Muốn hủy hoại nhà họ Tô là nhà họ Lam, không phải Lam Tuyết.
Hơn nữa, nếu không có Lam Tuyết thì năm đó có lẽ anh đã trực tiếp bị giết chết rồi, đâu chỉ dừng lại ở việc bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong núi sâu...
“Cảm ơn”, nút thắt trong lòng Lam Tuyết cuối cùng cũng được tháo gỡ, cô áy náy ba năm rồi, nói đoạn liền nâng lên ly rượu một hơi uống cạn.
Tô Minh cũng uống cạn, sau đó cầm đũa lên, bắt đầu nếm thử các món ăn.
Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ trong veo của Lam Tuyết tràn đầy hồi hộp chờ mong: "Ăn ngon không?"
“Ngon, Lam Tuyết, em đúng là có tay nghề nấu bếp”, Tô Minh cười to, ánh mắt nhìn hướng Lam Tuyết càng trở nên ôn nhu, trong dịu dàng còn mang theo sự nóng bỏng cùng cảm động.
Anh đã ba năm không ăn món nhà nấu kiểu này.
Trên núi Huyền Linh, ông già chưa từng làm cơm, mọi thứ đều do anh tự mình giải quyết, một người đàn ông thì có thể có nấu ăn ngon đến đâu đây?
Về cơ bản anh chỉ săn bắt một vài con thú trong núi rồi nướng lên, có thể lấp đầy bụng là được, hương vị cũng không cần đề cập tới nữa.
"Ăn nhiều một chút", Lam Tuyết rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Minh.
Một bữa ăn linh đình kết thúc sau nửa giờ.
Sau khi kết thúc.
Bầu không khí bỗng trở nên ám muội.
Lam Tuyết dường như đã dự liệu được điều gì nên không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt son càng đỏ.
"Em đi tắm đây", cô ngượng ngùng nói.
Lại không ngờ tới.
Tô Minh sải bước đi tới, trong nháy mắt ôm ngang eo không nói hai lời bế cô lên lầu hai. Mặt Lam Tuyết càng đỏ hơn như sắp nhỏ ra máu, đầu nhỏ vùi vào trong ngực anh.
…
Hai giờ sau.
Mọi việc kết thúc.
Tô Minh dịu dàng dỗ Lam Tuyết ngủ.
“Cô gái nhỏ này…”, Tô Minh thương yêu đắp chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Phòng ngủ rất rộng.
Tô Minh bước tới một bên khác rồi lấy ra tinh thạch hung thú cùng nhân sâm ngàn năm.
“Nền tảng của mình vô cùng vững chắc, ngược lại có thể trực tiếp hấp thụ tinh thạch cùng nhân sâm này”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào hai thứ đồ trên tay, tự lẩm bẩm: “Đêm nay chính thức tiến nhập vào cảnh giới Thiên Vị”.
Tô Minh quyết định ăn sống.
Nếu dùng để nấu canh hoặc luyện chế đan dược thì quá tốn công, hơn nữa ít nhiều cũng sẽ có chút hao hụt, nhưng ăn sống nuốt xuống bụng thì không lãng phí.
Anh lấy ra con dao găm sắc bén, nhanh chóng cắt nhân sâm thành từng mảnh.
Cuối cùng.
Tô Minh ngồi bắt chéo chân trên đất, nuốt xuống từng miếng nhân sâm.
Khi ăn hết một củ nhân sâm, anh còn chưa kết thúc mà nuốt luôn viên tinh thạch hung thú.
Năng lượng của nhân sâm và tinh thạch đã bắt đầu gào thét trong cơ thể...
Tô Minh nhắm mắt lại, vận chuyển ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh', thúc đẩy nguồn linh khí dồi dào đang cuồng bạo xáo trộn ngang dọc, hung hãn kia tiến vào đan điền.
Lúc này nếu có người có thể nhìn xuyên thấu liền có thể thấy được kinh mạch trong cơ thể anh đang trương phồng cùng run rẩy không ngừng.
Quá nhiều chân khí, mênh mông cuồn cuộn, nghiêng trời lệch đất.
Khuôn mặt của Tô Minh một hồi đỏ bừng lại một hồi tái nhợt.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán nên anh cũng không hề hoảng loạn.
Sự cường đại của ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh' đủ mạnh để điều chuyển nguồn linh khí này.
Điều khiến Tô Minh càng kinh ngạc và vui mừng hơn cả là kinh mạch của bản thân dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều, sức chịu đựng cũng khá kinh người, lúc này tác động của linh lực mà anh chịu đựng còn rất xa mới đạt đến cực hạn.
Vẫn rất nhẹ nhàng.
“Xem ra món dị bảo màu máu dưới đáy linh tuyền kia thực sự không thể tưởng tượng được", Tô Minh thầm nghĩ.
Anh biết những thay đổi trên cơ thể mình đều do món dị bảo đó.
Chẳng bao lâu toàn bộ luồng linh khi điên cuồng và bạo ngược kia đã đến được đan điền.
Đan điền giống như một cỗ máy phức tạp và ngang ngược bắt đầu chuyển hóa linh khí nồng đậm thành chân khí tinh khiết.
Chân khí lại từ đan điền phân bổ đến kinh mạch toàn cơ thể, tứ chi trăm xương được vun dưỡng.
Chân khí cuồn cuộn giống như một đại quân quét ngang ngàn dặm, dũng mãnh tiến về phía trước.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Vầng trăng khuyết treo cao, Tô Minh còn đang tu luyện, đã đến thời khắc mấu chốt ...
“Phá cho ta!”, anh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Dòng chân khí bạo ngược trong cơ thể kia mãnh liệt tràn vào huyệt Thiên Vị.
Ngay khi Thiên Vị được khai thông, cơ thể Tô Minh trong nháy mắt lóe lên một vầng sáng đỏ rực, tia sáng đó nhu động mù mịt, tạo cho người ta một cảm giác xao động khó nói thành lời.
Qua một hồi, ánh sáng đỏ đó chậm rãi biến mất, sắc mặt của Tô Minh cũng bình thản trở lại, khí chất cả người càng thêm trầm ổn, nhìn bề ngoài chỉ như một thanh niên đại học.
Anh mở mắt, đôi mắt sâu hút như vực thẳm, sâu xa mênh mang và tràn ngập tự tin.
“Cảnh giới Thiên Vị đúng là khác biệt, là sự thay đổi về chất”, khóe miệng Tô Minh vẽ lên một nụ cười vô cùng hưng phấn, anh cảm giác được trong cơ thể đang trào dâng một luồng chân khí cuồn cuộn, trong lòng có cảm giác nắm giữ tất cả trong tay.
Nếu như nói ở cảnh giới tụ khí, chân khí trong cơ thể là những khe suối nhỏ.
Cảnh giới tông sư là một dòng sông lớn.
Thì hiện tại chân khí của cảnh giới Thiên Vị lại giống như một biển cả mênh mông.
Tô Minh khẽ vận chuyển, luồng chân khí khủng bố liền rót ngập cánh tay.
“Dường như cùng với sự đột phá cảnh giới, thì tòa bảo tàng huyết mạch trong cơ thể mình kia lại được khai quật ra một chút”, chẳng mấy chốc, Tô Minh phát hiện ra điều dị thường, hai mắt sáng ngời.
Anh tra xét cẩn thận.
Sức mạnh cơ bắp của bản thân vậy mà tăng thẳng từ 5000 kg lên 10000 kg.
Tăng gấp đôi.
Những thứ khác, cường độ cơ thể, lực phòng ngự, tinh lực… cũng tăng gấp đôi.
Ngay cả thị giác, thính giác,… cũng gấp đôi.
“Thật là khoa trương”, khóe miệng Tô Minh khẽ giật giật, đúng là quá biến thái rồi.
Rốt cuộc dị bảo dưới đáy linh tuyền dung hòa với bản thân là gì?!!!
Cũng quá hùng mạnh rồi, mạnh tới mức khiến người ta phải lo lắng không yên.
“Cho dù thế nào cũng là một chuyện tốt”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Nếu đã như vậy thì lực chiến đấu hiện tại của mình so với trước đây phải tăng lên khoảng năm, thậm chí tám lần chăng?”
Anh vốn thăng cấp từ bán bộ Thiên Vị lên Thiên Vị, lại vì bảo tàng huyết mạch mà mọi phương diện đều tăng lên gấp đôi, cộng lại sẽ được phản ánh qua lực chiến đấu, thực sự đã tăng lên từ năm đến tám lần.
“Nếu bản thân hiện tại đối đầu với tên Thẩm chó hoang kia, có lẽ chỉ cần một quyền liền có thể thổi bay hắn đi?”, Tô Minh cười ngây ngô.
Đi đến cửa sổ.
Anh phóng mắt nhìn ra ngoài.
Trong đêm tối, tầm nhìn của anh cũng tốt lên rất nhiều, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn xa hàng trăm mét.
Thậm chí ngay cả âm thanh trong khu rừng bên ngoài trang viên của nhà họ Diệp cũng có thể nghe được.
Cùng lúc đó.
Ma Thành, nhà họ Thẩm.
“Tịch Nhi, Tịch Nhi của tôi đâu?!!!”, trong thư phòng nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm nay đã 88 tuổi chống gậy, gương mặt già nua toát lên vẻ tàn bạo đang nện mạnh từng gậy xuống nền đất.
Trước mặt ông ta là con cháu dòng chính của nhà họ Thẩm, có hơn chục người, tất cả đều đang sợ hãi đến co rụt người lại.
Chương 122: Thu hoạch đáng kinh hoàng
“Phát đoạn video giám sát đi”, ông cụ nhà họ Thẩm hít sâu một hơi hét lên.
“Bố, bố… hay là ngày mai hãy xem, con sợ sức khỏe của bố sẽ…”, một người đàn ông trung niên xem chừng 50 tuổi mặc vest, để râu quai nón ngập ngừng.
Vành mắt ông ta còn có chút phiếm hồng, ông ta chính là Thẩm Trọng Thiên, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, bố của Thẩm Tịch.
“Tôi nói là phát!”, ông cụ Thẩm lạnh lùng đáp.
Rất nhanh.
Trên màn hình chiếu phía trước thư phòng bắt đầu phát lại những đoạn phim sắc nét.
Chính tại cổng đấu giá Đế Thành đêm nay, Tô Minh trước tiên giết chết Thẩm Hạc, rồi lại giết Thẩm chó hoang, cuối cùng là cảnh tượng giết chết Thẩm Tịch.
Xem rồi xem, hai mắt Thẩm Trọng Thiên càng đỏ hơn, những con cháu chi chính khác của nhà Thẩm cũng có biểu cảm giống vậy.
Chỉ có ông cụ Thẩm trầm mặc, gương mặt âm trầm như nước.
"Tuổi trẻ mà có thực lực mạnh như vậy", ông cụ Thẩm tự lẩm bẩm, sau khi xem xong ông ta ngồi xuống ghế sofa thì thào: "Có nên báo thù hay không?"
Cái gì?
Mấy người Thẩm Trọng Thiên đều sững sờ… ông cụ thật sự đang cân nhắc có nên báo thù hay không? Không phải là chắc chắn phải báo thù sao?!!!
Con cháu dòng chính, gia chủ thế hệ tiếp theo của nhà Thẩm đang sống sờ sờ cứ như vậy bị đoạt mạng.
Cường giả mạnh nhất trong giới thế tục của nhà họ Thẩm, Thẩm chó hoang bị giết chết.
Thẩm Hạc, hộ vệ có nhiều công lao nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Thẩm bị giết.
Làm sao có thể không báo thù đây?
“Trọng Thiên, đây là Tô Minh, tuổi còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi, 21 tuổi liền có thể giết chết chó hoang, con biết là khái niệm như thế nào không?”, hồi lâu sau, ông cụ Thẩm mới ngẩng đầu lên nhìn con trai Thẩm Trọng Thiên: “Điều đó đại biểu rằng thiên phú võ đạo của Tô Minh này có thể so sánh với Băng Tuyền!”
Sắc mặt của Thẩm Trọng Thiên và những người khác co rút biến đổi, không dám tin tưởng.
“Loại thiên phú võ đạo này nếu như có thể không động chạm tới, thì lão phu thực sự không muốn chọc ghẹo tới, cho dù chịu chút thiệt thòi, suy cho cùng, một khi chọc phải, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc trong một lần, không quá năm năm, với thiên bẩm này có thể quét sạch cả nhà họ Thẩm chúng ta”, ông cụ Thẩm tiếp tục.
Nếu Tô Minh nghe được những lời này, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi ông cụ Thẩm là một người khôn ngoan.
Đầu óc quá sáng suốt.
“Vậy… vậy… vậy là không báo thù nữa?”, Thẩm Trọng Thiên run sợ hỏi.
Ông cụ Thẩm rơi vào trầm mặc.
Im lặng trong hơn mười phút.
Trong mười phút này, mấy người Thẩm Trọng Thiên đều không dám thở mạnh.
Mười phút sau.
“Báo thù!”, ông cụ Thẩm phun ra hai chữ này: “Tuy nhiên tên nhóc đó quá yêu nghiệt, nếu báo thù không thành, nhà họ Thẩm có thể bị diệt môn. Nhưng nếu không báo thù, uy thế mà nhà chúng ta tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bị cuốn sạch rồi”.
Cháu trai mà ông ta chiều chuộng nhất chết rồi!!!
Chết rồi!
Nói không kích động, nói không cảm tính, làm sao có thể không có cơ chứ?
“Vậy bây giờ con liền phái tất cả võ giả của nhà họ Thẩm tới Đế Thành trước, giết chết Tô Minh bằng mọi giá!”, Thẩm Trọng Thiên sát khí trùng trùng nói.
“Không đủ”, ông cụ Thẩm lắc đầu: “Con suốt đêm tới Huyền Linh Sơn, đem tất cả sự việc nói lại với Băng Tuyền”.
“Hả?”, Thẩm Trọng Thiên kinh ngạc.
“Tên nhãi đó quá khủng bố, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải hoàn tất trong một bước, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc”, ông cụ Thẩm quát: “Con nói lại tin tin cho Băng Tuyền, sau đó tốt nhất là để nó đưa các trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Chân Diễm tông cùng nhau tới”.
“Hả?”, Thẩm Trọng Thiên ngẩn người, một người làm bố như ông ta cũng mơ hồ nhận thức được Băng Tuyền mạnh mẽ đến mức nào, trong lòng ông ta, Tô Minh này dù lợi hai đến đâu cũng tuyệt đối không thể tiếp nổi một chiêu của Băng Tuyền, cách biệt rất xa, kết quả ông cụ lại...
“Hả cái gì? Bố nói thế nào thì anh cứ làm như vậy!”, ông cụ Thẩm gầm lên, đáy lòng có chút thất vọng, người con trai này của mình tuy đã trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm nhưng cách suy xét và nhìn nhận vấn đề vẫn rất non kém.
May mắn thay vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Vâng!”. Thẩm Trọng Thiên gật đầu: “Đi xuống đi, đem Tịch Nhi, chó hoang và Thẩm Hạc đi chôn cất đi!”
Hơn chục người thuộc dòng chính nhà họ Thẩm kính cẩn rời khỏi thư phòng.
Vẻ mặt của ông cụ Thẩm u ám bất định, đôi mắt già nua nhìn về bức ảnh chụp chung treo trên giá sách, trong bức tranh đó có ông ta, còn có cháu trai Thẩm Tịch, cùng cháu gái Thẩm Băng Tuyền.
“Tịch Nhi, ông nội nhất định sẽ báo thù cho cháu!”
…
Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng.
Tô Minh thức dậy, Lam Tuyết đêm qua mệt mỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn ẩn chứa nụ cười ngại ngùng, dịu dàng nhưng hạnh phúc, cô vẫn đang trong mộng đẹp.
Tô Minh đặt một nụ hôn lên trán cô.
Sau đó xuống lầu, tới phòng bếp làm một bữa sáng đơn giản.
Sau khi ăn xong, anh để lại một phần cho Lam Tuyết rồi đi tới võ trường.
Vừa tới võ trường lại thấy tất cả học viên đã có mặt.
“Giáo tôn, thật là tuyệt vời, anh đúng là thần thông, thuốc mỡ mà anh phân cho chúng tôi chiều qua chỉ qua một đêm, vết thương đã gần như lành hẳn. Nhìn ngực của tôi này, đều khỏi đến bảy tám phần rồi”, Diệp Phù xông tới, vô cùng hưng phấn nói.
Những học viên khác cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một vị thần tiên.
Diệp Võ và Chu Khánh Di cũng có mặt, vết thương của họ gần như đã được chữa lành,
“Đừng nói nhảm nữa, đấu sinh tử bắt đầu ngay bây giờ !!!”, Tô Minh quát.
“Vâng”, tất cả mọi người trên sân dùng toàn bộ sức lực hô to, tràn đầy khí thế, hơn nữa cũng không mảy may sợ hãi, rốt cuộc có Tô Minh ở đây, còn có thuốc mỡ thần kỳ, có gì đáng sợ đây?
Chỉ cần liều mạng chiến đấu.
“Ba người các anh, từng người đánh với tôi”, Tô Minh lại nhìn hướng Diệp Phù, Diệp Võ và Chu Khánh Di
Cả ba người vừa kích động, vừa ngạc nhiên cùng vui mừng nhưng cũng xen lẫn chút cay đắng… chỉ có thể gật đầu.
Một ngày lặng lẽ trôi qua. Buổi trưa.
Buổi trưa, Diệp Mộ Cẩn cũng tới, còn cùng Tô Minh ăn cơm tối tại nhà ăn.
Ngày hôm đó đã có 1 người chết, 67 người bị thương nặng, 200 người bị thương nhẹ.
Số người đột phá là 31.
Hiệu quả rất tốt.
Ngày hôm sau, chế độ huấn luyện vẫn như vậy.
Ngày thứ ba cũng không có gì thay đổi.
Toàn bộ tinh lực của Tô Minh đều dồn vào viện võ đạo của nhà họ Diệp.
Thực lực của những học viên thuộc viện võ đạo nhà họ Diệp này tăng lên khá nhanh, hầu hết đều đã đột phá cảnh giới nhỏ.
Khí chất của bọn họ cũng có biến hóa, quyết chí tiến lên, trở nên hung tàn và liều lĩnh.
Chỉ nhìn ánh mắt của bọn họ liền biết được, Tô Minh mới huấn luyện ba ngày, ánh mắt họ đã trở nên vô cùng hoang dã, giống như dã thú săn bắn mỗi ngày trong núi rừng.
Ban ngày Tô Minh bận rộn ở viện võ đạo, buổi tối anh và Lam Tuyết cũng không rảnh rỗi...
Sau khi lăn lộn cùng Lam Tuyết rồi dỗ cô ngủ, Tô Minh lại đắm chìm trong tu luyện.
Bởi vì anh chỉ vừa đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, có chút không ổn định nên mấy ngày nay vẫn luôn rèn giũa chân khí trong cơ thể, phấn đấu cho một nền tảng vững chắc.
Những ngày này trôi qua khá viên mãn.
Đối với lời đồn thổi bên ngoài, anh hoàn toàn không biết, cũng không muốn biết.
Nhưng tại Đế Thành, vì hành động giết chết Thẩm Tịch, Thẩm chó hoang, Thẩm Hạc tại buổi đấu giá đêm đó, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ phi thường của anh, vì anh nhục mạ, chơi đùa con cháu dòng chính nhà họ Cơ là Cơ Khâm, kẻ nổi tiếng bá đạo và lớn mạnh, danh tiếng của anh đã được lan rộng.
Danh tiếng vô cùng lớn.
Trong số các gia tộc thượng lưu của Đế Thành, nhắc đến Tô Minh cũng đủ biến sắc, rất gia tộc lớn đều cảnh cáo con cháu của mình rằng, có chết cũng không được chọc đến người thanh niên tên Tô Minh này.
Chương 123: Sự xuất hiện của vị khách khó chiều
Cái tên Tô Minh cũng có trong danh sách mà các gia tộc lớn ở Hoa Hạ không được dây vào, hơn nữa vị trí còn ở trên cùng.
Ngày này…
Ở nhà Công Tôn ở Đế Thành…
Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần dẫn đầu đám con cháu chi trưởng của nhà Công Tôn đứng trước biệt thự với vẻ mặt mong đợi và phấn khích. Họ còn chờ đợi với tâm thái cung kính và trịnh trọng.
Không bao lâu, một chiếc xe Rolls Royce màu hồng không có biển số từ từ lái tới.
Đám người Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần vội lên trước nghênh đón.
Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên bước xuống.
Cô gái trẻ ăn mặc trang điểm rất lạ mắt. Cô ta mặc chiếc váy xếp ly ren màu đen, phối hợp với tất da chân màu trắng, đi đôi giày mũi tròn màu đen, trên đầu là chiếc dây buộc tóc xinh đẹp tinh tế.
Kiểu trang điểm này đúng kiểu của những cô gái ngây thơ thuần khiết, thậm chí có chút mơ mộng.
Những cô gái bình thường khó mà sánh được.
Nhưng cô gái này trông rất có khí chất, lại tràn ngập sức sống của tuổi trẻ. Thoạt nhìn cô ta chỉ tầm 18 tuổi là cùng.
Mặc dù đường nét trên mặt không quá hoàn hảo nhưng cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt nhanh nhẹn, sáng ngời như pha lê.
Cô gái không quá cao, chắc tầm 1m62 nhưng thân hình khá chuẩn, cho người ta cảm giác vô cùng đáng yêu.
Khí chất và nhan sắc hòa quyền lại cho thấy đây là cô gái đẹp, còn là vẻ đẹp đáng yêu và thuần khiết khiến người ta không thể khước từ.
Đó là vẻ đẹp khiến cho người khác có khao khát muốn bảo vệ.
Cô ta đẹp như vậy, về lý mà nói thì đám người nhà Công Tôn phải nhìn đến mê mẩn mới đúng. Nhưng lúc này họ gần như không dám nhìn thẳng vào cô ta vì sợ ánh mắt của mình thể hiện sự bất kính.
“Cô Hứa! Chào mừng cô!”, Công Tôn Hạ lên trước, khom người nói.
“Cô Hứa đi đường chắc mệt lắm?”, Công Tôn Thần cũng lên trước nịnh nọt, ánh mắt đầy vẻ ái mộ và thèm khát nhưng phải cố kìm nén.
Cô Hứa không phải là người mà hắn có thể nhòm ngó. Cô Hứa tên thật là Hứa Như Ý, là con gái duy nhất của tông chủ Cửu Hư Tông. Nếu ở Huyền Linh Sơn thì đây thuộc hàng nữ thần rồi, đâu phải đám cậu chủ ở giới thế tục có thể mơ tới?
“Xe này được đấy, tôi rất thích!”, Hứa Như Ý với tâm trạng vui vẻ, chỉ vào con xe Rolls Royce được đặt riêng màu hồng kia, nói: “Sau này đón tôi bằng xe đó là được, không được để cho bất cứ ai ngồi lên đó, đó là xe chuyên dụng của tôi”.
“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Hạ vội gật đầu, tâm trạng ông ta cũng tốt hơn, bởi vì mình đã không tốn công vô ích.
“Phải rồi! Đây là lục trưởng lão, bà ấy họ Dương”, Hứa Như Ý giới thiệu về người phụ nữ trung niên đến cùng mình.
“Dương trưởng lão đi đường vất vả rồi”, Công Tôn Hạ cung kính, nói.
Công Tôn Thần cũng vội nói, trong lòng cảm thấy vui mừng. Không ngờ hộ vệ bên cạnh Hứa Như Ý lại là trưởng lão của Cửu Hư Tông.
Trưởng lão đấy!
Hắn biết rằng người kém nhất trong đám trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng ở cảnh giới thiên vị trung kỳ. Huống hồ, lục trưởng lão không phải là người kém nhất trong mười vị trưởng lão ở Cửu Hư Tông, chắc cũng đã ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ rồi.
Công Tôn Thần ngay lập tức nghĩ tới Tô Minh.
Để xem thằng khốn này chết kiểu gì?
Mày có thể giết được Thẩm chó điên thì đã làm sao? Thẩm chó điên có mạnh đến mấy thì cũng ở cảnh giới bán bộ thiên vị. Mặc dù thực lực cao hơn cảnh giới một chút nhưng nếu so với lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì khác biệt như kiến với rồng.
Thằng khốn kia! Mày có là yêu nghiệt hay gì đi chăng nữa thì khi đứng trước lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì mày cũng phải quỳ thôi!
Công Tôn Thần đang nghĩ nên làm thế nào để cô Hứa giúp mình đi dạy cho Tô Minh một bài học?
Thoạt nhìn thì Dương trưởng lão khá ít nói, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì.
“Giới thế tục đúng là phồn hoa! Vui hơn Huyền Linh Sơn nhiều”, không biết Hứa Như Ý lấy ở đâu ra cây kẹo mút, vừa ngậm vừa đi vào bên trong biệt thự của nhà Công Tôn, nói: “Tôi còn muốn đi mua quần áo rồi vào thành phố chơi trò chơi nữa…”.
Xem ra Hứa Như Ý giống như cô gái chưa trưởng thành vậy.
Nhưng bất luận là Công Tôn Thần hay Công Tôn Hạ thì đều gật đầu mà không dám chậm trễ.
Bà cô trẻ này nhìn thì tưởng chưa lớn nhưng trên thực tế thì đúng kiểu ma nữ lém lỉnh. Nghe nói cô ta làm cho Cửu Hư Tông náo loạn hết cả, hơn nữa còn có tính khí công chúa. Một giây trước thì cười nói vui vẻ nhưng một giây sau đã nổi nóng được rồi.
Ngoài ra, bà cô này rất có thực lực, cũng thuộc hàng mạnh. Mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã ở cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.
Nghe nói cô ta không tu luyện gì quá nhiều. Ở độ tuổi 18 mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ thì đúng là kinh khủng.
“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đi theo phía sau gật đầu lia lịa. Cô gái này đến Đế Thành chơi, vì vậy muốn chơi kiểu gì thì họ cũng phải chiều.
“Chỉ tiếc là không có Tiểu Hổ ở bên cạnh, Tiểu Hổ của tôi chết rồi”, Hứa Như Ý một giây trước còn đang cười rạng rỡ mà đột nhiên giờ lại ủ dột, thậm chí trong đôi mắt còn rơm rớm nước mắt.
Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần lập tức sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt Dương trưởng lão cũng biến đổi, còn có chút cạn lời. Tiểu Hổ là vật cưng của cô chủ, là một con hổ cái. Mặc dù tên là Tiểu Hổ nhưng trên thực tế lại như con mãnh thú, do được cô chủ nuôi dưỡng không ‘tiếc tay’, dẫn đến con hổ đó cao tận 3m và dài 6m.
Những người ở cảnh giới tông sư đều không phải là đối thủ của Tiểu Hổ.
Cô chủ mà kết hợp với Tiểu Hổ thì Cửu Hư Tông đúng là loạn không đâu bằng.
Cũng may là nửa năm trước Tiểu Hồ chết rồi.
Nhưng cô chủ lại không muốn nói tại sao Tiểu Hổ chết, chắc là cái chết của nó ẩn giấu bí mật gì đó.
Cảm xúc của Hứa Như Ý đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cô ta rất nhanh lại vui vẻ trở lại.
Buổi trưa nhà Công Tôn chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, Hứa Như Ý ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều Công Tôn Thần và mấy vệ sĩ nhà Công Tôn đưa Hứa Như Ý đi mua sắm, mọi người đi đến Tân Quang Thiên Địa…
Sản phẩm nào Tân Quang Thiên Địa cũng có, đều là các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. Hứa Như Ý thích cái nào là lấy cái đó.
Tính cách này đã trở thành thương hiệu của cô ta.
Chỉ trong một chiều mà mua sắm thả phanh mấy trăm bộ quần áo và túi xách các loại, tiêu tốn mấy triệu tệ.
Hứa Như Ý chỉ việc mua đồ còn Công Tôn Thần phụ trách quẹt thẻ. Tất nhiên, số tiền này cũng không là gì so với nhà Công Tôn.
Chỉ có điều là nhiều đồ quá, cầm mệt quá nên cuối cùng Công Tôn Thần đành gọi mấy vệ sĩ lại cầm đồ.
Đến tận khi trời tối thì nhóm người này mới mua xong.
Hứa Như Ý tâm trạng rất tốt, thậm chí còn đi dạo phố đồ ăn vặt ở Đế Thành.
Ngày hôm sau, Hứa Như Ý đến thành phố chơi trò chơi.
Cô bé này chơi hăng say nhưng kỹ thuật chưa tốt, vì vậy Công Tôn Thần và đám vệ sĩ lại phải mua đồng xu liên tục. Cuối cùng thì một buổi sáng đã tiêu mất mấy ngàn đồng xu.
Buổi chiều lại là cuộc mua sắm thả phanh. Nhưng lần này không phải là giày dép quần áo mà là thú cưng. Cô ta mua liền lúc mười mấy con mèo.
Hai ngày này Công Tôn Thần như suy sụp tinh thần. Hắn cảm thấy mình chẳng khác nào chân sai vặt nhưng cũng không dám có lời gì oán trách.
Chương 124: Mượn tay báo thù
Điều khiến hắn tuyệt vọng hơn là cảm giác đi bên cạnh Hứa Như Ý thật là đau khổ.
Bởi lẽ, Hứa Như Ý đẹp như vậy, đáng yêu như vậy nhưng hắn không dám làm gì, thậm chí nhìn trộm còn không dám. Đúng là đau khổ quá đi!
Thậm chí, khi về đến biệt thự của nhà Công Tôn, Hứa Như Ý ở trong phòng ở tầng 4 mà từ trước đến nay không ai ở. Vậy mà người trong nhà Công Tôn, bao gồm cả Công Tôn Thần không dám đến gần tầng 3 chứ đừng nói là lên tầng 4.
Chỉ có vai trò như chân sai vặt rồi chân cầm đồ, chứ không có gì khác.
Công Tôn Thần vẫn nuôi hy vọng là hai ngày này mình đi dạo phố mua đồ với Hứa Như Ý có thể khiến cô ta cảm động vì sự chăm chỉ của mình? Ngộ nhỡ có thiện cảm gì với mình rồi mình được ‘cóc ghẻ ăn thịt thiên nga’ thì sao?
Nhưng thực tế thì sao? Hứa Như Ý đúng là ác ma, lại còn thuộc kiểu tàn nhẫn. Cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của người khác, là một cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ rồi, đâu có quan tâm đến người khác? Vậy thì mình chăm chỉ cũng được cái quái gì?
Cuối cùng đến ngày thứ ba…
Dường như Hứa Như Ý cũng chơi đủ rồi.
“Cô chủ! Hôm nay… Đi đâu chơi đây?”, Công Tôn Thần nhỏ giọng nói.
“Không có gì vui nữa! Công Tôn Thần! Anh là người Đế Thành, anh nói xem”, Hứa Như Ý tùy ý, hỏi.
“Chuyện này…”, Công Tôn Thần do dự một lát, nói: “Bình thường ở Cửu Hư Tông thì cô chủ thích chơi gì?”
“Chơi gì ư?”, Hứa Như Ý ngẫm nghĩ một lát, sau đó đắc ý cười, nói: “Tất nhiên là bắt nạt người khác rồi! Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt có ai không bị tôi trêu đâu”.
Đâu chỉ là trêu?
Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt ở Cửu Hư Tông sắp sụp đổ đến nơi rồi, cứ nhìn thấy Hứa Như Ý là họ lại tránh.
Nhưng đây lại là vinh hạnh của họ!
Bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt mới được Hứa Như Ý trêu chọc chứ những đệ tử ngoại môn hay nội môn thì đều không có tư cách đó.
“Cô chủ thích bắt nạt người khác ư?”, Công Tôn Thần thấy mừng thầm, quả nhiên hắn đoán trúng là Hứa Như Ý sẽ nói như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu cô chủ thích như vậy thì tôi… Có một nơi rất hay”.
“Ở đâu?”, Hứa Như Ý hứng thú, nói.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp! Nói ra thì xấu hổ, bởi vì gần đây tôi bị một giáo tôn trẻ tuổi ở viện võ đạo nhà họ Diệp đánh cho thê thảm, suýt nữa phải quỳ gọi hắn là ông nội”, Công Tôn Thần cúi đầu cẩn thận nói.
Dù sao thì hắn cũng muốn Hứa Như Ý báo thù giúp mình, đây cũng coi là ích kỷ, thậm chí có chút tính toán, vì vậy lúc nói hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Cũng may là hắn nói thẳng ra nên chắc cô chủ sẽ không trách cứ.
“Vậy sao?”, đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý sáng lên, nói: “Nhà Công Tôn ở giới thế tục cũng coi như xưng vương xưng bá rồi chứ? Vậy mà có người dám bắt nạt anh thảm vậy cơ à? Thú vị đấy”.
“Hắn ít tuổi thôi, chỉ tầm 20 tuổi nhưng là tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh”, Công Tôn Thần tiếp tục nói, càng nói càng phấn khích. Bởi vì Hứa Như Ý thấy có hứng thú rồi.
“Thực lực mạnh ư? Lẽ nào còn mạnh hơn tôi và Dương trưởng lão?”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Công Tôn Thần! Nể mặt hai ngày này anh vất vả nên cô chủ đây sẽ giúp anh báo thù. Đi nào! Bây giờ chúng ta sẽ đến cái viện võ đạo chó má đó”.
Cái gì mà báo thù cho Công Tôn Thần? Toàn linh tinh! Mục đích chính của Hứa Như Ý là muốn bắt nạt người khác thôi!
Cô ta đường đường mà tiểu ma nữ của Cửu Hư Tông, nhưng chưa bao giờ được bắt nạt người ở giới thế tục. Nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.
“Nhưng…”, Công Tôn Thần có chút do dự, nói: “Có cần gọi thêm Dương trưởng lão không? Ngộ nhỡ cô chủ gặp nguy hiểm?”
“Lúc nào tôi cũng có mặt”, đúng lúc này một bóng hình chui ra từ trong không khí. Thật kinh hãi, đó chính là Dương trưởng lão. Là người hộ vệ nên bà ta lúc nào cũng theo sát bên cạnh Hứa Như Ý.
“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Thần sợ đến nỗi toàn thân run rẩy. Cũng may hai ngày này mình ngoan ngoãn không dám có gì bất kính với Hứa Như Ý, lúc nào cũng cung kính cực độ. Nếu không thì Dương trưởng lão đều nhìn thấy cả, như vậy thì mình chết chắc rồi. Hắn cứ tưởng rằng hai ngày này Dương trưởng lão đều ở nhà Công Tôn cơ.
Dương trưởng lão nhìn Công Tôn Thần một lúc lâu. Bà ta biết Công Tôn Thần mượn uy thế của cô chủ để báo thù giúp mình. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô chủ thích làm thì đành phải đi, chỉ cần cô chủ vui là được.
“Đi nào! Giờ chúng ta hãy đến viện võ đạo nhà họ Diệp đi”, Hứa Như Ý vui mừng nói, đôi lông mày lá liễu cong cong, nụ cười rạng rỡ, đúng kiểu ác ma lém lỉnh.
Một tiếng sau, trước cửa viện võ đạo nhà họ Diệp.
Hứa Như Ý từ trên xe Rolls Royce màu hồng bước xuống.
Còn Công Tôn Thần dẫn theo ông Lưu từ trong một chiếc xe khác bước xuống.
Còn vị Dương trưởng lão thì luôn ẩn hiện, dường như không đến nhưng trên thực tế thì Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đều biết người này lúc nào cũng có mặt. Chỉ có điều họ không nhìn thấy, có lẽ bà ta đang ẩn nấp trong không trung.
Cảnh giới thiên vị thật sự quá đáng sợ. Đạt đến cảnh giới thiên vị đúng là hợp với thiên đạo tự nhiên.
Tất nhiên là viện võ đạo nhà họ Diệp có người canh gác, đây là nơi vô cùng quan trọng của nhà họ Diệp, không thể cho người ngoài tùy tiện vào được.
“Cậu Công Tôn?”, người canh gác nhận ra Công Tôn Thần, bởi vì mấy năm nay Công Tôn Thần luôn theo đuổi Diệp Mộ Cẩn, rất nhiều lần đến tận viện võ đạo nhà họ Diệp để được gặp cô ta. Mặc dù không lần nào được vào viện võ đạo nhưng người canh gác đều biết hắn.
“Đi báo cáo đi! Nói là Công Tôn Thần đến tìm cậu chủ Tô Minh có việc”, Công Tôn Thần nói.
Người canh gác cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đến tìm cô chủ Diệp Mộ Cẩn mà đến tìm giáo tôn Tô Minh?
Lẽ nào Công Tôn Thần và giáo tôn là bạn?
Đám người này ở viện võ đạo nhà họ Diệp lâu ngày đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không hiểu về những chuyện gần đây của Đế Thành.
Nếu như hiểu thì sẽ biết Công Tôn Thần và Tô Minh không thể là bạn.
“Xin cậu Công Tôn đợi một lát”, người canh gác gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
“Xin cô Hứa đợi chút”, Công Tôn Thần cẩn thận nói.
Chương 125: Oan gia ngõ hẹp
“Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi Cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi. Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được. Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ở bên ngoài cửa của Cửu Hư Tông ý. Toàn lũ vô dụng thôi. Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn”, Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói. Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.
Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.
Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.
Hai người nhìn về phía người canh gác.
“Công Tôn Thần đến rồi sao?”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: “Hắn lấy đâu ra lá gan đó vậy?”
Theo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.
Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi. Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?
Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?
Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?
“Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi”, Tô Minh cười, nói.
“Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?”, Diệp Mộ Cẩn lại hỏi.
“Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi…”.
“Kệ hắn! Không cho vào”, Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.
“Cho hắn vào đi!”, sau đó Tô Minh đột nhiên nói: “Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì có lẽ có chuyện gì đó”.
“Được rồi!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.
Không bao lâu…
Đám người Hứa Như Ý, Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Chỗ này được đấy chứ”, Hứa Như Ý nhìn khắp nơi rồi không ngừng đánh giá, giống như đang ngao du sơn thủy.
“Công Tôn Thần! Anh nói với tôi là cái tên bắt nạt anh là người có thực lực rất mạnh, vì vậy tôi mới có hứng thú đến đây. Nếu như hắn không mạnh như anh nói thì thật vô vị. Đến lúc đó tôi sẽ chỉ hỏi tội anh thôi đấy. Bà cô đây mà nổi nóng thì ai cũng khiếp đấy nhé”, Hứa Như Ý vừa đi vừa không quên cảnh cáo Công Tôn Thần.
“Vâng vâng vâng! Cô Hứa cứ yên tâm, thằng ranh đó lợi hại thật mà”.
Rất nhanh, đám người này đã đi vào bên trong viện võ đạo.
Lúc này tất cả các học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp đều dừng trận đấu sinh tử lại mà chỉ đứng nghiêm và lặng lẽ nhìn.
“Mùi máu tanh nồng nặc quá”, Công Tôn Thần lẩm bẩm nhưng không nhìn ra gì cả, càng không thể đoán ra Tô Minh đã là giáo tôn đang áp dụng cách thức tập luyện trận chiến sinh tử cho các học viên. Kể cả là có biết thì cũng chả sao cả.
Cách tập luyện này ngoài Tô Minh thì những người khác đều không áp dụng được. Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc dùng thuốc hồi phục vết thương cũng khó ai làm được.
“Cậu chủ Tô! Cô Diệp! Chúng ta lại gặp mặt rồi”, Công Tôn Thần hít một hơi thật sâu, đứng thẳng ưỡn ngực rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rồi cười nói, ánh mắt nhìn với vẻ bỡn cợt và kích động.
Tối nay hắn muốn nhìn xem Tô Minh có thể lập kỳ tích kiểu gì?
Có giỏi thì đánh bại cả cô Hứa và Dương trưởng lão đi!
“Hình như anh quên lời cảnh cáo của tôi ở nhà họ Lam rồi”, Tô Minh nói.
Công Tôn Thần run rẩy, theo bản năng co rúm người lại sợ hãi. Nhưng sau đó hắn lại lấy dũng khí, bởi có cô Hứa ở đây thì sợ cái gì?
“Anh Tô nói gì ở nhà họ Lam nhỉ? Tôi lại quên mất rồi?”, Công Tôn Thần nói, cố tình nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói: “Buổi trưa anh mời em ăn cơm nha, được không?”
Hắn cố ý khiêu khích!
Chẳng phải mày cảnh cáo tao không được quấy rầy, tán tỉnh Diệp Mộ Cẩn sao? Tao cứ thích theo đuổi đấy thì đã sao?
Mặc dù không tán được nhưng tán tỉnh trước mặt mày thì mày có thể làm gì?
Công Tôn Thần cảm thấy khí huyết lưu thông, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu như hôm nay Tô Minh bại trong tay mình thì danh tiếng của mình và nhà Công Tôn sẽ vang khắp nơi chăng?
Dù sao thì mấy ngày này Tô Minh cũng là chủ đề thảo luận hot nhất giữa các gia tộc đẳng cấp trong giới thế tục Hoa Hạ. Tô Minh đã giết Thẩm Tịch, sỉ nhục Cơ Khâm, đúng là vô địch. Tô Minh trong thời gian này đúng là bàn đạp mạnh nhất, tốt nhất.
“Đúng là tự tìm cái chết”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi, trong lòng có chút kỳ quái. Bởi Công Tôn Thần căn bản không phải là loại người to gan như vậy, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Lạ thật! Lẽ nào là vì…
Diệp Mộ Cẩn không khỏi nhìn về phía Hứa Như Ý. Cô ta đã đoán được tại sao Công Tôn Thần lại hống hách như vậy, chắc là vì có cô gái xinh đẹp đáng yêu tầm 18 tuổi này.
“Cô Hứa! Đây chính là Tô Minh”, Công Tôn Thần nhỏ giọng cung kính nói với Hứa Như Ý, chỉ vào Tô Minh nói.
Nhưng Hứa Như Ý không thèm để ý đến hắn.
Lúc này Hứa Như Ý cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ta vội nhìn chằm chằm vào Tô Minh cách đó không xa, trên khuôn mặt xinh đẹp có lửa giận, có sát ý, cũng có vẻ xấu hổ và phẫn nộ…
“Cô Hứa! Cô sao vậy?”, thấy Hứa Như Ý có chút thất thần nên Công Tôn Thần cẩn thận hỏi.
“Câm mồm”, Hứa Như Ý chỉ thốt ra hai chữ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Minh mà không nhúc nhích.