Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Lại một lần kề cận cái chết

"Không! Anh Mạnh, sao anh lại thua được? Thằng khốn rác rưởi kia chắc chắn dùng tà pháp! Anh ta đúng chán sống mà! Dám đánh anh bị thương? Em sẽ giết chết anh ta!", Hoàng Linh Viện chợt ngẩng phắt đầu lên, căm hận nhìn Tô Minh.

Chưa nói tới cái khác, nhưng phải công nhận là cô ta thật lòng với Mạnh Lăng.

Cực kỳ chân thành.

Hoàng Linh Viện bỗng quát Tô Minh: "Thằng khốn kia, đánh gãy vai trái anh Mạnh thì mày đúng là chán sống! Mau quỳ xuống! Dập đầu xin lỗi, cầu xin anh Mạnh tha thứ, rồi tự đánh nát đan điền đi! Không thì, tao sẽ nghiền mày ra bã! Một thằng rác rưởi đến từ tầng võ đạo cấp thấp như mày, sao lại dám dùng tà pháp đánh anh Mạnh bị thương chứ? Sao mày dám chứ hả!"

Trên gương mặt khắc nghiệt của Hoàng Linh Viên tràn ngập vẻ căm giận.

Cô ta rít gào quát.

Giọng nói tràn ngập tàn nhẫn.

"Cô ba", bà Ngụy cạn lời, Tô Minh biến thái như thế, ngay cả Mạnh Lăng cũng không phải đối thủ của cậu ta, chẳng phải nên xoa dịu mối quan hệ, lôi kéo Tô Minh ư? Sao lại làm thế.

Cô ta đúng là điên rồi.

Tình yêu khiến cho người ta mụ mị đầu óc vậy ư?

Bà ta biết cô ba thích Mạnh Lăng, nhưng không biết lại thích một cách mù quáng như thế.

"Rác rưởi, loại người đến từ tầng võ đạo cấp thấp như mày mắc ói như mấy con giòi vậy! Cả nhà mày nên chết quách đi! Một sợi tóc của anh Mạnh cũng đáng giá hơn thằng rác rưởi như mày gấp ngàn, gấp trăm ngàn lần! Chắc chắn là mày đã dùng tà pháp hay trò đểu nào mới đánh bị thương anh Mạnh, đúng là đồ vô liêm sỉ!", Hoàng Linh Viện căm giận chửi một cách hết sức khó nghe, mất hết bình tĩnh như con điên, con ngươi cũng đỏ lè.

"Cô Hoàng, cô không cần phải như thế", Mạnh Lăng cười gượng nói.

Tuy hắn rất tức giận, lại không cam lòng và không tài nào tin nổi.

Nhưng hắn cũng phải công nhận rằng Tô Minh đã thắng mình một cách chính đáng, một chiêu của anh ta thôi mình cũng không đỡ nổi. Hắn quả thật không phải đối thủ của Tô Minh, phục từ tận đáy lòng.

Mặc dù Hoàng Linh Viện là quan tâm mình, nhưng thật sự quá cực đoan.

"Mắc mớ gì cô ta trời? Đúng là đồ xấu xỉ nên mới nghĩ nhiều như vậy! Ảo tưởng sức mạnh ghê, ha ha", công chúa nhỏ Cổ Kim cũng bị tức cười.

Quý Thanh Hòa nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoàng Linh Viện đầy khinh bỉ.

Bắt Tô Minh xin lỗi? Còn quỳ xuống? Tự đánh nát đan điền? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

"Mụ điên đâu ra thế?", Tô Minh đằng xa nhìn Hoàng Linh Viện, có hơi bực.

"Nếu không muốn quỳ xuống xin lỗi, tự hủy đan điền, vậy đi chết đi! Cái thứ rác rưởi buồn nôn đáng chết trăm ngàn lần!", Hoàng Linh Viện hét lên, mặt mày vặn vẹo hết sức đáng sợ.

Cô ta vừa hét xong.

Rồi đột nhiên, ném một thứ về phía Tô Minh.

Đột ngột.

Chỉ trong chớp nhoáng.

Còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì.

Một lá bùa màu đen đã bay tới trước mặt Tô Minh.

"Cô ba, đừng!", con ngươi bà Ngụy co rút lại, hét lạc cả giọng.

Nhưng đã muộn.

Đó là "Bùa lõi tầng võ đạo".

Nó đáng sợ cỡ nào?

Cơ bản thì nó là năng lực của một tầng võ đạo được áp súc hàng tỷ lần bị phong ấn trong lá bùa.

Khi nó bị ném văng ra, vậy sẽ mạnh cỡ nào?

Đáp là mạnh đến nỗi không thể nào diễn tả nổi.

Đương nhiên, cái Hoàng Linh Viện dùng là "Bùa lõi tầng võ đạo" loại nhỏ, chắc chỉ lớn bằng một phần ngàn tầng Trái Đất thôi.

Nhưng chỉ vậy thì lá "Bùa lõi tầng võ đạo" kia cũng cực kỳ cực kỳ cực kỳ quý báu. Cô ba cũng chỉ có một lá, còn là khi mẹ cô ta sắp chết để lại cho cô ta.

Cũng được xem như bùa hộ mệnh của cô ta.

Nhưng tại sao lại có thể dùng như vậy?

Cô ta điên rồi ư?

Một lá "Bùa lõi tầng võ đạo" kiểu ấy, dù là cả cái đại lục Tinh Vũ này chắc cũng chỉ có 1, 2 lá mà thôi.

Trước giờ toàn dùng để truyền thừa cho đời sau.

Chứ có ai dám dùng?

Bà Ngụy biết Hoàng Linh Viện cố chấp, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến mức này.

Trong giây phút ấy.

Mặt mày Tô Minh đầy nghiêm trọng.

Anh định dùng thân pháp và tốc độ để rời khỏi phạm vi nổ tung của bùa lõi tầng võ đạo, lại chẳng kịp nữa rồi. Khi lá bùa kia bị ném ra, thì nó cũng đã tỏa định anh.

Không phải anh sơ suất, mà là bùa lõi tầng võ đạo quá kinh khủng, còn bất ngờ nữa.

Anh cảm giác được cái chết đang gần kề, nên dứt khoát ôm lấy Hứa Như Ý vào lòng.

Sau đó, thần huyết, kho tàng huyết mạch, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đồng loạt được anh sử dụng đến cực hạn.

Ngoài ra, anh còn thôi thúc tấm chắn bằng chân khí đến mức cao nhất.

Anh cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó.

Còn Hứa Như Ý, trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ là chết chắc rồi!

Chắc chắn sẽ chết!

Chết đến mảnh vải cũng không dư thừa!

Đầu óc cô ta trống rỗng, cơ thể nhỏ xinh bị Tô Minh ôm chặt vào lòng.

"Không!", Lâm Chân Võ, Quý Thanh Hòa hay công chúa nhỏ Cổ Kim đều ngơ ngác, hét lạc cả giọng.

Chẳng ai ngờ lại xảy ra cớ sự ấy.

Tiếng hét còn chưa biến mất thì "Ầm" một tiếng.

Một điểm đen như nuốt trọn ánh sáng xung quanh chợt nổ tung, rồi không ngừng mở rộng.

Phạm vi vụ nổ không lớn, nhưng vì thế mà sức mạnh mới cực kỳ khủng bố.

Năng lượng của vụ nổ cô đặc như thế thì Tô Minh và Hứa Như Ý ở trung tâm vụ nổ sẽ đáng sợ như thế nào?

Năng lượng dao động, tràn ngập khí thể hủy diệt khó có thể diễn tả!

Khí thế hủy diệt ấy khiến thảm thực vật như cây cối, hoa cỏ trên toàn bộ núi non ở Linh Võ Thành héo rũ trong nháy mắt.

Bầu trời cũng lõm xuống, hóa thành hư không.

Ngay cả trận pháp bảo vệ do Linh Võ kiếm tiên để lại cũng nát.

"Xong rồi", Lâm Chân Võ tái mặt, suýt xụi lơ xuống đất, thều thào.

Tô Minh chắc chắn sẽ chết.

Dù là thần, cũng phải chết.
Chương 372: Sống!

"Vù vù vù", từng dòng chảy màu đen điên cuồng lan ra xung quanh.

Cả đất trời như biến thành màu đen.

Dường như mọi ánh sáng đều nó nuốt chửng.

Không khí và không gian của toàn bộ Linh Võ Thành đều thay đổi.

Mạnh Lăng cũng kinh ngạc đứng đờ ra tại chỗ.

Mọi người ai ai cũng ngây ra, câm nín không nói một lúc lâu, trong mắt chỉ còn một màu đen đang tung hoành ngang dọc.

"Thằng con hoang, chết rồi chứ gì? Có ngon, mày còn sống xem? Ha ha ha ha ha ha", Hoàng Linh Viện cười đắc ý, cực kỳ hả hê: "Con kiến chui ra từ tầng võ đạo cấp thấp thì dù có tư chất cao như nào, cũng là loại ruồi bọ thấp kém! Dám đánh cậu Mạnh bị thương thì phải chết thôi! Ha ha ha ha".

"Đồ đĩ, tao phải giết mày!", Quý Thanh Hòa nổi điên, hai hàng máu chảy xuôi nơi khóe mắt, liều mạng xông về phía Hoàng Linh Viện. Vào lúc này, không ngờ ý cảnh 'siêu việt' lại đột phá. Đôi mắt cô ta đỏ chót, tràn ngập sát khí, điền cuồng xông thẳng tới Hoàng Linh Viện.

Thế nhưng, phút chốc đã bị bà lão họ Ngụy đứng cạnh Hoàng Linh Viện ngăn cản.

Bà ta ngẩng đầu lên.

Không ngờ lại là Chân Vương, chính xác hơn là Chân Vương trung kỳ. Một Chân Vương trung kỳ chân chính.

Bà ta chỉ dùng khí thế thôi đã ngăn cản và chèn ép được Quý Thanh Hòa.

"Cô ba, cô", sắc mặc bà lão họ Ngụy cũng hết sức khó coi. Bà ta rất muốn chửi cô ta một trận, nhưng chuyện cũng đã rồi.

"Cô Hoàng, cô", Mạnh Lăng cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, vừa kinh ngạc lẫn cảm động tình cảm mà Hoàng Linh Viện dành cho mình. Nhưng, Hứa Như Ý đứng chung với Tô Minh, nếu anh ta chết thì sao cô ta còn sống được chứ?

Có điều, hắn lại chẳng thể trách Hoàng Linh Viện, cô ta làm thế là vì mình.

Mạnh Lăng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngơ ngác lắc đầu.

Ngay sau đó.

"Ù ù ù".

Sát khí!

Sát khí ngút trời!

Sền sệt!

Phát ra từ trên người Lâm Chân Võ và các lãnh đạo trong học viện Linh Võ.

Khi màu đen tản ra hết.

Một bóng người đỏ chót, trên dưới máu thịt bầy nhầy, gãy xương như một đống bùn và một bóng người màu đen chợt hiện ra.

Chính là Tô Minh.

Trái tim và đầu của Hứa Như Ý được anh bảo vệ không chút sứt mẻ, tay chân lại cực kỳ thê thảm, nhưng vẫn còn sống.

Còn Tô Minh, anh cũng còn sống.

Đương nhiên còn sống.

Cơ thể mạnh đến nỗi khó tin, cuối cùng cũng khiến anh chống đỡ được.

Tất nhiên, cũng chỉ là miễn cưỡng thôi.

Hễ là thần huyết, kho tàng huyết mạch hay chuông Thiên Địa Huyền Hoàng không được anh dùng tới mức tối đa thì anh đã chết rồi!

Cũng may, anh còn sống.

Chỉ cần còn sống là được.

"Cô không cần lo vết thương của mình, lát nữa tôi sẽ giúp cô khôi phục như lúc ban đầu", Tô Minh thả Hứa Như Ý ra, nói: "Giờ, tôi muốn đi giết người".

Tô Minh khá là thích Hứa Như Ý, cô nhóc kia rất ranh ma, nhưng lại có chút đáng yêu, còn cứng đầu, hết sức thú vị.

Không thì anh cũng sẽ không cứu cô ta.

Hứa Như Ý đã vô cùng yếu, nằm soài trên đất, chỉ còn mỗi đôi mắt xinh đẹp là lấp lánh ánh sáng, đau đớn trên cơ thể khiến cô ta khóc nức nở.

"Mày, mày, mày!", Hoàng Linh Viện lên tiếng đầu tiên, cô ta hết sức hoảng sợ, tức thì trốn ra sau lưng bà lão họ Ngụy.

Run bần bật.

Bùa lõi tầng võ đạo cũng không thể giết chết anh ta ư?

Không thể nào!

Má! Má! Má, má, má, má nó!

Nhưng sau đó, cô ta lại đắc ý cười gằn: "Đồ con hoang, không chết hử? Không chết càng tốt! Còn sống vậy thì chết thêm lần nữa đi!"

Cô ta thấy Tô Minh bị thương nặng như thế.

Còn sống thì sao chứ?

Có thể khôi phục lại ngay sao?

Có thể trả thù chắc?

Nhưng mà, vẻ tàn nhẫn đắc ý trên gương mặt cô ta còn chưa biến mất thì Tô Minh chợt ra tay. Anh chém ra một kiếm!

Vẫn là một kiếm!

Bà lão họ Ngụy thật sự bất ngờ.

Cho dù ban nãy Tô Minh thắng Mạnh Lăng một cách áp đảo, thậm chí là còn sống dưới bùa lõi tầng võ đạo, khiến bà ta biết anh là một yêu nghiệt khó gặp trên đời. Chỉ là, bà ta không ngờ Tô Minh lại dám ra tay với mình.

Suy cho cùng, cảnh giới Chân Vương và Thông Thiên vẫn có sự chênh lệch một trời một vực.

Ví dụ như ở đại lục Thanh Huyền, đâu đâu cũng có thể thấy cảnh giới Thông Thiên, nhưng Chân Vương lại rất ít. Người đạt tới Chân Vương, dù ở đó cũng sẽ có được chỗ đứng cao hoặc là kẻ đứng đầu một vùng.

Khoảng cách giữa Thông Thiên và Chân Vương giống như là trời và đất vậy.

Cho nên lúc này, khi đối mặt với một Chân Vương, đúng hơn là một Chân Vương trung kỳ, mà Tô Minh cũng dám ra tay?

Con ngươi già nua của bà lão họ Ngụy cũng trợn to hơn chút.

Đúng là khó tin.

"Không xong!", Lâm Chân Võ và đám lãnh đạo học viện Linh Võ đều lạnh cả người, sốt ruột, không ngờ Tô Minh lại cứng đầu như thế.

"Tuy một kiếm áp đảo Mạnh Lăng ban nãy của Tô Minh rất rất rất mạnh, khiến tôi cũng thấy khá nguy hiểm, nhưng chắc chắn không thể nào đe dọa được Chân Vương trung kỳ", Lâm Chân Võ khẳng định: "Tô Minh muốn dùng một kiếm ấy để đối phó bà lão họ Ngụy kia thì quá xem nhẹ bà ta rồi".

Sắc mặt Lâm Chân Võ cực kỳ khó coi.

Sơ suất ấy của Tô Minh nếu xui có khi còn mất mạng.

"Ha ha, vốn định bảo bà Ngụy ra tay giết chết thằng con hoàng nhà mày, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ không chịu. Tao đây cũng chẳng có cách nào. Ai ngờ, tự mày lại muốn chết cơ chứ? Đúng là tự làm tự chịu!", Hoàng Linh Viện hết sức vui vẻ, cô ta như đã trông thấy Tô Minh chết rất thảm.

Sự liều lĩnh, kiêu ngạo, dốt nát chính là bùa đòi mạng của anh ta!

Ngay cả Mạnh Lăng đứng cạnh, ánh mắt cũng lập lòe, cảm thấy Tô Minh chết chắc rồi. Sự đáng sợ của cảnh giới Chân Vương thì sao người thường có thể tưởng tượng nổi.

"Vẫn là một kiếm kia sao?", bà lão họ Ngụy kinh ngạc và khó hiểu trong giây lát, sau đó chợt tỏa ra nhàn nhạt sát khí.

Trong đôi mắt già nua của bà ta phản chiếu một nhát kiếm đang chém về phía mình.

Nhưng bà ta cũng không lo lắng.
Chương 373: Bà lão họ Ngụy ra tay

Bởi vì, bà ta cảm thấy một kiếm đó của Tô Minh giống như một kiếm thắng áp đảo Mạnh Lăng trước đó, cũng là chiêu mạnh nhất, át chủ bài của anh. Mà sức mạnh thì cũng giống như suy nghĩ của Lâm Chân Võ. Ban nãy, bà ta đã đoán được đôi chút, nó chỉ tàm tạm thôi, cùng lắm chỉ cỡ đó.

Bà ta đã tính trước hết rồi.

Thế nhưng.

Có thật là thế không?

Thoáng chốc.

Mí mắt bà lão họ Ngụy giật tăng tăng.

Cả người đều lộ ra vẻ khó có thể tin.

Bà ta cảm giác được nguy hiềm cùng cực đang đến gần.

Nó đến từ chính nhát kiếm kia!

Không thể nào?

"Một kiếm này khác xa với một kiếm áp đảo Mạnh Lăng ban nãy ư?", lúc này, bà lão họ Ngụy mới giật mình nhận ra.

Đương nhiên khác xa rồi.

Một kiếm này, không những có 30 triệu sức mạnh, quy luật không gian, lực khống chế, kiếm ý Nhập Vi hậu kỳ, còn có thêm chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm - Tuyệt Mệnh Phong Vân!

Quan trong nhất là, giờ đây Tô Minh đã hiểu được kha khá ý cảnh của mây và gió, cũng coi như đã nhập môn. Thế nên, sức mạnh của "Tuyệt Mệnh Phong Vân" cũng trở nên cực kỳ khủng bố.

Một kiếm này mạnh hơn gấp 3 lần khi đánh với Mạnh Lăng.

Chẳng những vậy, tuy khi đánh với Mạnh Lăng, anh cũng dùng Long Ngục Kiếm, nhưng thực tế lại không sử dụng khí thế Long Ngục ở trung tâm kiếm. Có điều, lần này khí thế bàng bạc và sự sắc bén giấu kín bên trong nó đã hoàn toàn được phát động, phát huy ra sức mạnh của Long Ngục Kiếm.

Gương mặt già cỗi như vỏ cây của bà lão họ Ngụy run rẩy trắng bệch.

Nào dám do dự gì nữa.

Trước sự sống còn, bà ta chỉ có thể dùng hết sức ứng chiến!

Né tránh là không có khả năng né tránh vì đã muộn rồi.

"Pháp thân Chân Vương!", bà lão họ Ngụy hét lên.

Tiếng hét đầy mạnh mẽ và bá đạo.

Máu tươi trên người bà ta sôi sùng sục, đâu còn vẻ già nua, yếu ớt như trước.

Không chỉ thế, phút chốc, không khí và không gian xung quanh bà ta trực tiếp nát bấy, hình thành không gian Hỗn Độn.

Không gian Hỗn Độn ấy lại bị khí tức của bà ta nhồi đầy, hình thành một khung xương pháp thân.

Cả khung xương nửa trong suốt, cao 30m, rộng 15m, bao bọc lấy bà lão họ Ngụy.

Khung xương đó mơ hồ hiện lên bóng dáng của bà lão họ Ngụy.

Sau khi khung xương pháp thân xuất hiện, một khí thế khiến người ta khó thở chợt khuếch tán ra từ trên người nó!

"Ù, ù, ù".

Chỉ khí thế của nó thôi đã như một cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa, nghiền ép tầng võ đạo nơi có Linh Võ Thành khiến nơi đây bắt đầu lung lay, tách ra trôi dạt về hư không.

Hơn nữa, dưới cơn chấn động, nơi đây như kiểu sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Trông cực kỳ kinh khủng.

Trên khung xương pháp thân có hai màu đỏ đen đan xen, tỏa ra từng lớp sóng gợn thiên pháp. Chúng như những nút thắt, cài các khớp xương lại với nhau, dệt nên một khung xương hoàn chỉnh.

Sau đó, vô số năng lượng tự nhiên trong đất trời liền xông thẳng về phía pháp thân của bà ta. Những năng lượng ấy ngưng tụ lại trên khung xương.

Gần như chỉ trong tích tắc, một pháp thân hoàn chỉnh có sức phòng ngự xé rách cả đất trời, sấm rền chớp giật đã hiện ra trước mắt mọi người.

Pháp thân đó vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chân Võ cũng không kiềm nổi liên tục lùi ra sau. Ông ta chỉ cảm thấy mạng mình đã không còn do mình nắm giữ nữa rồi.

Lại càng không phải nói đến những người khác.

"Bà ta thế mà ngưng tụ được cả pháp thân hoàn chỉnh luôn?", Lâm Chân Võ hết sức kinh ngạc.

Tại sao cảnh giới Chân Vương lại mạnh hơn Thông Thiên rất nhiều?

Tại sao lại nói cảnh giới Chân Vương là một bức tường rất khó vượt qua?

Đó là chỉ khi bước vào cảnh giới ấy mới có thể ngưng tụ pháp thân của mình. Có pháp thân thì lúc chiến đấu, sức mạnh sẽ được tăng lên đến mức khiến người ta sợ hãi và mạnh hơn đám tu giả võ đạo chưa thể tạo ra pháp thân rất nhiều.

Vì vậy, có vô số thiên tài trên đời này có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lại ít ai khiêu chiến được với Chân Vương.

Bản thân Lâm Chân Võ cũng có pháp thân, nhưng ông ta chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Vương, nên mới ngưng tụ được một pháp thân nho nhỏ với rất nhiều lỗ hổng. Không biết qua bao nhiêu năm nữa mới ngưng tụ hoàn chỉnh được.

Cũng có thể là cả đời cũng khó mà ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh.

Bởi vì nó tốn rất nhiều tài nguyên, vả lại, còn phải hiểu được đạo tự nhiên trong đất trời, rồi trải qua vô số lôi kiếp đáng sợ mới ngưng tụ thành công được.

Nếu không nhìn thấy tận mắt, chắc Lâm Chân Võ sẽ không tin bà lão họ Ngụy kia đã ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh!

Xong rồi.

Tô Minh chết chắc rồi.

Trong lòng Lâm Chân Võ ức muốn chết, tức đến nỗi suýt chửi ầm lên.

Bà già nhà bà lôi cả pháp thân ra dùng, lại chỉ để giết một chàng trai thuộc thế hệ sau? Có thấy mất mặt không?

Điều này giống như một người lớn muốn giết một đứa trẻ, hành động này đã xem như mất trí. Thế mà, người lớn như bà còn lấy cả đao ra dùng!
Chương 374: Chiến Chân Vương

"Tai Ách Chỉ!", cùng lúc đó, sau khi pháp thân hoàn chỉnh hiện ra, bà lão họ Ngụy cũng thở phào một hơi. Nhưng, sát khí của bà ta với Tô Minh lại càng trở nên nồng nặc hơn. Mức độ biến thái của Tô Minh khiến bà ta kinh hồn bạt vía đến nỗi không nói nên lời. Đối đầu với một yêu nghiệt như thế này, phải giết chết, nhổ cỏ tận gốc luôn. Vì thế, bà ta mới dùng "Tai Ách Chỉ".

Chỉ thấy, bà ta giơ ngón tay lên nhấn một cái.

Pháp thân cũng làm theo.

Trên ngón tay khổng lồ của pháp thân hiện lên tầng tầng lớp lớp sóng gợn, cùng lúc ấy, khí thế hủy diệt, tàn ác cùng cực, mai một, thối rữa... không ngừng dao động, rồi ngưng tụ lại một chỗ thành một dấu vân tay đen tuyền.

Dấu vân tay ấy nhấn thẳng về phía nhát kiếm kia của Tô Minh!

Pháp thân Chân Vương phát động một chỉ ấy, bản thân nó đã mạnh, dấu vân tay kia càng mạnh hơn.

Trong lúc nhấn tới, cả đất trời như bị mai một hoàn toàn.

Toàn bộ kiến trúc của học viện Linh Võ lập tức biến mất.

Giờ phút này, hàng chục triệu đệ tử của học viện đều trốn trong hư không đằng xa, chỉ có Lâm Chân Võ và ban lãnh đạo miễn cưỡng lắm mới không chết, nhưng dù thế vẫn có một vài người thực lực yếu bị thương nặng ngất xỉu.

"Thần thông? Một chỉ ấy tuyệt đối là thần thông!", Lâm Chân Võ nghiến răng nghiến lợi, ông ta vẫn quá xem nhẹ độ vô liêm sỉ của bà lão họ Ngụy kia.

Bà già nên lên mặt cậy đời, cũng được thôi.

Rồi bà dùng pháp thân Chân Vương hoàn chỉnh ra, tôi cũng cắn môi, nhịn.

Kết quả, đã thế rồi mà bà còn dùng cả thần thông!

Ép người quá đáng thật chứ!

Ngay cả Hoàng Linh Viện cũng bất ngờ, thằng con hoang kia có tài đức gì mà lại khiến bà Ngụy dùng cả pháp thân Chân Vương hoàn chỉnh và thần thông "Tai Ách Chỉ" vậy?

Không những thế.

Sau khi, pháp thân Chân Vương của bà lão họ Ngụy phát động "Tai Ách Chỉ", thế mà bà ta lại chẳng chút chần chờ dùng thần thông ấy thêm lần nữa!

Chỉ thoáng chốc.

Cộng cả một chỉ ban đầu, tổng cộng có 3 dấu vân tay nhấn thẳng về phía Tô Minh.

Bà lão họ Ngụy phát động 3 chỉ liên tục nên có chút thở hổn hển.

Lần này, bà ta đã dùng hết sức mạnh.

Đúng là phát rồ.

Trong lúc chưa kịp chuẩn bị gì, dùng hết chân khí chỉ vì đánh ra 3 chỉ nhằm giết chết Tô Minh, không chừa cho anh một con đường sống nào.

Phải công nhận là bà ta thật sự rất độc ác, còn vô cùng dứt khoát, vừa ra tay đã muốn dồn Tô Minh vào đường cùng.

"Phụt!", Lâm Chân Võ hộc máu: "Mịa! Bà già khốn kiếp kia đúng là vô liêm sỉ mà!"

Ông ta rất muốn ra tay, nhưng lại không thể. Đầu tiên là vì thực lực của ông ta có vẻ còn không đủ để chen vào nổi. Mà có chen vào được, không cẩn thận còn làm vướng chân Tô Minh chứ chẳng giúp được gì.

Hơn nữa, lúc này chỉ cần ông ta nhúc nhích xíu xiu thôi thì hàng chục triệu đệ tử của học viện Linh Võ phía sau sẽ bị khí thế trên người pháp thân và 3 chỉ kia giết chết.

Thế nên, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn!

Con ngươi Lâm Chân Võ đỏ bừng!

Tức giận, đau đớn, uất ức như khiến ông ta phát điên.

Cơ thể có thể chịu đựng nổi à?

Chân khí đủ sao?

Hoàn toàn không đủ!

Cho dù là bà lão họ Ngụy có pháp thân hỗ trợ thì cũng chỉ phát động được 3 lần "Tai Ách Chỉ". Nếu thêm một lần nữa, bà ta sẽ bị thương nặng.

Nhưng bà ta nhìn thấy gì?

19 kiếm liên tục!

Anh cho rằng đó là ăn cơm hay uống nước hả?

Bà lão họ Ngụy càng nhìn, khái niệm về võ đạo càng rơi tan tác.

Chỉ trong thoáng chốc.

Dưới 19 nhát "Tuyệt Mệnh Phong Vân", 3 nhấn "Tai Ách Chỉ" đã hoàn toàn biến mất.

Suy cho cùng, tuy 1 nhát "Tuyệt Mệnh Phong Vân" của Tô Minh không phải đối thủ của 1 nhấn "Tai Ách Chỉ". Nhưng 3 nhát vẫn có thể phá tan 1 chỉ.

Cho nên cuối cùng, 19 nhát kiếm thì tốn mất gần 10 nhát.

Chỉ còn lại 9 nhát.

9 nhát kiếm kia tiếp tục bổ thẳng về phía bà lão họ Ngụy.

"Đù!"

Từng tiếng chửi tục không ngừng vang lên trong hư không xung quanh học viện Linh Võ.

Hầu như tất cả mọi người đều mất bình tĩnh.

"Tô, Tô Minh còn là người hả? Mạnh kinh khủng! Mạnh khủng khiếp luôn ấy!"

Quý Thanh Hòa kích động siết chặt lấy tay công chúa nhỏ Cổ Kim như muốn bóp nát tay người ta.

Mạnh Lăng run rẩy, không ngờ lại chấn động đến nỗi khụy xuống đất.

Hoàng Linh Viện cũng ngớ người, mặt mày trắng bệch, gương mặt xấu xí vẫn hiện lên vẻ đắc ý, có điều lại cứng đờ.

Giây tiếp theo.

"Vèo, vèo, vèo".

9 nhát kiếm bổ thẳng lên người pháp thân của bà lão họ Ngụy.

Điều khiến Tô Minh không ngờ là pháp thân của bà ta vẫn còn nguyên vẹn dưới đòn tấn công của 9 nhát kiếm ấy.

Pháp thân kia mạnh một cách đáng sợ.

Nó chỉ hơi nhạt đi và lắc lư một chút.

Sau đó, khi 9 nhát kiếm ấy biến mất, pháp thân kia lại tự động hấp thu năng lượng tự nhiên trong đất trời bổ sung. Chỉ thoáng chốc, nó đã khôi phục như lúc ban đầu.

"Haiz!", Lâm Chân Võ có hơi tiếc nuối.

Ông ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy Tô Minh đập vỡ pháp thân của bà lão họ Nguy kia, rồi giết chết bà ta.

Đúng là suy nghĩ nhiều.

"Là tôi quá tham lam", Lâm Chân Võ lại cười ha ha giống như một đứa trẻ.

Tô Minh có thể lành lặn dưới các con bài chưa lật và những đòn đánh vô liêm sỉ của bà lão họ Ngụy kia, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn bà ta, thì đã xuất sắc lắm rồi.

Sao lại còn tham lam muốn nhiều hơn nữa cơ chứ?

"Đánh bại được cả một Chân Vương trung kỳ sử dụng pháp thân, rồi thần thông. Sao mình còn chưa biết đủ nữa nhỉ? Đúng là bị sự đáng sợ như cái động không đáy của Tô Minh chiều hư mà", Lâm Chân Võ lẩm bẩm.

"Tô Minh, bà lão tôi xin thua", đúng lúc này, bà lão họ Ngụy chợt mở miệng: "Nhưng, cậu cũng khó mà giết được tôi. Nếu muốn giết tôi, cậu phải phá hủy được pháp thân trước đã. Pháp thân này là bản hoàn chỉnh, tuy kiếm của cậu rất mạnh, chỉ là vẫn chưa đủ để phá hủy nó. Dù cậu có liên tục sử dụng kiếm đánh nó, dùng kế đánh lâu dài, từng chút một tiêu hao pháp thân của tôi cũng không phải biện pháp hay. Bởi vì, lúc nào pháp thân Chân Vương cũng hấp thụ năng lượng tự nhiên xung quanh, chỉ cần không vỡ vụn hoàn toàn thì sẽ vẫn luôn khôi phục như ban đầu. Muốn phá hủy pháp thân của bà lão tôi, phải giải quyết trong một chiêu!"
Chương 375: Chân Vương ngã xuống

"Buồn cười lắm hả? Chắc thế đó", Tô Minh nhún vai.

Sau đó, anh nghiêm mặt.

Khí thế trên người chợt thay đổi.

Hủy diệt, vắng lặng, hiu quạnh, thê lương, mai một.

Cuối cùng là quy về trần ai!

Thoáng chốc, toàn bộ vị trí nơi Linh Võ Thành, tâm hành tinh chấn động, không gian không ngừng dao động, lần lượt phá hủy hư không.

Đầu óc của hàng chục triệu tu giả võ đạo có mặt ở đây chợt cứng lại!

Tiếng hít thở, nhịp tim cũng ngừng lại!

Bánh răng vận chuyển của mọi sự sống trên thế gian như dừng lại trong giây phút này!

Sắc mặt bà lão họ Ngụy chợt thay đổi hẳn, bà ta biết khí thế tĩnh lặng, mọi thứ đều quy về trần ai này đến từ Tô Minh, là Tô Minh giở trò gì đó.

Bà ta muốn chống cự, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể điều khiển được tâm trạng và cảm xúc của mình. Lúc này, bà ta thế mà không nhấc nổi một chút ý chí chiến đấu nào, chân khí vừa khôi phục được chút trong cơ thể cũng đọng lại, đan điền thì chìm vào ngủ say.

Đây, đây, đây thật là đáng sợ!

Hơn nữa, ngay cả hoa văn xoay tròn và lưu động trên pháp thân Chân Vương cũng ngừng lại.

"Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là tà pháp gì?", bà lão họ Ngụy hoảng sợ, sợ run cả người. Đời này, bà ta đã sống cả mấy ngàn năm, cũng coi như tay già đời, chuyện gì mà chưa gặp? Nhưng cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tưởng của bà ta, là một điều chưa từng gặp! Người mà, cái gì mình không biết sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi!

"Quy về trần ai", lúc này, Tô Minh mở miệng, bình tĩnh nói ra bốn chữ.

Cùng lúc đó.

Anh cũng đấm ra một quyền.

Một quyền ấy không phát ra tiếng vang nào, thậm chí còn không có dao động của chân khí.

Nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác không gì cản nổi, giống như một đấm của thiên thần.

Một quyền ấy kéo theo sự tĩnh lặng, quy về trần ai, quét ngang vòm trời hệt như một ngôi sao băng!

Sau đó, đấm thẳng lên pháp thân Chân Vương của bà lão họ Ngụy.

Hai bên vừa đụng vào nhau.

Pháp thân Chân Vương kia của bà ta lập tức hóa thành bột mịn.

Đừng nói cản, quả thật giống như là xắt đậu hũ.

Yếu đến nỗi khó có thể tin.

"Không!", bà lão họ Ngụy tuyệt vọng, sợ hãi hét khàn cả giọng.

Có ích sao?

Đương nhiên chẳng ích gì.

Trong tiếng gào hét của bà lão họ Ngụy, một quyền đó tiếp tục đánh thẳng lên người bà ta.

Bà ta tựa như một chiếc cốc thủy tinh rớt xuống đất.

Bể thành từng mảnh.

Cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Bà lão họ Ngụy cả mấy ngàn tuổi, một Chân Vương trung kỳ, một cao thủ đứng đầu của đại lục Thanh Huyền, cứ thế mà chết!

Chết trong tay một thanh niên hơn 20 tuổi có cảnh giới Động Hư sơ kỳ.

"Chết rồi?", đám người Lâm Chân Võ ngơ ngác, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.

Bà lão họ Ngụy cứ thế mà chết rồi?

Ngay cả góc áo cũng không để lại?

"Cậu ta còn là người sao?", Lâm Chân Võ thì thào. Theo lý, đệ tử học viện Linh Võ càng yêu nghiệt thì đương nhiên càng tốt. Nhưng biến thái quá như này lại khiến ông ta hơi lo lắng.

"Ực", Mạnh Lăng nuốt nước miếng, run lẩy bẩy. Hắn bỗng dưng nhớ tới lúc mình đấu với Tô Minh, chắc Tô Minh cũng chưa phát huy ra một phần trăm thực lực quá?

Nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.

Bấy giờ, ánh mắt Tô Minh quét về phía Hoàng Linh Viện.

Á!

Một sóng dao động nhỏ như kim châm đánh lên người Hoàng Linh Viện.

"Mày mày mày đã làm gì?", Hoàng Linh Viện xụi lơ dưới đất, sợ tới mức trái tim như nổ tung, run bần bật, lắp bắp nói.

"Tăng độ mẫn cảm của cô lên gấp 10 lần, có vậy, cô mới hưởng thụ được một cái chết tàn nhẫn tuyệt vọng nhất", Tô Minh nghiêm túc nói: "Tôi nói là giữ lời".

Hoàng Linh Viện sợ hãi suýt ngất, lại bị khí thế trên người Tô Minh bao phủ, đánh tỉnh.

Kế tiếp.

Dưới đôi mắt của mọi người.

Một cuộc tra tấn dài đến 10 phút chợt diễn ra.

Cực kỳ chấn động!

Tô Minh giống như một nghệ sĩ.

10 phút sau, Hoàng Linh Viện chết.

"Anh Mạnh", giữa bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh nhìn về phía Mạnh Lăng, nói.

"Anh Tô", Mạnh Lăng run rẩy, bị Tô Minh gọi tên mà toát mồ hôi lạnh.

"Tôi muốn tiễn anh xuống suối vàng", Tô Minh nói.

Anh vừa nói xong, xung quanh càng trở nên yên tĩnh.

"Tại, tại sao?", Mạnh Lăng cứng người, hoảng sợ lạc cả giọng.

"Vốn, anh chỉ muốn thách đấu tôi, dạy cho tôi một bài học", Tô Mình chầm rì rì nói: "Vì thế nên khi đánh nhau, tôi đã cố gắng giảm sức mạnh của mình xuống để không giết chết anh".

Tô Minh khẽ cười: "Nhưng, sau khi anh thua, cơn giận dữ và lòng ghen tỵ của anh khiến anh nảy ra sát khí với tôi. Mà nó trở nên càng nồng hơn khi Hoàng Linh Viện đứng ra, ném bùa lõi tầng võ đạo về phía tôi!"

"Tôi...", Mạnh Lăng muốn biện giải.

"Khỏi giải thích, cảm xúc của anh thay đổi, thậm chí là xuất hiện sát khí là chuyện bình thường, tôi hiểu", Tô Minh ngắt lời Mạnh Lăng, nụ cười trên mặt càng trở nên lạnh nhạt: "Có điều, tôi hiểu nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh".

Anh vừa nói xong, lại bỗng dưng đấm ra một quyền.

‘Không’, Mạnh Lăng hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng tiếc thay, nó không có ích gì.

Dưới cú đấm ‘trở về cát bụi’, hắn thậm chí còn không có cơ hội để trốn tránh.

Chết!

Mạnh Lăng đã chết.

Tô Minh lại nhìn về phía Hứa Như Ý.

Vào giây phút đó, Hứa Như Ý cảm thấy xương cốt băng lạnh: “Đồ... đồ khốn, không lẽ đến tôi anh cũng giết?”

“Giết cô cũng chỉ vô nghĩa, tôi chỉ muốn nói với cô rằng, lần sau muốn báo thù nữa thì phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không, tôi sẽ vẫn đánh vào mông cô đấy”, Tô Minh đùa cợt nói.

“Anh...”, Hứa Như Ý thở thào nhẹ nhõm nhưng tự nhiên lại cảm thấy mông mình rất đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK