“Nếu đã như vậy thì Ngô Lũng không cần lấy ‘Ngự Thú Quyết’ ra nữa. Những câu hỏi của Ma Lân Chúng Sinh đến lúc đó chúng ta sẽ tự dựa vào bản lĩnh của mình. Nếu như chết trong mồm của Ma Lân Chúng Sinh thì cũng đáng đời”, Hồng Nhàn hít một hơi thật sâu, nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí trở nên yên tĩnh hẳn.
Đây là đang làm hòa với Tô Minh mà?
“Cảm ơn cô chủ Hồng!”, Ngô Lũng vui sướng, đúng… Đúng là như từ cõi chết trở về.
Ngô Lũng cảm kích nói lời cảm ơn với Tô Minh, kích động phát khóc. Sau đó lại run rẩy rót rượu và mời Tô Minh một ly.
Tô Minh vừa uống rượu vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Chích.
Lúc này Trần Chích đang lén nhìn Tô Minh, vẻ phẫn nộ và oán hận trong mắt càng rõ hơn.
“Sao? Anh không vui sao?”, Tô Minh nhìn Trần Chích, vừa hay nhìn thẳng vào hắn ta rồi hỏi.
“Không… Không dám! Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Trần Chích uất ức, cũng chỉ biết đè nén trong lòng.
Sau đó là những lời thảo luận vô vị, nói đi nói lại cũng toàn là những lời chém gió, chém gió mình đã liều mạng như thế nào khi gặp phải ba người của vương triều Cửu Minh.
Điều đáng nhắc đến là sau khi bị Tô Minh dạy dỗ, Hồng Nhàn không hoạt bát nữa mà lạnh mặt đi, không nói gì nữa. Người nào tinh mắt thì đều nhìn ra, cô ta sắp nổ tung rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Chừng một tiếng sau thì đột nhiên có một bóng hình kỳ quái xuất hiện.
Người này cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa còn đi đến bên cạnh chỗ ngồi chính rồi ngồi xuống.
Đây là một người đàn ông trung niên áo trắng nho nhã, quần áo rất sạch sẽ, chỉn chu, kể cả tóc tai cũng rất gọn gàng. Thậm chí nếu nhìn kỹ thì ngay kiếm ngọc trong tay cũng không vết bụi.
Sau khi ông ta ngồi xuống thì 300 người ở đây đều cung kính nói: “Xin chào Đại Các chủ!”
Hóa ra người này chính là Đại Các chủ.
“Cậu chủ Tô! Ông ta là Đại Các chủ Phùng Giao, cũng chính là sư tôn của Vu Cách và Hoàng Xung”, Ngô Lũng nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Minh. Trong lúc nói thì còn dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Vu Cách và Hoàng Xung.
Tô Minh thuận theo hướng nhìn của Ngô Lũng thì thấy, Vu Cách và Hoàng Xung đều ở cảnh giới Hồng Mông, là người xuất sắc trong chỗ này. Nhưng hai người này đều ở cảnh giới Hồng Mông tầng hai, ngang tầm Tiêu Hoành, cũng coi như top đầu ở đây, nhưng so với Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh vẫn kém một chút.
“Mối quan hệ giữa Đại Các chủ và lão Diễm rất không tốt”, Ngô Lũng lại nói, giọng nói nhỏ đi: “Nghe nói năm đó Đại Các chủ suýt nữa chết trong tay lão Diễm, cũng may lão Ngụy ra tay cứu nên Đại Các chủ mới giữ được mạng”.
Lúc này, Đại Các chủ lên tiếng: “Các vị đều là niềm tự hào của Chúng Sinh các, những biểu hiện của mọi người ở buổi tiệc ban nãy bổn tọa cũng nhìn thấy hết rồi. Tiếp theo sẽ là phát chìa khóa. Bổn tọa nói trước, sau khi phát thì chìa khóa gì thì là cái đó, cấm được đánh nhau hay cướp đoạt. Dù sao thì bản thân mọi người như thế nào thì tự rõ”.
Lời nói vừa dứt thì mọi người một phen huyên náo.
Đổi quy tắc rồi sao?
Chỉ có Tô Minh cười lạnh một tiếng với vẻ khinh bỉ.
Đột nhiên đổi quy tắc?
Không được cướp ư?
Chỉ e là nhằm vào mình thôi.
Ông đây biết thừa!
Tô Minh có thể chắc chắn, cái đột nhiên thay đổi quy tắc không phải là kết quả thảo luận trước đó của Chúng Sinh các. Nếu không thì những người trẻ tuổi ở đây sẽ không huyên náo như vậy.
Chắc chắn là vì ban nãy Đại Các chủ nhìn thấy thực lực của mình, vì vậy mới thay đổi.
Chỉ cần mình yên phận, không ra tay, không cướp thì đợi bữa tiệc kết thúc, những người có được chìa khóa đỉnh cấp đều được an toàn trở về, lúc đó mình biết bị lừa thì có thể làm gì được nữa? Lúc đó chỉ biết chấp nhận thôi.
Kể cả là sư tôn Diễm Huyền Kình thì khéo cũng bó tay.
Dù sao thì quy tắc ‘có thể cướp chìa khóa’ chỉ giới hạn ở lúc tổ chức bữa tiệc thôi.
“Phải làm sao bây giờ?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng, nói với vẻ sốt sắng.
“Mặc xác ông ta, cần cướp thì cứ cướp”, Tô Minh cười nói.
Một giây sau Đại Các chủ Phùng Giao bắt đầu phát chìa khóa.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều nhận được.
Gọi là chìa khóa nhưng nó chính là một tấm lệnh bài, được làm từ kim loại đặc biệt, trên đó có rất nhiều hoa văn, văn tự khó hiểu, còn có rất nhiều bí thuật điêu khắc, rất nặng. Nếu cầm trong tay thì cho người ta cảm giác cổ xưa.
“Cậu chủ Tô! Anh lấy được chìa khóa thiên phẩm”, Ngô Lũng nhỏ giọng nói, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Của tôi là hoàng phẩm. Chìa khóa hoàng phẩm là màu vàng, địa phẩm là màu xanh, thiên phẩm là màu xanh lam, còn thần phẩm là màu tím”.
Chìa khóa trong tay Tô Minh màu xanh lam, còn trong tay Mạc Thanh Nhạn là màu vàng.
Tô Minh gật đầu nhìn hết một lượt.
Phần lớn đều là màu vàng, số ít màu xanh, tầm 10 người màu xanh lam, có 2 người màu tím.
Nói cách khác, có 2 người ở đây có được chìa khóa thần phẩm.
“Cho mình chìa khóa thiên phẩm mà không phải là hoàng phẩm, nghĩ là mình sẽ hài lòng và không đi cướp nữa sao? Chủ ý hay đấy”.
Tiếc rằng mình không chịu, vẫn phải cướp đã!
Chương 1207: Cá chết lưới rách
Tô Minh quét nhìn một cái thì lập tức có thể đoán ra hai chìa khóa thần phẩm đó trong tay ai?
Chính là của Đồ Vô Mệnh và Hồng Nhàn.
Đầu tiên, Hồng Nhàn cũng coi như có tư cách có được chìa khóa thần phẩm. Dù sao thì cô ta cũng là người có cảnh giới cao nhất trong 300 người ở đây, huống hồ cô ta còn là cháu gái duy nhất của lão Hồng.
Còn một cái là của Đồ Vô Mệnh, điều này có chút khó nói. Chưa nói đến việc Tô Minh ở đây, kể cả không tính Tô Minh thì trong 300 người cũng có không dưới 5 người cùng cảnh giới Hồng Mông tầng ba với Đồ Vô Mệnh. Dựa vào cái gì mà cho hắn ta chứ không phải người khác? Nói đến thể hiện thì dường như hôm nay hắn ta chả thể hiện gì, cứ như người vô hình.
Vì vậy có thể nói là Đại Các chủ thiên vị. Đồ Vô Mệnh là đệ tử của lão Ngụy, mối quan hệ giữa lão Ngụy và Đại Các chủ rất tốt. Lão Ngụy còn là ân nhân cứu mạng của Đại Các chủ, và điều này ai cũng biết.
“Nếu đã lấy được chìa khóa thì bữa tiệc cũng kết thúc được rồi”, Đại Các chủ lên tiếng, ông ta cũng sợ đêm dài lắm mộng.
Nhưng lời nói vừa dứt thì Tô Minh liền nói: “Đồ Vô Mệnh và Hồng Nhàn! Chi bằng hai người đổi chìa khóa với tôi đi!”
Trong tay Tô Minh cầm hai chìa khóa, một là của anh, cái còn lại là của Mạc Thanh Nhạn.
Lời nói vừa dứt thì Đại Các chủ trợn trừng mắt lên.
300 đệ tử của Chúng Sinh các đều ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh. Có người kinh ngạc, có người khen thưởng, cũng có kẻ phẫn nộ và tất nhiên cũng có người mong đợi.
“Hỗn láo! Lẽ nào lời nói của bổn tọa ban nãy còn chưa rõ sao? Việc phát chìa khóa lần này chỉ phát đơn thuần, không có gì là đổi trác ở đây”, Đại Các chủ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, toát ra cả khí tức khiến người khác ớn lạnh. Đại Các chủ ở cảnh giới Hồng Mông tầng bảy, khí thế vô cùng mạnh. Ông ta vừa toát ra khí tức, kể cả định khóa chặt Tô Minh hay bất cứ ai thì mọi người ở đây đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Ông nói rất rõ ràng nhưng quy tắc kỳ này thật sự thay đổi sao? Dù sao tôi cũng không tin. Nếu Đại Các chủ muốn người khác tâm phục khẩu phục thì xin mời tất cả Các chủ và thái thượng trưởng lão đến cùng bàn bạc, như vậy mới có người tin. Nếu không, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông thì… Ha ha”, Tô Minh không khiếp sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đại Các chủ Phùng Giao, nói.
“Sao? Một mình bổn tọa không được sao?”, ánh mắt Phùng Giao càng nguy hiểm hơn, thậm chí còn điều khiển khí tức tiên nguyên, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ông ta lạnh lùng hỏi Tô Minh, giọng nói như băng hàn xuyên thấu tâm can.
Ngô Lũng và Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh Tô Minh cũng cảm thấy khó thở.
“Chỉ dựa vào một mình Đại Các chủ thì không được”, Tô Minh không do dự, không suy nghĩ mà nghiêm túc nói.
Cứng quá!
Đại điện Chúng Sinh yên tĩnh lại!
Vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng thở mạnh.
Khí thế của Tô Minh nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Kể cả là đệ tử của lão Diễm thì cũng không đến mức hống hách, bá đạo thế chứ?
“Cậu…”, Phùng Giao nghiến răng nghiến lợi, hận nỗi không thể tát chết Tô Minh. Ông ta vốn tưởng rằng mình là Đại Các chủ, Tô Minh là người mới, lại trẻ tuổi nên có thể phần nào trấn áp được anh, nào ngờ…
Tô Minh không những không sợ mà còn nói thẳng như vậy.
Hiện giờ, Phùng Giao cảm thấy mình như cưỡi hổ khó xuống.
Ra tay ư? Chỉ e sẽ chọc giận Diễm Huyền Kình. Ông ta quá rõ sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình. Thậm chí bao nhiêu năm nay trong lòng ông ta vẫn còn bóng đen mà Diễm Huyền Kình để lại, hơn nữa với tính cách của Diễm Huyền Kình thì chắc chắn là bảo vệ đệ tử của mình. Nếu Phùng Giao dám ra tay thì khéo Diễm Huyền Kình sẽ đập chết ông ta mất. Đến lúc đó, khéo còn không ngồi vững vị trí Đại Các chủ nữa. Nghĩ đến mà sợ, nghĩ đến mà toàn thân lạnh toát.
Nhưng nếu không ra tay thì thể diện của ông ta để đâu?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nếu không ra tay, nếu không dạy cho Tô Minh bài học, ngộ nhỡ Tô Minh thật sự muốn đổi chìa khóa với Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh thì sao?
Phùng Giao trầm ngâm rồi cứ nhìn chằm chằm Tô Minh như vậy mà không lên tiếng, cũng không ra tay.
Tô Minh cười mỉa, trong lòng thấy coi thường ông ta. Nếu Phùng Giao quả quyết ra tay thì khéo anh còn đánh giá cao. Thật không ngờ, ông ta nghĩ đi tính lại mà chả dám làm gì.
Tô Minh nháy mắt một cái, nhìn về phía Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh, nói: “Thế nào hai vị? Không nghe thấy lời của tôi sao? Có đổi không đây?”
Sắc mặt Đồ Vô Mệnh trầm xuống, răng cắn vào nhau kêu ken két, ánh mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh thật sự nghĩ mình vô địch rồi sao? Thật sự muốn kiểu cá chết lưới rách sao?”
“Tô Minh! Anh cũng kiêu ngạo quá đấy! Muốn đổi chìa khóa ư, nằm mơ đi!”, Hồng Nhàn cười vẻ tàn nhẫn, oán hận và phẫn nộ. Giọng nói còn quả quyết hơn Đồ Vô Mệnh, sau đó trực tiếp ra tay.
Thân hình cô ta thoắt cái biến mất vô cùng kỳ dị.
Cô ta đã vận dụng pháp nguyên không gian.
Trong chớp mắt….
Chương 1208: Đùa với lửa có ngày bị thiêu chết
Khí tức của Hồng Nhàn dường như đã bao trùm lấy Tô Minh.
Nhưng cụ thể là vị trí nào thì chưa xác định. Bởi vì lúc này Hồng Nhàn di chuyển vòng quanh, đột nhiên xuất hiện ở bên trái rồi lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tô Minh.
Dường như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đầu óc tê dại, căn bản không thể đoán ra lối đi của Hồng Nhàn, càng không bắt được bóng của cô ta.
Chỉ dựa vào thân phận này đã đủ trấn áp 99,9% đệ tử ở đây rồi.
Nhưng Tô Minh không hề nhúc nhích, thậm chí còn với vẻ coi thường.
Anh cảm thấy đám người này chả là gì sất.
Một giây sau đột nhiên…
“Xoẹt!”, trong không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một điểm màu đỏ. Nói là điểm màu đỏ nhưng khi bắt được nó rồi thì điểm đó hình thành nên một mũi kiếm vô cùng sắc bén và đầy sát ý.
Kiếm này có kiếm quang đáng sợ, điểm màu đỏ chính là mũi kiếm.
Kiếm trực tiếp đâm về phía cổ Tô Minh. Nói một cách chính xác là đâm về phía cổ họng của anh, đúng là định lấy mạng Tô Minh thật.
Lúc này toàn bộ đại điện Chúng Sinh, bất luận là không khí hay không gian đều bị khóa chặt, trong chớp mắt đều biến thành màu máu, sát khí sục sôi.
Sát ý vô biên dường như làm đông cứng tất cả mọi người ở đây.
Đông cứng thân xác và thần hồn của họ.
Chỉ có Hồng Nhàn hình như là thần của sát ý này, tay nắm trường kiếm, nắm giữ cả vận mệnh.
Nói thật, kiếm như này thì kể cả là Đại Các chủ Phùng Giao ở đây cũng cảm thấy mình chưa chắc đã bình an vô sự chứ nói gì đến người khác.
Thậm chí ánh mắt ông ta sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ tàn nhẫn và vui khi người khác gặp nạn.
Ông ta muốn nhìn xem thằng nhóc hống hách quá mức này có thể sống sót không? Thiên tài thì đã làm sao? Chết rồi thì không còn là thiên tài nữa.
Thoắt cái, Tô Minh nghiêng người sang bên.
Thoạt nhìn là nghiêng người nhưng thời gian và vị trí thì vừa vặn.
Còn kiếm ban nãy đâm về phía Tô Minh, dường như đâm về bên cạnh cổ của anh, gần đâm trúng rồi.
Né tránh được lúc nguy hiểm?
Trong đầu Hồng Nhàn thấy vô cùng kinh hãi.
Phùng Giao cũng lập tức trợn trừng mắt lên, những người khác còn hơn thế.
Họ đều bị hù dọa bởi cú né người dễ dàng của Tô Minh.
Dường như né người nhưng chỉ cần chậm 0, 0001 % hơi thở, chỉ cần nhầm chút xíu vị trí thì kết quả sẽ khác. Có thể nói, cú né tránh này của Tô Minh quá chuẩn xác, quá hoàn hảo.
Đây là điều mà người bình thường có thể làm ra sao?
Đùa gì vậy?
Đúng lúc này…
“Ting!”, âm thanh kim loại vỡ vụn, phá tan bầu không khí yên tĩnh, phá tan tư duy hỗn độn của tất cả mọi người.
Có thể thấy rõ, Tô Minh… Đã điều khiển được kiếm của Hồng Nhàn.
Mũi kiếm sắc nhọn! Phần kiếm gãy vụn chính là chỗ mà Tô Minh nắm chặt.
Nói cách khác, Tô Minh dùng tay bằng da bằng thịt bẻ gãy kiếm của Hồng Nhàn.
Kiếm của cô ta ở cấp bậc dung khí. Mặc dù chỉ là dung khí hạ phẩm nhưng đâu có yếu thế?
Cấp bậc dung khí có thể dùng tay nắm chặt sao? Lại còn là mũi kiếm sắc thế nữa.
Còn tay Tô Minh dường như có rỉ ra chút máu nhưng sau đó vết máu lập tức biến mất, cứ như ảo giác vậy.
“Anh…”, tâm thế võ đạo của Hồng Nhàn như sụp đổ. Cô ta theo bản năng định gào hét, cũng định lùi về sau nhưng có kịp không?
Để đánh lén, để dùng đến ưu thế đánh lén trong không gian mà cô ta gần như đã đánh cận chiến. Lúc này thân người đã bị Tô Minh khóa chặt thì có thoát được không?
Tô Minh bước ra một bước, gần như là mặt đối mặt với Hồng Nhàn.
Thần sắc Tô Minh biến đổi nhưng tay nắm chặt mũi kiếm kia lại không bình tĩnh, giơ mạnh lên rồi vẫn nắm chặt kiếm.
Tay cầm mũi kiếm nhưng Tô Minh vẫn đập một quyền ra. Dường như quyền này đạt đến 50000 long lực, cứ thế tấn công ra. Hơn nữa, đòn tấn công của quyền này dường như không gặp tổn thất gì. 50000 long lực là khái niệm gì? Kể cả là tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín dốc hết sức thì mới miễn cưỡng đạt được 50000 long lực.
Đây là con số vô cùng khủng khiếp, vô cùng điên rồ.
“Bùm…!”, tư duy của Hồng Nhàn gần như bị khóa chặt.
Phải hình dung thế nào đây.
Đây giống như một ngọn núi thần ma thoắt cái lao về phía cô ta và trấn áp cô ta.
Cô ta cảm thấy mình thật bé nhỏ, thật yếu đuối, bất lực, tuyệt vọng.
Trong lúc này, cô ta dường như nhìn thấy địa ngục hoàng tuyền.
Bụp!
Thoắt cái, Tô Minh lại đập một quyền lên người cô ta.
Trước tiên là Hồng Nhàn phun ra ngụm máu tươi, sau đó thân người bay ra rồi hóa thành làn sương máu.
Không chỉ thế, Tô Minh bước ra tiếp đuổi kịp thần hồn và bắt được thần hồn của cô ta.
Chết rồi!
Từ lúc Hồng Nhàn ra tay đến lúc chết, chưa đến một hơi thở.
Hồng Nhàn chết mà thần hồn cũng không giữ lại được.
Nói thật, nếu trước đó Hồng Nhàn không ra tay lấy mạng Tô Minh thì anh cũng sẽ không tuyệt tình như vậy nhưng cô ta quen kiểu tàn độc như vậy rồi.
Chương 1209: Giết người rồi cũng bị người giết
Vậy thì…
Còn hậu quả thì sao?
Giết người rồi cũng có ngày bị người khác giết!
Chìa khóa thần phẩm của Hồng Nhàn đã bị Tô Minh đoạt được.
Không tồi đâu!
Còn đại điện Chúng Sinh lúc này vô cùng yên tĩnh, kiểu yên tĩnh đến kinh ngạc.
Ngay cả Đại Các chủ Phùng Giao cũng như pho tượng đá.
Hồng… Hồng Nhàn chết rồi?
Đó là Hồng Nhàn, người duy nhất được phần lớn tốp thanh niên ở Chúng Sinh các công nhận.
Đó là cháu gái duy nhất của lão Hồng, thái thượng trưởng lão đỉnh cấp.
Vậy mà chết như thế?
“Vì vậy anh chiến hay là…”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Đồ Vô Mệnh, nói.
Đồ Vô Mệnh suýt nữa mềm nhũn người ra, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
“Tôi… Tôi… Đây là chìa khóa thần phẩm…”, Đồ Vô Mệnh không nói nổi nữa, vội ném chìa khóa thần phẩm của mình cho Tô Minh.
“Cũng hiểu chuyện đấy!”, Tô Minh rất hài lòng, tâm trạng cũng tốt hơn, vì vậy ném chìa khóa thiên phẩm của mình cho Đồ Vô Mệnh, còn đặt chìa khóa hoàng phẩm của Mạc Thanh Nhạn lên trên bàn. Vốn dĩ chìa khóa hoàng phẩm này là dành cho Hồng Nhàn nhưng cô ta lại chết rồi.
Đồng thời lúc này…
“Nhàn Nhi của ta! Nhàn Nhi! Là kẻ nào, kẻ nào đã giết Nhàn Nhi của ta?”, giọng nói đau khổ cùng cực, phẫn nộ vô cùng, dường như sắp nhập ma, hoàn toàn mất kiểm soát. Âm thanh gào thét vang vọng trong không gian lớn ở Chúng Sinh các, xé tan màn đêm, ngưng đọng vạn vật. Toàn bộ Chúng Sinh các lập tức bị khóa chặt, tất cả không khí và không gian đều bị khóa chặt, ngay cả mặt trăng và vì sao cuối chân trời cũng không ngừng run rẩy, đều nấp trong làn mây đen.
Lão Hồng một bước từ sau núi của Chúng Sinh các bước ra rồi đi về phía đại điện Chúng Sinh.
Lúc này đại điện Chúng Sinh đang suy tàn và không ngừng run rẩy, cảm giác nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Là do khí tức của lão Hồng, kể cả lão Hồng vẫn chưa đến nhưng khí tức của bà ta đã khóa chặt đại điện Chúng Sinh khiến đại điện Chúng Sinh không trụ nổi.
“Lão Hồng! Nửa đêm nửa hôm bà gào cái gì vậy? Cháu gái của bà chết rồi, chết cũng tốt mà. Nói không quá thì cháu gái bà chết trong tay đệ tử Tô Minh của tôi, cũng coi như vinh dự của nó rồi”, một giây sau, lại một giọng nói vang vọng chấn động cả Chúng Sinh các, giọng nói cũng rất lớn, hơn nữa còn vô cùng bá đạo và khoa trương. Đó chính là Diễm Huyền Kình.
Diễm Huyền Kình cũng bước ra rồi đi về phía đại điện Chúng Sinh.
Ông ta không cần nhìn thì cũng biết là Tô Minh giết chết Hồng Nhàn. Bởi vì Hồng Nhàn vốn là người đứng đầu trong tốp thanh niên của Chúng Sinh các. Người có thực lực này chắc chỉ có Tô Minh mà thôi.
Diễm Huyền Kình rất vui, dường như không cảm thấy Tô Minh đã gây chuyện mà ông ta rất muốn khen Tô Minh một câu: Nhóc Tô! Con giết hay lắm!
Hồng Nhàn cậy mình có thiên phú võ đạo, cậy bà nội là lão Hồng nên mấy năm nay vô cùng hống hách ở Chúng Sinh các. Diễm Huyền Kình luôn thấy bất mãn nhưng ông ta là lão tiền bối nên không thể ra tay đối phó với cô ta.
Chứ càng không nói đến việc Diễm Huyền Kình cũng không thích lão Hồng. Bà lão này rất oái oăm, mấy năm nay cậy mình là thái thượng trưởng lão nên tư lợi rất nhiều cho cháu gái mình. Kho báu vật và Tàng Kinh các cũng sắp biến thành nơi ở riêng của cô ta rồi.
Trong đại điện Chúng Sinh vẫn ở trong trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại những ánh mắt trợn trừng về phía Tô Minh.
Đến khi…
“Rầm!”, cửa đại điện Chúng Sinh bị đẩy ra, một bà lão như núi lửa thần ma phun trào xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Bà lão mặc áo vải thô sơ, tay cầm gậy màu tím, tóc bạc, trên khuôn mặt già nua sần sùi như vỏ cây đầy vẻ lạnh lùng và sát khí sục sôi. Thậm chí đôi mắt trầm đục còn đỏ ửng, khí tức trên người toát ra vô cùng khủng khiếp. Trong đại điện Chúng Sinh, ngoài Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn được Tô Minh bảo vệ và đám Đại Các chủ Phùng Giao thì tất cả những người khác đều không kìm nổi mà lùi lại về sau, thậm chí nôn ra máu, có người bay ra ngoài, có người mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Bà lão này tất nhiên là lão Hồng.
Bà ta phẫn nộ, chỉ toát ra khí tức đã khiến 300 người ở đây đều bị thương.
“Đồ đáng chết!”, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó thân hình đột nhiên biến mất. Chỉ cảm thấy có một luồng khí bổ nhào về phía Tô Minh, dường như có một khí tức vô cùng mạnh trấn áp Tô Minh, không hề kiêng kị và nương tay.
Nhưng…
Thoắt cái lão Hồng lại xuất hiện trước mặt Tô Minh, mặt đối mặt. Trong lúc định ra tay thì một bóng hình chắn ở phía trước Tô Minh, đó chính là Diễm Huyền Kình.
“Bụp…”, quyền chứa đựng sự phẫn nộ của lão Hồng dễ dàng bị Diễm Huyền Kình chặn lại.
Thậm chí, Diễm Huyền Kình còn không phải dùng đến ngọn lửa.
Đại Các chủ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này không kìm nổi mà nuốt nước bọt ừng ực, có chút kinh hãi và chấn động bởi thực lực của Diễm Huyền Kình. Dường như Diễm Huyền Kình mạnh hơn rồi, vì vậy lúc này trong lòng lại dấy lên vẻ oán hận và phẫn nộ với ông ta.
Chương 1210: Chết cũng đáng đời
“Bà Hồng! Thật không ngờ bà lại vô liêm sỉ như vậy! Thân là lão tiền bối lại ra tay với một tiểu bối, bà cũng chỉ được thế thôi sao”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, nói với giọng khinh bỉ.
“Diễm Huyền Kình! Cháu gái của bổn tọa chết rồi, cháu gái duy nhất đấy. Hôm nay bổn tọa nhất định phải giết chết thằng nhóc này. Ông nhất định muốn ngăn cản sao, vậy thì quyết chiến một trận đi!”, khuôn mặt của lão Hồng không ngừng run rẩy, sát khí oán độc. Bà ta nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình, con ngươi trầm đục đỏ ửng, tràn đầy vẻ điên cuồng và kiên định. Trong lúc nói, không gian xung quanh bà ta đều mang theo khí tức hủy diệt.
“Chiến thì chiến, chả lẽ tôi lại sợ bà chắc? Vẫn câu nói cũ, cháu gái của bà chết là đáng đời, chết cũng đúng, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi”, Diễm Huyền Kình cười mỉa, nói với giọng không kiêng kị.
Lời nói vừa dứt thì đến Tô Minh cũng không kìm nổi mà thấy đầu óc choáng váng.
Chẳng trách sư tôn lại có nhiều kẻ thù trong Chúng Sinh các đến vậy.
Miệng lưỡi nói năng cũng bạo gớm!
Chọc giận người ta thì mới chịu!
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy rất sướng tai. Hồng Nhàn chết là đáng đời. Nhưng nếu cô ta không liều mạng ra tay thì cũng không đến nỗi bị mình giết chết. Vậy không phải đáng chết thì là cái gì?
“Đồ khốn! Bổn tọa phải tiêu diệt hết!”, quả nhiên lão Hồng bị khiêu khích đến nỗi gần nhập ma. Bà ta giơ tay lên, lại một quyền tung ra. Quyền này càng khủng khiếp hơn. Chỉ cần cảm nhận một chút cũng có thể chắc chắn, quyền này bao gồm ba loại pháp nguyên. Loại thứ nhất là pháp nguyên hủy diệt, hơn nữa còn đạt đến Ngũ Đoạn. Loại thứ hai là pháp nguyên trọng lực, một pháp nguyên vô cùng hiếm gặp nhưng rất hữu dụng. Nó có sức mạnh tăng thêm sức tấn công gấp bội, thích hợp cho tất cả chiêu thức tấn công võ đạo. Cấp bậc pháp nguyên trọng lực của lão Hồng là Tam Đoạn hậu kỳ, cũng là vô cùng đáng sợ. Sau đó, pháp nguyên thứ ba là lôi điện, đạt đến Lục Đoạn sơ kỳ. Cấp bậc này là vô cùng khủng khiếp, thậm chí rất nhiều yêu nghiệt siêu cấp, rất nhiều lão quái vật cả đời cũng không thể tiếp xúc đến cái này. Hơn nữa, pháp nguyên lôi điện cũng nghiêng về phương diện tấn công.
Vì vậy, pháp nguyên lôi điện, pháp nguyên trọng lực, pháp nguyên hủy diệt, ba cái tổng hợp lại đều nghiêng về tấn công, đúng là khiến người khác khiếp sợ. Ba pháp nguyên kết hợp với một quyền, kể cả là Tô Minh cũng không kìm nổi mà chấn động, hai mắt co giật. Anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và chết chóc trong quyền này của lão Hồng. Bà ta mạnh hơn mấy lần trong tưởng tượng của mình. Chỉ dựa vào quyền này thì chỉ e sức chiến đấu thực tế của bà ta còn mạnh hơn rất nhiều tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong. Tâm trạng của Tô Minh có chút ngưng trọng, không kìm nổi mà nhắc mình cảnh giác: ‘Không được manh động, từ sau khi ở Kiếp tông mài mòn thể chất đến giờ đã phiêu quá rồi, luôn nghĩ mình là vô địch thiên hạ, kết quả thì sao?’ Chỉ e bà lão trước mặt này có thể dễ dàng đánh bại mình ý chứ.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ khinh bỉ và tự phụ của mình.
Đồng thời lúc này…
“Cũng gần mấy triệu năm không giao đấu rồi, cứ tưởng rằng bà lão này có tiến bộ chút, ai ngờ, vẫn chả có gì khác cả”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chỉ trỏ rồi thản nhiên nói.
Thoắt cái, chỉ ấn màu đỏ đen được ngưng tụ từ ngọn lửa, thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng chỉ ấn vừa xuất ra, Tô Minh giật mình trợn trừng mắt lên.
What?
What?
Trước đó Tô Minh cũng biết ngọn lửa của Diễm Huyền Kình rất khủng khiếp. Lần đầu nhìn thấy, Tô Minh có thể cảm nhận được sự kiêng kị và sợ hãi của Thái U Hỏa.
Nhưng trước nay luôn nghĩ, cấp bậc ngọn lửa của sư tôn là ở cấp bậc ách hỏa chăng?
Nhưng nào ngờ…
Đúng vậy! Là ách hỏa!
Nhưng ngọn lửa này của sư tôn là ách hỏa thượng phẩm chăng?
Đúng là khiến người ta muốn tự sát!
Phải biết rằng, sau khi Tô Minh dùng Thái U Hỏa nuốt trọn Thái Phệ Hỏa thì Thái U Hỏa chỉ tiến bộ đến cấp bậc bán bộ ách hỏa. Kể cả như vậy thì Thái U Hỏa cũng mạnh đến nỗi khiến Tô Minh trầm mê, có cảm giác muốn trấn áp chư thiên vạn giới.
Đâu ngờ, đột nhiên trước mặt có ách hỏa thượng phẩm xuất hiện.
“Thảo nào mình luôn thắc mắc sư tôn ăn nói mạnh miệng như vậy mà có thể sống sót được đến bây giờ, chắc là chỉ cần dựa vào ngọn lửa ở cấp bậc ách hỏa này cũng đủ tung hoành trong Chúng Sinh các rồi chăng?”, Tô Minh thầm nghĩ.
Đúng lúc này…
“Phụp…”, một quyền của lão Hồng bị chỉ ấn ngọn lửa của Diễm Huyền Kình đâm xuyên, đánh tan và bị thiêu đốt thành tro tàn.
Không chỉ vậy, chỉ ấn ngọn lửa tiếp tục lao về trước rồi trấn áp bà ta.
Lão Hồng cũng không hoang mang, vội xuất ra kiếm quang thần minh để chém nát chỉ ấn ngọn lửa của Diễm Huyền Kình. Mặc dù chém nát nhưng cũng phải dùng đến ba kiếm. Hơn nữa, sau khi thi triển ra thì rõ ràng sắc mặt của lão Hồng trắng bệch đi, quả nhiên là tiêu tốn rất nhiều sức lực.
“Bịch, bịch, bịch…”, lão Hồng kinh hãi, tuyệt vọng, cũng tỉnh ra nhiều. Thân người già nua không ngừng run rẩy rồi lùi về sau mấy bước. Sau đó bà ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình, nói: “Diễm Huyền Kình! Ông… Nguyên Diễn Hỏa của ông đã ở cấp bậc ách hỏa thượng phẩm rồi sao?”, giọng nói của lão Hồng không ngừng run rẩy.
Lão Hồng luôn tưởng rằng ngọn lửa của Diễm Huyền Kình là trung phẩm thôi.