Tên điên!
Tổ sư bố thằng điên, úng não thật rồi mà!
Cùng lúc đó, nhìn thấy ánh sáng của kiếm phong màu đỏ tía kia, đã đến trước mặt Túy Kiếm Ma.
Khí tức của kiếm càng là ẩn mình đắm chìm mà bao trùm lấy đất trời, uy hiếp bầu trời!
Nhưng Túy Kiếm Ma lại nói thế này: “Cũng tạm, sức mạnh của kiếm thượng thừa, tốc độ của kiếm thượng thừa. Đáng tiếc, ngoài những cái này ra, thì không còn gì khác!”
Lời còn chưa dứt.
Túy Kiếm Ma vẫn chưa dùng đến kiếm.
Ông ta giơ tay lên.
Ngón tay trỏ chỉ một cái, chỉ về phía một kiếm kiếm phong màu đỏ tía kia của Tô Minh.
Có thể nhìn thấy rõ ràng rằng một kiếm quang màu xanh lục lóe lên trên đầu ngón tay trỏ của Túy Kiếm Ma lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhưng theo sát, trong giới hạn thời gian một phần vạn khí tức thì nhìn thấy một kiếm kiếm phong màu đỏ tía kia của Tô Minh, đột nhiên bị kiếm quang màu lục từ giữa cắt ra làm đôi.
Vô cùng ung dung nhẹ nhàng!
Cứ như thế bổ ra.
Sau khi cắt ra, kiếm phong màu đỏ tía vốn đã bị phân làm đôi kia hóa thành hư vô.
Mà kiếm phong màu xanh lục, tiếp tục tiến về phía trước, hướng về phía Tô Minh.
Phán đoán cao thấp.
Tô Minh bại trận hoàn toàn.
Điều kỳ lạ là, trong toàn thế giới Đại Thiên và toàn thế giới Tiểu Thiên lúc này, dường như không ai có thể cảm nhận được khí tức của kiếm quang màu xanh lục từ đầu ngón tay của Túy Kiếm Ma, càng không nói đến kiếm ý, chỉ có thể nhìn thấy màu xanh lục, chỉ thế thôi.
“Lục đoạn đỉnh phong kiếm ý?”, đồng tử của Tô Minh căng thẳng dị thường, trong lòng chấn động.
Kiếm ý của đối phương lại đạt đến cảnh giới như vậy rồi?
Hơn nữa…
Đối phương đã đạt tới trình độ vạn vật vi kiếm, chỉ là tùy ý chỉ tay một cái, ý tứ ẩn chứa trong kiếm phong kia, còn đáng sợ hơn kiếm Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.
Mà điều khiến Tô Minh kinh ngạc hơn cả là trong kiếm phong tùy ý xuất ra từ đầu ngón tay của đối phương này, ẩn chứa một loại ý cảnh mà anh tưởng chừng như bản thân có thể đoán ra nhưng lại không thể nào nhìn thấu được.
Chính là Túy ý!
Đúng!
Chính là Túy ý!
Ý cảnh, quy luật, có hàng ngàn hàng vạn.
Nhưng Túy ý này, lại là lần đầu tiên Tô Minh tiếp xúc với nó, thậm chí, là lần đầu tiên anh ấy tìm hiểu về nó.
Túy ý này, rõ ràng là do bản thân đối phương tự sáng tạo ra.
Khá là, khá là, khá là không thể tưởng tượng nổi.
Nói về ý cảnh và quy luật, bao gồm sức mạnh, tốc độ, các thuộc tính gió, nước, đất,… anh có thể tu luyện, tôi cũng có thể tu luyện, ai cũng đều có thể lĩnh ngộ, tu luyện, không phải là duy nhất.
Nhưng Túy ý trước mặt này, Tô Minh có một loại trực giác, đại khái là trong toàn nền văn minh Xương e là rất khó để tìm ra được người thứ hai.
Chính lúc này.
Tô Minh đột nhiên liền có một loại cảm giác say mơ màng
Mơ mơ hồ hồ… Như thể, đã rơi vào trong một ảo ảnh.
“Túy ý?”, Tô Minh đã hiểu được trong chớp mắt: Đây là tác dụng của Túy ý trong kiếm quang của đối phương.
Dưới sự tác động của Túy ý, Tô Minh cảm thấy rõ ràng là đan điền của mình chậm hẳn lại.
Chân khí dường như đông cứng.
Thân hình và kinh mạch đều có chút cứng ngắc.
Có điều, loại kiếm ý này, chỉ là trong chốc lát...
Tiếp đó...
Ầm!
Kho tàng huyết mạch khiến cho toàn thân Tô Minh phơi phới một luồng mát lạnh.
Tô Minh lập tức thoát khỏi Túy ý.
Như thể một người đuối nước được cứu lên vậy.
Vừa thoát ra khỏi Túy ý, đồng tử của Tô Minh co lại dữ dội, bởi vì, kiếm quang màu xanh lục đã ở trước mặt, tựa như chỉ còn cách khoảng một mét.
Khoảnh khắc sinh tử!!!
“Bia Huyền Diệu!”, đồng tử của Tô Minh co rụt dữ dội, anh quát.
Bia Huyền Diệu chuyển động trong tích tắc.
Giữa khoảnh khắc sinh tử, đã cản ở phía trước Tô Minh.
Dường như chỉ vừa mới bao phủ lấy Tô Minh cản ở phía trước.
Kiếm quang màu lục kia rơi xuống bia Huyền Diệu.
“A!”, Túy Kiếm Ma kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong nháy mắt mà Tô Minh đã có thể thoát ra khỏi ý cảnh Túy ý của mình, có chút bản lĩnh! Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người cảnh giới Đại Đế hạ vị có thể thoát ra khỏi ý cảnh Túy ý của mình nhanh như vậy.
Trong chớp mắt…
“Chậc…”
Kiếm quang màu xanh lục kia rơi xuống bia Huyền Diệu…
Bia Huyền Diệu liền rung dữ dội.
Thậm chí, trên đó, ánh sáng và một số quy luật Hỗn Độn đều có chút ảm đạm, thậm chí, nếu nhìn kỹ, trên Bia Huyền Diệu, còn có vết kiếm, vết kiếm sâu.
Bản thân Tô Minh cũng hơi tái mặt, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.
Hiển nhiên, bia Huyền Diệu cũng đã bị tổn hại rồi.
Tô Minh cũng vì thế mà bị thương theo.
Tuy nhiên, chính vào khoảnh khắc lùi về sau mấy bước này, khí tức của Tô Minh lại khôi phục đến đỉnh điểm, thương thế đã lành lại, tất nhiên, bia Huyền Diệu cũng theo đó mà lành lại.
Nó giống như ma thuật vậy.
“Ơ?”, cảnh này lại một lần nữa khiến Túy Kiếm Ma kinh ngạc thốt lên, ông ta nhìn kỹ bia Huyền Diệu, nhìn kỹ Tô Minh, cuối cùng trong ánh mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng càng thêm phần hứng thú.
Mà lúc này, ở phía dưới, đôi mắt đẹp của Phong Vũ Vân mở to.
Ngây người!
Tô Minh trải qua một chiêu của Túy Kiếm Ma mà không chết, cũng không bại.
Đã đủ rồi!
Đủ gây sốc rồi...
Quả thực là một cú sốc kinh hoàng hù chết người.
Bởi vì, nếu anh là người của vực Hỗn Độn, thì sẽ hiểu, trong thế hệ trẻ, có thể tiếp được một kiếm của Túy Kiếm Ma, là một loại khái niệm gì?
Đại khái là gần như có thể cạnh tranh với nhân vật lãnh quân của toàn bộ thế hệ trẻ của vực Hỗn Độn rồi.
Phong Vũ Vân thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân không thể làm được điều đó.
Cô ta biết Tô Minh là yêu nghiệt, dù sao, trước đó cô ta cũng đã điều tra qua tư liệu về Tô Minh, nhưng cũng không thể đạt tới trình độ tiếp được một kiếm của Túy Kiếm Ma mà vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại nào!
“Công… công… công chúa, chẳng lẽ không phải là đã nhìn… nhìn thấy quỷ rồi chứ?”. Tiểu Mạt cũng sắp không đứng vững được nữa, vừa kích động, vừa hoảng sợ, bộ dạng giống như đã bị rút mất hồn vậy.
Bốn người của Bách Lý Đồ cũng có những cảm xúc tương tự.
“Nhóc con, cậu xứng đáng để bổn Túy Quỷ sử dụng thanh kiếm gãy này!”, giây tiếp theo, Túy Kiếm Ma mỉm cười, rõ ràng một khắc trước vẫn còn mơ mơ màng màng, khuôn mặt và đôi mắt đều là Túy ý, vậy mà một khắc sau lại không còn Túy ý nữa, tận sâu trong ánh mắt là một tia sát ý cực kỳ rõ ràng, ông ta muốn giết Tô Minh, giết bất cứ thế hệ trẻ nào có khả năng uy hiếp đến mình.
Hắn, như thể, đã biến thành một người khác vậy.
Túy Kiếm Ma cầm chắc thanh kiếm ở thắt lưng kia.
Đột nhiên…
Khoảnh khắc ông ta cầm kiếm, dường như đất trời xoay chuyển, bốn phương hỗn loạn.
Tựa như, toàn bộ thế giới đều đã bị kéo vào thế giới của kiếm đạo.
Tựa như, giữa đất trời, chỉ còn lại một mình Túy Kiếm Ma, mà ông ta, là người, cũng là kiếm.
“Điệp Kiếm Thức!”
Túy Kiếm Ma giơ tay lên, thì là một kiếm.
Lại thấy…
Toàn bộ khung trời của kiếm đạo dường như bắt đầu chồng lên nhau từng mảnh từng mảnh.
Sức mạnh ngút trời của toàn bộ kiếm đạo dường như đã bị hút vào trong một đạo kiếm phong màu xanh lục kia.
Không còn Túy ý, chỉ có núi sông, biển cả, chỉ có đất trời, U Minh, chỉ vạn vật, sinh linh, có trăng trời và tinh tú.
Chương 772: Tôi là chấp sự học viện Hỗn Độn
Chuyển động của kiếm, chính là chuyển động của núi sông và biển cả, sau đó chồng lên đất trời tối tăm, vạn vật sinh linh, trời trăng và ngôi sao.
Có nhân đạo, có thiên đạo, có đại đạo, có sinh tử đạo, có U Minh đạo, có luân hồi đạo.
Cái gọi là “điệp”, là “điệp” khí, “điệp” kiếm ý, “điệp” cũng là ý cảnh, “điệp” còn là đế đạo!
Một kiếm này chém ra của Túy Kiếm Ma.
Hiển nhiên, chỉ cần là đại đế của thế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên, lúc này, gần như toàn bộ đều như dừng lại trong nháy mắt, như thể trở thành đám cừu non đợi bị giết thịt!
Mà những người nổi bậy đỉnh cấp trong Đại Đế hạ vị như Phong Vũ Vân, lúc này, cũng đột nhiên bị ngạt thở, toàn thân phát lạnh, hoảng sợ vô cùng, chắc chắn 100%, một kiếm như vậy có thể giết chết mười, thậm chí là mấy chục người chỉ trong nháy mắt.
Đến cả một tí mảy may cơ hội để phản kháng cũng không có.
Rất mạnh!
Cực kì mạnh!
Diệt chúng sinh, phá vỡ sức mạnh của hỗn độn.
“Nhóc con, còn có thể cản được không?”, Túy Kiếm Ma nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt hiện lên ba phần cân nhắc, ba phần mong đợi, ba phần sát ý, và một phần khiêu khích.
Sắc mặt của Tô Minh ngưng trọng.
Vô cùng vô cùng vô cùng ngưng trọng.
Hiếm khi, anh cảm nhận được mùi vị của cái chết.
“Không gian bị biến dạng!”
“Không gian bị chấn động!”
“Không gian bị xé toạc!”
“Không gian bão táp!”
“Không gian trùng hợp!”
“Không gian dịch chuyển!”
Có điều, Tô Minh lúc này lại rất bình tĩnh.
Trong mắt, trước là sự ngưng trọng.
Sau là ý chí chiến đấu!
Từng tiếng từng tiếng thốt ra.
Có thể thấy rõ ràng, khoảng không gian trước mặt Tô Minh kia bắt đầu nhu động, rung chuyển ...
Các loại huyền kĩ không gian khác nhau đang tác dụng một kiểu kỹ pháp khó mà tưởng tượng nổi.
Được sử dụng để ngăn chặn một kiếm kia, ngăn chặn kiếm quang màu xanh lục kia của Túy Kiếm Ma.
Nhưng…
Tác dụng không lớn.
Cho dù Tô Minh liên tục vận dụng quy luật không gian, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, kiếm quang màu lục kia, vẫn đang tiến về phía trước, tốc độ dường như có giảm đi một chút, nhưng không quá rõ.
Có điều, Tô Minh lại rất hài lòng, anh có thể cảm nhận được vận dụng đa dạng quy luật không gian quả thực là có hiệu quả, có một chút xíu hiệu quả.
Thế cũng đủ rồi!
Anh cũng không hy vọng chỉ dùng quy luật không gian, thì có thể chặn được một kiếm này của Túy Kiếm Ma.
“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh đột nhiên quát, giơ hai tay lên, như thể đang chống đỡ một khoảng trời, quy luật Trường Hà ngưng tụ lại hàng trăm loại cùng nhau, từ trong hư không triệu hồi ra.
Màu tím dập dờn…
Trời tạnh ráo…
Đối diện niết bàn…
Không chút sợ hãi…
Trong chớp mắt đã ngăn ở phía trước kiếm quang màu xanh lục kia.
“Khì khì…”
Tiếng than khóc chói tai, chấn động từ trong quy luật Trường Hà.
Từng đường quy luật bị chém đứt.
Tựa như vô số dây đàn bị chém đứt.
Tựa như chỉ mất nửa hơi thở, sức ngăn chặn của quy luật Trường Hà, cũng bị đánh bại rồi.
Nhưng, Tô Minh vẫn không có chút sợ hãi hay hoảng hốt gì, cũng không có gì thất vọng.
Bởi vì, mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu.
Quy luật Trường Hà cũng đã tiêu hao một phần kiếm quang màu xanh lục kia.
Đủ rồi!
“Ngừng!”, sau đó, ở trong mắt hàng triệu người, Tô Minh hét lên một tiếng.
Đột nhiên…
Đất trời hiện màu máu.
Hào quang chảy thành dòng.
Trên bầu trời, một chữ “Ngừng” nằm ngang, rơi xuống như giọt máu, tựa như một ngôi sao băng màu máu.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ sắp hiện thực hóa, khóa chặt lấy kiếm quang màu xanh lục.
Trong chớp mắt.
“Bịch…”
Chữ “Ngừng” kia rơi xuống kiếm quang màu xanh lục kia.
Vẫn là chữ “Ngừng” kia trong chớp mắt bùng nổ, hóa thành hư vô, không phải là đối thủ.
Nhưng, kiếm quang màu xanh lục kia cũng từ từ bị mờ nhạt một chút.
Túy Kiếm Ma đang đứng xem kịch ở phía xa kia, như thể cũng có chút dao động.
Bởi vì, quân át chủ bài của Tô Minh rất nhiều.
Ông ta tưởng rằng có thể giết chết Tô Minh chỉ trong chớp mắt, nhưng lại không thành công.
“Có điều, chỉ dựa vào ba chiêu kia của cậu thôi, thì chưa đủ, vẫn chưa đủ!”, Túy Kiếm Ma thầm nhủ trong lòng, trong lòng ông ta lại đã có chút hoảng loạn rồi, tâm cảnh kiếm đạo vô địch, tựa hồ có chút run rẩy.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, chính vào lúc kiếm phong màu lục kia ở trước mắt Tô Minh không còn xa, Tô Minh quát.
Đột nhiên.
Không gian rung chuyển.
Sinh mệnh lực từ trong hư không vô tận ập đến.
Khí tức lưu đày biến đổi khôn lường, như thể năm tháng đang trôi qua vô tình.
Vận Mệnh Phong Hóa, nghênh tiếp kiếm quang màu xanh lục.
Hiển nhiên, kiếm quang màu xanh lục kia đã bị đình trệ.
Hơn nữa, màu xanh lục kia, có thể nhìn thấy rõ ràng, đang trở nên mờ nhạt.
Giống như sắc thái màu xanh lục trong đó đã bị phân giải.
Mà một thế giới kiếm đạo hoàn chỉnh ngưng tụ chồng lên kiếm quang màu xanh lục kia, bắt đầu chấn động.
Dường như không còn ổn định nữa.
Trong nhất thời, tư duy của hàng trăm triệu người bị đình trệ.
“Bia Huyền Diệu, trấn cho ta!”, Tô Minh lại quát, phá vỡ sự im lặng.
Nhưng lại thấy bia Huyền diệu bất chấp lao về phía kiếm phong vốn đã mờ nhạt kia.
Ầm!
Trong một kích…
Trên bia Huyền Diệu, xuất hiện một vết kiếm, sắc mặt Tô Minh cũng tái nhợt, nhưng, trong nháy mắt đã lấy lại dáng vẻ bình thường.
Không thể tưởng tượng nổi.
“Tiếp tục trấn cho ta!”, thanh âm điên cuồng, bá đạo, cường thế, hung hãn đó của Tô Minh vô cùng vô cùng kiên định, trong ánh mắt là ý chí chiến đấu đang gầm thét, đồng tử rất sáng.
Ầm!
Lại là một lần nện như điên…
Trên bia Huyền diệu lại một lần nữa xuất hiện thêm một vệt chém, rồi lại một lần nữa khôi phục.
Lại thêm bốn, năm lần.
Cứ lặp lại…
Sau bốn, năm lần…
“Đùng…”
Kiếm màu quang màu xanh lục, vỡ tan!
Hóa thành hư vô!
“Câu trả lời của tôi là, chặn được!”, trong hàng vạn sự im lặng, Tô Minh nhìn về phía Túy Kiếm Ma, đáp, trả lời câu hỏi mang sự chế giễu, trêu đùa, cân nhắc lúc xuất ra một kiếm này của Túy Kiếm Ma.
“Cậu rất ưu tú!”, Túy Kiếm Ma trầm mặc một lúc rồi nói.
Đôi mắt ông ta rất nghiêm túc.
Mặc dù, vẻ mặt ông ta vẫn bình thản như cũ.
Nhưng tận đáy lòng lại khắc khoải.
Một kiếm vừa rồi của ông ta, trên thực tế, đã dùng toàn lực.
Ông ta quả thực vẫn còn một vài con át chủ bài mạnh hơn, nhưng, không hề mạnh hơn nhát kiếm vừa rồi bao nhiêu, không có sự khác biệt về chất.
Nói cách khác, nhát kiếm vừa rồi không giết được Tô Minh, thì tiếp theo đây, cho dù ông ta có lấy quân át chủ bài nào ra thì cũng không thể giết được Tô Minh.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là mình đã gặp phải một tên yêu nghiệt cực hạn duy nhất Ức Cổ, tuyệt thế vô song.
Ở phía dưới.
Phong Vũ Vân sớm đã nghẹt thở rồi.
Ngơ ngác đứng ở đó, không khác gì bức tượng đá.
Mà bốn người Bách Lý Đồ, run lẩy bẩy, tâm cảnh đều đã sụp đổ, ngơ ngơ ngác ngác, thất hồn lạc phách, hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Sau đó thì sao?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Túy Kiếm Ma, thản nhiên nói.
“Sau đó, Tô Minh, tôi mong đợi sự trưởng thành trong tương lai của cậu, tôi tin rằng, trong tương lai, cậu ở học viện Hỗn Độn, cũng sẽ có một chỗ đứng nhất định, tiền đồ vô lượng!”, Túy Kiếm Ma đột nhiên cười nói: “Tôi nghe nói, cậu và học viện Hỗn Độn có mối liên hệ, mà tôi từng là học viên nội viện của học viện Hỗn Độn, hiện tại, may mắn trở thành chấp sự trên danh nghĩa của học viện Hỗn Độn!”
Túy Kiếm Ma tung ra một thân phận.
Thân phận khiến người ta thán phục.
Chương 773: Đồ điếm mà còn bày đặt trung trinh?
Chấp sự trên danh nghĩa của học viện Hỗn Độn?
Trời đất ơi! Cứ nghĩ Túy Kiếm Ma một thân một mình, ai ngờ thế mà lại có thân phận như vậy? Thật là kinh khủng! Tin tức quả thật y như một quả bom nguyên tử!
Tô Minh không nói gì, Túy Kiếm Ma lại nói: "Ban nãy đánh nhau, bổn tọa thử cậu hai chiêu, cậu rất khá".
"Thử?", Tô Minh lại cười khẩy, xỉa xói: "Thử bà mẹ ông! Hai kiếm kia của ông, đặc biệt là chiêu thứ hai có mục đích gì, tôi lại chẳng rõ à!"
Rõ ràng là muốn giết mình, nhưng lại không giết được. Giờ bèn đổi giọng? Tính vớt vát mặt mũi hay định làm hòa với mình? Một tên mê rượu, trông như lờ đờ chẳng biết gì, nhưng trong lòng lại biết hết, còn thâm nữa chứ.
"Cậu...", trong ánh mắt Túy Kiếm Ma lóe lên sát khí, bị Tô Minh chọc thủng mặt âm u trong lòng khiến ông ta nổi lên sát khí.
"Lại định giết tôi? Thế nên, gì mà Túy Kiếm Ma, thích uống rượu gì đó chắc là vẻ ngoài thôi nhỉ?", Tô Minh cười lạnh nói: "Giờ lấy thân phận chấp sự trên danh nghĩa của học viện Hỗn Độn ra? Lúc trước định giết tôi sao không nói? Biết tôi có dây mơ rễ má với học viện Hỗn Độn còn nổi lên sát khí?"
Đồ điếm còn bày đặt trung trinh? Đúng là mắc ói!
"Nhóc con, thế cậu muốn sao?", Túy Kiếm Ma lạnh lùng nói, cũng giả vờ không nổi nữa.
Tô Minh thật sự chẳng chịu phối hợp với ông ta xíu nào, rất kiêu ngạo và cứng đầu.
"Tôi nói rồi đó! Khi ông đứng ra muốn cứu bốn người này thì chính là không chết không ngừng!", Tô Minh nghiêm túc đáp.
"Ha ha ha ha ha...", Túy Kiếm Ma sửng sốt, sau đó bật cười: "Nhóc con, tuy bổn tọa quả thật không làm gì được cậu, nhưng muốn giết tôi? Nằm mơ gì vậy? Bộn tọa đứng ngay đây, mời cậu giết!"
Túy Kiếm Ma nghiến răng nghiến lợi, một khi nhập ma thì cái loại say mê, phong cách của bậc tiền bối và cao thủ lập tức quét sạch. Chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, tàn nhẫn và sự ngông cuồng cùng kiếm ý tối tăm.
"Nói giết thì sẽ giết, không rảnh đùa", giây phút ấy, Tô Minh bỗng hét lên: "Ma La Kiếm! Ra!"
Anh đã lâu không sử dụng Ma La Kiếm, nên giờ khá là mong đợi khi dùng nó với thực lực hiện tại của mình.
Chẳng biết có thể bổ trời, bổ tất cả mọi thứ không nhỉ? Chắc được chứ?
Cả người Tô Minh lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu như nhập ma, trong đôi mắt cũng xuất hiện tơ máu. Vòng tay anh khẽ run, rồi hóa thành Ma La Kiếm dài 3m.
Tô Minh cầm Ma La Kiếm trong tay, ngẩng đầu, chỉ thẳng vào Túy Kiếm Ma.
"Kiếm kia?", hô hấp của Túy Kiếm Ma chợt khựng lại, trong con ngươi tỉnh táo, bình tĩnh tràn đầy sát khí lóe lên vẻ ghen ghét, tham lam và mơ ước.
Túy Kiếm Ma yêu kiếm, yêu bảo kiếm. Đó là bệnh chung của kiếm tu.
Giây phút Tô Minh giơ Ma La Kiếm lên, Kiếm Ma chi máu đã lâu không sôi trào chợt trỗi dậy, cộng minh, phấn khích đáp lại.
Từ huyết mạch đến xương tủy, từ kiếm ý đến chân khí đều đang nói với Túy Kiếm Ma rằng Ma La trong tay Tô Minh là một thanh kiếm vô giá! Là thanh kiếm đỉnh cấp mà Túy Kiếm Ma đã tìm kiếm hơn trăm ngàn năm nay vẫn chưa tìm được.
"Thịch, thịch, thịch...", trái tim Túy Kiếm Ma bắt đầu đập lên thình thịch.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Ma La, mãi đến khi nó chợt vung lên... Túy Kiếm Ma mới hoàn hồn lại. Đây là một trận chiến sống còn, ông ta cảm giác được mùi vị của cái chết đang kề cận mình và sự lạnh lẽo đến xương khi bị Ma La Kiếm nhằm vào.
Túy Kiếm Ma cũng không định trốn, đầu tiên vì ông ta là kiếm tu, có kiếm tâm và sự kiêu ngạo của mình. Thứ hai, không gian xung quanh đã bị khóa lại, dù ông ta có phá hủy cái lồng giam này thì cũng sẽ mất thời gian và không kịp trốn. Thứ ba, ông ta muốn cướp lấy thanh kiếm đỉnh cấp vừa liếc một cái đã ao ước có được kia, thế nên không thể chạy được.
"Vèo...", kiếm mang của Ma La Kiếm chợt chém xuống.
"Kiếm Ma chi máu, giao cho tôi sức mạnh kiếm đạo!", trong giây phút ấy, Túy Kiếm Ma khàn khàn điên cuồng hét lên.
Tiếng hét vẫn còn văng vẳng bên tai đã thấy trong cơ thể Túy Kiếm Ma lập tức bắn ra vô số luồng kiếm mang chi vận. Nhưng, cơ thể ông ta cũng không vì thế mà vỡ thành mảnh nhỏ. Trái lại, sau khi những luồng kiếm mang chi vận kia bắn ra cũng không biến mất, mà là quay đầu bao phủ xung quanh Túy Kiếm Ma, hình thành một lớp phòng ngự kiếm vận được hình thành từ kiếm mang chi vận.
Sau đó.
"Vèo..."
Lớp phòng ngự kiếm vận được hình thành từ kiếm mang chi vận kia bị da thịt Túy Kiếm Ma nuốt chửng, rõ ràng có thể thấy được, lỗ chân lông trên da ông ta như một cái miệng rộng nuốt đã hết chúng, trông cực kỳ đáng sợ.
Hóa ra, kiếm mang chi vận kia chính là sức mạnh kiếm đạo do Kiếm Ma chi máu đưa tới.
Sau khi nuốt hết sức mạnh kiếm đạo, Túy Kiếm Ma vốn là hạ vị Đại Đế tầng chín bỗng dưng bắt đầu tăng lên một cách chóng mặt!
Bản thân Túy Kiếm Ma đã mạnh, riêng khí tức thôi đã đủ để chấn nát toàn bộ thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên. Lúc này, khi khí thế ông ta bắt đầu kéo lên, bèn... bèn càng đáng sợ hơn!
Có điều, chỉ chốc lát, kiếm mang của Ma La Kiếm đã bổ tới. Từ thị giác thì trông nó cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì.
"Phạt Kiếm!", Túy Kiếm Ma bỗng ra tay. Hai tay ông ta tạo thành hình chữ thập, khẽ dùng sức, lại xuất hiện hai luồng kiếm ý khác nhau. Chúng thông qua hai bàn tay tạo thành chữ thập, trông giống như âm dương giao nhau, một cộng một thành hai, rồi ngưng tụ, dung hợp với nhau.
Chương 774: Trốn?
Một loại sát phạt chi khí khó có thể miêu tả nổi tỏa ra từ thanh kiếm trong đôi tay Túy Kiếm Ma, muôn ngàn hư không, quy luật, đạo vận hóa thành hư vô. Nếu không có Tô Minh chắc toàn bộ Chiến Uyên đã trở thành bột mịn dưới khí tức ấy.
"Vèo!"
Sau đó, khí tức sát phát kia dồn nén đến mức tận cùng, đôi tay tạo thành chữ thập của Túy Kiếm Ma lập tức bổ xuống không gian trước mặt. Một luồng kiếm mang màu tím đen vụt ra từ đôi tay ông ta. Nó rất nhỏ, y như một sợi chỉ, nhưng lại ngưng tụ sức mạnh đáng sợ. Ông ta ngưng tụ lục đoạn kiếm ý đỉnh phong thành một thể rắn cực kỳ tinh khiết và cứng rắn.
Cái cách rèn luyện kiếm ý kia khiến Tô Minh tê cả da đầu, kinh ngạc cảm thán. Ông ta chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, không mất trăm ngàn năm là không làm được.
Kiếm ý như thế cộng thêm ý cảnh sát phạt lại càng mạnh hơn, y như cá gặp nước. Đáng nói đến ở đây là ý cảnh sát phạt cũng đã đạt tới lục đoạn.
Một mình Túy Kiếm Ma mà lại có thể khiến kiếm ý, túy ý, sát phạt ý đều đạt tới trình độ lục đoạn. Có thể nói, đây là một thần tích có một không hai trong một tỷ năm qua. Song, dù một kiếm ấy có mạnh như thế thì trong tích tắc kia, khi nó đụng phải kiếm mang của Ma La Kiếm vẫn run lên, rồi gãy! Chênh lệch một cách rõ ràng!
Cả người Túy Kiếm Ma lạnh lẽo, trợn to hai mắt, có chút khó tin.
Nói thật, ngay cả Tô Minh cũng không ngờ. Ma La Kiếm mạnh hơi quá thì phải?
Theo anh đoán, chắc hẳn một kiếm vừa rồi của Túy Kiếm Ma có thể giết chết một trung vị Đại Đế tầng một, thậm chí là tầng hai ấy chứ? Đây là linh cảm và dự đoán của Tô Minh. Song, khi một kiếm ấy ở trước mặt Ma La Kiếm? Chỉ như này? Khóe miệng Tô Minh cũng giật tăng tăng.
"Khốn kiếp!", Túy Kiếm Ma chửi một tiếng, sợ, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm giác được hai chữ sợ hãi. Còn sống mới còn hy vọng...
Dù có không muốn hay không cam, ông ta vẫn sử dụng bùa Kiếm Thiểm của mình. Đúng vậy, chính là bùa Kiếm Thiểm trong truyền thuyết. Đó là một loại bùa lợi dụng kiếm đạo là chủ, quy luật không gian là phụ, hình thành bùa tốc độ.
Đơn giản là, khi kiếm đạo mạnh đến một trình độ nhất định, có thể dùng một kiếm bổ quy luật không gian, mở ra con đường không gian... Con đường không gian bị kiếm đạo bổ ra có một nguyên lý không gian được thu nhặt và dung hợp bởi dấu vết kiếm đạo. Một khi gom góp được đủ nguyên lý không gian, rồi khắc nó theo một quy tắc trận pháp vào quyển trục là có thể tạo thành một lá bùa Kiếm Thiểm.
Là chủ nhân của bùa Kiếm Thiểm, Túy Kiếm Ma có thể dịch chuyển tức thời. Nhưng sự dịch chuyển ấy cũng không có hoàn toàn sử dụng quy luật không gian, đa số là ỷ lại pháp tắc kiếm đạo. Vì vậy, nó mới không bị quy luật không gian ảnh hưởng quá nhiều.
Thế nên, Tô Minh chỉ dùng một mình quy luật không gian để phong tỏa không gian, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng mấy tới bùa Kiếm Thiểm.
Túy Kiếm Ma tin rằng mình có thể bỏ chạy.
Đương nhiên, giá của một lá bùa Kiếm Thiểm cũng khá kinh người, căn bản là không mua được, chỉ có thể tự luyện. Túy Kiếm Ma đã mất rất nhiều công sức và thời gian mà hơn 200 ngàn tuổi mới có hai lá bùa Kiếm Thiểm thôi.
Nếu không phải giây phút sống còn thì chắc chắn ông ta sẽ không sử dụng nó!
Quả nhiên, khi lá bùa Kiếm Thiểm bị xé thì một khí tức kỳ dị chợt xuất hiện rồi lại biến mất ngay. Khí tức ấy nói là kiếm đạo cũng không đúng, mà nói là không gian cũng chẳng phải. Có một cảm giác hỗn hợp cả hai thứ ấy.
Ngay cả Tô Minh cũng không biết nó là gì, vô thức cau mày.
Dưới sự dao động của bùa Kiếm Thiểm, cơ thể của Túy Kiếm Ma gần như sắp biến mất.
Nhưng đúng lúc này!
"Vèo...", Tô Minh mặc kệ nó là gì, cảm thấy có gì đó sai sai thì Ma La Kiếm trong tay để trưng hả? Anh không chút do dự lại chém ra một kiếm.
Sau đó...
"Không thể nào!", chợt nghe thấy Túy Kiếm Ma hét lên một tiếng đầy hoảng sợ và khó tin.
Chỉ chốc lát, lá bùa Kiếm Thiểm kia đã sắp có hiệu lực và dẫn theo ông ta dịch chuyển, kết quả lại trực tiếp bị cắt ngang. Vả lại, kiếm ý trong lá bùa còn bị đánh bật ra khỏi trạng thái dung hợp với quy luật không gian. Vốn đang là một thể lại bị chia tách ra. Mà kiếm ý rõ ràng đang run rẩy và sợ hãi... Giống như là nó bị Ma La Kiếm dùng cấp bậc kiếm đạo đỉnh cấp đe dọa, cảnh cáo vậy. Dù sao thì cũng trông rất quái.
"Kiếm Ô, hiện...", sắc mặt Túy Kiếm Ma trắng bệch, trong lúc bối rối, ông ta bèn sử dụng Chí Bảo phòng ngự Kiếm Ô nhằm ngăn cản đòn tấn công của Tô Minh.
Kiếm Ô cũng là Chí Bảo phòng ngự dùng kiếm đạo làm gốc để ngưng tụ thành và chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn hạ phẩm. Nhưng, nó là do Túy Kiếm Ma tự luyện ra nên dùng khá thuận tay, còn dùng tốt hơn Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm và thượng phẩm rất nhiều.
Song, Kiếm Ô vừa ra bèn... bèn... bèn thu nhỏ lại! Nó đang sợ! Cực kỳ sợ!
Túy Kiếm Ma rõ ràng cảm giác được Kiếm Ô đang run bần bật, hoàn toàn không dùng được. Đó vẫn là một sự chèn ép đến từ cấp bậc của Ma La Kiếm.
Chương 775: Túy Kiếm Ma chết
Thoáng chốc.
"Phụt..."
Kiếm Ô không dám cản, nên Túy Kiếm Ma đã trở thành bia ngắm, một kiếm kia của Ma La Kiếm chợt đâm vào người ông ta!
Cả người Túy Kiếm Ma run lên, vừa cúi đầu nhìn ngực mình theo bản năng thì...
"Ầm!"
Cơ thể ông ta đã hóa thành một đống sương máu, thần hồn cũng chia năm xẻ bảy, chết!
Chỉ hai kiếm đã giết chết Túy Kiếm Ma, ngay cả Tô Minh cũng giật giật khóe miệng, hình như hơi đơn giản?
"Có vẻ vì thực lực mình đã mạnh lên rất nhiều nên đã có thể phát huy Ma La Kiếm nhiều hơn. Hơn nữa, Ma La Kiếm còn bộc lộ ra một kỹ năng...", Tô Minh thầm nghĩ.
Một loại chèn ép về kiếm đạo đến từ vũ khí có cấp bậc cao hơn. Song, không phải là đối với kiếm tu vì ở kiếm đầu tiên, Túy Kiếm Ma không sử dụng vũ khí, ngay cả đoản kiếm cũng không dùng, chỉ có một kiếm mang với kiếm ý tinh khiết được hình thành từ hai tay đan nhau thành hình chữ thập. Khi đánh nhau không dùng vũ khí, Ma La Kiếm cũng không có thể hiện ra sự chèn ép, mà là dựa vào sức mạnh đáng sợ của mình để nghiền nát đối phương.
Sau đó, Túy Kiếm Ma sử dụng những bảo vật có chứa kiếm đạo như bùa Kiếm Thiểm, Kiếm Ô... Cả hai kiện Chí Bảo này đều giống như chuột thấy mèo, mất đi sức mạnh, Ma La Kiếm còn chưa đụng vào đã tự mình sợ thành cún.
Ngay sau đó, Tô Minh chợt nghĩ, nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma đã nằm trong tay anh.
Anh có thể xác định trong chiếc nhẫn này chắc chắn có thứ tốt, mà còn là một niềm vui bất ngờ với mình. Đơn giản là vì Túy Kiếm Ma kia rất mạnh, còn sống hơn 200 ngàn năm, không có tích lũy mới là lạ.
À, hơn nữa, còn có chiếc nhẫn không gian của Minh Viêm, đến giờ Tô Minh vẫn chưa mở ra. Mấy ngày nay, anh chỉ lo chắt lọc lại kinh nghiệm vũ đạo trong trận chiến với hắn ta, rồi làm bạn với bố mẹ và đám Diệp Mộ Cẩn, Quan Khuynh Thành, Đạm Đài Vô Tình nên chưa kịp coi.
Kế tiếp nếu có rảnh sẽ mở hai chiếc nhẫn không gian này ra xem.
"Túy Kiếm Ma cũng... cũng... cũng bị anh ta giết...", Phong Vũ Vân ở dưới run rẩy, nếu không phải Diệp Mộ Cẩn bước tới đỡ thì đường đường một công chúa của Thái Nhất thần quốc đã xụi lơ, té xỉu. Mà tỳ nữ Tiểu Mạt cũng đã ngất ra đất.
Bốn người Bách Lý Đồ run bần bật, ngơ ngác đứng ở giữa không trung, vì cõi lòng và ý chí võ đạo đã hoàn toàn sụp đổ nên trông như mấy thằng ngơ.
"Mời lên đường", bỗng, Tô Minh mở miệng, ngẩng đầu nhìn đám Bách Lý Đồ, rồi chém ra một kiếm.
Một kiếm giết bốn người, y như giết gà giết vịt.
Đúng lúc này, bên trong hành cung Đại Đạo, một người đàn ông trung niên kinh ngạc ngồi trước một tấm gương kỳ lạ đang dập dờn, hình ảnh bên trong chính là tình hình hiện tại ở Chiến Uyên.
Ông ta rất trắng, giống như là lâu rồi không thấy ánh nắng Mặt Trời, hốc mắt hơi lõm xuống, con ngươi đầy tơ máu, cả người tràn ngập khí tức hủ bại, tóc tai khô trắng, trông rất tiều tụy.
"...", ông ta không nói gì, chỉ im lặng siết chặt nắm tay, da tay cũng héo rũ, nứt nẻ có thể nhìn thấy cả xương.
Người đàn ông trung niên này chính là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt.
Còn việc tại sao giờ phút này ông ta lại người không ra người, quỷ không ra quỷ thì là vì ông ta đã bị Đại Đạo quả vị cắn trả! Hoàn toàn cắn trả!
Vốn có Đại Đạo quả vị nên tuy ở mặt cảnh giới ông ta chỉ là hạ vị Đại Đế tầng tám, nhưng thực ra, thực lực chân chính có thể đạt tới trung vị Đại Đế tầng ba. Đại Đạo quả vị quá khủng bố, khiến thực lực ông ta tăng lên khoảng mấy lần.
Song, giờ Đại Đạo quả vị cắn trả cũng cực kỳ đáng sợ. Ông ta vẫn là hạ vị Đại Đế tầng tám, nhưng thực lực lại chỉ có tầng bốn, hơn nữa, còn tiếp tục giảm xuống. Theo tốc độ đó, có lẽ bốn mươi mấy tiếng nữa, ông ta sẽ rớt khỏi cảnh giới Đại Đế, mà khi ấy, Đại Đạo quả vị sẽ hoàn toàn tróc ra và không còn là ý chí Đại Đạo nữa.
Ông ta chỉ còn có khoảng bốn mươi mấy tiếng để được chăng hay chớ.
"A a a a...", Minh Kiệt bỗng điên cuồng hét lên.
Ông ta trả cái giá đắt như vậy, ngay cả Đại Đạo quả vị cũng không cần, biến thành dáng vẻ quỷ quái này chẳng phải là vì mở ra con đường thông vực Hỗn Độn với thế giới Đại Thiên để nhìn thấy Tô Minh chết ư?
Mà kết quả thì sao? Tô Minh không chết! Vẫn sống nhăn răng!
Dù mười mấy yêu nghiệt đỉnh cấp của những thế lực đứng đầu vực Hỗn Độn đến cũng chẳng thể giết chết Tô Minh! Ngay cả một truyền kỳ như Túy Kiếm Ma cũng vậy, trái lại còn bị giết!
Minh Kiệt tuyệt vọng, tuyệt vọng đến cùng cực!
"A a a a...", Minh Kiệt điên cuồng hét lên y như một con thú gần chết, gào thét trong hành cung Đại Đạo.
Bỗng nhiên, có một bóng người già nua xuất hiện trong hành cung Đại Đạo rồi bước đến trước mặt Minh Kiệt.
Minh Kiệt sửng sốt: "Lão tổ, lão tổ, cứu tôi với...", Minh Kiệt quỳ rạp xuống đất, van này, thậm chí còn dập đầu.
"Tộc Minh là một chủng tộc bị nguyền rủa", ông lão kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Kiệt, chậm rãi nói:
"Vì phá hủy nguyền rủa, tộc chúng ta cần phải có một lượng căn nguyên văn minh cực kỳ khủng bố".
"Mà thực lực của tộc chúng ta lại không đủ để cướp lấy căn nguyên của một nền văn minh nên chỉ có thể dùng một số cách xấu xa như ăn cắp".