Càng đáng phục hơn là thiên phú võ đạo của họ đều không đơn giản, tùy ý liếc mắt một cái liền thấy trong số bốn người này có người sở hữu thể chất đặc biệt...
“Chào cô Liên!”, Ngư Dung Băng hơi khom lưng, thỏa đáng đúng mực còn mang theo một tia kính sợ đối với cường giả, đương nhiên còn xen lẫn chút khẩn trương.
“Hiện tại liền cùng bổn tiểu thư rời khỏi nơi này, thế nào?”, Liên Ngọc Chi đi thẳng vào vấn đề, cô ta có chút gấp gáp, từ đáy lòng cảm thấy rung động, cô ta muốn dẫn theo bốn cô gái này rời đi, họ chắc chắn đáng giá để bồi dưỡng.
“...”, sắc mặt của mấy người Ngư Dung Băng tái nhợt, có chút bối rối.
Ngư Dung Băng là người phản ứng nhanh nhất, cô quyết định dứt khoát, nặng nề gật đầu: "Là vinh hạnh mà tôi vẫn luôn mong chờ”.
Vốn dĩ cô ta xé rách bùa triệu hồi để chuẩn bị đợi Tô Minh trở lại, đến lúc đó cho dù bị Tống Kình Thương tính kế cùng sự bức ép của người phụ nữ đến từ thế giới Đại Thiên cũng không phải sợ, vì có Tô Minh.
Nhưng thực lực của Liên Ngọc Chi này lại mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng!
Ngư Dung Băng ngược lại cảm thấy, nhân lúc Tô Minh vẫn chưa kịp trở về, họ nhanh chóng rời đi cùng Liên Ngọc Chi mới là lựa chọn tốt nhất, nhất định không thể để anh và nhóm người Liên Ngọc Chi này đụng độ, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó tính mạng của Tô Minh… cô ta thực sự rất lo lắng, lo lắng.
Ở phía xa, Lâm Chân Võ ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Ông ta dám nói chữ không sao?
Các quản lý cấp cao khác cùng học sinh của học viện Linh Võ càng không dám lên tiếng.
Một tia nghi hoặc quét qua trong lòng của Liên Ngọc Chi.
Tại sao bốn cô gái này trông có vẻ không quá vui vẻ vậy? Không lẽ trở thành hầu gái của bản thân, đặt chân tới thế giới Đại Thiên, một bước lên trời không đáng giá để vui mừng sao?
Đúng lúc này.
Ai cũng không ngờ tới, Tống Kình Thương lại lên tiếng, hắn ta nặng nề dập đầu nói: "Thưa cô Liên tôn kính, xin đừng tức giận vì thái độ của mấy người Ngư Dung Băng, họ đều rất vui mừng khi có thể trở thành hầu gái của cô Liên, được đặt chân tới thế giới Đại Thiên, chỉ là trong lòng họ còn đang có vướng bận".
"Im miệng!!!", trong chốc lát, mấy người Ngư Dung Băng cũng không nhịn được mà sục sôi sát khí, mãnh liệt quay đầu nhìn hướng Tống Kình Thương, trong đôi mắt đẹp tràn ngập lạnh lẽo tới cực điểm.
Tống Kình Thương, quá độc ác.
Quá thâm hiểm.
"Ồ, nói thử xem?", câu nói này quả nhiên đã khơi gợi sự tò mò cùng hưng phấn của Liên Ngọc Chi, đặc biệt khi thấy bốn cô gái Ngư Dung Băng bất giác lộ ra cảm xúc nóng nảy, lo âu cùng sợ hãi vừa rồi.
“Cái này…”, Tống Kình Thương cười khổ: "Cô Liên, nói ra cô có thể không tin. Học viện Linh Võ chúng tôi xuất hiện một vị yêu nghiệt siêu cấp trăm triệu năm khó gặp, tên là Tô Minh, vô cùng vô cùng ưu tú, một yêu nghiệt xuất sắc như vậy đã giành được sự chú ý của các cô ấy cũng là điều bình thường. Mấy người Ngư Dung Băng lo lắng nếu cùng cô tới thế giới Đại Thiên thì sẽ không thể gặp được người trong lòng mình nữa”.
Tống Kình Thương chậm rãi giải thích, giống như còn mang theo chút cảm thán: “Bởi vậy, tiểu nhân to gan phỏng đoán, mấy người Ngư Dung Băng mong muốn cô Liên có thể ở lại học viện Linh Võ vài hôm, đợi người mà họ thương nhớ trở lại học viện, cùng hắn ta nói lời tạm biệt xong mới không hối tiếc đi theo cô Liên tới thế giới Đại Thiên”.
Mấy người Ngư Dung Băng toàn thân lạnh lẽo phát run
Tống Kình Thương!
Tên khốn kiếp ác độc đáng chết!!!
Sợ cái gì đến cái đó!
Tống Kình Thương cố tình làm vậy, chính là vì dự tính được tính cách của Tô Minh, do đó nhất định phải lôi kéo Liên Ngọc Chi đụng mặt Tô Minh.
Ngư Dung Băng cũng không quan tâm tới Tống Kình Thương nữa, vội vã nói: “Cô Liên, tôi… chúng tôi muốn lập tức cùng cô tới thế giới Đại Thiên, chúng tôi… chúng tôi đã đợi không nổi nữa rồi”.
Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cũng vội vã, thậm chí Hứa Như Ý còn nghẹn ngào mang theo tiếng khóc.
“Sau này, các cô chính là hầu gái theo bên mình của bổn tổn thư, bổn tiểu thư không phải là người không hiểu lý lẽ như các cô tưởng tượng, bổn tiểu thư có thể nhìn ra các cô quả thực có người mà mình thương yêu, nếu đã như vậy, bổn tiểu thư sẽ ở lại học viện Linh Võ trong hai ba ngày tới, đợi người thương của các cô trở lại, chưa hẳn là không thể, huống hồ, bổn tiểu thư ngược lại cũng hiếu kỳ, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể thu hút bốn người các cô phải lòng cùng một lúc đây?”, Liên Ngọc Chi cười nói, có vẻ rất hiểu lòng người.
Lúc này bốn người Ngư Dung Băng khóc cũng không kịp, loại ‘tinh ý’ hiểu lòng người này của Liên Ngọc Chi đúng là chí mạng!
“Không phải, cô Liên, tha thứ cho tôi nói thẳng, một khi Tô Minh trở lại, với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không cho phép chúng tôi theo cô tới thế giới Đại Thiên, đến lúc đó nói không chừng sẽ xúc phạm tới cô Liên”, Ngư Dung Băng thoáng do dự, cắn răng ngà nói: “Để tránh phiền phức không cần thiết, Dung Băng xin cô Liên hiện tại liền dẫn bốn người chúng tôi rời đi, chúng tôi tình nguyện đi theo cô!”
“Anh ta không cho phép? Hừ, bá đạo như vậy sao? Anh ta có tư cách nói ra ba chữ ‘không cho phép’ này sao? Bổn tiểu thư ngược lại càng thêm tò mò với Tô Minh trong miệng của mấy người rồi? Không cần nói nữa, ý bổn tiểu thư đã quyết, trước ở lại học viện Linh Võ vài ngày, đợi người đàn ông mà các cô vẫn luôn nhung nhớ trở lại!”, Liên Ngọc Chi hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lười biếng lanh lảnh là độc đoán cùng không cho phép nghi ngờ.
Chương 522: Kẻ điên nào dám dây vào Tô Minh vậy
Đám Ngư Dung Băng có hoảng loạn, không cam tâm hay lo lắng thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể im lặng. Bởi vì thái độ của Liên Ngọc Chi đã rất rõ ràng, có khuyên hay cầu xin thế nào cũng vô ích.
Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tống Kình Thương, sát ý đã lên cực điểm. Cô ta đang nghĩ, làm thế nào để giết được kẻ ác độc này?
Nhưng vẫn chưa đợi Ngư Dung Băng nghĩ ra cách gì thì dường như Tống Kình Thương cảm nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Ngư Dung Băng nên không khỏi bật cười, có chút đắc ý tàn nhẫn, sau đó cung kính nói với Liên Ngọc Chi: “Thưa tiên nhân! Tôi có thỉnh cầu nhỏ”.
“Nói đi!”, Liên Ngọc Chi nói, tâm trạng khá tốt, thấy khá hài lòng về Tống Kình Thương. Nếu không phải vì hắn ta đứng ra tiến cử thì có lẽ cô ta đã bỏ lỡ đám Ngư Dung Băng rồi. Tống Kình Thương cũng coi như lập được đại công. Chỉ cần người này không có yêu cầu gì quá đáng thì cô ta sẽ đồng ý.
“Tôi muốn được thành người giúp việc của tiên nhân”, Tống Kình Thương ngưng giọng, cung kính nói.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ, đừng thấy mấy từ ‘người giúp việc’ hay ‘thuộc hạ’ là khó nghe. Nhưng thử nghĩ xem, Liên Ngọc Chi ở cảnh giới khủng khiếp như vậy, thực lực cũng vô cùng mạnh, chắc chắn cô ta ở thế giới Đại Thiên có lai lịch không nhỏ. Nếu có thể trở thành người giúp việc cho cô ta, kể cả thỉnh thoảng cô ta thưởng cho chút tài nguyên võ đạo thì vẫn còn hơn nhiều ở thế giới Tiểu Thiên. Huống hồ, có Liên Ngọc Chi làm chỗ dựa thì thân phận của hắn ta cũng một bước lên tiên. Nghĩ thế nào cũng thấy lãi lớn.
Sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
Huống hồ, hắn ta tiến cử đám Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, rõ ràng đã đắc tội với viện trưởng của học viện này là Lâm Chân Võ. Nếu cứ ở lại đây thì sớm muộn cũng bị nhắm tới, kết cục sẽ rất thê thảm.
“Được!”, Liên Ngọc Chi không suy nghĩ mà đồng ý luôn. Dù sao thì Tống Kình Thương ở cảnh giới Chân Hoàng cũng là không tồi. Cô ta biết rõ, lớp thanh niên ở thế giới Tiểu Thiên mà đạt đến cảnh giới Chân Hoàng đã là thiên tài siêu cấp rồi, rất xuất sắc, làm người giúp việc cho cô ta cũng được.
“Chết tiệt!”, Ngư Dung Băng cắn răng với vẻ uất ức. Vốn đang định nghĩ cách làm thế nào giết chết được Tống Kình Thương để trút giận. Hiện giờ thì hay rồi, đối phương trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, nếu giết chết hắn ta thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của cô ta.
“Dung Băng! Tất cả phải nghĩ kế lâu dài, đừng xốc nổi”, Lâm Thanh Loan nhỏ giọng nói: “Chuyện cấp bách lúc này là phái người ra khỏi học viện ngăn cản Tô Minh quay về. Còn chúng ta cứ yên tâm làm người giúp việc cho Liên Ngọc Chi để nâng cao thực lực, sau này có cơ hội quay về rồi gặp lại Tô Minh sau”.
Ngư Dung Băng nghe thấy vậy thì gật đầu.
“Cũng may Thanh Hòa vào mật cảnh rồi”, Cổ Kim lẩm bẩm một câu. Mấy ngày trước Quý Thanh Hoà xin với học viện để vào mật cảnh Linh Võ là nơi có rất nhiều truyền thuyết của học viện Linh Võ. Lúc đó, Cổ Kim còn khuyên Quý Thanh Hoà đừng xốc nổi. Mặc dù mật cảnh Linh Võ có rất nhiều truyền thuyết, trong đó cũng có rất nhiều bảo vật võ đạo nhưng có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng cuối cùng Quý Thanh Hoà vẫn quyết tâm vào mật cảnh Linh Võ, trở thành học viên nhỏ tuổi nhất, cảnh giới thấp nhất trong lịch sử của học viện Linh Võ. Nhưng hiện giờ thấy, nếu Quý Thanh Hoà không vào được thì hôm nay cũng sẽ trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi rồi chăng?
“Viện trưởng! Nhờ ông sắp xếp cho cô chủ và những anh tài đến từ thế giới Đại Thiên chỗ ở tử tế”, một lát sau, Tống Kình Thương nhìn về phía Lâm Chân Võ nói.
“Cô Liên! Các vị anh tài! Xin mời!”, Lâm Chân Võ nhìn Tống Kình Thương một cái, không nói gì rồi chắp tay về phía Liên Ngọc Chi.
Mấy tiếng sau…
“Tống Kình Thương chết tiệt!”, đám Ngư Dung Băng đang tụ họp ở trong lầu các của Ngư Dung Băng, họ đang đợi tin tức. Trước đó họ đã phái ra một số học viên để ngăn không cho Tô Minh quay về.
Nhưng nào ngờ…
Học viên được phái đi đều mất tích một cách thần bí.
Rõ ràng là do Tống Kình Thương sai người đi làm việc này. Tống Kình Thương là thái tử của hoàng triều Nghịch Vân, tất nhiên bên cạnh sẽ có người bảo vệ, muốn làm việc này vô cùng dễ.
“Tiếp tục dùng bùa hộ mệnh liên lạc với Tô Minh, khuyên hắn đừng về”, Hứa Như Ý lớn tiếng nói, có chút hoảng loạn.
“Đã dùng mất mấy cái bùa hộ mệnh rồi nhưng không nhận được hồi âm. Chúng tôi rất hiểu Tô Minh, anh ấy rất cố chấp”, Ngư Dung Băng ngồi trên ghế, lộ ra nụ cười khổ.
…
Tô Minh đang trên đường đến học viện Linh Võ.
Đường đi khá dài nhưng anh không vội. Bởi vì nhìn từ thông tin mà Ngư Dung Băng truyền đến thì chắc chắn họ không gặp nguy hiểm, chỉ bị ép làm người giúp việc của một cô gái ở thế giới Đại Thiên thôi.
“Ép người phụ nữ của tôi đi theo cô làm người giúp việc ư?”, Tô Minh nheo mắt lại, lẩm bẩm.
Quan Khuynh Thành ở bên cạnh có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là kẻ ngốc nào ở thế giới Đại Thiên lại dám dây vào Tô Minh?
Điên rồi sao?
Ngay cả phụ hoàng của cô ta dây vào Tô Minh mà cuối cùng cũng phải lui lủi quay về.
Sau đó Tô Minh hít hơi thật sâu thu lại cảm xúc của mình, tiếp tục tu luyện. Dù sao thì vẫn còn hơn nửa ngày mới đến học viện Linh Võ.
Tô Minh tiếp tục tu luyện.
Thời gian này có được nhẫn không gian của Lâm Yển và Mạt Thính Vũ, còn cả tài nguyên võ đạo ở Tiên Âm Cốc, cộng với nhẫn không gian mà Quan Hoàng tặng, tài nguyên võ đạo trong tay Tô Minh đã vô cùng nhiều.
Chương 523: Ý chí thiên đạo
Đầu tiên là về phương diện linh thạch Tô Minh đã có được 4,6 triệu viên linh thạch thượng phẩm và 12000 linh thạch cực phẩm.
Đây vẫn chưa được coi là thu hoạch lớn nhất. Lớn nhất phải kể đến một môn kiếm đạo thần thông trong nhẫn không gian của Lâm Yển, có tên là ‘Kiếm tam thập nhị đại nhật phong bạo’, là một môn kiếm đạo thần thông vô cùng mạnh.
Lúc đó, trong lúc đấu với Lâm Yển, Tô Minh đã cảm nhận được sức mạnh của nó.
Uy lực của môn kiếm đạo thần thông này nằm ở ‘Cửu kiếm kinh tiên’ và ‘Thập kiếm vĩnh hằng’. Nhắc đến hai môn kiếm đạo thần thông có được trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập, Tô Minh không kìm nổi mà có chút đắc ý. Bởi vì thời gian này anh đã tu luyện được đến mức ‘tiểu thành’ rồi.
‘Kiếm tam thập nhị đại nhật phong bạo’ Tô Minh cũng vừa bước vào nhập môn.
Có được ba môn kiếm đạo thần thông trong tay, sức chiến đấu thực tế của Tô Minh sẽ tăng lên rất nhiều, chiêu thức chiến đấu cũng nhiều hơn.
Một thu hoạch khác chính là bia Huyền Diệu, cấp bậc lại tăng thêm lần nữa.
Lý do rất đơn giản, chính là vì Quan Hoàng.
Trong nhẫn không gian mà Quan Hoàng tặng không có gì khác mà chỉ có một số binh khí đẳng cấp và sức mạnh khủng khiếp, mà không chỉ là một cái.
Suy nghĩ kỹ, cuối cùng Tô Minh quyết định lấy những binh khí đó làm nguyên liệu nuôi dưỡng cho bia Huyền Diệu hấp thụ.
Bia Huyền Diệu đã đạt đến đạo khí hậu kỳ, nếu như thêm được một bước nữa thì chính là ở cấp đỉnh phong. Nghĩ đến đây mà Tô Minh thấy vô cùng hưng phấn.
Điều đáng tiếc là, kể cả bia Huyền Diệu liên tiếp hấp thụ mấy binh khí đẳng cấp kia nhưng cuối cùng vẫn thiếu chút nữa mới đạt đến cấp đỉnh phong…
Chỉ có thể nói, những bảo vật quý hiếm muốn thăng cấp là vô cùng khó khăn.
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Tô Minh vẫn thấy hài lòng. Dù sao, mặc dù chưa thăng cấp nhưng bia Huyền Diệu vẫn mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Tiếp đó là ‘Đại ma tâm kinh’.
Hôm qua thiên nữ Tạo Hóa cuối cùng đã xóa bỏ được ma tính trong ‘Đại ma tâm kinh’ và dung hòa hoàn toàn nó vào ‘Thái huyền thôn linh chân kinh’, vì vậy có được một bộ ‘Thái huyền ma linh chân kinh’.
Bộ ‘Thái huyền ma linh chân kinh’ này có sức mạnh gấp đôi. Tô Minh tu luyện hai ngày này đã phát hiện ra, chân khí trong cơ thể mình được tôi luyện nên chất lượng chân khí cũng tăng lên rất nhiều.
Ngoài ra, chân khí có được khi tu luyện ‘Thái huyền ma linh chân kinh’ dường như bổ sung cho kho tàng huyết mạch của mình, từ đó mình có thể dùng được kho tàng huyết mạch nhiều hơn.
Thậm chí còn thúc đẩy huyết mạch trong máu thần nữa.
Đây là mới tu luyện thôi, nếu cứ tiếp tục tu luyện rồi chuyển hóa tất cả chân khí trong cơ thể thành chân khí Thái huyền ma linh thì khéo thực lực của mình còn tăng lên gấp nhiều lần.
“Cũng coi như nâng cao được cảnh giới rồi”, cách học viện Linh Võ từng nửa ngày nữa, đủ để Tô Minh nâng cao được cảnh giới võ đạo.
Sau đó, Tô Minh dường như trở thành thần thú dũng mãnh, chìm đắm trong khoái cảm nuốt trọn linh thạch.
Cảnh giới cũng dần dần được tăng lên.
Và cuối cùng cũng đến gần học viện Linh Võ, lúc này Tô Minh mới mở mắt ra, phun ra một luồng khí. Hiện giờ cảnh giới của anh đã là cảnh giới Chân Thánh trung kỳ.
Thích thật!
“Hiện giờ sức mạnh thuần túy của mình là bao nhiêu rồi?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ, cảnh giới nâng cao, cộng với việc dễ dàng dùng được kho tàng huyết mạch mà ‘Thái huyền ma linh chân kinh’ mang lại thì đều có thể tăng thêm sức mạnh thuần túy. Tô Minh cảm nhận, có lẽ là…
“250 triệu?”, sau đó Tô Minh đờ người ra.
What?
Khoa trương quá chăng?
Từ 150 triệu tăng lên 250 triệu?
Tốc độ tiến bộ này khiến Tô Minh hoang mang.
Tiến bộ vượt bậc, hiển nhiên lý do lớn nhất chính là tu luyện được ‘Thái huyền ma linh chân kinh’ và lợi ích khi kết hợp với kho tàng huyết mạch.
Sức mạnh thuần túy còn có những khía cạnh khác như thể lực, sinh lực, khí huyết hay độ mẫn cảm đều tăng lên.
“Hì hì… Sức chiến đấu khéo tăng gấp ba bốn lần rồi”, Tô Minh cười nhếch mép. Nếu hiện giờ mình đối mặt với Lâm Yển, kể cả không có bia Huyền Diệu hì có thể đánh Lâm Yển dễ dàng không? Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 có là gì?
Nhắc đến bia Huyền Diệu, trong lòng Tô Minh lại thấy rừng rực. Hiện giờ thực lực và cảnh giới của anh tăng cao, vì vậy có thể dễ dàng dùng bia Huyền Diệu hơn. Lúc dùng được thì uy lực chắc chắn cũng tăng lên.
“Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?”, sau đó Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, không kìm được mà hỏi thiên nữ Tạo Hóa: “Thiên nữ tiền bối! Ban nãy hình như tôi cảm nhận được một sự uy hiếp khủng khiếp từ trên trời nhìn xuống phía tôi, hình như có kẻ địch nào đó. Đó là ý chí thiên đạo sao?”
“Đúng thế!”, thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng chắc chắn: “Bởi vì thực lực hiện giờ của anh đã vượt qua phạm vi khống chế của thế giới Tiểu Thiên nên ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên mới có ý thù địch với anh, đó cũng là bình thường. Nhưng anh không cần lo lắng, có bổn thiên nữ ở đây thì nó chỉ có thể ngậm ngùi, thậm chí muốn khóa chặt anh cũng khó ý chứ”.
“Thế giới Tiểu Thiên không khống chế được tôi nữa sao? Xem ra sắp đến ngày bay lên được thế giới Đại Thiên rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
Đồng thời lúc này, anh và Quan Khuynh Thành cũng đến được học viện Linh Võ.
Chương 524: Đến chào hỏi vị khách lạ mặt
“Tô… Tô sư huynh…”, vừa đi vào học viện Linh Võ đã có học viên ở đây nhận ra anh.
Đồng thời lúc này dường như tất cả mọi người ở học viện Linh Võ đều biết tin Tô Minh quay về.
“Anh Tô Minh! Ngày trước anh tu luyện ở đây sao?”, Quan Khuynh Thành có chút hiếu kỳ về học viện Linh Võ này.
“Che khăn lên đi, nhan sắc này của em…”, Tô Minh cười nói. Ngày xưa có câu ‘hồng nhan họa thủy’. Học viên ở học viện Linh Võ có thực lực thấp, tâm ý không vững. Quan Khuynh Thành xuất hiện ở đây với nhan sắc này, nếu như không che mặt lại thì dễ gây ra những phiền toái không cần thiết.
“Hừm! Xinh đẹp cũng là cái tội sao?”, Quan Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, nũng nịu đắc ý nhưng vẫn ngoan ngoãn che mặt lại.
Rất nhanh…
“Tô Minh!”, những lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ xuất hiện đầu tiên, đặc biệt là Lâm Chân Võ vừa vui vừa vội vàng bước tới.
“Viện trưởng!”, Tô Minh nhìn về phía Lâm Chân Võ nói với vẻ tôn kính. Đây là thái độ cung kính xuất phát từ trong lòng. Lúc đó khi mới vào học viện Linh Võ, Lâm Chân Võ nhiều lần ra sức giúp đỡ anh nên khiến anh vô cùng cảm kích. Kể cả hiện giờ thực lực của Tô Minh mạnh hơn Lâm Chân Võ hàng chục triệu lần nhưng anh vẫn cung kính với ông ta.
“Tô Minh! Cậu không nên quay về”, Lâm Chân Võ thở dài một hơi, sau đó nén giọng nói: “Đối phương là người của thế giới Đại Thiên đấy, ở… Ở cảnh giới bán bộ Bất Tử”.
Nhắc đến cảnh giới bán bộ Bất Tử, trong ánh mắt ông ta toát lên vẻ kinh hãi từ tận xương tủy.
Cảnh giới bán bộ Bất Tử giống như ngọn núi lớn đè nặng xuống học viện Linh Võ khiến họ không thể thở nổi.
Sắc mặt của Tô Minh có chút kỳ quái.
Cảnh giới bán bộ Bất Tử?
Yếu vậy á?
Yếu đến mức khó tả thật.
Giai đoạn này mà giết những người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 như Lâm Yển không thành vấn đề chăng?
Cảnh giới bán bộ Bất Tử ư? Haiz, Tô Minh thấy cạn lời.
“Chồng ơi…”, đám Ngư Dung Băng cũng đến. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ vui mừng và nhớ mong. Đặc biệt là Ngư Dung Băng kích động gọi thẳng là ‘chồng’. Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Như Ý cũng đỏ lên, đôi mắt tình tứ nhưng vẫn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng. Còn Cổ Kim và Lâm Thanh Loan thần sắc ngượng ngùng và phức tạp. Trong mắt của tất cả mọi người ở học viện Linh Võ thì hai người này cũng là người phụ nữ của Tô Minh. Hơn nữa trong lòng hai người này cũng không phủ nhận, thậm chí có chút ngưỡng mộ. Nói cho cùng thì hiện giờ mối quan hệ của họ với Tô Minh vẫn chưa đến mức đó, vì vậy giờ đây khi gặp lại Tô Minh thì vẫn có cảm giác chột dạ, trong sự xấu hổ ngượng ngùng vẫn có vẻ kiêu ngạo.
Nhưng….
Niềm vui được gặp lại đè nén lên tâm trạng, Ngư Dung Băng sốt sắng nói: “Chồng ơi! Em gửi tin cho anh mà anh không nhìn thấy sao? Cô Liên ở cảnh giới bán bộ Bất Tử đấy! Anh mau đi đi”.
Ngư Dung Băng vô cùng sốt sắng, thậm chí còn lên trước đẩy Tô Minh một cái. Cô ta hận nỗi không thể đẩy anh ra khỏi học viện.
Tô Minh không kìm nổi mà thở dài một cái. Anh quyết định quay về lần này là phải giúp đám Ngư Dung Băng nâng cao thực lực, nếu không thì tầm nhìn của họ quá hạn hẹp, họ cứ tưởng cảnh giới bán bộ Bất Tử là vô địch rồi.
“Ngư Dung Băng! Ha ha! Cô công khai làm trái ý của cô chủ, như vậy không hay chăng? Cô chủ muốn gặp mặt Tô sư huynh mà cô lại ngăn cản sao?”, đúng lúc này Tống Kình Thương đến, nói.
Tống Kình Thương khẽ cười với vẻ đắc ý.
Trong lòng hắn ta vô cùng mong đợi Tô Minh sẽ có kết cục thê thảm trong tay Liên Ngọc Chi.
Nhưng Tống Kình Thương vẫn vô cùng chấn động bởi Tô Minh đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ.
Đây là điều mà hắn ta không thể ngờ tới.
Trước đó hắn ta đoán, Tô Minh nhất định không thể đạt đến cảnh giới chân hoàng, không ngờ…
Tô Minh không những đạt đến cảnh giới chân hoàng mà còn ở cảnh giới cao hơn nhiều.
Tống Kình Thương có chút may mắn vì lần này đã tính toán thành công ép Tô Minh quay về. Nếu không thì, dựa theo tốc độ tu luyện hiện giờ thì hơn năm nữa chẳng phải Tô Minh cũng sẽ đạt đến cảnh giới bán bộ Bất Tử như Liên Ngọc Chi sao?
“Cô chủ?”, Tô Minh nhìn Tống Kình Thương với vẻ kỳ quái.
Ngư Dung Băng nhỏ giọng giải thích cho Tô Minh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, ánh mắt của Tô Minh lạnh lùng khác thường, thầm kết tội chết cho Tống Kình Thương.
Cũng đúng lúc này…
“Ngư Dung Băng! Lâm Thanh Loan, Hứa Như Ý, Cổ Kim! Đưa người đàn ông của các người đi đến Lam Thanh Các đi”, một giọng nói vang lên từ sâu bên trong học viện.
Đó là giọng nói của Liên Ngọc Chi.
Giọng nói này vang vọng khắp học viện Linh Võ, truyền đến tai của từng người.
Thủ đoạn này vô cùng khủng khiếp, ít nhất thì Lâm Chân Võ cũng không thể làm được. Ông ta muốn truyền giọng đến tai tất cả mọi người thì vẫn phải nhờ đến bảo bối như chuông Linh Võ.
“Hì hì… Hiện giờ cô chủ muốn gặp Tô sư huynh mà Ngư Dung Băng dám làm trái ý, cô chủ xem thế nào?”, Tống Kình Thương đứng thẳng ưỡn ngực, nói với giọng đắc ý.
Sắc mặt của Ngư Dung Băng tái nhợt mang theo ý thù hận, cô ta nhìn Tống Kình Thương thật lâu.
“Giọng nói này em từng nghe ở đâu thì phải?”, Quan Khuynh Thành thầm nói ở bên cạnh Tô Minh.
“Đi thôi! Đi hỏi han vị khách đến từ thế giới Đại Thiên này nào”, sau đó Tô Minh nói rồi cất bước đi trước.
“Nhưng…”, đám Ngư Dung Băng định ngăn cản nhưng không biết ngăn kiểu gì, càng hoảng loạn hơn.
Cuối cùng, Ngư Dung Băng đành nén giọng, trong sự khuyên can có cả giọng cầu xin: “Chồng ơi đợi chút, khi gặp cô Liên, anh nhất định phải kìm chế tính cách của mình nha”.
“Yên tâm đi! Anh là người bình tĩnh nhẹ nhàng mà”, Tô Minh cười nói, nhân tiện vỗ nhẹ lên khuôn mặt thường ngày đều là vẻ lạnh lùng kiều diễm mà lúc này đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Lúc này, Liên Ngọc Chi đang uống trà trong Lam Thanh Các.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ tò mò và bỡn cợt.
Chương 525: Thế giới thật nhỏ bé
“Thú vị đấy! 20 tuổi mà ở cảnh giới Chân Thánh trung kỳ. Nếu đặt ở thế giới Đại Thiên thì cũng không kém đâu. Chẳng trách mà bốn cô gái kia đều xao lòng vì cậu”, Liên Ngọc Chi đặt cốc trà xuống, nói: “Thiên phú võ đạo như này mà cho chút thời gian nữa thì chẳng phải sẽ đạt đến cảnh giới bán bộ Bất Tử và đuổi kịp cảnh giới của bổn cô chủ đây sao?”
Những người giúp việc ở bên cạnh Liên Ngọc Chi không kìm nổi mà nói: “Cô chủ! Cô không cần tu luyện mà đã có được cảnh giới võ đạo như hiện giờ, cậu ta làm sao mà so với cô chủ được?”
“Cô chủ! Cô đừng đùa nữa, người khác không biết, chẳng lẽ chúng tôi không biết sao? Thứ mạnh nhất của cô là có thể chiến đấu vượt cấp. Kể cả thằng nhóc này có cảnh giới ngang cô thì đã làm sao? Hắn có thể chiến đấu vượt cấp không? Hay là lại bị cô giết trong chớp mắt?”
“Đúng vậy cô chủ! Nghe nói, hiện giờ cô đã có thể đánh chính diện với tu giả võ đạo ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 rồi, quá khủng khiếp”.
“Thằng nhóc kia kể cả có chút tư chất thì cũng chỉ ở thế giới Tiểu Thiên thôi. Nếu đặt ở Quan Hoàng Thiên thì cũng chả là gì sất”.
….
“Được rồi! Hắn đến rồi!”, Liên Ngọc Chi đặt cốc trà xuống, khoát tay nói: “Đi thôi! Chúng ta ra ngoài gặp thiên tài siêu cấp của thế giới Tiểu Thiên nào”.
Cô ta không hề có ý định cho Tô Minh vào bên trong Lam Thanh Các, chỉ định gặp ở cửa rồi cảnh cáo một lúc, nhân tiện dạy cho bài học để Tô Minh biết giữ thái độ kính sợ với cường giả và thế giới Đại Thiên, cắt đứt tâm tư của anh với bốn cô gái kia là được.
Cô ta không muốn nói quá nhiều và cũng không muốn lấy mạng đối phương. Liên Ngọc Chi chưa đến mức đi di chết con kiến như này ở thế giới Tiểu Thiên. Voi giẫm chết mấy con hổ hay sư tử thì còn thú vị, chứ đi di chết kiến thì còn gì để nói nữa. Dù sao thì cô ta cũng có sự kiêu ngạo riêng của mình.
Lúc này, đám người Tô Minh, Ngư Dung Băng, Tống Kình Thương và cả Lâm Chân Võ đều đã đến trước Lam Thanh Các.
“Két két!”, cửa Lam Thanh Các được mở ra.
“Cô chủ! Đây chính là Tô Minh, là yêu nghiệt số một từ trước đến nay của học viện Linh Võ, cũng là người đàn ông của đám Ngư Dung Băng, có sức chiến đấu vượt cấp, gần như là vô địch trong tốp thanh niên”, chưa đợi Liên Ngọc Chi và Tô Minh lên tiếng thì Tống Kình Thương đã lên tiếng trước, cung kính giới thiệu cho Liên Ngọc Chi nghe.
Tất nhiên, giới thiệu này chỉ theo kiểu cố đưa Tô Minh lên cao để khiến Liên Ngọc Chi càng căm ghét hơn mà thôi.
Sau đó, hắn ta lại nói tiếp: “Tất nhiên! Khiến người khác khâm phục nhất vẫn là nét duyên ngầm của Tô Minh. Không giấu gì cô chủ, tất cả sư tỷ, sư muội ưu tú trong học viện Linh Võ của chúng tôi đều là người phụ nữ của Tô Minh. Không chỉ có đám Ngư Dung Băng đâu, mà còn có Quý Thanh Hoà đã vào mật cảnh, cả Tiêu Nguyệt mới rời khỏi học viên được mấy ngày. Nghe nói ở hạ giới Tô Minh cũng có rất nhiều phụ nữ”.
Thông thường mà nói, người đàn ông đào hoa và cặn bã chắc chắn sẽ khiến phụ nữ ghét bỏ. Tống Kình Thương nói với giọng điệu khâm phục rằng Tô Minh có rất nhiều phụ nữ ở bên cạnh, chính là muốn nói cho Liên Ngọc Chi biết, Tô Minh đào hoa đến mức nào, để Liên Ngọc Chi có ấn tượng không tốt về anh.
Quả nhiên, khi hắn ta nói mấy câu đó thì Liên Ngọc Chi nheo mắt nhìn Tô Minh, kích động như muốn lập tức dạy cho anh bài học: “Ha ha! Chiến đấu vượt cấp ư?”, ngay cả cô ta cũng vượt được thì vượt cấp có gì là khó. Còn về khoản đào hoa, cặn bã hay gì gì đó thì cô ta không quan tâm. Chỉ có điều, Tô Minh có tư cách và thực lực đi làm chuyện đó không?
Đồng thời lúc này, Quan Khuynh Thành ở bên cạnh Tô Minh có chút bất lực. Khuôn mặt đẹp dưới khăn che lộ ra thần sắc kỳ quái.
Thế giới thật nhỏ! Không ngờ mình đến thế giới Tiểu Thiên lại có thể gặp được người quen ở Quan La Thiên.
Cô ta biết Liên Ngọc Chi, hơn nữa còn rất thân. Hai người đều là học viên của học viện Hoàng Gia ở Quan La Thiên, còn học cùng khóa nữa.
Mới bắt đầu cuộc sống ở trường, Quan Khuynh Thành luôn giấu thân phận, vừa hay được phân ở cùng tầng với Liên Ngọc Chi và còn cùng phòng.
Vì một số lý do nên võ đạo của cô ta dừng đột ngột. Nhiều học viên ở học viện Hoàng Gia không biết thân phận của cô ta, cộng với tính cách thích một mình, lúc này cũng che mặt nên Quan Khuynh Thành bị nhiều người bài xích và cô lập.
Chỉ có Liên Ngọc Chi là tốt, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho cô ta.
Hai người ở cùng nhau một thời gian rồi trở thành chị em tốt.
Nhưng không được bao lâu thì thân phận của Quan Khuynh Thành bị bại lộ, Liên Ngọc Chi cũng không thể đối xử bình thường với người chị em tốt nhưng có thân phận quá cao quý như này. Cô ta với thái độ cung kính, sợ hãi, thậm chí có chút lấy lòng.
Quan Khuynh Thành có chút thất vọng, nhiều lần nói chuyện với Liên Ngọc Chi nhưng đều vô ích, dần dần hai người trở nên xa lạ.
Sau này Liên Ngọc Chi còn chủ động tham gia tuyển chọn làm hộ vệ cho công chúa, suýt nữa là thành công. Nhưng đó là do Quan Khuynh Thành tự tay loại Liên Ngọc Chi, vì cô ta không muốn mình và Liên Ngọc Chi trở thành mối quan hệ chủ tớ, cô ta thích hai người là bạn bình thường hơn.
Nhưng Liên Ngọc Chi không hiểu rõ những suy nghĩ đó của Quan Khuynh Thành, khi bị chính tay Quan Khuynh Thành loại tư cách hộ vệ, cô ta càng sợ hãi Quan Khuynh Thành hơn, trong lòng có chút oán hận nhưng không dám thể hiện ra.