• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Thu hoạch lớn từ kho báu vật

“Cô Mộ Dung có chuyện gì xin cứ nói!”, Thẩm Hạc Quang bỗng nhiên có dự cảm không lành.

“Từ hôn!”, Mộ Dung Yêu không do dự mà trực tiếp thốt ra hai chữ.

Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Sắc mặt Lý Tiên Chi tái nhợt, sau đó là đỏ ửng lên, đó là sự sỉ nhục lớn.

Từ hôn?

Chết tiệt!

Có phải nghĩ rằng cô tài giỏi còn con trai Thẩm Dật của tôi kém cỏi lắm không?

Còn Thẩm Hạc Quang đứng phắt dậy, sắc mặt sầm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn Mộ Dung Yêu, nói: “Cô Mộ Dung! Có những câu nói phải nghĩ kỹ rồi hãy nói đấy nhé!”

“Tôi nghĩ kỹ rồi!”, không ngờ đứng trước việc khí tức bị khóa chặt nhưng Mộ Dung Yêu không hề dao động.

Trong lúc yên tĩnh, Mộ Dung Yêu đã hóa giải khí tức của Thẩm Hạc Quang.

“Cô… Cô đã ở cảnh giới hóa thần rồi sao? À không, cảnh giới hóa thần hậu kỳ?”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang biến đổi, nói.

Ông ta có chút đờ đẫn. Ông ta cứ nghĩ mình đã đánh giá cao Mộ Dung Yêu rồi nhưng đâu ngờ mình vẫn đánh giá thấp cô ta.

Đánh giá cô ta quá thấp!

Ở độ tuổi này mà đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ rồi sao?

Đúng là trước nay chưa từng có!

Hơn nữa, Mộ Dung Yêu còn có sức chiến đấu siêu cấp. Biết đâu thực lực còn vượt qua cả những người ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.

Không chỉ có Thẩm Hạc Quang ngây người ra mà mấy vị trưởng lão khác cũng vậy, họ bị hù dọa suýt ngạt thở.

“Tôi muốn từ hôn không phải vì muốn sỉ nhục nhà họ Thẩm, Thẩm Dật cũng rất ưu tú nhưng tôi và anh ta không cùng một thế giới. Còn một thời gian nữa là tôi tu luyện thành công và về với gia tộc ban đầu của tôi rồi”, Mộ Dung Yêu lại nói.

Cái gì?

Câu nói này của Mộ Dung Yêu đã cho mọi người biết hai thông tin.

Thứ nhất là Mộ Dung Yêu sắp tu luyện thành công và lên cảnh giới?

Thứ hai là, Mộ Dung Yêu không phải người của gia tộc hộ thần nhà Mộ Dung mà đến từ gia tộc võ đạo khác?

Hai thông tin này khiến lửa giận trong lòng Thẩm Hạc Quang lập tức vơi đi một nửa.

Người này không thể dây vào được.

Đồng thời Mộ Dung Yêu cũng coi như đã đưa ra được lý do từ hôn chính đáng nên cũng coi như nể mặt nhà họ Thẩm rồi.

Đúng lúc này…

Thẩm Hạc Quang đột nhiên chau mày, bởi vì ông ta cảm nhận được bùa hộ mệnh truyền tin đến.

“Là ông Mộc!”

Rất nhanh, Thẩm Hạc Quang nhận được thông tin của Thẩm Mộc.

Sau đó…

“Không…!”, Thẩm Hạc Quang hét lên rồi sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, một tay ôm ngực, máu tươi phụt ra.

“Không thể nào!”, Thẩm Hạc Quang thất thần, nụ cười đầy thê thảm.

“Ông à! Xảy ra chuyện gì vậy! Ông đừng dọa tôi chứ…”, Lý Tiên Chi sốt sắng hỏi, vội lấy khăn ra lau máu trên miệng Thẩm Hạc Quang.

“Gia chủ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, đại trưởng lão cũng hỏi.

Ngay cả Mộ Dung Yêu cũng thấy ‘hứng thú’ mà nhìn về phía Thẩm Hạc Quang.

“Dật Nhi! Dật Nhi của tôi! Dật Nhi của tôi!”, Thẩm Hạc Quang lớn tiếng gào thét, nước mắt tuôn rơi, khí tức toàn thân sục sôi, như sắp rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma…

“Dật Nhi…”, Lý Tiên Chi ngây người ra, sau đó ngất đi.

Còn đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của nhà họ Thẩm cũng lắc đầu mạnh, nói: “Không thể nào! Có ông Mộc ở đó thì có kẻ nào có thể giết được cậu chủ chứ?”

Sắc mặt Mộ Dung Yêu càng trở nên kỳ dị.

Thẩm Dật chết rồi?

Hơn nữa lại chết khi có sự bảo vệ của Thẩm Mộc, vị trưởng lão nhiều đời của nhà họ Thẩm?

Cô ta cũng hiểu biết vài phần về Thẩm Mộc, đó là người có thực lực vô cùng mạnh.

Ngay cả cô ta cũng không dám chắc là hiện giờ mình có thể đánh bại được ông ta hay không?

Về lý mà nói thì hiện giờ không có kẻ nào có thể giết chết Thẩm Dật ngay trước mặt Thẩm Mộc được.

Kỳ lạ thật!

“Đối phương không những giết chết Dật Nhi mà hắn còn có hậu thuẫn khủng khiếp. Năm nay hắn mới 21 tuổi, lại còn ép ông Mộc phải dẫn đường đến nhà họ Thẩm, dường như muốn diệt cả gia tộc chúng ta”, Thẩm Hạc Quang cắn răng, giọng nói khàn khàn, oán hận.

Lời nói vừa dứt thì ba vị trưởng lão còn lại như hóa đá, cứ tưởng tai mình cứ vấn đề.

Sao có thể thế được?

Lại còn có người dám đánh đến nhà họ Thẩm ư?

Từ lúc lập nhà họ Thẩm đến nay, chưa từng có ai dám có ý đó cả?

Kể cả là Hoàng Cực cung thì cũng phải nghĩ kỹ xem có dám đánh đến nhà họ Thẩm không?

“Kích hoạt lệnh gia chủ, triệu tập tất cả cường giả nhà họ Thẩm ở bên ngoài quay về nhà họ Thẩm trong thời gian sớm nhất. Còn nữa, hãy kích hoạt gia tộc hộ thần trận!”, Thẩm Hạc Quang lên tiếng nói. Ông ta đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi nhưng tia máu trong mắt đã chứa đầy sát khí oán hận và lạnh băng khiến người khác khiếp sợ. Chỉ có điều, ông ta giấu được khá kỹ.

Mộ Dung Yêu đứng lên, chắp tay nói: “Tôi rất xin lỗi về chuyện của Thẩm Dật”.

“Cô đi đi!”, Thẩm Hạc Quang lạnh lùng nói.

Mộ Dung Yêu lập tức biến mất. Nhưng trên thực tế, cô ta vẫn chưa rời đi mà vẫn ở trên không trung của nhà họ Thẩm.

Cô ta đứng trong khe nứt hư không rồi lặng lẽ nhìn xuống nhà họ Thẩm.

“Rốt cuộc là kẻ nào lại muốn đánh đến tận nhà họ Thẩm? Lại mới 21 tuổi nữa? Lạ thật!”, Mộ Dung Yêu lẩm bẩm, có chút tò mò. Sau đó cô ta quyết định: “Chuyện từ hôn mình cũng thấy nợ nhà họ Thẩm. Nếu như mình có thể giúp được gì thì cũng coi như hóa giải nhân quả này”.



“Tổng cộng 410 viên linh thạch hạ phẩm”.

“3 cuốn võ kỹ công pháp huyền cấp trung phẩm; 12 cuốn võ kỹ công pháp huyền cấp hạ phẩm và hơn một trăm cuốn võ kỹ công pháp nhân cấp và huyền cấp”.

“Hai trận pháp với 32 trận nhãn hoàn chỉnh”.

“5 thanh linh khí, trong đó có một cái là linh khí thượng phẩm”.



Không hổ danh là thế lực siêu hạng nhất, kho báu vật cũng phong phú gớm.

Nói ngay việc Huyền Thanh Tông có được 410 viên linh thạch hạ phẩm thì đúng là khủng khiếp. Phải biết rằng thế lực hạng một ở Huyền Linh Sơn cũng không lấy ra nổi 20 viên linh thạch hạ phẩm.

Phải thấy rằng cách biệt thật sự quá lớn.

Tô Minh tự tin rằng, với 410 viên linh thạch hạ phẩm thì sau khi hấp thụ hết, ít nhất anh cũng có thể đột phá được hai đến ba cảnh giới nhỏ.

Đây là Tô Minh, còn nếu đổi thành người khác thì có thể tạo ra hơn chục cảnh giới tôn giả chăng?

Tất nhiên, đây vẫn chưa phải là thu hoạch lớn nhất.

Thu hoạch lớn nhất chính là viên đá tròn tròn to bằng nắm tay kia thôi.

Viên đá này Tô Minh vốn không phát hiện ra, kể cả có thì cũng không để ý quá nhiều đến nó. Nhưng không ngờ thiên nữ Tạo Hóa lại nhắc nhở anh.
Chương 272: Đường đến Thủ Hộ Sơn

“Thiên nữ tiền bối! Cô tỉnh giấc là vì viên đá này? Viên đá này là bảo bối sao?”

“Chỉ là thứ rác rưởi thôi! Nhưng nó lại là báu vật hiếm có với anh ở giai đoạn này đấy”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói: “Đây là đá Nội Giáp nhưng nó tàn lắm rồi, chỉ đủ cho anh dùng ba lần thôi”.

“Đá Nội Giáp ư?”, lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy cái tên này.

“Một khi dùng đến thứ này thì có thể dung hợp vào cơ thể anh, nó như kiểu anh đang mặc áo giáp trên người vậy, sẽ tăng gấp chục lần sức mạnh và sức phòng ngự trên người anh”.

“Thần kỳ vậy sao?”, ánh mắt Tô Minh sáng lên nhưng sau đó anh lại nghĩ, mặc dù thần kỳ nhưng hình như không có tác dụng quá lớn với mình thì phải?

Sức phòng ngự và sức mạnh thuần túy? Tác dụng không lớn lắm thì phải!

Dường như biết được suy nghĩ của Tô Minh lúc này nên thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh chỉ cần khởi động được nó thì trong thời gian này nó sẽ nâng cao sức mạnh và phòng ngự trên cơ thể anh, có thể dùng được cả thanh kiếm trên tay anh đấy”.

“Á?”, sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.

What?

Thật hay đùa đấy?

Có thể miễn cưỡng dùng được cả Ma La Kiếm ư?

“Đừng kích động! Chỉ là miễn cưỡng dùng được thôi. Hơn nữa sau khi sử dụng, biết đâu còn gây ra những vết thương trên người nữa. Tất nhiên anh không chết là được. Chỉ cần không chết thì sức phục hồi cơ thể anh sẽ rất nhanh và anh hoàn toàn lành lặn”.

“Thiên nữ tiền bối! Vậy làm thế nào để khởi động được viên đá Nội Giáp này?”

“Trong viên đá này vốn có bí quyết và phương pháp bí mật, đó chính là chìa khóa để mở. Nếu không thì không mở được phong ấn và không dùng được đâu. Ban nãy bổn cung đã phá bỏ phong ấn rồi, không cần chìa khóa nữa. Vì vậy, lúc anh sử dụng thì chỉ cần dùng một chút chân khí là được. Được rồi! Bổn cung ngủ tiếp đây”.

Sau đó thiên nữ Tạo Hóa không có động tĩnh gì nữa.

Tô Minh cười một cách ngây dại.

Hời quá rồi!

Có thể dùng đến Ma La Kiếm thì sức chiến đấu của mình đâu chỉ tăng lên gấp chục lần!

Tô Minh cũng ngầm đoán được Ma La Kiếm mạnh đến mức độ nào, chắc là mạnh ngoài sức tưởng tượng của con người chăng?

“Lần này thì mình có quân át chủ bài rồi”, Tô Minh hài lòng rời khỏi kho báu vật rồi đến võ trường.

Nhìn thấy Tô Minh quay về, Ninh Triều Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng nhóc này! Đúng là không có tài cán gì cả! Mỗi cái kho báu vật nhỏ xíu của Huyền Thanh Tông mà mất bao lâu mới làm được? Thế mà còn toét miệng cười thỏa mãn? Năm đó ta dạy con những gì mà giờ không nhớ sao?”

Tô Minh thấy đầu óc quay cuồng.

Ông già này cái gì cũng tốt cũng giỏi, chỉ mỗi cái làm việc không chuyên tâm.

Vừa mới lấy được kho báu vật mà có đến nỗi phải như thế không?

Ông già tuổi cao rồi mà dùng từ cũng mới mẻ gớm.

Vẫn chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Ninh Triều Thiên đã nói tiếp: “Thằng nhãi này! Con thích tìm kho báu vật thì cũng coi như có chút tiền đồ rồi. Giờ cùng ta đến nhà họ Thẩm ở thượng giới quét sạch kho báu vật của nhà họ Thẩm”.

Tô Minh trợn trừng mắt lên, trước tiên là chấn động kinh ngạc, sau đó là phấn khích. Những lời của ông già nói là lời nói của con người sao? Nhưng anh vẫn thích, anh thích nét điên cuồng này của ông già.

Diệt nhà họ Thẩm, cướp kho báu vật của nhà họ Thẩm thì đã làm sao? Tô Minh rất đồng tình với quan điểm đối đãi với kẻ địch của ông già, là phải nhẫn tâm, phải độc ác.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như không phải ông già kịp thời xuất hiện thì mình đã chết trong tay lão già Thẩm Mộc rồi. Vì vậy, nhà họ Thẩm chết một trăm ngàn lần cũng đáng.

Tiêu Nhược Dư, Viên Phương Hà và đám đệ tử của Huyền Thanh Tông đều đứng không vững, bởi cuộc đối thoại giữa Tô Minh và Ninh Triều Thiên đúng là… Khó có thể diễn tả nổi.

“Dẫn đường đi!”, Ninh Triều Thiên nhìn Thẩm Mộc, nói.

Một lát sau, Ninh Triều Thiên, Tô Minh, Thẩm Mộc đột nhiên biến mất rồi đi đến nhà họ Thẩm ở thượng giới.

Thực chất thì thượng giới là một đại lục bồng bềnh lơ lửng, là một phần của địa cầu. Nhưng diện tích không lớn, cả thượng giới như một ngọn núi. Ngọn núi này có tên là Thủ Hộ Sơn.

Thủ Hộ Sơn là ngọn núi rất cao, cao đến rợn người, phải cao hơn 10000 mét, cao sừng sững chọc trời, mây mù che phủ.

Ngọn núi cao sừng sững đó chia làm chân núi, sườn núi và đỉnh núi. Mỗi vị trí khác nhau sẽ phân bố mười mấy thế lực, và mười mấy thế lực đó đều được gọi chung là gia tộc hộ thần.

Gia tộc hộ thần càng mạnh thì càng chiếm vị trí cao trong Thủ Hộ Sơn, như Hoàng Cực cung ở đỉnh cao nhất của Thủ Hộ Sơn.

Bởi vì càng lên cao thì nồng độ của linh khí càng mạnh.

Con đường đi đến Thủ Hộ Sơn ở thượng giới vô cùng huyền bí. Trừ khi có người của gia tộc hộ thần dẫn đường, nếu không thì rất khó tìm được đường đến đó.

Đây cũng là lý do tại sao mà Ninh Triều Thiên giữ lại tính mạng của Thẩm Mộc để ông ta dẫn đường.

Trên đường đến Thủ Hộ Sơn ở thượng giới, Tô Minh luôn chìm đắm trong tu luyện, anh điên cuồng hấp thu linh thạch.

Trải qua trận đấu với linh hồn tổ tông của Huyền Thanh Tông, và bị Thẩm Mộc đánh cho gần chết, những thứ này đều là thu hoạch lớn với Tô Minh, trực quan nhất là nâng cao về cảnh giới.

Tốc độ đột phá của Tô Minh quá nhanh, nhanh đến mức ghê người. Thông thường mà nói, đột phá nhanh thì dễ gây nên căn cơ không ổn định.

Nhưng sau mỗi lần đột phá, Tô Minh lại trải qua trận chiến sinh tử, vừa hay có thể nâng cao cảnh giới, sau đó anh lại có thể tiếp tục đột phá.

Phải nói rằng, đây cũng là may mắn của anh.

Bởi vì hiện giờ anh có thể chủ động khởi động được chút kho tàng huyết mạch. Không chỉ là lúc chiến đấu mà lúc tu luyện anh cũng có thể kích hoạt nó, hiệu quả vô cùng khủng khiếp.

Ví dụ như linh thạch là một loại bảo bối có nồng độ linh khí phong phú. Nếu đổi lại là đan điền thì một ngày Tô Minh có thể nuốt chửng 30 đến 50 viên. Nhưng lúc này mà dùng kho tàng huyết mạch thì dường như Tô Minh có thể đẩy nhanh tốc độ lên hơn chục lần.

Hiện giờ Tô Minh vừa học được bay trên không nhưng vẫn chưa kiểm soát được tốt. Dù sao cũng vừa mới là cảnh giới tôn giả sơ kỳ.

Cũng may có ông già dẫn anh theo, nếu không thì anh không theo kịp Thẩm Mộc mất.
Chương 273: Nâng cao tốc độ ra đòn

“Hử? Đột phá rồi ư?”, đột nhiên, Ninh Triều Thiên kinh ngạc nhìn Tô Minh, ông ấy biết, Tô Minh trong khoảng thời gian này đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó. Bằng không cả cảnh giới cũng như sức mạnh không thể nào có thể tiến bộ nhanh như vậy được, cũng không có khả năng đã sở hữu năng lực hồi phục vết thương và sức sống đáng kinh ngạc. Tuy biết là vậy, song được tận mắt chứng kiến, vẫn thấy rất sốc.

Không ngờ Tô Minh lại đột phá rồi?

Cảnh giới Tôn giả trung kỳ?

Quan trọng là, xem ra, khí tức vẫn tiếp tục tăng lên, lẽ nào vẫn muốn đột phá tiếp sao?

Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, ông ấy lo lắng Tô Minh đột phá nhanh quá sẽ ảnh hưởng tới nền tảng cơ bản và tương lai của anh, vì dù sao ăn tham dễ chết nghẹn. Ông ấy muốn can ngăn, thế nhưng lời vừa tới bên miệng lại thôi, lặng người, bởi lẽ sau khi cảm nhận kỹ, ông ấy lại phát hiện, khí tức trong người Tô Minh rất đầy và ổn định.

Chứ không phải là đột phá một cách cưỡng ép.

Mà hoàn toàn là do đã đạt đến ngưỡng để đột phá.

“Bí mật trên người thằng nhãi này đúng là khiến người ta phải đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”, Ninh Triều Thiên lẩm bẩm một câu, trong đôi hốc mắt già nua của ông ấy không giấu được sự mong đợi và niềm tự hào.

Lại nửa giờ đồng hồ nữa trôi qua.

Quả nhiên, Tô Minh lại đột phá.

Cảnh giới Tôn giả hậu kỳ!

Thẩm Mộc dẫn đường phía trước, nhưng lúc này khoé miệng không khỏi giật giật mấy cái.

Ông ta đã từng gặp qua quá nhiều thiên tài rồi, nhưng nếu mang họ ra so sánh với Tô Minh, thì thật chẳng đáng là gì.

Thẩm Mộc thật sự cảm thấy hoảng sợ.

Ông ta được tận mắt chứng kiến, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Tô Minh đã liên tục đột phát từ cảnh giới Tôn giả sơ kỳ lên tới hậu kỳ, khốn khiếp ngay cả ăn cơm uống nước cũng không thể nhanh tới như vậy.

Càng đáng sợ hơn là, khả năng chiếu đấu vượt cấp của Tô Minh vô cùng đáng gờm.

Ông ta thậm chí còn hoài nghi, không biết Tô Minh với cảnh giới Tôn giả hậu kỳ có phải sức chiến đấu sẽ vượt qua cả mình hay không?

“Tại sao hạ giới lại có thứ trâu bò như vậy chứ?”, tâm trạng Thẩm Mộc trùng xuống, thế giới quan của ông ta sớm đã sụp đổ, trên thực tế, trong suy nghĩ gia tộc hộ thần ở thượng giới luôn cho rằng hạ giới dù có luyện võ đạo thì cũng chỉ là thứ hạ đẳng, hạng tép riu...

“Cảnh giới Tôn giả hậu kỳ rồi”, Tô Minh cuối cùng cũng mở mắt, có chút hưng phấn.

Cảnh giới được thăng cấp, cho nên mọi mặt cũng được nâng cao theo.

Ví dụ như sức mạnh thuần, hiện tại không cần dùng tới kho tàng huyết mạch, sức mạnh thuần của anh cũng đã đạt tới khoảng 400 nghìn cân, nếu sử dụng cả kho tàng huyết mạch, sẽ đạt tới 2 triệu cân, một con số đáng kinh ngạc, võ đạo ở cảnh giới hóa thần trung kỳ cũng chưa chắc đã có sức mạnh thuần đạt tới 2 triệu cân.

“Không được kiêu ngạo”, hít một hơi, Tô Minh vội đè sự đắc ý trong lòng xuống, kế đó, lại tiếp tục tu luyện.

“Thẩm Mộc lão già chết tiệt đó luôn kèn cựa mình lúc còn ở sân võ Huyền Thanh Tông, còn nói, tốc độ ra đòn của mình vẫn rất chậm”, Tô Minh vẫn luôn ghi nhớ điều này. Trong lúc giao chiến, đặc biệt là giao chiến cùng với những người trên cơ, sẽ luôn học hỏi lĩnh hội được nhiều điều.

Nhận rõ khuyết điểm của bản thân, cộng với sự nâng cao và cải thiện, mới có thể tiến bộ tốt hơn.

“Không sai. Mình vẫn luôn không chú ý tới tốc độ ra đòn”, Tô Minh khẽ gật đầu, hiện tại sức mạnh của anh đã thuộc hạng đáng gờm, kiếm ý và kiếm pháp cũng không tồi, thậm chí, đến cả khả năng khống chế sức mạnh cũng rất tốt, chỉ có điều tốc độ ra đòn, quả thực vẫn chưa được tập trung tăng cường.

“Làm thế nào mới có thể nâng cao tốc độ ra đòn?”, Tô Minh thầm nghĩ, nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra điều gì, thứ anh có thể nghĩ tới cũng chỉ là tập luyện mà thôi.

Song, chỉ dựa vào việc tập luyện, sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, mới có thể tiến bộ được!

“Ông già, tôi nên làm gì để nâng cao tốc độ ra đòn của mình?”, sau một hồi suy nghĩ, Tô Minh cuối cùng quyết định quay ra hỏi Ninh Triều Thiên.

“Không phải con đã lĩnh ngộ được quy luật không gian rồi sao?”, Ninh Triều Thiên tuỳ ý nói: “Quy luật không gian rất hữu dụng đấy”.

Nói xong, Ninh Triều Thiên không nói gì thêm, cầm vò rượu bên hông, tu ừng ực.

“Đúng rồi!”, ánh mắt Tô Minh sáng lên.

Tại sao lại quên quy luật không gian này chứ?

Nói về tốc độ, không bao giờ tránh được không gian...

Lực cản, sự ma sát, khe hở của không gian, luôn là những thứ cản trở tốc độ.

Đứng từ góc độ không gian để giải quyết vấn đề tốc độ, quả đúng là rất thích hợp.

Tô Minh chợt hiểu ra.

“Quy luật không gian của mình có thể tác động lên kiếm mang, quyền ấn, khiến kiếm mang và quyền ấn thay đổi cực nhanh, thậm chí có thể dùng được cả với thân pháp của mình, giúp tốc độ thân pháp cũng được tăng lên rất nhiều. Như vậy nói không chừng cũng có thể để quy luật không gian tác động lên cổ tay! Đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn mới phải!”

Tiếp theo đó, Tô Minh bắt đầu điều khiến quy luật không gian, cố ý hướng nó tới cổ tay của mình.

Điểm mấu chốt của tốc độ ra đòn thực chất là nằm ở việc vận dụng cổ tay, nhất là khi dùng kiếm pháp.

Đồng thời, kiếm quyết không ngừng rung động ở cổ tay.

Vừa bắt đầu nên còn rất khó điều khiển, bởi khi để quy luật không gian tác động lên cổ tay, cổ tay phù hợp kiếm pháp mà tạo ra nhịp chuyển lật và rung động kỳ lạ, và điều này dẫn tới kiếm mang bị biến dạng khi đánh ra...

Thế nhưng, Tô Minh không hề nản lòng, vẫn tiếp tục kiên trì.

Sau hai tiếng, anh cảm thấy có chút hứng khởi, lúc này, anh miễn cưỡng cũng đã có thể làm được.

Như vậy cũng đã được coi có nền tảng cơ bản.

Trước kia, Tô Minh thi triển một kiếm, từ lúc cổ tay rung chuyển, tới khi thi triển kiếm quyết, rồi đánh ra được kiếm mang, cần phải dùng tới một nhịp thở.

Thế nhưng bây giờ, cả quá trình này đã được rút ngắn xuống chỉ còn bằng một phần năm nhịp thở.
Chương 274: Nguy cơ ập đến

“Xoẹt…”, Tô Minh không kìm nổi mà thi triển kiếm pháp.

Ngay lập tức kiếm quang bay lên nhắm về phía không gian trống rỗng.

Mấy kiếm liên tiếp đều chém ra vô cùng nhanh.

Nhanh đến nỗi nhìn không ra kiếm quyết trong tay Tô Minh là gì và anh dùng kiểu gì?

“Tốc độ ra tay được nâng lên rõ ràng rồi! Việc nâng cao này mang lại lợi ích lớn nhất chính là lúc giao đấu, có thể nâng cao nhịp độ tấn công, tăng tính chủ động và tính trấn áp trong tấn công”, Tô Minh thầm nghĩ: “Thậm chí còn có thể nâng cao số lần chồng chéo của kiếm quang nữa”.

Cuộc đấu với linh hồn của tổ tông của Huyền Thanh Tông trên võ trường của Huyền Thanh Tông và khi bị ép đến cực độ thì Tô Minh đã dùng cách lặp lại kiếm quang để nâng cao sức chiến đấu và hiệu quả không tồi.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ chồng chéo được 49 đường kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm, còn hơn nữa thì anh không làm được. Sở dĩ Tô Minh không làm được là vì bị hạn chế về thời gian. Vì từng đường kiếm quang của anh thi triển rồi chồng chéo lên nhau tiêu tốn quá nhiều thời gian.

Hiện giờ…

“Trong chớp mắt đã thi triển được 99 đường kiếm quang chồng chéo của Thiên Vẫn Kiếm, mình có thể làm được rồi chăng?”, Tô Minh nghĩ thầm, càng nghĩ càng phấn khích.

Hơn nữa còn có tiến bộ về không gian. Hiện giờ Tô Minh vừa mới thêm quy luật không gian vào cánh tay để nâng cao tốc độ nhưng vẫn chưa thành thục lắm. Một khi thành thục rồi thì có thể ra tay nhanh hơn.

Ngoài ra, đợi đến khi nắm bắt được nhiều quy luật không gian hơn thì tốc độ ra tay còn nhanh hơn gấp bội, tiềm lực cũng là vô tận.

Tô Minh luyện về tốc độ ra tay rất thành công. Ninh Triều Thiên nhìn thấy vậy, mặc dù không nói mấy lời cổ vũ và khen ngợi nhưng từ tận đáy lòng ông ta thấy vô cùng kinh ngạc và tự hào.

Dường như thiên phú võ đạo của Tô Minh khủng khiếp hơn rồi, vừa nói đã hiểu luôn.

Nếu như nói Ninh Triều Thiên là kinh ngạc thì Thẩm Mộc là kinh hãi.

Lúc ở trên võ trường của Huyền Thanh Tông, Tô Minh ra tay với tốc độ bình thường, ông ta tùy ý nói một câu, vậy mà giờ đây…

Mới qua bao lâu? Vậy mà Tô Minh đã cường hóa được tốc độ ra tay? Cường hóa với mức độ lớn đến thế.

Đây… Đây có còn là người không?

Thẩm Mộc có chút mơ màng!

Lẽ nào thế gian này thật sự có một thiên tài khiến người khác thấy tự ti và tuyệt vọng như này sao?

“Chàng trai! Có lẽ cậu vì lòng tham nhất thời nên muốn hủy diệt cả nhà họ Thẩm chăng?”, Thẩm Mộc thấy bi thương, lẩm bẩm.

“Thật sự muốn đấu với lão già này một trận nữa”, Tô Minh quét nhìn Thẩm Mộc, tận sâu ánh mắt là nỗi khát khao và ý muốn chiến đấu. Trực giác mách bảo anh, sức chiến đấu thực tế hiện giờ của anh không kém gì Thẩm Mộc.

Nếu như liều mạng thì khéo còn giết được Thẩm Mộc ý chứ.



Tại nhà họ Thẩm ở Thủ Hộ Sơn…

Xung quanh nhà họ Thẩm đều bao phủ nhiều tầng ánh sáng màu xanh lam.

Quầng sáng xanh có hình bán cầu bao vây toàn bộ nhà họ Thẩm.

Nếu nhìn kỹ quầng sáng xanh này giống như hình cái lưới, hơn nữa ở bên trên dường như có những bóng dáng của yêu thú cỡ lớn đang bay lượn.

Và quầng sáng xanh này tất nhiên là trận pháp bảo hộ nhà họ Thẩm rồi.

Khi nhà họ Thẩm triển khai trận pháp này thì tất cả các thế lực ở Thủ Hộ Sơn đều vô cùng chấn động.

Đã gần ngàn năm nay, hơn chục thế lực ở Thủ Hộ Sơn đều không dùng đến trận pháp bảo hộ. Bởi vì, một khi dùng đến nó, có nghĩa là thế lực đó đang gặp nguy hiểm, thậm chí là bị diệt tộc.

Gia tộc hộ thần được coi là gia tộc có vị trí cao trong thượng giới, thuộc tầng lớp thống lĩnh chứ đâu có nguy cơ bị diệt.

Nhất thời có rất nhiều cường giả và người trẻ tuổi của thế lực hộ thần đều bay về phía nhà họ Thẩm rồi ẩn nấp trong khe hở không gian, ánh mắt đầy vẻ tò mò và chấn động quan sát nhà họ Thẩm.

Còn nhà họ Thẩm lúc này, tổng cộng hơn 200 người đều tập hợp ở võ trường.

Đúng vậy! Cả nhà họ Thẩm chỉ có hơn 200 người, một con số khiêm tốn.

Nhưng đừng coi thường 200 người này, vì ai nấy đều là cường giả.

Trừ những người trẻ tuổi vị thành niên, còn không thể tìm nổi người nào ở dưới cảnh giới tôn giả.

Trong 200 người này, phần lớn đều là cảnh giới tôn giả hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, thậm chí là cảnh giới bán bộ đoạt mệnh.

Cũng có hơn 20 người ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.

Có 2 người ở cảnh giới hóa thần, một người là gia chủ Thẩm Hạc Quang, một người là đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài. Tất nhiên, Thẩm Hạc Quang mạnh hơn Thẩm Thanh Hài rất nhiều. Bởi Thẩm Hạc Quang ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ, còn Thẩm Thanh Hài chỉ ở cảnh giới hóa thần sơ kỳ.

Thẩm Hạc Quang đứng ở trên cùng không nói lời nào, chỉ có điều sắc mặt sầm lại đến sợ.

Còn đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài chỉ nói đơn giản về tình hình.

Nhất thời, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều kinh hãi đến há hốc mồm, cũng cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Thẩm Dật chết rồi?

Tin này…

Tin này quá chấn động!

Không chỉ vậy, người giết chết cậu chủ Thẩm Dật còn hống hách đến nỗi định đánh đến tận nhà họ Thẩm và định diệt nhà họ Thẩm?

Kể cả là Hoàng Cực cung cũng không hống hách như vậy?

Họ có cảm giác như đang nghe thuyết sách vậy!

Đồng thời lúc này, thỉnh thoảng lại có mấy tu giả võ đạo nhà họ Thẩm từ không trung chui ra xuất hiện ở võ trường.

Những tu giả võ đạo đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Thẩm chính là những người tu luyện ở ngoài. Sau khi nhận được tin thì họ lập tức quay về.

“Thẩm U vẫn chưa về sao?”, Thẩm Hạc Quang luôn im lặng thì giờ đây đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Hài, hỏi.

Thẩm U năm nay 47 tuổi, được coi là lớp trung niên trong nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm chia làm ba bậc: lớn tuổi, trung niên, thanh niên.

Tạm thời chưa nói đến lớp trẻ, dẫn đầu là Thẩm Dật.

Còn lớp trung niên thì nhà họ Thẩm cho ra đời một yêu nghiệt, chính là Thẩm U.

Trên thực tế, nếu không phải vì lòng ích kỷ thì Thẩm Hạc Quang còn muốn bồi dưỡng cho Thẩm U là người kế vị. Nhưng tiếc rằng Thẩm U không phải là con trai ông ta.

Thẩm U năm nay 47 tuổi mà đã ở cảnh giới hóa thần sơ kỳ rồi, đây là chuyện khá kinh khủng.

Phải biết rằng, ngoài Mộ Dung Yêu thì trong cả lớp thanh niên và trung niên thì mười mấy gia tộc ở Thủ Hộ Sơn không có quá 3 người ở cảnh giới hóa thần.

Khủng khiếp hơn là Thẩm U còn có thiên phú ở kiếm đạo, đã tu luyện được kiếm ý. Hơn nữa còn đến được cấp bậc nhập vi đỉnh phong kỳ, thiếu chút nữa là đến cấp linh động rồi.

Bởi vì kiếm ý quá khủng khiếp nên hắn không có đối thủ ở cùng cảnh giới với mình.

Những trận đấu vượt cấp cũng bình thường như cơm bữa.
Chương 275: Đánh tới cửa

Mặt khác, Thẩm U cũng khá may mắn, dưới tình trạng thiếu thốn tài nguyên như ở tầng Trái Đất mà 47 tuổi đã tìm được di tích cổ 2 lần, chiếm được một loạt con bài chưa lật. Hơn nữa, những con bài ấy mạnh như nào, ngay cả Thẩm Hạc Quang cũng không rõ.

Vài ngày trước, Thẩm U lại một mình đi ra ngoài rèn luyện.

Hôm nay, Thẩm Hạc Quang có linh cảm, khó khăn nhà họ Thẩm gặp phải, có Thẩm U thì có lẽ sẽ giúp được một chút.

"Sắp rồi, đã nhận được tin tức của Thẩm U, hắn đang trên đường về, chắc sắp đến rồi", Thẩm Thanh Hài trầm giọng kính cẩn đáp.

Đúng lúc này.

Bỗng dưng.

Giữa đám mây mù cao hơn 10 cây số trên vách Thủ Hộ Sơn, một đám mây chợt nhúc nhích.

Ba bóng người bỗng xuất hiện.

Đó là Thẩm Mộc, Ninh Triều Thiên và Tô Minh.

Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đều như có cảm ứng, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ba người.

Sau đó, trên mặt họ bỗng lộ ra vẻ quái dị.

Bởi vì Tô Minh là Tôn giả hậu kỳ, với tuổi ấy mà đã có cảnh giới đó thì đúng là thiên tài, ở Thủ Hộ Sơn cũng khá nổi trội. Thế nhưng, tuyệt đối không thể khiến người ta chú ý và kiêng kị, càng không thể giết chết cao thủ bán bộ Đoạt Mệnh và mạnh hơn Thẩm Dật có vô số con bài tẩy cùng sức chiến đấu biến thái!

Vì vậy, gần như toàn bộ ánh mắt đều nhanh chóng đổ dồn lên người Ninh Triều Thiên. Nhưng họ cảm giác kiểu gì cũng chỉ thấy ông ấy là một người bình thường.

Chuyện này... thật là kỳ lạ.

"Tiền bối, đó... đó... đó chính là nhà họ Thẩm", Thẩm Mộc run rẩy cúi đầu chỉ vào nhà họ Thẩm cách đỉnh núi khoảng 4 5 cây số.

"Ừ, cảm ơn đã dẫn đường", Ninh Triều Thiên gật đầu đáp.

Lời nói hết sức khách sáo.

Thẩm Mộc không hiểu sao chợt thấy sợ hãi đến ngạt thở.

Quả nhiên ngay sau đó, Ninh Triều Thiên bỗng nhấn một cái về phía Thẩm Mộc.

Một lóng tay ấy khiến Thẩm Mộc không thể nhúc nhích dù là mảy may.

Giống như bị trói chặt.

Đứng hình lại.

Thẩm Mộc vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng phóng đại nhấn về phía mình.

Phụt.

Dưới ánh mắt khó hiểu của vô số tu giả võ đạo trên Thủ Hộ Sơn, ngón tay ấy khẽ nhấn vào giữa mày Thẩm Mộc.

Sau đó, Thẩm Mộc lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ.

"Có công dẫn đường nên ban ông chết một cách nhẹ nhàng", Ninh Triều Thiên như vừa làm một chuyện gì đó hết sức râu ria.

Tại nhà họ Thẩm.

Sân luyện võ chợt trở nên lạnh căm căm.

Có nhiều người trong nhà họ Thẩm sợ tới mức suýt nữa xụi lơ xuống đất!

Đó... Đó là Thái Thái Thái thượng trưởng lão đấy!

Người mạnh thứ hai trong nhà họ Thẩm đó!

Thực lực của Thẩm Mộc xấp xỉ với Thẩm Hạc Quang - gia chủ nhà họ Thẩm và mạnh hơn hẳn Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài. Vậy mà cứ thế đã chết?

Không hề có một chút sức chống cự nào đã bị ông già ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không giết chết ngay tức thì?

Thẩm Hạc Quang cũng hít sâu một hơi.

Vừa hoảng sợ vừa chấn động!

Không tài nào tin tưởng nổi!

Ít nhất Thẩm Hạc Quang biết mình không thể... không thể giết chết Thẩm Mộc một cách nhẹ nhàng như vậy!

Ông già có hai hốc mắt trống không này, rốt... rốt cuộc là ai?

"Mẹ kiếp!", Thẩm Hạc Quang rủa nhỏ một tiếng.

Sau đó, ông ta quát đám người nhà họ Thẩm bị dọa đến hoang mang rối loạn trên sân luyện võ: "Hoảng cái gì mà hoảng? Chẳng phải còn có trận pháp bảo hộ à? Nó là do lão tổ nhà họ Thẩm để lại, có nó thì chúng ta vẫn sẽ an toàn".

Thẩm Hạc Quang vừa nhắc tới trận pháp bảo hộ, nhiều người nhà họ Thẩm cũng bình tĩnh lại.

Đúng là như thế, trận pháp bảo hộ cực kỳ mạnh.

Đó là do lão tổ thành lập nhà họ Thẩm để lại, không thể nào bị phá hủy được.

Chỉ cần người nhà họ Thẩm không bước ra khỏi trận pháp thì vẫn an toàn.

Nhưng ngay lúc này.

Bỗng nhiên.

Ninh Triều Thiên dạo bước trên không, rồi đánh ra một chưởng.

"Ầm..."

Đó là một dấu tay màu xám trông rất bình thường.

Không chút khí thế.

Cũng chẳng to lớn, tốc độ cũng chậm.

Nhưng một chưởng nhìn sao cũng thấy yếu xìu ấy.

Khi nó vừa đánh vào trận pháp bảo hộ của nhà họ Thẩm.

Tiếp theo...

Một cảnh tưởng chói mắt khiến mười mấy gia tộc trên Thủ Hộ Sơn và vô số tu giả võ đạo có chết cũng không dám tin chợt xuất hiện!

Trận... trận pháp bảo vệ của nhà họ Thẩm vậy mà lại bị đập tan, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Không thể nào!", Thẩm Hạc Quang run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngã bệt xuống đất.

Có khoảng mấy chục đệ tử nhà họ Thẩm trên sân luyện võ trực tiếp ngất xỉu.

Bị dọa đến ngất xỉu!

Ngay cả Tô Minh cũng giật giật khóe miệng, không nhịn được lẩm bẩm: "Thực lực của ông già này đáng sợ thật!"

Mạnh một cách biến thái. Người như vậy mà lại bằng lòng tìm một góc ở Huyền Linh Sơn xây một gian nhà lá, ở ẩn...

Đúng là khiến cho người ta khó hiểu mà.

"Nhóc con, đi thôi, theo ông già này vào nhà họ Thẩm", Ninh Triều Thiên rít một ngụm thuốc lá, nói.

Ông ấy vừa nói vừa dẫn theo Tô Minh hiện lên trên sân luyện võ của nhà họ Thẩm.

"Tiền... tiền... tiền bối...", Thẩm Hạc Quang run bần bật, kính cẩn thưa.

Nào dám lộ ra một tí teo căm thù nào!

Thẩm Hạc Quang có thể khẳng định, ông già hai hốc mắt trống không này hoàn toàn có thể giết sạch toàn bộ nhà họ Thẩm một cách dễ dàng!

Thẩm Hạc Quang bị Ninh Triều Thiên nhìn chằm chằm vào mà ngay cả can đảm ra tay đánh trả cũng không có.

Chênh lệch quá lớn.

Thẩm Hạc Quang hết sức tuyệt vọng!

Chưa chờ Ninh Triều Thiên mở miệng, Tô Minh đã lên tiếng trước: "Ông già, để tôi chơi trước một chút, được không?"

Anh sợ ông già dứt khoát chưởng một cái san bằng nhà họ Thẩm.

Vậy thì quá phí.

Nhà họ Thẩm nhiều cao thủ quá trời!

Có thể dùng làm đá mài dao cho anh đó!

Không đánh một trận thì thật sự rất đáng tiếc.

Huống chi, thù của mình thì phải tự mình báo mới vui.

Nếu không có thực lực ấy cũng thôi, nhưng giờ rõ ràng mình cũng có khả năng ấy.

Ninh Triều Thiên gật đầu.

Ông ấy đứng sang bên cạnh, vừa uống rượu vừa hút thuốc xem trò hay.

Tô Minh quay sang nhìn Thẩm Hạc Quang, nói thẳng: "Tôi tên Tô Minh, Thẩm Dật là do tôi giết. Nhà họ Thẩm ông có thể cử ra bất cứ người nào để đấu tay đôi với tôi!"

Câu ấy vừa nói ra.

Chưa nói đến đám người Thẩm Hạc Quang, ngay cả người của gia tộc bảo hộ khác cũng trợn mắt há hốc mồm.

Cứ cho rằng mình nghe nhầm.

Đấu tay đôi?

Tô Minh chỉ là một Tôn giả hậu kỳ mà đòi đấu tay đối với bất cứ ai trong nhà họ Thẩm?

Lẽ nào là Thẩm Hạc Quang - gia chủ nhà họ Thẩm đứng ra, thanh niên kia cũng chịu đấu?

Đùa gì thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK