“Chỉ cần nhà họ Diệp có thể bỏ ra thì bất cứ giá nào cũng được”, chưa đợi Tô Minh nói là cần nhà họ Diệp bỏ ra cái gì, Diệp Mộ Cẩn đã gật đầu rồi kích động nói.
“Có lẽ cái giá tôi đưa ra khá đặc biệt”, Tô Minh cười rồi cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn.
“Xin anh Tô cứ nói!”
“Trước khi tôi nói ra, tôi có thể hỏi cô Diệp một câu được không? Lý do một năm trước cô từ cảnh giới tụ khí bước chân vào cảnh giới tông sư là gì?”, vẻ uể oải của Tô Minh cuối cùng cũng biến mất. Lúc này anh nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Diệp Mộ Cẩn, hỏi.
“…”, Diệp Mộ Cẩn ngập ngừng, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ ngơ ngác. Cô ta hoàn toàn không thể ngờ Tô Minh đột nhiên lại hỏi câu này nên nhất thời không biết nên trả lời sao.
Còn Tô Minh cũng không thúc giục, cũng không vội mà vẫn đang nở nụ cười thân thiện.
“Anh Tô đúng là…”, một hồi lâu, Diệp Mộ Cẩn cười khổ, ấp úng nói. Cô ta nghĩ ra đủ yêu cầu của Tô Minh nhưng không ngờ anh lại…
“Cô Diệp không muốn nói sao?”, Tô Minh chớp mắt, hỏi.
Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm. Nếu cô ta không nói gì thì chắc chắn Tô Minh sẽ không dạy võ cho nhà họ Diệp.
Có nên nói hay không đây?
Diệp Mộ Cẩn im lặng tầm một phút, cuối cùng nói: “Bởi vì nhà họ Diệp có một linh tuyền (*)”
(*) linh tuyền: cách gọi mỹ miều cho con suối có vẻ linh thiêng.
“Ố?”, mắt Tô Minh sáng ngời, thậm chí tim đập nhanh hơn.
Linh tuyền? Thứ quý giá đó!
Linh tuyền được coi là thứ vô cùng quý hiếm ở Huyền Linh Sơn.
“Anh Tô! Linh tuyền của nhà họ Diệp khá đặc biệt. Có thể hít được bao nhiêu linh khí ở đó là phải nhìn bản thân mỗi người. Hay nói cách khác, phải xem vận may”, Diệp Mộ Cẩn lại nói tiếp: “Tôi đã từng vào linh tuyền rất nhiều lần nhưng chỉ có một lần vào sáu tháng trước, có lẽ trời cao ưu ái cho tôi nên tôi đã chạm được đến linh nhãn của linh tuyền. Lần đó tôi có được thu hoạch rất lớn, chứ những lần trước tôi vào bao nhiêu lần mà không gặt hái được gì cả”.
Diệp Mộ Cẩn tiếp tục nói: “Ngoài ông nội, bố tôi và tôi biết được chuyện nhà họ Diệp có linh tuyền thì anh là người thứ tư, ngoài ra không ai biết nữa cả. Nhà họ Kinh cũng không biết nên mong anh giữ kín cho. Nếu không thì nhà họ Diệp sẽ bị diệt sớm mất”.
Diệp Mộ Cẩn nói rất nghiêm túc, sự việc thật sự rất nghiêm trọng.
Tô Minh gật đầu. Nói thật lòng thì anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, vì không ngờ Diệp Mộ Cẩn thật sự nói cho mình nghe chuyện về linh tuyền?
Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì đúng là nhà họ Diệp sẽ bị diệt. Bởi vì có biết bao tông môn và thế gia đều đến Huyền Linh Sơn để tìm thứ quý giá này.
“Cô thật sự nói ra với tôi sao?”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn với ánh mắt khác lạ.
“Không phải anh ép tôi sao?”, Diệp Mộ Cẩn lườm Tô Minh một cái, trong ánh mắt có chút oán hận nhưng cũng có nét phong trần.
Tô Minh cố kìm nén cảm xúc của mình. Tuyệt sắc giai nhân như Diệp Mộ Cẩn đúng là hút hồn người đối diện.
Diệp Mộ Cẩn cũng không phải kẻ ngốc, trong một phút trầm ngâm ban nãy là cô ta suy nghĩ xem có nên nói hay không? Và cuối cùng cô ta quyết định đánh cược một phen!
Thứ nhất, trực giác mách bảo cô ta, Tô Minh sẽ không để lộ ra ngoài.
Thứ hai, Tô Minh từng cứu nhà họ Diệp và ông nội cô ta thì anh chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Diệp.
Thứ ba và cũng là điểm quan trọng nhất. Cô ta nói bí mật này với Tô Minh, có nghĩa là đã giao sinh tử của nhà họ Diệp cho anh, vô tình kéo gần mối quan hệ hai bên hơn, thậm chí coi anh như người nhà mình.
Tô Minh mới 20 tuổi mà đã có khả năng võ đạo thiên bẩm như vậy, thoắt cái có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Diệp thì đây đúng là sự sắp đặt của tạo hóa.
Thậm chí, đợi đến ngày nào đó Tô Minh trưởng thành hơn thì nhà họ Diệp cũng sẽ lên được tầm cao mới.
Diệp Mộ Cẩn được coi là một trong hai viên ngọc quý của Đế Thành, không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì trí thông minh hơn người của cô ta.
“Tôi muốn vào linh tuyền một lần”, Tô Minh khẽ nói: “Đây coi như là thù lao rồi!”
“Được thôi!”, Diệp Mộ Cẩn không nghĩ gì mà đồng ý luôn. Nếu cô ta đã nói đến linh tuyền thì cũng chính là quyết định cho Tô Minh bước vào đó.
Diệp Mộ Cẩn cười hì hì, nói: “Hợp tác vui vẻ, cạn ly!”
Cô ta nâng chén rượu lên, hai người vừa uống vừa nói chuyện khiến không khí cũng gần gũi ấm áp hơn.
Sau đó Tô Minh lại hỏi một câu nữa: “Mộ Cẩn! Cô có biết Lam Tuyết không?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Mộ Cẩn đã bảo Tô Minh gọi mình là Mộ Cẩn chứ không phải là cô Diệp.
“Có chứ! Anh cũng quen Lam Tuyết sao?”, Diệp Mộ Cẩn thở ra một hơi, mắt chớp chớp nói: “Anh có biết hai viên ngọc quý của Đế Thành không? Một người là tôi, còn lại là…”.
“Là Lam Tuyết?”
“Đúng rồi!”
Chương 27: Vẫn còn kịp
Trong đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn toát lên vẻ tiếc nuối, nói: “Lam Tuyết có vẻ đẹp không thua kém gì tôi đâu, thậm chí ở Đế Thành có rất nhiều người gọi cô ta là người đẹp số một”.
Xem ra Diệp Mộ Cẩn không biết gì về chuyện của Tô Minh và Lam Tuyết vào ba năm trước.
Diệp Mộ Cẩn cứ chậm rãi kể, còn Tô Minh thì ngồi yên lắng nghe.
“Thế lực đứng phía sau nhà họ Lam là nhà họ Hồng- thế gia võ đạo ở Huyền Linh Sơn”.
“Nhà họ Hồng có một cậu chủ để ý đến Lam Tuyết và muốn lấy cô ta làm vợ. Hôn lễ đã định ngày rồi, là lập đông năm nay, còn chưa đầy một tháng nữa thôi”.
“Nghe nói cậu chủ đó là một tên biến thái. Tôi chỉ nghe đồn rằng, hắn ta từng lấy sáu vợ, cuối cùng sáu người đó đều bị hắn ta dày vò đến chết, không có ai trụ được quá một năm cả”.
“Nếu như Lam Tuyết có được võ đạo thiên bẩm tuyệt thế thì cô ấy có thể dựa vào võ đạo của mình đến Huyền Linh Sơn cầu mong họ bảo vệ mình. Gia nhập vào một số tông môn và một số thế gia thì có thể bảo toàn được tính mạng cho mình”.
“Tiếc rằng cô ấy không có được võ đạo tuyệt thế, vì vậy số phận của Lam Tuyết đã định rồi”.
“Có được dung nhan tuyệt sắc mà không có được thực lực tuyệt đối thì sẽ gặp đại nạn thôi”.
“Mấy năm nay nhà họ Hồng thúc giục mấy lần rồi, họ muốn Lam Tuyết gả qua đó nhưng bố của Lam Tuyết- cũng là gia chủ tiền nhiệm thương xót con gái, mặc dù không dám đắc tội với nhà họ Hồng nhưng vẫn nghĩ cách để kéo dài thời gian”.
“Nhưng một tháng trước bố của Lam Tuyết là Lam Thiên Huy bị đột tử nên em trai của ông ta là Lam Lại trở thành gia chủ hiện giờ. Lam Tuyết không được bố mình bảo vệ nên muốn kéo dài thời gian cũng không được”.
“Nhà họ Lam đã bàn bạc xong xuôi với nhà họ Hồng, lập đông năm nay sẽ gả Lam Tuyết đi. Tính đi tính lại cũng chưa đầy một tháng nữa”.
“Nghe nói hiện giờ Lam Tuyết đã bị nhà họ Lam giam lỏng, vì họ sợ cô ấy sẽ bỏ trốn”.
…
Diệp Mộ Cẩn nói xong, Tô Minh thoạt nhìn dáng vẻ vẫn bình tĩnh nhưng từ tận đáy lòng anh có hai trạng thái cảm xúc: sát ý và may mắn.
Sát ý đối với nhà họ Lam, đối với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.
May mắn là vì mọi thứ vẫn chưa xảy ra. Ngày cử hành hôn lễ là lập đông, vẫn còn thời gian, như vậy là vẫn còn kịp.
Tình cảm của Tô Minh với Lam Tuyết có chút phức tạp.
Một mặt, nhà họ Lam trong một đêm đã hủy hoại cả nhà họ Tô nên mới giúp nhà họ Từ thừa cơ hội tiêu diệt nhà họ Tô và mới khiến Tô Minh tan cửa nát nhà. Có thể nói, Tô Minh và nhà họ Hồng không đợi trời chung.
Mặt khác, Lam Tuyết là người phụ nữ của anh. Hơn nữa, sau khi xảy ra sự việc đó, nhờ có Lam Tuyết ra sức thuyết phục nên nhà họ Lam chỉ hủy hoại việc kinh doanh và thương nghiệp của nhà họ Tô chứ không ra tay làm hại người nhà họ Tô. Nếu như không có Lam Tuyết thì có lẽ ba năm trước Tô Minh đã bị nhà họ Lam giết chết rồi.
Nói cho cùng thì nhà họ Lam là nhà họ Lam, còn Lam Tuyết là Lam Tuyết.
Lam Tuyết không làm gì có lỗi với mình cả, mà ba năm trước mình đã cướp đi ‘thứ quý giá’ nhất đời con gái của cô ấy, chính mình đã có lỗi với cô ấy.
Ba năm nay, Tô Minh từng đến Đế Thành mấy lần nhưng không nghe ngóng được tin tức của Lam Tuyết. Bởi vì, anh không biết phải đối mặt với cô ấy như nào.
Nhưng đến lúc này, khi nghe Diệp Mộ Cẩn kể đến chuyện của Lam Tuyết thì Tô Minh mới dám đối diện với lòng mình. Ba năm nay, anh không hề quên Lam Tuyết, không hề quên đôi má lúm đồng tiền, khí chất quyến rũ nhưng cũng không kém phần đơn thuần của cô gái đó.
“Tô Minh! Anh và Lam Tuyết có tư tình sao?”, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên hỏi, đôi mắt tò mò cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tô Minh chỉ mỉm cười, không phủ định mà cũng không khẳng định.
“Có thật à? Không phải anh muốn cướp dâu đấy chứ?”, Diệp Mộ Cẩn thấy Tô Minh không phủ nhận nên trừng mắt nói: “Tô Minh! Anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé! Nghe nói cậu chủ nhà họ Hồng là con độc nhất của gia chủ nhà họ Hồng đấy, còn là con lúc tuổi già của ông ta nữa, được cưng chiều hết nấc đó, nếu không thì đã không nuôi dưỡng hắn ta thành ra như này”.
“Vậy sao?”, Tô Minh lại rót một chén rượu và một hơi uống cạn.
Sau đó hai người nói đến chuyện khác. Diệp Mộ Cẩn cố ý muốn Tô Minh kể cho mình nghe chuyện trước đây của anh với Lam Tuyết nhưng Tô Minh không muốn nhắc tới.
Hai người ăn bữa cơm hơn hai tiếng.
“Tô Minh! Tôi phải đi rồi, tôi còn phải đến núi Phượng Hoàng một chuyến”, Diệp Mộ Cẩn đứng dậy, nói: “Có cần tôi cho người đưa anh đến nhà họ Diệp ở Đế Thành không?”
Chương 28: Ý nghĩa sâu xa trong lời trăn trối của mẹ
“Không cần đâu! Tôi vẫn còn một số việc phải xử lý”, Tô Minh lắc đầu, nói: “Đợi xử lý xong rồi, tôi sẽ tự mình đến nhà họ Diệp. Cô cứ yên tâm, tôi đã đồng ý dạy võ cho viện võ đạo của nhà họ Diệp thì sẽ không nuốt lời đâu”.
“Hẹn gặp lại!”, Diệp Mộ Cẩn nói xong rồi rời đi, Tô Minh cũng đi gọi xe đi đến biệt thự của nhà họ Tô.
“Chàng trai, đến biệt thự nhà họ Tô làm gì vậy? Hiện giờ nhà họ Tô không còn ai nữa, biệt thự cũng bỏ không ba năm rồi”, trên đường đi, tài xế nói chuyện với Tô Minh.
“Tôi chỉ muốn đến xem chút!”, Tô Minh không nói gì nhiều.
Một tiếng sau xe dừng trước biệt thự nhà họ Tô.
Nhìn cỏ dại mọc um tùm trước biệt thự và cả hàng rào sắt đơn sơ mà trong đầu Tô Minh hiện lên hình ảnh bố mẹ chơi đùa cùng anh hồi nhỏ, còn cả cảnh anh cùng em gái Tô Ly chơi trò trốn tìm nữa.
Anh đứng trước biệt thự mà thất thần hồi lâu. Một lát sau, anh đẩy cửa đi vào.
Anh đi qua một lối đi nhỏ và bãi cỏ rộng rồi đi đến phòng lớn của biệt thự. Lúc này cửa lớn đã đóng màng nhện hết cả.
“Két két!”, cửa lớn được đẩy ra.
Mùi mục nát và khói bụi ập đến mũi, Tô Minh đi đến chỗ ghế sofa màu đỏ rồi ngồi xuống. Sắc mặt có chút u ám và còn có chút kỳ quái.
“Bị trộm vào sao?”, Tô Minh lẩm bẩm nói một mình, bởi vì anh thấy phòng khách bị lục tung hết lên.
“Kẻ trộm? Không, chắc không phải là trộm. Nếu là trộm thì những đồ sang trọng trong phòng như đèn chùm phong cách châu Âu, đồ dùng gia đình bằng gỗ gõ đỏ, hay thảm nhà bằng da thật… không thể còn nguyên được”, Tô Minh lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao phòng lớn bị lục tung hết cả? Thậm chí không phải bị lục lên một lần”.
Tô Minh đột nhiên cảm thấy thân người có chút ớn lạnh. Anh có một suy nghĩ mà ba năm rồi anh vẫn không nghĩ ra: “Tại sao năm đó nhà họ Từ có thể nuốt trọn nhà họ Tô chỉ trong một thời gian ngắn?”
Cứ coi như bố con Từ Viêm rắp tâm ăn cắp cơ mật thương mại và kinh doanh của nhà họ Tô, kể cả có sự ra tay trước đó của nhà họ Lam ở Đế Thành khiến nhà họ Tô bị sụp đổ trong một đêm. Nhưng lúc đó nhà họ Từ vẫn chỉ là gia tộc hạng ba, không dễ dàng gì có thể nuốt trọn nhà họ Tô chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Người xưa đã từng có câu so sánh: “Lạc đà gầy chết thì vẫn còn mấy lạng thịt”, với cả, năm đó làm sao mà Từ Viêm và nhà họ Từ nguyên vẹn không bị tổn thất gì chứ? Mặc dù Từ Viêm nói, nhà họ Lam đã tin là mình căn dặn hắn ta mua chuộc ông chủ quán trà hạ độc còn hắn ta không biết gì cả. Nhưng kể cả người nhà họ Lam tin thì không thể tát Từ Viêm vài cái rồi cho qua như vậy? Thật kỳ lạ!
“Lẽ nào, phía sau nhà họ Từ thật sự còn thế lực khác, hơn nữa còn là thế lực rất mạnh?”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, anh có một suy đoán mạnh bạo hơn: “Sở dĩ thế lực hùng mạnh đứng phía sau nhà họ Từ lại muốn hủy diệt nhà họ Tô có lẽ vì muốn có được những bảo bối vốn thuộc về nhà họ Tô”.
“Vì vậy, sau khi nhà họ Tô bị diệt, nhà họ Từ không hề dám động vào biệt thự của nhà họ Tô và cũng không dám rao bán, đành phải bỏ hoang. Như vậy sẽ thuận lợi cho kẻ đứng phía sau thường xuyên phái người đến biệt thự để tìm thứ mà chúng muốn”.
“Hơn nữa, nhà họ Tô vốn không đơn giản, nếu không thì kẻ đứng phía sau tại sao không dám đường hoàng đứng ra đoạt về bảo bối mà chúng cần? Kể cả có ra tay thì cũng phải mượn nhà họ Từ, còn chúng thì trốn trong bóng tối?”
…
Suy nghĩ của Tô Minh càng lúc càng rõ ràng. Có những điều vốn không nghĩ thông suốt thì giờ đây anh lại nghĩ ra rồi.
Anh bỗng nhớ lại cái đêm mai táng xong cho bố anh vào ba năm trước, mẹ anh có gõ cửa phòng rồi bảo là có mấy lời muốn nói với anh.
Cũng sau cuộc nói chuyện đó thì tối hôm đó mẹ anh tự sát.
Lần nói chuyện cuối cùng đó cũng là những lời trăn trối cuối cùng của mẹ.
Lúc đó, mẹ anh đã nói rất nhiều. Những lời đó trong ba năm nay Tô Minh vẫn luôn ghi nhớ, nhớ rất rõ ràng, anh đã ngẫm nghĩ rất nhiều và cũng hiểu ra nhưng chỉ trừ một câu: “Minh Nhi! Con và Ly Nhi thích chơi trốn tìm, con luôn thích trốn trong kho chứa đồ, còn Ly Nhi thích trốn trong tủ đựng búp bê trong phòng nó”.
Câu nói này vốn rất bình thường nhưng không nên nói vào lúc đó mới phải.
“Nếu như câu nói này có ý nghĩa đặc biệt thì… Kho chứa đồ? Tủ đựng búp bê trong phòng của Ly Nhi?”, Tô Minh đột nhiên hiểu ra rồi cất bước đi về phía kho chứa đồ.
Chương 29: Cuối cùng cũng tìm ra rồi
Tô Minh liền đi đến kho chứa đồ. Thật ra, kho chứa đồ trong biệt thự nhà họ Tô rất đặc biệt, bởi đó là một tầng hầm.
Lối vào cũng không bị che mà ở ngay bên dưới miếng lót sàn nhà có thể di chuyển được ở góc tường sát phía nam của phòng lớn biệt thự.
Tô Minh quét nhìn một cái thì phát hiện miếng lót sàn nhà có dấu tích bị dịch chuyển. Rõ ràng là kẻ đứng sau nhà họ Từ đã sai người đến lục soát kho chứa đồ dưới tầng hầm rồi.
Tô Minh cất bước đi xuống. Lúc mở sàn nhà di động ra thì mùi ẩm mốc xông lên mũi.
Kho chứa đồ rất tối, Tô Minh giơ tay bật công tắc lên thì cầu thang bằng gỗ xuất hiện trước mặt.
Tô Minh đi xuống, cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng kêu ken két.
Rất nhanh, Tô Minh đi xuống cầu thang thì cảnh tượng trước mặt vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa, có thể nhìn ra kho này bị lục rất nhiều lần rồi và bị lục rất kỹ.
Nhưng xem ra chúng không tìm được thứ gì cả.
Tô Minh không tìm bừa mà anh đảo mắt nhanh là tìm thấy một chiếc xe ô tô điện điều khiển từ xa bị đá lăn trên đất.
Đây là chiếc xe ô tô đồ chơi mà ngày bé Tô Minh hay chơi, nó dài 1m và rộng nửa mét.
Hồi nhỏ, khi chơi trốn tìm với em gái thì Tô Minh thích nhất là trốn trong kho, trốn phía sau chiếc xe ô tô đồ chơi này. Nhưng mỗi lần đều bị Ly Nhi tìm ra được.
“Mẹ biết rõ là mình thích trốn phía sau xe nhất”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm.
Và anh bắt đầu kiểm tra chiếc xe đó.
Rất nhanh anh đã phát hiện ra, chiếc xe đồ chơi này có chìa khóa, chìa khóa bằng điện có thể khởi động như chiếc xe thật.
“Hai chiếc?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa đó, ánh mắt sáng lên. Nếu như anh nhớ không nhầm thì chiếc xe này chỉ có một chiếc chìa khóa có điện thật thôi.
Đúng rồi, Tô Minh nhớ rất rõ, chỉ có một chiếc thôi.
Vậy thì chiếc khóa còn lại là gì? Tô Minh quan sát thật kỹ chiếc khóa còn lại đó, thoạt nhìn rất bình thường nhưng khi cầm trong tay thì rất có lực, dường như được làm bằng vàng đặc biệt.
“Chìa còn lại là mẹ để lại cho mình. Mẹ để ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, vừa nhìn đã thấy, không che đậy gì. Nhưng chính vì như vậy nên người khác mới không để ý và không tìm thấy nó chăng?”
Tô Minh không kìm được mà khen một câu, mẹ mình đúng là thông minh thật.
Nếu như không phải mẹ anh trăn trối lời sau cùng thì anh đã không phát hiện ra rồi.
“Chìa khóa này chắc là để mở một hộp nào đó. Hộp đó chắc chắn nằm trong tủ đựng búp bê trong phòng của Ly Nhi”, nghĩ xong, Tô Minh rời khỏi kho chứa đồ rồi đi đến phòng ngủ của Ly Nhi ở tầng hai.
Anh đi thẳng đến tủ đựng búp bê, mở tủ ra tìm một lúc nhưng không thấy điểm gì đặc biệt cả. Nhưng nửa tiếng sau thì cuối cùng anh cũng phát hiện ra.
“Hai tầng? Trong chiếc tủ đơn giản đựng búp bê mà lại có chức năng này? Lại còn làm tinh xảo như vậy nữa?”, Tô Minh đờ người ra.
Tô Minh mở tầng hai ra, quả nhiên trong không gian của tầng hai có đặt một chiếc hộp bằng vàng màu tím đỏ.
Tủ đó đã khóa. Lúc này tim Tô Minh đập loạn nhịp, không biết rốt cuộc trong đây có bí mật gì?
Anh dùng chiếc chìa khóa kia để mở, quả nhiên mở được.
Trong đó có một quyển sổ nhỏ có ba trang.
Mỗi trang đều được làm bằng da thú. Tô Minh không nhìn ra đó là da của con gì nhưng nó rất dày, chất liệu cũng rất tốt, lại còn có mùi thơm thoang thoảng.
Hơn nữa, da thú này rất cũ, cảm giác như đã qua hàng trăm năm rồi.
Trên ba trang da thú đó có ghi lại từng bức vẽ, dày đặc kín mít. Và những bức vẽ đó là huyệt vị kinh mạch, còn có đường vận chuyển chân khí.
“Võ kỹ?”, Tô Minh kinh ngạc, mắt trợn trừng.
Võ kỹ là thứ vô cùng quý hiếm ở Huyền Linh Sơn.
Không ngờ nhà họ Tô lại cất giấu võ kỹ? Hơn nữa nhìn ghi chép trên da thú thì đây đều là võ công cao cường. Bởi vì nó quá phức tạp, đường vận chuyển chân khí quá phức tạp.
Thông thường mà nói, võ công càng cao thì đường vận chuyển chân khí càng phức tạp, yêu cầu đối với tu giả võ đạo càng cao thì lại càng khó tu luyện.
“Ít nhất cũng là võ công huyền cấp… Thậm chí là địa cấp? Hay là thiên cấp?”, Tô Minh nuốt nước bọt, trong đầu thấy choáng váng.
Võ kỹ có thể chia làm các cấp như sau: nhân cấp, hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp và thiên cấp.
Ở Huyền Linh Sơn, võ kỹ nhân cấp khiến người ta muốn tranh giành đến mất mạng; hoàng cấp thuộc hàng báu vật. Và không ngờ nhà họ Tô lại có huyền cấp? Thật không thể tin nổi.
“Thiên Viên Kiếm?”, Tô Minh tìm thật kỹ trong cuốn sổ được làm bằng da thú kia, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng cũng tìm được tên của võ kỹ này.
“Là kiếm pháp ư? Vô cùng hợp với mình”, Tô Minh có chút kích động.
Ba năm nay anh tu luyện ở Huyền Linh Sơn, thứ anh luyện nhiều nhất là kiếm pháp.
Nhưng trước đây anh luyện kiếm pháp ở nhân cấp hậu kỳ với tên gọi “Lạc Vân Kiếm”, cũng vô cùng quý báu nhưng nó còn kém xa “Thiên Viên Kiếm”.
“Chiêu đầu tiên trong ‘Thiên Viên Kiếm’ là ‘tuyệt mệnh phong vân’; chiêu thứ hai là ‘sinh tử chớp ảnh’; chiêu thứ ba là ‘thiên địa cửu sát’”.
“Chẳng trách kẻ đứng phía sau nhà họ Từ lại hết lần này đến lần khác đến lục tung biệt thự nhà họ Tô, thì ra mục đích là tìm cuốn sổ này.
“Nhưng, rốt cuộc kẻ đứng sau đó là ai? Tại sao lại biết nhà họ Tô có ‘Thiên Viên Kiếm’?”
“Nhà họ Tô chỉ là gia tộc nhỏ ở thành phố hạng ba, sao lại có được võ kỹ huyền cấp mà tông môn hàng ngàn năm ở Huyền Linh Sơn không có được?”
…
Trong lòng Tô Minh có rất nhiều câu hỏi.
“Nếu biết còn ẩn chứa nhiều bí mật như vậy, đáng lẽ ban đầu nên giữ lại mạng của Từ Chấn Dực và Từ Viêm. Biết đâu có thể hỏi ra manh mối về kẻ đứng sau kia”, Tô Minh lẩm bẩm.
Một hồi lâu, Tô Minh rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
“Tạm thời gác lại chuyện liên quan đến kẻ đứng sau đó. Bây giờ vẫn phải chăm chỉ tu luyện, nếu không thì tìm được kẻ đó cũng không thể báo thù được”, Tô Minh có một dự cảm, kẻ đứng sau có thực lực vô cùng mạnh.
Tô Minh gọi xe rời khỏi biệt thự nhà họ Tô và đi đến nghĩa trang Tây Vĩ Ba.
Đây là nghĩa trang lớn nhất của thành phố Dương Giang, bố mẹ Tô Minh được chôn ở đây.
Ba năm không về, nên giờ về rồi thì tất nhiên anh muốn đến thăm bố mẹ mình trước.
Một tiếng sau, Tô Minh đến quỳ trước mộ.
“Bố, mẹ! Con trai về rồi, bố mẹ ở dưới suối vàng cứ an tâm. Con nhất định sẽ báo thù cho bố mẹ. Nhà họ Từ đã bị diệt, vẫn còn nhà họ Lam và kẻ đứng phía sau, con sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào”, Tô Minh nói mà khóe mắt đỏ ửng.
Tô Minh có mua loại rượu mà khi còn sống bố anh thích uống nhất và cả bánh ngọt mẹ anh thích ăn nhất.
Anh dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, thân người anh run rẩy rồi dừng bước chân. Bởi anh nhìn thấy có nén hương được cắm ở trước mộ.
“Lạ thật! Ba năm nay có người đến tảo mộ cho bố mẹ mình sao?”, Tần Minh lẩm bẩm một câu với vẻ không ngờ.
Nhưng sau đó anh giật mình trợn trừng mắt lên. Anh khom người nhặt từ trên đất lên một chiếc kim băng bằng vàng, hình con bướm.
Chiếc kim băng không lớn, hơn nữa màu giống màu đất nên rất khó phát hiện ra.
“Đây là… Đây là quà mình mua tặng Ly Nhi khi con bé đỗ cấp 2 mà”.
“Ly Nhi rất thích chiếc kim băng này, con bé luôn đeo trên người”.
“Chiếc kim băng hiện giờ thoạt nhìn còn mới, chứng tỏ mới bị rơi ở đây thôi”.
“Lẽ nào gần đây Ly Nhi có đến đây?”
“Ly Nhi chưa chết?”
….
Chương 30: Thực hiện lời hứa
Toàn thân Tô Minh run rẩy, sắc mặt đỏ ửng.
Anh không thể bình tĩnh được, tim đập nhanh hơn, tay nắm chặt cây kim băng. Ba năm nay, lần đầu tiên anh kích động như vậy.
“Nếu như Ly Nhi chưa chết, vậy thì rất có thể con bé cố ý đánh rơi kim băng ở đây. Ly Nhi muốn nói cho mình biết, con bé vẫn chưa chết. Xem ra năm đó Ly Nhi nhảy xuống biển nhưng không chết. Chẳng trách năm đó tìm kiếm gần bờ mà không thấy xác đâu”.
“Nếu như Ly Nhi chưa chết thì tại sao con bé không đến gặp mình?”
“Xem ra, Ly Nhi đang cất giấu bí mật gì đó”.
…
Tô Minh vò đầu suy nghĩ: “Chắc chắn Ly Nhi giấu bí mật gì đó”.
Tại sao Tô Minh lại nghĩ như vậy?
Bởi vì Ly Nhi không phải là con gái ruột của bố mẹ Tô Minh. Anh và cô ấy không có quan hệ huyết thống.
Khi Tô Minh 8 tuổi thì có một ngày bố anh đột nhiên dẫn về một đứa trẻ khoảng 7 tuổi, tên là Ly Nhi. Bố nói là cô bé bị lạc ở núi Phượng Hoàng.
Trước đây anh chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì lúc đó Ly Nhi mới chỉ có 7 tuổi.
Một đứa trẻ 7 tuổi thì sao lại lạc đường ở nơi hoang vu như núi Phượng Hoàng? 7 tuổi thì không thể vào đó được.
Thật kỳ lạ!
Ngoài ra, từ nhỏ anh đã thấy mắt của Ly Nhi rất đặc biệt. Thỉnh thoảng mắt cô ấy phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Còn cả chuyện trên người Ly Nhi có mùi thơm đặc biệt. Cô bé nói là bẩm sinh đã thế rồi.
“Bất luận trên người Ly Nhi có bí mật gì thì cô bé vẫn là người thân duy nhất trên đời này của mình”, Tô Minh lẩm bẩm, nắm chặt tay và tự nhủ: “Ly Nhi! Anh sẽ tìm được em!”
Sau đó, lúc Tô Minh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người đến.
“Cô đến đây làm gì?”, Tô Minh nhìn về phía đối phương với vẻ kinh ngạc.
Bởi người đó chính là Trần Chỉ Tình.
Trần Chỉ Tình đặt một bó hoa ở trước mộ bố mẹ Tô Minh, sau đó khom người thật sâu.
Sau đó cô ta nhìn Tô Minh, nói: “Đi theo tôi!”
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Minh hỏi.
Trần Chỉ Tình không đáp lại rồi đi bên cạnh anh.
Hai người đi ra khỏi nghĩa trang Tây Vĩ Ba, bên ngoài đã đậu sẵn chiếc xe thể thao Bently.
“Lên xe đi!”, Trần Chỉ Tình ngồi vào ghế lái chính, còn Tô Minh ngồi ghế phụ.
“Ù, ù, ù…”, xe rít lên một tiếng rồi đi về phía thành phố.
“Anh thích khách sạn Ritz-Carlton hay khách sạn Lacrosse? Hay khách sạn W?”, trong lúc hỏi, trên mặt Trần Chỉ Tình không hề có ý nói đùa.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu đen tôn lên vóc dáng gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp cùng đôi tất da chân cuốn hút.
Đôi chân dài không ngừng đạp ga rồi phanh gấp khiến cô ta có phần nào đó hoang dã trong vẻ gợi cảm đó.
“Vụ cá cược ngủ với tôi á?”, Tô Minh hỏi một cách quái dị nhưng cũng đầy hứng thú: “Vội thế à?”
“Ừm! Không đợi được nữa. Nếu anh muốn ngủ với tôi thì chỉ có tối nay thôi. Trần Chỉ Tình này nói lời giữ lời, nếu đã cá cược với anh thì tôi nhất định phải làm”.
Trên gò má của Trần Chỉ Tình ửng đỏ, sau đó cô quay đầu trừng mắt nhìn Tô Minh một cái, sau đó với vẻ mơ hồ.
“Tại sao?”
“Ngày mai tôi phải rời thành phố Dương Giang rồi. Sau này có lẽ chúng ta không gặp lại nữa”, Trần Chỉ Tình mỉm cười. Mặc dù là nụ cười mê hoặc lòng người nhưng Tô Minh có thể nhìn ra điều gì đó khác biệt từ tiếng cười đó.
“Rời thành phố Dương Giang thì cô đi đâu?”
“Tôi cũng không biết!”, Trần Chỉ Tình lắc đầu, trong lòng không kìm nổi mà nói thầm: “Ngày mai là đêm trăng rằm”.
Mỗi lần đến đêm trăng rằm, cô ta đều đau đến nỗi chết đi sống lại.
Ngày mai bác sĩ Dương Tố Ngọc có thể chữa khỏi bệnh của cô ta hay không thì vẫn chưa biết được.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, ngày mai Dương Tố Ngọc trị bệnh cho mình xong, bất luận kết quả thế nào thì mình cũng đồng ý làm học trò và quyết định cùng bà ta vào vùng núi sâu kế thừa sự nghiệp, từ đó sẽ ở bên cạnh bà ta và không bao giờ về thành phố Dương Giang nữa.
“Cô có tâm sự à?”, Tô Minh hỏi.
“Người khác đều ngưỡng mộ tôi là con gái chi trưởng của nhà họ Trần nhưng nằm mơ tôi cũng khao khát mình được làm một cô gái bình thường. Anh có tin không?”