vẻ kiêu ngạo chế giễu và coi thường Tô Minh trước đó, giờ nghĩ lại mà thấy lạnh sống lưng.

Liên Ngọc Chi thật sự sợ rồi.

Tô Minh quét nhìn Liên Ngọc Chi một cái, vừa định nói gì đó nhưng đúng lúc này, ngập ngừng một lát, sắc mặt trở nên khó coi.

Dường như Liên Ngọc Chi sợ chết ngất đi. Cô ta tưởng rằng sắc mặt Tô Minh khó coi là vì anh tức giận và muốn ra tay với mình.

Toàn thân Liên Ngọc Chi như bị mất nước, mồ hôi nhễ nhại.

“Khuynh Thành! Em ở lại học viện Linh Võ, anh có việc phải rời đi trước, nhanh nhất là ba đến năm ngày là quay về, chậm thì là nửa tháng”, Tô Minh đột nhiên nói. Anh nhìn Quan Khuynh Thành rồi nói, cũng liếc mắt nhìn về phía Ngư Dung Băng và Lâm Chân Võ.

Hóa ra anh thay đổi sắc mặt không phải vì Liên Ngọc Chi.

Anh không đến mức đi tính toán với con kiến nhãi nhép như này, đặc biệt là trước đó Liên Ngọc Chi có biểu hiện khá tốt và còn có mối quan hệ tốt với Quan Khuynh Thành.

Sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên khó coi là vì ban nãy anh nhận được tin của Tiêu Nguyệt: “Anh Tô Minh! Em tìm được sư tôn của anh rồi. Ông ấy đang ở đế quốc Hoang Thú, còn bị ép trở thành nô lệ đào quặng, hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Hình như chân trái của ông ấy không còn, hiện giờ chỉ còn một chân, trên người còn đeo cái giá hình kim loại, trạng thái khổ sở, khí tức và sức sống rất yếu. Cứ như này thì cùng lắm là mười ngày nữa sẽ chết thôi. Trên núi còn có rất nhiều tộc nhân thực lực mạnh canh chừng nghiêm ngặt, thực lực của em không đủ để cứu sư tôn của anh”.

Đế quốc Hoang Thú rất mạnh và nguy hiểm. Nếu như không phải Ninh Triều Thiên sắp chết thì Tiêu Nguyệt sẽ không liên hệ với Tô Minh. Vì sự an toàn của Tô Minh, cũng vì cô hiểu được tính cách của anh. Một khi anh nhận được tin thì nhất định sẽ lập tức đến đó, đến lúc đó anh sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng nếu không nói cho Tô Minh biết là cùng lắm Ninh Triều Thiên sống được mười ngày nữa thì cô sẽ không thể tha thứ cho mình. Sau này nếu Tô Minh biết thì chắc chắn anh cũng sẽ không tha thứ cho cô. Vì vậy, suy nghĩ hồi lâu, cô mới gửi lá bùa này đi.

Thế giới Tiểu Thiên không chỉ có con người mà còn có những loài vật khác.

Tinh quái, yêu thú, không thiếu loại nào.

Đặc biệt là tộc thú, có thực lực vô cùng mạnh.

Trong thế giới võ đạo, nhiều lúc quái thú mới là nhân vật chính. Bởi vì sức mạnh, tuổi thọ và sức phòng ngự của chúng chiếm nhiều ưu thế. Chứ càng không nói đến yêu thú có huyết mạch khủng khiếp, vừa sinh ra đã có bản mệnh thần thông rồi.

Trên thực tế, nhìn vào lịch sử thế giới Tiểu Thiên, từ thời tiền sử đến thời viễn cổ đến thượng cổ và giờ là thời hiện đại, đều là các thời đại đẫm máu và nước mắt của tu giả võ đạo.

Ở thời tiền sử, loài người chính là lương thực của tộc thú, còn không bằng con kiến.

Đến thời viễn cổ thì loài người tài giỏi có thể tạo ra công pháp võ đạo tu luyện cho mình, từ đó con người mới dần dần phất lên.

Nhưng trên thực tế, chắc là ở thời đại này con người mới thật sự miễn cưỡng có thể lên làm chủ nhân của thế giới này.

Ở thời đại này, bởi vì tu giả võ đạo có vô số thần thông, mật pháp, công pháp và võ kỹ nên có thể chiếm được ưu thế chủ động đối với tộc thú.
Chương 533: Mười tộc thú trong đế quốc Hoang Thành

Cũng chính vì vậy mà rất hiếm khi nhìn thấy tộc thú thật sự trong thế giới Tiểu Thiên, bởi chúng đều ẩn nấp trong đế quốc Hoang Thú.

Gọi là đế quốc Hoang Thú là vì ở đây có một đế quốc tộc thú được thành lập bởi những loại thú cổ xưa có huyết mạch cổ. Ban đầu, chỉ chấp nhận tộc thú có huyết thống thời viễn cổ và thượng cổ. Về sau, chỉ cần là tộc thú, chỉ cần muốn gia nhập vào đế quốc Hoang Thú thì đều được phê chuẩn.

Về lâu về dài, đế quốc Hoang Thú dần trở nên mạnh hơn.

Cả đế quốc Hoang Thú ẩn nấp ở bên dưới vách núi hàng tỉ mét phía sau núi Vô Mệnh ở cuối biển Vô Mệnh. Tu giả võ đạo trong giới nhân loại, đến tận bây giờ có rất ít người có thể vượt qua được biển Vô Mệnh chứ đừng nói là vượt qua được núi Vô Mệnh ở cuối biển Vô Mệnh.

Phải biết rằng, núi Vô Mệnh là ngọn núi lửa đang hoạt động cao hơn 30.000 mét, nhiều năm phun ra tro núi lửa và nham thạch khủng khiếp. Hơn nữa, lửa của ngọn núi này không phải là lửa bình thường mà là loại đẳng cấp.

Trên thực tế, Tiêu Nguyệt có thể vào được đế quốc Hoang Thú cũng là may mắn cực kỳ lớn, cũng vì cô có được ký ức Đế Nữ và miễn cưỡng kích hoạt được huyết mạch Đế Nữ. Nếu không thì dựa vào cảnh giới võ đạo hiện giờ của cô là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, mặc dù vẫn có thể vào được nhưng tuyệt đối không thể sống sót mà vào được tận bên trong.

Hiện giờ ở đế quốc Hoang Thú có hàng chục ngàn loại tộc thú.

Nhưng trong đó khiến loài người kinh hãi nhất phải kể đến mười loài hoang cổ lớn.

Mười loài đó lần lượt là Lân Long Thái Cổ, Phượng trắng, Hổ mắt tím, Hồ ly chín đuôi, Chuột ngọc trời, Rết máu vạn chân, Kim Bằng Thái Cổ, Rùa vạn năm, Cá voi tím, Vượn vàng đỏ.

Mười loài này đều có huyết mạch hoang cổ khủng khiếp được truyền từ tổ tiên.

Hơn nữa, tộc thú có ưu thế trời cho, chúng tồn tại qua nhiều thế hệ quá lâu. Đối với tu giả võ đạo ở nhân loại, 100 triệu năm có thể truyền qua 50 đến 80 đời. Nhưng đối với tộc thú có tuổi thọ lâu đời mà nói thì có thể truyền được 8 đến 10 đời, thậm chí đối với 10 tộc thú lớn có huyết mạch di truyền hoang cổ thì có thể truyền được 5 đời…

Và số lượng kế thừa càng ít thì chứng tỏ nồng độ huyết mạch càng cao. Tất nhiên, thực lực cũng càng mạnh.

Thêm một điều nữa là, đế quốc Hoang Thú còn có một ưu thế khiến người khác kinh hãi, đó là núi lửa đang hoạt động cao hơn 30000 mét ở cuối biển Vô Mệnh. Núi lửa này không chỉ là thứ mà đế quốc Hoang Thú dùng để chắn lại sự chèn ép lớn của thiên nhiên và con người mà đó còn là kho báu vật với nguồn tài nguyên võ đạo vô tận.

Mỗi ngày núi lửa đều phun trào. Ngoài phun ra tro núi lửa và nham thạch thì trên thực tế còn có một thứ nữa, có tên là hỏa tinh.

Trong loại hỏa tinh này chứa nguồn năng lượng linh khí vô cùng lớn.

Hàng tỷ năm trước, lúc mà đế quốc Hoang Thú mới thành lập thì mười tộc thú lớn kia đã phát hiện ra sự thật này. Họ vô cùng vui mừng, từ đó về sau họ tập hợp lại tất cả những thứ bên dưới núi khi núi phun ra tro núi lửa và nham thạch rồi biến nó thành của mình.

Đây chính là tài nguyên võ đạo mà mười tộc thú dùng để khống chế toàn bộ đế quốc Hoang Thú.

Thực lực mạnh, huyết mạch khủng, lai lịch lớn, còn khống chế được tài nguyên võ đạo, không nói cũng rõ mười tộc thú này có địa vị cao như nào ở đế quốc Hoang Thú.

Nói như này vậy! Hàng chục ngàn chủng tộc ở đế quốc Hoang Thú gần như đều cam tâm tình nguyện và sợ hãi dưới chân của mười tộc thú lớn kia.

Và mười tộc thú kia cũng dần vạch ra mười khu vực khác nhau.

Lần này Tiêu Nguyệt trùng hợp đến được đế quốc Hoang Thú, và đến khu vực của tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Kim Bằng Thái Cổ vốn tính hiếu chiến, thuộc về tộc cuồng chiến đấu trong tộc thú. Hơn nữa, vô cùng kiêu ngạo, không phải quá mạnh ở đế quốc Hoang Thú nhưng gần như ai cũng kiêng kị không dám dây vào.

Nhưng Kim Bằng Thái Cổ thật sự có bản lĩnh kiêu ngạo, hống hách đó.

Kim Bằng Thái Cổ có ba tuyệt chiêu lấn áp được cả đế quốc Hoang Thú. Thứ nhất là tốc độ, hai cánh dang rộng ra là dài 30000 đến 50000 mét, tốc độ vô cùng nhanh.

Thứ hai là móng vuốt. Đôi móng vuốt vàng, nếu như là móng của chim vàng trưởng thành thì còn sắc hơn cả thần khí thông thường, sắp bắt kịp với đạo khí thông thường.

Thêm một cái nữa là sức phòng ngự. Lớp lông vũ màu vàng xếp chồng lên nhau như áo giáp sắt thần màu vàng. Nếu là đòn tấn công bình thường thì không thể nào làm da nó trầy xước được.

Cũng chính vì Kim Bằng Thái Cổ mạnh như vậy nên trong mười tộc thú thì tộc Kim Bằng Thái Cổ vẫn giữ vững ở ngôi vị thứ ba đến thứ năm.

Và tất nhiên tộc Kim Bằng Thái Cổ chiếm khá lớn trong núi Hỏa Tinh, được tộc Kim Bằng Thái Cổ gọi là Bằng Sơn.

Mỗi ngày, có ít nhất một trăm ngàn nô lệ liều mạng dời chuyển núi đá trên Bằng Sơn, tìm kiếm hỏa tinh trong từng khe núi đá. Mỗi ngày, số hỏa tinh tìm được sẽ tập trung trong tay của chủ nô, sau đó chủ nô sẽ đưa đến tay chủ Bằng Sơn. Chủ Bằng Sơn một tháng sẽ đến Hoang Thành là nơi mười tộc thú ở và dâng hỏa tinh này cho tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Chương 534: Kim Bằng Thái Cổ

Họ không dám có bất cứ che giấu hay sơ hở gì. Bởi vì nghe đồn trong tộc Kim Bằng Thái Cổ có rất nhiều trưởng lão đẳng cấp có thần thông khủng khiếp. Kể cả cách xa bao nhiêu, kể cả ở Hoang Thành nhưng vẫn có thể từ khoảng cách vô tận mà nhìn thấy thậm chí đoán được tất cả những gì xảy ra trên Bằng Sơn.

Chủ Bằng Sơn là tộc nhân trong tộc Kim Bằng Thái Cổ nhưng nồng độ huyết mạch không quá cao, nói theo cách thông thường thì là theo kiểu pha tạp.

Còn chủ nô dưới trướng của Chủ Bằng Sơn thì về cơ bản là những chủng tộc khác bên ngoài mười tộc thú kia. Ví dụ như tộc nhân của các tộc Địa Hành Long Nhất Tộc, Thiên Diện Sư đến làm chủ nô. Việc mà chủ nô cần làm mỗi ngày là cầm roi sắt đi tuần, nhìn thấy nô lệ nào lười biếng thì quất cho mấy roi.

Còn những nô lệ khai thác mỏ quặng đáng thương kia phần lớn đều là tộc thú hạ đẳng nhất trong đế quốc Hoang Thú. Ví dụ như tộc ăn thịt người, tộc kiến ba khoang hay hồ ly một đuôi, đều là những tộc thú còn chưa tiến hóa hết về tư duy, chỉ miễn cưỡng hóa thành hình người thôi.

Tất nhiên, còn bao gồm cả một số tù binh ở loài người.

Tù binh ở loài người rất ít. Bởi vì ở thời hiện giờ, võ đạo của con người phát triển, thực lực có thể lấn áp đế quốc Hoang Thú nên đế quốc Hoang Thú cũng không dám phái tộc nhân đi ra ngoài bắt con người.

Nói ra thì Ninh Triều Thiên đúng là đen đủi.

Ông ấy vốn định ẩn nấp, vì vậy mới lao về phía cuối biển Vô Mệnh rồi bay trên không trung. Nhưng vì thực lực không đủ, trên thực tế là ông ấy căn bản không thể đến được cuối đầu đó, càng không thể nhìn thấy núi lửa đang hoạt động cao hơn 30000 mét kia.

Bởi vì trên biển Vô Mệnh ông ấy gặp sóng thần, do không đỡ lại được nên bị sóng thần cuốn trôi.

Đợi khi tỉnh lại thì bị thổi đến dưới chân núi lửa, vẫn còn may là chưa bị nhấn chìm.

Nhưng điều không may mắn là gặp phải mấy tộc nhân lén chạy ra khỏi đế quốc Hoang Thú, sau đó ông ấy bị bắt về đế quốc Hoang Thú.

Dùng cách nói của mấy tộc nhân tộc thú ở đây thì Ninh Triều Thiên tự mình nộp mạng đến đây!

Còn về việc Ninh Triều Thiên bị mất một chân, không phải là do tộc nhân ở đế quốc Hoang Thú đánh mà là bị mất trong trận sóng thần đó.

Thời gian này, do bị thương trong lúc bị sóng cuốn trôi chưa bình phục, lý do rất đơn giản là không có thời gian và thuốc trị thương.

Không có thời gian thì cũng dễ hiểu. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có chủ nô canh chừng ép Ninh Triều Thiên đến mỏ quặng, họ không bỏ qua bất cứ thời gian nào.

Còn không có thuốc trị thương là vì nhẫn không gian đã bị mất trong trận sóng thần trước đó.

Lúc này Tiêu Nguyệt rất căng thẳng, cô đang nấp trong khe nứt không khí, đôi mắt đẹp không chớp cứ nhìn chằm chằm vào Bằng Sơn ở bên dưới, cô còn không dám thở mạnh.

Cảnh tượng 100000 nô lệ ở bên dưới cùng khai thác mỏ quặng đúng là kinh hãi.

“Ngay cả những chủ nô kia cũng đạt đến cảnh giới Chân Vương thì đừng nói đến tộc thú của chúng. Sức chiến đấu thực tế vốn đã mạnh hơn tu giả võ đạo của loài người rồi”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm. Trên Bằng Sơn có tổng cộng hơn 300 chủ nô, có nghĩa là có hơn 300 tộc thú ở cảnh giới Chân Vương. Tiêu Nguyệt dám chắc, kể cả mình ở cảnh giới Chân Hoàng, nếu như thật sự bại lộ thì cũng bị 300 tộc thú này vây giết chứ đừng nói đến việc ở đây còn có Chủ Bằng Sơn. Đó là một tộc nhân trẻ tuổi của Kim Bằng Thái Cổ, ở cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ, vô cùng mạnh. Hơn nữa, kể cả những chủ nô và Chủ Bằng Sơn đó không là gì, nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ phía sau họ thì sao?

Tiêu Nguyệt còn phải đè nén nhịp thở.

Cô cẩn thận ẩn nấp nhờ vào công pháp ẩn mình mạnh nhất trong ký ức Nữ Đế.

Cô vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên…

“Lão già này! Lại giả vờ”, ở bên dưới, tiếng hét lớn trước một tảng đá lớn. Lúc này Tiêu Nguyệt nhìn thấy một tộc nhân mặt mày dữ tợn, giơ roi sắt trong tay lên quất về phía ông lão ở nhân loại.

Ông lão đó chính là Ninh Triều Thiên.

Ban nãy vì quá mệt nên Ninh Triều Thiên không đứng vững mới dựa vào tảng đá trước mặt. Vừa định thở một chút thì không ngờ…

“Bốp…”, roi sắt quất mạnh lên ngực và cổ Ninh Triều Thiên, còn đánh lên mặt. Lúc này ngực và cổ của ông ấy lập tức chảy đầy máu, vết thương vô cùng nhức mắt. Chỗ bị quất trúng còn nhìn thấy cả xương trắng, vết thương trên mặt cũng nhìn rõ xương.

Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn bị gãy một xương sườn.

Ninh Triều Thiên đau đến nỗi cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.

Ông ấy không thể chết, chí ít là không thể chết vô cớ như này.

Nếu chết rồi thì làm sao báo thù được đám súc sinh tộc thú này?

Nếu chết thì làm sao đi báo thù người phụ nữ đó?

Trong lòng ông ấy vẫn kiên định ý nghĩ phải sống, nếu không thì ông ấy đã tự sát vì nỗi dày vò suốt mười ngày qua rồi.

“Bụp…”, Ninh Triều Thiên cúi người cầm búa vàng ở trước mặt rồi giơ lên đập về phía tảng đá.

Búa rất nặng, phải tầm hơn 100000 kg, được làm bằng kim loại đặc biệt. Với thực lực của Ninh Triều Thiên dùng búa này không quá khó nhưng vì ông ấy bị thương nặng nên lúc này mỗi lần giơ búa lên ông ấy lại chảy máu, xương cốt như gãy vụn.
Chương 535: Kịp thời cứu người

“Vậy còn được! Lão già này, hôm nay ông đây sẽ đứng canh chừng ở đây, nếu còn dám lười biếng thì ông đây sẽ dóc xương ra”, tộc nhân của tộc ‘Trâu một sừng’ cười dữ tợn, cảm thấy vô cùng sảng khoái, lớn tiếng quát. Hắn quát nạt rồi nhổ nước bọt lên mặt Ninh Triều Thiên mà không chút kiêng kị.

Mắt Ninh Triều Thiên đỏ ửng nhưng vẫn cúi đầu, vẫn hai tay cầm búa rồi dùng hết sức bổ về trước.

Mỗi lần vung tay lên là hai tay lại chảy đầy máu.

“Dùng sức đi! Không ăn cơm à, đúng là xương tàn, phải để ông đây quất roi thì mới dùng lực đúng không?”, nhưng tên tộc nhân kia vẫn không vừa ý, vẫn hừ lạnh quát lớn. Roi sắt trong tay vẫn giơ lên rồi cứ một lúc lại đánh xuống.

Ở cách đó không xa, một số chủ nô của tộc thú không kìm nổi mà bật cười thích thú: “Tê Đằng! Lại dày vò lão già đó rồi! Đúng là biết nịnh nọt thật đó”.

Hóa ra, tên tộc nhân đó có tên là Tê Đằng.

Vậy tại sao lại nói là hắn đang nịnh nọt?

Bởi vì mọi người đều biết, Chủ Bằng Sơn của Bằng Sơn lần này là Kim Nham vô cùng ghét loài người.

Nghe đồn, mẹ của Kim Nham là loài người, cũng vì thế mà bị Kim Bằng Thái Cổ ghét bỏ, thậm chí bị anh chị em cùng cha khác mẹ, thậm chí là bố ruột ghét bỏ, cảm thấy huyết thống của hắn ta không phải là Kim Bằng Thái Cổ thuần.

Vì vậy hắn ta hận mẹ mình tại sao lại là loài người? Từ đó hắn ta càng hận loài người hơn.

Trong mấy ngàn năm mà Kim Nham nhậm chức Chủ Bằng Sơn thì không thể thống kê được toàn bộ tù binh loài người đã gián tiếp hoặc trực tiếp chết trong tay hắn ta, nhưng cũng phải hơn chục ngàn người.

Phải biết rằng nô lệ loài người trên Bằng Sơn là vô cùng ít.

“Bụp!”, đúng lúc này Ninh Triều Thiên đột nhiên phun ra ngụm máu lớn.

Thậm chí ông còn cảm thấy trời đất quay cuồng rồi mềm nhũn người ra. Mặc dù không ngất đi nhưng toàn thân không còn sức lực, sức sống bắt đầu yếu dần.

Tiêu Nguyệt ở trên không trung chỉ biết cắn chặt răng.

Cô thầm nhìn xuống dưới, sắc mặt tái nhợt, sốt sắng và do dự…

Đến lúc này, cô gần như kiên định hơn.

Cô biết rằng, nếu mình kích động mà xông xuống dưới, khả năng lớn là không cứu được người mà ngược lại còn mất mạng.

Vì vậy, kể cả trước đó Ninh Triều Thiên bị sỉ nhục, bị đánh thì cô vẫn yên tĩnh nhìn, vẫn kìm chế, không đi nộp mạng.

Nhưng lúc này Ninh Triều Thiên sắp không ổn rồi, gần như sắp chết.

Nếu như cô không đứng ra thì kể cả sau đó Tô Minh có đến thì cũng muộn.

“Lão già! Vẫn giả bộ! Ông thật sự muốn ông đây quất chết đúng không? Lão già chết tiệt”, cùng lúc đó, sắc mặt Tê Đằng đỏ ửng, giơ roi sắt lên, quát lớn.

Hắn rất kích động. Bởi vì hắn nhìn thấy cậu chủ Kim Nham từ đằng xa đi đến, tất nhiên là hắn muốn thể hiện chút rồi. Vậy thể hiện kiểu gì đây? Tất nhiên là quất chết loài người rồi.

“Bụp…”.

Vì muốn thể hiện, cũng vì kích động quá mà Tê Đằng dùng với lực mạnh nhất. Cánh tay vạm vỡ, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, hằn lên màu xanh tím, dường như sắp khôi phục lại cánh tay trâu bò.

Sức mạnh khủng khiếp dồn vào cây roi sắt, âm thanh như xé tan bầu trời mang theo lực chết chóc quất về phía Ninh Triều Thiên. Hắn quất từ trên xuống như lưỡi liềm đoạt mạng của thần chết.

Ninh Triều Thiên đã cảm nhận được cái chết cận kề. Mặc dù trong lòng có khao khát sống mãnh liệt, ông rất muốn tránh roi này.

Nhưng đều bất lực vì ông ấy không còn chút sức lực nào. Vết thương quá nặng và tốc độ roi quá nhanh.

Cái chết thật sự đến gần rồi.

Lúc này trong đầu Ninh Triều Thiên hiện lên tất cả những gì đã trải qua trong cuộc đời như cảnh phim 4D vô cùng rõ nét. Thời gian đó lại dài vô cùng, như nhớ lại cả cuộc đời.

Sau đó, khi roi sắt chỉ còn cách Ninh Triều Thiên một chút nữa, Tê Đằng cũng đang phấn khích, sắc mặt hung hãn đỏ ửng lên thì đột nhiên…

Không ai có thể ngờ là…

“Bụp!”, âm thanh trầm bổng vang lên. Tất cả như ngừng lại.

Ánh mắt Tê Đằng nhìn về trước như đang nằm mơ. Cô gái này là loài người mà, từ đâu đến đây, lại còn xinh đẹp như vậy nữa.

Tiêu Nguyệt một tay nắm chặt roi sắt, trên khuôn mặt đẹp là vẻ tái nhợt. Bởi vì tay cô lúc này không còn cảm giác, chỉ có máu đang không ngừng chảy.

Tay nắm roi sắt của cô hoàn toàn bị rách da thịt.

Nếu như được thì tất nhiên Tiêu Nguyệt sẽ không chọn cách dùng cơ thể đi bắt lấy roi sắt như vậy. Nhưng không còn cách nào khác, thời gian có hạn, không còn lựa chọn khác. Nhưng nếu dùng binh khí thì sẽ mất kha khá thời gian, không kịp cứu người nữa.

Trong lòng Tiêu Nguyệt thầm thấy may mắn vì suýt nữa là không kịp cứu Ninh Triều Thiên rồi.

“Chết tiệt”, sắc mặt Tê Đằng ngưng lại, có chút đờ đẫn. Lúc này một tay khác của Tiêu Nguyệt đột nhiên giơ lên rồi chân khí tề tụ.

Chân khí chỉ ấn lập tức giơ lên và nhanh vô cùng.

Hơn nữa khí tức cũng ngưng tụ vô cùng mạnh.

Huyền chỉ này không hề đơn giản.

Tất nhiên là không đơn giản rồi, đây là một chỉ pháp thần thông trong ký ức Nữ Đế, có thể được Nữ Đế ghi nhớ thì làm sao đơn giản được.

Tê Đằng chỉ cảm thấy trước mặt mình dường như có một ngọn núi hoang cổ đang đè nặng về phía mình.

Thậm chí hắn còn cảm thấy khó thở, không biết nên làm thế nào.

Mặc dù là tộc thú, sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn cảnh giới nhưng hắn ở cảnh giới Chân Vương còn lâu mới bằng Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt ở cảnh giới Chân Hoàng, lại có ký ức Nữ Đế và huyết mạch đế vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK