• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Chương Mộc ra tay

“Làm bộ làm tịch, hắn chỉ là muốn chiếm lợi từ cô chủ mà thôi, được ôm lấy cô chủ, cho dù hắn có bước vào chỗ chết thì một đời này cũng coi như đáng giá rồi”, Ngư Vọng đố kỵ nói, hắn ta và Ngư Đằng, chính xác mà nói thì toàn bộ thế hệ trẻ của nhà họ Ngư, ai mà không coi cô chủ là nữ thần trong mộng của mình? Hai người họ hết lòng cảm mến cùng ái mộ Ngư Dung Băng đến mức mê mẩn nhập ma, nhưng cuối cùng, ngay cả tay của cô chủ cũng còn chưa chạm qua, ngược lại tên nhãi khốn kiếp kia, một con kiến hôi mới chỉ đạt tới cảnh giới Động Hư lại được ôm cô vào lòng!!!

Đúng lúc này.

“Kiến hôi, bó tay chịu trói hay là để tôi ra tay?”, Chương Mộc đứng trước mặt Tô Minh, nở nụ cười âm trầm, con ngươi xẹt qua những tia sáng lạnh lùng, là sự tàn nhẫn cùng bỡn cợt.

Vừa nói, khí tức toàn thân hắn cũng được phóng ra không chút do dự.

Đầu tiên chính là sát ý.

Tuy rằng sát khí của hắn không bằng Tiêu Dẫn, nhưng rốt cuộc cũng là người của Sát Đường, cũng tương đối ngang tàng.

Sát khí cuộn trào, giống như một tầng sa mỏng màu máu, dập dờn theo gió, trong nháy mắt bao bùm lấy Tô Minh cùng Ngư Dung Băng.

Nhiệt độ tại vị trí của Tô Minh và Ngư Dung Băng điên cuồng giảm xuống, nhanh chóng đóng băng lạnh buốt.

Ngư Dung Băng bị đánh thức bởi luồng sát khí khủng bố này.

“Đúng vậy, cho dù anh ta thực sự là thần y, thực sự có thể giúp mình chữa bệnh và hồi phục lại thì đã thế nào? Vẫn chỉ có con đường chết”, Ngư Dung Băng khổ sở, tự nhủ trong lòng.

“Đừng dao động cảm xúc quá nhiều, bình tĩnh lại”, Tô Minh khẽ nhíu mày, nếu cảm xúc của Ngư Dung Băng dao động lớn, dòng chảy linh khí cuồng bạo trong cơ thể sẽ va chạm càng mạnh hơn, tăng thêm độ khó cho dẫn độ.

“Muốn chết!!!”, vẻ mặt Chương Mộc khó coi, Tô Minh lại không để ý tới hắn ta? Một con kiến rác rưởi lại phớt lờ mình?

“Hô”

Chương Mộc ra tay.

Vừa nhấc tay chính là một trảo.

Hắn ta muốn tóm sống Tô Minh giống như tóm lấy một con chó chết.

Nhấc anh lên, chơi đùa cái mạng nhỏ của anh.

Phải khiến anh cảm nhận thật tốt cái gì được gọi là tuyệt vọng?

Trảo ấn của Chương Mộc không đơn giản, nó tỏa ra hai màu đỏ đen, trên trảo ấn rải rác những đường gờ bén nhọn, mỗi đường gờ đều mang theo mũi nhọn sắc bén khiến trái tim người ta phải rét lạnh.

Trảo ấn vừa động, giống như một lối đi vô cùng sắc nét xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Trảo ấn di chuyển về phía trước, lay động biến hóa kỳ ảo, giống như một bàn tay ma quái vươn lên từ dưới địa ngục.

Khiến người ta càng kinh sợ chính là lực lượng dao dộng trên trảo ấn đó.

“Sức mạnh thuần túy hơn 15 triệu kg”, Lâm Chân Võ tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

15 triệu kg đã vượt quá trình độ sức mạnh của một tu giả võ đạo cảnh giới Chân Vương sơ kỳ bình thường.

Hơn nữa, khả năng kiểm soát sức mạnh của Chương Mộc cũng khá tốt.

Sức mạnh khủng bố 15 triệu kg kia đều được tập hợp trong trảo ấn lông lá xồm xoàm màu đỏ đen nhỏ bé kia.

Điều đáng sợ nhất là quỹ đạo của nó.

Không thể nhìn rõ.

Rõ ràng, chuyển động của trảo ấn được phản chiếu trong mắt của mọi người, nếu cảm nhận kỹ lưỡng sẽ phát hiện trảo ấn đó dường như chỉ là ảo giác và dư ảnh.

Trảo ấn chân chính dường như đã biến mất ngay sau khi nó được tung ra, chỉ biết rằng, trảo ấn đó chắc chắn đang bắn về phía Tô Minh, nhưng không thể kịp thời phán đoán được nó sẽ tấn công theo hướng cụ thể và công kích lên người anh vào lúc nào.

“Ấn nặc đạo, sơ cấp”, Tư Thiên Cẩm thán phục một câu.

Ấn nặc đạo, cũng là một ý cảnh vô cùng hiếm gặp, chỉ dựa vào Ẩn Nặc đạo sơ cấp này, Chương Mộc đã có một chỗ ngồi trong Sát Đường.

“Tô Minh, mau mau mau tránh đi!!!”, trong tích tắc, giọng nói run rẩy của Ngư Dung Băng vang lên, trong lòng cô ta lo lắng muốn chết, Chương Mộc đều đã ra tay rồi, anh còn không nhanh hành động? Còn toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mình mà di chuyển châm vàng, đều đã bước nửa chân vào hố tử thần rồi còn quan tâm tới từng cây châm làm cái gì? Cho dù thực sự dẫn độ thành công linh khí, anh và tôi còn không phải vẫn chết dưới tay Chương Mộc hay sao?

Cô ta vốn đã bị thương nặng, lúc này trong cơn kích động khí tức cũng cực độ bất ổn.

Cô thậm chí còn muốn vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Tô Minh, cưỡng ép bản thân ra tay một lần nữa.

Nhưng vừa nhen nhóm ý nghĩ này.

Tay trái của Tô Minh liền đưa lên, bàn tay to đột nhiên phủ lên trên trán của Ngư Dung Băng.

Anh cứng rắn đè xuống thân thể mỏng manh đang muốn giãy giụa của Ngư Dung Băng lại.

“Kêu cô bình tĩnh lại, chuyện phía sau giao lại cho tôi, đã nói mấy lần rồi, nếu cô còn xúc động mạnh, tôi sẽ không cứu cô nữa", Tô Minh thờ ơ nói, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự nghiêm túc cùng bá đạo.

Là không được phép nghi ngờ.

Lời nói của anh vừa dứt.

Dưới sự theo dõi của đám đông.

Cùng cái nhìn khó hiểu của Ngư Dung Băng.

Cánh tay còn lại của Tô Minh, cũng chính là tay phải bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía đỉnh đầu vỗ một cái.

Một cái vỗ tùy ý
Chương 382: Ngư Dung Băng giật mình

Nhưng cái vỗ này của anh!

Trong lúc tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Xì”.

Một tiếng động lạ nho nhỏ xuất hiện.

Lại thấy trên đỉnh đầu Tô Minh xuất hiện những bong bóng nổ tung màu đỏ đậm.

Giống như những viên đạn nổ màu đỏ đậm.

Gợn sóng màu đỏ thẫm với uy thế huỷ diệt lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

Đó là trảo ấn!

Là trảo ấn bị Chương Mộc đánh mà thành.

Nó cứ như vậy vỡ vụn, trở thành những mảnh nhỏ màu đỏ đậm.

Toàn bộ quá trình yên tĩnh đến mức khiến người ta lạnh lòng!

“Không thể nào!”, Chương Mộc trợn to hai mắt, ngây ngốc.

Đầu tiên, sao Tô Minh có thể đoán được một trảo của mình đánh từ trên xuống chứ?

Trảo ấn ẩn nấp dưới đạo ẩn nấp lại dễ dàng bị phá giải thế sao?

Anh ta gần như chắc chắn, ở đây, ngoài chủ nhân Tư Thiên Cẩm ra, không ai có thể bắt được trảo ấn thực sự trong thời gian cực ngắn.

Thế nhưng, Tô Minh lại làm được.

Hơn nữa, còn chính xác như vậy, ung dung như vậy.

Điều khiến anh ta giật mình hơn nữa là hình như Tô Minh cũng chỉ dùng tay phải vỗ lên trên thôi!

Đó là tay người sao?

Đùa gì thế!

Trảo ấn đó của anh ta nhìn thì lặng lẽ, không chút tiếng động, trên thực tế lại có uy lực cực lớn. Mười năm triệu kg sức mạnh tiềm tàng thuần tuý được đè nén trong đó, thật sự coi là trò đùa sao?

Huống chi, trên trảo ấn còn có khoảng chín trăm chín mươi chín đinh tán nhọn.

Trảo ấn này, cho dù bóp nát một bán bộ chân khí thực sự, cũng không đáng kể.

Ấy thế mà, Tô Minh lại dùng tay không, ung dung nghiền nát một trảo ấn.

Mẹ kiếp!

Thật sự không phải đang mơ sao?

Đám người Tư Thiên Cẩm, Tiêu Dẫn đều bối rối!

Ai cũng như gặp ma vậy.

Cảm giác chấn động trước mắt không khác gì nhìn thấy một con thỏ đột nhiên mở miệng cắn chết một con cá sấu.

Chuyện này không thể chấp nhận được!

“Tô Minh, anh!”, Ngư Dung Băng cũng há to miệng, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, nhìn chằm chằm Tô Minh, rung động đến mức cả người muốn phát nổ!

“Tôi nói này, bình tĩnh khó lắm à? Sao tâm trạng lại kích động như thế? Cô còn như vậy, tôi chỉ có thể đánh mông cô thôi”, Tô Minh hơi bất đắc dĩ nói.

Sao lại không nghe lời vậy chứ?

“Tôi”, lúc này, tâm trạng Ngư Dung Băng vô cùng kích động, lồng ngực phập phồng, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Khốn kiếp.

Cái tên khốn kiếp này.

Tên khốn đáng bị sét đánh chết.

Trước tiên không nói đến chuyện anh ta càn rỡ muốn đánh mông mình.

Rõ ràng anh ta có thực lực mạnh như vậy mà đến giờ vẫn không chịu ra tay, cứ đứng nhìn mình và Tiêu Dẫn đánh một trận sinh tử, còn dẫn ra phong ấn trong cơ thể mình để đổi lấy đường sống.

Đáng ghét!

Ghê tởm!

Ngư Dung Băng đã có suy nghĩ muốn ăn thịt người!

Lúc này, cô ta không những không bình tĩnh lại được, mà tâm trạng càng thêm kích động không ngừng lại được.

Ánh mắt cô ta như muốn phun lửa, cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh.

Dường như nhìn thấu lý do vì sao Ngư Dung Băng tức giận, Tô Minh thở dài: “Chị gái, xem như tôi cầu xin chị đấy, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cô lại tỏa sáng…”

Hai lưỡi đao xẹt qua.

Chính là hai lưỡi đao nhỏ xíu như hai tia laser cực nhỏ, phóng về phía trảo của Tô Minh.

Có thể tưởng tượng ra, khi hai lưỡi đao này cắt qua, trảo của Tô Minh nhất định sẽ tan thành từng mảnh vụn.

Tư Thiên Cẩm vừa ra tay, toàn bộ học viện Linh Võ trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh là thực lực của Tư Thiên Cẩm.

Tư Thiên Cẩm dốc hết toàn lực, quá mạnh mẽ

Đó là loại sức mạnh khiến đối thủ tuyệt vọng, không thể địch lại.

Ngư Dung Băng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này hai lưỡi dao của Tư Thiên Cẩm mang tới sức uy hiếp rất lớn. Đối với cô ta, cho dù là thời khắc đỉnh phong thì cũng trúng chiêu trí mạng.

Nhưng mà...

“Cần gì chứ? Tôi muốn giết anh ta, cô cản không nổi”, giọng điệu bình thản mang chút bất đắc dĩ của Tô Minh vang lên.

Cùng thời điểm anh cất giọng.

Tô Minh ôm Ngư Băng Dung trong lòng, nâng tay lên, đánh ra một quyền.

Quyền ấy vừa đánh ra.

Trời đất tịch mịch.

Vạn vật tĩnh lặng.

Biến mất, bi thương, đìu hiu.

Quy vu trần ai!

Đối mặt với Tư Thiên Cẩm, Tô Minh không có chút khinh suất nào.

Vậy nên, anh trực tiếp sử dụng quy vu trần ai.

Sự yên ắng ấy giống y như người bình thường tuỳ ý đánh một quyền. Quyền ấy nhìn thì chậm như sên nhưng lại phá không gian, xé không khí, chạm vào mũi nhọn trên lưỡi đao của Tư Thiên Cẩm.

Bỗng nhiên.

Ánh sáng vô hạn.

Không gian như bị xé rách.

Quyền ấn và đao phong của hai lưỡi đao va chạm, tạo thành một không gian nứt toác hỗn độn hư không điên cuồng chấn động.

Còn may, khí tức bên trong không gian nứt toác huỷ diệt chí cực kia cũng mãnh liệt tiến vào hư không. Bằng không, nếu nổ tung trên Linh Võ trường, toàn bộ học viện Linh Võ sẽ bị phá huỷ lần nữa.

Cùng lúc đó.

Mưu đồ giải cứu Chương Mộc của Tư Thiên Cẩm bị Tô Minh ngăn cản, mà một trảo của Tô Minh đã thành công tóm được Chương Mộc.

Một trảo ấy, Chương Mộc trở nên vô cùng nhỏ bé, cũng trở nên vô cùng yếu ớt, giống như trở thành một con bù nhìn, đang sống sờ sờ bị xé thành một vũng máu.

Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.

Nghiền ép theo đúng nghĩa thực sự.

Không ai chú ý tới, trong chớp mắt, dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Tư Thiên Cẩm xuất hiện một tia máu đỏ tươi, nhưng nó bị mặt nạ che lại nên không ai thấy được.

Tròng mắt Tư Thiên Cẩm co giật dữ dội!

Trong mắt cô ta đầy sợ hãi, đầy vẻ hoảng sợ, kiêng dè, không dám tin.

Vừa rồi cô ta phóng ra cặp đao kia đã dùng hết sức mạnh của mình.

Cũng không phải là tuỳ tiện.

Kết quả.

Thế mà cũng không địch lại một quyền của Tô Minh.

Đó đúng là một cơn ác mộng.

Xung quanh.

Càng trở nên yên tĩnh.

Gương mặt xinh đẹp của Ngư Dung Băng khẽ run.

Tư Thiên Cẩm ra tay cũng không ngăn nổi ý định giết người của Tô Minh sao?

Tên khốn Tô Minh này còn trông vô cùng ung dung nữa.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là câu nói của tên khốn này: “Tô Minh muốn giết anh ta, cô không cản được” có sự quyến rũ đặc biệt đến khó hiểu, người đàn ông bá đạo đúng là khiến người ta run rẩy.

Nhưng Tô Minh càng ngang tàng không nói đạo lý thì Ngư Dung Băng càng muốn hung hăng cắn Tô Minh một miếng.

Tên khốn này, thực lực mạnh như vậy mà trước đó lại đứng xem kịch.
Chương 383: Đại Hoang Vu quyền

“Chết tiệt!”, Tư Thiên Cẩm chửi thầm, lòng cũng trầm xuống.

Trong khoảnh khắc khí tức của Tô Minh thả ra hoàn toàn, cô ta đã biết, hôm nay làm không tốt còn gặp xui xẻo.

Coi thường, mình đã quá coi thường Tô Minh rồi.

Còn coi thường vô số lần.

“Tiêu Dẫn, các cậu lên đi!”, Tư Thiên Cẩm quát lên, sát ý và lửa giận trong giọng nói vang lên ngút trời.

Từ trước tới nay, Tư Thiên Cẩm luôn trấn áp tuyệt đối tất cả, không ngờ lại có một ngày cô ta gặp một con sói đội lốt cừu, còn vô cùng phách lối muốn mình bỏ mạng nữa. Tư Thiên Cẩm đã ghi thù, oán hận trong lòng cũng tăng lên.

Tốt nhất đừng để Tư Thiên Cẩm tôi sống sót rời khỏi đây, bằng không, cả đời này, tôi sẽ giống như con rắn độc giám sát anh thật chặt, cho tới khi giết chết anh.

“Dạ!”, Theo lệnh Tư Thiên Cẩm, bốn người Tiêu Dẫn, Trần Tẫn, Từ Lục, Cao Kình đột nhiên nhoáng lên, thi triển thân pháp đến mức cao nhất, bao vây Tô Minh từ bốn hướng.

Trong bốn người, Tiêu Dẫn và Trần Tẫn đang ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ, Từ Lục và Cao Kình đang ở cảnh giới Chân Vương sơ kỳ, đều là thực đánh thực. Thậm chí, mạnh như Tiêu Dẫn, cũng có thể miễn cưỡng chiến đấu vượt cấp.

Phong cách của bốn người cũng hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Dẫn mang sát ý.

Khoảnh khắc anh ta tiến vào sát đạo kinh khủng, bao vây Tô Minh, anh ta không khác gì mới bò ra từ địa ngục, cơ thể biến thành màu đỏ thẫm. Giữa khí tức cuồn cuộn, sát thần đã ra đời.

Trần Tẫn lại lẳng lặng, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy được bàn tay cầm kiếm của anh ta hơi run. Chỉ có thể nói, trên kiếm đạo, anh ta rất kinh khủng, nhưng lại giấu sức mạnh kiếm đạo đi khiến người khác không phát hiện ra.

Trần Tẫn chắc chắn là một kẻ hung ác. Lúc này anh ta đang kiềm chế, tích trữ sức mạnh, chờ đợi thời cơ để công kích toàn lực.

Về hai người Từ Lục và Cao Kình, một người dùng đao, một người dùng quyền.

Bốn con mắt hơi híp lại, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Ngón tay Tô Minh vẫn còn đang chuyển động, trên người anh không nhìn ra được chút gì gọi là không bình tĩnh. Trong sự ổn định đến mức đáng sợ ấy, anh thận trọng giúp Ngư Dung Băng dẫn độ linh khí trong cơ thể.

Ngư Dung Băng hơi chấn động.

Cho dù bị bốn cường giả cảnh giới Chân Vương bao vây mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, không nói đến cái khác, chỉ riêng tâm cảnh cũng đã là loại hiếm thấy trên đời.

“Xem tình hình trước rồi nói sau, nếu như người này bị bốn người Tiêu Dẫn cuốn lấy thì mình sẽ có cơ hội giết chết hắn ta trong vòng một chiêu. Nếu cả bốn người Tiêu Dẫn liên thủ lại mà vẫn không thể địch lại thì hắn ta không phải người bổn tọa có thể đối phó bây giờ. Vậy thì, bổn tọa sẽ đi”, dưới lớp mặt nạ đầu lâu, ánh mắt Tư Thiên Cẩm lóe lên, hết thảy đều nằm trong tính toán của cô ta.

Tiến lên có thể đánh.

Lui lại có thể phòng thủ.

Chính nhờ vào tính cách tàn nhẫn nhưng lại cẩn thận, quả quyết này mà cô ta mới có thể sống tốt ở đại lục Thần Thương tàn khốc, cái nơi thiên tài ỷ thế làm bậy khắp nơi, rồi từng bước đi tới bên cạnh tư chủ Tư Nam Quân, thậm chí trở thành con gái nuôi của Tư Nam Quân.

“Giết!”, một giây sau, đột nhiên bốn người Tiêu Dẫn như là tâm linh tương thông, cùng nhau gào lên.

Bầu không khí trở nên xao động, giống như rơi vào biển lửa.

Nhiệt độ liên tục tăng cao.

Không gian chấn động.

Bốn cái bóng từ bốn hướng nhào về phía Tô Minh.

Kiên định lại đằng đằng sát khí.

Không giữ lại chút nào.

Tiêu Dẫn dùng kiếm! Sát ý như biển, địa ngục sôi trào. Một kiếm Huyết Sắc Hàn Thiên tạo ra chấn động, trời đất chìm trong biển máu! Một kiếm đánh ra, rất nhiều thanh kiếm sắc bén đến độ có thể chôn vùi tất cả chém về phía Tô Minh!

Tiêu Dẫn dùng hết toàn lực rồi, thậm chí đã bùng nổ toàn bộ!

Trần Tẫn cũng dùng kiếm, nhưng kiếm của anh ta lại được khống chế đến độ tinh vi. Mũi kiếm ngưng tụ đến tinh tuý, đường kiếm nhỏ xíu như một phần vạn của sợi tóc. Đường kiếm tung bay, vạn vật trong trời đất đều như bị kéo vào thế giới tử vong, bị kéo vào thế giới kiếm ý, nhưng lại hoàn toàn không bắt được một đường kiếm nào của anh ta. Giống như tất cả đều chỉ là ảo giác.

Về phần Từ Lục và Cao Kình, hai người một đao, một quyền cũng tương đối mạnh mẽ. Đao biến đổi đến mức cao nhất, cấp bậc Địa Cấp hậu kỳ.

Đao pháp khác lại tu luyện đến cấp cao nhất, một đao chém ra, thế đao mạnh mẽ, dứt khoát không khoan nhượng khiến lòng người rung động. Nắm đấm cũng được đẩy lên tới sức mạnh tột đỉnh, một đấm như ngọn núi rơi xuống, mặt biển dậy sóng gây ra chấn động mạnh mẽ, xé rách tất cả mọi thứ, ập xuống như thần núi đè lên đầu Tô Minh.

Bốn người cùng kết hợp với nhau thật sự rất đáng sợ.

Khi bốn người họ đang bắt tay với nhau, Lâm Chấn Võ và người trong học viện Linh Võ đều giật mình hoảng hốt như đang bị dìm xuống nước, không cách nào thở nổi.

“Dù là cảnh giới Chân Vương hậu kỳ thì cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt nhỉ?”, Lâm Chấn Võ run rẩy nói.

Ngư Dung Băng lúc bấy giờ cũng căng thẳng đến nỗi ngừng thở, cơ thể mềm mại bám chặt lấy Tô Minh theo bản năng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Minh, muốn xem thử anh sẽ đối mặt thế nào?

Có thể tạo ra kỳ tích không?

Tư Thiên Cẩm cách Tô Minh không xa, trông như chẳng hề làm gì nhưng chân khí cuồn cuộn trong cơ thể cô ta lại tập trung đến mức cao nhất, đôi mắt cô ta lóe lên, kiềm chế hơi thở của mình.

Tinh thần cô ta cũng hoạt động nhanh hết mức có thể, cô ta đang nắm bắt cơ hội.

Sau đó, khi Tô Minh phải đối mặt với chiêu thức chết người của bốn người bọn Tiêu Dẫn thì cô ta nhất định sẽ nắm bắt được cơ hội tốt, đến lúc đó thì một kích tất sát.

Thế nhưng.

Điều khiến con người ta chết cũng không thể tin nổi chính là.

Tô Minh vẫn xem như không thấy!

Dường như anh không hề cảm nhận được!

Anh không ra tay đối kháng với chiêu thức chết người của bốn người bọn Tiêu Dẫn ngay lập tức.

Cũng không dùng thân pháp để tránh né.

Điều duy nhất Tô Minh làm chính là rung chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, khởi động chuông ảnh bao phủ quanh người mình.

Còn lại ấy à.

Tô Minh nhìn chằm chằm Tư Thiên Cẩm!!!

Từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Tư Thiên Cẩm!

Khóe miệng Tô Minh bất giác cong lên, ra chiều thú vị lắm.

“Lúc nãy cô cứ trực tiếp bỏ chạy là được rồi, tuy bốn đàn em của cô chỉ là đồ vô dụng nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian của tôi. Tiếc là cô quá tham lam, không đủ quyết đoán, còn muốn tranh thủ lúc bốn đàn em của mình tấn công tôi, tôi thì bận ngăn cản nên không thể phân tâm để ý tới cô, cô lại tìm cơ hội dùng một chiêu giết tôi chết tươi? Ha ha”, Tô Minh nghĩ thầm trong lòng: “Cô nghĩ tôi nhất định sẽ ngăn cản đòn tấn công của bốn tay đàn em kia, cho cô cơ hội để tấn công ư? Cô ảo tưởng quá nhiều rồi! Bốn người kia chỉ là thứ vô dụng, dù bọn họ có tấn công, tôi cứ cứng đối cứng đó thì làm sao nào? Dù ông đây có liều mạng chấp nhận bị thương cũng chẳng sao cả, dù sao cũng sẽ khôi phục lại trong nháy mắt! Tôi chỉ cần theo dõi cô sát sao, giết chết cô là được!”

Quanh người Tô Minh chợt hiện lên hơi thở điên cuồng rồi biến mất.

Tô Minh một khi đã chiến đấu, từ đầu đến giờ vẫn là kẻ điên!

Sau đó.

“Đại hoang vu quyền! Đại hoang vu quyền! Đại hoang vu quyền!", Tô Minh đột nhiên giơ nắm đấm lên tung liên tục ba quyền.

Điên rồi.

Ba cú đấm đó chẳng những là đại hoang vu quyền, mà nó còn là thức thứ hai.

Quy vu trần ai.

Chiêu quy vu trần ai này trong mắt Tư Thiên Cẩm, cùng lắm Tô Minh chỉ có thể thực hiện nhiều nhất là một ngày một lần, thậm chí là nửa tháng mới làm được một lần.

Nào có ngờ được rằng.

Chẳng những Tô Minh có thể thực hiện rất nhiều lần trong ngày, mà còn thực hiện liên tục.

Ba cú đấm đánh ra, gương mặt giả dối của Tư Thiên Cẩm trở nên trắng bệch.

Ngu người.

“Chẳng lẽ anh ta muốn cùng chết với ta ư?”, đến chết Tư Thiên Cẩm vẫn không thể trả lời được, da đầu nổ tung.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống này.

Tô Minh không quan tâm đến chiêu thức chết người của bốn người bọn Tiêu Dẫn? Ngược lại, anh chỉ để mắt đến mình cô ta, cho cô ta ba cú đấm liên tục như một kẻ điên.

Tại sao?

Tên đó muốn cô ta chết đến thế ư?

Đến mức chẳng thèm quan tâm đến mạng của mình.

Thù diệt môn?
Chương 384: Thật sự khiếp sợ

Tất nhiên, không cần biết là nguyên nhân gì, Tư Thiên Cẩm giờ phút này phải căng hết tất cả dây thần kinh của mình lên, cảm nhận uy hiếp tử vong mạnh mẽ.

“Song đao phá không!”

“Bảy mươi hai trảm thiên thần!!”

“Bát hoang huyết ma đao!!!"

Tư Thiên Cẩm không dám giữ lại bất kỳ một chiêu thức nào nữa, cô ta điên cuồng tung chiêu.

Sát ý ập đến dữ dội, Tư Thiên Cẩm trông cứ như một đống máu.

Một quyền biến mất, màu máu bỗng chốc xuất hiện.

Hai thanh đao di chuyển, đao ảnh đầy trời.

Có cái lướt lên cao, có cái chém xuống đất.

Phá không gian, vỡ nát cả bầu trời.

Hai tay cô ta cầm đao, vung tay lên, cứ có cảm giác đao chém muôn dân.

Cực kỳ sắc bén.

Đao đạo, đao ý, đao thế, ba đao cộng lại đẩy song đao đến đỉnh cao của sức mạnh!

Nhưng.

Dù thế thì đối mặt với ba đòn quy vu trần ai, Tư Thiên Cẩm vẫn không thể yên tâm được.

Bấy giờ cô ta đặt rất nhiều hy vọng vào bốn người Tiêu Dẫn, Tư Thiên Cẩm này tạm thời chưa chết được, chỉ cần cố gắng đỡ ba đòn của Tô Minh, thì sau đó Tô Minh sẽ là người chết trước!

Quả nhiên.

Ngay sau đó.

Tư Thiên Cẩm nhìn rất rõ, tất cả mọi người ở Linh võ tràng đều thấy rất rõ.

Bọn Tiêu Dẫn dồn hết sức tấn công, tất cả đều đánh vào một mình Tô Minh.

Tô Minh vẫn theo dõi Ngư Dung Băng sát sao, chắc chắn đòn tấn công của bốn người Tiêu Dẫn không thể ảnh hưởng đến Ngư Dung Băng.

“Keng”.

Bốn người bọn Tiêu Dẫn tấn công, đòn đánh chạm vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bao quanh người Tô Minh trước.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ có thể đỡ được một chút rồi biến mất, trở về người Tô Minh.

Tất nhiên là không thể chống lại được.

“Ha ha ha”, bốn người bọn Tiêu Dẫn nở nụ cười kỳ quái, bọn họ nghĩ rằng nguyên nhân Tô Minh không quan tâm đến sự tấn công của bốn người họ là để khởi động chuông ảnh, nhưng dù chuông ảnh đó lợi hại thật, có thể giảm đi sức tấn công của họ phần nào, nhưng cũng chỉ có như thế, sau đó thì sao?

Sau đó Tô Minh sẽ bị bốn đòn tấn công khủng khiếp hóa thành một đống thịt nát.

“Hay lắm! Anh quá khinh thường người của Sát đường rồi!”, Tư Thiên Cẩm hận không thể cất tiếng cười to, cực kỳ hưng phấn, cô ta cũng nghĩ như thế…

Trong phút chốc.

Bốn đòn tấn công đó đều đánh vào người Tô Minh.

Rõ ràng, tất cả đều đánh vào người Tô Minh.

Nhưng mà!

Nhưng…

Tô Minh không hề bị giết thành cát bụi.

Trên người anh chỉ có thêm vết kiếm, vết đao.

Chỉ gãy mất xương sườn.

Chỉ có chút máu tươi mờ nhạt.

Không còn gì nữa.

Hơn nữa, dường như chưa đến một hơi thở, vết thương trên người Tô Minh đã trực tiếp biến mất.

Cứ như dáng vẻ bị thương của anh lúc nãy chỉ là ảo giác mà họ tưởng tượng ra vậy thôi.

Cảnh tượng đó đã khiến tất cả mọi người phải trố mắt nhìn!

Quá đáng sợ.

Nên biết rằng sức mạnh của bốn người bọn Tiêu Dẫn không hề kém cạnh gì!

Sức tấn công mà bốn người cùng dồn lại, dù là một cao thủ cảnh giới Chân Hoàng không tránh né cũng sẽ chết!

Thế nhưng Tô Minh lại…

Mẹ nó chứ!

Bốn người Tiêu Dẫn cảm thấy đầu mình như nổ tung.

Ngư Dung Băng lại khiếp sợ, xúc động đến nỗi phải chửi tục: “Mẹ nó!”

Tư Thiên Cẩm chỉ thấy cả người bị mình ngân châm băng giá cắm vào.

Lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cô ta sợ hãi.

Sợ thật sự.

Cùng lúc đó.

Cô ta phát điên, mấy đạo công kích giống như gió bão hướng tới va chạm với ba quyền của Tô Minh.

Miễn cưỡng có thể chống lại.

Nhưng rất yếu thế.

Tư Thiên Cẩm xoay người định chạy trốn!

Cô ta lợi dụng mấy chiêu bài chưa lật cuối cùng của mình vừa rồi lại chỉ có thể ngăn cản được một phần ba quyền kia của Tô Minh thôi. Bây giờ không trốn còn đợi đến lúc nào nữa chứ?

Cô ta sợ hãi đến mức trái tim muốn nổ tung.

“Đại Hoang Vu quyền! Đại Hoang Vu quyền! Đại Hoang Vu quyền!”, nhưng cô ta vừa định chạy trốn thì Tô Minh lại đánh ra ba quyền.

“!”, Tư Thiên Cẩm muốn điên rồi.

Còn tới nữa sao?

Quyền pháp mạnh mẽ đã vượt quá tưởng tượng, cảnh giới Vô Chi sao? Không cần tiêu hao sao? Loại quyền cấp bậc ấy, cho đổi thành một cường giả cảnh giới Chân Hoàng thi triển cũng không thể nào không trả giá, cũng không thể nào thi triển liên tục, càng không thể thi triển liên tục sáu lần!

Cô ta đã có suy nghĩ muốn chết.

Cô ta sợ hãi muốn tè ra quyền.

Tư Thiên Cảm cảm nhận được triệt để mùi vị của cái chết.

Tuyệt vọng đang tới.

Cô ta không còn để ý đến những thứ khác nữa.

Bây giờ cô ta chỉ muốn sống thôi.

Ngay khi cô ta bước ra, đột nhiên nhìn thấy tàu con thoi chiến đấu.

Đúng rồi.

Tàu con thoi chiến đấu.

Sao lại quên mất tàu con thoi chiến đấu chứ?

Tàu con thoi chiến đấu không chỉ có tác dụng xuyên qua không gian, còn có thể dùng để chiến đấu, nó là bảo bối hiếm thấy.

“Tứ Phương Lôi Kỳ!”, Tư Thiên Cẩm khẽ gào.

Tứ Phương Lôi Kỳ là một bảo bối tốt.

Một lần duy nhất.

Nhưng có thể ngăn cản được sự công kích của cảnh giới Chân Vương đỉnh phong kỳ.

Là con gái nuôi của Tư Nam Quân, đương nhiên trên tay cô ta có không ít thứ tốt.

Tứ Phương Lôi Kỳ được cô ta sử dụng.

Ngay lập tức.

Một lá cờ vuông màu đỏ hiện ra.

Trận pháp xao động, vô số bóng đen hạ xuống.

Trận pháp như sao như mây giăng khắp nơi.

Giống như một bàn cờ vô tận.

Cấu tạo phức tạp, hấp thu năng lượng của trời đất, liên kết hai thế giới hư và thực.

Toàn bộ quá trình xảy ra cực nhanh, hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Một lá cờ màu đen chắn sau lưng Tư Thiên Cẩm.

Mới vừa rơi xuống.

“Bùm”.

Tứ Phương Lôi Kỳ.

Vỡ tan!

Đối mặt với ba Đại Hoang Vu quyền, cho dù là Tứ Phương Lôi Kỳ, cũng không giữ được.

Cực kỳ đáng sợ.

Dưới tác dụng của Quy Vu Trần Ai, vạn vật trong trời đất, có thứ gì trụ vững được chứ?

Có điều, dù không trụ được nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian Ma La Kiếm xuất hiện.
Chương 385: Tàu con thoi chiến đấu

Đạo quyền ấn.

Tư Thiên Cẩm vẫn thành công bước lên tàu con thoi.

Khi cô ta vừa lên tàu thì bắt đầu thầm niệm chú.

Tàu con thoi chiến đấu ngầm rung lên, từng tầng từng tầng chân khí hình thành, bao trùm toàn bộ con tàu.

Cô ta đứng trên boong tàu, mặt mày tái mét.

Thực lực của cô ta không đủ để sử dụng các chức năng tấn công và phòng ngự của nó.

Cô ta hiện đang sử dụng con tàu một cách miễn cưỡng.

Sau khi các lớp rào chắn bằng chân khí hình thành, những lớp chân khí dày đặc này bắt đầu tản ra, ép toàn bộ thành Linh Võ dần chìm xuống dưới.

Qúa mạnh rồi.

“Con tàu con thoi này cũng chỉ ở cấp 3, nhưng cũng là tàu con thoi thực chiến, kết giới phía trên của nó là chân khí thực sự, đồ tạp chủng, dù nắm đấm của anh có mạnh đến đâu cũng không có tác dụng gì cả”, Tư Thiên Cẩm tự lẩm bẩm một mình, coi như đã hoàn toàn yên tâm, cô ta cay đắng nhìn về phía Tô Minh.

Cũng chỉ ở một khoảnh khắc đó.

“Rầm rầm râm”.

Ba quả đấm của Tô Minh rơi lên con tàu. Âm thanh cực lớn.

Đinh tai nhức óc.

Cứ như tia sét đánh xuống.

Nhưng lá chắn tầng tầng lớp lớp chân khí thật sự chỉ lay động một chút, sau đó, không còn sau đó nữa.

Tuy đại hoang vu quyền cực kỳ mạnh mẽ, có thể chiến đấu vượt cấp rất rất nhiều lần.

Nhưng cũng không phải là vạn năng, cũng không phải là vô địch thiên hạ.

Đối mặt với lá chắn bảo vệ có cấp bậc cao hơn cảnh giới Chân Hoàng, nó cũng chẳng làm gì được.

“Chân linh tiễn!”, Tư Thiên Cẩm nhìn chằm chằm Tô Minh với ánh mắt mỉa mai, đầy tàn nhẫn và thú vị, có lẽ căm thù sẽ nhiều hơn, cô ta gầm khẽ, nói.

Sau đó, trên tàu con thoi tác chiến xuất hiện rất nhiều lỗ.

Mỗi một lỗ có một mũi tên màu xanh.

Có tận mấy trăm cái.

Mấy trăm mũi tên đó đều nhắm về phía Tô Minh.

Bấy giờ, vị trí của Tô Minh nhuốm đầy hơi thở của sự nghiền nát…

Sau đó.

Soạt soạt soạt…

Nhưng mũi tên Chân Linh xé gió lao tới chỗ Tô Minh.

Thế nhưng Tô Minh chẳng hề sợ hãi hay uất ức gì, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Lại càng không tránh né, tuy là anh muốn tránh né cũng dễ thôi.

Long Ngục Kiếm đột nhiên hoạt động.

Điên cuồng vung lên.

Sau khoảng hai nhịp thở.

Tô Minh dừng lại.

Nhưng giữa không trung lại xuất hiện mấy trăm kiếm quang!

Số lượng bằng với số mũi tên Chân Linh ban nãy.

Thế nhưng mấy trăm kiếm quang đó cứ như đã được thiết lập mục tiêu cố định, mỗi kiếm quang đều đánh về phía mỗi một mũi tên Chân Linh khác nhau.

Chẳng mấy chốc…

Trên không trung, hào quang chói mắt liên tục bùng nổ.

Cứ như mấy trăm pháo hoa đang nở rộ.

Đẹp.

Quá đẹp.

“Đáng chết!”, Tư Thiên Cẩm có chút căm tức, sức tấn công của tàu chiến rất đáng gờm, nhưng dùng nó để phòng ngự thì lại thua xa, tác dụng lớn nhất của nó chính là lướt qua hư không, ngăn chặn được vụ nổ trên không vân vân, tấn công chỉ là phụ, đó chính là tàu chiến.

Hơn nữa đòn tấn công của tàu chiến thì thường nhắm vào trận chiến đông người.

Là kiểu mỗi người một nơi, đòn tấn công sẽ bao phủ hết, đánh riêng một người thì chẳng có sức sát thương là mấy.

Tất nhiên sức mạnh của Tô Minh quá đáng sợ, cũng là một loại nguyên nhân.

Nhưng, dù thế nào thì Tư Thiên Cẩm cũng biết, cô ta muốn mượn tàu chiến để đánh chết Tô Minh là chuyện không thể.

Có chút tiếc nuối và không cam lòng.

Sau đó, giọng Tư Thiên Cẩm khàn khàn nhìn chằm chằm Tô Minh, quát: “Tuy hôm nay không thể giết anh, nhưng tôi cũng sẽ sống sót rời khỏi đây, thế là đủ, chờ tới khi tôi trở lại đại lục Thần Thương, báo tất cả cho tư chủ. Chẳng mấy chốc ta sẽ dẫn theo rất nhiều cao thủ quay trở lại đây, thứ con hoang, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Ngày chết của anh không còn xa, trân trọng chút thời gian còn sót lại mà sống cho tốt đi”.

Giọng nói đầy oán độc và tàn nhẫn của Tư Thiên Cẩm cứ quanh quẩn trong tai mọi người.

Khiến con người ta lạnh lẽo.

Không một người nào nghĩ rằng Tư Thiên Cẩm đang nói đùa.

Đại lục Thần Thương là tầng Võ cao, chắc chắn sẽ có người mạnh hơn, vả lại còn có rất nhiều, Tư Thiên Cẩm mà quay lại đánh thì hẳn là không còn ngày để sống nữa.

Đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Lâm Chân Võ trắng bệch như tờ giấy: “Chẳng lẽ cứ tiếp tục thế mãi không ngừng ư?”

Ấm ức đến chết được.

Một người ở tầng Võ cao hơn!

Tại sao cứ phải nhắm vào Tô Minh không chịu dừng?

Ức hiếp người quá đáng.

Ức hiếp tới tận nhà người ta.

Vấn đề là họ chỉ có thể chấp nhận.

“Cô có chắc là mình sẽ sống sót rời khỏi đây không?”, nhưng ngay sau đó Tô Minh lại nở nụ cười.

Vết thương của Ngư Dung Băng đã được chữa trị kha khá, linh khó mạnh mẽ trong cơ thể đã được dẫn ra ngoài.

Thế nhưng anh vẫn ôm lấy cơ thể mềm mại của Ngư Dung Băng.

Dường như Ngư Dung Băng cũng đã quên mất mình đang được Tô Minh ôm, vẫn nằm trong lòng anh.

“Sao thế? Bây giờ anh còn muốn giết tôi nữa ư?”, Tư Thiên Cẩm sửng sốt, sau đó khinh thường bật cười ha hả: “Này đồ tạp chủng, anh đang muốn nói cho tôi biết anh vẫn còn con bài tẩy chưa lật ư? Vẫn còn chiêu gì đó ư? Cỏ thế lật đổ được thuyền chuyến của tôi chắc?”

Đùa cái gì thế?

Chém gió cũng một vừa hai phải thôi.

Ha ha ha.

Sức phòng ngự của chiếc tàu này vượt xa hẳn chân khí cấp bậc Chân Hoàng đấy!

Không khách sáo nói thẳng, Tô Minh anh có yêu nghiệt cách mấy thì có thể lật đổ con tàu này xem như anh thắng.

“Tôi lại muốn thử xem thế nào đấy”, Tô Minh vừa suy nghĩ, Long Ngục Kiếm đã được cất đi.

Đồng thời, Tô Minh sờ vòng tay Ma La Kiếm trên cổ tay.

Sau đó!

Trong sự yên tĩnh đó…

Chiếc vòng nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm.

Một thanh kiếm có thể nuốt trời, giam đất, giết thần! Một thanh kiếm được Tô Minh cầm trong tay! Ma La Kiếm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK