“Hì hì”, Tô Minh cười đắc ý, sau đó anh siết chặt nắm đấm, không khí xung quanh nắm đấm bắt đầu tán loạn và sụp đổ, vô cùng chấn động.
“Đạt tới sức mạnh thuần túy 90 triệu kg đúng là đáng sợ mà!”, Tô Minh chẹp miệng, nét cười trên môi càng đậm: “Mình lại có thể vận dụng thêm một chút kho tàng huyết mạch nữa rồi, thật là tốt!”
Ngoài việc gia tăng sức mạnh thuần túy, anh còn được cải thiện toàn diện về khả năng phòng thủ thể chất, thị lực, thính giác, v.v.
Anh ước tính rằng hiệu quả chiến đấu của mình ít nhất đã tăng gấp đôi.
“Hiện tại, tất cả những người dưới cảnh giới Chân Thánh, mình đều có thể đập chết chỉ với một tay. Giống như bóp chết một con ruồi vậy. Bao gồm cả bán bộ Chân Thánh”, Tô Minh ước lượng lực chiến đấu của bản thân, đối với cảnh giới Chân Thánh chân chính, thành thực mà nói, anh cảm thấy nếu chỉ là sơ kỳ, trung kỳ, không khéo tung ra hết cả con át chủ bài của mình cũng có thể liều một phen.
Về phần cảnh giới võ đạo, Tô Minh hiện tại thuộc Chân Vương trung kỳ, nhưng bởi vì hấp thu tinh huyết của hoàng đế tiền sử, mà nâng cao một cảnh giới nhỏ.
“Thực sự có cảm giác thế giới Tiểu Thiên này có chút không dung chứa nổi mình nữa rồi”, Tô Minh có phần kiêu ngạo khó mà giải thích được.
“Được rồi đó. Anh thực sự tưởng rằng thế giới Tiểu Thiên đơn giản như vậy à???”, thiên nữ Tạo Hóa dội thẳng một gáo nước lạnh: “Không nói đến những thứ khác, chỉ cần lão già Bất Bại kia, anh cảm thấy mình hiện tại có thể là đối thủ của ông ta sao?”
Tô Minh giật mình.
Không phải là đối thủ.
Chắc chắn không phải, còn kém hơn rất nhiều.
Ông già đó giống như mạnh mẽ tới mức không giống bình thường.
“Vương triều Liệt Nhật, tầng võ Hách Liên kia… chỉ là những thế lực mạnh nhất ở mặt nổi mà thôi, thế giới Tiểu Thiên này còn có các gia tộc lánh đời, thế lực truyền thừa huyết mạch, yêu tộc…”
“Vậy sao!”, Tô Minh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Nhưng, anh cũng đã rất khá, không cần phải tự coi nhẹ mình”, thiên nữ Tạo hóa lại nói.
“Còn vài tiếng đồng hồ nữa mới tới Chiến Uyên, ngược lại có thể tế luyện chén Hoàng Tuyền một lát”, Tô Minh chuẩn bị tiếp tục nỗ lực.
Thực lực được nâng cao hơn vẫn luôn là một việc tốt.
Sau đó.
Anh lại chìm vào trạng thái điên cuồng tế luyện chén Hoàng Tuyền.
Trên boong tàu ngoài tàu con thoi tác chiến.
Đôi mắt đẹp của Quan Khuynh Thành khẽ chớp lóe, có phần kinh ngạc.
“Anh ta dường như rất lợi hại”, Quan Khuynh Thành tự lẩm bẩm: “Thiên phú võ đạo của anh ta đã rất dọa người rồi, còn nỗ lực như vậy, đúng là có chút ngoài dự đoán’’.
Nếu quan sát kỹ lưỡng, dường như có một tia mong đợi và kiêu ngạo thoáng ánh lên trên gương mặt cô.
Một vài giờ tiếp đó.
Tàu con thoi chậm rãi dừng lại.
Đã ở gần Chiến Uyên rồi.
Tô Minh bước ra khỏi phòng.
Khuôn mặt treo nét cười yếu ớt.
“Tâm trạng của anh có vẻ không tồi”, Quan Khuynh Thành dò hỏi.
“Cũng được”, Tô Minh gật đầu, anh lại tế luyện thành công chén Hoàng Tuyền, tâm trạng có thể không tốt được sao?
“Sắp tới nơi rồi”.
“Thu!”, Quan Khuynh Thành quát một tiếng.
Chiếc tàu con thoi khổng lồ đã bị cô ta thu lại.
Sau đó, cả hai bước ra ngoài.
Trực tiếp tiến vào tầng võ Chiến Uyên.
Tầng võ Chiến Uyên vô cùng rộng lớn, Quan Khuynh Thành cũng không thể tùy tiện cập bến được.
Hai người vừa bước ra khỏi hư không, đập vào mắt đã thấy một thành trì khổng lồ.
Tô Thành!!!
Đây là Tô Thành.
Một thành trì lấy nhà họ Tô làm cốt lõi tuyệt đối.
Tầng võ Chiến Uyên có mười gia tộc lớn, nhà họ Tô xếp ở vị trí thứ tư.
Tô thành chính là nơi tập trung thế lực của nhà họ Tô.
Toàn bộ Tô thành tập hợp hơn 300 triệu tu giả võ đạo, người đông nghìn nghịt, khủng bố và náo nhiệt đến không thể tưởng tượng nổi.
Cả hai đi bộ vào Tô thành từ cửa đông, ứng với phố Đông Linh.
Kẻ tới người đi hối hả, ngay cả Quan Khuynh Thành cũng hứng thú bừng bừng, xem ra, dường như cô gái nào cũng sẽ thích thú với việc dạo phố này, Quan Khuynh Thành cũng không phải là ngoại lệ.
Cũng may là cô chỉ xem, không mua, cũng không tính là làm chậm trễ thời gian.
Sau khi hỏi đường một tu đạo võ giả, hai người liền hướng về phía nhà họ Tô.
Nhà họ Tô tọa lạc ở vị trí trung tâm Tô thành, là một quần thể tòa nhà giống như cung điện khổng lồ vô cùng nguy nga hào hùng, với tông màu đen và đỏ nhất thống, mà một dãy cung điện kia cũng là quần thể kiến trúc cao nhất của cả Tô thành, làm nổi bật lên địa vị tuyệt đối của họ.
“Người tới là ai?”, Tô Minh cùng Quan Khuynh Thành đi đến trước cửa chính cung điện nhà họ Tô, nơi có người đang đứng gác.
“Tô Minh”, Tô Minh trầm tĩnh nhìn chữ ‘Tô’ rất lớn được đề trên cánh cửa chính trước mặt.
Cảm xúc có phần phức tạp.
Đây mới là gia tộc thực sự của bản thân mình sao?
Rất nhanh sẽ được gặp mặt bố mẹ rồi.
“Tô Minh???”, nhóm gác cổng sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền biến sắc, tiếp đó nhìn Tô Minh thật sâu, cuối cùng
“Cậu chủ, xin mời, tiểu nhân lập tức trình với gia chủ và phu nhân, họ nhất định sẽ rất vui mừng”.
Tô Minh có chút kinh ngạc, những người gác cổng này hình như đều nhận ra anh?
“Cậu chủ, cô gái, mời mọi người vào, tiểu nhân dẫn hai người tới chính điện”, một người gác cổng khác vội vàng nói, cúi người giơ tay, cung kính mời chào.
Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của những người gác cổng này nhìn mình, ngoài nồng đậm hiếu kỳ, còn xen lẫn một chút thương hại? Cảm thán? Kinh hãi? Thậm chí còn một tia cười trên nỗi đau của kẻ khác?
Thật khó hiểu.
Đi vào cửa chính chính là vườn hoa rất lớn phía trước, hòn non bộ,... nhà thủy tạ, lầu gác, hồ nhỏ, hoa hoa cỏ cỏ, dù sao cũng rất tinh xảo mỹ lệ, diện tích cũng rất lớn.
Hạ nhân, nô bộc, bảo vệ qua lại tấp nập.
Không ít người.
Thực lực cũng không tệ, cơ bản đều là cảnh giới Thông thiên trở lên.
Đối với việc Tô Minh đến, dường như chỉ trong chớp mắt tin tức đã lan truyền khắp nhà họ Tô, chính vì vậy mà tất cả những người đi qua đều cúi đầu kính cẩn, thậm chí còn hô một tiếng: “Cậu chủ”.
Chương 442: Con là người phụ nữ của Tô Minh
Nhưng cảm xúc cùng ánh mắt của những người này phải nói thế nào đây?
Lạ lùng, có một sự kỳ quái không thể nói rõ ràng được.
Thái độ thù địch? Thương xót? Tiếc nuối? Phức tạp?
Có điều gì đó không đúng!
“Anh Minh, tại sao ánh mắt của họ lại kỳ lạ như vậy?”, ngay cả Quan Khuynh Thành cũng có thể cảm nhận được.
“Không biết, có lẽ vì tôi mới đến nên họ đều tò mò chăng?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Cùng lúc đó.
Trong một rừng trúc nằm ở tận cùng dãy cung điện của nhà họ Tô.
“Tên tiểu tạp chủng Tô Minh đó vậy mà đến rồi?”, một người thanh niên phong thái hiên ngang, khoác trên mình trang phục hoa lệ màu đen, bỗng nhiên bật cười, nụ cười này ẩn chứa sự tàn nhẫn: “Bổn tọa vốn dĩ còn chuẩn bị chẫm rãi chơi đùa Tô Minh tới chết, khiến bố nuôi và mẹ nuôi sau khi chết trong tuyệt vọng cùng hối hận, mới đi tìm Tô Minh để báo thù, không ngờ, chậc chậc, bây giờ đúng là thú vị”.
Người đàn ông này chính là Tô Ương.
Sau đó, Tô Ương đột nhiên vung tay lên, một tấm bùa triệu hồi liền hiện lên trong tay.
Sau khi xé rách.
Vài phút sau.
“Chủ nhân”, một ông lão xuất hiện từ khoảng không vội vàng mà tới.
Ông ta là Tô Cửu Hiển.
“Đại trưởng lão, có lẽ ông cũng biết tên tiểu tạp chủng đó tới rồi”, Tô Ương nhàn nhạt nói.
“Vâng, tên tiểu tạp chủng đó dẫn theo một cô gái cùng nhau trở lại, hiện tại đang tiến tới chính điện, Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên đều kích động đến phát điên rồi”, Tô Cửu Hiển cười lạnh đáp, trên khuôn mặt già nua đầy sát ý, con ngươi già cỗi âm trầm lập lòe: “Chủ nhân, muốn trực tiếp giết chết bọn chúng sao?”
“Không cần, như vậy thì quá nhàm chán”, Tô Ương phất tay: “Ông tùy thời nghe theo mệnh lệnh của bổn tọa, bổn tọa sẽ sắp xếp ông nên làm cái gì?”
“Vâng, thưa chủ nhân”, Tô Cửu Hiển nặng nề gật đầu, nửa quỳ dưới đất vô cùng cung kính nói.
“Biểu hiện cho tốt, vị trí người đứng đầu nhà họ Tô sẽ là của ông”, Tô Ương vỗ vỗ bờ vai Tô Cửu Hiển.
Tô Cửu Hiển càng thêm phần hưng phấn, ông ta biết, hiện tại chủ nhân căn bản không coi trọng vị trí gia chủ nhà họ Tô này, mà ông ta- Tô Cửu Hiển vô cùng, vô cùng có khả năng giành được miếng bánh ngọt này.
“Đi đi”, Tô Ương nói.
…
Nhà họ Tô.
Chính điện.
“Con của ta!!!”, Tuỳ Thanh Liên gắt gao ôm chầm lấy Tô Minh, nước mắt lăn dài trên gò má.
Mặc dù Tô Chấn Trầm không rơi lệ nhưng xem ra cũng kích động tới cực điểm.
“Bố mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở trên trái đất hai người rõ ràng đã chết rồi mà”, Tô Minh không dễ dàng gì thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình mà hỏi.
“Có lẽ con cũng đã đoán được rồi, bố và mẹ trên trái đất của con chỉ là một tia thần hồn ngưng tụ lại mà thôi”, Tô Chấn Trầm ngượng ngùng đáp.
"Lừa con quá khổ rồi, năm đó, bố, bố cứ như vậy bị người của nhà họ Từ chọc giận tới nôn ra máu rồi qua đời trong bệnh viện, con đều…”, Tô Minh có chút bực bội, bản thân lúc đó hổ thẹn suýt chút đã tự sát.
“Khụ khụ”, Tô Chấn Trầm có chút không tự nhiên.
“Không còn cách nào khác, lão gìa cổ lỗ này cứ thích bày trò đó, còn nói, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt”, Tuỳ Thanh Liên hung dữ trừng mắt nhìn Tô Chấn Trầm một cái, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tô Chấn Trầm đã chết mười lần tám lần rồi.
“Bởi ‘Thiên Vẫn Kiếm’”, Tô Chấn Trầm lại giải thích một câu: “Để giao lại Thiên Vẫn Kiếm cho con, hơn nữa tránh cho con trở thành mục tiêu của những kẻ có tâm dòm ngó, bố chỉ có thể đưa con tới một tầng võ thấp đông đúc, tầng trái đất vừa hay đáp ứng được yêu cầu này”.
Quả nhiên tất cả đều vì Thiên Vẫn Kiếm.
Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm nhận được, phía sau còn có một vài ẩn tình khác.
Nhưng bố mẹ chưa sẵn sàng tiết lộ trong lúc này, anh cũng không gấp gáp.
“Cô gái, con là bạn của Tô Minh sao?”, Tuỳ Thanh Liên lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Quan Khuynh Thành tràn đầy tò mò, có thể đưa tới cùng gặp bố mẹ chắc chắn không phải là bạn bè đơn giản, thậm chí còn có thể là bạn gái.
“Dì, con là người phụ nữ của Tô Minh”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc đáp, cô dựa sát vào người Tô Minh, dường như muốn tăng thêm tính chân thực.
Trời ạ.
Tô Minh không nói nên lời.
Có thể đừng nói thẳng thắn như vậy được không?
Đến một người dũng mãnh như Tuỳ Thanh Liên lúc này cũng phải ngây dại khi nghe được câu này.
Tô Chấn Trầm càng ho nhiều hơn.
Tuỳ Thanh Liên không khỏi nhìn hướng Tô Chấn Trầm, thật ra hai người họ từ sớm đã tuyển chọn vợ cho Tô Minh, chính là Nam Cung Cẩn, kết quả là bây giờ
“Cô gái, con tới từ đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?”, Tuỳ Thanh Liên lại gặng hỏi, giống như thăm hỏi bình thường vậy.
Tô Minh nhìn ra được, mẹ mình có chút bất mãn!
Cũng đúng, Quan Khuynh Thành không phải là kiểu người dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng mẹ chồng tương lai, cô có chút lạnh lùng, thậm chí là cứng nhắc, điều này cũng là bình thường.
Quan Khuynh Thành vừa muốn đáp lời.
Tô Minh đã mở lời: “Khuynh Thành, gỡ mạng che mặt xuống đi”.
Chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu thôi.
Không phải đấy chứ?
Quan Khuynh Thành cởi mạng che mặt.
Sau đó.
Tuỳ Thanh Liên cùng Tô Chấn Trầm đều choáng váng!!!
Hai người họ đều sững lại.
Rõ ràng đã bị choáng váng trước dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia của Quan Khuynh Thành.
Một hồi lâu sau.
“Khuynh Thành à! Con nhìn mình xem có phải hơi gầy rồi phải không! Con cứ ở lại nhà họ Tô thêm vài ngày, mẹ làm đồ ăn ngon cho con!”, Tuỳ Thanh Liên trực tiếp bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Quan Khuynh Thành, trên mặt đều là ý cười: “Khuynh Thành à, con và Tô Minh quen nhau từ khi nào? Dự định khi nào có em bé? "
Trong đầu Tuỳ Thanh Liên chỉ có một ý nghĩ, nhanh chóng để con trai và cô gái xinh đẹp tới mức khiến người khác có cảm giác như đang trong mộng này sớm sinh một đứa bé, đến lúc đó, bản thân có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái rồi, còn là kiểu cháu nội đặc biệt xinh đẹp đáng yêu nữa, lý do rất đơn giản, với dáng vẻ mỹ lệ này của Quan Khuynh Thành, đứa trẻ sinh ra không xinh xắn đáng yêu thì đúng là gặp quỷ mà.
Chương 443: Cầu xin
Ngoại hình này, gen chất lượng thế này mà không sinh vài đứa thì quá lãng phí.
Khuôn mặt của Quan Khuynh Thành đỏ ửng.
“Dì, con…”
“Gọi mẹ!”, Tùy Thanh Liên nhiệt tình nói, hoàn toàn quên rằng Tô Minh còn có một người vợ chưa cưới là Nam Cung Cẩn do bà đích thân an bài, Tùy Thanh Liên quả thực là một người coi trọng vẻ ngoài.
Lúc này, Tô Chấn Trầm lén lút giơ ngón cái lên với Tô Minh, ông cũng phục rồi, không ngờ con trai mình lại có bản lĩnh như vậy, còn tìm được tiên nữ bậc nhất làm vợ.
Tô Chấn Trầm cảm thấy tự hào.
Sau đó ông lại nhìn kỹ con trai mình. Đậu! Cảnh giới chân vương?
Lúc trước ông quá xúc động.
Nên không chú ý con trai mình đã là cảnh giới chân vương trung kỳ rồi.
Đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Phải biết rằng trong Chiến Uyên, ở lứa tuổi 20 như con trai ông, muốn lên đến cảnh giới chân vương là điều vô cùng, vô cùng khó khăn.
Hơn nữa con trai ông vẫn luôn ở tầng trái đất, ông biết rõ linh khí ở nơi đó mỏng đến mức nào.
“Con trai mình đúng là kỳ tài trong giới võ đạo”, Tô Chấn Trầm càng nghĩ càng thấy tự hào.
Nhưng trong lòng lại đột nhiên giật thót.
Ông nghĩ đến tình cảnh của nhà họ Tô hiện tại.
Ông nghĩ đến Tô Ương.
Nhất thời, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Con trai và con dâu xuất sắc như thế nói không chừng sẽ bị Tô Ương giết chết!
Nghĩ vậy, ông cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
“Bố, bố sao vậy?”, nhận thấy cảm xúc của bố mình thay đổi, Tô Minh liền hỏi.
“Không có gì”, Tô Chấn Trầm cười nói: “Thanh Liên, Minh Nhi và cô Quan đường xa tới đây, hẳn là mệt rồi, bà đi thu xếp cho chúng nó nghỉ ngơi đi”.
“Đúng, đúng, ông xem, tôi đúng là đãng trí mà. Minh Nhi, Khuynh Thành, hai đứa đi theo mẹ”, Tùy Thanh Liên vừa vội nói vừa nhắc nhở Quan Khuynh Thành: “Khuynh Thành, con che mặt vào đi, nếu không dì sợ những người khác của nhà họ Tô nhìn thấy con lại ngây ra, đâm đầu vào cột mất”.
Tùy Thanh Liên vừa tự hào nói vừa cười tủm tỉm.
Bà thích cô con dâu này.
Hahaha.
Ngoại hình quá xinh đẹp.
Quan Khuynh Thành có hơi ngượng ngùng, bởi vì Tùy Thanh Liên quá nhiệt tình, mà tính cách của cô lại hơi lạnh lùng, phản ứng chậm, cô không cố ý nhưng vẫn lo lắng sẽ làm phật lòng mẹ chồng tương lai.
Chẳng mấy chốc Tùy Thanh Liên đã đưa 2 người đến một tòa nhà.
“Lệ Các là một tòa lầu mới, các con vào đây ở, mẹ sẽ sắp xếp một số người hầu cho các con”, Tùy Thanh Liên nói, còn trừng Tô Minh một cái: “Minh Nhi, Khuynh Thành là con gái, con chủ động hơn đi”.
Bà nhấn mạnh vào hai chữ “chủ động”.
Tô Minh lúng túng.
Mẹ muốn có cháu bế đến phát điên rồi.
Khuôn mặt của Quan Khuynh Thành dưới lớp khăn che đỏ ửng lên, thậm chí trái tim còn đập nhanh thình thịch.
“Được rồi, hai đứa vào trước đi, mẹ đi dặn nhà bếp làm một bữa lớn cho hai đứa”, Tùy Thanh Liên vội vội vàng vàng.
“Haha, Khuynh Thành, tính mẹ anh vậy đấy”, Tô Minh vuốt mũi.
“Bác gái rất tốt, đỡ hơn anh chỉ biết tu luyện”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói rồi đi vào tòa lầu trước, Tô Minh cũng vội theo sau.
Cùng lúc đó.
Cả nhà họ Tô đều như nổ tung!
Cậu chủ Tô Minh về rồi.
Con trai ruột của gia chủ và phu nhân đã trở về.
Hơn nữa cậu chủ mới 20 tuổi mà đã là cảnh giới chân vương.
“Cậu chủ trông rất sáng sủa đẹp trai”.
“Võ đạo thiên phú của cậu chủ thật khiến người ta khiếp sợ!”
“Tính cách cậu chủ rất tốt, nụ cười như tỏa nắng vậy”.
“Phu nhân cười đến híp cả mắt luôn rồi!”
Nhưng trong những lời nói tràn đầy hưng phấn, chờ mong ấy.
Cũng vang lên những lời nghị luận khác.
“Bây giờ trở về thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết à? Cậu chủ Tô Ương sẽ bỏ qua cho họ chắc?”
“Bởi vì Tô Minh mà cậu chủ Tô Ương mới bị hạ lệnh truy sát, sau đó hận cả nhà họ Tô, khiến nhà họ Tô chúng ta hiện tại rơi vào khốn cảnh”.
“Tô Minh rất ưu tú, đáng tiếc là kém cậu chủ Tô Ương quá nhiều, nghe nói cậu Tô Ương hiện tại đã là cảnh giới chân hoàng hậu kỳ hay đỉnh phong kỳ gì đó rồi, thực lực vô cùng đáng sợ”.
“Nghe nói, sự tức giận và hận thù của cậu Tô Ương đối với nhà họ Tô chúng ta 90% đều là vì Tô Minh, nếu chúng ta bắt Tô Minh giao cho Tô Ương báo thù, giải hận thì liệu cậu ấy có buông tha cho nhà họ Tô không? Thậm chí trở về nhà họ Tô?”
Thời gian chầm chậm trôi.
Lúc trời đã sầm tối.
Đột nhiên.
Không ai ngờ rằng.
Một đám người nhà họ Tô, đa phần là thanh niên đều tụ tập lại trước Lệ Các.
Cầm đầu đám người hầu hết đều là người bên dòng đại trưởng lão Tô Cửu Hiển.
Ánh mắt một số người sáng bừng.
Hơn trăm người tập trung lại, sau đó.
Đột nhiên quỳ xuống!
Bọn họ quỳ trước cửa Lệ Các.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô, đích thân đi xin lỗi cậu chủ Tô Ương, cầu xin cậu chủ Tô Ương tha thứ!”, đột nhiên, người cầm đầu – cháu trai của đại trưởng lão Tô Cửu Hiển – Tô Vô Song nghiến chặt răng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm rồi hét lên.
Theo đó, hơn trăm thanh niên nhà họ Tô cũng đồng thời gào lên: “Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô, đích thân đi xin lỗi cậu chủ Tô Ương, cầu xin cậu chủ Tô Ương tha thứ!”
Chương 444: Đổ tội
Bên trong Lệ Các.
Tô Minh vốn đang uống trà, lúc này anh lại đặt tách trà xuống, nhếch miệng cười.
“Xem ra không phải người nào nhà họ Tô cũng kiên cường cứng cỏi. Ông anh tốt của mình cùng một vài người khác đã dẫn đầu âm thầm đầu hàng rồi. Còn có một số người hoảng hốt, sợ hãi, chỉ nghĩ làm thế nào để sống sót, cho dù trở thành quân cờ trong tay người khác cũng cam lòng”.
Tô Minh vô cùng rõ ràng mọi chuyện.
“Đi thôi, ra ngoài xem xem”, Tô Minh đứng lên, nói với Quan Khuynh Thành ở bên cạnh.
Quan Khuynh Thành gật đầu.
Hai người đi ra khỏi Lệ Các.
Thấy Tô Minh và Quan Khuynh Thành đi ra, những người ở bên ngoài mà dẫn đầu là Tô Vô Song mắt đều sáng lên, cậu chủ Tô Minh này đúng là đồ ngốc, không biết gì cả, chỉ cần anh ra đi ra khỏi Lệ Các thì nhiệm vụ mà ông hắn giao cho đã hoàn thành rồi.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô!”, Tô Vô Song hiên ngang mà nói to, giọng điệu vô cùng nghiêm túc truyền khắp nhà họ Tô.
“Hở?”, Tô Minh nhướn mày: “Là sao?”
“Cậu chủ Tô Minh, hôm nay cậu mới đến nên không rõ khốn cảnh của nhà họ Tô. Hiện tại nhà chúng ta đang phải đối mặt với vấn đề tồn vong, không giấu gì cậu, gần đây 6 người thuộc cảnh giới chân hoàng, 30 người cảnh giới chân vương nhà họ Tô đã bị giết hại, cho dù Thái thượng trưởng lão ra tay cũng không thể giải quyết được vấn đề”, Tô Vô Song chậm rãi nói, từ ngữ vô cùng rõ ràng: “Mà người đem đến tình hình nước sôi lửa bỏng này cho nhà họ Tô chính là cậu chủ Tô Ương. Hẳn cậu cũng biết cậu chủ Tô Ương hận nhà chúng ta đến mức muốn hủy diệt cả dòng họ như vậy đều là vì cậu ấy căm hận cậu”.
Tô Vô Song nhấn mạnh vào hai chữ “căm hận”.
Trực tiếp đổ tội cho Tô Minh.
Cậu chủ Tô Ương đối xử với nhà họ Tô như vậy đều là vì tên nhãi Tô Minh không biết chui ở đâu ra.
“Thì sao?”, Tô Minh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười, không buồn phủ nhận.
Thấy Tô Minh gần như là mặc nhận, Tô Vô Song vô cùng hưng phấn.
Vốn hắn cho rằng đổ tội cho Tô Minh khá khó. Không ngờ…
Hahaha.
Tên ngu ngốc này!
“Cậu chủ Tô Minh, cậu nhất định là một người biết nghĩ cho người khác, hẳn cậu cũng không muốn thấy nhà họ Tô bị diệt vong, cậu nhất định phải cứu nhà họ Tô!”, Tô Vô Song kích động nói, trông có vẻ như cảm xúc của hắn đang rất dữ dội, trực tiếp đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Minh.
Tô Minh vẫn cười.
“Cậu chủ Tô Minh, hiện tại, cậu xin lỗi trực tiếp cậu chủ Tô Ương cũng được, hòa giải cũng được, chỉ có người buộc nút mới có thể cởi nút”, Tô Vô Song càng nói càng tự tin, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân rất có tình có lý, nếu có thể để Tô Minh đi chịu chết luôn thì quá tốt.
Tô Vô Song nói xong thì cũng bất chấp tất cả.
Cộp.
Dập đầu.
Hắn dập đầu thật mạnh.
Những người khác nhà họ Tô cũng lũ lượt làm theo.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu, chúng tôi vẫn muốn sống!”, Tô Vô Song rất thành thạo trong việc lôi kéo những người khác, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nói thật to, hoàn toàn không quan tâm trán mình đã rách ra.
Theo Tô Vô Song càng diễn càng nhập vai, những người nhà họ Tô đến từ nơi khác cũng quỳ xuống dập đầu hàng loạt.
Người càng ngày càng nhiều.
Ai nấy cũng mù quáng mà làm theo.
Hơn nữa Tô Vô Song dường như cũng không sai, cậu chủ Tô Ương muốn hủy diệt nhà họ Tô chẳng phải đều là tại Tô Minh sao? Người buộc nút thì phải gỡ nút.
Hơn nữa mấy ngày này, rất nhiều người đã hoảng loạn, càng lúc càng sợ hãi, bởi vì khát vọng sống sót nên cũng vội dập đầu cầu xin.
Chẳng mấy chốc đã có 400, 500 người tụ tập trước Lệ Các.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.
“Dùng đạo đức để trói buộc người khác, nếu Minh Nhi đồng ý thì tức là đi chịu chết, không đồng ý thì cả nhà họ Tô sẽ coi nó là đứa ham sống sợ chết, không xứng làm con trai của gia chủ, không xứng làm người kế thừa nhà họ Tô”, cách xa đó, Tô Chấn Trầm lẩm bẩm nói, vẻ mặt vô cùng trầm trọng, khó coi.
Ông nắm chặt lấy tay người vợ Tùy Thanh Liên của mình.
Mắt của Tùy Thanh Liên như muốn phun ra lửa.
Bà phẫn nộ đến mức sắp đánh mất lý trí rồi.
“Chết tiệt! Tô Cửu Hiển đáng chết một vạn lần!”, giọng nói của Tùy Thanh Liên tràn ngập sát ý, bà hiểu rằng chuyện này đều do Tô Cửu Hiển sắp xếp.
“Vì sao lại ngăn cản tôi? Nếu lúc trước chúng ta ra mặt đuổi đám người Tô Vô Song đi thì bây giờ cũng không ầm ĩ thế này!”, Tùy Thanh Liên trừng Tô Chấn Trầm, bà muốn ra tay lắm rồi.
Vợ chồng hai người đã đến đây từ lâu.
Bà thấy con trai mình bị công kích, vốn muốn ra mặt thì lại bị Tô Chấn Trầm ngăn cản.
Kết quả.
“Minh Nhi đã lớn rồi”, Tô Chấn Trầm nói, nhưng trong lòng ông cũng hơi hối hận. Lúc trước ông muốn để Tô Minh tự mình xử lý, xem anh có thể giải quyết thế nào? Nhưng ông đã đánh giá thấp sức lôi kéo, cổ động người khác của Tô Vô Song.
Ông đánh giá hắn quá thấp.
Hiện tại cho dùng ông có ra mặt cũng không có nhiều tác dụng.
Đã muộn rồi.
Chương 445: Tần Vô Song chết
"Ha ha, cậu chủ nhà họ Tô gì chứ, cho rằng cánh cổng nhà họ Tô dễ vào vậy sao?", ở một bên khác, trong khe không gian, Tô Cửu Hiển cười hả hê.
Đúng lúc này.
Dưới ánh mắt của ngàn người.
Cuối cùng, Tô Minh vẫn im lặng, kiệm lời từ đầu đến giờ chợt mở miệng.
Tô Minh nhìn Tô Vô Song hỏi: "Anh muốn sống?"
Hỏi một cách đột ngột và cực kỳ bình tĩnh.
"Đương nhiên rồi!", Tô Vô Song không hiểu tại sao Tô Minh lại hỏi thế, nhưng vẫn gật mạnh đầu: "Tôi muốn sống, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sống".
"Vèo!"
Đáp lại Tô Vô Song lại là một chưởng.
Một chưởng đến rất đột ngột.
Chẳng ai ngờ Tô Minh sẽ ra tay.
Dù có chết cũng không ngờ tới.
Thế nên, Tô Vô Song hoàn toàn không phản ứng kịp, những người khác cũng chẳng có thời gian đi cứu.
Tô Vô Song run rẩy, tựa như lọt vào hầm băng, không có nổi một cơ hội để giãy giụa hay phản kích.
Trơ mắt nhìn bàn tay ấy ngày càng phóng to, rồi đánh thẳng lên người mình.
Phụt.
Theo một tiếng trầm đục vang lên, Tô Vô Song đã bị đánh thành một đống máu loãng.
Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Tuy Tô Minh chưa dùng tới 1% thực lực và Tô Vô Song lại là một Chân Vương sơ kỳ, nhưng dù thế cũng đã chuyện bé xé ra to.
Đống máu loãng ấy giống như một cơ mưa nhỏ rơi lên mặt, lên người bốn năm trăm người đang quỳ dưới đất kia.
Gay mũi cực kỳ.
Bốn năm trăm người kia trợn tròn mắt, run bần bật, gương mặt trắng bệch, sợ ngây người.
Tức giận, hoảng sợ, kinh ngạc như một mớ bòng bong tràn ngập trong lòng họ.
"Vô Song! Tao giết mày!", Tô Cửu Hiển điên cuồng hét lên tựa như tiếng sấm xỏ xuyên qua lỗ tai mỗi người. Tô Cửu Hiển nhanh như chớp xé rách không gian, tàn nhẫn chộp một cái, sát khí kinh khủng như sắp ngưng thật. Bàn tay kia đen kịt kéo theo sấm sét, khiến toàn bộ không gian xung quanh cung điện nhà họ Tô chấn động.
Lúc này, bốn năm trăm thanh niên quỳ trước Lệ Các vì ở gần Tô Minh nên hầu như người ai cũng vang lên từng tiếng rắc rắc, bị bàn tay của Tô Cửu Hiển ép đến khớp xương như vỡ vụn.
Thế nhưng, Tô Minh lại chẳng thèm nhìn Tô Cửu Hiển lấy một cái, mặt mày vẫn bình tĩnh như không.
"Cút!", Tô Chấn Trầm ra tay.
Ông ấy như dịch chuyển tức thời, phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Tô Minh.
Giơ tay nhấn một cái về phía bàn tay đen kịt đáng sợ kia.
Một tia sáng màu xanh bắn ra.
Dễ dàng ngăn được một chiêu đáng sợ kia của Tô Cửu Hiển.
Sắc mặt Tô Cửu Hiển đỏ lên, thậm chí có hơi chuyển thành tím, con ngươi hằn tơ máu, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lại định ra tay thêm lần nữa.
Nhưng Tô Hao lại xuất hiện, quát: "Dừng tay!"
Các lãnh đạo cấp cao khác trong nhà họ Tô cũng xuất hiện.
"Thằng ôn con kia giết cháu tôi!", Tô Cửu Hiển run giọng, căm hận nói.
Chỉ là, cuối cùng vẫn còn chút lý trí, không dám ra tay tiếp trước mặt Tô Hao.
Huống chi, có Tô Chấn Trầm ở đây thì ông ta có muốn giết Tô Minh cũng không được. Ông ta không đánh lại Tô Chấn Trầm.
"Tô Minh, tại sao lại tự dưng giết chết Tô Vô Song?", Tô Hao nhìn về phía Tô Minh, âm u hỏi. Trong lòng ông ta cũng hoảng sợ không thôi, bởi vì Tô Minh quá tàn nhẫn.
Ông ta thật sự rất bất ngờ.
Thực tế, đâu chỉ mình ông ta, ngay cả người làm bố làm mẹ như Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên cũng hết sức kinh ngạc.
"Tôi từng gặp Tô Ương - người anh trai tốt của mình, nên cực kỳ quen thuộc với khí tức trên người hắn ta. Mà trên người Tô Vô Song lại có khí tức của Tô Ương, còn rất mới, chắc chỉ trong một hai ngày gần đây thôi. Thế nên, tôi có thể khẳng định rằng Tô Vô Song đã bắt tay với Tô Ương, hoặc là nghe theo lệnh Tô Ương, cố ý tìm cơ hội làm xáo trộn nhà họ Tô. Hắn kích động những người trẻ tuổi khác trong nhà, lợi dụng lòng nhiệt tình và muốn sống của họ để nhằm vào tôi. Một khi thành công, tôi nghĩ chắc bố mẹ tôi sẽ nổi điên. Vậy thì nhà họ Tô cũng sẽ tan hoang", Tô Minh đáp một cách đầy khẳng định và tự tin, không thể chối cãi.
"Khỉ gió!", Tô Cửu Hiển suýt chút nữa tức hộc máu.
Bình thường vẫn luôn là mình đi gặp Tô Ương.
Tô Vô Song đều nghe theo lời dặn của mình, hoàn toàn không có tư cách gặp Tô Ương.
Càng khỏi phải nói tới mấy ngày nay, Tô Vô Song vẫn luôn tu luyện trong nhà họ Tô.
Tô Minh toàn là nói phét.
Phét mà như thật.
Thực tế cũng đúng vậy, Tô Minh chỉ đang nói bừa.
"Thật không?", Tô Hao nhìn chằm chằm Tô Minh, dường như muốn nhìn thấu anh, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng nhận ra điều gì.
Có điều, Tô Hao lại hơi tin vào lời anh nói.
Chỉ cần không phải thằng ngu thì đều có thể nhận ra Tô Vô Song dẫn dắt đám người trẻ tuổi kia là tính lừa dối, dồn Tô Minh vào đường cùng, khơi mào xáo trộn trong nhà họ Tô.
Quả thật như lời Tô Minh, nếu Tô Vô Song mà thành công thì gia chủ và vợ ông ấy chắc chắn sẽ nổi điên. Từ đó, nhà họ Tô cũng sẽ chia năm xẻ bảy.
Không những Tô Hao mà mấy trưởng lão, ban lãnh đạo khác cũng im lặng gật đầu.
Khóe miệng Tô Chấn Trầm giật giật.
Thật sự muốn giơ ngón tay cái lên với Tô Minh.
Ngon!
Hay!
Xoay chuyển tình hình, đổi trắng thay đen!
Phải biết rằng, Tô Vô Song là một trong những đứa cháu được Tô Cửu Hiển cưng nhất.
Thế mà bị giết chết trước mặt mình, nhưng ông ta vẫn không dám hó hé gì.
Ha ha ha ha.
"Hay! Hay! Được lắm!", Tô Cửu Hiển vừa thấy thế lập tức hiểu được, hôm nay muốn giết Tô Minh là không thể nào. Ông ta tức đến nỗi bật cười, run rẩy quay đầu bỏ đi.
Có ở lại cũng chẳng được ích gì.
"Tan đi. Làm gì thì cũng động não xíu, đừng hở tý đã bị kích động, bị lừa", Tô Chấn Trầm quát bốn năm trăm người trẻ tuổi đang ngơ ngác không hiểu gì quỳ dưới đất kia.