• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Cô ấy là người của tôi

Người nhà họ Lam có mặt ở đây đều có vẻ kinh ngạc. Tô Minh ngang nhiên xuất hiện cùng người con gái mình thích, lại còn thân mật như thế. Bây giờ cậu chủ nhà tôi nói ra như vậy rồi mà vẫn có thể nhịn được?

Đây còn là phong thái của cậu chủ nhà Công Tôn nữa không?

Lam Nhiễm vốn cuồng Công Tôn Thần, nhưng lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Công Tôn Thần đúng là mặt dày. Bị bao nhiêu ánh mắt khác lạ nhìn mình mà vẫn giữ được vẻ tươi cười.

Cứ tưởng như vậy là xong nhưng ai ngờ…

Tô Minh lại ra chiêu không ai đỡ được.

“Anh chính là Công Tôn Thần?”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Thần rồi hỏi. Giọng nói đầy lạnh lùng, như kiểu cấp trên hỏi cấp dưới.

“Đúng thế! Cậu chủ Tô có gì chỉ bảo?”, Công Tôn Thần ngây người ra, bực bội nhìn Tô Minh. Hắn đâu ngờ Tô Minh vừa đến đã nhắm vào mình? Đồng thời lúc này hắn cũng căm hận Lam Lâm. Thằng công tử bột chết tiệt này đúng là lắm mồm!

“Không có gì chỉ bảo cả! Chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu. Bất luận anh si mê hay thích Mộ Cẩn đến mức nào thì bắt đầu từ hôm nay đừng có lấy danh nghĩa theo đuổi mà đến quấy rầy hay tung tin thất thiệt nữa. Nếu không thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Bởi, tôi là người đàn ông của cô ấy”, Tô Minh nói không lớn nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Không khí trong phòng trở nên khác thường, thậm chí có gì đó không ổn.

Ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây người ra, hôm nay Tô Minh nói thẳng thế!

Bá đạo quá đi!

Không ngờ anh lại ngang nhiên cảnh cáo như vậy, thế thì Công Tôn Thần đáp lại kiểu gì? Lẽ nào lại muốn Công Tôn Thần rụt đầu rụt cổ, nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa?”

Đây đúng là truyện cười!

Hắn đường đường là cậu chủ nhà Công Tôn cơ mà! Hắn cần thể diện!

Tô Minh cảnh cáo như vậy không phải là khiêu khích mà là giẫm đạp lên thể diện của Công Tôn Thần trước mặt tất cả mọi người.

“Anh… Anh…”, Công Tôn Thần phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, huyết khí như xông lên đầu.

Tô Minh cảnh cáo hắn cứ như người lớn cảnh cáo đứa trẻ con. Một cậu chủ như hắn đã bao giờ chịu nhục như này đâu.

Chết tiệt!

Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Hắn hận nỗi muốn quát mắng Tô Minh một trận!

Hắn thật sự muốn liều với Tô Minh một phen!

Nhưng hắn không thể!

Hắn không phải là đối thủ! Kể cả là Công Tôn Lưu ra tay cũng không được.

Huống hồ, hắn ra tay lúc này thì trái với ý bố hắn căn dặn.

“Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Công Tôn Thần lúng túng đáp lại, có chút biến giọng, dường như nuốt cục tức xuống.

Người nhà họ Lam có mặt ở đây đều nhìn hắn với sắc mặt kỳ quái, đúng là rùa rụt cổ thật!

Mặt Lam Nhiễm nóng ran. Nghĩ lại trước đó mình si mê Công Tôn Thần, nghĩ lại mình so sánh Công Tôn Thần và Tô Minh trước mặt Lam Tuyết, còn chế giễu Tô Minh không thể so sánh với Công Tôn Thần, vv…

Kết quả là…

“Tôi không nói đùa, cũng không thích nói đùa”, không ngờ Tô Minh vẫn chưa bỏ qua mà vẫn nói tiếp.

Con ngươi Công Tôn Thần đỏ ửng, bắt nạt người khác không thể bắt nạt đến mức này chứ?

Ngay cả Công Tôn Lưu cũng thấy khó thở, ông ta chỉ muốn ra tay ngay.

“Cậu chủ Tô ép người quá đáng, như vậy không hay lắm chăng?”, cuối cùng Lam Lại lên tiếng. Ông ta lên tiếng giải vây và giữ thể diện cho Công Tôn Thần.

“Ố?”, Tô Minh khẽ cười, nhìn Lam Lại, nói: “Vậy thì chúng ta đổi chủ đề khác…”.

Dường như rất dễ nói chuyện… Dường như Tô Minh nể mặt Lam Lại…

Công Tôn Thần thở phào một cái, rụt cổ lại, thậm chí lùi về sau hai bước, không muốn thu hút sự chú ý của Tô Minh nữa. Hắn lén nhìn Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ oán hận.

“Cậu chủ Tô muốn đổi chủ đề gì?”, Lam Lại hỏi.

“Lam Tuyết trông có vẻ gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như sống không được tốt. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Tô Minh hỏi.

“Tốt hay không thì liên quan gì đến anh! Lam Tuyết là người nhà họ Lam chúng tôi. Đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không cầm gương soi lại mình đi”, Lam Lại vẫn chưa lên tiếng thì Lam Lâm đã cười lạnh một tiếng, nói.

Hắn ta nói mà không chút sợ hãi, hận nỗi không thể bước lại xé nát mặt Tô Minh ra.

Hắn ta rất muốn bảo 8 người kia khiêng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đè chết Tô Minh.

Hắn ta là người nóng tính!

Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến hắn ta, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.

Tô Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lam Lại, đợi ông ta lên tiếng.

“Đúng là con bé sống không được tốt lắm! Sau khi anh trai tôi chết thì tôi làm chú cũng luôn lo lắng cho hôn nhân của Lam Tuyết. Tôi tìm cho nó người chồng tốt nhưng nó không đồng ý. Nó cũng không hiểu cho người chú này đã khổ tâm vất vả như nào. Vì vậy tôi đã ra lệnh giam lỏng con bé ở ngôi nhà ở sân sau”, Lam Lại cười nói, nhìn Tô Minh mà không giấu diếm, có gì nói đấy.

“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nói.

Đồng thời lúc này người giúp việc đã bưng trà lên cho Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

Trà rất thơm, là trà Long Tỉnh thượng hạng.

Tô Minh bưng chén trà thơm lên cười với vẻ bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, ngửi hương trà rồi nói: “Trà ngon! Gia chủ Lam! Ông có biết chuyện giữa tôi và Lam Tuyết ba năm trước không?”

“Chuyện ba năm trước ư? Tôi từng nghe nói. Sao vậy?”

“Tôi nói tôi là người đàn ông của Lam Tuyết, gia chủ Lam thấy có vấn đề gì không?”, Tô Minh chậm rãi nói. Cứ như kiểu Tô Minh và Lam Lại là hai người bạn đang nói chuyện.

“Ha ha…”, Lam Lại cười khinh bỉ, thầm nghĩ ‘Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.

“Nếu tôi là người đàn ông của Lam Tuyết mà ông ép cô ấy phải lấy người khác, lại giam lỏng cô ấy, tôi cảm thấy không được vui”, Tô Minh lại nói.

“Không vui thì cậu làm được gì?”, Lam Lại cười, nói. Nụ cười đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Tôi đã không vui rồi, thế mà ông còn cười cái shit gì”, Tô Minh đáp trả Lam Lại bằng một câu nói tục.

Câu chửi tục cũng đầy lạnh lùng và sát ý.

Sau câu tục tĩu đó là nước trà nóng.

Không ai có thể ngờ Tô Minh sẽ ra tay, không nghĩ là anh sẽ ra tay trước mà lại đột ngột như vậy.

Không ai ngờ Tô Minh lại ra tay hiểm ác và tàn độc như vậy…

“Phụp…”, nước trà nóng gần như hất hết lên mặt Lam Lại.

“A…”, Lam Lại hét một tiếng thê thảm, giọng nói đầy đau đớn. Toàn thân ông ta ngã sấp xuống đất. Ông ta ôm mặt, đau đớn lăn lộn trên đất kêu: “A… A… A…”.
Chương 92: Quân át chủ bài của nhà họ Lam

Rất nhiều người trong phòng lúc này đều vô cùng kinh hãi, đôi mắt đờ đẫn như kẻ ngốc. Còn Lam Lâm há hốc mồm, hóa thạch tại chỗ. Hắn ta không chấp nhận nổi Tô Minh hống hách như vậy.

Còn Lam Trung là người già lớn tuổi trong nhà họ Lam vẫn giữ được bình tĩnh. Ông ta hét lớn một tiếng: “Giết hắn! Giết hắn đi!”

Giọng nói già nua chứa đầy sát ý!

“Phải rồi! Giết chết thằng khốn này đi!”, cuối cùng Lam Lâm cũng phản ứng lại, như con thú bị giẫm phải đuôi, vừa lùi về sau vừa hét lớn.

“Sao… Sao hắn dám?”, cách đó không xa, Lam Nhiễm bấu chặt tay Lam Tuyết, liên tục lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

“Phù, phù, phù…”, đồng thời lúc này có hơn chục cường giả nhà họ Lam vây xung quanh.

Những người này đều ở cảnh giới tụ khí đỉnh phong và bán bộ cảnh giới tông sư, thực lực không phải yếu nhưng họ không phải những người mạnh nhất của nhà họ Lam, dù sao thì vẫn còn đám người ở cảnh giới tông sư như Lam Trung.

Nhưng lúc này 8 người họ căn bản không dám đối mặt với Tô Minh. Bởi vì chỉ cần một người trong số họ bị thương thì sẽ không đủ 8 người, như vậy sẽ không thể đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng mới là thứ quan trọng nhất.

“Cút hết đi! Một đám không biết sống chết”, bị mười kẻ chưa đạt đến cảnh giới tông sư vây quanh nên Tô Minh đứng dậy, ngẩng đầu quát một tiếng.

Thoắt cái, trên người Tô Minh toát ra khí tức khủng khiếp, giống như quả bom nguyên tử, giống như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay vô hình đập về xung quanh.

Cả phòng lớn không ngừng rung chuyển, có thể bị sập đổ bất cứ lúc nào.

Mười cường giả ở cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ và bán bộ cảnh giới tông sư của nhà họ Lam đều cảm thấy mình như bị xe tải đi tốc độ nhanh đâm phải.

Sức mạnh kinh người đâm vào làm nát nội tạng của họ, đâm cho huyết khí của họ đều bị đứt hết.

“Phụp, phụp, phụp…”, máu tươi chảy đầm đìa, còn lòi cả xương ra.

Tô Minh chỉ đứng lên mà mang theo khí thế khủng khiếp thế sao? Những người này đều trợn trừng mắt lên, kinh hãi đến quên cả thở.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết được Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh, thực lực chắc chắn rất mạnh, nhưng khi đối mặt thì họ vẫn bị dọa chết khiếp.

Cách đó không xa, Công Tôn Lưu đứng bên cạnh Công Tôn Thần cũng thấy kinh ngạc.

“Bác Lưu! Chuyện này…”, Công Tôn Thần nuốt nước bọt ừng ực, không nói nên lời, tóc tai dựng đứng vì quá kinh hãi.

Sự phẫn nộ, oán hận và uất ức trong lòng hắn giờ đây không còn nữa, chỉ còn cảm thấy mình may mắn. Bởi vì trước đó hắn đã giả bộ ngây ngô và đóng vai rùa rụt cổ.

“Tuổi trẻ mà có được thực lực như này, quả là không tầm thường”, Công Tôn Lưu cảm thán, ánh mắt già nua chứa đầy vẻ hoảng sợ và kiêng kị.

Đám Lam Trung lúc đầu đều ngây người ra nhưng sau đó không ai bảo ai, dường như đều hiểu ý nhau nên tất cả đều nhìn về phía chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Gia chủ Lam! Không biết nhà ông còn bao nhiêu cường giả nữa? Mười người thì ít quá!”, Tô Minh quét nhìn Lam Lại đang run rẩy bò từ đất dậy, mặt bị bỏng đỏ, chảy cả máu.

“Mày…”, Lam Lại vừa kinh hãi vừa sợ, còn đầy vẻ oán hận, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Tô Minh! Mày muốn chết sao? Thực lực của mày mạnh thật đấy, nhưng mày có ngăn được hàng trăm tu giả võ đạo của nhà họ Lam không? Kể cả mày có ngăn được thì khi tất cả tu giả võ đạo nhà họ Lam bị bức ép, họ cũng sẽ chôn sống mày được”.

Ánh mắt Lam Lại trầm đục, giọng khàn khàn, trong giọng nói chứa đầy vẻ cay độc và dọa dẫm, dường như chỉ cần không hợp ý là sẽ quyết chiến một phen ngay.

Lúc Lam Lại uy hiếp Tô Minh thì hơn chục cường giả nhà họ Lam bị khí tức của Tô Minh làm cho trọng thương, giờ đây đều chật vật từ trên đất bò dậy, tiếp tục áp sát về phía Tô Minh. Khí tức trên người họ rất không ổn định, thật sự như muốn nổ tung đến nơi.

Không chỉ có vậy, bên ngoài biệt thự cũng có rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm vào Tô Minh… Họ đều đang đợi mệnh lệnh của gia chủ.

Tô Minh có chút bất ngờ, người nhà họ Lam đúng là rất đoàn kết, lại còn không sợ chết nữa. Có thể trở thành một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành đúng là phi thường.

“Tất cả tu giả võ đạo của nhà họ Lam đều xông lên trước mặt tôi với tinh thần tự diệt thì biết đâu tôi lại phải thật sự mang mối hận suốt mất”.

Tô Minh cười mà không phủ nhận uy lực của tinh thần tự diệt.

“Đáng tiếc! Tôi chắc chắn một điều là gia chủ Lam không dám đâu”, Tô Minh cười khinh bỉ.

Càng là gia tộc lớn kế thừa lâu đời thì càng muốn được tồn tại mãi mãi.

Nếu như bất chấp tất cả để tự diệt? Ha ha… Đúng là nghĩ nhiều quá rồi!

“Không dám sao?”, Lam Lại cắn chặt răng, dáng vẻ như kiểu thật sự muốn hạ lệnh khi bị Tô Minh khích tướng.

Tô Minh lặng lẽ nhìn Lam Lại, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, dường như đang nói: “Tôi đợi đấy”.

Hai người cứ giằng co cầm chừng…

Còn Lam Tuyết ở đằng xa lòng như lửa đốt.

Cô rất muốn hét lớn để nói với Tô Minh: “Hiện giờ Lam Lại đối đầu với anh, uy hiếp anh, nói đến những chuyện khác đều là cố ý. Họ muốn thu hút sự chú ý của anh để anh phớt lờ sự tồn tại của đám Lam Trung, để bọn họ liên kết chân khí, vận chuyển huyền công để tranh thủ thời gian đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đấy”, Lam Tuyết sốt ruột đến phát khóc.

Cô không hiểu! Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng bắt đầu phát ra ánh sáng thần bí rồi, vậy mà không nhìn thấy sao? Còn cả âm thanh vang vọng trên chuông cũng không nghe thấy sao? Sao còn không mau ngăn cản đám Lam Trung lại?

“Hì hì! Thực lực mạnh thật, đúng là không thể tưởng tượng nổi, như chiến thần hạ phàm vậy. Tiếc là đồ không có não, cái số phải chết bởi chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng rồi”, vẻ sợ hãi tái nhợt trên mặt Lam Nhiễm nhanh chóng biến mất, lúc này cô ta phấn khích, nói với giọng bỡn cợt: “Chị họ yêu quý ơi! Không phải người đàn ông của chị là tên ngốc đấy chứ?”

“Tô Minh! Họ đang kéo dài thời gian, cái chuông kia có vấn đề”, đúng lúc này Diệp Mộ Cẩn lên tiếng, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ nghiêm túc.

“Bây giờ mới phát hiện ra sao? Muộn rồi!”, Lam Lại cười hì hì, đột nhiên lùi về sau, đứng cách xa Tô Minh, trên khuôn mặt sưng vù toàn là vẻ đắc ý và tàn nhẫn.

“Ha ha… Ông Trung! Ra tay đi!”, Lam Lâm đứng ở đằng xa cũng kích động, toàn thân run rẩy.

Còn cả Công Tôn Thần cũng không kìm nổi mà sắc mặt đỏ ửng, nắm chặt nắm đấm với vẻ chờ đợi. Nhà họ Lam quả là có quân át chủ bài, quân chủ bài rất lớn.

Không chừng hôm nay có thể nhìn thấy thằng khốn đáng chết này chết ở đây ý chứ?
Chương 93: Chiến đấu với Chấn Thiên Huyền Hoàng

"Lâu quá, 8 lão già các ông hợp lại để di chuyển cái chuông lớn này mà chậm chạp như vậy, thật đúng là đám ăn hại!", Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía đám người Lam Trung.

"Lẽ nào cậu ta phát hiện ra chúng ta dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng từ trước? Vậy vì sao không ngăn cản chúng ta?", giọng nói lạnh lùng chế giễu của Tô Minh làm cho đám người Lam Trung mơ hồ, không khỏi nghĩ ngợi miên man.

"Đừng nghe cái thằng ranh con này nói bậy nói bạ, nó thì biết cái đếch gì, ông Trung, nó dọa các ông thì sao, giết nó đi!!! Dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng giết chết nó đi",

"Đúng vậy, thằng ranh này đang khoe khoang dọa nạt chúng ta mà thôi", đám người Lam Trung gật đầu, thu hồi lại dòng suy tư của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tô Minh thật sự bó tay.

Anh quả thực đã biết từ lâu, được chưa? Chính anh cũng không phải người mù.

Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào đại sảnh này, anh đã chú ý đến chiếc chuông lớn này.

Khí tức của chiếc chuông lớn này thật không đơn giản, mang theo một vẻ cổ xưa nặng nề, còn có mùi vị của linh khí ẩn chứa bên trong, không khỏi nói cho Tô Minh biết, nó chính là một bảo vật.

Sở dĩ anh không ngăn cản là vì muốn biết đám người Lam Trung sẽ sử dụng chiếc chuông lớn này như thế nào? Những pháp quyết sử dụng cùng nội dung cụ thể của câu thần chú là gì? Nếu không để đám người Lam Trung làm mẫu một cái, anh làm sao có thể rõ ràng?

Quả nhiên, đám người Lam Trung không để cho anh thất vọng.

Như vậy chuyến đi đến nhà họ Lam thu hoạch cực lớn, cái chuông quý giá này sau đó sẽ thuộc về anh, anh còn có thể sử dụng, khi dùng chắc chắn sẽ thuận lợi...

"Mộ Cẩn, tránh xa một chút", một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu, tỏ vẻ "anh phải cẩn thận", rồi lùi về phía sau.

Rất nhanh, bên trong đại sảnh của biệt thự chỉ còn lại Tô Minh cùng 8 người Lam Trung.

"Bắt đầu đi. Đừng để tôi thất vọng", Tô Minh ngẩng đầu, liếc nhìn đám người Lam Trung, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ chờ mong.

Điều này làm cho đám người Lam Trung cảm giác mình như chịu sự sỉ nhục to lớn.

Sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sau đó bọn họ nhìn nhau.

"Đi!!!", 8 người đồng thời hét lên.

Trong chớp mắt...

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đã chuyển động.

Tự xoay tròn một cách điên cuồng.

Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ mặt chuông lan tỏa ra bốn phía xung quanh, nhanh chóng nhuộm vàng toàn bộ đại sảnh.

Vô cùng kì quái.

"Âmmm...", sau đó, bọn họ đồng thời giơ tay lên, lòng bàn tay đều là ấn ký pháp quyết vô cùng phức tạp, hóa thành một số điểm sáng lập lòe trên mặt chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Lóe lên một cái rồi biến mất.

Khi điểm sáng trong nháy mắt chạm vào mặt chuông.

"Keng!!!"

Tiếng chuông vang lên.

Tiếng chuông dường như sắp thực chất hóa, tạo thành một gơn sóng hình xoắn ốc, bắn thẳng về phía Tô Minh.

Tiếng chuông vậy mà lại có phương hướng và có thể hoàn toàn khóa chặt mục tiêu.

Điều đáng sợ hơn chính là ngay cả khi chiếc chuông tập trung vào Tô Minh, có hơn 90% lực công kích của âm thanh tác dụng trên người Tô Minh, 10% sóng âm bị rò rỉ còn lại cũng khiến toàn bộ đồ làm bằng gỗ trong đại sảnh đều bị biến thành nhiều mảnh, và sàn đá cẩm thạch ở đại sảnh cũng hóa thành bột.

Ngay cả bên ngoài đại sảnh, mấy trăm con cháu dòng chính nhà họ Lam ở phía xa, ngoại trừ một ít người tu luyện võ đạo có thực lực cường đại, còn những người khác giờ khắc này đều cảm thấy cả thế giới không còn âm thanh nào, màng nhĩ như muốn rách, trong lỗ tai đau nhức, thậm chí có người lỗ tai đã bắt đầu rỉ máu.

Sắc mặt của Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, chính bởi vì hoảng sợ cùng lo lắng, hiển nhiên là bị uy lực của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng làm cho hoảng sợ.

Còn Lam Tuyết suýt chút nữa xụi lơ, cô dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh bỏ mạng tại chỗ, trong lòng tuyệt vọng khôn tả, ba năm cách biệt, vừa gặp lại đã phải chứng kiến Tô Minh chết trước mặt mình sao?

Vận mệnh bất công!

Nhìn Lam Lâm và Công Tôn Thần, hai người hưng phấn đến mức thiếu chút nữa hung hăng nhảy dựng lên, hưng phấn đến mức thở hồng hộc.

Nhưng.

Ai mà ngờ được...

“Cái này vẫn chưa đủ!”, trong điện quang hỏa thạch, mắt nhìn thấy những đợt công kích của tiếng chuông kinh khủng kia đã đến trước mặt, Tô Minh lại mỉm cười, quát khẽ một tiếng, đột nhiên giơ nắm đấm lên, đối diện một cách vô cùng tự tin và mạnh mẽ.

"Ầm!"

Tô Minh không cần sử dụng bất kỳ quyền pháp hay võ công nào.

Mà chỉ sử dùng sức mạnh đơn thuần.

Cú đấm này cũng đủ nặng, hơn nữa bởi vì khả năng kiểm soát sức mạnh của anh cực kỳ chính xác, lực tấn công bằng nắm đấm khá sắc bén và tập trung... Điều quan trọng nhất là sức mạnh đơn thuần của cú đấm này cũng phải hơn 100.000 cân.

Người tu luyện võ đạo cảnh giới bán Thiên vị hậu kỳ, khó khăn lắm mới có thể đạt được 100.000 cân sức mạnh thể lực mà thôi, Tô Minh bây giờ chỉ đạt đến bán bộ Thiên Vị mà đã tương đối kinh người, không thể không nói đến linh tuyền ở đáy hồ cùng bảo vật giúp ích cho anh rất nhiều.

"Phịch!"

Các dấu quyền hung hăng va chạm với đòn tấn công sóng âm hình xoắn ốc của Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Có thể thấy rõ ràng, cả người Tô Xuân dường như chỉ run nhẹ dưới sự va chạm, còn sóng âm của tiếng chuông vậy mà... Lại... Lại thật sự đã vỡ rồi!

Không sai, vỡ nát.

Chia năm xẻ bày.

Hóa thành mảnh nhỏ.

Đám người Lam Trung suýt chút nữa ngất đi, đầu thật giống như bị một chiếc búa nặng đập vào...

Không tin.

Có chết cũng không tin.

Lực tấn công của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng này hung dữ đến mức nào? Hơn nửa đêm hôm qua bọn họ đã thử, cái hố lớn ở sau vườn có thể chứng minh!

Uy lực kia có thể giết chết người tu luyện bán Thiên Vị sơ kỳ? Uy lực đó có thể chôn vùi 8 người bọn họ trong nháy mắt? Ấy thế mà lại bị Tô Minh ngăn chặn? Cái quái gì thế này?

Lam Lại, Lam Lâm, và cả đám người Công Tôn Thần như mất hồn... đứng đờ ra như tượng đá.

Hoàn toàn mờ mịt.

Hoàn toàn ngờ nghệch.

Đặc sắc nhất phải kể tới Lam Nhiễm, vốn dĩ cô ta đỡ Lam Tuyết, nhưng hiện tại lại biến thành Lam Tuyết đỡ cô ta, nếu không..., cô ta đã xụi lơ trên mặt đất.

"Uy lực chỉ có thế này à? Có chút khiến người ta thất vọng!", Tô Minh mở miệng nói rồi khẽ lắc đầu.

"Đừng dừng tay, dùng toàn lực di chuyển Chấn Thiên Huyền Hoàng!!!", Lam Trung quát lên với giọng nói gắt gỏng và tức giận, còn có chút đè nén sợ hãi.

Đôi mắt của Lam Trung có chút đỏ như máu, giống như phát điên.

Khi ông ta gầm nhẹ một tiếng, nhất thời, 8 vị tu luyện Tông sư một lần nữa đồng thời giơ tay lên.

Hây... Sau khi pháp quyết được kết hợp, từng tia sáng ngưng tụ thành những điểm sáng thực chất hóa, cuộn trào mãnh liệt hướng về phía chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Kết quả là.

"Leng keng...", chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng liên tục bị gõ, như muốn phát điên, ánh sáng vàng tràn ngập càng lúc càng nồng nặc và thâm trầm, mặt chuông điên cuồng rung động, từng đợt sóng âm lao thẳng về phía Tô Minh.

Liên tục không ngớt.

Thật quá đáng sợ.
Chương 94: Thiêu đốt khí huyết, nâng cao cảnh giới

Tất nhiên, tiếng chuông vang lên từ một đến mấy chục tiếng thậm chí là mấy trăm tiếng thì đòn tấn công tất nhiên cũng từ một đường biến thành mấy chục, thậm chí là hàng trăm.

Đúng là không dễ dàng!

Nhìn lại đám người Lam Trung, kẻ nào kẻ nấy đều với sắc mặt tái nhợt, thân người lắc lư, chân khí trong cơ thể bị hút hết, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nếu như không nhờ ý chí kiên cường thì chỉ e họ đã ngất đi từ lâu rồi…

“Rắc, rắc!”, phòng lớn của biệt thự đã bị đổ nát tan tành.

Đám người Lam Lâm, Công Tôn Thần đứng ở bên ngoài lại lùi về sau. Họ không lùi về sau cũng không được, bởi vì họ không thể cản được âm thanh điên cuồng của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Không khí bắt đầu nóng lên và sục sôi.

Những đòn tấn công sóng âm bao trùm trời đất khóa chặt Tô Minh, bao vây anh 360 độ, không cho anh một kẽ hở để né tránh.

Không gian ở phía trước Tô Minh cũng đang rung lắc, sóng âm đó sắc bén như dao chém ngang không khí rồi lao tới phía anh.

“Lần này thì chết chắc rồi chứ?”, Lam Lại rống lên, đột nhiên răng rụng rơi xuống đất. Bởi vì ban nãy quá căng thẳng, quá kích động nên ông ta đã cắn gãy răng của mình.

“Uy lực như thế cũng được đấy! Tiếc là vẫn chưa đủ”, cùng lúc đó, Tô Minh ngước mắt lên, trên khuôn mặt điềm tĩnh toát lên thần sắc khó hiểu.

Lời nói vừa dứt thì anh nắm chặt Xích Ảnh kiếm trong tay.

Trong nháy mắt, Tô Minh dường như không còn là người mà là một thanh kiếm.

Dường như khí tức của anh hóa thành vũ khí sắc bén nhất giữa trời đất, nhìn vào sẽ cảm thấy đau.

“Vèo, vèo, vèo…”, Tô Minh xoay cánh tay, tốc độ xoay khiến người bình thường khó có thể nhìn ra.

Còn khi Tô Minh vung Xích Ảnh kiếm lên thì tàn ảnh dao động không ngừng. Từ xa nhìn lại dường như có hàng triệu thanh kiếm dài vây xung quanh anh, tạo thành không gian ánh kiếm.

Xích Ảnh kiếm cũng không phải múa bừa mà cực kỳ chuẩn xác. Dường như mỗi vị trí nó lướt qua thì sẽ có một luồng sóng âm mà chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng phát ra bị chém đứt.

Thanh kiếm trong tay Tô Minh như có linh hồn, trong không gian có vô số những động tác đâm, chém, chặt, móc….

Mỗi động tác đều liên quan với nhau. Tô Minh một mình một kiếm tạm thành người múa kiếm giữa trời đất, mỗi đường kiếm đều chuẩn xác, sắc bén.

Ngay cả đám Lam Trung lúc này là đối thủ sinh tử mà nhìn Tô Minh múa kiếm cũng đờ cả người ra, chứ đừng nói đến đám người Lam Lâm và Lam Lại đang ở bên ngoài.

Còn Lam Tuyết nhìn thấy vậy mà đôi mắt sáng ngời. Ba năm nay, đôi mắt đẹp lúc nào cũng ảm đạm, nhưng lúc này lại sáng đến hút hồn, đẹp không tả xiết.

Lam Tuyết nhìn mà bật khóc. Đó là giọt nước mắt của sự tự hào, sự kích động và phấn khích. Cô không lau nước mắt, mà thấp giọng nói: “Đây là người đàn ông của mình”.

Không bao lâu sau, Tô Minh dừng lại.

Anh dừng lại một cách đột ngột mà để ý đến những người khác vẫn đang chìm đắm trong màn múa kiếm của anh.

Còn hàng chục thậm chí hàng trăm luồng sóng âm tấn công anh giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

“Còn nữa không?”, trong không gian tĩnh lặng, Tô Minh nhướn lông mày nhìn đám người Lam Trung rồi cười hỏi, trong lòng đầy vẻ mong đợi.

Nhưng đối với đám người Lam Trung thì sự mong đợi này, nụ cười này giống như khuôn mặt của ác quỷ.

Quả khủng khiếp!

“Sao cậu có thể mạnh như vậy? Sao có thể?”, mắt Lam Trung bắt đầu chảy máu, trạng thái cảm xúc thay đổi quá lớn nên hình như đã bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, đến cả da thịt trên người cũng bắt đầu rỉ máu. Thoạt nhìn đúng là sợ chết khiếp.

Bảy ông lão còn lại ở cảnh giới tông sư sơ kỳ cũng gần như vậy, họ không chấp nhận được sự thật này.

“Thiêu đốt khí huyết, liều mạng với hắn đi! Liều với hắn!”, Lam Trung hét rống lên, trong giọng nói đều là vẻ điên cuồng và mất kiểm soát.

Tiếng hét chưa dứt thì khắp người ông ta đều tràn ngập luồng khí tức cuồng bạo khác thường. Khí tức đó cứ cuồn cuộn giống như ngọn lửa bốc ngùn ngụt lên trời, khiến người khác cảm thấy ngạt thở.

Mặt ông ta bắt đầu co rúm lại, đỏ ửng, dường như đang có ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể. Toàn thân ông ta thì không ngừng giãy dụa và co giật.

Rất nhanh, khí tức của ông ta từ đỉnh của cảnh giới tông sư sơ kỳ đã lên đến cảnh giới tông sư trung kỳ.

Không chỉ có Lam Trung mà 7 ông lão còn lại ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, bao gồm cả ông Mễ và ông Lão cũng thế. Họ cũng không do dự gì mà thiêu đốt khí huyết của mình rồi đều đột phá.

Cách thiêu đốt khí huyết như này quả thật có thể đột phá nhanh trong thời gian ngắn nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Bởi họ sẽ bị khóa chặt trên con đường võ đạo sau này và không có bất cứ tiến bộ nào.

Hơn nữa, sau khi khí huyết bị thiêu đốt thì kinh mạch trong cơ thể sẽ dần dần bị co rút lại, chân khí cũng tiêu hao, cảnh giới võ đạo cũng dần dần tụt hậu.

Dù sao thì đây cũng là liều mình bất chấp hậu quả, cái giá quá lớn. Nếu như không phải bị ép đến đường cùng thì sẽ không có bất cứ tu giả võ đạo nào làm như vậy.

“Chết tiệt…”, đám Lam Lại và người nhà họ Lam đều dùng hai tay ôm chặt đầu mình.

Đến bước này rồi mà sao đám ông Trung lại xốc nổi như vậy? Cái giá như này thì kể cả có giết được Tô Minh thì nhà họ Lam cũng chả còn gì nữa.

Nhà họ Lam chỉ còn 6 người ở cảnh giới tông sư thôi!

Nếu như ông ta có thể ngăn cản thì nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng lại không ngăn cản được, hơn nữa cũng đã muộn.

Đây là một trận chiến mang tính không chắc chắn, một khi bị khích tướng thì rất nhiều kế hoạch đều không thể kiểm soát được.

Nói thật thì ngay cả Tô Minh cũng không thể ngờ. Anh chỉ tưởng chiếc chuông lớn này còn có lực tấn công mạnh hơn. Trên thực tế thì suy nghĩ của anh là đúng. Đúng là nó vẫn còn lực mạnh hơn nhưng cần đám người Lam Trung phải liều mình đốt cháy khí huyết.

Lần này Tô Minh đến vốn chỉ muốn xả mối hận chứ không phải muốn quyết chiến trận sinh tử với nhà họ Lam, nhưng không ngờ… Cảnh tượng trước mặt cũng không khác gì với quyết chiến.

Nhưng anh cũng không sợ…

Từ buổi tối anh bị chôn sống vào ba năm trước thì trong từ điển cuộc đời anh không còn có chữ ‘sợ hãi’ nữa.

“Thằng khốn này đáng chết mười ngàn lần”, Lam Lại nhìn Tô Minh một cái, ánh mắt đã hận đến nỗi không còn từ ngữ nào tả nổi, thậm chí ông ta còn muốn ăn thịt uống máu của anh nữa.

Nhà họ Lam toi đời rồi!

Mất đi 6 vị tông sư, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, cũng không biết có thể đứng vững trong hàng ngũ một trong tám gia tộc lớn của Đế Thành không?

“Trấn áp cho tôi!”, đúng lúc này, đám người Lam Trung đồng thời hét lớn.

Họ cùng giơ tay lên, từ hướng đan điền khí trầm dồn khí lên vai.

Khí tức của họ càng mất kiểm soát thì lại giống như ánh sáng phản chiếu.

Lúc hai tay đưa khí tức lên vai thì lại đẩy ra.

Họ đẩy rất mạnh, đẩy mà bất chấp mọi thứ.

“Bằng…”.

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vốn đang lơ lửng trước mặt, giờ đây bị đẩy một cái nên như con mãnh thú bổ nhào về phía Tô Minh.

Lúc này không còn là sóng âm tấn công mà là thân chuông tấn công trực tiếp.

Nhìn kỹ lại thì trong lúc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng bay trong không khí, trên thân chuông rõ ràng hình thành nên một số trận pháp tấn công phức tạp.

Các trận pháp tấn công xếp chồng lên nhau, lúc đầu còn được ẩn đi, nhưng giờ đây thì thể hiện ra rõ rệt.
Chương 95: Quyền pháp trong

Trận pháp tấn công gia tăng khiến khí tức của thân chuông tích tụ đến mức đáng sợ, giống như trên thân chuông xuất hiện vô số dao và kiếm sắc bén.

Không gian phía trước thân chuông hoàn toàn vỡ tan, xuất hiện hình thái thông đạo không gian nông và hẹp, còn có rất nhiều mảnh vỡ vụn không khí.

Hiệu ứng hình ảnh khá chấn động.

Lúc này, không chỉ là phòng lớn của biệt thự biến thành đống hoang tàn mà ngay cả những tòa nhà xung quanh biệt thự cũng bị biến thành đống vỡ vụn.

Đám người Lam Lại và Lam Lâm lại lùi về sau, trong đó có mấy người có thực lực yếu còn phụt cả máu trong lúc lùi về sau.

Diệp Mộ Cẩn ở cảnh giới tông sư đứng chắn ở phía trước Lam Tuyết từ lúc nào nên mới giúp Lam Tuyết không bị thương nặng.

“Thật… Thật đáng sợ”, giọng nói Công Tôn Lưu run rẩy: “Đòn tấn công này chí ít cũng phải ở cảnh giới thiên vị trung kỳ thậm chí là hậu kỳ”.

“Tô Minh tránh đi!”, Diệp Mộ Cẩn hét lớn.

Các tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư của nhà họ Lam điên cả rồi, họ còn định lấy mạng đổi mạng nữa sao? Cô ta cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.

Nhưng Tô Minh không hề nhúc nhích!

Thứ nhất, anh không muốn tránh. Thứ hai, kể cả muốn thì cũng vô ích. Bởi anh bị chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng khóa chặt rồi nên muốn tránh cũng không được.

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đã cho anh cảm nhận được sự nguy hiểm. Nhưng may là không phải đòn chí mạng.

Thoắt một cái, chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng như một ngọn núi màu vàng đổ ập đến trước người Tô Minh.

Từ thân nó phát ra khí tức khiến Tô Minh thấy khó thở, da mặt thì xót, toàn thân anh bị chiếu thành màu vàng óng. Nhưng anh không hề lùi một bước.

“Ha ha… Phải như vậy chứ!”, Tô Minh cười lớn, khí tức toàn thân giãn nở như chiến thần tại thế.

Cảm giác như những mảnh đá vụn vỡ dưới chân anh như đang né tránh, trên người anh phát ra ánh sáng màu tím.

Nếu như nghe kỹ thì lúc này có thể nghe được nhịp tim của Tô Minh đang đập rất mạnh.

Tiếng sau lại mạnh hơn tiếng trước.

Khí huyết thì mạnh vô cùng, sức sống cũng dồi dào hơn.

“Quyền thứ nhất trong “Bát Hoang quyền”- quyền hám xuân thu”.

Tiếng cười vừa dứt thì Tô Minh không lùi mà toàn thân bổ nhào về phía trước.

Hai tay nắm chặt, ánh sáng màu tím nhạt bao trùm trên nắm đấm. Nắm đấm như bị thiêu đốt rồi gầm thét tấn công.

Quyền ấn nặng trịch đánh về trước như búa bổ, Tô Minh vung quyền lên không chút kiêng kị.

.

“Bụp…”, quyền ấn của Tô Minh tiếp xúc gần với thân chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Ánh sáng màu vàng xung quanh thân Chấn Thiên Huyền Hoàng đều không ngừng run rẩy, còn những trận pháp tấn công xếp chồng lên nhau cũng rung lắc mạnh, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Nhưng khi nhìn lại Tô Minh thì khóe miệng chảy ít máu tươi, trên nắm đấm rách hết da thịt, cánh tay cũng chảy máu.

Tô Minh lùi về sau nửa bước. Rõ ràng là Tô Minh đã bị thương bởi quyền ban nãy.

Lam Lại nhìn thấy vậy thì cũng cảm thấy được an ủi và hưng phấn hơn. Nếu như Tô Minh chết thật thì chí ít việc đám Lam Trung thiêu đốt khí huyết cũng không phải lãng phí. Cũng coi như là có được chút thu hoạch.

“Hay lắm! Chết đi, chết cha mày đi thằng khốn”, Lam Trung cũng kích động mắng chửi.

“Ù…”, chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng sau khi dễ dàng đập trúng một quyền của Tô Minh thì lại một lần nữa bổ nhào về phía anh mà không chịu buông tha cho anh.

“Quyền thứ hai trong “Bát Hoang quyền”- quyền lạc sơn hà”.

Tô Minh cũng không hề khiếp sợ mà lại ra tay.

Trên nắm đấm của anh tản ra tàn ảnh của núi sông, trong sự linh động còn toát lên sự hùng vĩ.

“Bùm!”, lại là âm thanh chấn động vào tận linh hồn.

Lần này khóe miệng của Tô Minh chảy nhiều máu hơn. Máu tươi chảy từ cằm xuống rồi nhuốm đỏ quần áo anh. Da thịt trên nắm đấm cũng bị xước hết, lộ ra xương tay trắng dã, nhìn thấy mà nhức mắt, có thể thấy anh cũng khá đau.

Nhưng lần này Tô Minh chỉ lùi về sau một phần tư bước.

Còn chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vẫn không có thay đổi gì quá lớn, vẫn tấn công, vẫn với ánh sáng màu vàng lấp lánh, vẫn bổ nhào trấn áp Tô Minh, dường như sức phòng ngự và sức mạnh của nó là vô biên.

“Kinh khủng vậy sao? Vậy thì để xem, rốt cuộc chuông của các người lợi hại hay nắm đấm của tôi lợi hại?”

Ý chí chiến đấu của Tô Minh đã lên đến đỉnh điểm. Anh ngửa mặt lên cười lớn, không thèm để ý đến máu thịt đang chảy trên nắm đấm, không để ý đến vết thương trên cánh tay. Trong mắt anh lúc này chỉ có chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Quyền thứ ba trong “Bát Hoang quyền”- quyền trấn thương hải”.

“Quyền thứ tư trong “Bát Hoang quyền”- quyền toái vân nhật”.

“Quyền thứ năm trong “Bát Hoang quyền”- quyền phá khung thiên”.



Tô Minh điên rồi!

Anh hoàn toàn quên đi đau đớn của bản thân!

Hoàn toàn quên đi những cái khác mà chỉ có chiến đấu!

Chân khí tinh túy trong cơ thể cũng điên cuồng trào dâng, huyết mạch giãn nở, xương cốt kêu lên răng rắc.

Tô Minh không kiêng kị gì mà cứ thế triển khai “Bát Hoang quyền”, thể hiện ra sức mạnh của bản thân và sự bá đạo của mình.

Cánh tay anh đỏ ửng, xương thịt lộ cả ra ngoài, nắm đấm cũng đau, xương tay cũng vỡ vụn một ít. Nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Quyền sau mạnh hơn quyền trước.

Quyền sau dùng lực hơn quyền trước.

Quyền mạnh như rời non lấp biển, như những con sóng ngầm dưới đại dương, đợt sóng sau mạnh hơn đợt sóng trước.

Quyền nào cũng chấn động!

Quyền nào cũng vô cùng điên cuồng!

Ba quyền tấn công liên tiếp, cuối cùng chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng với ánh sáng vàng lấp lánh cũng bắt đầu rung lắc, đều như kiểu sắp vỡ nứt. Những trận pháp tấn công xếp chồng trên thân chuông cũng bị quyền ấn đập cho mờ đi, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được.

Đám người Lam Trung đờ người ra.

Còn đám Lam Lại và Lam Lâm cũng ngây người tại chỗ.

Ngay cả đám Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết cũng thế.

Tất cả mọi người đều biến thành kẻ ngốc, con ngươi như sắp bay ra ngoài. Cảnh tượng khủng khiếp và những hình ảnh chấn động kia như đập vào đầu, vào tư duy và tiềm thức của họ, khiến họ không chịu nổi mà như sắp sụp đổ.

Chiến thần!

Lúc này họ chỉ nghĩ đến hai từ này mà thôi…

“Ha ha! Thiêu đốt huyết khí ư? Liều mạng ư? Không đủ đâu! Vẫn chưa đủ đâu đám phế vật ạ! Chết đi!”, sau những quyền tấn công liên tiếp, Tô Minh bật cười ha hả rồi chửi mắng không chút kiêng kị.

Đột nhiên anh tiến lại gần chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Dưới ánh mắt của những người đang co rúm và không ngừng run rẩy, Tô Minh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy một tay nắm ở trên vách chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Anh nắm chặt, nắm một cách chắc chắn.

Trong lúc nắm chặt, anh còn dùng lực mạnh.

Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào làm thay đổi hướng vận hành và quỹ đạo mà đám người Lam Trung đã đẩy chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Phù…”, chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vốn đang đập về phía Tô Minh thì lúc này đã bị Tô Minh ném ngược lại.

Chiếc chuông đi theo hướng ngang rồi đập về phía 8 người của Lam Trung.

“Không…”, đám Lam Trung tuyệt vọng hét lên, trong đôi mắt già nua phản chiếu lại hình ảnh chiếc chuông tử thần đang lao về phía họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK