Từ thiên đường, trực tiếp ngã xuống địa ngục!
Ông ta cảm nhận được nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm tới mạng sống vô cùng mãnh liệt, có tránh cũng không tránh được. Hơn nữa, ông ta còn cảm nhận được chân khí của đối thủ.
Nếu như lúc này mà Nghiêm Chân còn không phản ứng lại kịp, thì ông ta đúng là kẻ ngốc rồi.
Ông ta hiểu rõ, Tô Minh chính là một người tu tiên, hơn nữa, thực lực còn mạnh hơn ông ta.
Lúc trước, Tô Minh không để lộ ra chân khí bởi vì đối mặt với mấy tên vệ sĩ nhà họ Từ, căn bản là không cần dùng tới, hơn nữa anh cũng lười.
Chỉ mỗi vậy thôi.
Nghiêm Chân cảm thấy hối hận đến mức trong lòng tan nát.
Nhưng mà lúc này, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nắm đấm của Tô Minh đã tới ngay trước mặt ông ta, lúc này, muốn xin tha là điều không thể, mà đừng nói tới xin tha, giờ muốn né thôi cũng chẳng còn cơ hội nữa.
Một chiêu của Tô Minh thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng không hề đơn giản chút nào, đã chặn toàn bộ những cách né đòn của ông ta rồi, không còn lối thoát.
Lúc này điều duy nhất ông ta có thể làm, hoặc là đợi chờ cái chết, hai là cố gắng đỡ đòn mà thôi.
"Hực, nộ hải quyền!", trong lúc sống chết, Nghiêm Chân dồn hết toàn bộ chân khí trong cơ thể tới các huyệt đạo, sau đó, các kinh mạch huyệt đạo liên thông lại với nhau, phát ra sức mạnh, sức mạnh đó dồn vào cánh tay rồi tập trung vào nắm đấm.
Bàn tay nắm chặt thành một quyền cước.
Nắm đấm phía trước hơi rung lên, vết chai trên vết nắm tay cho người ta cảm giác đặc quánh, bùng nổ. Đây cũng là tinh hoa của nộ hải quyền, bùng nổ và mạnh mẽ vô song.
Nộ hải quyền này cũng là bộ võ kỹ duy nhất của nhà họ Nghiêm, tuy rằng chỉ là bộ võ kỹ cấp thấp, hơn nữa, chỉ có một chiêu, nhưng cũng rất quý giá.
Nghiêm Chân cũng là vì đã ở bên cạnh Nghiêm Thủ Khôn hơn ba mươi năm, vô cùng trung thành, lại còn lập được rất nhiều công, nên mới có tư cách tu luyện! Ba người tu tiên còn lại của nhà họ Nghiêm tới ngày hôm nay cũng chưa từng tu luyện qua!
"Cũng biết võ kỹ?", Tô Minh thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng chẳng đáng để tâm.
Võ kỹ thì anh cũng có, hơn nữa, còn lợi hại hơn quyền pháp kia của Nghiêm Chân gấp nhiều lần.
Chỉ là, một quyền vừa rồi của anh cũng không dùng tới võ kỹ, mà cũng không cần phải dùng.
Thực lực lấn áp tuyệt đối, anh chỉ tùy ý tung một quyền thôi cũng đã đủ rồi.
Dưới sân khấu, Nghiêm Thủ Khôn khẽ cau mày, có chút không hiểu vì sao Nghiêm Chân lại dùng tới nộ hải quyền?
Còn ông Trần, thì hai mắt sáng lên.
Những vị khách còn lại cũng rất hưng phấn, đặc biệt là khi nhìn thấy Nghiêm Chân vung nắm đấm lên, như thể phát ra ánh hào quang, giống như chiêu thức của một võ hiệp, tiên hiệp vậy, hưng phấn tới mức muốn dùng điện thoại để quay lại!
Vừa trong chớp mắt.
"Bịch..."
Hai nắm đấm va vào nhau!
Tiếng động không quá lớn, có chút nặng nề.
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là...
Khoảnh khắc mà hai nắm đấm va vào nhau, cả hội trường như thể đông cứng lại, lúc này có những người, biểu cảm trên khuôn mặt như hóa đá.
Đặc biệt là mấy người Nghiêm Thủ Khôn, Từ Chấn Dực và Từ Viêm.
Bọn họ đã nhìn thấy gì chứ?
Nghiêm Chân lùi liên tiếp về phía sau mười bảy bước? Mỗi bước lùi đều nôn ra máu? Nghiêm Chân khi lùi về phía sau, nắm đấm của ông ta sau lớp da thịt rách tan đẫm máu.
Sau đó là lòi ra xương cốt bên trong rồi gãy lìa.
Tiếp sau đó, đến cả da thịt trên cánh tay cũng bắt đầu rách tan, gân tay đứt lìa, khớp xương gãy nát.
Thậm chí, khi Nghiêm Chân lùi tới bước thứ mười bảy thì dừng lại, khắp ngực toàn là máu, gân cốt đứt đoạn.
Cả người Nghiêm Chân chỉ còn hơi thở thoi thóp, thê thảm không cách nào hình dung nổi.
Còn Tô Minh lại chẳng hề hấn gì.
Không chút thương tích.
Điều này... Sao lại có thể vậy chứ?
Cái này còn khó tin hơn cả tưởng tượng gấp cả ngàn vạn lần!
Hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Giống như Nghiêm Thủ Khôn, đường đường là gia chủ của nhà họ Nghiêm, lúc này cũng run rẩy đưa tay lên ray nhẹ mắt của mình, ông ta không dám tin điều này là sự thật...
Chương 17: Lúc sinh tử mới nhìn ra bản chất thật
“Vì vậy, đây chính là võ đạo thật sự mà ông nói với tôi sao? Hình như cũng chả ra làm sao cả”, trong không gian im ắng, Tô Minh lặng lẽ nhìn Nghiêm Chân ở phía xa, nói.
“Tiền… Tiền bối, do Nghiêm Chân ngu dốt… Là tại Nghiêm Chân ngu dốt! Xin tiền bối tha mạng”, Nghiêm Chân quỳ xuống rồi dập đầu mạnh.
Nghiêm Chân sợ đến nỗi muốn tự sát. Chỉ có ai tự mình cảm nhận được uy lực ở quyền đánh ban nãy của Tô Minh mới biết được tâm trạng của ông ta lúc này.
Ngay cả một kẻ mạnh như ông ta cũng khó hình dung nổi quyền này của Tô Minh.
Đây không phải là những tu giả võ đạo ở cảnh giới tụ khí có thể đánh ra được. Càng kinh hãi hơn là, ông ta có thể cảm nhận được, quyền ban nãy của Tô Minh chỉ là do anh tiện tay đánh thôi, chứ không phải dốc hết sức lực.
Thật là đáng sợ!
Thậm chí hắn còn hoài nghi Tô Minh ở trước mặt mình. Ông ta nghĩ Tô Minh mới 22 tuổi đã ở cảnh giới tông sư trong truyền thuyết rồi.
“Lão già này! Đúng là thể diện của ông không đáng tiền chút nào, không phải thế sao?”, tiếp đó Tô Minh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thủ Khôn đang đứng bên dưới.
Lúc này Nghiêm Thủ Khôn không dám nói gì. Nhưng ông ta không nói gì là có thể dễ dàng cho qua sao? Tô Minh giơ chân lên rồi giẫm mạnh xuống sàn.
“Rắc rắc!”, sàn nhà lập tức bị nứt thành nhiều mảng, còn chân Tô Minh đá về phía một mảnh sàn nhà đã nứt vỡ.
“Vụt!”, mảnh vỡ đó được làm bằng gỗ, lúc này hóa thành một điểm sáng rồi nhanh như viên đạn phá tan không trung rồi bay ra ngoài. Nhưng không ngờ mảnh đó lại đâm vào đầu gối chân trái của Nghiêm Thủ Khôn.
Bắn xuyên qua đầu gối, máu tươi chảy đầm đìa.
Nghiêm Thủ Khôn đau đớn kêu lên thảm thiết, toàn thân quỳ sụp trên mặt đất.
“Tôi nói rồi mà, thể diện của ông không đáng tiền đâu, ông nghĩ sao? Nghe không hiểu tiếng người sao?”, Tô Minh lại nói.
“Đúng đúng đúng… Thể diện của tôi không đáng tiền. Cậu Tô! Xin cậu bớt giận, là tại tôi lắm mồm”, Nghiêm Thủ Khôn quỳ trên đất rồi, nỗi đau thấu xương nhưng cũng thấy sợ hãi, giọng nói vô cùng run rẩy.
Đường đường là gia chủ nhà họ Nghiêm, là một trong hai gia chủ của gia tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang, vậy mà lúc này chỉ còn lại vẻ khép nép, run rẩy kinh hãi.
“Bố ơi, phải làm sao bây giờ?”, Từ Viêm đứng trên sân khấu như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Lúc này hắn ta sợ chết khiếp, giọng nói đã khàn khàn.
Vốn tưởng rằng ông Nghiêm đứng ra là đủ để thay chuyển vận mệnh rồi. Nhưng thật không ngờ cũng chỉ mang lại sự tuyệt vọng lớn hơn.
“Bốp…”, đáp lại Từ Viêm chỉ là cái tát tai.
Trong lúc kinh hãi và phẫn nộ cực độ Từ Chấn Dực đã giơ tay tát mạnh Từ Viêm một cái, đã thế còn hét lớn: “Thằng súc sinh này!”
“Ba năm trước, nếu tên phế vật như mày diệt cỏ tận gốc thì đâu đến nỗi này. Sao tao lại sinh ra loại vô dụng như mày chứ?”, mắt Từ Chấn Dực toàn là màu máu, nhìn con trai mình, hận nỗi chỉ muốn giết người.
Từ Viêm bị tát một cái ngã sấp xuống đất, nửa bên mặt đều sưng vù lên. Còn Từ Chấn Dực đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Tô Minh.
“Bụp, bụp, bụp!”, những tiếng dập đầu mạnh vang lên.
“Cậu chủ Tô! Đều tại tên súc sinh này, đều tại nó. Cậu chủ Tô! Tùy ý cậu xử lý nó… Nhưng mong cậu tha cho những người khác trong nhà họ Từ chúng tôi”, Từ Chấn Dực vừa khóc lóc vừa cầu xin.
Đứng trước giờ khắc sinh tử thì con trai cũng bán được. Dù sao thì con chết rồi vẫn có thể đẻ đứa khác, chẳng phải lẽ thường là thế sao? Năm nay Từ Chấn Dực mới chỉ hơn năm mươi thôi mà.
Nhưng nếu như nhà họ Từ bị diệt, ông ta chết rồi, tất cả người nhà họ Từ đều chết thì coi như không còn gì cả.
Khi bị ép đến bước đường cùng thì giữ vững lợi ích của mình là lựa chọn tốt nhất.
“Bố…”, Từ Viêm toàn thân run rẩy, trợn trừng mắt nhìn bố mình đang quỳ trên đất và không ngừng dập đầu. Thậm chí lúc này hắn ta không biết nói gì nữa. Hắn ta ở bên cạnh bố mình hơn 20 năm nhưng không hề hiểu bố mình.
Độc ác thật!
Độc ác quá đi!
“Cậu chủ Tô! Đúng vậy, không liên quan gì đến chúng tôi cả. Chuyện ba năm trước đều là chủ ý của tên súc sinh này, chúng tôi không biết gì cả”, nhìn thấy Từ Chấn Dực quỳ xuống dập đầu rồi đổ hết trách nhiệm cho Từ Viêm nên những người khác của nhà họ Từ như Từ Chấn Hành- anh ruột của Từ Chấn Dực cũng quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin.
Trong phòng lớn, mọi người như sáng mắt ra, ánh mắt vô cùng phức tạp. Đời người đúng là chỉ đến lúc sinh tử mới nhìn rõ bản chất thật của nhau.
“Vậy sao?”, Tô Minh cười, vẻ lạnh lùng không những không thuyên giảm mà còn lớn hơn.
“Vâng vâng…”, là anh trai ruột của Từ Chấn Dực, lúc này Từ Chấn Hành dường như nhìn thấy cơ hội sống sót nên ông ta bò về phía trước mặt của Tô Minh, dường như muốn ôm chặt chân anh rồi gào khóc van xin.
Đường đường là nhân vật lớn chỉ đứng sau gia chủ nhà họ Từ nhưng lúc này Từ Chấn Hành với địa vị cao quý cũng không còn khí chất gì, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Cỗ quan tài tôi đặt riêng to lắm đấy! Đủ cho cả họ nhà họ Từ chui vào”, Tô Minh nghiêm túc, nói.
Sau đó như không báo trước, anh nhấc chân phải lên đá với tốc độ nhanh, chuẩn, mạnh.
Cả quá trình còn chưa đến nửa hơi thở… Nhanh đến mức không nhìn thấy bóng người đến tận khi chân của Tô Minh đá lên cổ Từ Chấn Hành.
“Rắc rắc!”, tiếng xương gãy vụn vô cùng rõ. Trong phòng lớn yên tĩnh, tiếng xương gãy cho người ta cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Không ngờ chân phải của Tô Minh đá gãy cổ Từ Chấn Hành, sức mạnh đó quá kinh người.
Chết… Từ Chấn Hành chết rồi.
“A…”, đám Từ Chấn Dực và cả Từ Viêm bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, dường như nín thở, sau đó kêu gào thảm thiết, ôm đầu kêu hét. Họ vừa kêu gào vừa run rẩy.
Sau khi giết chết Từ Chấn Hành, Tô Minh cảm giác vẫn chưa đủ. Anh liền nhìn về phía đám người Từ Chấn Dực và Từ Viêm.
“Đừng mà!”, Từ Viêm sợ suýt nữa ngất đi, điên cuồng dập đầu thật mạnh. Giờ đây trán hắn ta chảy đầy máu, dường như hắn ta cũng quên mất cảm giác đau đớn.
Từ Viêm vừa dập đầu vừa nhìn về phía Tiêu Nguyệt đang sợ hãi đứng trên sân khấu, nói: “Tiêu Nguyệt! Cứu anh với! Cứu anh với! Hu hu hu… Cứu anh đi mà!”
Giờ đây hắn ta chỉ biết cầu cứu Tiêu Nguyệt, coi cô như phao cứu mạng của mình.
Cuối cùng Tiêu Nguyệt cũng phản ứng lại từ nỗi sợ vô hạn kìa. Nhưng giờ đây cảm xúc trong cô chỉ còn là sự sợ hãi và đau khổ.
Cứu kiểu gì đây?
Sau khi Tô Minh đi lên sân khấu thì anh không thèm nhìn cô một cái.
Cô có thể cảm nhận được, Tô Minh không hề giả vờ. Anh thật sự không quan tâm đến cô nữa, thậm chí còn không thèm hận, lúc này anh chỉ coi cô như người dưng.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, thân người chao đảo, tim cô đau như ai xát muối vào. Nếu như không có Tiết Lâm ở bên cạnh đỡ cô thì chỉ e cô đã ngã quỵ rồi.
“Nguyệt Nhi! Con đừng quá đau lòng! Con vẫn còn cơ hội. Ngay từ đầu con không hề đồng ý trước sự theo đuổi của Từ Viêm. Ba năm nay con vẫn luôn giữ mình vì Tô Minh mà. Chỉ dựa vào điểm này thì con vẫn còn cơ hội. Đợi sau khi Tô Minh nguôi giận thì con giải thích cho cậu ấy. Dù sao thì trước đây tình cảm của hai con rất tốt mà”, Tiết Lâm nhỏ giọng an ủi con gái. Bà ta biết, lúc này con gái mình vô cùng đau khổ và hối hận.
Trên thực tế, nhìn thấy Tô Minh với vẻ uy nghiêm như một vị thần, trấn áp cả khán phòng, dọa chết nhà họ Từ, khiến nhà họ Nghiêm kinh hãi, vậy thì làm sao bà ta và nhà họ Tiêu không hối hận được chứ?
Nhưng hối hận cũng vô ích. Cũng may, như lời bà ta nói, con gái bà ta vẫn còn cơ hội. Lúc này trong ánh mắt ảm đạm của Tiêu Nguyệt lóe lên tia hi vọng.
Chương 18: Gọi người đến cho tôi còn hối hận
Đồng thời lúc này…
“Két, két, két…”, Tô Minh khẽ nhấc chân nhưng lại vô cùng chói tai, giống như chiếc lưỡi hái trong tay thần chết kéo trên đất và ma sát với mặt đất.
Tô Minh cất bước chân đi về phía Từ Chấn Dực.
Từ Chấn Dực vô cùng tuyệt vọng, không cầu xin van nài gì nữa, mặt nguội như tro tàn, chỉ biết lắc đầu đón nhận cái chết.
Nhưng… Mắt thấy Tô Minh sắp đi đến trước mặt rồi thì đột nhiên…
“Chuyện gì vậy?”, tiếng hỏi với vẻ hiếu kỳ như phá tan bầu không khí căng thẳng và sợ hãi nơi đây.
Cửa lớn bị đẩy ra, một người trẻ tuổi ăn vận sành điệu thời thượng, thậm chí có chút bụi bặm, mỗi tay ôm một cô gái đẹp với vẻ sexy phong trần, lúc này hắn ta bước vào và lên tiếng hỏi.
Người trẻ tuổi này ngậm một chiếc tăm, tóc nhuộm màu tím, khuôn mặt tuấn tú nhưng hình như cũng uống rượu nhiều quá, lúc này đều là vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đùa giỡn và hống hách.
Vu Minh… Đó là Vu Minh, cậu chủ ăn chơi nức tiếng của nhà họ Vu ở Đế Thành. Vu Minh đã đến!
“Từ Viêm! Sao anh lại quỳ dưới đất vậy?”, Vu Minh buông hai người đẹp ra, nhổ que tăm trong miệng ra rồi đi về phía sân khấu, trừng mắt lên mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu chủ Vu! Cứu tôi, cứu tôi với! Hu hu hu…”, Từ Viêm ở trên sân khấu như chết đuối vớ được cọc, kích động như muốn phát điên, hét rống lên.
Người nhà họ Từ ai nấy đều tuyệt vọng, mặt nguội như tro tàn, nhưng khi nhìn thấy Vu Minh đến thì trên mặt lại xuất hiện tia hi vọng.
“Nhóc con! Nếu tao nhìn không nhầm thì mày là người bắt nạt người anh em của tao hả?”, Vu Minh đi lên sân khấu, đứng trước mặt Tô Minh. Vu Minh rất hống hách, ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười nham hiểm, nói: “Mày dám đánh người anh em của tao ngay tại hôn lễ của anh ta, tao phục dũng khí của mày thật đấy…”.
Rõ ràng là cậu chủ thứ ba của nhà họ Vu ở Đế Thành, thân phận địa vị vô cùng cao nhưng lúc này biểu hiện của Vu Minh giống như một tên côn đồ hơn.
Bất luận là lời ăn tiếng nói hay cử chỉ hành động, hay cách ăn mặc cũng như thái độ hống hách của hắn ta…
Trần Chỉ Tình ngồi ở một góc bên dưới sân khấu không kìm được mà hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng là tên côn đồ không biết sống chết”.
Từ Chấn Dực lên tiếng, nói với giọng cảnh giác: “Cậu chủ Vu… Hình như hắn là tu giả võ đạo”.
Giờ đây, sinh tử tồn vong của nhà họ Từ đều nhờ cả vào Vu Minh nên tất nhiên ông ta phải nhắc nhở như vậy.
“Cái gì?”, sắc mặt Vu Minh biến đổi, theo bản năng lùi về sau một bước. Mặc dù hắn ta là kẻ ăn chơi sa đọa nhưng dù sao cũng là người nhà họ Vu nên cũng biết tu giả võ đạo.
Sau khi Vu Minh lùi về sau một bước thì mới ổn định lại tinh thần và nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Tu giả võ đạo?”, Vu Minh nhìn Tô Minh, trong ánh mắt đầy vẻ do dự. Hắn ta đang do dự, bởi nếu đối phương là tu giả võ đạo thì mình có nên cứu Từ Viêm nữa không?
Có đáng để đánh đổi không?
“Cậu chủ Vu! Cứu tôi, cứu tôi với”, Từ Viêm vẫn đang van nài.
Và cuối cùng Vu Minh vẫn quyết định cứu người.
Nếu như không cứu thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Hơn nữa, con chó săn như Từ Viêm rất được việc, khiến hắn ta rất hài lòng và chiếm được cảm tình của hắn ta. Nếu như ‘con chó’ này không còn nữa thì đúng là không quen lắm.
Điều quan trọng nhất là, có rất nhiều người đi theo hắn ta. Nếu như bây giờ không cứu Từ Viêm thì sau này truyền ra ngoài, còn ai muốn đi theo hắn ta nữa?
“Người anh em! Tôi là Vu Minh, là cậu chủ thứ ba nhà họ Vu ở Đế Thành. Nể mặt tôi chút, hôm nay bỏ qua đi. Anh thấy sao?”, Vu Minh hít một hơi thật sâu, lúc nói chuyện thái độ của hắn ta không còn hống hách nữa, thậm chí còn có chút cầu khẩn.
“Nếu như tôi không nể mặt thì sao?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng rồi quét nhìn Vu Minh một cái.
Nhà họ Vu ở Đế Thành? Là con chó con mèo nào vậy? Chưa từng nghe thấy bao giờ.
Tô Minh từng đến Đế Thành chữa bệnh cho mấy tộc trưởng của gia tộc lớn nhưng không hề có nhà họ Vu.
Nói một cách không khách khí thì nhà họ Vu không có tư cách đó.
“Anh…”, sắc mặt Vu Minh lập tức đỏ ửng lên.
Bao nhiêu năm nay, ngoài mấy thành phố như Đế Thành và Ma Thành thì hắn ta chưa từng gặp người nào mà không nể mặt hắn ta cả, đặc biệt chưa từng gặp ai lại nói thẳng như Tô Minh.
Vu Minh cảm thấy mặt mình nóng ran lên, lửa giận ngút trời.
“Người anh em! Kể cả anh là tu giả võ đạo thì anh cũng chỉ là con người thôi. Thế giới này vô cùng rộng lớn, tu giả võ đạo cũng không phải là vô địch. Nhà họ Vu của tôi cũng có tu giả võ đạo, không dưới 20 người đâu”.
Giọng điệu của Vu Minh mang theo sự uy hiếp: “Hôm nay anh nể mặt tôi thì chúng ta có thể kết bạn. Tốt cho anh mà cũng tốt cho tôi. Nhưng nếu anh không nể mặt, chỉ cần một cuộc gọi của tôi thì anh sẽ phải hối hận đấy. Tôi chắc chắn là như vậy”.
“Bốp…”, đáp lại câu nói đó của hắn ta là một cái tát vang giòn.
Tô Minh tát một cái mà Vu Minh bay ra xa…
Vu Minh bị tát mà đầu óc quay cuồng, đau đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa, miệng còn chảy máu, một bên mặt sưng vù cả lên, răng rụng mất bốn năm cái.
Với sức mạnh của Tô Minh thì cái tát này vẫn chỉ là rất nhẹ, nếu không thì đầu Vu Minh đã vỡ vụn rồi.
“Bụp…”, Vu Minh rơi xuống bên dưới sân khấu rồi đập mạnh xuống đất, sống dở chết dở.
“Vậy thì anh gọi điện thoại đi, gọi đi cho tôi còn hối hận nào!”, Tô Minh nhìn Vu Minh bị tát mà ngã sấp mặt như con chó chết, lúc này anh vừa nói vừa cười khinh bỉ.
Dám uy hiếp tôi à?
Không khí trong phòng lớn trở nên khác thường.
Nhiều người bắt đầu bàn luận, không ngừng run rẩy rồi hít một hơi thật sâu.
Rất nhiều người cũng đoán được Tô Minh sẽ không nể mặt Vu Minh nhưng không thể ngờ Tô Minh lại ra tay mạnh như vậy. Một cái tát mà khiến Vu Minh sống dở chết dở. Đó là Vu Minh, là cậu chủ thứ ba nhà họ Vu đó…
Nhà họ Vu ở Đế Thành không được coi là gia tộc đỉnh cao của Đế Thành nhưng cũng là gia tộc lớn, thực lực rất mạnh, rất rất mạnh…
Có phải Tô Minh hơi khoa trương rồi không?
“Mày… Mày đợi đấy…”, Vu Minh quằn quại trên đất như con giun, vừa kinh hãi vừa đau đớn. Hắn ta hận Tô Minh đến tận xương tủy nhưng cũng sợ hãi tột cùng, run rẩy lấy điện thoại ra.
Chuyện này không thể cho qua được, tuyệt đối không thể…
“Tô Minh! Hắn ta đang lén gọi điện thoại kìa…”, Trần Chỉ Tình lớn tiếng nói.
Vu Minh lén gọi điện thoại là để cầu cứu. Nói không chừng còn muốn gọi nhân vật lớn của nhà họ Vu đến nữa.
Trần Chỉ Tình còn tưởng Tô Minh không nhìn ra, vì vậy mới lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm!”, Tô Minh chỉ cười rồi đáp lại một tiếng, sau đó nhìn Vu Minh, nói: “Không cần lén lút vậy đâu, cứ quang minh chính đại mà làm. Tôi cho anh cơ hội đấy, nhưng nhớ là, nếu họ đến cũng không cứu nổi anh thì tôi sẽ lấy nửa cái mạng của anh đấy…”, Tô Minh cười rồi nói kiểu đầy bá đạo.
Bá đạo vô cùng…
Tự tin vô cùng…
Lại còn tàn nhẫn như vậy nữa, không coi tính mạng của người khác là gì…
Khí chất này khiến Trần Chỉ Tình giật mình…
“Người trẻ tuổi, cậu còn trẻ, những việc cậu làm sẽ khiến cậu hối hận đấy”, Nghiêm Thủ Khôn quỳ trên đất mà toát hết mồ hôi, trong sự đau khổ còn mang theo nỗi oán hận. Ông ta lẩm bẩm, theo kiểu vui khi người khác gặp nạn.
Theo như ông ta thấy, để Vu Minh tìm người đến thì Tô Minh đang tự tìm cái chết rồi.
Chương 19: Thật không thể tin nổi
Lúc này, Tô Minh không nhìn về phía Vu Minh mà đột nhiên ra tay.
Anh chỉ dùng một tay nắm chặt cổ áo Từ Chấn Dực rồi nhấc ông ta lên như nhấc một con gà con.
“Đừng… Đừng…”, Từ Chấn Dực kêu la thảm thiết, kinh hãi đến cực độ, thậm chí còn biến giọng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Tô Minh giơ tay lên rồi ném mạnh ông ta ra ngoài.
“Phụp…!”, Từ Chấn Dực bị ném bay ra ngoài.
Hơn nữa, tốc độ bay quá nhanh, đâu có giống tốc độ của con người mà giống của viên đạn thì đúng hơn.
Có thể thấy, cú ném này của Tô Minh đáng sợ đến nỗi nào.
Trong nháy mắt…
“Bụp…!”, Từ Chấn Dực đập người lên trên vách tường ở góc phía đông nam của phòng lớn.
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng tứ chi ông ta gãy nát, giống như toàn bộ xương trong cơ thể bị gãy tan, toàn thân đầy máu, thảm thiết vô cùng…
Từ Chấn Dực chết rồi…
Trong phòng lớn đều là sự im lặng, ai nấy đều kinh hãi đờ người ra.
Đây… Đây còn là người không? Sức mạnh này đúng là của quái vật!
Tiếp đó Tô Minh dùng cách cũ giết chết mấy tên nữa của nhà họ Từ.
Còn Từ Viêm thì sợ vãi ra quần.
Đúng vậy, hắn ta đã bị dọa đến nỗi mất kiểm soát!
“Dường như sắp đến lượt mày rồi!”, Tô Minh nhếch lông mày lên, nhìn về phía Từ Viêm đang với vẻ hoảng sợ.
Lúc này Từ Viêm không còn sức cầu xin, nỗi sợ khủng khiếp khiến hắn ta không kìm chế được.
“Bây giờ lại đi giết cả Từ Viêm nữa, vậy thì có bản lĩnh quái gì! Có giỏi thì mày cứ đợi đấy!”, khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, lúc Tô Minh đi về phía Từ Viêm thì Vu Minh ở dưới sân khấu không ngừng la hét.
Một cậu chủ ăn chơi khét tiếng lại có lá gan đó sao?
Đúng là có chút bất ngờ!
Dù sao cũng là người nhà họ Vu, kể cả bình thường có ăn chơi thế nào hay có nhát gan đến mức nào thì đến lúc này vẫn phải vùng lên.
“Chẳng phải mày bảo tao gọi viện binh sao? Giờ tao gọi đây! Sẽ đến nhanh thôi! Bây giờ mày lại đi giết Từ Viêm thì gọi gì là bản lĩnh”, Vu Minh cắn răng, sau đó ra sức gào hét.
Vu Minh cần thể diện!
Thể diện quá quan trọng với hắn ta!
Nếu như Từ Viêm chết thì kể cả viện binh đến băm Tô Minh thành trăm mảnh thì đã làm sao? Cuối cùng thì Vu Minh vẫn không cứu được Từ Viêm mà!
Vì vậy hắn ta phải đánh cược, đánh cược với sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của Tô Minh!
“Được thôi!”, trong ánh mắt Tô Minh toát lên vẻ bỡn cợt. Anh không suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý luôn.
Tô Minh thật sự đồng ý rồi sao?
Thật không thể tin nổi!
Phải biết rằng, ba năm trước, chính Từ Viêm đã dùng đủ mọi cách để hành hạ Tô Minh. Nhưng chính vì không diệt cỏ tận gốc được nên mới dẫn đến việc ba năm sau Tô Minh quay về trả thù.
Hiện giờ Tô Minh mạnh mẽ hơn, vậy mà lại cho Từ Viêm cơ hội sao? Anh không giết chết Từ Viêm, lẽ nào không sợ sau này Từ Viêm sẽ báo thù?
Trần Chỉ Tình định nhắc nhở anh nhưng lời nói đến miệng rồi lại khó thốt ra, cô ta lẩm bẩm: “Liên quan đến mình sao?”
Cô ta nghĩ đến đánh cược giữa mình và Tô Minh. Cô ta phải ngủ với Tô Minh…
Nghĩ đến đây, cô ta đỏ ửng mặt, thậm chí còn không muốn lên tiếng nhắc nhở nữa…
“Ngây thơ quá đi!”, nếu như lúc này Tô Minh biết được suy nghĩ của Trần Chỉ Tình và mọi người thì nhất định sẽ lên tiếng chế giễu họ
Tại sao vậy?
Bởi vì, trên thực tế Từ Viêm đã là người chết rồi, khác hoàn toàn với mình ba năm trước.
Mặc dù ba năm trước mình vô cùng thê thảm nhưng lúc bị chôn sống ít nhất vẫn còn là người sống, vẫn còn chút hơi thở.
Còn Từ Viêm, kể cả giờ được cứu đi thì cũng vô dụng.
Bởi vì trước đó, khi Tô Minh đi lên sân khấu thì anh đã vô tình dùng kim bạc làm cắt mạch đập trong cơ thể Từ Viêm, chính là để tránh xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Bị cắt đứt mạch đập thì đã là người chết rồi. Kể cả ai ra tay, kể cả thần tiên xuất hiện thì cũng không cứu sống được.
Còn tại sao lúc này Từ Viêm vẫn còn bình thường? Bởi vì mạch đập bị cắt nhưng phải 49 tiếng sau mới xuất hiện những dấu hiệu của người chết.
Huống hồ, Tô Minh tin rằng, kể cả Vu Minh có gọi viện binh đến thì cũng vô dụng.
Ông già đã từng nói: “Tiểu Tô! Bây giờ cậu đã là hậu kỳ của cảnh giới tông sư, sức chiến đấu thực tế còn cao hơn cảnh giới bình thường. Cậu có thể xuống núi rồi! Trong giới thế tục của Hoa Hạ, cậu đã là vô địch”.
Ngoài ra, Tô Minh còn có mấy chiêu tuyệt kỹ mà ông già cho.
Trong huyền giới của chính mình, Tô Minh còn có bùa hộ mệnh mà có thể thể liên lạc với ông già và khiến ông ấy đến cứu người ngay lập tức.
Nói một cách không khách khí thì kể cả Vu Minh có gọi tất cả những cường giả và gia tộc hùng mạnh nhất của Đế Thành đến thì cũng vô dụng.
Nếu như tất cả đã được định đoạt thì ‘chơi đùa’ với Từ Viêm chút cũng không sao. Bây giờ cứ cho hắn ta chút hy vọng, sau đó khiến hắn ta rơi vào hố sâu tuyệt vọng… Thú vị đấy chứ, chẳng phải thế sao? Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết, khiến người ta từng bước rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, thấy Tô Minh đồng ý thì Từ Viêm đang quằn quại đau đớn, lúc này liền ôm đầu, che đi ánh mắt mừng rỡ của mình.
“Tô Minh! Bây giờ mày không giết tao thì mày sẽ phải hối hận! Nếu như tao sống sót thì quãng đời còn lại tao sẽ báo thù mày như một con chó điên”, Từ Viêm như gào hét trong lòng.
Nhưng Từ Viêm không hề biết, giờ đây hắn ta đã là người chết.
Còn ở bên dưới sân khấu, Vu Minh không gào hét nữa, từ tận đáy lòng hắn ta thấy vui mừng và kích động…
Hắn ta hận nỗi không thể ngửa mặt lên trời cười lớn, thậm chí còn không chờ được nữa.
Trước đó hắn ta đã gọi điện thoại cho ông nội bảo cho viện binh đến, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Sau khi ông nội biết hắn ta đang gây gổ với một tu giả võ đạo thì ông nội lại nói cho hắn ta, nhà họ Vu sẽ tận dụng mối quan hệ của mình để nhờ Diệp Mộ Cẩn của nhà họ Diệp đến cứu hắn ta.
Nhà họ Diệp? Là ý gì đây? Đây là một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành, hơn nữa còn đứng đầu trong tám gia tộc đó.
Một nhà họ Diệp có thể cân được mấy chục nhà họ Vu. Nói ngay tu giả võ đạo, nhà họ Diệp còn bồi dưỡng hơn 300 tu giả võ đạo nữa.
Còn có tin đồn, phía sau nhà họ Diệp còn có thế gia võ đạo đến từ Huyền Linh Sơn.
Huyền Linh Sơn thuộc lãnh thổ Hoa Hạ nhưng vô cùng huyền bí. Có rất ít người biết được sự tồn tại của nó, kể cả là Vu Minh cũng chỉ biết chút ít thôi.
Huyền Linh Sơn là nơi cư trú của thế gia võ đạo và tông môn võ đạo đã truyền lại hàng trăm, hàng ngàn năm.
Những thế gia võ đạo và tông môn võ đạo này đứng phía sau ủng hộ và khống chế một số gia tộc lớn ở Hoa Hạ.
Tất nhiên, có rất ít gia tộc lớn có thể dựa vào những thế gia võ đạo và tông môn võ đạo này. Và cũng chỉ có nhà họ Diệp, là gia tộc đẳng cấp của Đế Thành mới có tư cách chứ nhà họ Vu thì đừng có mơ.
Hơn nữa, Diệp Mộ Cẩn cũng là nhân vật truyền kỳ. Cô ta không chỉ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà còn có tài năng võ đạo thiên bẩm. Cô ta là một trong hai viên ngọc sáng nhất của Đế Thành.
Có tin đồn rằng, Diệp Mộ Cẩn đã được một tông môn võ đạo nào đó của Huyền Linh Sơn để ý đến và muốn nhận cô ta làm đệ tử.
Ở Đế Thành, cô ta là người tình trong mộng của rất nhiều cậu chủ của các gia tộc lớn nhưng không ai dám theo đuổi thật sự. Bởi vì họ đều cảm thấy tự ti.
Chương 20: Diệp Mộ Cẩn
Hai mươi năm trước, nhà họ Diệp nợ nhà họ Vu một mối ân tình.
Mối ân tình này quá đáng quý với nhà họ Vu. Vì vậy, hai mươi năm nay nhà họ Vu không nỡ dùng đến nó.
Nhưng lần này vì cứu mình mà ông nội lại phải làm thế!
Vu Minh hoàn toàn không thể ngờ vị trí của mình trong lòng ông nội lại cao đến thế?
Ngoài ra, Vu Minh cũng cảm thấy mình thật may mắn. Vừa hay, hôm nay Diệp Mộ Cẩn cũng đến thành phố Dương Giang để đến núi Phượng Hoàng tìm một loại linh đan quý hiếm nào đó. Như vậy, Diệp Mộ Cẩn có thể nhân tiện đến cứu mình.
Nếu không thì kể cả ông nội có tận dụng mối ân tình đó thì cũng không có tư cách để Diệp Mộ Cẩn đích thân đến cứu mình. Nói một cách khó nghe thì Vu Minh không xứng.
“Đợi đến khi Diệp Mộ Cẩn xuất hiện thì mày sẽ thê thảm như thế nào đây?”, Vu Minh thật sự kích động như muốn phát điên.
Đợi đến lúc Diệp Mộ Cẩn xuất hiện thì không những mình được cứu mà Tô Minh cũng có kết cục thê thảm. Nhưng điều quan trọng hơn là, bắt đầu từ hôm nay, trong toàn bộ giới Hoa Hạ và giới thế tục, sẽ không có ai dám dây vào mình nữa.
Bởi vì mình là người được Diệp Mộ Cẩn cứu. Nếu dây vào mình, có khác nào dây vào Diệp Mộ Cẩn?
Thời gian dần trôi, trong phòng lớn yên tĩnh rơi vào trạng thái mong đợi và phấn khích lạ thường.
Tầm mười phút sau, đột nhiên có những âm thanh ầm ầm vang lên bên ngoài cửa sổ phòng lớn.
“Ù, ù, ù…”, phòng lớn có một bên là cửa sổ sát mặt đất. Cùng với âm thanh ù tai đó thì tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt của mọi người đều là vẻ kinh hãi.
Bên ngoài cửa sổ không chỉ có một chiếc máy bay trực thăng mà có đến tận ba cái đang hạ cánh.
Đây không phải là máy bay trực thăng bình thường mà là loại có số hiệu 90, đây là máy bay đẳng cấp nhất thế giới với trị giá lên đến bốn trăm triệu tệ.
Những ai có tầm nhìn thì đều có thể nhìn ra chiếc máy bay này là loại được đặt riêng, giá trị càng lớn hơn.
“Diệp… Diệp Mộ Cẩn của nhà họ Diệp đến rồi!”, một giây sau, trong phòng lớn có người run rẩy kinh hãi hô lên.
Về lý mà nói, ngay cả những nhân vật lớn trong thành phố Dương Giang mà có mặt trong phòng này trên thực tế đều không có tư cách quen biết Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng cũng có trường hợp cá biệt từng được hợp tác với nhà họ Diệp ở Đế Thành.
“Ha ha… Đó là Diệp Mộ Cẩn, cô chủ lớn của nhà họ Diệp- một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành đấy. Mày bảo tao gọi cứu binh đến, tao gọi rồi đấy. Bây giờ mày thấy hối hận chưa?”, cuối cùng Vu Minh cũng ngẩng đầu lên, rống lên một câu.
Sắc mặt hắn ta kích động đến nỗi đỏ ửng lên, toàn thân cũng không ngừng run rẩy.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Hắn ta muốn nhìn thấy vẻ kinh hãi, hối hận và run rẩy trên mặt của Tô Minh.
“Chết tiệt…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình tái nhợt đi. Cô ta cắn chặt răng mà lẩm bẩm.
Phần lớn những người có mặt ở đây đều không hiểu nhà họ Diệp ở Đế Thành có địa vị như thế nào nhưng Trần Chỉ Tình rõ hơn ai hết. Chính vì cô ta biết rõ nên cô ta biết, lần này Tô Minh toi đời rồi.
Toi thật rồi, không có cơ hội xoay chuyển tình thế nữa rồi.
Trần Chỉ Tình không biết tại sao mình lại cảm thấy tiếc nuối, khó chịu và lo lắng thở dài? Nhưng trên thực tế, hiện giờ cô ta đang theo bản năng nắm chặt nắm đấm của mình.
Ông Trần cũng lắc đầu, ông ta còn hiểu rõ về nhà họ Diệp hơn cháu gái mình.
Rất nhanh, “cộc, cộc, cộc…”, tiếng bước chân dồn dập truyền lại.
Cửa lớn của phòng bị đẩy ra. Một cô gái đi giày cao gót, mặc áo da bó cùng quần bò với đôi chân dài miên man bước vào.
Phong cách ăn mặc năng động khiến người khác cảm thấy khí chất toát ra từ Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta với chiều cao nổi trội 1m72, body với tỉ lệ hoàn hảo, đôi chân dài miên man khiến người khác ghen tỵ.
Với vẻ đẹp diễm lệ khiến người khác thất thần. Hơn nữa, vẻ đẹp của sự lạnh lùng, bá đạo càng khiến người khác tự ti.
Đặc biệt là đôi mắt giống như ngọc quý sáng lấp lánh chốn nhân gian. Kiểu tóc chỉ đơn giản là buộc đuôi sau, cùng với sắc mặt bình tĩnh, không lộ ra cảm xúc, cũng không ra vẻ kiêu ngạo hay khó tính.
Nhưng kể cả là như vậy thì cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ cao quý của cô ta.
Cô ta chính là Diệp Mộ Cẩn, một trong hai viên ngọc quý của Đế Thành.
Có mười người đi theo phía sau Diệp Mộ Cẩn.
Mười người này đều là người trẻ tuổi, tầm 30 tuổi, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc võ phục màu đen.
Họ đi theo Diệp Mộ Cẩn vào bên trong phòng lớn.
Ngay cả những nhân vật lớn của thành phố Dương Giang ở trong phòng lớn cũng không hiểu thế nào gọi là tu giả võ đạo? Nhưng lúc này, khi họ nhìn thấy mười người này thì có thể xác định được, họ chính là tu giả võ đạo.
Bởi vì họ cho những nhân vật lớn này một cảm giác duy nhất, chỉ cần một người trong số đó ra tay là có thể bóp chết đám người họ rồi.
Họ quá mạnh, đứng ở đó mà nhìn một cái, dường như có thể đè tất cả xuống đất. Vô cùng bá đạo, khí thế, hống hách.
“Đều… Đều là tu giả võ đạo, hơn nữa còn là hậu kỳ và đỉnh phong kỳ của cảnh giới tụ khí”, Nghiêm Thủ Khôn quỳ trên đất, toàn thân thấy hưng phấn.
“Xin chào cô Diệp!”, trong không khí yên tĩnh, Vu Minh lên tiếng, cung kính khom người 90 độ, trong ánh mắt đều là sự cuồng nhiệt. Hắn ta không hề che đậy sự tôn kính và yêu quý với cô ta.
“Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Nguyệt ở trên sâu khấu lo lắng cho Tô Minh, lúc này mặt cô cắt không còn giọt máu.
Mặc dù cô không hiểu thế nào là tu giả võ đạo nhưng chỉ cần là người bình thường khi nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn dẫn theo mười hộ vệ đến là đã thấy sợ hãi và run rẩy rồi.
“Ha ha! Đảo ngược tình thế rồi, ông mày sống rồi!”, Từ Viêm nắm chặt nắm đấm đến nỗi chảy máu, hắn ta kích động như muốn phát điên.
“Xin chào cô Diệp!”, một giây sau, tất cả mọi người trong phòng lớn đều khom người cung kính chào Diệp Mộ Cẩn, bao gồm ông Trần và Nghiêm Thủ Khôn đang quỳ trên đất.
“Có chuyện gì?”, Diệp Mộ Cẩn coi như không nhìn thấy, cô ta quét nhìn Vu Minh một cái rồi chỉ hỏi một câu.
“Cô Diệp! Chính là hắn, tôi muốn nửa đời còn lại của hắn phải nằm trong bệnh viện”, Vu Minh giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh. Kể cả hắn ta cố kìm nén nhưng cũng không che giấu được sự ác độc của mình.
Khi Vu Minh chỉ tay về phía Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn liền nhìn về phía đó.
Đồng thời lúc này Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Tô Minh có chút kinh ngạc, Diệp Mộ Cẩn cũng thế.
Người quen?