Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Hôn sự

“Ai nói tôi muốn tự mình ra tay?”, Bạch Mộc Huyên xem thường cười nhạt: “Mới vừa nãy, tôi đã cho người đi mời Thiếu tông chủ của Lưu Tiên Tông, Tư Đồ Diên ngày mai dự lễ khảo nghiệm nhấc kiếm của Huyền Diễm Thiên Lan…”

“Thiếu tông chủ Lưu Tiên Tông nền văn minh cấp ba thượng đẳng Tư Đồ Diên? Vừa sinh ra miệng đã ngậm kiếm phôi vô thượng, là Tư Đồ Diên một triệu năm trăm tuổi đã được xếp vào ba mươi người đứng đầu trong bảng Thiên Thê, bây giờ chính là học sinh ngoại viện của học viện Kỷ Nguyên sao?”, Nghiêm Hà kinh ngạc, âm thanh chợt thay đổi, mặc dù cô ta và Bạch Mộc Huyên cũng được xem là yêu nghiệt siêu cấp đỉnh cao nhất trong thế hệ trẻ của nền văn minh cấp ba, nhưng, nếu như nói người đứng đầu trong thế hệ thanh niên của nền văn minh cấp ba thì chắc chắn có Tư Đồ Diên.

Bạch Mộc Huyên lại có thể mời Tư Đồ Diên đến?

Đùa gì vậy chứ?

“Ha ha, Nghiêm Hà, cô có biết lúc đó đối tượng sư tôn muốn giới thiệu hôn sự cho tiểu sư muội là ai không? Không sai, chính là Tư Đồ Diên!”, Bạch Mộc Huyên nói ra một bí mật động trời: “Nhưng tiểu sư muội đáng yêu của chúng ta ngay cả tên của đối phương cũng không muốn biết thì đã lập tức từ chối rồi, ha ha ha ha ha…”

Nói đến đây, Bạch Mộc Huyên có chút kích động, thật đắc ý, bởi vì cô ta không thể hình dung nổi Tống Cẩm Phồn ngu ngốc đến nhường nào!

Đó là Tư Đồ Diên đấy!

Nhỡ đâu hôn sự thành rồi.

Đừng nói là cô ta và Nghiêm Hà, mà ngay cả sư tôn, sau này cũng phải kính cẩn vài phần với tiểu sư muội rồi…

“Chuyện này…”, Nghiêm Hà không nhịn được lắc đầu, bản thân cô ta bất giác có chút đáng tiếc cho Tống Cẩm Phồn: “Nếu tiểu sư muội biết năm đó đối tượng cô ta từ chối lại là Tư Đồ Diên, chắc phải hối hận chết mất!”

Loại cấp bậc như Tư Đồ Diên, e rằng chính là đối tượng mà bất kỳ cô gái trẻ tuổi nào trong nền văn minh cấp ba này, kể cả Bạch Mộc Huyên và Nghiêm Hà cũng đều khát vọng được gả cho, nói câu khó nghe thì cho dù có làm thiếp cũng được.

Tiểu sư muội đã bỏ lỡ một cơ duyên tốt rồi!

“Không chỉ vậy, tôi cũng mời Trần Sắc đến”. Bạch Mộc Huyên lại nói, càng đắc ý hơn.

“Đứa cháu duy nhất của lão quái thọt chân Trần Phong Hạc - Trần Sắc nằm trong năm mươi người đứng đầu bảng Thang Trời?”, Nghiêm Hà mở lớn mắt: “Đừng nói, anh ta cũng là…”

“Không không không, anh ta không phải là đối tượng kết hôn mà sư tôn giới thiệu cho tiểu sư muội, cô còn nhớ năm đó tiểu sư muội vừa vào Vô Lượng kiếm thành, đúng lúc lại là sinh nhật một tỷ tuổi của sư tôn không?”, Bạch Mộc Huyên hỏi.

“Đương nhiên!”, Nghiêm Hà gật đầu.

“Lần đó, Trần Sắc cũng đến”.

Nghiêm Hà tiếp tục gật đầu, không sai, hôm đó, quả thực Trần Sắc đã đến, cũng do vậy mà đã gây ra ảnh hưởng rất lớn.

“Hôm đó, Trần Sắc tìm tôi bắt chuyện, còn nhớ không? Bởi vậy, đoạn thời gian đó, còn có một vài lời đồn nói Trần Sắc nhìn trúng tôi”, Bạch Mộc Huyên khi nói, ánh mắt còn có chút ghen tỵ u ám.

Nghiêm Hà cũng nhớ được một chút.

“Nhưng sự thật là, Trần Sắc tìm tôi nói chuyện là vì anh ta nhìn trúng tiểu sư muội của chúng ta, không thể không nói, vẻ ngoài của tiểu sư muội quả thực tuyệt sắc khuynh thành, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, ngay cả Trần Sắc cũng bị thu hút. Trần Sắc nói, anh ta đưa tin cho tiểu sư muội mà tiểu sư muội cũng không thèm quan tâm. Bất đắc dĩ, anh ta mời tìm tôi, muốn nhờ tôi làm trung gian truyền tin, nói tốt cho anh ta, tác hợp anh ta và tiểu sư muội. Cô đoán xem, tôi tác hợp hay không?”, Bạch Mộc Huyên hừ một tiếng.

Nghiêm Hà không biết phải nói gì, có thể tác hợp mới lạ.

Sợ rằng Bạch Mộc Huyên ghen tị đến chết rồi.

Có thể thấy, đến hiện tại, tiểu sư muội cũng không biết còn có một người đàn ông tên Trần Sắc vừa gặp đã yêu cô ta đâu nhỉ?

“Ngày mai, một khi Trần Sắc và Tư Đồ Diên đến, đúng lúc nhìn thấy tiểu sư muội dẫn theo người đàn ông trong lòng mình quay về, chậc chậc, cảnh tượng đó quá tuyệt, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa đấy!”

Bạch Mộc Huyên phấn khích.

Trong đầu Nghiêm Hà lại hiện ra bốn chữ: “Mượn dao giết người!”

“Chỉ là, Trần Sắc và Tư Đồ Diên đến đây, Tô Minh kia có lẽ sẽ chết chắc rồi, như vậy thì sao tôi có thể dùng Tô Minh để đe dọa tiểu sư muội, đạt được thứ tôi muốn được?”, Nghiêm Hà lại hỏi.

“Ha ha… Tôi đều quen biết với Trần Sắc, Tư Đồ Diên, cô không biết sao? Ngay lúc tên nhóc kia gần chết, thì mở lời cứu một mạng của tên đó, tiểu sư muội chẳng phải sẽ mang ơn tôi sao? Ngay cả sư tôn cũng phải khen tôi hiểu chuyện, bảo vệ tiểu sư muội nữa. Sau đó lại nhân lúc tên nhóc kia cận kề cái chết, không có bất kỳ năng lực phòng bị đề phòng, thì niệm chú xuống tên đó. Sống chết của tên đó đều nằm trong suy nghĩ của tôi, tìm cơ hội một mình, dùng anh ta để đe dọa tiểu sư muội giao ra tất cả mọi thứ tôi muốn, khó sao? Không chỉ có thể đạt được thứ tôi muốn, hơn nữa không cần để lộ tất thảy mọi việc tôi làm, trong mắt sư tôn, trong mắt toàn bộ những người ở Vô Lượng kiếm thành này, tôi vẫn là một sư tỷ tốt bảo vệ tiểu sư muội thôi”, Bạch Mộc Huyên lạnh lùng nói.

Nghiêm Hà trầm mặc.

Đúng vậy.

Bạch Mộc Huyên biết niệm chú.

Mặc dù niệm chú đó rất yếu, nếu muốn niệm chú lên tu giả võ đạo, không, cho dù là người bình thường thì cũng rất khó.

Nhưng nếu đối tượng bị trúng niệm chú này là người cận kề cái chết, thì lại nắm chắc hoàn toàn.

“Vậy tại sao phải nói trước với tôi nhiều như vậy?”, Nghiêm Hà đứng dậy, ánh mắt chợt lóe lên, vô cùng kiêng dè nhìn Bạch Mộ Huyên chằm chằm, đột nhiên cô ta phát hiện, bản thân mình và Bạch Mộc Huyên đấu với nhau nhiều năm như vậy, sợ rằng đều là chuyện nực cười. Nếu Bạch Mộc Huyên thật sự muốn khiến mình chết thì đã sớm làm mình chết rồi? Thật đáng sợ.

“Nói nhiều như vậy là muốn nói cho cô, kể từ hôm nay trở đi, đi theo tôi, thành tâm thật ý, hai chị em chúng ta một lòng, sớm muộn gì cũng có thể thay thế được sư tôn”, Bạch Mộc Huyên nhếch miệng cười, có chút tàn nhẫn lại đầy dã tâm đắc ý.

Nghiêm Hà lại càng trầm mặc.

Nhưng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Nghiêm Hà không phải kẻ ngốc, Bạch Mộc Huyên dám nói ra hết, nhất định là đã chuẩn bị toàn bộ.

Nhưng hễ bản thân dám từ chối thì hôm nay cũng không ra khỏi cửa này được.

“Đây mới là sư muội tốt của tôi!”, Bạch Mộc Huyên cười thỏa mãn: “Ngồi xuống ngồi xuống, uống trà…”

Bạch Mộc Huyên rất vui vẻ, nhất là nghĩ đến ngày mai Tống Cẩm Phồn đích thân nhìn người đàn ông của mình thê thảm!

Thật thoải mái!

Mấy năm nay, thật sự ghen tị với Tống Cẩm Phồn chết mất.

Dựa vào đâu mà cô ta tuổi còn nhỏ vậy đã sở hữu thiên phú võ đạo vô địch như thế, còn có vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành nữa?

Thật sự cho rằng mình là con trời sao?

Cho dù là thật thì Bạch Mộc Huyên tôi đây cũng muốn hủy diệt cô!
Chương 1022: Nổi tiếng

Hôm sau.

Ở Vô Lượng kiếm thành.

Rất náo nhiệt.

Mặc dù Vô Lượng kiếm thành là một toà thành, nhưng lại là một tầng Võ đạo độc lập, còn là nền văn minh cấp ba thượng đẳng, Vô Lượng kiếm thành còn là thiên đường của kiếm tu. Theo thống kê chưa hoàn thiện, có không dưới một triệu các di tích do tiền bối kiếm đạo lưu lại phía trên Vô Lượng kiếm thành, càng không phải nói đến trong Vô Lượng kiếm thành có không dưới trăm tông môn kiếm tu cổ xưa, truyền thừa ít nhất một tỷ năm.

Những tông môn này đều được phủ Thành chủ của Vô Lượng kiếm thành quản lý.

Hôm nay lại càng náo nhiệt hơn, nguyên nhân rất đơn giản, đã cách nhiều năm rồi mới có người muốn thử cầm kiếm.

Cầm lấy thanh kiếm truyền kỳ, đầy màu sắc thần thoại đó.

Kiếm trường của Vô Lượng kiếm thành chính là một quảng trường rộng rãi thoáng đãng, thanh kiếm ở ngay chính giữa kiếm trường, trông có vẻ như là một thanh kiếm bình thường, nhưng nghe nói còn tồn tại lâu hơn cả Thành chủ của Vô Lượng kiếm thành.

Thanh kiếm đó, rất mạnh!

Hàng tỷ năm nay, vô vàng kiếm tu yêu nghiệt vô song đã từng muốn lấy thanh kiếm đó đi, nhưng lại không một ai có thể làm được…

Thậm chí, có thể đến gần thanh kiếm trong vòng mười bước cũng có rất ít kiếm tu.

Đến mấy ngàn năm gần đây, Vô Lượng kiếm thành đã có lệnh, ngoại trừ kiếm tu được phủ Thành chủ của Vô Lượng kiếm thành công nhận thì những kiếm tu khác sẽ không có cơ hội được thử cầm kiếm, vì nếu bất kỳ kiếm tu ở cấp bậc nào cũng có thể đến thử lấy kiếm thì chính là một sự sỉ nhục với thanh kiếm.

Hàng chục triệu năm qua, bình quân có đến hàng trăm ngàn năm mới có thể có một kiếm tu được Vô Lượng kiếm thành công nhận, sẽ có được cơ hội thử cầm kiếm.

Lần cầm kiếm trước chính là đệ tử thứ hai Nghiêm Hà của Thành chủ Tiêu Quân, Nghiêm Hà cũng có được thành tích khiến người ta kinh người, khi cô ta cách thanh kiếm còn ba bước mới dừng lại, cũng xem như đã rất gần với thanh kiếm rồi…

Hơn nữa, ở trên sân, Lục Tiên Kiếm Thể của Nghiêm Hà đã hoàn thiện, còn đột nhiên được lĩnh ngộ, kiếm ý tăng lên một cấp bậc nhỏ, nghe nói, Nghiêm Hà còn vì vậy mà đạt được truyền thừa của thanh kiếm đó, thu hoạch được một thần thông kiếm đạo đáng sợ.

Sau này, Nghiêm Hà đã được Tiêu Quân nhận làm đệ tử.

Cách cả mấy trăm nghìn năm, lại có người được Thành chủ chấp thuận, thử cầm kiếm, đây đương nhiên là chuyện lớn, hàng tỷ kiếm tu của cả Vô Lượng kiếm thành, ai lại không mong đợi?

Ai lại không muốn đến nhìn thử?

Huống hồ, kiếm giả thử cầm kiếm kia tên Huyền Diễm Thiên Lan, có tin tức truyền ra Thành chủ vô cùng xem trọng cô gái này, thậm chí còn vì cô gái này mà đã mời vị lão tổ tông trong phủ Thành chủ có thể nhìn trời, xem tướng, dự đoán tương lai kia xem cho một quẻ.

Hơn nữa, nghe nói, Huyền Diễm Thiên Lan chính là thể chất cấm kỵ Hồng Mông Thể đỉnh cao nhất, thần bí nhất, chỉ được ghi chép trong sách cổ lại cộng thêm vận mệnh kiếm thể.

Vận mệnh vốn rất huyền diệu, vô thường, kỳ lạ, thần bí…

Vận mệnh kiếm thể lại càng như vậy.

Lớn mạnh như vận mệnh kiếm thể sẽ tạo ra kỳ tích sao?

Có thể khiến Huyền Diễm Thiên Lan phá vỡ khoảng cách cách thanh kiếm ba bước của Nghiêm Hà không?

Khiến người ta rất mong đợi.

Trên kiếm trường rộng lớn, trống trải đã sớm đông nghịt người qua lại, trong đó, khu vực cận kề thanh kiếm ở chính giữa nhất đã được đặc biệt giữ lại dành riêng. Đó là khu vực thuộc về phủ Thành chủ, cũng là khu vực mà tất cả khách quý phủ Thành chủ mời đến ngồi xem, đã được sắp xếp ghế ngồi, trước mắt, người của phủ Thành chủ và cả khách quý đều vẫn chưa đến, nhưng đã có một vài người hầu đang nghiêm túc sắp xếp một ít đồ ăn vặt trên bàn như linh quả, thịt khô.

Trên kiếm trường, mặc dù người qua người lại, nhưng không hề ồn ào, thậm chí còn khá yên tĩnh.

Bỏi vì, kiếm tu đa phần đều ít nói, rất trầm mặc.

Thế nhưng, có rất nhiều kiếm tu tay cầm kiếm, thỉnh thoảng lại nhìn về khu vực của phủ Thành chủ và khách quý, có chút mong đợi. Hôm nay, Thành chủ Tiêu Quân, cô cả Bạch Mộc Huyên và cô hai Nghiêm Hà chắc chắn sẽ xuất hiện, hình như cô ba ra ngoài có nhiệm vụ, có xuất hiện hay không thì chưa chắc.

Ở Vô Lượng kiếm thành, nhân khí và uy danh của Tiêu Quân cũng rất cao.

Dù sao, ở thế giới võ đạo đều sùng bái cường giả, mà Tiêu Quân lại rất mạnh!

Tiêu Quân chỉ hơn một tỷ năm tuổi một chút, lại chính là cấp bậc Kiếm Tổ cực kỳ hiếm thấy…

Kiếm Tổ cũng chính là Tiên Tổ với chính đạo kiếm đạo.

Nhưng, sức chiến đấu của Kiếm Tổ nếu so với Tiên Tổ tu luyện võ đạo khác thì còn mạnh hơn nữa!

Kiếm là đứng đầu vạn binh khí, cũng không phải nói đùa, hay là Sát Phạt Chi Vương cũng chẳng phải đang đùa, mà Kiếm Tổ cũng là phương thức khó nhất để chính đạo trở thành cảnh giới Tiên Tổ. Vì vậy, trong nền văn minh cấp ba, Kiếm Tổ vô cùng hiếm gặp, cho dù là ở thánh địa kiếm đạo Vô Lượng kiếm thành. Kiếm Tổ có tiếng có vận may, có thể cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, trong đó, Kỳ Tiêu chính là Kiếm Tổ mạnh nhất, là cảnh giới Tiên Tổ tầng thứ tư.

Còn về cô hai và cô ba cũng là nữ thần, người tình trong mộng trong lòng rất nhiều kiếm tu Vô Lượng kiếm thành, vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa, thực lực và thiên phú cũng vô cùng kinh người, nhất là cô hai Nghiêm Hà, Lục Tiên Kiếm Thể là kiếm thể biết bao kiếm tu tán thưởng, khát vọng và mơ tưởng.

Cô ba cũng không tệ, càng xinh đẹp hơn, tựa như tiên nữ, đáng tiếc, cô ba vừa đến Vô Lượng kiếm thành không lâu, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, rất nhiều người cũng chưa từng gặp cô ta, vì vậy mức độ nổi tiếng cũng không bằng cô cả và cô hai.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Ngay khi mặt trời treo ngay trên đỉnh đầu…

Khi nhiều kiếm tu đợi chờ đã không còn kiên nhẫn nữa.
Chương 1023: Rút kiếm

Bỗng nhiên, một bóng người quỷ dị, lặng yên không một tiếng động chợt xuất hiện. Bóng người đó vừa tới bèn đứng ở trước mặt thanh kiếm kia khoảng 30 bước và là một cô gái. Cô ta có khí chất cực kỳ lạnh lẽo, mặt mày lạnh lùng, nhưng lại vô cùng xinh đẹp! Mái tóc đen tuyền, nước da trắng nõn, gương mặt tuyệt sắc, dáng người cao gầy, khí chất đầy cao quý... Trông vô cùng hoàn mỹ.

Đặc biệt là cái dáng vẻ đeo một thanh kiếm sau lưng, nó tràn ngập một loại phóng khoáng, tự giữ, quyến rũ chết người. Dù là đám kiếm tu có ý chí sắt đá, lúc này khi nhìn thấy cô ta cũng cảm thấy đầu óc nóng lên, có một loại khát vọng.

Đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Người đó chính Huyền Diễm Thiên Lan.

Lúc trước, cô ta bị Tô Minh chôn vùi cơ thể, chỉ có thần hồn chạy thoát được, giờ đã có được cơ thể mới. Cơ thể này cũng không phải dễ có, cũng chẳng phải cơ thể bình thường, mà là do tiên nguyên của cả chục ngàn loài hoa đúc thành, quả thật là một danh tác.

Cơ thể này mạnh hơn rất nhiều so với cơ thể cũ của Huyền Diễm Thiên Lan, cũng càng thích hợp võ đạo, thậm chí còn giống như thể chất của Hồng Mông thể, khá là hoàn mỹ.

Đương nhiên, muốn có được cơ thể hoàn mỹ và mạnh mẽ như thế cũng chẳng phải là dễ. Sau khi Huyền Diễm Thiên Lan may mắn trốn thoát trong tay Tô Minh, bèn bị một cơn bão hư không thổi đến một không gian khác.

Vốn là một hồi tai họa, vì trong không gian kia có rất nhiều nguy hiểm, có khi còn không thể rời khỏi, bị xé nát hoặc bị lạc trong đó, nhưng ai ngờ... lại không phải thế.

Không gian này thế mà lại là một vùng đất hoa tiên! Chắc phải có hàng triệu đến chục triệu loài hoa ở đây. Vả lại, vì chưa ai tiến vào không gian này, nên hàng chục triệu loài hoa ấy đã trưởng thành đến một trình độ không tài nào tưởng tượng nổi.

Mỗi một loại hoa tiên đều có thể dâng hiến một loại tiên nguyên hoa tiên cực kỳ quý báu. Quả thật là vật liệu để đúc một cơ thể khác dành riêng cho cô ta.

Nếu Tô Minh thấy thì sẽ chỉ có thể cảm thán một câu: "Hồng Mông Thể rất trâu bò, đó là con cưng của trời đó! Y như có bàn tay vàng vậy!”

Sau khi có được cơ thể do tiên nguyên của hàng chục ngàn hoa tiên đúc thành, vận mệnh kiếm thể cũng bỗng nhiên thức tỉnh...

Dù sao, sau khi trải qua một kiếp nạn suýt nữa bị Tô Minh giết chết, cô ta đã lập tức mở bàn tay vàng.

Giờ mới bao lâu chứ? Cô ta chẳng những lành hẳn vết thương, vả lại cảnh giới võ đạo đã đạt tới Tiên Đế tầng chín!

Đúng vậy, là tầng chín! Tiến bộ cả mấy cảnh giới nhỏ...

Hơn nữa, đây chỉ là cảnh giới, thực tế, sức chiến đấu còn tiến bộ nhiều hơn, chắc phải mạnh hơn mười, hay mấy chục lần chứ ít gì.

Cảnh giới Tiên Đế tầng chín của cô ta chắc cũng chẳng kém hơn Tiên Tổ tầng một bình thường là bao. Nhưng dù thế, trong đầu Huyền Diễm Thiên Lan cũng không phải là tìm Tô Minh báo thù vì cô ta không nắm chắc sẽ thắng.

Có lẽ, Tô Minh đã để lại một bóng ma quá sâu trong lòng cô ta.

Nếu giờ không nắm chắc 100% thì Huyền Diễm Thiên Lan sẽ không muốn đối mặt với Tô Minh. Cô ta định tiếp tục tu luyện, gia tăng thực lực của mình lên.

Vì vậy, cô ta đi theo chỉ dẫn của ý trời, đi đến Vô Lượng kiếm thành.

Huyền Diễm Thiên Lan nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cắm ở trên đài đấu kiếm cách mình 30 bước kia, không hiểu sao vạn mệnh kiếm thể của mình lại khẽ run lên, dường như rất kích động!

"Thật là một thanh kiếm tốt", đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan lóe lên, lẩm bẩm, có hơi ước ao, cô ta muốn có thanh kiếm này.

Có điều, cô ta cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc này, có một đám người chậm rãi hạ xuống.

"Thành chủ lại đột phá! Tiên Tổ tầng năm! Trời đất ơi!"

"Khí tức của thành chủ nhạt như không hề tồn tại vậy, điều này cho thấy thực lực của ông ấy lại mạnh lên rồi".

"Cô cả vẫn xinh đẹp quyến rũ như xưa".

"Cô hai cũng rất xinh đẹp! Khí khái cực kỳ, kiếm ý mạnh mẽ sắc bén kinh người luôn!"

...

Đó chính là đoàn người của phủ thành chủ.

Người dẫn đầu chính là Tiêu Quân, Bạch Mộc Huyên, Nghiêm Hà và một số hộ pháp, chấp sự, người hầu của phủ thành chủ. Một hàng người hơn mười người, yếu nhất cũng là Tiên Đế, không tính Tiêu Quân thì vẫn còn hai Tiên Tổ. Một đội hình rất khủng bố.

"Sư phụ, Huyền Diễm Thiên Lan đẹp ghê đó", Bạch Mộc Huyên cười khúc khích: "Hình như là người trong tộc của con, đều là tiên thể thuộc loài hoa".

Bạch Mộc Huyên mặc một chiếc váy màu hồng nhạt trông như tiên nữ, đeo trang sức tinh xảo, trang nhã, khẽ che miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Huyền Diễm Thiên Lan. Cô ta nói xong, bèn bước tới: "Xin chào, em gái Thiên Lan, chị là Bạch Mộc Huyên, có lẽ sau này sẽ là đại sư tỷ của em đó".

Huyền Diễm Thiên Lan này đã tới Vô Lượng kiếm thành, sau khi thi rút kiếm, chắc chắn sẽ bị sư phụ thu làm đệ tử thứ tư. Tuy cuối cùng, sư phụ sẽ cướp đi vận mệnh kiếm thể của cô ta, nhưng trong thời gian ngắn, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Bạch sư tỷ", Huyền Diễm Thiên Lan chào hỏi, tuy không xa lánh, nhưng cũng không thân thiết. Đây là tính cách của cô ta, khá là lạnh lùng.

"Thiên Lan, nghe đồn, người rút được thanh kiếm này sẽ khám phá được nền kiếm đạo đỉnh cấp, hơn 1 tỷ năm qua, có vô số kiếm tu cực mạnh ở mọi thời đại từng thử, nhưng thành tích tốt nhất chỉ đến gần được nó khoảng 3 bước, rồi không thể tiến thêm được nữa. Bổn tọa rất mong đợi biểu hiện của cô, mong cô có thể lập nên kỳ tích, sáng tạo ra thành tích tốt nhất, thậm chí là đụng tới nó", Tiêu Quân cũng bước tới, cổ vũ.

"Thiên Lan sẽ cố gắng hết sức", Huyền Diễm Thiên Lan gật đầu, ý trời chỉ dẫn, thành chủ này sẽ là sư phụ của mình, nên cô ta vẫn vô cùng kính trọng.

Đúng lúc này, một luồng khí tức khiến người ta không thở nổi chợt xuất hiện trên không.
Chương 1024: Cô Bạch, cô Tống đâu?

Tất cả mọi người, kể cả Huyền Diễm Thiên Lan hay Tiêu Quân đều ngẩng đầu lên theo bản năng. Chỉ thấy, trên đầu là một cái kiệu màu đen được bốn cô gái trẻ che mặt nâng, trông rất quái dị. Cả bốn người họ đều là Tiên Đế.

Sau đó, bốn cô gái trẻ che mặt ấy nâng kiệu im lặng không một tiếng động hạ xuống đài đấu kiếm. Rèm kiệu vén lên, một chàng trai mặc đồ đen bước ra, hắn rất tuấn tú, tựa như bước ra từ trong tranh vậy, chỉ là khí chất có hơi ẻo.

"Trần Sắc?", đa số kiếm tu trên đài đấu kiếm đều nhận ra người đến. Dù sao, Trần Sắc cũng rất nổi tiếng.

Hắn là cháu đích tôn của Pha Cước lão quái, không nổi tiếng cũng khó.

Pha Cước lão quái là một người mạnh hơn cả Tiêu Quân, là một trong số những lão quái vật khủng bố nhất trong nền văn minh cấp ba. Huống chi, bản thân Trần Sắc cũng nằm trong top 50 của bảng Thang Trời. 99 người trong bảng đều là những yêu nghiệt đứng đầu, có thể lọt vào top 50 đã rất đáng sợ rồi.

"Đã là Tiên Tổ rồi ư? Tuy chỉ là Tiên Tổ tầng một, nhưng cũng là Tiên Tổ! Một Tiên Tổ trong thế hệ trẻ!"

Rất nhiều người đều nhận ra cảnh giới của Trần Sắc... thật sự rất chấn động.

Trong nền văn minh cấp ba thì một Tiên Tổ trong thế hệ trẻ cũng không nhiều. Có thể nói là mò được một trong hàng tỷ người.

Toàn bộ thế hệ trẻ trong Vô Lượng kiếm thành cũng không có ai đạt tới Tiên Tổ, đương nhiên, tuổi của cô ba vẫn còn rất nhỏ, mai sau chắc chắn cũng có thể. Nhưng giờ, cô ba vẫn chỉ là bán bộ Tiên Tổ thôi.

"Trần Sắc chào bác Tiêu", Trần Sắc chắp tay, bình tĩnh chào hỏi.

"Cậu Trần Sắc à? Dạo này ông nội cậu khỏe không?", Tiêu Quân cười hỏi, thái độ rất thân thiện. Đành vậy chứ sao, vì nể mặt Pha Cước lão quái, nên ông ta phải thân thiết. Huống chi, lúc Trần Sắc còn nhỏ cũng không kiêu căng. Trong buổi tiệc chúc thọ ông ta 1 tỷ tuổi, Trần Sắc đã tới tặng quà, lúc ấy, ông ta đã có thái độ rất tốt với cậu ta rồi.

"Vẫn khỏe ạ", Trần Sắc nói xong bèn bước đến: "Bác Tiêu, cháu được cô Bạch mời đến xem lễ rút kiếm".

Trần Sắc vừa nói, vừa liếc nhìn Huyền Diễm Thiên Lan, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.

Hắn hơi giật mình, cho rằng trên đời này không ai có thể đẹp hơn cô ba Tống Cẩm Phồng, ai ngờ... lại có. Chỉ nói về sắc đẹp thì Huyền Diễm Thiên Lan còn đẹp hơn Tống Cẩm Phồn một chút. Có điều, Trần Sắc cũng không có ý đồ gì với cô ta. Hắn chỉ muốn một mình Tống Cẩm Phồn.

"Ra vậy", Tiêu Quân gật đầu, hóa ra là được Bạch Mộc Huyên mời, cũng tốt, coi như là quảng cáo cho lễ rút kiếm.

Một khi Huyền Diễm Thiên Lan có được thành tích tốt trong lễ rút kiếm thì sẽ nổi tiếng lên.

"Cô Bạch, cô Tống đâu rồi?", Trần Sắc hỏi.

"Ha ha, Trần Sắc à, anh đúng là si tình mà, tiểu sư muội không có ở đây, vì có nhiệm vụ nên chưa về", Bạch Mộc Huyên cười ha ha, cũng không có nói Tống Cẩm Phồn sẽ về ngay, nếu nói ra, chắc chắn sẽ có người tò mò sao cô ta lại biết Tống Cẩm Phồn quay về liền?

Trần Sắc hơi thất vọng, nhưng cũng không lộ ra tý nào, hắn vẫn biết giữ phong độ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên!

"Roẹt..."

Một cái khe không gian bị xé ra, sau đó, một người, một kiếm chợt xuất hiện. Đó là một thanh niên mặc áo trắng trông rất phóng khoáng, trên người không hề có chút khí tức võ đạo hay kiếm ý nào, mà chỉ cầm một thanh kiếm trong tay.

Người này không hiểu sao lại cực kỳ hòa hợp với vạn vật và tự nhiên, ngay cả nụ cười nhạt trên gương mặt cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái và ấm áp.

"Tư Đồ Diên ra mắt bác Tiêu", thanh niên chắp tay, chào.

Người đó chính là Tư Đồ Diên.

"Cậu Tư Đồ khách sáo quá", Tiêu Quân không dám lơ là vội đáp.

Nếu nói thái độ của Tiêu Quân với Trần Sắc là ngang hàng, không ra vẻ thế hệ trước, thì với Tư Đồ Diên lại khá là tôn kính.

Đối phương là học viên của học viện Kỷ Nguyên, riêng điều đó đã đủ để cả Vô Lượng kiếm thành không dám chọc rồi.

Tiếc thật! Nếu Tống Cẩm Phồn gả cho Tư Đồ Diên thì coi như là có quan hệ thông gia rồi!

Hơn nữa, lúc đó, Tư Đồ Diên cũng đồng ý, nhưng Tống Cẩm Phồn lại... thật là đáng tiếc.

Đặc biệt là giờ nhìn thấy Tư Đồ Diên, không ngờ đã là Tiên Tổ tầng hai đỉnh phong, chỉ cách tầng ba một chút, lại càng thêm tiếc nuối.

Thậm chí, Tiêu Quân còn ngửi được một chút nguy hiểm từ trên người Tư Đồ Diên, chứng tỏ thực lực của hắn có thể đe dọa được Tiên Tổ tầng bốn là ông ta! Quả thật rất đáng sợ.

"Anh Trần cũng tới à!", Tư Đồ Diên nhìn sang Trần Sắc, chào hỏi.

"Chào anh Tư Đồ", Trần Sắc cũng đáp lại, trong lòng hắn lại tràn ngập ý chí chiến đấu, cùng là thế hệ trẻ, nên đương nhiên biết Tư Đồ Diên vẫn luôn đè trên đầu mình kia.

"Cô Bạch, cô Tống đâu rồi?", Tư Đồ Diên lại nhìn về phía Bạch Mộc Huyên, hỏi.

Tư Đồ Diên muốn người phụ nữ nào mà không có? Nhưng hắn cứ cảm thấy hứng thú với Tống Cẩm Phồn, vì cô là số ít những người dám thẳng thừng từ chối hắn. Hơn nữa, nghe nói là vì có người trong lòng nên mới từ chối mình. Ha ha...

Khi Tư Đồ Diên hỏi thế, dù là Trần Sắc, Tiêu Quân hay những kiếm tu đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, lại là một người đến tìm Tống Cẩm Phồn?

"Đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa về", Bạch Mộc Huyên cười nói: "Hâm mộ tiểu sư muội ghê, ai cũng đến tìm em ấy cả, chẳng ai tìm tôi hết trơn".

"Ha ha...", Tư Đồ Diên cười: "Đến xem lễ rút kiếm, tiện tìm cô Tống luôn".

Tư Đồ Diên nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh kiếm ở giữa đài: "Nó quả là bảo bối trong lòng kiếm tu mà!"

"Cậu Tư Đồ định bao giờ rút kiếm?", Tiêu Quân hỏi, dù gì Tư Đồ Diên cũng là kiếm tu, vả lại còn là yêu nghiệt tuyệt thế sinh ra đã mang trong mình kiếm phôi, quả thật có tư cách rút kiếm.

"Không vội, từ từ...", Tư Đồ Diên cười nói, hắn tạm thời không có nắm chắc rút được nó.

Hắn một là không rút, muốn rút thì chưa dám nói đến rút được, nhưng ít nhất cũng phải chạm được vào nó!

Không làm được thì chỉ lãng phí cơ hội thôi.

"Thiên Lan, bắt đầu đi", Tiêu Quân nhìn Huyền Diễm Thiên Lan, nói.

Huyền Diễm Thiên Lan gật đầu.

Bầu không khí lập tức trở nên im lặng, căng thẳng, sắp có trò hay để xem rồi!
Chương 1025: Lại gặp

Huyền Diễm Thiên Lan không phải người dài dòng.

Dưới ánh mắt của đám đông, cô ta bước thẳng về phía trước.

Cô ta đi về phía thanh kiếm đó.

Một bước, hai bước rồi ba bước.

Không hề nhanh.

Nhưng cũng không chậm.

Cứ từng bước như vậy, cô ta bước đi từng bước nghiêm túc, kiên định nhưng cũng rất ung dung.

Sau hơn mười nhịp thở.

Cô ta đã cách thanh kiếm kia mười bước.

Xem ra, Huyền Diễm Thiên Lan vẫn khá thoải mái, vì khí tức của cô ta không thay đổi, cô ta cũng không dùng đến kiếm ý, thậm chí còn không thi triển võ đạo.

“Không tồi”, Tiêu Quân tán thưởng.

Mà đám kiếm tu trong biển người đông nghịt kia bắt đầu hít một hơi lạnh.

Đừng coi thường phạm vi mười bước này.

Rất nhiều kiếm tu yêu nghiệt đỉnh cấp cao cường không thể làm được việc này.

Chứ đừng nói là Huyền Diễm Thiên Lan thoải mái như vậy.

“Hơi mạnh!”. Bạch Mộc Huyên cười nói: “Cậu Trần, cậu Tư Đồ, Thiên Lan chắc sẽ không khiến hai người thất vọng đúng không?”

Huyền Diễm Thiên Lan tiếp tục đi về phía trước.

Chín bước.

Tám bước.

Bảy bước.

Cô ta vẫn ổn định.

Mỗi lần cô ta tiến thêm một biếc, những kiếm tu trong biển người dường như lại cảm thấy nghẹt thở thêm một chút.

Rất nhanh chóng.

Năm bước!

Cô ta cách thanh kiếm kia chỉ có năm bước!

Xem ra thanh kiếm kia nằm trong tầm tay cô ta rồi.

“Chỉ cần khoảng 30 nhịp thở, cũng chỉ có năm bước. Năm đó, tôi phải dùng 30 nhịp thở mới có thể tới được phạm vi năm bước”. Nghiêm Hà tự lẩm bẩm, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Lục Tiên kiếm thể không thể bằng Vận Mệnh kiếm thể.

“Khá thú vị!”, đến Tư Đồ Diên cũng sáng mắt, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Cạch cạch!”

Tiếp tục.

Huyền Diễm Thiên Lan lại bước thêm một bước.

Chỉ còn lại bốn bước nữa.

Thế nhưng, cuối cùng sắc mặt của Huyền Diễm Thiên Lan cũng thay đổi.

Rõ ràng, cô ta cảm thấy hơi áp lực.

Hơn nữa, kiếm ý trong cơ thể cô ta như không thể khống chế được nữa, nó đã xuất hiện.

Lượn lờ xung quanh giống như một lớp vỏ bảo vệ.

Đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan rất sáng, vô cùng mạnh mẽ.

Cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

Cô ta lại tiến thêm một bước nữa.

Vừa bước tới, cả người cô ta dường như bị sấm sét đánh trúng, run rẩy dữ dội.

Thế nhưng, cô ta vẫn sải bước tiến thêm một bước nữa.

Ba bước…

Chỉ còn lại ba bước.

Bằng với kỷ lục của Nghiêm Hà.

Huyền Diễm Thiên Lan có vẻ rất khó khăn, khóe miệng đã chảy máu tươi.

“Cộp cộp!”

Thế nhưng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Huyền Diễm Thiên Lan đã mạnh mẽ bước thêm một bước nữa.

Nhịp chân cực kỳ chắc chắn.

Bước đi này, khi bước được nửa bước, cơ thể mềm mại của cô ta dường như phải chịu một cơn chấn động cực lớn, cô ta cực kỳ run rẩy.

Kiếm ý Vận Mệnh xung quanh bị bóp nghẹt, trấn sát, xé nát càng thêm mãnh liệt, dường như nó sắp tan thành hư vô.

Thanh kiếm trong tay cô ta, lại càng thêm run rẩy, dường như sắp gãy bất cứ lúc nào.

Thế nhưng...

Bùm...

Cô ta vẫn bước được bước này.

Còn hai bước.

Chỉ còn hai bước là đến thanh kiếm đó.

Một kỷ lục mới ra đời.

Nghiêm Hà có vẻ hơi thất vọng, biểu cảm khá phức tạp.

Còn Tiêu Quân thì cười tươi…

Đủ rồi.

Thành tích này là đủ rồi.

“Hay cho Huyền Diễm Thiên Lan”, Tư Đồ Diên lẩm bẩm.

Đôi mắt của Trần Sắc lóe lên, ánh mắt lộ ra vẻ sâu thẳm nhìn vào Huyền Diễm Thiên Lan.

Trên khán đài, vô số kiếm tu khác nghẹt thở, cứng đờ nhìn chằm chằm vào Huyền Diễm Thiên Lan.

Còn Huyền Diễm Thiên Lan vẫn muốn tiếp tục.

Cô ta lại nhấc chân lên lần nữa.

Nhưng lần này, chỉ dám giơ chân lên.

...

Không được!

Dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó ngăn cô ta lại.

Dường như, một bước này, cả cơ thể của cô ta, thậm chí cả Hồng Mông Thể và Vận Mệnh kiếm thể cũng sắp bị xé nát.

Cô ta không thể bước thêm một bước này.

Huyền Diễm Thiên Lan giơ chân lên, nhưng lại không thể ngã được.

Đôi mắt đẹp lóe lên vẻ do dự, là vẻ không cam tâm.

Rõ ràng thanh kiếm ở ngay trước mắt.

Bước về phía trước là cô ta có thể chạm tay vào thanh kiếm rồi.

Đáng tiếc!

Quá đáng tiếc!

Nhưng, cô ta có lý trí.

Không thể, chính là không thể.

Cô ta thu chân lại…

Chuẩn bị quay về.

Nhưng đúng lúc đó.

Đột nhiên.

Trên bầu trời xuất hiện một con tàu con thoi tác chiến.

Trong vô thức, rất nhiều người đều ngẩng lên, nhìn về phía tàu con thoi tác chiến.

Sau đó, có hai người bước ra từ tàu con thoi tác chiến.

Hai người trẻ tuổi.

Quá trẻ, họ giống như những thanh niên dưới 30 tuổi.

Một nam một nữ.

Có rất nhiều người biết cô gái đó, cô ba - Tống Cẩm Phồn.

Vậy chàng trai kia?

Ánh mắt yếu ớt của Trần Sắc lấp lóe, nhìn về phía Tô Minh.

Tư Đồ Diên cũng tương tự.

Bạch Mộc Huyên lại cười càng sâu hơn, kịch hay sắp tới rồi.

Trên không.

“Chồng ơi, bên dưới có lẽ là Huyền Diễm Thiên Lan đang khảo nghiệm, nhiều người quá, đó là sư phụ, đại sư tỷ, nhị sư tỷ của em. Đợi chút, xuống đây, em giới thiệu với anh, sư phụ và các sư tỷ của em nữa, mọi người rất dễ mến”. Tống Cẩm Phồn đứng bên cạnh Tô Minh, khá phấn khích, cũng khá hạnh phúc và hơi căng thẳng.

“Đợi chút đã, để anh giải quyết chút chuyện”. Tô Minh nói.

Anh vừa dứt lời.

Liền ngẩng đầu lên.

Tô Minh nhìn về Huyền Diễm Thiên Lan đang ở giữa trường kiếm.

“Huyền Diễm Thiên Lan, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Tô Minh bình tĩnh nói.

Giọng nói trầm bổng, vang lên khắp trường kiếm.

Bay đến tai mọi người.

Sau đó.

Thuấn di!

“Vút”.

Có thể so sánh với thuấn di.

Tô Minh lập tức xuất hiện bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan.

Đúng.

Chính là bên cạnh.

Mà bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan... chính là thanh kiếm đó.

Nói cách khác, Tô Minh đã thuấn di từ trên cao rồi xuất hiện ở trung tâm trường kiếm, ngay khi xuất hiện, anh liền xuất hiện bên cạnh thanh kiếm.

Không kém một bước nào.

Thậm... thậm... thậm chí...

Tô Minh còn tiện tay đặt lên trên thanh kiếm kia.

Ừm.

Anh không rõ về kiểu thi chọn kiếm này, mặc dù trên đường nghe Tống Cẩm Phồng nói qua, nhưng lại không nghĩ tới mà để trong lòng.

Hử, anh đúng thật là, giống như tùy tiện nâng một thứ gì đó lên, tiện tay dựng thanh kiếm kia lên, đối mặt với Huyền Diễm Thiên Lan, mà trong mắt của Huyền Diễm Thiên Lan chỉ có sát ý.

Cũng không hề nghĩ tới việc anh giơ tay nhấc kiếm lên có nghĩa là gì?

Đúng lúc đó.

Cả quảng trường đều im lặng.

Im lặng ngấm đến xương...

Tròng mắt của rất nhiều người đều mở to như sắp nổ tung.

Họ đều nhìn vào Tô Minh.

Vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Bọn họ... bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang