Đá Đế Đạo Kiếp…
Quá mạnh!
Linh Hoành tuyệt vọng đến nỗi hai mắt trợn trừng, thậm chí còn toàn là tia máu.
Trong phòng lớn của cung điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Phục Kiếp thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì gã biết Tô Minh chắc chắn phải chết thì tất nhiên có thể xả giận rồi.
Nhưng…
Thật sự là như vậy sao?
“Trấn!”, trong chớp mắt Tô Minh đột nhiên hét lớn.
Tiếng hét có chút khinh thường và đùa giỡn.
Cùng với tiếng hét đó là cảnh tượng mà mọi người có chết cũng không dám tin… Đá Đế Đạo Kiếp dường như bị giam cầm, bị khóa chặt.
Chuyện này…
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nhất thời, rất nhiều người trong cung điện đều suýt cắn đứt lưỡi mình.
Bản thân Phục Kiếp cũng run rẩy, đờ đẫn người ra.
Chuyện gì thế này?
Rất đơn giản, bởi vì có đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Trong chiến trường Thần Ma, Tô Minh có được đá Hỗn Độn Trấn Binh từ chỗ của ý chí Đại Đạo, lúc đó nó đã bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn.
Bảo bối tốt như này, Tô Minh không nỡ để kho tàng huyết mạch luyện hóa mà đã giữ lại hoàn chỉnh.
Chẳng phải dùng rất thuận tay sao?
Đá Hỗn Độn Trấn Binh chính là binh khí khắc tinh lớn nhất ở cấp bậc Hỗn Độn.
“Nghiền nát cho ta!”, sau đó Tô Minh hét lớn một tiếng trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người.
Chỉ thấy một thần bia đột nhiên xuất hiện.
Đó chính là bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu mang theo ánh sáng huyền diệu, mang theo uy lực thông thiên.
Nó ngay lập tức đập lên đá Đế Đạo Kiếp.
“Rầm!”, âm thanh vang trời.
Đá Đế Đạo Kiếp bị đá Hỗn Độn Trấn Binh trấn giữ, quy luật Đế Đạo ở trong đó, thần vận Hỗn Độn ở trong đó đều bị trấn áp, khóa chặt.
Đâu có chịu được sức đập của bia Huyền Diệu?
Dù sao thì bia Huyền Diệu không chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn mà còn là đỉnh phong thượng phẩm, gần như đạt được cấp bậc cao nhất của Chí Bảo Hỗn Độn.
Đá Đế Đạo Kiếp cũng chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.
Cùng với tiếng hét vang trời, đá Đế Đạo Kiếp lập tức nát tan.
Nát thành những mảnh đá vụn.
Những mảnh đá vụn đó bị bia Huyền Diệu nuốt trọn sạch sẽ.
Đồng thời lúc này…
“Phụp!”, bởi vì binh khí bản mệnh bị nghiền nát và nuốt trọn nên Phục Kiếp là chủ nhân của nó cũng bị thổ huyết, thân người run rẩy, khí tức hỗn loạn.
Bị thương nặng…
“Rầm!”, bia Huyền Diệu tiếp tục lao về trước đập lên người Phục Kiếp.
Toàn thân Phục Kiếp bay ra ngoài. Trong quá trình đó, máu tươi bắn tứ tung, xương thịt vỡ vụn.
Vô cùng thê thảm!
Trong lúc thân người gã bay ra ngoài thì đã hóa thành làn sương máu.
Ngay thần hồn cũng bị trọng thương.
Đường đường ở cấp bậc Đại Đế, là trưởng lão của tộc Ngưỡng Sơn mà bị giết trong tích tắc.
Cả quá trình đó chỉ chưa đầy ba mươi hơi thở.
Cả cung điện như hóa đá.
Hóa đá sững sờ.
Cảm giác chấn động, kinh hãi, sự thay đổi về cảm xúc dường như không có lời nào có thể diễn tả nổi.
Nhìn thấy vậy mà Linh Hoành đường đường là Đại Đế cũng kinh hãi ngồi sụp xuống đất, thậm chí còn không ngồi vững.
Cũng đúng lúc này…
Cộc, cộc, cộc…
Cộc, cộc, cộc…
Chú rể Ma Lại.
Cô dâu Quan Khuynh Thành.
Ai nấy đều từ hậu điện đi tới phòng lớn của cung điện rồi đi lên trên sân khấu.
Ma Lại đi xuống sân khấu rồi nhận lấy chén rượu mà trưởng lão tộc Ma Tuyền ở bên cạnh đưa cho mình rồi đi về phía Tô Minh.
Rất nhanh…
Ma Lại đi đến trước mặt Tô Minh.
“Người anh em! Nhìn lạ quá, cảm ơn anh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi”, Ma Lại đứng ở trước mặt Tô Minh, không khí vẫn vô cùng yên tĩnh. Trong lúc mọi người vô cùng chấn động, hắn nâng chén rượu trong tay lên, nói với Tô Minh, sau đó một hơi uống cạn.
Ma Lại làm như này cũng coi như nể mặt lắm rồi.
Bởi thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh quá khủng khiếp!
Thử nghĩ xem, cảnh giới Khư Chủ giết Đại Đế.
Đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay. Hơn nữa Tô Minh mới hơn 20 tuổi…
Một yêu nghiệt ở cấp bậc như này, kể cả là loài người thì Ma Lại cũng hạ quyết tâm phải lôi kéo bằng được.
“Rượu mà anh mời, tôi không thể uống”, sau đó, điều khiến Ma Lại kinh ngạc, khiến tất cả trưởng lão tộc Ma Tuyền ở bên cạnh, thậm chí tất cả vị khách trong cung điện kinh ngạc chính là Tô Minh lại nói như vậy.
What?
Tô Minh từ chối ư?
Từ chối Thánh tử tộc Ma Tuyền mời rượu?
“Tại sao?”, sắc mặt Ma Lại khó coi, không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, xấu hổ và khó hiểu.
“Tôi đến cướp dâu, chứ không phải đến chúc mừng đại hôn của anh. Vì vậy, tôi chắc chắn không thể uống chén rượu này”, Tô Minh nói rất nghiêm túc, có tình có lý, chẳng phải thế sao?
Cướp dâu?
Sắc mặt Ma Lại co rúm lại, sau đó cười nói: “Người anh em nói đùa rồi”.
“Anh nhìn xem tôi giống như đang nói đùa không?”, Tô Minh nói.
Không khí trong cung điện ngay lập tức như bị đông cứng lại.
Mọi người như đông cứng!
Sắc mặt của Ma Lại đầu tiên là khó hiểu, sau đó là xấu hổ, tiếp đó là không dám tin, cuối cùng là sát ý, sát ý vô cùng tàn nhẫn.
Ma Lại nhìn chằm chằm vào Tô Minh, từng hơi thở trở nên trầm trọng hơn.
Cảnh tượng đó như bị ai đó khóa chặt.
Còn Quan Khuynh Thành đứng trên sân khấu cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh…
“Tại sao? Tại sao người này lại cho mình cảm giác vô cùng quen thuộc?”, tim Quan Khuynh Thành đập loạn nhịp, cảm giác không kìm chế được.
Cảm giác quen thuộc mà Tô Minh mang lại cho cô, dường như tất cả mọi người ở tộc Ma Tuyền đều không làm được.
Hơn nữa, cảm giác quen thuộc kèm cả sự thân thiết và tin tưởng.
Chương 752: Sự khủng khiếp của Đại Đế hạ vị
Ngược lại, Ma Lại- Thánh tử tộc Ma Tuyền được coi là thanh mai trúc mã với mình, giờ đây đang đứng cùng Tô Minh lại cho Quan Khuynh Thành cảm giác lạ lẫm. Thậm chí, từ sâu thẳm trong tim cô lại có cảm giác ghét bỏ.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”, Quan Khuynh Thành đột nhiên thấy đau đầu, dường như xuất hiện rất nhiều cảnh tượng quái dị cứ quẩn quanh trong đầu cô khiến đầu cô như muốn nổ tung.
“Phong ấn ký ức của Quan Khuynh Thành, sau đó cả tộc Ma Tuyền tạo nên màn kịch lừa gạt để Khuynh Thành kết hôn với anh?”, trong lúc yên tĩnh Tô Minh lắc chén rượu trong tay, khóe miệng khinh bỉ và lạnh lùng, nói: “Đê tiện đến mức ghê tởm. Muốn kết hôn với Khuynh Thành ư? Ma Lại! Anh thấy mình có xứng không?”
Lúc này Ma Lại chắc chắn là Tô Minh đến làm loạn, đúng là đến cướp dâu.
Hơn nữa, biết đâu thật sự có quen biết Quan Khuynh Thành.
Linh Hoành và Linh Điệp ở bên cạnh đã sợ đến mức ngất đi.
Họ sợ đến nỗi tế bào và mạch máu trong cơ thể dường như muốn tan ra.
Tô Minh… Muốn cùng họ đến đâu là để cướp dâu ư?
Trời ơi!
Con ngươi màu đen của Ma Lại toát ra vẻ tàn nhẫn, hét lớn: “Thằng nhóc loài người kia, mày thật hỗn xược”.
Lời nói vừa dứt thì…
“Ma Ngọc Chỉ!”, Ma Lại giơ tay lên, vô cùng dứt khoát, sát ý sục sôi, toàn thân toát ra luồng khí màu đen, ánh sáng đế đạo lấp lánh, khí tức hỗn độn xoay tròn, đạo pháp Ma Tuyền ngưng kết.
Hắn giơ tay trái lên, ngón trỏ xoay một vòng, có vô số khí tức bị nuốt trọn vào, có những quy tắc vô tận từ bốn phương tám hướng đổ tới.
Sau đó, những chỉ pháp phức tạp không ngừng dao động như âm thanh vang vọng, cho người ta cảm giác mơ hồ, sợ hãi.
Chỉ thấy, một chỉ ấn màu đen, ngay lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ ấn phía trên ngưng tụ chân khí Ma Tuyền của tộc Ma Tuyền, chủ yếu là sát phạt, mạnh về tấn công, như muốn càn quét đất trời. Trong lúc khí tức sục sôi, trong hư không vô tận xuất hiện những tầng ánh sáng.
Chỉ ấn ở giữa là ngưng tụ về quy luật và thuộc tính, chủ yếu là ý cảnh, mạnh về sự linh hoạt.
Chỉ ấn ở dưới là sức mạnh ngưng tụ thuần túy, chủ yếu là thuần túy.
Nhất thời, chỉ ấn ngọc màu đen như làm sụp đổ mọi thứ trước mặt, bổ nhào về phía Tô Minh. Chỉ ấn thoạt nhìn không lớn nhưng dường như bao phủ bầu trời, dường như từ trong hư không bổ nhào tới đây.
Trong cung điện đã vang lên tiếng gào thét, gầm rú, ngay cả những cột trụ bằng kim loại trong cung điện cũng bắt đầu rung lắc. Còn bàn ghế, rượu thịt đều hóa thành bột vụn.
Cả cung điện đều hóa thành chiến trường sát phạt.
Luồng khí màu đen vô tận từ bên dưới đại điện tản ra, khí tức màu đen đều của tộc Ma Tuyền.
Khí tức đó điên cuồng lao vào cơ thể Ma Lại đẩy khí tức của Ma Lại lên mức tàn khốc.
Còn mạnh hơn trưởng lão Phục Kiếp của tộc Ngưỡng Sơn.
Mặc dù Ma Lại chỉ là Đại Đế hạ vị vòng một nhưng lúc này cho mọi người cảm giác là sức chiến đấu thực tế của Ma Lại còn mạnh hơn Phục Kiếp rất nhiều.
Ma Lại đã đầu bù tóc rối, dường như ma thần giáng xuống. Tay trái vẫn đang còn chỉ ấn màu đen, tay phải là dao chém được xoay vòng.
Khá khen cho Thánh tử tộc Ma Tuyền!
Quá khủng khiếp!
“Rác rưởi”, nhưng trong lúc tâm thái của tất cả mọi người đều bị chấn động bởi sự khủng khiếp của Ma Lại thì cũng là lúc chỉ ấn màu đen đến trước mặt Tô Minh. Lúc này chỉ nghe thấy Tô Minh hét lớn một tiếng.
Tiếng hét đầy vẻ chế giễu.
Sau đó…
“Cắt đoạn!”
“Gấp khúc!”
“Phân giải!”
“Giải tán!”
…
Tô Minh liên tiếp thốt ra bốn từ.
Mỗi từ thốt ra, không gian đều không ngừng biến đổi.
Chỉ thấy Tô Minh đứng bất động tại chỗ nhưng không gian trong cả cung điện dường như trở thành đồ chơi trong tay Tô Minh.
Tất cả anh đều kiểm soát một cách dễ dàng.
“Cắt đoạn” là con đường không gian, chỉ ấn màu đen giảm mất 70% tốc độ.
“Gấp khúc” là hướng tấn công của chỉ ấn, chỉ ấn ngay lập tức mơ hồ không có mục tiêu tấn công nữa.
“Phân giải” và “Giải tán” là chỉ ấn xé nát trong phần tử không gian.
Một quyền tổ hợp không gian, chỉ ấn đến trước mặt Tô Minh giống như pháo hoa màu đen, vỡ vụn rồi lại nở rộ, cũng khá đẹp.
“Mày…”, Ma Lại sợ chết khiếp.
Thực lực của Tô Minh… Khủng khiếp hơn tưởng tượng của Ma Lại gấp 100000 lần.
Điều quan trọng là cách chiến đấu quá quỷ dị, quá tàn nhẫn.
Chỉ cần là những người có mắt nhìn cục diện ở trong cung điện hôm nay, đều hít một hơi lạnh, da đầu như nổ tung…
Tên nhóc loài người này đã lĩnh ngộ đến quy luật không gian khó nhất rồi sao?
Đỉnh phong ngũ đoạn?
Kể cả là dựa vào quy luật không gian chứng đạo thành đế, chắc là có thể nắm bắt được quy luật Lục Đoạn Không Gian, chỉ e sau này dựa vào quy luật không gian là có thể chứng đạo thành đế? Trở thành Đại Đế không gian trong truyền thuyết?
Đồng thời lúc này, không biết lúc nào trong cung điện xuất hiện một người trung niên và mấy ông lão. Người trung niên này tên là Ma Trăn, là bố của Ma Lại, cũng là tộc trưởng đương thời của tộc Ma Tuyền, là Đại Đế hạ vị vòng bảy, là lão quái vật siêu cấp.
Phải biết rằng, đến cấp bậc Đại Đế, kể cả là tiến về trước một vòng cũng khó như lên trời, đều cần tiêu hao vô số tài nguyên võ đạo. Đại Đế hạ vị vòng bảy quả thật khủng khiếp khiến người ta ớn lạnh. Nếu như Đại Đế hạ vị vòng bảy muốn thì có thể giết được mấy chục Đại Đế hạ vị vòng hai, vòng ba chăng?
Chương 753: Tôi muốn giết hắn thì không ai cứu được
Mấy ông già kia cũng không kém gì, đều là Đại Đế hạ vị vòng năm, vòng sáu. Họ là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của tộc Ma Tuyền.
“Từ khi nào mà loài người có yêu nghiệt như này vậy?”, Ma Trăn lẩm bẩm, ánh mắt chấn động.
Nhưng ông ta không sợ hãi. Bởi vì loài người có yêu nghiệt, có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có một mình, còn ở đây là tộc Ma Tuyền, là đại bản doanh của tộc Ma Tuyền cơ mà.
Ở một góc của cung điện đột nhiên xuất hiện một bà lão già nua.
Thoạt nhìn bà ta giống như khúc xương khô, toàn thân toát ra tử khí, mắt trái không có lòng tử, trông rất hãi, còn mắt phải thì toàn màu trắng tinh.
Bà ta chật vật ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, dường như đang nghĩ gì đó.
Sau đó…
“Phụt!”, bà ta đột nhiên nôn ra ngụm máu.
Trên khuôn mặt đó đều là sự kinh ngạc và khó tin.
“Sao mình không nhìn ra vận mệnh của hắn?”, bà lão này chính là thần tế mạng của tộc Ma Tuyền, cũng chính là người phong ấn tất cả ký ức của Quan Khuynh Thành.
Là thần tế mạng nên bà ta cũng đã 1 tỷ tuổi rồi. Bà ta đã tồn tại trên đời trước khi nền văn minh Xương ra đời.
Cuộc đời bà ta đã từng xem qua vận mệnh của rất nhiều người, lần nào cũng thành công. Nhưng chỉ có người con trai trước mặt là bà ta không nhìn ra được…
Người trẻ tuổi này đều rất mơ hồ, bất luận là kiếp trước hay tương lai…
Quá đáng sợ.
Đồng thời lúc này…
“Hưu!”, Tô Minh nhìn Ma Lại, sát ý nổi lên, chiến ý sục sôi. Anh thốt ra một chữ duy nhất.
Vạn vật như ngừng nghỉ, với thục lực hiện giờ của Tô Minh mà thi triển ‘Hưu’ thì sẽ tàn khốc đến mức nào?
Chỉ thấy, trên bầu trời tộc Ma Tuyền xuất hiện chữ ‘Hưu’ giống như mặt trời màu máu.
Màu máu tản ra, chảy xuống thành dòng.
Cảm giác ý cảnh chết chóc và tiêu diệt đang bao trùm đất trời, chấn động hư không.
“Chữ Hưu’ vừa hạ xuống thì ngay cả hang động hư không cũng né tránh.
Chữ ‘Hưu’ đang khóa chặt Ma Lại.
Lúc đó, toàn thân Ma Lại run rẩy rẩy, cơ thể cũng bị khóa chặt.
Nguy hiểm!
Nguy hiểm ập đến!
Ma Lại cũng không chìm đắm trong sự sợ hãi mà chiến ý và lửa giận toát ra trong đôi mắt. Cả đời này hắn chưa từng thua người, trong tốp thanh niên có ai hơn được hắn đâu?
Ma Lại gào hét một tiếng.
“Phù…”, sau đó trảm đao nắm chặt trong tay, cánh tay hợp nhất với đao.
Lúc đó, dường như Ma Lại biến thành một thanh đao màu đen thuần túy.
Sắc bén.
Bá đạo.
Trên bầu trời đã xuất hiện đao ý, tạo thành mưa đao rơi xuống.
Trong không trung đều là đao ý, như muốn tiêu diệt vạn vật.
“Phù!”, cánh tay Tô Minh run rẩy, trảm đao trong tay như có linh hồn, chấn động đất trời, bao trùm hư không.
Sau đó…
Ma Lại giơ đao trong tay lên, hét lớn.
“Chém ma!”
“Chém thần!”
“Chém đất trời!”
“Chém chúng sinh!”
“Chém chính mình!”
Liên tiếp 5 đao, cứ đao sau mạnh hơn đao trước, thuần túy hơn và đao ý cũng khủng khiếp hơn.
Lúc hét ‘chém chính mình’ thì đao ý của Ma Lại đứng vững ở cấp bậc phản phác quy chân, rõ ràng toàn thân đều hóa thành một vòng đao ý.
5 đao liên hoàn bổ nhào về chữ ‘Hưu’ ở trên không trung.
Nó xông đến đánh trực diện với chữ ‘Hưu’, khí thế ngút trời.
Rất nhiều người trong cung điện đều nuốt nước bọt, vô cùng chấn động…
Bất luận là Tô Minh hay Ma Lại thì thực lực đều vô cùng mạnh!
Mạnh ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ma Trăn là bố, lúc này cũng gật đầu, cảm thấy hài lòng về năm đao của con mình.
“Đúng là có chút thực lực”, Tô Minh lẩm bẩm. Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
“Trấn!”, mặc dù dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh hơi quá đáng nhưng tại sao lúc này không dùng?
Ai bảo hắn dùng thanh đao đó, là Chí Bảo Hỗn Độn cơ mà?
Là Chí Bảo Hỗn Độn thì phải dùng đến đá Hỗn Độn Trấn Binh để trấn áp.
Cùng với tiếng ‘Trấn’ của Tô Minh vang lên thì một hòn đá xuất hiện trước mặt anh.
Lúc hòn đá xuất hiện thì rõ ràng đao trong tay Ma Lại không ngừng run rẩy, ánh sáng mờ đi. Tất cả đế đạo, đại đạo, quy luật trên đó đều biến mất hết.
Trảm đao thì run rẩy sợ hãi, như muốn né tránh.
Còn năm đao quang liên tiếp bổ nhào về phía chữ Hưu, giờ đây cũng hóa thành hư vô.
Còn lúc này, chữ ‘Hưu’ tăng tốc, vô cùng nhanh.
Dường như sắp xuống đầu của Ma Lại.
Giờ đây, Ma Lại muốn né tránh thì đã không kịp nữa rồi.
Sắc mặt hắn trắng bệch.
Dường như cảm nhận được mùi chết chóc.
“Người trẻ tuổi này dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh thì không thắng nổi rồi”, đồng thời lúc này, Ma Trăn cũng thở dài, nói.
Ông ta giơ tay lên rồi chỉ về phía chữ ‘Hưu’.
Ngay lập tức xuất hiện một luồng khí quay tròn.
Luồng khí đó định ngăn cản chữ ‘Hưu’.
Thoạt nhìn nó rất đơn giản nhưng lại vô cùng khủng khiếp.
Chỉ là sức mạnh trong luồng khí đó mà Tô Minh có thể cảm nhận là nó vượt quá 500 tỷ kg rồi.
Một con số không tưởng.
Đại Đế hạ vị vòng bảy quả thật quá mạnh.
Ngoài ra, Tô Minh có thể đơn giản nhận ra có hơn một trăm quy luật trong luồng khí đó.
Khi luồng khí xuất hiện và đến gần thì chữ ‘Hưu’ bắt đầu run rẩy, nó biết nó không phải là đối thủ.
“Người mà Tô Minh muốn giết, chỉ e là tiền bối cũng không cứu được”.
Kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói với vẻ tự tin.
Ma Lại nhất định phải chết.
“Pháp Tắc Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh không do dự mà dùng đến chiêu thức Pháp Tắc Trường Hà.
Chương 754: Tất cả đều giết không tha
Lập tức có hàng trăm quy luật tụ thành dòng sông dài như phá nát hư không, chém đứt vạn vật và khóa chặt không gian.
Lúc này nó cũng xuất hiện bên cạnh luồng khí trong tay Ma Trăn.
Hai cái va vào nhau…
“Rầm…”, quy luật gào thét.
Sức va chạm khủng khiếp như tiêu diệt hàng triệu hư không.
Thậm chí còn khiến trận pháp trấn tông của tộc Ma Tuyền run rẩy.
Quy luật bốn phương dao động, thậm chí những lão quái vật đang ngủ say ẩn mình trong hư không cũng kinh hãi bừng tỉnh.
Hai cái chạm vào nhau mà không phân cao thấp.
Đúng là ngang tài ngang sức.
Lúc này, chữ ‘Hưu’ đột nhiên rơi xuống.
“Không…”, sự yên tĩnh và chắc chắn của Ma Trăn hoàn toàn biến mất, khuôn mặt co rúm, hoàn toàn kinh hãi. Đôi mắt già nua như sắp nổ tung, gào thét.
Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát.
Đồng thời lúc này, có thể nhìn rõ chữ ‘Hưu’ đã rơi xuống người Ma Lại.
Kết quả không nói cũng rõ.
Chết!!
Ma Lại chết, đến thần hồn cũng không sót lại.
Không phải là Ma Lại không mạnh mà vô cùng mạnh mới đúng. Trẻ tuổi mà đã ở cấp bậc Đại Đế, còn không phải là cấp bậc Đại Đế bình thường. Thậm chí còn có thể vượt cấp về sức chiến đấu, là yêu nghiệt số một trong lịch sử tộc Ma Tuyền, vô cùng nổi tiếng.
Nhưng khốn nỗi là hắn lại gặp phải Tô Minh.
Hơn thế, Ma Lại giỏi nhất dùng đao. Thanh đao dùng đến bản mệnh của hắn, được nuôi dưỡng bởi tinh huyết và quy luật trên chục ngàn năm, nuôi dưỡng bằng linh khí trời đất và dòng khí hỗn độn trên chục ngàn năm và nuôi dưỡng bằng cả nước và quy luật hư không của tộc Ma Tuyền. Thật sự vô cùng mạnh.
Xét trên ý nghĩa nào đó thì Ma Lại rất ỷ lại vào thanh đao đó. Kết quả là khi gặp phải đá Hỗn Độn Trấn Binh thì lại không có đất dụng võ.
Vì vậy, Ma Lại chết là vô cùng đáng tiếc.
Đau đớn hơn là Ma Trăn và mấy vị trưởng lão có mặt ở đây định cứu Ma Lại là có thể và vô cùng dễ dàng nhưng tiếc là họ quá coi thường Tô Minh và quá tự đại.
Họ đã đánh giá Tô Minh quá thấp.
Nói ngay đến luồng khí cứu người của Ma Trăn lúc đó. Mặc dù vô cùng mạnh nhưng không phải là toàn bộ sức mạnh của ông ta. Ông ta chỉ tùy ý đưa ra luồng khí đó là tưởng rằng có thể khóa chặt Tô Minh.
Nhưng nào ngờ, Tô Minh lại cho ông ta niềm vui bất ngờ đến thế?
“Thằng khốn, chết tiệt! Mày chết đi!”, một lát sau, mắt Ma Trăn đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, điên cuồng gào thét. Ma khí trên mặt như đang sục sôi, dường như sắp nhập ma.
Khí tức tuyệt thế của Đại Đế hạ vị vòng bảy cũng sục sôi, không kiêng kị.
Đủ thấy nó khủng khiếp đến mức nào!
Cung điện bắt đầu sụp đổ.
Những vị khách có mặt ở đây, kể cả là cấp bậc Đại Đế thì lúc này cũng thấy khó thở, cảm thấy đứng không vững dưới sức trấn áp khí tức của Ma Trăn.
Còn những vị khách có thực lực yếu hơn thì chết khiếp bởi khí tức đó.
Linh Điệp và Linh Chỉ miễn cưỡng được Linh Hoành bảo vệ nên vẫn sống. Còn Linh Hoành cũng chịu áp lực lớn, tốn hết sức lực và cũng không biết kiên trì được bao lâu.
“Giết! Cùng ra tay đi, cho nó nếm thử nỗi đau thế gian, chết không có chỗ chôn”, Ma Trăn hét lớn, hét về phía mấy trưởng lão ở bên cạnh, ánh mắt tóe máu, trong đầu chỉ có suy nghĩ giết chết Tô Minh.
Ông ta hận nỗi không thể giết chết Tô Minh sau đó nuốt trọn máu xương của anh để xả hận.
Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.
Lúc này anh bị khí tức của mấy trưởng lão tộc Ma Tuyền khóa chặt nên tất nhiên cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Nhưng Tô Minh không những không sợ mà còn phấn khích.
Chỉ có điều, đúng lúc này…
Toàn thân Tô Minh run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì nhờ Thần Khôi mà Tô Minh biết được tình hình ở Chiến Uyên, thế giới Tiểu Thiên ở nền văn minh Xương.
Chiến Uyên bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ có thể vào mà không thể ra.
Chiến Uyên đã rơi vào khủng hoảng ngút trời.
Trên không trung xuất hiện ba tàu con thoi tác chiến cỡ lớn.
Một là tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền.
Một của liên minh Hoang Thần.
Và một cái của học viện Tiên Lạc.
Trên tàu con thoi tác chiến có vô số cường giả.
Hơn nữa, ai nấy đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Bên dưới, hàng tỷ người ở Chiến Uyên đều rơi vào nỗi sợ hãi vô bờ.
Chiến Thành là nơi ở của nhà họ Tô, lúc này càng kinh hãi và tuyệt vọng.
Xung quanh Chiến Thành có một đám người nấp trong hư không quan sát.
Trong đó bao gồm cả đám người của Võ Tông.
Đột nhiên, trên tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền có một bóng hình tuấn tú xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần là người thân của Tô Minh đều giết không tha”.
“Là người phụ nữ của Tô Minh… Giết!”
“Là bạn bè của Tô Minh… Giết!”
“Là người của Chiến Uyên… Cũng phải chết!”
…
Âm thanh vang vọng, truyền khắp Chiến Uyên, cũng truyền khắp thế giới Tiểu Thiên.
Bóng hình đó chính là Thân Đồ Qua- đại điện tử điện Hoàng tuyền.
Cấp bậc Bán Đế.
Thân Đồ Qua bế quan nhiều năm, cuối cùng cũng xuất thế.
Khiến Thân Đồ Qua tiếc nuối là lúc hắn ta xuất thế thì Tô Minh đã chết ở chiến trường Thần Ma.
Vì vậy hắn ta không thể tìm Tô Minh để trả lại nỗi sỉ nhục mà điện Hoàng Tuyền phải chịu.
Chương 755: Sự khủng bố của Thiên Nữ Tạo Hóa
Vậy thì, chỉ có thể tính lên đầu bạn bè thân thích của Tô Minh thôi.
"Bán Bán Bán Đế", bên dưới, vô số người ở Chiến Uyên gần như đều bị dọa cho nói không nên lời, đứng không vững.
Hiện tại người mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên cũng mới chỉ đạt đến cảnh giới Văn Đạo, hoặc là cảnh giới Hằng Đạo nhỉ? Còn chưa vượt qua cảnh giới Dung Đạo nữa!
Ngay đến vực chủ e là cũng không.
Mà Bán Đế? Một vị Bán Đế ước chừng có thể hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên ấy chứ?
Đây là một dạng tuyệt vọng cỡ nào?
Ngay sau đó.
Chợt thấy, trong Chiến Uyên vô số người dân liền quỳ xuống.
Cầu xin.
"Thượng tiên, xin tha mạng! Tôi và Tô Minh không có bất cứ liên quan nào!"
"Thượng tiên, tên tiểu tạp chủng Tô Minh đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã tác oai tác quái, sớm đáng chết từ lâu, hiện giờ chết ở thế giới Đại Thiên cũng là chết đúng chỗ, không liên quan gì đến chúng tôi cả!"
"Thượng tiên, chúng tôi chỉ là vì sự phồn hoa của Chiến Uyên cho nên mới tới Chiến Uyên làm ăn, không phải người nhà họ Tô, mong thượng tiên tha mạng!"
"Thượng tiên, xin tha mạng!"
Tiếng kêu rên cầu khẩn xin tha vang vọng.
Những tiếc khóc lóc chửi bới kết thành một mảng.
Tựa như địa ngục.
"Tại sao ngươi không quỳ xuống xin tha?", Thân Đồ Qua có chút hứng thú, đứng từ trên cao nhìn xuống nhà họ Tô ở Chiến Thành, toàn bộ người nhà họ Tô đều đã tụ tập tại sân võ đạo của nhà họ Tô, dẫn đầu chính là mấy người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và cả Quý Thanh Hòa, Tiêu Nguyệt.
"Quỳ xuống? Lúc con trai tôi chưa chết thì hạng xấu xa như các người nào dám xuống thế giới Tiểu Thiên, tới nhà họ Tô tôi chứ?", Tô Chấn Trầm cực kỳ khinh bỉ: "Giờ con trai tôi chết rồi mới dám diễu võ dương oai, đến đây báo thù, nực cười!"
Tô Chấn Trầm ngẩng đầu ưỡn ngực.
Không có bất cứ sợ hãi nào.
"Vớ vẩn! Con trai ông, Tô Minh, chỉ là một tên vô dụng, nếu hắn không chết ở chiến trường Thần Ma thì cũng không cần đến Thân Đồ huynh ra tay, chỉ cần tôi đây cũng có thể dễ dàng giết chết con trai ông!", chưa đợi cho Thân Đồ Qua lên tiếng, trên tàu chiến đấu con thoi của học viện Tiên Lạc có một người thanh niên đột nhiên lớn tiếng quát lên.
Chính là Thẩm Thương Khung!
Chính là người đứng đầu danh sách yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc, Thẩm Thương Khung!
Thẩm THương Khung vừa dứt lời.
Đột nhiên từ phía cuối chân trời truyền đến một tràng tiếng mắng chửi.
"Chém gió cái gì mà thúi vậy! Một học viện Tiên Lạc nhỏ bé bị anh Tô tìm đến tận cửa, suýt chút nữa là cả học viện bị anh Tô cho diệt môn luôn rồi, thứ vô dụng như mày mà cũng đòi dễ dàng giết chết anh Tô ư? Anh Tô lúc trước khi chưa ngã xuống ở chiến trường Thần Ma, vị trí đứng đầu danh sách yêu nghiệt ở học viện Tiên Lạc của mày còn bỏ trống đó, sợ hãi lại có kết cục giống như Chu Huyền và Chung Ly Tĩnh đó, sao hả? Bây giờ anh Tô đã chết nên lại bắt đầu vờ vịt ức hiếp người khác đúng không? Nào nào nào, Hổ gia tao sẽ đấu tay đôi với mày, là đàn ông thì đứng ra đi!"
Tiếng mắng nhiếc vừa dứt thì thấy một thân ảnh nửa người nửa thú.
Chính là Huyết Vu Hổ.
Bên cạnh nó còn có Âm Dương Tù Thiên Ngưu.
Còn cả Chu Tước Cửu Diễm.
Cả ba cùng đến.
"...", Thẩm Thương Khung liền biến sắc, bất giác muốn chửi lại nhưng lại cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Huyết Vu Hổ, nên đành kiềm chế nín nhịn, mặt nghẹn đến đỏ bừng lên.
"Cha, mẹ, con là Đạm Đài Vô Tình, là con dâu của hai người", đúng lúc này, đột nhiên lại một giọng nói nữa trầm bổng truyền tới.
Chợt thấy tại cuối bầu trời là một chiếc tàu con thoi chiến đấu cực lớn phá không mà tới, trên tàu con thoi chiến đấu có hàng trăm cường giả, người đứng đầu chính là Đạm Đài Vô Tình.
Thân hình Đạm Đài Vô Tình khẽ động đã hạ xuống, đến trước mặt Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và đám người nhà họ Tô.
Trước mắt của hàng tỷ người, Đạm Đài Vô Tình tôn trọng và cung kính nói với Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên.
"Được, được, được, Minh Nhi cho dù đã mất nhưng có mấy hồng nhan tri kỷ như con, chết cũng không hối hận. Ha ha ha ha", Tô Chấn Trầm cười lớn lên, rất kích động, hai mắt đã ngấn lệ.
Tùy Thanh Liên bước lên trước một bước, ôm lấy Đạm Đài Vô Tình nói: "Con đó, không nên tới đây, không nên tới đây chứ!"
"Mẹ, con đi một chút rồi sẽ trở lại", Đạm Đài Vô Tình khẽ nói.
Sau đó liền quay người lăng không bay lên.
Chỉ kiếm vào Thân Đồ Qua.
"Đại điện Hoàng Tuyền, người đàn ông của tôi Tô Minh khi chưa chết thì anh như con rùa rút cổ ngàn năm, chỉ dám bế quan, sau khi người đàn ông của tôi mất đi, anh lại hiện thế, diễu võ dương oai, đúng thật nực cười. Tôi nghĩ, cho dù Tô Minh còn sống cũng sẽ khinh bỉ không thèm đánh với loại phế vật như anh, rác rưởi như anh, Đạm Đài Vô Tinh tôi giết chết là được. Thân Đồ Qua, tới đi, chiến một trận, không chết không xong", Đạm Đài Vô Tình bá khí vô biên, giống như nữ hoàng, một tay cầm kiếm đứng giữa đất trời.
...
Hư không.
Tộc Ma Tuyền.
"Tiền bối là...", Thiên Nữ Tạo Hóa vừa xuất hiện, cho dù chỉ là một đạo thần hồn, cả người Ma Trăn giống như bị ném vào trong lỗ hồng cửu u băng hàn, sự giận dữ, điên dại, sát ý, máu huyết thiêu đốt ban đầu vì con trai bị giết chết trước mặt ngay lập tức trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh do bị đóng băng lại. Ma Trăn nhìn chằm chằm Thiên Nữ Tạo Hóa, thanh âm run rẩy.
Đâu chỉ có mình ông ta?
Mấy vị trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng đều như vậy, gương mặt vốn đã già nua liền trắng bệch ra cắt không được giọt máu, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc như nhìn thấy quỷ.
Suy cho cùng cũng là cấp bậc Đại Đế, còn không phải là Đại Đế đơn giản, cho nên có thể cảm nhận được sự khủng bố của Thiên Nữ Tạo Hóa. Đơn giản mà nói, võ giả có thực lực càng mạnh thì càng kính sợ Thiên Nữ Tạo Hóa, bởi vì chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Thiên Nữ Tạo Hóa.
"Cô ta... cô ta...", bà lão thờ cúng vận mệnh của tộc Ma Tuyền trợn trừng mắt lên, kinh hô, run rẩy kinh hô.
Thiên Nữ Tạo Hóa liếc mắt nhìn một lượt đám người Ma Trăn, lười không muốn phí lời.
Bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên vẽ một đường trong hư không.
Sau đó.
Sau đó, hư không sụp đổ, vạn vật tạo hóa!
Năm tháng đứt đoạn.
Không gian lưu chuyển.
Đạo vận tiêu tan.
Phá hủy quy luật.
Chỉ có tạo hóa, trường sinh, vĩnh xương.
Thiên Nữ Tạo Hóa thật sự chỉ đơn giản tùy ý vẽ một đường, vỏn vẻn chỉ là vẽ ra một đường tạo hóa sắc bén, không hơn không kém.
Đã có thể thay thay đổi mặt trời, tái tạo văn minh!
Cực kỳ khủng bố!