Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Thực hiện lời hứa

"Bé Quan, cháu chắc chứ?", lúc này Vũ Bất Bại vô cùng kích động, dù sao, một khi Vân Thanh Thanh thực sự khỏi bệnh, Võ Tông có thể nói là phất lên như diều gặp gió, bởi vì trong người Vân Thanh Thanh có Cổ Đế Huyết, có thể bất tử, với tư cách là hậu duệ của Võ Tông, Vân Thanh Thanh chắc chắn là tài năng võ đạo số một không phải bàn cãi trong lịch sử Võ Tông.

Vũ Bất Bại tự tin rằng chỉ cần Vân Thanh Thanh bất tử, nhiều nhất là một nghìn năm, Võ Tông sẽ có thể khôi phục lại vinh quang thời cổ đại dưới sự dẫn dắt của Vân Thanh Thanh.

Lúc này, Vân Thượng Phong cùng Vân Thụy cũng nhìn về phía Quan Khuynh Thành với vẻ kích động, muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn nhất từ Quan Khuynh Thành.

"Dù sao, tôi cũng chưa vào đó nên không thể chắc chắn 100%, nhưng cũng có thể chắc đến 90% là cô Vân có thể khỏi bệnh", Quan Khuynh Thành trầm mặc một chút rồi nói: "Rốt cuộc có thể trị khỏi hay không, đợi chút, muốn biết kết quả chính xác thì phải chờ cậu Tô và cô Vân xuất hiện rồi".

Quả nhiên.

Quan Khuynh Thành vừa dứt lời.

Tấm màn đã được kéo ra!!!

Đập vào mắt chính là Tô Minh cùng Vân Thanh Thanh.

Sắc mặt của Vân Thanh Thanh lúc này hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự cảm kích.

Còn Tô Minh thoạt nhìn có chút mệt mỏi bởi tiêu hao một chút sức lực, nhưng chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể hồi phục.

"Huyết mạch Cổ Đế Huyết đã được áp chế rồi!", Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh, sau đó lớn tiếng nói.

Quan Khuynh Thành có chút mất bình tĩnh.

Tuy rằng đã sớm đoán ra.

Nhưng có thể tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng chấn động.

"Bố, Tiểu Thụy, để mọi người lo lắng rồi", Vân Thanh Thanh nhìn về phía Vân Thượng Phong và Vân Thụy với ánh mắt áy náy, rồi nhìn Vũ Bất Bại cùng Quan Khuynh Thành với vẻ cảm kích: "Vũ trưởng lão, cô Quan, cảm ơn mọi người".

"Tốt, tốt, tốt lắm, hahahaha", Vũ Bất Bại bật cười ha hả.

Còn Vân Thượng Phong và Vân Thụy liền trực tiếp trơ ra như đá vì kích động quá mức.

Còn Quan Khuynh Thành, dời mắt nhìn về phía Tô Minh: "Anh thật sự làm được rồi, huyết mạch của anh".

Quan Khuynh Thành gần như chắc chắn rằng Tô Minh đã dùng huyết mạch của mình để áp chế Cổ Đế Huyết.

Điều này thật sự quá dọa người.

Hơn nữa, cô cẩn thận tính toán thời gian, tổng cộng thời gian từ lúc Tô Minh đi vào tấm màn cho đến bây giờ ước chừng chỉ có một nén nhang mà thôi.

Trong khoảng thời gian một nén nhang, Tô Minh dùng huyết mạch của chính mình để trấn áp huyết mạch của Cổ Đế Huyết quả thực cũng giống như nằm mơ.

Thời gian một nén nhang quá ngắn, điều này có thể thấy rõ huyết mạch của Tô Minh chẳng những có thể áp chế Cổ Đế Huyết, mà còn mạnh hơn Cổ Đế Huyết rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng thực hiện trong một thời gian ngắn.

Nó mạnh hơn rất nhiều so với huyết mạch của Cổ Đế Huyết, làm sao có thể?!!!

Dưới tấm mạng che mặt, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích.

Thật sự quá mức chấn động.

"Anh Tô, đây là tinh huyết của cự thú thời tiền sử", Vân Thanh Thanh đi về phía của Tô Minh, khi tới trước mặt anh, cô trực tiếp cúi người chín mươi độ, cung kính đưa ra một cái bình màu đen đục.

"Cảm ơn", Tô Minh dĩ nhiên không thèm khách khí.

"Tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân chúng tôi, cũng sẽ thuộc về cậu", Vân Thượng Phong còn chưa nói xong, đã bị Tô Minh cắt ngang: "Những thứ đó đều không cần thiết, tinh huyết của cự thú thời tiền sử này là đủ rồi".

Nhà họ Vân nói cho cùng cũng chỉ là một thế lực ở Thiên Đường Ngục.

Thiên Đường ngục còn chưa phải là tầng Võ cao, nhà họ Vân có tích cóp nhiều hơn nữa, đối với Tô Minh mà nói, cũng không đáng kể.

Dù sao, bây giờ anh đã giàu có đến mức khó tin.

Cướp đoạt của đám người Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập, Từ Thất Yếm cùng với toàn bộ gia sản của hàng chục cường giả tầng Võ cao nhất của thế giới Tiểu Thiên.

