Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406: Từ Thu Nhạn chết

Cô vẫn đánh giá thấp quá thấp sự xuất sắc của người đàn ông của mình.

Thậm chí cô còn hoài nghi, bản thân vốn sở hữu ký ức nữ đế của kiếp trước, cho dù cởi bỏ tất cả có lẽ cũng không hẳn là đối thủ của anh.

Cô không những không đố kỵ, ngược lại còn trở nên hưng phấn.

Mắt nhìn người của bản thân đúng là quá tốt.

Đôi mắt đẹp mê hồn của cô tràn đầy sự kiêu ngạo.

Lúc này.

Từ Thu Nhạn đã tuyệt vọng tới cực điểm.

Lời cầu cứu của của bà ta vậy mà như đá chìm đáy biển.

Bà ta hiện giờ không gào thét mắng chửi nữa, chất vấn tâm tư của mấy người Tiêu Nguyệt, Ngụy Vận Hoa nữa.

Trong đầu bà ta chỉ còn lại một suy nghĩ, phải sống sót.

Muốn tháo chạy.

Bỗng nhiên.

Một sự phấn khích lóe lên trong đôi mắt già cỗi của bà ta.

"Môn phù không gian!"

Đây là bảo vật duy nhất bà ta có được từ gia tộc của mình.

Những năm này vẫn luôn được đặt trong nhẫn không gian của bà ta.

Chưa từng sử dụng qua.

Coi như một hoài niệm của bản thân đối với gia tộc lạnh nhạt nhưng cũng vô cùng huy hoàng kia.

Bà ta cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải dùng tới vật này.

Môn phù không gian là một trong những tấm phù triện quý giá nhất trong hàng vạn loại phù trên thế giới, có lẽ chỉ có phù thời gian- mở ra lối đi xuyên qua thời gian cùng phù luân hồi, có thể khống chế vận mệnh của quá khứ, hiện tại và tương lai là có giá trị cao hơn nó.

Đương nhiên lá phù không gian này của bà ta là loại thuộc cấp thấp nhất.

Cho dù như vậy nó cũng là một bảo vật xa xỉ vô giá.

Bởi nó có thể dùng để cứu mạng.

Khi phù ấn bị xé nát sẽ xuất hiện một cánh cổng không gian, lập tức dịch chuyển bản thân tới tầng võ khác.

Tuy nhiên.

Khoảnh khắc đầu tiên khi bà ta lấy ra môn phù không gian, bà ta không hề hay biết Tô Minh đã đánh hơi ra rồi.

Đã phán đoán ra.

Không còn cách nào khác bởi cốt lõi của môn phù không gian chính là quy luật không gian, mà đối với quy luật không gian anh từ sớm đã ở mức sơ kỳ, hôm nay cũng đã tiến nhập vào một giai đoạn khác của quy luật không gian.

"Dịch chuyển tức thời? Muốn chạy trốn? Bà nghĩ nhiều rồi, người mà Tô Minh tôi muốn giết chết, còn có thể để cho bà thoát thân được ư?", trong lòng Tô Minh hừ lạnh một tiếng.

“Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng!!!”, Tô Minh quát một tiếng.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung Ảnh phóng đại vô tận, lao về phía khung trời mà mở rộng bao phủ.

Nó giống như một cái lồng khổng lồ che kín cả bầu trời.

Đây cũng là một cách sử dụng khác của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, chỉ mới được Tô Minh phát hiện ra gần đây.

Tất nhiên, chỉ điều này là không đủ.

Vì vậy, anh cũng đồng thời thi triển quy luật không gian, quy luật không gian cùng chuông dung hòa vào nhau, cùng dựng xây lên một không gian mới.

Tô Minh chống đỡ cả quá trình chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung Ảnh, quá nhanh, nhưng cũng rất đột ngột, trong nháy mắt đã biến mất, rất nhiều người không kịp phản ứng lại, cũng không nghĩ nhiều.

Khi Tô Minh hành động, Từ Thu Nhạn đã xé tan môn phù không gian.

Bà ta ung dung hơn rất nhiều.

Tận đáy lòng là nỗi oán hận nồng đậm.

Oán độc đối với Tô Minh, với Thần Thường Môn, với Tiêu Nguyệt, với Ngụy Vận Hoa và những người khác.

Bà ta thề, nếu sống sót qua lần này, thì phần đời còn lại của kiếp này sẽ không làm gì khác.

Ngoài báo thù.

Trên khuôn mặt già nua của Từ Thu Nhạn đầy dữ tợn cùng phẫn hận.

Cùng với phá vỡ của môn phù không gian.

Hơi thở của quy luật không gian cổ xưa nhanh chóng được dồn nén tề tựu lại.

Một cổng không gian đột nhiên xuất hiện, chứa đựng trên cơ thể của Từ Thu Nhạn.

Toàn bộ quá trình có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế, từ lúc Từ Thu Nhạn lấy ra môn phù không gian, xé rách tấm phù đến sự xuất hiện của cánh cổng không gian, cả quá trình thậm chí còn không dùng đến một phần ba thời gian của một nhịp thở.

Chính vì thời gian sử dụng cực kỳ ngắn, mà mười quyền quét ngang trời, tạo thành một thế giới chưởng ấn bao hàm cả sự diệt vong kia còn kém một chút mới lao được tới người bà ta.

Xem ra Từ Thu Nhạn thực sự có cơ hội trốn thoát.

“Môn phù không gian?”, rất nhiều tu giả võ đạo có chút tinh tường và xem qua nhiều sách cổ đã đoán ra, họ đều vô cùng kinh ngạc, thực lực và địa vị của Từ Thu Nhạn đều không thấp, nhưng nắm giữ một tấm môn phù không gian trong tay quả thực nằm ngoài dự liệu và khiến người khác phải kinh hãi.

Ngay khi mọi người nghĩ Từ Thu Nhạn sẽ biến mất ngay lập tức.

Đột nhiên.

Ánh sáng nổi bật tỏa ra từ cổng không gian kia mạnh mẽ chớp nháy một cái.

Sau đó vậy mà bắt đầu tan biến!!!

Còn Từ Thu Nhạn vẫn đứng đó.

“Không!!!”, Từ Thu Nhạn gần như xụi người, tuyệt vọng, cùng cực tuyệt vọng không thể diễn tả thành lời.

Tại sao môn phù không gian không hoạt động?

Vào thời điểm này, rất nhiều người, bao gồm cả Từ Thu Nhạn đều chú ý tới, toàn bộ bầu trời đều bị che khuất bởi một bóng chuông.

Trong nháy mắt, họ đều hiểu ra rằng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trong miệng Tô Minh vừa rồi chính là vật đã chặn đứng môn phù không gian?!

Trời đất ơi!

Điều này cũng quá đáng sợ rồi!

Môn phù không gian cũng có thể bị ngăn trở lại sao?

Đây còn là người không?

Hơn nữa, làm thế nào Tô Minh kịp thời phán đoán được trước Từ Thu Nhạn sẽ sử dụng môn phù không gian? Còn để người khác sống sao?

Càng nghĩ, trái tim càng run sợ.

“Không!!!”, Từ Thu Nhạn không cam lòng rống lên một tiếng, khóc ra máu.

Bà ta biết, cái chết đã ở ngay trước mắt.

Bà ta vốn dĩ không ký thác sự sống còn của bản thân vào môn phù không gian, vừa rồi liều lĩnh chiến đấu, đốt cháy chân khí cùng tinh huyết trong cơ thể nói không chừng còn có thể chống lại mười quyền ngang trời kia của Tô Minh, mặc dù xác suất lớn vẫn là chết nhưng ngộ lỡ còn có một cơ hội thì sao?

Đáng tiếc, bà ta lại sử dụng môn phù không gian, thời gian đã tiêu tốn trên tấm phù này.

Bây giờ, đã quá muộn.

Khoảnh khắc tiếp theo.

“Bùm”.

Một không gian bùng nổ hư vô hỗn loạn khiến trái tim người ta phải lạnh lẽo dao động mà tới.

Lặng lẽ.

Từ Thu Nhạn biến thành hư vô.

Chết thật sự, tan biến vào hư vô.

Giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Cùng với cái chết của Từ Thu Nhạn, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.

Chỉ còn lại những ánh mắt kính sợ và ngưng trọng khó tả, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Hàng trăm triệu tu giả võ đạo trên đường phố rộng lớn của Thiên Đường Ngục lúc này đều hóa đá, không ai hé môi nói chuyện.

Con đường Thiên Đường Ngục náo nhiệt chưa bao giờ yên tĩnh đến thế.

Cho đến khi.

“Tại sao không cứu mẹ của tôi?!!! Mẹ tôi rõ ràng đã cầu cứu các người!”, giọng nói tuyệt vọng xen lẫn thống khổ cùng phẫn hận của Từ Di Thiến vang lên.

Phá vỡ bầu không khí im lặng.
Chương 407: Tình cũ không quên

Mắt Từ Di Thiến đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt và đám người Ngụy Vận Hoa.

Ngụy Vận Hoa, Trần Vân và những người khác run rẩy, muốn nói nhưng lại không dám, trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi nên không lên tiếng.

Nhưng trong tiềm thức, họ vẫn nhìn về phía Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt khẽ quay đầu lại.

Nhìn Từ Di Thiến.

Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười nhạt.

Dường như tâm trạng của cô đang rất tốt, điều này làm mọi người có chút khó hiểu.

“Cô đang chất vấn bổn tọa sao?”, Tiêu Nguyệt nhìn Từ Di Thiến, nghiêm túc nói.

Từ Di Thiến rõ ràng là đang cảm thấy sợ hãi.

Cô ta vô thức lùi về sau một bước.

Nhưng sau đó cô ta lại cảm thấy tức giận, hận thù và đau đớn, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đau như sắp gãy, cuối cùng vẫn thu hết can đảm mà gật đầu.

Cô ta đúng là đang chất vấn.

Dựa vào cái gì?

Mẹ cô ta rõ ràng là người của Thần Thường Môn.

Tiêu Nguyệt, Ngụy Vận Hoa và những người khác đều có mặt tại sao lại không cứu người?

Trên thực tế, không chỉ Từ Di Thiến mà cả những người khác cũng cảm thấy cực kì tò mò.

“Bởi vì, Tô Minh là người đàn ông của bổn tọa, câu trả lời này, cô vừa ý rồi chứ?”, sau vài hơi thở, Tiêu Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nói.

Cái gì?

Từ Di Thiến đã nghĩ đến vô số lí do khiến Tiêu Nguyệt không muốn cứu mẹ mình, bao gồm cả xuất thân của Tô Minh rất lớn, vì Tô Minh quá mạnh mẽ cô ta không dám chắc sẽ thắng được, hoặc là Tiêu Nguyệt muốn lôi kéo Tô Minh…

Chỉ không ngờ Tiêu Nguyệt lại đưa ra một đáp án như vậy.

Từ Di Thiến đứng đó, ngây ra như một kẻ ngốc.

Đâu chỉ riêng gì cô ta.

Tất cả mọi người có mặt đều có biểu cảm như vậy.

Bao gồm cả Tiêu Nguyệt, Trần Vân và những trưởng môn cấp cao của Thần Thường Môn.

Là tai họ có vấn đề sao?

Đùa cái gì vậy chứ?

“Nếu đã biết đáp án rồi thì cô có thể đi chết được rồi đấy, dám chọc vào người đàn ông của Tiêu Nguyệt này, chết cũng là quá dễ dàng với cô”, đúng lúc này, trong lúc tất cả mọi người còn đang sững sờ thì khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nguyệt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu.

Căn bản không cho Từ Di Thiến một cơ hội phản kháng, cô đưa tay lên.

Đôi tay ngọc xinh đẹp, nhỏ nhắn ấy giơ lên rồi hạ xuống.

Lập tức, một chưởng ấn dường như đến từ hư vô vô tận, trực tiếp áp chế trên cơ thể Từ Di Thiến.

Từ Di Thiến lúc này biến thành một màn sương máu, đến linh hồn cũng tan vỡ.

Cái chết thê thảm.

Tiêu Nguyệt, vẫn là môn chủ quyết đoán tàn bạo của Thần Thường Môn.

Cách đó không xa, trong đôi mắt của Tô Minh hiện lên một tia phức tạp,

Anh dường như đã đánh giá thấp tình yêu và sự cố chấp của Tiêu Nguyệt dành cho mình.

Đúng vậy.

Chính là tình yêu.

Hoặc có lẽ trong tình yêu đó chứa đựng một chút ám ảnh và biến thái.

Nhưng mà, quả thực đó là tình yêu trần trụi và bất chấp tất cả.

Tô Minh thở dài.

Kèm theo đó là cảm động.

Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Nguyệt?

Từ một cô gái bình thường trên trái đất, thậm chí chưa từng tiếp xúc với võ công, hiện tại cô đã có được cảnh giới và sức mạnh kinh người như vậy.

Nếu anh không nhớ nhầm, lần cuối cùng anh gặp Tiêu Nguyệt là nửa năm trước.

Lúc ấy, Tiêu Nguyệt thậm chí còn không phải là một võ tu.

Nhưng bây giờ, cô đã ở cảnh giới bán bộ Chân Hoàng?

Sắc mặt anh khẽ biến đổi.

Trước nay, luôn là anh làm mới quan điểm võ thuật của người khác, nhưng lúc này, có vẻ quan điểm về võ thuật của anh đã được Tiêu Nguyệt khai sáng.

“Thiên nữ tiền bối, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy? Cô có thể nhìn ra không?”, Tô Minh hỏi.

“Hợp nhất kí ức từ kiếp trước, kiếp trước của cô ta là đại đế, hơn nữa, linh hồn của người phụ này ẩn chứa một kho báu, có chút thú vị, cậu nhóc à, người phụ nữ này rất đặc biệt đấy”, Thiên nữ Tạo Hóa khá ngạc nhiên nói: “Cậu nhóc, cô ta là người phụ nữ của anh à? Anh kiếm được món hời lớn đấy!”

“Đã từng là”, Tô Minh do dự một chút. Sau đó đem chuyện của mình và Tiêu Nguyệt kể lại cho thiên nữ Tạo Hóa nghe.

Chờ đến khi tiên nữ Tạo hóa nghe xong.

“Tên nhóc, anh đúng là làm hàng, rõ ràng biết cô ta yêu anh như vậy, vả lại như anh nói, năm đó khi anh bị chôn sống thì cô ta bị bố mẹ mình nhốt ở nhà, cô ta cũng không rõ tình hình của anh, việc gì phải để ý đến quá khứ như vậy? Thậm chí sau này cô ta có gả cho Từ Viêm thì cũng rất bình thường. Cô ta tưởng rằng anh đã chết 3 năm rồi, dưới tình huống đó, mẹ cô ta quỳ xuống uy hiếp cô ta, cả gia tộc cũng ép buộc, cô ta cũng không còn cách nào khác”, thiên nữ Tạo Hóa tiếp tục nói: “Đương nhiên, tất cả những thứ này không quan trọng, quan trọng là tôi chỉ ngửi thấy một mùi đàn ông trên người cô ta, đó chính là mùi của anh, cũng có nghĩa cô ta vì anh mà thủ thân như ngọc”.

Tô Minh không nói gì.

Trên thực tế, anh chưa bao giờ trách Tiêu Nguyệt.

Chỉ là sau 3 năm, anh luôn cảm thấy có khoảng cách vô hình giữa anh và cô, tìm không thấy cảm giác năm xưa nữa nên anh vẫn luôn từ chối.

Tránh né.

Giống như một sự tránh né có chủ ý.

“Hơn nữa, người phụ nữ này đã thức tỉnh kí ức từ kiếp trước, vậy thì chính là Hoàng Đế. Nếu cô ấy không thực sự yêu anh, có thể trực tiếp coi anh như con kiến. Làm gì còn nhớ mãi không quên như vậy? Anh có biết hoàng đế là khái niệm gì không?”, thiên nữ Tạo Hóa nói thầm, cảm thấy rất kì quái.
Chương 408: Tình đầu bao giờ cũng khó quên

Nữ Đế Chứng Đạo có được toàn bộ ký ức của Nữ Đế tiền kiếp.

Người con gái này như kiểu người giàu nhất thế giới một lúc có được rất nhiều tiền nhưng vẫn chưa quên được mối tình đầu, vẫn yêu người con trai này sâu nặng mặc cho người con trai này mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục ngàn tệ.

Đúng vậy! Tô Minh chính là người con trai như thế.

Không phải là sỉ nhục Tô Minh! Nhưng đối với Nữ Đế Chứng Đạo mà nói thì hiện giờ Tô Minh chỉ giống như một con kiến.

“Được rồi, tôi biết rồi”, Tô Minh gật đầu, nói.

Đúng lúc này…

“Tô Minh! Em nhớ anh!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên nhanh bước, nước mắt lưng tròng, trong đôi mắt đẹp là tình cảm sâu nặng.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ chết khiếp!

Trời ơi!

Đó là môn chủ của Thần Thường Môn, là hoa hồng máu cơ mà?

Cô ta cũng biết khóc? Đúng là không thể tin nổi!

Cảnh tượng này giống như ‘Diêm Vương sống’ cũng biết khóc, cũng thổ lộ tình cảm với người bình thường.

“Tô Minh! Anh vẫn giận em sao? Sao anh hẹp hòi vậy? Em… Em…”, thấy Tô Minh không nói gì, Tiêu Nguyệt có chút tủi thân. Cô cố lấy dũng khí lên trước kéo tay anh nói với giọng hờn dỗi.

Cảnh này càng dọa người hơn.

Tất cả những người hiểu Tiêu Nguyệt thì đều sợ như sắp mềm nhũn người ra.

Nhìn thấy cảnh này mà sắc mặt Ngụy Vận Hoa và Trần Vân đều tái nhợt như gặp ma, mặt ai nấy đều co giật vài cái.

“Tô Minh! Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh. Nếu anh còn bắt nạt em thì em cũng bắt anh lại, cũng bắt nạt anh đấy. Dù sao thì sau thời gian này thực lực của em cũng mạnh hơn anh”, Tiêu Nguyệt cắn môi, hậm hực nói. Sau đó cô đứng lại gần Tô Minh, dường như nói nhỏ bên tai anh mà chỉ hai người nghe thấy: “Hiện giờ em là Nữ Đế có ký ức tiền kiếp, lợi hại lắm đấy”.

Ố?

Ánh mắt Tô Minh cũng hiện ra vẻ chấn động.

Anh chấn động vì Tiêu Nguyệt nói rõ sự thật với mình, mặc dù trước đó thiên nữ Tạo Hóa đã nói với anh rồi.

Phải biết rằng, nếu để người khác biết được mình có ký ức tiền kiếp thì sẽ rất nguy hiểm.

Dù sao thì ký ức của Nữ Đế bao gồm rất nhiều bí mật, thần thông, công pháp và võ kỹ khủng khiếp.

Nếu như có được ký ức của Nữ Đế thì không biết là có thể khiến biết bao thế lực bình thường được lên một tầm cao mới. Vì vậy, chuyện này không nên nói cho người khác biết.

Nhưng Tiêu Nguyệt lại nói với mình.

“Chuyện này mà cô lại nói với tôi?”, ánh mắt Tô Minh càng phức tạp hơn.

