• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Tu luyện và huấn luyện của các người đều là rác rưởi

Không ai trả lời.

“Chỉ hai chữ!”, Tô Minh giơ hai ngón tay lên, nói: “Rác rưởi!”

Câu nói không chút nể nang.

Rác rưởi thì mãi chỉ là rác rưởi mà thôi.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều học viên đều cảm thấy phẫn nộ. Mặc dù họ rất kính trọng Tô Minh, kính trọng cường giả, và họ cũng thừa nhận thực lực của anh. Họ cảm thấy, anh đúng là ‘yêu nghiệt’ siêu cấp, từ tận đáy lòng đều thừa nhận Tô Minh làm giáo tôn của mình.

Nhưng Tô Minh lại sỉ nhục họ như vậy thì vẫn khiến họ phẫn nộ.

Họ từ trước đến nay được huấn luyện và tu luyện như vậy, sao có thể gọi là rác rưởi được?

Tám viện võ đạo ở Đế Thành đều được huấn luyện và tu luyện như thế.

Lúc này, ngay cả Chu Khánh Di cũng cắn chặt môi.

“Đừng có cảm thấy không phục, tôi nói rác rưởi thì tất nhiên là rác rưởi rồi. Nhìn cách tu luyện và huấn luyện của các người thì viện võ đạo nhà họ Diệp vẫn sẽ có thành tích thứ 4 thứ 5 trong lần giao lưu viện võ đạo tám gia tộc lần này thôi”, Tô Minh tiếp tục nói.

Nói cũng phải! Kể cả bị sỉ nhục thì cũng phải công nhận những lời Tô Minh nói là sự thật.

“Có lẽ các người sẽ muốn phản bác, sẽ muốn mắng tôi là sao tôi lại ngông cuồng nói cách tu luyện và huấn luyện của các người là rác rưởi. Vậy thì hãy lấy ra cách tu luyện và huấn luyện khác đi!”, Tô Minh tiếp tục nói, khóe môi nhếch lên: “Bây giờ hãy mở to mắt ra mà nhìn đây!”

Lúc này, rất nhiều học viên đều sáng mắt lên. Lẽ nào Tô Minh thật sự có cách huấn luyện và tập huấn khác sao?

“Chu Khánh Di! Cô lại đây!”, Tô Minh nhìn về phía Chu Khánh Di, nói.

“Á?”, Chu Khánh Di hoàn toàn không thể ngờ, việc mà Tô Minh muốn dạy cách tu luyện tốt hơn lại có liên quan đến mình?

“Bình thường cô dùng binh khí gì?”, Tô Minh hỏi.

“Tôi dùng kiếm!”

“Lấy kiếm ra! Hai thanh luôn!”

Chu Khánh Di thấy nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo, sau đó lấy hai thanh kiếm ở quầy đựng binh khí cách đó không xa.

Hai thanh kiếm này đều là kiếm tinh luyện.

“Cô đấu với tôi!”, Tô Minh nói.

Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.

Đấu với Tô Minh ư?

Mặc dù cô ta là một trong ba đội trưởng, cũng đạt đến tầng đỉnh phong của cảnh giới tụ khí nhưng thực lực của cô ta yếu hơn Tô Minh nhiều. Trong lòng cô ta rất rõ, bản thân mình còn kém xa.

“Xoẹt!”

Trong lúc Chu Khánh Di do dự và kinh ngạc thì Tô Minh đã bắt đầu ra tay, chỉ thấy một âm thanh vang giòn…

Mọi người chỉ nhìn thấy thanh kiếm tinh luyện trong tay Tô Minh hóa thành một luồng hàn quang chói mắt trực tiếp chém về phía Chu Khánh Di mà không chút nương tay.

Thậm chí, Chu Khánh Di còn cảm nhận được nguy hiểm và sinh tử cận kề.

Rất nhiều học viên trong viện võ đạo đều biến sắc, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, thậm chí còn kinh hãi hô lên.

“Giáo tôn! Đừng…”, sắc mặt Chu Khánh Di tái nhợt, vội hô lên.

Tiếc rằng mọi thứ đều vô ích. Cô ta chỉ nhìn thấy kiếm quang màu trắng đang đâm về phía mình, thậm chí còn đâm với tốc độ kinh người, sát ý nặng nề, dường như thần chết sắp đến đưa cô ta đi.

Chu Khánh Di cảm giác như tim mình sắp ngừng đập.

Cô ta theo bản năng giơ thanh kiếm dài trong tay lên để ngăn lại, còn bước chân thì nhanh chóng lùi về sau để né tránh.

Cheng!

Hai kiếm giao nhau, âm thanh chói tai, cảm giác kinh người.

Chu Khánh Di cảm thấy tay mình như sắp rụng ra.

Đau!

Đau quá đi!

Lực mạnh thông qua thanh kiếm dài truyền đến cánh tay và các cơ quan nội tạng trong người cô ta.

“Phụp…”, một giây sau, cô ta phụt ra máu tươi.

Không chỉ thế, lúc hai thanh kiếm giao nhau, kiếm tinh luyện trong tay Tô Minh bất ngờ quay ngược trở lại rồi tiếp tục đâm tới. Mũi kiếm sắc lạnh như con rắn độc đâm về phía trước, mang theo hàn quang và sát ý.

Đây…

Đây là muốn giết người sao?

Mũi kiếm đó đâm thẳng về phía cổ họng của Chu Khánh Di.

Rất nhiều học viên trong viện võ đạo sợ đến nỗi hét lớn nghe mà chói tai. Tô Minh định làm gì vậy? Định giết Chu Khánh Di sao?

“A!”, Chu Khánh Di cũng sợ hãi hô lên một tiếng. Trong lúc sinh tử, cảm giác đau đớn cực độ ở cánh tay thôi thúc, cô ta chỉ có thể giơ thanh kiếm trong tay lên định ngăn lại chiêu đó của Tô Minh.

Có ai không muốn được sống đâu?

Tiếc rằng… Vô ích!

“Bụp!”,

Trong nháy mắt, Tô Minh giơ một tay lên, quyền này đập thẳng lên trên thanh kiếm tinh luyện mà Chu Khánh Di vừa định giơ lên và khiến thanh kiếm gãy tan.

Lực mạnh khủng khiếp đó lại một lần nữa truyền đến người Chu Khánh Di.

Toàn thân cô ta run rẩy, cảm giác như xương tứ chi mình gãy nát.

“Phụp…”, cô ta nhổ ra ngụm máu tươi.

Đồng thời, cô ta cảm giác như thần chết sắp đến, kiếm tinh luyện cũng bị Tô Minh đánh gãy, cũng không ngăn được đòn tấn công của anh, vì vậy cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của anh đâm về phía mình.

Huống hồ lưỡi kiếm đã kề ở trước cổ cô ta rồ.

Cảm giác lạnh lùng, mùi của máu tanh là những điều cô ta chưa từng cảm nhận được trước đó.

Cô ta thấy tuyệt vọng. Từ trước đến nay chưa bao giờ Chu Khánh Di thấy tuyệt vọng đến thế…

Cô ta sắp chết rồi sao? Chu Khánh Di muốn từ bỏ, muốn nhắm chặt mắt lại.

Nhưng, trong lúc sinh tử, khao khát được sống và sự cầu tiến của một cô gái trẻ vẫn khơi dậy trong người cô ta.

Cô ta không do dự mà dùng đến chân khí trong cơ thể mình, truyền đến cánh tay còn lại, sau đó không biết lấy dũng khí ở đâu mà giơ tay còn lại lên. Cánh tay trắng nõn ngay lập tức nắm chặt lấy thanh kiếm ở trước mặt và đang chuẩn bị đâm về phía cổ cô ta.

Dùng cánh tay bằng xương bằng thịt nắm chặt lưỡi kiếm sắc nhọn, đúng là tàn nhẫn!

Lúc nắm chặt lưỡi kiếm, cánh tay trắng nõn của Chu Khánh Di đã bắt đầu rỉ máu, cảm giác như nửa cánh tay đã bị đứt rời, nỗi đau xuyên tim.

Hơn nữa, điều tàn nhẫn hơn là, kể cả như vậy thì cũng không ngăn nổi lưỡi kiếm đang đâm về phía trước.

Lưỡi kiếm đâm về phía cổ cô ta, cô ta cảm nhận được có gì đó mát lạnh.

Rất nhiều học viên trong viện võ đạo suýt nữa ngã nhào xuống đất. Họ đã nhìn thấy gì thế kia? Tô Minh giết chết Chu Khánh Di rồi sao?
Chương 62: Xếp hạng viện võ đạo

Lưỡi kiếm đó đã đâm vào cổ của Chu Khánh Di rồi!

Không gian yên tĩnh không một tiếng động.

Phải đến mười giây sau, rất nhiều học viên cảm thấy có gì đó kỳ quái!

Bởi vì Chu Khánh Di không hề ngã xuống.

Thông thường, khi cổ bị đâm, cổ họng bị rách thì chắc phải chết rồi ngã sấp xuống đất.

“Tôi… Tôi… Vẫn chưa chết?”, đột nhiên Chu Khánh Di thất thần nói, sau đó lớn tiếng khóc: “Tôi vẫn còn sống, hu hu…”.

Lúc này cô ta mới biết, được sống thật là tốt biết bao.

Tất nhiên là cô ta không chết rồi, lực khống chế của Tô Minh tốt đến mức nào chứ? Mặc dù đâm vào cổ Chu Khánh Di nhưng chỉ là đâm xượt qua da thôi chứ không đâm thủng cổ họng, vì vậy cô ta chỉ bị ngoại thương thôi.

“Tôi… Tôi đột phá rồi!”, một giây sau, Chu Khánh Di lại nói, toàn thân đờ đẫn.

Cô ta thấy vui buồn lẫn lộn.

Tất nhiên là đột phá rồi!

Cô ta vốn ở tầng đỉnh phong của cảnh giới tụ khí. Hơn nữa, nhìn từ khí tức thì cô ta đã ngưng thở được thời gian không ngắn, tích lũy đủ rồi, từ đó có thể đột phá rồi, chỉ là cô ta thiếu cơ hội mà thôi.

Cơ hội có dễ đến thế không? Tất nhiên là không rồi.

Nhưng có thể tạo nên cơ hội.

Khi còn ở Huyền Linh Sơn, sao mình lại tu luyện nhanh như vậy, cách một thời gian đã đột phá rồi. Tu luyện cũng đơn giản như uống nước ăn cơm vậy. Ngoài có khả năng thiên bẩm về võ đạo thì điều quan trọng hơn là dường như lúc nào bản thân cũng phải đối mặt với sinh tử.

Những dã thú khủng khiếp, thậm chí là những dã thú loại cực lớn sắp tiến hóa thành yêu ở Huyền Linh Sơn đã bị mình giết rất nhiều, và trong những lần đó mình cũng phải đối mặt với không biết bao nhiêu lần nguy hiểm.

Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng là lúc dễ phát huy tài năng tiềm ẩn nhất, dễ phá bỏ giới hạn và dễ đột phá nhất.

“Huyệt vị của tôi đều được nới lỏng rồi, tôi đột phá rồi! Tôi thật sự đột phá rồi”, Chu Khánh Di vừa khóc vừa cười, cảm xúc thay đổi đột ngột, thậm chí quên cả đau.

“Đừng kích động! Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nhìn cánh tay Chu Khánh Di chảy đầy máu, bị kiếm đâm nhìn mà xót.

Tô Minh nắm chặt cánh tay đó của Chu Khánh Di, sau đó vận chuyển chân khí rồi truyền vào cơ thể cô ta.

Rất nhanh….

“Tôi cầm máu cho cô rồi, cũng may là không bị thương vào xương. Buổi tối, đợi khi thuốc đến thì cô đến tìm tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho. Chậm nhất là ngày kia là có thể khỏi hoàn toàn. Vết thương trên cổ cũng vậy, sẽ không để lại sẹo đâu”, Tô Minh nói.

Một lát sau…

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía các học viên đang với tất cả cung bậc cảm xúc, nào là đờ đẫn, kinh hãi, thần sắc phức tạp, có cả sự mong đợi.

“Tu giả võ đạo nếu muốn tiến bộ, muốn đột phá, muốn có sức chiến đấu khủng khiếp thì có rất nhiều cách. Nhưng tôi có thể nghiêm túc nói cho các người biết, con đường tắt chính là chiến đấu sinh tử”, Tô Minh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Trong viện võ đạo im lặng như tờ.

“Bắt đầu từ hôm nay, trong những ngày tôi làm giáo tôn thì ban ngày mọi người phải dừng lại tất cả việc huấn luyện và tu luyện của mình. Các người chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi, tiến hành chiến đấu sinh tử là được”, Tô Minh lại nói, giọng nói lớn hơn.

“Tất nhiên, đã là chiến đấu sinh tử thì khó tránh khỏi nguy hiểm và cái chết. Vì vậy, ai sợ hãi, ai tiếc mạng sống thì hôm nay có thể ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp. Cũng không cần lo lắng phía Diệp Mộ Cẩn, tôi sẽ nói giúp học viên đó”.

“Nghe rõ cả chưa?”

Lúc đầu đều là sự im lặng.

Tiếp đó…

“Nghe rõ rồi ạ!”

“Lớn tiếng hơn nữa!”

“Nghe rõ rồi ạ!”

Tiếng hô lớn vang khắp cả viện võ đạo.

“Giáo tôn, việc này…”, Chu Khánh Di có chút lo lắng, nói.

“Nếu đã lựa chọn luyện võ thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương, thậm chí là trả giá bằng tính mạng”, Tô Minh thản nhiên nói, trong lời nói chứa đầy vẻ lạnh lùng.

Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.

“Cô cũng không cần lo, kể cả là trận chiến sinh tử thì chỉ cần không phải chết tại chỗ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì tôi vẫn có thể giúp người đó sống lại và hồi phục hoàn toàn”, Tô Minh tiếp tục an ủi: “Quên nói với cô, y đạo của tôi không kém võ đạo đâu”.

Nói xong, Tô Minh rời đi.

Chu Khánh Di đứng một hồi lâu trên đất, đờ đần người ra. Y đạo của Tô Minh cũng giỏi như võ đạo ư?

Võ đạo của Tô Minh kinh khủng đến mức nào, đâu còn là người nữa mà là thần rồi. Tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả yêu nghiệt, quái vật cũng không thể miêu tả nổi.

Y đạo không kém võ đạo, vậy thì còn gì lo lắng nữa? Có Tô Minh ở đây thì nhất định tỷ lệ tử vong của học viên sẽ không lớn.

Tô Minh quay về giáo tôn các và bắt đầu tu luyện.

Anh có thiên bẩm võ đạo cực cao nhưng anh cũng là người rất nỗ lực. Nếu không thì anh sẽ không thể đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ ở độ tuổi này.

Buổi chiều, Tô Minh vẫn tiếp tục tu luyện.

Lúc này, trong một phòng họp vô cùng đơn giản mà không kém phần sang trọng trong khách sạn phồn hoa tráng lệ ở Đế Thành, một nhóm người đang vây quanh bàn hình bát giác. Trong số họ, có người đứng, cũng có người ngồi.

Những người ngồi đều là người đàn ông trung niên, ai nấy đều với khí thế uy nghiêm, chắc phải là những người ở vị trí cao trong thời gian dài mới có được khí thế và phong thái như vậy.

Không chỉ vậy, nhìn cách ăn mặc của những người đang ngồi thì đều có thể đoán ra họ vô cùng giàu có.

Ví dụ, trang phục họ mặc đều có chất liệu tơ tằm, hơn nữa còn là lụa tơ tằm tự nhiên có tuổi đời chục năm, được dệt bằng tay, vv…

Đồng hồ trên tay họ cũng đều là của những hãng nổi tiếng như Patek Philippe và Vacheron Constantin và đều được đặt riêng, vì vậy mọi người cũng đừng nghĩ đến việc mua nó trên thị trường, bởi mọi người còn không có cơ hội nhìn thấy nó.

Phía sau mỗi người đàn ông trung niên đều có một người trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ.

Con trai thì với vẻ nho nhã, điềm tĩnh khiêm tốn, nhưng cũng có người thì lạnh lùng, sắc bén.

Con gái thì đều với dung mạo tuyệt sắc, khí chất hơn người.

Điều đáng kinh ngạc hơn là những người có mặt ở đây, bất luận là những người đàn ông trung niên đang ngồi hay những người trẻ tuổi đang đứng thì họ đều là tu giả võ đạo.

Tám người ngồi ở đây là ai? Họ chính là gia chủ của tám gia tộc lớn ở Đế Thành!

Còn những người trẻ tuổi ở phía sau họ đều là những người thừa kế của tám gia tộc lớn.

Tám gia tộc lớn đó là: Nhà họ Cơ, nhà Công Tôn, nhà họ Dư, nhà họ Phùng, nhà họ Diệp, nhà họ Ngụy, nhà họ Lam, nhà họ Hoàng.

Và đây chính là thứ tự sắp xếp trước sau của tám gia tộc.

Thứ tự này từ đâu mà ra? Về cơ bản thì sắp xếp theo xếp hạng trong trận giao lưu viện võ đạo của tám gia tộc ở mỗi năm.

Viện võ đạo đại diện cho sức mạnh võ đạo của tám gia tộc, còn đại diện cho việc tám gia tộc này trong tương lai có thể đưa bao nhiêu thiên tài đến Huyền Linh Sơn và còn đại diện cho tiềm lực trong tương lai nữa.

Vì vậy, xếp hạng trong trận giao lưu viện võ đạo chính là xếp hạng của các gia tộc.

Tất cả đều đã được thừa nhận!

Còn về những điều khác thì đều là những điều vô cùng quan trọng trong mắt người bình thường, ví dụ như trong tám gia tộc, gia tộc nào kiếm được nhiều tiền hơn? Ai mua được nhiều đất hơn? Ai có danh tiếng hơn, vv…
Chương 63: Chơi lớn

Nhưng thực tế với tám đại gia tộc thì không hề quan trọng.

Bọn họ đều biết trong thế giới lấy võ đạo làm trung tâm này thì sức mạnh vũ lực mới là quan trọng nhất.

Hôm nay tám đại gia tộc tập hợp là để bàn bạc về cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo.

“Ông Diệp, sao giờ ông nhát gan thế?”, Gia chủ nhà họ Ngụy – Ngụy Chấn Phong đột nhiên nói. Ông ta cười nhạt nhìn Diệp Thông Bình.

Ngụy Chấn Phong là gia chủ nhà họ Ngụy, còn Diệp Thông Bình là gia chủ nhà họ Diệp.

Thực lực hai nhà tương đương nhau.

Hai nhà đều làm kinh doanh nên coi như là đối thủ cạnh tranh.

Hơn nữa chỗ dựa sau lưng hai nhà đều là nhà họ Kinh – thế gia võ đạo ở Huyền Linh Sơn.

Vì thế nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp cạnh tranh càng gay gắt.

Từ trước đến nay hai nhà vẫn luôn là đối thủ của nhau.

Trong 10 kỳ thi gần đây, xếp hạng của nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy đều quanh quẩn ở hạng 4 đến 6, lúc thì nhà này xếp trên, lúc thì nhà kia xếp trên.

Trong cuộc thi giao lưu lần trước, nhà họ Diệp miễn cưỡng áp chế được nhà họ Ngụy khiến Ngụy Chấn Phong phải im miệng.

Nhưng năm nay, Ngụy Chấn Phong vô cùng tự tin, bởi viện võ đạo nhà ông ta đột nhiên xuất hiện mấy thiên tài.

Cũng bởi vậy, vừa rồi Ngụy Chấn Phong đề nghị việc cá cược cuộc thi giao lưu năm nay sẽ tăng thêm, thậm chí ngoại trừ việc cá cược trong 8 gia tộc ra thì nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy còn có ván cược riêng.

Đúng, mỗi cuộc thi giao lưu đều có cá cược.

Hơn nữa màn cược này còn rất đáng sợ.

Dựa vào ván cược này, nhà nào lấy được thứ hạng tốt thì trong vòng một năm tiếp theo sẽ đi lên rất nhanh.

Ví dụ như nhà họ Cơ, nhà họ Công Tôn và nhà họ Dư, bởi vì thường đạt hạng 1, 2, 3 trong cuộc thi.

Nên ba nhà này cho dù có chọn bừa một hướng để phát triển thì cũng vẫn sở hữu gia sản lên đến hàng nghìn tỷ.

Nhà họ Cơ gần như lũng đoạn các thị trường lớn ở mấy trăm thành phố tại Hoa Hạ, nhà họ Công Tôn lại chiếm hết hơn 70% thị trường xe hơi, còn nhà họ Dư thì chiếm hơn nửa thị trường vật liệu xây dựng.

“Đúng thế, ông Diệp, cần gì phải nhát gan như vậy? Lấy mảnh đất ở Nam Thành ra làm tiền đặt cược cũng tốt, ông và ông Ngụy đều muốn nuốt miếng thịt béo bở này, tranh giành nhau đến ngươi sống ta chết, không bằng thông qua cuộc thi lần này để quyết định đi”, Dư Thủ Lâm lên tiếng.

Thực lực nhà họ Dư và Công Tôn tương đương nhau, thường xếp hạng 2 hoặc 3, hai nhà Dư – Ngụy khá thân thiết mà Dư Thủ Lâm lại là gia chủ nhà họ Dư nên ông ta lên tiếng nói giúp cho Ngụy Chấn Phong cũng là lẽ thường tình.

“Haha, ông Dư, đây là chuyện riêng giữa ông Diệp và ông Ngụy, ông hẳn không cần phải xen vào đâu nhỉ?”, Dư Thủ Lâm vừa nói xong thì Công Tôn Hạ đã lên tiếng.

Hai nhà Dư – Ngụy thân thiết với nhau.

Thì nhà họ Diệp và Công Tôn cũng vậy.

Ngụy – Diệp là đối thủ thì Dư – Công Tôn cũng không khá hơn là bao.

“Ông Cơ, ông thấy sao?”, Ngụy Chấn Phong nhìn về phía một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, cũng là gia chủ nhà họ Cơ – gia tộc tộc luôn đứng nhất – Cơ Thương Hải, nói.

Trong tám gia tộc thì nhà họ Cơ là đặc biệt nhất, mạnh nhất, đồng thời cũng khiêm tốn nhất.

Nghe nói chỗ dựa của nhà họ Cơ chính là Cơ gia ở Huyền Linh Sơn.

Nhà họ Cơ ở Đế Thành là dòng thứ của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.

Vì thế chỗ dựa của bọn họ còn vững chắc hơn 7 gia tộc khác.

Hơn nữa, mỗi thế hệ người trẻ tuổi ở nhà họ Cơ đều xuất hiện nhân tài kiệt xuất, Cơ Thương Hải có hai người con trai, một con gái, nghe nói đều có tài năng vượt trội.

Nhưng dường như ba người con của ông ta đều đã tiến vào Huyền Linh Sơn nên không có tiếng tăm gì ở Đế Thành, vì thế bị xem nhẹ.

Bình thường nhà họ Cơ rất khiêm tốn, nhưng những người hiểu chuyện thì đều biết bọn họ vô cùng đáng sợ.

Lúc này, Ngụy Chấn Phong muốn Cơ Thương Hải lên tiếng, nếu ông ta đồng ý thì cho dù Diệp Thông Bình tức giận đến đâu cũng phải nể mặt.

Đáng tiếc, Cơ Thương Hải nào muốn tham gia vào mấy cuộc tranh đấu thế này.

Ông ta chỉ cười không nói.

Nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng.

“Chú Ngụy nếu đã muốn chơi thì không bằng chơi lớn đi”, đúng lúc này, không ai ngờ rằng một hậu bối, cũng là người thừa kế nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn đang đứng sau Diệp Thông Bình lại lên tiếng.

Mọi người ai cũng bất ngờ.

Dù sao trong những trường hợp thế này, Diệp Mộ Cẩn theo bố mình là Diệp Thông Bình tới đã đủ rồi, đây chỉ là thông báo cho các gia tộc khác rằng Diệp Mộ Cẩn là người kế thừa nhà họ Diệp mà thôi.

Thân là hậu bối, lúc này cô ta lên tiếng vốn đã không thích hợp hơn nữa còn tự ra quyết định khiêu khích Ngụy Chấn Phong.

“Mộ Cẩn”, Diệp Thông Bình vội nói, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu.

Con gái của ông ta vô cùng ưu tú, đến mức mà nếu không phải ông cụ nhà họ Diệp muốn cho ông ta ngồi vị trí này một chút thì gia chủ nhà họ Diệp đã là Diệp Mộ Cẩn rồi.

Cho dù Diệp Thông Bình không muốn thừa nhận nhưng thực sự thì tất cả những người nhà họ Diệp đều ủng hộ đứa con gái này hơn gia chủ hiện tại là ông ta đây.

Cũng bởi vì con gái quá ưu tú nên lúc này ông ta cũng chỉ là nhắc nhở cô ta nói chuyện cẩn thận chứ không hề có ý trách móc.

Bởi vì ông ta cảm thấy con gái lên tiếng hẳn là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.

“Hahaha, ông Diệp, ai cũng nói nhà họ Diệp có người thừa kế ưu tú, tôi thấy không bằng bây giờ cho Mộ Cẩn lên thay luôn đi”, Ngụy Chấn Phong cười khẩy, châm chọc, cũng là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Diệp Thông Bình và Diệp Mộ Cẩn.

Nhưng Diệp Thông Bình không hề mắc bẫy.

“Chú Ngụy không cần phải chọc ngoáy như vậy, nếu chú Ngụy đã tự tin cuộc thi lần này viện võ đạo nhà họ Ngụy có thể đạt được thành tích tốt thì chúng ta chơi lớn đi, cược mảnh đất Đông Thành ở Đế Thành là quá ít, không bằng lấy mảnh đất 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam mà các người vừa được đến tay ra cược đi”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.

Cô ta vừa dứt lời, cả hội trường đều rơi vào im lặng.

Im lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp đều là làm buôn bán.
Chương 64: Tiền cược

Kho bãi vô cùng quan trọng.

Dự án quan trọng nhất trong 10 năm gần đây của nhà họ Ngụy là gì? Chính là kho bãi 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu Tây Nam.

Có kho bãi đó thì nhà họ Ngụy có thể đánh thẳng vào khu vực Tây Nam, Phi Lưu Thành hay thậm chí là vùng giao thông trọng điểm của khu Tây Nam.

Khu vực kho bãi đó có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Ngụy, có thể coi là trọng tâm việc làm ăn của nhà họ Ngụy trong 10 năm tới.

Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại nhắm đến kho bãi ở Phi Lưu Thành? Cô ta… rốt cuộc to gan đến mức nào?

Nếu nhà họ Ngụy mất đi kho bãi này thì kinh tế sẽ trực tiếp sụp đổ.

Mặc dù đối với 8 gia tộc lớn ở Đế Thành mà nói thì võ đạo mới là ưu tiên hàng đầu, tiền tài không quá quan trọng.

Nhưng không quan trọng không có nghĩa là không cần, không có tiền thì nhà họ Ngụy không còn là nhà họ Ngụy, nhà họ Kinh phía sau lưng cũng sẽ không cần phải nâng đỡ bọn họ nữa, nhà họ Ngụy sẽ mất đi tác dụng cùng giá trị của mình.

Ngay cả Diệp Thông Bình cũng ngớ người.

Những người khác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, đến Cơ Thương Hải cũng hiếm thấy mà nhìn cô ta.

“Được! Được lắm! Quả là thiếu niên anh hùng! Ông Diệp, ông có đứa con gái tài giỏi đấy!”, một lúc sau, Ngụy Chấn Phong tức đến bật cười, mặt đỏ lừ.

Thân là người nhà họ Ngụy thuộc một trong tám đại gia tộc, Ngụy Chấn Phong không biết bao năm rồi không mất bình tĩnh.

Nhưng lúc này ông ta hoàn toàn tức giận, tức đến mức không khống chế được bản thân.

Dã tâm của Diệp Mộ Cẩn quá lớn, hơn nữa còn bộc lộ ra ngay trước mặt ông ta.

Đáng chết.

“Dám hay không dám?”, Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn không sợ hãi mà nhìn thẳng Ngụy Chấn Phong, bình thản nói.

“Nhà họ Ngụy chúng tôi bỏ ra kho bãi 100 nghìn mét ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam thì nhà họ Diệp các cô cược cái gì?”, Ngụy Chấn Phong cũng không quá sợ hãi, ánh mắt ông ta trở nên sắc lẻm, đâm thẳng về phía Diệp Mộ Cẩn.

“Mảnh đất 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam của nhà họ Diệp, như vậy đã đủ chưa?”, lời của Diệp Mộ Cẩn lại lần nữa khiến người khác kinh hãi.

Điên rồi!

Thật sự là điên rồi!

Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Mộ Cẩn, con… con…”

Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.

Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.

Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thì nhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

“Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không? Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?”, tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng.

“Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi”, gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói.

“Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?”, không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.

Đúng, trực tiếp phản pháo.

Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.

Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!

Dù sao ông ta cũng là bề trên.

Điên rồi?

Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?

Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?

Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.

Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha… Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi. Mấy lời đồn Diệp Mộ Cẩn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi.

“Mộ Cẩn, bình tĩnh đi”, lại một người nữa lên tiếng. Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hơn 1m 85, người mặc vest.

Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.

Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.

Hơn nữa hai nhà Diệp – Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.

Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi.

“Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh”, nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.

Chuyện này…

Điên thật rồi!

Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.

Diệp Mộ Cẩn là lửng mật à?

Không sợ trời không sợ đất?

Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.

Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.

Không biết phải trái đúng sai!

Đầu óc có vấn đề à?

Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?

“Mộ Cẩn, hay là…”, Diệp Thông Bình cười gượng nói.

Ông ta cũng hoàn toàn không hiểu được con gái mình, luôn cảm thấy con gái mình bị trúng tà rồi.

Đáng tiếc, Diệp Thông Bình còn chưa nói xong thì Diệp Mộ Cẩn đã ngắt lời: “Bố, tin tưởng con!”

Cô ta rất nghiêm túc.

Diệp Thông Bình run lên một cái, những cảm xúc bực dọc, căng thẳng, hoang mang, khổ sở đều lập tức biến mất. Ông ta gật gật đầu.

“Chú Ngụy, chú có dám hay không? Trả lời dứt khoát đi!”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Ngụy Chấn Phong, nói từng từ từng chữ.

Khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Có Tô Minh, cô ta tin tưởng tuyệt đối cuộc thi giao lưu võ đạo lần này có thể thắng được nhà họ Ngụy!

Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.

Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.

Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.

Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam ư?

Đặc biệt là Lam Lệ.

Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.

Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.

Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.
Chương 65: Quyết định ván cược

Ai nấy nhà họ Diệp cũng ủng hộ cô ta lấy Công Tôn Thần, bao gồm cả bố cô ta.

Nếu không phải ông nội còn đang do dự thì cô ta thậm chí còn bị cưỡng ép mà kết hôn với Công Tôn Thần rồi.

Ngoài ra, mấy năm này, Công Tôn Thần cố tình tiết lộ ra ngoài rằng cô ta là vợ chưa cưới của hắn, muốn dùng dư luận để ép cô ta, thật ghê tởm.

Nhưng bản thân Công Tôn Thần rất ưu tú ư? Không hề.

Với Diệp Mộ Cẩn mà nói thì Công Tôn Thần vô cùng kiêu ngạo lại còn giả tạo.

Ngoài ra, thiên phú võ đạo cũng chả ra sao, còn không bằng cô ta.

Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn cô tuyệt đối không thể là Công Tôn Thần!

Đặc biệt là sau khi gặp Tô Minh thì cô ta càng kiên quyết.

Ngoài ra.

Lúc này cô ta không nể mặt ai, như loài lửng mật phản pháo lại Lam Lệ, mắng Công Tôn Thần cũng là cố ý.

Haha… Như vậy chẳng phải cô ta có thể tạo cho mình hình tượng không biết điều, tự cao tự đại, nóng nảy, sốc nổi hay sao?

Với hình tượng này thì Ngụy Chấn Phong sẽ không suy nghĩ nhiều, coi thường cô ta, khả năng đạt thành ván cược lại càng lớn. Ván cược đáng sợ như vậy muốn làm được thì phải chơi đòn tâm lý, không để lộ sơ hở.

Tất cả đều nằm trong sự tính toán của Diệp Mộ Cẩn.

“Diệp Thông Bình, lời của Diệp Mộ Cẩn có thể đại diện cho ông và toàn thể nhà họ Diệp không?”, quả nhiên ngay sau đó, Ngụy Chấn Phong hít sâu một hơi, dường như ra quyết định gì đó. Ông ta nhìn Diệp Thông Bình, nói với giọng nghiêm túc, trịnh trọng.

“Có thể”, Diệp Thông Bình im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.

Ông ta tin tưởng con gái mình.

Cũng như toàn bộ người nhà họ Diệp đều tin tưởng Diệp Mộ Cẩn vậy.

“Được, nếu Mộ Cẩn đã tự tin như vậy, muốn chiến một trận chấm dứt tất cả với nhà họ Ngụy chúng tôi thì nhà họ Ngụy cũng sẽ không nao núng. Cuộc thi giao lưu võ đạo năm nay chúng ta đấu một trận, giải quyết mọi ân oán!”, Ngụy Chấn Phong đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn.

“Ông Diệp, ông nghĩ kỹ đi”, thấy hai nhà Ngụy – Diệp thật sự liều mạng làm một trận chiến sinh tử, Công Tôn Hạ lên tiếng. Hắn nhìn Diệp Thông Bình, vẻ mặt trịnh trọng thể hiện rõ sự lo lắng.

Hắn cảm thấy nhà họ Diệp đang làm việc hồ đồ, Diệp Thông Bình không có đầu óc, con gái mình làm liều không những không ngăn cản lại còn ủng hộ.

Đúng là điên rồi.

Hắn cảm thấy lần này nhà họ Diệp chắc chắn xong đời rồi.

Nhà họ Diệp là đồng minh với nhà Công Tôn, hắn lo lắng cũng là vì suy nghĩ cho gia tộc mình.

“Tôi nghĩ kỹ rồi”, Diệp Thông Bình cười nói, sau đó chắp tay: “Mọi người, nếu đã thương lượng xong thì tôi đưa con gái đi trước”.

Nói xong, Diệp Thông Bình đưa con gái ra khỏi phòng họp.

Sau khi hai người rời đi, những người khác vẫn ở lại.

“Nhà họ Diệp thật là, haiz…”, Công Tôn Hạ lắc đầu. Ông ta đã bắt đầu nghĩ đến việc có nên đổi đồng minh hay không.

“Đường đường là một trong tám đại gia tộc ở Đế Thành mà lại bị hủy hoại trong tay một con nhóc, cũng thật đáng buồn. Ông Ngụy, chúc mừng ông”, Lam Lệ đứng dậy, mỉm cười chắp tay với Ngụy Chấn Phong.

“Hahaha, chúc mừng, chúc mừng, tôi nghe nói Lam Tuyết nhà ông sắp kết hôn với cậu chủ nhà họ Hồng rồi, xem ra nhà họ Lam lại sắp tiến thêm một bước”, Ngụy Chấn Phong cười nói.

“Hahaha…”, Lam Lệ cười vang, tâm trạng rất tốt: “Sắp rồi, hôn lễ vào ngày lập đông, cũng là sau khi kết thúc cuộc thi võ đạo 2 ngày. Ông Ngụy, đến lúc đó ông phải nhất định phải đến uống rượu mừng đấy”.

“Đương nhiên rồi”, Ngụy Chấn Phong cười càng lúc càng tươi.

Vốn quan hệ giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Lam cũng không kém nhưng cũng không tốt.

Có điều hiện tại thái độ của vị gia chủ mới nhà họ Lam này khiến ông ta cảm thấy nhà họ Ngụy và nhà họ Lam cũng có thể bắt tay liên minh.

“Ông Ngụy, ông chắc chắn không?”, ngược lại, gia chủ nhà họ Dư – Dư Thủ Lâm lại khá bình tĩnh: “Con nhóc nhà họ Diệp có tiếng là thông minh, theo lẽ thường thì nó không thể phạm sai lầm ngu ngốc được. Hơn nữa, ông Diệp cũng hùa theo nó, liệu có phải có gì đó đặc thù hay không?”

“Ông Dư, ông yên tâm đi, ha ha… Không ngại nói với ông, nhà họ Ngụy chúng tôi mời đến một vị giáo tôn hàng đầu đến từ Huyền Linh Sơn. Nhờ ông ta mà hai tháng gần đây, thực lực của học viên ở viện võ đạo tiến bộ nhanh chóng, nếu không có gì bất ngờ thì cuộc thi lần này, mọi người có thể nhìn thấy học viên đạt đến cảnh giới tông sư của nhà họ Ngụy”, Ngụy Chấn Phong cười nhạt đáp.

Nếu không chắc chắn thì ông ta nào dám đặt cược cả vận mệnh của nhà họ Ngụy chứ.

Lúc này tiết lộ cũng chẳng sao. Dù sao ván cược đã được quyết định xong rồi, Diệp Thông Bình biết tin cũng không thay đổi được, nếu không 7 gia tộc còn lại trong tám đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp.

“Ông Ngụy, ông mưu mô thật đấy!”, gia chủ nhà họ Hoàng – Hoàng Nhuận Dương vốn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên vẻ hâm mộ.

Nhà họ Hoàng luôn là gia tộc yếu nhất trong 8 đại gia tộc. Mỗi lần tham gia cuộc thi võ đạo đều xếp chót, ông ta thật sự hâm mộ. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, liệu có nên cũng bỏ số tiền lớn ra mời một vị giáo tôn mạnh mẽ, đáng tin của Huyền Linh Sơn không?

“Haha, như vậy nói không chừng, sau cuộc thi giao lưu võ đạo lần này, tám đại gia tộc trở thành 7 đại gia tộc rồi. Ông Ngụy, nhà họ Ngụy nuốt mất nhà họ Diệp thì chúng tôi không có ý kiến gì, nhưng phần thừa dư lại cũng phân cho chúng tôi một chút, không vấn đề gì chứ?”, Phùng Chí Đằng cũng nói. Ông ta vuốt râu, ánh mắt hiện lên sự tham lam.

“Đương nhiên…”, Diệp Chấn Phong vừa nghĩ đến nhà họ Ngụy nuốt trọn nhà họ Diệp, nhà họ Ngụy có thể đạt đến tầng cao như nhà họ Dư và Công Tôn thì ông ta lại trở nên hưng phấn.



Ra khỏi phòng họp.

“Mộ Cẩn, con nói thật với bố, rốt cuộc là vì sao?”, Diệp Thông Bình hỏi con gái với vẻ trầm trọng.

“Con đã mời đến một vị giáo tôn vô địch rồi”, đôi mắt Diệp Mộ Cẩn sáng lên: “Cuộc thi giao lưu võ đạo lần này đừng nói là đánh bại nhà họ Ngụy, con tin tưởng chúng ta thậm chí còn có thể đánh bại nhà họ Dư cùng Công Tôn”.

“Còn chưa tới một tháng là cuộc thi diễn ra rồi, giáo tôn có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không kịp!”, Diệp Thông Bình bức xúc nói. Ông ta hối hận đã không ngăn cản con gái. Bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK