Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu em

Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.

Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.

Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.

Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.

Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.

Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.

Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.

Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diểu Tông có thể có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.

Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.

Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.

Tô Minh đến nhà Công Tôn thì phát hiện ở đây đã trống không.

Tiếp đó, anh lại đến nhà họ Ngụy thì phát hiện nơi này cũng thế.

Rất nhanh Tô Minh nhận được tin, sau khi biết thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn từ bỏ mình thì nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sợ đến nỗi dẫn tất cả mọi người bỏ trốn.

Họ đã chạy về phía bắc.

“Chạy ư?”, Tô Minh cười khỉnh, nói với giọng chế giễu.

Nếu như thông minh thì người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy nên tự sát mới đúng.

Định chạy ư? Còn muốn sống ư?

Ha ha…

Rất nhanh, Tô Minh đã triển khai ra tốc độ khủng khiếp nhất.

Nửa tiếng sau anh đã có mặt ở ngoại ô Đế Thành.

Tô Minh chắn trước mặt người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy, nếu cộng lại cũng phải lên đến 1500 người.

“Liều mạng với nó đi!”, Công Tôn Hạ hét rống lên.

“Liều mạng đi! Không liều cũng chết, chúng ta đông người mà”, Ngụy Chấn Phong cũng phẫn nộ hét lên.

“Giết!”, quả nhiên lúc này các tu giả võ đạo của viện võ đạo nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy đều lao về phía Tô Minh như phát điên.

Kẻ nào kẻ nấy đều liều mạng, thậm chí trong lúc xông lại còn tự hủy diệt nữa.

Đáng tiếc…

Tô Minh quá mạnh!

Hiện giờ Tô Minh đối mặt với những tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như sóng biển gặp phải nước ở khe suối.

Cách biệt lớn đến nỗi không thể dùng từ gì để miêu tả.

Tô Minh di chuyển thân người, toàn thân biến mất như bóng ma…

Tiếp đó là màn chém người như chém chả.

Người nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn ngã như ngả rạ.

Một phút sau, cảnh tượng trước mặt như địa ngục Tu La.

Chỉ còn lại Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ vẫn còn sống.

Hai người nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mặt thì sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc này chỉ còn lại một hơi thở.

Tô Minh dày vò hai kẻ này trong vòng một tiếng, cuối cùng chém chết luôn.

“Diệp Võ! Diệp Phù! Các anh em ở viện võ đạo nhà họ Diệp, cả ông nội, tôi đã báo thù cho các người rồi, mọi người hãy yên nghỉ nhé!”, Tô Minh tự nhủ.

Sau đó…

Mắt Tô Minh sáng lên, hít một hơi thật sâu, nói: “Phải đi tìm Tiêu Nhược Dư rồi!”

Chỉ khi tìm được Tiêu Nhược Dư thì mới có thể tìm được đám người Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, cả Mộ Cẩn nữa. Nghĩ đến Mộ Cẩn, tim Tô Minh đau như có ai đâm một nhát dao.

Mộ Cẩn chết rồi sao?

Hôm nay, từ lúc bắt đầu chém giết đến tận bây giờ, anh luôn cố gắng tránh ý nghĩ này…

Lúc này, khi màn chém giết kết thúc, anh muốn tránh cũng không tránh được.

“Mộ Cẩn! Anh không tin, anh tuyệt đối không tin em chết rồi”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm, trong giọng nói đầy vẻ điên cuồng: “Nếu em chết thật, kể cả phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu bằng được em…”.

“Thiên nữ tiền bối… Tôi… Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không? Nếu một người chết rồi thì có thể sống lại không?”, giọng nói anh run rẩy, cẩn thận hỏi.

Mặc dù anh không tin Diệp Mộ Cẩn đã chết nhưng lý trí nói cho anh biết, điều đó là thật.

Anh muốn có được một tia hy vọng từ phía thiên nữ Tạo Hóa, coi cô ta như phao cứu sinh.

Tiếc rằng dường như thiên nữ Tạo Hóa đã ngủ say nên không đáp lại Tô Minh.

“Ra đi!”, một giây sau, Tô Minh nhìn lên trời, nhìn chằm chằm vào một vị trí rồi hét lớn.

Yên tĩnh!!!

“Sao? Muốn tôi ra tay sao?”, giọng nói Tô Minh đầy vẻ lạnh lùng.

“Vâng vâng vâng! Tôi Viên Phương Hà đây!”, một ông lão béo xuất hiện trong không khí.

Ông lão béo này với tướng mạo bình thường, lúc này đầu toát hết mồ hôi, khẽ khom người, sợ hãi run rẩy nói.

Viên Phương Hà thật sự bị dọa chết khiếp.

Ban nãy ông ta nấp trong không trung bị Tô Minh khóa chặt, quá khủng khiếp!

Hơn nữa, ông ta có thể cảm nhận được mùi chết chóc trong khí tức bị khóa chặt đấy.

Ông ta chắc chắn, Tô Minh có khả năng dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ông ta.

Kể cả ông ta ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.

Ông ta mới lên được cảnh giới đó chưa lâu.

Ông ta chỉ nhìn thấy cảnh Tô Minh giết nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy chứ không nhìn thấy cảnh tượng trong khuôn viên nhà họ Cơ. Nếu không thì ông ta sẽ không bao giờ dám nấp ở trong không khí để quan sát nữa.

“Cho tôi một lý do không giết ông”, Tô Minh nói, không giống nói đùa một chút nào.

Viên Phương Hà bị dọa sợ chết khiếp, toàn thân ớn lạnh như sắp ngạt thở.

“Cậu chủ Tô! Cậu… Cậu bớt giận! Tôi là đại trưởng lão của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Viên Phương Hà vội nói, giọng nói đầy vẻ căng thẳng, có chút run rẩy.

“Ố?”, Tô Minh có chút kinh ngạc. Nếu như anh nhớ không nhầm thì nội dung hợp tác với Tiêu Nhược Dư chính là giúp Tiêu Nhược Dư trở thành hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh.

Hiện giờ Tiêu Nhược Dư vẫn chỉ như một con rối. Bởi vì nắm quyền lớn trong tổng hội là đại trưởng lão.

Thậm chí, theo như cách nói của Tiêu Nhược Dư thì đại trưởng lão này bị tình nghi giết bố của cô ta.

Lúc này Tô Minh không khỏi dấy lên sát ý.

“Xin cậu chủ Tô tha mạng! Xin hãy nghe tôi giải thích. Tôi biết cậu có mối quan hệ mật thiết với hội trưởng của chúng tôi, mà hội trưởng thù hận tôi rất lớn. Nhưng tôi hoàn toàn bị oan. Đúng là trước đó tôi có liên kết với các trưởng lão khác khống chế và ép hội trưởng phải rời đi. Nhưng tôi không hề giết bố cô ta. Cái chết của bố cô ta là do lão già Phong Bất Hủ vu oan cho tôi”, Viên Phương Hà vội nói, ông ta thấy vô cùng sốt ruột.
Chương 252: Đoàn tụ

“Vậy sao?”, Tô Minh khẽ thu lại sát ý: “Nói tiếp đi!”

“Tôi có chứng cứ đủ để chứng minh mình trong sạch. Đợi đến khi cậu chủ Tô tìm thấy hội trưởng của chúng tôi thì tôi sẽ đưa chứng cứ ra trước mặt hội trưởng và cậu chủ”, Viên Phương Hà nói tiếp: “Tôi biết là cậu chủ Tô rất muốn tìm hội trưởng của chúng tôi, và tôi cũng biết hội trưởng đang ở đâu?”

Viên Phương Hà vô cùng hạnh phúc bởi vì những thông tin mình thu thập được trong thời gian vừa qua cuối cùng cũng dùng đến được.

Nếu không thì hôm nay cũng khó lòng mà ăn nói với Tô Minh.

Sở dĩ ông ta muốn thu thập thông tin của Tiêu Nhược Dư là vì có liên quan đến kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh.

Làm sao Viên Phương Hà có thể chịu được cảnh kho báu vật rơi vào tay Phong Bất Hủ?

Nếu để Phong Bất Hủ lấy được thì sau này mấy trưởng lão như ông ta sẽ bị khống chế. Và người thắng cuộc cuối cùng sẽ chính là Phong Bất Hủ.

Chính vì như vậy nên thời gian này ông ta liên kết với mấy vị trưởng lão, cố gắng hết sức để thu thập thông tin.

Mà hội đấu giá Tứ Đỉnh lại rất giỏi trong việc thu thập thông tin.

“Nói đi!”, Tô Minh có chút kích động.

“Hôm đó ở nhà họ Diệp, ông cụ Diệp đã ủy thác cho hội trưởng cứu mấy cô gái Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Chu Khánh Di đi, còn mang theo cả thi thể của Diệp Mộ Cẩn. Hội trưởng của chúng tôi đưa họ đến Ma Thành, trốn ở trong một tòa nhà cũ ở ngoại ô Ma Thành. Nếu như không có gì bất ngờ thì kho báu vật trong truyền thuyết của hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng nằm ở xung quanh tòa nhà đó”, Viên Phương Hà vội nói.

“Dẫn tôi đi!”, Tô Minh chỉ thốt ra ba chữ mà giọng nói lạnh lùng như đóng băng mọi thứ.

Thi thể của Mộ Cẩn sao?

Thành thi thể rồi sao?

“Vâng vâng!”, Viên Phương Hà run rẩy đáp lại rồi lập tức dẫn đường.

Một tiếng sau…

Trước một tòa nhà hoang tàn ở ngoại ô Ma Thành…

“Chính là tầng hầm dưới này. Còn đám người Phong Bất Hủ đã biến mất rồi. Hừm! Ông ta được tin cậu chủ Tô vẫn còn sống nên chắc đã sợ chết khiếp và bỏ trốn. Hôm đó, khi cậu chủ Tô bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, chính Phong Bất Hủ đứng phía sau giúp đám nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn. Trước nay Phong Bất Hủ luôn ẩn mình, chỉ đến khi Tây Lâm Sát trận biến mất, Phong Bất Hủ tưởng cậu chết rồi nên ông ta mới ngang nhiên đứng ra”, Viên Phương Hà chậm rãi nói.

Viên Phương Hà nói ra một số bí mật.

“Phong Bất Hủ sao?”, ánh mắt Tô Minh nheo lại, giọng nói lạnh lùng.

Một lúc sau, Tô Minh đi vào tòa nhà cũ đó.

Sau khi đi vào trong, quả thật anh cảm nhận được bên dưới tòa nhà có khí tức, khí huyết, đúng là ở bên dưới có người rồi.

Tô Minh nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm.

“Ai vậy?”, dì Cầm phản ứng lại ngay đầu tiên khi phát hiện có người đến. Bà ta quát lớn, trong giọng nói có chút căng thẳng.

Sắc mặt của Tiêu Nhược Dư cũng biến đổi.

Đám người Tống Cẩm Phồn cũng biến sắc.

“Tôi đây!”, Tô Minh đi đến trước phòng rồi xuất hiện trước mặt mọi người.

Dì Cầm ngây người ra.

Tiêu Nhược Dư cũng vậy.

“Tôi… Tôi… Tôi chết rồi sao? Tôi lên thiên đường rồi sao? Anh Tô Minh! Em nhớ anh!”, Tống Cẩm Phồn mơ màng nói, lúc này nước mắt lưng tròng. Mọi cảm xúc tủi thân, nhớ nhung, sợ hãi và đau xót đều trào ra. Cô ta lao đến ôm chặt Tô Minh.

“Chồng ơi…. Anh… Anh vẫn còn sống”, Trần Chỉ Tình đỏ ửng mắt, vừa khóc vừa cười, nói.

Lam Tuyết thì ôm miệng, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.

“Á? Anh Tô Minh! Anh vẫn còn sống?”, lúc này Tống Cẩm Phồn mới phản ứng lại, vui mừng phát điên.

“Cô chủ! Cậu chủ Tô vẫn còn sống”, dì Cầm có chút mất hồn, thật sự không thể tưởng tượng nổi Tô Minh… Vẫn còn sống?

Sao lại có thể thế được?

Đúng là kỳ tích.

“Ố! Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng? Chết rồi tái sinh? Thú vị đấy, đúng là rất thú vị”, đúng lúc này, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Minh.

Đồng thời lúc này, Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đang nằm trên giường cách đó không xa, cảm giác chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.

Tô Minh cũng phát hiện ra điều bất thường.

Mặc dù Mộ Cẩn không còn sức sống nhưng trên người vẫn có ánh sáng mờ ảo, vẫn còn có hơi ấm nồng nhiệt.

“Phượng hoàng? Phượng hoàng hồi sinh?”, sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.

Anh thấy vui mừng!

Vui mừng đến nỗi Tô Minh cứ nghĩ mình đang nằm mơ.

“Ha ha…”, Tô Minh ngửa mặt lên trời, kích động cười lớn.

Trước đó, lý trí và tư duy của anh đều chắc chắn là Mộ Cẩn đã chết…

Nhưng đâu ngờ…

“Mộ Cẩn! Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi”, Tống Cẩm Phồn buông Tô Minh ra. Còn Tô Minh run rẩy đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn, quỳ xuống rồi nắm chặt lấy tay cô ta.

Nghe Tô Minh nói Diệp Mộ Cẩn vẫn còn sống nên đám người Tống Cẩm Phồn đều vô cùng vui mừng.

Quả nhiên chị Cẩm Phồn vẫn còn sống.

Mấy ngày nay, họ cũng đoán được là chị Mộ Cẩn vẫn còn sống. Dù sao thì ánh sáng phát ra còn có cả khí tức, điều đó nói cho họ biết, mọi thứ không hề đơn giản.

“Thiên nữ tiền bối! Khi nào Mộ Cẩn mới có thể tỉnh lại?”, Tô Minh vội nắm chặt tay Diệp Mộ Cẩn rồi hỏi thiên nữ Tạo Hóa.

“Chắc là cần một thời gian nữa. Anh có thể thu cô ta vào trong nhẫn không gian trước”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Á? Nhẫn không gian có thể thu nạp sinh mạng sao?”

“Hiện giờ cô ta không được coi là sinh mạng, đúng là sắp chết rồi đó, đang trong trạng thái hấp hối rồi. Vì vậy anh thu nạp vào nhẫn không gian cũng được”, thiên nữ Tạo Hóa nói tiếp: “Huống hồ, có bổn cung ở đây giúp anh thì nhẫn không gian của anh nạp thêm một hai sinh mạng cũng được ý chứ”.

“Vậy thì tốt quá”, thần sắc Tô Minh khẽ động, sau đó anh thu nạp thi thể của Diệp Mộ Cẩn vào trong nhẫn không gian.

Lúc này anh mới hoàn toàn yên tâm.

“Phải rồi! Thiên nữ tiền bối! Đợi lúc Mộ Cẩn tỉnh lại thì cô ấy vẫn là Mộ Cẩn chứ? Có còn trí nhớ trước đây không?”, Tô Minh không yên tâm hỏi.
Chương 253: Đến Huyền Thanh Tông báo thù

“Tất nhiên! Cô ta vẫn là cô ta thôi. Và sau khi hồi sinh thì cũng không ảnh hưởng đến trí nhớ”.

Nghe thấy vậy Tô Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đám người Lam Tuyết đều vô cùng sửng sốt. Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đột nhiên biến mất.

Bọn họ đều nhìn về phía Tô Minh.

“Chỉ một động tác nhỏ của anh là Mộ Cẩn được an toàn rồi. Yên tâm, một thời gian nữa cô ấy sẽ tỉnh lại thôi”, Tô Minh giải thích.

Sau đó anh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, khom người nói: “Cô Tiêu! Cảm ơn cô!”

Tô Minh vô cùng cảm kích.

Món nợ ân tình này không có gì có thể diễn tả nổi.

Nếu như không có Tiêu Nhược Dư thì đám người Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn chắc chết cả rồi, thậm chí Mộ Cẩn cũng sẽ không được chết toàn thây chứ nói gì còn cơ hội được tỉnh lại?

“Chúng ta là đối tác mà, cùng trên một thuyền rồi”, Tiêu Nhược Dư cười, nói.

“Phải rồi! Ở bên ngoài có người tên là Viên Phương Hà. Cô Tiêu! Cô có thể hỏi ông ta tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện liên quan đến cái chết của bố cô. Tôi nghĩ ông ta không dám gạt cô đâu. Ngoài ra, tôi nghĩ, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ chính là hội trưởng thật sự của hội đấu giá Tứ Đỉnh rồi”.

Mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: “Viên Phương Hà ở bên ngoài sao?”

“Ừm!”, Tô Minh gật đầu, nói: “Đừng vội! Cô Tiêu! Có thể nói cho tôi biết sao Mộ Cẩn lại thành ra như này không?”

Tiêu Nhược Dư gật đầu, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại.

Từ lúc Diệp Mộ Cẩn cầu xin ông cụ Diệp phá Tây Lâm Sát trận để cứu Tô Minh.

Đến việc ông cụ lấy tín vật của Lữ Chân Tuân ra, sau đó Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư cùng đến Huyền Thanh Tông ở núi Đông Tự ở Huyền Linh Sơn, đến việc Diệp Mộ Cẩn bị Lữ Thanh Thanh đánh trọng thương.

Sau đó đến việc Diệp Mộ Cẩn quỳ xuống dập đầu hai ngày hai đêm, vv….

Những chuyện này Tiêu Nhược Dư kể không thiếu một chi tiết nào.

Từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, đến khi Tiêu Nhược Dư kể xong thì Tô Minh cười, nói: “Huyền Thanh Tông! Lữ Thanh Thanh, Lữ Chân Tuân, ha ha…”.

Tô Minh phẫn nộ đến nỗi bật cười.

Anh điên cuồng kìm hãm sát ý đang sục sôi gầm rú trong cơ thể.

Ánh mắt anh lạnh lùng thấu xương.

“Cô Tiêu! Cô có thể đi cùng tôi đến Huyền Thanh Tông một chuyến không?”, Tô Minh hỏi.

“Được! Để Viên Phương Hà đi cùng chúng ta đi, trên đường đi tôi muốn hỏi ông ta một số chuyện”.

Tô Minh gật đầu.

“Dì Cầm! Dì bảo vệ đám người Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình quay về nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang trước đi”, Tiêu Nhược Dư lại nhìn dì Cầm, nói.

“Vâng cô chủ!”, dì Cầm đáp.

“Chỉ Tình! Mọi người về thành phố Dương Giang trước rồi đợi anh từ Huyền Thanh Tông trở về nha”, Tô Minh lần lượt thơm lên trán ba cô gái, nói.

Lúc này anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của họ nữa. Từ lúc diệt ba gia tộc lớn ở Đế Thành thì giờ đây đã có hơn hai ngàn người chết trong tay anh rồi.

Vì vậy, không có ai dám có suy nghĩ động đến họ nữa.

Nỗi uy hiếp này đủ khiến cả giới thế tục ở Hoa Hạ khiếp sợ mấy trăm năm rồi chăng?

Huống hồ, ban nãy Tô Minh cầu xin thiên nữ Tạo Hóa triển khai một chiêu thức, đó là để lại ký hiệu trên người ba cô gái. Chỉ cần họ gặp nguy hiểm thì mình sẽ biết đầu tiên và có thể đến ngay lập tức. Thậm chí thiên nữ Tạo Hóa còn nói, nếu như cấp bách quá thì cô ta có thể giúp đóng lại cánh cửa không gian rồi đưa Tô Minh đến bên ba cô gái đó luôn, như vậy thì họ sẽ tuyệt đối an toàn.

Phải nói rằng, có thiên nữ Tạo Hóa thì dường như rất nhiều vấn đề khó đều được giải quyết.

Tiếc rằng, ngoài mười đến hai mươi phút ban nãy vì phát hiện ra huyết mạch của Diệp Mộ Cẩn là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng nên thiên nữ Tạo Hóa vui mừng mới cho chút lợi ích đó, còn trước đó thì toàn chìm đắm trong giấc ngủ say.

Ba tiếng sau, ở sườn núi của núi Đông Tự…

Tô Minh, Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà xuất hiện ở trước cửa của Huyền Thanh Tông.

“Các người là ai? Huyền Thanh Tông là nơi cấm địa không được đến gần. Nếu như muốn vào thì phải có thư mời”, có hơn chục đệ tử trẻ tuổi đứng canh gác ở trước Huyền Thanh Tông, trong đó có một người quát lớn.

Hơn chục người đó nhìn chằm chằm vào đám người Tô Minh với ánh mắt cảnh giác.

Hôm nay Huyền Thanh Tông canh phòng rất nghiêm ngặt, rất long trọng, còn chặt chẽ hơn hôm Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đến. Bởi vì hôm nay ở đây tổ chức so tài một năm một lần.

Lúc này tất cả mọi người trong tông môn, bao gồm tông chủ, còn có trưởng lão, đại trưởng lão hiếm gặp đều có mặt ở võ trường. Họ đều ngồi quan sát đệ tử, đệ tử nòng cốt và đệ tử chân truyền so tài võ đạo.

Còn đệ tử ngoại môn vẫn chưa có tư cách so tài. Và hơn chục đệ tử này chính là đệ tử ngoại môn, họ phụ trách canh gác cổng lớn của tông môn ngày hôm nay.

“Tôi đến tìm Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh”, Tô Minh lên tiếng.

“Hỗn láo! Đám sâu bọ ở đâu ra mà dám gọi thẳng tên của đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông ra vậy?”, hơn chục đệ tử ngoại môn toàn thân run rẩy, dường như đồng thanh quát lên, khí tức sục sôi, trong ánh mắt đều là vẻ phẫn nộ như muốn khóa chặt Tô Minh.

Nhưng đứng trước đám người này Tô Minh dường như không thèm để ý.

Anh dẫn Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà cất bước đi vào trong tông môn.

Thấy cảnh này, hơn chục đệ tử đều kinh ngạc.

Dường như họ không dám tin là mình nhìn thấy cảnh này? Không ngờ lại có kẻ dám cả gan xông vào Huyền Thanh Tông?

Đây là Huyền Thanh Tông, là một trong bốn thực lực siêu hạng ở Huyền Linh Sơn, địa vị ở Huyền Linh Sơn cũng rất cao.

Sau khi đám đệ tử này vào Huyền Thanh Tông thì hơn mười năm nay đều chưa từng gặp kẻ nào dám xông vào trong Huyền Thanh Tông, vậy mà giờ đám người này lại dám làm thế?

“Muốn chết à?”, hơn chục đệ tử quát lớn, lôi kiếm trong tay ra, trông khá đồng đều…

Trong đó có một người nhanh bước lùi về sau và chạy vào võ trường thông báo.

“Ngăn hắn lại!”, các đệ tử còn lại khí thế sục sôi, xông lại phía Tô Minh, kiếm dài vung lên, kiếm quyết không ngừng gào rú.

Tô Minh khẽ chau mày, dường như có chút phiền não.

Sau đó…

“Phù…”, khí tức trên người Tô Minh đột nhiên giải phóng ra.

Trong chớp mắt hơn chục đệ tử Huyền Linh Sơn cảm thấy run rẩy rồi bay ra ngoài, kiếm trong tay cũng gãy vụn, xương cốt gãy, máu tươi chảy ra, kẻ trọng thương sắp chết, kẻ chỉ còn một hơi thở…
Chương 254: Tấn công vào Huyền Thanh Tông

“Thật khủng khiếp”, khoé miệng Viên Phương Hà giần giật, trong lòng thầm nghĩ và càng kính nể hơn, gần mười đệ tử của Huyền Thanh Tông mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng cũng đều đã đạt đến cảnh giới Tông sư Sơ kỳ, gần chục người hợp sức lại với nhau mặc dù không quá mạnh nhưng nếu như Viên Phương Hà thích thì cũng chỉ cần một chiêu là đã có thể giết chết chục người này ngay lập tức, nhưng thứ mà Tô Minh dùng là khí thế cơ!!!

Điều này thì quá khó rồi.

Viên Phương Hà là cảnh giới Tôn giả hậu kỳ, chỉ dùng khí thế thì cũng không thể làm cảnh giới Tông sư bị thương nặng được, chứ đừng nói đến một lần làm cả chục người bị thương.

Sau khi giải quyết hết đám đệ tử canh cửa chắn đường này, ba người Tô Minh đi thẳng vào bên trong Tông môn.

Rất nhanh.

Ba người đã đi đến sân luyện võ.

Da đầu của Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đã tê rần, rất bàng hoàng!

Bởi vì, trên sân luyện võ của Huyền Thanh Tông lúc này đã tụ tập đầy Tu giả Võ đạo, người đông nghìn nghịt.

Tổng cộng phải có đến hơn chục nghìn người.

Đây vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhất, điều đáng sợ hơn nữa là, phóng tầm mắt nhìn qua, dường như tất cả đều là cảnh giới Tông sư.

Cảnh giới Tôn giả cũng phải có đến cả trăm người.

Thậm chí, còn có cả những cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh và cảnh giới Đoạt mệnh.

Đúng là đáng sợ quá.

Đây chính là thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu của Huyền Linh Sơn?

So sánh với thế lực đứng đầu, rõ ràng là không chỉ hơn gấp mấy lần!

Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà trước đó đã có dự đoán về thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu mạnh đến mức nào? Nhưng thực thế do thế lực vượt qua thế lực hàng đầu quá mức bí ẩn và kín đáo, người ngoài khó mà biết được, chỉ có thể dựa vào một số căn cứ mà đưa ra suy đoán.

Vốn cho rằng đã dự đoán khá chính xác, nào ngờ…

Còn kém xa thực tế.

Lúc này, áp lực của Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà rất lớn, bởi vì bị tất cả đệ tử và người có địa vị cao trong Huyền Thanh Tông nhìn chằm chằm, loại cảm giác này như thể có vô số mũi kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể.

“Cố tình xâm phạm vào Tông môn? Anh đúng là mạo hiểm làm liều!!!”, giọng nói lạnh nhạt của một thanh niên đột nhiên vang lên.

Chủ nhân của giọng nói mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài, dáng người thẳng tắp như bóng Tùng, ngũ quan mạnh mẽ mà góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt sáng lấp lánh đầy cao ngạo khiến người ta có cảm giác kính nể khó mà nói nên lời.

Hắn ta bị rất nhiều đệ tử bao vây xung quanh, như thể vầng trăng được bao bọc bởi rất nhiều vì sao.

Đến Lữ Thanh Thanh, Dương Truy cũng đều đứng ở bên cạnh người này.

Người thanh niên trông khá lạnh lùng này tên là Từ Vô Pháp.

Chính là người đứng đầu thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, năm nay 27 tuổi, đã tu võ ở Huyền Thanh Tông 16 năm, tạo ra vô số kỳ tích như: đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất, đệ tử nòng cốt trẻ tuổi nhất, đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất, đệ tử có tốc độ đạt đến cảnh giới Tôn giả nhanh nhất, đệ tử tu luyện thành công ‘Thất Tuyệt Kiếm pháp’ nhanh nhất v.v…

Một loạt các danh xưng.

Là đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, Từ Vô Pháp được tất cả đám đệ tử của Huyền Thanh Tông kính nể sâu sắc, cũng được những người có địa vị cao của cả Huyền Thanh Tông coi trọng, là đối tượng duy nhất được chọn để kế nhiệm chức vị Tông chủ của Huyền Thanh Tông.

Lúc này, Từ Vô Pháp mở miệng cũng là việc hợp tình hợp lý, thân phận của hắn ta đã được định trước là phải duy trì sự tôn nghiêm của Huyền Thanh Tông.

“Mạo hiểm làm liều!!!”, theo tiếng nói mà Từ Vô Pháp phát ra, trong tích tắc, cả sân luyện võ hàng nghìn đệ tử đều đồng thời quát lên, người nào người nấy khoá chặt ánh mắt vào nhóm ba người Tô Minh.

Khí tức bật ra theo tiếng quát của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư…

Là tương đối khủng khiếp.

Ầm ào cuộn trào như tiếng sóng vỗ vào bờ đá trong cơn bão biển, tấn công về phía ba người Tô Minh.

Viên Phương Hà còn miễn cưỡng có thể chống đỡ nổi, nhưng sắc mặt đã hơi tái.

Mà Tiêu Nhược Dư thì cả người như sắp nhũn ra, còn may, Tô Minh đã đỡ lấy cô ta.

Từ Vô Pháp muốn dứt khoát ra tay luôn, nhưng, không có mệnh lệnh của Tông chủ hoặc Đại trưởng lão, lúc này, hắn ta không thể tuỳ ý ra tay, nếu không thì sẽ bị dính hiềm nghi cố tình vượt quá chức phận.

Bây giờ, đang là lúc quan trọng để hắn ta trở thành Thiếu tông chủ, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được phép làm sai.

“Tôi tìm Lữ Chân Tuân, Lữ Thanh Thanh, hai người này, đứng ra đây”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng ngữ khí kiên quyết.

Rõ là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.

Rõ là hợm hĩnh đến cực điểm.

Đối diện với tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông, Tô Minh lại… lại dám gọi thẳng tên Lữ Chân Tuân của Đại trưởng lão?!

Điều này đối với cả Huyền Thanh Tông mà nói là một loại khiêu khích trắng trợn.

Dù gì, thế lực của một Đại trưởng lão gần như có thể thay mặt cho người đứng đầu và người đứng thứ hai của thế lực đó, khiêu khích thế lực của Đại trưởng lão cũng tức là khiêu khích cả cái thế lực đó.

Trên thực tế, lúc này, Tiêu Nhược Dư đã nhìn thấy Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh, nhưng, cô ta không thể đứng ra xác nhận.

Bởi vì, bây giờ cô ta hầu như không thể nói chuyện, cho dù có Tô Minh giúp đỡ, dìu đỡ, nhưng dưới sức mạnh khoá chặt của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư thì cả người cô ta đã như bị giam cầm, không thể nói được nên lời.

“Xem ra, là bạn bè của con khốn mấy ngày trước, ha ha… con khốn đó muốn cầu cứu ông nội tôi không thành, ôm hận trong lòng, ha ha… thế nên mới tìm người giúp đỡ đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đúng là buồn cười chết đi được”, Lữ Thanh Thanh không nhịn được bật cười lạnh lùng nhìn về phía nhóm ba người Tô Minh, giống như đang nhìn một đám não bị tàn tật nhất trên thế giới.

Đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đây là sáng kiến muốn tự tử mà chỉ có bọn ngu si mới nghĩ ra được?

“Con khốn kia không cùng đến đây, xem ra là đã chết rồi”, Lữ Thanh Thanh lại lầm bầm một câu.

“Người thanh niên, cậu tìm Đại trưởng lão và con nhóc Thanh Thanh kia là có việc gì sao?”, đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng bên cạnh Lữ Chân Tuân cất tiếng, giọng nói của ông ta đầy vẻ uy nghiêm, khí tức toàn thân dồi dào, nhất là đôi con mắt giống như vực sâu vạn trượng, ông ta nhìn về phía Tô Minh mà sắc mặt không hề thay đổi.

Người này tên là Dương Phụng Lăng.

Chính là Tông chủ hiện tại của Huyền Thanh Tông, cực kỳ ít khi ra tay, nhưng lại có tiếng tăm vô cùng lẫy lừng.

“Giết người”, Tô Minh nhả ra hai chữ.
Chương 255: Khiêu khích

Hai chữ này vừa mới nhả ra, trên sân luyện võ dường như hoàn toàn yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều nghệt ra.

Ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng dại ra.

Bọn họ rốt cuộc đã nghe thấy cái gì vậy? Não tàn tật thì cũng phải có điểm dừng chứ?

Trước mặt tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông nói muốn giết chết Đại trưởng lão và cô Lữ???

Lòng gan dạ này là được ông trời ban cho à?

Trước không nói đến những người có địa vị cao cộng thêm đệ tử của Huyền Thanh Tông đã lên đến cả chục nghìn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi đã đủ để dìm chết tên nhóc mới bước chân vào cảnh giới Tôn giả này rồi.

Kể cả nếu như không có đám người bọn họ, thì chỉ mình Đại trưởng lão thôi đã đủ rồi, đó là cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh đấy!

Hơn nữa, Đại trưởng lão trước giờ rất thần bí, có tin đồn là Đại trưởng lão còn che giấu thực lực, năng lực chiến đấu thực chiến thậm chí đã tương đương với cảnh giới Đoạt mệnh…

Một mình Đại trưởng lão chỉ cần dùng một ngón tay thôi đã đủ để chọc chết tên nhóc này rồi chứ?!

Trong một lúc, trên sân luyện võ có rất nhiều người đều không kiềm được muốn bật cười, đương nhiên, dù có không kiềm được thì cũng vẫn phải cố, dù gì, Tông chủ và nhóm người Đại trưởng lão đều ở đây, không được để mất hình tượng.

Ngược lại, Lữ Thanh Thanh lại chẳng hề cố kỵ điều gì, nhấc tay lên chỉ vào Tô Minh: “Ha ha ha… lúc trước, cái người tên Diệp Mộ Cẩn gì đó đã mắc bệnh hoang tưởng, nói phét về người đàn ông của cô ta yêu nghiệt ra làm sao, kết quả thì sao, yêu nghiệt như thế mà còn cần người khác đến cứu người đàn ông của cô ta nữa à, anh ta có giỏi thì tự cứu mình đi! Bây giờ, lại lòi ra một tên như anh, cười chết bổn cô nương rồi, anh không phải chính là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn đấy chứ? Hai người đã bao hết cơn cười của bổn cô nương trong mấy năm nay rồi”

Tô Minh quét mắt nhìn Lữ Thanh Thanh.

Nhưng không hề vội vàng ra tay, ừm, còn phải xác định Lữ Chân Tuân là ai nữa?

“Người thanh niên, cậu chắc chắn không? Đại trưởng lão và Thanh Thanh đều là người của Huyền Thanh Tông, cậu muốn giết bọn họ, ha ha… có lẽ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Huyền Thanh Tông đều sẽ không đồng ý”. Dương Phụng Lăng nhìn xoáy vào Tô Minh, vốn dĩ ông ta có chút hiếu kỳ về Tô Minh, dù gì thì Tô Minh còn chưa đến 22 tuổi nhưng đã là cảnh giới Tôn giả, đây chính là thiên phú, tương đối khá, cũng chỉ kém hơn mấy đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông một chút mà thôi nhưng đã đủ để trở thành đệ tử nòng cốt, dù gì ông ta cũng có chút suy nghĩ muốn mời Tô Minh gia nhập vào Huyền Thanh Tông nhưng bây giờ ông ta đã mất đi hứng thú, bởi vì người thanh niên trước mặt này không chỉ tuổi còn trẻ lại quá ngông cuồng, mà rõ ràng là không có đầu óc, loại người không có não thế này cho dù có thiên phú thì cũng chẳng sống được lâu.

Con người ấy à!

Ngu dốt không đáng sợ, chỉ sợ thiếu đi tấm lòng biết kính sợ.

“Không đồng ý, vậy thì tôi sẽ giết cho đến khi nào tất cả Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới đều đồng ý, thế nào?”, Tô Minh hỏi ngược lại.

Rất nghiêm túc.

Không hề có chút ý đùa cợt nào.

Lần này, đám đệ tử và những người có địa vị cao ở Huyền Thanh Tông vốn dĩ chỉ coi Tô Minh như tên ngốc, cười cợt anh thì đều thay đổi sắc mặt!!!

Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh.

“Tông chủ, đệ tử xin chiến!”, Từ Vô Pháp cất lời.

Hắn ta không nhịn nổi nữa!

Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trì tôn nghiêm cho Huyền Thanh Tông!

“Cái này…”, Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.

Dương Phụng Lăng cảm thấy, để Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.

Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.

Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, để cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.

Trong tình huống thế này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.

“Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!”, Từ Vô Pháp lại nói.

“Được”, Dương Phụng Lăng cuối cùng gật đầu.

Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.

Đại sư huynh ra tay, ha ha… một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.

Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.

Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.

Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vẫn không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.

Thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu dường như đã bình yên quá lâu rồi, đã ngạo mạn đến mức không còn giới hạn nữa, đã không theo kịp với thời đại rồi, cũng không chịu thường xuyên cập nhật tình hình bên ngoài, chỉ cần theo dõi một chút thôi là sẽ biết được Tô Minh khủng khiếp nhường nào, mạnh nhường nào rồi.

Kiêu ngạo, khiến con người diệt vong.

Cho dù các người có là thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu.

Một giây sau, Từ Vô Pháp đi đến phía trước người Tô Minh không xa.

Khí tức của hắn ta đã áp chế đến cảnh giới Tôn giả Sơ kỳ.

Hắn không hề lấy thanh đao màu đen đeo phía sau lưng ra.

Hắn chỉ bật cười khinh khỉnh một tiếng, nhìn về phía Tô Minh: “Tôi, Từ Vô Pháp, muốn ngăn chặn anh, cho nên, theo như cách mà anh nói, muốn giết hết Huyền Thanh Tông đến khi trên dưới không còn ai dám không đồng ý, dám ngăn chặn anh! Ha ha ha…”.

Giọng nói của Từ Vô Pháp bỗng nhiên vang lớn: “Xin giết!!!”

Nhưng Tô Minh lại hoàn toàn yên lặng.

Hầu như không hề có tí cảm xúc xao động nào.

“Anh ra tay trước đi! Nếu không, tôi lo là anh không chịu nổi một chiêu!”, Từ Vô Pháp lại nói, đưa tay làm một tư thế mời.

Hắn khi còn ở cảnh giới Bán bộ Tôn giả thì đã có thể giết chết được người thuộc cảnh giới Tôn giả chân chính.

Càng đừng nói là bây giờ.

Cho dù bây giờ hắn đã áp chế cảnh giới, nhưng các loại kinh nghiệm chiến đấu thì khó mà áp chế được.

Sức mạnh thuần tuý của hắn đã đủ để giết chết người thuộc cảnh giới Tôn giả Trung kỳ ngay lập tức rồi, đừng nói đến tên ngốc trước mắt này.

“Được”, Tô Minh gật đầu.

Khiến người ta bất ngờ là, Tô Minh còn chẳng thèm nói câu nào làm giảm sĩ khí đối phương, cũng chẳng thèm lề mề nói thừa mà lập tức đồng ý luôn.

Hơn nữa, một giây sau, bỗng nhiên ra tay.

“Ầm!!!”

Không hề có chiêu thức phức tạp nào.

Không hề có sự dao động chân khí kinh thiên động địa.

Chỉ một đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK