Triệu Phiên đi đằng trước, 4 người Tô Minh và Linh Hoành theo sau.
"Tiểu Điệp, là bố hại con...", giọng Linh Hoành tràn ngập áy náy và tuyệt vọng, còn có chút điên cuồng: "Hay là con trốn đi! Giờ đi luôn!"
"Con đi? Vậy tộc Thanh Yêm phải làm sao? Huống chi, giờ đã ở trong tộc Ma Tuyền, con có muốn cũng không được!", Linh Điệp chua xót nói, nước mắt tuôn như mưa.
Linh Chỉ đứng cạnh định an ủi Linh Điệp, thế hệ trẻ trong tộc Thanh Yêm không ai là không thích và thương thầm thánh nữ Linh Điệp. Dù gì, Linh Điệp cũng xinh đẹp, dễ thương và hiền lành như vậy.
Song, giờ anh ta phải an ủi Linh Điệp thế nào đây? Ngay cả một câu "Linh Điệp, anh sẽ bảo vệ em, em chắc chắn sẽ ổn thôi" cũng không dám nói, vì anh ta biết mình không làm được.
Đã đến tộc Ma Tuyền thì họ như dao thớt, mình chỉ có thể như thịt cá.
Tô Minh im lặng, trong lòng có hơi buồn.
Tàn khốc, thật sự quá tàn khốc!
Trong thế giới võ đạo, nếu không có đủ thực lực thì chỉ có tuyệt vọng và sự tàn nhẫn.
Anh không khỏi nghĩ nếu lần này mình không gặp Linh Điệp thì cô ta sẽ có kết cục như thế nào đây?
Trên đường Triệu Phiên dẫn đám Tô Minh đi đến sảnh tiệc còn gặp rất nhiều người, có tộc Ma Tuyền, có những tộc khác đến tham gia lễ cưới. Và họ đều rất mạnh, không ai có cảnh giới thấp hơn Vực Chủ hết, Bán Đế hay Đại Đế cũng có không ít. Tổng thể quả thật mạnh hơn thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương không biết bao nhiêu lần.
Có một điều đáng buồn là, dù Linh Hoành chủ động chào hỏi những người kia, thì chỉ đổi lại sự chế giễu, thậm chí trực tiếp bị bơ. Thật sự rất xấu hổ.
Cuối cùng cũng đến sảnh tiệc cưới. Nó rất rộng, là một tòa cung điện nguy nga, khổng lồ và được xây bằng những tảnh đá cực lớn, mỗi tảng đá đều bóng loáng như ngọc. Chúng được gắn với nhau bằng trận pháp, trông cực kỳ chấn động.
Tổng thể của cung điện đã bị một màu đỏ tươi vui bao phủ.
"Theo tôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho mấy người", Triệu Phiên quay đầu nhìn đám Linh Hoành, nói.
Sau đó, mấy người đi vào cung điện.
Trong cung điện có một loạt cái bàn bằng ngọc được xếp khắp nơi, chắc phải trên trăm bàn. Lúc này, khách khứa đã đến được 70, 80%, trông rất nhộn nhịp.
Phía trước có một cái bục lễ cực kỳ lỗng lẫy.
Giờ đây, trên bục đương nhiên không có cô dâu và chú rể vì còn chưa đến giờ lành. Trái lại, có mấy vũ công xinh đẹp đang múa hát, khiến dưới bục vang lên từng đợt trầm trồ.
Triệu Phiên dẫn bốn người Tô Minh đi đến trong góc, ở đó có một cái bàn khá ít người, chỉ có ba bốn người ngồi, xếp đám Tô Minh ngồi đây cũng đủ.
Song, Triệu Phiên còn chưa kịp bảo bốn người Tô Minh ngồi xuống, ba bốn người đang ngồi ở bàn đó đã ngẩng đầu... Một người dáng người cao to, bàn tay có 7 ngón bỗng trợn to đôi mắt như chuông đồng.
"Bốp!"
Gã đập mạnh ly rượu xuống bàn, vang cái bốp.
"Ý gì đây? Loại con kiến như tộc Thanh Yêm cũng xứng ngồi cùng bàn với chúng tôi sao? Thậm chí, còn có một tên nhóc loài người? Đây là đang sỉ nhục chúng tôi đó hả?", gã to con kia quát lên với Triệu Phiên.
Nói thật, gã to con kia ngồi ở cái bàn trong góc này thì cũng chẳng có địa vị lớn gì, dám nổi giận, đúng là xấc láo và can đảm. Đương nhiên, gã cũng có cái để mà dựa vào. Tuy chủng tộc của gã không mạnh, nhưng cũng ngang ngửa với người hầu của tộc Ma Tuyền. Vì vậy, gã mới dám gây khó dễ.
Huống chi, đối phương chỉ là một gã sai vặt của tộc Ma Tuyền, không được xem như người tộc Ma Tuyền, gã gây khó dễ cũng chẳng sao.
Trái lại, nếu ngồi cùng bàn với tộc Thanh Yêm và một tên loài người, để người biết được thì gã còn mặt mũi nào nữa chứ?
Đó quả thật là một sự nhục nhã.
Khi gã to con kia gây khó dễ, cả cung điện vốn ồn ào nhốn nháo, chợt có rất nhiều người đều ngó sang bên này với ánh mắt cười cợt, xem trò hay, nhưng đa số là khó chịu.
Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:
"Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?"
"Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?"
"Hình như còn có cả một tên loài người nữa".
"Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác hả?"
"Đó là Linh Điệp - thánh nữ tộc Thanh Yêm đúng không? Quả thật rất đẹp, chậc chậc..."
...
Triệu Phiên có hơi xấu hổ, luống cuống và tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận.
Hắn ta không khỏi quay đầu quát Linh Hoành, Tô Minh, Linh Điệp và Linh Chỉ: "Thứ rác rưởi!"
Chỉ đành trút hết cơn giận lên bốn người Linh Hoành.
"Thưa anh, thật là ngại quá, bốn tên rác rưởi này đúng là không xứng ngồi cùng bàn với anh", sau đó, Triệu Phiên cười nói với gã to con kia.
Hắn ta nói xong lại quát bốn người Tô Minh: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi theo tôi!"
Sau đó, Triệu Phiên nhanh chóng đi về phía một góc khuất hơn trong cung điện.
Trong góc khuất hoàn toàn không có vị trí để xếp bàn ngọc, Triệu Phiên hừ lạnh, rồi chợt nảy ra một ý, lấy một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế trong nhẫn không gian ra.
"Bịch!"
Sau đó đặt trong góc khuất, cái bàn được làm bằng gỗ, cũng không gãy hay gì, chỉ là... So với những cái bàn bằng ngọc to lớn trong cung điện thì trông nó rất nhỏ và như kiểu mình kém hơn người khác...
"Ngồi đây đi", Triệu Phiên nói: "Còn rượu gì đó, chẳng phải tộc Thanh Yêm mấy người chuyên ủ rượu hả? Uống của mình đi".
Triệu Phiên nói xong bèn rời khỏi.
Còn trong cung điện.
"Ha ha ha ha..."
Vang lên một tràng cười to, nhìn đám Tô Minh như đang nhìn mấy con rệp.
Thú vị thật, buồn cười ghê.
Linh Chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ chót. Sự nhục nhã ấy khiến anh ta ngượng chín mặt.
"Bố, chúng ta... chúng ta... chúng ta không thể rời khỏi đây ạ? Có thể không tham gia lễ cưỡi này không?", Linh Điệp khóc, nói với giọng van nài.
"Con tưởng muốn đi là đi ư?", Linh Hoành cười khổ, rồi lấy rượu tộc mình trong nhẫn không gian ra, run rẩy rót một ly cho Tô Minh và Linh Chỉ: "Nhỏ yếu thì sẽ bị ức hiếp thôi, đó là đạo lý muôn thuở rồi".
Chương 747: Phục Yểm phách lối
Linh Hoành uống một ngụm rượu lớn, chỉ cảm thấy rượu như thiêu đốt trái tim!
Đắng chát không nói nên lời.
“Nhẫn nại đi, cho dù là làm cháu trai cũng chỉ có hôm nay, mọi người đều có thể bình an trở về đã là rất tốt, rất tốt rồi”, Linh Hoành nói tiếp, ông ta hiện tại chỉ cầu nguyện con gái không xảy ra chuyện.
Đáng tiếc loại cầu nguyện này là đang tự an ủi mình sao?
Ngoại hình của Linh Điệp quả thực rất nổi bật, đặc biệt là dáng vẻ đơn thuần sợ hãi kia, mang lại cho người ta cảm giác muốn...
Tô Minh đã cảm nhận toàn bộ cung điện, có ít nhất không dưới mấy chục ánh mắt nóng bỏng vui đùa cùng khát vọng thỉnh thoảng lại dao động tới bên này.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo.
"Cộp cộp cộp...”, mặt sàn cung điện bỗng nhiên rung động.
Là tiếng bước chân.
Lại thấy từ bàn tiệc ở trung tâm cung điện một người thanh niên đứng dậy, tay nâng ly rượu, bỡn cợt nhưng cũng không kém phần dục vọng mười phần đi tới bàn của bốn người Tô Minh.
“Đáng chết”, sắc mặt Linh Hoành đại biến, trở nên tái nhợt.
Không ít người trong cung điện đều bật cười, là nụ cười ám muội.
Kịch hay tới rồi.
"Thiếu tộc trưởng tộc Ngưỡng Sơn Phục Yểm”, giọng nói của Linh Hoành khẽ run rẩy…
Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.
Tổng thể sức mạnh không kém hơn so với tộc Ma Tuyền, có lẽ bằng 70% thực lực của tộc Ma Tuyền.
Đặc biệt, thực lực của tiểu tộc trưởng Phục Yểm của tộc Ngưỡng Sơn này càng thêm hung hãn, có tin đồn khoảng thời gian trước Phục Yểm đã tay không chém giết một con đế thú hư không, bất bại!
Ngay cả Linh Hoành thân là Đại Đế cũng không chắc bản thân có thể là đối thủ của Phục Yểm mới tới bán bộ Đại Đế này không. Càng không nói đến tộc Ngưỡng Sơn hùng mạnh khiến người khác phải tuyệt vọng phía sau Phục Yểm kia.
Nhìn vào chiếc bàn Phục Yểm đang ngồi kia liền biết, đó là chiếc bàn chính ở trung tâm của cung điện.
Vị thế này, thực lực bậc này hiển hách không thôi.
“Bố, con… con sợ”, Linh Điệp run cầm cập, thân thể xinh đẹp càng thêm phần yếu ớt.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Kế hoạch không theo kịp những biến hóa.
Dường như bản thân không muốn ra tay cũng không được nữa rồi.
Nhưng…
Tô Minh có chút khó xử.
“Nhóc Tô, bổn cung đã giúp anh xác định được vị trí của cô gái nhỏ Khuynh Thành kia ở nơi nào rồi, yên tâm, anh không cần phải lo lắng nữa”, thiên nữ Tạo Hóa bỗng nhiên mở lời.
“Thật sao?”, Tô Minh vui mừng khôn xiết, vậy thì tốt.
Không cần phải bó chân trói tay nữa rồi.
Trước khi vị trí của Khuynh Thành được xác định, anh sợ rằng mình hành động liền đánh rắn động cỏ.
Hiện tại nếu đã chắc chắn, có thiên nữ Tạo Hóa nhắm được mục tiêu vị trí của Khuynh Thành, cho dù ra tay trước kế hoạch, lật tung hôn lễ khốn kiếp này cũng không còn quan trọng nữa.
Tô Minh không nhịn được mà nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cùng lúc đó.
Phục Yểm đã bước đến trước bàn của Tô Minh.
“Ha ha… sao thế? Thể hiện ra khuôn mặt khóc tang kia là không hoan nghênh bổn công tử sao?”, Phục Yểm hỏi, dáng người hắn cao to, cường tráng, đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay kia giống như một miếng đá nham thạch, âm thanh khi nói chuyện tương đối vang dội, như tiếng sấm rền.
Thậm chí khi Phục Yểm không hề cố ý giải phóng khí tức, nhưng Linh Điệp cùng Linh Chỉ gần như nghẹt thở.
“Thiếu chủ Ngưỡng Sơn nói… nói… nói đùa rồi, hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh anh”, Linh Điệp run lẩy bẩy đáp, may thay vẫn có thể run rẩy nói xong một câu hoàn chỉnh.
“Còn không mau nhường một chỗ?”, Phục Yểm quét mắt nhìn Linh Điệp một cái, quát lên một tiếng.
Linh Chỉ sững sờ trong giây lát.
Phục Yểm chỉ dùng khí tức qua giọng nói để công kích chèn ép một chút, mà thần hồn anh ta gần như vỡ nát!!!
Màng nhĩ như sắp rách lìa rồi.
Nỗi sợ hãi vô biên ập vào trái tim.
Linh Chỉ vội vàng tránh ra.
Bởi vì quá sợ hãi mà mềm nhũn hai chân, vừa buông ghế nhường chỗ, cả người liền ngã quỵ xuống nền đất, có thể nhìn thấy rõ ràng chân anh ta đang run rẩy.
“Ha ha ha…”, một màn này lại khiến cả cung điện phá lên những tràng cười, thật là thú vị.
Phục Yểm ngồi xuống chỗ vốn dĩ thuộc về Linh Chỉ, nói với Linh Điệp ở bên cạnh: “Rót rượu”.
“Vâng vâng vâng…”, Linh Điệp nhanh chóng rót rượu cho hắn.
Ánh mắt Phục Yểm lại rơi lên người Linh Điệp.
Suồng sã đánh giá từ trên xuống dưới, đầy dục vọng.
Không thèm che giấu.
“Cô hẳn là thánh nữ Linh Điệp của tộc Thanh Yêm? Tiếng lành đồn xa, quả là danh xứng với thực”, Phục Yểm cười hì hì: “Nào, Linh Điệp, cùng bổn công tử uống một ly!”
“Linh… Linh Điệp không… không biết uống rượu”, khuôn mặt Linh Điệp sớm đã tái xanh không còn chút máu, sợ tới nỗi trái tim như đang bị một bàn tay bóp chặt lấy.
“Thiếu chủ Ngưỡng Sơn, con gái tôi một lúc nữa có lẽ còn phải lên sân khấu nhảy múa, quả… quả … quả thực không thể uống rượu”, Linh Hoành khẩn trưởng nói, vì muốn giúp con gái kết thúc đoạn hội thoại này, cũng không màng tới những việc khác nữa, trực tiếp nhắc tới tộc Ma Tuyền.
Điệu múa mà ông ta nói chính là điệu múa Linh Điệp sẽ biểu diễn để góp vui cho hôn lễ của Thánh tử tộc Ma Tuyền.
Vì vậy, không thể uống rượu.
Nếu thiếu chủ Ngưỡng Sơn cậu lại bức ép, vậy chính là không nể mặt tộc Ma Tuyền cùng Thánh tử tộc Ma Tuyền.
“Vậy sao?”, Phục Yểm cười ha hả, vậy mà nhướng mắt nhìn về phía một vị chấp sự của tộc Ma Tuyền đang thu xếp công việc ở phía xa mà quát lên: “Chấp sự Ma Thông, bổn công tử muốn cùng cô Linh Điệp đây uống vài ly rượu, sẽ không ảnh hưởng tới điệu múa chúc mừng hôn lễ lát sau chứ?”
Đây chính là bia đỡ từ thân phận cùng thực lực của Phục Yểm.
Thực sự rất ngạo mạn.
Đổi thành người khác có lẽ cũng không dám hỏi như vậy.
“Ha ha ha, đương nhiên không ảnh hưởng”, vị chấp sự tên Ma Thông kia thậm chí chẳng hề do dự liền nể mặt, suy cho cùng, trong mắt ông ta cùng tộc Ma Tuyền, Linh Điệp dâng tặng một điệu múa cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí, cô có múa hay không cũng không quan trọng, hà tất phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà động chạm tới tính cách của Phục Yểm? Tộc Ngưỡng Sơn vẫn rất lớn mạnh, tộc Ma Tuyền cũng cần người bạn đồng minh này.
Trong đại điện, không ít người hít ngược một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt nhìn hướng Phục Yểm càng thêm phần cung kính cùng kiêng dè.
Ngay cả tộc Ma Tuyền cũng cho thiếu chủ Ngưỡng Sơn thể diện, đúng là đáng sợ mà.
Cực kỳ đáng sợ!
“Ha ha ha… cá tính của anh Phục Yểm rất tốt, uống thêm mấy ly đi, đợi đến khi hôn lễ của bổn Thánh tử kết thúc, đến lúc đó hai anh em chúng ta lại tụ họp”, đúng lúc này, khi đám đông còn đang kinh hãi cùng rung động trước thể diện của Phục Yểm, trong cung điện bất chợt phiêu đãng tới một giọng nói.
Là Ma Lại, thánh tử Ma Tuyền.
Trời ơi!
Trong chốc lát.
Chương 748: Giao tranh
Cả cung điện chìm vào im lặng…
Thánh tử Ma Tuyền Ma Lại đều đã mở lời rồi?
Hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với Phục Yểm.
Quan hệ cá nhân giữa hai người họ tốt như vậy sao?
Ừng ực.
Ừng ực.
......
Nhiều người không kìm được nuốt nước miếng, có chút sợ hãi.
Linh Hoành thì tuyệt vọng đến mức gần như ngất xỉu.
Về phần Linh Chỉ thì đã mềm nhũn chân tay đang ngã ngồi xuống kia càng thêm run rẩy, cả người đều nằm rạp xuống đất.
“Ha ha ha, đương nhiên”, Phục Yểm cười lớn, sau đó lại nâng lên ly rượu, nói với Linh Điệp: “Cô Linh Điệp hiện tại không còn băn khoăn gì nữa phải không? Nào nào nào, cùng bổn công tử uống một ly, nếu cô Linh Điệp thực sự lo sợ uống say đến choáng váng, có thể ngồi đến bên cạnh bổn công tử để uống, uống say rồi, bờ vai của bổn công tử có thể cho cô mượn để dựa vào, há không phải rất đẹp sao? Ha ha ha ha…”
Lời này vừa vang lên.
“Ha ha ha ha…”
Bên trong đại điện lại vang lên tiếng cười đùa, trêu chọc.
Linh Điệp đã sợ đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trong cơn hoảng hốt cùng cực, cô bất giác bưng lên ly rượu, không… không… không dám cự tuyệt yêu cầu kính rượu của Phục Yểm nữa, như xác không hồn nâng ly uống rượu.
Nhưng chính lúc này.
Tại khoảnh khắc bàn tay cô nâng ly.
Tô Minh bỗng nhiên vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ của Linh Điệp, cũng túm chặt ly rượu kia.
Ngăn cản lại.
Bỗng dưng dừng lại rồi!
Trong chốc lát.
Toàn hiện trường chết lặng.
Sửng sốt.
Mẹ nó.
Tình huống gì đây?
Ngay cả Phục Yểm cũng ngẩn người.
“Không biết thiếu chủ Ngưỡng Sơn có mẹ không?”, sau đó Tô Minh nhìn Phục Yểm đang ngồi đối diện, cười hỏi.
Không đợi hắn đáp lời.
Tô Minh lại cười: “Tôi nghĩ, là có, không bằng bây giờ thiếu chủ Ngưỡng Sơn trở về kêu mẹ của mình tới đây, bổn công tử muốn mẹ anh cùng mình uống rượu, ừm, nếu tửu lượng của mẹ anh không tốt, lỡ uống say rồi, bờ vai của bổn công tử cũng có thể cho mẹ anh mượn để dựa vào”.
Lời này của Tô Minh vừa dứt.
Bầu không khí bên trong cung điện có thể tưởng tượng được…
Ngưng đọng tới cực điểm.
Ly rượu trong tay những khách mời vốn dĩ đang thưởng rượu, giễu cợt ngồi xem chuyện cười kia đều khựng lại, ánh mắt ngưng kết, hô hấp đình trệ, suy nghĩ cũng trống rỗng, tất cả đều đông cứng lại.
Nhìn Linh Hoành xem, ông ta đường đường là cấp bậc Đại Đế, toàn thân lúc này cũng không khống chế nổi mà co rúm lại, khủng hoảng, tinh thần cùng tâm cảnh như sắp sụp đổ vì sợ hãi.
“Hửm?!”, ngay cả Thánh Tử Ma Tuyền, Ma Lại, dù chưa bước vào đại sảnh cung điện nhưng luôn chú ý đến mọi thứ bên trong cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Muốn chết!”, trong nháy mắt, sắc mặt của tiểu tộc trưởng tộc Ngưỡng Sơn điên cuồng vặn vẹo, tà khí nổ tung, sát ý gầm thét, hắn đứng phắt dậy, nắm đấm khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ màu tím đen bổ về phía Tô Minh.
Một nắm đấm cực kỳ đáng sợ, khi nắm đấm được tung ra, liên tiếp xé nát ba tầng không gian thực không, hư không cùng chân không, toàn bộ đều bị xé toạc, quyền ấn tưởng chừng đơn giản nhưng lại bao hàm sức mạnh khiến người khác phải kinh hãi.
Sở trưởng của tộc Ngưỡng Sơn vốn là sức mạnh, huống hồ còn là thiếu tộc tưởng Phục Yểm.
Một quyền vung tới, sự dao động của sức mạnh thuần túy căn bản không thấp hơn so với uy lực của cấp bậc Đại Đế nói chung.
Cơ hồ đã chạm mốc 100 tỷ.
Chỉ riêng sự rò rỉ của sức mạnh sắc bén cùng dao động quanh nắm đấm đó liền khiến Linh Điệp bên cạnh Tô Minh gần như ngạt thở và ngất lịm đi, cả đại sảnh cung điện bị đè ép vang lên từng đợt ong ong rung chấn, khiến mọi người đang có mặt phải hãi hùng.
Lại nhìn sang Tô Minh.
Vậy mà vẫn ngồi đó.
Quả nhiên tên nhóc nhân loại này ngay cả tư cách để né tránh cũng không có, có lẽ sau khi bị quyền ấn của Phục Yểm khóa chặt, muốn di chuyển cũng không thể nữa rồi?
Rốt cuộc cũng chỉ là cảnh giới Khư Chủ nhỏ bé, còn là cấp bậc Khư Chủ của nhân loại.
Đáng đời!
Khiêu khích ai không khiêu khích lại gây hấn với thiếu chủ Ngưỡng Sơn, đây không phải là can đảm nữa mà là tìm kiếm phương thức chết đơn giản và trực tiếp nhất trên đời.
Mắt thấy nắm đấm của Phục Yểm đã lao tới trước người Tô Minh, ở ngay trước trán anh.
Đột nhiên.
“Tính tình xấu như vậy thật không tốt chút nào”, Tô Minh bất ngờ phì cười, tùy ý nói, đồng thời tay phải của anh trong thoáng chốc giương lên, cũng vung cú đấm nghênh đón một quyền kia của Phục Yểm.
Xem ra Tô Minh cũng không có gắng sức, chung quy cả đứng lên cũng không làm, quá tùy ý rồi.
Tuy vậy.
Trong tích tắc.
“Bùm !!!"
Hai cú đấm va chạm trực diện.
Âm thanh giòn vỡ vang lên, cơ thể khổng lồ của Phục Yểm vậy mà trực tiếp bắn ngược ra ngoài.
Không chỉ bay ngược lại, cánh tay của Phục Yểm, còn có nắm đấm của hắn cũng bị xé ra từng mảnh, máu chảy đầm đìa, xương gãy thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.
Thậm chí nếu quan sát cẩn thận, cơ thể của hắn còn có từng vết nứt sâu, dường như toàn thân có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Phục Yểm bay lộn ngược mấy trăm mét, va mạnh vào một cây cột kim loại nâng đỡ mái cung điện mới miễn cưỡng dừng lại, nửa người hắn găm sâu vào cây cột đó.
Hơi thở hổn hển mỏng manh, gần như đã đến bờ tử vong.
Đại sảnh cung điện càng trở nên yên tĩnh…
Sự tĩnh lặng không ngôn ngữ nào nào có thể hình dung.
Điều này… cái này… này…
Bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?
“Ừm?”, ngay cả sắc mặt của Thánh tử Ma Tuyền đang ẩn mình sau cung điện cũng cũng có chút thay đổi, vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Phục Yểm thực sự không yếu kém, thậm chí có thể nói cực kỳ mạnh mẽ, trong thế hệ trẻ quả thực có rất ít người có thể đánh bại hắn.
Càng không nói đến dùng nắm đấm cùng sức mạnh thuần túy hạ gục Phục Yểm.
Kỳ tích.
Tổ tiên của tộc Ngưỡng Sơn là sơn thần tu luyện ra linh trí rồi tạo ra tộc Ngưỡng Sơn, bởi vậy, bản chất huyết mạch của họ cũng là huyết mạch của sơn thần, sở trường là sức mạnh cùng khả năng phòng thủ xác thịt.
Muốn đè ép Phục Yểm về mặt sức mạnh thì sợ rằng Ma Lại cũng rất khó làm được.
Nhưng một thanh niên nhân loại với cảnh giới Khư Chủ laị có thể làm được???
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến trong lòng cũng còn có chút bối rối, cũng không hiểu nổi.
Ma Lại nào biết thể lực thuần túy hiện tại của Tô Minh đã đạt tới cấp độ 50 tỷ, hơn nữa còn vận dụng thêm ‘thôi động’ của thần thông không gian, lực công kích của sức mạnh thuần túy cơ hồ đã chạm ngưỡng 300 tỷ.
Phục Yểm chỉ có 100 tỷ.
Có sự khác biệt về chất.
Rốt cuộc, sự hiểu biết về quy luật không gian của Tô Minh quá dọa người, những thần thông đa dạng quy luật không gian phát triển ra không khác gì đang giúp anh gian lận.
Chương 749: Tôi khá nóng tính đó
"Mọi người à, muốn xem Linh Điệp múa? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi".
"Có suy nghĩ xấu xa với Linh Điệp ư? Tốt nhất tém lại".
"Tính tình của tôi khá là nóng đó".
...
Trong bầu không khí im phăng phắc, Tô Minh rót cho mình ly rượu, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người trong sảnh tiệc, lạnh nhạt nói.
Bất kể anh là Đại Đế hay là chủng tộc khủng bố nào thì Tô Minh cũng chẳng thèm nể nang gì mà cảnh cáo. Quả thật cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo.
"Ực...", Linh Hoành chấn động, không dám tin, hoảng sợ, lo lắng lung lay như muốn ngất xỉu.
Còn Linh Điệp lai run rẩy, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, may mà Tô Minh đỡ cô ta: "Linh Điệp, cô cẩn thận chút, đừng ngã".
"Tô Minh, tôi... anh... tôi...", Linh Điệp lắp bắp, cái đầu nhỏ của cô ta như chết máy, nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, vì quá kích động nên không khỏi dùng sức bóp đỏ tay anh.
"Bình tĩnh, mọi thứ đã có tôi", Tô Minh an ủi.
Cùng lúc đó.
"Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt", một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật. Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng Sơn.
Người này tên là Phục Kiếp, là một trưởng lão tộc Ngưỡng Sơn, đi theo Phục Yểm đến tham gia lễ cưới của thánh tử tộc Ma Tuyền.
Phục Kiếp là một cao thủ lâu đời.
Cậu chủ Phục Yểm bị thương nặng, đương nhiên gã tức giận rồi.
Song, ban nãy gã không ra tay ngay, một là vì gã là Đại Đế lâu đời, mà Tô Minh chỉ là một tên nhóc có cảnh giới Khư Chủ. Nếu gã ra tay sẽ rất mất mặt. Thứ hai, đây là sảnh tiệc cưới, gã là Đại Đế, một khi ra tay sẽ coi như là kiếm chuyện trong ngày vui của thánh tử tộc Ma Tuyền.
Thế nên, ban nãy gã chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cử một số bảo vệ lên đỡ cậu chủ Phục Yểm xuống chữa thương, chứ không làm hay nói gì. Đợi đến khi tiệc cưới kết thúc, rời khỏi tộc Ma Tuyền lại xử Tô Minh sau.
Nhưng ai ngờ... Thằng súc vật ấy thế mà lại kiêu căng ngạo mạn như vậy? Không ngờ dám khiêu khích mọi người đang có mặt ở đây!
Đây là đang tự tìm đường chết!
Trước khiêu khích ấy, giờ gã đứng ra ra tay thì sẽ chẳng ai bắt bẻ được gì. Bởi vì, khi đối mặt với một thằng nhóc loài người kiêu ngạo như thế, chắc hẳn mọi người ở đây đều muốn giết chết cậu ta nhỉ?
Chỉ có thể nói, thằng nhóc đó chán sống thôi.
Phục Kiếp nhìn chằm chằm Tô Minh...
Ngay lúc này.
"Thánh tử, có cần ngăn lại không ạ?", đằng sau cung điện, một trưởng lão tộc Ma Tuyền kính cẩn hỏi thánh tử Ma Lại mặc một bộ đồ đỏ trước mặt.
"Không cần, trong tiệc thấy máu coi như là một món quà", Ma Lại cười, chẳng hề để ý, trái lại còn khá mong đợi.
"Thánh tử, có cần ngăn cản cô dâu bước vào không?", trưởng lão kia lại hỏi.
Cô dâu và chú rể đều ở phía sau cung điện. Đợi đến khi tới giờ lành, cả hai sẽ đi từ sau cung điện ra đại sảnh, cuối cùng bước lên bục lễ, rồi bắt đầu nghi thức.
Lúc này, giờ lành đã sắp đến, bên cô dâu chắc hẳn sắp chuẩn bị bước vào đại sảnh. Giờ mà vào chắc chắn sẽ thấy cảnh Phục Kiếp giết chết tên nhóc loài người kia...
"Khỏi, mọi thứ cứ y như cũ", Ma Lại cười nói.
Trong đại sảnh của cung điện, khi Phục Kiếp bắt đầu nhằm vào Tô Minh, bầu không khí chợt trở nên tràn ngập sát khí!
Phục Kiếp rất mạnh, khi gã nhằm vào Tô Minh thì chút khí thể tỏa ra từ trên người gã đã khiến nhiệt độ của cả đại sảnh giảm thẳng xuống. Đặc biệt là chỗ cái bàn của Tô Minh, Linh Điệp vẫn không sao vì có Tô Minh giúp, nhưng Linh Chỉ xụi lơ ở bên cạnh đã bị nó đè hộc máu. Dù là người có cấp bậc Đại Đế như Linh Hoành cũng tái mặt, cực kỳ hoảng sợ. Cùng là Đại Đế, song, ông ta lại yếu hơn Phục Kiếp rất nhiều.
"Vốn để lên mặt?", Tô Minh mở miệng, nhíu mày, lại uống một ngụm rượu, thậm chí còn giơ ly lên với Phục Kiếp, nói: "Tiền bối, có mẹ không?"
Á đù!
Kiêu ngạo, kiêu ngạo thật luôn!
Vừa hỏi thăm Phục Kiếp có mẹ không, lại đá xéo gã không có mẹ!
Thoáng chốc, gương mặt nhiều người trong đại sảnh đều bắt đầu vặn vẹo.
Đã thấy kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.
Phục... Phục Kiếp kia là Đại Đế đó!
Không phải là loại như Phục Yểm đâu, chênh lệch giữa Đại Đế và các cảnh giới khác là rất lớn.
"Thằng con hoang, muốn chết hả!", Phục Kiếp nổi khùng, vốn cũng chẳng hiền lành gì, lúc này bị đá xéo, con ngươi gã như sắp phun lửa, giơ tay lên chộp một cái.
Dấu móng tay phóng to, tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng về phía Tô Minh.
Suy cho cùng cũng là Đại Đế, nên cực kỳ đáng sợ.
Chưa nói đến sức mạnh và sát khí trên dấu móng tay đó, chỉ riêng hoa văn Hỗn Độn cùng với quy luật Đế Đạo thôi cũng đã khiến lòng người run sợ.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Đế và cảnh giới thấp hơn là gì? Khác biệt về bản chất là sao?
Đáp án chính là Hỗn Độn.
Đại Đế sẽ tự sinh ra Hỗn Độn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều đi kèm với Hỗn Độn. Mà Hỗn Độn quả thật giống như một cái BUG. Đối với tu giả võ đạo không có Hỗn Độn thì y như là bố đang đánh con vậy, cực kỳ đả kích.
Một chỗ tốt khác của việc tự động sinh ra Hỗn Độn chính là có thể sở hữu sức mạnh vô cùng vô tận, không bị mất sức. Bởi vì, khi tu giả võ đạo thấp hơn Đại Đế ra đòn tấn công là dùng năng lượng chân khí tích trữ trong đan điền. Còn khi tới cấp bậc Đại Đế, tự mình sinh ra Hỗn Độn thì cả cơ thể sẽ như một cái đan điền Hỗn Độn cực lớn, tự sản sinh năng lương. Cơ thể sẽ như một cái thế giới Hỗn Độn nhỏ, cũng là một vòng tuần hoàn năng lượng.
Còn một điều khác nữa chính là quy luật Đế Đạo. Quy luật ấy là một tiêu chí của Đại Đế. Hiểu được một quy luật Đế Đạo chính là hạ vị Đại Đế, hai quy luật thì là trung vị, ba là thượng vị.
Nói một cách dễ hiểu thì quy luật Đế Đạo chính là trái tim võ đạo của một Đại Đế!
Chính là tiêu tốn vô số vận số, quy luật, hiểu rõ bản thân, thanh lọc linh hồn, trải qua vô vàn rèn luyện, mất rất nhiều thời gian mới rèn luyện được mình.
Quy luật Đế Đạo rất mạnh, muốn ngăn cản nó gần như chỉ có thể là Đại Đế dùng quy luật Đế Đạo cùng cấp.
Đại Đế suy cho cùng cũng là Đại Đế.
Chương 750: Chiến Đại Đế
Giờ phút này, khi Phục Kiếp có cấp Đại Đế ra tay, ngoài một số người đặc biệt được bảo vệ thì những tu giả võ đạo không phải Đại Đế trong đại sảnh đều bị ép quỳ rạp xuống đất.
Đại Đế giận dữ, đâu chỉ đất trời biến sắc.
Bên ngoài cung điện, hư không loạn lưu như chảy ngược, quy tắc bắt đầu chấn động, trở nên rối loạn. Lại có rất nhiều khí tức Hỗn Độn trào ra từ trong vô số hố đen lớn nhỏ trong hư không.
Hư Không bên ngoài cung điện rối loạn và xuất hiện bão hư không.
Lúc này, cung điện của tộc Ma Tuyền có rất nhiều trận pháp cấp Đế bảo vệ, chứ không thì chỉ mình Phục Kiếp thôi đã có thể khiến nó trở thành một đống đổ nát rồi.
Sự đáng sợ của Đại Đế quả thật là không cách nào diển tả nổi chỉ trong đôi câu vài lời.
Giờ phút này, tuy sắc mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh ngạc không thôi!
Đây là lần đầu tiên anh đối đầu với một Đại Đế.
Đại Đế ra tay đã khiến anh khá áp lực và rung động. Vả lại còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Song, cũng không thể nói là anh không đánh lại Đại Đế.
"Hỗn Độn chẳng có tác dụng gì với mình hết".
"Còn quy luật Đế Đạo thì có thể so với pháp tắc Trường Hà của mình không?"
Trong lòng Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.
Sau đó, anh đứng bật dậy, ngước mắt.
"Diệt!", Tô Minh khẽ quát.
Một quyền được anh đấm ra, bên trong chứa đựng gần 300 tỷ sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, quy luật không gian... liên miên không ngớt.
Bên ngoài được bọc một lớp kiếm ý sắc bén khủng bố như áo giáp, khiến nó có tính công kích bá đạo và đáng sợ hơn.
Song, quyền ấn của anh còn bị pháp tắc Trường Hà bao phủ. Nó giúp một quyền ấy phá hủy trăm ngàn pháp tắc, xóa sổ kiếp sau, nghiền nát kiếp trước.
Một quyền đó có thể xem như là Tô Minh đã dùng hết sức để đấm ra, nên đương nhiên cực kỳ bá đạo.
"Cái gì?", Phục Kiếp đằng xa không khỏi thầm giật mình, vì Tô Minh dám đánh trả!
Đúng là gặp quỷ mà.
Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, một tên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?
Sao lại dám đánh trả vậy?
Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đế thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng. Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.
Quả là khó tin.
Càng khó tin hơn là, Tô Minh chẳng những ra tay đánh trả, mà Phục Kiếp còn có thể cảm giác được một chút nguy hiểm từ quyền kia của anh.
Chuyện này quả thật là vớ vẩn, vớ vấn hết sức.
Một tu giả võ đạo yếu hơn Đại Đế lại làm cho Đại Đế cảm thấy nguy hiểm?
Phục Kiếp cảm thấy sự hiểu biết về võ đạo của mình như muốn sụp đổ.
Thoáng chốc.
"Ầm!"
Một quyền kia của Tô Minh đã đấm thẳng tới dấu móng tay của Phục Kiếp.
Nát!
Mọi người hoảng sợ, không tài nào tin nổi, trợn to mắt nhìn, một quyền và dấu móng tay của Tô Minh và Phục Kiếp đều vỡ vụn.
Thế mà... thế mà lại đánh ngang tay?
Đù!
Trong giây phút này, vô số người trong đại sảnh đều không kiềm nổi văng tục, sợ tới mức máu cả người như ngừng chảy và chảy máu não.
Không phải Đại Đế nhưng lại đánh ngang tay với Đại Đế chân chính?
Quy tắc võ đạo trong hàng tỷ năm qua, thoáng chốc đổ nát!
Đằng sau cung điện, ngay cả thánh tử Ma Lại cũng sa sầm nét mặt, trong đôi mắt toát ra vẻ chấn động, không tài nào tin nổi.
"Đi, giờ lành đến rồi", Ma Lại nghiêm trọng nói, bước nhanh từ sau cung điện ra đại sảnh.
Trong đại sảnh.
"Chỉ thế, Đại Đế? Ha ha...", Tô Minh khinh bỉ cười, phá hủy bầu không khí tĩnh lặng.
Khinh bỉ Phục Kiếp? Cũng có thể nói là khinh bỉ Đại Đế?
Phải biết rằng, lúc này trong đại sảnh có hơn mười Đại Đế, nhưng mạnh hơn Phục Kiếp cũng không nhiều.
Tuy Phục Kiếp là hạ vị Đại Đế, nhưng cũng là hạ vị Đại Đế tầng ba, đã rất rất rất mạnh. Đa số Đại Đế chỉ là hạ vị tầng một hay tầng hai thôi!
Tô Minh khinh Phục Kiếp, vậy còn những Đại Đế không bằng gã thì sao? Họ suýt nữa thì khó thở ngất xỉu.
"Chết đi! Đá Đế Đạo Kiếp! Trấn cho ông!", sau đó, Phục Kiếp hét lên, âm thanh vang dội, hổn hển, rõ ràng đã mất bình tĩnh. Gương mặt vặn vẹo xấu xí kia trông cực kỳ khó coi, khí tức cả người gã sôi lên, xương cốt rít gào, quy luật Đế Đạo chấn động, không ngờ lại sử dụng vũ khí cấp Đế.
Mỗi một Đại Đế đều có vũ khí bản mạng của mình.
Và nó được gọi là vũ khí cấp Đế, nên đương nhiên cực kỳ mạnh.
Đặc biệt là Phục Kiếp, gã đến từ tộc Ngưỡng Sơn, mà tổ tiên tộc này chính là do Thần Sơn hóa thành. Vì thế, tộc Ngưỡng Sơn có rất nhiều đá thần Thần Sơn. Mà chúng chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo nên vũ khí đỉnh cấp.
Vũ khí bản mạng của Phục Kiếp là một hòn đá thần, hòn đá đó không hề đơn giản, nó chính là Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm. Càng quan trọng hơn là, gã còn có huyết mạch Thần Sơn, mà hòn đá thần đó gần như có cùng nguồn gốc với huyết mạch của gã. Thế nên, Phục Kiếp mới có thể phù hợp trăm phần trăm với nó. Từ đó, sức mạnh cũng khá là khủng bố.
Đa số Đại Đế trong đại sảnh đều đã nếm thử sức mạnh của đá Đế Đạo Kiếp của Phục Kiếp... Nhớ lại mà cũng phải khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Tức thì, một hòn đá màu đen bỗng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Hòn đá lăn tăn nhộn nhạo, được dung hợp bởi thạch vận và quy luật Đế Đạo. Mỗi một chỗ trên nó đều tỏa ra một luồng khí tức quy luật không gian vượt qua năm tháng, kèm theo đó là sức mạnh mang tính phá hủy cực kỳ khủng bố, mà còn là một loại sức mạnh có thuộc tính vô cùng cao. Vả lại, trên hòn đá còn ẩn chứa sấm sét như trời phạt.
Hòn đá Đế Đạo Kiếp kia khóa chặt Tô Minh, rồi bỗng phóng to, lại còn dập dờn như một cái miệng rộng đang chóp chép, táp thẳng về phía Tô Minh, định nuốt chửng anh.
Vì Linh Hoành ở gần Tô Minh, nên cũng bị nó nhằm vào, ông ta lập tức không thể nhúc nhích, tuyệt vọng như muốn hét lên, nhưng lại không phát ra nổi tiếng nào.