• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Ở trong hư không tu luyện

Ông ta không khách khí nói, nếu cậu Tô Minh có thể đánh được một chiêu với cậu chủ cả, thì Tô Ưng ông cũng có thể viết ngược tên của mình.

"Cậu chủ cả, đã đến tầng trái đất, Tô Ưng đương nhiên một lòng với cậu chủ cả, nhưng cầu xin cậu chủ cả nể mặt mũi gia chủ và phu nhân, đừng cho Tô Minh bất kì nỗi đau nào".

Ý tứ chính là, đừng giày vò Tô Minh.

Muốn giết thì cứ thẳng tay lấy mạng là được rồi.

Đây là điều duy nhất mà ông ta có thể thực hiện cho Tô Minh.

---

Tô Minh quả thực không còn ở trong kho báu vật ở Hoàng Cực cung nữa rồi.

Anh bây giờ đang ở trong hư không cách Thủ Hộ Sơn không xa.

Bởi vì, anh muốn luyện tập ‘Đại hoang vu quyền’, ở Thủ Hộ Sơn anh không cách nào hết mình được, nếu không có luyện 18 lần cũng tốn công vô ích.

Tô Minh chân đạp hư không, trên người có một cỗ khí tức hoang vu.

Giống như đầu nguồn hoang vu.

Khí tức hoang vu, thuần phác, không ngớt.

Vận chuyển toàn thân.

Mặc dù khí tức hoang vu thuần khiết, nhập thần đến độ không gì sánh được.

Nhưng, ánh mắt Tô Minh lại rất rõ ràng, không có một tia sa vào hoang vu.

"Ầm!"

Tô Minh không ngừng vận chuyển chân khí, đi theo một con đường vô cùng phức tạp.

Giữa làn sóng quyền quyết dập dờn, tầng tầng lớp lớp, loạn ảnh của dấu quyền kết thành hoa, dập dờn trùng điệp không ngừng trước người Tô Minh...

Mỗi một đạo dấu quyền đều lấy chân khí làm cốt, lấy khí tức hoang vu làm thần.

Mỗi một đạo dấu quyền được tung ra, hư không trước mắt, mọi âm thanh đều sa vào tiêu điều yên tĩnh, tàn lụi tuyệt vọng vô cùng!!!

Dưới khí tức hoang vu, ngay cả luồng khí hư không cực kỳ khủng bố cũng phải lùi bước, run rẩy, thậm chí tan thành làn gió hư không.

Lúc mới đầu, mỗi một quyền cước của Tô Minh đều rất khó khăn, đặc biệt là tốc độ ra đòn của anh quá chậm.

Quyền quyết càng phức tạp, thì dĩ nhiên càng mất nhiều thời gian để vận hành.

Cũng may, sau khi Tô Minh hoàn toàn hiểu rõ được con đường vận hành, bắt đầu giữ vững quy luật không gian, quá trình này quả nhiên không hề dễ dàng nhưng Tô Minh vẫn vô cùng kiên trì, nỗ lực từng chút một.

Sau mỗi một quyền đánh ra, nếu quan sát kỹ có thể thấy trên người Tô Minh có một vài vết thương hằn sâu vào da thịt, xương cốt.

Trông rất đáng sợ.

May mắn thay, sau khi những vết thương này xuất hiện, chúng ngay lập tức được khôi phục nguyên vẹn do tác dụng của thần huyết và kho tàng huyết mạch.

“Muốn phát huy được ‘Đại hoang vu quyền’, sức chống đỡ của cơ thể phải đạt được mức độ dị thường, cũng may mình đã nuốt thần huyết được luyện hóa, nếu không cho dù có kho tàng huyết mạch, không biết đến khi nào mới có tư cách tu luyện nó, nhắc tới cũng phải cảm ơn Mộ Dung Yêu", Tô Minh tự lẩm bẩm.

Thời gian trôi qua.

Trong hư không, Tô Minh căn bản không biết đã trôi qua bao lâu.

Anh chỉ biết tung ra từng quyền cước.

Chiêu thức thứ nhất của ‘Đại hoang vu quyền’, "Thương hải điêu linh" đã dần dần thành hình thành dạng.

Mỗi một quyền đánh ra, thoạt nhìn chỉ là một dấu quyền lặng yên không tiếng động.

Nhưng dấu quyền đột nhiên tản ra, khí tức hoang vu kết hợp với sức mạnh vô cực giống như sức mạnh khủng bố nghiền nát trời xanh, chấn động, mạnh tới đáng sợ!!!

Mạnh tới mức khó tin!

Sau khi chiêu thức thứ nhất của ‘Đại hoang vu quyền’ được tung ra, khí tức hoang vu làm lụi tàn tất cả, giống như ném mục tiêu công kích rơi vào trong trường hà nguyệt tuế kéo dài hàng trăm triệu năm, cho dù núi đá có cứng rắn đến đâu cũng không thể không có nham thạch, dù cho người tài giỏi, kiên cường, bừng bừng sức sống đến cỡ nào, nếu bị ăn mòn và phong hóa trong nguyệt tuế hàng trăm triệu năm cũng sẽ trở nên yếu đuối, chỉ cần một làn gió yếu ớt thổi qua cũng có thể bị tan biến, chính thời điểm này, khí tức hoang vu đi cùng quyền lực vô biên mới được tái sinh một cách mạnh mẽ".

Tô Minh thở dài nói.

"Thiên nữ tiền bối, cô nói xem, ‘Đại hoang vu quyền’ là chiêu thức võ công yếu nhất mà cô có thể lấy ra, thật sao?”, Tô Minh không nhịn được bèn hỏi.

Anh quả thực vô cùng hoài nghi.

‘Đại hoang vu quyền’ mạnh tới mức khiến Tô Minh nghi ngờ nhân sinh.

Thiên nữ tạo hóa lại nói đây là chiêu thức yếu nhất mà cô ta có thể lấy ra.

Không thể tiếp nhận nổi.

Đáng tiếc Thiên nữ tạo hóa không có phản ứng lại.

"Hà hà hà... đạt được chiêu thức thứ nhất của ‘Đại hoang vu quyền’ coi như cũng có chút thành tựu, nên rời khỏi hư không thôi", Tô Minh cảm thấy khá hài lòng.

Sức mạnh của ‘Đại hoang vu quyền’ vượt xa chiêu thức thứ nhất của Thiên Vẫn kiếm mà anh đã dốc lòng luyện tập!

Xem ra đây là đòn tấn công mạnh nhất anh có thể lấy ra lúc này.

Đương nhiên, đây là bởi vì chiêu thức thứ nhất của Thiên Vẫn kiếm, trên thực tế Tô Minh chưa thực sự học được, chỉ là hiểu được một chút hình dạng, phong ý cảnh và vân ý cảnh, còn không có thu hoạch gì, hoàn toàn không phát huy được uy lực thực sự của Thiên Cẫn kiếm, nếu không, có lẽ Thiên Vẫn kiếm cũng không hề kém cạnh so với ‘Đại hoang vu quyền’?

"Bây giờ mình đã mạnh đến đâu?", Tô Minh tự hỏi chính mình.

Ở cảnh giới còn chưa đạt đến bán bộ hóa thần, anh phải dựa vào sự linh hoạt của kiếm ý, mới có thể giết chết Tống Chân Thần đạt cảnh giới bán bộ Vạn pháp, Tống Chân Thần ngay cả tư cách chống lại chiêu thức thứ nhất cũng không có.

Dưa trên lực chiến đấu thực tế lúc đó, Tô Minh cảm thấy mình hẳn đã đạt đến cảnh giới Vạn pháp trung kỳ.

Bây giờ, nếu anh có thể tiến vào cảnh giới bán bộ Hóa thần thì cảnh giới của anh sẽ vượt lên một khoảng lớn.

Cộng thêm ‘Đại hoang vu quyền’

"Dưới cảnh giới Động hư, không cẩn thận cũng có thể vô địch, vậy trên cảnh giới Động hư, nói không chừng cũng có sức đánh một trận", Tô Minh phỏng đoán, huống hồ, bản thân còn có Thiên hỏa hỏa độc, Diệt thần linh, còn con át chủ bài một ngày có thể dùng Ma la kiếm một lần.

Tính toán kỹ lưỡng một chút, thật đúng là có chút sức lực.

Chính lúc rời khỏi tầng trái đất, đi về phía tầng võ trung, anh đã có sức lực.

Sau đó.

Tô Minh sải bước rời khỏi hư không.

Trở về thượng giới Thủ Hộ Sơn.

Cũng chính vào lúc này.

Không cần Giả Viêm truyền tin tới, Tô Ương cùng Tô Ưng đang đánh cờ, liền có thể cảm nhận được!!!

"Cậu ta xuất hiện rồi", Tô Ương cười nhạt, sát ý trong đáy mắt chấn động kịch liệt.

“Quả nhiên là trên người cậu Tô Minh có khí tức của gia chủ và gia mẫu”, ánh mắt Tô Ưng cực kỳ phức tạp.
Chương 307: Nhận anh em

Nam Cung Cẩn cũng phá không mà đến.

"Anh Tô Ương, Tứ chấp sự, là Tô Minh!", Nam Cung Cẩn có chút phấn khích cùng mong đợi, cô ta cũng cảm nhận được huyết mạch của chú Tô và dì Từ ngay giây phút đầu tiên khi Tô Minh xuất hiện.

Quả nhiên là con trai ruột của chú Tô và dì Từ.

Giả Viêm cũng mang theo người nhà họ Giả, vội vã đi tới.

Giả Viêm chưa kịp mở miệng, Tô Ương đã lên tiếng: "Tôi biết rồi".

Sau đó.

Nhóm người do Tô Ương đứng đầu, đột nhiên biến mất.

Sau đó lại xuất hiện ở đỉnh núi Thủ Hộ Sơn, kỳ quái xuất hiện ở trước mặt Tô Minh cách đó không xa.

Tô Minh vốn dĩ muốn lục soát Hoàng Cực cung một lát sau đó mới rời Thủ Hộ Sơn trở về hạ giới, nhưng không ngờ liền bị một đám người ngăn cản.

Ánh mắt của Tô Minh khẽ nheo lại.

"Hai người cảnh giới Động Hư, một người cảnh giới bán bộ Động Hư?", anh nhìn chằm chằm về phía Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn, trong lòng chấn động cực lớn, đặc biệt là Tô Ương cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, lại có thể đạt cảnh giới như thế, hơn nữa, cảnh giới của đối phương tương đối vững chắc, cũng không phải là loại đốt cháy giai đoạn tu luyện, mà chính là tu luyện từng bước tạo thành.

Tô Minh liền xác định được, ba người trước mặt là người đến từ nơi khác, có cấp bậc võ đạo cao hơn.

"Tô Minh, chúng tôi đến từ nhà họ Tô, anh ấy là anh trai của anh Tô Ương", Nam Cung Cẩn là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng, có lẽ là bời vì Tô Minh là con trai của chú Tô và dì Từ, mặc dù cô ta cảm thấy Tô Minh còn kém xa anh Tô Ương, cũng lo lắng Tô Minh trong tương lai sẽ cạnh tranh với Tô Ương vị trí tộc trưởng của nhà họ Tô, nhưng vẫn không nhịn được có chút gần gũi với Tô Minh, nhà họ Nam Cung từ xưa đến nay có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tô.

Hơi thở của Tô Minh hơi dồn dập.

Nhà họ Tô?

Đó là nhà họ Tô thật sao???

"Cậu hai, gia chủ và gia mẫu nếu nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ rất hạnh phúc", Tô Ưng cũng lên tiếng: "Tôi là Tứ chấp sự của nhà họ Tô".

Tô Minh liếc nhìn Nam Cung Cẩn và Tô Ưng, và gật đầu.

Cuối cùng đối mặt với Tô Ương.

Anh cả?

Không phải chứ.

Tô Minh không hề ngửi được một tia khí tức nào tương đồng với mình từ trên của Tô Ương.

Mặt khác, tuy là đối phương che giấu rất tốt, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được sát ý ẩn giấu bên trong của đối phương.

Người anh trai này muốn giết chết mình.

"Em trai, anh là anh của em, mấy năm nay em ở tầng trái đất chịu khổ rồi", Tô Ương mở miệng nói, đi tới trước mặt Tô Minh, ôm chầm lấy anh.

Khuôn mặt Tô Minh hiện lên một tia coi thường.

Diễn viên đạt giải Oscar à?

"Ờm, có thể bỏ ra được không?", Tô Minh đẩy Tô Ương ra: "Tôi còn có việc".

Tuy là anh không ngại cùng Tô Ương diễn tiếp.

Nhưng không cần thiết...

Vẻ mặt Tô Ương cứng lại, sát ý được che giấu trong lòng khẽ nổi lên một chút.

Cho mặt mũi mà không cần!!!

Vốn dĩ, bởi vì Nam Cung Cẩn ở đây, nên mới ra vẻ một chút, sau đó tìm một lý do để động thủ, cuối cùng lấy lý do mình không cẩn thận lỡ tay đánh chết Tô Minh.

Nào ngờ...

Tô Minh đã phá hỏng vở kịch hoàn mỹ hắn ta vẽ ra.

Thật đúng là không biết sống chết.

"Tô Minh, tại sao anh lại như vậy? Anh ấy là anh trai của anh, ngồi tàu con thoi hư không gần 2 tháng mới có thể đi tới cái nơi rách nát không chịu nổi, thiếu thốn linh khí này chỉ để nhìn thấy anh, anh lại có thái độ này sao?", Nam Cung Cẩn khó chịu.

Hơi thở bởi vì tức giận mà có chút gấp gáp.

"Ồ, vậy cảm ơn, bây giờ đã nhìn thấy tôi, các người có thể lên đường trở về rồi đấy", Tô Minh thản nhiên nói.

"Anh...", khuôn mặt xinh đẹp dưới tấm khăn che mặt của Nam Cung Cẩn có chút đỏ lên vì giận dữ: "Tô Minh, rốt cuộc anh có chút lòng cầu tiến nào không? Anh là máu mủ của chú Tô và dì Từ, tuy rằng anh về sau không có khả năng trở thành người thừa kế chức tộc trưởng của nhà họ Tô, nhưng anh cũng không thể cam chịu được! Anh lẽ nào không muốn đi cùng chúng tôi trở về nhà họ Tô sao? Anh là em trai của anh Tô Ương, anh nên phụ tá anh Tô Ương, anh..."

Nam Cung Cẩn còn chưa nói hết, thì Tô Minh đã nổi nóng.

Từ đâu ra một người ngực teo mà đầu óc cũng có vấn đề như thế này?

Tô Minh cũng lười nói nhảm cùng bọn họ.

Liền trực tiếp muốn phá không rời đi.

Nhưng.

Chưa kịp phá không.

Tô Ương liền chặn lối đi của anh.

"Em trai ngoan, dường như em có chút hiểu lầm với anh rồi", Tô Ương cười nói, muốn đi à? Đâu có dễ thế?

Tô Minh nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, nói:

"Hiểu lầm? Thứ nhất, anh không phải anh trai tôi, tôi và anh không có bất kỳ khí tức liên quan nào, cho nên anh chắc chắn không phải là bố mẹ tôi sinh ra!"

"Thứ hai, anh có thể lừa dối cái người ngực teo đầu óc đần độn này, nhưng anh vốn không lừa được tôi đâu, anh dùng gần hai tháng tới tầng trái đất chỉ vì muốn nhìn mặt tôi? Trong lòng anh tin sao? Anh muốn giết tôi thì có! Mặc dù, sát ý của anh được che đậy rất tốt! Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được!"

"Tôi nghĩ, bố mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, chỉ cần tôi chết rồi, người con nuôi là anh mới có thể giành được vị trí tộc trưởng".

...

Tô Minh nói xong.

Ánh mắt tàn nhẫn của Tô Ương khẽ run lên.

Tất cả đã bị nói trúng tim đen!!!

Cơ thể Tô Ương cũng run lên.

Còn Nam Cung Cẩn lại lớn tiếng mắng: "Cái rắm! Anh Tô Ương sao có thể là loại người như vậy? Là anh lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!"

"Ông hình như có chút áy náy, loại tính cách này của ông không tốt chút nào, từ khi ông chuẩn bị bước lên con thuyền của anh ta, đồng nghĩa với việc theo anh ta, chẳng khác nào phản bội chủ nhân, chủ mẫu của ông, phản bội nhà họ Tô, nếu đã như vậy, sao không kiên định một chút, còn cảm thấy áy náy với tôi làm cái gì? Xem ra, bố mẹ tôi đối xử với ông cũng không tệ", Tô Minh không thèm để ý đến Nam Cung Cẩn, loại con gái teo não này làm sao có thể sống tới ngày nay? Ngược lại, anh vô cùng có hứng thú nhìn về phía Tô Ưng, người đàn ông trung niên này có dáng vẻ rất xoắn xuýt.
Chương 308: Có chết cũng không dám tin

Tô Ưng run cầm cập.

Thậm chí, còn cúi đầu xuống.

Ông ta không dám nhìn thẳng về phía Tô Minh, bởi vì, Tô Minh gần như có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Quá đáng sợ.

Nam Cung Cẩn cũng thôi kêu gào.

Đôi mắt tuyệt đẹp phía sau tấm mạng che mặt kia, cuối cùng cũng đã ánh lên một vài sự nghi hoặc.

Tô Ưng lúc này quả thực không dám ngẩng đầu lên, giống như tâm can đã bị phơi bày ra hết, lẽ nào, những gì Tô Minh nói đều là thật sao?

“Không! Không thể nào! Anh Tô Ương là một người ngay thẳng và hiếu thảo!”, Nam Cung Cẩn bặm chặt môi lẩm bẩm.

“Còn cả anh nữa, có phải lúc này vui muốn chết rồi phải không, có phải cảm thấy, cuối cùng cũng trả được thù, cuối cùng cũng thấy tôi gặp chuyện đen đủi rồi đúng không?”, Tô Minh lại liếc nhìn sang Giả Viêm.

Giả Viêm lập tức nín thở.

Nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.

Cuối cùng cũng không nhịn được, gào tướng lên: “Anh chết chắc rồi, thứ rác rưởi như anh không thể nào sánh bằng với Tô công tử! Núi cao còn có núi cao hơn! Cười người hôm trước hôm sau người cười! Ha ha ha...”

“Thế sao?”, Tô Minh không hề dùng tới kim bạc, cố ý không để Giả Viêm chết ngay.

Dù sao, vẫn còn có kịch hay cho Giả Viêm được tận mắt chứng kiến.

Để hắn biết thế nào là tuyệt vọng

“Xem ra cậu đã quá hiểu nhầm người làm anh như tôi rồi, chi bằng, cậu cùng tôi trở về nhà họ Tô, về nhà họ Tô, tôi và cậu cùng hỏi rõ chuyện này với bố mẹ, được chứ?”, Tô Ương nói.

“Anh coi tôi là thằng ngu hả?”, Tô Minh cạn lời nói.

Đi cùng Tô Ương?

Trên đường trở về không khéo cũng mất mạng luôn!

“Em trai à, bao năm qua cậu một mình ở tầng trái đất thiếu sự giáo dưỡng của gia đình, nên mới không coi ai ra gì, mà cũng trở nên nông cạn quá rồi đấy. Đừng trách tôi, tôi chỉ đang dạy dỗ cậu chút thôi”, cuối cùng Tô Ương cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Tất cả mọi sử giả tạo, tới đây là chấm dứt.

Hắn ta sắp ra tay rồi.

“Dạy dỗ tôi? Anh có tư cách đấy chắc?”, Tô Minh bình thản cười một tiếng.

“Không có tư cách đúng không?”, Tô Ương giận điên người, cười lớn, cánh tay vừa vung lên đã đánh ra một quyền.

Lập tức.

Tiếng sấm sét rền vang.

Ánh tím rung chuyển.

Bầu trời xoáy tròn như hình vòng ốc.

Những dòng chữ màu tím giống như từng tia sét lớn chớp nháy kỳ lạ trước mặt Tô Minh.

Một chưởng ấn bay ra, gặp gió liền bùng nổ.

Tử điện tầng tầng lớp lớp, giống như biển động sóng trào, sức tàn sát và huỷ diệt khiến người ta phải cảm thấy rợn tóc gáy!

Nhất là luồng khí tức toát ra cùng với lôi điện, khiến lòng người cảm thấy tuyệt vọng.

Trong một chưởng nhỏ bé này, lại có cả càn khôn, trong càn khôn lại có cả lôi ý.

Vô cùng ngang tàng.

Ngay khi chưởng ấn vừa bay ra, một màn tử điện lan tràn khắp mọi nơi ở Thủ Hộ Sơn, gần như muốn cày nát cả ngọn núi.

Những người mạnh của hơn mười gia tộc hộ thần của Thủ Hộ Sơn, ẩn nấp không trung cách xa đó, mặc dù tất cả bọn họ đều đạt cảnh giới đoạt mệnh, cảnh giới hoá thần, nhưng giờ phút này, cũng nín thở, bị doạ sợ ngây người, mặt cắt không còn giọt máu. Cho dù đã đứng từ xa nhìn chưởng ấn màu tím đó, thế nhưng cõi lòng họ như muốn tan nát.

Chưởng ấn đó rốt cuộc mạnh đến thế nào chứ?

Tô Ương người được mệnh danh là người mạnh đến từ ngoại vực đó rốt cuộc mạnh tới nhường nào?

“Hình như anh Tô Ương ra tay mạnh quá rồi”, Nam Cung Cẩn lầm bẩm một câu.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng cô ta thì có, quyền mà Tô Ương vừa tung ra có tên Tử Tiêu Lôi Ấn.

Võ kỹ này lại là bán bộ cấp thiên.

Tuy không được coi là võ kỹ trấn tộc của nhà họ Tô, nhưng lại là võ kỹ thường được sử dụng.

Nhất là Tô Ương còn tinh thông lôi ý, quyền của hắn ta đánh ra còn được kết hợp cả với “Tử Tiêu Lôi Ấn”, nên uy lực càng mạnh hơn.

Nếu Tô Ương dùng tới chiêu này, thì Tô Minh ắt sẽ phải chết.

Việc này đâu phải là dạy dỗ giáo huấn gì.

Lúc này, Nam Cung Cẩn định can ngăn, cũng đã không kịp, mà cô ta cũng không đủ sức.

Sau lớp mạng che mặt, gương mặt cô ta lúc này đã trở nên trắng bệch.

Dường như nhìn thấy Tô Minh trong chốc lát đã bị đánh tan thành tro bụi.

Còn Tô Minh lúc này.

Lại vô cùng bình tĩnh.

Dồn sức tập trung.

Trong tay, Đoạn Lân Kiếm đã rung lên!

Dường như có chút phấn khích.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh sớm đã phòng bị trong trường hợp Tô Ương ra tay, cho nên, anh không hề có chút hoang mang lo sợ.

Sức mạnh thuần đạt tới 8 triệu kg.

Kiếm ý linh động sơ kỳ.

Quy luật không gian.

Khống chế sức mạnh.

Cùng lúc 199 thanh kiếm liên tục được chất chồng lên nhau.

Một loạt các kỹ thuật.

Đều được dùng tới.

Các thanh kiếm run động!

Trên chín tầng mây, con đường được xếp bằng kiếm dần hiện ra.

Tất cả từ trên chí dưới ở Hộ Thủ Sơn, phàm là người dùng kiếm, lúc này đều không thể khống chế nổi thanh kiếm của mình, mà chỉ có thể quỳ rạp xuống cùng với thanh kiếm.

Kiếm ý bao trùm.

Kiếm mang quyết tâm.

Soẹt một đường

Tựa như ảo giác.

Giữa màn điện quang hoả thạch.

Chiêu kiếm cùng điện lôi chưởng ấn va vào nhau.

Vừa tiếp xúc.

Tô Minh đã phải lùi về sau.

Lùi một bước liền nôn ra máu.

Thêm một bước nữa sắc mặt liền trắng bệch ra.

Anh phải lùi tới hai mươi bước, mới có thể dừng lại. Ngay khi dừng lại, giữa không trung chiêu kiếm và điện lôi chưởng ẩn cũng đã biến mất.

Lần đầu giao chiến, Tô Minh lại bị thương.

Thế nhưng, cũng là bị thương mà thôi, chiêu kiếm của anh, vẫn chống đỡ được với lôi điện chưởng ấn của Tô Ương.

“Tôi có chút coi thường sức chiến đấu của mình rồi”, Tô Minh thầm nghĩ.

Vốn dĩ, Tô Minh cũng đã ước đoán, chỉ có dùng tới “Đại hoang vu quyền”, mới có thể chiến đấu lại được với kẻ mạnh đến từ ngoài không gian.

Nhưng không ngờ rằng...

Lại không cần dùng tới!

Trên thực tế, là do Tô Minh đã đánh giá thấp kiếm ý của mình!

Kiếm ý linh động cấp bậc, thật sự rất mạnh.

“Cái gì?”, ở phía xa, ánh mắt hung hãn của Tô Ương chợt híp lại.

Giống như được chứng kiến chuyện không ngờ tới nhất trên thế gian này.

Trong suy nghĩ của hắn ta, nếu hắn ta dồn toàn lực, thì Tô Minh đáng lẽ phải lập tức hoá thành tro bụi ngay.

Chặn được đòn vừa rồi?

Dùng cái gì để chống đỡ cơ chứ?

Hắn ta đã dự đoán, Tô Minh sẽ không có cả cơ hội để di chuyển.

Dù gì, khoảng cách giữa cảnh giới bán bộ hoá thần của Tô Minh và cảnh giới động hư hậu kỳ của hắn ta là quá lớn.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lúc này...

Không nói tới Tô Ương, mà ngay cả Nam Cung Cẩm và Tô Ưng, cũng ngây người ra!

Cả hai người họ ngơ ngác.

Cho dù trong thế hệ trẻ của nhà họ Tô trên tầng võ đạo cao hơn, cũng không có mấy người có thể đỡ được một chiêu này của Tô Ương.

Ấy vậy mà một thanh niên mới 21 tuổi đầu ở tầng võ đạo thấp hơn, và còn mới chỉ đạt cảnh giới bán hộ hoá thần, lại có thể đỡ được một chiêu này của Tô Ương?

Chuyện này...

Cho dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn cảm thấy khó tin!

Có chết cũng không dám tin.
Chương 309: Thương Hải điêu linh

Mà càng đáng sợ hơn là, một giây sau dường như chẳng cần chờ đợi, vết thương của Tô Minh đã khỏi hẳn.

Như thể đang biểu diễn ảo thuật.

Tô Minh cũng không hề dùng bất cứ đan dược cực phẩm trị liệu vết thương nào!

Thế nào mà lại đột nhiên khỏi hẳn rồi?

Quái dị đến khiến người ta run sợ.

“Em trai tốt của tôi, cậu đúng là khiến cho người làm anh này ngạc nhiên hết sức!”, Tô Ương đằng đằng sát khí cất lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Xoẹt…

Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh kiếm.

Một thanh kiếm nặng màu đ

ỏ máu.

Kiếm rất rộng, phải rộng bằng mu bàn tay.

Trên kiếm có những hoa văn máu vằn vện đang dịch chuyển.

Có một luồng sáng bạc vất vít quanh lưỡi kiếm, hàn khí phả ra.

Trong tay Tô Ương cầm thanh kiếm nặng màu máu, khí chất cả người như thay đổi hẳn.

Trở nên nặng nề!

Vô cùng vô cùng nặng nề.

Kiểu nặng nề mà hắn ta chỉ cần hít thở thôi đã có thể đè chết người, đã có thể khiến cho một vùng không gian sụp đổ.

Không chỉ như vậy, trên cánh tay của Tô Ương còn có rất nhiều Lôi ý màu tím dập dềnh truyền vào trong thanh kiếm nặng màu máu, Lôi ý màu tím cùng với ánh sáng màu đỏ máu trên thanh kiếm đang hoà vào nhau rất nhanh, hoà thành một luồng khí bạo ngược đến cực điểm.

“Đừng!!!”, Nam Cung Cẩn đã tái mét mặt mũi, anh Tô Ương lần này đã nắm chắc phải lấy mạng Tô Minh rồi!

Đến Huyền Huyết kiếm đều lấy ra rồi.

Đây chính là Bán bộ Chân khí.

Mà vũ khí trong tay Tô Minh chỉ là Bán bộ Vương khí.

Hầu như không thể sánh được.

Chân khí mạnh hơn Vương khí rất nhiều rất nhiều.

Lúc còn ở nhà họ Tô, anh Tô Ương trừ phi gặp người buộc phải giết, hoặc là khi gặp nguy hiểm thì mới dùng đến Huyền Huyết kiếm, bây giờ thế nào mà lại dùng đến chứ?

Là thực sự muốn giết chết Tô Minh à!

Nam Cung Cẩn hốt hoảng.

Cô ta đột nhiên cảm thấy, anh Tô Ương hình như… hình như đến đây chuyến này chính là vì muốn giết chết Tô Minh!

“Đi chết đi! ‘Khung Sát Kiếm’!”, Tô Ương đâu còn để lọt tai giọng nói của Nam Cung Cẩn nữa, trong đầu óc hắn chỉ còn lại ý muốn giết chóc.

Chỉ muốn Tô Minh chết.

Huyền Huyết kiếm đột nhiên vung lên chỉ thẳng về phía Tô Minh.

Bóng kiếm màu máu lạnh buốt, nhức mắt như thể hàng ngàn tia lazer tập trung lại, chồng lên nhau, hoá thành một chùm bóng kiếm đỏ tươi lao về phía Tô Minh.

Âm thầm lặng lẽ nhưng phớt lờ cả không gian và thời gian, phá huỷ tất cả mọi rào cản!

Tiến về phía Tô Minh như thể dùng thuật dịch chuyển tức thời.

“Xem cậu có chết không?!”, gương mặt Tô Ương vặn vẹo, ý giết chóc lồ lộ, bóc sạch lớp nguỵ trang, đến đôi tròng mắt cũng khẽ vằn đỏ bởi sát khí đang sục sôi.

Lúc này, ánh mắt Tô Minh trở nên nghiêm trọng.

Anh cảm nhận được hơi thở tử vong.

Chiêu trước đó mặc dù Tô Ương cũng ra tay mà không hề lưu tình, nhưng lại không nghiêm túc như thế này, hơn nữa cũng không dùng đến Bán bộ Chân khí, cũng không sử dụng Lôi ý đến trình độ cực cao thế này.

Mà chiêu này, rõ ràng Tô Ương đã dùng hết sức lực.

Xuất chiêu hết một trăm phần trăm sức mạnh.

Rất mạnh!!!

Mạnh đến mức máu tươi toàn thân Tô Minh như muốn chảy ngược.

Mạnh đến mức kho báu huyết mạch cũng đang kêu gào.

Tô Minh không hề do dự, dứt khoát dùng đến ‘Đại hoang vu quyền’.

Một tích tắc.

Mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng.

Hoang vắng vô hạn.

Tứ phía điêu tàn.

Không khí đông đặc.

Tất cả mọi thứ dường như đều bất động.

Duy chỉ có một chưởng quyền ấn đang dao động.

“Đáng chết!!!”, tiếng quát phẫn nộ đầy kinh hoàng của Tô Ương vang lên, trong thoáng chốc lan ra khắp nơi.

Vào khoảnh khắc khi Tô Minh đánh chiêu ‘Đại hoang vu quyền’, thức thứ nhất của ‘Thương Hải Điêu Linh’ thì ‘Khung Sát kiếm’ của hắn ta đã không phải là đối thủ.

Cấp bậc cua ‘Đại hoang vu quyền’, hắn ta không dám tưởng tượng, là cấp bậc quá cao, vượt xa khỏi sự tưởng tượng.

Ngoài ra, luồng khí tức hoang vu kia đã đạt đến mức có ý cảnh, rất là đáng sợ, phải biết là, ý cảnh của Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, trong tình huống này còn có thể lĩnh ngộ được ý cảnh?

Đây vốn là một việc không tưởng.

Nhưng người em trai này của mình đã làm được rồi.

Quả thực là giật cả mình.

Ngoài ra, luồng ý cảnh này còn không phải là ý cảnh bình thường, là ý cảnh đặc thù.

Ý cảnh, cũng phân thành rất nhiều loại, loại thông thường nhất như Sát ý, Kiếm ý, Đao ý, Quyền ý v.v… những ý cảnh này mặc dù cũng mạnh nhưng dù gì, để so sánh thì vẫn rất bình thường.

Khắp chư Thiên vạn Giới, có rất nhiều tu giả võ đạo dùng kiếm, dùng đao v.v… để tấn công, những ý cảnh này đương nhiên cũng rất bình thường.

Nhưng, ý cảnh đặc thù, có thể nói là rất hiếm có, cực kỳ cực kỳ hiếm gặp, cho dù là ở tầng võ cao cũng vô cùng khó thấy được, nói thực, đây là lần đầu tiên Tô Ương cảm nhận được ý cảnh đặc thù này.

Bởi vì ý cảnh đặc thù quá mức đặc thù, hiếm có, cho nên rất khó để phá hoặc chặn nó.

Tô Ương rõ ràng đã nói với chính mình, luồng khí tức hoang vu vô tận này đến từ Tô Minh đều không phải là thật.

Nhưng hắn ta vẫn không khống chế được ý chí chiến đấu trong lòng dần trở nên hoang vu, tan tác, Chân khí điêu tàn, suy bại, cho dù khí thế của ‘Khung Sát kiếm’ từ trước luôn không đổi cũng bắt đầu ai thán, điêu linh.

Khí tức hoang vu này quả thực quá đáng sợ!

Đâu chỉ Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn cũng đều không kiềm được mà tâm trạng trở nên sa sút, nhịp thở cũng khó khăn, hô hấp từ từ chậm lại, đến vận chuyển Chân khí và Đan Điền đều bị ảnh hưởng.

Cả người giống như bị ném vào trong một thế giới không hề có chút sức sống, ngập đầy tử khí, thất bại và diệt vong, ảnh hưởng cực lớn đến tâm trạng của mọi người, hận không thể dứt khoát tự nổ Đan Điền, tự phế Võ đạo.

“Chiêu… chiêu… chiêu này thực sự quá khủng khiếp”, Tô Ưng bị doạ cho toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, liên tục nuốt nước bọt.

Cũng chính vào lúc này.

Quả nhiên, bóng kiếm của ‘Khung Sát kiếm’ vỡ nát tan tành thành những mảnh vụn đầy màu sắc.

Vốn dĩ là không thể chặn lại được một quyền của ‘Thương Hải Điêu Linh’, đừng nói là chặn lại, cho dù chỉ kéo dài chút thời gian cũng không được!

“Tô Ưng, giúp tôi!!!”, Tô Ương lúc này còn để ý gì đến sĩ diện với người cùng phe gì nữa, đâu có nhớ đến việc bản thân mình đang đấu tay đôi với Tô Minh nữa, thậm chí chẳng còn muốn “dạy dỗ” Tô Minh, chỉ muốn được sống tiếp, hắn ta gào lên thật to.
Chương 310: Gắng sức tìm hy vọng trong cõi chết

Tô Ương vẫn khá là yêu nghiệt, nếu không thì dưới luồng khí tức hoang vu kia, lúc này, hắn ta đâu còn tâm trạng để đi cầu cứu được nữa?

Chính bởi vì đủ yêu nghiệt nên Tâm võ đạo mới đủ kiên định, khí tức hoang vu không hề gây quá nhiều ảnh hưởng đến hắn ta.

Đương nhiên, dù khí tức hoang vu không gây ảnh hưởng nhưng Hoang vu chi quyền ấn kia lại ảnh hưởng đến hắn ta, mang đến khí tức tử vong khó nói thành lời cho hắn ta.

Hoang vu chi quyền trong lúc dao động, nơi nó đi qua, bốn bề tịch diệt!

Cùng lúc khi Tô Ương thét lên, hắn ta nuốt luôn một viên đan dược.

Xung Huyệt đan.

Là một loại đan dược cực kỳ quý hiếm, vì là cậu chủ cả của nhà họ Tô nên trong tay hắn ta mới chỉ có một viên này mà thôi.

Viên Xung Huyệt đan này có thể xung huyệt cho bất cứ cảnh giới nào, cũng tức là có thể đột phá cảnh giới.

Đương nhiên, do trên thực thế, không bao lâu trước Tô Ương mới đột phá cảnh giới Động Hư Trung kỳ, cho nên cảnh giới về căn bản là đã ổn định, cho nên dùng Xung Huyệt đan cũng lãng phí, thậm chí còn có chút ảnh hưởng đến căn cơ, nhưng lúc này không dùng thì hắn ta sẽ chết.

Chắc chắn sẽ chết.

Hoang vu chi quyền ấn nhìn như thể rất từ tốn nhưng thực chất đã khoá chặt lấy mình.

Trốn không thoát.

Chỉ có thể gắng chịu.

Thực lực của hắn ta, không gắng chịu được!

Đột phá cảnh giới, còn có khả năng để sống tiếp.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, cũng chỉ trong một giây này, Tô Minh lại ra tay.

Đương nhiên là chiêu kiếm dốc toàn lực.

Tám triệu kg sức mạnh thuần tuý và kiếm ý ở cấp Linh động v.v…

Hơn nữa, không chỉ là một kiếm.

Vừa ra tay, đã là bóng kiếm gồm 199 lưỡi kiếm tụ lại chồng chất lên nhau, hơn nữa, có tổng cộng mười bóng kiếm từ các phương hướng khác nhau tấn công về phía Tô Ương.

Tô Minh bình tĩnh, sắc mặt hơi tái, khí tức có chút suy yếu.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn được ý muốn giết người kiên định của anh.

Tô Ương sắp phát điên rồi!!!

Làm sao có thể như vậy?

Tô Minh rõ ràng đã dùng đến Hoang vu kia, một quyền cực mạnh mẽ, rõ ràng khí tức đều đã bị rút cạn, rõ ràng đã tiêu hao hết sạch, thế nào mà khí tức đã khôi phục lại chỉ trong một cái chớp mắt, hơn nữa còn liên tiếp múa nhiều đường kiếm như thế?

Hoàn toàn vượt xa khỏi thường thức của Võ đạo rồi!

Hơi thở tử vong càng đậm.

Lúc này.

Vù…

Xung Huyệt đan đã phát huy tác dụng, cưỡng ép xung mở một huyệt vị, cảnh giới của Tô Ương đã đạt đến Động Hư hậu kỳ.

Thăng hẳn một cảnh giới nhỏ, khiến toàn bộ thực lực của Tô Ương tăng lên không chỉ gấp rưỡi.

Hơi khiến cho Tô Ưng có thêm chút cảm giác an toàn.

“Cút đi cho tôi!!!”, nhưng Tô Ương cũng không dám lơ là chút xíu nào, Huyền Huyết kiếm trong tay dập dềnh hơi thở kiếm quyết đầy phức tạp, cao cấp và nặng nề, từng đợt bóng kiếm nhanh chóng tụ lại, dữ dội phóng thích.

Cùng với kiếm ý.

Mỗi một bóng kiếm đều ẩn chứa sát ý và sức phá hoại huỷ thiên diệt địa, mỗi một bóng kiếm đều chém về hướng Hoang vu chi quyền ấn đang sắp tấn công đến.

Đồng thời, Tô Ương thi triển ‘Thân pháp Du Thần’, một bộ thân pháp đỉnh cấp của Địa cấp Trung kỳ, hơn nữa, hắn ta đã tu luyện đến mức Tiểu thành, dưới chân sinh Vận, Chân khí thành tơ, như quỷ như thần, bước chân dập dờn, tàn ảnh nhập tâm.

Hắn chưa từng trông mong thi triển thân pháp này sẽ có thể tránh được sự khoá chặt của Hoang vu chi quyền, hắn biết hắn tránh không thoát.

Nhưng, có thể trì hoãn đợt tấn công của Hoang vu chi quyền.

Trong lúc lùi lại, hắn lại cất giọng quát to hơn: “Mệnh ly chi thư!!!”.

Một trang giấy màu vàng kim đậm xuất hiện một cách quỷ dị trên đỉnh đầu Tô Ương.

Trang giấy màu vàng kim đậm có Thần vận màu vàng kim dập dềnh bao bọc.

Thần vận đi kèm với bùa chú không ngừng dao động và di chuyển từ bé đến lớn.

Từng dòng bùa chú kéo nhau thành một tấm lưới, liên kết với nhau, cuối cùng đan thành một không gian lồng chụp màu vàng kim phức tạp, như thể chiếc áo mưa màu vàng, tức khắc chụp lên người hắn.

Trong một lúc, xung quanh người Tô Ương có lớp khí tức phòng vệ kín mít, tròn trịa và cực kỳ vững chắc.

“Mệnh ly chi thư” này chính là một Vương khí mang tính phòng ngự đỉnh cấp.

Khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng, nó có thời gian sử dụng, đại khái cũng chỉ dùng được khoảng năm lần.

Những năm gần đây, Tô Ương vẫn chưa từng lấy ra dùng, đây là con át chủ bài của hắn ta, hắn ta đâu nỡ lãng phí.

Nhưng lúc này, không dùng không được.

Sau khi “Mệnh ly chi thư” được dựng lên, sắc mặt Tô Ương khá hơn một chút, hắn lại có thêm chút cảm giác an toàn nữa.

Cùng lúc đó.

Tô Ưng cũng ra tay!!!

Từ lúc Tô Ương hét lên gọi ông ta cứu mạng đến lúc ra tay này, trên thực thế tư tưởng của Tô Ưng vẫn còn đang giãy giụa lần cuối.

Nhưng, cũng chỉ ngẫm nghĩ một hai nhịp thở.

Là đã đưa ra quyết định.

Đúng, thực lực và thiên phú v.v… của Tô Minh đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Tâm võ đạo của ông ta sắp bị doạ cho vỡ nát rồi.

Tô Minh ở trong tầng Võ thấp như trái đất mà lại có thực lực như vậy, quả thực là yêu nghiệt đến mức vạn năm cũng khó có được một người, cho dù là cậu chủ cả Tô Ương so với Tô Minh cũng còn kém xa cả mười vạn tám nghìn dặm.

Hầu như không ở cùng một đẳng cấp.

Nếu như biết sớm Tô Minh ưu tú đến mức này, ông ta có chết cũng sẽ không hạ quyết tâm đứng về phía cậu chủ cả, càng không đi theo cậu chủ cả đến trái đất này.

Nhưng bây giờ còn được lựa chọn sao? Ông ta đã đặt cược từ lâu rồi.

Bây giờ, đột ngột thay đổi chủ kiến cũng không được nữa rồi, cậu chủ Tô Minh đại khái là đã khẳng định ông ta phản bội nhà họ Tô rồi chứ?

Trong tình huống này, còn không bằng liều một phen, giết chết Tô Minh.

Chỉ cần giết chết Tô Minh, tất cả mới có thể quay về đúng quỹ đạo của nó.

Tô Ưng vì sao lại gọi là Tô Ưng? Bởi vì, vũ khí của ông ta là một thanh Ưng đao.

Một thanh Ưng đao đỉnh cấp.

Một thanh Ưng đao giết người không thấy máu, lấy mạng không giữ hồn.

Cấp bậc Vương khí đỉnh phong.

Hơn nữa, ông ta dùng máu tươi nuôi dưỡng nó suốt ba mươi ba năm rồi.

Tô Ưng đã quyết định ra tay, thì sẽ không lưu tình.

“Xoẹt!”

Ưng đao chuyển động, thế đao cuồn cuộn như hồng thuỷ, khoá chặt lấy Tô Minh, “Bát hoang Ưng đao” đã tu luyện đến Viên mãn bắt đầu dao động.

Một đao tung ra.

Bóng đao màu đen của Ưng đao hoá thành tấm màn đao, phóng to đến cực hạn, đồng thời cũng hút sạch sức mạnh huỷ diệt thiên địa, thiên nhiên Hư vô xung quanh, mọi tinh tuý đều tập trung hết vào thanh đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK