• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596: Các thiên tài hội tụ

Mười người đã nhiều rồi. Bất cứ ai trong họ cũng là yêu nghiệt vô song, là thiên tài tuyệt thế làm nên đủ loại kỳ tích đến thần tích.

Bình thường mười người này cũng không xuất hiện và đều là đệ tử chân truyền. Mà đệ tử chân truyền là gì? Đó chính là người mà sau này cho dù đã tốt nghiệp cũng vẫn có tư cách tiếp tục ở lại làm chấp sự hay trưởng lão của học viện.

Sự xuất hiện của các thiên tài và lãnh đạo của học viện Tiên Lạc khiến trong không gian yên tĩnh lập tức vang lên từng tiếng hít sâu: "Mười người đầu bảng yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc thì đã xuất hiện chín người rồi. Chỉ có hạng nhất là Thương Mang không xuất hiện".

"Thật là một đội hình khủng khiếp. Tôi còn nhớ trong một lần thi đấu giao lưu, học viện Tiên Lạc chỉ có sáu trong mười yêu nghiệt đầu bảng xuất hiện thôi".

"Xem ra lời đồn lần này học viện Thiên Uyên cử Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ ra không phải là vớ vẩn".

"Lần thi đấu giao lưu này hẳn là sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng xem".

"Mẹ nó, bọn mày có cảm nhận được mười đệ tử của học viện Tiên Lạc này chẳng có người nào thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn không!"

"Mạnh ghê, nhất là tên Dư Thiên Hành đứng thứ hai trên bảng yêu nghiệt. Vừa rồi hắn liếc nhìn một cái mà thần hồn tao suýt nát luôn đấy".

"Dư Thiên Hành quả thật rất mạnh. Có tin đồn rằng Dư Thiên Hành đến từ điện Hoàng Tuyền - một trong ba thế lực siêu nhiên lớn đấy. Chẳng qua, vì nguyên nhân nào đó mà hắn bị chèn ép trong điện Hoàng Tuyền. Thế nên hắn mới rời đi và trở thành đệ tử học viện Tiên Lạc".

"Dư Thiên Hành mới 30 ngàn tuổi đã có cảnh giới Thiên Diễn tầng năm rồi đấy! Trời má, chắc cũng chỉ có Phùng Thiên Lệ của học viện Thiên Uyên mới so được với hắn. Còn những người khác, kể cả người vừa bước lên hạng ba trong bảng Tiên Nữ là Hách Liên Tô cũng khó mà là đối thủ của Dư Thiên Hành!"

"Chậc, Dư Thiên Hành đúng là đáng sợ, nhưng đừng xem thường Hách Liên Tô. Phải biết rằng nữ thần Hách Liên mới có 3000 tuổi thôi đó. Còn nhỏ hơn Dư Thiên Hành khoảng mười lần lận. Lúc ở tuổi đó, Dư Thiên Hành vẫn còn thua xa nữ thần Hách Liên cả đoạn".



Ngay sau đó, dưới những tiếng bàn luận đầy kích động và từng đôi mắt kính sợ đầy mong đợi. Đám lãnh đạo và đệ tử của học viện Tiên Lạc tựa như đạp trên mây bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy lên, rồi rơi lên sàn đấu giữa hồ Tiên Lạc.

Sàn đấu rất lớn, ở giữa chia ra làm hai màu, một bên màu đỏ một bên màu lam. Như mọi lần, học viện Tiên Lạc chiếm bên màu đỏ.

Đúng lúc này.

"Ha ha ha ha… Anh Viên, lâu rồi không gặp", một giọng nói sang sảng, hùng hậu, trầm bổng vang lên. Theo sau đó là một đám mây rơi xuống sàn đấu. Ban lãnh đạo và đệ tử học viện Thiên Uyên cũng tới rồi.

Trái ngược với học viện Tiên Lạc là sân nhà nên có nhiều lãnh đạo tới, bên học viện Thiên Uyên chỉ có vài người. Gồm có viện trưởng học viện Thiên Uyên - Triệu Phong Niên, đại trưởng lão - Hà Bất Tồn cùng vài vị chấp sự.

Người mở miệng đương nhiên là Triệu Phong Niên.

Triệu Phong Niên là một người đầu bóng lưỡng, có khuôn mặt xấu xí, mặc áo vải thô sợi đay, nhìn từ bên ngoài thì không làm người ta sợ bằng Viên Châm. Thế nhưng không ai dám coi khinh người này.

Thực tế, tiếng tăm của Triệu Phong Niên ở thế giới Đại Thiên lớn hơn Viên Châm rất nhiều. Nhất là kiếm của ông ta!

Triệu Phong Niên được gọi là "Kiếm Thần Thiên Uyên".

Có lời đồn rằng kiếm ý của Triệu Phong Niên đã tu luyện tới trình độ Phản Phác Quy Chân rồi. Quả thật là khiến người ta sởn tóc gáy.

Ý cảnh từ Nhập Vi đến Linh Động là một ranh giới. Từ Linh Động đến Thăng Hoa lại là một ranh giới nữa. Mà từ Thăng Hoa đến Phản Phác Quy Chân còn là cả một lạch trời.

Cả thế giới Đại Thiên, người có thể tu luyện đến cảnh giới Thăng Hoa xưa nay đã hiếm, càng đừng nói đến Phản Phác Quy Chân. Hơn nữa, còn là kiếm ý có đòn tấn công khủng bố nhất.

Ngoài ra, đừng thấy bề ngoài Triệu Phong Niên xấu xí, thực tế, trong số viện trưởng của bốn học viện lớn chỉ có người này tàn nhẫn nhất.

Viện trưởng của ba học viện lớn khác như Viên Châm thì tới thời đại này đã rất ít khi ra tay. Chỉ có Triệu Phong Niên, dù là thời kỳ nào thì trong tay cũng dính không ít máu tươi.

Đương nhiên, mặc dù Triệu Phong Niên khiến người ta kính nể và sợ hãi nhưng điều đáng chú ý nhất học viện Thiên Uyên phải kể đến mười vị đệ tử. Đặc biệt là cô gái mặc một bộ váy dài tơ tằm màu đen kia, cô ta xinh đẹp tuyệt trần nổi bật như hạc giữa bầy gà. Người đó là Hách Liên Tô.

Vẻ đẹp của Hách Liên Tô là loại khiến người ta mới liếc mắt một cái đã nảy ra ý muốn bảo vệ. Mặt mày quyến rũ, mắt đen trong veo. Rõ ràng mặt mũi lạnh lùng lại vẫn mang đến cho người ta một cảm giác rung động lòng người. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phối hợp với ngũ quan xinh xắn quả thật là hoàn mỹ. Vừa nhìn đã khó quên, quả thật là đẹp đến động lòng người. Không hổ là hạng ba của bảng Tiên Nữ.

Giờ phút này, trong hàng tỷ con người có 90% là đang nhìn chằm chằm Hách Liên Tô. Nhưng Hách Liên Tô lại chẳng tỏ vẻ gì, hiển nhiên là đã sớm quen được nhiều người chú ý rồi.

"Hách Liên sư muội đúng là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm!", người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Hách Liên Tô cười nói. Hắn có dáng người cao to, trong vẻ khôi ngô tuấn tú lộ ra sự sắc bén bá đạo. Người trẻ tuổi này chính là Phùng Thiên Lệ. Hắn đứng chung một chỗ với Hách Liên Tô giống như một đôi trai tài gái sắc, bổ sung cho nhau.

"Phùng sư huynh nói đùa. Một ngày nào đó, vẻ ngoài gì đấy cũng sẽ hóa thành bộ xương khô thôi. Người theo đuổi võ đạo, thực lực mới là quan trọng nhất", Hách Liên Tô nhẹ giọng nói. Giọng nói nhã nhặn lịch sự nhưng lại có cảm giác như em bé. Giọng nói ấy phối hợp với dung mạo và dáng người thì quả thật là hoàn mỹ.

Ngay cả yêu nghiệt siêu cấp có ý chí sắt đá như Phùng Thiên Lệ cũng không nhịn được hơi ngẩn người.

Song, Hách Liên Tô nói thực lực quan trọng nhất thì hắn cũng rất tán thành và kiêu ngạo. Mặc dù Hách Liên Tô cũng là một yêu nghiệt biến thái nhưng vẫn chưa thể sánh bằng hắn.

Phùng Thiên Lệ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, muốn tìm được người kia...
Chương 597: Thi đấu

Nhưng không tìm được nên hơi tiếc nuối.

“Viên huynh, Chu Huyền đâu?”, đúng lúc này, Triệu Phong Niên mở miệng.

Mà Chu Huyền trong miệng của ông ta, cũng là người mà Phùng Thiên Lệ muốn tìm và là người đứng đầu bảng yêu nghiệt của Học viện Tiên Lạc, càng là yêu nghiệt mạnh nhất học viện từ trước tới nay.

Hơn nữa, học viện Tiên Lạc có hơn ba trăm loại thí nghiệm. Sau hàng tỷ năm tích lũy, hơn ba trăm loại thí nghiệm kia hiển nhiên đều có kỷ lục.

Mà hiện giờ, trong hơn ba trăm loại thí nghiệm này, có hơn một trăm kỷ lục đều là của Chu Huyền.

Từ 2000 năm trước, lúc ấy Chu Huyền hơn 700 tuổi cũng đã có cảnh giới Thiên Diễn. Vả lại, còn có thể chiến đấu vượt vài cảnh giới và đã lấy được vị trí đứng đầu bảng yêu nghiệt.

Sau đó, hắn đã biến mất. Cụ thể như thế nào, chỉ có viện trưởng Viên Châm biết.

Chu Huyền gần như đã trở thành một biểu tượng của học viện Tiên Lạc.

“Chu Huyền mà ở đây thì cuộc thi đấu giao lưu này còn có ý nghĩa gì nữa sao?”, Viên Châm vuốt râu, cười nói.

“Hừ”, Triệu Phong Niên hừ một tiếng, nhưng cũng không cãi lại. Tuy Phùng Thiên Lệ cũng cực kỳ biến thái, gần đây cũng có tiến bộ rất lớn. Nhưng nếu nói có thể đánh bại Chu Huyền thì ngay cả ông ta cũng không tin.

“Được rồi, thi đấu giao lưu có thể bắt đầu rồi”, Viên Châm lại nói: “Quy tắc cũ?”

“Đương nhiên”, Triệu Phong Niên gật đầu không chút do dự.

Cái gọi là quy tắc cũ, chính là quy tắc thi đấu giao lưu của ngày xưa.

Mười chọi mười, mỗi người một trận. Cuối cùng, bên nào thắng hơn năm trận thì thắng.

Mặt khác, mười đệ tử thi đấu giao lưu, một người chỉ có thể thi đấu một lần.

Còn chuyện ai đấu với ai, ai ra đấu trước, đấu sau, có thể tự mình quyết định.

Đương nhiên, bởi vì sự quen biết giữa hai học viện cho nên nhiều khi các đệ tử đều tự mình lựa chọn đối thủ thi đấu giao lưu, có nhiều người còn là đối thủ cũ.

“Tôi trước”, một thanh niên hai tay đeo bao tay kim loại của học viện Thiên Uyên nóng lòng muốn thử. Hắn mặc một bộ đồ võ đơn giản, dáng người cao to, bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy rất ngông cuồng, bá đạo đầy nhiệt huyết.

Nhưng mà, thực tế người này cũng chỉ là người yếu nhất trong mười đệ tử của học viện Thiên Uyên. Tất nhiên là yếu thì giao lưu trước, cuối cùng mới đến kẻ mạnh để áp chóp.

Thanh niên tiến lên một bước, đứng giữa sàn đấu.

“Tôi là Phương Hồn!”, thanh niên hét lên vang dội, đinh tai nhức óc. Đường nét khuôn mặt hắn đầy rắn rỏi, da dẻ hơi ngâm đen, đôi mắt cực kỳ sáng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía một đệ tử mập lùn giữa mười đệ tử của học viện Tiên Lạc: “Chương Mục, còn không lăn lên đây!”

Quả nhiên, có đối thủ cũ.

Chương Mục, cũng là cao thủ quyền đạo. Hơn nữa, càng hiếm thấy là, Phương Hồn và Chương Mục đều là con dòng chính của nhà họ Phương và nhà họ Chương - hai thế lực đứng đầu ở Tốn La Thiên.

Trước đây khi chưa gia nhập hai học viện, hai người chính là kẻ thù không đội trời chung. Hiện tại thì còn hơn thế nữa.

“Tao sợ mày chắc?”, Vốn Chương Mục đã đầy đặn, chợt như muốn nổ tung, khí thế khủng bố mạnh mẽ phóng thẳng lên cao. Hắn ta giẫm một cái, để lại một bóng mờ, cả người đã phóng đến trước mặt Phương Hồn, dứt khoát.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Đấm tới.

Mà hiển nhiên Phương Hồn đã đoán ra từ trước, cũng ra quyền.

Hai người cứng chọi cứng, từng quyền nện vào thịt, nện vào hư không tạo thành những mảnh hỗn độn.

Từng quyền đều tản ra quyền ý tinh khiết.

Sức mạnh như sao băng bắn tung tóe bốn phương tám hướng, khiến người ta vừa sợ vừa phấn khích.

Hai người cũng cùng một cảnh giới, đều là Thiên Diễn hậu kỳ.

Ngang tài ngang sức.

Chiến đấu ác liệt một hồi, chắc khoảng nửa tiếng thì cả hai mới dừng lại. Phương Hồn nhỉnh hơn một chút, học viện Thiên Uyên thắng trận này.

Kế tiếp, trận thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... Tiến hành đâu vào đấy, cũng rất đặc sắc.

Dẫu sao, cảnh giới Thiên Diễn mà đấu tay đôi thì cũng rất kích thích.

Với lại, đều là yêu nghiệt siêu cấp, nên có đủ loại mánh khóe. Những loại thể chất đứng đầu mà bình thường khó mà trông thấy đều xuất hiện và cả những thần thông kinh khủng, bí pháp càng giống như củ cải trắng. Thậm chí ngay cả vũ khí cũng không thấp hơn Đạo Khí.

Dù sao đúng là rất đặc sắc, khiến gười xem trố mắt cứng lưỡi, chốc chốc lại hít sâu một hơi, chốc lại lại reo hò.

Liên tục đấu bảy trận liền, học viện Thiên Uyên thắng bốn trận, học viện Tiên Lạc thắng ba trận, gần như là ngang tài ngang sức.

Mà kế tiếp, còn có ba trận, đây mới là mấu chốt quyết định thắng bại cuối cùng.

Hơn nữa, ba trận kế tiếp cũng đều là những trận khiến người ta vô cùng chờ mong. Như là Hách Liên Tô, Phùng Thiên Lệ và Dư Thiên Hành đến bây giờ cũng chưa hề ra tay.

“Trận thứ tám này, Diêu Cương, cậu lên đi”, Triệu Phong Niên chỉ đích danh.

Diêu Cương là người đàn ông mặc đồ đỏ thiên về hung ác và nham hiểm, hai tay cầm kiếm, khí tức trên người khiến người khác cảm giác khó chịu. Nhưng thực lực gã rất mạnh, là Thiên Diễn tầng bốn.

“Vâng”, Diêu Cương gật đầu, đáy lòng lại buồn bực.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Còn lại ba trận, gã cảm thấy mình có thể đánh trận thứ hai áp chót.

Chắc chắn trận cuối cùng là Phùng Thiên Lệ. Nhưng kết quả... Gã lại đấu trận thứ ba từ dưới đếm lên!

Vậy Hách Liên Tô sẽ đấu trận thứ hai áp chót!

Cho thấy, ở trong mắt viện trưởng thì gã không bằng Hách Liên Tô.

Điều này làm Diêu Cương khó chịu.

Tuy khoảng thời gian trước sức mạnh của Hách Liên Tô đột nhiên tăng mạnh, thậm chí còn đứng thứ ba trong “bảng Tiên Nữ”. Nhưng chỉ nói về sức mạnh thì gã cảm thấy mình chẳng thể nào kém hơn Hách Liên Tô được.
Chương 598: Hách Liên Tô ra trận

Đương nhiên, khó chịu thì khó chịu, cũng chỉ có thể nhịn.

Cùng lắm thì lát sau trút giận lên đệ tử của học viện Tiên Lạc.

“Tiết Kinh, cậu lên đi”, Viên Châm cũng lên tiếng.

Quyết định này khiến những người ủng hộ học viện Tiên Lạc hơi sốt ruột.

Bởi vì tuy Tiết Kinh mạnh, cũng rất nổi tiếng, có thể dùng để đối chiến với Diêu Cương, nhưng cũng không an toàn.

Một khi học viện Tiên Lạc thua trận này tức là thua năm trận, mười trận mà thua mất năm, nói cách khác, cùng lắm là hòa chứ tuyệt đối không thể thắng.

“Vâng”, khuôn mặt Tiết Kinh không hề có cảm xúc, chẳng chút do dự đứng ra.

“Vút!”

Vừa bước lên đã ra tay.

Vô cùng dứt khoát.

Mà hắn vừa ra tay, đám đông có mặt tại hiện trường bỗng nhiên trố mắt nhìn…

Quá sốc!

“Đây là “Tiên Lạc kiếm” của học viện Tiên Lạc, là bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, vậy mà Tiết Kinh… lại tu luyện thành công?”

“Vãi nồi! Sốc quá!”

“Giấu kỹ thật!”



Trong một tràng cảm thán…

“Cậu…”, thậm chí Diêu Cương còn chưa thấy rõ đường chuyển động của nhát kiếm này, sau đó chỉ thấy hai tay đau nhức, kiếm trong tay rơi xuống đất.

Ngay sau đó, mới cảm giác hoa mắt mà lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề trước cổ.

Gần như chỉ cách cổ họng 10cm thì dừng lại.

Suýt nữa là chết rồi.

Diêu Cương không thở nổi.

Sắc mặt trắng bệch…

“Hay cho một chiêu “Tiên Lạc kiếm”, Tiết Kinh, khá lắm”, trong bầu không khĩ tĩnh lặng, Triệu Phong Niên nhìn Tiết Kinh, sau đó cười ha ha khen ngợi.

Phùng Thiên Lệ và Hách Liên Tô nheo mắt, ngó Tiết Kinh đăm đăm.

Khiếp sợ không thôi.

Hai người đang nghĩ, nếu là bọn họ, liệu có thể là đối thủ của Tiết Kinh không?

Người tài của học viện Tiên Lạc thật sự vẫn còn rất nhiều.

Nào Chu Huyền rồi Dư Thiên Hành, bây giờ lại thêm Tiết Kinh.

Xung quanh, biển người đông nghìn nghịt cũng hết sức kinh ngạc.

Hai chữ Tiết Kinh lập tức ghi vào trong tâm trí mọi người. Tưởng tượng thôi cũng biết, kể từ hôm nay sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.

“Tiên Lạc kiếm” xuất thế một lần nữa, sẽ lại là một huyền thoại.

“Trận thứ chín, Hách Liên Tô, cô lên đi”, Triệu Phong Niên hít sâu một hơi, nói: “Phải thắng!”

Hách Liên Tô bước ra giữa sàn.

“Cao Lâm, không cần nương tay”, Viên Châm liếc nhìn một thanh niên gầy gò phía sau rồi nói.

Thanh niên gầy ốm này là người chột mắt.

Vẻ ngoài hơi xấu xí.

Nhưng mà, gã lại là Thiên Diễn tầng bốn.

Hơn nữa còn là Thiên Diễn tầng bốn với khí tức ổn định không gì sánh được. Thậm chí, nếu cảm nhận một cách cẩn thận, người này có thể đột phát đến tầng thứ năm bất cứ lúc nào, chẳng qua vì sự ổn định của cảnh giới nên luôn bị dằn xuống.

Lại nhìn sang Hách Liên Tô, cô ta chỉ là Thiên Diễn tầng ba đỉnh phong.

Chỉ riêng cảnh giới, Hách Liên Tô đã thua xa.

Có điều…

“Hách Liên Tô!”

“Hách Liên Tô!”

“Hách Liên Tô!”



Hách Liên Tô rất nổi tiếng.

Nổi tiếng đến mức đáng sợ.

Phải biết đây là Tiên Lạc Thành.

Là sân nhà của học viện Tiên Lạc.

Nhưng giờ phút này, khi Hách Liên Tô và Cao Lâm đánh nhau, gần như trong 10 khán giả thì có 9.9 người đang gọi tên Hách Liên Tô.

Hơn nữa còn là kiểu hét điên cuồng si mê.

“Tiếc rằng Hách Liên Tô không phải đệ tử học viện Tiên Lạc chúng ta”, Viên Châm lẩm bẩm, khá là tiếc nuối, đừng coi thường sự tồn tại của một tiên nữ đứng thứ ba bảng. Chỉ dựa vào một mình Hách Liên Tô, có thể nói, trong hàng chục ngàn thậm chí hàng trăm ngàn năm qua, học viện Thiên Uyên không thiếu nguồn đệ tử đỉnh cấp, có rất nhiều yêu nghiệt trẻ tuổi đã gia nhập học viện Thiên Uyên vì ngưỡng mộ Hách Liên Tô.

“Mời”, thế nhưng Hách Liên Tô cũng không bị tiếng hò reo dữ dội kia ảnh hưởng đến tâm trạng, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn chằm chằm vào Cao Lâm, không hề có ý coi thường mà ngược lại rất nghiêm túc.

“Mời”, Cao Lâm cũng nói một chữ mời, sau đó, một thanh đao liền xuất hiện trong tay.

Trên đao có chín cái vòng.

Toàn thân đen như mực.

Trên thân đao còn có các loại đường vân con chữ cổ xưa.

“Không gian trọng lực! Hiện!” Cao Lâm cầm đao quát khẽ một tiếng, ngay sau đó, vô số ánh sáng lấp lánh hạ xuống, bao phủ đài chiến đấu.

Trong tiếng quát lên.

Chỉ thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đáng sợ chợt đổ ập xuống.

Đặc biệt là những nơi gần sàn đấu.

Không gian trọng lực trong truyền thuyết ư?

Đây là một loại thiên phú.

Trong lúc chiến đấu, nếu thi triển nó có thể làm giảm mạnh tốc độ, cường độ tấn công… của kẻ địch. Không gian trọng lực gần như có thể suy yếu 30% hoặc thậm chí 50% sức chiến đấu của đối phương.

Vậy bản thân thì sao? Vì không gian trọng lực do chính Cao Lâm thi triển, nên khi Cao Lâm đứng giữa nó, chẳng những không bị ảnh hưởng mà ngược lại, nó còn trở thành trợ thủ của gã, sức chiến đấu của gã có thể tăng lên 10% đến 20%.

Một giảm một tăng.

Khá khoa trương.

Cũng vì lý do này, không gian trọng lực là một loại thiên phú cực kỳ hiếm có và trân quý.

Cao Lâm vừa xấu xí vừa không nổi tiếng, vậy mà lại có được thiên phú thi triển không gian trọng lực?

Trong phút chốc, vô số người sững sờ.

Đến cả những người đang hò hét cũng im bặt.

Từng đôi mắt trợn to như muốn lọt tròng.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu.

Thoáng chốc, sau khi thi triển không gian trọng lực…

“Vèo!”

Cao Lâm lật đao lại, giơ tay lên quát: “Đại Hoang Trảm Vân Đao!”

Gã vừa quát xong.

Một thanh đao như được mời ra từ trong năm tháng thái cổ.

Lưỡi đao đen sì.

Mang theo khí tức thái cổ vô tận.

Nương theo đó là đao ý mạnh mẽ đạt đến cảnh giới bán bộ Thăng Hoa.

Lưỡi đao bổ xuống, dần phóng to, trong phút chốc, bầu trời cũng bắt đầu ngả tối, hư không và không gian liên tục sụp đổ.

Sức mạnh đáng sợ và bá đạo ngưng kết rồi lại ngưng kết.

Cực kỳ mạnh mẽ.

Chiêu “Đại hoang trảm vân đao” này là một trong những võ kỹ đỉnh cấp của học viện Tiên Lạc, cũng rất nổi tiếng. Mặc dù không sánh bằng “Tiên Lạc Kiếm”, nhưng cũng là của quý trong mắt đao tu.

Đương nhiên không dễ tu luyện, trước hết cần phải gom đủ khí tức thái cổ.

Trong thời đại này, khí tức thái cổ chẳng dễ tìm chút nào.

Ngay cả khi tìm được cũng không dễ hấp thu như vậy.

Cao Lâm, giấu bài kỹ thật!

Ngay cả Triệu Phong Niên cũng khẽ nhíu mày.
Chương 599: Luân Hồi thần đồng

Thế nhưng.

Ngay tại lúc mọi người đều cảm thấy Hách Liên Tô rơi vào nguy hiểm.

Hách Liên Tô lại mặt không đổi sắc.

Chỉ là đôi con ngươi trong veo lanh lợi kia bỗng nhiên nhướng lên.

Con ngươi xoay tròn lưu chuyển sắc tím.

Như thể có một vực thẳm dâng lên từ trong đôi mắt ấy.

Tiếp đó...

Một luồng khí tức màu tím giống như sương khói tràn ngập trong đôi mắt một cách quỷ dị.

Sau đó.

Khí tức màu tím gợn sóng...

Trước khi hàng trăm triệu người có mặt kịp phản ứng lại, cùng với khí tức màu tím bập bềnh, trọng lực trên đài chiến đấu bắt đầu dao động run rẩy!!!

Sau đó trường hấp dẫn vỡ ra thành nhiều mảnh.

Không chỉ như vậy, khí tức của Hách Liên Tô cũng điên cuồng tăng vọt.

Đặc biệt là đôi mắt, luân hồi vô tận, sâu hút như vực thẳm, ánh mắt quét tới đâu, dường như có thể nhìn thấu mọi thăng trầm của thế gian, luân hồi vạn vật… đến đó.

Cô ta đột nhiên giương mắt, trong thoáng chốc khóa chặt ánh kiếm ‘đại hoang Trảm Vân Đao’ kia.

Trong nháy mắt tốc độ của đường đao liền giảm xuống.

Nó giống như bị kéo vào đầm lầy.

Hách Liên Tô vậy… vậy… vậy mà dễ dàng tiếp lấy?!!!

Trời ạ.

Hiện trường chết lặng.

Kinh ngạc đến ngẩn người.

Họ đều là lần đầu tiên được chứng kiến Hách Liên Tô sử dụng ‘luân hồi thần đồng’, quả thực quá chấn động.

Hơi thở của Diêu Cương như ngưng trụ, lửa giận cùng sự bất mãn trong lòng cũng tiêu tan.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao viện trưởng lại muốn Hách Liên Tô trấn áp trận thứ hai, mà bản thân sẽ tham gia trận thứ ba.

Hách Liên Tô quá mạnh.

Đặc biệt là một chiêu ‘luân hồi thần đồng’ kia, quá mạnh mẽ.

Một giây tiếp theo.

“Rắc rắc rắc...", đường đao của 'đại hoang Trảm Vân Đao’ kia hoàn toàn vỡ nát.

Nhưng Cao Lâm chưa thua cuộc.

Hắn vẫn còn những tuyệt chiêu còn mạnh hơn.

Nhưng sự xem trọng dành cho Hách Liên Tô cũng đã đạt đến mức vô cùng nghiêm trọng.

Hách Liên Tô cũng gần như vậy, thật ra vừa rồi trông cô ta có vẻ ung dung, nhưng để thi triển được ‘luân hồi thần đồng’ cũng không dễ dàng như vậy.

Khẽ hít một hơi thật sâu, Hách Liên Tô chuẩn bị dẫn đầu tấn công.

Nhưng đúng lúc này.

Bỗng nhiên.

Có tiếng bước chân vang lên.

Truyền tới một cách khó hiểu.

Lọt vào tai tất cả mọi người.

Bất giác vô số người nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.

Lại thấy một người thanh niên tay giữ một thanh kiếm đang chậm rãi bước trên mặt nước hồ Tiên Lạc, tiến về phía đài chiến đấu.

Ai cũng không không ngờ tới biến cố đột ngột này.

Suy cho cùng, ai cũng biết đài chiến đấu là nơi hai học viện võ đạo lớn tới giao lưu.

Người xem không được phép bước vào.

Người thanh niên với cảnh giới Bất Tử tầng năm này điên rồi chăng?!!!

Ài, còn trẻ tuổi như vậy, độ tuổi 20, quá trẻ.

Nếu tính tuổi, Bất Tử tầng năm cũng được coi là một yêu nghiệt tuyệt thế rồi.

Nhưng những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là chắc chắn não của người thiếu niên này bị úng nước rồi.

Cậu như vậy là đang khiêu khích học viên Tiên Lạc và học viện Thiên Uyên đó!

Trái lại vẫn có người nhận ra Tô Minh...

Tư Sùng Tuấn.

Tư Sùng Tuấn, kẻ chỉ có thể đứng ngoài cuộc quan sát trừng to mắt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, trong lòng hắn liên tục gào thét vài câu chết tiệt.

Hắn tận mắt nhìn thấy Tô Minh nhảy xuống vách núi Vấn Thiên.

Kết quả...

Còn có thể sống sót quay trở lại????

Giây tiếp theo.

Tô Minh vậy mà bước lên đài chiến đấu.

Hơn… hơn… hơn nữa, còn đi thẳng tới trung tâm đài.

Đến giữa Hách Liên Tô cùng Cao Lâm đang giao tranh.

Trên thực tế, vừa rồi khi hắn nghe thấy tiếng bước chân, thấy bóng người đạp trên mặt nước mà tới muốn gây rối, Viên Châm liền ra hiệu bằng mắt cho một vị chấp sự ngoại vụ của học viện Tiên Lạc, muốn ông ta ngăn chặn xử lý.

Chẳng ngờ...

Chấp sự ngoại vụ vốn tưởng rằng sự việc rất đơn giản.

Nhưng lại không ngăn cản lại.

Rõ ràng khi thấy bóng lưng của người thanh niên kia có thể bước lên ngăn chặn nhưng lại phát hiện ra, hình dáng của cậu ta vậy mà biến mất.

Lại dõi mắt tìm kiếm thì đã đứng sừng sững trên đài chiến đấu rồi.

Vô cùng kỳ quái, chấp sự ngoại vụ đó thực sự có chút sửng sốt.

“Chuyện là, hai người định đánh nhau thì đợi một lát, tôi có chút chuyện riêng, phải giải quyết trước”, trong bầu không khí vắng lặng, dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người, Tô Minh hết liếc mắt nhìn Hách Liên Tô lại quay sang nhìn Cao Lâm, nhàn nhạt nói.

Trời ạ!

Đám đông có mặt nghe được lời này thì khí huyết như muốn ngược dòng.

Họ đều không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tên nhóc đó… đây là muốn nghịch thiên mà!

Cưỡng chế gián đoạn cuộc giao lưu giữa hai học viện lớn, chỉ vì cậu muốn xử lý chuyện riêng????

Hách Liên Tô cũng sững người.

Nhưng ngay lập tức cô ta liền phản ứng lại.

Tiếp đó là cơn giận ngút trời, đôi mắt đẹp như muốn bắn ra tia lửa.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô ra vừa rồi không hề dễ dàng mới tích trữ được năng lượng, thi triển ra một chiêu ‘luân hồi thần đồng’...

Kết quả lại bị Tô Minh cứng rắn chen ngang.

Phải biết rằng với thực lực hiện tại của cô ta, thi triển ra ‘luân hồi thần đồng’ là điều không dễ dàng, nhưng lại bị cắt ngang giữa đường, nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi muốn thi triển một lần nữa là rất khó.

“Anh…”, trong cơn nóng giận, Hách Liên Tô thực sự muốn lớn tiếng mắng chửi gì đó.

Thế nhưng, còn chưa đợi cô ta quát tháo.

“Xuỵt, im lặng chút”, Tô Minh vậy mà ngắt lời cô ta, nở một nụ cười, thổi thổi ngón trỏ, làm động tác im lặng

“Tôi…”, lồng ngực Hách Liên Tô phập phồng, càng thêm phần bực bội, đôi mắt đẹp cũng theo đó càng lạnh hơn, sao còn có thể nghe được lời của Tô Minh, trực tiếp muốn chửi người.

“Hả? Bảo cô yên lặng chút, cô nghe không hiểu tiếng người à?”, tuy nhiên lần này Hách Liên Tô còn chưa kịp thốt ra lời chửi rủa, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đất trời như sụp đổ, ập xuống người cô ta.

Cô ta không cần phải mở miệng nói chuyện nữa.

Ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Nguy hiểm tột cùng giữa sự sống và cái chết điên loạn ùa tới.

Loại áp lực đó khiến thân thể cô ta run lên, nếu không phải ‘luân hồi thần đồng’ đang liều mạng phản kháng, cô ta xém chút đã quỳ rạp xuống nền đất hoặc bị đàn áp tới nằm sụp xuống đó rồi.

Trong chốc lát, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Hách Liên Tô tái mét, đôi mắt mang theo sự rung động cùng kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như người đang đứng trước mặt mình là ma quỷ vậy.

“Muốn chết!!!”, Cao Lâm ngược lại vào lúc này càng thêm phần lưu loát, trận đấu bị cắt ngang, cộng thêm hành động vừa rồi của Tô Minh quả là đang khiêu khích học viện Tiên Lạc, lúc này dưới ánh mắt của hàng trăm triệu người, quản lý cấp cao cùng các tiền bối vì thể diện không thể ra tay, tất nhiên phải giết chết tên nhãi này nhưng chỉ những học viên như họ mới có thể làm được, hắn không nói hai lời liền nhấc tay, thanh trảo đao kia liền không hề cố kỵ mà chém về phía Tô Minh.
Chương 600: Thể bất bại đại nhật

Dùng sức lực toàn thân.

Không hề kìm nén sức mạnh.

So với một đao trước đó khi đối phó với Hách Liên Tô, chỉ có mạnh chứ không kém hơn.

Lại nhìn Tô Minh, ngay cả liếc mắt nhìn Cao Lâm một cái cũng không.

Cho đến khi đường đao đó đến trước người anh, ngay trước cổ họng.

Đột nhiên, Tô Minh tùy ý vươn ra ngón tay giữa.

Sau… sau đó...

Xuất hiện một màn rung động lòng người nhất.

Đường đao kia!!!

Trực tiếp bị khóa chặt.

Hơn nữa, run rẩy, rên rỉ sợ hãi, hòng giãy dụa nhưng đáng tiếc, không có cơ hội giãy dụa, liền trực tiếp hóa thành mảnh vỡ.

Không chỉ như vậy.

Trong chớp mắt.

Tô Minh lại búng ngón giữa.

Một luồng khí xoáy xuất hiện một cách kỳ lạ.

Sau đó liền biến mất.

Giống như ảo giác.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, thân thể của Cao Lâm run run.

Sau đó dưới con mắt của hàng trăm triệu người, hắn bất ngờ lấy tay bịt lấy cổ họng mình, nhưng che đậy không nổi, cổ họng cuối cùng cũng đứt đoạn...

Bị… bị… cơn lốc đó cắt đứt rồi.

Đôi mắt của Cao Lâm trừng lớn nhìn Tô Minh chòng chọc, sợ hãi cùng tuyệt vọng không thể nói thành lời.

Sự sống dần vụt tắt, Cao Lâm, chết!

Cứ như vậy mà chết đi....

Cao Lâm có bao nhiêu mạnh mẽ, mọi người trước đó đều nhìn thấy… nhìn thấy mà!

Đây là một yêu nghiệt siêu cấp có thể thi triển ra trường trọng lực, có thể tu luyện ‘đại hoang Trảm Vân Đao’ đến cấp độ cao thâm! Còn là cường giả cảnh giới Thiên Diễn tầng bốn đỉnh phong!

Cứ… cứ… cứ vậy chết đi?

Bị một tên nhóc mới tới Bất Tử tầng năm tùy ý giết chết.

“Tôi là Tô Minh, ừm, là tới đây để báo thù. Đương nhiên, trước khi báo thù cũng thuận tiện lên thăm núi”, trong sự im lặng và vô số ánh mắt đờ đẫn, Tô Minh nhìn hướng Viên Châm cùng các quản lý cấp cao của học viện Tiên Lạc cười mà nói: “Tất cả các học viên của học viện Tiên Lạc nghe đây, tôi, Tô Minh, thách đấu với toàn bộ học viện Tiên Lạc, không khước từ bất cứ ai! Cũng không giới hạn số lượng, từng người lên giao đấu cũng được, hay tám mười người cùng lên cũng không sao! Tôi đều nghênh đón… ồ, đúng rồi, chính là loại không chết không ngừng kia!”

Lời này vừa vang lên.

Không gian lại rơi vào chết lặng.

Trong hàng trăm triệu năm qua chưa từng có người dám bới móc tại học viện Tiên Lạc.

Càng không nói đến việc gây rối tại đây.

Mà người thanh niên trước mắt này đâu chỉ dừng lại ở việc gây chuyện????

Một người khiêu chiến toàn bộ học viện Tiên Lạc?

Không chết không thôi?

Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Minh, con ngươi họ như sắp bay ra ngoài, cứng ngắc nhìn chằm chằm, bất động.

Sắc mặt của Viên Châm rất bình tĩnh, ánh mắt cũng yên bình nhìn chằm chằm Tô Minh, trong đôi mắt sâu thẳm là sát ý.

Vừa rồi Tô Minh giết Cao Lâm như thế nào ông ta đều nhìn thấy.

Ở độ tuổi 20 mà thực lực đã đạt tới trình độ này.

Thành thật mà nói, Viên Châm cũng rất chấn động!

Cũng chính vì lẽ đó mà sát ý càng thêm nồng đậm.

“Nếu thực sự không được, học viện Tiên Lạc cũng có thể lấy lớn hiếp nhỏ, trưởng bối, tiền bối, lão quái vật gì đó cũng đều có thể xuất trận. Đương nhiên, trong loại tình huống này, tôi cũng có thể mời tiền bối, trưởng bối của tôi ra tay, bà ấy rất mạnh, nếu như bà ấy muốn giúp một tay, học viện Tiên Lạc có lẽ sẽ trở thành biểu tượng của lịch sử”, Tô Minh quét mắt nhìn Viên Châm cùng những quản lý đang đằng đằng sát ý kia của học viện Tiên Lạc, ý cười càng sâu thêm ba phần.

“Dư Thiên Hành của học viện Tiên Lạc, xin chỉ giáo!”, đúng lúc này, Dư Thiên Hành không nhẫn nhịn nổi nữa, bỗng nhiên ngước đầu, hung tợn quát lên một tiếng.

Cái gọi là ‘chỉ giáo’ lại mang thao sát ý vạn phần.

Dư Thiên Hành giống như một ngọn núi lửa đang chìm sâu trong giấc ngủ, đột nhiên phun trào.

Khí tức rung động.

Không gian xung quanh như bị xé toạc.

Mặt trời trên không bỗng nóng như thiêu.

Ánh sáng vô tận của mặt trời từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua trung gian là hư không và thực không cọ rửa hòa nhập vào cơ thể của Dư Thiên Hành.

Cả cơ thể hắn được bao phủ trong ánh sáng vàng, trong một nhịp thở, giống như đồng hồ trong ngày trọng đại điểm vang, chỉ là âm thanh cũng đủ sức khiến vô số người phải chết ngạt, bị thương nặng.

Thể chất bất bại đại nhật trong truyền… truyền thuyết!

Thần thể đỉnh cấp trong hàng thần thể đỉnh cấp, còn cách thể hỗn độn có lẽ còn một khoảng cách, nhưng so với bán bộ hỗn độn cũng không còn xa nữa.

Thể bất bại đại nhật càng được Dư Thiên Hành phát huy tới tận cùng.

Nhấc tay.

“Tịch diệt hoàng tuyền chỉ’!

Dư Thiên Hành nào còn đường sống sót???

‘Tịch diệt hoàng tuyền chỉ’, một trong những môn võ chấn điện của thế lực siêu nhiên điện Hoàng Tuyền.

Điều khiến người khác phải kinh hoàng là, trong ánh sáng vàng chói lòa của chỉ ấn đó còn ẩn chứa nồng đậm quy luật không gian, quy luật tịch diệt, quy luật hắc ám, ba quy luật lớn hội tụ trong một chiêu này.

Hơn nữa còn cùng được dung hòa vào một cấp võ kỹ.

Thiên tài.

Yêu nghiệt vô song trong những thiên tài.

Càng kinh người hơn là ‘Tịch diệt hoàng tuyền chỉ’ được thi triển dưới sự vận dụng toàn lực của thể bất bại đại nhật.

Mạnh mẽ tới không hợp lẽ thường.

Chỉ vỏn vẹn một chiêu này liền mang tới cho người ta cảm giác anh có thể trong nháy mắt giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Diễn tầng bảy cùng tầng tám.

Ánh mắt của Phùng Thiên Lệ, kẻ đang đứng trên đài chiến đấu cũng mãnh liệt co rút, hắn chắc chắn rằng mình không thể tiếp nổi một chiêu này.

Dư Thiên Hành này che giấu quá sâu.

Đồng thời.

“Học viện Tiên Lạc hết người rồi à? Loại hàng kém cỏi này cũng muốn ‘chỉ giáo’ tôi?”, Tô Minh thờ ơ hỏi vặn lại một câu, khi tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong nỗi run sợ trước thể bất bại đại nhật, sự bạo ngược của ‘tịch diệt hoàng tuyền chỉ’, sự ẩn giấu của Dư Thiên Hàng, cùng thực lực mạnh mẽ mà anh thể hiện… thì Tô Minh lại… lại cảm thấy có chút vô vị.

Vừa dứt lời.

Tô Minh liền tùy ý tung ra một quyền.

Một quyền rất đơn giản.

Không thêm gì, quy luật tử vong, quy luật không gian, tập trung sức mạnh… gì đó anh đều không sử dụng.

Chỉ là sức mạnh thuần túy của 450 triệu kg.

Đúng, 450 triệu kg, trên đường tới học viện Tiên Lạc, anh một hơi nuốt hết hàng chục triệu viên hỏa tinh, cảnh giới võ đạo từ Bất Tử tầng ba nhảy vọt lên đến Bất Tử tầng năm.

Bởi vậy sức mạnh thuần túy được đề cao lên không ít.

Bùm!!!

Một quyền này rơi xuống.

Không hề hoa mỹ.

Nó trông giống như cú đấm của một người bình thường.

Quá gian khó rồi.

“Trốn…”, nhưng sắc mặt của Viên Châm lại điên cuồng thay đổi, ông ta rống lên một tiếng, thậm chí còn muốn ra tay nhưng đã quá muộn.

Dưới sự theo dõi của hàng trăm triệu người.

Rắc!

Đầu tiên là sự vỡ vụn của ‘tịch diệt hoàng tuyền chỉ’, tan vỡ thành hư vô.

Tiếp đó, trong thoáng chốc quyền ấn kia đâm lên người Dư Thiên Hành.

Ánh sáng vàng của thể bất bại đại nhật bao trùm lên cơ thể Dư Thiên Hành trước tiên bị xé vụn, kêu khóc, sau đó cả người nổ thành một màn sương máu.

Cuối cùng, ngay cả thần hồn cũng bị chấn động tới nát tan.

Chết cũng không thể chết thêm một lần nữa.

“Tiếp tục…”, sau cái chết của Dư Thiên Hành, không gian càng thêm tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức không khí cùng không gian đều không lưu động nữa, Tô Minh sờ mũi, cười nói: “Muốn chỉ bảo thì tìm một người mạnh hơn chút tới đi, tên vừa rồi cũng yếu một cách quá đáng đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK