Dường như là trong chớp mắt, độc thứ hai chuyển hóa và phân chia định nhập ma vào cơ thể Tô Minh.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm, vẫn may là Tô Minh có sự chuẩn bị trước, kho tàng huyết mạch phòng bị canh giữ cửa ra vào của chân khí hỗn độn, cứ như thần giữ cửa, trấn áp loại độc đó và ngăn cản không cho nó vào trong.
Nhưng nếu ban nãy mà sơ suất để loại độc này vào cơ thể thì đúng là nguy hiểm.
Lúc đó, Tô Minh sẽ dùng kho tàng huyết mạch trấn áp nó nhưng có thể sẽ phải trả giá, ít nhiều cũng khiến căn cơ bị thương.
Thậm chí, chỉ cần loại độc thứ hai vào cơ thể anh, không khéo Nhiếp Thanh Cầm sẽ có được kho tàng huyết mạch, hạt giống Hỗn Độn và cầu Thương Khung trong cơ thể mình ngay lập tức.
Cũng may!
Cũng may là anh rất cẩn thận!
“Tô Minh! Nhiếp Thanh Cầm quả thật rất đáng sợ, có thể coi là kẻ địch độc ác nhất hiện giờ của anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Tô Minh không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
“Điểm đáng sợ của Nhiếp Thanh Cầm chính là tính toán không chút sơ hở. Cộng với bà ta bất chấp tất cả thủ đoạn, vì vậy dựa vào tính cách và những thông tin bà ta có được thì chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại của bổn thiên nữ, càng biết được thực lực của tôi. Như vậy mà bà ta vẫn dám để anh đến Thái Nhất thần quốc, rõ ràng là bà ta có cách đối phó với bổn thiên nữ hoặc là khiến bổn thiên nữ không thể ra tay. Còn nữa, học viện Hỗn Độn đã nói, lão tiền bối không đối phó với anh, nhưng bà ta vẫn ngang nhiên làm thế, đúng là kỳ lạ”.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Tạm thời cứ tiếp tục nâng cao thực lực đã.
Nâng cao thế nào đây?
Quét sạch nhà họ Nguyên, sau đó là thu hoạch và chỉnh sửa lại, chẳng phải thế sao?
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống.
Tô Minh ở lại nhà họ Nguyên, anh ở trong một tòa nhà mới.
Anh đang chỉnh sửa lại mọi thứ thì Phong Vũ Vân và Tô Ly cũng vào bên trong tòa nhà đó, ở phòng kế bên, chỉ cách bức tường. Cũng không còn cách nào khác, đây cũng là vì an toàn tuyệt đối của hai cô gái.
Tô Minh không dám có sơ suất gì đối với Nhiếp Thanh Cầm.
“Tổng cộng có 72 tinh mạch hỗn độn”.
Gọi là tinh mạch hỗn độn chính là mạch quặng của tinh thể Hỗn Độn.
Trong tinh thể Hỗn Độn chứa lượng lớn linh khí, còn nhiều hơn linh thạch cực phẩm. Hơn nữa trong linh khí còn có dòng khí hỗn độn.
72 tinh mạch hỗn độn là thu hoạch vô cùng đáng sợ.
Nhưng Tô Minh không coi trọng tinh mạch hỗn độn này.
“900 Linh Bảo Hỗn Độn, 125 Chí Bảo Hỗn Độn”.
Cũng được!
Cộng với kiếm có được từ chỗ Chu Tàng Kiếm.
Tô Minh đúng là giàu sụ rồi!
Tiếc là bia Huyền Diệu đã tăng đến cực hạn rồi, trừ khi thay thế binh khí vĩnh hằng duy nhất trấn áp được dòng khí văn minh. Nếu không, kể cả hiện giờ Tô Minh có nhiều Chí Bảo Hỗn Độn hay Linh Bảo Hỗn Độn có thể nuôi dưỡng bia Huyền Diệu thì bia Huyền Diệu cũng không hấp thụ được. Bởi bia Huyền Diệu đã ‘ăn no’, đến cực hạn rồi.
Chỉ sau khi trở thành binh khí vĩnh hằng thì nó mới có thể tiếp tục nâng cao và nuốt trọn.
Xem ra thay thế binh khí vĩnh hằng là điều tất nhiên. Chỉ có điều, rốt cuộc binh khí đó ở đâu, anh nhất định phải đi tìm.
“Hỏa chủng, một hỏa chủng Bỉ Ngạn hỏa, mười ba hỏa chủng bán bộ Bỉ Ngạn”.
“Đá khắc 700 viên”.
Sau đó Tô Minh tìm được những thứ mà Tô Minh muốn.
Nhất thời, tim anh như đập loạn nhịp.
“Xem ra Thái U Hỏa cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm có thể trở thành Bỉ Ngạn hỏa rồi”, Tô Minh thầm nghĩ, sau đó không do dự gì mà bắt đầu thôi thúc Thái U Hỏa đi nuốt trọn viên hỏa chủng Bỉ Ngạn hỏa và mười ba hỏa chủng bán bộ Bỉ Ngạn hỏa.
Thông thường mà nói, nếu lửa ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm muốn nuốt trọn Bỉ Ngạn hỏa cao hơn thì đúng là nằm mơ.
Nhưng có kho tàng huyết mạch thì rất dễ dàng. Kho tàng huyết mạch có thể trấn áp được hai loại kia.
“Một khi Thái U Hỏa trở thành Bỉ Ngạn hỏa thì sẽ có niềm vui mới chăng?”, Tô Minh có chút mong đợi.
Nói ra thì anh cũng mấy lần có được Bỉ Ngạn hỏa rồi.
Thông thường mà nói, không phải luyện hóa nó mà là khống chế nó.
Hai loại kết hợp tấn công, không cần nghĩ Tô Minh cũng biết uy lực của nó khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy anh mới muốn nâng cấp Thái U Hỏa thành Bỉ Ngạn hỏa. Bởi vì chỉ khi đạt được cấp bậc Bỉ Ngạn hỏa thì hồn kỹ mới hoàn chỉnh, mới có thể tu luyện được.
Hiện giờ, gần ngay trước mặt rồi, Tô Minh có chút kích động. Đồng thời, anh có niềm tin hơn về chuyến đi đến Thái Nhất thần quốc.
Thái U Hỏa bắt đầu nuốt trọn hỏa chủng.
Còn Tô Minh bắt đầu kiểm tra hơn 700 viên đá khắc kia.
Nói thật thì còn ít hơn tưởng tượng của anh. Anh tưởng rằng, với thế lực của nhà họ Nguyên thì ít nhất cũng phải cất giữ hàng ngàn đến mấy ngàn viên nhưng chỉ có hơn 700 mà thôi.
“Hơn 700 thì hơn 700 vậy”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, thấy thất vọng. Sau đó anh bắt đầu kiểm tra từng cái một, rất nhanh sắc mặt biến đổi.
“49 viên đá khắc quy luật không gian?”, Tô Minh đơ người ra.
What?
Niềm vui quá lớn khiến tim anh như ngừng đập.
Wao!
Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?
“Nhà họ Nguyên không phải là giỏi nhất ở việc đề ra quy luật không gian cơ bản sao?”, Tô Minh cười, vui mừng quá mức.
Trên thực tế anh đã đoán đúng.
Căn cơ và pháp tắc tu luyện của nhà họ Nguyên chính là đạo không gian.
Chương 807: Vị trí Huyền Vu
“Nếu như nuốt trọn toàn bộ 49 viên đá khắc không gian thì ít nhất mình cũng nắm bắt được quy luật không gian thất đoạn, không chừng còn đạt đến thất đoạn trung phẩm thậm chí là thượng phẩm nữa”, Tô Minh lẩm bẩm.
Anh không do dự gì, một giây sau bắt đầu điên cuồng nuốt trọn.
Kho tàng huyết mạch là nguồn nuốt trọn. Đúng là ‘ức hiếp’ một cách quá đáng. Nuốt trọn đá khắc không gian cứ như trò đùa vậy. Nếu để Nguyên Chấp đã chết và những thái thượng trưởng lão của nhà họ Nguyên nhìn thấy thì khéo sẽ từ dưới đất bò lên khóc lóc thảm thiết mất.
Lúc còn sống họ là cấp bậc Đại Đế trung vị cũng muốn nuốt trọn một viên đá khắc không gian mà còn khó như lên trời, tiêu tốn biết bao tài nguyên võ đạo và thời gian, thậm chí còn phải mạo hiểm.
Nuốt trọn đá khắc không gian thật sự không dễ dàng.
Nếu dễ thì họ đã nuốt trọn bao nhiêu đá khắc không gian từ lâu rồi.
Nhưng Tô Minh lại dùng kho tàng huyết mạch nuốt trọn dễ dàng thế.
Đến thiên nữ Tạo Hóa cũng không kìm nổi mà than thở kho tàng huyết mạch như đang ‘gian lận’.
Ba ngày sau, Tô Minh đang tu luyện thì đột nhiên mở mắt ra.
“Phù!”, anh thở dài một hơi, sau đó cười với nụ cười rạng rỡ.
Anh đã luyện hóa được tất cả đá khắc không gian.
Lúc này đã nắm bắt được quy luật không gian thất đoạn thượng phẩm.
Nếu so với trước kia thì đạo không gian còn đáng sợ hơn gấp chục lần.
“Chỉ riêng đạo không gian thì mình đã có thể tranh đấu với các tu giả võ đạo ở cấp bậc Đại Đế thượng năm chuyển thậm chí tám chuyển rồi chăng?”
Đây không phải là chém gió!
Lúc này Phong Vũ Vân cũng đờ người ra.
“Ừm!”, Tô Minh gật đầu nói một từ.
Tô Minh vốn không định đưa Tô Ly đi cùng, bởi vì quá nguy hiểm.
Nhưng đối thủ là Nhiếp Thanh Cầm. Anh không dám để Tô Ly ở lại, nếu không thì sắp xếp cho Tô Ly ở đâu được?
Ngộ nhỡ sai sót mà để Nhiếp Thanh Cầm biết được bắt Tô Ly đi thì toi luôn.
Vì vậy Tô Minh vẫn quyết định đưa Tô Ly đi theo mình là an toàn nhất.
“Tô Minh! Anh thật sự nắm chắc sao?”, Phong Vũ Vân nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hỏi.
“Ừm!”, ánh mắt Tô Minh vô cùng bình tĩnh.
Rất nhanh, Tô Minh, Tô Ly và Phong Vũ Vân ngồi lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc đi về phía Thái Nhất thần quốc.
Từ nhà họ Nguyên đến Thái Nhất thần quốc cũng phải mất mấy ngày.
Tô Minh vào cung điện của tàu con thoi tác chiến là bắt đầu tu luyện, lĩnh ngộ dần ‘Thái U Nhiếp Hồn’. Phong Vũ Vân và Tô Ly thì căng thẳng, không có tâm trạng tu luyện, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Hai ngày sau…
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sát khí nặng như vậy? Sao tàu lại chuyển hướng thế? Chúng ta đang đi đâu đây?”, Tô Minh mở mắt ra, không nói gì, ánh mắt và sắc mặt thần bí. Trong lúc Tô Minh mở mắt ra thì Phong Vũ Vân và Tô Ly đang uống trà trong cung điện cũng mở mắt ra, sắc mặt biến đổi, đứng dậy hét lớn, trong giọng nói đều là vẻ kinh hãi và khó hiểu, có cả sự phẫn nộ.
Hóa ra… Tàu con thoi tác chiến trong hai ngày này cứ trôi bồng bềnh trong hư không vô tận, căn bản không đến Thái Nhất thần quốc.
“Cô chủ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây? Phía trưởng lão ở tàu con thoi tác chiến nói là chúng ta bị hút bởi sức hút khủng khiếp, tàu của chúng ta không khống chế được mà cứ đi xuống dưới, căn bản không thoát được”, Tiểu Mạt cũng ở trong cung điện như sắp khóc, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm lệ.
Toàn thân Tô Ly run rẩy, có chút hoảng loạn và sợ hãi.
“Chết tiệt!”, Phong Vũ Vân thầm mắng một câu, vừa định đi ra bên ngoài tàu con thoi tác chiến.
Đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên đứng lên, thoắt cái đã đứng trước mặt Phong Vũ Vân, ngăn cô ta lại, nói: “Vũ Vân! Khó trách cô không đấu lại được mẹ kế của cô. Đầu óc cô thua kém bà ta nhiều”.
Tô Minh nói mà có chút bất lực.
“Tô Minh! Anh!”, Phong Vũ Vân định nói gì đó thì Tô Minh quay đầu lại nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh, nói: “Tôi rất hiếu kỳ, cô Tiểu Mạt bị Nhiếp Thanh Cầm mua chuộc từ lúc nào vậy? Rốt cuộc bà ta hứa hẹn với cô điều kiện gì để cô phản bội Phong Vũ Vân thế? Ngoài ra, cô Tiểu Mạt còn ít tuổi mà khả năng diễn xuất lại tốt như vậy. Cứ khóc lóc sụt sùi đáng thương như thật. Nói thật lòng, nếu cô diễn xuất ở trái đất thì cô nổi tiếng từ lâu rồi”.
Thân người Tiểu Mạt run rẩy, sắc mặt biến đổi nhưng cũng chỉ lúc đó thôi.
Phải nói là tâm lý cô ta khá vững.
“Tiểu Mạt?”, con ngươi của Phong Vũ Vân như sắp bay ra ngoài, theo bản năng quay đầu nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh.
“Công chúa! Tôi không có!”, Tiểu Mạt lại khóc lóc minh oan, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cắn môi phủ nhận.
“Không có sắp xếp của cô thì cô nghĩ trưởng lão của tàu con thoi tác chiến dám tùy ý đổi hướng của tàu không? Trên tàu này chỉ có Phong Vũ Vân mới có thể ra lệnh cho trưởng lão đó. Còn cô, chính là người phát ngôn của Phong Vũ Vân. Lời của cô cũng đại diện cho lời của Phong Vũ Vân, đúng không cô Tiểu Mạt”, Tô Minh cười nói.
Mắt Phong Vũ Vân sáng lên.
“Hiện giờ tàu con thoi tác chiến sắp hạ xuống vị trí Huyền Vu, đúng không?”, Tô Minh lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt Tiểu Mạt run rẩy.
Sao Tô Minh biết được?
“Nhiếp Thanh Cầm tìm đến tộc Minh để làm đồng minh đối phó với tôi. Nước cờ này rất hay nhưng tộc Minh cũng không phải kẻ ngốc. Nếu như không nắm chắc thì chắc chắn không muốn đứng ra liều mạng với tôi, cùng lắm là phái cường giả đến Thái Nhất thần quốc cùng với Nhiếp Thanh Cầm ra tay đối phó với tôi. Dù sao thì cũng phải cố gắng giết tôi, ngộ nhỡ đến lúc không giết được thì hai bên cùng thiệt, vậy chẳng phải khiến Nhiếp Thanh Cầm được hưởng lợi sao?”, Tô Minh sờ lên mũi, nói: “Trừ khi tộc Minh nắm chắc là sẽ giết được tôi. Như vậy, khi giết được tôi trước, họ có thể nuốt trọn Ma La Kiếm và các chí bảo trong tay tôi”.
Tô Minh phân tích từng chút một, dường như mình là người của tộc Minh.
“Tộc Minh có nắm chắc tuyệt đối giết được không? Niềm tin chắc đến từ vị trí Huyền Vu chăng?”, Tô Minh nói: “Vị trí Huyền Vu chính là nơi mà tộc Vu Thần sống năm đó, cuối cùng họ chết cả. Cũng chính vì vậy mà sát khí ở đó có thể coi là nơi nồng nặc nhất trong cả nền văn minh Xương, còn nặng hơn cả thành Thi Ma. Có tin đồn, sát khí ở nền văn minh Xương chia làm năm phần, bốn phần đều ở vị trí Huyền Vu”.
Chương 808: Tầng Huyền Vu
Nhắc đến tộc Vu Thần, Tô Minh cũng quen thuộc.
Dù sao, tộc Cổ Ma một đời tranh đấu với hoàng triều Bất Tử của thế giới Đại Thiên cũng vì đã từng nhận được quà của tộc Vu Thần mà có thể quật khởi.
Vỏn vẻn chỉ là một món quà đã có thể tạo nên cả một tộc Cổ Ma!
Tộc Vu Thần thật sự đáng sợ.
Còn tộc Minh thì sao? Dựa theo những gì Thiên Nữ Tạo Hóa nói, tộc Minh kế thừa tất cả truyền thừa sau khi tộc Vu Thần bị diệt tộc.
Đây mới là bí mật lớn nhất của tộc Minh, mà bí mật này Thiên Nữ Tạo Hóa đã nói với Tô Minh từ lâu rồi.
Tộc Minh đã tiếp quản lại toàn bộ tộc Vu Thần, đương nhiên cũng nắm trong tay tầng Huyền Vu. Hơn nữa, cấm thuật mạnh nhất của tộc Vu Thần - Vu Diệt Đại Trận - đương nhiên cũng rơi vào tay người tộc Minh.
"Để thi triển được Vu Diệt Đại Trận, một trong những điều kiện quan trọng nhất đó là phải có đủ sát khí nồng đậm! Tầng Huyền Vu vừa hay đáp ứng được yêu cầu! Cho nên, nếu như không có gì bất ngờ thì ước chừng cả tầng Huyền Vu sớm đã bị tộc Minh âm thầm nắm giữ, ký kết thành một tầng đại trận rồi, đúng không? Tiểu Mạt!", Tô Minh chậm rãi nói.
Tiểu Mạt đã sợ ngây người!
Những thứ này làm sao Tô Minh lại biết được?
Những chuyện này đều là những cơ mật được bảo mật cấp cao nhất.
Cho dù là chủ nhân Nhiếp Thanh Cầm cũng phải trả một cái giá khổng lồ mới có thể điều tra rõ ràng được, vậy mà Tô Minh...
Đương nhiên, những việc này không quan trọng.
Điều quan trọng là tại sao? Tại sao Tô Minh rõ ràng biết những chuyện này mà vẫn còn ngang ngược đến?
Biết rõ là thiên la địa võng mà vẫn đến ư?
"Anh Tô, tổng hợp ý của anh là...", Tiểu Mạt ngưng giọng hỏi.
"Tổng hợp ý của tôi chính là, nếu không đến tầng Huyền Vu này, trực tiếp tới Thái Nhất thần quốc thì e là xác xuất tôi phải chịu uất hận trong tay Nhiếp Thanh Cầm rất lớn, nên đã tới tầng Huyền Vu, ha ha", Tô Minh cười nói.
Vừa nghiền ngẫm vừa mong chờ.
Đến rồi.
Bản thân lại sắp có được thu hoạch lớn rồi!
Như Thiên Nữ Tạo Hóa nói, trong tay tộc Minh có một món đồ tốt có thể giúp anh thay thai hoán cốt. Một món đồ mà anh nhất định phải có bằng được.
Trên thực tế, trước đó Tô Minh đã muốn chủ động đến tộc Minh rồi, một mặt để nhổ cỏ tận gốc tộc Minh, một mặt khác chính là muốn có được món đồ tốt đó trong tay của tộc Minh.
Đáng tiếc, tộc Minh ở đâu? Tìm không ra.
Đến Thiên Nữ Tạo Hóa cũng không tìm ra được, bởi vì tộc Minh không giống những chủng tộc thông thường khác, nơi ở của tộc Minh không định cư một chỗ, người tộc Minh không cư trú trong các ốc xá lầu các, cũng không cần trên các dãy núi cố định, những nơi có linh mạch gì cả, người tộc Minh sinh sống trong các tầng mây hư không, tầng mây hư không lại lưu chảy dựa theo dòng chảy hư không loạn lưu.
Cho nên, người của tộc Minh có thể đứng ra chỉ đường là điều tốt nhất.
Khí tức của Tô minh đã bảo phủ lấy cô ta, hơn nữa, Tô Minh dùng hỗn độn chân khí để cưỡng ép phong tỏa trấn áp đan điền của Tiểu Mạt, sau đó ngoại trừ Tô Minh đích thân giải trừ, bằng không Tiểu Mạt muốn tự sát cũng chỉ là người mê nói sảng. Ngoài ra, cũng không còn thực lực nữa, đan điền bị phong tỏa trấn áp thì cô ta chỉ như một người bình thường.
"Vũ Vân, Ly Nhi, hai người trông chừng Tiểu Mạt cho tốt nhé", Tô Minh nói.
Phong Vũ Vân là Tô Ly gật đầu.
Cùng lúc đó.
Xuy!
Tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc hung hăng run lên.
Rồi hạ xuống đất.
Lúc hạ xuống, cung điện dù vẫn còn cách tàu con thoi chiến đấu, sát khí bên ngoài nhàn nhạt đã có chút thẩm thấu vào trong rồi, băng lạnh, tà ác, khiến người ta nghẹt thở, giống như quỷ khóc sói gào, hơn nữa còn ẩn chứa lực ăn mòn đáng sợ.
Có điều, việc này không làm khó được Phong Vũ Vân, thân là công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc, suy cho cùng vẫn có giá trị bản thân rất lớn, tâm thần khẽ động đã tế luyện ra một bộ nghê thường cấp bậc hỗn độn chí bảo, mặc ở bên ngoài.
Nghê thường lấp thánh, không những giúp Phong Vũ Vân ngăn cản được sát khí, mà Tiểu Mạt và Tô Ly bên cạnh cũng không bị sát khí ảnh hưởng.
Ngay sau đó, Tô Minh dẫn theo Phong Vũ Vân, Tô Ly, Tiểu Mạt đi ra khỏi tàu chiến con thoi.
Vừa ra ngoài, sát khi nồng đậm hơn phả vào mặt, gần như hóa lỏng. Cảm giác đó quả thực giống như một dòng thủy triều a-xít có tính ăn mòn gấp hàng trăm hàng ngàn vạn lần dội tới vậy.
Quá đáng sợ.
Tô Minh không chút dao động thần sắc, ung dung chống đỡ, ba người Phong Vũ Vân dựa vào chiếc áo nghê thường đỉnh cấp hỗn độn chí bảo cũng có thể chống đỡ, thoáng có chút tiêu hao tinh thần mà thôi.
Trước mắt, cuồng phong bạo toàn.
Tầng này rất hoang dã. Chỉ gió thôi đã mang lại cảm giác như cơn lốc siêu cấp rồi.
Cát bụi huyết sắc bao phủ vòm trời.
Huyết sắc ngợp trời.
Vừa hoang vu vừa sát khí ngợp trời.
Không nhìn thấy được mặt trời, cũng không nhìn thấy ánh trăng, mơ hồ chỉ có thể nhìn được mấy vì sao, coi như đốt đèn.
Bầu tời màu đỏ đen.
Cực kỳ áp lực.
"Cậu Tô, nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt", ngay sau đó, phía trước tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất thần quốc có một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện. Là một người trung niên, người trung niên để râu mép, dáng người mảnh nhỏ, sắc mặt nhợt nhạt, răng cũng rất trắng, rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là người trung niên này là Đại Đế thượng vị ba chuyển.
Điều càng dọa người hơn là Tô Minh mơ hồ còn có thể cảm nhận được, bên cạnh người đàn ông trung niên này cơ hồ như còn có hai bóng hình đang đan xen vào nhau, bản thân Tô Minh cũng không thể nhìn quá rõ.
"Lão phu là tộc trưởng đương nhiệm của tộc Minh, Minh Đạn", người đàn ông trung niên nói, thanh âm càng nói càng bình tĩnh tối tăm.
Ngay sau đó
"Lão phu là Thái Thượng trưởng lão của tộc Minh, Minh Nhạc".
"Lão phu là Thái Thượng trưởng lão của tộc Minh, Minh Diễn".
Chương 809: Quy luật không gian Thất Đoạn!
Minh Đạn là Đại Đế thượng vị ba chuyển, còn bốn vị Thái Thượng trưởng lão này đều chỉ là bán bộ Đại Đế thượng vị, chứ không phải là Đại Đế thượng vị chân chính.
Nhưng cho dù như vậy thì đội hình này cũng thực sự quá kinh khủng rồi.
Năm người này, bất kể một ai đều có thể càn quét cả nhà họ Nguyên, bởi vì cường giả mạnh nhất của nhà họ Nguyên chỉ là Đại Đế trung vị tám chuyển mà thôi.
Hơn nữa, trên tàu chiến con thoi, Phong Vũ Vân, Tô Ly đều có trực giác mãnh liệt rằng lực chiến đấu trên thực tế của năm người này còn mạnh hơn so với cảnh giới rất nhiều.
"Hừ", Tiểu Mạt cười khẩy một tiếng, cô ta muốn nhìn xem Tô Minh sẽ chết thế nào?!
"Năm vị đều đứng trên những vị trí trận nhãn chính, đúng là thận trọng thật", Tô Minh lên tiếng, trực tiếp điểm danh vị trí mà năm người Minh Đạn đang đứng.
Đại trận đương nhiên cần có trận nhãn.
Trận nhãn cũng phân làm trận nhãn chính và trận nhãn phụ.
Thông thường, một đại trận chỉ có một trận nhãn chính, nhưng Vu Diệt Đại Trận này ước chừng lại có đến tận năm trận nhãn!
Lấy cả tầng Huyền Vu làm cơ sở trận, lấy sát khí điên cuồng ngợp trời làm trận cốt, lấy năm vị cường giả đáng kiêng dè làm trận nhãn chính.
Dữ dằn!
Tương đối dữ dằn!
"Đã nhìn ra được rồi sao?", Minh Đạn nhìn sâu vào Tô Minh một cái, trong lòng có chút kinh ngạc, Tô Minh dường như biết hơi nhiều.
Nhưng, không quan trọng, điều quan trọng là Tô Minh đã đến.
Chỉ cần đến là đủ rồi.
Đúng lúc này Minh Đạn đột nhiên nâng tay lên, thực hiện một động tác vẫy tay.
Lập tức.
"Xuy!"
Một thanh kiếm từ phía cuối vòm trời đột nhiên lao đến, kiếm có màu đỏ tía, sáng quắc dập dờn, hào quang vạn trượng, gần như chiếu sáng cả tầng Huyền Vu.
Thanh kiếm lao đến trực tiếp cắm vào vị trí giữa Tô Minh và Minh Đạn.
Vừa cắm xuống mặt đất đã có thể nhìn thấy rõ ràng, trên kiếm có những văn tự sáng trưng, đang điên cuồng cuộn trào mãnh liệt từ trong kiếm tuôn trào ra, nháy mắt đã tuôn ra hàng ngàn vạn đến hàng triệu chữ.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt những văn tự lấp lánh quỷ dị đó đã tràn ngập khắp nơi tầng Huyền Vu.
"Hình chiếu binh khí Vĩnh Hằng!", Tô Minh vẫn không hiểu thanh kiếm này là gì? Thiên Nữ liền lên tiếng, sâu thẳm nói ra.
"Cái gì?", ánh mắt Tô Minh khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó.
"Anh Tô, trận chiến hôm nay phải tự dựa vào chính anh rồi, bao gồm cả trận chiến Thái Nhất thần quốc cũng phải tự dựa vào chính anh", Thiên Nữ Tạo Hóa không kinh ngạc, nhưng trong giọng nói ít nhiều cũng có chút lo lắng cho Tô Minh.
Tô Minh không hiểu lắm.
Không có bất cứ do dự nào.
Cho dù, không có Thiên Nữ chống lưng Tô Minh cũng không có gì phải sợ hãi!
"Ha ha vậy sao?", Nhiếp Thanh Cầm cười khẩy một tiếng: "Minh Đạn tộc trưởng, có thể bắt đầu chưa? Bổn hậu không chờ được xem kịch hay nữa rồi!"
"Đương nhiên", Minh Đạm cười tàn nhẫn, đột nhiên quát lên: "Khởi động Vu Diệt Đại Trận!"
Vừa dứt lời.
Năm người tộc Minh bao gồm cả Minh Đạn trong đó bỗng nhiên cùng lúc giơ tay lên, điểm xuống dưới mặt đất.
Năm chùm tia sáng từ đầu ngón tay của năm người Minh Đạn dập dờn phóng ra, xuyên qua mặt đất.
Thiên địa ầm ầm chấn động.
Điên cuồng rung chuyển.
Lắc lư.
Gần như sắp nổ tung.
Giống như sâu phía dưới lòng đất có một con cự ma vô thượng thức tỉnh vậy!
Khí tức tà ác và tàn bạo nồng đậm dày đặc đến cực điểm.
Tô Minh rõ ràng cảm thấy có vô số cỗ khí tức tấn công hủy diệt khóa chặt lấy mình, nhất là cỗ khí tức từ sâu dưới lòng đất khóa chặt lấy anh kia, rất mạnh.
Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, nhưng không hề sợ hãi.
"Chết đi", chớp mắt, Minh Đạn nghiến răng quát lên.
Lập tức.
Bốn phương tám hướng trên trời dưới đất từng đoàn cầu lửa màu đỏ đen kéo tới.
Từng quả cầu lửa đều nhúc nhích, linh động, mỗi quả cầu lửa đều hiện ra hình dáng bộ xương khô ma quỷ.
Mỗi quả cầu lửa đều mang theo lửa cháy ngợp trời và lực ăn mòn.
Cầu lửa ngợp trời ngợp đất, quá nhiều rồi, hàng triệu? Hàng trăm triệu? Hàng trăm tỷ? Tóm lại là căn bản không đếm hết được.
"Mặc dù mỗi quả cầu lửa chỉ có lực tấn công tương đương với Đại Đế trung vị năm sáu tầng, nhưng vô số cầu lửa cùng lúc thì sao?", Minh Đạn cười tàn nhẫn, ông ta không tin Tô Minh có thể chống cự được!
Huống chi, đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên của Vu Diệt Đại Trận mà thôi, không phải sao?
Cho dù Tô Minh có ngăn cản được thì tiếp theo vẫn còn thứ để chơi.
Thế nhưng.
Đúng lúc này, Tô Minh tựa như không cảm nhận thấy, không nhìn thấy hàng tỷ quả cầu lửa kia đang hướng về phía anh vậy.
Phảng phất không cảm nhận được mùi vị hủy diệt lẫn chết chóc mà một mình anh bị cả thế giới nhắm vào.
Thậm chí Tô Minh còn mỉm cười.
"Cộc cộc", Tô Minh cất bước đi tới, đi về phía Minh Đạn, căn bản không có ý định ngăn chặn hàng tỷ quả cầu lửa đang kéo đến kia!
Anh không thèm đếm xỉa tới.
"Minh Đạn tộc trưởng, mời chết", Tô Minh mở miệng nói, anh nhìn chằm chằm vào Minh Đạn, tiếp tục đi tới, chỉ cần Minh Đạn chết, Vu Diệt Đại Trận cũng chẳng là gì nữa, không phải sao?
...
Thất Đoạn?
Đúng rồi!
Đây chính là quy luật không gian Thất Đoạn! Minh Đạn hít ngược một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu tê rần như sắp bị xé toạc ra!
Trước mắt, đạo không gian có thể thoải mái dừng hình cầu lửa tấn công ngợp trời của Vu Diệt Đại Trận chẳng phải chính là quy luật thần thông cần có ít nhất quy luật không gian Thất Đoạn mới có thể thi triển ra được sao?
"Thất Đoạn, Thất Đoạn, Thất Đoạn, sao có thể?", sau khi Minh Đạn phản ứng lại, quả thực có cảm giác sợ hãi đến mức như tim phổi lẫn cốt tủy đều bị nghiền nát đến cùng cực...
Trong cả nền văn minh Xương, có mấy người có thể nắm vững được quy luật cấp bậc Thất Đoạn chứ? Huống chi còn là một trong Tứ đại quy luật thần bí nhất trong quy luật tự nhiên, quy luật không gian?
Rõ ràng, mấy ngày trước, Tô Minh trong trận chiến sống chết với người nhà họ Nguyên chỉ nắm trong tay quy luật không gian Lục Đoạn.
Mới có mấy ngày chứ?
Tính đi tính lại cũng chỉ bốn năm ngày mà thôi!
Chương 810: Tô Minh chìm vào ảo cảnh
Lục Đoạn biến thành Thất Đoạn?
Minh Đạn đột nhiên cảm thấy những lý giải về võ đạo và quy luật hàng triệu năm của bản thân nháy mắt sụp đổ.
Võ đạo quan được thành lập hàng triệu năm cũng sụp đổ thành hư vô như tuyết lở.
Phía cuối vòm trời, Nhiếp Thanh Cầm vốn đang ngồi lười nhác trên ngai vàng hoa lệ trong không gian kính bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp sâu xa phảng phất như có thể xuyên qua hàng tỷ hư không mà trực tiếp rơi xuống người Tô Minh.
Nhiếp Thanh Cầm cũng bị chấn động rồi.
Nói thực, Nhiếp Thanh Cầm đã rất lâu rất lâu không dao động cảm xúc lớn như vậy, vậy mà lại chấn động vì Tô Minh đến mấy lần liền.
"Rốt cuộc cậu ta làm thế nào mà làm được vậy?", sự coi trọng của Nhiếp Thanh Cầm dành cho Tô Minh lại tăng thêm mấy cấp bậc nữa.
Mà giờ phút này Tô Minh đã đến trước mặt Minh Đạn rồi.
"Vu thần ảo cảnh Vu Diệt Đại Trận!", Minh Đạn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, quát lớn một tiếng.
Mặc dù bất ngờ vì việc Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian Thất Đoạn đã mang lại cho ông ta biến cố và sự kinh hãi sâu đậm trong lòng, nhưng Minh Đạn vẫn còn một trăm phần trăm ý chí và sức mạnh muốn giết chết Tô Minh.
Cho dù Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian Thất Đoạn cũng không có bất cứ thay đổi về kết quả nào cả.
Vì để giết chết Tô Minh, tộc Minh đã chuẩn bị không chỉ là đầy đủ bình thường nữa rồi.
Cùng với tiếng quát lớn của Minh Đạn, có thể rõ ràng nhìn thấy Minh Đạn giơ tay lên thủ thế vòng vèo quỷ dị, kèm theo còn có dao động khí lưu mê hoặc màu đen quỷ dị trên đầu ngón tay ông ta.
Cũng giống như Minh Đạn, bốn vị Thái Thượng trưởng lão còn lại cũng làm giống như vậy.
Sau đó.
Tầng Huyền Vu vốn đang rít gào, sụp đổ, thiêu đốt, ăn mòn lập tức trở nên yên lặng.
Nháy mắt im lặng.
Giống như gặp quỷ vậy.
So với trở mặt còn nhanh hơn trở mặt.
Hơn nữa, giờ phút này, trong ánh mắt của Tô Minh, năm người Minh Đạn trước mặt đã biến mất không thấy dấu vết đâu.
Trước mặt anh là mặt trời ấm áp, là hoa cỏ xanh mướt hương thơm ngào ngạt, là hồ nước xanh biếc, là linh dương đang chạy nhảy, là nụ cười ấm áp của mẹ, là cái miệng làm nũng của em gái Tô Ly, tất cả đều đẹp đẽ yên bình.
Hơn nữa còn đặc biệt chân thật.
Cảm giác đó giống như người lạ lạc vào nơi kỳ ảo, thậm chí anh giơ tay lên chạm nhẹ vào cảnh tượng trước mặt cũng có thể cảm nhận được gió và không khí tràn ngập mùi hoa cỏ.
Như mộng như ảo.
Trên mặt Tô Minh hiện lên một nụ cười, nụ cười vừa hiểu rõ vừa say mê.
"Đáng chết! Tô Minh chìm vào ảo ảnh rồi!", trên chiến thuyền con thoi, Phong Vũ Vân thất kinh, thầm chửi một tiếng, tiếp theo đó liền lớn giọng gào lên: "Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, tỉnh lại đi!"
"Không dễ dàng thức tỉnh vậy đâu, đây là ảo cảnh do Vu Diệt Đại Trận tạo nên, cho dù có thả vào ngoại thành trong nền văn minh cấp hai cũng thuộc loại vô cùng đỉnh cấp. Cho dù có người con gái thần hồn huyền bí trong thần hồn thức hải của Tô Minh thì lúc này muốn đánh thức tên tạp chủng này cũng chỉ là chuyện viển vông", Minh Đạn nhe răng trợn mắt, cười đắc ý nói.
Cùng lúc đó.
Người ngoài có thể nhìn ra, đột nhiên có một thanh kiếm xanh biếc lập tức từ địa mạch dưới đất xuất hiện trước người Tô Minh.
Kiếm rất nhỏ.
Lại có tải trọng lên đến hàng tỷ sắc bén, chịu tải cho cả lực lượng chư mạch của tầng Huyền Vu.
Lặng yên không một tiếng động, kiếm động!
Vừa động đậy đã là tốc độ cực hạn, chính là tốc độ còn nhanh hơn cả thuấn di.
Kiếm này chỉ khóa chặt cả người Tô Minh chứ không phải nhắm vào những điểm trí mạng trên người anh như yết hầu, đầu, tim, bởi vì Minh Đạn hiểu rõ, Tô Minh gần như bất tử bất diệt... cho dù bị nghiền nát tim phổi và lục phủ ngũ tạng thì vẫn có thể hồi phục trong nháy mắt.
Muốn giết chết Tô Minh không dễ dàng như vậy.
Trước đây, ông ta đã từng bàn luận kế sách lâu dài với Nhiếp Thanh Cầm, bàn luận xem làm thế nào mới có thể hoàn toàn giết chết Tô Minh.
Kết quả thảo luận cuối cùng rất đơn giản - đó là nháy mắt hủy diệt toàn bộ huyết nhục, xương tủy, cốt cách toàn thân Tô Minh, ngay đến một tế bào một giọt máu cũng không để lại, như vậy thì anh làm thế nào mà chết rồi còn sống lại được?
Bất luận chết rồi sống lại kiểu gì cũng không thể hư không tạo nên, đều phải cần một vài vật dẫn.
Mà thanh kiếm nhỏ xíu này lại có thực lực hủy diệt Tô Minh thành hư vô trong nháy mắt, bởi vì thanh kiếm này chính là kiếm hồn Huyền Vu!
Không biết bao nhiêu tỷ năm trước, tộc Huyền Vu đã tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên võ đạo mới có thể luyện chế được một thanh kiếm hồn này.
Cái gọi là kiếm hồn chính là do kiếm ý sau khi đạt đến một cấp độ chí cao diễn hóa tạo thành.
Kiếm hồn cực mạnh, đặc biệt là về mặt tấn công, có thể nói là mạnh đến cực điểm.
Kiếm hồn Huyền Vu cũng chính do quá mạnh nên cho dù sau này tộc Minh có được nhưng những năm nay đều không thể dùng...
Dùng một lần cái giá quá lớn. Dùng một lần ước chừng sẽ phải tế ra sát khí nhiều như biển lớn.
Sát khí vô biên còn sót lại ở cả tầng Huyền Vu ước chừng có thể hỗ trợ cho kiếm hồn xuất kiếm ba lần nhiều nhất là năm lần mà thôi, nhiều hơn nữa thì tầng Huyền Vu sẽ trực tiếp nổ tung!
Kiếm hồn Huyền Vu này cũng là một trong những con át chủ bài lớn nhất của tộc Minh, duy nhất chỉ có tộc trưởng tộc Minh mới có tư cách để nắm giữ.
Vì giết chết Tô Minh, tộc Minh lại quả quyết ngả bài, không còn giữ lại bất cứ thứ gì.
"Kiếm hồn Huyền Vu?", trong không gian kính, mắt Nhiếp Thanh Cầm sáng lên, tộc Minh dường như không đơn giản! Con bài chưa lật như vậy không chừng thật sự có thể giết chết Tô Minh!
Nhiếp Thanh Cầm muốn nhìn thấy cả tộc Minh và Tô Minh hai bên cùng thiệt hại.
Nhưng nếu tộc Minh thật sự có thể giết được Tô Minh thì chẳng phải những chí bảo trong tay Tô Minh đều sẽ rơi vào tay người tộc Minh sao?
"Đáng chết", tâm trạng của Nhiếp Thanh Cầm có chút không tốt lắm, dựa theo những gì bà ta hiểu biết về kiếm hồn Huyền Vu thì Tô Minh rất có khả năng sẽ bị giết trong giây lát, nhất là giờ phút này, Tô Minh còn đang đắm chìm trong ảo cảnh!
Đến rồi.
Lúc Nhiếp Thanh Cầm thầm chửi mắng, kiếm hồn Huyền Vu đó đã đến trước mặt Tô Minh, cách Tô Minh chỉ còn khoảng một tấc nữa thôi.
Gần như sát sườn vậy.
"Chết đi", nụ cười của Minh Đạn đã nở tươi ra hết cỡ.
Đến bốn vị Thái Thượng trưởng lão còn lại của tộc Minh cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Thế nhưng.
Vui quá hóa buồn!
Bởi vì, kiếm hồn Huyền Vu đó rõ ràng chỉ còn cách trước người Tô Minh một tấc nữa lại... lại... lại dừng lại.
Đúng.
Lại một lần nữa ngưng trệ mơ hồ kỳ lạ.
Nụ cười của Minh Đạn gần như bị dừng lại trong lúc đang co quắp.
Choáng váng.
"Ảo cảnh không tồi, thật muốn cứ mãi đắm chìm trong ảo cảnh", Tô Minh cười nói.
"Cậu...", Minh Đạn há to miệng ra, lúc này ông ta mới phản ứng lại, Tô... Tô Minh vừa nãy chìm vào trong ảo cảnh là cố ý sao? Trên thực tế, Tô Minh có thể tùy ý thức dậy ư? Thậm chí vẫn còn ý thức tỉnh táo? Biết tất cả sự việc xảy ra bên ngoài?
Việc này... việc này... việc này quá đáng sợ.
Máu tươi của Minh Đạn như bị đóng băng lạnh lẽo!
Nhìn chằm chằm Tô Minh như nhìn thấy quỷ thần!