Còn một vị thành chủ khác thì cả người được bao phủ ngọn lửa màu đen đỏ hệt như ma trơi, lượn lờ chung quanh, cực kỳ lớn, thiêu đốt cả trời đất.
Ánh lửa đen lẫn đỏ đó hóa thành một bộ xương có răng và năm móng vuốt lao về phía Tô Minh. Cấp bậc của ngọn lửa đó rất cao, nhiệt độ vực Hỗn Độn đang tăng lên với cấp số nhân dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, ngay cả nhiệt độ trong lồng đỉnh Thần Ma cũng đang tăng lên.
Hơn nữa trong ngọn lửa này rõ ràng có chứa quy luật Hủy Diệt của bát đoạn đỉnh phong và quy luật ngọn lửa bán bộ cửu đoạn.
Cho đến nay hai vị thành chủ và Quỷ bà bà đều đã xuất chiêu.
Đại chiêu trời diệt đất hoàn toàn vây chặt lấy Tô Minh.
Trong lồng đỉnh Thần Ma chỉ còn lại sự im lặng tuyệt vọng, từng ánh mắt nhìn chằm chằm ra thế giới ở ngoài, nhìn chằm chằm vào Tô Minh…
Một nỗi thê lương không nói nên lời.
Sự tĩnh lặng không nói thành lời.
Rất nhiều người đã trào nước mắt.
Bởi vì chỉ cần có một chút phán đoán, có chút xíu lực cảm nhận thì có thể biết được đòn tấn công của ba người Quỷ bà bà chí mạng và kinh hoàng đến mức nào.
Tô Minh không… không có đường sống.
“Ly Nhi, nhắm… nhắm mắt lại đi!”, giọng Mộng Li Khinh Đàn khẽ run, hơi phức tạp, lẫn trong đó là sự thê lương.
Cô ta có thể làm một việc cuối cùng cho Tô Minh có lẽ là khuyên Tô Ly đừng nhìn cảnh tượng anh trai mình phải chết.
“Không, anh tôi là vô địch!”, Tô Ly lại cắn môi, cực kỳ kiên cường, không những không nhắm mắt lại mà còn mở to mắt nhìn Tô Minh, cố gắng không để mình rơi nước mắt.
Thế giới bên ngoài.
Bản thân Tô Minh…
Cảm thấy hơi nhàm chán.
Đã khiến ba người Quỷ bà bà xuất chiêu là muốn cảm nhận chút sức mạnh của ba người Quỷ bà bà, xem thử có gì bất ngờ không, nhất là Quỷ bà bà vẫn là người mà đời trước mình không giết được nên anh có phần mong đợi ở Quỷ bà bà, nào ngờ…
“Chỉ chút thực lực này thôi à?”, Tô Minh bỗng nói.
Vừa dứt lời.
Tô Minh bỗng ngẩng đầu lên trong thầm lặng, sau đó hét lên một tiếng: “Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”
Trong tích tắc.
Một kiếm đó của Quỷ bà bà và đòn tấn công của hai vị thành chủ…
Đều rung chuyển.
Sau đó dừng lại.
Rồi… dần tan biến, nhanh chóng bị kéo đi và bị cướp mất năng lượng cũng như sức sống trong chiêu thức của đòn tấn công.
Sau một hơi thở, mắt thường có thể nhìn thấy đại chiêu mà Quỷ bà bà và hai vị thành chủ cố hết sức tung ra đó không hề chạm đến người Tô Minh, cách Tô Minh khoảng một tấc đã hóa thành hư vô.
“Không thể nào!”, Quỷ bà bà khóc rống lên, gương mặt vốn dĩ hung tợn khẽ co giật, nhìn cứ như gặp phải ác mộng.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, sau đó Tô Minh lại mỉm cười với Quỷ bà bà rồi tiếp tục thi triển.
Ngay lập tức cát lún Tử thần tuôn chảy một cách kỳ lạ.
Siết chặt lấy Quỷ bà bà.
Quỷ bà bà vô thức né tránh nhưng không thể tránh được, đòn tấn công này như thể đến từ sâu trong nội tâm, lại như thể nối liền với hư không, thực không, chân không, không thể ra tay từ bất kỳ chỗ nào được.
Đã tránh không được thì Quỷ bà bà chỉ đành để mặc mình lọt vào trong đó.
“Ma Vương Trảo!”, Quỷ bà bà tức giận nói, hơi thở cả người bạo phát đến cực điểm như thể sắp thiêu đốt, thậm chí có cảm giác hơi hỗn loạn.
Rõ ràng chiêu này dù là bản thân Quỷ bà bà cũng sợ không tu luyện đến mức cao thâm, chỉ là một chút vặt vãnh, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển đòn này mà thôi.
Có thể thấy rõ một đường trảo ấn màu đen sẫm bao trùm trời đất, mang theo hàng tỷ bóng ma, có cả âm thanh ma quỷ run rẩy trong đó, còn có ký tự ma văn không ngừng lưu chuyển khiến tà khí và sát khí của trảo ấn gần như được tích tụ đến mức không thể tin được.
Trong khi trảo ấn lưu chuyển, mỗi một tấc ý chí văn minh của nền văn minh Xương gần như đều đang gào khóc, mức độ sụp đổ của nền văn minh Xương càng thêm nghiêm trọng hơn một chút.
Rất mạnh.
Trảo ấn này cực kỳ mạnh.
Trảo ấn tung ra đỡ lấy thuật Sinh Mạng Lưu Phóng.
Thế nhưng…
Trảo ấn gây ra động tĩnh kinh thiên động địa, tưởng như bất khả chiến bại đó vừa chạm đến thuật Sinh Mạng Lưu Phóng thì tan biến.
Đổ sụp.
“Phụt…”, Quỷ bà bà có thế nào cũng không khống chế được nó, phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể vốn đã già nua nay lại càng già thêm mấy trăm triệu tuổi, cả người toát ra hơi thở chết chóc.
Nhưng cùng lúc đó thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh cũng biến thành hư vô.
Phải nói là trảo ấn nguy hiểm vừa rồi của Quỷ bà bà quả thật có chút uy lực, tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng xem như có thể ngăn được thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh.
Thế nhưng.
Có tác dụng sao?
Như muối bỏ biển thôi.
Cơ thể Tô Minh xoẹt qua, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong được tăng thêm, tốc độ của anh đạt đến cực điểm đến độ mắt thường và thần hồn không thể bắt kịp, đứng ngay trước mặt Quỷ bà bà.
Anh giơ nắm đấm lên.
“Ầm!”
Đấm một cú xuống.
Quyền ấn cực mạnh nhưng lại khá đơn giản.
Sức mạnh chỉ hơn 50 Long lực.
Chỉ thế mà thôi.
“Không!”, nhưng Quỷ bà bà có cảm giác như có một ngọn núi Thần Ma đè lên mình, sức mạnh đó quá mạnh đến nỗi quyền ấn còn chưa đụng đến người mình mà máu, huyết thịt và xương cốt của bà ta đã bắt đầu có cảm giác đau đến độ xé toạc. Quỷ bà bà tuyệt vọng gào lên, đồng thời chỉ có thể giơ bàn tay trơ xương lên muốn ngăn quyền ấn đó lại.
Nhưng Quỷ bà bà là cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba, sức mạnh thuần túy cũng chỉ có 25, chỉ bằng một nửa sức mạnh thuần túy của Tô Minh.
Càng không cần nói đến sức chống đỡ của xác thịt, nắm đấm của Tô Minh có vẻ như xác thịt, trông khá đơn giản nhưng thật ra không kém gì so với của quý cấp bậc tổ khí thuộc tính phòng vệ bình thường.
Sức chống đỡ cơ thể của Quỷ bà bà không chỉ không mạnh mà còn rất yếu, vì bà ta đã già quá rồi, cũng đã hơn một tỷ tuổi rồi còn gì.
Hơn nữa lúc còn trẻ, bà ta từng bị kiếp trước của Tô Minh đánh bị thương, hàng tỷ năm nay, vết thương vẫn chưa hồi phục hẳn, thể lực cũng yếu hơn tu giả võ thuật cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba bình thường một chút.
Cái này bù qua bù lại cho cái kia.
Chương 967: Còn một người
Từ đó có thể nghĩ được chênh lệch đến mức nào.
“Bụp…”
Hai nắm đấm đập vào nhau.
Âm thanh thanh thúy liên tục vang lên.
Là tiếng nứt xương…
Ai cũng thấy rõ ràng tay của Quỷ bà bà, cả nắm đấm nữa, đứt ra từng khúc, nghiền nát từng tấc, máu tươi bắn ra. Theo đó ngay cả cánh tay cũng bị xé rách đứt đoạn, thậm chí xương lồng ngực cũng bị gãy, chọc xuyên qua da thịt, thảm thiết không nỡ nhìn.
Quỷ bà bà bị thương nặng nề.
Suýt chết…
Bay ngược ra ngoài!
Nhưng mà…
Vừa mới bay ngược ra, dường như Tô Minh đã sớm phán đoán được, bước chân đồng thời động đậy nhảy phắt lên liền đuổi kịp cơ thể Quỷ bà bà đang bay ngược lại.
“Thái U Hỏa!”. Yết hầu rung động, sát tâm Tô Minh bùng cháy, đuổi theo thân thể đang bay về sau của Quỷ bà bà. Anh nhấc tay lên, ngón tay chỉ một cái không chút do dự, một ngọn lửa cháy bừng bừng lao ra phi thẳng vào Quỷ bà bà.
Cả người Quỷ bà bà run lên, tuyệt vọng!
Bà ta cảm nhận được cái chết đang tới gần.
Muốn mở miệng xin tha, muốn thét lên nhưng bởi vì trong miệng tràn đầy máu tươi trào lên từ trong lục phủ ngũ tạng khiến bà ta muốn mở miệng la hét cầu xin cũng không làm được.
Ngay sau đó.
Thái U Hỏa giống như một con sâu có chân, một đốm lửa rơi trên người Quỷ bà bà chỉ nháy mắt đã lan rộng ra hóa thành một ngọn lửa bao phủ Quỷ bà bà.
Thậm chí ngay cả cơ hội giãy giụa Quỷ bà bà cũng không có, lập tức bị đốt bay biến.
Cả quá trình nhìn thì có vẻ hơi phức tạp nhưng trên thực tế kết thúc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Từ lúc Quỷ bà bà ra tay đến khi chết đi, tổng cộng cũng chỉ vài giây.
Giết người trong nháy mắt.
Nháy mắt nghiền nát.
“Hai vị muốn chạy à? Đã hỏi tôi chưa?”. Sau khi đánh chết Quỷ bà bà, Tô Minh tùy ý quay đầu lại, nhìn thấy hai bên trái phải có hai vị thành chủ đang chạy trốn bất chấp tất cả, tốc độ thì cũng không đến nỗi nào, giờ phút này hai vị thành chủ đã bước nửa chân vào hư không.
“Phong tỏa không gian!”, Tô Minh tùy ý nói ra bốn chữ như vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc.
Hư không và thực không giống như có thêm một tầng hồ dán.
Trực tiếp dính lại vào nhau.
Vô số lực trói buộc giống như bao trùm tràn ngập cả bầu trời, trói buộc toàn bộ cơ thể. Hai vị thành chủ liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không giãy giụa thoát ra được.
“Tách tách”.
Sau đó Tô Minh tùy tiện bắn ra hai ngọn lửa Thái U Hỏa.
Trực tiếp tiễn hai vị thành chủ lên đường.
Nhẹ nhàng giống như uống hớp nước, hít thở một hơi.
Đến hiện tại, Quỷ bà bà, hai vị thành chủ đều đã xuống suối vàng địa ngục.
Trước thành Hủy Diệt, chỉ còn lại một mình Đồ Ngang.
Trong lồng Thần Ma.
“Lão già Lô Hư, véo tôi, véo tôi đi…”, Bạch Kiếm kích động bật khóc như một đứa trẻ. Đúng vậy, lão già Bạch Kiếm sống mấy tỷ năm, xúc động đến nỗi không thể khống chế được nước mắt của mình, kích động như sắp tẩu hỏa nhập ma.
“Mẹ kiếp!”, Mộng Li Khinh Đàn vốn được công nhận là một trong những nữ thần đẹp nhất từ trước tới nay trong lịch sử của học viện Hỗn Độn, vậy mà lại thốt ra một câu nói bậy…
“Ly nhi, sau… Sau này, cô nói anh cô là chân thần, là vô địch, là Diêm Vương, tôi… tôi cũng tin hết!”, Phong Vũ Vân cũng kích động giống như vậy, bắt đầu ăn nói lung tung.
Tô Ly ngẩng đầu nhỏ lên một cách kiêu ngạo.
Vô cùng kiêu ngạo.
“Đừng quá kích động vội, còn một người chưa chết đâu!”, Tống Xạ Sơn lên tiếng, coi như mấy người họ đã có thể hơi bình tĩnh lại một chút.
“Đúng, người này không đơn giản!”, Bạch Kiếm run tay, lau nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt: “Kẻ này đột nhiên bùng nổ khí vận lúc ở thành Hủy Diệt, đó là nguyên nhân đối phương đột phá được sự trấn áp của nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn. Ngoài ra, trông vẻ mặt của hắn ta không hề lo lắng cũng không sợ hãi, điều này rất không bình thường”.
Đúng vậy!
Không bình thường.
Ngay cả khi ba người Quỷ bà bà đều chết trong tay Tô Minh.
Quỷ bà bà còn là cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba.
Mà bản thân Đồ Ngang chỉ là cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng.
Bình thường mà nói, Quỷ bà bà vừa chết, Đồ Ngang hẳn phải bị dọa sợ hết hồn mới đúng.
Nhưng thực tế lại không phải.
Hoàn toàn không như vậy.
"Không hổ là Tô Minh!" Đồ Ngang lên tiếng nhìn về phía Tô Minh mỉm cười nói.
Tô Minh không nói lời nào, nhìn chăm chú Đồ Ngang, sâu trong ánh mắt có thêm một chút sự suy tư và chờ mong.
Khá thú vị đây.
Đồ Ngang này chắc chắn không hề đơn giản.
Chính vào lúc này.
“Lấy danh nghĩa của tôi, hủy diệt thêm nữa!”, Đồ Ngang đột nhiên vứt bỏ tất cả sự bình tĩnh, chợt nở nụ cười, bùng nổ quát lên.
Chớp mắt một cái.
Thành Hủy Diệt phía sau rung chuyển dữ dội.
“Ầm!”
Thành Hủy Diệt vang lên âm thanh nặng nề.
Đồng thời, hàng tỷ tia sáng từ thành Hủy Diệt bắn ra mạnh mẽ, toàn bộ hóa thành chùm tia sáng lao về phía Đồ Ngang, bị tên này hấp thu hết.
Chỉ trong phút chốc, khí tức của Đồ Ngang đã đạt tới con số bùng nổ.
Cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng, cảnh giới Tiên Hoàng tầng một, cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba, cảnh giới Tiên Hoàng tầng sáu, cảnh giới Tiên Hoàng tầng tám…
Cho đến cảnh giới Tiên Hoàng tầng tám mới dần dần dừng lại.
Mà toàn bộ quá trình bùng nổ khí tức có lẽ chỉ tốn một phần ngàn giây, nhanh chóng mà bất thình lình, không hề chần chờ do dự khiến người ta trơ mắt á khẩu.
Lại nhìn kỹ hơn thì thực lực và khí tức trên cơ thể Đồ Ngang có lẽ đã tăng lên mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần so với trước kia.
Không chỉ có vậy, cả thành Hủy Diệt lại càng tràn ngập một bóng sáng bao phủ quanh người Đồ Ngang.
Bóng sáng kia chính là bộ dáng của thành Hủy Diệt.
Bóng sáng thu nhỏ lại cuối cùng hóa thành một thứ như bộ chiến giáp bao phủ trên người Đồ Ngang.
“Một người chính là một thành? Khí vận lưu thông? Vì vậy hắn đã mượn sức mạnh của thành Hủy Diệt?”, Tô Minh thấy hết, suy đoán một chút, khá là thú vị!
“Pháp tướng Hủy Diệt, ra!”. Mà lúc này còn chưa phải cực hạn, sau khi quang ảnh của thành Hủy Diệt bao phủ lên toàn thân, Đồ Ngang lại quát lớn.
Ngay tức khắc, từ trong thân thể Đồ Ngang có một tia linh động hữu ích bất ngờ giống như một con quái vật có lực sinh mệnh nhe nanh giơ vuốt về phía áo ảnh pháp tướng.
“Xèo xèo xèo…”
Pháp tướng Hủy Diệt kia không hề kiêng dè, nó chỉ có một mắt, cả khuôn mặt cực kỳ khủng khiếp, giống như máu tươi đang không ngừng chảy ròng ròng bao trùm trên toàn bộ khuôn mặt.
Hơn nữa còn có khoảng chừng mấy chục cánh tay, so với con nhện còn nhiều hơn, trên mỗi cánh tay lại có móng vuốt dài sắc bén giống như cây giáo.
Lúc này.
Trong lồng Thần Ma.
Sự bất ngờ và kiêu ngạo to lớn vừa nãy, sự hưng phấn kịch liệt vừa nãy, tất cả đều đã yên lặng lại.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi…
Lại một lần nữa ngơ ngác.
Chương 968: Lật ngược
Họ đều cảm thấy không biết có phải bản thân nhìn thấy ảo giác hay không?
Sao Đồ Ngang kia bỗng nhiên lại…
“Tin tưởng anh tôi, đừng hoảng hốt!”, Tô Ly quát lớn.
Cùng lúc đó.
“Tô Minh, cuộc đời có đôi khi vô thường như vậy đấy, khi tưởng rằng bản thân đã ở trên thiên đường rồi nhưng thực tế bản thân lại vừa xuống địa ngục thôi!”, Đồ Ngang âm u nhìn chằm chằm Tô Minh: “Anh cho rằng bản thân giết chết đám người Quỷ bà bà cũng đã xem như giải quyết được thành Hủy Diệt sao? Không, anh còn non lắm. Đám người Quỷ bà bà nói khó nghe một chút thì chỉ là đám tốt thí mà thôi, chỉ cần thành Hủy Diệt có bổn tọa ở đây thì sẽ còn mãi mãi”.
Giọng nói của Đồ Ngang càng lúc càng lớn, nói xong câu cuối cùng chính là một loại điên cuồng.
Nói đến lời cuối cùng.
Đột nhiên….
“Ầm!”
Đồ Ngang đấm một quyền.
Quyền ấn cùng với quyền ấn pháp tướng Hủy Diệt, hai thứ chồng lên nhau, dung hợp, nghênh không đập ra, điên cuồng tăng vọt.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Nền văn minh Xương giống như bị nứt toác, tiếng than khóc đã tới cực hạn.
Quyền ấn kia lướt tới, mọi thứ sụp đổ, tất cả kiến trúc của học viện Hỗn Độn đều hóa thành hư vô.
Cho dù được lồng đỉnh Thần Ma bao trùm che lấp thì bên trong đó, học sinh và các lãnh đạo cấp cao còn lại của học viện Hỗn Độn giờ phút này cũng bị thương gần chết.
Quá mạnh mẽ!
Một nắm đấm bất ngờ này quá mạnh mẽ!
Không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả sự mạnh mẽ này.
Bằng mắt thường có thể thấy được.
Quyền ấn phóng đại đến mức giống như một vùng nhét đầy hư không, trên trời dưới đất, trong mắt ngoài mắt, hư không thật không, mọi thứ mọi nơi đều không có nơi nào ở được dưới vùng quyền ấn này.
Muốn tránh đi cũng là ý nghĩ xa vời.
Nhưng mà.
Lại nhìn Tô Minh lúc này.
Vậy mà không hề có sự tuyệt vọng trong tưởng tượng, thậm chí anh vẫn yên lặng, tự tin bình tĩnh.
Cũng chính là vẻ mặt như thế này khiến cho đám người Bạch Kiếm, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn ở trong đỉnh Thần Ma đang phải chịu sự hoảng sợ và tuyệt vọng to lớn vẫn mang theo một chút tự tin và mong chờ, mỗi người đều cố gắng chống cự không cho phép bản thân ngất đi, nhìn chằm chằm Tô Minh không rời.
Không biết Tô Ly đang mặc niệm cái gì, dường như đang cầu nguyện.
Giây lát sau.
“Suỵt!”, Tô Minh bất ngờ giơ tay lên.
Ngón trỏ động đậy một cái.
Hệt là ảo giác, như có một mũi nhọn màu tím chợt lóe lên rồi biến mất.
Theo sát nhau.
Quyền ấn của Đồ Ngang đã nhét đầy quyền Ma Thần của trời đất đột ngột rung lên một cái.
Sau đó...
Yên lặng.
Quyền ấn vốn đang long trời lở đất muốn hủy diệt hết thảy bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện gì vậy?
Không đợi Đồ Ngang và mọi người phản ứng lại, có thể thấy rõ ràng một mũi nhọn màu tím hình thanh kiếm xuất hiện rõ mồn một.
Kiếm phong màu tím xuyên thủng qua quyền ấn của Đồ Ngang, nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hũ.
Quyền ấn của Đồ Ngang bị cắt thành hai nửa.
Chỉ thế mà thôi.
“Kiếm ý Thiên Vẫn thực sự rất có ích!”, Tô Minh thầm nghĩ, kiếm ý Thiên Vẫn cửu đoạn trong tình huống bình thường không cần có thêm vũ khí sắc bén như kiếm, chỉ cần dùng một ngón tay điểm vào, lấy kiếm ý kiếm phong làm sự tấn công trực tiếp, hiệu quả đã rất tốt rồi, không phải sao?
“…”. Ở phía xa, Đồ Ngang ngơ ngác.
Sững sờ như hóa đá.
Một quyền vừa rồi của hắn ta cộng thêm sức mạnh cảnh giới Tiên Hoàng tầng tám của bản thân cùng với quy luật Hủy Diệt của cửu đoạn, còn cả sức mạnh thành Hủy Diệt và sức mạnh pháp tướng Hủy Diệt.
Mọi thứ kết hợp lại, thật sự không phải tự coi trọng, cho dù là cảnh giới Tiên Hoàng tầng chín đỉnh phong cũng sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.
Nhưng trước mắt...
Đồ Ngang thấy vậy, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của đám người như Bạch Kiếm, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn ở trong lồng đỉnh Thần Ma.
Rầm rầm rầm…
Bạch Kiếm trực tiếp ngất xỉu, chấn động đến ngất đi rồi.
“Cuộc đời có đôi khi vô thường như vậy đấy, anh cho rằng mình đã ở thiên đường nhưng thực tế địa ngục chỉ vừa mới hạ xuống!”. Trong sự yên tĩnh, Tô Minh lên tiếng, anh nhìn về phía Đồ Ngang lạnh nhạt nói.
Những lời của Đồ Ngang, anh trả lại toàn vẹn cho hắn ta.
Nói xong.
Tô Minh lại càng nghiêm túc, mỉm cười nói: “Nếu như anh có chút thực thực vậy thì tôi nên tiễn anh một đoạn đường đến địa ngục suối vàng hội họp với đám người Quỷ bà bà!”
“Bổn tọa không tin!”, Đồ Ngang vặn vẹo mặt, đôi mắt xếch như muốn bay lên, trong giọng nói khàn khàn là cảm xúc kịch liệt như sắp sụp đổ.
Chỉ có bản thân hắn ta mới biết vừa rồi mình đã dốc toàn lực đánh ra một quyền pháp tướng Hủy Diệt kia, rốt cuộc mạnh như thế nào? Không khách khí thì hoàn toàn vượt qua trình độ nền văn minh cấp một thậm chí là nền văn minh cấp hai, hoàn toàn là sự mạnh mẽ khó mà tưởng tượng ra được.
Nhưng sự mạnh mẽ này ở trước mặt Tô Minh không chịu nổi một kích.
Hắn ta không tiếp nhận nổi…
“Chịu chết đi!”. Nhưng mà Tô Minh cũng mặc kệ hắn ta có tin hay không, không quan tâm rốt cuộc cảm xúc của hắn ta đã sụp đổ ra sao. Anh giơ tay lên lại là một kiếm quang Thiên Vẫn.
Chỉ trong khoảnh khắc
Mũi nhọn màu tím lại xuất hiện.
Hóa thành một luồng sáng tử thần khóa cứng Đồ Ngang.
“Rồng Hủy Diệt!”, Đồ Ngang hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi nhọn màu tím đang lao về phía mình, trong đôi mắt tràn đầy vẻ điên cuồng kiêng kị. Hắn ta đã bị ép đến cực hạn, bất thình lình, hắn ta rít lên một tiếng.
Rõ ràng có thể thấy được, da thịt trên người hắn ta bắt đầu rung lên, chìm xuống và tan rã.
Vậy mà lại bắt đầu thiêu đốt thân thể chính mình.
Thành Hủy Diệt đằng sau Đồ Ngang lại càng rung chuyển ầm ầm, sức mạnh thành trì cũng bị sự điên cuồng bất chấp tất cả của Đồ Ngang rút hết đi, cả tòa thành Hủy Diệt đổ vỡ mắt thường có thể thấy được, sụp đổ giống như bị phong hóa.
Chỉ giây lát sau.
“Grào!”. Một âm thanh của Ma Long vang lên kinh thiên động địa.
Ma Long màu đen giống như hóa thành thật, lấy quy luật Hủy Diệt ngưng tụ sát ý hình thành nên lớp vảy. Trên từng lớp vảy đều là ký tự ma văn, mỗi một ký tự ma văn đều hiến tế một loại quy luật ma đạo.
Ma Long vùng vẫy trời đất, thần thông quảng đại, to lớn mà không mất sự linh hoạt, lượn lờ trước người Đồ Ngang giống như một ngọn núi Thần Ma biết di động.
Chỉ một hơi thở dao động trên người Ma Long phát ra đã có thể xé rách hư không cách mấy trăm cây số, thậm chí còn xa hơn nữa.
Gần như toàn bộ tất cả quy luật văn minh của nền văn minh Xương giờ phút này đều đang né tránh lùi bước, ngay cả ý chí văn minh của nền văn minh Xương cũng đã hơi có cảm giác sắp sụp đổ.
“Phì!”. Đột nhiên Ma Long há miệng phun ra một cột lửa hóa thành biển lửa cháy mãnh liệt.
Cột lửa kia hiện ra màu ngăm đen.
Nổi rõ quy luật ngọn lửa cửu đoạn sơ kỳ.
Cùng với đó là quy luật Hủy Diệt của cửu đoạn trung kỳ.
Chương 969: Tòa thành chết
Cuồn cuộn như biển động, không hề kiêng nể gì cả…
Nhiệt độ ở học viện Hỗn Độn bắt đầu tăng lên đến cực hạn.
Mắt thường có thể thấy sông hồ trong học viện Hỗn Độn đang sôi trào, bốc hơi nóng, như thể nó có thể khô cạn chỉ trong thoáng chốc.
Những cây cao chọc trời đó, đám cỏ dại xung quanh cũng bị khô héo, chết khô, thậm chí có cây còn tự thiêu rụi.
Ngay cả những ngọn núi lửa đã không còn hoạt động ẩn sâu trong lòng đất cũng thức tỉnh.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng ầm ầm vang lên, vô số núi lửa bắt đầu phun trào.
Ánh lửa phun đầy trời, cả học viện Hỗn Độn như trở thành địa ngục biển lửa.
Trong lồng đỉnh Thần Ma, dù lồng đỉnh Thần Ma đã ngăn được chín mươi chín phần trăm sức nóng của Ma Long, nhưng một phần trăm còn lại cũng khiến Bạch Kiếm, Lô Hư, Tống Xạ Sơn áp lực rất lớn, ai nấy cũng đẩy chân khí đến mức cực hạn để chống lại sự ăn mòn của quy luật ngọn lửa.
“Mạnh… mạnh quá!”, Lô Hư lẩm bẩm nói.
Thoáng chốc.
Ma Long phun ra cột lửa nghênh chiến với kiếm quang đó của Tô Minh.
“Sh...”
Ma Long tan tành.
Chôn vùi…
Biến mất…
Hóa thành hư vô!
Còn kiếm quang màu tím cũng không kém gì, nứt ra, mờ nhạt, cuối cùng biến thành hư vô.
Hai người xem như là ngang tài ngang sức.
“Thú vị đấy!”, Tô Minh khá ngạc nhiên.
Thật ra kiếm quang Thiên Vẫn của anh vẫn khá mạnh, kiếm ý Thiên Vẫn cấp bậc cửu đoạn sơ kỳ e là có uy lực còn mạnh hơn cả kiếm ý cửu đoạn hậu kỳ bình thường.
Bản thân kiếm ý đã là ý cảnh sát khí mạnh nhất thế gian rồi.
Cộng thêm mình, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong và kiếm tâm tăng thêm vào trong kiếm quang Thiên Vẫn.
Trong tình huống này.
Thế mà lại ngang tài ngang sức à?
Ma Long này quả thật khá thú vị.
“Này, có phải anh muốn tiễn tôi xuống suối vàng địa ngục không? A! Anh làm thử xem nào! Ha ha ha… có Ma Long ở đây, anh làm gì được nào?”, cùng lúc đó, giọng nói kiêu ngạo, đắc ý, mừng rỡ của Đồ Ngang vang lên.
E là chỉ đang trút hết cảm xúc của mình ra.
Dù chỉ là ngang tài ngang sức… nhưng cũng khiến tâm trạng sắp suy sụp của hắn ta hơi hòa hoãn một chút, chí ít đã chứng tỏ tên yêu nghiệt võ đạo chết tiệt chưa đến 30 tuổi trước mặt này cũng không phải bất khả chiến bại gì.
Cũng không phải là yêu quái không có cực hạn.
Cũng có thể có cơ hội chiến thắng.
“Grum grum…”, Đồ Ngang kích động, dĩ nhiên Ma Long trước mặt hắn ta cũng kích động theo. Tiếng gầm gừ vang trời thể hiện uy phong của mình, đôi mắt tinh tường nhìn chằm chằm vào Tô Minh như thể ngay lập tức sẽ mang Tô Minh đi theo lệnh của Đồ Ngang.
“Kích động cái gì chứ? Anh thiêu đốt xác thịt, tuổi thọ, tinh huyết, gần như rút hết tất cả tinh túy của thành Hủy Diệt rồi, cuối cùng cũng chỉ ngưng tụ được một chút này thôi à”, Tô Minh bật cười khanh khách, nhìn Đồ Ngang như thể đang nhìn một tên ngốc.
Ngay sau đó Tô Minh cười gằn: “Nếu Phá Long của anh lợi hại như thế thì để nó tiếp tục đỡ đòn đi. Nó đỡ được một kiếm nhưng có thể đỡ được một trăm kiếm, một nghìn kiếm không?”
Vừa dứt lời thì thấy Tô Minh giơ tay lên, chỉ cái xoẹt nhẹ trong không khí, chấn động… từng kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm tung ra.
Chỉ trong tích tắc mấy trăm đường kiếm vung ra.
Mấy ngàn đường kiếm…
Rồi vô số đường kiếm…
Bay khắp ra bầu trời!
Đệch!
Đồ Ngang ngây người.
Hắn ta hóa đá.
Thành tượng luôn rồi.
Sửng sốt đứng đó, hắn ta có cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời…
Hắn ta nghĩ kiếm quang của thanh kiếm màu tím của Tô Minh đó vẫn là đại chiêu của Tô Minh, thậm chí là át chủ bài chỉ có thể dùng một, hai lần, nếu không sao có thể mạnh như thế?
Nhưng hiện giờ…
Mấy trăm đường kiếm? Mấy ngàn đường kiếm? Thậm chí là nhiều hơn?
Bắt nạt người ta cũng không đến mức này chứ, cũng phải có giới hạn chứ.
Sức mạnh điên cuồng này của Tô Minh khiến tâm cảnh, võ đạo và quy luật Hủy Diệt gì đó của Đồ Ngang đều sụp đổ trong thoáng chốc.
Đồ Ngang vô thức cảm thấy mình là một trò cười, trò cười cho cả thiên hạ.
Nếu biết Tô Minh có thể thoải mái tùy ý thi triển hàng trăm, hàng ngàn đường kiếm quang thế thì lúc đầu hắn ta đã tự sát luôn cho rồi, còn cần phải đánh nữa à?
Trong chớp mắt.
Đầu tiên Ma Long bị hàng trăm hàng ngàn kiếm quang chém thành hư vô, sau đó bản thân Đồ Ngang cũng bị kiếm đâm xuyên qua.
“Chả thú vị gì cả!”, Tô Minh lẩm bẩm nói.
Trong đỉnh Thần Ma.
Lặng im như tờ.
Cảm giác chấn động đó khiến mọi người cảm thấy tê dại, khiến người ta không cảm nhận được mình vẫn là người còn sống.
“Tôi vào thành xem sao”, Tô Minh quay đầu lại nhìn đám người Bạch Kiếm trong lồng đỉnh Thần Ma nói.
Nói rồi cơ thể anh run lên biến thành một điểm sáng tiến vào thành Hủy Diệt.
Vừa bước vào.
Chính là một tòa thành chết!
Đá phiến loang lổ nhiều màu.
Những ngôi nhà được xây bởi vô số xương khô.
Các quy luật tàn phá chao đảo, nhất là quy luật Hủy Diệt.
Và rất nhiều dòng chảy của lửa Hủy Diệt lan ra khắp nơi.
Ngoài ra trong thành, xây dựng bằng hư không và thực không hoàn toàn không vững chắc, có cảm giác hai thứ này đan xen vào nhau một cách hỗn loạn, liếc mắt một cái, dường như trước mặt có một căn nhà, nhưng đảo mắt chỗ khác căn nhà đó lại biến mất như thể vừa rồi là ảo giác vậy, đây là do hư không và thực không hỗn loạn tạo ra.
Còn có tình trạng từng thi thể chết rất thê thảm, rõ ràng những thi thế đó vừa chết đã bị Đồ Ngang ép buộc rút ra, nuốt chửng, nhưng lại có vẻ như đã chết rất lâu rồi. Hóa ra trước đó Đồ Ngang rút sức mạnh thành Hủy Diệt ra để đánh nhau, thực tế cũng rút đi năng lượng và sức sống của các võ giả võ đạo trong thành Hủy Diệt.
Tô Minh hơi đổi sắc: “Xương Kiếm Hồn, chẳng lẽ…”
Dù sao thì Xương Kiếm Hồn cũng đang ở trong thành Hủy Diệt.
Tô Minh không khỏi tăng nhanh bước chân hơn…
Đồng thời thần hồn đáng sợ đang điên cuồng tìm kiếm.
Không lâu sau...
Chương 970: Kiếm hồn Xương Kiếm được giải thoát
“Quả nhiên có một quảng trường. Theo như Bạch Kiếm tiền bối nói thì kiếm hồn Xương Kiếm nấp trong bội kiếm của Quỷ bà bà, còn bội kiếm của Quỷ bà bà lại bị ném vào trong lò luyện hồn Lục Đạo. Mà lò này lại ở giữa quảng trường thành Hủy Diệt”, Tô Minh lẩm bẩm, sau đó đi về phía giữa quảng trường.
Lúc đầu nhìn thì chả có gì.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì mới cảm nhận được, đặc biệt là dùng quy luật không gian để cảm nhận.
“Có khe hở không gian và chuỗi không gian”, mắt Tô Minh sáng lên, rồi giơ tay lên giải phóng quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong: “Không gian Xé Rách”.
Rõ ràng, không gian ở vị trí giữa quảng trường có chút run rẩy và chuyển động.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở rồi lại bình thường.
Vẫn chưa đủ.
“Hừm! Không gian Xé Rách, không gian Giảo Sát, không gian Bão Táp, không gian Lôi Kéo…”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng rồi thi triển thần thông của quy luật không gian.
Ngay lập tức, động tĩnh ở giữa quảng trường lại mạnh hơn.
Rất nhanh…
Xuất hiện rồi…
Đó là một chiếc lục giác với sáu mặt, chia làm các màu tím, đỏ, xanh, đen, xanh lam, trắng, cam.
Trên mỗi mặt lại có một bức tô-tem nổi, dường như rất sống động. Dường như mắt của sáu tô-tem đó đều nhìn về một hướng, chính là trong lò.
Lò đó chính là lò luyện hồn Lục Đạo.
“Vù!”, đồng thời lúc này đột nhiên trong lò bắn ra một luồng kiếm âm.
Rất vui vẻ, rất kích động.
Toàn thân Tô Minh run rẩy, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đồng thời lúc này ký ức về phong ấn trong đầu anh được buông lỏng ra.
Tô Minh xoay người một cái là đến giữa quảng trường và đến phía trên lò luyện hồn Lục Đạo.
Từ trên cao nhìn xuống rồi nhìn vào trong lò.
Có thể nhìn thấy rõ, có dòng lửa đang sục sôi trong lò giống như nham thạch màu đỏ đen sôi trào.
Còn có một thanh kiếm bị sáu dây xích trong lò luyện hồn Lục Đạo quấn chặt.
Ngọn lửa trong lò không ngừng thiêu đốt thanh kiếm đó.
Mặc cho thanh kiếm có ‘giãy dụa’ kiểu gì thì cũng không thoát được dây trói của xích sắt.
Đồng thời còn có khí tức như nuốt trọn thần hồn của người khác, thông qua xích sắt truyền vào bên trong thanh kiếm.
Có thể thấy rõ, thanh kiếm đã bị gãy nát và bị ăn mòn không khác gì đồ đồng nát.
“Chủ nhân! Tôi nhớ Người quá!”, đúng lúc này bên tai Tô Minh đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói vô cùng trong trẻo, là của một người con gái. Dường như người này còn rất trẻ, chắc là cô bé tầm sáu bảy tuổi.
Không ngờ kiếm hồn Xương Kiếm lại là một cô bé?
Tô Minh không lên tiếng nhưng trong lòng khẽ động.
Ma La Kiếm anh nắm trong tay và rồi…
“Xoẹt, xoẹt…”, sáu kiếm liên tiếp.
Cộng với Thiên Vẫn Kiếm ý, sáu kiếm chém ra rồi rơi trên lò luyện hồn Lục Đạo, rơi lên sáu xích sắt đang khóa chặt kiếm hồn Xương Kiếm.
“Cheng, cheng…”, âm thanh giòn tan, sáu tiếng liên tiếp.
Xích sắt bị cắt đứt.
“Chủ nhân! Người khôi phục được ký ức tiền kiếp rồi sao?”, kiếm hồn Xương Kiếm vừa kinh ngạc, vừa kích động, nói.
“Vẫn chưa!”, Tô Minh nói.
Đồng thời lúc này, kiếm hồn Xương Kiếm xuất hiện trong bội kiếm đã bị ăn mòn thành đồng nát của Quỷ bà bà.
Nó đã được giải thoát, sau đó thoắt cái đi đến trước mặt Tô Minh.
Đó là một bóng dáng thần hồn của một cô gái, mở to hai mắt, chớp chớp và nhìn Tô Minh với vẻ kích động.
“Vậy thì thực lực của chủ nhân, đặc biệt là Thiên Vẫn Kiếm ý…”, kiếm hồn Xương Kiếm không hiểu, nói.
Nếu chưa khôi phục được ký ức tiền kiếp thì sao chủ nhân có thể lĩnh ngộ được Thiên Vẫn Kiếm ý khi chưa đầy 30 tuổi? Lại còn là Cửu Đoạn nữa?
“Có chút may mắn!”, Tô Minh nói tiếp: “Cô tên là gì?”
“Linh Nhi ạ!”
“Linh Nhi! Cô vào trong thanh kiếm này trước đi!”, Tô Minh chỉ lên vòng tay Ma La Kiếm mình đang đeo trên cổ tay.
Linh Nhi nhìn Ma La Kiếm, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn một chút, ấp úng nói: “Chủ… Chủ nhân! Kiếm này quá khủng khiếp! Vô cùng khủng khiếp!”
“Nó có tên là Ma La Kiếm, tôi tình cờ có được thôi. Cô có thể nhìn ra nó có cấp bậc gì không?”, Tô Minh hỏi.
“Tôi… Tôi không nhìn ra, không ngờ lại có thanh kiếm mà Linh Nhi không thể nhìn ra cấp bậc. Quá đáng sợ”, giọng nói của Linh Nhi có chút thất vọng.
“Không thể nhìn ra sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, sau đó lại nói: “Linh Nhi! Cô hãy vào Ma La Kiếm trước đi”.
“Cảm ơn chủ nhân!”, Linh Nhi mừng rỡ. Có kiếm linh nào không thích mình được kết hợp với một thanh kiếm vô cùng mạnh như này đâu?
Ma La Kiếm mạnh ngoài sức tưởng tượng, vì vậy tất nhiên là Linh Nhi rất mừng rồi.
“Chủ nhân! Linh Nhi bảo đảm với Người, có Linh Nhi ở đây thì sau này chủ nhân dùng Ma La Kiếm sẽ dễ dàng hơn. Uy lực của Ma La Kiếm cũng mạnh hơn”, Linh Nhi ngưng giọng nói.
“Ha ha! Tôi rất mong chờ!”, Tô Minh cười ha ha, nói.
Trong chớp mắt, Linh Nhi hóa thành một luồng ánh sáng chui vào Ma La Kiếm.
Nhưng kể cả chui vào trong rồi thì Linh Nhi vẫn có thể giao lưu với Tô Minh. Đó là trao đổi về suy nghĩ.
“Linh Nhi! Cô có cách nào giúp tôi khôi phục ký ức tiền kiếp không?”, Tô Minh hỏi, có chút mong đợi. Vì ký ức tiền kiếp ở trong thần hồn mà anh lại không thể khởi động được.
Trên thực tế thì Tô Minh cũng không có quá nhiều chấp niệm với ký ức tiền kiếp.
Chỉ có điều anh biết rõ, nếu có được ký ức tiền kiếp thì nhất định sẽ tăng lên rất nhiều ‘Thiên Vẫn Kiếm Pháp’. Dù sao thì nguồn gốc của ‘Thiên Vẫn Kiếm Pháp’ cũng là một trong ba chiêu khai sáng nền văn minh Xương.
“Tất nhiên rồi!”, Linh Nhi gật đầu mạnh, nói: “Chủ nhân! Ở kiếp trước, trước khi Người quyết định chuyển thế trùng sinh thì đã phong ấn ký ức của mình mà chỉ có một lời nguyền có thể mở ra phong ấn đó. Mà trên thế giới này chỉ có một mình Linh Nhi biết được lời nguyền đó”.
Tô Minh vô cùng mừng rỡ.
Trên thực tế, anh không nuôi hy vọng quá lớn. Anh chỉ hỏi thử xem Linh Nhi có thể giúp được mình không, ai ngờ…
Thật sự có thể sao?
Một giây sau, Linh Nhi truyền âm cho Tô Minh về lời nguyền đó. Có thể thấy là vô cùng phức tạp nhưng Tô Minh lại không cảm thấy khó mà lại rất quen thuộc.
Khi Tô Minh có được lời nguyền đó thì…
“Xoẹt!”, ký ức luôn bị phong ấn trong thần hồn lập tức như chiếc hộp được mở ra.
Tô Minh cảm thấy thần hồn của mình như sắp nổ tung.