Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1051: Tới thương hội Vạn Bảo

"Vẫn còn một điểm vô cùng quan trọng, trong phòng ngủ của cô Hà có Lưu Ảnh trận pháp, điểm này, bà lão Trầm Yên thân là cường giả cảnh giới Tiên Tổ tầng bảy tầng tám, một khi bước vào phòng của cô thì nhất định phải biết", Tô Minh lại nói: "Nếu như bà lão Trầm Yên thật sự nghe lời Nhược Dư, tới tập kích ám sát cô, nhìn thấy Lưu Ảnh trận pháp thì hoặc là không ra tay nữa, nói cách khác, chẳng phải là đã để lộ nhược điểm? Hoặc là lén lút chặt đứt Lưu Ảnh trận pháp trước rồi mới ra tay, nhưng bà lại cứ..."

Nói đến đây, rất nhiều người đều đã xác định được quả thực, bà lão Trầm Yên trong đá lưu ảnh này có lẽ không phải là bà lão Trầm Yên thật sự.

"Cảm ơn tiền... tiền bối giải đáp!", Hà Thanh Y hít sâu một hơi, cúi người thật thấp xuống, tiếp theo đột nhiên giơ tay lên đánh một chưởng thật mạnh lên cánh tay còn lại của cô ta, khiến cánh tay còn lại đó đứt gãy, vỡ nát.

Huyết vụ mờ mịt.

Hà Thanh Y vốn đã trọng thương, sắc mặt lại càng tái nhợt ra như người chết!

"Hiểu lầm Tiêu Nhược Dư là lỗi của tôi, tôi tự... tự chặt chứt một cánh tay để xin lỗi Tiêu Nhược Dư!", Hà Thanh Y nghiêm túc nói, kể ra cũng là một người cứng cỏi, cũng là một người thông minh.

"Ừ", Tô Minh ừ một tiếng, anh cũng có chút bội phục Hà Thanh Y, dám ngay lập tức chặt đứt cánh tay, không tệ.

"Không có gì, đều là hiểu lầm thôi", Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng, vốn không có liên quan gì tới Hà Thanh Y, Hà Thanh Y cũng là người bị hại, hơn nữa, dựa vào việc tự đánh gãy một cánh tay của Hà Thanh Y, thương thế này e là cả đời cũng không thể hoàn toàn lành lặn. Không phải ai cũng như Tô Minh, có thể tự khỏi một trăm phần trăm, những người tu luyện võ đạo khác cho dù thực lực chí cường, cho dù có thể cụt tay trùng sinh, nhưng suy cho cùng cũng không thể lấy lại được cánh tay nguyên vẹn 100% như cũ, sẽ ảnh hưởng tới võ đạo. Có thể nói, Hà Thanh Y tự chặt đứt một cánh tay là tương đối có thành ý.

"Tô Minh, vậy nên là Nam Phượng Vân cố tình hãm hại, mục đích là khiến tôi chết trong tay Thiên Nhẫn Tông", Tiêu Nhược Dư đã hiểu ra, nhất là sau nghi nhe Tống Cẩm Phồn thì thầm kể lại vài chuyện giữa Tô Minh và bà lão Trầm Yên xảy ra trong hư không ở Vô Lượng kiếm thành.

Trong lòng Tiêu Nhược Dư thật sự không thể bình tĩnh, cô ta vốn dĩ tin tưởng bà lão Trầm Yên như vậy... mà bà ta lại là người bên cạnh Nam Phượng Vân!

Chẳng trách, chẳng trách mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Bây giờ nghĩ lại quả thực là tận tâm.

Đúng lúc này.

Đột nhiên!

Tiêu Nhược Dư biến sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch....

"Nhược Dư, sao vậy?", Tống Cẩm Phồn lo lắng hỏi

Sắc mặt Tô Minh cũng hơi thay đổi, nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.

"Bà lão Trầm Yên chết rồi", Tiêu Nhược Dư khẽ run rẩy nói, trong giọng nói có chút bi thương. Cho dù bà lão Trầm Yên là người do Nam Phượng Vân cài vào, nhưng suy cho cùng, tới cuối cùng cũng không phản bội cô ta.

"Nhất định là do Nam Phượng Vân phái người ra tay", Tống Cẩm Phồn sắc mặt hơi tái đi, toàn thân run rẩy. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy kinh hãi, phải biết rằng, trước đó, sâu trong lòng bọn họ trên thực tế vô cùng vô cùng cảm kích Nam Phượng Vân, dù sao Nam Phượng Vân đối xử với họ rất tốt, nào ngờ...

Quá đáng sợ.

Vừa nghĩ đến gương mặt dịu dàng, từ bi, lúc nào cũng nở nụ cười ôn nhu đó của Nam Phượng Vân là lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

"Tương lai tôi sẽ đích thân giết chết Nam Phượng Vân, cũng coi như báo thù cho bà lão Trầm Yên", Tô Minh lên tiếng an ủi Tiêu Nhược Dư một câu. Tô Minh cũng khá kính phục bà lão Trầm Yên, bởi vì anh chắc chắn, bản thân bà lão Trầm Yên cũng biết rất rõ khi bà lựa chọn nói ra tất cả, phản bội Nam Phượng Vân thì mạng không còn giữ được lâu nữa. Nhưng bà vẫn lựa chọn nói hết ra tất cả, có lương tri và giới hạn của bản thân, xứng đáng kính nể.

"Có ai muốn báo thù cho tông chủ của các người không?", ngay sau đó, Tô Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy triệu người xung quanh rồi nói.

Vừa dứt lời, lại càng yên tĩnh hơn.

Ai dám?

Trong mắt vài đệ tử và cao tầng của Thiên Nhẫn Tông, Tô Minh quả thật chính là ma thần.

Không phải là ma thần thì làm sao còn chưa tới 30 tuổi đã có thể miểu sát tông chủ của bọn họ được?

Báo thù? Đều sợ đến mức tè ra quần rồi ấy chứ?

"Nếu như không có ai muốn báo thù, vậy thì cút hết đi. Từ nay về sau, trên thế gian không còn Thiên Nhẫn Tông nữa", Tô Minh quát nói.

Tiếp theo, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư: "Nhược Dư, đi thôi, chúng ta tới kho báu vật của Thiên Nhẫn Tông, có lẽ sẽ có thu hoạch".

Mấy nền văn minh cấp ba này đều là bọn nhà giàu, không thể lãng phí thứ gì được.

Lại nói tiếp, vừa nãy vào khoảnh khắc Đồ Kỳ chết, chiếc nhẫn không gian trên tay Đồ Kỳ đã nằm trong tay Tô Minh rồi. Lúc này, anh đã có nhẫn không gian của cả ba người Tiêu Quân, Tư Đồ Diên và Đồ Kỳ! Đến lúc có thời gian mở ra, thiết nghĩ nhất định sẽ là niềm vui rất lớn!

"Ừ ừ", Tiêu Nhược Dư gật đầu, dứt bỏ sự đau buồn vì cái chết của bà lão Trầm Yên, đưa Tô Minh và Tống Cẩm Phồn đi về phía tòa Phong Nhẫn cao nhất trong Thiên Nhẫn Tông. Tiêu Nhược Dư không có tư cách để vào trong kho báu vật của Thiên Nhẫn Tông, chỉ có một mình tông chủ Đồ Kỳ mới vào được mà thôi, nhưng thân là một trong những thánh nữ, Tiêu Nhược Dư vẫn biết vị trí của kho báu vật ở đâu.

"Anh Tô, sau khi dọn sạch kho báu vật, chúng ta phải lập tức tới thương hội Vạn Bảo thôi. Mấy năm trước, Nam Phượng Vân bảo em tới Vô Lượng kiếm thành vì thiên phú võ đạo của em, bảo chị Nhược Dư tới Thiên Nhẫn Tông là do sự tàn khốc của Thiên Nhẫn Tông có thể mài giũa tinh thần võ đạo của chị Nhược Dư. Còn thiên phú võ đạo của chị Lam Tuyết là yếu nhất trong số bọn em, nhưng chị Lam Tuyết có thiên phú kinh doanh, cho nên Nam Phượng Vân đã sắp xếp cho chị Lam Tuyết tới thương hội Vạn Bảo", ba người bay về phía tòa Phong Nhẫn cao nhất, Tống Cẩm Phồn nói, giọng nói thanh thúy có chút lo lắng: "Bây giờ, Nam Phượng Vân đã biết tất cả mọi chuyện rồi, gần như coi như đã ngả bài rồi, chị Lam Tuyết chắc chắn cũng gặp nguy hiểm".

"Không sai", Tiêu Nhược Dư gật đầu đồng ý.

Tô Minh không nói gì, chỉ đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng quy luật không gian bỗng nhiên dịch chuyển, dọn sạch kho báu vật của Thiên Nhẫn Tông một cách nhanh nhất, cũng không thèm nhìn xem cụ thể trong kho báu vật có những gì, sau đó...
Chương 1052: Lam Tuyết muốn báo thù cho Tô Minh

Khi Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn xác định xong vị trí, anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa hai người phụ nữ đi tới thành Vạn Bảo.

Trên đường đi, Tô Minh dốc toàn lực gấp rút để di chuyển. Thậm chí đến tu luyện cũng tạm thời bỏ qua! Gia tăng tốc độ đến cực hạn nhất.

...

Thành Vạn Bảo.

Thành Vạn Bảo rất náo nhiệt, náo nhiệt một cách dị thường. Thành Vạn Bảo là nền văn minh phồn hoa náo nhiệt nhất trong liên minh các nền văn minh cấp ba, bởi vì chủ nhân của thành Vạn Bảo, thương hội Vạn Bảo này chính là người duy nhất trong liên minh Văn Minh dùng tiền tài để quật khởi.

Hoạt động làm ăn buôn bán của thương hội Vạn Bảo cực kỳ lớn.

Kinh doanh mua bán đan dược, tài nguyên võ đạo, binh khí, các buổi đấu giá, sản xuất tàu con thoi chiến đấu, con rối vân vân. Tất cả những hoạt động kinh doanh mà bạn có thể tượng tượng ra thì thương hội Vạn Bảo đều làm.

Hơn nữa, thương hội Vạn Bảo cũng vì do có cơ quan tình báo mạnh mẽ nhất, phổ cập nhất và nhanh nhạy nhất trong liên minh các nền văn minh cấp ba, cho nên, đến tình báo cũng là một trong những hoạt động làm ăn của thương hội Vạn Bảo.

Tổng bộ của thương hội Vạn Bảo là những tòa nhà xa hoa xếp thành hàng thành dãy, trùng trùng điệp điệp, tạo nên một trang viên Vạn Bảo khổng lồ.

Trong trang viên Vạn Bảo có phụng dưỡng rất nhiều những cung phụng vang danh khắp nơi, đãi ngộ tốt đến giật mình, bọn họ là những nền tảng bảo vệ cho thương hội Vạn Bảo.

Cũng có một vài chấp sự năm đó đã kết hợp võ đạo và buôn bán rất hoàn hảo, cùng với việc giàu có phú quý thì võ đạo cũng rất cao, cho dù có vài võ đạo là dựa vào các loại thiên tài địa bảo, đan dược tích tụ mà có.

Còn có những thanh niên thiên phú tràn đầy, thân thế trong sạch, gần như đều là cô nhi, từ nhỏ đã được thương hội Vạn Bảo nuôi dưỡng, trở thành đệ tử Vạn Bảo, mỗi ngày đều được cung cấp những tài nguyên võ đạo đỉnh cấp nhất. Nhưng hưởng nhiều nhất thì cũng phải gánh trách nhiệm nhiều nhất, họ đắm chìm trong võ đạo, thực lực bạo tăng, tiến triển cực nhanh, chỉ đợi có một ngày võ đạo thông thiên, mỗi người phụ trách một mảng công tác, báo đáp thương hội Vạn Bảo.

Cả trang viên Vạn Bảo ngày một phát triển, giống như một cỗ máy không ngừng điên cuồng hoạt động vậy!

Khổng lồ đến mức không diễn tả được.

Lúc này tại một lầu các có vị trí độc lập, mang phong cách cổ kính, không lớn nhưng rất tinh xảo ngay giữa trung tâm trang viên, có một người con gái mặc áo tím đang đứng trong lầu các, vòng eo mảnh khảnh tựa vào lan can, trên gương mặt tuyệt mỹ là vẻ thất thần và nhung nhớ, còn có chút bi thương!

Nỗi bi thương thật lớn...

Nỗi thống khổ thật lớn!

Còn có hai hàng lệ trong đang chảy xuống. Thân thể mềm mại của cô đang run rẩy... nhìn kỹ thì đôi mắt xinh đẹp đã đỏ lên rồi.

Chính là Lam Tuyết.

"Anh Minh đã chết trong tay của học viên nội viện học viện Kỷ Nguyên, Bàng Hoành rồi sao?!!", Lam Tuyết đột nhiên siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, những ngón tay trắng nõn hằn lên gân xanh có thể thấy rõ, móng tay cắm vào trong da thịt, máu tươi chảy ra theo đầu móng tay.

Đau.

Trái tim cô đau rất đau.

Cô vừa nhận được tin tức từ chú đưa tin đến từ dì Nam.

Dì Nam rõ ràng sẽ không lừa cô.

Huống chi vừa nãy người bảo vệ bên cạnh dì Nam cũng đã tới, đem theo cả đá lưu ảnh.

Trong đá lưu ảnh chỉ có một đoạn, là đoạn hình ảnh ở trong Vô Lượng kiếm thành.

Hình ảnh của người đàn ông của cô, cô không thể nhìn nhầm được.

Chính là Tô Minh.

Mặc dù, trong đoạn hình ảnh không thể nhìn thấy rõ ràng Tô Minh chết trong tay Bàng Hoành, nhưng vậy cũng đủ rồi.

Theo như những gì cô biết, Bàng Hoành gần đây quả thực đã rời khỏi học viện Kỷ Nguyên.

Thương hội Vạn Bảo có tin tức và tình báo hoàn chỉnh của họ.

Mấy ngày trước, Bàng Hoành còn đã từng tới thành Vạn Bảo, tham gia vào một buổi đấu giá. Sau đó tới Vô Lượng kiếm thành đúng là có khả năng, dù sao, Bàng Hoành và Vô Lượng kiếm thành cũng có chút quan hệ.

"Cô Lam Tuyết, cô đừng đau buồn quá, có lẽ, anh Tô vẫn chưa chết đâu, dù sao cũng không thể nhìn được rõ ràng từ hình ảnh trong đá lưu ảnh, thậm chí hình bóng của Bàng Hoành còn không xuất hiện", một người hầu trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Lam Tuyết, khẽ lên tiếng an ủi.

Người hầu này chính là một trong những người hầu bình thường của thương hội Vạn Bảo, trước đây, sau khi Lam Tuyết vào thương hội Vạn Bảo, người này đã được sắp xếp ở bên cạnh chăm sóc cho Lam Tuyết, sau này khi quan hệ với Lam Tuyết càng ngày càng tốt hơn, dù là người hầu, hạ nhân nhưng Lam Tuyết lại coi cô ta như em gái.

"Dì Nam đã nói rồi, lẽ nào, Dì Nam lừa tôi sao?", nước mắt của Lam Tuyết lại càng lã chã hơn.

Đúng lúc này.

Đột nhiên một thân ảnh đột ngột đạp không mà tới!

"Đội trưởng Tần", Lam Tuyết kinh ngạc.

Đối phương chính là đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh dì Nam.

Đội trưởng Tần trung thành tận tâm với dì Nam, thực lực cực mạnh, ăn nói cẩn trọng, rất đáng tin cậy.

"Cô Lam, đây là viên đá lưu ảnh khác mà chủ nhân bảo tôi đưa tới cho cô. Haiz", đội trưởng Tần đưa viên đá lưu ảnh tới, sau đó lại thở dài một hơi rồi biến mất không thấy đâu.

Còn Lam Tuyết thì vội vàng đọc chú ngữ.

Nhìn hình ảnh trong đá lưu ảnh.

Sau đó... đôi mắt xinh đẹp phủ đầy tia máu, tròng mắt đã đỏ hoe.

"Bàng Hoành, Lam Tuyết tôi thề không giết chết anh thì không làm người!", Lam Tuyết nghiến răng rít lên, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía người hầu bên cạnh: "Tiêu Tiêu, đi, đi mời tất cả cung phụng, chấp sự của thương hội Vạn Bảo tới, nói thiếu hội trưởng có việc gấp cần bàn bạc!"

"A? Cô chủ, cô... không phải cô muốn triệu tập cung phụng, chấp sự của thương hội tới học viện Kỷ Nguyên để báo thù rửa hận cho anh Tô đấy chứ?", người hầu Tiêu Tiêu bên cạnh hoang mang, sắc mặt trắng bệch ra: "Cô chủ, cô... cô đừng xúc động quá! Đó là học viện Kỷ Nguyên đấy, đó..."

"Đi! Không cần nhiều lời, bằng không cút ra khỏi thương hội cho tôi, Vu Tiêu Tiêu cô không còn là người hầu của Lam Tuyết tôi nữa!", giọng nói của Lam Tuyết rất lạnh lùng, không có bất cứ vẻ dư thừa thương lượng nào, khí chất toàn thân quá đỗi lạnh lùng, lạnh lùng đến thấu xương.
Chương 1053: Âm mưu!

"Triệu tập tất cả cung phụng, trưởng lão! Tôi phải báo thù rửa hận cho người đàn ông của tôi!", Lam Tuyết nhìn chằm chằm người hầu Tiêu Tiêu, nhấn mạnh thêm một lần nữa.

Lam Tuyết mới gia nhập thương hội Vạn Bảo chưa được mấy năm, nhưng lại trở thành thiếu hội trưởng của thương hội Vạn Bảo một cách không thể tin nổi, cũng là thiếu hội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thương hội Vạn Bảo, lại càng là thiếu hội trưởng đầu tiên trong lịch sử đến cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải.

Sở dĩ có thể được như vậy là nhờ vào thiên phú đáng sợ trên thương trường của Lam Tuyết.

Những ngày mới ra nhập vào thương hội Vạn Bảo, trong trận chiến đầu tiên cô đã đưa ra một kế sách phi thường kỳ diệu, một lần hành động đã lấy được quyền lợi cung ứng độc quyền Thăng Khí đan, Vọng Nguyên đan trong nội bộ liên minh các nền văn minh cấp ba, giúp việc buôn bán đan được của thương hội Vạn Bảo tăng lên gấp ba lần.

Trận chiến thứ hai chính là, dưới kế sách của Lam Tuyết, tổ chức một buổi đấu giá thanh thế khổng lồ, hơn nữa, Lam Tuyết còn đích thân chỉ điểm, thực hiện một vài mánh lới quảng cáo, rồi lại dùng quảng cáo tạo ra cú nổ, cộng thêm bỏ ra lượng lớn tài nguyên võ đạo mời mấy tiên nữ tương đối có danh tiếng và tên tuổi tới tham gia buổi đấu giá khổng lồ này. Cuối cùng kết quả rất khả quan, Lam Tuyết đã tổ chức được một kỳ đấu giá long trọng nhất trong lịch sử cho thương hội Vạn Bảo, dựa vào lần đấu giá đó mà đã thuận lợi khiến hoạt động đấu giá của thương hội Vạn Bảo khắc dấu ấn sâu sắc là thương hội kiểu mẫu cao nhất trong liên minh các nền văn minh cấp ba.

Trận chiến thứ ba do Lam Tuyết đích thân dẫn dắt, đối phó với sự khiêu chiến của một thương hội khác trên thương trường. Lam Tuyết dùng các phương thức từ mềm yếu, lung lạc để vạch mặt gián điệp dẫn đến đấu đá nội bộ, hết vòng này đến vòng khác, ngắn ngủi trong vòng nửa năm đã dùng những hành động thương mại minh bạch trong sạch khiến đối thủ cạnh tranh lớn nhất của thương hội Vạn Bảo, thương hội Lâm Thị, thảm bại! Thậm chí còn thâu tóm luôn cả thương hội Lâm Thị.

Sau ba trận chiến này, địa vị của Lam Tuyết ở thương hội Vạn Bảo cũng lên như diều gặp gió, hiện nay đã là thiếu hội trưởng, hơn nữa điều rất rất không thể tin nổi đó là, chức vụ thiếu hội trưởng thương hội Vạn Bảo này của cô còn được hàng chục vị nguyên lão, hàng trăm vị cung phụng đều tuyệt đối tán thành, có thể gọi là thiếu hội trưởng được ủng hộ cao nhất trong lịch sử của thương hội Vạn Bảo.

Nhưng!

Tất cả những thứ này đối với người hầu Tiêu Tiêu mà nói, đều không phải là lý do và sức mạnh để cô chủ huy động cả thương hội Vạn Bảo tới học viện Kỷ Nguyên tìm Bàng Hoành báo thù.

Nguyên nhân rất đơn giản - học viện Kỷ Nguyên là quái vật siêu cấp.

Học viện Kỷ Nguyên rốt cuộc mạnh thế nào? Không có ai biết.

Có người nói, học viện Kỷ Nguyên là học viện võ đạo lâu đời nhất, cổ xưa nhất trên khắp chư thiên vạn giới, là khởi nguyên sinh sôi ra võ đạo của vô số nền văn minh.

Điều dọa người nhất đó là, gần như có chứng cứ về nhiều mặt có thể chứng minh, học viện Kỷ Nguyên không chỉ có một cái.

Đúng vậy.

Không chỉ có một!

Học viện Kỷ Nguyên hình như có rất nhiều chi nhánh. Mà học viện Kỷ Nguyên chỗ Bàng Hoành, học viện Kỷ Nguyên được cả liên minh các nền văn minh cấp ba biết tới và công nhận cũng chỉ là một chi nhánh khá nhỏ của học viện Kỷ Nguyên. Chi nhánh khá nhỏ của học viện Kỷ Nguyên này dường như được gọi là học viện Kỷ Nguyên hạng B.

Đương nhiên, do thương hội Vạn Bảo cũng được hay là vô số võ giả xung quanh những nền văn minh cấp ba khác cũng được, đều không thể tiếp xúc với học viện Kỷ Nguyên khác, cho nên học viện Kỷ Nguyên hạng B này mới được gọi luôn là học viện Kỷ Nguyên.

Trên thực tế, cho dù có xem nhẹ đi một chút, thì chỉ mỗi cái học viện Kỷ Nguyên mà mọi người quen nghe nói tới này thôi cũng tuyệt đối không phải là tổ chức mà thương hội Vạn Bảo có thể đối phó được!

Một thực tế đơn giản nhất - trong số những phòng VIP do thương hội Vạn Bảo bố trí tại hội trường đấu giá, phòng VIP nhất chỉ có người của học viện Kỷ Nguyên mới có thể vào, những thế lực khác cho dù có mạnh thế nào cũng đều không tư cách vào.

Có thể thấy được đặc biệt cỡ nào.

Ngoài ra, do thương hội Vạn Bảo có kênh tình báo và tin tức của mình, nên cũng biết về học viện Kỷ Nguyên nhiều hơn chút, vì vậy lại càng sợ hãi. Gần như có quá nhiều quá nhiều minh chứng cho thấy, trong học viện Kỷ Nguyên có một đống lão quái vật siêu cấp không thể tưởng tượng được, đều thuộc dạng chúa tể một vùng hư không, một vùng tinh vực.

Chỉ là, Tiêu Tiêu cảm nhận được sự kiên quyết thậm chí điên cuồng của Lam Tuyết, bây giờ nói gì thì e là thiếu hội trưởng cũng không nghe.

Tiêu Tiêu chỉ đành rời đi, đi mời trưởng lão và các cung phụng của thương hội Vạn Bảo tới.

Trong hư không, ánh mắt của đội trưởng Tần sâu thẳm nhìn chằm chằm Lam Tuyết, sâu trong ánh mắt là sự tàn nhẫn, là sự lạnh lùng, là sự nghiền ngẫm.

Kế này thật độc ác, nhưng hiệu quả nhất định rất tốt.

Không phải sao?

Lam Tuyết chỉ cần tới học viện Kỷ Nguyên báo thù, kết quả không có ngoại lệ, Lam Tuyết cũng phải chết!

Cô cho rằng học viện Kỷ Nguyên là sự tồn tại thế nào?

Đó là một sự tồn tại vô thượng.

Đừng nói đến Bàng Hoành căn bản không hề giết Tô Minh, đá lưu ảnh đó là do chủ nhân mời thầy tạo trận ảnh hiếm có về, tiêu tốn khí lực cực lớn mới có thể tạo ra được. Vốn là Bàng Hoành sau khi rời khỏi học viện Kỷ Nguyên cũng không hề tới Vô Lượng kiếm thành.

Mà cho dù Bàng Hoành thật sự giết chết Tô Minh thì đã sao? Học viện Kỷ Nguyên sẽ nói lý với cô ư, sẽ đòi lại công bằng cho một thiếu hội trưởng nhỏ bé của thương hội Vạn Bảo như cô sao?

Ngây thơ.

Trong lòng quái vật khổng lồ cổ xưa mạnh mẽ như học viện Kỷ Nguyên, thương hội Vạn Bảo chỉ là con kiến mà thôi.

Bị con kiến tới gõ cửa khiêu khích, sự trừng phạt phải nhận là gì??? Ha ha...

Căn bản không cần nói cũng biết!
Chương 1054: Tiên nguyên mạch

Mà chỉ cần Lam Tuyết chết trong tay học viện Kỷ Nguyên, vậy thì khi Tô Minh biết được tin tức, dựa theo tính cách của Tô Minh, cũng không có khả năng thứ hai, nhất định sẽ ngốc nghếch đánh đến học viện Kỷ Nguyên, không chết không xong, sau đó....

Không có sau đó, Tô Minh có yêu nghiệt, mạnh mẽ thế nào thì đứng trước mặt học viện Kỷ Nguyên cũng chẳng là cái thá gì!

Không thấy cho dù là chủ nhân Nam Phượng Vân khi đối mặt với học viện Kỷ Nguyên cũng phải cung cung kính kính sao? Nội tình của học viện Kỷ Nguyên căn bản không phải đôi câu vài lời là có thể hình dung hết được.

"Chết trong tay học viện Kỷ Nguyên thì cô chủ Chỉ Tình cũng không thể trách chủ nhân được, về sau, tất cả những thứ liên quan đến kế hoạch này, chỉ cần bổn đội trưởng đây lau dọn sạch sẽ, mặc cho cô chủ Chỉ Tình có điều tra cũng không ra được gì. Về phần học viện Kỷ Nguyên, tuy có thể dễ dàng điều tra ra chân tướng nhưng sẽ không để ý đến chuyện cỏn con này, dù sao chủ nhân và Thập Tam trưởng lão của học viện Kỷ Nguyên cũng là bạn thân, không phải sao?", đội trưởng Tần lẩm nhẩm tự nói, ánh mắt ông ta rất sáng, hết thảy đều nằm trong tính toán.

Tiếp theo, đội trưởng Tần đột nhiên nghĩ đến gì đó, không khỏi nhìn xuống tay mình một cái.

Ừ.

Không lâu trước đó, phản đồ là bà lão Trầm Yên đã bị ông ta đánh một quyền hóa thành hư vô. Vậy là quá dễ dàng cho kẻ phản bội đó.

Đội trưởng Tần tự xưng là tuyệt đối trung thành tận tâm với chủ nhân, nhưng thuộc hạ dưới chướng lại có một kẻ phản bội, cũng là một vết nhơ đối với ông ta, cũng may chủ nhân không trách tội.

Lại nói tới, liên quan đến những việc như đánh lén Hà Thanh Y, giá họa cho bà lão Trầm Yên cũng là do đội trưởng Tần và thuộc hạ đích thân làm.

Chính ông ta đã cho Đồ Kỳ uống thuốc an thần, bằng không với cảnh giới võ đạo và cả thực lực của Đồ Kỳ đều không bằng bà lão Trầm Yên, sao dám đi ép Tiêu Nhược Dư giao bà lão Trầm Yên ra... suy cho cùng, Đồ Kỳ cũng biết một vài chuyện, chỉ là một con chó mà thôi, một con chó do chủ nhân Nam Phượng Vân nuôi mà thôi.

Nửa tiếng sau.

Tại sảnh Vạn Bảo của thương hội Vạn Bảo.

Sảnh Vạn Bảo xa hoa, vàng son lộng lẫy khiến người ta líu lưỡi. Xa hoa như vậy nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù sao thương hội Vạn Bảo không có gì ngoài tiền mà.

Trong sảnh Vạn Bảo rộng rãi xa hoa, từng vị cung phụng, trưởng lão đã đi vào, mỗi người đi vào đều có vị trí của mình, ngồi xuống sau đó ngoan ngoãn uống trà chứ không nói chuyện.

Mà ngồi ở vị trí chủ tọa chính là thiếu hội trưởng Lam Tuyết.

Lam Tuyết mặt không cảm xúc, tuyệt đẹp nhưng băng lạnh. Cả người tựa như một khối băng đã đông kết triệu năm vậy.

Cô ngồi ở đó, mơ hồ cho người khác cảm giác rất lạnh lẽo, lạnh đến mức không dám ngước mắt lên nhìn.

Hội trưởng đã bế quan mấy năm, những năm gần đây, sự vụ lớn bé của thương hội Vạn Bảo đều do thiếu hội trưởng Lam Tuyết này xử lý, đưa ra chủ trương, đều đặn lần nào cũng đưa thương hội Vạn Bảo đi theo phương hướng chính xác.

Thương hội Vạn Bảo trong tay Lam Tuyết phát triển không ngừng, nên cũng khiến hàng trăm cung phụng, trưởng lão từng chút một tiếp nhận thiếu hội trưởng Lam Tuyết này.

Để đạt được điều này là không hề dễ dàng.

Dù sao, võ đạo của Lam Tuyết quá kém, đến cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải! Nói khó nghe thì cả tầng Vạn Bảo, không, có lẽ là cộng tất cả nền văn minh cấp ba lại cũng không dễ gì tìm ra được một cành củi khô bỏ đi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân!

Rất nhanh mọi người đã đến đông đủ.

"Thiếu hội trưởng, không biết cô tìm chúng tôi tới là có chuyện gì?", một vị cung phụng trong đó đứng lên, râu tóc bạc trắng, người này cũng là một trong những nhân vật đứng đầu trong hàng ngũ cung phụng, ước chừng đã hơn một tỷ năm tuổi rồi, đã rất già, võ đạo đạt tới Tiên Tổ tầng hai, hơn nữa, cũng đã làm cung phụng trong thương hội Vạn Bảo hơn tỷ năm, có thể nói là muốn thực lực có thực lực, muốn nội tình có nội tình, ông ta tên là Dư Phương Nhẫn, ông ta đứng ra hỏi đầu cũng không phải là lần đầu tiên.

"Học viện Kỷ Nguyên, Bàng Hoành đã giết chồng tôi, tôi muốn báo thù!", Lam Tuyết thẳng thắn, căn bản không muốn vòng vo tam quốc, cũng không đợi được nữa, sát tâm và ý muốn báo thù trong lòng quá vội vã rồi, vội vã đến cực điểm.

Thế nhưng.

Cô vừa dứt lời...

Yên tĩnh.

Tĩnh lặng như chết.

Đến tiếng hít thở cũng không có.

Những trưởng lão, cung phụng có mặt tại đó đều hoang mang.

Ước chừng sau vài lượt hô hấp.

"Thiếu hội trưởng, cô... cô không đùa đấy chứ?", Dư Phương Nhẫn run rẩy hỏi lại. Thiếu hội trưởng cực kỳ thông minh, việc này không cần nghi ngờ, sao có thể có tài năng kinh doanh nhiều như vậy, thông minh đến cực điểm như vậy mà lại nói ra được lời nói ngu xuẩn như thế?

Báo thù học viện Kỷ Nguyên?

Việc này... việc này còn vội muốn chết hơn là so với cho ông cụ ăn thạch tín!

"Tôi không đùa", Lam Tuyết lắc đầu: "Các vị, Lam Tuyết biết học viện Kỷ Nguyên rất mạnh, nếu như thương hội Vạn Bảo chúng ta thật sự muốn đối đầu với học viện Kỷ Nguyên cũng là lấy trứng chọi đá, cho nên điều Lam Tuyết muốn là các vị trưởng lão và cung phụng đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công bằng, chỉ đối đầu với Bàng Hoành chứ không phải học viện Kỷ Nguyên".

Lam Tuyết biết rõ, nếu như coi cả học viện Kỷ Nguyên trở thành kẻ địch thì không ai dám đứng ra giúp cô cả.

"Nhưng...", Dư Phương Nhẫn không nhịn được cười khổ, việc này có gì khác biệt sao?

"Ai bằng lòng đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên, Lam Tuyết có thể dâng tặng tiên nguyên mạch cực phẩm, không giấu các vị, trong tay Lam Tuyết có 137 đạo tiên nguyên mạch cực phẩm", Lam Tuyết lại nói.

Dứt lời, rõ ràng rất nhiều trưởng lão và cung phụng đều nháy mắt nóng rực.

Tiên nguyên mạch là đồ tốt, là tài nguyên võ đạo đỉnh cấp, mà tiên nguyên mạch cực phẩm lại càng là đỉnh cấp trong đỉnh cấp.

Rất nhiều cung phụng tuổi nghề cao có mặt ở đó đều tận tâm tận lực một nghìn năm cũng chỉ có thể có được một nhánh tiên nguyên mạch cực phẩm mà thôi!

Mà một mình Lam Tuyết trong tay đã có 137 đạo tiên nguyên mạch cực phẩm, đây đúng là điên mà!

Không ai nghi ngờ Lam Tuyết đang chém gió, nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú kinh doanh của Lam Tuyết quá khủng bố, thân làm thiếu hội trưởng của thương hội Vạn Bảo, đương nhiên cô cũng có việc làm ăn cá nhân riêng, việc làm ăn độc lập của cô cũng tiền vào như nước là cái chắc.
Chương 1055: Cùng thời điểm khác hoàn cảnh, khác hành động

"Ngoài ra, có lẽ các vị đều đã nghe được tin đồn, hai năm trước Lam Tuyết có được một trận pháp môn độc lập, hai năm nay Lam Tuyết đã mời rất nhiều thầy trận pháp tới để nghiên cứu trận pháp môn đó, cuối cùng cũng đã tìm ra, trận pháp môn độc lập đó chính là lối vào một bí cảnh. Dựa trên trận tầng và pháp nhãn của trận pháp môn độc lập đó để tính toán bước đầu thì bí cảnh nơi liên thông cũng là một bí cảnh ít nhất đạt đến nền văn minh cấp bốn. Trưởng lão và cung phụng nào đồng ý đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên để đòi lại công bằng cho chồng tôi thì đều có thể vào trong bí cảnh đó", Lam Tuyết tiếp tục nói.

Ngay lập tức bầu không khí trong sảnh Vạn Bảo càng lúc càng quỷ dị.

Rất nhiều cung phụng và trưởng lão thậm chí đều có chút khí tức mập mờ, cực kỳ thèm muốn.

Lam Tuyết đã lấy hết vốn liếng ra rồi!

Mặc dù, tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo nhìn thế nào cũng đều là đi vào chỗ chết.

Nhưng nếu như thù lao quá đỗi nghịch thiên thì vẫn có người chấp nhận chịu nguy hiểm!

Sau vài lượt hô hấp...

"Lão hủ Triệu Định nguyện cùng đi với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công bằng", một vị lão giả lưng đã hơi còng đứng lên. Đừng thấy ông ta rất già rồi mà coi thường, chính là cảnh giới Tiên Tổ tầng một người thật việc thật đó.

Có điều, khí tức đã quá sa sút, tràn ngập tử khí, rõ ràng thọ nguyên cũng sắp tận rồi, cũng chính vì vậy nên mới dám liều mạng.

Thọ nguyên của ông ta sắp tận, muốn sống tiếp thì võ đạo phải tịnh tiến thêm, nhưng muốn tịnh tiến thì cần cái gì? Không gì khác ngoài tài nguyên võ đạo đỉnh cấp nhất, điểm này, Lam Tuyết có thể cho ông ta.

"Lão hủ Chu Phương đồng ý cùng với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo", lại một vị lão giả nữa đứng ra, ngưng giọng nói.

Tiếp theo đó, đại khái có khoảng bảy tám vị trưởng lão và cung phụng đứng ra. Những người khác thì xin ra về trong sự do dự.

"Việc không thể chậm trễ, lập tức lên đường", Lam Tuyết nghiêm túc nói.

Trong lúc nói chuyện, cô đột nhiên vung tay lên điểm, lập tức, bảy tám cái nhẫn không gian bay đến trước mặt đám người Triệu Định, Chu Phương.

Trong nhẫn không gian, mỗi người có ba đạo tiên nguyên mạch cực phẩm.

"Đây chỉ là một phần nhỏ tiền cọc trước!", giọng nói của Lam Tuyết lớn hơn ba phần.

Đám người Triệu Định có chút hưng phấn.

Lam Tuyết xuống tay quá hào phóng rồi, thậm chí còn hơi khoa trương.

Sự sợ hãi đối với học viện Kỷ Nguyên cũng bớt đi ba phần.

"Cô chủ...", Tiêu Tiêu vẫn muốn khuyên gì đó.

"Tiêu Tiêu, cô ở lại thương hội Vạn Bảo", Lam Tuyết không khỏi dặn dò, tiếp theo, thân hình cô lóe lên, đã tiến vào hư không, ý chí báo thù quá đỗi bức thiết.

Bảy tám người Triệu Định, Chu Phương cũng vội vàng đi theo Lam Tuyết, tiến vào hư không. Hướng về phía học viện Kỷ Nguyên mà đi.

"Cô chủ, việc này... việc này...", Tiêu Tiêu ở lại thương hội Vạn Bảo, mặt cắt không được giọt máu, thất thần chán nản. Cô chủ từ trước tới nay luôn tính toán kỹ càng, trước giờ đều cực kỳ lý trí thông minh, sao có thể đột nhiên lại làm ra việc tự tìm đến cái chết tuyệt đối như vậy chứ?

Rõ ràng là ảo tưởng.

Học viện Kỷ Nguyên sẽ để cô chủ tìm lại công bằng sao?

Cô ta gần như xác định, lần này cô chủ đi ắt sẽ chết.

"Đã có người từng nói, phụ nữ ấy mà, khi đề cập đến người đàn ông mà họ yêu thì đều không còn lý trí, chỉ có sự kích động, hóa ra đúng là như vậy", Tiêu Tiêu thì thào tự nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi.

Cùng trong thời gian đó nhưng tại không gian hư không khác.

Ba người Tô Minh đang dùng tốc độ cực hạn để lên đường, đám người Lam Tuyết cũng giống như vậy, chỉ khác nhau là ba người Tô Minh thì đi về phía tầng Vạn Bảo, còn Lam Tuyết lại đi về phía học viện Kỷ Nguyên.

Sau mấy tiếng đồng hồ.

Ba người Tô Minh cuối cùng cũng đã tới thương hội Vạn Bảo.

Đến nơi sau khi hỏi thăm người trên đường bèn tựa như thuấn di đến thương hội Vạn Bảo.

Cũng không quan tâm đến gì khác.

"Lam Tuyết! Lam Tuyết", Tô Minh dẫn theo Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư đến vùng trời trên không trong trang viên Vạn Bảo, gọi với xuống bên dưới tìm kiếm.

Thanh âm cuồn cuộn.

Tràn ngập sự so lắng.

Trầm bổng khắp cả trang viên Vạn Bảo.

Cùng thời gian đó tại nơi khác, trên một ngọn núi tiên cảnh nào đó trong hư không vô tận xa xôi, đoàn người Lam Tuyết cuối cùng cũng đã đến học viện Kỷ Nguyên trong truyền thuyết.

Học viện Kỷ Nguyên này chính là học viện Kỷ Nguyên hạng B.

Từ xa nhìn lại, học viện Kỷ Nguyên này chỉ là một ngọn núi. Nhưng ngọn núi này quá thần kỳ, nhìn từ xa như ẩn như hiện, như có tiên vụ lượn lờ.

Đập vào mắt đầu tiên là ngọn núi này cao lớn vô hạn, nhìn thêm thì thấy ngọn núi này tựa hồ có vẻ bình thường, phổ thông, thấp bé không nói ra được bằng lời. Nhìn thêm nữa thì ngọn núi này đã không còn là núi nữa, mà như tiên sơn linh phong do vô thượng tiên nguyên ngưng tụ tạo thành.

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là, rõ ràng ở ngay trước mắt, đã tới chân núi rồi nhưng khi đám người Lam Tuyết muốn bước vào trong sơn cảnh thì lại phát hiện ra như hoa trong nước, như trăng trong gương, không thể bước vào được.

Đôi mắt xinh đẹp của Lam Tuyết lóe lên, chấn động tới cực điểm!

Còn đám người Chu Phương và Triệu Định đến thở mạnh cũng không dám, cũng bị chấn động đến mức tinh thần run rẩy.

Đúng lúc này.

Rõ ràng thấy có một người trung niên đột nhiên từ trong tiên sơn cảnh đó bước ra.

Người trung niên này dung mạo xấu xí, khí tức nội liễm, có chút tang thương, có chút tiên khí phiêu diêu. Điều đáng sợ là người này có cảnh giới Tiên Tổ tầng bốn.

Cũng tương đối mạnh mẽ.

Người trung niên này vừa ra khỏi học viện Kỷ Nguyên thì vừa hay nhìn thấy đám người Lam Tuyết.

Lam Tuyết liền chắp tay, lịch sự hỏi: "Tiền bối, ông là trưởng lão của học viện Kỷ Nguyên sao?"

"Cô gái, xin hãy ăn nói cẩn thận, Dương mỗ đây chỉ có chút thực lực thấp kém, e là đến chấp sự ngoại môn của học viện Kỷ Nguyên cũng không đủ tư cách đảm nhiệm, sao dám mơ tưởng tới chức vị trưởng lão? Dương mỗ chỉ là một tán tu, gia môn khói nhẹ, con trai tôi tới bái môn vào làm đệ tử ngoại môn của học viện Kỷ Nguyên, Dương mỗ đây tới thăm thân thôi", người đàn ông trung niên đó hoảng sợ trả lời.

Nói xong, còn chưa đợi cho Lam Tuyết hỏi thêm làm thế nào để vào trong học viện Kỷ Nguyên thì ông ta đã rời đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang