Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Em gái truyền tin

Thật đáng tiếc.

Thời gian trôi qua.

Một ngày sau đó.

Bỗng nhiên.

Trên màn hình.

Tô Minh bất ngờ dừng lại!

Lúc đầu anh còn đang truy giết oán thú.

Nhưng đột ngột dừng lại.

Khuôn mặt anh trở nên khó coi.

“Tô Minh, sao thế?”, Huyền Sơ Tình gặng hỏi.

Bên ngoài, những người vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Minh kia cũng chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của anh.

“Tôi phải rời khỏi bí cảnh ngay bây giờ”, Tô Minh trầm giọng đáp.

Em gái truyền tới một tin tức cho anh.

Cô đang gặp nguy hiểm.

Hiện tại nhất định phải lập tức, ngay bây giờ ra khỏi bí cảnh.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại không thể rời khỏi bí cảnh! Còn chưa tới thời gian, cửa trận pháp của bí cảnh không thể mở ra!", Huyền Sơ Tình vội vàng nói.

“Có cách nào không?”, Tô Minh nhìn về hướng Ninh Khinh Khinh.

“Không có”, Ninh Khinh Khinh lắc đầu: “Điều này là không thể nào! Còn chưa tới thời gian, còn kém không ít ngày nữa, trừ phi… trừ phi anh có thể cưỡng ép phá vỡ ranh giới không gian của bí cảnh Mai Tiên! Nếu không là không thể nào! Trong lịch sử hơn một tỷ năm qua tại bí cảnh Mai Tiên, không ai thể đi ra ngoài khi chưa hết thời gian, chưa từng có”.

“Cưỡng chế đánh vỡ bí cảnh Mai Tiên sao? Vậy thì cứ mạnh mẽ phá vỡ là được rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng nhưng đây không phải là lời nói đùa, anh đang vô cùng nghiêm túc.

“Khốn kiếp, anh có thể đừng…”, Ninh Khinh Khinh không còn gì để nói ngoài chửi thề một câu, sau đó còn không đợi cô ta mắng xong.

Tô Minh liền bước tới trước mặt cô ta.

Một phát tóm chặt lấy cánh tay cô ta.

Sức lực rất lớn.

Vẻ mặt của anh càng trở nên ngưng trong, nghiêm túc nói: “Tôi không nói đùa, tôi thực sự thực sự có chuyện gấp, hiện tại phải ra ngoài, Khinh Khinh, cô là con gái của thành chủ Mai Tiên, cũng hiểu rõ bí cảnh Mai Tiên này, bởi vậy cô hẳn là biết vị trí nào trong bí cảnh là yếu nhất? Nơi nào thích hợp nhất để cưỡng chế phá tan? Đúng không? Dẫn tôi tới đó”.

Tuy rằng trong lòng Tô Minh lo lắng đến cực điểm.

Nhưng vẫn duy trì lý trí và mạch suy nghĩ thanh tỉnh.

Nếu nói bất kỳ nơi nào trong bí cảnh Mai Tiên cũng có thể dễ dàng cưỡng chế đánh tan vậy thì đó không phải là bí cảnh Mai Tiên nữa, bí cảnh không thể yếu ớt như vậy

Do đó, Ninh Khinh Khinh vô cùng quan trọng.

“Anh… anh kéo đau tôi đó”, Ninh Khi trừng mắt nhìn Tô Minh một cái: “Tôi quả thực biết nơi mỏng yếu nhất trong bí cảnh Mai Tiên này, nhưng cho dù làt vị trí yếu nhược nhất cũng tuyệt đối không thể dễ dàng dùng vũ lực đánh tan như vậy. Phải biết rằng trong bí cảnh Mai Tiên còn có oán thú cấp chín, nơi yếu ớt nhất chí ít cũng phải đương đầu với sự công kích của oán thú cấp chín, nếu không bí cảnh Mai Tiên sớm đã bị người khác cưỡng chế phá tan không biết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa còn là oán thú cấp chín, Tô Minh, anh cảm thấy về phần thực lực phải mạnh đến mức nào? "

Tô Minh không hé môi.

“Lực chiến đấu trên thực tế của oán thú cấp chín ít nhất cũng tương đương với cảnh giới Tiên Hoàng, hơn nữa có lẽ còn không phải là Tiên Hoàng tầng một tầng hai, mà là đẳng cấp ở tầng ba bốn thậm chí là tầng năm tầng sáu”, giọng điệu của Ninh Khinh Khinh cũng trở nên nghiêm túc: “Ngay cả oán thú cấp chín cũng chỉ có thể chịu cảnh bị vây hãm trong bí cảnh, anh nghĩ bản thân có thể cưỡng chết đánh vỡ nó sao?”

Căn bản là một chuyện vô căn cứ!

Ninh Khinh Khinh lại nói: “Huống hồ, tên khốn nhà anh cho rằng tại sao cuộc thi bí cảnh Mai Tiên lại cần phải hai người lập thành một đội? Tại sao đơn độc một mình cuối cùng không có thành tích? Bởi phía sau sẽ có một nơi gọi là vực bí cảnh, trong vực có một lượng lớn oán thú, thành tích điểm số cao hay thấp, tỷ trọng của vực oán thú ấy ít nhất chiếm ½, mà muốn đi xuống vực oán thú đó nhất định phải chiến thắng được một quyển sách chơi cờ chiến còn sót lại, ít nhất cần sự phối hợp của hai người mới có thể, đây là cơ bản nhất. Do đó, nếu bây giờ anh thực sự muốn cưỡng chế đánh vỡ mở ra bí cảnh để rời đi thì thành tích của cô Huyền căn bản sẽ đứng cuối bảng, thậm chí còn không có thành tích nữa”.

“Xin lỗi, nhưng em gái tôi đang gặp phải nguy hiểm, là loại nguy hiểm sống chết cận kề, nếu tôi không lập tức rời khỏi bí cảnh, em gái tôi sẽ chết, em gái rất quan trọng đối với tôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Huyền Sơ Tình nặng nề nói.

Nghe vậy sắc mặt của Huyền Sơ Tình liền thay đổi.

Hiểu rồi.

“Thành tích có hay không không sao cả, quan trọng là cứu người”, Huyền Sơ Tình không chút do dự nói.

“Cảm ơn!”, Tô Minh rất cảm kích, nhưng loại biết ơn này đều để trong lòng, anh nợ Huyền Sơ Tình.

“Vậy thì đi cùng tôi”, Ninh Khinh Khinh cuối cùng vẫn quyết định đưa Tô Minh tới nơi yếu nhược kia.

Tuy rằng, cho dù là chỗ yếu nhược, cô ta cũng quả quyết Tô Minh không thể cưỡng chế phá tan, nhưng ngộ lỡ?

Cứu người quan trọng!

Thế giới bên ngoài.

“Con nhóc này, đáng lẽ không nên để nó tiến vào bí cảnh”, sắc mặt của thành chủ Mai Tiên đã có chút khó coi.

Tại thời điểm này, video đang được đồng bộ hóa.

Hành động của con gái không khác gì hành vi gian dối để giúp đỡ Tô Minh.

Đó là một loại nghi ngờ đối với tính công bằng của cuộc thi bí cảnh Mai Tiên.

May mắn thay cho dù là nơi mỏng yếu của bí cảnh đều đã bị tất cả mọi người biết được, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cưỡng ép mở ra bí cảnh, ông ta vẫn có điểm tự tin này.

Rất nhanh.

Dưới sự dẫn dắt của Ninh Khinh Khinh, ba người họ đã tới trước một cái hồ.

Hồ nước rộng lớn tuyệt đẹp.

Địa hình tương đối thấp, ngước đầu liền có thể thấy một thác nước hùng vĩ.

Mặt hồ như một tấm gương khổng lồ, gợn sóng bập bềnh, nước trong vắt vô cùng.

“Tô Minh, anh ra tay đi, tung đòn về phía mặt hồ này”, Ninh Khinh Khinh chỉ vào mặt hồ trước mắt nói.

Tô Minh tùy ý phất tay.

Vung một quyền về phía mặt hồ.

Theo lẽ thường nên là nước hồ nổ tung, xuất hiện cột nước khổng lồ, thậm chí mặt hồ phải bị xé rách khô cạn, nhưng sau khi Tô Minh tùy ý tung ra một quyền, quyền này rơi xuống mặt hồ, mặt hồ lại tỏa ánh sáng chói lòa, giống như chiếc gương bị mặt trời chiếu tới phản quang lại.

Chỉ còn lại một quyền ấn lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ.

Rất nhỏ bé.

Tiếp đó mặt hồ liền an tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt Tô Minh lóe lên, trong lòng có chút kinh ngạc.
Chương 952: Thành công

“Mặt hồ này bề ngoài có vẻ là mặt hồ nhưng thực tế nó còn là một kết giới không gian. Có rất nhiều ranh giới không gian giữa bí cảnh Mai Tiên và thành Mai Tiên, mà những thứ lộ ra trên bề mặt liên thông với mặt hồ trước mắt, trong bí cảnh tổng tộng có mười ba nơi. Trong số mười ba nơi đó có mười nơi được giăng kết giới xếp chồng bởi năm đến sáu tầng dị không gian, đặc biệt ngang tàng và kiên cố, và hầu như không có khả năng bị phá vỡ. Ba nơi còn lại là kết giới được gia tăng bởi ba tầng dị không gian, tương đối yếu. Vị trí trước mặt chính là một trong số ba ranh giới không gian tương đối mỏng yếu cách chúng ta gần nhất, bởi vậy tôi đưa anh tới đây. Tô Minh, anh thử đi”, Ninh Khinh Khinh giải thích.

Thật ra, trong lòng cô ta chắc chắn 100% Tô Minh không thể thành công.

Chắc chắn không thể.

Nhưng cô ta vẫn dẫn Tô Minh tới, không để anh thử qua một lần, anh sẽ không bỏ cuộc.

“Mộng tưởng hão huyền?”, ở bên ngoài, thành chủ Mai Tiên hừ lạnh một tiếng.

Cùng lúc đó.

Phù Thanh Dung đã quay lại.

Bà ta mang trở về một tổ khí- Sinh Tử Đồ.

“Oanh!”, Tô Minh giương nắm đấm, tích trữ năng lượng rồi vung mạnh.

Lần này là nghiêm túc dồn toàn lực.

Quyền ấn ngưng tụ đến cực điểm, càng ngưng kết, càng tinh túy, điểm năng lượng bạo phát cũng càng rõ nét.

Sức công phá đã đạt tới 50 long lực.

“Ầm!”

Lần này mặt hồ kia vẫn tỏa sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt, vẫn như cũ không bị đánh vỡ nhưng lại có chút run rẩy...

Tốt xấu cũng có chút động tĩnh.

Tô Minh trong lòng càng thêm tin tưởng, xem ra mặt hồ này không hẳn không thể bị phá vỡ.

Ninh Khinh Khinh bên cạnh hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh mang theo chút kinh hoàng.

Tô Minh vậy mà có thể làm mặt hồ chấn động? Mặc dù muốn thành công đánh vỡ mặt hồ vẫn còn một khoảng cách xa.

Có thể làm mặt hồ chấn động cũng đã rất đáng sợ rồi.

Thế giới bên ngoài.

Có phần im lặng, trong im lặng còn mang theo một vài hơi thở nóng cháy.

Nhưng phàm là những tu giả võ đạo có chút mắt nhìn, đều có thể thông qua màn hình cảm nhận được sức mạnh phát ra từ một quyền vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc đáng sợ như thế nào.

“Sức mạnh thuần túy của cậu ta dường như đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia, trước đó đã cực kỳ biến thái rồi, hiện tại…”, người nào đó vẻ mặt phức tạp thốt lên, không khỏi cảm thán.

Sợ rằng sức mạnh thuần túy trước mắt của Tô Minh có lẽ có thể so sánh với Tiên Hoàng!

Xem ra Phù Thông Hải vẫn là một người thông minh.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường trước đó đều không không hiểu cho dù Phù Thông Hải muốn giết chết Tô Minh, một cường giả cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba như ông ta còn không đủ sao? Tại sao vẫn cần phải trở về lấy bảo bối trấn tộc như Sinh Tử Đồ tới? Thậm chí còn liên lạc với Huyền Diễm Tiên quốc? Đây chẳng phải là làm điều thừa, giết gà dùng đến dao mổ trâu sao?

Nhưng bây giờ xem ra, Phù Thông Hải là một người nhanh trí, nhìn nhận chính xác tình thế.

Tô Minh quả thực rất đáng được coi trọng.

Tại thời điểm này.

“Bùm!”, Tô Minh một lần nữa vung nắm đấm.

Quyền ấn tung ra.

Hơn nữa lần này không còn là một quyền nữa mà là liên tiếp không ngừng, trong nháy mắt vài chục quyền không nghỉ.

Điên cuồng cực điểm.

Hiệu ứng thị giác rung động không thôi.

Cảnh tượng này đã khiến rất nhiều người phải kinh ngạc tới phát ngốc, vung vẩy nắm đấm không cần tiêu hao gì sao?

Cứ đều đặn không ngừng như vậy, không lẽ tiên nguyên trong cơ thể là vô tận sao?

Ngoài ra, sự sắc bén tím đỏ được bao phủ bên trên từng quyền ấn là gì?

Là ngọn lửa sao?

Ninh Khinh Khinh cùng Huyền Sơ Tình lúc này đã lùi về phía sau, cho dù quyền ấn của Tô Minh không nhằm vào bọn họ nhưng vẫn nguy hiểm đến nghẹt thở, đặc biệt là sự bén nhọn màu tím đỏ vờn quanh quyền ấn kia tràn ngập hơi thở diệt vong cùng mùi vị thiêu đốt vạn vật, quá khủng bố.

Ngọn… ngọn lửa kia, tàn bạo không nói nên lời.

Hơn nữa làm sao Tô Minh có thể dung hòa ngọn lửa và quyền ấn cùng nhau?

Ngọn lửa đương nhiên là Thái U Hỏa.

Thái U Hỏa lấy công phạt cùng ăn mòn làm chủ.

Muốn mạnh mẽ phá vỡ thứ gì đó, sức mạnh là một khía cạnh, khí tức công phá cùng các thuộc tính như gặm nhấm, ăn mòn…cũng rất quan trọng.

Thái U Hỏa hợp lại cùng quyền ấn càng tăng thêm sức mạnh.

“Cái… cái… cái này thực sự muốn đánh vỡ sao?”, Ninh Khinh Khinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô ta khẽ mấp máy môi, có chút đờ đẫn, nhìn mặt hồ chăm chú.

Mặt hồ liên tiếp không ngừng rung rung, hơn nữa, biên độ dao động càng ngày càng lớn hơn.

Sau một vài nhịp thở.

Tô Minh đã liên tục vung hơn một trăm nắm đấm!

Thực sự điên rồ.

Ánh sáng trên mặt hồ rõ ràng đã có chút ảm đảm.

Thậm chí ba tầng không gian xếp chồng đã lờ mờ lộ ra trên mặt hồ, ba tầng không gian đó đã bị chấn động xé nát có chút bất ổn rối loạn.

“Mở cho ta!”, thân hình Tô Minh bỗng nhiên chuyển động, cả người tức thời xuất hiện lơ lửng trên mặt hồ, quát lên một tiếng.

Lại một lần nữa vung múa nắm đấm.

Lần này mật độ các quyền ấn xếp chồng lên nhau càng dày đặc.

Vẫn có sự góp mặt của Thái U Hỏa.

Cộng thêm quy luật không gian giai đoạn tám đỉnh phong.

Hiệu quả của quy luật không gian đối với không gian xếp chồng bất quy tắc càng tốt hơn, không phải sao?

Vì vậy, lần này ...

“Ong!”

Mặt hồ bắt đầu dao động với biên độ lớn hơn.

Không thể kiên trì nổi nữa.

“Mở ra cho ta!”, Tô Minh lại một lần nữa tung quyền.

Sau đó.

Mặt hồ sụp đổ.

Trũng xuống.

Một lỗ hổng xuất hiện.

Thế giới bên ngoài bao trùm trong sự tĩnh mịch….

Hàng loạt ánh mắt ngây dại, kinh hãi.

Đặc biệt là thành chủ Mai Tiên!

Cho dù bản thân thành chủ Mai Tiên muốn cưỡng ép đập mở mặt hồ kia cũng rất khó làm được!

Tô Minh lại dễ dàng làm được, trước sau chỉ mất vài nhịp thở mà thôi.

“Không lẽ, thực… lực của tên nhóc này, đã đạt tới cảnh Tiên Hoàng?”, thành chủ Mai Tiên tự đáy lòng nghĩ.

Cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu lại sở hữu lực chiến đấu của Tiên Hoàng? Điều này thực sự có khả năng sao?

“Sơ Tình, Khinh Khinh, ngày sau gặp lại”, Tô Minh chắp tay chào, thân hình chớp mắt liền biến mất ở cửa động.

“Chúng ta cũng ra ngoài thôi”, Huyền Sơ Tình cùng Ninh Khinh Khinh bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời mở lời.

Cả hai người đều đột nhiên cảm thấy cuộc thi bí cảnh thật vô vị.

Thân hình hai người phụ nữ chớp động, cũng tiến vào cửa động trên mặt hồ.

Một lúc sau.

Tô Minh, Huyền Sơ Tình, Ninh Khinh Khinh bất ngờ xuất hiện ở thế giới bên ngoài, trên sân võ đạo trước sảnh khách.

“Chị, anh rể, mọi người thật ngầu!”, Lạc Ngưng Nhi kích động không thôi, trực tiếp lao thẳng lên trên, trong nháy mắt ôm chầm Huyền Sơ Tình, ôm chặt lấy người cô.

Còn Tô Minh việc đầu tiên muốn làm là rời đi.
Chương 953: Giao đấu trực diện

Vô cùng sốt sắng…

Nhưng trong lúc yên tĩnh, nhà họ Phù do Phù Thông Hải dẫn đầu đã hình thành một vòng vây bao vây Tô Minh.

“Ý gì đây”, Tô Minh sầm mặt lại, ngước mắt lên nhìn Phù Thông Hải.

“Chàng trai! Cậu không nên giết Phù Dịch”, Phù Thông Hải trầm giọng nói nhưng đầy sát ý. Cái chết của Phù Dịch dường như đã chấm dứt hy vọng ở thế hệ mới của nhà họ Phù, vì vậy thù này nhất định phải báo.

Tô Minh không nói gì, cũng không phản bác và cũng không muốn nhiều lời.

Anh rất sốt ruột! Bởi vì Ly Nhi vẫn đang đợi anh.

“Tiên Tắc Trường Hà! Hiện! Trấn cho ta!”, Tô Minh đột nhiên hét lớn, hào quang dữ dội, sát ý đùng đùng. Anh giẫm lên không trung, điều khiển Tiên Tắc Trường Hà trấn áp về phía Phù Thông Hải.

Đồng thời, Tô Minh xoay một cái, kết hợp với quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong, di chuyển chớp nhoáng như thần chết bổ nhào về phía những trưởng lão ở cảnh giới Tiên Tôn tầng bảy tầng tám của nhà họ Phù như Phù Thanh Dung…

Cảnh tượng này quá chấn động…

Tô Minh ra tay quá nhanh, quá quyết đoán. Anh không nói nhiều. Bị nhà họ Phù ngăn lại là ra tay luôn.

Quá độc ác!

“Thái Dương Chỉ! Đi!”

“Ngưng Huyền Tiên Quyền!”

“Đao! Đao Đoạn Cửu Thiên Lưu!”



Người nhà họ Phù cũng không phải dạng dễ đối phó, đều là lão tiền bối có kinh nghiệm chiến đấu. Kể cả Tô Minh đột nhiên ra tay nhưng họ cũng không sợ hãi hay căng thẳng. Họ sớm đã chuẩn bị chiêu thức và lần lượt thi triển và nghênh chiến.

Nhưng… Sau nửa hơi thở…

Đám Phù Thanh Dung mới phát hiện ra mình ngu dốt đến mức nào?

Chiêu thức của họ mạnh khủng khiếp, mang theo tính sát thương cao nhưng… Căn bản không thể khóa chặt Tô Minh.

Quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong như ‘nở hoa’ trong tay Tô Minh.

Không thấy bóng dáng Tô Minh đâu nữa.

Nhanh quá! Nhanh vô cùng!

Chiêu thức của họ không tìm thấy mục tiêu, căn bản là không có tác dụng gì.

Đồng thời lúc này Tô Minh bổ nhào về phía họ. Có một dự cảm là Tô Minh đến như thần chết xuất hiện.

Không chỉ vậy, Tiên Tắc Trường Hà đã bao trùm đất trời và trấn áp về phía Phù Thông Hải.

Khí thế sục sôi, như bầu trời sập xuống.

Không gian xung quanh bị bóp méo và sụp đổ. Từng đường không gian vỡ vụn rơi xuống hư không, hàng tỷ vòng xoáy hư không đều bị xé tan và lui về sau trong sợ hãi…

Ngay cả nhật nguyệt trăng sao cũng có chút run rẩy.

Ánh sáng tiên tắc chói sáng, bao trùm khắp đất trời…

Phù Thông Hải là người đầu tiên muốn tránh Tiên Tắc Trường Hà, cũng không muốn đối đầu nữa. Nhưng ông ta không tránh nổi, vì vậy chỉ còn cách đối mặt.

Trong tay ông ta xuất hiện một trảm đao. Đây là tổ khí hạ phẩm, màu xanh đỏ. Ở bên trên có kết nối với hình ảnh thần ma, có phép thuật của thần, có lôi thần đang gầm rú và có cả trận pháp thần ma.

Những tu giả võ đạo có mặt ở đây, chỉ cần đề cập đến đao tu là họ đã có cảm giác ngạt thở.

Phù Thông Hải không do dự mà điều khiển đao ý trong người mình. Lúc này đao ý kèm theo đao quang chém ra.

“Thần Ma Trảm!”, đao quang bắn ra, màu xanh đỏ nhức mắt.

Nhìn vào là cho người ta cảm giác bị chém đứt thần hồn và xé nát tâm ý.

Quá đỗi chấn động và khủng khiếp!

Hướng chỉ của đao quang là hư không dài 100000m, đều sụp đổ thành chân không hư vô.

Ngoài ra đao ý trong đao quang đó cũng đạt đến Bát Đoạn hậu kỳ. Không nói cũng biết, Phù Thông Hải là đại thần thông về mảng đao đạo.

Ông ta vừa ra tay liền thể hiện ra sự đẳng cấp của cảnh giới Tiên Hoàng.

Nhưng mặc dù như vậy thì Tiên Tắc Trường Hà cũng không sợ hãi.

Ngược lại, nó càng phấn khích và thần bí hơn.

Trong chớp mắt, ‘Thần Ma Trảm’ đã rơi trên Tiên Tắc Trường Hà.

Có thể thấy rõ, dường như Tiên Tắc Trường Hà bị chém thành một vệt đao rất sâu nhưng không hề bị chém đứt.

Dường như không cần thời gian mà vết đao đó đã tự lành. Hơn nữa còn bao trùm cả ‘Thần Ma Trảm’, sau đó là ăn mòn, nuốt trọn và trấn áp nó…

“Đao quang của ‘Thần Ma Trảm’ biến mất rồi”.

Thần Ma Trảm không còn nữa nhưng Tiên Tắc Trường Hà vẫn còn, mà ánh sáng còn vươn xa hơn.

Hơn nữa tốc độ trấn áp còn nhanh hơn, khóa chặt và bổ nhào về phía Phù Thông Hải.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đây đều đờ người ra.

Trước đó, khi Tô Minh có thể dễ dàng phá bí cảnh Mai Tiên, dường như mọi người chỉ đoán anh ở cảnh giới Tiên Hoàng.

Nhưng mọi người đâu ngờ khi giao đấu trực diện với Phù Thông Hải thì những màn xuất chiêu lại chấn động như này.

“Đây có còn là người nữa không?”, thành chủ Mai Tiên tự hỏi mình.

“Chị ơi! Anh rể… Anh rể…”, Lạc Ngưng Nhi nắm chặt cánh tay Huyền Sơ Tình, kích động như sắp ngất đi.

Một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại chiếm ưu thế khi giao đấu với một lão quái vật nổi tiếng ở nền văn minh Trạch như Phù Thông Hải.

Sao lại khoa trương đến vậy?

Huống hồ, lúc này Tô Minh đâu chỉ giao đấu với Phù Thông Hải?

Rõ ràng đối mặt với màn bao vây công kích của nhà họ Phù.

“Thần Ma Trảm!”, sắc mặt Phù Thông Hải sầm lại, lại một lần nữa giơ đao lên, thân hình lùi về sau, đao ý gầm rú rồi một đao chém ra.

Còn Tô Minh lúc này đã dựa vào tốc độ cực nhanh của quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong áp sát đám trưởng lão nhà họ Phù như Phù Thanh Dung.

Đúng vậy! Chính là áp sát!

“Chết tiệt!”, nhị trưởng lão nhà họ Phù chỉ cảm thấy sau lưng mình có sát ý khiến ông ta tuyệt vọng. Ông ta theo bản năng quay đầu lại.

Tiếc rằng không kịp nữa rồi.

“Xoẹt!”
Chương 954: Nhà họ Phù toi rồi

Tô Minh xuất hiện một cách quái dị ở phía sau ông ta rồi đập một quyền.

Cả thần hồn và thể xác của nhị trưởng lão nhà họ Phù đều hóa thành làn sương máu.

Sau khi một quyền giết chết nhị trưởng lão nhà họ Phù, Tô Minh bước một bước ra, đến bên cạnh tam trưởng lão rồi lại tung ra một quyền.

“Không…!”, tam trưởng lão của nhà họ Phù tuyệt vọng hô lên.

Đồng thời lúc này, Phù Thanh Dung ở bên cạnh vô cùng kinh hãi và tuyệt vọng. Dường như bất chấp tất cả định lùi về sau, thi triển hết thân pháp và tiên nguyên.

Nhưng Tô Minh chỉ xoay người một cái, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng là bà ta đã cảm thấy tim gan mình như bị đông cứng.

Cái chết sắp đến gần rồi?

Cũng may, đúng lúc này, đại trưởng lão nhà họ Phù đập một chiêu về phía Tô Minh.

“Cơ hội tốt!”, Phù Thanh Dung vô cùng mừng rỡ, mặc dù cũng sợ chết khiếp. Bà ta có thể chắc chắn, đại trưởng lão nhà họ Phù căn bản không phải là đối thủ của Tô Minh, thậm chí còn kém rất xa. Nhưng lúc này ông ta đánh lén được chiêu này có lẽ không khiến Tô Minh bị thương nhưng chí ít cũng giúp mình có cơ hội chạy thoát.

Mình có cơ hội sống rồi.

Nhưng…

Trong chớp mắt…

“Không gian Ngưng Đọng!”, Tô Minh nhìn Phù Thanh Dung với vẻ khinh bỉ, anh chỉ thốt ra bốn chữ.

Phù Thanh Dung lập tức cảm thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Cảm giác một lực nào đó đang kéo mạnh mình lại.

Những thân pháp thi triển của bà ta gần như đều không có tác dụng gì.

Không chạy nổi rồi!

“Đúng là không biết điều!”, sau khi Tô Minh dùng quy luật không gian khóa chặt Phù Thanh Dung thì không quay đầu lại mà giơ tay lên đánh về phía sau.

Quyền đó dường như mang theo sát ý, chừng sau 1/10 hơi thở thì….

Rầm…

Quyền phải của Tô Minh đập lên kiếm đánh lén của đại trưởng lão của nhà họ Phù.

Thể xác va vào kiếm quang không chút kiêng kị?

Càng khủng khiếp hơn là đại trưởng lão của nhà họ Phù dồn hết sức vào kiếm quang đó, vô cùng sắc bén nhưng khi va vào quyền của Tô Minh thì kiếm quang lại bị đánh gãy.

Còn quyền của Tô Minh chỉ xuất hiện một vệt kiếm, sau đó đã hoàn toàn hồi phục.

Sau khi đập nát kiếm quang thì quyền của Tô Minh không dừng lại mà tiếp tục lao về trước.

“Két!”, sau đó quyền cước của Tô Minh đập nát kiếm của đại trưởng lão.

Quyền vẫn tiếp tục lao về trước đập lên người của đại trưởng lão khiến thể xác và thần hồn của ông ta hóa thành làn sương máu. Ông ta ở cảnh giới Tiên Tôn tầng chín đỉnh phong, sắp chạm đến cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng nhưng gặp Tô Minh thì chỉ một chiêu là bị hạ gục.

Nhìn thấy cảnh này mà thành chủ Mai Tiên, Tùy tam gia, đặc biệt là Huyền Tinh Bình đều hít một hơi lạnh, toàn thân run rẩy, sợ chết khiếp.

Quá khủng khiếp!

Đại trưởng lão nhà họ Phù đã như vậy, nếu đổi lại là người khác thì còn thế nào nữa?

“Chết đi!”, sau khi đập chết đại trưởng lão nhà họ Phù, Tô Minh quay đầu lại nhìn Phù Thanh Dung rồi giơ tay lên. Một ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện như ánh sáng của thần chết.

Ngọn lửa ngay lập tức lao về phía Phù Thanh Dung.

“Không…!”, Phù Thanh Dung tuyệt vọng rống lên, tiếc rằng đều vô dụng. Trong chớp mắt, ngọn lửa lao về phía đó lập tức biến thành biển lửa. Phù Thanh Dung hóa thành hư vô mà không để lại chút gì.

Lúc này, mấy trưởng lão của nhà họ Phù đều chết hết, không còn lại một ai.

Cả quá trình này, từ nhị trưởng lão, tam trưởng lão, đại trưởng lão và Phù Thanh Dung, Tô Minh chỉ mất ba hơi thở.

Đồng thời lúc này…

“Rầm…”.

Sau bốn đòn chắn lại Tiên Tắc Trường Hà, cuối cùng Phù Thông Hải cũng không trụ nổi, trảm đao trong tay cũng đã xuất hiện vết nứt.

Toàn thân ông ta bay ra ngoài, thân người cũng thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa, hơi thở gấp gáp, trông vô cùng thê thảm.

Phù Thông Hải kinh hãi và hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Tô Minh…

Chỉ thấy, Tô Minh giẫm trên không trung rồi Tiên Tắc Trường Hà quay về phía sau anh.

Phù Thông Hải cũng bị ép đến đường cùng, trong lòng vô cùng sợ hãi và hối hận. Ông ta biết Tô Minh rất mạnh, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng… Vậy mà ông ta lại đánh giá thấp…

Nghe nói, Tiên Tắc Trường Hà của Tô Minh ở trong bí cảnh, bất luận là giao đấu với những oán thú hay giao đấu với Phù Dịch, tất cả đều vô dụng.

Nói cách khác, ông ta và người nhà họ Phù đều đánh giá quá thấp Tô Minh.

Trong bí cảnh, Tô Minh chỉ khiêm tốn, giấu mình quá kỹ, không thể hiện ra.

Chết tiệt!

Hiện giờ đám trưởng lão đều chết cả rồi.

Phù Dịch cũng chết!

Nhà họ Phù toi rồi!

Hai mắt Phù Thông Hải đỏ ửng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là giết chết Tô Minh, bất luận phải trả giá nào.

“Sinh Tử Đồ! Đi!”, Phù Thông Hải rống lên với vẻ điên cuồng, khí tức không giảm mà tăng lên nhiều.

Ông ta thiêu đốt nguyên thọ của mình, có thể thấy rõ Phù Thông Hải già đi rất nhanh.

Nhưng về khí tức đã từ cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba tăng lên tầng năm. Đồng thời lúc này một trận đồ lập tức xuất hiện.

Trận đồ vô cùng lớn, bao trùm đất trời.
Chương 955: Phù Thông Hải kêu cứu

Trên trận đồ có vô số tiên tắc đang gào thét, cái nào cũng vô cùng linh hoạt.

Còn có vô số trận pháp thời thượng cổ viễn cổ xếp chồng lên nhau.

Có cả vô số đường ánh sáng sát phạt xuất hiện từ trên Sinh Tử Đồ khóa chặt Tô Minh.

Còn có tử khí điên cuồng bao trùm, chớp mắt cái như kéo tất cả không gian xung quanh vào nơi tử địa.

Những âm thanh gào rú như địa ngục bị lật tung, cảm giác vô số ác quỷ đến nhân gian.

Ánh sáng tử vong và ánh sáng sát phạt trên Sinh Tử Đồ, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cả quảng trường như hóa thành hư vô, tất cả đều sụp đổ, phong hóa.

Vô cùng khủng khiếp!

Đám thành chủ Mai Tiên và Huyền Tinh Bình ở bên dưới đều lùi về sau, dùng hết tất cả phòng ngự chí bảo, tiên nguyên nhưng vẫn không cảm thấy an toàn, chỉ có thể tiếp tục tránh vào khe nứt không gian ở phía xa.

Sinh Tử Đồ quá khủng khiếp…

“Trấn!”, Phù Thông Hải hét rống lên.

Ngay lập tức, Sinh Tử Đồ xoay tròn với tốc độ khủng khiếp…

Cùng với cú xoay tròn đó thì từ cuối chân trời, từ hư không vô tận, từ sâu thẳm trong lòng đất đều có luồng sinh khí và tử khí ập tới.

Sinh Tử Đồ càng lúc càng ngưng tụ, khí tức ngút trời.

Hàng tỷ luồng ánh sáng bắn về phía Tô Minh càng lúc càng sống động hơn.

Tô Minh không hề né tránh, bởi vì muốn tránh cũng không tránh được. Sinh Tử Đồ đúng là lợi hại, tấn công chặt chẽ không chút sơ hở, muốn chạy cũng không chạy nổi.

“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, nhưng Tô Minh không hề sợ hãi mà bình tĩnh hét lên mấy chữ.

Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng hình thành nên chùm sáng bao quanh người anh.

Chùm sáng này thuộc về bản thân Tô Minh nên sẽ bảo vệ anh. Nhưng nó có thể bắn về phía chùm sáng của Sinh Tử Đồ đang tấn công về phía Tô Minh. Kể cả những ánh sáng đó có sức hủy diệt hay tấn công như nào.

Và rồi chùm sáng của Sinh Tử Đồ bị hóa thành hư vô.

Phòng ngự là cách dùng khác của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng.

Hơn nữa, nó còn rất hữu dụng.

“Đập cho ta!”, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Phù Thông Hải trở nên khó coi. Nếu như chùm sáng trong trận đồ Sinh Tử Đồ không có cách nào tấn công được Tô Minh, vậy thì… Ông ta đành phải điều khiển Sinh Tử Đồ đập mạnh về phía Tô Minh thôi.

“Rầm…”, Sinh Tử Đồ không ngừng run rẩy, ngay cả bầu trời cũng biến đổi, cảm giác như tầng vô thượng cũng đang sụp đổ.

Khí tức hủy diệt sục sôi khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.

Xem ra giống như bầu trời sập xuống đập lên người Tô Minh.

Trong chớp mắt, trận đồ của Sinh Tử Đồ đã ở trước mặt Tô Minh.

Nếu so sánh thì lúc này Tô Minh giống như một con kiến nhỏ.

“Đỉnh Thần Ma!”, nhưng anh vẫn không có chút sợ hãi và căng thẳng, vẫn bình tĩnh thốt ra mấy chữ.

Và rồi, đỉnh Thần Ma xuất hiện rồi lao về trước.

Đỉnh Thần Ma không ngừng phóng to, mang theo khí tức trấn áp đất trời.

Ở trên đó còn có chùm sáng màu tím thần bí không ngừng xoay vòng, còn có vô vàn ký tự trôi nổi bồng bềnh.

Đỉnh Thần Ma rất mạnh. Trước đó Tô Minh không có đủ thực lực để phát huy uy lực của nó.

Hiện giờ, vì ở trong bí cảnh thực lực tăng vọt nên anh có thể dùng đỉnh Thần Ma tốt hơn.

Anh điều khiển, xoay chuyển đỉnh Thần Ma cũng dễ dàng và nhẹ nhàng hơn. Cảm thấy thật tuyệt vời.

“Rầm…!”, một giây sau, đỉnh Thần Ma và Sinh Tử Đồ va vào nhau, khí tức hủy diệt đất trời, dường như muốn nghiền nát cả thành Mai Tiên.

Cú va chạm này, đỉnh Thần Ma không hề hấn gì, ngay cả chùm sáng ở trên đỉnh cũng không có bất cứ tổn thất gì.

Còn Sinh Tử Đồ lại không ngừng run rẩy.

Phù Thông Hải sử dụng Sinh Tử Đồ lúc này cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, miệng đầy máu.

Cả quá trình từ lúc ông ta vận dụng Sinh Tử Đồ đến lúc này Sinh Tử Đồ bị mờ dần, bản thân ông ta cũng bị thương. Cả quá trình nhanh chỉ trong vòng hai ba hơi thở. Đường đường là lão quái vật ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba, cộng thêm thần khí trung phẩm mà vẫn không trụ được mấy hơi thở trong tay Tô Minh, đúng là đáng sợ.

Nhất thời, không gian vô cùng yên tĩnh.

Mọi người chấn động đến nỗi như bị ai lấy mất thần hồn.

“Đỉnh Thần Ma! Đi!”, còn Tô Minh lại tiếp tục tấn công.

Tô Minh có thể chắc chắn rằng, nếu anh đập thêm lần nữa thì Sinh Tử Đồ chó chết kia cũng sẽ vỡ vụn. Hơn nữa, Phù Thông Hải cũng sẽ bị đập nát thành từng mảnh. Rất nhanh, chỉ mất một giây thôi, sau đó có thể quay về nền văn minh Xương rồi. Ly Nhi! Chờ anh nhé!

“Chết tiệt!”, Phù Thông Hải thật sự thấy sợ, thậm chí còn không có dũng khí đối kháng lại.

Ông ta vô cùng tuyệt vọng. Bởi vì dùng đến Sinh Tử Đồ rồi, ngay cả thọ nguyên cũng thiêu đốt cả rồi.

Kết quả là vẫn bị tên nhãi kia trấn áp mà mình không có cơ hội phản đòn.

Trong đầu ông ta lập tức lóe lên hai suy nghĩ: Một là tự hủy diệt, cùng chết với Tô Minh luôn. Thứ hai là nhân lúc Sinh Tử Đồ vẫn còn chút uy lực thì mình nhân cơ hội tháo chạy.

Rốt cuộc nên chọn cái nào đây?

Phù Thông Hải có chút do dự.

Nhưng sau đó chưa đợi ông ta đưa ra lựa chọn thì đột nhiên mắt ông ta sáng lên.

Dường như ông ta cảm nhận được gì đó.

“Cứu tôi, cứu tôi với…!”, Phù Thông Hải lớn tiếng hét lên, tiếng hét vang vọng bầu trời.

Đến rồi kìa…

Người của Huyền Diễm Tiên quốc đến rồi.

Quả nhiên, ở cuối chân trời có một tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn.

Con tàu lớn đến nỗi khiến người ta cảm giác như một tòa thành đứng sừng sững trong không trung.

“Đình chiến đi!”, dường như nghe thấy tiếng kêu cứu của Phù Thông Hải nên một giọng nói thản nhiên vang lên trong con tàu con thoi tác chiến đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK