“Tính ra thì sư phụ kia của anh đúng là có chút bản lĩnh. Ở tầng trái đất, anh bị em đánh bị thương sắp chết, vết thương cũng không dễ dàng khôi phục mà giờ anh xem, hồi phục rất nhanh, rất tốt thế này!”, Tô Minh ở cạnh vừa uống trà vừa bình thản nói.
Tô Ương không nói gì mà tay cầm ly trà lại run rẩy, hiển nhiên cảm xúc của hắn ta đang dao động rất lớn, dù cho hắn ta vẫn luôn kiềm chế nhưng giờ Tô Minh lại nhắc tới chuyện nửa năm trước hắn ta bị đè đánh ở tầng trái đất.
Đó là sự ô nhục, nỗi nhục nhã của hắn ta.
Đó chính là chuyện mà hắn ta chôn sâu trong đáy lòng không muốn nhớ lại hay nhắc tới.
Đương nhiên, lúc này, Tô Ương không có tư cách, cũng không dám phản bác hay trở mặt với đối phương, nhịn!
Chỉ có thể nhịn!
Mọi chuyện cứ đợi sư phụ tới rồi nói sau.
“Tô Minh, mày ngạo mạn, hống hách như vậy sẽ khiến bản thân hối hận chết đó!”, trong lòng Tô Ương lạnh lùng nói.
“Anh là sư huynh của anh trai tôi phải không? Rõ ràng anh đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ, vì sao lại cố tình che giấu?”, Tô Minh nhìn về phía Hình Cửu Tử, tò mò hỏi.
Giọng nói không hề như đang giỡn!
Tuy thủ đoạn che giấu cảnh giới của Hình Cửu Tử khá cao tay, rất thần kỳ nhưng vẫn bị Tô Minh phát hiện.
Thoáng cái, Hình Cửu Tử thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Ngay cả Tô Ương cũng quay phắt lại, trong ánh mắt nhìn Hình Cửu Tử có thêm sự khiếp sợ, ngay cả hắn ta mà cũng không biết sư huynh đã đạt tới Chân Thánh rồi!
Đôi mắt Hình Cửu Tử giật giật, rồi hắn ta cười khổ: “Cậu Tô, ánh mắt rất tinh tường!”
Hình Cửu Tử đúng là đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh.
Hắn ta đã che giấu rất kỹ càng.
Thực tế, khí thế hắn ta trấn an Tô Ương trước đó chính là thực lực và cảnh giới chân thật của hắn ta.
Nhưng Hình Cửu Tử nào nghĩ tới thực lực Tô Minh lại vượt xa tưởng tượng của hắn ta.
Hình Cửu Tử có thể chắc chắn dù mình đã là Chân Thánh sơ kỳ nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tô Minh. Nếu đã thế thì hắn ta cũng không ra tay, càng không bại lộ cảnh giới của mình.
Hình Cửu Tử chưa bao giờ ngờ được Tô Minh vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
Đúng là đáng sợ!
“Nói đi, bao lâu nữa sư phụ của các người mới tới?”, Tô Minh nhàm chán mân mê ly trà trong tay.
“Sắp, nhiều nhất cũng một tiếng nữa!”, Hình Cửu Tử nghĩ rồi đáp. Sau đó, không hiểu sao trong lòng hắn ta có chút khẩn trương và hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, hắn ta hớp mạnh một ngụm trà.
...
Giờ phút này.
Ở tận cùng thế giới Tiểu Thiên, tại biển lớn mênh mông.
Biển này tên là biển Vô Mệnh.
Đây là biển lớn nhất trong thế giới Tiểu Thiên, diện tích rộng tới mức không ai biết điểm cuối là ở đâu.
Hai chữ Vô Mệnh trong tên biển Vô Mệnh không phải là nói giỡn mà là chân thật.
Theo thống kê không đầy đủ, từ thời viễn cổ, đã từng có ngàn vạn yêu nghiệt, thiên tài, cao thủ của các thế lực lớn trong thế giới Tiểu Thiên thăm dò biển Vô Mệnh nhưng đa số đều quay lại giữa chừng, còn một số nhỏ lại cứng đầu, muốn kiên trì đi tới, không đến điểm cuối thì không quay đầu nhưng tất cả đều biến mất một cách quỷ dị, không ai còn sống sót.
Dần dần, biển Vô Mệnh trở thành vùng đất cấm.
Vì thế, biển Vô Mệnh còn được gọi là biển Cấm.
Trong mấy chục ngàn năm gần đây, những võ đạo tu giả thăm dò biển Vô Mệnh đã trở nên ít ỏi hiếm hoi.
Nhưng mà...
Lại có vài người biết là biển Vô Mệnh này không đơn giản.
Biển Vô Mệnh không chỉ là biển mà nó còn có vô số tiên đảo ngang dọc, lơ lửng bị các trận pháp biến hóa kỳ ảo che lấp.
Những tiên đảo này, có cái nào mà tuổi đời không hơn trăm triệu năm?
Trên mấy tiên đảo này lại có các thế lực lánh đời được truyền thừa từ các thế lực lánh đời thời viễn cổ của thế giới Tiểu Thiên.
Trừ những thế lực lánh đời này, ở nơi sâu nhất của biển Vô Mệnh còn có trận pháp cổ biến hóa khôn lường và Mắt biển bị sương mù che khuất.
Mắt biển có đường kính khoảng trăm mét, luôn tự xoay tròn một cách điên cuồng.
Nó tự xoay tạo thành một xoáy nước khổng lồ, xoáy nước nối liền với đáy biển, sâu thẳm vô tận.
Mắt biển là cổng vào của Võ Tông!
Mắt biển xuống dưới một trăm ngàn mét là một thành trì cổ bị ngâm trong nước biển không biết bao nhiêu năm.
Thành trì này không lớn nhưng mỗi một viên gạch của thành trì đều được đúc bằng vu thạch, là vu thạch trong truyền thuyết.
Loại đá này nổi tiếng nhờ độ cứng rắn và chất lượng đáng sợ của nó.
Cũng chỉ ngôi thành được tạo bằng vu thạch mới có thể sừng sững không sứt mẻ trong nước biển hàng trăm triệu năm.
Cổng vào thành nối liền với điểm cuối của Mắt biển, để tránh cho việc nước biển tràn vào trong cổng thành, nơi tiếp giáp giữa hai bên còn một Sát Môn.
Sát Môn này trông như một cánh cửa bình thường nhưng trên cửa này có chứa đựng ý chí võ đạo của Võ Thần.
Võ Thần chính là người sáng lập nên Võ Tông.
Đó là một lão quái vật siêu cấp sống mấy chục triệu năm từ thời viễn cổ tới thời thượng cổ, là lão quái vật đáng sợ nổi tiếng đời đời, đè ép cường giả siêu cấp của mấy thời đại.
Một tia ý chí võ đạo của ông không chỉ có thể chặn lại nước biển, không cho chảy vào trong thành trì cổ Võ Tông mà nó cũng như cái đỉnh trấn áp biển Vô Mệnh vô diễn. Trong vô số năm tháng, biển Vô Mệnh chưa từng xảy ra sóng thần hay động đất dưới đáy biển, trong đó có công lao không thể bỏ qua của ý chí võ đạo của Võ Thần trên Sát Môn này.
Tiến vào trong Sát Môn như là tới thế giới khác.
Một thế giới yên tĩnh, xa xưa, cách biệt với cả thế giới bên ngoài.
Trong thành chỉ còn khoảng một ngàn người sống.
Nhân khẩu ít tới đáng thương.
Nhưng nếu võ đạo tu giả ở thế giới Tiểu Thiên bên ngoài có thể vào đây để nhìn thấy những người này thì chắc sẽ bị dọa tới mức tè ra quần mất. Bởi vì, dù một ngàn người này ăn mặc quần áo mộc mạc, lạc hậu, thậm chí còn không đẹp đẽ bằng người thường, không một chút cao sang quý giá nhưng một ngàn người này, bất kể là già hay trẻ, nam hay nữ, tất cả đều có thực lực từ Chân Hoàng trở lên.
Chương 457: Nỗi sỉ nhục của Võ Tông
Thật sự mạnh mẽ đến phát sợ.
Phải biết rằng, ở thế giới Tiểu Thiên, một thế lực Võ cao siêu đỉnh cấp cùng lắm cũng chỉ có 35 cường giả cảnh giới Chân Hoàng mà thôi, hơn nữa, phần lớn đều là sơ kỳ và trung kỳ.
Bên trong cổ thành thật sự quá dọa người.
Hơn nữa, 1000 người tu luyện võ đạo, có thể thấp hơn cảnh giới Chân Hoàng, nhưng trên thực tế phần lớn đều ở cảnh giới Chân Thánh, thậm chí còn mạnh hơn.
Kiến trúc của cổ thành đơn giản đến mức có phần đơn điệu, hơn nữa, kiến trúc cũng không nhiều.
Công trình cao nhất chính là một tòa tháp chín tầng được đặt tên là Võ Thần tháp.
Cấu tạo bên trong Võ Thần tháp cũng rất đơn giản, chỉ có một ngôi tượng đá, phía sau tượng đá là một cái hồ chứa đựng lời chân truyền về ý trí võ đạo.
Lúc này.
Bên ngoài Võ Thần tháp, có 1000 người đang tụ tập, nói cách khác, hầu như tất cả mọi người trên dưới Võ Tông đều tập trung ở đó.
Đứng đầu là Vũ Bất Bại.
Vẻ mặt Vũ Bất Bại bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, bên trong con mắt già nua của ông ta lại không hề bình tĩnh mà có chút khẩn trương và mong đợi.
Bên cạnh Vũ Bất Bại có một số ông lão, người trung niên và cả thanh niên trẻ tuổi cùng tụ họp.
"Đến bây giờ còn chưa kế tục thành công", Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc là một người tính khí nóng nảy, đột nhiên mở miệng nói, giọng nói có phần sốt ruột cùng chất vấn: "Đại trưởng lão, lão phu đã nói rồi, Vân Thanh Thanh chưa đủ 20 tuổi, là điều vi phạm quy tắc của tổ tiên, chắc chắn không được đâu".
Nhưng, Vũ Bất Hoặc còn chưa nói xong, đột nhiên.
Tòa tháp chín tầng đột nhiên lóe lên ánh sáng rực rỡ.
"Thành Công rồi!", Vũ Bất Bại nói rồi thở phào một hơi: "Hơn nữa còn là ánh sáng màu tím".
Ngay lập tức, 1000 người của Võ Tông đều không khỏi kích động, từ trong nội tâm cùng toát lên vẻ mừng rỡ.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả bọn họ đều thành tâm hy vọng Vân Thanh Thanh kế tục thành công, như vậy mới có đủ tài năng và thực lực để dẫn dắt Võ Tông phát triển.
"Đại trưởng lão, lần này lão phu thực lòng tin phục!!!", trên mặt Vũ Bất Hoặc lộ ra vẻ đắc ý, cười lớn, cũng không có chút nào xấu hổ vì nghi ngờ trước đó: “Màu tím! Nó đã không xuất hiện từ rất lâu, lần trước cũng xuất hiện ý chí kế tục là màu tím, nhưng không ngờ cái tên phản đồ Tiêu Nhập Cốt kia".
Vũ Bất Hoặc nhắc tới Tiêu Nhập Cốt!
Tiêu Nhập Cốt.
Ba chữ này vừa được thốt ra, hiển nhiên gần như toàn bộ 1000 người có mặt đều lập tức yên lặng, từng khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận, sợ hãi, sát khí, rốt cuộc cũng trở nên phức tạp.
Ngay cả Vũ Bất Bại cũng có chút thất thần.
"Không nhắc đến hắn nữa", Vũ Bất Hoặc vội vàng nói, ông ta thật đúng là mồm nhanh hơn não, hôm nay là ngày vui như vậy, thật không nên nhắc tới kẻ phản bội duy nhất trong lịch sử Võ Tông.
Hơn nữa, thân phận của tên phản đồ này còn không đơn giản, chính là truyền nhân của Võ Tông.
Là người kế tục những tinh hoa và mang trong mình niềm hy vọng của cả Võ Tông.
Nói không ngoa, vô số truyền nhân trong 100.000 năm qua, tạm không nói đến Vân Thanh Thanh, thì Tiêu Nhập Cốt có thiên phú tốt nhất, sức lực mạnh nhất và cũng là người được phó thác trên vai niềm hy vọng lớn nhất.
Thời gian đầu biểu hiện của Tiêu Nhập Cốt tương đối chấn động.
20 tuổi đạt cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ.
23 tuổi đạt cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
40 tuổi đạt cảnh giới Chân Thánh đỉnh phong kỳ.
109 đột phá cảnh giới Chân Thánh, đạt tới cảnh giới bất tử.
Cảnh giới bất tử vòng thứ 9, một vòng là một khung thiên! Nếu mà thật sự tu luyện đến cảnh giới bất tử vòng thứ 9, nghe nói có thể trùng sinh, bất tử bất diệt!
Đến cảnh giới bất tử, vô số thiên tài yêu nghiệt đến mức kinh diễm, cũng phải mất hàng chục nghìn thậm chí hơn 100.000 năm mới có thể từ cảnh giới bất tử vòng thứ 2 tiến lên vòng thứ 3...
Mà Tiêu Nhập Cốt chỉ dùng 800 năm liền có thể từ cảnh giới bất tử vòng thứ nhất tiến vào vòng thứ 2.
Đạt cảnh giới bất tử vòng thứ 2 khi chưa đầy 1000 tuổi, thiên tài yêu nghiệt nhất trong lịch sử Võ Tông, đạt kỷ lục vô cùng khó tin, bất khả chiến bại.
Nhưng trong lúc tất cả người trong Võ Tông, bao gồm cả Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc và những người khác đầu tư bao nhiêu tâm huyết và vô số tài nguyên võ đạo cho Tiêu Nhập Cốt để bồi dưỡng hắn thành cường giả vô địch, tạo nên một người kế tục mạnh nhất trong lịch sử Võ Tông lúc bấy giờ, thì vào một ngày, đệ tử chân truyền của Võ Tông - Tiêu Nhập Cốt lại tu luyện ma công.
Tiêu Nhập Cốt vậy mà lại lén lút tu luyện 'Đại Ma Tâm Kinh' - cuốn bảo vật của Đại Ma Tông đã bị diệt vong hàng trăm triệu năm trước và từng là bất khả chiến bại trong thời cổ đại.
Truyền nhân của Võ Tông tuyệt đối không thể trở thành một Đại Ma, nhất là Đại Ma này không chỉ là Đại Ma trên danh nghĩa, căn cứ vào điều tra, vô số đệ tử Võ Tông đã bị nuốt chửng và luyện hóa một cách bí mật.
Nhất định không thể!!!
Sự việc này khiến Võ Tông gặp phải khủng hoảng lớn nhất kể từ khi thành lập.
Mặc dù vào thời điểm đó, dựa vào sức mạnh của Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc và những người khác thật không khó để đánh chết Tiêu Nhập Cốt, thậm chí có thể nói là rất đơn giản.
Nhưng cuốn 'Đại Ma Tâm Kinh' hết lần này tới lần khác biến hóa một cách khôn lường.
Lúc đó, Tiêu Nhập Cốt rõ ràng đã bị giết ngay tại chỗ, nhưng cách đây không lâu, thế giới Tiểu Thiên lại truyền tới tin tức của Tiêu Nhập Cốt.
Tiêu Nhập Cốt được cải tử hoàn sinh một cách kỳ diệu.
Sau đó, người của Võ Tông dẫn đầu bởi Vũ Bất Bại và những người khác đã tra cứu vô số sách cổ mới xác định được một điều rằng sau khi tu luyện 'Đại Ma Tâm Kinh' đến một trình độ nhất định, sẽ xuất hiện tâm ma.
Người có tâm ma, tâm ma sẽ không thể tiêu diệt hoàn toàn, và nó có khả năng cải tử hoàn sinh.
Huống hồ, vốn dĩ người cảnh giới bất tử cũng có thể cải tử hoàn sinh.
Từ đó về sau, Tiêu Nhập Cốt được coi là sự sỉ nhục của Võ Tông.
Trong hàng vạn năm, người của Võ Tông có nằm mơ cũng muốn giết hắn.
Chương 458: Tiêu Nhập Cốt xuất hiện
Ngay cả Vũ Bất Bại và Vũ Bất Hoặc đã nhiều lần rời khỏi cổ thành để đến thế giới Tiểu Thiên truy sát Tiêu Nhập Cốt, nhưng, không ngoại lệ, đều chưa thành công.
Điều đáng hận hơn nữa chính là Tiêu Nhập Cốt không chết, nhưng mỗi đời truyền nhân của Võ Tông kể từ sau Tiêu Nhập Cốt đều bị Tiêu Nhập Cốt đuổi giết và trả thù một cách điên cuồng.
Vì thế, từ sau Tiêu Nhập Cốt, tốc độ đổi mới đệ tử chân truyền của Võ Tông cũng nhanh chóng hơn rất nhiều.
Do tốc độ đổi mới đệ tử nhanh, nên chất lượng đào tạo cũng giảm sút.
Dẫu sao, yêu nghiệt đỉnh cấp tuyệt đại vô song, phải cách hàng chục nghìn năm mới có thể xuất hiện, hơn nữa còn cần rất nhiều thời gian.
"Hy vọng Thanh Thanh có thể tự mình đứng lên và kết liễu Tiêu Nhập Cốt!!!”, Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu rồi nói.
1000 người Võ Tông có mặt ở đó, cũng nắm chặt tay nhau.
Sát khí và lòng căm thù của bọn họ đối với Tiêu Nhập Cốt đã ngấm sâu vào xương tủy.
Đúng lúc này.
Vân Thanh Thanh từ trong tháp Cửu Tầng đi ra.
Có thể thấy Vân Thanh Thanh đã đạt đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ!
Việc kế tục ý chí võ đạo cho phép cô đột phá một số cảnh giới nhỏ, tốc độ tiến lên quả thực nhanh như tên lửa.
Phải nhớ rằng, cô mới chỉ 19 tuổi.
"Là ý chí võ đạo nào?", Vũ Bất Bại trực tiếp tiến lên nghênh đón rồi hỏi.
Kế tục ý chí võ đạo là phương tiện mạnh nhất của Võ Tông để bồi dưỡng người tu luyện võ đạo.
Nó cũng là tài sản quý giá nhất của Võ Tông. Các cấp độ kế tục ý chí võ đạo sẽ được chia thành 4 loại: xanh lục, xanh lam, tím và đen.
Màu đen là màu mạnh nhất.
Còn màu xanh lục là màu yếu nhất.
Màu tím mà nói, hiển nhiên cũng rất mạnh rồi.
Nhưng bên trong mỗi màu, cũng có sự khác biệt.
Đậm nhạt khác nhau.
“Chu Tước", Vân Thanh Thanh nói thẳng không chút do dự.
“Thật sao?”, Vũ Bất Bại hai mắt sáng lên, con mắt già nua khẽ run.
Không chỉ riêng Vũ Bất Bại, mà Vũ Bất Hoặc và những người khác đều giống như vậy.
Vân Thanh Thanh trịnh trọng gật đầu, thậm chí còn giơ tay lên vẫy nhẹ trên không trung.
Đột nhiên, một dải Chu Tước thấp thoáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Hahahaha, tốt! Tốt! Tốt lắm!!! Ông trời cuối cùng cũng có mắt!", Vũ Bất Bại cười haha, hưng phấn tột độ.
Ý chí võ đạo Tử Sắc, đứng đầu chính là ý chí Chu Tước.
Mặc dù Tiêu Nhập Cốt cũng là màu tím, nhưng hắn chỉ là ý chí rắn cạp nong hoang cổ mà thôi! Không thể so sánh với Chu Tước!
"Tiêu Nhập Cốt, mày chuẩn bị xong chưa? Thế hệ truyền nhân của Võ Tông này, nếu mày còn muốn truy sát, có lẽ, người chết sẽ là mày", Vũ Bất Bại tự lẩm bẩm, đáy lòng đã hạ quyết tâm, phải dồn hết tâm huyết lẫn sức lực để bồi dưỡng Vân Thanh Thanh.
---
Chiến Uyên.
Quảng trường Chiến Uyên.
Tô Minh đã uống vài chén trà rồi.
Thời gian đã quá một nén nhang.
Đối với Tô Ương và Hình Cửu Tử mà nói, một giây mà ngỡ như một năm.
Vô cùng dằn vặt.
Tô Minh nhíu mày một cái: "Sư tôn của các người đến muộn? Hay là bỏ rơi các người rồi?"
Tô Ương và Hình Cửu Tử vừa muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên.
"Ầm", toàn bộ quảng trường Chiến Uyên, không, cả tầng Chiến Uyên mới phải, rõ ràng rung động một cái, hơn nữa, nếu nghe kỹ, rõ ràng từ nơi sâu trong lòng đất truyền đến tiếng rên rỉ cùng sợ hãi.
Điều đáng sợ hơn là tất cả không gian bên trên và bên dưới toàn bộ Tô Thành đã biến thành hư vô.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Không khó để phá vỡ không gian.
Tuy nhiên, việc phá vỡ một không gian hàng nghìn km hoặc thậm chí là một khu vực lớn hơn cùng một lúc, quả thật quá đáng sợ.
Mà hết thảy những điều này đều bởi vì sự xuất hiện của một người thanh niên trẻ tuổi, nguyên nhân do người thanh niên này từ trên trời đáp xuống đất.
Chỉ là đáp xuống đất lại mang tới động tĩnh như vậy.
Người thanh niên này trông rất trẻ, ngoài 20 tuổi, nhưng trên thực tế, hắn đã 40- 50 nghìn năm tuổi. Đương nhiên, đối với những người tu luyện võ đạo đỉnh cấp, tuổi thọ tính bằng mấy chục triệu năm, thậm chí là tuổi thọ vô tận, số tuổi của hắn quả thực là rất trẻ, rất rất trẻ.
Người thanh niên này mặc áo choàng đen, trông rất đẹp trai, nhưng khí chất u ám lạnh lùng.
Đặc biệt là một đôi mắt sâu, sâu đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần nhìn liền lập tức rơi vào mê muội.
"Sư tôn!!!", Tô Ương và Hình Cửu Tử lập tức quỳ trên mặt đất một cách cung kính.
Còn Tô Minh lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương.
"Haha, người này có chút thực lực, cậu có thể bị đánh bại rồi", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng với vẻ nghiền ngẫm, cười khẽ: "Hôm nay bổn cung nhắc nhở cậu trước, không phải giây phút nguy kịch thì tôi sẽ không cứu cậu đâu, thậm chí nếu cậu đi xuống suối vàng, thì bổn cung cũng có thể coi đây là một sai lầm, không thể cứu cậu thành công, cho nên hãy bỏ qua sự tồn tại của bổn cung, liều mạng trước, cậu có thể sống sót ở trong tay người này, đại khái võ đạo của cậu có thể tiến thêm một tầng nữa”.
Lúc này, toàn bộ Chiến Uyên đều yên lặng như tờ.
Hàng trăm triệu người đều nhìn chằm chằm thanh niên áo đen, không thấy được thực lực cùng cảnh giới của người này, nhưng mọi người đều có trực giác không thể giải thích được: người này thật mạnh! Mạnh mẽ bất khả chiến bại!!! Mạnh mẽ đến tuyệt vọng!
“Không biết quý danh của tiền bối là gì?”, Tô Minh hít sâu một hơi rồi nói.
Anh cực kỳ tôn trọng cường giả, cường giả chân chính.
Dĩ nhiên, tôn trọng để tránh bị đánh chết.
"Tiêu Nhập Cốt", thanh niên mặc áo choàng đen nở một nụ cười, nói.
Chương 459: Nâng cấp sức mạnh Sinh Tử chớp ảnh
“Tuổi còn trẻ lại có thể đánh bại tuyệt đối đệ tử của bổn toạ, mà đại đệ tử rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh nhưng khi đối mặt với cậu lại vẫn bị lấn át, đúng là một mầm non tốt. Bổn toạ rất thích cậu, hay là từ hôm nay trở đi cậu theo bổn toạ tu hành, trở thành đệ tử thứ ba của bổn toạ, thế nào?”, tiếp đó Tiêu Nhập Cốt lại nói, trong giọng nói không hề mang theo ý đùa bỡn, hắn ta thực sự cảm thấy có hứng thú với Tô Minh.
Gần 20 tuổi mà thực lực thế này, khắp chư thiên vạn giới cũng khó mà tìm được người thứ hai.
Hơn nữa, thứ khiến hắn ta có hứng thú nhất chính là thực lực đến từ khả năng chiến đấu vượt cấp của Tô Minh chứ không phải là cảnh giới của chính bản thân anh, điều này rất thú vị.
Tô Ương và Hình Cửu Tử có chút đứng ngồi không yên, bọn họ chỉ mong sư tôn sẽ nghiền chết Tô Minh.
Nếu không, theo như tính cách không sợ trời không sợ đất này của Tô Minh, cộng thêm thù hận vốn có thì cho dù bọn họ có trở thành sư huynh đệ, trong tương lai, khả năng lớn là Tô Minh vẫn sẽ giết chết bọn họ, mà sư tôn này của họ dường như lại chỉ coi trọng thực lực của đệ tử, hầu như không hề quan tâm đến tình hữu nghị, đoàn kết, đúng sai giữa đám đệ tử, đến lúc đó có chết ở trong tay Tô Minh cũng là chết uổng.
Đương nhiên, dù có sốt ruột hơn nữa thì Tô Ương và Hình Cửu Tử lúc này cũng chỉ đành phải cung kính quỳ trên mặt đất, không dám để lộ ra chút cảm xúc thay đổi nào.
Sư tôn của bọn họ quá khủng khiếp!!!
Quá mạnh.
Cũng quá bá đạo.
Trong khe nứt không gian, Tô Chấn Trầm sắp không kiềm được mà buột miệng thúc giục Tô Minh đồng ý, trực giác nói cho ông ta, nếu như con trai không đồng ý thì thứ sắp ập đến chính là sự uy hiếp từ cái chết bị dập vùi.
Áp lực mà Tiêu Nhập Cốt mang đến cho tất cả mọi người đã sắp như trời sập.
“Tiêu Nhập Cốt? Cái tên này hình như đã được nghe ở đâu đó”, bên dưới lớp mạng che mặt, Quan Khuynh Thành lầm bầm tự nói, hơi tò mò, quả thực cô ấy đã từng nghe qua, là từ một lần Vũ Bất Bại buột miệng nói ra, bây giờ cô ấy không nhớ ra cũng là bình thường, cô ấy mặc dù từng đi đến Võ Tông, lại thêm Vũ Bất Bại là một vị trưởng bối họ hàng xa của cô ấy, nhưng, xét cho cùng, cô vẫn không phải là người của Võ Tông, đương nhiên cũng không thể nhớ rõ hoặc mẫn cảm với cái tên Tiêu Nhập Cốt này được.
“Tôi có sư tôn rồi”, một giây sau Tô Minh đáp lời.
Một dạng biến tướng của từ chối?!
Cái này.
Tô Ương và Hình Cửu Tử vội vàng cúi thấp đầu, bởi vì, trong lòng bọn họ đang dâng lên cảm giác mừng như điên nhưng lại không muốn thể hiện ra bên ngoài.
Hai người đều kích động muốn phát điên.
Mẹ kiếp.
Thế gian lại có loại người có hứng thú với cái chết như thế này????
Từ chối sư tôn Tiêu Nhập Cốt, Tô Minh anh đúng là một hảo hán.
Cho dù có chết thì cũng khiến người ta khâm phục.
Lòng can đảm của Tô Minh mạnh mẽ quá.
“Sư tôn của cậu có mạnh bằng bổn toạ không?”, xong, điều khiến Tô Ương và Hình Cửu Tử kinh hãi là, Tô Minh đã đổi cách từ chối như vậy rồi mà Tiêu Nhập Cốt lại không hề thẳng tay ban chết cho Tô Minh, ngược lại còn giống như muốn khuyên nhủ.
Đúng là gặp quỷ rồi.
Đây có còn là sư tôn mặt vênh tận trời, bá đạo mạnh mẽ nhất cái vùng trời này nữa không?
Có còn là đại ma đầu sư tôn hở chút không hài lòng là sẽ phá trời diệt đất kia nữa không?
Cảnh này có gì đó không đúng!
Hai người không kiềm được cảm giác đố kỵ, thái độ đối xử đặc biệt với Tô Minh thế này, chỉ có thể là do thiên phú của Tô Minh quá mức yêu nghiệt, yêu nghiệt đến cả sư tôn cũng muốn đối xử khác biệt.
“Thực lực không mạnh bằng tiền bối, còn lâu mới bằng, nhưng, tôi không hề có suy nghĩ muốn đổi sư tôn”, Tô Minh bình tĩnh đáp.
Giọng điệu từ tốn, trầm tĩnh và bình tĩnh.
Nhưng lại mang đầy ý từ chối thẳng thừng.
Lá gan này.
Tô Ương và Hình Cửu Tử đã bị doạ cho lông tóc dựng ngược cả lên, hít thở cũng thấy khó khăn.
“Nếu đã như vậy, bổn toạ chỉ đành phải giết chết cậu!”, trong đôi mắt sâu thăm thẳm trên gương mặt tuấn tú nhuốm phần tang thương của Tiêu Nhập Cốt thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Cuộc đời này của hắn ta đã sống 40-50 nghìn năm, vậy mà lần đầu tiên có suy nghĩ trân trọng nhân tài.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Hắn ta cảm thấy hơi đáng tiếc, đương nhiên, cũng chỉ hơi mà thôi.
“Vừa hay, tôi cũng muốn giết chết tiền bối”, nụ cười trên mặt Tô Minh đậm hơn.
Sau đó.
Tô Minh dứt khoát ra tay!!!
“Sinh tử chớp ảnh!”, Tô Minh nghiêm giọng quát, Long Ngục Kiếm vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn ngay lập tức bay vèo ra.
Một kiếm dốc hết sức lực.
Thậm chí, còn có thêm vào những thử nghiệm khác, chỉ với mục đích khiến cho chiêu này càng trở nên mạnh mẽ.
Chín mươi triệu kg sức mạnh thuần tuý, sinh tử âm dương nhị khí, quy luật không gian, sức mạnh ngưng tụ, Kiếm ý cảnh giới Nhập Linh đỉnh phong, tất cả những thứ trên đều nằm trong một kiếm này.
Không chỉ như vậy, một kiếm này anh còn hoà thêm chút Ý cảnh Phong và Vân nữa.
Dù gì, anh đã học được chiêu thức thứ nhất Phong vân Tuyệt Mệnh của ‘Thiên Vẫn Kiếm’, đã Nhập môn rồi, mặc dù chỉ là Nhập môn, cũng chưa có nhiều tiến bộ nhưng nói cho cùng cũng đã hiểu được một chút Ý cảnh của Phong và Vân.
Đem Ý cảnh của Phong và Vân hoà vào chiêu thức thứ hai Sinh tử chớp ảnh của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ không phải là ý tưởng đột ngột của anh, mà là suy nghĩ vốn dĩ đã có sẵn từ trước.
Dù gì, chiêu thứ nhất của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ cũng thế mà chiêu thứ hai cũng vậy, xét cho cùng vẫn chính là ‘Thiên Vẫn Kiếm’.
Nếu đã đều là ‘Thiên Vẫn Kiếm’, vậy thì hoàn toàn có thể sử dụng đến kiểu chiêu thức trùng điệp.
Rất rõ ràng có thể nghe ra được khí tức của Tô Minh khẽ loạn nhịp, cánh tay cũng run rất mạnh.
Một kiếm thế này có chút khó khăn với anh.
Cũng chính vì Thần hồn của Tô Minh rất mạnh, Tâm thần cũng rất khủng khiếp, nếu không thì với kiểu thử sức này chẳng khác nào tự tử, vì nó quá phức tạp, tiêu hao quá nhiều tinh lực.
May là Tô Minh đã thành công.
“Xoẹt”.
Một bóng kiếm loáng lên rồi biến mất.
Một luồng hơi thở đậm đặc như mưa bụi khiến người ta ngạt thở của Ý cảnh Sinh tử theo đó bao trùm khắp cả đất trời.
Trong tiếng rì rào còn có Phong vân bá đạo, phóng khoáng, khí thế chống trời như rồng cuốn.
Bóng kiếm che ngang bầu trời, nhật nguyệt biến hoá.
Bóng kiếm chuyển động, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một thanh kiếm như ẩn như hiện, như ảo giác.
Bóng kiếm quá nhanh, chỉ vừa vung lên đã xuất hiện ở ngay trước người Tiêu Nhập Cốt.
Một kiếm thế này mặc dù không hề khoá chặt những người khác nhưng khắp trên dưới quảng trường Chiến Uyên lúc này đã không có ai dám hô hấp, không có ai dám suy nghĩ lung tung nữa, như thể lưỡi liềm của tử thần đang gác ở trên cổ bọn họ.
Quá mức nguy hiểm.
Chương 460: Tưởng rằng đã chết
Tô Ương đang quỳ trên đất bỗng rụt cổ lại, hít sâu một hơi.
Nếu lúc trước, khi đánh nhau với mình mà Tô Minh sử dụng chiêu kiếm này thì đừng nói đến giữ mạng, cho dù là dũng cảm và tinh thần để đỡ kiếm có lẽ hắn cũng không có đâu nhỉ?
“Có lẽ”, nhóm người nhà họ Tô gồm Tô Chấn Trầm, Tô Hao lúc này đều trợn trừng mắt, cực kỳ kích động, chẳng lẽ, Tô Minh còn có thể tạo ra được kỳ tích kinh hãi thế tục gì nữa????
“Khá thú vị”, xong Tiêu Nhập Cốt lại đột nhiên tán thưởng một câu.
Trong lúc tán thưởng, tay phải đột nhiên vung lên.
Bàn tay quay một vòng.
Đột nhiên, từ trong lòng bàn tay hắn ta ào ạt tuôn ra một luồng khí màu đen, luồng khí màu đen kia từ từ lan ra nhưng lại như một dòng nước có thể chạm vào được.
Luồng khí màu đen kia chuyển động một cách quái dị, đột ngột tạo thành một chiếc khiên hình đầu lâu.
Chiếc khiên chặn ở ngay phía trước người Tiêu Nhập Cốt.
Cùng với đó, kiếm kia của Tô Minh, chiêu kiếm như thể vô địch thiên hạ cũng đã đến ngay phía trước chiếc khiên.
Trong mắt tất cả mọi người, chiêu kiếm mạnh mẽ khiến người ta sởn tóc gáy này hẳn là sẽ dễ dàng chém đứt chiếc khiên.
Nhưng trên thực tế là bóng kiếm đã ngừng phắt lại.
Như thể bị cắm vào trong một đầm lầy đặc quánh.
Không chỉ như vậy, luồng khí đen kia lại sống động như thể có linh hồn, dần dần bám chặt vào thanh kiếm, sau đó phủ kín nó, đến cuối cùng ánh sáng trên thanh kiếm tắt ngúm.
Cảnh tượng này quả thực có thể khiến người ta mất hết lý trí, phát điên.
Quá kinh khủng.
Hơi thở của Tô Minh thắt lại.
“Đi”, sau khi ánh sáng trên thanh kiếm bị che phủ hết, Tiêu Nhập Cốt chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh, ngón trỏ của bàn tay phải cong lại sau đó búng ra.
Đột ngột, một giây trước đó luồng khí đen kia còn là chiếc khiên đã ngay lập tức hoá thành dòng khí màu đen.
Dòng khí màu đen kia giống như một mũi tên lao nhanh về phía Tô Minh.
Nhanh!!!
Cực nhanh!
Cho dù khả năng nhận biết và Thần hồn của Tô Minh đã nhanh đến mức rất khủng khiếp.
Nhưng giờ phút này anh cũng cảm thấy mình không phản ứng kịp.
“Chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh!”, sắc mặt Tô Minh cực kỳ nghiêm trọng, dứt khoát bung chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh ra.
Đương nhiên, không đủ.
Cùng lúc bung chuông ra.
“Long Tượng Thiên Địa!!!”, Tô Minh không hề do dự hét lên.
Tam sắc xung thiên.
Hoang cổ giáng lâm.
Một dấu bàn chân từ trên trời giáng xuống.
Vô biên vô tận.
Bát ngát mênh mông.
Dấu chân kia khủng khiếp đến mức có thể dẫm nát cả tầng Chiến Uyên này.
Đến không gian đang trên bờ vực hoá thành hỗn độn vô biên của tầng Chiến Uyên cũng tan rã ra rồi tổ hợp lại một lần nữa.
Cùng lúc khi dấu chân giáng xuống, luồng sức mạnh kia như đổ ập ra, quá mức mạnh mẽ, sức mạnh như đã hoá thành sấm sét lôi điện màu tím vấn vít, như sợi gân rồng màu tím đang xoay vần xung quanh.
“Ý?”, trong mắt Tiêu Nhập Cốt khẽ khoé lên, là sự ngạc nhiên.
Cùng lúc đó.
“Ầm”.
Hình bàn chân của Long Tượng Thiên Địa va chạm với mũi nhọn từ luồng khí màu đen mà Tiêu Nhập Cốt bắn ra khi nãy.
Cú va chạm này quả thực còn khủng khiếp hơn nhiều so với sự bành trướng của hai tầng địa chất.
Sự tuỳ ý của luồng sức mạnh như có thể tái tạo lại cả tầng địa chất, biến đổi cả đất trời.
Vô số Quy luật thiên đạo được sinh ra từ trong khu vực năng lượng dao động kia.
Trên tầng Chiến Uyên, một khe nứt sâu đến tận tâm đất đang từ từ lan rộng ra, phảng phất như muốn xé rách cả tầng Chiến Uyên.
Đám tu giả võ đạo trốn trong khe nứt không gian, người bị thương kẻ hôn mê, thậm chí còn có không ít người tan nát cả nhục thân chỉ còn lại mỗi Thần hồn.
Từng ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng như muốn nứt ra, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào hệ quả mà cú va chạm gây ra.
Một nhịp thở sau.
“Đáng chết!!!”, cơ thể Tô Minh thoáng lắc lư.
Nhịp tim của anh như muốn ngưng lại.
Long Tượng Thiên Địa cũng thua?
Thế này đã thua rồi sao?
Phải biết là thực lực của anh bây giờ đã cực kỳ mạnh, nhất là trên đường đi đến Chiến Uyên anh đã hấp thụ được giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử kia khiến thực lực của anh tăng vọt.
Trong tình huống này lại dùng đến Long Tượng Thiên Địa, uy lực tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Vậy mà lại vẫn thua đau thế này?
Nói thực, Tô Minh có chút khó chấp nhận được.
Phải biết, một ngày anh cũng chỉ có thể sử dụng một lần Long Tượng Thiên Địa.
Rắc.
Mà trong lúc cảm xúc và suy nghĩ của Tô Minh đang vô cùng bất ổn, luồng khí màu đen kia đã đến đối diện với Tô Minh.
Tô Minh không có thời gian để xuất chiêu chặn lại!
Đã không kịp rồi.
Tiếng ‘rắc’ vang lên, là tiếng vỡ của chuông Thiên địa huyền hoàng Chung ảnh.
Chuông bị đánh nát một cách dễ dàng.
Tiếp đó.
“Phụt!!!”
Đâm xuyên.
Mũi nhọn của luồng khí đen kia đã đâm xuyên qua ngực của Tô Minh.
Trên ngực Tô Minh xuất hiện một lỗ máu.
Xung quanh lỗ máu, máu tươi tuôn ra ào ạt, còn có những vết nứt màu đen bắt đầu lan ra.
Những vết nứt kia phảng phất như muốn xé nát cơ thể Tô Minh ra thành mảnh vụn.
Cả người Tô Minh bay ngược về phía sau, như thể một viên đạn pháo được bắn ra.
Vừa bay ngược ra sau, vừa ộc máu.
Cảnh tượng này dường như khiến Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên muốn ngất xỉu.
Tô Hao và gần một nghìn người nhà họ Tô đều lắc đầu than thở.
Rất tuyệt vọng.
“He he”, Tô Ương thì lại lạnh lùng cười thầm!!!
Tô Minh, cuối cùng cũng phải chết rồi.
Xong.
Thực sự sẽ chết sao?
Lúc ban đầu, Tiêu Nhập Cốt cũng tưởng là như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, mặt Tiêu Nhập Cốt khẽ giật.
Cảm xúc của hắn ta cũng có chút dao động.
Tô Minh lại không chết?
Hơn nữa, vết thương còn đang khôi phục với tốc độ khó tin.
Dường như chỉ chớp mắt, Tô Minh đã hoàn toàn khoẻ lại.
Điều này là không thể.
Thứ nhất, hắn ta đã đâm xuyên qua tim của Tô Minh rồi.
Thứ hai, cho dù có tu luyện công pháp bí thuật có thể cải tử hồi sinh nào đó thì cũng không có tác dụng với Đại ma Chân khí của hắn ta mới đúng.
Chất lượng của Đại ma Chân khí là vô cùng vô cùng cao.
Là niềm kiêu hãnh và là tất cả niềm tin vào sức mạnh của Tiêu Nhập Cốt.
Bị mũi nhọn của Đại ma Chân khí đâm xuyên thì cũng không có khả năng hồi sinh!!!
Trừ phi.