Tài nguyên võ đạo thu thập được cũng là một con số khổng lồ.

Chỉ vì tham lam một con kiến mà mất hết hình tượng, thì thật không đáng, huống hồ, nếu mình thật sự đào khoét sạch nhà họ Vân, sự biết ơn của Vân Thanh Thanh đối với mình có thể biến mất một cách triệt để?

Không cần tài nguyên cỏn con này của nhà họ Vân thì sự cảm kích của Vân Thanh Thanh còn lớn hơn nữa, bởi vì đây chính là ân cứu mạng.

Một người truyền nhân Võ Tông, mang trong mình Cổ Đế Huyết, khó gặp được người có ơn cứu mạng, điều này có giá trị hơn nhiều so với chút tài nguyên võ đạo cỏn con của nhà họ Vân, Tô Minh đánh giá cao điểm này.

"Thật sự cảm ơn cậu", Vân Thượng Phong khom lưng nói, ở trong lòng ông ta, hình tượng của Tô Minh ngay lập tức cao cả như bầu trời.

Nếu không phải Tô Minh ngăn cản, ông ta hận không thể quỳ xuống để cảm tạ Tô Minh.

Cách đó không xa, Giang Tiễn xấu hổ, chấn động, ao ước, ghen tị đến mức không biết tìm cái lỗ nào để chui vào.

Hắn cảm thấy mình chính như là một thằng hề.

"Cô Quan, đánh cuộc của chúng ta, có thể chắc chắn chứ?", Tô Minh nhìn về phía Quan Khuynh Thành, nở một nụ cười nghiền ngẫm.

"Dĩ nhiên là chắc chắn, Quan khuynh Thành tôi nói lời giữ lời, từ giờ khắc này, anh chính là người đàn ông của Quan Khuynh Thành, trọn đời trọn kiếp", giọng nói của Quan Khuynh Thành có chút kiêu ngạo cùng lạnh lùng nhưng cũng rất nghiêm túc.

"Chuyện này", Vũ Bất Bại sốt ruột, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Quan Khuynh Thành nhỏ giọng cầu xin: "Ông, cháu xin ông đừng ngăn cản".

"Bé Quan, thân phận của cháu", Vũ Bất Bại thật sự hết nói nổi, ông ta là đang muốn cứu Tô Minh có được hay không???

Thân phận của Quan Khuynh Thành quá kinh khủng.

Chuyện hôn nhân đại sự của Quan Khuynh Thành, căn bản không phải một mình Quan Khuynh Thành có thể quyết định được?

Bây giờ, Quan Khuynh Thành và Tô Minh chỉ vì một lần đánh cược, liền tùy tiện quyết định chuyện cả đời, quả thực quá điên rồ, ngộ nhỡ bị bố mẹ Quan Khuynh Thành, người trong gia tộc biết được, yêu nghiệt tuyệt thế vô song Tô Minh liền tiêu đời rồi.

"Tạm thời không có ai biết thân phận của cháu, chuyện của cháu và anh ấy cũng sẽ không công khai", Quan Khuynh Thành thấp giọng nói: "Còn tương lai, ông, trước đây không phải ông rất coi trọng anh ấy hay sao? Ngộ nhỡ, anh ấy thực sự chống lại được, thật sự đạt tới tầng đó để quang minh chính đại cưới cháu thì sao?”

"Không bao giờ có hai từ ngộ nhỡ", khóe miệng Vũ Bất Bại co quắp: "Có chống lại được cũng vô dụng thôi! Cháu không biết lai lịch của mình là gì sao?"
Chương 437: Muốn được bao nuôi

"Được rồi, ông, đây là việc riêng của cháu, ông cứ an tâm! Cháu cam đoan với ông, thế lực sau lưng cháu sẽ không nhắm vào anh ấy", Quan Khuynh Thành nghiêm túc nói: "Dù sao cũng là người đàn ông của cháu, cháu có thể giương mắt nhìn anh ấy chết sao?"

"Tùy cháu", Vũ Bất Bại thật sự bị đánh bại, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ thương hại, trong lòng ông ta thầm nghĩ: Thằng nhóc, cậu tốt nhất chỉ nên đùa giỡn, ngoài miệng cậu có thể là người đàn ông của con bé, con bé có thể là người phụ nữ của cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng động lòng với bé Quan, nếu không, một ngày nào đó trong tương lai, cậu không phải là đối mặt với chia uyên rẽ thúy, mà sẽ bị nghiền chết bởi thế lực của bé Quan.

Trên thực tế, Vũ Bất Bại muốn nói rồi lại thôi, tâm tình chập chờn, nhiều lần bị Quan Khuynh Thành ngăn cản, để Tô Minh đoán được một ít, địa vị của Quan Khuynh Thành hẳn là rất lớn.

Nhưng anh cũng không sợ.

Tô Minh anh, vốn xuất thân tầm thường, từ tầng Võ thấp từng bước vùng dậy, giờ đây đã trở thành người vô địch thế giới Tiểu Thiên!!!

Địa vị lớn hơn nữa thì đã làm sao?

Cứ duy trì như vậy là được rồi.



Ngày hôm sau.

"Cô muốn cùng tôi đi tới Chiến Uyên sao?", Tô Minh có chút im lặng nhìn về phía Quan Khuynh Thành.

Anh rất nóng lòng muốn đến Chiến Uyên, gặp cha mẹ mình, và nhân tiện hỏi thăm tin tức em gái Tô Ly của mình.

Sau khi Tô Ly rời khỏi trái đất cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng anh có chút lo lắng cùng nhớ nhung.

Còn mầm tai họa ngầm Tô Ương nhất định phải diệt trừ tận gốc, cho nên, cho dù Vân Thượng Phong cùng người nhà họ Vân có giữ anh lại năm lần bảy lượt, thì anh vẫn sẽ rời khỏi Thiên Đường Ngục.

Về mục đích ban đầu của việc đến Thiên Đường Ngục lần này, thứ nhất là để báo thù cho Ngư Dung Băng, thứ hai là để tìm kiếm tung tích của sư tôn Ninh Triều Thiên, bây giờ Ngư Dung Băng không ở bên mình, anh căn bản không biết kẻ thù của Ngư Dung Băng là ai, chỉ có thể tạm thời buông ta, ngược lại, có đủ thực lực, sau đó gặp lại Ngư Dung Băng, đến lúc đó, cùng lắm thì dẫn theo Ngư Dung Băng xuống Thiên Đường Ngục một lần nữa.

Mục đích thứ hai, tối qua anh thật sự đã dành mấy giờ, tìm hiểu toàn bộ Thiên Đường Ngục, không có tung tích của ông cụ Ninh Triều Thiên, ngay cả tin tức về ông cụ cũng không có, cho nên, xác suất lớn, ông cụ sẽ không tới Thiên Đường Ngục.

Nhưng, Tô Minh không nghĩ tới, Quan Khuynh Thành lại muốn đi cùng với mình!

Với lý do còn rất hung hãn: "Anh là đàn ông của tôi, tôi không đi theo anh thì đi theo ai?"

Tô Minh cạn lời đối đáp, dường như, những lời Quan Khuynh Thành nói đều đúng!

Tô Minh nói: "Tôi muốn đi gặp bố mẹ của tôi".

Quan Khuynh Thành đáp lại cực ngầu: "Đúng lúc quá, tôi cũng muốn tới thăm bố mẹ chồng!"

Mẹ kiếp?!!!

Anh có cảm giác, Quan Khuynh Thành dường như đang đùa thật.

Cô em này cũng có chút cứng đầu.

"Được thôi, đi cùng đi", Tô Minh cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý, ngược lại, những thứ khác của Quan Khuynh Thành, nhất là vẻ ngoài quả thực xinh đẹp, có cảm giác còn hơn cả tiên giáng trần, nếu dẫn về ra mắt bố mẹ, cũng có chút mặt mũi.

"Cậu Tô, bé Quan thực tế còn chưa va vấp nhiều, coi như lão già này xin cậu, chuyến này con bé theo cậu về Chiến Uyên, xin cậu đừng khiến con bé phải ủy khuất", Vũ Bất Bại nhìn về phía Tô Minh, dặn dò.

Còn về vấn đề an toàn của Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại hoàn toàn không lo lắng, võ đạo của Quan Khuynh Thành bởi vì một số nguyên nhân, cũng không quá xuất sắc, nhưng trong tay Quan Khuynh Thành còn có rất nhiều con át chủ bài, có thể tùy ý lấy ra, là đã có thể vô địch thế giới Tiểu Thiên rồi.

"Còn có, sau khi đi Chiến Uyên giải quyết chuyện, liền mang theo bé Quan đi tới Võ Tông, nó ở nơi nào, bé Quan đã biết", Vũ Bất Bại lại nói: "Cậu đi tới Võ Tông một chuyến, ông lão này cam đoan, võ đạo của cậu có thể tiến bộ một cách mạnh mẽ".

"Tiền bối yên tâm", Tô Minh gật đầu.

"Anh Tô, chị Quan, hai người cẩn thận, sớm thôi, chúng ta sẽ gặp lại ở Võ Tông", Vân Thanh Thanh nở một nụ cười trong trẻo, mà dịu dàng, dường như có chút luyến tiếc.

Nói xong.

Vân Thanh Thanh theo Vũ Bất Bại rời đi.

Hai người đương nhiên muốn đi tới Võ Tông, vốn dĩ Vân Thanh Thanh phải 20 tuổi mới được đi, nhưng bây giờ chỉ có Vân Thanh Thanh 19 tuổi là ngoại lệ.

Không còn cách nào khác, huyết mạch Cổ Đế Huyết!!!

Quá vô địch.

Bỏ lỡ một năm, đều là lãng phí.

Tô Minh và Quan Khuynh Thành cũng rời đi.

Hai người lập tức bước vào hư không.

Sau đó, Tô Minh liền bị "tác phẩm" của Quan Khuynh Thành dọa cho sợ hãi.

Mẹ kiếp!

Một chiếc tàu con thoi tác chiến.

Không có gì ngạc nhiên khi Quan Khuynh Thành có tàu con thoi tác chiến, nhưng điều gây sốc là tàu con thoi tác chiến mà Quan Khuynh Thành sử dụng cực kỳ sang trọng, quả thực đã làm thay đổi hiểu biết của Tô Minh về tàu con thoi tác chiến.

“Vật liệu dùng trong toàn bộ tàu con thoi tác chiến là Tử Vẫn Kim cao cấp nhất???”, Tô Minh và Quan Khuynh Thành đứng trên boong tàu con thoi, Tô Minh khóe miệng co giật hỏi.

"Đúng vậy".

"Chiều dài của tàu con thoi tác chiến này phải hơn 3000 mét, phải không?"

"Phải".

"Trận pháp bao bọc xung quanh tàu con thoi tác chiến này đều là các trận pháp cổ, đúng không? Hơn nữa, có hơn 100 trận pháp cổ đại, phải không?"

Quan Khuynh Thành gật đầu: "Phải, có tổng cộng 70.000 trận pháp phổ thông và 199 trận pháp cổ, có thể ngăn cản sự tấn công của hố đen hư không và hết thảy hỗn loạn của hư không trong nền văn minh này, gặp phải con thú chiếm đoạt hư không, cũng không sợ".

Tô Minh trầm mặc.

Có chút câm nín.

Trước đây, anh nghĩ rằng mình rất giàu, dù sao thì anh cũng là người giàu nhất trên toàn thế giới Tiểu Thiên sau khi cướp được Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập và những người khác???

Nào ngờ, mẹ kiếp, những thứ khác không nói, giá trị của tàu con thoi tác chiến dường như vượt quá giá trị của mình.

"Thiên nữ tiền bối, tôi có loại dự cảm, từ hôm nay trở đi, chỉ cần dựa vào "nhà vợ", tôi liền không thiếu tài nguyên võ đạo", Tô Minh thầm giao lưu với Thiên nữ tạo hóa, dù là bất đắc dĩ, nhưng cũng có cảm giác sung sướng không thể giải thích được.

"Hahaha", Thiên nữ tạo hóa cười ha hả: "Nhóc con, cậu muốn được bao---nuôi sao".

"Cô Quan", Tô Minh vừa muốn nói gì đó, nhưng đã bị Quan Khuynh Thành cắt ngang, cô cởi tấm mạng che mặt ra, nhìn Tô Minh chằm chằm: “Từ hôm nay, anh đừng gọi em là cô Quan, hãy gọi em là Khuynh Thành, còn em sẽ gọi anh là anh Tô Minh".

Quan Khuynh Thành dường có chút không quen đối với cách gọi anh Tô Minh này.
Chương 438: Trò chơi giết người tàn nhẫn

Nhưng cô ta vẫn nghiêm túc gọi.

Trong lòng Tô Minh thấy chấn động.

Quan Khuynh Thành đã tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể hoàn hảo đó cũng đang ở trước mặt mình, còn cả mùi thơm thoang thoảng cùng với đôi mắt đẹp đang nghiêm túc nhìn mình và gọi mình là anh Tô Minh!

What?

“Tôi đi tu luyện đây!”, Tô Minh liếm môi, sau đó xoay người rời đi.

Không dây vào được!

Tô Minh đi vào căn phòng bên trong tàu con thoi tác chiến.

Nhưng lúc đó anh không nhìn thấy, sau khi anh xoay người rời đi thì trên khuôn mặt đẹp của Quan Khuynh Thành toát lên nụ cười.

Tô Minh mất nửa tiếng đồng hồ mới bình tĩnh trở lại.

“Phải hấp thụ kiếm hoàn có được trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập. Phải hấp thụ cả tinh huyết cự thú có được từ nhà họ Vân nữa”.

“Phải tu luyện ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’ có được từ nhẫn không gian của Phó Tử Lập”.

“Cũng phải tu luyện cả chén Hoàng Tuyền có được từ nhẫn không gian của Phó Tử Lập”.

Có quá nhiều thứ quấn lấy anh!

Cuối cùng Tô Minh quyết định, hấp thụ tinh huyết cự thú trước.

Chắc chắn tinh huyết này giúp thực lực của mình tăng lên rất nhiều và Tô Minh rất mong đợi điều đó.

Tô Minh hít một hơi thật sâu, trong lòng khẽ động. Chiếc lọ màu đen không trong suốt có chứa tinh huyết cự thú đang trôi nổi trước mặt mình.

Tô Minh dùng đến kho tàng huyết mạch, rồi ra sức hấp thụ.

Tinh huyết cự thú đó được hấp thụ hoàn toàn vào trong cơ thể Tô Minh.

Ở Chiến Uyên…

Trong phòng khách của nhà họ Tô…

Gia chủ Tô Chấn Trầm ngồi ở vị trí chính trong nhà họ Tô. Tiếp đó là đám người đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão; còn có một vị thái thượng trưởng lão duy nhất của nhà họ Tô, năm nay đã tròn 130000 tuổi.

Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh và trầm lắng, tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Đến tận khi thái thượng trưởng lão là Tô Hao ho ‘khụ khụ’ hai tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Hơn nữa, Tô Hao với mái tóc bạc phơ, ôm eo ho khụ khụ còn nôn ra ngụm máu tươi.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

“Thái thượng trưởng lão? Ông bị thương rồi?”, sắc mặt Tô Chấn Trầm nghiêm trọng, trong giọng nói có chút bi thương.

“Thực lực của Tô Ương mạnh hơn dự đoán của chúng ta”, Tô Hao thở dài, nói.

Mấy ngày nay nhà họ Tô sống trong lo sợ vì Tô Ương đang chơi trò chơi. Trò chơi giết người tàn nhẫn.

Thỉnh thoảng hắn ta lại bắt một con cháu chi trưởng của nhà họ Tô rồi dày vò đến chết, sau đó vứt xác ở trước cửa nhà họ Tô.

Những người có thực lực ở chi trưởng nhà họ Tô cũng chỉ có hơn trăm người, vậy mà đã chết mất 30, 40 người rồi.

Hiện giờ nhà họ Tô đều rất hoang mang, nhiều người còn suy sụp tinh thần.

Nếu không phải Tô Chấn Trầm có uy tín, ngày thường đối xử tốt với mọi người thì có lẽ lúc này nhà họ Tô đã loạn nội bộ.

Để ứng phó với tình hình này nên Tô Chấn Trầm đã đích thân đến sau núi mời thái thượng trưởng lão Tô Hao đã 130000 tuổi xuất núi.

Bởi vì đây là lúc liên quan đến tồn vong của nhà họ Tô.

Sau khi Tô Hao xuất núi thì nấp trong không gian trước cửa nhà họ Tô, ‘ôm cây đợi thỏ’.

Kết quả là… Ông ta chặn thành công Tô Ương. Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi là Tô Hao không bắt được Tô Ương.

Vì vậy mới có cuộc họp gia tộc gấp như này.

Đúng là đáng sợ!

Mặc dù tuổi cao nhưng Tô Hao có thực lực ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ.

Một người ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ, không dám nói là có thể quét sạch cả Chiến Uyên nhưng cũng không có thế lực nào ở Chiến Uyên dám có ý đồ với nhà họ Tô.

Tô Hao có thể nói là kim thần trấn giữ nhà họ Tô.

Nhưng ngay cả ông ta ra tay mà cũng không bắt được Tô Ương?

Đùa gì vậy?

Vì vậy, không khí ban nãy mới bị đè nén đến mức đó.

Ngay cả Tô Chấn Trầm cũng khó lòng chấp nhận sự thật này.

Nhưng nào ngờ, Tô Hao không những không bắt được Tô Ương mà còn bị thương.

Tô Hao nôn ra ngụm máu tươi rất đột ngột.

Vì vậy khiến Tô Chấn Trầm và cả mấy trưởng lão còn lại của nhà họ Tô đều kinh ngạc.

“Gia chủ! Nếu tôi đoán không nhầm thì lúc giao đấu với tôi, Tô Ương vẫn chưa dùng hết sức lực. Hình như hắn ta chỉ đang đùa giỡn với tôi”, Tô Hao cười khổ, nói.

Cái gì?

“Không thể nào!”, Tô Chấn Trầm đứng bật dậy: “Thằng súc sinh đó nửa năm trước mới chỉ ở cảnh giới Động Hư. Lúc đó nó đến trái đất định đánh lén giết chết Minh Nhi. Mới nửa năm thôi mà, sao có thể thế được?”

Chẳng phải đang đùa sao?

“Gia chủ! Haiz!”, Tô Hao thở dài, nói: “Làm sao Tô Ương có thể đột phá mạnh trong nửa năm thì không còn quan trọng nữa. Quan trọng là nhà họ Tô nên chọn lối đi nào?”

Tô Chấn Trầm ngồi sụp xuống ghế.

Ông ta trầm ngâm suy nghĩ.

Lối đi nào ư?

“Gia chủ! Tôi nghĩ, đầu tiên nên thu lại lệnh truy sát. Lệnh đó còn thì sẽ kích thích Tô Ương”.

“Ngoài ra gia chủ nên nói chuyện hẳn hoi với hắn ta. Dù sao thì hắn ta cũng là con nuôi của gia chủ. Mấy năm nay gia chủ và người nhà họ Tô đều rất tốt với hắn ta nên chắc hắn ta sẽ niệm tình cũ”, đại trưởng lão Tô Cửu Hiển do dự một lát, nói.
Chương 439: Giận dữ

“Thối lắm!”, sắc mặt Tô Chấn Trầm lập tức đỏ lên, ông ấy hung hăng vỗ bàn nói: “Tên súc sinh Tô Ương kia, cho dù là Tô Chấn Trầm tôi hay là nhà họ Tô, chúng ta đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hắn ta đâu? Thậm chí, từ đầu đến cuối tôi đều dạy dỗ hắn ta với tư cách là người nối nghiệp nhà họ Tô, kết quả thì thế nào? Việc đầu tiên hắn ta làm chính là đến tầng trái đất giết Tô Minh, giết chết con ruột của Tô Chấn Trầm tôi đây! Nếu như ông đây có làm chuyện gì có lỗi với Tô Ương, hắn ta trả thù tôi như thế thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng có sao? Có một chút nào sao? Hả?”

Đại sảnh lại yên tĩnh.

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông qua lại.

Thật lâu sau, vẫn là Tô Cửu Hiển mở miệng, ông ta muốn nói lại thôi.

“Còn muốn nói cái gì, nói”, Tô Chấn Trầm nhìn chằm chằm Tô Cửu Hiển quát lớn.

“Gia chủ, chúng ta buộc phải chấp nhận thực tế và đưa ra sự lựa chọn. Ông nói đúng, là Tô Ương lòng lang dạ sói. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là sai hay đúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Tô sẽ hoàn toàn bị diệt vong”, thanh âm của Tô Cửu Hiển lớn hơn vài phần: “Gia chủ, ông đành lòng nhìn truyền thừa mấy chục nghìn năm của nhà họ Tô bị huỷ hoại trong tay ông sao?”

Tô Chấn Trầm im lặng không nói một lời.

Trong mắt ông ấy là phẫn nộ, là hoảng sợ, là hối hận, là oán hận, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót và cô đơn.

Tô Chấn Trầm nhìn về phía Tô Cửu Hiển: “Đại trưởng lão, vậy ông nói xem, bây giờ nên làm như thế nào? Nói ý kiến của ông xem”.

“Gia chủ, ông ra mặt hoà hoãn với Tô Ương, nói xin lỗi hắn ta”, Tô Cửu Hiển chậm rãi nói: “Thậm chí, nếu gia chủ có thể thuyết phục Tô Ương trở về thì tốt, Tô Ương tuổi còn nhỏ mà đã có thể đánh bại Thái thượng trưởng lão, hắn ta tuyệt đối là yêu nghiệt vô địch trên đời, hoàn toàn có đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Tô chúng ta đi đến thời kỳ huy hoàng!”

Giọng nói của Tô Cửu Hiển còn pha chút cuồng nhiệt.

Sắc mặt Tô Chấn Trầm trở nên nặng nề, ông ấy lẳng lặng nhìn Tô Cửu Hiển, đáy lòng tràn ngập bi thương.

Đại trưởng lão đây là muốn làm phản!

Ha ha

Trên thực tế, năm đó, Tô Cửu Hiển cũng có tư cách cạnh tranh chức vị gia chủ, nhưng cuối cùng lại bị ông ấy đánh bại, quả nhiên, đã qua nhiều năm như vậy rồi, Tô Cửu Hiển vẫn luôn không cam lòng.

Thời điểm bình thường, nhà họ Tô dưới sự dẫn dắt của Tô Chấn Trầm phát triển không ngừng, uy tín của Tô Chấn Trầm cũng rất cao, rất được lòng người, cho nên đại trưởng lão Tô Cửu Hiển vẫn luôn cẩn trọng, chưa bao giờ thể hiện ra chút không hài lòng nào.

“Nếu không phải lần này tên súc sinh Tô Ương kia bỗng dưng nổi dậy, không biết Tô Cửu Hiển còn phải che giấu đến khi nào”, Tô Chấn Trầm thầm nghĩ.

Tô Chấn Trầm cố gắng kiềm chế sát ý của bản thân.

“Đại trưởng lão, ý của ông là thực lực là trên hết? Bởi vì bây giờ thực lực của Tô Ương cường đại nên có thể nhắm mắt cho qua chuyện hắn ta lòng lang dạ sói, đáng chết trăm nghìn lần? Đại trưởng lão, ông đã từng cân nhắc đến con trai Tô Minh đáng thương của tôi chưa?”, thanh âm của Tô Chấn Trầm tràn ngập khó hiểu.

“Gia chủ, làm chuyện lớn thì không cần vướng bận chuyện nhỏ, tuy rằng Tô Minh là con trai ruột của ông, nhưng cậu ta không có khả năng so sánh được với Tô Ương, kém Tô Ương cả vạn dặm. Nếu như thật sự có thể đổi lấy sự huy hoàng của nhà họ Tô, chỉ hy sinh một mình Tô Minh thì có làm sao?”, giọng nói của Tô Cửu Hiển càng thêm điên cuồng.

Dường như là bộc lộ toàn bộ tâm tư của ông ta hướng về Tô Ương.

“Thối lắm!”, không đợi Tô Chấn Trầm mở miệng, bên ngoài đại sảnh, một người phụ nữ bước vào, người đó có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ vẫn có nếp nhăn nơi khóe mắt, sắc mặt bà tràn đầy giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cửu Hiển, không nhịn được mà bùng nổ: “Tô Cửu Hiển, hy sinh con trai Tô Minh của tôi? Sao không phải là hy sinh cả nhà của ông? Không phải là ông cũng có vợ, có con trai và cháu trai nữa sao? Tô Cửu Hiển, nếu ông sợ hãi Tô Ương, muốn nịnh bợ Tô Ương vậy thì ông lập tức cút khỏi nhà họ Tô đi, nhà họ Tô không cần ông, con mẹ nó đừng có ở đây giả vờ giả vịt! Không biết chừng ông và Tô Ương đã có giao dịch bí mật gì đó với nhau! Để tôi đoán xem, có phải Tô Ương bảo ông đến đây nói nhăng nói cuội, mưu đồ chia rẽ nội bộ nhà họ Tô đúng không? Sau khi sự việc thành công, hắn ta hứa hẹn sẽ nâng đỡ ông lên vị trí gia chủ nhà họ Tô? Tô Cửu Hiển, ông tự cho rằng ông là người thông minh, nhưng cũng đừng coi tất cả mọi người đều là đồ ngốc!”

Người đến là ai?

Tuỳ Thanh Liên.

Vợ của Tô Chấn Trầm, và cũng là mẹ của Tô Minh.

Mặc dù cái tên Tuỳ Thanh Liên này nghe rất êm tai, dáng vẻ cũng xinh đẹp nhưng tất cả người nhà họ Tô, thậm chí là cả Chiến Uyên, ai mà không biết tính cách của Tuỳ Thanh Liên cực kỳ bá đạo, cường thế, Tô Chấn Trầm cũng là người bị vợ quản nghiêm.

Dù sao thì giữ chức vị gia chủ nhà họ Tô, địa vị cũng rất cao, bình thường mà nói, ba vợ bốn nàng hầu cũng không quá, nhưng người phụ nữ của Tô Chấn Trầm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tuỳ Thanh Liên.

Nói vậy có thể tưởng tượng ra được.

Tô Cửu Hiển bị Tuỳ Thanh Liên quát mắng sắc mặt lập tức đỏ bừng, ông ta câm miệng không nói nên lời, thậm chí đáy lòng ông ta còn phát run, bản thân có chút kinh hãi, bởi vì Tuỳ Thanh Liên đã đoán đúng vài điểm, giống như là bà tận mắt chứng kiến ông ta và Tô Ương thực hiện giao dịch bí mật.

“Tô Chấn Trầm, lão già cặn bã này đang lôi kéo lòng người, còn muốn hy sinh con trai của ông, vậy mà ông còn ở đó xem diễn? Bà đây cảnh cáo ông, nếu như ông không giết chết Tô Cửu Hiển, từ hôm nay trở đi, ông đừng hòng trèo lên giường của bà đây nữa! Cả đời này của bà đây chỉ có một người con trai đáng thương là Tô Minh, còn bị người bố nhẫn tâm là ông ném đến tầng trái đất, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, bà đây cũng không muốn sống nữa, Tô Chấn Trầm ông cũng đừng sống nữa, tất cả đều không thể sống!”, Tuỳ Thanh Liên quát lớn, âm thanh rất to, mang theo lửa giận nồng đậm cùng chân khí, võ đạo của Tuỳ Thanh Liên cũng không kém chút nào, bà đã đạt đến cảnh giới Chân Hoàng, tuy rằng chỉ là Chân Hoàng sơ kỳ, cũng không quá vững chắc, nhưng ở Chiến Uyên, chỉ cần đạt đến cảnh giới Chân Hoàng thì đã được coi là một nhân vật có tiếng.

Trong đại sảnh, sắc mặt Tô Cửu Hiển vô cùng khó coi, cả người run rẩy, dường như là muốn ra tay.

Nhưng hơi thở của Tô Chấn Trầm đã tập trung vào người ông ta.

Tô Cửu Hiển biết, nếu như ông ta thực sự dám động vào Tuỳ Thanh Liên, thậm chí dám oán giận lại bà một câu, Tô Chấn Trầm sẽ ra tay, tất cả mọi người đều biết, Tô Chấn Trầm vô cùng cưng chiều người vợ này.
Chương 440: Tinh huyết Đế Ly

Ai cũng đều có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi.

Thái Thượng trưởng lão Tô Hao chỉ biết cười khổ, lắc đầu, cái gì gia chủ cũng tốt, chỉ là có tính sợ vợ thôi! Bình thường Tùy Thanh Liên là người sân sau căn bản không được xuất hiện trong những việc lớn như gia tộc mở họp này, hoàn toàn không phù hợp quy củ.

“Phu nhân, bà bớt giận!”, Tô Chấn Trầm đi xuống khỏi vị trí, nhanh chóng đi ra bên ngoài đại sảnh, không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, sợ vợ thì sợ vợ thôi, có cái gì đâu chứ?

“Bớt giận cái gì? Nếu ai còn dám nhắc tới một câu hy sinh Tô Minh, bà đây sẽ liều chết với kẻ đó! Cho dù là đi thuê sát thủ, bà đây cũng sẽ chém thành muôn mảnh!”, Tùy Thanh Liên vừa nói vừa hung dữ nhìn Tô Cửu Hiển, bên trong ánh mắt toàn là sự giận dữ và căm hận, là nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.

Tô Cửu Hiển bị dọa đến mức phải rụt đầu.

Không thể trêu vào.

“Vâng vâng vâng, phu nhân cứ yên tâm đi”, Tô Chấn Trầm tới gần bên cạnh Tùy Thanh Liên, thấp giọng nói: “Tạm thời không thể giết chết Tô Cửu Hiển được, bằng không toàn bộ nhà họ Tô sẽ hỏng mất”.

Trên thực tế, Tùy Thanh Liên có thể đoán được Tô Cửu Hiển đã quy hàng với Tô Ương, cũng đã đạt thành hiệp nghị, sao ông có thể không đoán ra được chứ?

Nhưng ông không vạch trần, không xúc động là có nguyên nhân.

Đại trưởng lão Tô Cửu Hiển có danh tiếng không thấp trong nhà họ Tô.

Hơn nữa đại trưởng lão có rất nhiều con cháu, không giống với Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, còn không ở Chiến Uyên nữa chứ.

Mà đại trưởng lão có khoảng chừng 7 người con trai, 3 đứa con gái, 17 cháu trai, 11 cháu gái, trong đó có rất nhiều người đều ngồi ở vị trí cao trong nhà họ Tô.

Động vào Tô Cửu Hiển là gần như toàn bộ nội bộ nhà họ Tô sẽ lập tức xong đời.

Cho nên, tạm thời không thể động vào ông ta được!

Cho dù muốn động vào thì cũng phải chuẩn bị trước.

“Tất cả giải tán đi”, tiếp theo Tô Chấn Trầm khoát tay nói với đám lãnh đạo nhà họ Tô trong đại sảnh.

Cũng không còn tâm trạng tiếp tục bàn bạc gì nữa.

Đám người Tô Cửu Hiển, Tô Hao ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, đều trầm mặc không nói gì, sau đó rời đi.

Trong số bọn họ có người đang có kế hoạch nham hiểm, có người thất vọng, cũng có người kiên định muốn cùng chết cùng sống với nhà họ Tô, không ai giống ai.



Tàu con thoi tác chiến chuyển động trong hư không.

Tô Minh đắm chìm trong tu luyện.

Khí tức điên cuồng dao động, lại dao động.

“Giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử này cũng không đơn giản chỉ là của cự thú thời tiền sử, mà còn là của Đế Ly”, Tô Minh đắm chìm trong thế giới luyện hóa hấp thu tinh huyết, thiên nữ Tạo Hóa lại rất hứng thú lẩm bẩm.

Thời đại tiền sử chính là thời đại trước thời đại viễn cổ, đó là một thời đại sơ khai hỗn độn.

Ở thời đại đó, toàn bộ chư thiên vạn giới chưa có bao nhiêu giống loài.

Lúc ấy, loài người cũng chưa được sinh ra.

Mà những giống loài được sinh ra trong thời đại đó lại vô cùng kinh khủng, dù sao đó đều là những giống loài hỗn loạn bẩm sinh, nói hẳn ra là cực kỳ đáng sợ, cho dù không biết tu luyện, chỉ dựa vào tiềm thức đi hấp thu linh khí thiên địa sơ khai cũng có thể trưởng thành thành thứ rất đáng sợ.

Mà Đế Ly chắc chắn là thứ đứng đầu thời đại đó.

“Đế Ly am hiểu sức mạnh và phòng ngự cơ thể”.

Không biết là trùng hợp hay là Tô Minh thật sự quá may mắn.

Đế Ly này chẳng những có thực lực kinh khủng, hơn nữa thuộc tính lại vừa vặn thích hợp với Tô Minh.

“Trấn cho tôi!”, đột nhiên Tô Minh mở choàng mắt, quát khẽ một tiếng.

Ngay lập tức, khí tức trên người anh chấn động mạnh một cái.

Sau đó mới bình tĩnh lại.

Nhìn qua cũng không có cái gì, nhưng thật ra nếu là những người khác, cho dù là tu giả võ đạo có thực lực vượt xa Tô Minh gấp mười, gấp trăm lần, trong chớp mắt vừa rồi nếu không cẩn thận sẽ xong đời.

Bởi vì, chấn động vừa rồi chính là ý chí và khí tức của giọt tinh huyết Đế Ly đang giãy giụa.

Cho dù là một chút xíu khí tức và ý chí kia chỉ bằng một phần ngàn một phần vạn lúc Đế Ly còn sống, thế nhưng nó lại vô cùng vô cùng vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng.

Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.

Anh có được kho tàng huyết mạch, quả thực là tất cả khí tức, ý chí đều trấn áp người khác! Đường đường là Đế Ly tiền sử mà cũng vô cùng đáng thương.

Gặp phải một tên tàn nhẫn như Tô Minh.

Khi khí tức và ý chí hoàn toàn bị trấn áp nghiền nát, năng lượng kinh khủng, mênh mông, tinh túy hơn đang mãnh liệt tràn vào trong cơ thể của Tô Minh.

Khí tức của Tô Minh đang điên cuồng dâng cao, nếu nhìn kỹ da thịt xương cốt trên người sẽ thấy chúng đang nhúc nhích từng chút một, còn kèm theo cả ánh sáng cổ xưa thần bí.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Khoảng hai giờ sau.

“Phù! Cuối cùng đã hấp thu hoàn toàn rồi!”, Tô Minh thở ra một hơi, trên mặt toàn vẻ chấn động, chỉ mới có một giọt tinh huyết thôi mà mình phải dùng tận mấy giờ liền, phải biết anh chính là người đàn ông có được kho tàng huyết mạch.

“Nếu là tu giả võ đạo khác, không chừng còn phải tốn ba đến năm năm mới hấp thu xong hết nhỉ?”, Tô Minh không nhịn được than vãn.

“Không sai, nếu là tu giả võ đạo khác thì đúng là cần hấp thu từ ba đến năm năm, cho nên đa số tu giả võ đạo đều phải bế quan tám năm mười năm, ai giống như anh chứ, ngắn thì ba đến năm ngày, chậm thì một tháng hai tháng mà thôi”, thiên nữ Tạo Hóa châm chọc một câu, cho dù cô ta là cường giả của văn minh cấp bậc siêu việt cũng có chút hâm mộ Tô Minh có được kho tàng huyết mạch, có kho tàng huyết mạch này đúng là vô địch mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK