• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Thẩm Băng Tuyền chết

Anh giống như luồng ánh sáng ẩn hiện chui vào trong không khí rồi lại xuất hiện trước mặt Lưu Vũ Đằng.

Tô Minh lựa chọn cách đánh gần.

Thực lực mạnh như vậy, nếu như không đánh gần thì sao xứng với bản thân được? Thể lực mạnh không chỉ nói đến sức mạnh mà còn có xương cốt, nội tạng và cả khí huyết, vv…

Bởi vì dung hòa khí huyết thì việc Tô Minh muốn lấy mạng đổi mạng là điều chắc chắn và anh nhất định có thể sống sót.

Đứng gần Lưu Vũ Đằng, Tô Minh dùng cùi chỏ đánh ra, đồng thời nhấc đầu gối lên.

Còn lúc này, Thẩm Băng Tuyền sắc mặt tái nhợt, da đầu cũng như vỡ vụn.

Cô ta đã tận mắt nhìn thấy thanh kiếm Hàn Phong Thập Cửu Châu sắc bén của mình bị bẻ gãy trong không trung.

Tuyệt vọng!

Cô ta thấy vô cùng tuyệt vọng!

Hàn Phong Thập Cửu Châu là tuyệt chiêu của cô ta.

Vậy thanh kiếm này mạnh đến mức nào? Nói một cách đơn giản thì ở Chân Diễn Tông có một số trưởng lão không đỡ được kiếm này.

Vì tu luyện thành công kiếm pháp này nên cô ta mới chính thức trở thành thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông.

Cả Chân Diễn Tông trong gần 50 năm trở lại đây chỉ có một mình cô ta tu luyện thành công.

Nói theo cách nói của sư tôn thì tu luyện kiếm pháp này thành công chứng tỏ người đó bước đầu đã nắm bắt được quy luật băng hàn.

Có nằm mơ Thẩm Băng Tuyền cũng không thể ngờ, chiêu này của mình lại bị kiếm của Tô Minh chém gãy như chém rau.

Cô ta đâu biết Tô Minh đã triển khai “Thiên Vẫn Kiếm”. Hơn nữa, cấp bậc của “Thiên Vẫn Kiếm” này còn cao Hàn Phong Thập Cửu Châu của Thẩm Băng Tuyền bao nhiêu lần.

Kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm thì không đáng nói, cũng không đến mức đáng sợ nhưng trên thực tế, kiếm thế ẩn chứa trong mỗi kiếm quang đều tạo thành kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, cộng với sự kết hợp của sát ý càng đáng sợ hơn.

Sao có thể mạnh đến vậy?

“Lá chắn Quy Linh!”, trong lúc sinh tử cận kề, Thẩm Băng Tuyền hét lớn một tiếng, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một lá chắn đơn giản nhưng chi chít hoa văn. Chiếc lá chắn khi được luyện ra đã chứa đầy chân khí.

Cô ta tiêu hao khá nhiều sức lực nên lúc này khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.

Lá chắn Quy Linh sáng rực, tạo thành một luồng ánh sáng hình bát giác chắn ở trước mặt cô ta.

Nhưng luồng ánh sáng vừa dâng lên thì…

“Xoẹt!”

Đột nhiên bị phá tan tành!

Nhưng một kiếm quang trong ba đường kiếm quang của Tô Minh cũng biến mất. Kể cả là vậy thì hiện giờ vẫn còn hai đường kiếm quang nữa.

Thẩm Băng Tuyền mặt không còn giọt máu, trong lòng thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ra mình không nên quản việc của nhà họ Thẩm.

Trong lúc sinh tử, khao khát được sống trỗi dậy trong Thẩm Băng Tuyền khiến cô ta đột phá.

Cảnh giới cảnh giới thiên vị sơ kỳ bị kẹt lại mấy tháng đột nhiên phá vỡ huyệt đạo và đạt đến cảnh giới thiên vị trung kỳ.

Thẩm Băng Tuyền vui mừng khôn xiết. Cô ta cảm giác mình như từ dưới địa ngục lên được thiên đàng.

Chân khí trong cơ thể lại dâng trào, điều đó có nghĩa là mình không phải chết nữa.

“Hàn Băng Thủ!”, Thẩm Băng Tuyền không do dự mà tung quyền cước ra.

Một đường chưởng ấn màu trắng bạc từ lòng bàn tay Thẩm Băng Tuyền mở rộng về phía trước rồi chui vào không trung, vô cùng linh động. Lúc này xuất hiện chưởng ấn hình năm ngón tay nắm chặt hai đường kiếm quang kia.

Hàn Băng Thủ cũng là một trong những tuyệt chiêu của Thẩm Băng Tuyền, là võ kỹ mà cô ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được từ buổi đấu giá. Mặc dù chỉ là bán bộ huyền cấp nhưng vô cùng hợp với cô ta. Cô ta đã tu luyện đến mức viên mãn, uy lực vô cùng mạnh.

Trong lúc Thẩm Băng Tuyền triển khai Hàn Băng Thủ thì tìm được cơ hội để thở rồi né sang bên cạnh.

Nhưng lúc vừa mới tránh sang bên thì nỗi tuyệt vọng lại ập đến. Bởi vì cô ta cảm thấy mình bị khóa chặt, muốn tránh cũng không được.

Sao có thể thế được? Thẩm Băng Tuyền bị dọa đến nỗi ngạt thở.

“Phụt…”, lúc này Hàn Băng Thủ cũng thất bại, cũng dễ dàng bị chém đứt.

Thẩm Băng Tuyền nghĩ xa quá rồi! Cô ta cứ tưởng mình đột phá được một cảnh giới nhỏ là đã có thể đỡ được hàn quang của Tô Minh rồi?

Đúng là mơ mộng!

“Tôi… Tôi không cam tâm!”, Thẩm Băng Tuyền tuyệt vọng gào thét.

Cô ta là niềm tự hào của giới thế tục Hoa Hạ, cô ta với thân phận là người trong giới thế tục mà lấy được vị trí thiếu tông chủ Chân Diễn Tông. Đây là niềm tự hào lớn thế nào? Từ trước đến nay chưa từng có!

Ở Chân Diễn Tông, cô ta từ một người luôn tự ti rồi phất lên, một mình một kiếm tu luyện và chỉ mất năm năm đã trở thành thiếu tông chủ mà người người kính sợ.

Cô ta còn muốn leo lên đỉnh cao của võ đạo, còn muốn dẫn dắt nhà họ Thẩm và Chân Diễn Tông đi đến đỉnh cao huy hoàng!

Nhưng những nguyện vọng này đều không thực hiện được rồi!

Thật đáng tiếc!

Đứng trước thực lực tuyệt đối thì Thẩm Băng Tuyền không cam tâm cũng chẳng làm được gì.

Đột nhiên Thẩm Băng Tuyền run rẩy…

Sau đó…

Kiếm như bị tách rời!

Vỡ vụn!

Máu tươi tuôn trào!

Kiếm quang của Tô Minh vô tình! Bất luận đối phương có giỏi đến đâu, có đẹp đến mức nào nhưng cô muốn giết tôi thì tôi sẽ giết cô.

Sau khi Thẩm Băng Tuyền chết thì Lưu Vũ Đằng như phát điên. Chân khí toàn thân bắt đầu trào dâng, toàn thân như rơi vào trạng thái của ác ma.

“Thằng khốn! Chết đi! Cùng chết đi!”, Lưu Vũ Đằng điên cuồng vận công đan điền, rơi vào trạng thái tự hủy diệt.

“Lui!”, đám người Triệu Thủ Chân, Giả Mộc, Khô Lâu và Hồng Bành định đánh lén phía sau Tô Minh nhưng lúc này đành dừng lại.

Hơn chục người đều với vẻ mặt kinh hãi vận chuyển thân pháp rồi lùi về sau.

Nhưng không kịp nữa rồi.

“Bụp…”.

Mấy kẻ trong đội lính Xương Sọ của Khô Lâu có thực lực kém suýt nữa bị hóa thành tro.

Một cường giả ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ mà tự hủy diệt thì uy lực đến mức nào? Đáng sợ chẳng khác nào bom hạt nhân.

Từ lúc tự hủy diệt rồi mở rộng sang phạm vi 33m, toàn bộ đều hóa thành bột vụn, trong không gian bị bắn ra rất nhiều luồng khí.

Cũng may là những người vây xung quanh cách đây khá xa, nếu không thì sẽ bị chết và thương nghiêm trọng. Kể cả như vậy thì cũng có khá nhiều người chảy máu mồm và máu mũi.

“Điền rồi! Điên thật rồi”, Hồng Bành mất kiểm soát mà hét lớn, đúng là bị dọa đến mức thất thần.

Hắn ta đâu có thể ngờ Tô Minh lại mạnh như vậy!
Chương 162: Thực lực của mình không bình thường

Hồng Bành cảm thấy, Tô Minh mạnh đến nỗi không còn là thực lực của con người nữa rồi!

Tô Minh giết Thẩm Băng Tuyền trong mấy giây?

Có thể người trong giới thế tục không biết Thẩm Băng Tuyền mạnh đến mức nào nhưng hắn ta biết. Thẩm Băng Tuyền là một trong người dẫn đầu lứa thanh niên ở Huyền Linh Sơn, là thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông, còn được gọi là yêu nghiệt tuyệt thế. Vậy mà bị giết trong mấy giây?

Điều quan trọng là, có lẽ Thẩm Băng Tuyền còn nhiều chiêu thức khác, còn nhiều chiêu ngầm chưa kịp dùng đã bị kiếm Tô Minh chém chết rồi!

Hồng Bành không thể chấp nhận được!

Còn Lưu Vũ Đằng cũng như phát điên mà tự hủy diệt?

Cảnh giới thiên vị hậu kỳ tự hủy diệt là điều vô cùng hiếm gặp ở Huyền Linh Sơn.

Điều này cũng khiến Hồng Bành không thể chấp nhận được.

“Cậu chủ…”, Giả Mộc hét lớn: “Bình tĩnh đi cậu chủ! Đừng sợ! Hắn đã chết rồi”.

Nói thật thì Giả Mộc cũng sợ.

Không phải là Lưu Vũ Đằng tự hủy diệt thì có lẽ Tô Minh đã giết chết bọn họ rồi.

Kiếm quang Tô Minh dùng để giết Thẩm Băng Tuyền trong mấy giây, đừng nói là ba kiếm liên tiếp, mà chỉ một kiếm thì đám người này cũng không đỡ nổi.

Nhìn lại đám Khô Lâu, bình thường tự xưng là không sợ chết, và quá quen mùi máu tanh nhưng lúc này ai nấy đều không ngừng run rẩy.

Chỉ khi tự mình cảm nhận thì mới biết thế nào gọi là thực lực mạnh thật sự.

Theo như suy nghĩ của đám người Hồng Bành và Thẩm Băng Tuyền thì để đội lính Xương Sọ cùng đến đây chỉ là bia chắn thôi.

Nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối đám người này còn không có cơ hội giao đấu trực diện với Tô Minh. Bởi vì họ quá yếu, đến nỗi còn không đủ tư cách làm bia chắn.

“Tô Minh…!”, Diệp Mộ Cẩn như sắp ngã qụỵ, nếu không phải là Chu Khánh Di đỡ thì cô ta đã ngã xuống đất rồi.

Rất nhiều gia chủ và người thừa kế của những gia tộc đẳng cấp đều với sắc mặt phức tạp.

Có những người thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có người tiếc nuối.

Lý do họ thở phào rất đơn giản. Vì Tô Minh quá mạnh, mạnh đến nỗi mà Tô Minh sống sót thì tất cả gia tộc lớn trong Hoa Hạ đều không dám thở mạnh? Tô Minh một mình một kiếm là có thể trấn áp cả Hoa Hạ, vậy thì những người khác còn làm được gì nữa?

Tiếc nuối là Tô Minh là yêu nghiệt siêu cấp, vậy mà chết như vậy thì… Tiếc quá!

“Tô Minh… Không chết chứ?”, Lạc Thu Thuỷ có chút thất thần, nước mắt tuôn rơi.

Lạc Phong chỉ biết cười khổ. Lưu Vũ Đằng ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ lại tự hủy diệt, hơn nữa còn đánh gần Tô Minh như vậy, Tô Minh có ở cảnh giới tôn giả thì cũng phải chết. Em gái mình ngây thơ quá đi.

“Chết rồi, chết rồi! Hay lắm…”, Lạc Hằng nắm chặt nắm đấm, thấp giọng lẩm bẩm, toàn thân toát mồ hôi, hắn cũng bị dọa chết khiếp.

Trước đó, hắn đâu có nghĩ Tô Minh mạnh đến nỗi có thể giết được đám người Thẩm Băng Tuyền, lại còn chiếm được ưu thế.

Hắn nghĩ Tô Minh sẽ bị giết trong tích tắc thôi.

Nhưng thực tế là…

Vì vậy, hắn nhớ lại lúc trước mình chế giễu Tô Minh mà lúc này sợ chết khiếp. Cũng may Tô Minh chết rồi, nếu không thì hắn sẽ thê thảm lắm.

“Tô Minh chết như vậy sao? Haiz! Không cam tâm, rõ ràng là…”, Ngô Lập Thần đứng trong đám đông nói. Nhà họ Ngô cũng là gia tộc đẳng cấp ở Ma Thành. Ngô Lập Thần thở dài có chút tiếc nuối. Nói thật thì hắn ta khá khâm phục Tô Minh, không hy vọng Tô Minh chết.

Lâm Đình cũng có mặt ở đây, cũng lắc đầu tiếc nuối. Tô Minh là thần tượng của hắn. Điều quan trọng là, rõ ràng là Tô Minh có cơ hội thắng, rõ ràng Tô Minh mạnh như vậy, cũng tạo nên rất nhiều kỳ tích, giết được cả Thẩm Băng Tuyền cơ mà. Nhưng lại bị một kẻ điên ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ tự hủy diệt rồi giết chết sao?

Đúng là không cam tâm!

“Cậu chủ! Chúng ta… Chúng ta quay về trước đi”, Triệu Thủ Chân lên tiếng nói, sắc mặt đã vô cùng khó coi. Bọn họ đã đánh giá Tô Minh quá thấp, suýt nữa bị tiêu diệt toàn bộ. Giờ đây có thể sống sót đã là tốt lắm rồi.

“Phải rồi! Đi! Chúng ta đi thôi”, Hồng Bành gật đầu mạnh, không muốn ở lại thêm một giây. Mặc dù trong lòng có chút không cam tâm nhưng về nhà vẫn là an toàn nhất.

Nhưng đúng lúc này…

“Đi ư? Đi đâu?”, trên không trung đột nhiên vang lên giọng nói.

Sau đó một bóng hình toàn thân đầy máu dần xuất hiện trên không trung.

Tô… Tô… Tô Minh…

Tất cả mọi người ở bên dưới đều thấy ngạt thở, thậm chí còn sợ đến nỗi ngã quỵ.

Tô Minh chưa chết!

Rõ ràng lúc Lưu Vũ Đằng tự hủy diệt, Tô Minh và Lưu Vũ Đằng cận chiến và Tô Minh bị khóa chặt ở bên trong rồi, sao có thể không chết được?

Ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng thấy đầu óc trống rỗng không dám tin.

Tô Minh chưa chết, đúng là phải cảm ơn bảo vật được tìm thấy dưới đáy hồ Linh Tuyền.

Bởi vì dung hòa được bảo vật đó nên Tô Minh có kho tàng huyết mạch, thân thể cường tráng và khí huyết dồi dào, mọi thứ đều mạnh ngoài tưởng tượng nên không thể chết dễ dàng như vậy được.

Không những không chết mà lúc này vết thương mà Lưu Vũ Đằng tự hủy diệt ban nãy giờ đây cũng lành lại.

Máu tươi trong cơ thể anh giống như linh dược vô tận, chỉ cần vận chuyển kinh mạch một ngày thì vết thương trong xương cốt, thịt, cơ bắp, nội tạng trong cơ thể đều có thể hồi phục nhanh chóng.

Một lát sau Tô Minh tiếp đất.

Anh đứng trước mặt đám Hồng Bành và Triệu Thủ Chân, cười nói: “Tôi vừa khởi động một lát mà các người đã định đi rồi? Ha ha…”.

Nụ cười đó cộng với máu tươi khắp mặt đúng là dọa người.

Sát ý toàn thân Tô Minh đã đến mức ngưng tụ.

Máu tươi phun trào…

Tôi muốn giết người!

Đột nhiên… Cây kiếm trong tay anh rung lắc…

Vừa xuất kiếm thì kiếm quang đã lóe ra.

Sau đó tất cả đều như ngừng lại, một giây sau, Triệu Thủ Chân và Giả Mộc đều chết.

Một kiếm hai mạng! Và hai mạng này đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ!

Không chỉ vậy mà sau chiêu kiếm này, thân hình Tô Minh lại bay ra, nhanh đến nỗi khó nắm bắt. Anh dường như một trận gió lướt tới bên cạnh đám người Hồng Bành và Khô Lâu…

Sau đó Tô Minh dừng lại, còn đám Hồng Bành và Khô Lâu cùng ôm cổ, máu tươi bắn ra, cổ họng bị cứa đứt.

Chết!

Tất cả đều chết không âm thanh!

Còn Tô Minh chỉ lặng lẽ đứng đó mặc cho Xích Ảnh kiếm đang nhuóm máu. Anh nhắm chặt mắt, trên mặt đều với vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không hề bình lặng.

“Không bình thường! Thực lực của mình…”, Tô Minh chấn động.

Mặc dù thực lực của anh nếu muốn giết chết đám người Triệu Thủ Chân, Giả Mộc và Hồng Bành là vô cùng đơn giản nhưng không thể đơn giản như ban nãy được, nhẹ đến nỗi chỉ như vừa thở một cái.

“Là máu tươi! Ban nãy, máu tươi của mình dâng trào! Không phải là ảo giác mà đúng là máu tươi dâng trào”.

Máu tươi dâng trào!

Tôi muốn giết người!

“Tại cái lão già tự hủy diệt kia”, Tô Minh cố tìm kiếm nguyên nhân máu tươi của mình dâng trào, cuối cùng chỉ có một đáp án.
Chương 163: Của đi thay người

Lão già đó chính là Lưu Vũ Đằng, là người ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ. Khi mà ông ta tự hủy diệt thì lực sát thương đã đạt đến cảnh giới tôn giả sơ kỳ và uy hiếp được mình. Vì vậy mình mới bị chảy máu.

“Nói cách khác, khi mình bị uy hiếp đến tính mạng thì máu tươi sẽ sục sôi khiến thực lực của mình sẽ tăng lên 50% trong thời gian ngắn”, Tô Minh thầm nghĩ. Lúc này anh cảm thấy máu trong cơ thể mình đã dần ổn định lại.

“Kho tàng huyết mạch trong cơ thể mình thật là khủng khiếp, mình chỉ vừa mới cắt ra một góc của tảng băng mà thôi”, Tô Minh lẩm bẩm. Lúc gặp phải nguy hiểm tính mạng, máu tươi sẽ trào dâng, thực lực tăng 50%. Đúng là nghịch lý. Đừng coi thường 50% này, bởi nó có thể đảo ngược thế cục.

Đồng thời lúc này, Lam Lại muốn bỏ chạy.

Ông ta sợ đến nỗi sụp đổ, có chút điên dại.

“Gia chủ Lam! Chạy đi đâu vậy?”, Tô Minh quét nhìn Lam Lại, nói.

“Tha cho tôi đi, tôi…”, Lam Lại nói với giọng cầu xin. Nhưng tiếc rằng lời nói chưa dứt thì đã bị Tô Minh xuyên thủng cổ họng.

Lam Lại cũng đã chết.

Cùng với việc công ty khoa học kỹ thuật Lam Phi bị chèn ép trên thị trường vốn, kinh tế của nhà họ Lam cũng bị ảnh hưởng nặng, nợ nần chồng chết thì 300 người trong viện võ đạo nhà họ Lam cũng chạy mất hơn nửa.

Tinh thần đoàn kết và dũng khí tự diệt của tất cả mọi người trong nhà họ Lam muốn xông lên liều mạng với Tô Minh giờ đây không còn nữa.

Lúc này kể cả Lam Lại chết thì cũng chả sao. Nhà họ Lam cũng coi như mất đi tư cách liều mạng với mình.

“Mộ Cẩn! Em tiếp nhận tất cả tài sản của nhà họ Lam đi. Còn đám người cố thủ nhà họ Lam em cũng cho người giải quyết hết đi”, Tô Minh nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.

Sau tối nay, nhà họ Lam sẽ trở thành ‘quá khứ’.

“Tô Minh! Chân Diễn Tông và nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn…”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh Tô Minh, nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng.

Quả thật sau tối nay nhà họ Lam sẽ bị diệt, sẽ đi vào dĩ vãng nhưng hai nhân vật lớn là nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn và Chân Diễn Tông thì nhất định phải báo thù.

Bởi vì Tô Minh đã giết con trai độc đinh của gia chủ nhà họ Hồng và thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông mà không chút nương tay.

“Nếu muốn báo thù thì để anh làm là được”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười nhạt, ánh mắt chứa đầy vẻ bá đạo và tự tin.

“Cậu chủ Tô…”, những tộc trưởng và người thừa kế của các gia tộc đẳng cấp đứng ở xung quanh lúc này đều cung kính đi lên trước và chào hỏi Tô Minh. Họ kính sợ đến tận xương tủy, thậm chí lúc chào hỏi mà cũng run rẩy.

“Vở kịch này xem có đã không?”, Tô Minh quét nhìn đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ rồi cười khinh bỉ.

“Cậu chủ Tô nói… Nói đùa rồi”, đám người Công Tôn Hạ cười trừ, khom người nói. Mặc dù trong lòng hận nỗi không thể băm Tô Minh thành trăm mảnh nhưng bề ngoài họ đâu dám thể hiện ra?

“Gia chủ Công Tôn! Nhà ông có hàn thiết nặng, tôi có thể mượn dùng một lát không?”, Tô Minh nhìn Công Tôn Hạ, hỏi mà không có ý che đậy.

Lần trước ở buổi đấu giá, Công Tôn Thần lấy ra hàn thiết nặng và linh khí làm bảo vật để đổi lấy nhân sâm ngàn năm nhưng cuối cùng lại thất bại.

Tô Minh từ lâu đã để ý đến hàn thiết nặng đó, bởi nó là nguyên liệu đẳng cấp để luyện binh khí. Nếu như có thể dung hòa vào trong Xích Ảnh kiếm của mình thì Xích Ảnh kiếm có thể biến chất, vậy thì sao có thể bỏ qua được?

Sau đó Công Tôn Thần dẫn Hứa Như Ý đến viện võ đạo nhà họ Diệp để gây phiền phức nhưng cuối cùng Công Tôn Thần bị mình đánh cho chỉ còn ngấp ngoái.

Lúc đó, Tô Minh cố ý lục tìm trên người Công Tôn Thần nhưng không tìm được. Rõ ràng là sau buổi đấu giá, Công Tôn Thần đã thu lại hàn thiết nặng đó.

Vốn tưởng rằng trong thời gian này không có cơ hội có được nó, thật không ngờ Công Tôn Hạ lại cho mình cơ hội.

“Cậu chủ Tô! Vậy… Vậy không ổn lắm chăng?”, sắc mặt Công Tôn Hạ trở nên khó coi. Mượn cái quái gì? Đúng là lừa đảo. Sau đó ông ta nói: “Nhà Công Tôn chúng tôi là đồng minh với nhà họ Diệp mà”.

“Không phải!”, Diệp Mộ Cẩn trực tiếp phủ nhận khiến Công Tôn Hạ vô cùng ngượng ngùng.

“Thực lực của cậu chủ Tô rất mạnh nhưng thế lực chống lưng phía sau nhà Công Tôn là Cửu Hư Tông ở Huyền Linh Sơn”.

“Ha ha… Tôi nghĩ, tôi đã là kẻ thù của nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông ở Huyền Linh Sơn, vậy thì thêm một Cửu Hư Tông cũng không vấn đề gì chứ?”, Tô Minh cười nói.

Lúc này, Công Tôn Thần trầm ngâm không lên tiếng.

Tô Minh nói đúng! Giả sử một người nợ 10 tỷ, thêm 5 tỷ, tổng cộng là 15 tỷ thì có làm sao?

Hắn thấy sợ, sợ Tô Minh sẽ đuổi cùng giết tận.

Thực lực mà tối nay Tô Minh triển khai đúng là có thể giết được cả nhà Công Tôn. Kể cả nhà Công Tôn huy động viện võ đạo và được kết quả tốt nhất và thật sự giết được Tô Minh thì cuối cùng nhà Công Tôn cũng bị diệt.

Trước tối nay, Công Tôn Hạ cảm thấy Tô Minh có mạnh đến đâu thì cũng không thể một mình giết chết được cả nhà Công Tôn đã kế thừa trăm năm. Nhưng sau tối nay ông ta mới nhìn rõ hiện thực.

“Nếu cậu chủ Tô đã cần thì… Thì nhà Công Tôn sẽ cho cậu mượn”, Công Tôn Hạ hít một hơi thật sâu, nói.

Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn.

Tất cả chỉ có thể đợi đến khi diễn ra buổi giao lưu viện võ đạo của 8 gia tộc thôi, à không, phải là 7 gia tộc chứ.

Đồng thời lúc này, Cơ Thương Hải cũng lên tiếng, nói: “Cậu chủ Tô! Nhà họ Cơ có hai tinh thạch hung thú rất lớn, để ở nhà họ Cơ cũng không làm gì, chúng tôi có thể cho cậu chủ Tô mượn”.

“Nhà họ Ngụy chúng tôi có một tinh thạch hung thú cũng có thể cho cậu chủ Tô mượn”, Ngụy Chấn Phong cũng nói.

Cơ Thương Hải và Ngụy Chấn Phong đều bị dọa chết khiếp. Coi như ‘của đi thay người’ vậy, ai bảo tối nay họ muốn đến xem kịch hay chứ? Không ngờ lại bị Tô Minh bắt thóp.

“Vậy thì cảm ơn các vị”, Tô Minh cười, nói. Tối nay thu hoạch quả không nhỏ.

Ở bên kia, đám con cháu nhà họ Lạc như Lạc Hằng, Lạc Minh Thành và Chương Hân Hoa đều sắc mặt tái nhợt, đặc biệt là Lạc Hằng.

“Thu Thủy! Anh cầu xin em một chuyện được không?”, Lạc Phong nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì thế anh?”

“Anh muốn làm anh vợ của cậu ta”, Lạc Phong nhìn Tô Minh, trong ánh mắt là sự sùng bái đến cực độ.

“Anh cút đi!”, sắc mặt Lạc Thu Thuỷ đỏ ửng, cô ta trợn trừng mắt nhìn Lạc Phong nhưng lúc này tim đang đập rất nhanh.
Chương 164: Thiên tài trăm năm có một

“Tô Minh, chúng ta về thôi”, Diệp Mộ Cẩn nói.

Tô Minh gật đầu.

Nhưng chưa đi được mấy bước anh lại như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đợi đã”.

Tô Minh quay đầu nhìn Lạc Hằng.

Trong chớp mắt, Lạc Hằng như bị đông cứng lại, hắn sợ đến mức không dám thở mạnh, mặt trắng bệch như người chết.

“Bốp!”

Một cái tát.

Tô Minh cho hắn một cái tát.

Nhìn thì chỉ là một cú đánh bình thường nhưng xương trên mặt Lạc Hằng đều bị đánh gãy, nửa bên mặt vỡ nát, máu tươi trào ra trông vô cùng thê thảm. Hắn bị đánh bật mấy chục mét, đâm xầm vào một góc trong sảnh biệt thự rồi hôn mê, không rõ sống chết.

Người nhà họ Lạc bao gồm bố của Lạc Hằng – Lạc Minh Thành và mẹ hắn Chương Hân Hoa đều không dám lên tiếng.

“Tôi thật sự không có quan hệ gì với nhà họ Lạc hết”, Tô Minh lạnh lùng nói một câu rồi rời đi, nhưng trước đó anh vẫn gật đầu với Lạc Thu Thủy. Nhà họ Lạc là nhà họ Lạc mà Lạc Thu Thủy là Lạc Thu Thủy.

Người nhà họ Lạc lúc này đều sợ muốn chết.

Tô Minh muốn giết sạch bọn họ là chuyện đơn giản nhưng may mà anh không làm vậy.

Sau khi Tô Minh rời đi.

“Chú hai, chú hài lòng rồi chứ? Nhà họ Lạc chúng ta vốn có thể quật khởi rồi”, Lạc Thu Thủy lạnh lùng nhìn Lạc Minh Thành cùng những người dòng chính khác nhà họ Lạc.

Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Minh, nếu tối nay nhà họ Lạc không chọc gậy bánh xe, tách bạch quan hệ với anh thì cho dù họ không giúp đỡ gì, anh cũng có thiện cảm với họ. Đối với nhà họ Lạc mà nói thì vô cùng có lợi.

Lạc Minh Thành nghiến răng nói: “Phải, Tô Minh rất mạnh, thiên tài trăm năm có một nhưng hắn và nhà họ Hồng, Chân Diễm Tông ở Huyền Linh Sơn là kẻ thù không đội trời chung, tôi không tin một mình hắn có thể chống lại hai môn phái ở Huyền Linh Sơn”.

Đúng thế!

Người nhà họ Lạc mắt sáng lên, không còn quá hối hận nữa.

Hôm nay, mặc dù Tô Minh thể hiện ra thiên phú hơn người cùng thực lực mạnh mẽ nhưng anh lại là kẻ thù của hai thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn.

Ai biết anh còn sống được mấy ngày nữa chứ.

“Phải không? Nửa tiếng trước các người còn cho rằng Tô Minh nhất định sẽ chết đấy”, Lạc Thu Thủy cười khẩy.



Hôm sau.

Hội đấu giá Tứ Đỉnh.

Tô Minh đưa thuốc mà anh điều chế riêng cho Tiêu Nhược Dư, loại thuốc này có thể khiến vết sẹo còn sót lại trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất.

“Cảm ơn anh, tối qua thật xin lỗi”, Tiêu Nhược Dư nhận thuốc rồi khẽ nói, cô ta có hơi áy náy.

Cô ta xin lỗi là vì tối qua không đến Ma Thành giúp anh.

Cô ta muốn đi nhưng đáng tiếc, một bán bộ thiên vị như cô ta đi cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể thêm gánh nặng cho anh vì thế cô ta định đi cùng dì Cầm bởi dì Cầm dù sao cũng là thiên vị trung kỳ, có thể giúp được ít nhiều.

Nhưng dì Cầm lại trực tiếp từ chối với lý do: Tô Minh phải chắc chắn mới đi, nếu anh không giải quyết được thì bọn họ đến cũng chẳng thay đổi được kết quả.

“Không sao”, Tô Minh cười nói, không hề có ý trách cứ.

Anh và Tiêu Nhược Dư chỉ là bạn, cô ta không thiếu anh cái gì.

Anh trị khỏi sẹo cùng vết thương cho Tiêu Nhược Dư, cô ta lại cho anh nhân sâm ngàn năm, như vậy là lời rồi.

Từ trước đến nay, Tô Minh không cảm thấy mỗi người phải có nghĩa vụ giúp đỡ người khác, nói gì đến phải hy sinh cả tính mạng của bản thân.

“Ừm”, thấy Tô Minh không tức giận, Tiêu Nhược Dư thở phào nhẹ nhõm rồi lấy một chiếc hộp gỗ trong chiếc tủ ở bên cạnh ra: “Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn, Chước Dương Quỳ mà anh cần, mỗi loại 30 cây đã đủ chưa?”

“Đủ rồi”, Tô Minh gật đầu, có cả kinh ngạc và mừng rỡ. Hiệu suất làm việc của hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là cao!

Xem ra hợp tác với Tiêu Nhược Dư là đúng.

“Vẫn chưa thể đến Ma Thành lấy bảo khố ư?”, Tiêu Nhược Dư hỏi.

Chừng nào Tô Minh còn chưa lấy bảo khố thì quan hệ giữa họ vẫn chỉ là bạn bè, giao dịch mà thôi, không phải là người cùng hội cùng thuyền.

Cô ta có hơi sốt ruột.

Thực ra, tối qua dì Cầm không muốn đến Ma Thành cũng có một phần vì Tô Minh chưa lấy bảo khố.

“Cứ đợi khoảng nửa tháng đã, sau đó cô cùng tôi đến Ma Thành”, Tô Minh nghĩ rồi nói.

Anh tự tin trong vòng nửa tháng có thể củng cố hoàn toàn cảnh giới thiên vị sơ kỳ này, đến lúc ấy đi lấy bảo khố rồi nâng cao cảnh giới là vừa đẹp.

“Được”, Tiêu Nhược Dư gật đầu.

“Tạm biệt”, Tô Minh cũng gật đầu rồi rời đi. Anh hiện tại chỉ nghĩ đến ba loại cây thuốc trên tay, có chúng là có thể dùng nước Vận Nham rồi.

“Dì Cầm, nếu tối qua…”, sau khi Tô Minh rời đi, Tiêu Nhược Dư thở dài.

Một bóng người xuất hiện.

Đó chính là dì Cầm.

“Không cần hối hận. Cậu ta không hề trách cô chủ, hơn nữa ngày tháng còn dài”, dì Cầm nói: “Đương nhiên, nếu tối qua đi thì càng tốt… Đáng tiếc bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Tôi đảm bảo với cô chủ, từ hôm nay trở đi, cô chủ muốn đầu tư bất kỳ thứ gì vào cậu ta, thậm chí là bỏ ra cả tính mạng của mình thì tôi cũng chỉ tán thành chứ không ngăn cản nữa”.

“Vì sao?”, Tiêu Nhược Dư ngây ra.

“Bởi vì cậu ta xứng đáng”, dì Cầm lẳng lặng nói.

“Cô chủ, cô có biết Huyền Linh Sơn phân loại thiên tài thế nào không? Thường thì có thể phân thành mười năm có một, 50 năm có một, trăm năm có một”.

“Nhưng cho dù là thiên tài trăm năm có một thì cũng khó thể mà làm được đến mức trong vòng vỏn vẹn 3 phút, một người một kiếm giết chết 4, 5 tu giả võ đạo hơn mình một, thậm chí 2 cảnh giới”.

“Thiên phú về võ đạo của cậu ta thế gian hiếm gặp, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng phải xếp số 1, số 2, đứng trong top 10 địa bảng rồi”.

“Dì Cầm lúc trước đánh giá thấp cậu ta. Thiên tài bậc này chỉ cần không chết thì tương lai có thể dễ dàng trở thành vô địch ở Huyền Linh Sơn”.



“Bên Đại cung phụng phải làm thế nào? Hình như ông ta đã đánh hơi được cái chết của Phong Minh rồi?”, Tiêu Nhược Dư hỏi.

“Dùng tử vệ tranh thủ thời gian cho Tô Minh”, dì Cầm trầm trọng nói.

Lúc này, Tiêu Nhược Dư thật sự tin tưởng dì Cầm đã sẵn sàng đặt cược tất cả vào Tô Minh rồi.
Chương 165: Thiên Vẫn kiếm

Tử Vệ là di sản mà bố cô ta để lại.

Tổng cộng có 18 người, mỗi người đều là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ nhỏ.

Từ khi còn bé, bọn họ đã được đào tạo trong môi trường võ đạo tốt nhất, thực lực rất mạnh, ai nấy cũng là cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ, thậm chí là bán bộ thiên vị.

Hơn nữa 18 người bọn họ kết hợp lại thì sức mạnh còn tăng lên gấp nhiều lần.

“Nhưng cho dù sử dụng tử vệ thì hẳn cũng không phải là đối thủ của Đại cung phụng”, Tiêu Nhược Dư cau mày.

Tử vệ có mạnh đến đâu thì cũng không phải là vô địch. Đại cung phụng là tôn giả sơ kỳ, một trong những người mạnh nhất ở hội đấu giá Tứ Đỉnh.

“Không cần đối đầu trực tiếp với đại cung phụng, chỉ cần gây sự khiến ông ta không rảnh bận tâm đến tung tích của con trai mình là được”, dì Cầm lạnh lùng nói: “Để tử vệ đi giết những người trẻ tuổi dòng chính nhà họ Phong, giết được bao nhiêu thì giết, sau đó cố gắng đổ tội lên đầu đại trưởng lão, thuận tiện giết luôn mấy người dòng chính nhà ông ta, để bọn họ tự cắn lẫn nhau”.

Mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên.

Cách hay.

Nếu vậy thì cho dù không thể khiến Đại cung phụng và đại trưởng lão đấu với nhau thì cũng có thể khiến bọn họ gặp đủ phiền phức, tạm thời không có thời gian đi tra xét sự mất tích của Phong Minh, như vậy có thể tranh thủ thời gian cho Tô Minh.

Viện võ đạo nhà họ Diệp.

Giáo tôn các.

“Tô Minh, anh về rồi…”, Lam Tuyết vẫn luôn đứng đợi ở cửa sảnh, khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt, mấy tiếng này với cô mà nói dài như cả năm.

Cô đã biết việc Tô Minh đến Ma Thành rồi.

Mặc dù không biết rốt cuộc anh phải đối mặt với cao thủ cỡ nào nhưng các học viên thực lực mạnh mẽ của viện võ đạo nhà họ Diệp đều đã ra mặt rồi, có thể thấy đối phương rất mạnh.

Vì thế cô lo lắng muốn chết.

“Trời lạnh vậy mà em cũng không mặc nhiều vào, người thật lạnh”, Tô Minh bước đến ôm lấy Lam Tuyết rồi khẽ nói. Anh cảm nhận được hơi ấm trên người cô cùng mùi hương nhàn nhạt vấn vương, trong lòng không khỏi thấy yên bình.

“Anh đói chưa? Em đi nấu cơm cho anh”, Lam Tuyết dịu dàng nói.

“Tối nay nhà họ Lam sẽ trở thành quá khứ”, Tô Minh nói khẽ bên tai cô.

Cơ thể Lam Tuyết run lên.

“Em vẫn còn tình cảm với nhà họ Lam?”

“Không phải, em chỉ là kích động mà thôi. Từ khi bố mất, em không lúc nào không hy vọng nhà họ Lam bị hủy diệt, cuối cùng ước nguyện cũng trở thành sự thực rồi”, Lam Tuyết nói.

Tiếp đó, cô đột nhiên ôm lấy cổ Tô Minh: “Anh bế em lên tầng”.

Cảm xúc của Lam Tuyết lúc này thay đổi kịch liệt.

Trở nên hưng phấn.

Tô Minh sao có thể nhịn nổi?

Anh không ăn cơm nữa mà bế Lam Tuyết lên tầng.





Hai tiếng sau.

Lam Tuyết còn đang ngủ.

Tô Minh mặc quần áo, xuống giường rồi đi đến phòng thuốc.

Đến nơi, anh lấy Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn cùng Chước Dương Quỳ ra rồi bỏ vào trong vò thuốc, bắt đầu luyện chế.

Bởi vì không có lửa đặc biệt nên anh chỉ có thể dùng loại lửa bình thường, tốc độ luyện chế cũng hơi chậm.

Tô Minh dùng tới mấy tiếng để luyện.

Sáng sớm hôm sau, ba loại thuốc có tính ăn mòn cực mạnh đã được luyện chế thành chất lỏng màu tím đen không mùi không vị nhưng Tô Minh biết rõ tính ăn mòn của chúng đáng sợ đến nhường nào.

Anh lấy nước Vận Nham ra rồi đổ toàn bộ vào.

Cảnh tượng thần kỳ chợt xuất hiện. Chất lỏng màu tím đen cùng nước Vận Nham hòa vào nhau biến thành màu đỏ máu!

Hơn nữa độ đặc của chất lỏng giảm xuống chỉ còn lỏng như nước, lại còn hơi trong suốt.

Tô Minh lấy Xích Ảnh kiếm ra.

Một tay anh cầm vò thuốc, một tay cầm Xích Ảnh kiếm, anh nghiêng vò thuốc khiến chất lỏng màu đỏ tươi đổ lên thân kiếm.

Cảnh tượng thân kiếm bị ăn mòn hoặc chất lỏng theo thân kiếm rơi xuống đất không xuất hiện.

Mà là…

Chất lỏng màu đỏ tươi bị thân kiếm hấp thụ.

Vô cùng quỷ dị.

Nhìn kỹ thì thấy trên mặt kiếm gợn lên rất nhẹ, tham lam mà hấp thụ hết chất lỏng màu đỏ.

Cho đến khi trong vò thuốc không còn lấy một giọt.

Lúc này, Xích Ảnh Kiếm hơi rung lên.

Tô Minh nắm chặt lấy nó, khống chế không cho nó phát cuồng. Cánh tay anh cũng theo đó mà run lên.

Mấy phút sau.

Xích Ảnh kiếm cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nhưng tất cả mọi vật trong phòng thuốc đều đã bị lưỡi kiếm chém đứt.

Trên thanh kiếm xuất hiện sắc đỏ máu kỳ dị.

Tô Minh bứt lấy một sợi tóc.

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, Xích Ảnh kiếm đã vung lên liên tiếp mười lần, mà sợi tóc đã bị chia thành mười một đoạn.

“Còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng”, Tô Minh lầm bẩm, trong ánh mắt tràn ngập sự mừng rỡ.

Xích Ảnh Kiếm vẫn chỉ là linh khí tầm thường.

Nhưng độ sắc bén ít nhất đã tăng lên gấp 3 lần.

“Hahaha…”, Tô Minh không nhịn được cười to.

Lúc này.

Tại Ma Thành.

Bầu trời phía trên nhà họ Lạc.

Không ai để ý thấy bóng hình một ông lão ẩn giấu trong không khí.

Ông lão mặc kỳ bào màu xám, chỉ có một mắt, da mặt nhăn nheo còn hơn vỏ cây. Tay ông ta cầm một thanh đao trúc loang lổ vệt đen như mực, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy màu đen đó là do rất nhiều máu tươi đông đặc mà thành, không biết ông ta đã giết bao nhiêu người.

Ông lão nhìn chằm chằm bên dưới, im lặng một cách kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, ông ta lẳng lặng nói: “Thiên Vẫn kiếm cuối cùng cũng hiện thế rồi? Luồng khí tức này chắc chắn là Thiên Vẫn! Nếu vậy tức là nó vẫn luôn ở nhà họ Tô, thành phố Dương Giang, giới thế tục, nhưng tại sao người mà cung chủ phái đến ba năm trước không đi tìm? Vậy mà lại rơi vào tay Tô Minh nhà họ Tô, thật thú vị. Mình phải lập tức đi bẩm báo với cung chủ”.

Đúng vào lúc này.

Một bóng người quỷ dị hiện ra từ trong không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK