Tô Minh cũng chú ý đến Hứa Như Ý, sau đó anh cảm thấy có chút bất lực.
Sao lại là cô ta? Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chứ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Đồ khốn! Trả lại Tiểu Hổ cho tôi”, Hứa Như Ý đột nhiên hét lên, giọng nói nghẹn ngào.
Sao Tiểu Hổ của cô ta lại chết? Chính là bị Tô Minh bắn chết.
Lúc này khóe môi của Tô Minh giật giật, anh lập tức nhớ lại nửa năm trước.
Lúc đó thực lực của anh cũng rất mạnh, thường xuyên đi săn những thú dữ trong những khu rừng nguyên thủy trong Huyền Linh Sơn để tôi luyện thêm.
Đây cũng là cách mà những người trẻ tuổi ở Huyền Linh Sơn thường dùng để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao thực lực.
Vào một buổi chiều thời tiết nóng nực, Tô Minh vừa săn được một con gấu nâu. Anh đang ngồi trên da gấu nướng thịt gấu ăn rất ngon lành thì đâu ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.
Con hổ đó rất to, dài 6m, cao 3m, to đến phát khiếp. Trên người nó có lông vằn khá đẹp mắt, trông rất nhanh nhẹn. Chắc là nó ngửi thấy mùi thịt nướng nên đến.
Con hổ đó rất ngang tàn, vừa đến là bổ nhào về phía Tô Minh, há mồm định nuốt sống anh.
Tô Minh cũng không phải kẻ vô dụng. Nửa năm trước anh đã ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, thực lực hơn cảnh giới thường khá nhiều. Mặc dù con hổ rất khỏe, rất hung hãn nhưng cũng không phải đối thủ của anh.
Chưa đầy 15 phút anh đã bắn chết được nó.
Sau khi bắn chết nó thì Tô Minh liền nướng thịt hổ ăn.
Ai biết được, miếng thịt hổ còn chưa đưa tới miệng thì một cô gái chạy đến… Và tự xưng là chủ nhân của con hổ đó.
Nhìn thấy hổ đã chết, còn bị nướng ăn, cô gái đỏ mắt hét lớn định ra tay giết Tô Minh, cô ta ra tay vô cùng tàn độc.
Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cảnh giới còn cao hơn Tô Minh một cấp.
Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta. Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.
Hừm…
Dạy dỗ kiểu gì? Sau khi bắt được cô ta thì anh đã tát vào mông cô ta mấy cái.
Tô Minh cứ tưởng chuyện này đã qua rồi nhưng nào ngờ… Cách nửa năm lại gặp lại? Còn gặp ở Đế Thành nữa.
Đúng là có duyên thật!
“Cô gái! Cô là ai? Tôi đâu có quen cô”, Tô Minh thấy Hứa Như Ý đã nhận ra mình nên tất nhiên anh sẽ không thừa nhận.
“Bớt giả bộ đi! Anh có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra anh”, Hứa Như Ý quát lớn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai lúc đó Tô Minh đã tát sưng mông cô ta lên.
Cô ta cũng sẽ không nói cho bất cứ ai là sau chuyện đó cô ta đã mấy đêm liền mơ gặp phải Tô Minh và thậm chí cả cảnh tượng bị anh bắt nạt nữa.
Nửa năm nay cô ta chưa từng từ bỏ việc tìm anh nhưng luôn không có tin tức gì cả.
“Cô Hứa! Cô quen thằng ranh đó sao? Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Công Tôn Thần ngây người ra, hoàn toàn không thể ngờ được, vì vậy lúc này trong lòng hắn thấy may mắn.
May là Hứa Như Ý quen biết Tô Minh nhưng hình như là kẻ thù. Nếu là bạn thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
“Tôi bảo anh câm miệng cơ mà, anh nghe rõ chưa?”, Hứa Như Ý lạnh lùng quát: “Đồ vô dụng”.
Công Tôn Thần vội cúi đầu, trong lòng dấy lên lửa giận nhưng không dám để lộ ra.
“Đồ khốn! Tôi phải giết anh”, một lát sau Hứa Như Ý từ trong túi áo rút ra cây kiếm ngắn, lưỡi kiếm sắc bén sáng quắc. Cô ta cứ như con bươm bướm bổ nhào về phía Tô Minh.
Không hổ là cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ, bước chân cũng nhanh khác thường. Nhỏ tuổi mà đã có thực lực đáng sợ như này sao? Đến cả Diệp Mộ Cẩn, Diệp Phù và Chu Khánh Di đều ngây người kinh hãi.
Nhưng trong thời gian ngắn đi đến trước mặt Tô Minh mà Hứa Như Ý đột nhiên dừng lại và không dám tiếp tục tấn công.
Cô ta có chút sợ hãi. Cô ta không phải là đối thủ của Tô Minh. Nửa năm trước cũng vậy, hiện giờ chắc cũng vậy.
Hơn nữa cô ta lại sợ khi mình không phải là đối thủ của Tô Minh thì anh lại tát vào mông cô ta. Bởi trong lòng cô ta sớm đã có cái dớp đó rồi.
“Anh…”, Hứa Như Ý thấy tủi thân. Kẻ thù ngay trước mặt, còn mình vốn là tiểu ác ma trời không sợ đất không sợ mà lại sợ kẻ thù và không dám báo thù? Quá là mất mặt.
Cảm xúc tủi thân và uất ức nhất thời khiến Hứa Như Ý bật khóc: “Đồ khốn! Anh lại bắt nạt tôi, không xong với tôi đâu. Tôi phải bắt anh làm vật nuôi của tôi”.
Tô Minh ngây người ra.
What!
Nửa năm trước mà cô nói tôi bắt nạt cô thì tôi nhận.
Nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người tôi có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nói gì, vậy thì sao gọi là bắt nạt cô được?
Đúng là ngồi không cũng trúng đạn?
“Tô Minh! Rốt cuộc anh bắt nạt người ta kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng cô ta có vẻ rất hận anh, còn kiểu xấu hổ nữa”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, nghe ý vị như đang ghen.
“Làm gì có?”, tất nhiên là Tô Minh sẽ không thừa nhận nhưng anh vẫn phải thừa nhận khả năng quan sát của Diệp Mộ Cẩn.
“Dương trưởng lão! Bà mau ra đây!”, Hứa Như Ý đột nhiên nhớ tới Dương trưởng lão nên vui mừng rồi vội hét.
Một bóng dáng của người phụ nữ trung niên từ trong không khí đột nhiên xuất hiện. Đó chính là Dương trưởng lão.
“Cảnh giới thiên vị hậu kỳ?”, thần sắc Tô Minh không đổi, trong lòng có chút kinh ngạc.
Cảnh giới thiên vị là cảnh giới chủ chốt của những người già ở Huyền Linh Sơn.
Người phụ nữ này không phải quá lớn tuổi, chắc tầm 40, 50 tuổi, đạt được cảnh giới thiên vị hậu kỳ cũng là rất giỏi rồi.
Hơn nữa, có thể cảm nhận được từ khí tức của bà ta thì dường như bà ta không phải kiểu đốt cháy giai đoạn mà tu luyện từng bước mới đến được cảnh giới này, đúng là hiếm có.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.
Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trung niên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thể mơ hồ đoán được bảy tám phần.
Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt. Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.
“Hì hì… Lần này thì biết sợ rồi chứ?”, thấy tất cả mọi người trong viện võ đạo sợ đến nỗi biến sắc nên Công Tôn Thần cười lạnh một tiếng, thầm nói với giọng đắc ý.
Bây giờ mới biết sợ thì đúng là không kịp nữa rồi!
“Cô chủ! Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Dương trưởng lão nheo mắt nhìn Tô Minh với vẻ lạnh lùng.
Đừng thấy Hứa Như Ý giống như tiểu ma vương lúc nào cũng quấy rối ở Cửu Hư Tông nhưng tất cả trưởng lão ở Cửu Hư Tông ai cũng cưng chiều cô ta.
Tông chủ chỉ có mỗi cô con gái, huống hồ khả năng võ đạo của Hứa Như Ý cũng đáng kinh ngạc, sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.
Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiểu công chúa của Cửu Hư Tông.
“Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!”, Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
“Tôi biết rồi”, Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
“Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn”, Hứa Như Ý lại nói.
Chương 127: Xin được chỉ giáo
Dương trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Hứa Như Ý. Bà ta cảm thấy yêu cầu này của cô chủ sao lại kỳ quái vậy?
Sắc mặt Hứa Như Ý đỏ ửng lên, nói: “Tôi chỉ cảm thấy giết hắn cũng không rửa hận được”.
Hứa Như Ý thật sự không muốn giết chết Tô Minh. Bản chất của cô bé này là lương thiện, mặc dù thích trêu chọc và bắt nạt người khác nhưng chưa từng muốn lấy mạng ai, kể cả Tô Minh.
Ngoài ra, ngoài hận Tô Minh, cô ta còn có những cảm xúc khác khó tả. Cảm giác tủi nhục nửa năm trước khiến cô ta muốn tát vào mông của Tô Minh, muốn đánh thật mạnh.
Nhưng cô ta cũng không thể nói những lời này với người khác.
Vừa nghĩ tới việc đánh vào mông mà cô ta liền cảm thấy mềm nhũn chân ra rồi.
“Thật sao ạ? Tôi biết rồi”, mặc dù Dương trưởng lão cảm thấy Hứa Như Ý hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Chàng trai! Có cần tôi tự ra tay không?”, Dương trưởng lão nhìn Tô Minh, hỏi.
Theo như bà ta thấy, bà ta mà đứng ra thì Tô Minh chắc sẽ gặp họa, vì vậy bà ta cũng ngại ra tay.
Bà ta đường đường là trưởng lão ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ của Cửu Hư Tông lại đi ra tay đối phó với một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi ở giới thế tục, nói thật thì bà ta cũng cảm thấy như đang sỉ nhục bản thân.
“Vẫn mong được chỉ giáo vài chiêu”, Tô Minh nói.
Cảnh giới thiên vị hậu kỳ ư? Tô Minh không sợ.
Sau khi nuốt trọn nhân sâm ngàn năm và thú tinh thì thực lực của anh đã tăng lên gấp nhiều lần.
Đến nỗi mà Tô Minh cảm thấy anh đã là vô địch trong cảnh giới tôn giả rồi. Khéo kể cả là bán bộ tôn giả cũng không phải là đối thủ của anh, chứ đừng nói đến cảnh giới thiên vị hậu kỳ hay đỉnh phong kỳ.
Nhưng Tô Minh không dám chắc chắn 100%. Bởi vì đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa giao đấu với cường giả thật sự.
Thậm chí là trước đây anh cũng chưa từng giao đấu với người ở cấp bậc hậu kỳ của cảnh giới thiên vị.
Tô Minh chỉ đoán vậy thôi, vì vậy mà sự xuất hiện của vị trưởng lão của Cửu Hư Tông khiến anh thấy phấn khích và mong đợi.
“Tuổi nhỏ mà dũng cảm! Tốt lắm”, Dương trưởng lão có chút kinh ngạc. Bởi kể cả ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít người dám ở trước mặt mình mà nhắc đến việc muốn được chỉ giáo vài chiêu. Vì vậy bà ta cảm thấy có chút thích thú.
Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.
Mạnh!
Quá mạnh!
Mạnh ngoài sức tưởng tượng!
Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc. Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.
Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.
Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.
Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.
Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi. Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng.
“Xong… Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần. Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phải là đối thủ của Dương trưởng lão.
Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô Hứa chán ghét thì hắn đã cười ngoác mồm rồi.
“Chàng trai! Nếu cậu vẫn còn muốn giao đấu thì cậu có thể ra tay”, trong không gian yên tĩnh, Dương trưởng lão thản nhiên nói.
“Đồ khốn kia! Đầu hàng đi”, Hứa Như Ý cũng kích động, dường như nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị mình đưa đến Cửu Hư Tông rồi mỗi ngày bị mình bắt nạt và đánh vào mông.
“Vậy thì mong bà hãy cẩn thận”, Tô Minh nói.
Đồng thời lúc này Tô Minh cũng giơ tay lên, một quyền đánh ra.
Quyền này vô cùng bá đạo, vô cùng khí thế như quyền của Đế Vương.
Quyền cước vô cùng kiên định, sự kiên định như muốn chinh phục.
Không chỉ vậy, quyền ấn vừa đánh ra thì khí tức mà Dương trưởng lão giải phóng ra liền biến mất, cảm giác như dung nham nóng chảy vào hồ nước và làm hồ nước bốc hơi.
Quyền ấn của Tô Minh là màu đỏ nhạt, lấp lánh tròn xoe, dường như có vô số ngọn lửa sát khí đang bùng cháy.
Trên thực tế, với quyền này của Tô Minh thì võ kỹ gì cũng vô dụng.
Quyền đó có sức nặng hơn 100.000kg. Khi sức mạnh đạt đến một ngưỡng nhất định thì nó có thể thay đổi về chất.
Không khí phía trước quyền ấn như biến mất, không có bất cứ sự cản trở nào. Không gian phía trước quyền ấn tự động xuất hiện một lối đi không ma sát…
Quyền này của Tô Minh làm thay đổi quy luật không gian.
Nhưng quyền này của Tô Minh đã khóa chặt, chỉ khi đối diện với Dương trưởng lão thì những phương hướng và vị trí khác đều không để lọt khí tức.
Mọi thứ diễn ra khiến những người khác có mặt ở đây đều không cảm nhận được sự kinh hãi.
Họ chỉ cảm thấy Tô Minh không biết lượng sức mình. Dương trưởng lão bảo Tô Minh có thể ra tay, vậy mà anh thật sự vung tay múa quyền? Ha ha…
“Hự?”, Dương trưởng lão ngây người ra. Bà ta là người có tâm thái vô cùng ổn định, đã rất lâu không thấy dao động nhưng lúc này lại không ngừng run rẩy, còn ánh mắt thì chớp liên hồi.
Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.
Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được sự uy hiếp và đòn chí mạng.
“Vân Thủy Kiếm!”, Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.
Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra.
“Phụp…”, lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.
Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.
Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gợn sóng nước.
Những gợn sóng cứ thế dâng trào, lưỡi kiếm tích tụ sắc bén, lấp lánh đến chói mắt, dường như lưỡi kiếm có thể đâm thủng và đâm xuyên không gian.
“Dương trưởng lão! Đừng! Đừng giết hắn!”, Hứa Như Ý sốt sắng hét lớn.
Người khác không biết được thực lực của Dương trưởng lão nhưng cô ta thì biết rõ.
“Vân Thủy Kiếm” là võ kỹ kiếm pháp của huyền cấp, vô cùng mạnh.
Hơn nữa, Dương trưởng lão tu luyện ba mươi năm rồi, vì vậy “Vân Thủy Kiếm” được Dương trưởng lão tu luyện thành thục rồi chăng?
Mấy năm nay Dương trưởng lão rất ít khi sử dụng chiêu này. Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.
Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt. Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!
Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.
Cô chủ của tôi ơi, cô tưởng tôi muốn xuất “Vân Thủy Kiếm” lắm sao? Nhưng nếu không dùng nó thì khéo người chết lại là tôi đấy?
Chàng trai này đúng là yêu nghiệt chục triệu năm cũng khó gặp, đúng là chân thần chuyển thế.
Thực lực của hắn mạnh đến kinh người.
“Cô chủ của tôi ơi! Cô dây vào người trẻ tuổi này mà vẫn có thể sống yên ổn thì coi như cô mệnh lớn rồi”.
Chương 128: Linh khí hộ mệnh
“Hay! Hay lắm! Chết đi Tô Minh! Chết đi!”, người kích động nhất lúc này phải kể đến Công Tôn Thần. Hắn hận nỗi không thể hét lớn câu này. Hắn phấn khích đến nỗi máu như bắn ra ngoài… Hắn quá mừng! Bởi vì chiêu này của Dương trưởng lão chắc chắn có thể lấy mạng Tô Minh! Ha ha…
Còn đám Diệp Mộ Cẩn thì lo lắng cực độ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thoắt cái…
“Xoẹt…!”
Một âm thanh chói tai truyền khắp viện võ đạo dường như bị kính thủy tinh cắt phải, tiếp đó là ánh sáng chói mắt phản chiếu lại.
Sau đó, tất cả mọi người trong viện võ đạo đều chấn động, kinh hãi suýt ngất đi.
Những đôi mắt trợn trừng như sắp nổ tung.
Họ nhìn thấy gì thế này? Kiếm quang mà họ tưởng có thể vô địch thiên hạ và chém đứt tất cả của Dương trưởng lão, không ngờ đã bị gãy vụn?
Không chỉ thế, kiếm quang còn bị nghiền nát thành những mảnh vụn màu trắng giống như một tờ giấy trắng bị xé tan tành?
Sao có thể như thế được?
Càng khủng khiếp hơn là quyền ấn của Tô Minh lại không tổn thất gì mà vẫn lao về trước.
Họ cảm giác như nhìn thấy một chiếc xe đạp đâm phải xe trọng tải lớn trên đường cao tốc, vậy mà xe đạp không hề hấn gì còn xe tải lại nát vụn.
Thật khó chấp nhận!
Có chết cũng không thể chấp nhận được hiện thực này!
Đến con tim cũng như muốn nổ tung…
Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt.
“Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?”, Dương trưởng lão thầm mắng một câu.
Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ. Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.
Theo như bà ta thấy, “Vân Thủy Kiếm” của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ…
Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.
Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề.
“Vân Thần Thập Lục Kiếm”, Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu. Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.
Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.
Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.
Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyển, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.
Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.
Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.
Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục.
“Đi!”, lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.
Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màu trắng.
Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung.
“Cheng, cheng, cheng…”.
Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ… Quyền ấn lại chiếm ưu thế!
“Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì”, Tô Minh thầm nghĩ.
“Chuyện này…”, Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.
Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong “Vân Thần Thập Lục Kiếm” mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?
Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng “Vân Thần Thập Lục Kiếm”. Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tưởng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng. Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt…
Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.
Nhưng hiệu quả thì…
Chết tiệt!
Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.
Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.
Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trưởng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.
Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.
Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.
Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.
Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trưởng lão.
Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.
Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.
Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.
Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.
Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình. Chiếc vòng tay màu xanh này là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.
Vậy thì làm sao không đau cho được?
Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.
Tô Minh chỉ dùng một quyền, thậm chí chỉ là tùy ý tung ra mà mình đã phải dùng đến chiêu thức tuyệt kỹ và cả linh khí hộ mệnh mới có thể ngăn được, mới có thể thoát chết.
Nếu như Tô Minh lại tung ra một quyền nữa thì chắc mình sẽ chết thật.
Thực lực của đối phương…
Đúng là khủng khiếp!
Càng bất ngờ hơn là đối phương chỉ có hơn 20 tuổi.
Dương trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tô Minh…
“Xem ra thực lực hiện giờ của mình quả là đáng sợ”, Tô Minh thầm nghĩ. Trên thực tế là anh vẫn chưa dốc hết sức, còn chưa dùng đến kiếm ý mạnh hơn, ngay cả “Thiên Viên Kiếm” mà anh từng được lĩnh ngộ giờ đây cũng chưa dùng tới mà anh đã mạnh như này rồi?
Nếu như anh thật sự đánh bằng toàn bộ thực lực thì chắc có thể là vô địch chăng?
Ở viện võ đạo vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở của mọi người…
Tầm một hai phút sau…
“Tô Minh! Anh… Anh là người hay là ma?”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta nói mà như sắp khóc.
Đúng vậy! Biết là thực lực của Tô Minh mạnh nhưng cũng mạnh có mức độ thôi chứ?
Nhưng hiện giờ Tô Minh mạnh đến nỗi mà cô ta cảm thấy không thực tế, mạnh đến nỗi cô ta cảm thấy không an toàn.
Cô ta cảm thấy, đây không phải là những việc mà con người có thể làm được.
Lẽ nào Tô Minh là đại yêu chuyển thế hay thần tiên chuyển thế?
“Em nói xem?”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.
“Giáo tôn! Chuyện này…”, khóe miệng Diệp Phù giật giật, sùng bái đến nỗi quỳ sụp xuống.
Không chỉ anh ta quỳ xuống mà những học viên có mặt ở viện võ đạo nhà họ Diệp cũng hận nỗi không thể quỳ liên tiếp mấy ngày.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”, Công Tôn Thần dường như bị sét đánh trúng, run rẩy, sợ hãi cực độ.
Ngay cả Dương trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư? Đúng là ác mộng.
“Mau tỉnh lại đi!”, Công Tôn Thần nhéo mạnh vào cánh tay mình, hắn cảm nhận thấy tay mình đau buốt mà ‘ác mộng’ trước mặt vẫn không biến mất.
Chương 129: Cuộc chiến chưa hồi kết
“Wtf!”, Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.
Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.
Tên khốn này mạnh như vậy ư?
Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi…
Nhưng bây giờ…
Không thể nào như thế được!
“Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi”, Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: “Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích”.
Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây.
“Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn. Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khó tưởng. Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”, Dương trưởng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý. Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.
Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý. Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý.
“Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi”.
Hứa Như Ý lớn tiếng: “Này tên khốn! Tôi nói vậy đúng không?”
Tô Minh thấy cạn lời. Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý. Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?
Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.
Dương trưởng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh. Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí. Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái.
“Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý. Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: “Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông. Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi…”.
Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.
Cô chủ của tôi ơi! Hiện giờ người ta không có ý giết cô, không muốn lấy mạng của cô nhưng cô phải biết, hiện giờ chúng ta không phải là đối thủ của họ. Cô khiêm tốn một chút đi! Lại còn lên giọng uy hiếp người ta nữa? Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Hôm nay tôi tha cho cô! Chuyện nửa năm trước chúng ta coi như không nợ nần gì, cô thấy sao?”, Tô Minh nói.
“Vớ vẩn! Anh nướng thịt Tiểu Hổ của tôi, còn bắt nạt tôi, làm sao có thể cho qua được?”, Hứa Như Ý mắng lớn, cô ta tức đến nỗi cắn nát cây kẹo mút.
Tô Minh suýt nữa phụt cười.
Lần đầu tiên anh thấy một kẻ bại trận lại hống hách như vậy.
“Tên khốn! Tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh phải đi theo tôi, nếu không thì tôi bảo đảm là sau khi trở về Cửu Hư Tông, tôi sẽ dẫn theo những trưởng lão khác và các thái thượng trưởng lão khác đến dạy cho anh bài học”, Hứa Như Ý đúng là hống hách vô cùng.
Dương trưởng lão nghe thấy vậy thì đầu óc choáng váng và cảm thấy bất lực.
Diệp Mộ Cẩn nói: “Đứa trẻ ngốc nhà nào mà vừa uy hiếp vừa la lối om sòm vậy?”
Tô Minh cũng có chút tức giận.
“Cô chắc chắn muốn đấu với tôi đến cùng?”, Tô Minh nhìn vào Hứa Như Ý, hỏi.
Dương trưởng lão lập tức thấy căng thẳng. Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Tô Minh có chút biến đổi, hận nỗi bây giờ không thể kéo cô chủ rời đi.
“Anh nói xem?”, Hứa Như Ý vẫn không có ý sợ hãi.
Đột nhiên, Tô Minh ra tay.
Giống như một cơn gió, nhanh đến mức chóng mặt, nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Đây là võ kỹ của Tô Minh, có tên là “Lược Ảnh”, là ông già giao lại cho anh. Mặc dù chỉ luyện đến tầng thứ 3 nhưng vẫn đủ dùng.
Tô Minh giống như người giấy, không gặp bất cứ lực cản nào mà dung hợp trong không khí và có thể di chuyển được.
Tô Minh lướt qua như một cơn gió và đi đến trước mặt Hứa Như Ý.
Hứa Như Ý còn chưa kịp phản ứng lại. Mặc dù Dương trưởng lão đã sớm có phán đoán và định bảo vệ cô chủ của mình nhưng tốc độ của bà ta không nhanh bằng Tô Minh nên cũng không kịp phản ứng.
Cộng với việc ban nãy bà ta triển khai “Vân Thần Thập Lục Kiếm” dẫn đến chân khí trong cơ thể bị hút sạch, hiện giờ vẫn chưa hồi phục nên thực lực càng không đủ.
Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Minh đứng ở trước mặt cô chủ.
“…”, sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ. Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.
Chưa đợi Hứa Như Ý nói gì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta. Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.
Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.
Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên. Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.
Hóa ra, tiểu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?
Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn. Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.
Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.
Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.
Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.
“Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu…”.
Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.
Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức.
“Cô cầm tinh con chó à?”, Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.
Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: “Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy”.
“Tôi…”, Hứa Như Ý theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: “Tôi… Tôi… Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.
Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.
Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.
Nhưng chưa đợi hắn cất bước thì Tô Minh đã nói: “Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha… Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Lúc đó toàn thân Công Tôn Thần run rẩy, suýt nữa thì quỳ sụp trên đất.
Chương 130: Kế hoạch tấn công kinh tế nhà họ Lam
“Cô Hứa, cứu tôi với!!!”, Công Tôn Thần gào lên một cách tuyệt vọng.
Nhưng Hứa Như Ý lại như không nghe thấy, gần như đã quên hẳn là có một người như vậy tồn tại.
“Cô chủ, vậy Công Tôn Thần…”, lão Dương nhắc nhở.
“Tôi muốn về Cửu Hư Tông, tôi muốn nói cho bố biết có người bắt nạt tôi”, Hứa Như Ý khóc thảm thiết: “Tên Công Tôn Thần kia, đều tại hắn, một tên vô dụng còn muốn đến gây sự với tên dâm tặc kia, hại tôi lại bị bắt nạt thêm lần nữa, hắn chết đi càng tốt!”
Lão Dương bất đắc dĩ, suy nghĩ kỹ, cũng đành phải mặc kệ Công Tôn Thần vậy, dù gì, cho dù là ông ta thêm cả cô chủ thì cũng không có khả năng để cứu Công Tôn Thần.
Cô chủ thì càng khỏi phải nói, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta tét mông.
Mà mình còn chẳng đỡ nổi một chiêu của người thanh niên kia.
Ngoài ra, nhiệm vụ của lão Dương chính là bảo vệ cô chủ, bây giờ trong lúc hiểm nguy thế này, việc cần làm nhất vẫn là bảo vệ cho cô chủ rời khỏi đây một cách an toàn, còn về sống chết của Công Tôn Thần thì có quan trọng không?
Công Tôn Thần tuyệt vọng đến mức như mất đi linh hồn, hai mắt hắn ngây ra nhìn chằm chằm lão Dương và Hứa Như Ý rời đi.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mặt Công Tôn Thần.
Theo bản năng, Công Tôn Thần muốn lùi lại phía sau, nhưng hắn ta lại bàng hoàng phát hiện ra cơ thể mình đã bị khí tức của Tô Minh khoá chặt lại, không thể nhúc nhích được.
“Cậu… cậu Tô, tôi sai rồi!”, giọng Công Tôn Thần run rẩy, nhận tội, cầu xin.
“Dường như anh coi lời cảnh cáo của tôi khi ở nhà họ Lam là gió thổi bên tai nhỉ, bây giờ, tôi sẽ giúp anh nhớ lại nhé”, Tô Minh cười khẽ, nói.
Làm sao để giúp Công Tôn Thần nhớ lại? Đương nhiên là bạt tai.
“Bốp…”, một cái bạt tai được quăng ra.
Vang dội.
Đến mức tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy rất rõ ràng.
Mà càng tàn bạo hơn là, khi Tô Minh bạt tai, một bàn tay khác của anh lại nắm chặt lấy bên vai của Công Tôn Thần khiến hắn không đến nỗi bị sức mạnh khủng khiếp từ cái bạt tai này làm cho văng ra ngoài.
Công Tôn Thần trở thành một tấm bia sống.
Lại thêm một bạt tai nữa, Công Tôn Thần thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu, xương sọ như muốn nát cả ra.
Một nửa bên mặt đã đau đến tê dại cũng bật cả máu.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
“Bốp bốp bốp…”.
Ngay sau đó Tô Minh liên tục tát liền vài cái.
Cho đến tận khi Công Tôn Thần chỉ còn lại chút hơi tàn, giống như một con chó chết nằm rũ ra trên đất.
Đầu của Công Tôn Thần đã bị đánh đến mức sưng to như đầu heo, máu tươi văng đầy ra đất, răng rụng gần hết, lỗ tai, hốc mắt cũng đều là máu, khuôn mặt be bét máu nhìn vô cùng khủng khiếp…
Trên sân dạy võ mọi thứ yên lặng như tờ, có nhiều học viên không kìm được mà hít ngược một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn sự hung hãn của giáo tôn.
Không phải hung hãn thường đâu!
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, Công Tôn Thần cho dù không chết thì có khi nào cũng sẽ bị đánh thành ngu luôn không?
“Mộ Cẩn, phái vài người đưa cậu Công Tôn về nhà họ Công Tôn”, Tô Minh lau vết máu dính trên tay, nói.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu, hơi khinh bỉ liếc nhìn Tô Minh: “Anh bạo lực thật đấy, Công Tôn Hạ nhìn thấy con trai mình bị đánh thành thế này, chắc phải phát điên!”
“Nếu như không vì lo nhà họ Diệp phải chịu áp lực quá lớn, thì hôm nay anh sẽ lấy luôn cái mạng của Công Tôn Thần”, Tô Minh hừ một tiếng.
Tạm thời Công Tôn Thần chưa thể chết, một khi chết thì nhà họ Công Tôn sẽ liều mạng, phát cuồng, như vậy nhà họ Diệp sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà cũng chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến sau khi cuộc thi giao lưu giữa tám viện võ đạo kết thúc, nhà họ Diệp sẽ tiến thẳng về đích, chiếm vị trí đứng đầu trong tám đại gia tộc.
“Tiếp tục thi đấu sinh tử”, sau khi tống cổ được Hứa Như Ý và Công Tôn Thần đi, Tô Minh quay ra quát các học viên có mặt trên sân tập võ.
Cuộc chiến sinh tử lại được bắt đầu một lần nữa.
Tô Minh thì dẫn theo Diệp Mộ Cẩn đi đến một góc của sân tập võ.
“Mộ Cẩn, bên phía nhà họ Lam thế nào rồi?”, Tô Minh hỏi.
“Nhà họ Diệp và những liên minh bạn hữu bên dưới đều chuẩn bị xong cả rồi, trong mấy ngày này sẽ phát động đợt công kích kinh tế đầu tiên”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói, vẻ đầy tự tin.
“Nhà họ Lam vốn dĩ chỉ là một gia tộc tương đối yếu trong tám đại gia tộc, kinh tế của nhà họ Lam chủ yếu tập trung ở công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi, đó là một nhà mạng hàng đầu ở Hoa Hạ.
“Nhưng, công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi đã lên sàn chứng khoán, nhà họ Lam nắm giữ 40% giá trị cổ phiếu, là cổ đông lớn nhất”.
“Ở thị trường thứ cấp, có khoảng 45% cổ phiếu đang lưu hành, ngoài ra 15% còn lại nằm trong tay của hai nhà đầu tư nước ngoài”.
“Mấy ngày này, nhà họ Diệp cùng một số thủ hạ tổng cộng có mười bốn liên minh bằng hữu đã cực lực hỗ trợ và thu về được hơn ba trăm tỷ vốn lưu động, đủ để tác động lên công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi”.
“Không chỉ như vậy, nhiều năm về trước bên phía nhà họ Lam đã ém nhẹm rất nhiều vụ làm ăn mờ ám, những thứ này cũng có thể được khởi động lại, trong mấy ngày tới đây, công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi sẽ có rất nhiều phốt lớn bị vạch trần”.
“Muộn nhất trong một tuần, kinh tế của nhà họ Lam sẽ phải chịu sự công kích mang tính huỷ diệt”.
“Một khi cổ phiếu của công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi bị trượt giá thê thảm, như vậy, e là tỷ lệ nợ khủng khiếp này sẽ trở thành giọt nước tràn ly, lật đổ nhà họ Lam.
…
Tô Minh gật đầu, cách Diệp Mộ Cẩn làm việc, anh vẫn khá là tin tưởng, nhất là trên phương diện kinh doanh.
Sau khi tung một đòn chí mạng lên kinh tế của nhà họ Lam, viện võ đạo của nhà họ Lam sẽ rất khó mà duy trì được, viện võ đạo là nơi đốt tiền cực kỳ nhanh.
Nếu không vì sao mà cả Đế Thành này lại chỉ tám đại gia tộc mới có viện võ đạo?
Không còn đủ vốn, vậy đám học viên của viện võ đạo nhà họ Lam sẽ mất đi sự trung thành với nhà họ Lam nhanh thôi.
Đám học viên kia đa phần đều thuộc cảnh giới Tụ khí, là những người mới bước chân vào Võ đạo, đa phần tất cả bọn họ sau này sẽ không có cơ hội bước vào Huyền Linh Sơn.
Cho nên, bọn họ vẫn luôn chỉ hướng đến những thứ vật chất, thậm chí trở thành tu giả võ đạo cũng là vì tiền, quyền lực.
Nhà họ Lam một khi không còn tiền, đám học viên kia sẽ không thèm quan tâm đến mình có phải họ Lam hay không, đều sẽ bỏ rơi nhà họ Lam.
Đến lúc đó, sẽ là cơ hội tốt để mình cho nhà họ Lam một đòn chí mạng.
“Tất cả mọi thứ nếu thực hiện đúng kế hoạch, nói không chừng trong cuộc thi giao lưu viện võ đạo của tám đại gia tộc lần này sẽ chỉ còn lại bảy đại gia tộc mà thôi”, Tô Minh cười lạnh lùng, nói.
Tiếp đó, Tô Minh lại nói: “Chiều nay cho tất cả mọi người nghỉ ngơi, cũng tập huấn mấy ngày liền rồi, mỗi ngày đều là chiến đấu sinh tử, thần kinh căng thẳng lâu quá cũng không hề tốt cho học viên, mọi thứ nên vừa phải là tốt nhất”.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
“Còn nữa, chiều nay nhân lúc học viên nghỉ ngơi, anh muốn đi đến đấu giá Tứ Đỉnh một chuyến”, Tô Minh cất lời.
“Hả?”
“Có chút việc”.
“Không phải là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư chứ?”, Diệp Mộ Cẩn lại ghen tuông.
“Đúng, đúng là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư, cái bình dấm chua nhà em”, Tô Minh cười gian, đột nhiên ôm chặt lấy Diệp Mộ Cẩn hung hăng hôn một chặp, suýt chút nữa hôn cho Diệp Mộ Cẩn đứng không vững.
Diệp Mộ Cẩn khó khăn đẩy anh ra mắng một câu đồ xấu xa rồi vội vàng rời đi như chạy trốn.
Buổi chiều.
Tô Minh một mình ngồi chiếc Maybach S680 đi đến đấu giá Tứ Đỉnh.
Lúc này.
Đấu giá Tứ Đỉnh.
Tiêu Nhược Dư đang khó chịu.
“Nói là mấy ngày gần đây sẽ tới chữa bệnh cho tôi, mà giờ đã mấy ngày rồi? Chẳng thấy tăm hơi đâu cả”, Tiêu Nhược Dự lầm bầm, hơi lo lắng, lo rằng Tô Minh không giữ lời hứa, lo rằng mình mãi mới có được chút hy vọng mà hy vọng lại vỡ tan tành…
“Cô chủ, có cần đi đến nhà họ Diệp nhắc tên nhóc đó?”, Dì Cầm đột ngột hiện thân trong không khí, nói.
“Đợi thêm chút nữa”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi.