Ngày thứ tám.
“Ha ha ha, tới sớm không bằng tới đúng lúc, ông đây tới cũng rất đúng lúc”, đó là một ông lão thọt chân mặc áo choàng màu xám, trong tay cầm một hồ lô rượu màu máu, nâng lên uống một ngụm lớn, ông ta cười lớn, phá không mà đến, sau đó tham lam nhìn lướt qua tấm bia đá màu tím kia: “Hỏa chủng cấp đạo! Tốt! Tốt! Tốt!”
Điều khiến cho kẻ khác kinh hãi chính là, ông lão thọt chân này có cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với bà lão bên người Thất điện tử kia.
Ông lão thọt chân này phải hơn mấy trăm nghìn tuổi rồi.
“Lão Vương, trong cuộc tranh đoạt của mấy người trẻ tuổi như thế này, ông mà xuất hiện thì không tốt lắm đâu nhỉ?”, Tử Hoàn quát lớn, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Tam hoàng tử nói đùa, loại bảo bối như hỏa chủng cấp đạo này, còn phân chia thế hệ trước, thế hệ sau gì chứ? Ha ha…”, ông lão thọt chân kia chính là Vương Truỳ, là một tán tu, danh tiếng ở đại thế giới cũng không nhỏ, người này đam mê uống rượu, là một tên quỷ rượu, đồng thời cũng là người máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, yêu thích giết chóc, tính cách cực kỳ tàn nhẫn và điên cuồng, trêu chọc phải ông ta, nếu không một lần đánh chết thì sẽ gặp phải mối phiền phức cực lớn, ngay cả một số người ở tầng cao cấp cũng không muốn trêu chọc vào người này.
“Hừ”, Tử Hoàn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm
Vương Truỳ thọt chân đi đến giữa sân võ đạo Tạo Hoá, không ngồi xếp bằng trên mặt đất mà tự nhiên ngửa cổ uống rượu của mình.
Ngày thứ chín.
“Hỏa chủng cấp đạo này là của bản cung”, hôm nay chính là ngày hỏa chủng cấp đạo mãnh liệt nở rộ, cũng chính vào ngày hôm nay, một người phụ nữ trung niên đạp gió mà đến, người này mặc trên người trang phục đẹp đẽ, quý giá, đầu đội vương miện, khí chất cao quý mà bá đạo, hơi thở hùng hậu quấn quanh thân, khiến cho kẻ khác không khỏi sợ hãi.
Đúng là cảnh giới bán bộ Hằng Đạo.
Sau cảnh giới Văn Đạo chính là cảnh giới Hằng Đạo.
Cảnh giới bán bộ Hằng Đạo, ở đại thế giới cũng được xem như là bá chủ một phương.
Mà người phụ nữ trung niên này có thân phận cũng không đơn giản, chính là người đứng đầu Thần La Thiên, tầng cao nhất của đại thế giới, Tống Quỳnh.
Người đứng đầu các tầng đều lần lượt xuất hiện.
Chỉ có thể nói hoả chủng cấp đạo có sức hấp dẫn thật lớn.
“Tống Quỳnh, bà cũng đến sao? Các người đều không có tư cách để tranh đoạt”, Thất điện tử sắc mặt âm trầm quát lớn.
“Bản cung không có thể lực hùng mạnh chống lưng như Thất điện tử và Tam hoàng tử, có được tài nguyên võ đạo vô tận, vậy nên bản cung chỉ có thể tự mình ra ngoài đi tìm tài nguyên võ đạo, lại nói, bản cung cũng thật đáng thương mà”, Tống Quỳnh cười nói, đôi mắt nhuốm màu tang thương nhìn lướt qua tấm bia đá màu tím kia, ánh mắt tràn đầy kiên định và khát vọng.
“Bà…”, Thất điện tử vừa định nói thêm điều gì đó.
Thì đột nhiên.
Dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm.
Tô Minh vẫn ngồi xếp bằng tu luyện ở nơi nào đó đột nhiên mở mắt.
Đứng lên.
“Được rồi, hỏa chủng sắp xuất hiện, mấy người không cần nhiều lời nữa, đều cút hết đi!”, Tô Minh thản nhiên nói.
Giọng điệu rất nghiêm túc.
Không có chút ý vui đùa nào.
Tiếp đó.
Trong không khí vô cùng yên tĩnh.
Tô Minh đảo mắt nhìn lướt qua đám người Thất điện tử, Tử Hoàn, Triệu Diễm, Tống Quỳnh và Vương Truỳ thọt chân, rồi phun ra vài từ: “Tô Minh tôi, dọn sân!”
Đúng.
Dọn sân.
Cái gọi là dọn sân chính là trừ Tô Minh tôi ra, mặc kệ các người là ai, đều cút đi.
Không cút sẽ chết!
Tô Minh vừa mở miệng.
Không nói đến những người chưa biết tới Tô Minh.
Cho dù là đám người Chu Tiến và Hương Tuyết Tiên Tử biết được thân phận của Tô Minh cũng sợ đến ngây người.
Đúng, Tô Minh là yêu nghiệt, yêu nghiệt độc nhất vô nhị, có thể nói là yêu nghiệt cường đại nhất từ trước tới nay, sáng tạo nên những kỳ tích mà không có bất kỳ kẻ nào có thể tưởng tượng được, nhưng cho dù có như vậy thì cũng không thể bá đạo, ngang ngược đến mức này chứ!
Bởi trên sân võ đạo Tạo Hoá này, người muốn tranh đoạt bảo bối đều có thân phận không đơn giản.
Như Thất điện tử, chính là một trong chín vị điện tử của điện Hoàng Tuyền, phía sau hắn ta chính là thế lực siêu nhiên điện Hoàng Tuyền, cho dù là học viện Tiên Lạc cũng kém cạnh hơn điện Hoàng Tuyền, không những thế mà sự chênh lệch ấy lại còn vô cùng lớn.
Còn có Tam hoàng tử Tử Hoàn, sau lưng chính là liên minh Hoang Thần, đó cũng là một trong những thế lực siêu nhiên.
Có thể nói, Tô Minh vừa mở miệng đã đắc tội luôn với hai thế lực siêu nhiên.
Đây…
Cho dù Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế, trong tay nắm giữ rất nhiều thủ đoạn không tưởng, trên người lại mang theo một kho tàng khủng bố, nhưng đùa giỡn thế này chính là muốn tìm chết mà!
Một khi học viện Tiên Lạc không biết xấu hổ, mời mấy mấy lão quái vật ra, Tô Minh này nhất định là phải chết, nghe nói, bây giờ chuyện này đã có chút manh mối.
Hơn nữa, nếu điện Hoàng Tuyền và liên minh Hoang Thần cũng ra tay…
Thật sự là không nghĩ ra một con đường sống nào cho Tô Minh.
“Cậu là Tô Minh phải không?”, Tử Hoàn mở miệng, ánh mắt ghim chặt trên người Tô Minh, hắn ta nhe răng cười lớn, răng nanh sắc bén mà dày đặc, âm thanh thản nhiên mà tràn ngập sát khí: “Người được ca tụng là yêu nghiệt nghìn năm mới xuất hiện, thật đúng là bá đạo”.
Tử Hoàn đã nhìn ra thân phận của Tô Minh.
Nhất thời, đám người Triệu Diễm, Vương Truỳ thọt chân, Tống Quỳnh, Thất điện tử đều nheo mắt nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt có chút sâu xa.
Nếu nói một giây trước bọn họ còn cảm thấy Tô Minh là một kẻ điên không biết điều, chỉ biết khua môi múa mép.
Vậy thì một giây sau, thái độ này đã chuyển biến thành coi trọng và hiếu kỳ.
Quả thật là gần đây, danh tiếng của Tô Minh thật sự là rất lớn.
“Nghe nói trong tay cậu ta có Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm phải không? Còn có thanh kiếm gì đó vô cùng mạnh?”, Thất điện tử thầm nghĩ, trong lòng hắn ta nảy ra suy nghĩ tham lam, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh giống như là đang nhìn một con sơn dương béo.
Đối với Thất điện tử, hắn ta cho rằng lời đồn đại đã có phần phóng đại, hắn ta tự có suy đoán của chính mình.
Chương 627: Triệu Diễm chết, Triệu Cang xuất hiện
Huống chi, ở đây không chỉ có mỗi một mình hắn ta, còn có người đi theo bảo vệ.
Cho dù có đúng như lời đồn đãi, tên Tô Minh này không nhất định là có thể đánh chết được mình.
“Ba giây, sau ba giây, người nào còn đứng trong sân võ đạo Tạo Hoá này, tôi sẽ trực tiếp giết chết, tôi nói được làm được”, Tô Minh không thèm phản ứng với Tử Hoàn: “Ba! Hai…”
“Một!”
Tô Minh nở nụ cười.
Con người mà!
Thật đúng là tham lam.
Giờ phút này, anh có thể nhìn thấy được trong mắt đám người Thất điện tử, Tam hoàng tử Tử Hoàn, Triệu Diễm, Tống Quỳnh, Vương Truỳ chân thọt, đều sát ý nồng đậm và tham lam.
“Hù doạ ai chứ, lại còn ba hai một, hài hước, ông đây muốn chết! Có bản lĩnh thì đến giết ông đây đi!”, Triệu Diễm nói thầm một câu, tên yêu nghiệt nào mà chẳng kiêu ngạo, Triệu Diễm cảm thấy những lời đồn đãi đều là giả, đều là lời nói vô căn cứ, muốn lừa ai chứ?
Âm thanh thì thầm của Triệu Diễm còn chưa dứt…
Đột nhiên.
Xoẹt!
Tô Minh rút kiếm.
Bất ngờ rút kiếm.
Không chút do dự.
Vô cùng sát phạt.
Dưới sự bùng nổ tuyệt đối của sức mạnh thuần tuý, cộng thêm quy luật không gian và kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ.
Kiếm chuyển động thậm chí còn không nhìn thấy ánh kiếm.
Sau đó…
Trên cổ Triệu Diễm lập tức xuất hiện một vệt máu.
Thần hồn cũng vỡ vụn trong nháy mắt.
Trên thực tế, Triệu Diễm cũng không phải là đồ ngốc, tuy rằng hắn ta thì thào khinh thường Tô Minh, nhưng hắn ta hiểu rõ thực lực của bản thân mình, ở đây, so với những người khác thực lực của hắn ta kém hơn một chút, cho nên, sau khi biết được thân phận của Tô Minh, hắn ta đã cẩn thận phòng ngự, cũng như ngưng tụ sức mạnh, nếu như trong nháy mắt đó Tô Minh không ra tay, hắn ta cũng sẽ chủ động ta tay.
Trận chiến của những cường giả, có đôi khi cơ hội đầu tiên đặc biệt quan trọng, nếu đã không rời khỏi sân võ đạo Tạo Hoá, thì chính là không chết không ngừng, đương nhiên là phải chuẩn bị ra tay trước bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc, Tô Minh lại nhanh hơn.
Triệu Diễm có được hai loại thiên hoả.
Mà điều làm cho hắn ta kiêu ngạo nhất chính là, hắn ta đã sáng tạo ra lồng Song Hoả Cương.
Dùng để phòng ngự.
Vừa rồi, hắn ta một bên ngưng tụ sức mạnh, một bên phòng ngự, thứ hắn ta dùng lồng Song Hoả Cương.
Lồng Song Hỏa Cương này hấp thu lửa, phối hợp với chân khí, lại lấy võ kỹ luyện thể làm tiêu chuẩn cơ bản, cuối cùng dùng hỏa trận để kết nối lại với nhau.
Chiếm được một chiếc lồng Song Hoả Cương.
Lực phòng ngự sẽ tăng mạnh.
Về cơ bản chính là, cho dù hắn ta không phản kích, vẫn luôn đứng im không nhúc nhích dưới chiếc lồng Song Hoả Cương kia, cho dù là cường giả cảnh giới bán bộ Văn Đạo cầm trong tay đạo khí cũng rất khó làm cho hắn ta bị thương nặng.
Đáng tiếc.
Hắn ta gặp phải Tô Minh.
Đâu chỉ là bị thương nặng?
Mà là trực tiếp giết chết.
Cái phòng ngự chó má gì đó, đối mặt với lực lượng sáu trăm triệu cân phối hợp cùng với kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, quả thực là còn yếu ớt hơn cả một tờ giấy.
Huống chi còn có sự phối hợp cao siêu của quy luật không gian?
Ngay khoảnh khắc Triệu Diễm chết!
Keng…
Âm thanh thẩm thấu tận xương vang lên, rồi nổ tung ở trước mặt Tô Minh.
Thanh thuý đến mức quỷ dị, khiến cho kẻ khác lạnh thấu tim gan.
Âm thanh đó xuất phát từ tiếng va chạm của kim loại.
Đó là một thanh loan đao màu máu, vô cùng sắc bén, như chảy ra từng tia máu.
Cảnh tượng như dừng lại!
Thậm chí có chút lạnh lẽo…
Trước mặt Tô Minh là bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu đã chặn một đòn tấn công trí mạng của thanh loan đao.
Chủ nhân của thanh loan đao đã xuất hiện trước mắt Tô Minh, đúng là Thất điện tử có cảnh giới Văn Đạo tầng thứ nhất.
Điện Hoàng Tuyền am hiểu nhất là một kích trí mạng, ẩn nấp và tốc độ.
Vừa rồi, trong lúc Tô Minh ra tay với Triệu Diễm, Thất điện tử đã nắm bắt được cơ hội này, quyết đoán ra tay.
Nhưng Tô Minh đã sớm phòng bị.
“Cút!”
Trong chớp mắt, Tô Minh chợt quát một tiếng, sát ý bùng nổ, anh dứt khoát quay đầu lại, nâng tay tung ra một quyền.
Một quyền này là Quy Vu Trần Ai, sáu trăm triệu sức mạnh.
Nhưng khi phối hợp cùng với quy luật không gian, dưới sự tăng trọng của không gian, lực lượng bùng nổ đã được tăng thêm, tốc độ nắm đấm cũng nhanh hơn.
Một quyền tung ra, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, ánh sao như mất đi ánh sáng, tất cả trở về với hư vô hỗn độn.
Quyền này nhắm thẳng vào đầu Thất điện tử.
Giết người vô cùng dứt khoát.
Không bởi vì Thất điện tử là người của điện Hoàng Tuyền mà xuất hiện một chút băn khoăn.
Thất điện tử nhanh chóng phản ứng, dưới chân hắn ta có thêm một vân giày màu đen, phía trên vân giày là pháp trận không gian, vân giày đảo ngược, trận pháp chảy xuôi, chân khí thiêu đốt, làm gia tăng tốc độ lui về sau của Thất điện tử lên gấp ba lần.
Đồng thời, khi Thất điện tử lui về sau, bà lão đi theo bảo vệ Thất điện tử, nghe nói là cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín, đã di chuyển một cách quỷ dị, che chở ở trước người Thất điện tử.
Bà lão kia nâng cánh tay gầy gò lên, tung ra một chưởng.
Đối đầu trực tiếp với một quyền kia của Tô Minh.
Bùm!
Quyền ấn của Tô Minh tan biến.
Mà bà lão kia không có ý định buông tha, sau khi đánh nát một quyền kia của Tô Minh, lại biến chưởng thành quyền, một quyền đó hướng thẳng tới ngực Tô Minh.
Một quyền không tiếng động, một quyền tiêu điều, nhưng lại như mang theo tiếng khóc thương thảm thiết khiến cho kẻ khác hít thở không thông.
Quy luật hắc ám nồng đậm trên quyền ấn trở nên rõ ràng, không nhìn khoảng cách không gian, trực tiếp chạm đến ngực Tô Minh.
Chớp mắt, bia Huyền Diệu bao phủ cả người Tô Minh, thoái mái ngăn chặn một quyền kia của bà lão.
Mà giây phút này.
Ở chân trời.
Mây mù kéo đến, sấm chớp đùng đùng, uy áp bao phủ!
Cả Ngưỡng La Thiên đều run rẩy.
Giữa không trung xuất hiện một cửa động tối om, không ngừng cuộn trào.
Trong nháy mắt.
Đã mở ra một vòng thật lớn giữa bầu trời.
Kẻ xuất hiện là một người đàn ông trung niên, trong mắt tràn ngập oán độc.
Khuôn mặt giống Triệu Diễm đến ba phần.
“Nhãi con, mày dám giết con trai tao, mày…”
Người đàn ông trung niên kia chính là bố của Triệu Diễm.
Danh xưng Hỏa Hoàng Triệu Cang.
Đây chính là một trong những lão quái vật đi được xa nhất trong con đường tu luyện hỏa ở đại thế giới.
Một trong những cường giả có thực lực cao nhất.
Triệu Diễm chết, thân làm bố, Triệu Cang có thể biết được trong nháy mắt.
Nổi giận!
Đối với Triệu Diễm, ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng, làm sao nghĩ đến…
Triệu Diễm đột nhiên chết, ngay cả thần hồn cũng không còn.
Chương 628: Ma La kiếm xuất hiện
Nếu như không phải vì chân thân cách quá xa, hắn ta nhất định sẽ hạ xuống, tiêu diệt Tô Minh.
“Triệu Cang, giết thì giết đi, mày có thể làm gì chứ? Nếu như muốn báo thù, hạ chân thân xuống đi, Tô Minh tao không từ ai bao giờ. Giờ thì cút đi cho ông!”, Tô Minh còn không ngẩng đầu lên, chỉ có Long Ngục kiếm trong tay anh không hề do dự đâm lên bầu trời.
Một kiếm này.
Rất mạnh.
Dốc hết toàn lực vào kiếm.
“Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo”, “Cửu Kiếm Kinh Tiên”, “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, “Sinh Tử Chớp Ảnh”, phối hợp với Sinh Tử Nhị Khí, sức mạnh tụ lại, kiếm ý, quy luật không gian, vv.
Với thân người.
Một kiếm gầm thét, giống như kiếm thần chi kiếm.
Một kiếm xông tới.
Tứ thần tương tùy.
Kiếm đánh vào gương mặt to lớn ấy, khiến nó vỡ tung, hóa thành hư vô.
“Tiểu… Tiểu bối, láo xược!”, Triệu Cang nổi giận lôi đình, không thể nào khống chế được. Chân thân còn chưa hạ xuống, lửa giận kia đã cuộn trào mãnh liệt như tới từ ngàn vạn dặm xa.
Trong khoảnh khắc kiếm ấy từ tay Tô Minh đánh ra.
Người bảo vệ của Thất điện tử, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng kia lại lần nữa đánh tới.
Đã ở trước mặt Tô Minh, bà lão rõ ràng đã tích trữ sức mạnh vô cùng lớn, khí tức nội liễm trên người càng thêm rét lạnh.
Không chỉ có vậy, hai người bảo vệ của Tử Hoàn, hai ông lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy và thứ tám cũng đã đến trước mặt Tô Minh.
Thậm chí, Tống Quỳnh ở cảnh giới bán bộ Hằng Đạo cũng mỏi mắt trông lại. Mặc dù bà ta không đến gần Tô Minh, nhưng cũng dùng khí tức vây lấy anh, rõ ràng đã chuẩn bị năng lượng xong, chỉ chờ giết chết anh trong một kích.
Còn có Tử Hoàn, hắn ta toét miệng cười, khí tức trên người cũng sôi sục lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra bản thể.
Sắc mặt Tô Minh không thay đổi, chỉ có đôi mắt bình tĩnh, lạnh băng.
“Ám Tử Cô Lâu Thủ!”, chẳng mấy chốc, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ra tay trước tiên. Bà ta vừa ra tay, khí tức thần thông rạo rực, bí pháp gầm thét, bí văn lượn lờ, Cô Lâu Thủ giống như chồng lên mười tầng trời, giống như nhúng vào Sinh Tử, muốn chộp Tô Minh. Rõ ràng, trảo ấn trông không lớn, nhưng mà lại vô hình cho người ta cảm giác toàn bộ Ngưỡng La Thiên đều bị bàn tay ấy chộp lấy, chỉ cần niệm chú là có thể bóp nát Ngưỡng La Thiên, vô cùng mạnh mẽ.
Mà ngay khi bà lão ấy ra tay, hai ông cụ cảnh giới Văn Đạo bảy tầng và tám tầng bên phía Tử Hoàn cũng rất ăn ý, đột nhiên hai người hóa thành hư vô chi ảnh.
Lấy Tô Minh làm mục tiêu.
Hai người đó vô cùng ăn ý, dường như đã tu luyện pháp quyết cộng thông, liên hợp khí tức gì đó. Một thêm một còn lớn hơn hai, hai người cùng nhau tấn công và phòng bị, liên thủ tăng thêm sức mạnh, giống như là thi triển một môn thần thông. Một người dùng kiếm, một người dùng đao. Kiếm như dây tơ, lấy thần thông làm nền tảng, lấy kiếm ý làm khung xương. Thanh kiếm vung lên, mạnh mẽ chai cắt, khiến tim người ta cũng ngừng đập, tạo thành lưới kiếm đạo, bao lấy Tô Minh. Mà người dùng đao kia, đao nặng, chuôi ngắn, tốc độ đao bị thúc đến đến mức cuối cùng, xuyên thủ hư vật, xé nát không gian. Đao ý và kiếm ý giống như khí tức tử thần nhảy nhót, xông về phía trước ào ào, vô cùng lạnh lẽo.
Từ xa nhìn đến, thời gian như ngừng lại.
Ba đại lão quái vật vây quanh Tô Minh.
Vây kín anh.
Từ trên xuống dưới, Tô Minh đều bị phong tỏa.
“Giết ông trước!”
Trong thời khắc sống chết, trong khoảng thời gian cực hạn ấy, khóe miệng Tô Minh nhếch lên thành một tia tàn bạo rét lạnh. Bia Huyền Diệu lập tức bao lấy toàn thân, giống như bức tường phòng ngự, ngăn lại phía sau, ngăn lại sự công kích từ đao kiếm của hai người bảo vệ Tử Hoàn. Mà Tô Minh lại đông đưa vòng tay.
Ma La xuất hiện.
Chỉ có khi Ma La xuất hiện.
Bà lão ở cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia và hai người bảo vệ của Tử Hoàn mới biết được, giống như lời đồn, thanh kiếm còn hiếu thắng hơn cả chí bảo cấp bậc thượng phẩm hỗn độn mà Tô Minh có kinh khủng đến mức nào!
Dường như… Dường như thanh kiếm ấy không nên xuất hiện ở thế giới Đại Thiên.
Quá mạnh mẽ.
Từng tia khí tức tản ra từ thân kiếm đều có hơi hướng muốn chôn vùi trời đất.
Hơn nữa còn là cảm giác mạnh mẽ vượt lên tất cả võ đạo nhân thức và thần hồn nhận thức mà mọi người biết ấy không thể nào ngăn cản, thậm chí còn không có ý định ngăn cản.
Bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng kia trợn mắt la lên: “Thất điện tử, chạy đi!”
Cùng lúc bà ta hoảng sợ hét lên, bản thân cũng điên cuồng lui lại.
Nhưng, trước mặt bà ta xuất hiện một ngọn đèn.
Một ngọn đèn đỏ đen.
Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngục
Đột nhiên tách ra.
Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…
Ngay lập tức, bà ta thi triển thân pháp và phương pháp ẩn nấp, gắng sức lui lại. Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạo không gian lạ.
Nhưng mà.
Dù như vậy.
Ma La kiếm cử động.
Vạn vật đều như ngừng cử động.
Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.
Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thể chứ?
Nhưng mà…
Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.
Trước mắt…
Vật phòng ngự chí bảo – Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!
Ung dung đến mức không thể ung dung hơn.
Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.
Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật Hắc Ám nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.
Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thể coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!
Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp. Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được. Chuyện này quá đáng sợ.
Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điên cuồng tiêu tán.
Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyên thủng tim bà ta.
Chương 629: Sợ vỡ mật
“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lại một tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.
Trong chớp mắt giết bà lão, Tô Minh bỗng nhiên quay đầu.
“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thể xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, hai người dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.
“Tam hoàng tử, đi…”, Tô Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.
Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tô Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.
Có thể nói, vào lúc sống chết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.
Đây là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.
Nhưng mà...
Đáng tiếc!
“Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đẩy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.
Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.
Chỉ trong chốc lát.
Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.
Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.
Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”
Còn chưa dứt lời.
Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.
Vô cùng vô tận.
Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.
Trút xuống.
Nghiền ép.
“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vô số quyền liên tục...
Nhưng mà...
Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ như gãi ngứa.
Bia Huyền Diệu phai mờ dần.
Hai người bảo vệ chỉ cảm thấy như bị chư thiên đè lên, một sức mạnh thương thiên đang nghiền ép.
Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.
Muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này hai chân lại như bị chặt mất, căn bản không thể trốn được.
Hơn nữa phía trên bia Huyền Diệu dường như có một sức mạnh khóa chặt khiến người ta phải run sợ.
Hai người tuyệt vọng đến mức xương cốt cả người đều vang lên kèn kẹt.
Mà đúng lúc này.
Cơ thể Tô Minh khẽ động
Quy luật không gian gia tăng.
Không gian chồng chất, tốc độ kinh khủng.
Anh sải bước ra, một nửa bước chân rơi vào trong hư không, đưa tay chộp một cái.
“Không!”
Chỉ nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng của Thất điện tử vang lên...
Tiếp đó.
Chỉ thấy một cái tay của Tô Minh bóp chặt cổ của Thất điện tử, cả người hắn ta lại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.
Thất điện tử run lẩy bẩy như một con gà con, sắc mặt như bôi sáp ong.
Điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
Cùng lúc đó.
Vèo!
Một tiếng xé gió chói tai lao tới.
Ma La Kiếm lại trở về tay Tô Minh lần nữa.
Mà rõ ràng trên thân Ma La Kiếm còn có một dòng máu chảy xuôi.
Dòng máu tươi đó chính là của Tử Hoàn.
“Không!”, hai người bảo vệ của Tử Hoàn vốn đã kiên trì đến giới hạn rồi, lúc này ngửi được mùi máu tươi và khí tức thần hồn của Tử Hoàn trên thân Ma La Kiếm, bọn họ không còn kiên trì được nữa.
Ầm...
Bia Huyền Diệu trấn áp xuống.
Hai người bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám bị nghiền nát thành hư vô.
Xung quanh toàn bộ sân võ đạo Tạo Hóa
Yên lặng.
Yên lặng như thần chết đến.
Yên tĩnh như sa mạc bị phong hóa qua chục nghìn năm.
Yên tĩnh như tâm thần bị lấy ra, thần hồn bị xé nứt, máu thịt bị phơi khô.
Chỉ còn lại từng đôi mắt kinh ngạc đỏ như máu nhìn về phía Tô Minh.
Bao gồm cả đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Chu Tiến đều biến thành đồ ngốc, mặc dù đã thấy được sức mạnh của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc từ trong đá giữ ảnh rồi.
Nhưng sao có thể chấn động bằng nhìn trực tiếp ở hiện trường chứ?
Tô Minh giống như ma thần giáng lâm, vô cùng mạnh mẽ, giết hết tất cả.
Quá mạnh.
Vô địch.
Mà Nhan Sở Ngọc không hiểu Tô Minh lắm, giờ phút này cũng đang ngơ ngác và sắp sửa hôn mê.
Ở trong mắt Nhan Sở Ngọc, đừng nói là người bảo vệ của Tử Hoàn và Thất điện tử, cho dù là Tử Hoàn và Thất điện tử, chỉ cần thổi một hơi là đã có thể tiêu diệt toàn bộ Ngưỡng La Thiên rồi.
Tử Hoàn và Thất điện tử đã là người mạnh nhất mà Nhan Sở Ngọc có thể tưởng tượng.
Kết quả thì sao?
Trước mắt...
Bất kỳ ngôn ngữ và cảm xúc nào đều không thể hình dung sự chấn động đó.
Tô Minh giống như đã mở cánh cửa của một thế giới võ đạo khác ra cho Nhan Sở Ngọc.
“Vì sao không nhân cơ hội trốn thoát?”, trong sự yên tĩnh, một tay của Tô Minh kẹp lấy Thất điện tử, mà ánh mắt thì nhìn về phía Tống Quỳnh cách đó không xa.
Là người có cảnh giới bán bộ Hằng Đạo.
Vừa rồi lúc anh nghe thấy bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín và hai người bảo vệ của Tử Hoàn hét lên, cho dù Tống Quỳnh có cơ hội chạy trốn, anh cũng không có quá nhiều sức lực để ngăn cản.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Quỳnh lại không chạy trốn.
Không chỉ không chạy trốn, mà còn không bắt tay với bà lão và hai người bảo vệ của Tử Hoàn để đánh mình.
Ngược lại giống như một người đứng xem, để mặc các chiêu khóa chặt Tô Minh tan thành mây khói.
Ánh mắt của Tống Quỳnh có chút phức tạp, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn và tang thương là vẻ đắng chát: “Tôi có cảm giác, cho dù tôi có chạy trốn, thì dựa theo tính cách của cậu Tô, chắc cũng sẽ đuổi giết đến tận Thần La Thiên của bản cung, giết chết bản cung, mà có thanh kiếm này, cậu muốn giết bản cung, thậm chí là tiêu diệt toàn bộ Thần La Thiên đều dễ như trở bàn tay”.
Trong lúc nói chuyện, Tống Quỳnh còn kinh ngạc nhìn thoáng qua Ma La Kiếm trong tay Tô Minh, chỉ mới nhìn một chút mà như muốn nổ tung!
Quá đáng sợ.
Quá mạnh.
Cho dù giờ phút này Ma La Kiếm kia không hướng về bà ta, bà ta cũng phải sợ vỡ mật.
Chương 630: Điều kiện
Tại sao trên đời này lại có binh khí khủng bố như thế?
Quan trọng là tại sao cậu thanh niên Tô Minh lại có thể nắm thanh kiếm này trong tay được?
“Thông minh lắm”, Tô Minh khen Tống Quỳnh một câu.
“Cậu Tô, có thể tha cho thân già một mạng không?”, trong giọng nói của Tống Quỳnh có vẻ cầu khẩn: “Nể mặt thân già rất biết điều đi”.
“Nhưng trước đó tôi đã nói rồi, trong ba giây mà bà không đi thì sẽ chết, nếu tha mạng cho bà thì tôi sẽ nuốt lời, mà tôi lại không thích nuốt lời lắm”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Cậu Tô, hay… hay là cậu gieo vào trong thần hồn Thức Hải của tôi một hạt giống thần hồn khống chế tính mạng tôi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào đi, mạng sống của tôi nằm trong tay cậu, kể từ hôm nay thân già và Thần La Thiên sẽ phụ thuộc vào cậu Tô, làm nô lệ cũng được, cậu Tô, như vậy được không?”, Tống Quỳnh cắn răng, lên tiếng nói.
Vì để sống sót, bà ta cũng rất liều mạng.
“Có thể”, Tô Minh nhìn Tống Quỳnh một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu.
Không thể không nói, người phụ nữ này đủ thông minh.
Cũng đủ hung ác đối với mình.
Đúng là cực kỳ biết điều.
Một giây sau, Tô Minh gieo một hạt giống thần hồn vào trong thần hồn Thức Hải của Tống Quỳnh, mạng sống của Tống Quỳnh bị nắm giữ bởi một suy nghĩ của Tô Minh.
“Cậu chủ!”, Tống Quỳnh cung kính nói, không có một suy nghĩ khác thường nào.
Bà ta đúng là biết điều.
“Thả tôi ra! Thả bản điện tử ra! Cậu mà giết bản điện tử, nhất định điện Hoàng Tuyền sẽ để cậu sống không bằng chết, điện Hoàng Tuyền rất mạnh mẽ, kinh khủng, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, giờ phút này Thất điện tử bị Tô Minh bóp cổ khàn giọng quát, trong giọng nói khàn khàn vì sợ hãi còn có cả sự uy hiếp.
“Thật sao?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử một cái, tùy ý nói, đối mặt với uy hiếp này mà anh cũng chẳng có tí cảm xúc nào.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh nhìn thấy vậy mà run sợ.
Trên thực tế, nếu bà ta là Tô Minh, nhất định sẽ không giết Thất điện tử.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong thế giới Đại Thiên, nếu bàn về độ kinh khủng thì ngoại trừ hoàng triều Bất Tử thần bí ra, một nơi không thể trêu chọc nhất chính là điện Hoàng Tuyền.
Bởi vì đám người của điện Hoàng Tuyền đều rất hung ác, không được trêu chọc vào.
Trêu chọc điện Hoàng Tuyền, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi giết cả một đời.
Hơn nữa người của điện Hoàng Tuyền đặc biệt am hiểu ẩn nấp và ám sát.
Ít nhất trong mười triệu năm qua chưa bao giờ nghe nói điện tử Hoàng Tuyền bị bất ngờ giết chết cả...
Không có.
Chưa bao giờ.
Cho dù là liên minh Hoang Thần và hoàng triều Bất Tử cùng cấp bậc cũng không muốn đắc tội điện Hoàng Tuyền.
Điện Hoàng Tuyền chính là một đám điên thích giết chóc.
“Có thể liên hệ với lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền không? Hoặc là anh có sư tôn gì đó không?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử, hỏi.
Ở sâu trong đôi mắt của Thất điện tử hiện lên một sự may mắn.
Tô Minh nói như vậy, chẳng phải là Tô Minh cũng không định giết mình sao?
Nếu không vì sao lại không giết mình như giết Tử Hoàn chứ?
“Hừ, xem ra cũng không coi trời bằng vung lắm, cũng có thứ phải sợ, như vậy cũng tốt”, Thất điện tử thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy mình đã giữ lại được tính mạng, hơn nữa trong lòng còn vô cùng oán hận Tô Minh, nghĩ thầm chỉ cần lần này sống sót, về sau cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn báo thù, muốn để tên nhãi nhép này sống không bằng chết.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra, dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không giết Thất điện tử là lựa chọn chính xác.
Một giây sau, Thất điện tử hít sâu một hơi ổn định cảm xúc rồi nói: “Bản... Bản điện tử có thể liên hệ đến sư tôn, sư tôn của bản điện tử chính là Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền”.
Người mạnh nhất của điện Hoàng Tuyền chắc chắn là điện chủ.
Mà phía dưới điện chủ là phó điện chủ, nghe nói điện Hoàng Tuyền có bốn vị phó điện chủ.
Tam phó điện chủ có thể xem như người đứng cao nhất trong đám lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền, trên thực tế hình như điện chủ điện Hoàng Tuyền đã không xuất hiện trong khoảng mấy chục triệu năm rồi, ngay cả Đại phó điện chủ cũng rất ít xuất hiện, do đó có vẻ Nhị phó điện chủ và Tam phó điện chủ mới là người kiểm soát điện Hoàng Tuyền, có khả năng xuất hiện, nhưng cũng là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không phải người mà người bình thường có thể nhìn thấy được.
Giờ phút này, nghe thấy Thất điện tử nói có thể liên hệ với Tam phó điện chủ, đám người đông nghìn nghịt ở đây đều có chút kích động, cực kỳ chờ mong.
Đều muốn thấy tận mắt Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền trong truyền thuyết một lần.
“Liên hệ đi”, Tô Minh thản nhiên nói.
Một giây sau, Thất điện tử bắt đầu mặc niệm chú ngữ.
Rất nhanh.
Đã đọc xong chú ngữ.
Trong lúc đó, một cái bóng ngưng tụ ở trước mặt tất cả mọi người.
Cái bóng đó chính là một người đàn ông trung niên.
Mặc áo bào đen.
Gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lõm sâu.
Tay không tấc sắt, da bọc xương.
Cái bóng của Tam điện chủ này cũng không phải là thần hồn phân thân, mà hình như chỉ là một hình ảnh.
Không có thực lực gì.
Không trách trước đó gặp phải nguy hiểm mà Thất điện tử cũng không niệm chú ngữ gọi cái bóng của sư tôn lên, bởi vì không có thực lực, cho dù bóng của sư tôn có xuất hiện cũng vô dụng, không thể cứu người được.
“Lão phu tên là Cầu Tịch”, Tam phó điện chủ nhìn Tô Minh một cái, mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào, cứ như không nhìn thấy đồ nhi của mình bị Tô Minh bóp cổ, mạng sống đang gặp nguy hiểm vậy.
Nhưng mà giọng nói của Cầu Tịch cũng khiến người ta phải kinh ngạc run sợ.
Không giống như giọng nói của người, mà có chút giống giọng nói của ma quỷ trong truyền thuyết, âm tần âm sắc cứ như không có sóng ngắn thuộc về loài người.
Nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bực bội, chói tai một cách khó hiểu.
“Mạng sống của đồ nhi ông phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nhìn về phía Cầu Tịch.
“Sau đó thì sao? Người trẻ tuổi, cậu muốn điều kiện gì mới có thể tha cho đồ nhi của lão phu một mạng?”, Cầu Tịch hỏi.
“Không không không…”, Tô Minh lại lắc đầu: “Tiền bối sai rồi, tôi bảo đồ nhi của ông gọi ông ra cũng không phải là nói điều kiện gì với tiền bối để đổi lấy mạng sống của đồ nhi ông, hôm nay chắc chắn đồ nhi của ông sẽ phải chết! Gọi tiền bối ra chỉ muốn hỏi xem tiền bối muốn ra điều kiện gì để tôi cho đồ nhi của ông được toàn thây, trước khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.
Anh vừa dứt lời.
Đậu má!