“Có gì đâu! Em biết là anh sẽ không hại em. Còn em chia sẻ với anh về chuyện em có ký ức của Nữ Đế tiền kiếp thì chắc chắn có lợi cho anh”, Tiêu Nguyệt cười đắc ý nói: “Anh là người đàn ông của em, thứ tốt thì nên chia sẻ với nhau chứ? Phải rồi Tô Minh! Em còn có một bí mật nữa, trong nhận thức thần hồn của em còn có một phòng chí bảo. Lúc đó, lúc mà em giác ngộ, ký ức của Nữ Đế tiền kiếp định nuốt trọn em, em không phải là đối thủ của họ, lúc em sắp bị giết chết thì chí bảo đó đã giúp em”.

Chuyện này Tiêu Nguyệt cũng nói ra.

“Tình cảm của cô gái này với anh cũng sâu nặng đấy”, thiên nữ Tạo Hóa không kìm nổi mà lên tiếng.

Cuối cùng Tô Minh chỉ biết trầm ngâm. Nếu như nói là không chút rung động là không đúng.

“Tô Minh! Anh muốn ôm em đúng không?”, đúng lúc này Tiêu Nguyệt đột nhiên vui mừng nói, thậm chí cô như đứa trẻ kích động nhảy cẫng lên, khuôn mặt xinh đẹp đều là nụ cười rạng rỡ. Cô ta cười rất vui vẻ.

Ban nãy Tô Minh đúng thật là muốn ôm Tiêu Nguyệt, nhưng anh đã kìm nén lại, và Tiêu Nguyệt đã nắm bắt được điểm đó.

“Hừm! Tô Minh, anh cũng không phải là người lòng dạ sắt đá mà”, Tiêu Nguyệt vui muốn chết, hai tay ôm chặt lấy tay Tô Minh.

Cảnh tượng này lại là cú sốc.

Như Vân Thụy, sắc mặt cậu ta không ngừng co rúm lại.

Trong lòng cậu ta, Tiêu Nguyệt rất tàn độc, là bông hoa hồng đẹp nhưng ác độc khiến người khác ớn lạnh, sau này nhất định sẽ thành nhân vật nữ vương bá chủ tuyệt thế.

Nhưng đâu thể ngờ, hình tượng của Tiêu Nguyệt lại sụp đổ trong lòng cậu ta.

Từ hình tượng nữ hoàng sụp đổ thành hình tượng đứa con nít.

Những người có địa vị cao ở Thần Thường Môn như Ngụy Vận Hoa, thậm chí còn run rẩy ôm đầu, đầu óc choáng váng.

Dường như Tiêu Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh ấy là Tô Minh, là người đàn ông của Tiêu Nguyệt này”.

Giọng nói vang vọng, đầy vẻ kiêu ngạo.

Đừng nói là khu vực xung quanh, thậm chí cả Thiên Đường Ngục đều nghe thấy.

Nhưng lời nói vừa dứt thì…

“Còn chưa đủ mất mặt sao?”, đột nhiên trên không trung vang lên giọng nói lạnh lùng, phẫn nộ, kìm nén và thất vọng.

Đồng thời lúc này…

Một bóng hình xuất hiện trong không khí. Đó là một người phụ nữ trung niên.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo bào màu xanh, tay cầm thạch kiếm.

Người phụ nữ này có chút tuổi tác nhưng đôi mắt hàm chứa vạn vật, chứa đầy vẻ yên tĩnh, trầm tĩnh.

“Xin chào Viên môn chủ!”, Ngụy Vận Hoa và đám Trần Vân vội khom người, cung kính nói.

Đây là sự tôn kính từ nội tâm.

Không chỉ họ mà rất nhiều anh tài ở đây đều khom người.

Bà ta chính là Viên Thần Thường.
Chương 409: Từ bỏ tất cả vì Tô Minh

Người đến chính là môn chủ tiền nhiệm của Thần Thường Môn, là Viên Thần Thường, nhân vật truyền kỳ của Thiên Đường Ngục.

Trên thực tế, đám người Ngụy Vận Hoa và Trần Vân trung thành với Viên Thần Thường hơn Tiêu Nguyệt nhiều.

Dù sao thì Viên Thần Thường cũng là người sáng lập ra Thần Thường Môn, luôn là môn chủ của Thần Thường Môn hàng ngàn năm nay rồi.

Còn Tiêu Nguyệt mới ngồi lên vị trí môn chủ được mấy tháng, cũng nhờ Viên Thần Thường dốc hết sức ủng hộ mới được.

Ban đầu, Thần Thường Môn chỉ là một thế lực nhỏ, xếp hạng chín mà thôi. Nhưng cũng chính vì có sự tồn tại của Viên Thần Thường đã mất hơn ngàn năm từng bước đi đến như ngày hôm nay.

Có lời đồn là Viên Thần Thường có lai lịch không nhỏ nhưng đến giờ vẫn không có ai gặp thế lực thật sự đứng phía sau bà ta.

Họ chỉ nhìn thấy Viên Thần Thường dùng thực lực đi đến ngày hôm nay.

“Viên môn chủ! Bà đột phá rồi sao?”, Ngụy Vận Hoa đột nhiên vui mừng nói.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người đều thấy run rẩy. Lúc này họ mới phát hiện ra xung quanh Viên Thần Thường như bước sang một cảnh giới khác.

Đây là dấu hiệu của cảnh giới Chân Hoàng.

Cảnh giới Chân Hoàng thật sự!

Quá khủng khiếp!

Cảnh giới Chân Hoàng rất khó đột phá.

Trên thực tế, trong mười thế lực đẳng cấp của Thiên Đường Ngục, nói chính xác là trong Nhất Môn Nhị Tông Thất Tính thì có thể tìm được không ít cảnh giới bán bộ Chân Hoàng.

Nhưng cũng không thể nói là không tìm được cảnh giới Chân Hoàng thật sự nhưng vô cùng hiếm có.

Hơn nữa, nếu tìm được mấy người ở cảnh giới Chân Hoàng thật sự thì họ toàn trên chục ngàn tuổi rồi.

Tất cả đều dựa vào thời gian và vận may. Tất cả họ đều sắp đại thọ.

Họ không dám có bất cứ sự ra tay hay xuất hiện nào, cơ bản đều đứng phía sau để giữ vững thế lực của mình. Trừ khi thế lực sắp bị diệt vong, nếu không thì họ sẽ không xuất hiện.

Còn Viên Thần Thường thì sao?

Nếu tính ra thì bà ta cũng được 3000 tuổi.

Một cường giả ở cảnh giới Chân Hoàng và đã 3000 tuổi, ở tầng võ cao cũng là bá chủ một phương, hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Tiêu Nguyệt vui mừng nhưng sau đó lại chau mày lại.

Cô vui mừng vì sư tôn đã đột phá. Còn cô chau mày là vì lo lắng.

Sư tôn đột phá đến cảnh giới Chân Hoàng thì mình không còn là đối thủ nữa.

Nhìn dáng vẻ của sư tôn dường như…

Quả nhiên Viên Thần Thường nhìn Tiêu Nguyệt nói: “Vì một người đàn ông mà cô đường đường là môn chủ của Thần Thường Môn lại thấy chết mà không cứu trưởng lão nội môn của Thần Thường Môn, thậm chí còn ra tay giết chết đệ tử nội môn. Tiêu Nguyệt! Bổn tôn rất thất vọng về cô”.

Giọng nói của Viên Thần Thường trở nên nghiêm khắc hơn: “Bổn tôn giao lại cho cô vị trí môn chủ của Thần Thường Môn vốn có hy vọng rất lớn ở cô. Nào ngờ…”.

Viên Thần Thường thật sự thất vọng, tức giận như muốn nổ tung.

Là môn chủ của Thần Thường Môn mà không ngờ Tiêu Nguyệt lại làm việc theo cảm tính như thế?

Huống hồ, Tiêu Nguyệt là yêu nghiệt tuyệt thế, sao lại chìm đắm trong tình yêu như con nít vậy?

Điên rồi sao?

Tiêu Nguyệt nghe thấy vậy thì không lên tiếng.

“Tất nhiên! Bổn tôn niệm tình cô tuổi trẻ thiếu hiểu biết nên có thể tha thứ cho tội lỗi này nhưng cô nhất định phải tự tay giết chết hắn”, Viên Thần Thường quát lớn, trong giọng nói là sự tàn nhẫn cực độ.

Bà ta đang ép Tiêu Nguyệt!

Bà ta cảm thấy một viên ngọc như Tiêu Nguyệt vốn rất hoàn hảo nhưng lại có yếu điểm là Tô Minh.

Vì vậy phải chủ động chấm dứt ngay. Trên thực tế thì Tô Minh cũng được coi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt. Viên Thần Thường cũng thấy kinh ngạc bởi thiên phú võ đạo của anh.

Nhưng đối với bà ta, Tiêu Nguyệt là một người bình thường mà trong vòng mấy tháng đã lên được cảnh giới bán bộ Chân Hoàng thì Tô Minh chẳng là cái gì sất. Bà ta không thể để Tô Minh làm hại đến tiền đồ của Tiêu Nguyệt.

Bất cứ ai hay cái gì ảnh hưởng đến con đường võ đạo của Tiêu Nguyệt thì đều phải chết.

Vì vậy bà ta mới ép Tiêu Nguyệt phải đích thân ra tay.

Bà ta cũng chỉ muốn tốt cho Tiêu Nguyệt.

“Sư tôn! Chuyện này không thể được! Con biết con không xứng làm môn chủ của Thần Thường Môn. Từ giờ khắc này con chính thức thoái vị, mong sư tôn cho Tiêu Nguyệt được rời khỏi Thần Thường Môn”, Tiêu Nguyệt lắc đầu, thậm chí ánh mắt có chút nguy hiểm, nói: “Sư tôn! Người có ân với con, đừng ép con phải ra tay với người”.

Sư tôn muốn giết Tô Minh, chỉ dựa vào điểm này là Tiêu Nguyệt đã muốn ra tay rồi.

“Cô…”, toàn thân Viên Thần Thường run rẩy, có chút không dám tin. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt, ánh mắt ngưng trọng đầy vẻ nguy hiểm. Sau mười hơi thở, bà ta mới nói: “Tiêu Nguyệt! Ý của cô là, vì người đàn ông này mà đoạn tuyệt tình thầy trò với bổn tôn? Và cũng cắt đứt với Thần Thường Môn?”

Đám người Ngụy Vận Hoa, Trần Vân sốt sắng muốn can ngăn: “Môn chủ! Cô…”.

Bao nhiêu người ở Thần Vị Cư và cả người trên phố ở Thiên Đường Ngục đều sợ đến nỗi mặt mũi xanh mét, không dám thở mạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Nguyệt, đợi cô trả lời.

“Nếu sư tôn nhất định muốn giết Tô Minh”, Tiêu Nguyệt giơ tay lên ngăn đám người Ngụy Vận Hoa định nói gì, sau đó nhìn thẳng vào Viên Thần Thường, nói: “Nếu vậy con sẽ đoạn tuyệt tình thầy trò với người và cắt đứt với Thần Thường Môn”.

Tiêu Nguyệt không đùa, cô hoàn toàn nghiêm túc.

Ba năm sau, khi Tô Minh chết đi sống lại, giây phút gặp lại anh thì Tiêu Nguyệt đã thề, đời này kiếp này chỉ sống vì anh.

Ba năm trước, lúc Tô Minh tuyệt vọng nhất, cô đã không thể san sẻ cùng anh. Vậy thì quãng đời còn lại, cô sẽ dùng tính mạng để kề vai sát cánh với anh.

“Tiêu Nguyệt…!”, Viên Thần Thường tức đến nỗi toàn thân run rẩy, ánh mắt đỏ ửng, sát ý bao trùm toàn Thiên Đường Ngục.

Bà ta sắp mất đi lý trí rồi!

“Tiêu Nguyệt tránh ra! Bổn tôn nhất định phải giết chết hắn, cô có ngăn được không?”, Viên Thần Thường triển khai khí tức, khí tức của cảnh giới Chân Hoàng khiến người ta tuyệt vọng như chiến thần đang ở trên không trung.

“Sư tôn! Vậy Tiêu Nguyệt xin ứng chiến”, điều khiến người khác kinh ngạc là Tiêu Nguyệt không những không tránh ra mà cũng triển khai khí tức của mình. Cô như một nữ hoàng, tay trái cầm Nhật Nguyệt kiếm, tay phải cầm ô Đại Hoang, chân khí tản ra.
Chương 410: Quan tâm quá hóa loạn

Viên Thần Thường có chút đau lòng. Bà ta thật không ngờ Tiêu Nguyệt lại điên cuồng như vậy.

Vì một người đàn ông mà như vậy, có đáng không?

Nhìn dáng vẻ của Tiêu Nguyệt đúng kiểu muốn trở mặt với mình, không hề có vẻ gì đang đùa cả.

Viên Thần Thường cảm thấy mình thật mất mặt.

Nếu như sớm biết Tiêu Nguyệt điên cuồng đến mức này, sớm biết Tô Minh trong lòng Tiêu Nguyệt quan trọng đến mức này thì ban đầu bà ta thật sự không nên đưa ra quyết định ép cô giết chết Tô Minh.

Ý của bà ta chỉ là khiến Tiêu Nguyệt thấy áp lực, kể cả không giết chết được Tô Minh thì đạt được mục đích là được.

Trong lòng bà ta nghĩ, khi bà ta kiên quyết như vậy thì Tiêu Nguyệt chắc sẽ muốn cầu xin cho Tô Minh, sau đó bà ta sẽ miễn cưỡng đồng ý với cô, không giết chết Tô Minh nhưng sẽ bắt Tiêu Nguyệt thề là không dính dáng đến Tô Minh nữa. Từ đó coi như đạt được mục đích rồi.

Nhưng bà ta không thể ngờ, Tiêu Nguyệt hoàn toàn không làm như vậy, phản ứng của cô quá mạnh.

Chỉ vì sư tôn nói muốn giết chết Tô Minh mà Tiêu Nguyệt không nói nhiều liền muốn ứng chiến luôn?

Thậm chí còn lấy ra cả Nhật Nguyệt kiếm và ô Đại Hoang?

Nhật Nguyệt kiếm là chân khí đỉnh phong, uy lực khá khủng khiếp, là pháp bảo được Tiêu Nguyệt tìm thấy trong ký ức của Nữ Đế tiền kiếp.

Kiếm này đến từ thời cổ đại xa xưa, hấp thu khí tức nhật nguyệt trong suối Nhật Nguyện nổi tiếng thời xưa. Điểm đáng sợ nhất của kiếm này là sắc bén vô cùng, được tôi luyện bằng tinh hoa nhật nguyệt. Mức độ sắc bén của nó đến ghê người.

Còn ô Đại Hoang càng đáng sợ hơn, nó là bán bộ thần khí.

Sau chân khí chính là thần khí.

Cấp bậc của bán bộ thần khí, kể cả ở tầng võ cao thì cũng thuộc hàng đẳng cấp. Ở một số thế lực mạnh ở tầng võ cao mới có thể lấy ra một vài thanh bán bộ thần khí thôi.

Hơn nữa, ô Đại Hoang là chí bảo phòng ngự của chính tông, kết hợp với Nhật Nguyệt kiếm thì đúng là đẳng cấp.

Mặc dù Viên Thần Thường là môn chủ của Thần Thường Môn, sống đã 3000 năm nhưng bà ta cũng không lấy ra được bảo bối như Nhật Nguyệt kiếm và ô Đại Hoang.

Theo như Viên Thần Thường dự đoán thì sau khi Tiêu Nguyệt lấy ra hai bảo bối này thì sẽ đối đầu với mình.

Đúng là cưỡi hổ khó xuống!

Viên Thần Thường thấy ngột ngạt, bà ta rất muốn mắng người.

Bà ta đang nghĩ không biết có nên cho qua hay không, có nên nhún nhường không?

Không được!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì liền bị bà ta dập tắt.

Nếu như lúc này bà ta nhường Tiêu Nguyệt thì bà ta sẽ trở thành trò cười.

Sư tôn sợ đồ đệ?

Cảnh giới Chân Hoàng sợ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng?

Vậy thì Thần Thường Môn như bị hủy diệt!

“Không được! Nhất định phải đánh bại Tiêu Nguyệt, sau đó giết chết Tô Minh”, Viên Thần Thường nghĩ thầm rồi đưa ra quyết định.

Khi bị ép đến bước này thì không còn con đường khác nữa.

“Tại sao lại nói là tôn sư trọng đạo? Xem ra hôm nay tôi cần phải dạy cho cô biết”, Viên Thần Thường quát lớn.

Sau đó bà ta rút thạch kiếm trong tay ra.

Hàn quang 3000 dặm, khí tức ngưng tụ hóa thành kiếm quang lan tỏa trên khắp mặt kiếm.

Thạch kiếm gào rú vang vọng đất trời.

“Kiếm Tự Quyết!”, sau đó Viên Thần Thường xoay cánh tay rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tế phải luyện rất lâu mới thành thục được như vậy.

Kiếm ý như thiêu đốt tản ra khắp nơi.

Thạch kiếm không ngừng run rẩy, dường như đâm vào cơ thể.

Một đường kiếm quang vút lên trời khóa chặt Tiêu Nguyệt.

Kiếm quang khẽ động, chỉ cảm thấy mọi thứ thật khủng khiếp.

Mà cả quá trình Viên Thần Thường xuất kiếm chưa đến 1/10 hơi thở, có thể nói là vô cùng nhanh.

Kiếm này khiến Tô Minh cũng nhìn theo với ánh mắt ngưng trọng.

“Kiếm ý nhập linh trung kỳ”.

“Ý cảnh đặc biệt”.

“Vực’ kết hợp với kiếm”.



Tô Minh vừa nhìn đã có thể nhìn thấu kiếm đạo của Viên Thần Thường.

Kiếm ý nhập linh trung kỳ, chưa nói đến nó nghịch thiên đến mức nào nhưng cũng không hề kém.

Còn ý cảnh đặc biệt thì thật là nghịch thiên. Vốn có rất ít ý cảnh như này, chỉ có yêu nghiệt siêu cấp mới nắm bắt được, còn ý cảnh quyết tự thì càng khiến người khác kinh ngạc. Bởi vì ý cảnh này rất kiên định, không sợ gì cả, là sự chuẩn bị cho kiếm đạo bước lên cảnh giới chí cao… Ý cảnh quyết tự kết hợp với kiếm đạo thì đúng là khủng khiếp.

Còn ‘vực’ cũng không đơn giản, là thứ chuyên thuộc về cảnh giới Chân Hoàng, đó là cách thức ảnh hưởng đến năng lượng tự nhiên.

“Vực’ lớn thế nào thì sức ảnh hưởng cũng lớn như vậy.

‘Vực’ của Viên Thần Thường không lớn nhưng bà ta có thể làm được đến mức ngưng tụ rồi thêm nó vào trên thân kiếm. Cái này rất khó làm. Những tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ đặc biệt là người mới đột phá thì không thể làm được nhưng Viên Thần Thường lại làm được.

Nói tóm lại, Tô Minh đoán, uy lực của kiếm này mạnh không nhiều so với kiếm của mình.

Nếu như đối đầu thì anh chỉ dùng đến ‘long tượng thiên địa’.

Lúc này Tô Minh có suy nghĩ muốn ra tay chứ không thể trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt chết được.

“Đợi đã! Cô gái này không cần anh cứu đâu. Anh coi thường sức mạnh của ký ức Nữ Đế tiền kiếp quá đấy”, thiên nữ Tạo Hóa dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tô Minh nên vội ngăn cản: “Anh quan tâm quá thành loạn, anh nhìn sắc mặt của cô gái kia xem”.

Tô Minh nhìn lại thì thật sự thấy Tiêu Nguyệt không có chút căng thẳng hay sợ hãi gì.

“Phù!”, lúc Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt thì thấy cô giơ ô Đại Hoang trong tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK