Sau khi Dương Phụng Lăng dập đầu, bèn chờ đợi, mỗi một giây như qua cả năm, trong lòng cũng không nắm chắc. Bởi vì, đây là lần đầu tiên ông ta mời tổ tiên ra mặt.
Thậm chí, đây còn là lần mời tổ tiên ra mặt đầu tiên trong lịch sử Huyền Thanh Tông.
Cuối cùng có thành công hay không thì cũng khó mà nói được!
Dù là Tô Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm về phía cấm địa Huyền Thanh Tông.
Dưới bầu không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua khoảng 10 giây.
Ngay khi Dương Phụng Lăng sắp tuyệt vọng, khiến mọi người cảm thấy lần mời tổ tiên ra mặt này là giả thì đột nhiên!
Ù ù ù...
Không khí trên bầu trời Huyền Thanh Tông chợt trở nên đè nén ngột ngạt rít gào.
Dần dần, có một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời khu cấm địa.
Nó giống như một cơn lốc xoáy vượt cấp 15.
Không khí quanh vòng xoáy ấy còn có màu sắc quái dị, đan xen giữa màu đen và màu tím khiến người ta cảm thấy vừa áp lực vừa khó thở một cách khó hiểu.
"Đây là...", Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cho mời tổ tiên trong truyền thuyết kia... Là thật ư? Các đệ tự Huyền Thanh Tông đang quỳ trên sân đấu võ lập tức kích động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trên bầu trời, mấp máy bờ môi như đang cầu nguyện điều gì đó.
Còn Dương Phụng Lăng thì đỏ lừ cả mặt.
Vài giây sau.
Bỗng dưng, tất cả mọi người trên sân đấu chợt cảm thấy linh khí yếu đi.
Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông chiếm đóng trên núi Đông Tự - một trong những gọn núi có linh khí dồi dào nhất ở Huyền Linh Sơn.
Nơi này quanh năm suốt tháng tràn đầy linh khí, là một trong những lý do mà nhiều thanh niên nằm mơ cũng muốn được vào Huyền Thanh Tông.
Nhưng giờ phút này, linh khí đặc sệt trong không khí lại đang yếu bớt.
Yếu đi một cách điên cuồng.
Chính xác hơn là, có rất nhiều người hoảng sợ phát hiện, linh khí trong không khí đang bị hút đi.
Mà ngọn nguồn chính là cấm địa của Huyền Thanh Tông.
"Nhìn... Nhìn kìa, đó là?", Tiêu Nhược Dư kinh ngạc hét lên.
Chỉ thấy, cơn lốc xoáy đang điên cuồng uốn lượn trên bầu trời cấm địa vậy mà... vậy mà... vậy mà gần như hút đi hơn một nửa linh khí của Huyền Thanh Tông, rồi hiện ra một bóng người.
Một bóng người cực kỳ khổng lồ.
Bóng người ấy lơ lửng giữa không trung và cao hơn trăm mét.
Mỗi một tiếng hít thở giống như sấm sét vào hè.
Bóng người dần dần trở nên rõ ràng.
Hình bóng ấy là một ông cụ mặc áo tím, ông ta chỉ có một cánh tay, dáng người cũng không cao, trông khá xấu, thậm chí có thể nói là rất xấu.
Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!
Thật sự rất mạnh.
Ông ta chỉ đứng lơ lửng giữa không trung thôi đã ép cho toàn bộ dãy núi Đông Tự rên rỉ như gánh chịu động đất.
Trên không, vô số dòng khí màu tím che trời lấp đất bao phủ cả mặt trời.
Bầu trời chợt tối sầm lại như mây đen kéo đến.
Một bán bộ Tôn giả như Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy khó thở thì có thể thấy được áp lực ấy mạnh như thế nào.
"Cảnh giới phía trên của Đoạt mệnh? Đây hẳn là đạt tới cảnh giới Hóa thần. Mà cũng chỉ có Hóa thần mới có thể để lại một luồng thần hồn sau khi chết nhỉ? Tên này cũng đáng để ra mặt đó chứ", Tô Minh lẩm bẩm. Anh đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn ông cụ giữa không trung.
Tô Minh chỉ là tò mò, dù gì thì đây cũng là lần đầu nhìn thấy cao thủ cảnh giới Hóa thần. Tuy chỉ là thần hồn kết hợp với linh khí.
Nhưng đó cũng là một cao thủ cảnh giới Hóa thần hàng thật giá thật.
"Tôi là Trần Thông Vận - Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông, là cậu mời tôi ra?", ông cụ mặc áo tím nhìn Dương Phụng Lăng đang quỳ dưới đất hỏi. Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, lạnh một cách dửng dưng coi rẻ mạng sống.
Quả nhiên theo thời gian trôi qua, linh khí ở tầng Trái Đất đã càng ngày càng giảm bớt.
Vì lý do đó mà tu giả võ đạo cũng ngày càng yếu đi qua từng thế hệ.
Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông có cảnh giới Hóa thần, còn Tam trưởng lão đời thứ 17 hiện nay thì sao? Chỉ là bán bộ Đoạt mệnh, còn bị Tô Minh vặn cổ trong tích tắc, có thể thấy sự chênh lệch ấy lớn như nào.
"Thưa lão tổ, vâng... Là Dương Phụng Lăng mời người ạ!", Dương Phụng Lăng kính cẩn đáp. Ông ta vừa đáp vừa giơ tay chỉ vào Tô Minh nói: "Tên này đánh đến cửa, giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông ta. Còn đánh Đại trưởng lão bị thương nặng. Nay môn phái đã bước vào con đường cùng. Mong lão tổ hãy cứu chúng con cháu".
Trên thực tế, Huyền Thanh Tông vẫn còn một vài cách để đối phó Tô Minh, ví dụ như bảo các đệ tử tự bạo, có lẽ dùng vô số mạng người có thể khiến Tô Minh bị thương. Thế nhưng, cái giá này quá đắt, dù Tô Minh có chết thì cả Huyền Thanh Tông cũng coi như xong đời.
Trần Thông Vận ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh.
Ông ta nhìn anh bằng một ánh mắt soi mói.
Vừa nhìn thì thấy.
"Chưa đến 22 tuổi mà đã là Tôn giả sơ kỳ?", Trần Thông Vận kinh ngạc, sau đó chợt nổi giận.
Là nổi giận với Dương Phụng Lăng.
Ông ta cảm thấy tông chủ đời này của Huyền Thanh Tông đang giỡn mặt mình!
Đánh thức mình chỉ vì đối phó một thanh niên chưa đến 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?
Chương 262: Sức mạnh đáng sợ của Trần Thông Vận
"Thưa lão tổ, tên này là một thiên tài siêu cấp. Tuy cảnh giới không cao, nhưng rất mạnh. Tôi, Đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác bắt tay nhau cũng không phải đối thủ của cậu ta. Cậu ta muốn Đại trưởng lão quỳ xuống dập đầu cho đến chết, không thì sẽ tiêu diệt Huyền Thanh Tông ta", Dương Phụng Lăng vội vàng nói: "Mong lão tổ ra mặt phán xét!"
Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận.
"Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ..."
Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"
Cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.
Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.
Nên vừa hét xong.
"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.
Cần gì phải che giấu thực lực nữa?
Sức mạnh 600 ngàn ký cộng với kiếm ý, kết hợp lực ngưng tụ và quy luật không gian.
Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.
Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.
Nhưng lại vô cùng sắc bén.
Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông.
"Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lẫn chút nghiêm túc.
Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.
Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.
Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.
Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền Thanh Tông bị nó đè nằm sấp xuống đất.
Một chưởng này, cực kỳ mạnh!
Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.
Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.
Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần Thông Vận rồi.
"Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!...", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.
Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.
19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin. Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.
Nhưng Tô Minh...
Vượt xa người bình thường.
19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.
Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.
Kết hợp với nhát kiếm đầu tiên ban nãy.
Tổng cộng 20 nhát kiếm.
"Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.
Ngay lúc này.
"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."
Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần Thông Vận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổ ầm ầm...
Căn bản không ngăn được gì.
20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!
Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.
Sắc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.
Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vẫn xem nhẹ họ.
Đây mà là mạnh gì nữa?
Quả thật vô địch con bà nó rồi!
Bọn họ biết rõ kiếm của Tô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thương nặng. Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.
Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.
Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là... là... là lão tổ quá mạnh!
"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiển nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ. Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!
"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa.
"Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê. Sao có thể biết được thực lực đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên Phương Hà có chút lo lắng và tiếc nuối lẩm bẩm. Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.
Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.
Cũng không có chuyện như giờ.
Sao có thể có kết quả như hiện tại?
Cùng lúc đó.
"Vèo...", Tô Minh sử dụng "Lược Ảnh Bộ" cùng với quy luật không gian.
Liên tiếp 20 nhát kiếm trên không của mình đều bị bàn tay màu tím khổng lồ kia nghiền nát, càng đáng sợ hơn là nó đang bổ về phía anh.
Phải né thôi.
Thế nhưng...
Ngay khoảng khắc Tô Minh vừa giơ chân dùng "Lược Ảnh Bộ" thì chẳng ai nghĩ tới bàn tay màu tím to bự trên trời lập tức ngưng tụ rồi thu nhỏ lại, sau đó tốc độ của nó chợt trở nên nhanh hơn.
Nhanh hơn gấp trăm lần.
Nhanh một cách chóng mặt.
Sắc mặt Tô Minh chợt trở nên tái nhợt.
Bởi vì anh cảm thấy mình đã bị nhắm vào.
Cho dù sử dụng "Lược Ảnh Bộ" kết hợp với quy luật không gian cũng không né được hướng nhắm của một chưởng kia.
"Không né được, vậy trực tiếp đối mặt!", Tô Minh bỗng nhiên dừng lại, xoay người giơ nắm tay lên, đấm về phía trước.
Đương nhiên là dùng hết sức mạnh.
Giây lát đã đánh ra mười quyền.
Anh vừa đấm ra thì chợt cảm thấy một mảnh màu tím bên trên hình thành thế giới màu tím.
Màu tím bao phủ khắp nơi như những đóa mây lựa đạn, chỉ có điều chúng có màu tím mà thôi.
Cánh tay Tô Minh lập tức biến mất.
Cả người anh biến thành một cái xác ướp rách nát đầy máu bay ngược ra ngoài.
Trên đường còn có từng khúc xương gãy rớt xuống từ trên không.
Bay ngược lại khoảng mấy trăm mét Tô Minh mới nện xuống đất.
Sau đó, anh nện xuống đất, hình thành một cái hố sâu mười mét.
Chương 263: Tô Minh thắng
"Khụ khụ khụ...", từng ngụm máu tươi xen lẫn vụn xương trào ra từ trong miệng Tô Minh, cả người anh không có chỗ nào là lành lặn.
Trong ánh mắt Tô Minh tràn ngập sự chấn động.
May là mình.
Chứ là người khác thì đã chết cả chục lần với những vết thương như vậy rồi.
Giờ phút này, kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh như bị khiêu khích, sôi lên sùng sục.
Bùng cháy.
Gào rống.
Tô Minh cảm thấy mình có thể sử dụng thêm được một chút kho tàng huyết mạch nữa.
Đặc biệt là ở khía cạnh lành vết thương, kho tàng huyết mạch giống như BUG, điên cuồng chảy trong cơ thể đến nỗi máu ngừng chảy, thịt nát lành lại, mọc ra xương mới, quả thật như là thần thông của các đấng thần linh.
"Chắc chết rồi nhỉ?", đằng xa, Lữ Chân Tuân thở phào một hơi, lẩm bẩm.
Dương Phụng Lăng cũng cười, nỗi lo trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Nhưng ngay lúc này.
"Thú vị, bị thương thế mà cũng có thể khôi phục, đúng là hiếm thấy!", thần hồn của Trần Thông Vận đứng trên không mở miệng nói, trong giọng nói toát ra vẻ thưởng thức lại có hơi tò mò và kiêng kị.
Cái gì?
Tô Minh vẫn chưa chết?
Nét mặt Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân chợt cứng lại.
Mơ ư?
Đùa gì thế?
Bọn họ đều thấy Tô Minh bay ngược lại thê thảm như nào, vết thương kia thật sự khiến người ta rợn da gà, chắc phải bị Trần lão tổ đánh thành một đống thịt vụn rồi chứ đùa?
Thế mà vẫn chưa chết?
"Huyền Minh Áp Thiên Chỉ!", Trần Thông Vận thưởng thức thì thưởng thức, nhưng ra tay thì vẫn ra tay, nhấn một cái xuống.
Một nhấn này còn mạnh hơn một chưởng kia.
Bởi vì một chưởng kia là tiện tay.
Còn một nhấn này là võ kỹ của ông ta.
Chỉ thấy một ngón tay đen thui lóng lánh như cây cột trông rất sống động, xé rách vòm trời, nhanh chóng phóng to ấn xuống từ trên cao!
Trông cực kỳ đáng sợ!
Trên ngón tay có bóng rồng vờn quanh, tiếng sấm đì đùng kèm theo từng tia chớp giật...
Còn có những bùa ấn biến hóa kỳ lạ lượn lờ xung quanh.
Trên đường nó đi, tuy đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn tiết ra một chút khí thế nghiền nát toàn bộ không gian trên không Huyền Thanh Tông.
Không gian tức thì biến thành mảnh nhỏ, ngay cả dòng chảy hư không cũng xuất hiện.
"Chém cho tôi!", trong sát na ấy, mắt thấy ngón tay ấy sắp ấn đến chỗ Tô Minh thì bỗng dưng anh bước từng bước một đi ra hố sâu, ý chí chiến đấu trên người như ngưng tụ thành thực chất.
Không chút trốn tránh, anh giơ tay lên lại dùng Thiên Vẫn Kiếm.
Lần này, Thiên Vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian. Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!
Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.
Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.
Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.
Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.
Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.
Quả thực là khủng bố.
Kho tàng huyết mạch kia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khô kiệt.
Vèo...
49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.
Cực kỳ điên cuồng.
Không chút do dự.
Bổ thẳng về phía ngón tay khổng lồ máu tím như cây cột kia.
Vừa đụng vào nhau.
Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sau đó.
Ầm...
Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.
Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.
Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.
Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương nặng. Có điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc.
"Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.
Vẫn chưa chết?
Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?
Đùa gì vậy?
Trần Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.
Ông ta chỉ có thể phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.
Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thể đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?
Trần Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ.
"Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.
Lần này, Tô Minh phóng lên cao.
Cái loại bị đánh thức sau khi chết vô số năm, rồi dùng thần hồn để chiến đấu như này.
Ha ha...
Không kéo dài được bao lâu hết.
Ví dụ như cái ông Trần lão tổ này, Tô Minh rõ ràng cảm giác được, sau hai chiêu vừa rồi, khí thế của đối phương đã có chút yếu đi.
Kế tiếp, ông ta sẽ càng ngày càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.
Anh! Thắng chắc rồi!
"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh phóng lên cao, rồi vung Xích Ảnh Kiếm lên, lại chém ra 49 nhát. Đây là chiêu mà anh có thể chém ra nhiều nhát kiếm nhất.
"Cái gì?", Trần Thông Vận thật sự không tài nào tin nổi.
Chân khí của tu giả võ đạo dồi dào như thế ư?
Không cần nghỉ ngơi để khôi phục hả?
Hơn nữa, trong tích tắc đã chém ra 49 nhát kiếm là cái quỷ gì thế này?
Những điều đó hoàn toàn không có khả năng, nhưng trước mắt lại là sự thật.
Cơ thể Trần Thông Vận được hình thành từ linh khí và thần hồn, nhưng lúc này, cũng có thể trông thấy sắc mặt đen như mực của ông ta.
Trần Thông Vận có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, linh cảm của ông ta là thật.
Kế tiếp, hai người lại đánh tiếp.
Tổng cộng đánh 5 chiêu.
Mỗi một chiêu của Trần Thông Vận ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, thần hồn của ông ta biến mất!
Bóng thần hồn màu tím cao to bằng linh khí đứng trên bầu trời đã biến mất!
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào như thế được...", Dương Phụng Lăng ở phía dưới không tài nào chấp nhận được sự thật này. Sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, cả người run bần bật.
Còn Lữ Thanh Thanh thì lại xụi lơ xuống đất, vừa khóc vừa cười như một người điên.
Trên sân đấu võ như một lò luyện ngục.
Yên tĩnh như chết.
Chấn động khôn tả.
Từng đôi mắt trợn to như muốn nứt ra ánh lên sự sợ hãi nhìn chòng chọc vào Tô Minh!
"Thế, tông chủ Huyền Thanh Tông còn ngọc hồn không? Còn thì có thể mời tổ tiên của mấy người ra nữa không?", Tô Minh hỏi một cách nhẹ nhàng như không, nhưng lại tràn ngập tự tin.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.
Chương 264: Cửa ải mới lại xuất hiện
Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
“Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông. Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ. Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi…”, Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.
Đồng thời lúc này…
“Phụp!”, Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó…
Phụp, phụp, phụp…
Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.
Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: “Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!”
Ông ta hét, giọng nói vang vọng.
“Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết. Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy”, Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.
Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: “Ông thì sao?”
Dương Phụng Lăng suýt nữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn.
“Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi. Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?”, Tô Minh cười, hỏi.
“Tôi…”, Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời.
“Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết. Như vậy thì tôi có thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả”, Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: “Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra. Tô Minh tôi quyết không từ chối”.
Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.
Dập đầu lia lịa.
Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.
Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông. Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thể ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.
Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn. Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.
Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ. Họ thấy hoang mang!
“Phải rồi! Có ai có thể dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.
“Tôi… Tôi sẽ đưa cậu đi”, thất trưởng lão của Huyền Thanh Tông là ông lão với dáng người nhỏ gầy ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ. Ông ta run rẩy đứng ra, cung kính đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
“Người anh em họ Tô! Chi bằng nhường lại kho báu vật của Huyền Thanh Tông cho tôi đi?”, nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện.
Xuất hiện rất kỳ dị!
Xuất hiện không báo trước.
Đó là một chàng trai tuấn tú, để tóc dài, mặc áo trắng, cầm quạt nan.
Chàng trai xuất hiện trước mặt Tô Minh và cười nói.
Người con trai đó ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng nhìn từ khí tức thì người này có thể chất đặc biệt, khí huyết sục sôi đến ghê người, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của hắn.
Người này cho Tô Minh cảm giác là còn mạnh hơn Dương Phụng Lăng ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.
Tất nhiên, kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn là mình giết được đối phương trong giây lát.
“Dựa vào cái gì?”, Tô Minh cười hỏi.
Đứng xem kịch hay, sau đó nhảy ra đòi phần?
“Dựa vào việc tôi đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới, tôi họ Thẩm”, người con trai cười với vẻ bỡn cợt.
Người con trai tên là Thẩm Dật.
Hắn là cậu chủ của nhà họ Thẩm ở gia tộc hộ thần ở thượng giới.
Trên thực tế, Thẩm Dật sớm đã nhòm ngó đến bốn thế lực lớn ở hạ giới rồi. Đặc biệt là hắn rất có hứng thú với kho báu vật của bốn siêu thế lực này.
Nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị nên chưa ra tay.
Nghe nói, bốn thế lực ở Huyền Linh Sơn có chiêu thức đánh thức tổ tông.
Quả nhiên hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, đó đúng là sự thật.
Nhưng lại không hề mạnh như hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là yếu.
Ngoài ra, theo cách nói của Dương Phụng Lăng thì chỉ có thể đánh thức một lần.
Ha ha…
Rác rưởi…
Có thể nói, Tô Minh một mình một kiếm có thể đánh nát chiêu thức đánh thức tổ tông của bốn thế lực mà Thẩm Dật luôn kiêng kị.
Lúc này hắn còn gì để kiêng kị nữa?
“Không đủ!”, Tô Minh lắc đầu, nói.
Thượng giới mạnh lắm sao?
“Ông Tân, ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt! Các người mau ra đây!”, Thẩm Dật nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, sau đó đột nhiên lên tiếng.
Ngay lập tức liền có bốn bóng hình từ trong không khí chui ra.
Bốn ông lão đứng ở hai bên của Thẩm Dật.
Khiến người khác kinh ngạc là bốn ông lão đều ở cảnh giới bán bộ hóa thần.
Đúng là kinh khủng!
Kể cả ở thượng giới thì cảnh giới bán bộ hóa thần cũng là siêu cường giả rồi…
Không dám nói là họ có thể tung hoành thượng giới nhưng ít nhiều cũng không có ai dám dây vào.
Thẩm Dật lại dẫn bốn người ở cảnh giới bán bộ hóa thần đến đây.
Hơn nữa bốn người này không phải là thần hồn ngưng tụ và linh khí ngưng tụ mà là tu giả võ đạo thật sự, có thể phát huy hết thực lực của mình. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng, bốn ông lão này nếu đánh đơn thì không kém thần hồn ngưng tụ của Trần Thông Vận trước đó.
Nếu như bốn người hợp lực thì có thể dễ dàng giết được Trần Thông Vận.
Và điều khiến Tô Minh có chút kinh hãi là anh có thể cảm nhận được dường như trên không trung vẫn còn khí tức ẩn hiện khóa chặt mình.
Khí tức này dường như là cảnh giới tạo hóa thật sự, còn mạnh gấp mười lần Trần Thông Vận.
Lúc này Tô Minh trầm ngâm một lúc.
Chương 265: Anh chọn cút đi hay chọn chết
“Lần này thì đủ rồi chứ?”, Thẩm Dật nhướn mày đi hai bước về phía Tô Minh rồi đứng trước mặt Tô Minh vỗ vai anh, khẽ nói vào tai anh: “Người anh em! Đừng thấy không cam tâm! Đúng, cậu đánh được Huyền Thanh Tông nhưng giờ tôi đến chiếm thì đúng là ức hiếp người quá đáng. Nhưng trong thế giới võ đạo này, chẳng phải luôn là cá lớn nuốt cá bé sao? Cậu yếu thì tôi bắt nạt cậu, đó là lẽ đương nhiên rồi, đúng không?”
Thẩm Dật vừa nói xong thì Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh giơ tay lên rồi nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ Thẩm Dật.
“Tôi yếu ư? Tôi không nghĩ thế”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Dật, khẽ nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bị nắm chặt cổ nhưng Thẩm Dật chỉ thu lại ánh mắt hung hãn, sau đó điều khiến người khác vô cùng sửng sốt là hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí còn không giãy dụa.
Thẩm Dật quan sát Tô Minh một mình trấn áp Huyền Thanh Tông nên tất nhiên biết thực lực của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào.
Mặc dù hắn tự nhận mình là thiên tài nhưng cũng phải thừa nhận mình không phải là đối thủ của Tô Minh. Vì vậy lúc này bị mất quyền chủ động, bị Tô Minh xiết chặt cổ, hắn có giãy dụa thì cũng vô ích.
“Người anh em! Tôi thừa nhận là cậu có thể giết được tôi nhưng sau khi giết rồi thì sao? Đám ông Tân đều có mặt ở đây thì cậu có thể sống sót không? Đây là còn chưa nói tôi vẫn còn một người bảo vệ nữa. Chắc chắn cậu cũng cảm nhận được sự tồn tại của người đó chứ?”, Thẩm Dật cười rồi nhìn Tô Minh nói với giọng nghiêm túc.
Nhưng Tô Minh chỉ trầm mặc.
Đám ông Tân ở bên cạnh cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Cậu trẻ tuổi như vậy, lại còn có thiên phú võ đạo, đúng là trăm năm hiếm thấy. Nếu như hôm nay thật sự phải chết ở đây thì chắc chắn cậu sẽ không cam tâm đúng không? Nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện liên quan đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông thôi. Bảo vật có quý đến đâu thì làm gì quan trọng bằng mạng sống?”, Thẩm Dật lại nói, càng nói càng tự tin.
Hắn còn lộ ra vẻ đắc ý đầy bỡn cợt.
Hắn rất thích cảm giác được bắt nạt người khác, rất thích kiểu nắm trọn quyền kiểm soát. Rõ ràng cậu muốn giết tôi nhưng đành phải từ bỏ, thậm chí còn phải đến xin lỗi tôi.
Đây rõ ràng là kiểu nắm đại cục và đùa giỡn lòng người?
“Tô Minh! Đừng kích động!”, cách đó không xa vang lên giọng nói sốt sắng của Tiêu Nhược Dư.
“Hoặc là cút đi, hoặc là chết, anh chọn cái nào?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.
Lời nói vừa dứt thì Thẩm Dật có chút kinh ngạc.
Hắn tưởng rằng Tô Minh sẽ biết sợ mà buông mình ra, nhưng hắn đâu ngờ…
Hắn chau mày, cuối cùng cũng thấy căng thẳng nhưng cũng chỉ một lát thôi. Hắn vẫn tin là Tô Minh không dám làm gì mình.
Trừ khi Tô Minh thật sự muốn tự sát?
“Người anh em! Cứng quá thì gãy đấy!”, Thẩm Dật nói.
Hắn vẫn không tin Tô Minh lại dám giết mình.
Vậy thì làm sao hắn có thể chọn cút đi được?
Nếu như giờ đây lại cun cút rời đi, chưa nói đến kho báu vật mà hắn thèm khát bấy lâu mà nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của cậu chủ Thẩm trong thượng giới cũng bị tổn hại.
Thậm chí, nếu để Mộ Dung Yêu biết được thì mình chưa chắc đã lấy được cô ta.
Ở thượng giới có mười mấy thế lực mạnh, mạnh nhất tất nhiên sẽ là Hoàng Cực cung, còn dưới Hoàng Cực cung phải kể đến nhà Mộ Dung.
Và dưới nữa mới đến lượt mấy gia tộc như nhà họ Thẩm.
Nói tóm lại, kể cả nhà họ Thẩm cũng được coi là mạnh ở thượng giới nhưng vẫn không so được với nhà Mộ Dung.
Cũng chính vì vậy mà 20 năm trước, bố Thẩm Dật đã nghĩ đủ mọi cách để hắn đính hôn với Mộ Dung Yêu- con gái duy nhất của nhà Mộ Dung.
Nhưng nào ngờ, Mộ Dung Yêu đúng là yêu nghiệt chứ không phải người. Ngoại trừ thiếu cung chủ tài năng nhiều năm không xuất hiện ở Hoàng Cực cung có thể so sánh được thì những người khác đều bị chèn ép đến nỗi không thở được.
Ngay cả Thẩm Dật nỗ lực hết cỡ, thiên phú đủ mạnh, 25 tuổi đã đạt cảnh giới bán bộ đoạt mệnh, đây là kỳ tích hiếm có rồi nhưng vẫn không thể so với Mộ Dung Yêu? Ha ha… Mười năm trước, lúc mới 14 tuổi thì cô ta đã ở cảnh giới đoạt mệnh rồi, đúng như câu chuyện cổ tích.
Vậy thì hắn so sánh kiểu gì?
Năm nay Mộ Dung Yêu 24 tuổi, không rõ cảnh giới đến mức nào rồi. Nhưng nghe nói, cô ta đã có thể trấn áp rất nhiều lão quái vật ở thượng giới… Giờ đây mọi người chỉ có thể dùng một từ ‘kinh hãi’ để miêu tả về cô ta.
Không chỉ vậy, Mộ Dung Yêu còn được công nhận là người đẹp số một ở thượng giới, là vẻ đẹp không thể bàn cãi…
Một cô gái xuất sắc khiến người ta phải tự ti, giờ đây lại là vợ sắp cưới của mình thì đúng là áp lực như núi. Nhưng mặt khác, Thẩm Dật lại là người khiến tất cả thanh niên ở thượng giới ngưỡng mộ.
Từ tận đáy lòng, Thẩm Dật vô cùng kiêu hãnh vì vợ sắp cưới của mình là Mộ Dung Yêu.
Mấy năm nay rất nhiều lần hắn muốn sớm kết hôn với Mộ Dung Yêu nhưng tiếc là tất cả đều vô ích. Bởi vì Mộ Dung Yêu chỉ chuyên tâm luyện võ.
Nếu bản thân Mộ Dung Yêu không đồng ý thì không ai ép được.
Thẩm Dật cũng rõ, Mộ Dung Yêu cũng không hề ưng mình.
Nếu như hôm nay Mộ Dung Yêu biết là mình phải cun cút rời đi, còn không làm gì được thằng nhóc ở hạ giới thì sẽ chê mình và hủy hôn với mình cũng nên.
Vừa nghĩ đến việc cô ta hủy hôn với mình thì Thẩm Dật liền dẹp đi suy nghĩ nhận thua ban nãy.
“Vậy là anh chọn cái chết chứ không cút đi? Vậy thì tôi sẽ giúp anh”, Tô Minh nói, dường như đang quyết định tối nay ăn cá hay ăn thịt lợn vậy.
Nhưng Tô Minh không hề có ý đùa.
Lời nói vừa dứt thì cánh tay Tô Minh dùng lực.
Thẩm Dật cảm nhận được rất rõ sức mạnh khủng khiếp từ tay của Tô Minh.
Lực mạnh khiến hắn ngạt thở.
Hai tròng mắt Thẩm Dật co lại, nhìn gắt gao Tô Minh mà không dám tin.
Đó là vẻ kinh ngạc mà không thể dùng lời gì diễn tả.
Tô Minh thật sự… Thật sự muốn giết mình? Thật sự dám giết mình?
Lúc này, ngoài sự chấn động thì trong đầu Thẩm Dật hoàn toàn trống rỗng.
Hắn ngây người ra…
Nhưng…