Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 996: Thất bại

Thời khắc sinh tử, cô ta đã phát huy hết thiên phú đỉnh cao của Hồng Mông Thể, quả thật xứng đáng với danh hiệu yêu nghiệt tuyệt thế, thế mà lại có được chút lĩnh ngộ trong thời khắc quan trọng, quy luật không gian cửu đoạn sơ kỳ nhảy thẳng lên đến cửu đoạn trung kỳ.

Một tiến bộ cực lớn.

Thế nhưng…

Dù như thế.

Cũng vô dụng.

Thần thông không gian được thi triển đến mức mạnh nhất vẫn không thể vượt qua vòng vây Tiên Tắc Trường Hà.

“Phụt phụt phụt…”, Huyền Diễm Thiên Lan phun ra ngụm máu lớn, tuyệt vọng kêu gào: “Không!”

Chưa dứt lời.

“Xì!”

Huyền Diễm Thiên Lan bỗng chốc biến thành vũng máu.

Nhưng.

Ngay khi đối phương hóa thành vũng máu, ánh mắt Tô Minh chợt lóe lên, anh nhìn thấy một thần hồn, đó chính là thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan.

Thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan thế mà lại không bị Tiên Tắc Trường Hà giết thành từng mảnh giống xác thịt.

Tô Minh vừa muốn thi triển “Thái U Nhiếp Hồn” nhưng sau đó anh từ bỏ ý định, hơn nữa sắc mặt Tô Minh cũng trở nên khó coi.

Bởi vì anh thấy rõ thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan chui vào một giọt máu trong Tiên Tắc Trường Hà.

Giọt máu đó rất đặc biệt, mặc dù là màu đỏ nhưng lấp lóe ánh sáng màu tím và màu bạc bao quanh bên ngoài.

Hình như trên giọt máu đó có rất nhiều thứ Tô Minh không rõ và không nhìn thấu.

Tô Minh chắc chắn khi thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan trốn vào giọt máu đó, dù anh có thi triển “Thái U Nhiếp Hồn” cũng vô dụng, không thể phá được giọt máu đó.

Sau đó.

Giọt máu đó xem Tiên Tắc Trường Hà như không khí, bắn ra như một viên đạn, lại giống như một tia lazer màu đỏ dịch chuyển trong chớp nhoáng, bỗng chốc xuyên qua Tiên Tắc Trường Hà rồi biến mất không thấy tăm hơi.

“Chắc giọt máu đó chính là huyết mạch của Hồng Mông Thể!”, Tô Minh lẩm bẩm nhíu mày nói.

Anh đã đánh đến mức sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận thế rồi.

Nhưng vẫn để Huyền Diễm Thiên Lan sống sót rời đi.

Tô Minh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Thể cấm kỵ là thể chất cấm kỵ, quả nhiên có điểm phi thường!”, Tô Minh lẩm bẩm, mặc dù hơi khó chịu nhưng sau khi bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc, anh nghĩ cũng không phải là hậu quả do mình sơ suất gây ra, thế nên cũng không quá đáng tiếc.

Còn chưa thể diệt cỏ tận gốc, sau này sẽ có rắc rối hay không?

Điều này là chắc chắn, Huyền Diễm Thiên Lan chắc chắn sẽ quay lại tìm mình trả thù vào thời điểm nào đó trong tương lai.

Chỉ là…

Tô Minh khinh bỉ cười.

Ngay cả hôm nay Huyền Diễm Thiên Lan cô cũng không phải là đối thủ của tôi!

Huống gì sau này?

Cô có thể tiến bộ thì Tô Minh tôi cũng có thể, hơn nữa mức độ tăng cấp bậc còn lớn hơn cô rất nhiều nữa.

Một Hồng Mông Thể mà thôi, có mạnh thế nào thì có thể mạnh hơn bảo tàng huyết mạch sao?

“Hơn nữa cô ta có thể hồi phục được vết thương hôm nay không?’, Tô Minh cười, tâm trạng lại tốt hơn, suy nghĩ hơi chuyển động, chiếc nhẫn không gian bay đến trong tay mình, đó là nhẫn không gian của Huyền Diễm Thiên Lan.

Cuối cùng cũng chỉ có thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan có thể chạy thoát, để lại chiếc nhẫn không gian cùng xác thịt đã hóa thành vũng máu của cô ta trong Tiên Tắc Trường Hà, dĩ nhiên nó sẽ thuộc về anh.

Tô Minh không cần kiểm tra nhẫn không gian của cô ta cũng biết trong đó chắc chắn có bất ngờ lớn.

Ngoài ra còn có một cây trâm cài tóc lơ lửng giữa không trung. Tô Minh tùy ý vung tay, chiếc trâm rơi vào trong tay anh.

Trâm cài là tổ khí đỉnh phong.

Cũng là của mình rồi.

Đồ tốt!

Sau khi luyện hóa để bia Huyền Diệu hấp thụ, bia Huyền Diệu cũng có thể từ tổ khí hậu kỳ đạt đến tổ khí đỉnh phong nhỉ?

Cùng lúc đó.

Cách đó khá xa, hàng ngàn thiên tài có bị thương nặng, có người cực kỳ thê thảm như bị đông cứng.

Không thể chấp nhận được.

Huyền Diễm Thiên Lan trong truyền thuyết.

Là một Huyền Diễm Thiên Lan được công nhận một tỷ năm mới có một.

Huyền Diễm Thiên Lan cấp bậc bán bộ Tiên Đế.

Cứ thế mà bại trận?

Suýt nữa mất mạng trong tay Tô Minh?

Dù là nằm mơ gặp ác mộng cũng chưa từng có tình huống này.

“Rất thất vọng nhỉ?”, Tô Minh bỗng nhìn Hình Tề…

Anh chỉ liếc mắt một cái, Hình Tề lại quỳ xuống đất lần nữa.

Anh ta đã khiếp sợ thần hồn điên đảo.

Vừa định lên tiếng xin tha gì đó…

“Xì!”

Tô Minh giơ tay lên vung ra một đường kiếm quang.

Rõ ràng Hình Tề có thể nhìn thấy và cảm nhận được kiếm quang đó, hình ảnh kiếm mang không ngừng lao đến gần, liên tục phóng to trong tròng mắt nhưng anh ta không thể nhúc nhích, cũng không có cả cơ hội phản kháng.

Chỉ còn lại vẻ sợ hãi, hốt hoảng, hối hận và không cam lòng đến cực điểm…

Sau đó.

Phụt!

Kiếm mang đâm xuyên vào mi tâm Hình Tề.

Hình Tề trợn to mắt rồi ngã xuống đất. Anh ta đã chết, thần hồn và xác thịt cùng chết.

Tiếp đó.

Tô Minh sải bước đi đến chỗ Huyền Sơ Tình, Hữu Cầm Bảo Bảo, Mộng Li Khinh Đàn.

“Các cô đừng đi xuống nữa, nền văn minh chết Hoang Diệm này hơi đặc biệt”, Tô Minh chỉ vào nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới mà nói.

Nói thật.

Anh thế mà lại không thể nhìn thấu được nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới.

Dù sao thì cũng từng là nền văn minh cấp ba.

Với thực lực của ba người Huyền Sơ Tình thì nếu xuống bên dưới sẽ rất nguy hiểm, đi theo cạnh mình, mình có thể đảm bảo được an toàn cho ba người không?

Tô Minh cũng không dám nói.

Nói rồi Tô Minh bỗng túm lấy tay của Mộng Li Khinh Đàn.

Mộng Li Khinh Đàn vô thức muốn vùng ra, mặt đỏ bừng, nhưng sau đó không giãy giụa nữa vì cô ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy vào cơ thể, vết thương nhanh chóng hồi phục.

Ngay sau đó Tô Minh cứ thế chữa trị vết thương cho Hữu Cầm Bảo Bảo và Huyền Sơ Tình.

Mặc dù trước đó là anh bảo vệ ba người phụ nữ, nhưng dù sao Huyền Diễm Thiên Lan quá mạnh, nhất là uy lực của Hồng Mông Thể và trâm cài đó, Tô Minh cũng không bảo vệ được chu toàn, có thể không khiến ba người phụ nữ bị thương nặng đã là tốt lắm rồi.

Không lâu sau, vết thương của ba người đã hoàn toàn hồi phục.

“Tô Minh, cẩn thận…”, Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng nói.

Văn minh chết Hoang Diệm là do cô ta tìm được nên cô ta hiểu rõ nó hơn.

“Yên tâm!”, Tô Minh gật đầu.

Ngay sau đó.

Tô Minh bỗng biến mất.

Nhìn kỹ lại thì anh đã đến tầng hư không đoạn của nền văn minh chết Hoang Diệm rồi, tầng hư không đoạn này có thể rất đáng sợ với người khác nhưng với Tô Minh thì chẳng là gì cả.

Anh bước ra, thi triển quy luật không gian, dễ dàng xuyên qua tầng hư không đoạn.

Phía trên, hàng ngàn thiên tài đó đều trở về sân thượng hư không đổ nát.

Nhìn xuống bên dưới.
Chương 997: Một cái bẫy?

Ánh mắt sáng quắc có chút hâm mộ, kiêng kỵ, do dự, nhưng lại chẳng có ai đi xuống. Đơn giản vì trước đó, bọn họ đã bị thương nặng do khí tức tiết ra trong trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Diễm Thiên Lan. Đã thế, họ cũng không phải ba cô gái Huyền Sơ Tình được Tô Minh trị thương. Dù họ có một số đan dược, công pháp trị thương, nhưng cũng cần thời gian để khôi phục. Trong tình huống ấy mà còn định đi xuống? Vậy chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Càng đừng nói đến chuyện Tô Minh đã đi xuống, đám người họ xuống để tranh giành với anh chắc? Đây chẳng phải là tìm chết thì là gì?

Đương nhiên, dù không dám đi xuống, nhưng vẫn ghen tỵ, khó chịu, không cam.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn không chớp mắt vào Tô Minh giờ đã vượt qua khe hở đứt gãy địa tầng hư không, tiến vào nền văn minh Hoang Diệm.

Đúng là có thể thấy, vì dù là đứt gãy địa tầng hư không, nhưng cũng là nửa trong suốt, không chắn tầm mắt, mà thị lực của đám yêu nghiệt kia còn khá kinh người.

Giờ phút này, Tô Minh vừa mới hạ xuống đất. Nói là hạ xuống đất, nhưng thực tế lại là đứng trên biển dung nham.

Toàn bộ bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm đều chỉ có một màu vàng kim, màu của dung nham nóng chảy uốn lượn, cuộn trào... nhìn không tới cuối.

Hơn nữa, mỗi một cơn sóng dung nham trong biển dung nham kia đều sóng xô đập sóng trước, bất cứ cơn sóng nào cũng cao hơn cả cây số, thậm chí là chục ngàn mét. Hiệu quả do thị giác mang lại quả thật hết sức chấn động, dù là một người chín chắn như Tô Minh cũng không nhịn được rung động.

"Nhiệt độ này hơi cao thì phải!", Tô Minh lẩm bẩm, vô cùng may mắn khi đã khuyên ba người Huyền Sơ Tình không xuống, không thì sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Nhiệt độ trên bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm vào khoảng 100 ngàn độ, một con số khiến người ta ớn lạnh.

Phải biết rằng, dù là Thái U Hỏa thì nhiệt độ nóng nhất cũng chỉ hơn 100 ngàn độ.

Kiếm tâm và kho tàng huyết mạch của Tô Minh đều được anh sử dụng tới cùng cực mới miễn cưỡng ngăn cản được từng luồng hỏa độc, hỏa mang, hỏa vận điên cuồng ập tới kia.

Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng ngẩng phắt đầu nhìn lên trên.

Chỉ thấy, trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia, lại... lại... lại xông ra khoảng hơn triệu loại trận pháp!

Hơn nữa, chúng đều là những trận pháp bao phủ, tập trung, giam cầm chưa từng thấy và không tài nào tưởng tượng nổi.

Một luồng khí tức giam cầm tiên tắc chợt ùa ra từ trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia.

Ánh mắt Tô Minh giật mạnh.

"Đây là một cái bẫy?", Tô Minh đặt tay lên ngực tự hỏi.

Anh vừa bước vào, khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia đã vậy? Toàn bộ nền văn minh chết Hoang Diệm như bị khóa cứng? Thành một cái lồng giam?

Nếu nói không phải là cố ý thì đến quỷ cũng không tin!

"Lẽ nào, Mộng Li Khinh Đàn cố ý làm thế?", Tô Minh lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu, không đúng, chắc hẳn Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết. Anh có thể khẳng định điều ấy, với cường độ thần hồn của anh, hễ cô ta có suy nghĩ xấu xa gì thì anh đều có thể biết hết. Nói cách khác, Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết sự biến đổi bất ngờ ở nền văn minh chết Hoang Diệm.

Trên không, trong khe không gian, mọi người đều ồn ào nhốn nháo.

"Trời má ơi!"

"Chuyện gì vậy?"

"Hàng triệu loại trận pháp giam giữ cùng tập hợp?"

"Pháp tắc bao vây kia đáng... đáng sợ ghê!"

"Nền văn minh chết Hoang Diệm bị... bị khóa cứng?"

Nhiều yêu nghiệt đồng loạt giật mình hét lên, vừa may mắn, chấn động, hoảng sợ.

Đương nhiên, đa số vẫn là đang mừng thầm trong lòng.

Tô Minh chết chắc rồi!

Không phải sao?

Mà ban nãy, những ai không dám hay không thể đi xuống thì giờ cũng cảm thấy may mắn vì nhặt được một mạng.

"Có yêu nghiệt đến mấy thì đã chết cũng chẳng còn lại gì", có người lẩm bẩm một câu, đây cũng là lý do tại sao đa số những thiên tài có mặt ở đây đều vui mừng ra mặt, có Tô Minh thì bọn họ giống như một đám rác rưởi.

Thế nên, dù Tô Minh chẳng có thù oán gì với họ, sâu trong lòng họ, vẫn hy vọng Tô Minh chết!

Khà khà... Ai ngờ, ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện ấy.

"Cô Bảy, Tô Minh có thể phá hủy những trận pháp và pháp tắc giam giữ trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia không?", Huyền Sơ Tình cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.

"Khó", Huyền Tinh Bình lắc đầu: "Có thể thấy, đây là một cái bẫy! Dù Tô Minh có được tư chất và thực lực đỉnh cấp, phá hủy được một số trận pháp và pháp tắc giam giữ thì cũng phải có thời gian, vì số lượng quá lớn. Thế nhưng, nền văn minh chết Hoang Diệm sẽ cho Tô Minh nhiều thời gian như vậy sao?"

Có lẽ là vì chứng minh cách nói của Huyền Tinh Bình.

Đúng lúc này, có thể thấy được biển dung nham mà Tô Minh đang đứng bỗng dưng quay cuồng!

Vốn đã như những cơn sóng thần, ai ngờ, đó còn không phải là hết, lúc này cuộn trào mới là món chính, trông cực kỳ khủng bố. Vô số vòng xoáy dung nham chợt xuất hiện, quay cuồng giống như những cái hố đen màu vàng kim.

Vả lại, còn có những hình thù hình núi, móng tay của quái vật khổng lồ... do dung nham biến thành đều to lớn một cách khó tin, mênh mông vô bờ, xông thẳng về phía Tô Minh.

Rào, rào, rào, rào...

Nhìn từ trên không, cả nền văn minh chết Hoang Diệm như một bình thủy tinh hình tròn, bên trong chứa đầy chất lỏng màu vàng kim, lúc này, nó đang điên cuồng lắc lư.

Còn Tô Minh lại là một con kiến bị nhốt trong cái bình ấy.

Trông rất đáng sợ.

Mà khí tức hỏa vận tản ra từ trong nền văn minh chết Hoang Diệm cũng khiến mấy ngàn yêu nghiệt trên không sợ tới mức máu như chảy ngược!

Cùng lúc đó.
Chương 998: Lập luận của Tô Minh

Bên trong nền văn minh chết Hoang Diệm chợt vang lên một giọng nói già nua đầy phấn khích: "Chàng trai, chào mừng cậu tiến vào thế giới của lão tổ. Tôi đã chờ 3,2 tỷ năm, cứ cách vài triệu năm, tôi bèn mở ra nền văn minh chết Hoang Diệm một lần, thu hút các thiên tài xung quanh đến. Bọn họ đều là đồ ăn của tôi, thật sự rất thơm ngon! Lần này khá đặc biệt, lão tổ chỉ chờ được một người là cậu, song, lại là lần mà tôi hài lòng nhất trong 3,2 tỷ năm qua. Một mình cậu có thể cân cả chục triệu yêu nghiệt! Tôi đã ngửi được mùi hương toát ra trên máu thịt, huyết mạch của cậu, rất thơm, chẹp chẹp..."

Giọng nói kia rõ ràng chính là tiếng của cả nền văn minh chết Hoang Diệm.

"Ý chí văn minh của nền văn minh cấp 3...", Huyền Tinh Bình trợn to mắt, không khỏi cười khổ: "Cái này... cái này..."

Thật sự là không tài nào tưởng tượng nổi.

Ý chí văn minh của nền văn minh cấp 3 mạnh cỡ nào? Huyền Tinh Bình cũng không biết, vì bà ta không có tư cách để tìm hiểu, chỉ biết là cực kỳ mạnh, mạnh không địch thủ, dù là Tô Minh hay Huyền Diễm Thiên Lan đều bị bỏ xa chín con phố.

"Ha ha ha, đáng đời!", bấy giờ, mấy ngàn yêu nghiệt xung quanh đều không chút e dè phấn khích hoan hô. Khi ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm lên tiếng, họ biết, Tô Minh chết chắc rồi, nếu đã thế thì còn sợ gì nữa?

"Này thì đắc ý hả? Ha ha, kiêu ngạo như vậy thì bị giết cũng bình thường thôi!"

"Chết cháy cũng coi như là may cho cậu ta lắm rồi".

"Chậc chậc, ngông cuồng tiếp coi nào!"

...

Từng giọng nói chế giễu liên tục vang lên, nhiều người vui vẻ đến mức hai mắt sáng lấp lánh, lạc cả giọng.

Bên trong nền văn minh chết Hoang Diệm, Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng cũng hết sức cẩn thận vì giờ đã ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Tuy tạm thời ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm kia còn chưa xuất hiện, song, Tô Minh cũng đoán được thực lực của đối phương cực kỳ mạnh, mạnh đến khủng bố!

Chí ít, giờ anh vẫn xa xa không phải là đối thủ của đối phương. Có điều, đây cũng không có nghĩa là anh sẽ chịu chết. Càng vào những lúc nguy hiểm như này, đầu óc Tô Minh càng trở nên tỉnh táo.

Cùng lúc đó...

"Ầm, ầm, ầm...", dung nham nóng chảy màu vàng kim ẩn chứa sức mạnh khủng bố cùng hỏa độc, sức nóng rợp trời đầy khí tức hủy diệt khiến người ta không thở nổi điên cuồng đổ ập về phía Tô Minh. Dưới sự điều khiển của ý chí văn minh nền văn minh chết Hoang Diệm, dòng dung nham ấy cũng không phải là ập tới một cách lộn xộn, mà lại như một đội quân công thành, đoàn kết, trùng trùng điệp điệp, bao vây, phân phối, linh động, đánh lén một cách chặt chẽ...

Xung quanh Tô Minh được bao phủ bởi một tầng phòng ngự khổng lồ hình thành từ thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng ở lớp ngoài cùng! Rồi tới bia Huyền Diệu với sức phòng ngự đã thăng cấp trở thành tổ khí đỉnh phong. Cuối cùng mới tới Tô Minh, hơn nữa, anh cũng không chỉ đứng đó không, mà còn thi triển kiếm tâm đến cùng cực, kiếm ý, kiếm mang vô cùng vô tận bao phủ quanh người, hình thành một lớp phòng ngự thứ ba cực kỳ sắc bén.

Có thể nói Tô Minh được bao phủ bởi ba lớp phòng ngự cực kỳ đáng sợ.

Cũng vì có ba lớp phòng ngự ấy mà lúc này, Tô Minh mới thong dong, bình tĩnh không chút lo lắng hay luống cuống nào, mặc kệ dòng dung nham nóng cháy kia rít gào, điên cuồng ập tới.

"Rào, rào, rào..."

"Đùng, đùng, đùng..."

...

Từng tiếng va chạm khiến lòng người rét run nặng nề vang lên, là tiếng động do dòng chảy dung nham nóng bỏng kia phát ra.

Dòng chảy ấy vẫn điên cuồng, cố gắng ăn mòn, định đục một cái lỗ trên lớp phòng ngự của thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng.

Trên không, trong khe không gian, mấy ngàn yêu nghiệt kia càng trở nên kích động, nhưng cũng vô cùng sốt ruột. Bọn họ muốn thấy cảnh Tô Minh chết ngay lập tức! Ai bảo cậu đi xuống một mình ăn mảnh, cậu không chết thì ai chết? Phải chết cháy một cách thê thảm!

Nhưng, lực phòng ngự của Tô Minh lại rất khủng bố.

Đâu chỉ là khủng bố? Quả thật là rợn người, mấy ngàn yêu nghiệt kia mơ hồ có thể cảm giác được sức mạnh của dòng dung nham màu vàng kim vô cùng vô tận kia, nếu là bọn họ thì khi đối mặt với nó, e rằng vừa bị nó nhào tới đã chết cả trăm ngàn lần rồi ấy chứ!

Đừng nói ngăn cản, phòng ngự, ngay cả liếc nhìn một cái chắc cũng không dám nữa là!

Sao Tô Minh lại có thể thong dong bình tĩnh mà ngăn cản nó vậy?

Song, cũng may khoảng hơn 10 giây sau, lớp phòng ngự ngoài cùng được hình thành từ thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng đã tối đi. Nó gần như đã bị dòng dung nham nóng chảy như nước lũ kia hoàn toàn ăn mòn.

Lớp phòng ngự thứ nhất sắp vỡ, vậy lớp thứ hai, thứ ba sẽ còn xa sao?

Tô Minh chỉ là đang cứng đầu chống cự thôi!

Đúng lúc này, Tô Minh lại chợt mở miệng:

"Ông già kia, tôi nghĩ rằng với thực lực ý chí văn minh cấp 3 của ông, muốn cắn nuốt và giết tôi thì chỉ cần xuất hiện là tôi sẽ chẳng đỡ nổi một chiêu của ông rồi".

"Nhưng ông lại tốn công mất sức chọn cách dùng dòng dung nham ấy tấn công tôi, nên tôi đoán, chắc ông không thể tự mình xuất hiện trước mặt tôi chứ gì?"

"Vậy nếu nghĩ xa hơn một chút thì tôi đoán, ông đang bị nhốt, hoặc bị một cao thủ đỉnh cấp nào đó phong ấn, chỉ hoạt động được trong một phạm vi nhỏ hẹp ở tâm nền văn minh chết Hoang Diệm".

"Vì vậy, ông muốn tấn công tôi thì chỉ có thể dùng dung nham thôi".

...
Chương 999: Sao không đánh tiếp?

Tô Minh không cho đối phương cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Mà ông lại tìm đủ mọi cách, kiên nhẫn đến nỗi cứ cách vài triệu năm lại mở ra nền văn minh chết Hoang Diệm để thu hút một số yêu nghiệt tiến vào khu vực săn bắn của ông, rồi cắn nuốt người ta. Chắc hẳn là vì bản thân ông đã bị thương nặng, cần hấp thu một lượng lớp thể chất đặc biệt và huyết mạch mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn".

Tô Minh vừa nói xong.

"Ha ha ha ha...", giọng nói già nua kia chợt cười to, cả nền văn minh chết Hoang Diệm cũng run lên, tiếng cười đầy căm hận và kinh ngạc, nhưng càng nhiều là niềm khao khát muốn cắn nuốt Tô Minh: "Một thanh niên chưa tới 30 tuổi, không những có tư chất biến thái đến nỗi hơn hẳn những yêu nghiệt mà tôi từng nghe, từng gặp. Mà ngay cả tính cách cũng vô cùng đáng sợ. Cậu đoán đúng rồi đó".

"Nếu tôi đã đoán đúng, vậy chỉ cần tìm được ông, đối mặt với một người bị thương nặng và đang bị nhốt thì tôi muốn giết ông, cũng chẳng phải là chuyện xa vời, đúng không?", Tô Minh lạnh lùng nói.

"Ha ha ha ha ha ha...", giọng nói già nua kia sửng sốt, rồi bật cười ha ha, cười rớt nước mắt: "Chàng trai à, cậu là người gan dạ nhất trong số hơn 10 ngàn yêu nghiệt mà lão tổ tôi đã cắn nuốt đấy. Đúng thế, đúng rồi đó! Ha ha ha ha..."

"Thế ư? Tôi rất lấy làm vinh hạnh đó", Tô Minh cười nói.

"Chàng trai, so với việc đứng đó ba hoa chích chòe với lão tổ tôi, thì hay là cố hưởng thụ chút thời gian được sống ít ỏi còn lại đi!", giọng nói kia khinh bỉ nói. Ông ta vừa dứt lời, rắc, rắc, rắc...

Lớp phòng ngự ngoài cùng do thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng hình thành lập tức vỡ vụn!

Tầng phòng ngự thứ nhất đã biến mất.

"Hay!", trên không, mấy ngàn yêu nghiệt trong khe không gian đều không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, siết chặt nắm tay, hết sức kích động, y như họ mới là người phá hủy tầng phòng ngự thứ nhất của Tô Minh vậy.

Thậm chí, cả đám còn định vỗ tay chúc mừng.

Trái lại, sắc mặt ba cô gái Huyền Sơ Tình đều trắng bệch, lúc này, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như muốn bật khóc, trông đáng thương đến nỗi khiến người ta đau lòng. Đôi mắt xinh đẹp của ba người nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới, chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, chứ chẳng thể làm gì hơn.

"Ha ha ha ha... Chàng trai à, lão tổ đã nói sẽ để cậu hưởng thụ chút thời gian được sống ít ỏi còn lại rồi, thế nào?", giọng nói già nua kia lại vang lên với một giọng điệu đầy chế nhạo và tàn nhẫn.

Cùng lúc đó, Tô Minh lại không nén nổi bật cười: "Ông già kia, ông sống cả mấy tỷ năm, theo lý thì đã là một lão quái vật biến thái, điều gì mà chưa trải qua, chẳng phải sẽ rất bình tĩnh và chín chắn ư? Sao tôi cứ có cảm giác ông chẳng có tý kiên nhẫn nào vậy? Ông kích động và phấn khích thế là vì tầng phòng ngự thứ nhất của tôi đã vỡ vụn ư? Ông nghĩ nhiều quá rồi đó!"

Trong tiếng cười ấy của Tô Minh.

"Vèo!"

Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng lại xuất hiện, bao phủ ở lớp ngoài cùng, hình thành tầng phòng ngự thứ nhất.

Dòng dung nham màu vàng kim khủng bố, cuồn cuộn kia vừa định tấn công tầng phòng ngự thứ hai của Tô Minh là bia Huyền Diệu đã phát hiện phí công một hồi.

"Không thể nào!", giọng nói già nua kia nổi giận, có chút mất bình tĩnh. Ông ta có thể cảm giác được tầng phòng ngự thứ nhất kia của Tô Minh chính là dòng sông được hình thành từ sinh mệnh lực. Lực phòng ngự ấy quả thật rất mạnh, nhưng cũng tiêu hao rất khủng bố, chắc phải mất một lượng lớn sinh mệnh lực mới tạo nên được một lớp phòng ngự. Tô Minh vừa dùng một lần, lẽ nào không phải là nên hao hết toàn bộ sinh mệnh lực gom góp được sao?

Vậy mà còn có thể thi triển lần thứ hai?

"Lão tổ không tin!", giọng nói già nua kia khàn khàn nói, trong cơn giận dữ, dòng dung nham nóng chảy màu vàng kim như biển rộng kia quay cuồng, bắn tung tóe, càng trở nên khủng bố, khí tức hủy diệt và lực phá hoại cũng tăng lên hai ba lần, quả thật là đáng sợ đến rợn người...

"Ông già kia, nếu tôi không cảm giác lộn thì chắc ông đã trả một cái giá lớn mới tạo ra được sức mạnh cỡ đó nhỉ?", Tô Minh khẽ cười, trực tiếp đoán được, có lẽ là một loại như đốt cháy linh hồn. Đương nhiên, với ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm thì thần hồn là vô cùng mạnh mẽ, dù có đốt cháy một chút cũng không đáng kể.

"Rào, rào, rào...", lần này, vì sức mạnh đã tăng lên gấp mấy lần nên lớp phòng ngự do thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng hình thành đã bị ăn mòn một cách kinh khủng, chỉ ngăn cản được hơn 10 giây đã vỡ vụn.

"Cần gì chứ?", song, lần này, lớp phòng ngự của thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng vừa nát, Tô Minh đã ngán ngẩm thở dài, chợt nghĩ, lại thi triển thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, một lớp phòng ngự lại được hình thành ở bên ngoài tạo thành tầng bảo vệ thứ nhất.

"Khốn kiếp!", giọng nói già nua kia mất bình tĩnh: "Thằng con hoang, mày... mày... rốt cuộc thì mày có bao nhiêu sinh mệnh lực?"

"Tôi nói mình có vô cùng vô tận dùng không hết, ông tin không?", Tô Minh nhàn nhạt nói: "Sao không tiếp tục? Tiếp tục coi!"

Có cây Thế Giới thì sinh mệnh lực sẽ được cung cấp vô cùng vô tận cũng không phải là lời nói khoác.

Tô Minh vừa nói vừa nhấc chân bước về phía trước, mỗi một bước giống như một thanh kiếm sắc bén xé rách biển dung nham nóng chảy đằng trước ra một lối đi đủ để anh đi!

Tô Minh định đi vào sâu trong lòng biển dung nham, có thể nói đây là một suy nghĩ cực kỳ điên rồ...

Rõ ràng có thể cảm nhận được, càng đi xuống thì biển dung nham kia càng nóng, càng ăn mòn, phá hủy một cách điên cuồng hơn. Đơn giản là vì ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm bị nhốt trong tâm dung nham. Càng tới gần chỗ ông ta thì áp lực phải chịu đựng càng lớn.

Tô Minh... Lẽ nào định đi gặp ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm thật ư?

Anh điên rồi, đúng là điên thật rồi mà!
Chương 1000: Từ bỏ sao?

Phía trên, ba bốn nghìn yêu nghiệt thiên tài trên khe hở không gian kia xem tới thân thể co quắp, máu tươi đều sắp bị thiêu cháy hết, vừa kinh hoàng, vừa chấn động, cũng có chút ngây ngô sững sờ, thực sự đã bị dọa tới choáng váng.

“Tiểu tạp chủng, cậu đang nghiêm túc sao?”, giọng nói già nua sau một lúc im lặng cất tiếng hỏi.

Cảm xúc trong giọng nói hiển nhiên cũng có một tia ngơ ngác không dám tin tưởng.

Từng gặp qua kẻ điên cuồng ngang ngược.

Nhưng ông ta sống hàng tỷ năm nay cũng chưa từng thấy loại ngông cuồng bậc này!

Muốn đối mặt trực tiếp với lão tổ là ông ta? Còn muốn tiêu diệt ông ta? Ha ha ha… người trẻ tuổi đúng là nghé con không biết sợ cọp mà!

Vài chục nhịp thở trôi qua.

Tô Minh đã tiến sâu vào đại dương nham thạch nóng chảy khoảng trăm mét.

Mỗi một bước đều là giẫm nát, xé toạc các lớp nham thạch đang không ngừng tuôn ra từ bên dưới, chống đỡ công kích, cưỡng ép hướng xuống.

“Rắc!”

Lúc mới bắt đầu thì không sao, nhưng càng xuống sâu, tầng phòng ngự che phủ thứ nhất của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng phải chịu đựng áp lực cùng sự tấn công ăn mòn ngày càng phóng đại của ngọn lửa tăng theo cấp số nhân, cho nên thời gian giữ vững cũng càng lúc càng rút ngắn lại.

Không thể không nói ý chí văn minh của nền văn minh cấp ba thực sự quá đáng sợ!

Chỉ dựa gần thêm một trăm mét, công kích phải gánh chịu đã tăng vọt rất nhiều, quá khủng bố….

“Rắc!”

“Rắc!”

“Rắc!”

............

Khi xuống được khoảng 200 mét, lớp màng phòng ngự của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh đã đạt tới tần suất cứ sau một nhịp thở liền vỡ lìa một lần.

Nhưng dù vậy sau mỗi một nhịp thở anh vẫn xây dựng một lá chắn phòng ngự thuật Sinh Mạng Lưu Phóng.

Bất tận.

Dựa vào lớp phòng ngự thứ nhất vô tận này, Tô Minh đã xuống được tới hai ba trăm mét rồi!

“Sinh mệnh lực thật… thật là bất tận sao?”, chủ nhân của giọng nói già nua kia đã kinh ngạc tới phát ngốc, ông ta có chút tự kỷ, sinh mệnh lực vô tận có thật sao? Làm sao có thể?

“Cho dù sinh mệnh lực của cậu thực sự là vô tận, nhưng lớp phòng ngự đầu tiên của cậu cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu, còn xuống dưới nữa, cậu sẽ chỉ còn tuyệt vọng mà thôi”, giọng nói già nua trở nên sắc bén, càng thêm phần tàn nhẫn, dường như còn phảng phất mùi vị khích tướng.

Rất nhanh.

Đã xuống khoảng 400 mét.

Đến được vị trí này, lớp phòng ngự bao phủ của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh cũng chính là lớp phòng ngự đầu tiên đã hoàn toàn trở nên vô dụng.

Phỏng chừng trong một nhịp thở có thể bị xé rách tám lần mười lần.

Hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản nữa.

Ngay cả khi sinh mệnh lực có thể được cung cấp vô hạn, nhưng thi triển thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng cần phải có thời gian! Một nhịp thở cho dù thực sự có thể thi triển tám lần mười lần, cũng không có ý nghĩa quá lớn, ngược lại còn rất mệt nhọc.

Bởi vậy Tô Minh rốt cục rút đi lớp phòng ngự thứ nhất.

Trên bầu trời.

Trên khe hở không gian, ba bốn nghìn yêu nghiệt thiên tài cuối cùng lại một lần nữa trở nên kích động:

“Không được nữa rồi chăng? Đến cực hạn rồi! Cũng chỉ có thể quay đầu thôi….”

"Giả vờ cái gì cơ chứ? Còn thực sự tưởng rằng có thể đi từng bước đến nơi sâu nhất của đại dương nham thạch để đối mặt với lão quái vật của ý chí văn minh cấp ba đó sao?”

“Ha ha ha… lợi hại hơn nữa đi!”

“Có bản lĩnh, thì tiếp tục đi xuống đi!”

“Lớp phòng ngự thứ hai là tổ khí đỉnh phong, tổ khí đỉnh phong tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được sức công phá của sự ăn mòn và hủy diệt đến cực hạn của ngọn lửa dưới hơn 400 mét kia”.

...

Trong những âm thanh kích động cùng châm chọc, giọng nói già nua kia lại vang lên: “Chàng trai trẻ, còn tiếp tục sao?”

Có chút dí dỏm.

“Chàng trai, cậu chỉ còn cách lão tổ này tầm 2600 mét nữa. Chỉ vậy mà thôi”, giọng nói già nua lại nói, khôi hài đến cực điểm.

Thì ra đại dương nham thạch này không được tính là cực sâu, chỉ có 3000 mét.

Tô Minh đã đi hết 400 mét.

Nhưng càng xuống dưới càng đáng sợ!

Mỗi bước chân đều là địa ngục trong địa ngục!

“Đương nhiên là tiếp tục!”, điều mà mọi người không ngờ là Tô Minh lại gật đầu: “Đã nói là đứng trước mặt ông, sau đó giết chết ông thì tôi sẽ làm được, tôi là người kính già yêu trẻ, nói lời giữ lời”.

Vừa nói, Tô Minh vậy… vậy… vậy mà thực sự tiếp tục đi xuống.

“Xùy xùy xùy…”, Tô Minh lại đi xuống, lớp nham thạch đang trào dâng hai màu đen vàng như muốn thiêu cháy linh hồn kia như càng trở nên điên cuồng, những đòn công kích không kiêng nể bùng phát, mùi vị hủy diệt, nóng chảy cùng tử vong nồng nặc đến mức thấm đậm tim gan, cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng có một loại cảm giác huyết quản nóng bỏng, con ngươi nóng rát, đáng sợ tới mức khiến con người ta toàn thân phải rợn tóc gáy, âm thanh chói tai vang lên, là âm thanh lớp phòng ngự thứ hai từ bia Huyền Diệu của Tô Minh bị ăn mòn và đốt cháy, có thể thấy rõ ràng ánh sáng bao quanh bia Huyền Diệu đang run rẩy, trên đó còn có dấu vết của sự gặm nhấm và thiêu đốt.

Thật là điên rồ!

Trên bầu trời hàng ngàn yêu nghiệt đều sợ tới mức đầu lưỡi run rẩy, mặc dù bọn họ đố kỵ, không thoải mái thậm chí muốn Tô Minh chết đi, cũng biết rằng, anh thực sự không thể bước tới trước mặt lão quái vật của ý chí văn minh thuộc nền văn minh cấp ba kia, nhưng cũng không đến nỗi chí bảo phòng ngự như lớp phòng ngự thứ hai kia nhanh như vậy liền… liền bị ăn mòn, thiêu đốt thành dáng vẻ này!

Đó là cấp bậc tổ khí đỉnh phong!

Thế nào được gọi là tổ khí đỉnh phong? Thế lực đỉnh cao nhất của nền văn minh cấp hai không chắc đã có thể lấy ra được một kiện tổ khí đỉnh phong, uy lực cực hạn của một kiện tổ khí đỉnh phong đại khái có thể trấn áp giết gọn tất cả những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Tiên Đế.

Tổ khí đỉnh phong thực sự rất dũng mãnh!

Nhưng cứ như vậy… như vậy bị ngọn lửa nham thạch kia tấn công lấn áp, bắt đầu bị thương rồi… chỉ có thể nói, ngọn lửa nham thạch kia quá mạnh mẽ! Mạnh tới mức khiến người ta phải căm phẫn, mạnh tới mức không ngôn từ nào có thể hình dung!

Nhìn thế này, chỉ cần Tô Minh không phải là một người trì độn, chỉ cần anh còn có một chút đầu óc, cũng nên quay đầu đi thôi?

Cứng đầu cũng phải có mức độ?

Tuy nhiên......

“Xùy xùy xùy!”, Tô Minh lại tiếp tục hướng xuống dưới, lớp phòng ngự thứ hai từ bia Huyền Diệu kia càng lúc càng bị ăn mòn nghiêm trọng, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm hơn, các vết cháy cũng lan rộng hơn.

“Đừng đi xuống nữa! Tô Minh, làm ơn, đừng đi xuống dưới nữa!”, đôi mắt đẹp của Sơ Huyền Tình đang đứng trên bầu trời đã ánh lệ, cô hét lớn từng tiếng, cô ta biết anh nghe không thấy, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu gào.

Tại sao nhất định phải bướng bỉnh như vậy!

Tại sao cứ phải làm khó bản thân mình như vậy?

“Chàng trai trẻ, nói lời phải giữ lấy lời đó!”, giọng nói già nua kia càng tỏ ra bỡn cợt, đều đã có chút khàn khàn.

“Đương nhiên phải giữ lời, nếu không thì?”, Tô Minh cười nhàn nhạt.

Bỗng nhiên.

Bằng mắt thường có thể thấy rõ…

Bia… bia… bia Huyền Diệu với ánh sáng như sắp lụi tàn cùng với những vết tổn thương và đốt cháy nặng nề kia, lại… lại đang hồi phục một cách điên cuồng và nhanh chóng!

Tự chữa lành.

"Ầm ầm ầm ầm”, những cuộc tấn công từ ngọn lửa nham thạch kia càng trở nên đáng sợ hơn, nhanh hơn và điên cuồng hơn, nhưng mỗi lần bia Huyền Diệu bị thương, tổn thất nặng một chút, liền tự mình hồi phục, xem ra, dường như… dường như, tốc độ hồi phục của bia Huyền Diệu còn nhanh hơn tốc độ bị thương.

“Cái này…”, giọng nói già nua run lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK